XtGem Forum catalog
Truyện teen : Yêu cháu gái hiệu trưởng  .

Truyện teen : Yêu cháu gái hiệu trưởng .

Tác giả: Internet

Truyện teen : Yêu cháu gái hiệu trưởng .

hai đều ngại ngùng - Em nhận ra một điều là anh hôn rất giỏi nha! - em quàng tay ôm mình rúc hẳn vào vai mình - Hì... Mình cũng quàng tay ôm đôi vai... có lẽ là vai em to hơn anh đấy em ạ =))). Hôn một nụ hôn hạnh phúc lên trán em. Cả hai nắm tay nhau bên loa máy tính kia là những bản ballad ngọt ngào mà em vẫn hay nghe... mặc dù chúng hầu hết chẳng có một cái tên nào thân quen nhưng có lẽ những bài hát ấy rất hay và thân quen với mình và em! - Mờ-un-mun-huyền-mùn hi hi em cầm tay mình lắc lẻo lên trần nhà đùa giỡn - T T-ró ke ke - Mun chó á! >.- em ngồi bật hẳn dậy đánh nguyên lên ngực mình/-> - Tai anh ù quá nghe thấy mỗi T chó =))) - mình lấy tay che ngực làm vẻ nặng nhọc chứ mấy cái tát của em ruồi chẳng chết Một lúc lâu sau thấy như đã muộn cơ mà vẫn thấy T có ý định về. - 8.45 rồinè.. về đi chứ chút đi về muộn bó mẹ nói cho - Moon đèo về nhé ^^ - em đang ngồi nghịch máy tính mình cũng quay đầu sang - Giề? rồi quốc bộ mấy cây về nhà á? Nói thật. - Hì, đùa chút mà, bố mẹ sang bên nhà cô chú khách kia có việc, chắc là đi qua đêm luôn á - Thế thì cũng về đi, tối muộn thân con gái một mình đi về à @@ - Moon đuổi em phải khong? - em chỉ tay nheo mắt nhìn mình - Ơ... anh nói thật lun Em lại quay sang chat nhóm với mấy đứa bạn trên fb. Nói thật mà không chịu nghe, con gái con đứa nhà cách nhà mình 2 cây liền mà không chịu nghe... đúng là cứng đầu. - Uhm rồi tý anh về cùng em nhé? - Sao? - Anh đi xe đạp - Khỏe nhờ... 2 cây đi 2 cây về -> 4 cây đó - Ra đường để ngáo ộp bắt bà à? Hì hì em cười nhưng mắt vẫn dán vào màn hình vi tính. Lúc sau gần 9h thì em có móc điện thoại bấm bấm quay sang cười toe toét với mình - Cô Bình à? hôm nay con ngủ nhà bạn cô cứ nói thế với bố mẹ con nha
- Cô B là giúp việc nhà em - .... bla bla (ko *đang định viết éo * nghe rõ) - đầu bên kai trả lời - Vầng cô không phải lo con đâu, cô cứ cầm chìa khóa rồi sáng mai cô sang sớm mà - ..... - Hi hi dạ, cố nhớ nha, iu cô nhứt (nhất) Chẳng hiều gì luôn có thể cũng quay sang cười với mình như con hâm lại còn giả giọng dễ thương mà nổi hết da gà . - Hì hì hôm nay em ngủ nhà anh nha - em uốn éo người trên cái ghế xoay mà... ghét - Đùa nhau, ngủ ở đây làm gì? - Bố mẹ em về muộn nên không muốn cô B về mà muốn ngủ cùng em cơ mà cô có việc bận gia đình nên phải về, đấy, xong em xin phép bố mẹ ngủ nhà bạn thôi - Bạn ... ờ biết bạn nhưng chắc gì đồng ý ngủ cùng nhà con trai - Tát cho hết ngốc giờ... nói dối chứ Thế là tối hôm đấy em độc chiếm cái máy vi tính của mình đến tận 11h, tính mình "ông già" nên 9.30 là tắt đèn nhắm mắt rồi (lí do không bh up chap tối). Tiếng gõ lạch cạch của bàn phím + ánh sáng làm mình hết trằn trọc bên này bên khác, ko sao ngủ được bảo bên phòng bố mẹ có cái máy bàn mà không chịu nghe cứ ru rú trong phòng mình thành ra mình cũng thức theo em xem phim luôn. Xem được cái bộ phim "world war z" trên web *** (không PR trá hình free đâu nha ). Bắn quái như chặt cỏ luôn, em thì cứ thấy ghê ghê. Được đâu 11h là ngáp đi ngủ, đã thế bắt mình ôm nữa (Thêm một chi tiết nữa là mình phải chạy vào nhà vệ sinh mặc sịp vào để tránh *mọi người tự hiểu* ). Suốt 16 đó là lần đầu tiên anh được ấm áp đến thế! đã biết ôm một người con gái khi đang ngủ (ngoại trừ mẹ) biết vén tóc em qua tai để đỡ phủ xuống mắt tuy tóc em cứ chọc vào mặt anh hơi bất tiện nhưng anh vẫn có gắng giữ phút giây này im lặng, hưởng thụ nó. - Không ngủ à? - Ớ? sao thế - Cứ xoa lưng em thế, dâm dê không cho ôm nữa giờ - Hì xin lỗi - mình thơm vào mắt em rồi nhắm mắt - Tóc chọc vào ngứa hả? - Không, có đâu tại.... muộn quá mà anh không quen ngủ muộn vậy thôi - Hì... xin lối, tại không có bố mẹ quản thúc nên em ngồi chơi muộn chút thôi - Uhm thôi ngủ đi Em nằm quay ra sau nhưng vẫn kéo tay bắt mình ôm @@. Một buổi tối hạnh phúc! tuy nó còn hơi quá với cái lứa tuổi 16 này nhưng anh vẫn muốn quay lại cái ngày hôm đấy sẽ thức mãi cả đêm mặc cho đến khi mỏi giã tay thì thôi... chỉ được ôm em thôi, em à... trong truyện anh luôn kết thúc mỗi phần một câu mà em đã nghe chán ngấy "P&T" anh yêu em... Sáng thức giấc, ánh sáng đã len lỏi qua từng con đường, cái nắng nhẹ của mùa hè tràn ngập trên những tán lá hơi đọng nước kia, tối qua có 1 cơn mưa rào nhẹ! Tuy đó chỉ càng làm hơi ấm em dành cho mình nồng nhiệt hơn. Do cái thói quen dậy sớm của một cậu nhóc học sinh đã bị buông thả sau tháng hè, giờ mình lại quay trở về cái tính dậy muộn mà em cũng vậy. Tỉnh giấc, mình không còn ôm em nữa mà giờ em đã chủ động ôm mình... ẹc mất hình tượng quá em thì hiện giờ như một chàng trai đang che chở... cô gái Moon trong giấc mộng (thế này thành less yêu gay rầu ). Khi em ngủ hiền dịu lắm, vẫn để tay ôm ngang

eo mình, cái má phúng phính trắng ửng hồng kia chợt làm mình xao xuyến, mình tiến gật môi vào má thơm nhẹ nhàng mà đầy yêu thương ^^ - Ưm... Em lấy tay vuốt má chẳng may đập vào mặt mình móa, thơm cái mà cũng nũng nịu, chiếc điện thoại em để bên cạnh cái bàn học. Tính nghịch chút chơi, công nhận bố mẹ T chiều thật, mình chưa thấy đứa học sinh Chuyên nào dùng Ip5 cả (không biết PR trá hình này có bị ban ko, các bác tha em, đừng report ), *cạch* màn hình chi chít là game thi thoảng thấy vài cái app pts. Ngồi chơi game trên điện thoại em chút, chợt thấy cuộc gọi đến của người tền là "cô B", tiếng chuông điện thoại hơi làm giật mình chút - T nè - Hửm, tắt chuông để - mắt em vẫn nhắm nghiền - Có cô B nào gọi nè - Hở tắt máy đi đang ngủ - Cô B gọi này dậy đi, khổ quá! - mình bực mình giật cái gối làm em tỉnh giấc luôn Em tức tối đầu tóc xù hết cả lên, giật cái máy điện thoại tự tay mình - Dạ - giọng em lè nhè - .... - Vầng cô cứ trông nhà tý con về liền (ờm... thi thoảng T vẫn nói tiếng miền Nam nhé_ cơ mà Moon nói T là người gốc Nam chưa nhỉ) Em ném cái điện thoại vào gối bên mình, lại nằm thườn thượt ra lườm mình, như muốn nói "để im bố mày ngủ nha" đùa tý =))) "để im ngta ngủ" ^^!. Mình cũng muốn nằm nướng cùng em chút nữa, ôm trọn cả người T vào lòng, ngắm mãi khuôn mặt ấy khi đang giần hờn hay ngái
ngủ, hơi thở vẫn phập phồng nhẹ nhàng, thi thoảng nhăn nhó như bởi những lần mình đùa giỡn. - Nhìn chằm chằm khó chịu quá >.- em chợt mở mắt nói/-> - 8.55 rồi mẹ - mình véo nhẹ má em - Chút nữa dậy - Gần 9h rồi về nhanh không bố mẹ em nói đấy, tý đi về ăn mặc thế này à? - Cởi trần chắc - Đấy, lây từ ai cái mồm - Lây từ ông chứ đâu, mà nè nói bậy vừa thôi, em lục tin nhắn trên fb anh rồi nhé - Lúc "lào"? - Tối qua, vào bằng gg chrome vẫn auto login đó thui Ờm... thật ra ngoài đời mình không ngoan quá mức đâu, mọi người cũng không cần đánh giá mình quá cao như thế thật ra mình cũng chỉ là một thằng nhóc bình thường và hay có cái tính nói bậy thôi... Bây giờ thì hơi hơi lì và ít nói (lí do sao thì mình đã nói). - Nói bậy chút có sao - Ờ cứ có sao đi, mấy đứa anh dây dưa vào nhìn cũng không vừa đâu - Đói quá dậy đi tí nữa còn đi về - mình lảng sang chuyện khác Mình kéo em dậy mặc cho cái "níu kéo" hơi ấm của chiếc giường, cả hai đứa uốn éo loạn xạ bên lan can. Cả hai quay sang nhau mỉm cười nhẹ. Mình thì nghĩ gần chưa rồithì tí nữa ăn cơm luôn cả thể nhưng em lại không đồng ý. - Đâu tiền bó mẹ còn cho bao tiền mà không chịu ăn - Còn 400, sao? - Thế này đủ cả tuần nhá, nhịn đói làm gì, người thì như que củi Em lại đem cái niềm đau của mình ra (giờ anh béo rồi em ạ, "tận" 55 cân nha - có tăng 3 cân trong 2 tháng vừa rồi ). Mình cũng đâu tiếc rê 400 đâu, chỉ muốn chơi điện tử thâu sáng đỡ phải ăn thui mà âu cũng là do cái tính lười của mình cơ mà không giám nói với em ra sợ lại bị ăn chửi tiếp thì nhục undency:. Cả hai đứa chọn một quán phở gần nhà mình, 9h mà vẫn tấp nập người đi ăn ghê, mình quên chưa báo với em là tóc em đang trông rất chi là ngu =)). Cái tội không chịu cải đầu :v, cơ mà em vẫn thu hút được khá nhiều ánh nhìn của các thanh niên trong quán. Mình thì không ngần ngại chọn ngay tô phở bò tái . Cơ mà em lại muốn ăn cùng em phở ngan - Ừ ừ... quên mất phở ngan ngon phết... cô ơi cháu 2 phở ngan Có thích ăn phở ngan đâu cơ chứ ghết nhất cái dai dai của thịt ngan, thật sự là không thích chút nào, nhưng vẫn phải chiều lòng em... đơn giản vì muốn 2 đứa cùng sở thích (anh luôn dành những điều tốt nhất cho em đấy em ạ!). Đang ăn được nửa bát thì một người phụ nữ mặc quần kaki xám, áo kẻ màu trắng sữa... holly mother of gosh!!! đấy là cô Trâm , cô đi cùng một ông hói và vài ba người nữa tầm tuổi trung niên. Cô đang tiến gần bàn ăn, mọi người cười nói vui vẻ khác hẳn với bộ mặt của thằng nhóc mồm đang đầy bánh phở trông cực kì ngu lúc này - Em em... - mình chỉ tay sang bàn phía bên kia nói - Hở? - em quay sang phía mình chỉ - Cô Trâm, thôi chết! cô nói gì không làm sao bây giờ... Mình đang bấn loạn thôi quả này xác con nhà nó định rồi... đã thế lại đang đi cùng T nữa chứ cái *beep* *beep*, thế éo nào cô lại mò ra đây ăn phở cơ chứ Mặt T cũng hơi ngạc nhiên rồi quay ra ăn nốt thìa phở cứ như không đúng rồi, mình thì thấp tha thấp thỏm chỉ sợ cô sẽ quay sang đây. Hơi nóng của phở nóng quá làm mờ hết kính rồi - Nè Moon mờ kính hết rồi, ngẩng lên ăn đàng hoàng anh - Ờ ờ... Mình tháo kính ra mà vẫn không thể cho cái đầu ngừng cúi, điều tệ hại nhất là hồi lớp 10 cô đã bao lần bắt gặp mình trong những lần gặp mặt những đứa trong đội tuyển Anh được gọi vào. (thật ra năm lớp 10 mình đã tham gia rồi, vì "tạch" nên mình chém rằng kiêu không muốn vào . Cơ mà cái trường mình cũng lạ bao nhiều năm rồi mà vẫn không có một giải tiếng Anh nào, ai ở khu vực mình sống thì cũng biết cái danh trường NTH rôi đấy - dự năm nay lên lớp 11 mình sẽ đoạt giải và mình rất khao khát đạt được nó, nguyên nhân sẽ sáng tỏ trong truyện ngay thôi). Trở lại cái cảnh lúc đấy, mình đeo lại kính rồi ăn nốt nhanh chóng bát phở. - Cháu chào bác hì - T vẫy tay chào cô Trâm Ôi cái "đọt" làm gì vậy muốn tránh không được còn vẫy tay làm chi Và tất nhiên cái hành động ấy đã thu hút ánh mắt cảu cô Trâm, cô Trâm mở một nự cười hiền hậu rồi nhìn sang mình. Mình cũng chỉ biết gật đầu nhẹ rồi cắm mặt vào bát phở khi chỉ còn nước phở không - Về thôi, tính tiền nào - Ờ ờ Khi đi qua chỗ cô Trâm, T nói - Dạ bác ăn sang ạ? - Cháu chào bác ạ - mình sử dụng từ bác để thay thế "em chào cô" khiến cô đỡ nghi ngờ mình là học sinh trong trường - Uhm cháu, hai đứa ăn sáng hả? - Dạ vầng cháu mời
bạn Bảo học thêm cùng cháu đi ăn cho vui ạ - Uhm hai đứa chuẩn bị về à, cứ đi đi bác ăn bây giờ mà - Dạ, chào bác - Dạ - mình cười lễ phép chào cô Trâm một nụ cười không thể nào ngu hơn Mình thở phào nhẹ nhõm khi mà không bị cô Trâm phát hiện ra được. Nhưng trong mình giấy lên một nỗi lo sợ rằng... liệu cái vỏ bọc dối trá này có giữ được mãi không? Về đến nhà T dắt xe ra chuẩn bị đi về - Nè anh sợ... - Biết rồi, em chỉ ứng phó được đấy thôi... uhm... mình cõ lẽ nên nói thật sớm hay muộn - Uhm... anh cũng đã nghĩ lâu rồi Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu như đứa trẻ, em nói động viên - Không sao mà... - Uhm anh nói gì đâu Em tiến lại mình ôm mình thật chặt, hôn lên má, môi mình nữa - Ngáo ngơ này đừng suy nghĩ nhiều, mình vẫn yêu nhau, anh yêu em ko? - Anh có! - mình trả lời chắc nịch - Vậy thì cố lên! Lời nsoi như động viên hai đứa. Em dắt xe phóng đi mất hút trên phố kia, vẫn nhớ cái hình dáng ấy, buổi tối hôm qua... cái ôm, cái hôn. Gía như anh học giỏi hơn đỗ trường Chuyên thì tốt biết mấy em ha? Haizz... vẫn chưa có mail của em, hãy trả lời anh nhé! Ngày 29/10/2013 - Sáng Mệt mỏi lần kiểm tra này, thật sự thì quá nản luôn chẳng có hồn đâu mà truyện với văn nữa, gần đây cô Chủ Nhiệm cho nhiều bài kiểm tra Văn quá . Vẫn thông lệ bình thường, trên cái màn hình điện thoại là ảnh của em, vẫn để đó suốt 3 tháng, ngắm đi ngắm lại như một lần tự kỉ. Có vài lần mấy đứa bạn còn lén mình thay đổi ảnh đi nhưng mình vẫn bắn từ máy tính sang,

nhìn tụi vịt bầu hay tám chuyện mà nhiều lúc cũng khá rành với việc tâm lí . Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì có tiếng nói cất lên - Thằng kia! co chân lên - Con Linh với cái chổi chít bá đạo của lớp đứng cạnh mình nói - Hơ? - Hờ cha mày dơ chân lên tao quét rác, ngang người hầu mày Chắc con bé có vẻ cáu về vụ trực nhật nên hơi lớn tiếng với mình =)). Nghe chúng nó nói hôm nay cô Nhung dạy bộ môn Hóa sẽ chọn lớp mình để dạy trong kì thi hội giảng gì gì đó của giáo viên, âu cũng vì lớp 11A2 lắm con gái tài năng và cần cù môn gì cũng học giỏi đều... thế mà chẳng màng tới 6 anh "mì chính cánh" đây . Trống báo hiệu vào lớp cả lớp nhao nhao sắp xếp lại bàn ghế phía cuối. Đến mình ngồi bàn cuối cũng phải di chư sang chỗ khác dành bàn cho giáo viên dự giờ, vài thầy cô đang loay hoay chỉnh cái máy chiếc mình kiêm luôn vụ bê đống đồ dụng cụ môn Hóa, mấy cái ống nghiệm chứa photpho, chắc hôm nay học bài photpho đây. Mấy đứa con gái nhao nhao lên để dành ngồi chỗ bạn mình, bị cô giáo nạt một tiếng mới im. Kết quả là chỗ ngồi vẫn như cũ thằng Còi người bé nên được đặt cách ngồi xuống cùng mình với thằng Tuấn Anh, bàn thì bé mà 3 đứa phải chui rúc rõ là khổ, khổ nỗi là 2 thằng mình với Tuấn Anh đều cao và to cho thằng Còi ngồi giữa chẳng khác gì một gia đình Truyện teen : Yêu cháu gái hiệu trưởng  . (Mun không có gay đâu nha ). Các thầy cô giáo cũng bắt đầu bước vào lớp, có vẻ cuộc thi hội giảng này khá to nên khá nhiều thầy cô đến dự. Và người quan trọng nhất mà mình chú ý đến chính là cô Trâm - hiệutrưởng (cô đã biết truyện mình yêu T nhưng mà nội dung và chi tiết ra sao thì mọi người cứ hóng các chap tiếp nhé ). Mình không còn lo lắng hay hồi hộp như cái lần cuối năm lớp 10 nữa, giờ đây... câu chuyện giữa mình và em nó chỉ là "quá khứ" (hoặc ít nhất mọi người thân của mình nghĩ vậy). Lần này thì mình không có giơ tay phát biểu nhiều (thật ra chẳng giơ tay làn nào). Hóa thì mình bó cẳng luôn, lần thi khảo sát được có 4,75 (xấu hổ quá! may mà được cô làm tròn thành 5 ). Trong giờ học, thi thoảng mình có quay sang phía bàn của các giáo viên và... cả hai ánh mắt mình và cô Trâm đều bắt gặp nhau. Mình mở một nụ cười thân thiện như sự lễ phép mà người học sinh dành cho người thầy của mình, cô quay lên phía bảng điều đó ý nghĩa là "Tập trung vào bài học đi!". Tiết này khá nhàn toàn xem ảnh trên máy chiếu và chỉ cần chép mấy cái phương trình phản ứng. Mình bị gọi lên bảng 1 lần, và... mình đã trả lời sai, đấy là do mình cân bằng phương trình sai chứ T.T, khỏi phải nói mình ngại biết nhường nào, đây là trước mặt cô Trâm nữa chứ . Kết thúc buổi học chẳng có sâu đậm trong mình chút nào... Nhưng còn về phía cô Trâm... chắc cô cũng đã quên và bỏ qua mọi thứ! Mỗi lần review này là những ngày mà anh không có em, em à... anh đang đếm đấy! anh vẫn đang chờ một dâu hiệu gì đó để anh có lí do để chờ... hay anh chờ một thứ hư vô, thứ mà anh luôn đuổi theo mà chẳng thể có
được... Cơ mà "trách ai trách mình thôi", mình cũng hơi sơ sẩy để sai một câu dễ như thế (âu cũng là cái tính ẩu ). Cả giờ học cùng với chuyện trò rôm rả, Thắng là trung tâm của sự hài hước, cậu ta cũng kể chuyện khá phong phú và hài, mình thì cũng mắc cười lắm nhưng giả bộ ngáp ngắn ngáp dài nhai nem chua rán thôi. Xong mỗi câu chuyện là mọi người cắm cúi vào với nhưng dạng bài - Phong đợt hồi lớp 10 cũng trong đội tuyển Anh của TH hở? - Ừa đúng ròi, đợt trước ông cũng khoe bọn tôi mà - cái Giang bồi thêm Chẳng biết đầu đuôi câu chuyện tám không ngừng này xuất phát như thế nào mà tụi nó lôi cả mình vào chủ đề, mình thì đang nhai nhệu nhạo miếng nem chua nên chẳng để ý tụi nó nói gì, thôi cũng đáp lại một câu sáo rỗng - Uhm, nhưng không có giải - Ủa thế hả? trường TH có giải Anh lần nào chưa? - Thắng cũng xen ngang câu chuyện - Ờ... chưa, nghe nói từ lúc thành lập tới giờ chưa có giải nào cả (thành lập năm 2002) Hình như thắng là kẻ chuyên gây cho mình bực tức hay sao mà từ lúc gặp gỡ đến giờ cậu ta luôn làm cho cái lần đầu gặp mặt này trở thành một sự tức nhẹ trong mình. Cố lảng sang cái để khó này, mình không làm gì để chú ý rồi bị lôi vào cái cuộc trò chuyện của họ. Em cũng nói nhiều và cười nhiều và đặc biệt với Thắng, cậu ta luôn biết cách ứng xử với mọi người vừa lòng...Mình chẳng phiền nàn gì về vấn đề đó... chỉ hơi chút gì đó ghen trong cái lần Thắng nắm tay em thôi. Buổi học nhóm kết thúc, mình cất lại sách vở vào cặp, Thắng nở nụ cười thân thiện nhất có thể với mình, tuy cũng không ưa cậu ta lắm nhưng mình vẫn phải mỉm cười nhẹ gật đầu lại. Dắt xe em ra khỏi hàng, em còn đang chưa dứt được câu chuyện dở với bạn bè. Thắng cũng đi xe đạp điện đỗ ngay sát mình nói - Ớ, cậu đi xe T short ngắn nửa đủi nhìn khá năng động và xinh xắn, em lon ton chạy vào bếp lấy vài đĩa hoa quả rồi ngồi cạnh mình. Cả hai xem tivi... nói chính ra chỉ có mình xem thôi, em thì lật tung cái đống sách. Bác B chẳng làm gì hay chính xác hơn là em không cho bác hầu hạ tụi mình, bác chỉ ngồi cạnh xem tv rồi lại chạy lên phòng làm việc riêng của bác. - Nè Phong đọc đoạn này đi - Chịu em luôn nói thì cứ nói sao cứ phải véo tai kéo áo làm gì - Ha? - Đây nè, hay lắm nè... em cũng có quyển Văn đại chà có bài thơ này đọc mãi không chán luôn Tay em chỉ vào một bài thơ của Puskin, Tôi yêu em, mình nhận lại quyển sách trong sự hào hứng của em, nhìn lướt qua đọc nhẩm trong đầu... quả thực bài thơ rất hay, rất nhẹ nhàng, đầm ấm và có thể cảm nhận một cái tình yêu nồng nàn, cái buồn man mác của Puskin - Đọc đi mà - em nũng nĩu kéo cánh tay mình - Uhm biết rồi - Hì hì Giọng mình trầm, không ngân ca như những giọng ca hay những thi sĩ lãng mạn nó thô và hơi buồn... mỗi khi đọc văn và thơ đều như vậy Tôi yêu em đến nay chừng có thể Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai; Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa, Hay hồn em phải gợn sóng u hoài. Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,, Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen, Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm, Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em. Bài thơ hay nhưng lại kết thúc như một lời dư âm buồn. Em không còn hứng khởi hay cười vui đùa khi mình đọc, em im lặng nhìn chăm chăm vào mình. Thứ 2 mình bắt đầu học bồi dưỡng hè ở trường, tấp nập với đống sách vở, chỉ là 2 quyển Văn Anh thôi mà, học như học chuyên đề, lâu không gặp bọn ở lớp thấy nhớ nhớ, mấy đứa vịt bầu thì tám không ngừng trên face của lớp, hào hứng thế nào, sẽ ra làm sao, năm học mới sẽ thế nào cô giáo cũng đăng cả dòng stt dành cho lớp (ảnh ở dưới) mình cũng chẳng dịch được "old people's code" nữa, cô chẳng dùng unikey Những ngày sau mình và em không còn gặp nhau nhiều, cả hai đều bận học, tuy trường Chuyên em học sau mình nhưng cả hai đều có những lớp học riêng chỉ gặp nhau quá lớp học Văn của cô K, lớp Văn cũng có vài đứa mới đến và... nhân vật không thiếu đó là Thắng, cậu này lúc nào cũng bắt gặp, nhiều đứa mới cũng khá xinh, cơ mà bà chằn này ngồi bên cạnh nên chẳng thể tạo cơ hội cho mình bắt chuyện mấy bạn ý... *Trên lớp 11A2* Đó là một ca Toán, đang lúc rảnh rỗi mình suy nghĩ về chuyện mình yêu cháu cô Trâm, có lẽ đến

lúc cần tâm sự với ai đó... Ngoảnh xuống, mấy con tám trùm của lớp có vẻ đang không có chủ đển nên ngồi khá im - Hằng nè - Hở? Con My thấy mình quay xuống nói truyện cũng hóng vào mặc dù nó đuổi lấy lệ - Thằng này quay lên, tao bổ phát thước vào đầu giờ -
Tao có người yêu là cháu cô Trâm mày ạ - Cô Trâm là đứa nào? - mặt con Hằng nó ngu hệt như này - Đậu mẹ con này ngu vãi - cả mình và con My chửi thẳng vào mặt nó - Cô hiệu trưởng - mình dơ tay tính tát vào đầu nó - Vãi ***, kinh yêu cả cháu hiệu trưởng, nó tên gì? - T, học trường Chuyên Rồi mình kể cái lần mình gặp em như nào rồi bla bla... bọn nó cũng nghe câu được câu không, vài đứathì chăm chú nghe cho vài lời khuyên mình ên học giỏi để xứng với em hơn... Hôm đó là một chiều chủ nhật khá mát, em muốn rủ vài người bạn đến nhà em học nhóm, có cả Thắng nữa. Hôm đó là ngày nghỉ nên cả cô T và bác Đ đều ở nhà, hai người mỗi người một việc, cô T thì tự nhốt mình trong phòng với cái lap, bác Đ thì xem tivi ngoài phòng khách. Mình rất thắc mắc rằng khi nói chuyện với Thắng cô không mỉm cười nhiều nhưng khi mình chào thì cô lại rất lạnh nhạt... chắc có lẽ Thắng hay sang nhà T chơi, mình cố tự giải thích sự khác thường đó. Buổi học nhóm có cái G và Thắng nữa. Cả lũ kéo lên phòng em để học cho yên tình, âu cũng vì em ngại không muốn bạn bè tiếp xúc với bó mẹ. Bước vào phòng em mình cảm nhận được mùi rất thơm có vẻ là hương một loài hoa mà mình đã từng nghe nhưng quên mất rồi (đã nói là mù tịt và tên hoa mà, sau này em mới nói mới biết là hương hóa nhài). Phòng em được chiếm đa phần là màu hồng nhạt, từ chiếc màn, giường cả màu của tường nữa... như là một thiên đàng dành riêng cho em (đối nghịch với cái "chuồng heo" của mình ). Bắt đầu giở đống đề Văn nhà cô K ra làm, G và T ngồi cùng nhau, mình lại mắc kẹt với Thắng, cậu này làm cái gì cũng nghiêm trong hóa nó lên, có cái dàn bài viết vài ý vớ vẩn thôi... mà cũng chẳng cần vì trong vở cô đã làm sẵn rồi mà nó cứ viết tràng lan đại hải ra, rồi lại ngồi ngẫm nghĩ vớ vẩn nữa, muốn ném cái quyển vở vào đầu nó quá à . Ngồi lâu lâu thi thoảng nó lại thọt mấy câu sáo rỗng gây hài cho mọi người, làm mình tức điên người, bài đang chăm chú cứ phải lắng nghe mấy thứ shit đấy. Rồi mọi người đều cuốn vào bài văn của mình, ai cũng có một suy nghĩ riêng. Được hơn tiếng thì mình cũng xong bài văn, Thắng thì viết được hai tờ nên làm lâu nhất hội - Ù... ôi, viết dài thế cậu? - em hỏi nó - Uhm... hì tớ viết theo suy nghĩ thôi, bài dài nhưng lủng củng mà Mình hừ nhè, rõ ràng là nó xem nhiều sách nên văn chương mới phong phú vậy chứ, vậy mà còn bày đặt khiêm tốn (không biết Thắng có đang đọc truyện của mình không? ^^, nói xấu cậu thế này chắc thông mình nát ass quá). Đương lúc Thắng không để ý em còn nhìn mình kiểu "kia kìa người ta làm dài chưa? nhìn mà học tập", mình bĩu môi cầm bài lên đọc lại. Bác B mở cửa cầm theo đĩa tao với mấy bánh kem. - Để con tự lấy mà - em nhăn mặt không đồng ý lắm - Thôi con, hôm nay mợ con ở nhà để bác lấy cũng được - Vầng... Mình chấm cái bánh bông lan rồi đứng ngoài ban công vừa ăn vừa xem phong cảnh ngoài, chợt thấy cái cây xương giồng hình tròn được trồng trong một chậu nhỏ xíu nhìn rất xinh, được ghi làn Sun and Moon (em luôn tự nhận mình là sun-tức là mặt trời). Thắng vỗ vai mình làm mình hơi giật mình - Ê! - Uầy... giật cả mình - mình hơi lườm nó - Sao thế mỗi vỗ vai - Ờ, bánh ngon nhở? - Uhm, bác tớ làm mà - Bác cậu làm á? - Uhm, bác tớ khéo lắm toàn làm bánh rồi cho hàng xóm thôi Mặt cậu ta càng hân hoan khi nhắc đến bác mình. Mình chẳng nói gì chỉ nhìn đường phố qua lại trên phố. Trở vào, thấy mấy đứa đang cười khúc khích với mấy tấm ảnh của T hồi con nhỏ, cơ mà công nhận nhìn ngu ngu thật =)), buồn cười nhất là cái ảnh chụp hồi mẫu giáo, nhìn dễ thương lắm. Mình nằm trên giường em ngáp ngắn ngáp dài, nghịch cái ip được lúc thì cả lũ kéo về. Khi bước xuống cầu thang, thấy một bác ngoài 50, nhưng theo cách ăn mặc thì chả liên quan cho lắm với những "nét già" trên khuân mặt. Người phụ nữ nói chuyện thân mật với bố mẹ em, như thể đã tiếp xúc với nhau thường xuyên. - Ơ bác! - Thắng mở lời kèm theo một nụ cười hồn nhiên Cậu ta ngồi xuống cạnh ghế, bọn mình cũng chào xã giao, ngồi tiếp chuyện của "người lớn". Thật ra mình chưa thấy ngại khi tiếp xúc với người lớn tuổi nhưng với mẹ em thì khác, cô T thi thoảng nhìn chằm chằm mình, vì không hứng với mấy chuyện xưa xửa xừa xưa của hai gia đình này nên mình chỉ dán mắt vào ti vi đợi khi nào được.... về. Bác của Thắng chắc là có sang biếu khúc cá kho tộ mà bác ý mới làm cho nhà em, bác này khá có duyên nói chuyện, bác kể từ khi chọn cá rồi công đoạn
làm bla..bla... Rồi chủ đề được chuyển sang... 2 đứa - Nhớ hồi bé thằng Thắng hay xuống nhà bác chơi, suốt ngày mày với cái T chạy nhảy, có lần mày làm cái T ngã sướt hết đầu gối khóc oang oang, bác còn đánh mày vì cái tội đấy. Cái Giang hứng thú cười, nếu như không có người lớn ở đây khéo nó oang oang cái mồm nó ra mà cười, chắc là lại kiếm được mộ cớ để viết stt lên tường nhau hay ba hoa truyện này ra lớp em. - Hồi đấy bác X còn trêu suốt là sau này lớn cô Thương gả con gái cho rồi mày xấu hổ quá, đễn nỗi khóc dỗ mãi chẳng thôi - mẹ em nói Mình không phải một người đa nghi, với những bằng chứng, suy đoán bây giờ mình mới hiểu mấy câu đùa sáo rỗng đó... là dành cho mình! Mình cố gắng liếc sang phía em, em cười tươi trước những kỉ niệm em và Thắng, tuy mình không phải một thằng nhóc hay làm trò muốn người khác phải chú ý đến mình bằng sự tủi thân... nhưng ít nhất mình cảm thấy một sự ghen nhẹ. Lát sau, mình và cái Giang xin phép về, dù cho vài lời mời ngỏ ý tụi mình ăn cơm lại với gia đình em, tất nhiên bọn mình chỉ cười trừ từ chối, ai cũng biết đó chỉ lời sáo rỗng thay vì lời chào. Thắng và bác gái cũng ăn tại nhà em vì gia đình em hiếu khách quá, mình dắt xe ra khỏi cánh cổng mà vẫn cố ngoái lại trong cái căn nhà rộng kia là niềm vui giữa hai người họ, buồn... có lẽ vậy, lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy bất lực, lần đầu tiên trong cái cuộc đời học sinh của một thằng nhóc này nó cảm thấy vậy, giá như nó có thể công khai cái tình cảm của nó dành cho em... nhưng nó chỉ là một thằng học sinh, cái tính ích kỉ trẻ con vẫn ngự trị trong nó, nó ghen ghét vì cái tình cảm phải che đậy dấu diếm... buồn, chỉ cảm thấy buồn mà thôi. Hồi mới vào đầu hè do cái tư tưởng chơi vẫn còn níu giữ, tinh thần học của mình chểnh mảng dần, cả trên lớp cũng như lớp học thêm nhưng mình vẫn giữ bí mật không để em xem điểm kết quả thi đầu hè của trường. Lần đầu tiên mình thấy điểm Toán và Anh tụt hậu như thế (Toán 3,5; Anh 6 ) may ra Văn còn cứu vớt được điểm 7. Đặc biệt mình thất vọng vì môn Anh, từ cấp II đến giờ mình rất ít khi được 6 - 7. Trái ngược lại ngoài cổng trường, mình bắt đầu chơi với những nhóm bạn,thành phần bất hảo, âu cũng là từ mấy đứa bạn của Nhi, mình vẫn không suy nghĩ mảy may rằng mình đang đánh mất chính mình... dần đánh mất cả em. Mình và em cũng nhạt dần
2hi.us