Polaroid
Truyện teen : Yêu cháu gái hiệu trưởng  .

Truyện teen : Yêu cháu gái hiệu trưởng .

Tác giả: Internet

Truyện teen : Yêu cháu gái hiệu trưởng .

Vầng vầng, con cúp máy đây - Ừhm sáng mai nhớ mà mò về đấy - Vầng Quay ra thấy thằng S đang ngồi máy tính chơi LMHT, thằng nào bây giờ cũng chơi cái này mà mình đếu biết đánh như nào thấy nó giống giống 3Q với cả Dota @@. - Mẹ mày nấu cơm lâu vl - Đm mẹ tao nấu hơi ngon đấy con ạ - Chắc thế - Chắc đmm Ngồi xem nó chơi mà ván nào cũng feed không à @@, mình không biết đánh mà cầm con ashe một lúc mà giết 7 chết 4 luôn. Đánh xong thì thấy mẹ nó gọi xuống ăn cơm. Ngồi ăn mà bố nó nói từ đầu bữa đến cuối bữa, đã thế ông còn lôi rượu uống nữa chứ, mình thì tửu lượng kém uống được đâu 5 chén mặt đỏ lừ, nóng ran cả ra, bắt đầu ăn nói vớ vẩn nữa chứ. Thế là thằng S phải dìu mình lên phòng nó nằm. - Đm cho tao đi ra đây mày? - mình nói - Đi đâu? - Lấy xe đi, đi ra đây có chút việc - Việc cha m, nằm im cho tao cái, đánh nhau về ê ẩm người, lại còn hầu thằng rồ như m - Ơ cái đcmm lấy xe không?! - mình hét khá to - Đệch! bé mồm thôi cái đmm - Lấy xe đi - Rồi đm thằng rồ Lấy con dream Thái của nó ra, lượn xung quanh phố nhà nó một vòng rồi chẳng biết đi đâu nữa - Đi về mày, tao bật máy cho đánh điện tử - Đ*o về, ra phường TS đi - Rồ à mày? từ đây lên đấy 6 cây đmm thôi đi về dùm t cái - Về nhà tao thề t đái trước cửa nhà m hề hề (Những lúc say y như rằng mình ăn nói như 1 thằng ất ơ) Rồi thằng S cũng đi đeo đến địa chỉ mình nói số 34 đường PCC, chiếc cổng sắt mà xanh hiện lên, vâng... đó là nhà của Thy Sẵn đang có men rượu trong người, thêm với cái tính dở hơi của người say rượu, mình rệu rạo đến cánh cổng xanh bấm chuông loạn xạ, kêu í ơi làm huyên náo cả một góc phố, vài người hàng xóm hiếu kì ngó đầu ra cửa để xem đêm hôm lại có thằng hâm nào làm mất trật tự đến như vậy. Thằng S khổ sở bế mình mãi lên mả chẳng được, người mình mềm như cọng bún, dãy rụa nằng nặc mỗi khi nó vực mình dậy - Thôi đi về đi mày - Éo về! Thy ơi, hix... Thy ơi! Có tiếng dép loạt xoạt tiến gần đến cánh cổng màu xanh - Có việc gì vậy cháu? - Dạ..., bạn cháu hơi say chút, cháu đưa nó đi ngay - Thằng S trả lời Nó vẫn đang cố gắng dìu mình dậy đứng thẳng nhất có thể, miệng mình cứ luyên thuyên mấy câu vớ vẩn, mắt thì
lừ lừ, mặt thì nóng ran cả ra, khó chịu hết sức luôn. - Ơ, cái thằng cu hay đến học nhóm cùng cái Thy phải không? - cô Bình giúp việc nhà Thy nói -.... - mình chẳng nói gì cả đang chóng hết cả mặt ra rồi @@ - Thôi thì có chuyện gì thì đến trường đến lớp nói chuyện, cháu làm này hàng xóm người ta cười đấy, nghe cô về đi cháu Việc sau đó mình không nhớ rõ lắm, cả cô Thương và chú Đường đi từ nhà ra hỏi sự tình việc gì xảy ra nữa, đó tất

cả những gì mìn có thể mơ hồ nghĩ lại. Mình được thằng chở về nhà nó, quá chóng mặt quà mệt mỏi mình ngủ 1 lèo đến sáng sau. - Dậy thằng kia, dậy đi học mày Bị đánh thức bởi một chiếc gối đập vào mặt, đầu mình vẫn hơi choáng váng một chút từ dư âm buổi tối qua, thằng S học khác trường mình lại còn phải lội mấy cây về nhà lấy sách vở nữa chứ. Đến trường muộn vài phút, còn bị ghi tên vào sổ nữa, đen vãi hành. Lên lớp thì đúng vào giờ ca Văn, ngồi chép bài được một lúc thì giở đt ra check FB thì thấy vài tin nhắn của Thy - Cậu có bị điên không hả, cậu đến nhà tôi rồi kê la lên được mục đích gì không? cậu làm tôi bẽ mặt với nhà tôi lắm cậu biết không? cậu quá đáng lắm, tôi hết tình cảm với cậu rồi, đừng đến tìm tôi thêm lần nữa. Mình cảm thấy buồn và cũng cảm thấy tức, nhưng tức thì làm gì được đây? đấm vào cái gì? ném, đập vào đây nữa đây? Mình bắt đầu suy nghĩ về mình, những gì mình đã làm và đã ứng xử ra sao trong những ngày tháng qua? Mình luôn mơ mộng một ước mơ rằng về cái viễn cảnh mình sẽ đỗ vào trường Chuyên của tỉnh, được học trong lớp Chuyên Anh mà mình hằng mong ước mình hằng cố gắng... Thay vì đó mình lại vứt nó vào một cái xó lãng quên, mình vứt bỏ đi những dự đình tốt đẹp tương lai của mình. Mình không phải là thằng láo lếu... chỉ vì cách người ta nhìn nhận về mình chưa hết mà thôi. Tại sao mình luôn vứt bỏ những thứ tốt đẹp xung quanh mình vậy? Mình là một đứa đần độn! Mình vứt bỏ người con gái mình yêu quý, mình gạt bỏ gia đình,... nghĩ lại mà buồn, nghĩ nhiều lại thấy tiếc nuối... Có lần em thường trêu mình rằng: "Có lẽ anh không may mắn đỗ vào trường Chuyên là vì ông trời đã se duyên để 2 đứa gặ nhau". Mình luôn coi đó là một đặ ân riêng, "số phận". Nhưng giờ cái chứng mình duy nhất để đem mình tới cái thất bại thảm hại này là em... nhưng cũng đã rời bỏ mình. Những ngày tháng sau đó mình bắt đầu suy nghĩ lại mình, mình đã để mất em, mình sẽ không để đánh mất tương lai của mình. Mình đã biếtvực dậy sau cú ngã, sự trưởng thành, sự cố gắng và thay đổi của mình dần dần tiến triển. Thay vào những cuộc vui chơi cùng lũ bạn thay vào đó là những lời từ chối của mình, tất nhiên ai cũng phải có bạn và mình không thể từ chối mãi được những chúng nó cũng phải nể mình là một đứa chín chắn nhất đám bạn. Trên lớp những người bạn mà mình chưa gần gũi quen biết nhiều trong suốt năm lớp 10 vừa qua thì lại thấy gần gũi hơn bao giờ hết, tuy bọn con trai có hơi thô kệch và "quê mùa" những bọn nó là những đứa hài hước nhất mà mình từng biết. Bọn con gái thì biết chia sẻ và lắng nghe câu chuyện của mình và cháu cô Trâm, tụi nó còn khen đúng là một đôi lãng mạn bla...bla..., tụi nó còn khen đẹp đôi nữa . Còn về em? em dần trở thành người vô hình..., lớp Văn ở trường Chuyên thì mình đã nghỉ, thay vào đó là một lớp Văn ở trường TP. Mình đã cố gắng liên lạc lại những chỉ là sự im lặng, các bạn bè của em thi thoảng gặp nhau trên đường mà chẳng thể gặng hỏi thêm thông tin nào, em bắt đầu tránh mặt mình bằng mọi phương tiện liên lạc có thể facebook, sđt v..v... Những thói quen như uống trà sữa hay rủ em đi ăn sáng cũng lại gợi lên một nỗi nhớ riêng, dường như đồng hồ sinh học của mình chưa thể quen với một khoảng trống rộng. Mình thường ngồi trên lan can cửa nhà và nghe những bản balla để nhớ lại những lời yêu thương của mình và em, mình nhắm mắt lại để dòng nhạc đưa hồn mình trở về quá khứ, từng bờ môi ngọt mà 2 đứa trao nhau, tiếng nói nhẹ nhàng như cơn gió rít qua bầu không khí lặng im, những giọt nước mắt hiện lên trên từ những sương sớm của ngày, tất cả là đều về em...! Mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu say đắm một người con gái như thế... mãi cho đến bây giờ.... Hôm đó mình đang ngồi trong lớp học như mọi ngày thường, đang tập trung hết tư tưởng vào dàn bài đề văn nghị luận xã hội thì bỗng có tiếng nói quen thuộc xóa tan đi bầu không gian của lớp học - Chào cô giáo, tôi cần em.... - Cô Trâm đảo mắt một lượt rồi dừng trước ánh mắt của mình - ... Vâng em Phong, lên văn phòng cũng tôi! Những con mắt đầy
sự ngạc nhiên đổ dồn vào mình, tiếng xì xào, bàn luận của lớp càng làm cho mình hồi hộp thêm. - Ca lớp trật tự! Phong, cô Trâm cần gặp em nên em nhanh cho - Co chủ nhiệm nói Mình lại toát mồ hôi, nhiều suy nghĩ nghi vấn và những lo lắng lớn đang nảy sinh trong mình. Sắp xếp lại đống sách vở vào cặp, định toan cầm cặp theo luôn thì cô T - Cứ để sách vở đó, tôi cần nói chuyện với em một lát - Dạ Mình nói bé hết sức, giọng còn run, cả lớp dõi theo từng cử chỉ của mình. Bước ra khỏi lớp, tay đan vào nhau, cúi nhẹ đầu xuống theo cô T ra phía hành lang, đi ngang qua các lớp mà mình ngại không thể chịu được, cứ như một thằng học sinh hư hay láo lếu gì đó đang bị đưa lên ban giám hiệu (mình có lòng tự trọng cực cao - không ảo tưởng sức mạnh nhé _ _!). Đến văn phòng, luồng máy lạnh nhẹ phả vào khuôn mặt đang nóng ran của mình làm nhẹ đi bớt nỗi căng thẳng, tiếng chạm nhẹ của tách trà được rót ra để lên bàn nghe lạch cạnh nặng trĩu trong bầu không khí im lặng. - Không ngồi còn đứng đó? - Dạ Cô T nhấp một ngụm trà, mình thì chẳng giám nhìn lên mặt cô chứ nữa là thanh thản như cô - Em biết tôi gọi em việc gì không? - Dạ... không ạ Từ cái lúc cô kiếm mình trên lớp mình đã hơi nghi nghi về việc mối quan hệ giữa mình và Thy, chỉ không giám chắc mọi việc sẽ gây đến hậu quả như này, mà tình cảm của 2 đứa giờ đã hết không lẽ cô lại nhân cơ này mà hại mình. Khi ngồi nghĩ lại những suy nghĩ này mình chợt mỉm cười mấy cái suy nghĩ linh tinh, hài hước của mình . - Em tên là Phong hả? - Dạ vâng cô - Tôi gặp em vài lần năm lớp 10 - Dạ, buổi giao lưu giữa các thành viên đội tuyển của trường - Uhm... sao năm nay em hơi chểnh mảng? Năm ngoái chưa đoạt giải thì năm nay phải nỗ lực hơn nữa chứ? Đang trong hè nên vẫn còn tư tưởng chơi hửm? Cô lại nhấp chén trà sau câu nói mình chỉ biết đan tay vào nhau, đệt co ro cúm rúm như đứa con gái. Cho mình cơ hội gặp lại cô T lần nữa vào hoàn cảnh đó mình tung hoành ngang dọc luôn (chỗ này là ảo tưởng sức mạnh ). Rồi cô cũng bắt đầu đến câu chuyện chính - Thật ra... tôi đã biết mọi chuyện rồi - .... Cô đặt tách trà xuống và nói, mặt cô hiền lạ thường, cô nhìn thẳng mắt mình. Mình hơi ngơ người trước thái độ của cô. - Dạ...? Cô cười rồi nói - Tôi biết chuyện của em với cái Thy rồi... Rồi cô kể về lần cô biết chuyện là khoảng đầu tháng 5, cô cũng nghĩ là trẻ con thích trong mắt nhau rồi lại qua đi, mình là đứa con trai đầu tiên trong cái cuộc sống ngây thơ của em, cô vẫn luôn mỉm cười và chân trọng cái tình cảm của 2 đứa cho dù thế nào đi chăng nữa, dù sao thì mình cũng là một đứa khá (chắc là khá về học tập chứ ngoại hình thì hơi tầm thường chẳng hơn Phồng Tôm là mấy ). Chuyện sẽ không có gì đáng lo ngại cho đến khi khi dạo gần đây mình gặp rắc rối trong chuyện đánh nhau có tổ chức với một nhóm trường khác huyện, đáng nhẽ ra mình sẽ bị kỉ luật rất nặng thậm chí sẽ bị đuổi học, cô đã tìm cách giảm nhẹ và đã hầu như ''bưng bít" cho mình mọi chuyện. Và từ đó cái hình tượng tốt đẹp của mình xây dựng bấy lâu đã bị đánh sập khi từ đó. - Tôi không biết em là người

thế nào nhưng tôi cần em suy nghĩ lại những việc đang làm, dạo gần đây tôi thấy cái Thy buồn tôi chắc cũng vì em, nên hôm nay tôi muốn em nói thật rành mạch và chân thực với tôi, chuyện của cháu gái tôi ra sao? - Dạ... em và Thy đã hết quen nhau rồi cô Nói xong mình cố ý tránh khỏi ánh mắt cô bằng những hành động vô thức. Không gian "im lặng" lại phủ xuống, nó làm mình gợi nhớ đến chút gì đó cuốn hút của cô giống em. - Vậy thôi, tôi mong đây là cơ hội cho em chỉnh đốn lại mình và phát huy lại phong độ học tập, sau này tôi mong em cũng không nên đến tìm Thy nữa - .... Mình không muốn trả lời câu câu nói của cô vì mình sợ... đây sẽ là cái bằng chứng mà cô sẽ tách rời hai đứa, mình luôn mong cái tình cảm này sẽ được hàn gắn, mình sẽ cố sữa sai những lỗi lầm mà mình đã gây ra. Có lẽ... đến bây giờ câu xin lỗi anh dành cho em qua những dòng này giờ chỉ là vô dụng... anh xin lỗi em. - Mẹ Thy đã kể cho tôi về những lần con bé khóc, cậu phải biết hối hận vì những điều đó, nên cậu hãy suy nghĩ rằng cáitình cảm này có phải là tất cả không, cậu vẫn còn trẻ... nhưng tôi chắc cậu sẽ suy nghĩ được -.... - Vậy thôi, giờ cậu lên lớp và cuộc nói chuyện này xem như chưa có gì xay ra - Dạ, em xin phép cô Mình bước những bước nặng trĩu ra phía cửa kính,
còn đủ sức lực để nắm cái tay vặn, bỗng có tiếng cô với lại - Phong này... - Dạ? - Cái Thy rất quý em...., nên em hãy tôn trọng điều đó và để con bé được chăm lo học tập, tôi muốn cháu gái tôi có những điều tốt nhất, tôi muốn tương lai con bé được hạnh phúc, em hãy suy nghĩ về điều đó và... tương lai của em nữa. Đó là câu nói cuối của cuộc trò chuyên giữa mình và cô, mình là một thằng nhóc vẫn phải còn phải dựa vào gia đình rất nhiều, đôi khi mình nghĩ mình đã lớn nhưng không... đôi khi mình muốn làm xoay chuyển và làm điều gì đó thật lớn lao để sau này lớn lên mình sẽ khoong hối hận, tuy vậy nhưng... mình vẫn bất lực để nó xảy ra, có lẽ mình còn quá trẻ, quá non nớt để bước ra cái cuộc sống kia. Trong câu chuyện này cũng vậy... Bước vào lớp, ánh mắt cô giáo cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không một câu hỏi. Mấy đứa bạn thì tranh nhau vào tíu tít hỏi mình, nhưng cũng chỉ nhận được đôi câu sáo rỗng hay một cái cười trừ chẳng ra hồn. Vì biết không thể đưa tình cảm đó trở lại nên mình vẫn phải sống tiếp, đôi khi mình cũng phải kìm nén cảm xúc của mình, tuy bọn bạn cũng không biết được cuộc trò chuyện của mình và cô T ra sao nhưng bọn nó cũng phần nào đoán được nội dung của nó, biếu hiện trên lớp mình khác hắn, mình ít nói hoặc gần như cả buổi học chẳng nói câu nào, cười cũng chỉ xuề xòa giả bộ rằng mình vẫn đang rất bình thường, mình tự dối lòng mình sẽ tìm một người con gái khác cũng xinh đẹp cũng học giỏi như em, xung quanh mình vẫn còn rất nhiều các bạn gái xinh đẹp cơ mà. Mình nhận ra rằng cuộc sống thiếu em thật tẻ nhạt, đôi khi mình cũng khóc. Có lẽ em mạnh mẽ hơn mình hẳn về mặt tinh thần cảm xúc, em mạnh mẽ lắm, em mạnh mẽ, đơn giản mộc mạc y như chiếc cây xương rồng nhỏ bé của em ở lan can bên phòng em. Và em cũng hài hước một cách ngốc nghếch, nhưng mình luôn yêu từ cái giản dị nhất từ em, em giận dỗi mỗi khi ở trường có vài đứa bạn nữ của em trêu mình và tất nhiên điều đó cũng khiến em ghen ít nhiều, em không cho phép mình nói em ghen, em muốn nó là.... một từ khác "- Em ghen à? - Không phải là ghen - Chẳng ghen không à? - Không phải... xùy... lần sau bảo em "giận" - Hì hì... em "giận" à? - Ờ, đang "giận" điên lên đây" Vài tuần sau, mình được bố mua cho xe đạp điện, mình đã muốn đòi từ cấp 2 nhưng muốn bố để dành tiên mua oto thì đành xin sau. Mình rất bất ngờ về món quà đó và người đầu tiên mình muốn khoe là em... Có nhơ cái cài lần đầu mà mình hẹn hò em ở quán coffee... cái cô công chúa mặc chiếc váy trắng hồng duyên dáng cùng với đôi giày converse giản dị đến ngố tồ đó... mình không muốn lần đó đèo em bằng xe đạp, ước gì bố mua mình xe đạp điện trước lúc đó nhỉ. Nghĩ lại mà thấy buồn... mình chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu một người con gái sâu đậm đến thế? sau bao nhiêu những tình cảm trẻ con hồi cấp II mình đã có, tại sao cứ phải nghĩ đến hình bóng em và lại buồn? Điều thật lạ là khoảng thời gian chia tay em là cuối tháng 7, thời điểm mà mưa nhiều nhất, dường như mưa đến để xóa nhòa những kí ức trong mình, mưa khiến cho người ta buồn, luôn nghĩ đến mông lung một điều gì đó, uhm... mưa đến nhanh như những kí ức về em, nó cũng mạnh mẽ và dâng trào trong mình nhưng nó lại cũng rất dễ trôi nhanh qua đi, để lại trên cành lá, mặt đất là những giọt nước mong manh. Rồi nắng, nắng xua tan cái bầu trời đen kịt, xua tan những cơn mưa rào, nắng cùng những tia sáng chói trang làm hong khô những gì còn lại của mưa và đó cũng là thời điểm mình cần nắng để xóa đi những dấu vết của em... Hôm đó là một buổi chiều, mình vừa đi học thêm về. Đang ngang đường thì cơn mưa bất chợt kéo đến, đậu má, vừa mới mua xe mấy tuần tính muốn rửa xe con luôn hà ông trời. Mình thì không ngại ắc qui bị ướt đâu vì xe bò điên này có nắp đậy ắc qui kín, nhưng trời mưa to quá, nhà cách còn khoảng 4 cây nữa mới về, kính thì mờ hết bởi mưa đi thế này có mà cắm đầu xuống cống cũng chẳng biết. Đành trú tạm tại một hiên nhà, sét đánh đoàng đoàng ra làm mình sợ vãi hết cả hành. Khoảng 5p sau vẫn không có dấu hiệu tanh mưa thì thôi đành gọi bố rồi để xe vào cốp cũng được. Nhưng chợt thấy dáng ai đó quen quen, chiếc xe đạp điện tiến lại gần là một người con gái với mái tóc ướt mèm, mình không chắc lắm vào số phận hay duyên số gì cả nhưng mình cam đoan đó là lần đầu tiên mình nghĩ duyên số có thật. Xin chào mọi người, có lẽ... đây sẽ là những dòng cuối tôi viết cho các anh, chú, bạn, em về câu chuyện của tôi, kết thúc những chuỗi ngày đằng đẵng qua.
Trước khi viết... tôi muốn hỏi mọi người, mọi người nghĩ tôi có thể chân thực bao nhiêu trong câu chuyện này? ... à ... uhm... tôi cũng ko giám thừa nhận thật sự câu chuyện nó được như "cổ tích" như này, có lẽ chỉ khoảng 70% sự thật là cùng... Vâng... chuyện của tôi là một chuỗi dài buồn và tôi đã cố hết sức để "hạnh phúc hóa" nó, có những dòng chữ vừa viết sụt sùi tôi vừa khóc, khóc cho một cái tình cảm bồng bột, trẻ con... à không như suy nghĩ tôi nó đã rất "người lớn". Tôi muốn viết cái gì đó để tránh khỏi cái quá khứ hiện tại này, văn chương muôn thuở từ xưa vẫn là một cái gì đó vẫn rất lãng mạn kia mà... Và ít nhất tôi viết như thế để người con gái kia sẽ tiếp tục mơ màng một cái gì đó mà tôi và em sẽ không thể có được... hoặc nói cách khác là cái gì đó tôi không thể có được... đó là hạnh phúc! Tôi đã rất cố gắng để nói một điều rằng tôi rất nhớ em, nhớ em hơn bất kì điều gì... tôi đã ôm em thật mạnh dưới làn mưa, tôi trao cho em nụ hôn mạnh mẽ, vội vã và nhiều yêu thương nhất có thể, em đẩy tôi thật mạnh em nấc trong từng cơn, em khóc... hay coe thể nhìn nhận được rằng mưa cũng đang tran hòa vào giọt nước mắt cùng em, em khóc khổ sở, em khóc van nài tôi... mọi chuyện đã qua rồi và em đang muốn quên tôi, những thứ đã qua đã qua rồi và tôi sẽ không thể có được. Tôi đau khổ lại một lần nữa nhìn bóng em khuất

dần trong mưa, liệu đó có quá không? dù sao cũng chỉ là một tình cảm học trò thôi?tại sao vậy?... Tình yêu không giới hạn và cũng không khoảng cách tình cảm nó là một thứ mơ hồ ta không thể cầm... hay nắm, hôn lên nó và tình yêu tôi trao em cũng thật như nó nhưng sao không được công nhận? có phải chăng người lớn quá định kiến, quá bảo thủ?? đó vẫn là câu hỏi dài trong đầu tôi và chắc có lẽ nó sẽ vẫn tiếp tục kéo dài mãi cho tới bây giờ tôi vẫn tự hỏi, ngay khi trong những dòng văn này tôi vẫn khóc, tôi không muốn buồn, tâm hồn tôi vui vẻ nó cần được chứa đựng những tình cảm bạn bè, hồn nhiên tinh khiết cớ sao tôi lại luôn vướng mắc vào những lỗi lầm? Tôi đã muốn tâm sự rất nhiều, nhưng chuyện nó quá nhạy cảm tôi chỉ biết tự kể lại cho mình qua những dòng này, tôi vẫn luôn tự nhẩm trong mình tôi là một cậu nhóc vui vẻ và tôi sẽ tìm được những nụ cười mới từ những thú vui thường nhật xung quanh hơn là mài mòn với những kỉ niệm cũ mà khóc. Tôi muốn tôi mạnh mẽ như em đã từng làm, tôi muốn mộc mạc như cách mà em đã sống, tôi muốn tình yêu như tình yêu em đã trao... đó là tất cả những gì tôi quí trọng và khâm phục người con gái sau mẹ tôi đã làm tôi chững chạc lên. Mãi đến bây giờ, anh mới hiểu ra một điều anh phải cảm ơn em rất nhiều....! Từ đó tôi đã không còn dính líu tới em, tôi phải trở lại con đường riêng của mình làm những gì tôi thích và biết suy nghĩ hơn. Tin cuối cùng tôi nhận được là em xuống Hà Nội vào tháng 9 năm 2013 theo học một trường chính quy và đầy đủ những kiến thức mà em có thể cần. Còn về phần tôi? cuộc sống vẫn cứ diễn ra như nó vỗn đã, tôi vẫn tiếp tục sống và học tập sau năm lớp 11 này nếu đủ điều kiện tôi sẽ đi ÚC thực hiện những gì tôi đã ước mà và... như một người đã nói với tôi trên diễn đàn rằng :"Thời gian sẽ cho tôi câu trả lời
2hi.us