XtGem Forum catalog
Truyện teen  Cô Nàng Bí Ẩn

Truyện teen Cô Nàng Bí Ẩn

Tác giả: Internet

Truyện teen Cô Nàng Bí Ẩn

lại, chỉ biết nhắm tịt mắt lại và chịu đòn...
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
- Akina, con muốn đi học đúng chứ? - Một giọng nói trầm ấm chợt vang lên bên tai Akina, từ một kí ức năm cô 15 tuổi.
- Vâng, thưa sếp. - Một giọng nói trong trẻo cất lên đáp lại.
- Tại sao con lại thiết tha chuyện đi học như vậy? Con là một thiên tài mà. Hơn nữa con đã thuộc hết toàn bộ chương trình học cấp 3 rồi cơ mà?
- Dạ, vâng... Con chỉ muốn trở thành 1 cô gái bình thường, đi học như bao người khác, và... con muốn có bạn ạ.
- Ôi,... ta xin lỗi

con! Con cô đơn dữ lắm có phải không? Vậy mà ta lại không để ý đến chuyện này.
- Không, sếp không có lỗi gì trong chuyện này hết ạ. Con chỉ thích đi học, vậy thôi.
- Thế à? Vậy,... có điều này mà khi đi học con phải tuyệt đối tuân theo. Đó là luật của Yami. Con phải dấu kín thân phận của mình. Không được thể hiện rằng con thực sự mạnh đến mức nào, hiểu chưa?
- Vâng ạ
~~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~Akina nằm dưới sàn nhà, co rúm lại, lấy 2 tay ôm đầu chịu những cú tát, đạp và chửi bới của đàn chị. Mặt cô hơi nhăn lại. Tại sao chứ? Tại sao mình lại bị ghét như thế? Hết bạn ở lớp rồi đến đàn chị lớp 12. Tại sao không có ai chịu làm bạn với mình vậy? Mình chỉ muốn có bạn thôi mà... Mắt Akina bắt đầu nhoè nước...
Bỗng,...
Một giọng nói to, ấm áp, đầy uy quyền và quen thuộc vang lên giữa những lời chửi vả, lăng mạ:
- Các cô thôi ngay cho tôi!
Tất cả đều đồng loạt hướng mắt về phía phát ra giọng nói ấy, người khẽ run lên vì khiếp sợ.
Từ đầu hành lang, con trai chủ tập đoàn lớn nhất đất nước Sakura đang vội vã tiến lại. Tay anh cầm một chai nước còn đang uống dang dở. Có vẻ anh mới vừa xuống căn-tin mua nước, không ngờ mới có 1 chút mà lại xảy ra chuyện động trời như thế này.
Đám nữ sinh bắt đầu lắp ba lắp bắp.
- Anh... Anh Kaze, tụi em... tụi em không có làm... gì hết...
- Anh... Anh Kiyoshi...
- Kaze... anh... anh à...
...
Kiyoshi lách qua đám nữ sinh đang đứng như trời trồng ấy, đến bên thân hình bé nhỏ đang nằm co ro ở dưới đất. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng trẻo và đỡ cô dậy:
- Akina Yuumi! - Kiyoshi nói tên cô với 1 giọng đầy quyền lực - Ai là người đã đánh em đầu tiên? - Mặt Kiyoshi bắt đầu tối sầm lại, giọng nói hạ xuống trên cả đáng sợ khi thấy sự tàn tạ lúc bấy giờ của Akina.
Bộ đồng phục của cô bấy giờ xộc xệch. Mái tóc đen dài rối bù. Đôi má đỏ lên vì những cú tát thô bạo. Đôi mắt nhoè nước... Trông thật đáng thương...
- K-h-ô-n-g b-i-ế-t! - Akina khẽ trả lời, giọng cô hơi run run, chứa đựng một sự buồn bã...
Cô nữ sinh cầm đầu thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe Akina nói, nhưng lại vô cùng thắc mắc: Tại sao cô ta lại bao che ình cơ chứ?
...Trong một thoáng, Kiyoshi đã để ý rõ hành vi của cô gái kia. Anh thầm hứa rằng lát nữa, chỉ lát nữa thôi, anh sẽ huỷ hoại luôn cuộc đời của cô gái kia. Cho cô ta sống không bằng sống, chết không bằng chết.
Nhưng trước lúc đó, phải lo cho Akina trước đã. Anh toan dẫn cô về lớp thì... cô vội giựt tay ra khỏi bàn tay to và ấm áp của anh và... vừa ôm mặt vừa chạy đi. Kiyoshi chỉ biết đứng nhìn theo bóng dáng Akina khi tiếng chuông reo lên báo hiệu giờ ra chơi đã kết thúc, băn khoăn rằng cô sẽ chạy về nơi đâu...
Đúng lúc ấy, những cơn gió mùa đông lạnh buốt, vô tâm bắt đầu lộng hành khắp mọi nơi, chực như muốn nuốt chửng bóng dáng bé nhỏ của một cô gái đang chạy vội về phía sân sau với hai hàng nước mắt lăn dài trên má...
Hết chương 15



Gió mùa Đông vẫn cứ thổi...
Vô tâm...
Lạnh lùng...
Như trái tim của ai đó...
~~Akina ngồixuống, ôm gối, tựa lưng vào cái cây duy nhất ở sân sau trường Sojika mà khóc. Những cành cây vươn ra như muốn ôm lấy Akina, bảo bọc cô khỏi cái lạnh buốt của mùa Đông, nhưng dù cố gắng cách mấy cũng không được. Nó chỉ là một cái cây mà thôi...
Người mà Akina cần bây giờ là người bạn đầu tiên và cũng là duy nhất của cô ở ngôi trường này, Ryouji Hasu. Nhưng... cô có cảm giác rằng Ryouji đang càng ngày càng xa mình hơn... Và điều đó làm cô buồn vô kể...
Akina được miễn bắt buộc phải vào lớp trong tiết học. Cho nên, cô có 1 quãng thời gian đủ dài để trấn tĩnh lại...
Ngồi được 1 lúc lâu, Akina bắt đầu run lên cầm cập. Thời tiết thiệt là nhẫn tâm hết sức! Tại sao không ình ở lại mà còn đuổi mình đi cơ chứ? Akina ngồi co rúm lại, ra sức chịu đựng cơn lạnh của mùa Đông trong bộ đồng phục: áo tay ngắn theo kiểu thuỷ thủ màu xanh dương trắng và váy ngắn chưa qua gối. Bộ đồng phục chẳng hợp với không khí mùa Đông tí nào cả!
Khi nước mắt đã được hong khô bằng những cơn gió lạnh buốt, Akina định đứng dậy trở về lớp thì tiếng chuông vang lên từng hồi...
"Reng.... Reng..... "
Học sinh bắt đầu ùa ra như kiến. Ai cũng đi kiếm người bắt cặp chung với mình và đi học chung.
Chợt,
Người mà Akina mong đợi bước ra từ đám đông và tiến thẳng về phía cô, mặt tỏ vẻ giận dữ pha lẫn khó chịu.
Ryouji Hasu!
- Akina, tớ... Cậu... Tại sao cậu lại nỡ đi chung với tên Kiyoshi đó mà bỏ tớ cơ chứ? ...Cậu đúng là đồ xấu xa, vô lương tâm, bỉ ổi, đồ con gái điếm! - Ryouji quát lên, có cảm giác như những lời nói của anh được viết theo 1 kịch bản...
- Ryouji... - Akina không thể tin vào tai mình được...
- Chúng ta chia tay đi. Tớ... không thể hẹn hò với thể loại con gái như cậu được nữa... - Nói rồi, Ryouji lạnh lùng bỏ đi, không thèm nghe Akina thanh minh một câu...
Akina bị bỏ lại sau lưng, những giọt nước mắt tưởng chừng như đã qua đi lại chảy dài trên khuôn mặt tựa thiên thần. Thì ra anh ta cũng thế! Mình cứ ngỡ cậu ta là người biết lắng nghe mình, biết hiểu mình đang nghĩ gì. Thế mà...
Akina vừa ôm mặt vừa chạy ra khỏi trường. Gió lạnh buốt làm tung bay mái tóc đen dài của cô. Mình muốn đến nơi ấy, muốn khóc cho thật đã rồi về. Ước gì có người ấy ở bên...
Akina dừng chân trước công viên Toru...
7 năm trước, tại nơi này, ba... đã dắt Akina đi chơi... lần cuối...
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~- Ba ơi! Mình đi chơi cái kia đi!
- Tàu lượn siêu tốc đó hả? Ghê lắm đó! Con dám đi không?
- Ba nhát gan quá đi! Con chấp hết, không sợ gì đâu
~- Được thôi! Đi thì đi!
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~Tiếng nói từ đâu đó vọng về trong đầu Akina, mang 1 chút gì đó ấm áp về cho cô. Nhưng...
Vẫn lạnh buốt...
Akina đứng trong công viên Toru...
Lặng lẽ khóc...
Cô đơn...
Không 1 ai che chở...
Cái lạnh thấm sâu vào cơ thể cô, vào trái tim cô làm cả hai đều tê liệt...
...
Vào lúc ấy, một bóng người cao ráo chạy lại, dừng bước trước công viên khi thấy Akina, đứng đó,... một mình...
Và người ấy, từ từ tiến đến gần Akina hơn, trong khi cô không hay biết gì về xung quanh...
Đúng khi ấy, tuyết trắng xoá bắt đầu rơi...
Hết chương 16



Akina cứ đứng ở giữa nơi công viên hoang vắng...
Một mình...
Cô đơn...
Khóc mãi...
Những cơn gió lạnh buốt làm đôi vai nhỏ khẽ rung lên...
Tuyết trắng xoá nhẹ nhàng rơi xuống, bám trên mái tóc rối đen dài...
Nước mắt chưa kịp rơi xuống đã hoá thành băng...
Chợt,
Akina cảm nhận được một ai đó...
Khoác lên mình một chiếc áo khoác đen... còn vương vấn hơi ấm và mùi hương hạnh nhân thơm dịu...
Cô ngước mắt lên nhìn và bắt gặp một ánh mắt lo lắng đang nhìn mình, đôi mắt màu cafe...
- Em làm gì ở đây thế? Lại còn ăn mặc thế này nữa! Mùa Đông đến rồi phải biết mặc áo ấm chứ! - Kiyoshi nói, giọng nói trầm ấm pha chút lo lắng - Có phải chuyện hồi chiều ở lớp anh làm em buồn không? Anh xin lỗi...
Akina khẽ lắc đầu. Cô vội đưa tay lau đi nước mắt và... vô thức

kéo chiếc áo khoác lại. Ấm quá!
- Thôi được rồi! Em không cần nói anh cũng biết. Là do cái tên nhóc Ryouji lớp 11B chứ gì? Chiều anh đã thấy hết và đã chạy theo em đến đây. Em muốn giấu cũng không được đâu!
Lần này thì Akina chỉ im lặng. Kiyoshi nói quá đúng, cô không thể cãi lại.
- Tên đó đâu có đáng để cho em yêu. Tên đó chỉ muốn sở hữu em như 1 món đồ. Hư rồi, mất rồi thì bỏ. Tên đó chỉ là một tên hèn hạ thôi, biết không? Hắn không đáng đối với những giọt nước mắt của em. Nín đi... - Kiyoshi lên giọng chê trách Ryouji, rồi lại hạ giọng dỗ dành Akina như dỗ dành một đứa trẻ.
Vẫn im lặng....
Dù có chiếc áo, Akina vẫn rét run lên mỗi khi tuyết chạm vào da cô. Và chiếc áo... đang dần mất đi hơi ấm vốn dĩ của nó...
Kiyoshi quan sát Akina. Thấy cô run lên vì lạnh, anh biết đây là cơ hội ngàn đời có một của mình...
Anh tiến đến, vòng tay ra sau lưng Akina, kéo cô về phía mình và ôm chầm lấy cô. Tim Akina bắt đầu đậm nhanh hơn. Lần này, dù cô muốn phản kháng lại nhưng cơ thể cô lại chống lại cô... Tại sao lại như vậy? Thật ấm quá đi!
- Như vầy... ấm hơn phải không? - Kiyoshi nhẹ nhàng hỏi.
- Vâng... - Akina dụi đầu vào thân Kiyoshi, cảm nhận được nhịp tim của anh đang đập thình thịch... Nhanh và dồn dập...
Thân nhiệt của 2 người san sẻ cho nhau... giữa công viên mùa Đông lạnh giá. Bầu trời tối đen như mực, xung quanh công viên bắt đầu sáng đèn, rọi sáng 2 bóng người trong màn tuyết rơi trắng xoá...
...
- Này, anh đã được điểm cao nhất khối rồi. Em nói thì phải giữ lời đó. - Sau một hồi lâu, Kiyoshi cất tiếng. - Làm bạn gái anh nha?
-... Tôi... không biết nữa... - Akina trả lời, giọng pha buồn bã - Anh biết thời điểm tỏ tình người khác không đúng lúc nhất là khi người đó mới bị người yêu bỏ không hả...?
- Vậy... Em có muốn trả thù cái tên Ryouji đó đã vứt em đi mà không tiếc rẻ không?
- Vâng.... Rất muốn là đằng khác. - Akina bắt đầu hình dung lại hình ảnh của Ryouji. Tất cả chỉ là giả dối ư? Tên đáng chết!
- Vậy... Làm bạn gái anh đi!~ Khi chúng ta hẹn hò, ta sẽ là cặp đẹp đôi nhất trường! Tên đó sẽ ghen tị và hối hận vì đã để mất em cho coi
~... Đắn đo...
...
...
...
...
...
- Được thôi! - Akina bắt đầu thấy vui hơn 1 chút. Cô đỏ mặt khi nhận ra 2 người đang ở cái tư thế cóchết cô cũng không nghĩ đến...
Nhưng mà thật kì lạ! Tên biến thái Kiyoshi này mà lại giúp mình khi mình cô đơn nhất. (bỏ ngay từ biến thái cho tui~) Cô cảm thấy trong lòng mình ấm áp lạ thường...
- Hãy thay đổi cách xưng hô đi, Akina yêu dấu. Gọi "anh" xưng "em" cho nó dễ thương
~Sau khi nghe Kiyoshi nói, Akina quên sạch mình buồn vì chuyện gì. Cô trả lời nhỏ nhẹ, lẫn chút xấu hổ:
- Không quen... Nhưng mà cần 1 thời gian,... thì chắc được...
- Và... bỏ luôn cái từ "biến thái" đi kèm tên anh nữa!
- Không thích! Thích gọi là "Kiyoshi biến thái" hoài luôn! - Akina cười hi hi. Những giọt nước mắt như đã bay hơi, để lại trên mặt cô 1 nụ cười toả nắng...
Kiyoshi như chết sững trong vài giây...
...
- Em không thích thì thôi!- Kiyoshi bỏ cuộc ngay và luôn. - Mà nhà em ở đâu? Để anh đưa em về. Trời cũng tối rồi...
Akina không muốn cho Kiyoshi biết rằng mình ở trụ sở Yami, dù sao đó cũng là 1 điều luật ở Yami: tuyệt đối không được nói cho người ngoài biết.
...Im lặng...
Tuyết rơi càng ngày càng dày...
Đường phố phủ 1 lớp tuyết trắng xoá...
- Nhà... em ở xa đây lắm... - Akina chỉ biết nói vậy. Cô không biết phải làm sao để về nhà khi tuyết rơi dày đặc thế... mà cô lại phải đi bộ 1 mình...
Đúng lúc ấy, tiếng loa ở công viên vang lên:
- 15 phút nữa sẽ có bão tuyết. Xin mời mọi người trở về nhà ngay lập tức!
- Thôi chết! Thế này thì làm sao về nhà được bây giờ... - Akina lo lắng thốt lên...
...
- Hay là về nhà anh đi! Cũng gần đây thôi à! - Kiyoshi trông thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Akina, liền đề nghị. Gương mặt điển trai lộ rõ vẻ đào hoa, và... tỉnh.
... Đắn đo...
- Vậy có phiền anh không? - Akina lo ngại hỏi.
- Không hề! Được đưa em về nhà anh là một niềm vinh hạnh lớn! - Kiyoshi vừa nói vừa cười. Một nụ cười nham hiểm...
- Được thôi! - Akina vui vẻ nhận lời (tác giả bị bất ngờ trước độ tỉnh của chị này). Khoảng thời gian học chung với Kiyoshi làm cô không còn ngại gì anh chàng này nữa (dĩ nhiên là về vật chất thui: nhà ở, tiền bạc...; còn về tình cảm thì còn ngại à nha~)
Có vẻ như cô nàng của chúng ta còn trong sáng lắm! Cô chẳng hề nghĩ đến ý nghĩa sâu xa sau lời nói của Kiyoshi "biến thái"...
- Vậy thì đi! - Kiyoshi nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Akina và dắt cô đi.
Akina đỏ mặt. Dường như cô không còn muốn giật tay mình ra nữa. Bấy giờ đây, bàn tay ấy... thật ấm áp!...
Kiyoshi cùng Akina lặng lẽ đi trên con đường đêm...
Tuyết vẫn rơi...
Trắng xoá...
Gió vẫn thổi...
Lạnh buốt...
2 người vẫn bước đi...
Tay trong tay...
Hết chương 17
------------------------------
Oa~ Akina chia tay Ryouji òi, mình thấy vui ơi là vui luôn ớ. Các bạn có thấy giống mình hem nè?
Mà tình cảm của Akina và Kiyoshi... sao mà tiến triển nhanh quá trời!
Dự báo chương sau sẽ có cảnh nóng. Hí hí, mời các bạn đón xem!



Kiyoshi dừng chân trước 1 toà nhà cao lớn - Khu căn hộ Kaze.
- Anh... ở căn hộ hả? - Akina lên tiếng hỏi, giọng run run vì lạnh nhưng lại vô cùng trong trẻo.
- Ừ. Anh ghét ở trong biệt thự cho nên anh dọn ra ngoài sống từ năm lớp 10.
Rồi Kiyoshi dắt Akina lên thang máy, đến lầu 5, đi tiếp và đứng lại trước căn hộ mang số "165" (số iu thích của tg).
Như chợt nhớ ra điều gì, Kiyoshi vội nói:
- Em đợi anh ở ngoài này chút nha. Anh... cần chỉnh trang lại cái nhà mới đón tiếp em được...
- Vâng - Akina trả lời rồi làm bộ ngó nghiêng xung quanh, để Kiyoshi hé mở cánh cửa gỗ và chui tọt vào bên trong. Cô nàng nghĩ ắt hẳn bên trong cũng phải dơ và bẩn lắm đây! Con trai mà ở 1 mình có bao giờ chịu dọn nhà đâu chứ!
Mục đích Kiyoshi chui vào trong phòng trước là để dọn 2 thứ:
1. Rác - hiển nhiên
2. Súng ngắn. Khi rời khỏi chỗ này lần cuối anh đã bày bộ sưu tầm súng của mình ra, vứt mỗi cái ở một nơi khác nhau. Anh có tất cả các loại súng ngắn từ YM21 đến YM50, sở trường của anh khi đánh với Sâu bọ...
Thôi không nói dong dài nữa...
Sau 5 phút, cánh cửa gỗ bật mở hé lộ khuôn mặt điển trai lấm tấm mồ hôi của Kiyoshi.
- Mời em vào!
Akina nhẹ nhàng bước vào trong.
- Vậy... em xin phép.
Rồi cô nhìn một lượt quanh nhà. Có vẻ sạch đấy, nhưng mà vẫn còn dấu tích của rác ở khắp mọi nơi, điển hình như: chiếc ghế sofa màu trắng - đen hiện đại lại có 1 vỏ chuối trên đó.
- Ở đằng kia còn rác kìa anh! - Akina nói, tay chỉ thẳng về hướng chiếc ghế sofa.
Kiyoshi liền trượt nguyên 1 đường dài đến nơi cần đến, lượm vỏ chuối và bỏ vào thùng rác, xém ngã.
Akina nhìn hình ảnh đó và bụm miệng cười. Anh Kiyoshi thiệt... dễ thương làm sao! Rồi cô tiến đến bên Kiyoshi, dùng tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh...
Kiyoshi hơi bất ngờ, bị đơ trong vài giây, rồi anh cười và nói:
- Anh bị bất ngờ vì em đó Akina. Em thật là... khó đoán!... Em đi tắm trước đi, kẻo tuyết tan thành nước, thấm

vào người thì dễ bệnh lắm!
- Nhưng mà... Em không có đồ để thay... - Akina lúc này mới nhớ ra chuyện này.
Kiyoshi cười, hết sức là nham hiểm. Anh đi đến tủ quần áo của mình và quẳng cho Akina một chiếc áo sơ-mi trắng dài cùng chiếc quần bó ngắn.
- Này. Mặc đi.
Akina ngắm nghía chúng 1 hồi, rồi quyết định hồn nhiên đi vào phòng tắm, bỏ lại Kiyoshi với nụ cười cực kì gian tà... (độ trong sáng của chị này cao ngất trời)
Tiếng nước chảy xối xả trong phòng tắm bắt đầu vang lên. Kiyoshi nằm dài trong phòng khách bật TV lên coi, đầu không ngừng nghĩ đến hình ảnh bên trong phòng tắm... (đúng là biến thái không chịu bỏ!)
15 phút sau...
Akina nhẹ nhàng bước ra từ phòng tắm...
Mái tóc đen rối và ướt xoã dài chấm lưng...
Chiếc khăn bông trắng mềm mại quấn quanh cổ...
Chiếc áo sơ-mi trắng dài ngang đùi, bó sát thân để lộ 3 vòng hoàn hảo...
Cái quần bó sát không che đi được cặp đùi trắng trẻo lộ ra dưới chiếc áo sơ-mi...
Kiyoshi trông thấy Akina mà há họng, chết sững trong mấy chục giây...
- Làm gì mà anh nhìn... em dữ vậy? Bộ đầu... em có dính xà bông hở? - Akina ngây thơ hỏi, tay đưa lên đầu để kiểm tra.
- À không không. - Kiyoshi giả bộ ngó chỗ khác.
- Anh cũng nhanh đi tắm đi. Bị bệnh bây giờ đó!
- Ừm... - Kiyoshi liền xách mông đi tắm.
Trong lúc Kiyoshi chui vào phòng tắm, Akina cũng ngồi xem TV. Bão tuyết ở ngoài tha hồ tung hoành, làm trắng xoá cả một vùng ngoài cửa sổ. Ở bên trong, Akina tha hồ vui chơi mà không bị gì hết.Đã có 4 bức tường che chắn cho cô rồi...
Kiyoshi bước ra với mái tóc rối, người mặt áo thun và quần đùi trông thật thoải mái và... đẹp trai. Akina vẫn chăm chú xem TV, chẳng đoái hoài đến người vừa từ phòng tắm đi ra...
Kiyoshi vừa bước đến gần cô nàng vừa nói:
- Akina! Đến giờ đi ngủ rồi!
... Vẫn không để ý...
Kiyoshi nói to hơn:
- Akina! Đến giờ đi ngủ rồi!
... Vẫn không để ý...
Kiyoshi khẽ nhăn mặt. Anh đến bên Akina và đưa tay cốc đầu cô nàng:
- Akina! Đi ngủ nghe chưa?
Lúc bấy giờ Akina mới chịu rời mắt khỏi TV. Vừa đưa tay xoa đầu, cô la lên:
- Đau!
- Ai biểu nói không nghe! Đi ngủ thôi, sáng mai còn đi học nữa!
- Được rồi... - Akina ngoan ngoãn nghe theo, tắt TV và đủng đẳng đi thẳng vào phòng ngủ của Kiyoshi. Tự nhiên dễ sợ!
- Này! Em ngủ trên giường rồi anh ngủ đâu hả? - Kiyoshi gọi với theo.
- Không cần biết! - Đang dỗi vì tội tên kia dám cốc đầu mình, Akina lạnh lùng nói. Cô leo thẳng lên chiếc giường đơn bề ngang hẹp mà dài và nằm quay lưng vào tường, dụi đầu vào chiếc gối phảng phất mùi hương hạnh nhân. Thơm quá!
- Này! Đây là nhà anh đấy nhé! - Kiyoshi đi thẳng vào phòng ngủ và khẽ... leo lên giường, nằm kế bên Akina...
Akina định quay đầu ra cãi lại Kiyoshi thì... phát hiện ra Kiyoshi... đang nằm kế bên mình... và đang nhìn mình say đắm...
Mắt chạm mắt...
Akina cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên... Cô muốn đá cho Kiyoshi một phát văng ra khỏi giường nhưng...
Kiyoshi mặt cười nham hiểm, luồn tay ra sau lưng Akina và giữ chặt cô... Cô không thể manh động được...
- Anh muốn chết hả? - Akina nói, giọng ra vẻ nguy hiểm nhưng vẫn không giấu được khuôn mặt đang đỏ như gấc chín của mình...
- Thách em làm gì được anh đó! - Kiyoshi cười gian tà.
- Vậy thì... thôi. Không quan tâm! - Akina nói, rồi cô lại dụi đầu vào gối và nhắm mắt lại...
Ngắm nhìn vẻ đẹp trong sáng của Akina khi ngủ, Kiyoshi quyết định rằng: Hôm nay chưa phải là lúc để làm vậy với cô ấy. Cô ấy còn quá ngây thơ mà...
Rồi Kiyoshi từ từ khép mắt lại...
Tay anh vẫn giữ chặt người Akina...
Bão tuyết bên ngoài cứ tung hoành...
Bên trong, chỉ có 2 người... cảm nhận được hơi ấm của nhau...
Thật là một đêm ấm áp...
Hết chương 18



"Tít... Tít... Tít... ""Rầm"
Đồng hồ báo thức điện tử vừa kêu lên thì đã bị Kiyoshi quăng thẳng xuống đất như thường lệ...
Nhưng hôm nay, anh cảm nhận được một sự khác thường...
Nằm bên cạnh anh, một thiên thần nhỏ nhắn đang say ngủ...
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc làm che đi khuôn mặt của cô....
Khoan!
Có gì đó không ổn!
Kiyoshi trông thấy khuôn mặt Akina lấm tấm mồ hôi, hơi thở khó nhọc. Anh liền đưa tay sờ trán cô...
Nóng quá!
Cô ấy bị sốt rồi!...
Ắt hẳn là do hôm qua cô ấy đã đứng quá lâu trong công viên lạnh mà không mặc áo ấm!...
Kiyoshi phóng ra khỏi phòng như tia chớp. 5 phút sau anh quay lại với một bịch thuốc hạ sốt, nhiệt kế cùng khăn ướt trên tay.
- Akina! Này, dậy đi! Em bị sốt rồi đó! - Kiyoshi ngồi ở mép giường, khẽ lay Akina dậy. Cô nàng nhăn mặt, nhưng lại tiếp tục ngủ say...
- AKINA! - Kiyoshi lay mạnh.
- Ai thế? Để cho tôi ngủ! - Akina nói, giọng ngái ngủ.
- Anh là KIYOSHI nè Akina! Dậy mau, em cần phải... - Câu nói của Kiyoshi bị bỏ dở, do... trong khi còn mê ngủ, Akina đã nằm ngửa người ra và đầu cô... đang nằm trên đầu gối của Kiyoshi... Mồ hôi khiến 3 vòng hoàn hảo của cô lộ ra dưới chiếc áo sơ-mi mỏng... "Phải kìm chế!!!" Não Kiyoshi liên tục phát ra tín hiệu đó trong 1 thời gian dài...
"Kệ đi. Như vầy dễ chăm sóc hơn." Trong đầu nghĩ vậy chứ tim Kiyoshi vẫn đập thình thịch. Anh vớ lấy chiếc nhiệt kế y tế, khẽ mở miệng Akina ra và đặt vào... Akina vẫn không phản ứng gì...
39oC... Cao quá!...
Anh nhẹ nhàng rút nhiệt kế ra, bỏ vào trong miệng Akina một viên thuốc hạ sốt... Thuốc tan ra sau vài giây...
- Đắng quá!!... Cái gì vậy?!? - Akina choàng tỉnh giấc khi cảm thấy có vị kì lạ trong miệng. Lúc cô nói thì đồng thời cô cũng nuốt luôn viên thuốc xuống.
- Nằm yên đi. Em bị sốt rồi! - Kiyoshi dịu giọng, đầy lo lắng bảo.
Sau khi ngồi dậy, Akina thấy mình choáng hết một lúc. Hoa cả mắt! Thân thể cô lại không nghe lời mất rồi... Cô ngã người ra phía sau... ngã vào người Kiyoshi!
- Mệt! Lạnh! Đói! - Cô nũng nịu (OMG! Chị ấy mà có thể dễ thương như vầy được á?)
Dù tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, Kiyoshi vẫn làm theo 1 cách bình tĩnh nhất. Anh nhẹ nhàng đặt chiếc khăn trắng đã nhúng nước lên trán Akina, rồi vừa dùng khăn khô lau đi mồ hôi trên mặt và trên cổ cô nàng, anh vừa nói:
- Hôm nay em cứ nghỉ ở đây đi. Anh sẽ xin phép cho. Đợi chút anh sẽ nấu cháo cho ăn. Mà số điện thoại ba mẹ em là gì? Em qua đêm ở đây không sợ họ lo à?
-... Họ... mất rồi.... - Akina trả lời nhỏ nhẹ, giọng pha chút buồn...
- À... Anh xin lỗi...
...Im lặng...
Kiyoshi đỡ đầu Akina lên rồi nhẹ nhàng đặt lên gối. Cô nàng chậm rãi khép mắt lại, đầu đau như búa bổ. Anh ngắm nhìn cô 1 chút rồi rút điện thoại ra:
- Alô ! Kiba hả? Cậu xin phép cho tui và Akina lớp 11A nghỉ hôm nay được không?... Đừng có lôi thôi! Cúp máy đây.
Kiyoshi cất điện thoại vào túi quần rồi lon ton đi nấu cháo cho Akina ăn...
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~- Akina à! Akina! Dậy đi con, trời sáng rồi! Ôi trời ơi, sao con đổ nhiều mồ hôi dữ vậy nè? Con nóng quá! Chắc bị sốt rồi! Nằm yên để ba đi mua thuốc nhé! - Khuôn mặt ấy lại hiện về trong kí ức của Akina, khuôn mặt của ba nuôi cô, cũng là chủ nhân đời trước của Kurochishi...
- Đây! Con uống đi! Hôm nay con không cần học kiếm đâu! Ba cho con nghỉ, chỉ riêng hôm nay thôi đó! - Rồi người ấy

cười hiền từ...
- Vâng~ - Mệt mỏi, Akina khép mắt lại...
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~Akina mở mắt ra nhìn trân trân vào trần nhà. Đã lâu rồi cô mới có lại cảm giác này. Cảm giác được 1 người chăm sóc...
Hình ảnh ấy...
Ánh mắt ấy...
Hệt như người đó...
Tim Akina như được sưởi ấm giữa mùa Đông lạnh giá...
Kiyoshi đi vào với 1 tô cháo bò với những vệt khói mỏng bay lên cao, làm không khí trong phòng ấm lên 1 chút...
Thấy Akina đã mở mắt, Kiyoshi cười nhẹ rồi bảo:
- Dậy ăn cháo đi này! Cháo anh nấu là không ai sánh bằng đâu đó nha!
Akina uể oải ngồi dậy, tựa thân mình vào thành giường. Kiyoshi cẩn thận đút cháo cho cô nàng. Cô chỉ ngoan ngoãn ăn... Ngon quá!...
...Imlặng...
- Vậy... ba mẹ em mất rồi thì em ở 1 mình à? - Kiyoshi lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng...
- Vâng... - Akina trả lời nhỏ nhẹ.
- Vậy... Em nghĩ sao nếu anh muốn em ở lại đây luôn?
... Im lặng...
- Em không muốn cũng kh...
- Vâng... - Akina lên tiếng cắt ngang - Nhưng em muốn về chỗ ở của mình tối thứ 6, thứ 7 và Chủ nhật. - Akina nhanh chóng nghĩ đến chuyện làm việc ở Yami.
Kiyoshi mừng rỡ ra mặt, nhưng vẫn thắc mắc:
- Tại sao?
- ...Ở gần nhà em... có 1 ông già đã 98 tuổi... Em muốn về giúp ông ấy làm việc.... Bình thường em cũng hay làm vậy.... - Đầu Akina hoạt động hết công suất để bịa chuyện...
- Được chứ! Đương nhiên là được rồi! Để coi... Hôm nay là thứ 6, khi nào hạ sốt anh sẽ đưa em về. Em hãy dọn đồ đạc rồi thứ 2 qua đây ở cùng anh nhé! - Giọng Kiyoshi tươi rối
- Vâng...
Akina nằm xuống đánh thêm 1 giấc đến khi trời đã về chiều...
Còn Kiyoshi nằm coi TV ngoài phòng khách, thỉnh thoảng vào phòng ngủ xem Akina đã dậy chưa... thì lại thấy cô nàng trông thiệt là dễ thương khi ngủ say và ngắm cô hết nguyên 1 buổi...
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên căn hộ nhỏ của Kiyoshi lại ấm áp thế này...
Hết chương 19



Chiều.
Khi gió rít qua khung cửa sổ...
Akina mở mắt dậy. Cô cảm thấy khoẻ hơn nhiều rồi!
Cô định kêu Kiyoshi đưa cô về nhưng nhìn quanh chẳng thấy anh ta đâu cả...
- Kiyoshi! - Akina cất tiếng gọi lớn. Nhưng mà không ai trả lời.
- KIYOSHI! - Vừa bước xuống giường, Akina vừa tiếp tục gọi lớn hơn. Nhưng đáp lại cô chỉ có sự im lặng...
Nhìn quanh nhà mà chẳng thấy Kiyoshi đâu, cô đinh ninh rằng anh ta đã ra ngoài. Chi vậy trời? À mà thôi, không quan tâm. Akina mò vào bếp xem có gì để ăn không thì phát hiện ra một nồi cháo còn nóng...
Đã lấp đầy cái bụng của mình, Akina nhảy thẳng lên sofa ngồi xem TV. Chương trình về động vật này hay thiệt! Akina ngồi xem say mê...
~"Cạch"
Vang lên tiếng của cánh cửa mở ra rồi đóng vào một cách nhẹ nhàng.
...Không quan tâm...
... Trong đầu Akina hiện giờ chỉ có âm thanh của TV, còn lại đều nằm ngoài tai hết...
...
...
...
...
...
Bỗng,...
Một cái túi giấy tự nhiên xuất hiện ngay trước mặt Akina, chắn không cho cô coi TV nữa.
Cô đưa mắt lên và bắt gặp một đôi mắt màu cafe đang nhìn mình, ánh mắt pha chút bực bội.
- Kêu bao nhiêu lần mà không chịu nghe là sao hả? - Kiyoshi mắng yêu một câu rồi lại lo lắng hỏi. - Em khoẻ hơn chưa?
Akina gật đầu, rồi cô nghiêng người qua và coi tiếp TV.
- Nè! Anh với cái TV thứ nào quan trọng hơn hả?
- Dĩ nhiên là TV rồi! - Akina trả lời mà không cần suy nghĩ, làm Kiyoshi tặng cho cô một cái cốc đầu rõ đau.
- Cái TV có đẹp trai bằng anh không hả? Nó có lo cho em khi em bị sốt không hả? Nó có nấu cháo cho em ăn không hả?
- Đau! - Akina vừa xoa đầu vừa nói.
- Trời! Đừng có nói là em đã ăn hết cái nồi này nha! Anh nấu 1 lượng đủ cho 3 người ăn trong 5 ngày đó! Làm sao em có thể ăn trong 1 lần được hay thế? Bộ em là heo chắc? - Kiyoshi nhìn sang kế bên Akina thì đã thấy cái nồi cháo sáng nay còn đầy nguyên giờ đã được vét sạch sẽ.
- Là người! - Akina giận dỗi nói.
- Thôi mà! Đừng có giận! Nè, tặng em. Đi thay đồ đi rồi chúng ta về. - Kiyoshi dúi cái túi giấy vào người Akina và đẩy cô về phía phòng tắm.
Akina nhìn sơ qua cái túi 1 hồi. Bên trong là một bộ đầm màu hồng nhạt xinh xắn với viền bông trắng làm tăng sự ấm áp, cùng chiếc nón len và đôi găng tay cùng màu. Ngoài ra, còn có một bộ đầm khác mang màu sắc của giáng sinh: màu đỏ tươi với viền trắng.
- Mặc cái màu hồng đó! - Kiyoshi nói với theo trong khi Akina quay
2hi.us