Truyện teen  Cô Nàng Bí Ẩn

Truyện teen Cô Nàng Bí Ẩn

Tác giả: Internet

Truyện teen Cô Nàng Bí Ẩn

giận dỗi - Ai kiu đứng đó hoài làm gì hả?
- Hì hì... - Nhéo má Akina một cái, Kiyoshi cũng ngồi vào bàn - Xin lỗi. Ai bảo em dễ thương quá làm gì!
- Xí... - Sau khi xí một tiếng rõ dài, Akina và Kiyoshi đều hì hục ăn... với tốc độ kinh hoàng, vẫn như mọi khi...
Sau khi ăn xong, Akina đi vào phòng ngủ, bỏ mặc Kiyoshi đằng sau lưng dọn dẹp chén dĩa với cái lắc đầu ngán ngẩm. Kệ, ai kêu giỏi việc nhà quá làm chi!
- Nè, đợi anh ngủ chung với! Đừng có ngủ trước nhe! - Kiyoshi nói với theo.
... Im lặng...
- Haizz... - Thở dài 1 cái, Kiyoshi nhanh tay lẹ chân dọn dẹp và rửa sạch chén dĩa, không còn dính 1 hạt bụi nào mới thôi.
Bước vào phòng ngủ, Kiyoshi đưa tay lau cái trán nhễ nhại mồ hôi. Anh chẳng bất ngờ khi Akina đang ngủ say từ bao giờ. Đúng thiệt là cứng đầu mà!
Anh bước đến và ngồi xuống ngay bên cạnh cô, ngắm gương mặt tựa thiên thần của cô một hồi lâu...
Đã lâu lắm rồi anh mới về căn hộ của mình thường xuyên như thế này... Thường ngày anh chỉ đi mai đây mai đó, 2 ngày 1 lần ở khách sạn. Chủ yếu nơi đây là nơi để chứa vũ khí của anh,... ở bên dưới hầm bí mật...
Đây là lần đầu tiênanh mời một người con gái đến nơi mà mình có thể gọi là "nhà"... Biệt thự Kaze - nơi đã từng là nhà của anh, là một nơi vô cùng trang nghiêm và uy nghi, không có tí xíu nào gọi là sự ấm áp của một gia đình... Ba thì luôn vùi đầu vào công việc, mẹ thì cứ đêm đến thì lại ăn diện để ra ngoài, sáng lại mò về khi say bí tỉ... Anh lớn lên trong sự lạnh nhạt, thờ ơ của gia đình, không anh chị em, chỉ có kẻ hầu người hạ chăm sóc... Anh dọn ra khỏi nhà vì ba anh luôn bắt anh làm theo những điều ông ấy muốn... Ông ấy muốn anh lên chức Tổng giám đốc tập đoàn khi về già, cưới một cô vợ đã được đính ước từ khi anh mới vừa lọt lòng... Anh chỉ định đi trong khi học cấp 3, hết năm học này anh sẽ về lại nơi ấy... Và làm theo nguyện vọng của ba anh... Dù sao ông ấy cũng đã có công sinh thành, anh phải về báo hiếu... Chỉ là bây giờ anh muốn tận hưởng những giây phút tự do của riêng mình, ở nơi bấy giờ gọi là "nhà" thôi...
Do không ai dạy dỗ đàng hoàng cộng với cái gia thế to đùng và vẻ điển trai hút hồn của mình, Kiyoshi dần trở nên ăn chơi, đào hoa... Chẳng có cô gái nào là không mê mệt anh cả... Nói đúng hơn là mê mệt cái gia tài gần như là vô tận của anh...
Trừ cô gái này...
Từ trước đến nay, cô không bao giờ đòi hỏi ở anh một điều gì cả (trừ đồ ăn)...
Không vòng vàng châu báu...
Không đá quý ngọc trai...
Bao nhiêu lần anh giới thiệu gia thế của mình đều bị nhận đúng 1 câu "Không quan tâm!"...
Cô ấy chỉ đơn giản chấp nhận con người anh...
Kiyoshi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen dài óng ả của Akina, khẽ mỉm cười. Cô nàng đã mang lại hơi ấm cho nơi này vào mùa Đông lạnh giá... Có điều gì đó làm cô thật đặc biệt... Cô mang lại cho anh một cảm giác kì lạ và vô cùng ấm áp trong lồng ngực... Phải chăng đó là "yêu"?...
Mệt mỏi. Đôi mắt Kiyoshi cứ muốn díu lại... Anh khẽ khàng đặt lưng xuống mặt giường êm ái và ngủ lúc nào chẳng hay...
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~- Ba ơi! Con muốn học khiêu vũ! - Một giọng nói trong trẻo vang lên, từ một ngày cách đây hơn 6 năm...
- Akina của ba, con có thể cho ba biết lý do vì sao không? - Giọng nói ấy... Thật trầm ấm và quen thuộc...
- Do con thấy các nàng công chúa khiêu vũ đẹp quá ạ. Ahihihi...
- Ôi trời ạ! Con gái của ba mà cũng coi phim công chúa nữa sao? Ba không biết cơ đấy!
- Ba à, dù sao con cũng là con gái mà...
- Mà này, ba có thể dạy con cách khiêu vũ, nhưng quan trọng là con có thời gian không? Chẳng phải con đang học kiếm, Karate, Piano, Guitar, Violin, bơi sải cùng 1 lúc mà...
- Không sao đâu ba! Con có thể xoay sở được mà!
- Vậy thì được thôi! Ngày mai buổi trưa con hãy đến sảnh đường nhé! Nơi đó đủ rộng cho chúng ta tập khiêu vũ!
- Vâng ạ. Cảm ơn ba! Con yêu ba lắm!
- Ừm... Ba cũng yêu con nữa!
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~"Khò... Khò..."
Nghe tiếng ngáy, đôi mắt kia mở ra... Chậm rãi và nhẹ nhàng... Một đôi mắt đen và sâu như vực sâu không đáy...
Lại nữa, kí ức lại cứ hiện về... Những kí ức mà cô không muốn quên cũng chẳng muốn nhớ lại...
"Ba ơi... Ba không bao giờ có thể dạy cho con khiêu vũ được rồi..."
Đôi mắt khó hiểu kia chợt như phủ một lớp băng lạnh giá "Cái tên Iji đó... Mình nhất định phải trả thù!"
"Khò... Khò..."
Bấy giờ Akina mới để ý đến chủ nhân của tiếng ngáy đó...
Cô giương đôi mắt to lên ngắm mặt Kiyoshi lúc anh ngủ say...
Gần quá! Còn chưa đến 10cm nữa là mặt cô và mặt Kiyoshi đã chạm nhau... Sao

cái giường này lại chật đến thế cơ chứ?...
Kì lạ thật! Sao trái tim cô lại đập nhanh thế này! Cái cảm giác ấm áp trong lồng ngực này là gì cơ chứ?...
Không lẽ là... "yêu"?...
Kiyoshi Kaze, người đang nằm ngủ trước mặt cô,... một tên biến thái đào hoa hám gái thích khoe của và học cực kì tệ môn Toán... chỉ giỏi có chuyện ăn nói và cua gái số một... Tại sao cô lại đi thích một người như anh ta chứ?...
Vì anh giúp cô trả thù Ryouji?... Không phải...
Vì anh đã cưỡng hôn cô và lấy đi nụ hôn đầu đời của cô?... Có thể... ( ) )
Vì giọng nói trầm ấm ấy... ánh mắt lo lắng ấy giống hệt như ba cô?...
Vì anh đã ở bên khi cô buồn,... chăm sóc cho cô khi cô bị sốt?...
Vì anh đã làm nụ cười thật sự trở về bên cô sau khi cô đã đánh mất nó cách đây hơn 6 năm?...
Vì ở bên anh ấy, cô được làm chính mình mà chẳng cần phải đeo mặt nạ giả tạo nữa ư?...
Akina chẳng biết nữa...
Cô chỉ biết rằng mình đã phải lòng Kiyoshi từ lúc nào...
Cô cười nhẹ, nhắm mắt để cảm nhận sự hạnh phúc len lỏi trong con tim mình... và thiếp đi lúc nào chẳng hay...
Hết chương 23



~Lưu ý: ngoại truyện này chứa nội dung nhạy cảm (yaoi, đam mĩ, gay,...) nhẹ , ai muốn coi thì cứ việc nha, không cấm ))
--------------------------------------
Chuyện này xảy ra trước khi Kiyoshi gặp Akina...
Cùng tua lại nào!...
Năm Kiyoshi học lớp 11A...
Anh chơi thân với tất cả các bạn nam trong lớp...
Chuyện này cũng không có gì lạ đối với một kẻ chỉ giỏi chuyện ăn nói như Kiyoshi đây...
~~Vào một ngày mùa thu, không khí mát mẻ khiến nhiều người dễ chịu và chẳng có hứng học hành...
Giờ ra chơi.
- Này, hôm nay tui sẽ bao tất cả các thằng con trai trong lớp đi bar! Ai muốn đi không? - Kiyoshi vừa đập tay xuống bàn vừa nói lớn.
- Tui! - Tất cả các thằng con trai trong lớp đều đồng loạt giơ tay lên, trong đó có Kiba Kisame, Maito Michio và Satoshi Seido... với những ý nghĩ khác nhau...
Kiba:"Đi kiếm cô nàng nào dễ thương mới được!"
Maito:"Đi chơi với lớp cho vui!"
Còn Satoshi thì bị ép giơ tay lên bởi Kiba. Kệ đi, dù gì tối nay cũng không có "làm việc", đi chơi xả stress chút chắc cũng không sao.
- Okie! Vậy chiều nay mấy người về thay đồ trước. Nhớ ăn mặc cho thật sành điệu vào và có mặt ở trước cổng trường lúc 6h. Tui sẽ đưa mấy người đi khi đã có mặt đông đủ. Vậy nhé!
- OK! - đồng thanh lần nữa, tụi con trai người nào mặt cũng tươi như hoa...
- Kiyoshi~ Em cũng muốn đi nữa
~- Em cũng muốn đi
~- Dẫn em theo với!
~...
"Lại bắt đầu cái màn này nữa rồi"... Kiyoshi nghĩ và lắc đầu ngán ngẩm khi nghe tiếng lũ con gái.
- KHÔNG! - Anh thẳng thừng nói, ném ột tia nhìn sắc lạnh rồi bỏ đi thẳng. Phải kiếm cái gì ăn lấp đầy cái bụng đã!...
6h chiều...
Kiyoshi vận một chiếc áo sơ-mi trắng bên ngoài, chưa gài hết nút với chiếc quần jean trông thật quyến rũ, người phảng phất mùi hương hạnh nhân,đang đứng tựa vào bức tường rêu phong trước trường Sojika chờ mọi người tới đông đủ...
Gần như tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ, chỉ trừ 3 người...
- Ba cái thằng này... Ở chung với nhau mà cũng không hối nhau nhanh nhanh giùm một chút được nữa... - Một thành viên của lớp càu nhàu.
- Bọn này tới rồi đây...! - Từ xa, Kiba kéo tay Satoshi, theo sau là Maito hớt hải chạy đến.
- Nhanh lên! Tụi bây thiệt là phiền phức quá đó! - Một tên hét lên đầy bực bội.
- Xin... lỗi!... - Vừa thở hổn hển, Kiba vừa nói.
- Đi thôi! - Kiyoshi đứng thẳng người lên, tay đút túi quần, nói như ra lệnh.
- OK! - Đám con trai đi ngay theo sau anh, đứa nào cũng hứng khởi và loi choi như khỉ.
~~Sau 5 phút đi bộ, Kiyoshi dừng chân trước quán bar đề biển hiệu "Higo". Anh đạp cánh cửa với một lực mạnh khủng khiếp, xém làm cánh cửa văng ra luôn. Cũng may là cửa loại xịn...
Nhân viên trong bar chạy vội ra tiếp đón:
- Chào mừng thiếu gia Kaze đến đây. Rất hân hạnh được tiếp đón cậu và những người bạn của cậu.
Kiyoshi ra vẻ 'cool boy', phất tay ra hiệu các nhân viên dẫn đường cho anh và đám bạn loi choi của anh vào trong.
Ở đây thật sự là một nơi điên loạn! Đằng sau cánh cửa kính cách âm, DJ đang chơi một bản nhạc dance thật sôi động. Người người điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc. Một số người đang ngồi uống rượu một mình, mặt thoát chút buồn bã. Có người lại uống say bí tỉ rồi đi ve vãn những cô phục vụ trong những bộ trang phục che những chỗ không cần thiết và khoe những chỗ rất cần che. Nơi đây thật sự không phải là nơi dành cho học sinh trung học!
Đám bạn của Kiyoshi vừa đẩy cửa bước vào đã túa ra như ong vỡ tổ. Đứa gọi bia, đứa gọi Whisky, đứa gọi Rum, đứa gọi Bailey,... Kiyoshi chỉ mỉm cười, đưa thẻ ngân hàng của anh ra và nói:
- Tôi bao hết cho những đứa này và... cho tôi 2 chai Volka.
- Vâng, có liền thưa thiếu gia Kaze! - Cô phục vụ nhận thẻ từ tay Kiyoshi, quẹt 1 cái vào máy, trả lại rồi vội vã quay đi lấy rượu cho anh, mặt không ngừng nở nụ cười, một nụ cười giả tạo.
Một lúc sau, cô ta mang ra 2 chai Volka theo yêu cầu của Kiyoshi và đặt trước mặt anh.
- Của anh đây!
- Ừm... - Vừa rót rượu ra ly, anh vừa đưa mắt nhìn khắp bar, tìm xem có em nào đẹp để cưa không...
~~Vài giờ sau...
Kiyoshi bấy giờ đã say bí tỉ. Đầu óc anh quay mồng mồng, không còn nhận ra ai được nữa. Anh đã nốc hết 10 chai Volka rồi...
Đúng lúc đang đưa mắt nhìn xung quanh, anh phát hiện ra một người, với mái tóc dài ngang vai màu bạch kim, làn da trắng mịn màng, trông có vẻ dễ thương! Tuy nhiên lại ăn mặc giống con trai thật! Mà thôi, không sao!
Kiyoshi bước đến, đầu vẫn quay mồng mồng. Từng bước chân của anh đều khó khăn, nghiêng ngả, lạng qua lạng lại, có thể đâm sầm vào người khác bất cứ lúc nào...
Đến gần, anh nắm lấy tay người ấy và kéo đi. Mặt người ấy lộ chút bối rối, muốn giựt tay ra nhưng Kiyoshi lại nắm quá chặt... Hình như người ấy có nói cái gì đó nhưng Kiyoshi vẫn không nghe thấy gì. Bấy giờ anh chỉ đang hành động theo cảm tính...
Đằng sau, mặt Kiba và Satoshi lộ vẻ thất thần...
- Chết rồi! Thằng Kaze mà lên cơn là không ai cản được đâu... Mà... nó sẽ làm gì Maito của chúng ta ấy nhỉ? - Kiba nói, không ngừng thắc mắc...
~~>
~~Ra ngoài, nơi hành lang tối dẫn đến bar khi nãy, Kiyoshi bắt đầu chặn người ấy vào tường...
- Này,... cô em dễ thương... Em làm gì trong cái bar này... thế hả?... - Kiyoshi nói với cái giọng khó nghe, đi kèm theo từng tiếng nấc...
- Cậu... Cậu làm gì thế hả Kaze...?... Cô... cô em nào?... - "Người ấy" - Maito Michio bắt đầu hoảng sợ. Ai cũng biết rằng một khi Kiyoshi lâm vào cơn say là anh sẽ mất hết ý thức và hành động theo cảm tính! Giờ đây Maito mới tự trách mình sao không đi cắt tóc sớm, lại có mái tóc màu bạch kim và da trắng nữa chứ! Ôi trời ơi, giống con gái đâu phải là một cái tội!
Kiyoshi vẫn tiếp tục nói, có vẻ anh chàng chả có nhận thức người kia nói gì hết:
- Mà em không nói... cũng chả sao cả... Cho em biết... anh đây là... Kiyoshi Kaze... cậu ấm của ông chủ tập đoàn Kaze... lớn nhất đất nước Sakura... Và đêm nay em... phải thuộc về anh...
Nói rồi Kiyoshi từ từ cúi người xuống. Maito hoảng sợ tìm kiếm một bóng người để

kêu cứu. Nhưng xung quanh là tường cách âm, hành lang thì tối đen như mực, chẳng thấy ai cả! Ôi! Từ nhỏ đến lớn Maito chỉ được dạy để đánh bọn Sâu bọ, chống bọn dụ dỗ thôi chứ có ai dạy anh cách chống lại bạn cùng lớp đang cố gắng hôn mình cơ chứ! Ôi ôi ôi ôi...!...
Mặt Kiyoshi càng lúc càng gần mặt Maito hơn...
Maito có thể cảm nhận được hơi thở nóng nồng nặc mùi rượu của Kiyoshi...
Trái tim anh đập nhanh hơn và nhanh hơn từng giây...
20cm...
15cm...
10cm...
5cm...
...
...
--------------------------------------
Ố hố hố. Tác giả xin ngắt tại đây, để các bạn tưởng tượng tiếp khúc sau nhé!
Không biết diễn biến khúc sau như thế nào, chỉ biết thế này:
------------------------------------------
Sáng hôm sau...
- Này, Kaze... - Maito Michio mò tới bàn của Kiyoshi, chiếc bàn đặt ngay chính giữa lớp, thường là tâm của những cuộc cãi vã đánh đập của đám nữ sinh... Mặt anh đỏ ửng lên, chẳng biết vì sao...
- Có chuyện gì vậy Michio? - Kiyoshi trông thấy khuôn mặt đỏ như trái gấc chín của Maito, liền hỏi.
- Về chuyện ngày hôm qua...
- À đúng rồi! Michio, cậu có biết tui đã làm gì sau khi say không vậy? Khi tui mở mắt ra thì đã thấy mình nằm ở nhà rồi! - Kiyoshi cười nhe răng, tự nhiên như tối qua không hề có chuyện gì. À mà đúng rồi, anh đâu có nhớ gì đâu!
- À không không... Tớ đâu có biết gì đâu!... Tớ chỉ muốn... cảm ơn cậu vì đã bao cả bọn hôm qua thôi! - Maito cười trừ. May là Kiyoshi không nhớ gì. Mà kể cũng thấy tiếc... Nụ hôn đầu của anh... vậy mà...
- Này, hôm qua mày với Kiyoshi có chuyện gì với nhau à? - Kiba hỏi, miệng nở một nụ cười nham hiểm. Đúng là không qua mắt được bạn thân!
- Đâu có! Đâu có gì đâu! - Maito chối phăng.
- Hề hề... Nhìn cái mặt là biết nói xạo rồi!... Khai thật mau lên!
- Ừm... - Maito đắn đo. Dù sao cũng không giấu cho riêng mình được. - Bọn tớ đã... hun nhau...
- CÁI GÌ? - Kiba hét toáng lên, cùng lúc với khuôn mặt Satoshi trở nên trắng bệch ra. Hiếm khi thấy anh có biểu cảm này.
Vừa bịt miệng Kiba lại, Maito vừa nói như thầm thì:
- Trời ơi! Nói nhỏ thôi! Ai mượn mày nói to quá vậy!
Mika Murasaki ngồi gần đó nãy giờ, cất tiếng châm chọc:
-Maito của chúng ta đã trưởng thành rồi!
~Rồi cô và Kiba bò lăn ra cười.
Mặt Maito nhăn lại như khỉ. Anh không nói gì, bỏ đi kiếm cái gì đó ăn cho đỡ tức!...
Hết ngoại truyện 4
---------------------------------------
Chap này chỉ là để các bạn hiểu rõ về tình bạn giữa Kiyoshi, Kiba, Maito, Satoshi và Mika thui~ Những nhân vật này chap sau còn xuất hiện nữa ấy.
Xin lỗi các bạn nhá. Do tác giả là một con hủ (cuồng yaoi - đam mĩ - gay) nên chap này mới xuất hiện ở đây. Đã cảnh báo trước rùi đoá, bạn nào ngoan cố đọc tới đây thì đừng có hối hận nhe!
Hơ hơ... Chap sau sẽ là một event thiệt là tuyệt vời đây (chắc vậy)!
Chúc các bạn một ngày tốt lành! Pp!



Một ngày trước Giáng sinh...
Cả trường Sojika hôm nay nhốn nháo nhốn nháo. Ai cũng bàn xem ngày mai đi chơi với ai, đi đâu chơi, mua quà gì tặng người yêu,... Đó là vì ngày mai là một ngày lễ đặc biệt, không thể thiếu trong mùa đông - Giáng sinh!
Trông thấy cảnh tượng nhốn nháo kinh hoàng đó, Akina bỏ Kiyoshi và bước nhanh về lớp. Cô không muốn dính thêm rắc rối...
Chợt...
Cô liếc mắt nhìn về một hành lang khuất tối tăm và có lẽ cô đã thấy hình ảnh không nên thấy...
Cô chết sững trong vài giây...
Ở bên hành lang, một thân hình cao 1m75 quen thuộc - Ryouji Hasu đang... ôm hôn thắm thiết một cô gái với mái tóc màu hạt dẻ...
Nhói...
Vết thương ở tim cô tưởng như đã lành giờ lại tái phát... Cô đã kìm chế, biến nỗi đau thành thù hận... Cái tên khốn khiếp Ryouji!... Không ngờ trái tim không biết nghe lời vẫn còn nhói đau...
Bỗng...
Một bàn tay của ai đó đứng sau lưng che mắt cô lại. Một bàn tay to và ấm.
- Đoán coi ai nào? - Người ấy nói. Chất giọng quen thuộc và tinh nghịch.
- Xì... Anh thật là trẻ con đó, K-i-y-o-s-h-i!
- Úi trời ơi! Dễ đoán ra vậy sao! - Nói rồi Kiyoshi quay mặt Akina lại,... hôn cô một cái "chụt" vào môi trước bàn dân thiên hạ rồi giục - Vào lớp mau lên! Sắp reng chuông rồi đó!
Kiyoshi quay lưng đi về phía lớp anh.
Akina quên sạch những điều mình đã thấy. Giờ cô chỉ biết có hai điều: đứng trước mặt cô là Kiyoshi và tim cô đang đập mạnh trong lòng ngực... Nhanh chóng, cô tặng cho Kiyoshi một phát đá xém làm anh ngã dập mặt vì dám hôn khi chưa có sự đồng ý của cô.
- Hứ! Biết rồi, khỏi cần hối! - Rồi cô đủng đẳng đi vào lớp, mặt không giấu nổi nụ cười hạnh phúc...
Kiyoshi nhìn theo, lắc đầu ngán ngẩm rồi vội vã vào lớp khi tiếng chuông vừa vang lên...
~Một câu chuyện khác...
(Dẫn truyện theo Harumi Hoshi)
Sau cái ngày hôm ấy, tôi vẫn trò chuyện với Ryouji bình thường. Trông anh có vẻ như chẳng hiểu tại sao tôi lại hành động như không có chuyện gì xảy ra giữa anh và tôi. Đúng là sau chuyện đó, tôi còn vui vẻ hơn trước... Vết thương ở cổ tôi giờ đã bị mái tóc màu hạt dẻ xoã ra che khuất, anh và mọi người hiển nhiên sẽ không thấy được...
Sáng hôm đó, Ryouji gặp tôi trước cổng trường. Tôi cười nói và hỏi anh về bài toán khó. Anh cũng vui vẻ trả lời tôi và hai chúng tôi cùng đi vào lớp với nhau...
Chuyện xảy ra khi Ryouji trông thấy Akina cùng anh Kaze ở đầu hành lang. Anh bỗng lôi tôi vào trong hành lang tối, khẽ thì thầm vào tai tôi, giọng như ra lệnh:
- Cô... cho tôi mượn một chút!
Nói rồi anh cúi xuống, tay vòng ra sau ôm lấy eo tôi và bắt đầu hôn môi tôi một cách cuồng nhiệt. Anh không ngừng liếm mút đôi môi của tôi. Lúc đầu tôi chưa kịp phản ứng, nhưng lúc sau tôi cũng hiểu và làm theo. Đôi môi anh ấy có mùi bạc hà. Ngọt ngào làm sao! Nhìn bên ngoài cứ tưởng là tôi và Ryouji yêu nhau thiệt. Nhưng tôi biết rằng Ryouji chỉ đang lợi dụng tôi để chọc tức Akina mà thôi!
Đúng như dự đoán, Akina dừng chân ngay trước hành lang, đứng đó nhìn vài giây. Tôi và Ryouji vẫn tiếp tục như chưa thấy gì. Nhưng khúc sau thì lại nằm ngoài dự đoán. Anh Kaze tiến từ đằng sau tới. Anh đã thấy và hiểu câu chuyện một cách nhanh lẹ nhất! Anh biết rằng đây chỉ là màn kịch do tôi và Ryouji dựng lên!
Anh ta liền hành động theo kiểu của mình. Anh che mắt Akina lại... rồi còn hôn cô ta một cái vào môi nữa chứ.
Sau cú đó, Ryouji lập tức rời môi tôi. Tôi cố kéo anh lại nhưng không được. Anh chỉ nhìn theo bóng dáng của Akina khuất dần sau bức tường...
Anh Kaze còn quay lại, nhìn thẳng vào mặt tôi rồi nở một nụ cười ranh mãnh. Rồi anh ta cũng đi luôn...
Đáng ghét! Con nhỏ đó! Nó đã cướp mất anh Kaze của mình, nay lại còn cướp luôn Ryouji... Được lắm! Tôi sẽ trả thù!
~~Quay lại câu chuyện chính...
Chiều.
- Anh Kaze, ngày mai đi chơi với em đi
~- Đi chơi với em nữa
~....
Không cần nói cũng biết đó là đám nữ sinh lớp 12A...
-KHÔNG! - Kiyoshi kiên quyết nói không. Trong lòng anh giờ chỉ có Akina thôi. Rồi anh lại xách cặp ra ngoài. Hôm nay không có tiết Toán, không học nữa...
Anh ngồi tựa lưng vào cái cây duy nhất trong sân sau. Cái cây giờ đây hình như đang nhú mầm thì phải! Dù có nắng nhưng chỗ này vẫn lạnh quá!... Anh ngửa mặt lên

trời, dùng cánh tay chắn để mắt không bị chói bởi ánh nắng rồi đánh một giấc...
Trong giấc ngủ, anh vô thức cảm nhận được một luồng hơi ấm đang ở rất gần mình. Anh vươn tay ra, kéo và giữ hơi ấm ấy lại bên mình. Có vẻ đó là một người... Anh cứ ôm thế mà chẳng hay biết người ấy là ai và người ấy đang cảm thấy như thế nào?...
...
...
Khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, anh mở mắt ra và nhìn người ấy. Đập vào mắt anh là mái tóc màu hạt dẻ xoã dài và đôi mắt to tròn đang nhìn anh chớp lia lịa...
Không phải Akina! Là Harumi Hoshi!
Kiyoshi hoảng hồn vội buông Harumi ra...
- Tại sao tôi lại ôm cô thế này? Akina đâu?
Harumi nói theo kiểu rất ư là 'bánh bèo vô dụng':
- Khi nãy em đến gần đột nhiên anh ôm em rồi giữ nãy giờ làm sao mà em đi được, còn hỏi nữa! Akina mới vừa chạy ra ngoài khi thấy cảnh tượng này chưa đầy 15 giây trước....
Chưa kịp nói xong thì Harumi đã cảm thấy một luồng gió mạnh thổi qua, làm tung bay mái tóc dài màu hạt dẻ của cô... còn Kiyoshi thì chẳng thấy đâu... Khoé môi cô cong lên thành một nụ cười... Tốt lắm!...
Kiyoshi lao ra như cơn gió đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Akina thấm thoát sau dòng người qua lại tấp nập.
- Akina! Em phải nghe anh giải thích đã! Akina! - Anh cố la to để giữ Akina lại, bởi vì giờ đây chen qua dòng người đi đi lại lại này là bất khả thi, như cố đi qua một dòng nước lũ lớn mà không biếtbơi vậy.
Nhưng Akina vẫn không quay lại. Không biết bởi vì dòng người đã át đi tiếng của anh hay Akina cố tình không nghe nữa...
Sau khi đường phố bớt đông, Kiyoshi nhìn quanh đã thấy Akina đi mất, liền lủi thủi xách cặp về. Trong căn hộ của anh... hiển nhiên Akina không có ở đó! Anh vò đầu bứt tai, tự trách sao mình lại ngu ngốc đến vậy...
Như chợt nhớ đến lần anh đưa Akina về nhà, anh giựt áo khoác ra khỏi móc treo và chạy vụt đi. Lần ấy Akina không chỉ thẳng nhà cô cho anh... Nhưng cho dù là có một cơ hội mỏng manh anh cũng phải biết chộp lấy...
Anh đến nơi ấy... Tìm lại được ngõ khuất mà Akina đã đi vào...
Anh bước vào... Chẳng mấy chốc anh đã bị lạc lối... Bên trong ngõ như một mê cung khổng lồ muốn nuốt lấy anh...
- AKINA! AKINA! - Kiyoshi gọi to tên Akina... Nhưng không ai trả lời... Chỉ có một người...
- Ê, thằng kia! Mày là con nhà nào mà quậy quá vậy mày! Muốn la thì vào phòng tắm mà la mắc mớ gì ra đây la chi vậy? - Một bà cô trung niên thò đầu ra ngoài cửa sổ, chửi.
- Xin lỗi cô. - Kiyoshi lịch sự nói. - Cô có biết một người tên Akina sống ở đây không ạ?
- Không! Biến đi!
- Một câu cuối thôi... Cô làm ơn chỉ cho cháu đường ra đi ạ...
- Đi thẳng - trái - trái - phải - trái - phải - phải - trái - phải.
- Dạ cháu cảm ơn cô! - Kiyoshi nói xong thì lại đi theo chỉ dẫn của bà cô đó và đã thoát ra ngoài thành công.
Anh buồn bã đi về nhà...
Trên đường đi, anh dừng bước và ngắm trụ sở Nam Yami một chút...
Đó chỉ một toà nhà mới xây gần đây trong mắt người ngoài, chẳng ai biết nó được dùng để làm gì...
Rồi anh quay gót và bước đi...
Không biết có người đang nhìn theo bóng hình của anh đến khi khuất hẳn...
Đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm ánh lên những tia buồn bã...
Đêm đó, gần 1 giờ sáng Kiyoshi mới chợp mắt được...
Anh hận mình, hận rất nhiều...
Anh muốn gặp Akina... Cho dù chỉ nói được 1 câu thôi anh cũng vui vẻ đồng ý...
Akina à... Về đây đi... Anh xin lỗi...
Đêm đó...
Chỉ có một mình Kiyoshi...
Trong căn hộ lạnh tanh...
Hết chương 24
----------------------------------------
3 ngày nữa mình có việc bận. Thành thật xin lỗi mấy bạn nhé! Yên tâm, mình không có bỏ luôn đâu! Thứ 2 mình sẽ quay trở lại. Các bạn nhớ đón xem chương 25 nhe :3
Chúc mấy bạn 1 ngày tốt lành!



Sáng. Ngày Giáng sinh.
"Tít... Tít... Tít..."
Tiếng đồng hồ báo thức điện tử vang lên một hồi dài nhưng vẫn chưa có người tắt, hay ít nhất là đập nó xuống đất cho vỡ tan tành như thường ngày...
Kiyoshi mở mắt ra nhìn trân trân vào trần nhà. Đôi mắt anh nặng trĩu như có ngàn tấn đá đè lên.... Tối hôm qua, do lo suy nghĩ đến tận đâu đâu nên 1 giờ sáng anh mới chợp mắt được...
"Hôm nay phải kiếm cho bằng được Akina! Rồi xin lỗi cô ấy nữa chứ!" Anh nghĩ. Rồi dòng suy nghĩ miên man khiến anh quên đi cả thời gian...
Một lát sau...
Kiyoshi ngó cái đồng hồ điện tử....
CÁI GÌ?!? 7 GIỜ 30 PHÚT RỒI SAO?!?
Chết rồi! Hôm nay tiết đầu là môn Toán, lại còn kiểm tra nữa chứ!
Anh vội vã lao đi sửa soạn...
5 phút sau...
Xong!
Kiyoshi nhanh tay lẹ chân xách cặp đi ra khỏi nhà...
Khi đi ngang qua nhà bếp, Kiyoshi cảm thấy tim hơi nhói một chút...
Hôm nay không có ai chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh nữa...
Anh chạy vội ra đường phố...
Ước gì có thứ gì đó đi nhanh hơn nhỉ (anh ấy không có xe đạp đâu!)...
Trong đầu anh hiện ngay đến chiếc YMspeed của mình nhưng lại nhanh chóng lắc đầu để xua tan ý nghĩ đó. Chiếc mô-tô ấy chỉ được sử dụng vào buổi tối, khi anh đi "làm việc" thôi...
Đành phải chạy vậy...
~Giáo viên đang đi đi lại lại trên bục giảng, mặt hầm hầm, đôi mắt quét qua quét lại như tia laze, như sẵn sàng thiêu cháy bất kì học sinh nào cố gian lận trong giờ kiểm tra.
"Rầm"
Cánh cửa gỗ phòng học bất chợt mở ra, đập vào tường 1 cái rõ mạnh. Đằng sau là Kiyoshi Kaze, mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm cả lưng áo.
- Kaze, em đến trễ giờ kiểm tra 30 phút. Còn 15 phút nữa, em liệu mà làm bài đi.
Vừa thở hộc hộc, Kiyoshi vừa bước vào phòng học. Ông thầy này may đấy! Nếu không dạy môn Toán thì ổng làm được gì hả? Ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể sợ cậu ấm của tập đoàn Kaze hùng mạnh cơ mà. Do Akina, Kiyoshi phải nhẫn nhịn vậy.
Mà... nhắc mới nhớ... Lát nữa phải đi xin lỗi Akina mới được...
5 phút sau...
Kiyoshi làm được tất cả các bài toán với tốc độ kinh hoàng. Sở dĩ anh làm được như vậy là do Akina đã kèm cặp anh thật chặt, giảng cho anh các bài toán từ cơ bản đến nâng cao, không chừa một dạng bài nào. Giờ có cho bất kì bài nào từ lớp 1 đến lớp 12 thì anh cũng làm được tất. Ghê thật cơ đấy! Thế mà 1 năm trước đây, có thể nói trắng ra là thậm chí phép nhân cơ bản còn không biết anh làm được không...
Giờ đây, Kiyoshi đang ngồi quay bút, nhìn có vẻ thảnh thơi...
- Kaze! Em dù học dốt Toán đến đâu cũng phải cố gắng làm bài chứ!! - Ông thầy hét lên khi thấy anh ngồi chơi, trong khi mấy người khác vẫn đang hì hục làm bài.
- Làm xong rồi. - Kiyoshi nhẹ nhàng nói, cầm tờ giấy kiểm tra đưa cho ông thầy rồi đi thẳng ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người và gương mặt sửng sốt của thầy giáo. Trời, con người mà bình thường cực kì dốt Toán đây ư?!?
Kiyoshi đứng tựa lưng vào bức tường cạnh lớp 11A, chờ đợi và suy nghĩ...
Từ khi Akina bước vào cuộc đời anh, cô ấy đã thay đổi anh... hay anh đã thay đổi vì cô ấy... hay là cả hai?...
"Reng... Reng..."
Giờ học đã kết thúc.
Sau khi ông thầy chủ nhiệm lớp 11A xách cặp đi ra thì Kiyoshi mới nhờ một em gái ngồi ngay cạnh cửa ra vào:
- Này, em ơi! Em kêu giùm anh Akina Yuumi ra đây được không?
Ngay khi vừa thấy bóng dáng của Kiyoshi ngoài cửa lớp, con nhỏ "em gái" ấy vẫn không ngừng liếc mắt nhìn, đợi chờ anh ấy tìm mình. Nhỏ

cứ tiếp tục nhắc nhở mình: Hoang tưởng! Khi Kiyoshi tới bắt chuyện, tim của nhỏ như muốn nhảy ra ngoài. Nhưng khi nghe tới cái tên Akina Yuumi, mặt nhỏ tối sầm lại. Tuy nhiên, do hình tượng là một "em gái đáng yêu" của mình, nhỏ đành phải đi gọi Akina giùm anh ấy.
- Này, một anh hotboy đang tìm gặp mày kìa! - Nhỏ nói thô lỗ với Akina - người đang ngồi tha thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa đủ cho Akina và vài người xung quanh nghe.
Đang ngồi ngắm trời ngắm mây, hình dung lại cảnh tượng hôm qua mình thấy trong đầu, thì tự nhiên lại có người đứng trướcmặt mình và nói chuyện với mình, Akina mở to mắt ra ngạc nhiên. Sau một khoảng thời gian, não Akina mới tiếp thu được người kia mới vừa nói gì và nhẹ gật đầu nói:
- Ừm, cảm ơn. Bạn đi được rồi đó.
Rồi cô giả lơ nhìn ra ngoài cửa sổ tiếp.
Nhỏ kia như muốn điên tiết lên. Được trai đẹp tới kiếm mà cũng chảnh chó nữa hả mày. Cái thứ gì đâu ấy!
Bực nhưng không dám nói, nhỏ đùng đùng đi ra cửa lớp. Cố giữ ình không gằn từng tiếng một, nhỏ nói:
- Anh ơi, "BẠN" ấy không chịu ra.
Hiểu ý, Kiyoshi cười thay lời cảm ơn làm con nhỏ chết lâm sàng ngay tại chỗ, trong khi anh xông thẳng vào lớp và tới ngay chiếc bàn ở kế bên cửa sổ.
- Akina, chúng ta cần nói chuyện. - Vừa đập bàn, Kiyoshi vừa nói, giọng kiên quyết vô cùng.
- Chúng ta... không có gì cần nói với nhau hết! - Akina cố gắng lạnh lùng nói, nhưng giọng vẫn không khỏi rung rung...
Biết rằng tính Akina vốn cứng đầu, Kiyoshi liền nắm chặt cổ tay Akina và kéo cô đi...
- Đi theo anh ra đây một chút!
-
2hi.us