Truyện teen  Cô Nàng Bí Ẩn

Truyện teen Cô Nàng Bí Ẩn

Tác giả: Internet

Truyện teen Cô Nàng Bí Ẩn

hâm mộ rồi đây!
- A! Akina! - Sau một hồi tìm kiếm bằng mắt, Nariko mới phát hiện ra Akina đang nằm dài trên cái bàn ở cuối lớp cạnh cửa sổ.
Nariko lao tới với tốc độ kinh hoàng, ôm... à không... phải nói là đè lên người Akina khiến cho cô nàng xém chút nữa phun hết tất tần tật mọi

thứ cô vừa ăn sáng nay.
Đôi mắt của Akina mở to hết cỡ. Cái thể loại gì đây trời?!? Cô ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp khuôn mặt đang cười tủm tỉm với mái tóc màu hồng tối hôm thứ 6 cô đã gặp. Là Nariko sao?... Học chung một lớp, may hay rủi đây?...
- Em quen Akina à? Được rồi. Em hãy ngồi cạnh bạn ấy đi! - Ông thầy nói, giọng uể oải hết sức.
- Vâng ạ! - Nariko đặt cặp xuống ghế một cái rõ to, ngồi xuống và bắt đầu nghe thầy giảng bài mặc dù ánh mắt cứ hướng về phía Akina...
Giờ ăn trưa...
Akina đang ngồi bên Kiyoshi ăn trưa dưới tán cây hoa anh đào đã bắt đầu nặng trĩu vì nụ hoa...
Akina thì tập trung thưởng thức hộp bento của cô...
Kiyoshi thì ngồi vuốt tóc cô, cảm nhận hương hoa trà thơm dịu từ cơ thể cô và cười ranh mãnh...
Có vẻ hôm nay trời đã ấm hơn rồi, không có tuyết nữa!...
- Oa! Akina! Mình đi kiếm bồ từ nãy đến giờ! Hoá ra bồ ngồi đây hả? - Nariko không biết từ đâu bay tới ngồi xuống ngay bên cạnh Akina.
Akina vẫn tập trung ăn... Đã nói rồi, cô đã làm chuyện gì thì không để ý gì xung quanh đâu...
- A! Đây là cậu con trai của chủ tịch tập đoàn Kaze lớn nhất đất nước Sakura đúng không? Sao 2 người lại ở với nhau? Bạn trai bồ hả? - Nariko vẫn tiếp tục nói với giọng lạc quan yêu đời, tay chỉ thẳng vào khuôn mặt điển trai của Kiyoshi...
- Này! Lịch sự chút đi! Đừng có chỉ tay vào mặt người khác như vậy chứ! - Kiyoshi bị phá đám, nổi cáu lên, gạt tay Nariko xuống. - Đúng! Anh là bạn trai của Akina đấy! Thì sao nào?
- Hớ... Không được không được... Em đã thích Akina ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi! Akina phải là của em! - Nariko trẻ con chu mỏ lên nói.
- Không được đâu! Akina là của anh trước! Akina là gì của em mà em lại có quyền sở hữu hả? - Kiyoshi đã bắt đầu lên giọng.
- Akina hả? Cô ấy là ân...
Nariko chưa nói hết câu đã bị Akina nhào tới bịt miệng cô lại. Hai người theo đà mà nằm dài ra bãi cỏ xanh. Akina nằm đè lên người Nariko!...
- Suỵt,... Chuyện hôm thứ 6, tuyệt đối không được nói cho ai biết hết! - Akina thầm thì vào tai Nariko, giọng như ra lệnh.
Nariko trông thấy phản ứng của Akina như vậy ắt hẳn phải là chuyện gì đó hệ trọng lắm, bèn gật đầu thay cho lời nói.
Akina thở phào ngồi dậy ăn bento tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Này! Có chuyện gì thế? Rốt cuộc em là ai của cô ấy? Ân gì cơ? - Kiyoshi nóng ruột hỏi Akina... Nhưng, lại bị bơ... Anh đành quay sang Nariko, tìm kiếm câu trả lời...
- Etou... Cô ấy là ân nhân của em lúc em... xém bị té giếng í mà! - Nariko cười hì hì. Kiyoshi chưa tin tưởng lắm, nhưng mà thôi, dù sao chuyện đó cũng không có gì quan trọng. Chuyện quan trọng là...
- Nói gì thì nói, Akina vẫn là của anh! - Kiyoshi nói, ôm lấy người Akina.
- CỦA EM! - Nariko không chịu thua, ôm lấy... chân Akina.
- CỦA ANH!
- CỦA EM!
- CỦA ANH!
- CỦA EM!
- Thôi đi! Tôi đâu phải đồ vật đâu mà mấy người sở hữu. - Bực mình vì bị phá đám buổi ăn trưa, Akina nói rồi bỏ mặc hai người tính cách trẻ con kia ở lại.
- Haizzz... Đã nói rồi, Akina là của em. Giờ bạn í giận rồi kìa! - Nariko huých Kiyoshi một cái.
- Không, cô ấy là của anh! - Kiyoshi xị mặt nói.
- Của em!
- Của anh!
...
Trận đấu khẩu cứ kéo dài mãi... cho đến khi 2 người trở về lớp học và tiếng chuông vang lên...
- Akina à! Về thôi! - Nariko đập đập vào lưng Akina, gọi cô dậy.
- Ơ! Chiều rồi cơ à! - Akina ngồi dậy vươn vai, tay che miệng và ngáp một cái rõ to.
- Ngủ gì mà như con heo thế! Không sợ mập hả? - Câu này hình như hơi bị quen quen...
Chưa để các cơ của Akina quen với việc vận động, Nariko đã kéo tay cô đi...
"Phiền chết đi được!" Akinamiễn cưỡng đi theo Nariko ra cổng trường...
Bỗng nhiên, Nariko khựng lại, ngó nghiêng xung quanh rồi quay sang Akina:
- Ủa, mà nhà bồ ở đâu vậy?
Thiệt là hết biết! Ngố hết chỗ nói!...
Từ đằng sau, Kiyoshi chạy lại, đập vào lưng Nariko một cái.
- Hì hì, Akina ở nhà anh. Cảm ơn vì đã đưa Akina đến đây. Em về được rồi đó. - Câu nói của Kiyoshi đi kèm theo một nụ cười ranh mãnh.
- Ơ? Akina ở nhà ANH sao? Hai người... ở chung hả? Sao lại...?... - Nariko trợn tròn mắt.
- Ừm. Em đến sau một bước rồi nhóc à.
- Oa~ Không chịu đâu không chịu đâu. Akina, hay là bồ dọn về ở với mình đi! - Nariko lay người Akina dữ dội.
- Dẹp dẹp! Về đây! - Akina xua xua tay, đi thẳng về nhà.
Kiyoshi chạy theo sau, choàng vai Akina. Cô cũng không chống đối gì. Anh khoái chí quay ra sau, chọc Nariko đang đứng sau với bộ mặt thảm thương hết sức:
- Ở lại ngoan nhá nhóc!
- Hứ! Em sẽ không chịu thua đâu à nha! - Nariko nói với theo rồi lủi thủi về nhà mình theo hướng ngược lại...
~~- Nè, em là của anh, đúng chứ? - Khi hai người đã về đến nhà và ngồi phịch xuống ghế sofa êm ái, Kiyoshi hỏi Akina, giọng như đã khẳng định từ trước.
- Em đã nói là em không phải đồ vật đâu mà anh sở h...
Vừa mệt mỏi quay mặt sang và mở miệng ra cãi thì Kiyoshi đã đặt lên môi Akina một nụ hôn ngắn...
"Chụt"
Akina xấu hổ quay mặt đi, sẵn tiện tặng cho Kiyoshi một cú đấm vào mặt làm anh nằm dài ra ghế sofa luôn... Toàn là hôn không hỏi ý kiến trước gì hết trơn... Tim cô đập rộn ràng...
"Thình thịch... Thịch thịch..."
Kiyoshi ngồi bật dậy, cười ranh mãnh:
- Vậy coi như là đồng ý đó nhe!
Rồi anh tung tăng đi vào phòng tắm.
- Đáng ghét!... Đồ biến thái!... - Akina nói với theo rồi ụp gối vào mặt. Nhìn cô dễ thương làm sao...
"Hừ! Akina! Tôi sẽ cho cô biết tay!" Harumi Hoshi mặt hầm hầm đang đi đến hang ổ của Hắc hội, nơi hội tụ của 5 nam sinh chuyên đi đánh thuê của thế giới ngầm trường Sojika.
"Cốc cốc cốc"
Cô gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ ọp ẹp của nhà kho. Vài giây sau cánh cửa ấy mở ra. Đứng sau là một tên tướng tá đô con, xăm đầy mình, tóc húi cua. Nhìn là biết kiểu người không đàng hoàng.
- Ô! Cô em đi đâu đây? - Hắn ta cất tiếng hỏi.
- Cho tôi gặp Hội trưởng!
- Mời vào!
Tên hội trưởng đang ngồi hút xì gà trên một đống sắt vụn.
- Thưa Đại ca! Có người muốn gặp anh! - Tên đầy tớ giới thiệu Harumi rồi lui ra.
- Cô muốn gì? - Tên Hội trưởng, hay còn gọi là Đại ca để tóc kiểu mohawk, người cũng xăm đầy như tên đầy tớ, mặc độc một cái quần jean, khoe sáu múi và cơ bắp để người khác nể sợ.
- Tôi muốn anh xử đẹp giùm tôi Akina Yuumi. Tôi chắc chắn rằng cô ta sẽ đến đây sau khi tan học ngày mai. Tiền thì các anh khỏi phải lo! Muốn làm gì cô ta thì tuỳ, chỉ là đừng để cô ta sống. Hình của cô ta đây!
Tên Đại ca cầm lấy tiền và đưa tấm ảnh Harumi chụp Akina đang đọc sách bên cửa sổ lên xem, miệng cong lên thành một nụ cười.
- Ngon đấy! Tôi nhận vụ này.
Hết chương 29



Ngày hôm sau...
Akina phát hiện ra một mảnh giấy trắng nằm gọn trong hộc bàn của mình. Lạ thật! Bình thường mình dọn hộc bàn kĩ lắm mà...
Cô lấy tờ giấy ra xem thử, sẵn tiện đi bỏ vào thùng rác luôn... Nhưng cô hơi khựng lại khi đọc xong mảnh giấy...
"Chào chị, là em, Harumi Hoshi đây.
Hôm trước, chuyện em tát chị, chỉ là do hiểu lầm. Em xin lỗi.
Xin chị hãy nghe em giải thích trực tiếp. Làm ơn đi!
Hẹn chị ở nhà kho sau khi tan học chiều nay."
Chẳng phải khó tin hay sao... Một người ngày hôm trước tát

ngày hôm sau không giải thích mà để đến tận hôm nay. Nhưng mà... nể tình "bạn bè", cô sẽ đi...
Hình như, trong trường chỉ có Akina không biết rằng nhà kho là hang ổ của Hắc hội, bọn đánh thuê có tiếng.
- Nya~ Akina, bồ đang xem cái gì đó? - Nariko bám dai như đĩa. Sáng nay khi Akina gặp Nariko đã phải vắt giò lên cổ và chạy. Nhưng... cô lại không thể ghét Nariko được...
Akina nhanh chóng vo tròn tờ giấy và nhanh chóng bỏ vào cái thùng rác to đùng.
- Không có gì đâu! - Akina quay sang chối, rồi cô trở về chỗ ngồi.
Nariko lạc quan yêu đời kia mặc nhiên không hề bận tâm suy nghĩ về mảnh giấy đó mà lại chuyển sang chuyện khác...
- Nè, Akina, bồ có coi tập Naruto hum qua không? Hơi bị hay luôn à nhá...
~Chiều.
Akina đụng nhẹ vào áo Kiyoshi, người đang vui vẻ choàng vai mình. Kiyoshi quay sang nhìn cô:
- Có chuyện gì vậy?
- Em chợt nhớ ra em để quên bài tập ở lớp. Để em vô lấy, anh về trước đi. - Akina không thể nói sự thật, vì thể nào Kiyoshi cũng ngăn cô vì anh nghĩ Hảumi là người xấu à xem.
- Ừm... Cũng được... Lấy nhanh nhe! Về nhà có món cà-ri sẽ chờ em đó! - Anh hôn má Akina một cái rồi nháy mắt, chạy nhanh về nhà chuẩn bị...
Akina mỉm cười. Nhưng rồi nụ cười trên khuôn mặt cô bị dập tắt. Cô cảm nhận được nguy hiểm đang gần kề. Dao găm trong túi. Chỉ cần Harumi mà hiện nguyên hình là giết. Cô có thể tự xoay xở được...
Nhà kho nằm khuất phía góc trái trường Sojika. Trông nó thật hoang tàn và gây cảm giác rợn người khi đứng gần. Nếu là một người nhát gan thì chắc Akina đã bỏ chạy liền ngay lập tức. Nhưng không...
"Cốc cốc cốc"
Cánh cửa bật mở.
Bên trong tối đen như hũ. Akina bước vào...
Cánh cửa đằng sau đột ngột đóng lại, kèm theo tiếng khoá...
- Chào mừng cô đến với hang ổ của bọn ta! - Một giọng nói ồm ồm vang lên.
Akina quay đầu về phía giọng nói đó đúng lúc tất cả các đèn được bật lên. Cô trông thấy tên Đại ca để tóc mohawk, ngồi trên đống sắt vụn.
Không sợ hãi...
Thực ra cô không mong chờ đụng độ với "con người". Nhưng thôi kệ...
- Harumi Hoshi đâu? - Akina hạ giọng hỏi.
- Ai cơ? Tao không biết ai tên thế hết! Thôi không dong dài nữa! Tụi bây, tìm cách trói chặt chân tay nó lại cho tao! Có vẻ như nó còn trong trắng, vậy tao sẽ là người đầu tiên!
- Cho em tiếp theo nha Đại ca!
- Em nữa!
- Em em nữa!
- Cho em nữa Đại ca!
...
4 tên cấp dưới hò hét inh ỏi.
- Tuỳ tụi bây. Cuối cùng chúng ta cũng phải giết nó nên cứ tận hưởng niềm vui trước đi! Bắt nó!
- OK Đại ca!
4 tên thành viên Hắc hội, tên nào cũng xăm đầy mình, thân người rắn chắc cơ bắp cuồn cuộn... đang tiến về một cô gái có thân hình nhỏ nhắn, trông thật mỏng manh, dễ vỡ...
"Chúng đô con quá! Không lẽ... mình phải dùng đến cái nhân cách ấy ư...?..." Akina nghĩ. Được rồi,nếu không chuyển ngay bây giờ thì cô sẽ gặp nguy hiểm mất!
Akina chầm chậm lùi về sau... Những tên kia cũng chầm chậm tiến tới...
"Chát"
Cô dùng tay đánh mạnh vào khuôn mặt mình không thương tiếc. Một bên má dần ửng đỏ... Và... Đôi mắt cô... chuyển dần thành màu đỏ... Đỏ của máu...
- Định dùng khổ nhục kế với tao sao? Không ăn thua đâu! - Tên Đại ca cười lớn.
Cô nhếch mép... "Thật đáng khinh bỉ! Ghê tởm!" Cô sẽ cho chúng bài học, nhất là cái tên Đại ca kia. "Thích làm gì thì làm hả? Không có chuyện đó đâu!"
Đây là nhân cách thứ 3 của cô - yandere*. Ở trong nhân cách này, mặc dù tàn bạo hơn nhưng nó lại giúp cô trở nên mạnh hơn bao giờ hết, và cô vẫn còn một chút lý trí...
(*: tính cách có hơi hướng bạo lực và suy nghĩ bệnh hoạn, vô cùng mạnh)
4 tên giang hồ kia vẫn tiếp tục tiến đến...
Chúng đột ngột tăng tốc độ và lao vào Akina như những con thú đói...
Tên đầu tiên bị Akina tặng ột cú đá vào bụng và phụt máu. Tên thứ hai và tên thứ ba đồng loạt đánh, cô cúi người xuống né và tặng ỗi người một cú đấm móc làm lệch cả quai hàm. Đấm, đá, né, né, đấm,... Mọi động tác đều được cô thực hiện hoàn hảo đến từng mi-li-mét...
- Tôi không ngờ trường mình có nuôi chó cơ đấy! - Akina cười to, một nụ cười... tàn bạo. Rồi mặt cô nhanh chóng tối sầm xuống ngay...
Những tên kia sức khoẻ như trâu, chúng điên cuồng lao tới, trút cạn sức lực cuối cùng của mình chỉ để hạ... một cô gái trông "yếu đuối" cơ đấy!
"Crack... Crack... Crack... Crack"
4 tên Hắc hội nằm dài ra sàn, thở phì phò, mặt đau đớn vô cùng. Không người nào còn khả năng di chuyển nữa, ít nhất là bây giờ.
Biểu cảm khuôn mặt Akina không thay đổi... Vẫn nụ cười tàn bạo cùng ánh mắt lạnh lùng...
Tên Đại ca sôi máu, lao tới Akina. Cô chỉ nắm cổ hắn, nhấc bổng hắn lên và quẳng đi với một tay, khiến hắn nằm lăn ra sàn, gương mặt đường đường là một Đại ca mà nhăn nhó không thua gì những tên kia...
Akina tiến lại... Khoan đã! Sau khi hạ được Hắc hội rồi thì cô phải trở về trạng thái cũ chứ!... Ôi không! Mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát rồi!...
Cô nhẹ nhàng ngồi lên bụng hắn, nắm lấy tay hắn một cách... "tình tứ" hết sức. Cô cười nhẹ, trông dễ thương làm sao!...
1...
2...
3...
"Crack!"
- AAAAAAA!!!
Akina cười thoả mãn. Cổ tay phải của hắn đã bị xoắn lại và bẻ gãy không thương tiếc.
- Tiếp theo là... xương sườn!... Tôi không muốn anh chết nên tôi sẽ làm thật nhẹ nhàng thôi nhé! Đủ cho anh cảm thấy đau đớn chứ không bất tỉnh hay chết được đâu! - Akina nói, giọng hết sức ngọt ngào. À không... Người này không còn là cô nữa rồi!...
"Crack... Crack... Crack..."
3 chiếc xương sườn của hắn liên tiếp bị bẻ gãy...
- AAAAAAAAAAAAAA!!! - Hắn la trong đau đớn...
Bỗng...
Akina khựng lại...
Cô ngã vật xuống sàn, ôm lấy đầu, la to:
- KHÔNG ! KHÔNG! KHÔNG!
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~Nhân cách 1 (NC1): Nhân cách 3, ngươi dừng tay lại mau! Người tốt thì không bao giờ làm những việc như vậy.
Nhân cách 3 (NC3): Hứ, mày im đi! Tao đã bị ngươi kìm hãm bấy lâu nay! Tao sẽ không đầu hàng ngươi đâu! Tao là kẻ mạnh nhất ở đây!
NC1: Tôi không đơn độc, biết chứ! Tôi có Nhân cách 2 và 4 làm bạn mà.
NC3: Tụi bánh bèo đó thì làm được gì chứ?
NC2 + NC4: Tụi tui là bánh bèo. Nhưng họp sức lại thì có thể chống lại ngươi đấy!
NC1: Được rồi! Hãy nhường quyền kiểm soát cho ta! Ngươi phải nhận hình phạt!
NC3: KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG! Grừ... Được lắm! Một ngày nào đó ta mạnh lên thì các ngươi biết tay ta!
NC1: Tôi sẽ chờ đến ngày hôm đó!
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~Akina khẽ mở mắt ra, đôi mắt cô đã trở về màu đen sâu thăm thẳm vốn dĩ của nó...
Cô nhìn sang kế bên, tên Đại ca đang nhìn cô như nhìn vào một kẻ tâm thần... Ừ thì, bệnh này cũng có thể coi là một triệu chứng của tâm thần dạng nặng... Hội chứng đa nhân cách có ý thức (cái này mình tự nghĩ ra, mấy bạn đừng kiếm)... Cô đã bị như vậy từ khi ba nuôi của cô mất...
Khi bước vào trường cấp 3, nhân cách thứ 1 của cô đã thề là phải giam cầm các nhân cách khác lại, bởi vì khi ở nhân cách thứ nhất - dandere**, cô điều khiển được tất cả các nhân cách khác của mình và hành động theo lý trí.
(**: tính cách ít nói và cố xu hướng xa lánh xã hội)
3 nhân cách bị giam cầm còn lại là:
- NC2 - tsundere
- NC3 - yandere
- NC4 - deredere (luôn luôn vui vẻ, yêu đời, ngọt ngào, và dễ thương cả trong lẫn ngoài, xuất hiện khi Akina khóc)
Nhưng...
Kể từ khi Kiyoshi bước vào cuộc đời cô, dường như tất cả các

nhân cách đã bị mở khoá và giải phóng.
Cô không quan tâm điều đó, cho đến ngày hôm nay...
Cái cô lo ngại nhất chính là nhân cách thứ 3. Nếu nó xuất hiện thì có người bị giết mất... Tệ hơn nữa nếu đó chính là Kiyoshi...
Và bây giờ nó lại xuất hiện trở lại rồi!...
Cô đứng lên, đưa ánh mắt quét lên quét xuống người tên Đại ca như chiếc máy dò tìm kim loại, rồi cô nói:
- Bị gãy 16 chiếc xương cổ tay, mất 6 đến 12 tháng để lành; 3 chiếc xương sườn, mất 6 đến 8 tuần lành. Nhớ mang băng dính dán quanh ngực và uống thuốc giảm đau. Xin lỗi, tôi không cố ý!
Tên Đại ca trợn tròn mắt nhìn Akina. Điên thật rồi! Từ nay mình hứa sẽ không bao giờ đi đánh thuê nữa!
- Alô!... Cho 3 chiếc xe cấp cứu đến đây.... Có 5 người bị thương... Nhà kho ở góc trái trường Sojika... Vâng, cảm ơn. - Akina móc điện thoại gọi cấp cứu rồi quay lại tên Đại ca, buông 1 câu lạnh lùng:
- Nhớ. Nguyên nhân bị thương: đánh nhau với các thành viên trong hội.
Lời nói của Akina như có ma lực, tên Đại ca run lẩy bẩy gật đầu lia lịa một cách khó khăn.
Akina chậm rãi trở về nhà, như chưa có chuyện gì xảy ra...
Akina Yuumi, tốt hay xấu?...
Một cô nàng bí ẩn...
Hết chương 30



- Cái gì? Các anh đã thất bại rồi sao?... - Harumi ngồi trong căn phòng của mình, hét lớn vào điện thoại.
Căn phòng mang một sắc đen vô tận. Không có bất kì ánh đèn nào. Chỉ có ánh trăng huyền ảo ngoài cửa sổ. Thoang thoảng đâu đây... mùi máu...
- Chết tiệt! - Cô quăng điện thoại lên giường. - Akina! Akina! Akina! Tôi đã nói là tôi nhất định sẽ giết cô, cho dù tôi có phải đổ máu đi chăng nữa!
Đột nhiên, có một luồng khói màu đen xông thẳng vào đầu cô...
- Xin chào Harumi! Cô cũng ghét Akina nhỉ? Hợp tác không?
- Cô... cô là ai? Tạisao cô lại ở trong đầu tôi thế này?
- Tôi hả?... Hahahaha... Tôi là Asaki, Asaki Amaya, công chúa thế giới Akuma. Tôi đến đây để giúp cô thực hiện kế hoạch trả thù của mình.
- Cô thì giúp được gì tôi chứ?
- Ngớ ngẩn! Não rỗng hết sức (chị này nghĩ giống mình nè!)! Tôi có thể làm những điều mà cư dân của thế giới cô không bao giờ làm được, như xâm nhập vào trí não con người khi cảm xúc họ đang bị chi phối, hay làm tim một người ngừng đập ngay tức khắc. Những điều cư dân thế giới cô làm thiệt là tốn năng lượng hết sức!
- Kệ chúng tôi! Nhưng mà... cô có thể giúp tôi được ư?
- Ừ. Chúng ta hãy cùng vạch ra kế hoạch và hành động. Akina sẽ phải chết, như cô và tôi muốn!
- Ừm... Tôi đồng ý! Từ giờ hãy hợp tác đi!
- Hahahahahaahaha...
~Khu căn hộ Kaze.
Akina phờ phạc xách cặp đứng trước cửa căn hộ số 165, lục tìm chìa khoá...
Cô liếc sang nhìn kế bên, căn hộ số 166, nơi phát ra tiếng ồn đinh tai nhức óc do các đồ vật va chạm vào nhau, máy khoan chạy và các con người ra ra vào vào nườm nượp... Hình như mới có người chuyển đến thì phải...
Mở khoá cửa xong, Akina vừa cởi giày vừa mệt mỏi nói:
- Em về rồi đây...
Nhà của cô tràn đầy mùi cà-ri thơm phức, nhưng, tâm trạng đã lấp đầy cái bụng của cô. Không buồn tắm rửa hay ăn uống, Akina đi một mạch vào phòng ngủ và leo lên giường, trùm chăn kín người...
- A! Em về rồi hả? Đi chi lâu v... Ủa, đâu rồi? - Kiyoshi từ trong bếp đi ra, người vẫn mặc đồng phục, đeo tạp dề, trán lấm tấm mồ hôi. - Mới nghe tiếng đây mà ta...
Anh đi vào trong phòng ngủ và phát hiện ra có một cục bông đang nằm trong đó. Vô tư, anh lại vỗ vào cục bông và hỏi:
- Nè, về sao không đi tắm hay ăn với anh mà lăn ra ngủ thế? Có món cà-ri ngon lắm à nha!
- Anh... ăn đi... Em... không ăn đâu... - Tiếng nói từ trong chăn phát ra nghe như không có một chút sinh khí nào.
- Ơ... Em sao thế? Có chuyện gì à?...
Im lặng...
- Akina! Em làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với em à? Trả lời anh đi, Akina! - Kiyoshi lo lắng, bắt đầu lên giọng, lay lay người Akina.
- Anh... Phiền phức quá đi! - Akina hét lên. Cô không biết phải làm gì bây giờ. Đầu cô đang rối bời mà Kiyoshi cứ làm phiền cô như thế...
- Akina... Anh xin lỗi... - Kiyoshi hạ giọng, thu tay lại . Hình như Akina đang che giấu điều gì đó, có liên quan đến việc cô trở lại lấy đồ khi nãy... Không thể tự nhiên mà cô lại trở nên như thế được... Anh muốn biết, muốn giúp cô...
Kiyoshi quyết định leo lên giường, ôm cục bông ấy vào lòng và nói nhỏ:
- Akina à... Nếu em có chuyện gì thì cứ nói với anh... Chúng ta sẽ tìm cách giải quyết. Đừng tự ôm vào mình một cục đá như thế! Nếu anh làm em khó chịu, em cứ nói, anh sẽ sửa chữa... Nếu người khác làm em đau, anh sẽ trừng trị người đó... Anh cũng vẫn sẽ luôn tôn trọng em, tôn trọng quyết định của em. Có nói hay không là ở em, anh không ép... Anh yêu em, Akina...
Nhẹ hôn vào cái chăn, Kiyoshi từ từ đứng dậy. Anh giờ đã đói meo, sắp chết đến nơi rồi! Anh hướng ánh mắt buồn bã về phía cục bông ấy. Vẫn không động đậy... Ngủ rồi sao? Thôi kệ...
Khi Kiyoshi nhẹ nhàng khép cửa lại, bên trong chăn bật lên tiếng khóc rưng rức...
"Xin lỗi... Em xin lỗi... Việc này em không thể... nói với anh được... Anh sẽ ghê sợ và hắt hủi em mất...
Phải làm sao đây? Nếu mình mất kiểm soát, anh Kiyoshi sẽ gặp nguy hiểm mất! Phải làm sao phải làm sao?" Akina liên tục tự hỏi mình...
"Mình đã làm anh ấy lo lắng mất rồi!... Cứu con với... ba ơi..."
~Khi Kiyoshi vào phòng ngủ thì Akina đã thiếp đi lúc nào không hay, nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khoé mắt...
Sợ làm cô tỉnh giấc, Kiyoshi rón rén đi và leo lên giường, nằm cạnh cô.
Anh nhìn cục bông quấn trong chăn mà không ngừng nghĩ suy.
"Akina... Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra... Sao em lại gắt gỏng rồi lạnh nhạt với anh như vậy... Anh phải làm gì để có thể chạm đến được trái tim em đây?..."
~Sáng.
Nắng vàng và ấm áp xuyên qua cửa sổ... Xuân đến rồi ư?...
Thân hình bé nhỏ khẽ trở mình, nhìn trân trân lên trần nhà...
Akina nuốt nước miếng...
"Bắt đầu từ nay, mình sẽ phải... lạnh nhạt với anh ấy... Có thể mình sẽ chia tay anh ấy... bỏ đi khỏi đây... tránh mặt anh ấy... Ôi ông trời ơi,... làm sao con có thể làm được những việc đó chứ?..."
Cô sửa soạn trong thầm lặng rồi rời nhà trong khi Kiyoshi vẫn còn ngủ mê mệt...
~Ngoài hành lang khu căn hộ.
- Này, chào chị! Chị dậy sớm thế! - Một giọng nói to, oanh tạc vang vọng khắp hành lang.
Akina đang đi tự nhiên lại bị một tên nam sinh lớp 10 chặn lại bắt chuyện. Hắn đi từ hướng ngược lại, hẳn là chủ nhân của căn hộ số 166 mới dọn đến hôm qua đây mà.
Cô chậm rãi ngước mặt lên... Biểu cảm không hề thay đổi...
Có vẻ tên đó cũng đẹp trai, không bằng Kiyoshi thôi (gớm!). Hắn sở hữu một khuôn mặt nam tính mạnh mẽ, cơ bắp nổi rõ sau bộ đồng phục nam trường Sojika. Mái tóc màu nâu nhạt cùng làn da rám nắng... Ờ thì... hắn cũng không có điểm gì là xấu...
Hắn cười nham nhở, khoe hàm răng trắng tinh và đều răm rắp, nói:
- Làm người tình của em đi!
Hết chương 31



Do là ng đầu tiên bóc tem nên mình dành tặng chap này cho hayashi_kaorii_24

nhá!
---------------------------------------------
- Em là Rokudo Raiden. Nghe nói chị là Queen trường mình năm trước nhỉ? Không ngờ ngoài đời đẹp thế này... Làm người tình của em đi! - Lối nói chuyện tự tin, không biết ngại là gì của tên nhóc lớp 10 này khiến Akina muốn tát vỡ mồm. Nói chuyện với đàn chị mà thế đấy hả? Nhưng mà... riêng hôm nay cô không có tâm trạng gì để động tay động chân hết...
Akina lách người qua bên phải và bỏ đi.
Nhưng...
Tên nhóc Rokudo đó vẫn không chịu buông tha cho cô. Nó chạy đến trước, giang hai tay ra chắn lối hành lang nhỏ hẹp để chặn cô lại.
- Nè, tôi đang nói chuyện với chị đó! - Rokudo cáu lên. - Chị nghĩ chị đẹp mà chảnh hả? Cái thứ con gái yếu đuối như chị mà làm được gì cơ chứ!...
Trường hợp ép buộc rồi...
Akina ngước lên, đôi mắt đen sâu thăm thẳm khó hiểu nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh olive kia...
- Muốn gì? - Ngắn gọn. Súc tích. Dễ hiểu. Ít có ai mà nói câu đầu tiên với một người khác giới mà đầy "ý nghĩa" như Akina.
Rokudo bắt đầu bối rối. Lỡ mồm nói người ta chảnh mất rồi... Ghét thật!...
- Muốn... muốn gì hả? Tôimuốn... thách đấu với chị. Kendo* được không? Môn tôi giỏi nhất đấy! Sau khi tan học, chiều nay, tại CLB Kendo. Nếu chị thua, chị phải làm người tình của tôi... suốt đời. Nếu chị thắng, tôi sẽ thừa nhận chị không yếu đuối và sẽ... làm người hầu của chị. OK?
(*: là một môn võ thuật đánh kiếm hiện đại của Nhật Bản)
Phiền thật...
- Ừm... OK. Đổi lại, tránh. - Akina nói, khẽ nhướng mày đầy thách thức, rồi dùng tay đẩy người Rokudo sang một bên với một lực... rất ư là mạnh. Và cô bước đi học tiếp, bỏ lại Rokudo với khuôn mặt kinh ngạc...
"Trời! Mạnh dữ vậy! Có khi nào mình thua không nhỉ? Không! Rokudo ta đây không bao giờ chịu thua một đứa con gái!" Nghĩ rồi, Rokudo cũng vui vẻ đi học...
Hành lang bỗng trở nên im ắng...
Cho đến 45 phút sau...
"Rầm"
Cánh cửa gỗ căn hộ số 165 bị đẩy ra một cách thô bạo...
Kiyoshi lao ra với đầu tóc rối bù, áo đồng phục còn chưa cài hết khuy, vội vã khoá cửa rồi hớt hải chạy đến trường...
Ngủ quên mất rồi!...
~~Trong lớp.
Akina ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen phủ một lớp khói xám vô hình...
- Nya~ Akina yêu dấu! - Nariko chạy vào lớp ôm chầm lấy Akina.
Không có tâm trạng...
Akina liếc nhìn Nariko trong một khắc, rồi quay ra ngắm bầu trời quang đãng của mùa xuân vừa đến...
- Ơ... Bồ sao thế Akina? Sao nhìn thẫn thờ thế? Có chuyện gì à? - Nariko đã nhận ra sự khác thường ở Akina.
Im lặng...
- Akina! Akina! Akina! Nói cho tớ biết đã có chuyện gì đi! - Nariko lay mạnh người Akina. Tất cả mọi người trong lớp bắt đầu chú ý hơn đến cặp đôi này...
- Phiền... quá... - Akina cau mày, mệt mỏi nói và gạt tay Nariko ra.
- Akina...
"Reng... Reng..."
Cái chuông này... Toàn là phá đám người ta...
Nariko miễn cưỡng trở về chỗ ngồi, nhưng vẫn không ngừng hướng ánh mắt lo lắng về phía Akina...
~~Chiều.
Đã tan học, Akina xách cặp lên đi ra khỏi phòng học. Nariko lặng lẽ đi theo. Một lúc sau, Nariko mới phát hiện ra điều kì lạ...
- Ủa? Akina... Lối ra hướng này mà...
Chúng ta đang đi đâu vậy?...
- Câu lạc bộ Kendo... - Vẫn ánh mắt vô hồn, Akina nói như thở... Không hề có một chút sinh khí nào...
- Ơ... Mà chúng ta tới đó làm gì?...
... Im lặng...
Nariko vẫn đi lẽo đẽo theo Akina, trong đầu hiện lên hàng trăm dấu chấm hỏi...
Akina đẩy nhẹ cánh cửa gỗ có dán giấy "CLB Kendo". Không khí bên trong khác hẳn với không khí tĩnh lặng ở ngoài hành lang. Ồn ào và náo nhiệt... Mùi hương mồ hôi ẩm ướt phảng phất khắp phòng...
Mọi ánh mắt bắt đầu hướng về phía người vừa mới bước vào...
Con trai thì há họng, con gái thì chết sững...
Sao người có sắc đẹp tựa thiên thần thế này lại có thể bước vào chốn này?...
- Tôi tưởng chị sợ quá không tới rồi chứ! - Rokudo từ đằng sau đám người đông đúc trên sàn tập bước ra, giọng đầy mỉa mai. Cậu đang mặc trên người bộ trang phục truyền thống hakama cùng bộ giáp bảo vệ bên ngoài trông rất mạnh mẽ và nam tính. - Đi thay đồ đi! Emiko, nhờ chị thay đồ cho chị ấy giúp em.
- Ừm, OK, thưa Hội trưởng. - Một cô gái tóc màu nâu mật ong chạy vội ra, dẫn Akina vào phòng thay đồ. Nariko đứng ngớ ra không biết phải làm gì, nhưng rồi cô được đàn em mời ngồi ghế danh dự để xem trận đấu sắp tới...
Một lát sau...
Akina từ phòng thay đồ bước ra cũng với bộ đồ giống Rokudo. Chỉ có điều là áo khoác (kendogi) của cô màu trắng còn của Rokudo màu xanh...
Qua lưới sắt của mũ Men*, ánh mắt vô hồn của Akina dần trở lại thành màu đen sâu thăm thẳm, khiến thần kinh Rokudo bỗng căng như dây đàn...
(*: mũ để bảo vệ đầu trong Kendo)
"Không sao, mình làm được mà!" Tự nhủ với chính mình, Rokudo vào vị trí, đối diện với Akina.
Emiko, chị Hội phó đứng ngoài rìa sàn tập, giữa hai người, bắt đầu cất giọng:
- 1... 2... 3... Bắt đầu!...
"Chạc"
Rokudo lảo đảo người, khuỵu xuống sàn ngay khi tiếng "Bắt đầu" vừa mới vang lên.
- Ủa?... - Cậu chỉ còn biết phát ra từ đó, không còn biết trăng sao gì nữa hết. Đầu óc đang xoay mồng mồng đây này...
Không phải vì bệnh, hay say nắng, hay bị thôi miên,... Hồi nãy rõ ràng có tiếng thanh kiếm tre đánh vào một vật cứng mà...
Nhìn kĩ lại mới thấy, Akina không còn đứng ở vị trí ban đầu nữa. Cô đang đứng quay lưng lại với cái tên giờ nằm bẹp dí ở dưới sàn kia, thanh kiếm tre vẫn còn ở giữa không trung, ở tư thế "đã chém xong". Cô nhẹ nhàng thả thanh kiếm xuống đất, mặc kệ chuyện trên khuôn mặt của mọi người xung quanh xuất hiện bao nhiêu cái hố đen, đi vào phòng thay đồ... Ánh mắt trở về trạng thái vô hồn...
Khi cô trở ra với bộ đồng phục nữ sinh trường Sojika, mọi người đang đỡ Hội trưởng với cái mặt xanh xao của họ dậy và cho anh uống cốc nước để tỉnh táo. Nariko chạy lại ôm Akina một cái, mặt hớn hở như chính mình vừa thắng trận.
- Akina! Bồ học Kendo ở đâu hay
2hi.us