Insane
Truyện teen : Yêu cháu gái hiệu trưởng  .

Truyện teen : Yêu cháu gái hiệu trưởng .

Tác giả: Internet

Truyện teen : Yêu cháu gái hiệu trưởng .

học tiết 2 cơ mà? - Địa Lí =))) - Bố tát chết... Cô L vào lớp nên mình không chửi bậy nữa, cả lớp đứng dậy nghiêm chỉnh chào cô giáo. - Moon eek chiều nhớ viết nhé đang hay mà mày cứ viết chậm - tiếng cái Quỳnh (hói ^^) bên tổ gọi mình - Ờ Lớp học bắt đầu, vì tiế này là môn xã hội nên chúng nó khá sôi nổi và hài hước... và nói rất nhiều - Các em hãy nhfin vào ảnh 5 chấm (mấy á quên rồi) cho biết tên các nước Trung Đông và v..v... mời Lịch nào - Dạ em thưa cô là khu vực có nhiều dầu mỏ... và em thấy cả bố bạn Tuấn Anh cùng đóng quân với Mĩ ạ =))) (bố thằng Tuấn Anh làm trong quân đội) - Đờ mờ mày - thằng này cười cười chửi đổng Đang chép bài bỗng con Linh (Lý - tên mẹ nó =))) - Chúng mày ơi chiều nay nghỉ bọn đội tuyển T.A đi học nhé ka ka chết mẹ mày chưa Moon Haizzz thểu não lại phải đi học chiều nay, thật ra cũng không thcish đi học đội tuyên Anh lắm cơ mà cô gọi nên đi thôi Những dòng kí ức về Nhi chảy lại trong suy nghĩ của mình, hồi đầu mà cái tình yêu có thể nói là "nồng nàn" được không nhỉ? Nhớ về cái hôn cái ôm, cả những giọt nước mắt cảu Nhi nữa haizz... Miên man trong suy nghĩ mình rẽ về nhà trong vô thức lúc nào không hay. Trước cổng nhà là một hộp nhựa trắng bên trong là phở ngan cùng với một tờ giấy "Moon ngáo ngơ cụa (của) T ăn ngon miệng nha!, em biết anh thích ăn phở ngan mà" (nói điêu vậy thôi chứ... thật ra anh ghét ăn phở ngan lắm
em à... vì em thích nên anh cũng thích thôi). Mình mới chợt quay lại hiện tại, T mua cho mình phở mà những điều mà mình khiến em nhìn thấy của rồi... Ôi mình là một thằng ngu... một thằng đần độn nhất thế gian này, mình có người con gái dang yêu mình kia mà... sao lại nghĩ vẫn vơ về một người đã bỏ rơi mình chứ?! Mình ân hận? mình buồn, tất cả là không... tất cả chỉ là một sự việc rất đỗi tự nhiên... trong cuộc sống... điều hiểu nhầm luôn xảy ra và mình không trách vì việc đó, mà mình chỉ trách bản thân không giải quyết được sự hiểu nhầm! Mình đã định gọi cho em... nhưng mà mình sợ khi phải nghe giọng nói của em... thật sự đến khi viết đến những dòng này mình vẫn không biết mình sợ cái gì? Đưa nốt đống giấy tờ cho cô D, cô dặn dò gì cũng chẳng nhớ nữa... Thất thểu đạp xe đi về. Tô phở đã lạnh tanh mình tính hâm nóng lại một chút rồi ăn sau, mùi phở ngan thơm lắm, thấy phở ngan thơm ư mình ghét cái mùi đấy mà, mình thích ăn phở bò, thích cái mềm dai của bò tái cơ mà em lại ghét. Thấy nhớ em qua "tô phở", có lẽ nên gọicho em thôi Tiếng tút tút vẫn não nề, em không bao giờ để nhạc chờ cả, mọi thứ từ em rất đơn giản có lẽ... em xinh đẹp cũng từ những thứ đơn giản đó T nhấc máy - Gì vậy Mun? Tuy vẫn gọi tên thân mật nhưng mình vẫn cảm thấy hơi rùng mình chắc em đang tức giận chưa thể xả hết đây - Chiều nay sang nhà anh nhé! - Thôi nắng, để tối em qua - Uhm... chiều cũng hơi nắng thôi thì để tối vậy, ờ... à mà phở ngon thế hì - Uhm ăn hết đi nha không là đói đấy Trong truyện mình đã lược đi nhiều phần những lần em dận dỗi ghen tuông vớ vẩn nhưng lần này mình kể lại có lẽ vì là lần đặc biệt nhất, cả hai đứa "giả ngơ" nhau như chưa có gì xảy ra vậy. Em vẫn hồn nhiên đáp nhưng mình tin rằng trong lòng em có rất nhiều thứ muốn nói với mình, và cũng muốn hỏi mình. Đến trưa thì vẫn bữa cơm kinh điển cơm + trứng thay bát canh vào đó là cốc nước lọc (thật ra mình có một thói quen rất kì quặc là.. uống nước, nhất là trong bữa cơm mình có thể uống 2-3 cốc , quen dần có hôm tận 4 cốc ). Trưa nay bố mẹ có gọi về hỏi thăm vớ vẩn, mẹ cò bảo "mày cứ để bụi nhà nhièu vào mẹ quét cả thể, tính mày đoảng lắm quét nhà quơ chổi vỡ hết đồ", tính mình có hậu đậu thiệt cơ mà chưa đến nỗi đấy. Login vào facebook, thấy ngay 1 friend request mới, phải lục khá lâu mới định hình đó là con bé N, con gái bây giờ chụp ảnh chẳng giống gì ngoài đời cả, nghoẹo đầu cổ, pts loạn xa nên chẳng thể nào nhận ra mặt. Accept nó, một lúc lâu sau thì thấy con bé like hết từ ảnh này sang ảnh khác, cái này kiểu "bão like" troll nhau - Hê lu anh Mun! Con bé inbox cho mình trước - Biết biệt danh anh à? - mình reply lại - Biết chớ, chị Nhi còn kể anh cuồng uống nước nữa :v - Ẹc... à mà em ơi - Dạ? - Cái chị mà anh nhìn sáng nay là bạn gái anh đấy - Dạ thế ạ, ui da chắc hôm nay chị hiểu nhầm anh em mình ạ? - Uhm cũng không có gì, chút nữa anh giải thích sau với chị - Dạ em xin lỗi nha anh - Kcg đâu em - Thôi anh out nhé, có việc bận xíu - Dạ vầng Mình nói chuyện với con bé là để lấy bằng chứng rằng mình trong sạch thôi, tối em sang đây thì cũng còn có "nhân chứng", hớ hớ cuộc đời vẫn đẹp sao ^^! Tối đến mình ngóng cửa đợi em như một thằng nhóc đang hóng mẹ nó về. Hôm nay cũng đỡ không nấu cơm được cô D mua cơm rang hộp cho ăn, đang tính rủ thêm em ăn cùng nhưng nghĩ chắc em sang muộn nên mình chén hết cả cái hộp cơm to đùng cùng với 4 cốc nước lọc (khổ quá cơm rang nó khô mà, mà canh thì lại là nước phở nên mình không thích). Ngồi đá pes chán mãi 8.30 thì mới thấy em sang, hôm đấy em xinh lắm, tóc xõa hơi rối một chút khi đi đườn cơ màng nhìn càng thanh tú và có chút gì đó rất gợi cảm, em mặc bộ có mấy cái con helo kitty màu hồng hồng trông yêu không tả nổi . Đẩy cửa rồi còn lại còn giúp em dắt xe vô nhà nữa - Hì... sang muộn vậy - mình đi đằng sau em nói với theo - Uhm, hôm nay có khách nên em ở nhà trò chuyện cùng cô chú bạn của bố mẹ Cả hai bước lên cầu thang, nhịp dần đều, im ắng một chút, chỉ có tiếng TV và cái dép xốp đi trên nhà lạch bạch Vào phòng mình ngả lưng xuống đệm em thì ngồi thu lu lại cầm mấy quyển Doreamon đọc, mình ngồi cạnh em tựa lưng vào thành giường ôm nhẹ vai cả hai đứa hâm đọc truyện trong một tư thế rất tình cảm ^^ - Em nè - Uhm? - em nhìn mình rồi lại quay xuống quyển truyện - Con bé hồi sang ý... là... -
Biết rồi... lại hiểu nhầm à? - Uhm thì em cũng biết mà, từ lúc quen nhau đến giờ mình hay hiểu lầm nhỉ? - Lần này lại là gì nữa kể em nghe đi? Em thả quyển truyện xuống vòng tay ôm nhẹ eo mình, thấy có vẻ vẫn ổn thỏa mình kể từ đầu chí cuối lúc gặp cái N cho đến khi đèo con bé về và mình cũng kể luôn về sự tình cờ rằng đó là em bạn gái cũ (em cũng nghe về Nhi lúc mới yêu). Mình còn có thể cam đoan với em bằng những massage của mình với N trên FB. - Uhm.. thôi để khi khác đi tin rồi, hôm nay gọi em đúng một cuộc nên em cũng nhớ cái thằng ngáo ngơ lắm Mình ôm trọn cả người T vào lồng ngực nhận thấy cả hơi thở nóng hổi của em phả

vào lòng mình, tuy mùa hè nhưng vẫn cảm thấy nó ấm... tựa như những cơn gió hè trong những ngày đông vậy! Mình đặt lên môi T nụ hôn ngọt ngào cả hai, nhận thấy được cái cơ thể của con gái áp sát vào cơ thể qua chiếc áo phông mỏng, tim mình càng đập nhanh hơn mọi thứ thật... say đắm, cả hai đứa hôn nhau rồi tay mình dần đặt lên cổ em rồi lại ôm trọn cái thân hình con gái tràn đầy nhựa sống ấy, có thể cảm thấy gai ốc của em đang nổi lên... "dục vọng"? đúng vậy nó đang kích thích cái "bản năng" trong con người mình Hơi thở của em càng gấp gáp hơn và ấm nóng khi mình trườn môi dần xuống vùng cổ em, T không ngăn mình lại nữa? có lẽ sự đụng chạm khoái lạc của xác thịt như đã trôi dậy một điều gì đó mới lạ mà em chưa hề biết đến. T liên tục xoa cổ mình, em đã ngả người xuống để cho cái thằng nhóc hiếu kì khám phá hết người em bằng cái đôi tay của nó, cái bản năng của một thằng nhóc đó đang trỗi dậy, trong giây phút tích tắc thằng nhóc này nghĩ nó sẽ cướp mất đi cái trong trắng của em. Mình đã từng làm nhiều để văn nghị luận, tuy mình không nhớ rõ để bài lắm nhưng có lẽ nó là câu văn hợp nhất để diễn tả. Trong con người có 2 thứ ngự trị, đó là "con" và phần "người", nói nôm na ra là phần con là cái "bản năng". Đã là bản năng thì nó xuất phát và đã có trong mỗi con người chúng ta, từ cha sinh mẹ đẻ đã có sẵn và tất nhiên nó rất thể cưỡng lại. "Phần người" hay có thể nói là sự ý thức cũng thuộc phạm trù đó, trong trí óc chúng ta, nhưng nó lại được xây dựng bởi con người, nó cần phải rèn dũa, tạo dựng nên. Và tất nhiên nhân tạo (ý thức) bao giờ cũng không thể thắng lại tự nhiên đó là phần bản năng! Và các bạn nghĩ mình sẽ là ai? trong 2 cái phạm trù của mỗi người đó...? Mình ngả người lên em cái nắm tay, cái sờ soạng càng ngày gấp gáp, tưởng như mình có thể xé rách bộ pijama này để chiêm ngưỡng người con gái đẹp tuyệt thế kia. Mình ngưng lại, đúng vậy, mình đã suy nghĩ nhiều hơn cái bản năng đang hành động, mình rời môi em một lần nữa... nhưng lần này mình đã biết tự giác, không cần cái đẩy nhẹ hay lời nói của em. Mình không coi đó là một sự thông minh, làm thế là đúng đắn, cũng không theo ý nghĩ của các chú/anh lớn tuổi là chĩnh chạc, biết suy ngẫm những việc mình làm. Mình cũng không coi đó là mộtsự ngu si, hay cảm thấy tiếc dẻ như những ông "nông dân" coi con gái người ta như rau cỏ. Mình cảm thấy mình khờ, "khờ" một cách rất riêng... đơn giản mình chỉ là một cậu nhóc học sinh... mình dừng cảm thấy khi cần thiết! Có lẽ câu hỏi của em đã được giải đáp... phải không em? anh yêu em nhiều lắm... em vẫn đang đọc chứ, liên lạc với anh nhé!... anh rất rất muốn được nghe giọng nói của em sau khi đọc những dòng này... Mình nằm cạnh em cười mỉm, em cũng vậy, mỗi khi trao những nụ hôn... cả hai đều ngại ngùng - Em nhận ra một điều là anh hôn rất giỏi nha! - em quàng tay ôm mình rúc hẳn vào vai mình - Hì... Mình cũng quàng tay ôm đôi vai... có lẽ là vai em to hơn anh đấy em ạ =))). Hôn một nụ hôn hạnh phúc lên trán em. Cả hai nắm tay nhau bên loa máy tính kia là những bản ballad ngọt ngào mà em vẫn hay nghe... mặc dù chúng hầu hết chẳng có một cái tên nào thân quen nhưng có lẽ những bài hát ấy rất hay và thân quen với mình và em! - Mờ-un-mun-huyền-mùn hi hi em cầm tay mình lắc lẻo lên trần nhà đùa giỡn - T T-ró ke ke - Mun chó á! >.- em ngồi bật hẳn dậy đánh nguyên lên ngực mình/-> - Tai anh ù quá nghe thấy mỗi T chó =))) - mình lấy tay che ngực làm vẻ nặng nhọc chứ mấy cái tát của em ruồi chẳng chết Một lúc lâu sau thấy như đã muộn cơ mà vẫn thấy T có ý định về. - 8.45 rồi nè.. về đi chứ chút đi về muộn bó mẹ nói cho - Moon đèo về nhé ^^ - em đang ngồi nghịch máy tính mình cũng quay đầu sang - Giề? rồi quốc bộ mấy cây về
nhà á? Nói thật. - Hì, đùa chút mà, bố mẹ sang bên nhà cô chú khách kia có việc, chắc là đi qua đêm luôn á - Thế thì cũng về đi, tối muộn thân con gái một mình đi về à @@ - Moon đuổi em phải khong? - em chỉ tay nheo mắt nhìn mình - Ơ... anh nói thật lun Em lại quay sang chat nhóm với mấy đứa bạn trên fb. Nói thật mà không chịu nghe, con gái con đứa nhà cách nhà mình 2 cây liền mà không chịu nghe... đúng là cứng đầu. - Uhm rồi tý anh về cùng em nhé? - Sao? - Anh đi xe đạp - Khỏe nhờ... 2 cây đi 2 cây về -> 4 cây đó - Ra đường để ngáo ộp bắt bà à? Hì hì em cười nhưng mắt vẫn dán vào màn hình vi tính. Lúc sau gần 9h thì em có móc điện thoại bấm bấm quay sang cười toe toét với mình - Cô Bình à? hôm nay con ngủ nhà bạn cô cứ nói thế với bố mẹ con nha - Cô B là giúp việc nhà em - .... bla bla (ko *đang định viết éo * nghe rõ) - đầu bên kai trả lời - Vầng cô không phải lo con đâu, cô cứ cầm chìa khóa rồi sáng mai cô sang sớm mà - ..... - Hi hi dạ, cố nhớ nha, iu cô nhứt (nhất) Chẳng hiều gì luôn có thể cũng quay sang cười với mình như con hâm lại còn giả giọng dễ thương mà nổi hết da gà . - Hì hì hôm nay em ngủ nhà anh nha - em uốn éo người trên cái ghế xoay mà... ghét - Đùa nhau, ngủ ở đây làm gì? - Bố mẹ em về muộn nên không muốn cô B về mà muốn ngủ cùng em cơ mà cô có việc bận gia đình nên phải về, đấy, xong em xin phép bố mẹ ngủ nhà bạn thôi - Bạn ... ờ biết bạn nhưng chắc gì đồng ý ngủ cùng nhà con trai - Tát cho hết ngốc giờ... nói dối chứ Thế là tối hôm đấy em độc chiếm cái máy vi tính của mình đến tận 11h, tính mình "ông già" nên 9.30 là tắt đèn nhắm mắt rồi (lí do không bh up chap tối). Tiếng gõ lạch cạch của bàn phím + ánh sáng làm mình hết trằn trọc bên này bên khác, ko sao ngủ được bảo bên phòng bố mẹ có cái máy bàn mà không chịu nghe cứ ru rú trong phòng mình thành ra mình cũng thức theo em xem phim luôn. Xem được cái bộ phim "world war z" trên web *** (không PR trá hình free đâu nha ). Bắn quái như chặt cỏ luôn, em thì cứ thấy ghê ghê. Được đâu 11h là ngáp đi ngủ, đã thế bắt mình ôm nữa (Thêm một chi tiết nữa là mình phải chạy vào nhà vệ sinh mặc sịp vào để tránh *mọi người tự hiểu* ). Suốt 16 đó là lần đầu tiên anh được ấm áp đến thế! đã biết ôm một người con gái khi đang ngủ (ngoại trừ mẹ) biết vén tóc em qua tai để đỡ phủ xuống mắt tuy tóc em cứ chọc vào mặt anh hơi bất tiện nhưng anh vẫn có gắng giữ phút giây này im lặng, hưởng thụ nó. - Không ngủ à? - Ớ? sao thế - Cứ xoa lưng em thế, dâm dê không cho ôm nữa giờ - Hì xin lỗi - mình thơm vào mắt em rồi nhắm mắt - Tóc chọc vào ngứa hả? - Không, có đâu tại.... muộn quá mà anh không quen ngủ muộn vậy thôi - Hì... xin lối, tại không có bố mẹ quản thúc nên em ngồi chơi muộn chút thôi - Uhm thôi ngủ đi Em nằm quay ra sau nhưng vẫn kéo tay bắt mình ôm @@. Một buổi tối hạnh phúc! tuy nó còn hơi quá với cái lứa tuổi 16 này nhưng anh vẫn muốn quay lại cái ngày hôm đấy sẽ thức mãi cả đêm mặc cho đến khi mỏi giã tay thì thôi... chỉ được ôm em thôi, em à... trong truyện anh luôn kết thúc mỗi phần một câu mà em đã nghe chán ngấy "P&T" anh yêu em... Sáng thức giấc, ánh sáng đã len lỏi qua từng con đường, cái nắng nhẹ của mùa hè tràn ngập trên những tán lá hơi đọng nước kia, tối qua có 1 cơn mưa rào nhẹ! Tuy đó chỉ càng làm hơi ấm em dành cho mình nồng nhiệt hơn. Do cái thói quen dậy sớm của một cậu nhóc học sinh

đã bị buông thả sau tháng hè, giờ mình lại quay trở về cái tính dậy muộn mà em cũng vậy. Tỉnh giấc, mình không còn ôm em nữa mà giờ em đã chủ động ôm mình... ẹc mất hình tượng quá em thì hiện giờ như một chàng trai đang che chở... cô gái Moon trong giấc mộng (thế này thành less yêu gay rầu ). Khi em ngủ hiền dịu lắm, vẫn để tay ôm ngang eo mình, cái má phúng phính trắng ửng hồng kia chợt làm mình xao xuyến, mình tiến gật môi vào má thơm nhẹ nhàng mà đầy yêu thương ^^ - Ưm... Em lấy tay vuốt má chẳng may đập vào mặt mình móa, thơm cái mà cũng nũng nịu, chiếc điện thoại em để bên cạnh cái bàn học. Tính nghịch chút chơi, công nhận bố mẹ T chiều thật, mình chưa thấy đứa học sinh Chuyên nào dùng Ip5 cả (không biết PR trá hình này có bị ban ko, các bác tha em, đừng report ), *cạch* màn hình chi chít là game thi thoảng thấy vài cái app pts. Ngồi chơi game
trên điện thoại em chút, chợt thấy cuộc gọi đến của người tền là "cô B", tiếng chuông điện thoại hơi làm giật mình chút - T nè - Hửm, tắt chuông để - mắt em vẫn nhắm nghiền - Có cô B nào gọi nè - Hở tắt máy đi đang ngủ - Cô B gọi này dậy đi, khổ quá! - mình bực mình giật cái gối làm em tỉnh giấc luôn Em tức tối đầu tóc xù hết cả lên, giật cái máy điện thoại tự tay mình - Dạ - giọng em lè nhè - .... - Vầng cô cứ trông nhà tý con về liền (ờm... thi thoảng T vẫn nói tiếng miền Nam nhé_ cơ mà Moon nói T là người gốc Nam chưa nhỉ) Em ném cái điện thoại vào gốibên mình, lại nằm thườn thượt ra lườm mình, như muốn nói "để im bố mày ngủ nha" đùa tý =))) "để im ngta ngủ" ^^!. Mình cũng muốn nằm nướng cùng em chút nữa, ôm trọn cả người T vào lòng, ngắm mãi khuôn mặt ấy khi đang giần hờn hay ngái ngủ, hơi thở vẫn phập phồng nhẹ nhàng, thi thoảng nhăn nhó như bởi những lần mình đùa giỡn. - Nhìn chằm chằm khó chịu quá >.- em chợt mở mắt nói/-> - 8.55 rồi mẹ - mình véo nhẹ má em - Chút nữa dậy - Gần 9h rồi về nhanh không bố mẹ em nói đấy, tý đi về ăn mặc thế này à? - Cởi trần chắc - Đấy, lây từ ai cái mồm - Lây từ ông chứ đâu, mà nè nói bậy vừa thôi, em lục tin nhắn trên fb anh rồi nhé - Lúc "lào"? - Tối qua, vào bằng gg chrome vẫn auto login đó thui Ờm... thật ra ngoài đời mình không ngoan quá mức đâu, mọi người cũng không cần đánh giá mình quá cao như thế thật ra mình cũng chỉ là một thằng nhóc bình thường và hay có cái tính nói bậy thôi... Bây giờ thì hơi hơi lì và ít nói (lí do sao thì mình đã nói). - Nói bậy chút có sao - Ờ cứ có sao đi, mấy đứa anh dây dưa vào nhìn cũng không vừa đâu - Đói quá dậy đi tí nữa còn đi về - mình lảng sang chuyện khác Mình kéo em dậy mặc cho cái "níu kéo" hơi ấm của chiếc giường, cả hai đứa uốn éo loạn xạ bên lan can. Cả hai quay sang nhau mỉm cười nhẹ. Mình thì nghĩ gần chưa rồi thì tí nữa ăn cơm luôn cả thể nhưng em lại không đồng ý. - Đâu tiền bó mẹ còn cho bao tiền mà không chịu ăn - Còn 400, sao? - Thế này đủ cả tuần nhá, nhịn đói làm gì, người thì như que củi Em lại đem cái niềm đau của mình ra (giờ anh béo rồi em ạ, "tận" 55 cân nha - có tăng 3 cân trong 2 tháng vừa rồi ). Mình cũng đâu tiếc rê 400 đâu, chỉ muốn chơi điện tử thâu sáng đỡ phải ăn thui mà âu cũng là do cái tính lười của mình cơ mà không giám nói với em ra sợ lại bị ăn chửi tiếp thì nhục undency:. Cả hai đứa chọn một quán phở gần nhà mình, 9h mà vẫn tấp nập người đi ăn ghê, mình quên chưa báo với em là tóc em đang trông rất chi là ngu =)). Cái tội không chịu cải đầu :v, cơ mà em vẫn thu hút được khá nhiều ánh nhìn của các thanh niên trong quán. Mình thì không ngần ngại chọn ngay tô phở bò tái . Cơ mà em lại muốn ăn cùng em phở ngan - Ừ ừ... quên mất phở ngan ngon phết... cô ơi cháu 2 phở ngan Có thích ăn phở ngan đâu cơ chứ ghết nhất cái dai dai của thịt ngan, thật sự là không thích chút nào, nhưng vẫn phải chiều lòng em... đơn giản vì muốn 2 đứa cùng sở thích (anh luôn dành những điều tốt nhất cho em đấy em ạ!). Đang ăn được nửa bát thì một người phụ nữ mặc quần kaki xám, áo kẻ màu trắng sữa... holly mother of gosh!!! đấy là cô Trâm , cô đi cùng một ông hói và vài ba người nữa tầm tuổi trung niên. Cô đang tiến gần bàn ăn, mọi người cười nói vui vẻ khác hẳn với bộ mặt của thằng nhóc mồm đang đầy bánh phở trông cực kì ngu lúc này - Em em... - mình chỉ tay sang bàn phía bên kia nói - Hở? - em quay sang phía mình chỉ - Cô Trâm, thôi chết! cô nói gì không làm sao bây giờ... Mình đang bấn loạn thôi quả này xác con nhà nó định rồi... đã thế lại đang đi cùng T nữa chứ cái *beep* *beep*, thế éo nào cô lại mò ra đây ăn phở cơ chứ Mặt T cũng hơi ngạc nhiên rồi quay ra ăn nốt thìa phở cứ như không đúng rồi, mình thì thấp tha thấp thỏm chỉ sợ cô sẽ quay sang đây. Hơi nóng của phở nóng quá làm mờ hết kính rồi - Nè Moon mờ kính hết rồi, ngẩng lên ăn đàng hoàng anh - Ờ ờ... Mình tháo kính ra mà vẫn không thể cho cái đầu ngừng cúi, điều tệ hại nhất là hồi lớp 10 cô đã bao lần bắt gặp mình trong những lần gặp mặt những đứa trong đội tuyển Anh được gọi vào. (thật ra năm lớp 10 mình đã tham gia rồi, vì "tạch" nên mình chém rằng kiêu không muốn vào . Cơ mà cái trường mình cũng lạ bao nhiều năm rồi mà vẫn không có một giải tiếng Anh nào, ai ở khu vực mình sống
thì cũng biết cái danh trường NTH rôi đấy - dự năm nay lên lớp 11 mình sẽ đoạt giải và mình rất khao khát đạt được nó, nguyên nhân sẽ sáng tỏ trong truyện ngay thôi). Trở lại cái cảnh lúc đấy, mình đeo lại kính rồi ăn nốt nhanh chóng bát phở. - Cháu chào bác hì - T vẫy tay chào cô Trâm Ôi cái "đọt" làm gì vậy muốn tránh không được còn vẫy tay làm chi Và tất nhiên cái hành động ấy đã thu hút ánh mắt cảu cô Trâm, cô Trâm mở một nự cười hiền hậu rồi nhìn sang mình. Mình cũng chỉ biết gật đầu nhẹ rồi cắm mặt vào bát phở khi chỉ còn nước phở không - Về thôi, tính tiền nào - Ờ ờ Khi đi qua chỗ cô Trâm, T nói - Dạ bác ăn sang ạ? - Cháu chào bác ạ - mình sử dụng từ bác để thay thế "em chào cô" khiến cô đỡ nghi ngờ mình là học sinh trong trường - Uhm cháu, hai đứa ăn sáng hả? - Dạ vầng cháu mời bạn Bảo học thêm cùng cháu đi ăn cho vui ạ - Uhm hai đứa chuẩn bị về à, cứ đi đi bác ăn bây giờ mà - Dạ, chào bác - Dạ - mình cười lễ phép chào cô Trâm một nụ cười không thể nào ngu hơn Mình thở phào nhẹ nhõm khi mà không bị cô Trâm phát hiện ra được. Nhưng trong mình giấy lên một nỗi lo sợ rằng... liệu cái vỏ bọc dối trá này có giữ được mãi không? Về đến nhà T dắt xe ra chuẩn bị đi về - Nè anh sợ... - Biết rồi, em chỉ ứng phó được đấy thôi... uhm... mình cõ lẽ nên nói thật sớm hay muộn - Uhm... anh cũng đã nghĩ lâu rồi Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu như đứa trẻ, em nói động viên - Không sao mà... - Uhm anh nói gì đâu Em tiến lại mình ôm mình thật chặt, hôn lên má, môi mình nữa - Ngáo ngơ này đừng suy nghĩ nhiều, mình vẫn yêu nhau, anh yêu em ko? - Anh có! - mình trả lời chắc nịch - Vậy thì cố lên! Lời nsoi như động viên hai đứa. Em dắt xe phóng đi mất hút trên phố kia, vẫn nhớ cái hình dáng ấy, buổi tối hôm qua... cái ôm, cái hôn. Gía như anh học giỏi hơn đỗ trường Chuyên thì tốt biết mấy em ha? Hì hục mãi cũng xong với đống quần áo như của mình, nằm thượt ra đệm mình thở dài, em cũng ngả lưng ngay

cạnh mình, đánh liều vòng 1 tay sang ôm eo em. Em quay sang nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm trọng luôn - Làm gì đấy? - .... - mình nhắm mắt lại cười nhẹ Nói vậy, em cũng quay ra phía mình ôm hờ eo, cả 2 khuân mặt gần sát nhau luôn, em cũng mỉm cười nhẹ. Tự nhiên hai đứa nằm cạnh nhau rất lâu, nhịp tim em không còn đập mạnh, mình vẫn nhắm mắt lại tận hưởng giây phút "im lặng" này, giây phút "im lặng" vẫn là nó, không cần nhưng lời nói, lời quan tâm luôn im lặng nhưng biết mình yêu nhau... - Bảo nè - em nói như thầm - Hửm?... - mình mở mắt ra - Bảo nghĩ mình yêunhau đến khi nào? - Hỏi thế làm gì? - Ừm... hỏi thôi - Anh thì anh không thích giả tạo đâu, nghĩ nào nói vậy thôi, mình cứ yêu nhau đến hết cấp III rồi mỗi người một ngả mà... - Uhm... đôi nào cũng yêu nhau như vậy Thật ra... lúc đấy anh không biết mình sẽ rất sâu đậm về em, em à... nếu em coi nó quá "giả tạo" thì anh xin "giả tạo" thật lòng anh rằng anh yêu em nhiều, anh ước lúc đấy mình nói anh và em sẽ yêu nhau đến qua cả cấp III qua đại học và người anh sẽ cưới là em! Đó là mục đích sống của anh. Tuy anh là một cậu nhóc lớp 11 chưa biết đến cuộc sống mai sau sẽ như thế nào, kiếm tiền ra sao, chăm sóc gia đình khó nhường nào? nhưng điều quan trọng lúc này anh quan tâm là tình yêu của mình ra sao. Anh yêu em, Trinh à.... - Thôi đủ rồi ông tướng đi nấu cơm thôi - em ngồi dậy vỗ vào má mình Mình tiếc rẻ ngồi dậy, chẳng mấy khi được ôm em mà giờ lại "đứt dây đàn". - Bếp ở dưới nhà à? - Uhm đi vào nhà không đẻ ý à Mình mở tủ lạnh ra lấy trứng, tính mình "dễ nuôi" nên ăn cơm với trứng cũng đủ no rồi cơ mà em lại bắt phải nấu thêm canh nửa - Có rau cải đây, nấu cho dễ nè Có hai đứa với cả cũng chẳng nấu nhiều nên 1 loáng cũng xong. Em nhìn điện thoại rồi nói - Thôi em về rồi, ăn đi nhá - Uhm mà chiều sang nữa không - Thôi chiều nắng lắm cứ hành em à? - Oh thôi nói vậy thôi chứ Em rảo bước ra cổng sắt đang cắm chìa vào xe thì bỗng ngập ngừng, em quay trở vào, chắc là lại quên gì. Em tiến lại gần mình đặt lên má mình đang phồng lên bởi cơm 1 cái thơm nhẹ nhưng có thể cảm thấy được tất cả yêu thương em gửi gắm vào nó - Về nha Mun - em cười nói Em vít tay lái vẫy tay mình đi khuất trên phố kia, mình thì vẫn thững thờ mỉm cười hạnh phúc. Cả chiều ngày đó vòng luẩn quẩn của 1 ngày hè vẫn lặp lại ăn uống,
chơi, ngủ. Bây giờ lại muốn ước đi vào Nam cùng bố mẹ hơn . Mãi đến 6h thì vợ chồng cô chú H (họ hàng) sang "chăm" mình âu cũng là "tai mắt" cho bố mẹ kh ở xa. Cũng may là cô chú ấy lại mua cùng đồ ăn cho mình nữa nên không phải nấu hờ hờ. Vợ chồng cô chú có thằng cu Mèng (biệt danh) rất dễ thương, cả buổi chơi với nó hài kinh lên được, chú H thì lại độc chiếm cái máy pes của mình, đùa đâu chú này lớn đùng mà vẫn chơi điện tử - Vào ăn cơm đi Bảo - quay sang chú H - Thôi vào ăn đi anh - Uhm... đây, úi xời Trong lúc ăn cơm câu kinh điển của họ hàng khi hỏi nhau là "Có người yêu chưa?". - Dạ rồi - Thằng này được! - chú H vỗ đùi đành đạch ra rõ đau Sau bữa cơm mình và chú H đá pes, cô D thì mang theo lap gõ văn bản gì đó. Chợt có tiếng chuông cửa, ngó ra thấy dáng ai hình như là T, móa hôm nay lại sang thật @@, quả này lại chết nhục với chú H ròi. Cô H ra mở cửa - Vào đi cháu, bạn Bảo à? - Dạ cháu chào cô Em dắt xe vào bên sân nhà, buổi tối nên em mặc khá mát mẻ áo phông rộng quần vải ngắn gần nửa đùi, nhìn mà muốn phọt máu mũi . Chú H ngó đầu sang em rồi lại cười nhìn mình - Cháu là bạn gái thằng Bảo à? - Dạ không cháu sang rủ bạn đi hóng mát thôi ạ... Mình vẫn bấm bấm cái tay cầm, em thì đùa nghịch đồ chơi cùng cu Mèng, thi thoảng khúc khích cười. Lâu lâu thấy hơi ngại thôi thì cùng em đi ra ngoài chơi chứ ngồi đây để chú H trêu cho nổ mắ à. - Thôi cháu đi chơi cùng bạn chút, cô chú có về thì gửi chìa khóa, nhà bên họ cho gửi ạ! Cô D thì cười gật đầu, chú H nói rõ to - Đi chơi vui nhá! -- 4.30 PM ---- Viết xong truyện mình log out Voz, lật lại mấy page Facebook, comment linh tinh mấy cái status của bạn bè, gửi nốt mấy chap cho mấy đứa ở lớp (tụi nó cũng đã đọc - "hê nô" mấy thím ) . Đang tính cày đầu với cái máy ngày hôm nay cơ mà nghĩ lại đi hóng gió ngoài đường vui hơn, chiều nay chẳng có ai rủ đi chơi cả . Cắm chìa, vít tay lái ra khỏi cái cổng sắt. Thấy mỏi mỏi cái lưng, tác hại của ngồi máy nhiều đây, chẳng biết đi đâu cả ừ thôi thì lòng vòng mấy con phố vậy, khi một mình người ta thường nghĩ vẩn vơ sự đời, còn mình... khi cô đơn chỉ có một duy nhất quanh đi quẩn lại 2 tháng qua ... đó là vì em! Mỗi khi viết truyện xong mình thường thấy buồn, 1 cảm giác buồn bất định... Những hồi ức, kỉ niệm lại cứ thế ùa về và cái "cơn mưa" cứ mưa nhanh rồi lại tạnh, so sánh "kí ức" với "mưa" có vẻ hơi trừu tượng, nó luôn lặp lại trong truyện của mình phải không ạ? Nó như một biểu tượng vậy.... à không.... khó nói quá, chẳng biết diễn đạt sao nữa có lẽ mọi người đọc truyện của Moon sẽ hiểu thôi. Đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng gặp người quen - Ơ T! - thằng này học Trần Phú Mạ đấu thằng này phóng xe (điện) như điên, làm mình vít hết ga
2hi.us