XtGem Forum catalog
Và cuộc đời sẽ ra sao?

Và cuộc đời sẽ ra sao?

Tác giả: Sưu Tầm

Và cuộc đời sẽ ra sao?

Rồi thời gian trôi qua, liệu em sẽ còn nhớ:

Một người con trai đã theo em suốt cả đoạn đường về chỉ để hỏi: “Cô ơi, nếu em yêu cô thì cuộc đời sẽ ra sao?”

***

- Cô ơi, cô ơi, em có điều muốn hỏi.

Nàng quay lại, đuôi tóc vẽ một đường cong tuyệt đẹp. Đôi mày thanh mảnh của nàng nhíu vào nhau, rồi nàng quát:

- Đã bảo không được gọi tôi theo kiểu vô lễ đó. Tôi bắt cậu chép phạt bây giờ.

Cậu đưa tay ra sau gãi tóc gáy, cho dù chẳng thấy ngứa. Cậu cười toe toét, hai mắt híp lại, chừng như mừng vui lắm. Cái dáng vẻ này của cậu, nàng đã quen thuộc đến nỗi chỉ cần nhắm mắt lại cũng sẽ tưởng tượng được. Bởi vì ngày nào cũng thế, khi trống tan trường vừa điểm, khi nàng vừa mới dắt xe ra khỏi cổng, thì cậu đã lẽo đẽo theo sau mà gọi. Ở ngoài trường cậu không bao giờ nói: “Thưa cô.” Mà cậu chỉ gọi: “Cô ơi, cô ơi.” Cái giọng điệu vừa thân mật lại vừa xa lạ đó khiến nàng thấy gai gai. Cứ như có ai đó vừa chạm một ngón tay vào trái tim. Nhẹ như chạm vào lòng nước.

- Nói đi, hôm nay lại muốn hỏi tôi cái gì? – Nàng chùng một chân xuống, hai tay vẫn giữ xe. Vẻ mặt làm như vội vàng lắm, không có thời gian dành cho cậu đâu.

Cậu vẫn cười, cái cười tươi trẻ và ngây ngốc. Đối với nàng, cậu cũng giống như một đứa trẻ thật. Vừa phiền phức mà cũng vừa khiến người ta thinh thích vì vẻ đáng yêu.

Cậu gãi gáy cả nửa buổi, nàng nhìn đến nản cả con mắt. Đang nghĩ không biết da đầu phía sau gáy cậu đã sứt ra vì gãi quá nhiều chưa nữa. Cho đến khi nàng gần như không kiên nhẫn nổi thì cậu mới nhìn nàng, hỏi với giọng của một đứa trẻ chưa hiểu sự đời:

- Cô ơi, nếu em yêu cô thì cuộc đời này sẽ ra sao?

***

Nàng là cô giáo dạy văn của cậu, hơn cậu những mười tuổi, tóc dài, da rám nắng, hàm răng trắng, nhưng khuôn mặt hơi gầy. Nàng mới vào trường dạy được hơn hai năm, nhưng đã khiến đám học sinh thích mê bởi cách dạy của mình. Nàng lúc mà trừng trị đám học sinh hư thì dịu dàng như nước, nhưng cũng đủ khiến chúng nó chết chìm. Nàng lúc mà giảng bài lại giống như cô ca sĩ nhiệt thành và bốc lửa, vừa quyến dụ lại vừa tài năng. Lúc nàng giảng, thường hay có một câu nói khi kết thúc mỗi ý của mình như thế này: “Các em đã nhớ chưa?”. Thực ra nhớ hay không đâu có quan trọng, quan trọng là không có đứa học sinh nào gục mặt xuống bàn ngủ vì giờ văn quá nhàm chán là được rồi.

Cậu học lớp 12D2, trên tận tầng bốn. Cậu là cái thằng tối ngày chỉ lo chơi chứ không lo học, nhưng cái dốt đặc biệt lại chính là yêu đương. Cậu mười tám tuổi thiếu sáu tháng, chưa bao giờ đem lòng yêu một ai và cũng chưa bao giờ hẹn hò thử với ai. Bạn bè trong lớp hay gọi cậu với biệt danh là “trai tơ”. Cậu chẳng tức, vì cậu thấy nó cũng hay hay. Theo ngôn ngữ của bạn bè đồng trang lứa, thì cậu còn nguyên “Zin” 100%. Và cậu thấy hãnh diện vì điều đó. Cậu cứ có cảm giác, cái “mác” ấy khiến bọn con gái phát thèm.

Nhưng kể từ khi cô giáo dạy văn ấy được phân vào lớp cậu, một tuần sáu tiết, cũng là sáu lần cậu thấy mình như kẻ say trong lúc tỉnh. Cậu mê mẩn nụ cười của nàng, cậu mê mẩn mái tóc dài đen bóng của nàng, cậu mê mẩn cặp chân thon của nàng, mê mẩn bộ ngực đẫy thấp thoáng sau hàng nút áo của nàng...Và hơn nhất, cậu mê mẩn đôi mắt của nàng. Sao mà cậu cứ có cảm giác, lúc nàng nhìn cậu, ánh mắt ấy cũng khác hẳn với những người khác. Tựa như đưa cậu vào một thế giới mờ ảo, chỉ toàn hoa thơm và bướm lạ. Giống như Thiên Đường. Mà con người thì hay mơ tới Thiên Đường, nên là đôi mắt đó cứ giữ chân cậu mãi. Giam giữ cả linh hồn của cậu.

Tình yêu thì thường không có bắt đầu, nhưng lại có thứ gọi là kết thúc.

Lần đầu tiên cậu biết mình yêu cô giáo dạy văn cũng chính là lúc nàng cho cả lớp học một buổi ngoại khóa với chủ đề về tình yêu. Đám học sinh bên dưới nhốn nháo, hỏi nàng những câu hỏi kiểu như: “Thưa cô, yêu là gì?”, hay “thưa cô, làm thế nào để khiến người mình yêu cũng yêu mình như vậy?”, hoặc là “thưa cô, tình yêu không phân biệt bất cứ một điều gì đúng không ạ?”. Nàng mỉm cười trả lời từng câu một. Phong thái rất chậm rãi, các ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, đôi mắt nhắm hờ như đang lạc vào trong một thế giới khác.

Cậu ngồi ở bàn áp chót, nhìn nàng say sưa, và cậu cũng say sưa theo. Ôi người con gái đó, nếu như những gì nàng nói là thật, thì đúng là cậu đã phải lòng nàng thật rồi!

Nàng bảo:

- Tình yêu không có định nghĩa. Yêu chính là cứ thích nhìn một người, theo từng bước chân người đó. Yêu chính là cứ nhớ mãi một người, trọn hai mươi tư tiếng trong ngày. Yêu chính là cảm giác giữa các em và chính người ấy có một thứ gì đó rất thân quen, nhưng không nói thành lời được.

Nếu yêu chính là tất cả những điều ấy, thì cậu, người vẫn được bạn bè gọi là “trai tơ” đã đem lòng yêu một người hay sao? Mà người đó, lại chính là cô giáo dạy văn của cậu?

Rồi cuộc đời sẽ ra sao?

Rồi cuộc đời sẽ ra sao đây?

***

Thế là hằng ngày, cậu lẽo đẽo đi theo nàng về. Cứ ra khỏi cổng trường là cậu lại “cô ơi, cô ơi, em có điều muốn hỏi.” Lần đầu tiên thì nàng cười tươi lắm, sau rồi sẽ trách móc cậu không được xưng hô kiểu như vậy. Nhưng riết dần rồi cũng tỏ ra phiền phức, khó chịu, mất hẳn dáng vẻ thục nữ nhu mì thường ngày. Độ, nàng còn cáu giận, nói rằng sao mà cậu cứ theo nàng hoài vậy? Nghe xong câu đó cậu buồn cười muốn chết mà không dám cười. Cứ tưởng trên đời này mình là người ngốc nhất rồi, không ngờ cô giáo dạy văn còn ngốc hơn.

Đấy gọi là yêu rồi chứ còn gì nữa!

Cả trường có ai là không biết cậu theo đuổi cô giáo dạy văn của mình đâu? Thế mà nàng vẫn lơ mơ không biết. Chúng nó đồn đại như thể chuyện tình của người nổi tiếng không bằng. Mà cũng đúng, cậu nổi tiếng mà. Nổi tiếng vì học dốt, cơ mà đẹp trai! Mẫu người điển hình của mấy đứa con gái đang tuổi mộng mơ, lo yêu không lo học.

Chỉ có điều, mấy thầy cô giáo trong trường không cho là vậy. Người lớn nghĩ khác bọn trẻ ở cái chỗ, họ trưởng thành rồi, thấy riết mấy chuyện phi lý không thành hiện thực rồi, nên một thằng học sinh nghịch ngợm, đẹp trai, phơi phới như thế kia lại đem lòng yêu một cô giáo dạy văn sắp tới tuổi ế chồng, chuyện đó chỉ có trong phim thôi.

Ờ, chính cậu còn không tin chứ đừng nói là người khác. Vì không tin bản thân mình yêu cô giáo nên cậu không nói ra. Bạn bè hỏi cũng đỏ mặt tía tai chối đây đẩy, còn dọa nạt rằng đứa nào nói linh tinh, tao cắt lưỡi!

Nàng thì vẫn cứ bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, bị cậu gọi riết rồi cùng quen đứng chờ cậu ở cổng trường. Nàng hay mặc áo sơ mi trắng, sơ vin với quần jeans. Chân nàng dài miên man như mấy cô người mẫu. Chính nàng còn bảo ngày xưa tôi cũng định theo nghề đó, nhưng mà sợ thị phi. Cậu để ý chi ba cái chuyện nàng từng thích nghề nghiệp gì chứ? Cậu chỉ muốn hỏi xem cô đã từng yêu ai chưa, từng vì ai mà đau khổ chưa thôi.

- Hỏi làm gì vậy? Tính tán tôi à? – Nàng hếch mặt cười cười. Ở ngoài trường, nàng cũng giống như bao người con gái bình thường khác. Cũng biết đùa cợt, cũng biết đanh đá, cũng biết tỏ ra đáng yêu, thi thoảng buồn thì làm người ta có cảm giác muốn che chở.

Cậu đưa

tay ra sau gáy gãi nhẹ, rồi cúi đầu nói:

- Đâu có, hỏi xem có thằng cha nào làm cô giáo của em khóc được không thôi.

- Ủa ngày thường tôi hay cười lắm hả?

- Thì lúc nào cô chẳng cười. Cô cười mãi vậy đó, chuyên nghiệp đừng hỏi luôn.

Nàng nghe vậy thì làm ra vẻ trầm ngâm, đôi mắt nhìn xa xăm về phía mặt trời đang lặn dần. Tóc nàng như suốt róc rách chảy qua vai, bờ vai mỏng manh ấy khiến cậu liên tưởng đến chiếc lá xanh non trong một buổi hoàng hôn tím ngắt. Kiểu trẻ trung một nửa, già dặn một nửa. Nhưng không sượng!

Sao càng nghĩ lại thấy nàng giống như một món ăn lạ mà ngon nhỉ?

Rồi đột nhiên nàng bảo:

- Đến nước mắt người ta còn giả được chứ nói gì tới nụ cười?

Cậu nghe tiếng nói khẽ khàng, run rẩy đó đột nhiên thấy lòng quặn thắt. Chẳng hiểu sao cậu nghe được cả một tiếng nấc nghẹn ngào của nàng trong câu nói ấy. Nó như nói cho cậu biết rằng nàng cũng đã từng rất buồn, rất đau, và có một hồi ức không muốn nhớ đến.

Hóa ra, nàng đã từng yêu một người đậm sâu đến vậy.

- Kể cho em nghe đi – Cậu nhìn nàng bằng đôi mắt đầy uy tín. Kiểu như em có thể cho cô mượn bờ vai này, nếu cô buồn khi kể thì cứ gục vào đây.

Nhưng nàng lại bĩu môi, đưa tay cốc đầu cậu và nói:

- Lo học đi nhóc. Cậu còn thiếu tôi một bài kiểm tra đấy.

Cậu phụng phịu xoa xoa đầu, lại lén lút liếc nhìn nàng. Tim cậu như nở hoa, loại hoa nồng nàn và đẹp đẽ. Có ai thấy không? Cả thế giới liệu có biết được không? Nàng vừa mỉm cười. Là cười một mình. Nụ cười như hạnh phúc, rất yên bình vậy đấy!

***

Suốt bốn tháng cậu chạy theo cô giáo dạy văn của mình, từ trường về nhà, rồi lại từ nhà tới trường. Biết nhà nàng rồi thì phải tới đó đón đường nữa chứ. Yêu là phải bất chấp tất cả mà theo đuổi cơ mà. Trong bốn tháng ấy, cậu không để ý tới ai khác, chỉ để ý một mình cô giáo thôi. Mỗi lần nàng lên lớp, là cậu lại như học sinh ngoan, chăm chú làm bài tập và chép bài đầy đủ. Cậu giơ tay phát biểu rất hăng hái, khiến bạn bè ai cũng mắt tròn mắt dẹt. Ờ, chắc chúng nó cũng hiểu, mấy cái đó cốt chỉ là để lấy lòng cô giáo dạy văn thôi. Nhưng mà, “lấy lòng” này là muốn lấy cái trái tim đấy.

Lúc chọn khối thi đại học, cậu chọn khối C. Bởi vì cậu biết nàng được phân vào dạy văn cho lớp học ôn khối C. Thế là cả cái khối 12 năm đó, ngoài một thằng gay, một thằng trai mọt sách yếu nhược ra thì có cậu là đàn – ông – chân – chính đầu đội trời chân đạp đất tự nguyện “bán mình” vào cái lớp khối C đầy khổ cực này học.

Lúc mới thấy cậu đang ồn ào nói hươu nói vượn với mấy đứa con gái ở bàn cuối, nàng cũng chẳng ngạc nhiên. Xét về học lực thì cậu đúng là có khiếu văn thơ hơn cả, lại có trí nhớ tốt nữa. Cũng vì có trí nhớ tốt, nên mỗi khi nàng hỏi “các em đã nhớ chưa?” là lại nhìn về phía cậu. Lúc ấy, đôi mắt sáng lên của cậu đã thay cho câu trả lời. Khác hẳn với những học sinh khác. Nàng biết, cậu sẽ nhớ tất cả những gì mà nàng dạy. Và cả những lời mà nàng đã nói.

Tuy nhiên, nàng thực sự đã nhầm khi nghĩ cậu chọn khối C là tốt. Cậu vào đây khiến cả đám con gái hai bàn cuối cạnh cửa sổ chẳng đứa nào học được. Cậu kể chuyện rất duyên, lại hài hước, nên đám con gái nghe được cái gì là tít mắt cái đó. Nhiều lần nàng phải “trịnh trọng” mời cậu ra khỏi lớp thì đám đó mới yên được. Trong suốt thời gian giảng dạy ở trường này, đây là lần đầu tiên trong giờ văn, có người thu hút người khác được hơn nàng. Những ngày tháng giảng dạy tiếp theo, có lẽ nàng nên xem xét lại cách dạy của mình.

Nhưng những khó chịu ấy chẳng kéo dài được lâu, khi mà ngày tốt nghiệp cũng sắp tới. Nàng thì không vấn đề gì, chỉ thấy cậu càng ngày càng ủ rũ. Mỗi lần đi cùng cậu về nhà, hỏi thế nào cũng chỉ lắc đầu. Môi trề ra, mi cụp xuống. Nhìn mà thương!

- Thất tình hả? – Nàng ghé sát hỏi.

Cậu lắc đầu:

- Có tình đâu mà thất?

- Học sinh cô cậu không phải không cần tình mà vẫn thất đó sao? Ba cái chuyện nhắng nhít cũng làm giời làm đất lên. Tôi còn lạ gì.

Cậu trợn mắt nhìn nàng, nhưng thấy nàng tỉnh bơ nên thấy nản. Tính nói cho nàng biết vài ngày nữa là phải xa nàng rồi, nhưng chắc nói nàng cũng chẳng quan tâm. Mà trên đời này, có cái chuyện nào nực cười bằng chuyện một đứa học sinh yêu thầm cô giáo hơn mười tuổi chứ? Nói ra người ta lại bảo “mày tính đốt đời trai trẻ mày nên mới làm vậy hả?”. Con gái trong trường phơi phới như thế mà cậu không để ý, đùng một cái nàng vào trường, vừa cười với cậu một cái đã khiến cậu thổn thức. Cuộc đời đúng là trớ trêu thay!

Rồi cậu ngẩng đầu hỏi:

- Cô này, nếu giờ có ai đó nói yêu cô, cô có yêu người đó không? Cô cũng sắp ế rồi mà, hay là cứ nhận lời đi ha?

Nàng trợn mắt quát:

- Cái cậu này ăn nói nghe kỳ quá trời! Nói yêu là yêu ngay được sao?

Cậu cúi đầu lẩm bẩm:

- Không nhanh lỡ mất thì lại tiếc đấy.

- Tôi mà tiếc tôi chạy lại kéo giật người ta về với mình liền – Tuy cậu nói nhỏ nhưng nàng vẫn nghe thấy mà hùng hồn đáp lại.

- Có mà người ta còn ở đó cho cô kéo. Đến lúc ấy, người ta đi từ lâu rồi.

Trên đời này, người ta bảo không trân trọng thì thường dễ mất. Trường hợp của cô giáo cậu có thể cho là không trân trọng không? Chắc là không đâu. Vì nàng có biết cậu yêu nàng đâu? Nàng sẽ không bao giờ tin một thằng trai kém nàng mười tuổi, là học sinh, đẹp trai, ngỗ ngược lại đem lòng yêu nàng đâu. Cái chuyện này còn khó tin hơn cả chuyện Trái Đất bị diệt vong vậy đó.

***

Và rồi cũng đến ngày đó.

Ngày tốt nghiệp đến nhanh tới nỗi đám học sinh cuối cấp phải bật khóc vì tiếc nuối. Phượng đỏ ngợp sân trường, mưa hè rơi rả rích, nhìn vào mấy lớp học bỗng thấy hụt hẫng vì cảnh trống vắng. Cậu ngồi bàn cuối, một mình. Phòng học không có ai, bàn ghế bị xê dịch từ cái đợt tổng kết vẫn chẳng ai xếp lại. Những hình ảnh ngổn ngang trong đầu, tựa như một bản trailer của mấy bộ phim bom tấn mà cậu hay theo dõi. Chỉ có điều, cái đó là sắp diễn ra. Còn cái này, thì đã trôi qua rồi. Nghĩ sao mà nhanh thế kia chứ, sao cái ngày này nó đến nhanh vậy? Còn chưa kịp làm gì, còn chưa kịp nói gì mà nói đã tới rồi. Đợi cậu một lúc nữa thôi cũng không được hay sao? Cậu bần thần nhìn ra bên ngoài và hỏi. Hỏi ai không biết, chắc là hỏi thời gian cũng nên!

Ngày tốt nghiệp, cô giáo dạy văn mặc áo dài màu thiên thanh. Đây là đồng phục giáo viên của nhà trường. Nàng cao ráo, nên mặc lên rất tôn dáng. Lúc nàng bước qua đám học sinh đang ngồi nghe diễn văn, cả lũ con trai nghịch ngợm túm tụm ngồi cuối cùng của mấy lớp hét còn to hơn cả tiếng thấy hiệu trưởng đang đọc diễn văn bằng mic và phát qua bốn chiếc loa thùng to bự chảng. Nhưng nàng chẳng thèm để ý tới điều ấy, học sinh nó vẫn trêu nàng suốt ấy mà. Nàng còn nghe phong phanh đám học sinh nam mới lớn nói rằng, trong hơn năm chục giáo viên của trường, thì cô giáo dạy văn hai mươi bảy tuổi là “ngon ăn” nhất.

Thở dài.

Chúng coi nàng tựa như món ăn vậy đó.

Nàng buộc tóc đuôi ngựa, uốn xoăn bồng bềnh. Lúc bước đi tóc như sóng gợn, khiến cậu cứ chênh chao nhìn theo mãi.

Cái người con gái đó, chẳng bao giờ thèm quay lại

nhìn cậu nếu cậu không gọi. Người ta bảo là con gái thì phải có niềm kiêu hãnh, với tình yêu, niềm kiêu hãnh đó phải để vào trong tim. Chắc nàng cũng để niềm kiêu hãnh của nàng vào trong tim, nên mãi vẫn chẳng nhận ra tình cảm của cậu.

- Ê, nhìn gì thế mày? Cô giáo dạy văn hả? –Một thằng bạn đá chân cậu, hếch mặt hỏi với vẻ chắc chắn.

Thằng ngồi bên cạnh lại “giúp” cậu trả lời:

- Chớ còn gì nữa. Thằng này cả đời chưa biết yêu ai, cuối cùng lại vớ phải ngay giáo viên dạy văn. Ôi Trái Đất lồi lõm thế nào lại hại thằng bạn tôi vấp phải cái hố to thấy mồ luôn!

Cậu liếc nhìn đám bạn cười ngặt nghẽo mà chẳng buồn đáp lại câu nào. Nếu là ngày thường thì cậu đã quẹt mũi cười lớn rồi lao vào đấm đá túi bụi. Nhưng giờ buồn thối hết cả ruột gan vầy thì ai muốn cãi nhau với chúng nó.

Lễ tốt nghiệp kéo dài được bao lâu cậu không biết, chỉ thấy loáng một cái sân trường đã chẳng còn ai. Cậu ngồi trên một chiếc ghế đá, không biết đợi ai mà mắt cứ mòn mỏi hoài. Cậu bắt đầu nghĩ, sau này chẳng còn ai đợi cậu đâu nữa nhỉ? Sau này, chẳng còn ai cốc đầu cậu nhắc nhở về chuyện học hành. Rồi sau này, có nghe tiếng trống trường cũng chẳng còn ai để mà gọi nữa.

Mà không biết, sau này rồi người ta có nhớ cậu không.

Chắc là không đâu.

Một bóng áo dài màu thiên thanh lướt qua tầm mắt, cậu ngẩng đầu nhìn theo. Nhưng cậu không vội vàng, cậu đã vội vàng mãi rồi. Giờ cậu muốn nhìn xem, cuối cùng thì nàng có chờ cậu hay không.

Nàng vẫn chờ, vẫn đứng ở cổng trường đợi cậu. Tà áo dài tung bay phấp phới trong ánh nắng, cái cổ dài trắng nghểnh cao như đang kiếm tìm. Dáng vẻ đó khiến cậu chồn chân, chẳng bình tĩnh được nữa mà đã phải đuổi theo gọi.

- Cô ơi, cô ơi. Em có điều muốn hỏi.

Nàng cau mày quay lại, quát rất lớn:

- Đã bảo không được gọi tôi như vậy cơ mà. Muốn chép phạt hả?

Cậu thở gấp, nhìn nàng thật sâu. Biết đâu sau này lại vô tình quên đi mất khuôn mặt này thì sao nhỉ? Khi mà cậu đi rồi, bơi ra giữa lòng biển khơi và vẫy vùng với ước mơ và khát vọng rồi, cậu sẽ quên mất khuôn mặt này thì sao?

Cậu nói:

- Cô ơi, em muốn hỏi.

Nàng vẫn giữ thói quen chùng chân xuống, cười cười đáp như chẳng bao giờ để ý tới câu hỏi của cậu:

- Hỏi đi.

Cậu híp mắt cười, cúi đầu gãi mớ tóc sau gáy mất ba mươi giây. Lại mất ba mươi giây để hạ quyết tâm. Thêm ba mươi giây nữa mới đủ dũng khí để hỏi nàng rằng:

- Cô ơi, nếu em yêu cô thì cuộc đời này sẽ ra sao?

Nàng cứng người, mắt trợn lên, môi trên hơi dướn lên theo. Cậu đã tưởng tượng ra được bộ dáng không tưởng này của nàng rồi, mỗi lần nghĩ đến cậu đều bật cười. Nhưng giờ cậu có tâm trí đâu mà làm điều đó. Chắc là do làm nhiều quá rồi nên thấy nhàm chán.

Và rồi cũng như cậu. Nàng dùng ba mươi giây để nghe, ba mươi giây để nghĩ, lại thêm mươi giây nữa để thốt ra được một câu tỉnh rụi:

- Chẳng sao cả.

- Dạ?

- Thì là chẳng sao cả đấy. Vâng dạ cái gì!

- Nhưng...

- Một giáo viên không thể có tình yêu với học sinh của mình. Em hiểu chưa? – Nàng ngắt lời cậu. Nói như thể đang giảng bài.

- Em không hiểu.

- Em mà hiểu được thì em đã chẳng nói yêu tôi – Nàng cười nhẹ rồi cốc đầu cậu. Nụ cười hơi gượng gạo.

Buổi trưa hôm ấy nắng nóng khiến cậu vã mồ hôi, nhưng lòng thì lạnh lẽo. Cậu, lần đầu tiên biết yêu một người, lần đầu tiên theo đuổi một người. Nhưng người đó lại chính là cô giáo dạy văn của cậu. Và cuối cùng, cậu cũng đã nhận được câu trả lời từ cô giáo sau bao tháng ngày lẽo đẽo đuổi theo. Chỉ tiếc là, nó không đúng như ý cậu lắm thì phải.

Cô giáo dạy văn mà không có chút lãng mạn nào hết. Ngay cả lúc làm cho người ta đau, cũng không biết cách lãng mạn!

Rồi nàng vỗ vai cậu, nói giọng buồn vui lẫn lộn:

- Nhưng này nhóc. Đừng quên tôi nhé?

- Tại sao?

- Vì mười năm sau, nhỡ có gặp lại, tôi không muốn chào một người không còn nhớ đến tôi.

- Vậy cô sẽ nhớ em sao?

- Biết đâu được đấy! – Nàng nhún vai đáp.

Cậu mỉm cười, đột nhiên hơi chững lại. Không nói gì nữa rồi quay lưng bỏ đi. Chẳng kịp gửi nàng một lời từ biệt.

Khoảnh khắc bước đi thật nhanh đó cậu đã nghĩ, đến lúc trưởng thành rồi sẽ biết, dù có nhớ hay quên nàng, thì cuộc đời này cũng chẳng sao cả đâu. Giống như lúc còn yêu nàng, nàng đã nói cũng chẳng sao cả.

Phải rồi, sẽ chẳng sao cả đâu.

Mà biết đâu được đấy, khi xa nàng rồi cậu lại phải lòng một người khác. Lại lẽo đẽo theo sau. Lại hỏi người ấy rằng: “Cuộc đời này sẽ ra sao nếu chúng mình yêu nhau?” thì sao?

Người đó không phải cô giáo dạy văn, không phải người có thể tùy tiện gõ đầu cậu trách móc. Có khi, người đó cũng chẳng thèm đợi cậu như nàng vẫn thường đợi.

Trong những bước chân cậu chợt nghĩ, phải chi đã có lúc cô ấy cũng yêu mình?

Thế rồi cậu quay người lại, hỏi nàng ở một khoảng cách không thể chạm tới:

- Nếu em không phải học sinh của cô, thì cuộc đời này sẽ ra sao?

Nàng đứng yên ở đó, chiếc áo dài màu thiên thanh bay bay theo chiều gió cuốn. Sao bỗng dưng cậu thấy khuôn mặt nàng nhạt nhòa thế? Khoảnh khắc này sao mà buồn đến thế? Cậu không nghe thấy câu trả lời của nàng, chỉ thấy nàng đứng mãi ở đó. Nhìn theo cậu.

Cũng được. Đừng trả lời cậu. Đừng phá nát ảo tưởng của cậu. Để sau này nghĩ lại, cậu còn có cái mà kiêu hãnh và mỉm cười.

À, thành xuân này từng có người yêu tôi đấy. Một khoảnh khắc thôi. Cô ấy đứng xa tôi chừng hai mươi bước chân, trong chiếc áo dài màu thiên thanh và bên cạnh chiếc xe đạp cũ. Nhưng tôi lại bỏ cô ấy mà đi. Còn cô ấy thì đứng nhìn tôi mãi, đến nhạt nhòa cả dáng hình.

Là vì yêu tôi.

Là vì cô yêu ấy tôi, nên mới trở nên nhạt nhòa đến vậy.

Là vì cô ấy yêu tôi. Nên cuộc đời tôi trong một phút giây mới buồn bã đến thế.

…buồn bã…đến thế…


Hết
2hi.us