Old school Swatch Watches
Truyện teen  Cô Nàng Bí Ẩn

Truyện teen Cô Nàng Bí Ẩn

Tác giả: Internet

Truyện teen Cô Nàng Bí Ẩn

dữ vậy? Cho mình học với!
... Im lặng...
- À mà thôi... Mình sẽ gia nhập CLB Kendo để một ngày nào đó có thể đấu với cậu há!...
... Im lặng...
Bị bơ quen rồi nên Nariko vẫn giữ khuôn mặt hí hửng, khoác tay Akina đi ra cửa phòng câu lạc bộ.
- Khoan đã! - Từ đằng sau vang lên tiếng của Rokudo. - Tôi sẽ... giữ đúng lời hứa của mình. Chị... đúng là không yếu đuối và... tôi sẽ làm người hầu của chị!...
- Không cần! - Buông một câu lạnh lùng, Akina quay bước đi. Không sao, đã nói là làm, nhóc Rokudo Raiden nhà ta sẽ không bỏ cuộc đâu!
~Hahahahahaha...
Thằng nhóc Rokudo kia thú vị quá!
Đúng rồi, ta phải lấy nó làm vật thí nghiệm tiếp theo mới được!
Hahahahahaha!....
Hết chương 32
----------------------------------------------
Bắt đầu từ nay sẽ có trò bóc tem nhá!
Ai ment đầu tiên thì chap sau au sẽ tặng cho ng đó!
Chơi cho vui thôi!
~Ai đọc cái này rồi xin để lại một vote và một ment để au bik hay dở chỗ nào hoặc chỉ đơn giản là có động lực để viết tiếp!
Tks m.n rất nhìu
~Một ngày vui vẻ, nya~



Nya~ Chap này dành tặng cho bạn thekisslove123 nha~^^
~-------------------------------------------
Căn hộ số 165.
Akina, với đôi mắt vô hồn, bước vào 'nhà'.
Hình như Kiyoshi

vẫn chưa về.
Không biết anh ấy đi đâu nữa...
Cô mệt mỏi lôi cái vali hôm dọn qua nhà Kiyoshi từ dưới gầm giường lên, chợt...
Cô phát hiện bên dưới chiếc vali là một chiếc cửa nằm sát mặt sàn, được nguỵ trang kín đáo, không tinh mắt thì sẽ không thấy đượcđâu...
Dáo dác nhìn quanh... Cửa ra vào đã khoá để phòng trừ ăn trộm, muốn vào cần có chìa khoá, mà muốn mở khoá thì phải tốn thời gian. Nếu nghe tiếng động gì thì Akina sẽ lập tức chạy lên ngay...
Akina khẽ kéo cánh cửa ấy lên. Bên dưới là một chiếc thang gỗ, những nấc thang dẫn thẳng xuống căn hộ bên dưới... Và đặc biệt hơn, căn hộ ấy chứa toàn bộ là... súng ngắn!...
Akina nằm dài ra sàn, thò đầu xuống nhìn kĩ hơn nữa. Đôi mắt không còn vô hồn nữa mà trở nên sáng rỡ...
Trên mỗi cây súng đều có kí hiệu "YM", viết tắt của Yami...
"Kiyoshi làm việc ở Yami sao? Sao lại thế được?... À mà phải rồi... Luật của Yami cấm được tiết lộ thân phận. Hẳn anh ấy không muốn mình biết... Dù sao... giờ thì cũng không tiện nói ra..."
Ánh mắt lại trở về vô hồn, Akina nhẹ nhàng đóng cửa lại và bắt đầu soạn đồ để... rời khỏi đây...
Sau khi soạn xong hết, Akina mới thấy và nhớ ra...
Bộ đồ lót của hãng Kyon... Nằm ngay trong tận cùng của cái tủ đồ... Món quà Giáng sinh của Kiyoshi dành cho cô...
Mới đây còn bên nhau mà giờ cô lại đưa ra quyết định rời xa anh...
"Có lẽ lần này là lần cuối cùng mình ở cạnh anh ấy..."
Vì muốn chia tay cho đúng nghĩa nên Akina quyết định nán lại căn hộ số 165, chui tọt vào trong phòng tắm thay đồ với chiếc bịch màu đen trên tay...
Một lát sau...
Cô bước ra...
Người toả ra mùi hương hoa trà dịu nhẹ, vận một chiếc áo sơ-mi nữ trắng và quần jean xanh...
Chiếc bịch màu đen thì chẳng thấy đâu nữa...
Kiyoshi vẫn chưa về...
Cô cảm thấy bắt đầu lo lắng...
~~10 giờ 30 phút.
Akina ngồi trên chiếc giường đơn phảng phất mùi hạnh nhân bên cửa sổ, ánh mắt vô hồn hướng về phía thành phố đã lên đèn, lung linh ảo dịu qua cửa kính, đầu óc đang để nơi đâu đâu xa lắm...
Tiếng nhạc vang lên bên tai từ bộ phim Tokyo Ghoul cô yêu thích nghe thật buồn thảm:
Bao nhiêu ngày đã trôi qua như vậy
Thành phố, đám đông đang nhạt nhoà, xa dần
...
Em đã mơ giấc mơ này quá nhiều lần
Những khoảnh khắc chúng ta đã trải qua đã trôi đi và biến mất
Có thể có hồi kết cho những việc này
Cảm giác gì sâu thẳm bên trong
Anh biết rằng không thể dừng lại
Bầu trời chói lọi trên cao
Lâu như em tồn tại
Anh sẽ là một phần trong em
Bầu trời chói lọi, cái lạnh
Những mảnh vỡ của em
...
Akina thầm khâm phục người sáng tác và hát bài này... Hợp hoàn cảnh quá!... Dù miệng thì hát theo bài hát nhưng càng hát thì con tim cô càng vỡ vụn...
- Em yêu anh, Kiyoshi...
Akina khẽ nói thầm qua cửa kính, nước mắt bỗng lăn dài trên má... Đây có thể sẽ là lần cuối cùng cô được nói câu này, ở tại nơi này, bởi vì cô sắp phải thực hiện một vở kịch không mấy vui vẻ gì...
"Lạch cạch lạch cạch"
Cánh cửa gỗ run lên từng hồi một. Có vẻ như Kiyoshi đã về tới...
Nhưng mà... Đáng lẽ ra nếu có chìa khoá thì anh phải mở cánh cửa dễ dàng lắm chứ, tại sao lại lâu thế này không biết nữa...
Không lẽ là trộm hả?...
Lau khô nước mắt, Akina dè chừng bước ra phòng khách, quan sát chiếc cửa gỗ phát ra những âm thanh liên hồi, do chìa khoá tra không đúng chỗ...
"Cạch"
Cánh cửa mở ra, Kiyoshi mặt đỏ phừng phừng, tướng đi liêu xiêu bước vào.
Thấy Akina đứng đó, anh lao tới như một con thú hoang, đẩy cô vào tường một cách thô bạo...
Đôi mắt màu cafe đã trở nên hoang dại hơn...
Hơi thở nồng nặc mùi rượu ấm nóng phả vào mặt Akina làm cô thấy hơi khó thở...
- AKINA! Hãy trả lời cho anh biết đi! Tại sao em lại trở nên lạnh nhạt với ANH? HÃY TRẢ LỜI ĐI! - Kiyoshi quát lên. - TẠI SAO TẠI SAO? Anh thật không hiểu nổi! Quá trễ rồi, anh muốn có được em! EM phải là CỦA ANH!
Kiyoshi dùng tay thô bạo giật phăng hàng khuy của chiếc áo sơ-mi trắng của Akina, để lộ bên trong... là đường cong tuyệt mĩ, làn da trắng ngần và chiếc áo lót đen của hãng Kyon!...
Kiyoshi định cúi xuống, hôn lên chiếc cổ trắng ngần đầy quyến rũ của Akina thì một bàn tay đặt lên má anh, rồi má còn lại. Đôi bàn tay mềm mại và ấm áp...
- Em xin lỗi... Xin lỗi anh nhiều lắm!... Anh đau khổ lắm có phải không?... Em xin lỗi vì quá ích kỉ... Xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi... - Sau mỗi từ "xin lỗi", nước mắt của Akina lại trào ra thêm, rửa sạch lớp khói vô hồn của đôi mắt từ sáng đến giờ... Đúng thật! Cô chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không nghĩ rằng Kiyoshi sẽ tức giận đến mức này. - Anh cứ việc đánh em đi, làm chuyện gì anh muốn. Em đáng bị thế lắm mà!...
Kiyoshi Kaze, con người bao giờ cũng hành động theo cảm tính, mất kiểm soát một khi đã chuốc rượu vào, chợt khựng lại trước những giọt nước mắt trong veo của cô gái nhỏ nhắn đứng trước anh... Đâu đó trong men rượu, anh tìm thấy lý trí...
- Không! Anh mới là... là người phải xin lỗi chứ! Xin lỗi.. nhưng... em... em chưa sẵn sàng đúng không?... - Kiyoshi nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Akina, hỏi mặc dù người không đứng vững nữa.
Akina gật đầu nhẹ.
- Anh đã nói... đã nói là anh ớ... Anh sẽ tôn trọng quyết định của em... Thế nên anh... anh sẽ chờ... Cho dù tới... chết anh cũng chờ!....
Akina khẽ mỉm cười trước con người say bí tỉ trước mặt mình...
- Ừm... Đổi lại,... em sẽ cho anh biết lý do!... - Suy nghĩ kĩ rồi, Kiyoshi có quyền được biết.
- Lý do gì hả? - Kiyoshi mắt nhắm mắt mở hỏi lại.
- Thôi thôi được rồi, anh mau đi ngủ đi!
- Anh sẽ không đi ngủ nếu không có em đâu! - Nói rồi, Kiyoshi nhấc bổng Akina lên. Thân mình còn lo không xong chứ đòi rinh cả Akina vào phòng ngủ. Tham lam hết sức!
May là 2 người đều đến nơi. Quăng Akina xuống giường, Kiyoshi nhảy lên ôm chặt cô vào lòng. Cơn say khiến anh mau chóng chìm vào giấc ngủ...
Akina chưa kịp mặc áo vào (Vâng! Vẫn còn đang mặc áo lót với quần jean nhá!), chưa kịp đánh răng rửa mặt gì đã bị ôm cứng thế này. Nhúc nhích một chút còn không được huống hồ chi thoát ra!...
Akina liếc sang nhìn chiếc vali đã được khoá kĩ càng để chuẩn bị cho sự dọn đi một khi đã chấm dứt và cười hạnh phúc...
"Ừ thì không đi... Có khi như vậy còn tốt hơn..."
Rồi cô cũng chìm vào giấc ngủ say, quên luôn chuyện Kiyoshi làm ở Yami. Thôi kệ, còn lâu mới cần dùng đến thông tin đó mà, cứ cất giữ đi...
Ngoài khung cửa, mùa xuân đã đến rồi!...
Hết chương 33
-------------------------------------------
Bài hát Akina nghe là Glassy Sky của Donna Burke, OST của Tokyo Ghoul√A đó. Mình có kèm video, bạn nào thích thì nghe nha. Hứng thì coi phim luôn nữa~~ phim hay lắm ớ. Nếu coi phim Tokyo Ghoul thì sẽ biết thêmvề Thế giới Ghoul trong truyện đó!
Vẫn là trò bóc tem nha!
Một ngày tốt lành!



Nya~ chap này tặng cho miiasky nhá! ☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆
------------------------------------------
Gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ, làm tung bay tấm rèm mang hoạ tiết hoa mimosa vàng, để cho những giọt nắng sớm mai lọt vào bên trong căn phòng ngủ ấm áp...
Kiyoshi cựa mình, mở mắt ra, cảm giác đầu nhức nhối khó chịu. Hình như hôm qua mình uống quá say

thì phải...
Nhìn sang kế bên, Kiyoshi hoảng hồn khi nhận ra phần trên Akina chỉ có độc chiếc áo lót anh đã tặng cho cô... (biến thái hết sức ≧∇≦!)
Cố gắng lục lọi trí nhớ, Kiyoshi cũng biết được sơ sơ diễn biến sự việc... "Thật là ngu hết biết! Nếu hôm qua không tìm lại được ý thức thì đã làm tổn thương tâm hồn bé bỏng này rồi!... Xin hứa không bao giờ uống rượu nữa đâu!"
"Ơ... Cơ mà..."
Kiyoshi lại nhìn sang Akina, bất giác anh đỏ mặt... Vâng, anh chàng đào hoa không bao giờ ngại ngùng trước con gái của chúng ta đang đỏ mặt cơ đấy!...
"Bình tĩnh! Bình tĩnh nào Kiyoshi! Mày phải thật bình tĩnh!..."
Đường cong tuyệt mĩ, làn da trắng ngần, bộ ngực (:3) không phải dạng vừa đâu đó dường như rất... hấp dẫn và kích thích Kiyoshi!...
Akina khẽ cựa nguậy làm Kiyoshi giả lơ nhìn qua chỗ khác...
- Anh... dậy rồi... hả? Để em đi nấu... đồ ăn sáng cho nhá?... - Akina nói bằng giọng ngáy ngủ.
- À... Ừ... - Kiyoshi vẫn không quay sang nhìn Akina, đảo mắt một vòng quanh phòng, chợt mắt anh dừng lại ở chiếc vali.
Anh ngồi bật dậy, quay sang Akina:
- Akina! Cái vali đó là sao vậy? Em tính dọn đi hả?
- Ừm... Đúng theo dự định lúc đầu là như vậy!... Nhưng giờ thì em không đi nữa đâu!
- Tại sao? Tại sao em lại muốn dọn đi chứ? - Kiyoshi lay người Akina, mặt hốt hoảng.
- Bình tĩnh nào Kiyoshi biến thái! Để em thay đồ, chuẩn bị đồ ăn sáng rồi em sẽ nói cho anh nghe! - Akina cười nhẹ, rồi bước xuống giường.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô vọt lẹ vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại...
Không mặc áo ngoài..
Ngại chết đi được!...
~~- Em có nói với anh rằng ba mẹ em mất rồi đúng không?... - Sau khi cả hai người cùng ngồi vào bàn ăn sáng, Akina nói.
Bữa ăn sáng hôm nay: pancake dâu tằm.
- Ừm... - Vừa thưởng thức bữa ăn, Kiyoshi vừa giương mắt lên nhìn Akina, tỏ ý đang lắng nghe.
- Trước khi ba mẹ em mất, họ đã gửi em ột nhà thờ. Và em lớn lên trong vòng tay của một vị linh mục ở nhà thờ đó... Em đã từng nghĩ là ông ấy thực sự là ba của mình... Cho đến một ngày...
Dừng để lấy hơi, Akina nói tiếp:
- Nhà thờ bị cháy... Tất cả... Tất cả... đều bị thiêu rụi... Ba đã cứu em... Ông ấy đã nói cho em biết sự thật... Nhưng vì cứu những đứa trẻ mồ côi khác, ông ấy đã hy sinh mãi mãi... - Giọng Akina chợt rung rung... Kiyoshi nhìn cô, đầy lo lắng...
Những điều cô nói, chỉ có 50% là thật.
Ngày đó, chính mắt cô... đã thấy...
Ba nuôi cô... đã đứng lên chống lại bọn Sâu bọ... bảo vệ nhà thờ...
Sự thật đã bị mọi người làm cho sai lệch...
- Và từ ngày đó... - Akina tiếp tục nói, sau khi bình tĩnh lại. - Em đã bị mắc một chứng bệnh tâm thần. Bệnh đa nhân cách có ý thức. Và điều khiến em muốn lạnh nhạt với anh, xa lánh anh chính là dạo gần đây, căn bệnh đó đã quay trở lại...
Akina bắt đầu nói cho Kiyoshi về căn bệnh này, những nhân cách của cô, nỗ lực của bác sĩ ra sao, tất nhiên đến khúc về Yami thì cô lại lái đi chỗ khác...
Kiyoshi vẫn không hé răng một lời nào..
- ... Em sợ em sẽ gây nguy hiểm cho anh... Em sợ anh sẽ ghét bỏ em... - Không kìm được cảm xúc của mình, Akina cúi đầu xuống và đưa tay ôm lấy mặt, nước mắt không biết từ đâu chảy ra...
- Thôi nào, đừng khóc... - Chẳng biết từ khi nào, Kiyoshi đã rời ghế ngồi của mình. Anh ôm lấy người Akina, dỗ dành.
Từ khi nào mà hai người này đổi chỗ cho nhau thế? Lúc trước là Kiyoshi nhõng nhẽo đòi quà của Akina, giờ lại ra dáng người lớn dỗ dành con nít cơ đấy!...
- Anh... sẽ không bao giờ ghét bỏ em đâu!... Anh cũng sẽ không bao giờ sợ em gây nguy hiểm cho anh hết! Đâu cần em phải lo cho anh, tự anh lo ình được mà... - Kiyoshi mỉm cười. - Nghe nè, anh đã có đai nâu trong karate rồi đấy! Còn một tháng nữa thôi là anh lên cấp master rồi! Em khỏi phải lo nhá! À mà... Nếu có chết... được chết dưới tay em là anh mãn nguyện lắm rồi! - Vừa cười hì hì, Kiyoshi vừa xoa đầu Akina.
Đột nhiên, Akina ngẩng mặt lên, túm lấy cổ áo Kiyoshi mà nhìn thẳng vào mắt anh và nói:
- Hứa với em đi! Anh sẽ không chết! Anh không hứa thì em sẽ dọn đồ đi liền ngay lập tức!
Kiyoshi thoạt đầu hơi bất ngờ, rồi anh nhe răng cười và nói:
- Rõ! Anh hứa!... - Sẵn tiện hôn Akina một cái vào môi.
Akina đỏ mặt, buông Kiyoshi ra và chạy biến vào phòng tắm...
"À... Thì ra là thế! Mình có một chút tò mò về cái nhân cách thứ ba của cô ấy... Mà... nghĩ cái gì vậy trời! Nó mà xuất hiện là nhà sập đó! Điên điên điên!..."
Kiyoshi tự tát vào mặt mình mấy cái cho tỉnh táo.
"Dù sao cũng đã hiểu cô ấy hơn rồi... Thiệt là tốt quá!..."
~~Vài phút sau...
Akina xách cặp đi ra ngoài hành lang trước, Kiyoshi theo sau thì...
Cánh cửa căn hộ số 166 bật mở. Rokudo Raiden từ đó chạy vèo ra, đóng sầm cửa lại và phóng đến chỗ của Akina...
- Từ hôm nay, em sẽ đi theo hầu hạ chị ạ. - Rokudo thở hồng hộc, nói không ra hơi.
- Cậu dai quá đó! - Akina liếc sang nhìn Rokudo. - Muốn làm người hầu của tôi cũng phải đủ tiêu chuẩn đó! Quần áo không xốc xếch, mặt mũi sáng sủa, lúc nào cũng cười, cậu làm được không hả? - Nhắm Rokudo không làm được, Akina nói.
Nghe xong, Rokudo chạy vào một góc khuất của hành lang... Akina đứng khoanh tay, nhắm mắt lại đợi Kiyoshi...
Ngay khi Kiyoshi vừa đi ra thì Rokudo cũng chạy lại...
- Như thế này được chưa ạ?
Akina khẽ mở mắt ra... Đứng trước mặt mình là ai vậy nè? Quần áo gọn gàng, mồ hôi bốc hơi bay đi đâu hết và cái làm cô ớn lạnh là nụ cười tươi như hoa trên mặt Rokudo...
- Ừm... Tôi tạm chấp nhận! Xách đi! - Ném cho Rokudo cái cặp, Akina kéo tay Kiyoshi đi trước.
- Ai vậy? - Kiyoshi quay sang hỏi Akina, đầu anh xuất hiện hàng trăm dấu chấm hỏi lớn.
- Người hầu của em đó! - Akina mỉm cười. Kiyoshi mở to tròn mắt ra nhìn thằng nhóc đang đi theo sau.
- Etou... "Cô chủ" ơi, cho tôi mạn phép hỏi người này là ai của cô chủ thế? Sao 2 người lại ở chung nhà thế? - Rokudo hỏi từ phíasau.
Ừm... Không thích nói nhiều lắm, sắp đến trường rồi...
- "Chồng" - Nói một từ gọn lỏn, Akina cười tinh nghịch và bước tiếp .
- Hả? - Đồng loạt cả hai người, Kiyoshi và Rokudo đều kêu lên.
"Hơ hơ... Mình muốn làm người hầu của cô ấy để cua cô ấy mà... Sao lại.." Rokudo sắp khóc đến nơi.
Akina quay sang Kiyoshi:
- Sớm muộn gì cũng thế thôi!
Akina không biết rằng lời nói của cô khiến tim Kiyoshi nhói đau.
Bỗng...
Từ đằng sau, Rokudo nhìn thấy một cô gái với mái tóc hồng nhạt tung bay trong gió lao tới. Akina đang thẳng lưng đi như siêu mẫu thì cô bị ôm chầm lấy, xém chút nữa là ngã...
- Á! Xin lỗi nha Akina yêu dấu! Nya~ - Nariko cười hì hì, ôm cứng Akina. Do Akina cao hơn cô cả cái đầu nên Nariko như đang đu trên một cái cây...
- Ya~ Bỏ ra ngay! Cô ấy là của anh! - Kiyoshi hét lên.
- Không bỏ! Anh Kaze mà làm được như thế này thì em mới chịu từ bỏ ý định cưới Akina làm vợ à nha!
- Hứ! Cái con ranh này! - Ngược lại với Nariko, Kiyoshi cũng cao hơn Akina cả cái đầu chứ không phải chơi... Đành chịu thua thôi...
Một lát sau, do mỏi tay quá nên Nariko buông Akina ra...
- Akina... Có người lẽo đẽo theo bồ kìa!... Biến thái bám đuôi hở? - Nariko níu níu tay áo Akina, liếc ra đằng sau hỏi.
- Không, người hầu của tớ đó.
- Hể?... Đúng là cái tên hôm qua thách đấu với bồ rồi! Hắn dai dữ vậy mà bồ cũng chấp nhận được hả? - Nariko nói

nhỏ
- Tại mình thấy nhóc đó cũng dễ thương mà!
- Ưm... Nariko không chịu đâu! Từ nay sẽ là cuộc chiến 3 người!
- 3 người?...
- Tớ là 1, anh Kaze là 2, tên "biến thái bám đuôi" là 3!
- Ơ... Tranh giành tớ ấy hả?
- Ừ, chứ còn gì nữa!
Akina giật lấy chiếc cặp của mình từ tay Rokudo:
- Cảm ơn. Tới đây được rồi!
Rồi quay sang Nariko và Kiyoshi:
- Chuồn trước nhé!
Rồi cô chạy đi mất... Mọi người chưa ai kịp phản ứng gì!...
Lúc nhận ra là đã quá trễ, Nariko đành quay sang tên "biến thái bám đuôi" và nói:
- Nghe nè! Akina là của tôi rõ chưa? Cậu không được giành đấy!
- Hồi nào? Akina là của anh! - Kiyoshi phản bác lại.
- Của em!
- Của anh!
- Của EM!
- Của ANH!
...
Lại nữa rồi!...
- Dù mấy người nói gì thì nói, tôi sẽ vẫn làm người hầu của chị ấy! - Rokudo lên tiếng, cắt ngang cuộc cãi vã.
Đúng là...
"Từ nay sẽ là cuộc chiến 3 người"...
Hết chương 34
----------------------------------------------
Bóc tem trc đi!
Chúc m.n một ngày tốt lành!



Chap này tặng cho hayashi_kaorii_24 nà! Tks nhìu vì đã mất công canh để bóc tem ^ω^
Chap 35 xin được bắt đầu!
~-------------------------------------------
Ngày giờ của tháng 1 trôi đi nhanh chóng... Với những buổi học cặp xen kẽ khiêu vũ... Với những màn cãi vã, giành giựt Akina của "bộ ba phiền phức" theo cách gọi của Akina và kết thúc luôn là cô nàng bỏ đi một mạch không quay đầu lại...
Dạo gần đây Akina không thấy Ryouji... Hình như anh muốn tránh mặt cô... Cô lại càng không thấy Harumi đâu cả...
Thỉnh thoảng cô lại thấy 4 thành viên của Hắc hội hay tên Đại ca hôm trước bị cô hạ lảng vảng trong trường. Hắn tay vẫn còn đang bó bột. Nhìn thấy cô, khuôn mặt hắc dịch của hắn bỗng trở thành trạng thái khiếp sợ. Hắn đơ người ra, đứng chôn chân tại chỗ... Cô không nói gì, chỉ đi lướt qua khiến mọi người thắc mắc: Con nhỏ yếu đuối đó có gì mà Hắc hội lại sợ nó dữ vậy?
...
...
Tháng 2 đến nhanh thật nhanh...
Những cánh hoa anh đào vẫn cứ rơi tự do mỗi khi có gió thổi nhẹ qua...
"Gần đến sinh nhật mình rồi!" Akina khẽ mỉm cười khi lật lịch...
Cô không hề hay biết rằng thảm hoạ sắp giáng xuống đầu mình...
~Một ngày như mọi ngày...
Akina đi đến trường cùng "bộ ba phiền phức". Kiyoshi và Rokudo đang cãi nhau về vụ: người hầu của người yêu anh có phải là người hầu của anh hay không?...
Kiyoshi nói: Có
Rokudo nói: Không
... Mới sáng mà cả hai đã làm ồn cả một khoảng trời, khiến cho chim chóc bay đi hết ráo, người người đi lại quay sang nhìn với ánh mắt "giới trẻ ngày nay thật là..." khiến Akina ngượng chết đu được...
- Hai người thôi ngay cho tôi! - Akina quay sang quát. Hai người kia mới nãy như chó với mèo giờ lại quay sang làm hoà với nhau, tránh gây ra "Cơn thịnh nộ của Akina"...
Nariko chạy lại hạ hoả cho Akina, kéo tay cô vào lớp...
Thật là... một buổi sáng "yên bình", so với những gì Akina sắp phải chịu đựng...
~Hôm nay là ngày Akina trực nhật. Thế mà lại...
Người thứ I:
- Mày làm hết đi! - Cô "bạn" cùng lớp nói với Akina khi cô nhắc nhở nhỏ trực nhật với mình. Nhỏ ngồi tướng gác chân lên bàn. Chiếc váy bị tốc lên chỉ còn vài phân nữa là thấy quần trong làm tụi con trai trố mắt nhìn...
Biết là đã bị ghét sẵn, lại càng không muốn nói nhiều, Akina thở dài và trực lớp một mình cả suốt cả ngày, thỉnh thoảng Nariko cũng chạy tới giúp Akina nhưng do bản thân hậu đậu nên cô toàn làm mọi việc đổ bể...
- Mày ở lại trực cho sạch bong rồi mới được về nghe chưa? - Nhỏ lớp trưởng còn quay lưng lại nói với Akina, giọng vô cùng hắc dịch, sau khi thu dọn đồ đạc xong và chuẩn bị ra về.
Akina chả buồn trả lời. Cô mệt lắm rồi...
Người thứ II:
- À... Hôm nay anh phải về nhà sớm để học cho bài kiểm tra ngày mai... Em ở lại trực một mình... Có sao không?... - Kiyoshi thò đầu qua cửa lớp, nói đầy lo ngại.
- Em không sao đâu mà! - Cố nặn ra một nụ cười, Akina nói. Dù sao thì cũng vì lợi ích của cả hai, Kiyoshi cũng phải cố gắng học mà...
Người thứ III:
Nariko vừa gãi đầu vừa áy náy nói:
- Akina à... Hôm nay mẹ tớ được người quen mời đi xem hoà nhạc và mẹ muốn tớ đi cùng... Vậy tớ...
- Ừm... Cậu cứ đi đi... Không sao đâu!...
Thế đấy, mọi người đều bỏ Akina lại với lý do hết sức là chính đáng! Vậy mà ngày thường còn tranh giành, lúc cần thì chả có ai...
À mà khoan... Còn...
Rokudo Raiden!...
- "Cô chủ"... có cần em giúp không? - Khi đang loay hoay không biết làm sao để khiêng cái thùng giấy to khủng bố trong lớp đem trở về phòng giáo viên thì Akina nghe tiếng "người hầu" của mình...
- Ủa? Cậu chưa về à? Hay còn CLB Kendo thì sao? Thiếu Hội trưởng là không được đâu! - Akina quay qua chùi mồ hôi trên trán, mỉm cười hỏi. Dưới ánh nắng cam huyền ảo của buổi chạng vạng tràn khắp căn phòng học, hình ảnh của Akina thật tuyệt đẹp làm sao, khiến Rokudo chợt đơ người ra...
Nhưng một khi mặt trời đã lặn, bóng tối sẽ gợi cho ta một điều gì đó uám...
- À... Ừ... Tôi không tập đó thì sao? Đối với tôi,... "cô chủ" quan trọng hơn...
- Bỏ cái lối xưng hô "cô chủ - tôi" đó đi! Nghe kì quá! - Akina khẽ nhăn mặt. Cô không nhận ra ý nghĩa sâu xa của câu nói hay cố tình giả vờ không biết? Rokudo chả hiểu nổi...
- Không được đâu! Tôi không bao giờ bỏ đâu, thưa "cô chủ"! Được xưng hô thế này là niềm hạnh phúc của tôi!
- Ừm... Vậy thôi cũng được... Khiêng cái này đến phòng giáo viên giùm tôi! - Akina ra lệnh.
"Lại nữa... Đã thu hết can đảm để thổ lộ rồi mà... Hay là gián tiếp quá chăng?..." Rokudo suy nghĩ trong khi gồng tay gồng chân khiêng cái thùng giấy đến phòng giáo viên... "Không biết đựng cái gì mà nặng dữ vậy..."
Sau đó, hai người chia nhau ra làm việc...
Akina quét nhà, Rokudo lau bảng.
Akina đi lấy nước lau nhà, Rokudo đi giặt khăn.
Akina lau nhà, Rokudo phụ khiêng ghế đặt lên bàn cho dễ lau, rồi lại đặt xuống trở lại.
- Phù... Cuối cùng cũng xong... - Akina và Rokudo đồng loạt thở phì phò, lau đi mồ hôi chảy ròng ròng trên trán...
"Có lẽ đây là cơ hội của mình!" Rokudo quyết định quay mặt qua nhìn Akina và mở miệng nói thì đã thấy cô đứng lên...
- Cảm ơn nhe. Tôi đi đổ xô nước lau nhà đây!
"Sao mà phũ quá vậy trời!... À mà thôi kệ... Mình còn nhiều thời gian mà..."
Đúng lúc đó, một luồng khói đen bay thẳng vào đầu Rokudo, cùng lúc với một giọng nói ma mị và đáng sợ vang lên:
- Không đâu Rokudo bé bỏng à. Đây là lần cuối mi được nhìn thấy cô gái ấy! Sẽ không còn nhiều thời gian i đâu!
- Ngươi... Ngươi là ai?... - Rokudo hoảng sợ, ôm lấy đầu của mình...
- Hừm... Trước khi chết ta cũng i biết tên của ta - kẻ giết mi chứ nhỉ... Hahahahaha... Ta là Asaki, Asaki Amaya. Và ngươi may mắn được chết dưới tay ta hôm nay!... Hahahahaha...
- Sao... cơ?...
- Còn điều gì trăn trối trước khi chết không? Hahahahahaha...
- Tôi... Tôi không tin cô đâu... Làm sao mà cô có thể giết...
Bỗng...
Rokudo khuỵu xuống, tay ôm lấy ngực trái, mặt nhăn lại đầy đay đớn, người quằn quại, lê lết dưới đất như một con giun và sau đó...
Rokudo không cử động nữa...
Nói đúng hơn là không bao giờ... cử động nữa...
- Ồ... Xin lỗi nha. Vì mi không tin nên ta làm thử

thôi mà. Giờ thì tin chưa? À rế?... Chết rồi hả?... Haizzz... Chán thế!... Thân như con voi mà dễ chết oá đi!~ Chả có thú vị gì hết! Hưm... Hahahahahaha! Mình thật tốt khi giải thoát một linh hồn bé bỏng khỏi chuyện thất tình sắp tới! Giờ chỉ còn làm điều còn lại nữa thôi!... Hahahahaahaha...
Mặt trời đã biến mất ngoài cửa sổ, nhường chỗ ột màn đêm vô tận bao trùm khắp ngôi trường Sojika, cùng với tiếng cười man rợ, và dòng máu loang đỏ tươi...
Không khí u ám và đáng sợ đến rợn người...
Là quang cảnh bắt đầu của chuỗi ngày đau khổ sắp tới...
Dành cho Akina...
"Đây là lần cuối mi được nhìn thấy cô gái ấy!"...
Hết chương 35
-------------------------------------------
Được rồi! Từ nay au sẽ mở chuyên mục hỏi đáp. Dĩ nhiên là điều bí mật hay cốt lõi hay sẽ tiết lộ sau của truyện sẽ không được trả lời. Các bạn có thể hỏi về sinh hoạt hằng ngày của các nhân vật hay gì gì đó nhảm nhí cũng được, mình sẽ trả lời trong phạm vi của mình ^∇^
Vậy là bắt đầu 1 event mới rồi! Event này có thể sẽ kéo dài lắm đấy, hoặc ngược lại. Ai biết được lúc au viết thì au có đói bụng hay không!... Nếu đói thì au sẽ viết lẹ lẹ và đi ăn ây!
Và bây giờ điều thiết yếu là lấp đầy cái bụng...
Í... Lại nói tàm phào nữa rồi! Dù sao thì...
Bóc tem đi bóc tem đi!
~Yêu các bạn

Tặng chap này cho bạn hayashi_kaorii_24 quá nhanh quá nguy hiểm ^3^
Chap 36 xin được bắt đầu
~------------------------------------------
Khi Akina trên đường trở về lớp, cô đã cảm nhận được một luồng ám khí kì lạ...
"Cái mùi này là..."
Chân cô sải bước dài hơn, đi như chạy đến phòng học lớp 11A...
Trước mắt cô... không gì khác ngoài màn đêm đen kịt...
Chân cô giẫm phải một thứ gì đó... lỏng lỏng, tràn lan khắp mặt sàn lạnh tanh...
"Lạ thật... Khi nãy mình đã lau nhà rồi mà... Khoan đã... Có mùi..."
MÁU!...
Cô vội vã với tay lên bật đèn...
Cô không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt mình!...
Rokudo... đang nằm sấp trên sàn, cơ thể co lại vì đau đớn, khuôn mặt không còn ra con người nữa, tay ôm lấy ngực, và...
Máu đỏ tươi... loang ra từ vết cắt ở cổ cậu, một vết cắt sâu... chỉ còn 1 phân nữa là cái đầu có thể lìa khỏi cổ...
Chiếc dao rọc giấy nhuốm máu bị vứt kế bên...
Chiếc áo trắng đồng phục giờ đã nhuốm máu...
Sàn nhà giờ đã ngập trong máu...
Quang cảnh phủ một màu đỏ... đỏ của máu...
Thoạt đầu bất ngờ, Akina phải vịn tay vào bàn để tránh ình không ngã hay run sợ...
"Ai đã làm việc này? Tại sao lại chọn Rokudo? Đây chỉ đơn giản là giết người cướp của... hay là trả thù? Ai? Ai? Ai?" Hàng vạn dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Akina...
"Nhưng mà khoan đã... Tại sao chết vì vết chém ở cổ mà Rokudo lại ôm ngực nhỉ?... Phải chăng... nguyên nhân chết là vì.. tim?" Sau một lúc, Akina đã bắt đầu tìm lại được lý trí của mình...
Cô băng qua vũng máu...
Thử kiểm tra nhịp mạch ở cổ tay... Đúng là chết thật rồi!...
Cô chậm rãi cúi người xuống và cầm chiếc dao rọc giấy lên xem...
Lưỡi dao còn rất bén... Có thể chưa được sử dụng lần nào, ngoài chuyện chém cổ Rokudo...
"Tại sao... Rokudo lại chết vì đau tim nhỉ? Cậu ta... khoẻ mạnh lắm cơ mà?... Còn nữa... Tại sao hung thủ lại cắt cổ cậu ta xong rồi quăng hung khí ở đây chứ?... Khoan đã... Không lẽ là..."
- Áaaaaaaaaaaa!.....
Akina giật mình khi nghe tiếng thét thất thanh ngoài cửa lớp... Ở đó, một cô gái tóc màu nâu mật ong đang nhìn vào lớp, mắt ánh lên sự hãi hùng, khiếp sợ trước cảnh tượng cô đang chứng kiến: một chàng trai to lớn với vết cắn sâu ở cổ nằm trong một vũng máu đỏ tươi... bên cạnh là một cô gái, đẹp như thiên thần, giày, quần áo, tay dính máu, cầm chiếc dao rọc giấy... cũng nhuốm máu đỏ...
Cô gái ấy chính là Emiko, Hội phó CLB Kendo. Khi nãy, lúc cô đang tìm Hội trưởng thì được một cô gái tóc màu hạt dẻ báo rằng Hội trưởng đang ở lớp 11A... Cô nhanh chóng đến đây thì phải chứng kiến cảnh này đây...
Rõ ràng là Emiko nghĩ cô gái ấy - Akina đã giết Hội trưởng của cô...
Sợ cô gái ấy sẽ giết mình để thủ tiêu nhân chứng, Emiko lao đầu chạy, chạy đến phòng hiệu trưởng... chưa kịp để Akina thanh minh một tiếngnào...
Phòng hiệu trưởng.
Căn phòng thật im ắng. Ta chỉ có thể nghe thấy tiếng quạt trần chạy vù vù và tiếng thở mệt mỏi của một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông ấy - Hiệu trưởng trường Sojika - đang ngồi trên chiếc ghế xoay êm ái của mình, tay đặt lên thái dương, cứ hở một chút là thở dài. Mái tóc muối tiêu của ông rối bù như tổ quạ. Có vẻ ông đang suy nghĩ điều gì ghê lắm!
"Rầm!"
Hiệu trưởng giật nảy mình trước tiếng động lớn. Ông quay chiếc ghế xoay của mình lại thì nhìn thấy có một cô gái tóc màu mật ong, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, đầy vẻ hốt hoảng, cơ thể trong bộ đồng phục thật quyến rũ, đang thở dốc.
"À há! Có cái ình xả stress rồi!"
Tên Hiệu trưởng này thật ra chẳng có tử tế như dáng vẻ bên ngoài của ông, vừa ham tiền vừa hám gái! Thật ra... nãy giờ ông đang nghĩ cách để cua cho bằng được.... Akina!... Cô nàng ấy, ông mới nhìn một lần là đã mê tít,
2hi.us