Polaroid
Truyện teen  Cô Nàng Bí Ẩn

Truyện teen Cô Nàng Bí Ẩn

Tác giả: Internet

Truyện teen Cô Nàng Bí Ẩn

điều gì muốn giấu?...
~~Những buổi thi trôi qua như một cực hình đối với Kiyoshi. Đây là lần thứ hai đi thi mà anh không quay bài hay dùng phao. Lần thứ nhất là lần thi đầu tiên hồi lớp 1... Vậy cũng đủ biết chàng trai của chúng ta đã thay đổi như thế nào vì cô gái ấy...
Còn về phía Akina, đi thi còn dễ hơn ăn cháo... Cô thường dành thời gian để ngắm trời ngắm mây... Đối với cô chúng chưa bao giờ chán cả...
Khi về nhà, cả hai đều quây quần bên nhau...
Những lời hỏi thăm nhau, những cử chỉ đáng yêu, những hành động thể hiện sự yêu thương...
Như một đôi vợ chồng thật sự...
Nhưng chỉ có một điều...
Cả hai đều chất chứa những nỗi lo lắng riêng mà không thể chia sẻ cho nhau...
Nói đúng hơn là chưa đến lúc...
~Một buổi chiều cuối tháng 4...
- Oa... Cuối cùng cũng thi xong rồi! Bồ có tính đi đâu chơi không, Akina? - Nariko vươn vai quay sang hỏi Akina.
Cô nàng đang ngồi thơ thẩn ngắm đám mây bồng bềnh trôi, tâm trí thả đi đâu xa lắm...
- Akina! Bồ có nghe mình nói gì không vậy? - Nariko phồng má hét to.
- Hả?... Tớ ấy hả?... - Akina giật bắn quay sang nhìn Nariko.
- Đúng! Akina Yuumi! Còn ai vào đây nữa!
- Ừm... Thì tớ đang nghe đây...
- Bồ có tính đi chơi đâu không?...
- Chắc là không... Mà Nariko nè...
- Hửm?
- Tớ... Tớ... Nếu 1 ngày, tớ nói tớ ghét cậu... Không muốn chơi với cậu nữa thì cậu sẽ phản ứng như thế nào?...
- Mình... Mình sẽ thắc mắc muốn biết lý do bồ ghét mình là gì... Sau đó mình sẽ tự thay đổi để hợp với Akina hơn... Cái gì cũng phải có lý do của nó mà... Đúng chứ?
- Cậu sẽ... không ghét mình hả?...
- Hì hì... Bồ nghĩ sao mình lại đi ghét Akina yêu dấu của mình chứ!
- Ừm... Cảm ơn cậu đã ình biết câu trả lời... - Akina xách cặp và quay bước đi...
- Này, Akina, đợi mình với! Akina! - Nariko gọi với theo. Do chưa soạn cặp xong nên cô đành phải chịu cảnh bị bỏ lại vậy...
Mà... Dạo này, Akina trông có vẻ lạ lắm!...
~~Bên bờ sông...
Gió thổi lồng lộng. Từng ngọn cỏ xanh mướt đung đưa theo gió... Mặt sông gợn sóng lăn tăn...
Akina đang ngồi đung đưa chân trên bãi cỏ dại... Đầu óc thả lên đến tận mây xanh...
Chia tay đi! Thu hẹp phạm vi quen biết lại. Trở về trạng thái ban đầu!...
Vì sự an toàn của mọi người, hãy làm theo lời ta nói! Hạn chót cho con là hết năm học này!...
"Ôi, con biết phải làm sao đây chứ?..."
Bỗng...
Một bàn tay to chắc đặt lên vai Akina...
- Em làm gì ở đây thế? Đi đâu cũng phải nói cho anh một tiếng chứ! Có biết rằng anh lo lắng lắm không hả, Akina? - Kiyoshi nhẹ nhàng hỏi, giọng nói trầm ấm thắm đượm nỗi lo lắng.
- Em xin lỗi...
- Này, Akina, anh hỏi cái này nhé! - Kiyoshi ngồi xuống ngay bên cạnh Akina, choàng tay qua vai cô, đẩy đầu côvề phía mình...
- Vâng, anh cứ hỏi đi...
- Nếu 1 ngày... chúng ta phải chia tay... Nếu 1 ngày... anh phải đi xa thì... em sẽ như thế nào?...
- Em... không biết... nữa... Vậy... nếu 1 ngày...

em nói rằng em ghét anh, thì anh sẽ như thế nào?...
- Anh sẽ muốn biết lý do đấy, Akina yêu dấu à...
- Anh... cũng vậy sao?...
- Cũng vậy... là sao?
- Hihi... Hồi nãy Nariko cũng nói y chang như vậy.
- Ô! Hoá ra con nhỏ lanh chanh đó cũng trả lời giống anh à! - Giọng Kiyoshi lên được một chút, rồi lại trầm xuống ngay - Mà Akina này...
- Vâng?
- Nếu 1 ngày, anh phải đi xa thật... thì em... Xin em... đừng rơi nước mắt nhé! Anh không muốn em khóc khi không có anh ở bên...
- Đồ... Đồ ngốc! Em không yếu đuối như anh tưởng đâu!
- Em yếu đuối hơn em tưởng đấy! - Kiyoshi quay sang xoa đầu Akina...
- Nhưng... Anh sẽ đi xa thiệt hả?...
Câu hỏi này của Akina làm anh khựng lại... Hẳn cô ấy đã cảm nhận được không khí ngượng ngạo của mấy ngày nay... Anh chỉ biết đưa ánh mắt buồn nhìn mặt trời đang từ từ lặn xuống bên kia sông...
...
- Dù gì thì... chúng ta hãy tận hưởng những phút giây bên nhau đi... Điều gì đến thì cứ đến... - Akina lên tiếng sau một khoảng im lặng...
Đột nhiên, trong đầu Kiyoshi hiện lên lời ca bài hát "Come what may" trong phim "Moulin Rouge":
Điều gì đến thì cứ đến...
Điều gì đến thì cứ đến...
Anh vẫn yêu em... Cho đến ngày anh chết đi...
- Ừm! Chúng ta hãy tận hưởng khoảng thời gian này đi... À đúng rồi! Sắp đến vũ hội rồi! Chúng ta phải làm một màn hoành tráng mới được! - Kiyoshi nhe răng cười.
- Ừm! - Akina cũng mỉm cười theo...
Bỗng nhiên cả hai người đều thấy trọng lượng của lòng mình vơi đi bớt phần nào...
Điều gì đến thì cứ đến...
Hết chương 40



Ngày vũ hội truyền thống trường Sojika đang đến gần...
Kết quả ứng cử viên Queen và King không có gì đáng ngạc nhiên...
Lớp 10: Harumi Hoshi và một người nào đó(bí ẩn bí ẩn)(không quan trọng).
Lớp 11: Akina Yuumi và Ryouji Hasu.
Lớp 12: một cô ả người tình và Kiyoshi Kaze.
Vũ hội này... sẽ là một màn hoành tráng đối với Akina và Kiyoshi... để trả thù Ryouji!...
Bao nhiêu tâm huyết 2 người... luyện tập ngày đêm... để đến được ngày này mà...
Trước đêm vũ hội...
"À mà... giờ nhắc mới nhớ..."
Kiyoshi tựa đầu vào cửa sổ và tự hỏi...
"Tại sao ngay từ đầu mình lại cố gắng để trả thù tên nhóc Ryouji trong khi mình chẳng có thù hận gì với nó chứ?...
Vì nó nhìn mặt đáng ghét?... Không phải...
Vì nó... đã làm Akina khóc?...
Vì nó... đã khiến Akina buồn?...
Vì nó... đã khiến Akina phải trở thành 1 người khác, chứ không phải chính mình?..."
Nghĩ đến đây, Kiyoshi bất giác bật cười.
"Phải rồi. Mình đã tự hứa: sẽ nhất quyết không tha cho kẻ nào dám đụng đến Akina mà...
Nhưng... liệu sau này... sẽ có ai bảo vệ cho cô ấy không cơ chứ?..."
- Kiyoshi biến thái, còn lo nghĩ gì nữa đó! Ra ăn sáng đi! - Akina chống hông đứng ngoài cửa phòng ngủ nói.
- Được rồi được rồi, anh ra liền! - Kiyoshi bước xuống giường, rồi đột ngột tăng tốc độ lao đến ôm chầm lấy Akina. - Anh yêu em, Akina...
Thoáng đầu bất ngờ, Akina chưa kịp phản ứng gì thì đã nằm gọn được vòng tay rộng của Kiyoshi ôm lấy mình...
Thật ấm áp...
Và an toàn...
- Em cũng yêu anh...
Những lời này... Liệu đây có phải lần cuối?...
Bởi vì... Sau vũ hội, là hạn chót... cho cô...
Tim cô bỗng nhói đau...
- Thôi, buông em ra đi mà!... Đánh răng rửa mặt mau lên rồi ăn sáng! - Akina đẩy nhẹ người Kiyoshi ra, rồi chạy đi dọn bàn ăn...
- Okie~ vợ yêu! - Kiyoshi lon ton đi vào phòng tắm, khoá trái cửa lại...
Khuôn mặt tươi cười bỗng chốc biến thành vẻ buồn bã...
Lòng anh đau như cắt...
Vé máy bay đã được đặt...
Tính luôn cả hôm nay...
Chỉ còn...
4 ngày nữa thôi...
Ngoài kia, từng đoá hoa phượng đỏ sắp nở thật rồi!...
Thời hạn sắp kết thúc...
Cho cả hai người...
~~Đêm vũ hội.
Sự xuất hiện của Akina và Kiyoshi đúng là hoành tráng chưa từng có. Kiyoshi thuê hẳn 1 chiếc xe limo trắng và tài xế để chở 2 người đến vũ hội. Lúc 2 người bước ra khỏi xe, mọi học sinh trong trường đều không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp rạng ngời mà không chói loá của cặp đôi này. Cánh nhà báo cũng kéo đến chụp hình như điên như dại...
Hôm nay, Akina vẫn để xoã tóc như mọi khi và diện một chiếc đầm lệch vai đen, làm tôn lên nước da trắng trẻo của cô. Phần trên có 2 lớp: lớp bên trong là vải lanh thoáng mát và lớp bên ngoài là vải ren đen sang trọng, tạo điểm nhấn cho chiếc đầm. Phần dưới phồng ra, che đến đầu gối. Nối giữa hai phần là chiếc thắt lưng trắng sành điệu. Cô mang đôi giày cao gót cùng màu, trên cổ lấp lánh sợi dây chuyền bạc hình đôi cánh...
Thoạt đầu, Akina định chọn loại đầm tầng bởi vì nó... dễ thương. Nhưng Kiyoshi bảo rằng cô chỉ cần mặc đầm đơn giản cũng đã quá đẹp rồi chứ không cần cầu kì như thế!...
Còn Kiyoshi thì diện một bộ vest đen lịch lãm, chân đi giày bata trắng. Áo sơ-mi trong màu trắng và cà vạt màu đen. Tóc anh ít ra còn có thể nói là đã chải chuốt hơn 1 chút chứ thực ra vẫn rối ở mức độ thấp (keo không ăn thua ).
Hai người sánh bước bên nhau trong thật đẹp đôi. Không cầu kì, tuy đơn giản nhưng lại vô cùng quý phái và sang trọng, hai người nhất định sẽ làm chủ vũ hội đêm nay...
~~- Cuộc bầu chọn King và Queen sắp bắt đầu. Xin mời các ứng cử viên có mặt phía sau cánh gà sân khấu.
Vẫn là câu nói quen thuộc, ngày này, 1 năm về trước. Nơi đây là nơi đầu tiên 2 người chạm mặt với nhau. Nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, Kiyoshi bất giác đưa mắt nhìn Akina và thấy cô cũng làm y chang mình. Hai người cùng cười hì hì...
- Em còn nhớ em đã đẩy anh xém ngã như thế nào trong ngày đầu tiên không hả? - Kiyoshi nhéo má Akina.
- Vậy chứ anh còn nhớ anh đã sàm sỡ em thế nào trong ngày đầu tiên không hả? - Cô nàng không chịu thua, đáp trả lại...
Cả hai cùng khoác tay nhau bước vào cánh gà sân khấu. Ở bên trong, Harumi và Ryouji đang nói cười vui vẻ. Để xã giao, Kiyoshi và Akina đều đến chào hỏi địch thủ của mình. Kiyoshi với Ryouji. Akina với Harumi.
Kiyoshi bắt tay Ryouji:
- Chào. Lâu ngày không gặp. Cua được cô em xinh quá chứ nhỉ?
- Không dám. Akina của anh còn xinh đẹp hơn gấp bội phần.
- Vậy sao? Cũng nhờ ơn phước của một ai đó để Akina lại nên anh mới cua được cô ấy đấy! Saonào? Có ham muốn với cô ấy hả? Mặt nhóc trẻ măng đợi 10 năm chưa muộn nhé!
Ryouji cứng họng... Trúng tim đen mất rồi... Kiyoshi cười nhếch mép rồi quay sang khoác vai Akina....
Bên kia cũng không kém cạnh gì..
Akina nhẹ nhàng nói, giọng nhẹ bẫng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn xoáy vào đôi mắt của Harumi khiến kẻ thù phải run bần bật:
- Lâu rồi không gặp em! Nhìn em xinh ra hẳn đấy!
- Cảm ơn... chị!... Chị... cũng vậy!...
- Harumi nè, lúc em đến kết bạn với chị, chị đã rất vui đấy! Cảm ơn em. Mong tình bạn của chúng ta sẽ kéo dài hơn. - Nụ cười trên mặt của Akina khiến Harumi sợ sệt.
- Em... em cũng vậy!...
- Nhưng mà nhé... - Akina cúi sát ngay tai Harumi. - Đừng làm những chuyện thừa thãi nữa! Thôi có một ngày em sẽ phải hối hận đấy!
Đúng lúc đó, Kiyoshi choàng vai Akina và 2 người trở lại vào hàng. Harumi, dù sợ, nhưng đã quyết tâm không bỏ cuộc, cô sẽ trả thù Akina cho bằng được! Cô nàng đó, không phải là đơn giản! Nhưng, cô sẽ không chịu thua sinh vật ở Nhân giới

đâu!
- Ryouji, dạo này mình không thấy cậu đâu cả. Cậu cố tình tránh mặt mình à? - Akina nhẹ nhàng hỏi khi tất cả đều đã đứng vào hàng.
Tim Ryouji đập loạn cả lên. Sự ham muốn người con gái ấy xen lẫn với những câu hỏi thắc mắc: tại sao Akina lại còn nói chuyện với mình bình tĩnh đến như vậy? Không phải mình là người chủ động chia tay sao?
- À... tớ... tớ... - Ryouji lắp ba lắp bắp.
- Không sao! Mình hiểu mà! Mình đúng là kẻ phiền phức nhỉ? Nhưng mà Ryouji nè, mình muốn chúng ta là bạn bè, được chứ? - Giọng Akina thật ngọt ngào.
- Ừm... - Ryouji quay mặt đi. Kì lạ thật! Sao lại có thể... hồn nhiên thế cơ chứ!
Akina khẽ nhắm mắt lại, mỉm cười. Kế hoạch... đã hoàn thành được 1/3!
Tua nhanh đến thời khắc quan trọng...
- Và sau đây, tôi xin công bố kết quả của cuộc bầu cử kì này...
Khắp Hội trường chỉ còn tiếng thở... Ai nấy đều im phăng phắc đợi chờ kết quả...
Năm nay, nhà trường không cho nữ bầu cho nữ, nam bầu cho nam nữa để tránh gây tranh cãi... Bởi thế, cuộc bỏ phiếu là tuyệt đối công bằng!
- King của vũ hội đêm nay, với số phiếu bầu là 832, chiếm 100% tổng số phiếu bầu, là...
Bọn con trai như ná thở, bọn con gái nhìn nhau cười đầy ẩn ý, biết rõ ai sẽ thắng rồi mà...
- ............................................................. Kiyoshi Kaze, lớp 12A!....
Ờ, thì, không có gì đáng ngạc nhiên...
Bọn con gái hò hét inh ỏi. Kiyoshi cười toe toét nhưng vẫn giữ vẻ điển trai bước lên phía trước, chờ đợi MC nói tiếp.
- ...và Queen của vũ hội lần này là...
MC hít một hơi để lấy ôxi vào đầy cả hai túi phổi, rồi hét to:
- AKINA YUUMI, lớp 11A!!!!!!!....
Bên dưới, đến lượt tụi con gái mặt như bánh đa nhúng nước. Bọn con trai thì reo hò ầm ĩ. Nhóm Nariko, Kiba, Maito, Mika còn hô khẩu hiệu nữa cơ:
- Kiyoshi "chụt" Akina! Kiyoshi "chụt" Akina!
Riêng Satoshi thì đứng cầm cờ vẫy vẫy, không mở miệng nói tiếng nào.
Bên trên, Akina đỏ mặt bước lên.
"Cái gì mà hô khẩu hiệu nữa cơ chứ? Về trụ sở đừng trách sao tui ác à nha!"
Không đợi MC hối, Kiyoshi xoay người Akina về phía mình...
Tim cô đang đập rộn ràng trong lồng ngực...
Một lần nữa, như 1 năm trước, Kiyoshi vòng tay ra sau eo Akina, giữ chặt người cô lại...
Nhưng lần này, cô sẽ không chống cự nữa đâu...
Cô nhắm hờ mắt lại... Đôi má ửng hồng...
Mặt Kiyoshi bắt đầu tiến lại gần Akina hơn...
30cm...
20cm...
10cm...
5cm...
Cả Hội trường nín thở... Cấp báo: thiếu ôxi trầm trọng!!!...
2cm...
1cm...
...Chạm rồi!...
Cả Hội trường vỡ oà! Có người reo vang, có người khóc lóc rên rỉ...
Thời khắc lịch sử đã điểm...
Nụ hôn này sẽ được mãi lưu giữ trong lịch sử truyền thống trường Sojika!...
Vào lúc này đây...
Akina cảm nhận vị ngọt trên đôi môi của Kiyoshi...
Cô vòng tay ra sau người anh, ôm thật chặt...
Ông trời ơi, hãy trả lời con: đây có phải là nụ hôn cuối cùng?...
Làm ơn... hãy khiến phút giây này dừng lại...
Sau một hồi lâu...
Akina cảm thấy khó thở, Kiyoshi mới chịu buông cô ra, ánh mắt không rời làn môi ấy...
"Không xong! Mình nghiện mất rồi! Mai này đi sẽ nhớ như điên mất thôi!..."
Ryouji đứng đằng sau, tay nắm chặt, nghiến răng, tức giận nhưng không thể hiện bên ngoài...
- Rồi rồi! Xin cảm ơn King và Queen đã phục vụ fan hâm mộ! Hai người có thể khiêu vũ mở đầu cho vũ hội không ạ? - MC "lịch sự" ngắt ngang.
Kiyoshi và Akina khẽ mỉm cười, gật đầu với MC rồi nắm tay nhau bước xuống sàn Hội trường.
Ngay khi nốt nhạc đầu tiên cất lên, Kiyoshi và Akina đã phối hợp nhịp nhàng... hoà mình vào giai điệu du dương của bài hát...
Là bài hát "So Close" của Jon McLaughlin :
Em đang ở trong vòng tay anh
Và cả thế giới dường như xoay chuyển
Tiếng nhạc cất lên như chỉ dành riêng cho đôi ta...
Bên nhau thật gần
Và khi anh ở bên em
Thật gần để cùng cảm nhận...
...
Dòng đời vẫn trôi...
Và sẽ chẳng còn những giấc mơ lãng mạn...
Và anh phải nói lời tạm biệt
Mà chẳng hề biết rằng...
Thật quá gần để chờ đợi
Chờ đợi cùng em nơi đây
Và giờ anh mới biết
Tất cả những gì anh muốn...
Đó là được ôm em... Thật chặt
...
Thời gian và không gian như ngưng động... Cả thế giới tưởng chừng như chỉ có Akina và Kiyoshi nơi đây... Hai đôi mắt nhìn nhau say đắm...
Thật gần...
Thật gần bên nhau...
Nhưng vẫn thật xa...
Kết thúc điệu nhảy, Kiyoshi ôm Akina thật chặt, đặt lên môi cô 1 nụ hôn sâu, cố ngăn nước mắt chảy ra... Bài hát này, đúng là có ma thuật, rung động lòng người...
Xung quanh vỗ tay như pháo nổ...
- Hú hú, Kiyoshi "chụt" Akina! Kiyoshi "chụt" Akina!
Khỏi nói cũng biết là ai rồi nhỉ!
Akina đỏ mặt... Vui quá! Thành công rồi! Cô không giẫm phải chân Kiyoshi như lúc tập luyện... Tuyệt vời! Cô đã khiêu vũ từ chính trái tim của mình!...
Mọi người bắt đầu túa ra sàn Hội trường, khiêu vũ với người bắt cặp với mình hôm nay những điệu nhạc sôi động. Akina và Kiyoshi cũng đắm mình vào không khí của vũ hội. Riêng Ryouji cùng Harumi đã... biến đi đâu mất!...
~- Ryouji! Anh dẫn em đi đâu vậy? - Harumi đang bị Ryouji kéo đi 1 cách thô bạo ra khỏi Hội trường, tiến thẳng đến... Love Hotel?!?
- Cô... Đi theo tôi! Tôi cần phải xả giận mới được! - Ryouji gằn từng chữ.
- Anh Ryouji...
"Tốt lắm! Ryouji! Anh phải là của tôi!" Harumi cười thầm trong bụng.
Tối đó, Kiyoshi và Akina tận hưởng phút giây bên nhau... cuối cùng... trước cuộc chia tay sắp tới...
Thật vui vẻ...
Và hạnh phúc...
Hết chương 41Au sẽ nghỉ đi chơi 30/4 từ hum nay!!!!
Xin lỗi vì không phục vụ đ/g vào ngày lễ được...
Bị nhốt trong nhà hoài... Đang cảm thấy bức bối lắm à nha...
Au đi tìm cảm hứng á...
Đừng buồn nha
~Au sẽ quay lại hoàn thành nốt phần 1 nội trong 2 tuần nữa!
Chúc các bạn nghỉ lễ vui vẻ!
À lê hấp, ta lên đường ây!



Với mong muốn ác độc để đ/g thêm dài cổ và truyện thêm phần kịch tính, chap 42 xin được ra mắt!
Chap này tặng cho miiasky nhá!
---------------------------------------
Sáng ngày đầu tiên của tháng 6.
- Vâng. Con sẽ nhanh chóng kết thúc chuyện ở đây rồi về liền, thưa ba... - Akina khẽ mở mắt dậy, tai cô nghe loáng thoáng giọng nói buồn bã của Kiyoshi phát ra từ phòng khách...
Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, đứng phía sau cửa phòng, nín thở lắng nghe...
- Con đã đặt vé máy bay rồi ạ. Ngày 3 tháng 6, 12 giờ trưa sẽ bay...
"Kiyoshi đang nói gì thế? Máy bay à? Anh ấy định đi đâu ư?..."
- ...Vâng. Con biết rồi ạ... Vâng, con sẽ... nhanh chóng kết thúc... vâng...
"Kết thúc... Kết thúc cái gì mới được chứ?"
À mà... Giờ Akina mới nhớ...
Hết lớp 12, Kiyoshi chưa bao giờ nói với cô ý định của anh vào đại học nào...
Cô, do lo nghĩ đến ngày chia tay, nên cũng không hỏi han anh...
Mỗi khi nhắc đến tương lai, như việc "vợ chồng", cô đều thấy đôi mắt anh ánh lên sự buồn bã...
"Rốt cuộc... Anh đang muốn giấu em điều gì?..."
Kiyoshi dập điện thoại với bàn tay không có một tí lực nào, khẽ thở dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ sầu não...
Thấy thế, Akina mím chặt môi, từ từ bước ra phòng khách:
- Kiyoshi... Anh... có chuyện gì muốn giấu em... đúng không?...
Giọng nói nhỏ nhẹ và lo lắng.
Kiyoshi giật mình, quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm kia, gương

mặt vô cùng khó xử:
- Anh... Anh...
- Anh có chuyện gì thì cứ nói đi! Em sẵn sàng lắng nghe... - Kiyoshi đã chịu lắng nghe cô nhiều lần, sao cô lại không thể lắng nghe anh nói một lần cơ chứ?
- Anh... Thật ra... Akina à... Anh... đã có đính hôn từ trước... Từ khi anh... mới có 1 tuổi... Anh đã bày tỏ ý kiến của mình với ba... Nhưng ông ấy lại không chịu nghe anh... Anh... anh... đã vong ân bội nghĩa với ông ấy quá nhiều... Anh không muốn ông ấy... đau buồn thêm do anh nữa...
- Vậy... anh sẽ cưới người anh sẽ đính hôn hả?... - Akina nói, cố giữ cho giọng mình không bị lạc đi...
- Anh... anh... anh xin lỗi, Akina...
Kiyoshi cúi đầu xuống, cắn môi để kìm được những nước mắt chực lăn dài trên má...
Akina thoáng chút buồn bã...
Nhưng... khuôn mặt cô thay đổi 180 độ đến chóng mặt...
Cô khẽ nuốt nước bọt...
Rồi nhếch môi lên bật ra tiếng cười khanh khách...
- Ha ha ha ha... Cuối cùng ngày này cũng tới!... Thật là... vui quá đi mất!
Người đứng trước mặt Kiyoshi, có còn là Akina không?...
Đôi mắt vẫn đen láy sâu thăm thẳm khó hiểu...
Sao lại...?...
- Akina... Ý.. ý em là sao? - Kiyoshi ngước mặt lên nhìn cô nàng đang cười như điên...
- Ha ha ha... Tôi đã mong chờ ngày này từ lâu lắm rồi!... Tôi... vô cùng ghét anh!... Tôi sẽ không bao giờ thích cái thể loại đào hoa hám gái như anh đâu!... Tôi ở bên anh... chỉ vì anh có nhiều TIỀN! Và cả để được NỔI TIẾNG nữa! Nhưng tôi đã phát ngấy với anh rồi! Không ngờ anh chủ động đi mà không cần đuổi... Ha ha ha... Thôi, tôi đi dọn đồ mà ra khỏi căn hộ sặc mùi tình yêu này đây! Tởm chết đi được!... Ha ha ha!...
Akina quay lưng bước vào phòng ngủ, khoá trái cửa lại...
Tiếng cười tắt đi...
Chỉ còn những giọt nước trong veo chực trào khoé mắt...
- Em... xin lỗi...
Kiyoshi đứng như trời trồng ngoài phòng khách... Ký ức anh tua lại về cái ngày anh gặp Akina 1 năm trước. Cô nàng đã khóc lóc đòi anh dẫn đường cho cô ra cổng trường. Rồi thì mùa đông đến, cô trở thành bạn gái của anh, về "nhà" anh ở, 2 tháng trước đây lại bắt đầu gọi anh là "chồng". Những lời nói yêu thương, những nụ hôn ngọt ngào, hay chỉ là những hành động đáng yêu theo phản xạ, như đỏ mặt... Tất cả đều là... GIẢ DỐI hết ư?... Anh KHÔNG TIN!
Akina bước ra từ phòng ngủ. Khuôn mặt lạnh như băng, không có lấy 1 cảm xúc, tay kéo chiếc vali thẳng ra cửa.
Đi ngang qua người Kiyoshi, khuôn mặt không có một chút dao động...
- Khoan... Khoan đã!
Akina khựng lại...
- Akina à, nói như em, tất cả đều là giả dối hả? Những giọt nước mắt trong veo, những hành động nhỏ nhưng lại sưởi ấm tim anh, những nụ hôn mà em đã trao tặng, ... Tất cả, tất cả đều là giả dối sao?...
Akina không nói một lời nào, cũng chẳng buồn quay lại, kéo vali ra khỏi cửa rồi đóng sầm lại... Chìa khoá của cô vẫn nằm trong phòng ngủ... Nơi đây... không thuộc về cô nữa...
Cô đi, đi mãi... Cắn chặt môi cho đến khi rơm rớm máu...
Đến trước trụ sở Yami, Akina oà khóc ngay cửa ra vào...
Toàn đội của cô chạy đến...
Mika ôm cô nàng vào lòng, dỗ dành như đối với 1 cô em gái...
Dù sao Akina vẫn là con người, em ấy có quyền được khóc...
Mọi người ai cũng đều im lặng nhìn Akina rơi vào cảnh "thất tình"...
Mới hôm qua còn...
Mà giờ lại...
Thôi thì Kiba này hôm nay không ngứa miệng nữa, để hôm khác chọc sau vậy...
- Con đã làm tốt lắm, Akina! - Giọng nói trầm ấm vang lên sau đám đông túm tụm lại trước cửa...
- Sếp ơi, hãy nói với con là con đã làm đúng đi! Hãy nói đi... - Akina nói trong nước mắt, nhào đến ôm người đàn ông trung niên mang tên Washi (quên thì xem lại Chương 38 nhé). Hiếm khi thấy Akina nhõng nhẽo với sếp như thế này...
- Ừm... Con đã làm đúng lắm! - Ông nhẹ nhàng xoa đầu Akina...
~~- Akina... - Kiyoshi khuỵu xuống ngay giữa sàn nhà. Chỉ còn một mình anh trong căn hộ lạnh tanh, từng kỉ niệm hiện lên trong đầu anh...
Những ngày tháng bên nhau...
Những kỉ niệm đẹp đẽ...
Những lời nói lo lắng...
Tất cả, tất cả đều là... giả dối... ư?...
- Không! Không thể nào! - Kiyoshi ôm mặt, cười trong đau khổ...
"Rầm"
Đột ngột, anh quay người lại, đấm vào tường thật mạnh, như muốn bao nhiêu khổ đau của mình theo nắm đấm mà xua tan đi hết...
- KHÔNG! KHÔNG THỂ NÀO!...
"Chẳng lẽ... Ngay từ đầu, mình luôn là người bị lừa sao? Tiền bạc, gia thế... Tất cả chỉ là những thứ rác rưởi thôi... Tại sao? Tại sao con người lại thích nó đến như vậy chứ?..."
Tay anh đỏ dần lên...
Nước mắt tuôn thànhdòng...
"Khoan... Có gì đó không đúng..."
Kiyoshi nhớ kĩ lại...
"Akina ở bên mình... chưa bao giờ cô ấy đòi bấy cứ thứ gì (ngoài đồ ăn ra), và mình phải lòng cô ấy là vì thế... Vậy mà lý do cô ấy ở bên mình là vì... TIỀN... sao?..."
Kiyoshi ngồi phịch xuống sàn, trán khẽ nhăn lại...
"Còn nữa... Ở bên mình, cô ấy dù NỔI TIẾNG... Nhưng chưa bao giờ mình thấy cô ấy được lũ con gái đối xử đàng hoàng... Hôm trước còn bị đánh tơi tả kia mà... Vậy mà nói thế cũng được sao?..."
Nếu 1 ngày... em nói rằng em ghét anh, thì anh sẽ như thế nào?...
Phải rồi, Akina từng hỏi anh như thế...
Ánh mắt của cô lúc ấy... trông thật buồn...
Phải chăng không phải Tất cả đều là giả dối mà là chỉ lời của Akina hôm nay là giả dối?...
Kiyoshi phóng nhanh ra cửa, lấy cái áo khoác của mình rồi đóng cửa một cách thô bạo, chạy ra ngoài tìm kiếm Akina...
Anh lại quay lại chỗ ngõ khuất, đi vào đó la hét một hồi xong rồi vòng ra. Thiệt là thiểu năng hết chỗ nói! Con người nói dối để chia tay có bao giờ người ta chịu ló mặt ra đâu chứ!...
"A... Mình biết có 1 chỗ Akina chắc chắn sẽ tới..."
Kiyoshi vừa nảy ra 1 ý kiến...
"Mà trước tiên... Phải lấp đầy cái bụng đã..."
Nói rồi anh chạy đi mất tiêu...
~~Còn 2 ngày nữa trước khi bay...
Sáng tinh mơ, Akina mở mắt dậy...
Thoáng đầu cô hơi bất ngờ trước khung cảnh trước mặt... Không còn chiếc rèm cửa hoạ tiết hoa mimosa vàng, không còn căn phòng tràn ngập ánh nắng, trước mặt cô chỉ là một màu xám tro vô vị, chán ngắt...
Cô nhớ Kiyoshi... Đây không chỉ là nỗi nhớ bình thường: mai rồi thì sẽ gặp lại... Mà là: không bao giờ mình có thể gặp lại anh ấy được...
Cô bước xuống giường... Có 1 nơi mà cô muốn đến ngay bây giờ...
~Công viên Toru.
Akina đứng trên bãi cỏ xanh, lại ngắm trời ngắm mây... Có vẻ cô muốn tìm lại những kỉ niệm nơi trời xanh mây trắng...
Cô nhớ ba nuôi của cô...
Nhưng nỗi nhớ ấy bấy giờ không lớn bằng nỗi nhớ...
Kiyoshi...
- Anh... đã tìm em suốt, có biết không hả?... Ách xì...
Bỗng từ đâu, một giọng nói ấm áp vang lên... Rất đỗi quen thuộc...
Akina quay người về phía giọng nói theo phản xạ...
Từ trong bụi rậm, Kiyoshi bước ra... Người dính đầy lá cây... Chiếc mũi đỏ hoe...
- Anh... anh đã ở đây suốt tối hôm qua sao?... - Akina thoáng chút hốt hoảng... thoáng chút lo lắng... rồi lại trở về khuôn mặt vô cảm...
- Ừm... Khịt khịt... Anh muốn gặp em... Ách xì.... - Trông bộ dạng của Kiyoshi thật thảm thương...
Akina khoanh tay quay lưng lại, giấu đi vẻ mặt của mình lúc này...
- Anh... Tôi đã nói rồi mà! Tôi đã chán ngấy anh rồi... Anh đúng là cái đồ...
Akina chưa kịp nói hết câu thì đã bị
Kiyoshi ôm chầm lấy từ phía sau...
Cô im bật... Chẳng hó hé tiếng nào nữa...
Bởi vì, nếu lên tiếng bây giờ... Kiyoshi sẽ biết cô đang... khóc

mất!...
Gió cứ thổi nhẹ... Lá cứ xào xạc rơi...
- Anh yêu em, Akina... Xin hãy... về với anh đi...
Hết chương 42
----------------------------------------
Giờ thì au chính thức từ biệt ây!
Nghỉ lễ vui vẻ nhá!



Ta đã quay trở lại và lợi hại... như bình thường ây
~Chap 43... xin được... bắt đầu!
----------------------------------------
- Anh yêu em, Akina... Xin hãy... về với anh đi... Anh biết anh thật có lỗi khi không nói với em chuyện này sớm hơn... Đã bao lần anh muốn nói ra... Nhưng anh sợ, anh sợ chúng ta sẽ không thể vui vẻ như lúc trước được nữa... Anh... thật ích kỉ, nhỉ?... Ách xì...
Kiyoshi vẫn ôm ghì Akina từ đằng sau lưng, như sợ cô sẽ chạy đi mất...
Dừng lại hít một hơi cho không khí trong lành của công viên sáng sớm lẫn mùi hoa trà vào đầy lồng ngực, Kiyoshi nói tiếp, không màng đến việc Akina không phản ứng gì nữa:
- Nhưng... Chẳng phải em đã nói rằng: Điều gì đến thì cứ đến sao? Anh muốn tận hưởng những giây phút còn lại để chúng ta ở bên nhau. Chỉ còn 2 ngày nữa thôi... Anh... không cần biết lý do em nói dối anh là gì, nếu em không muốn nói... Ách xì... Em nghĩ thế nào?...
Kiyoshi hỏi...
Vẫn không thấy Akina có phản ứng gì...
- Akina? Em sao vậy? - Lo lắng...
...Im lặng...
- Akina!... - Kiyoshi nhẹ nhàng quay người Akina về phía mình... Nhưng, không đủ lực... Do không muốn cô bị đau, anh giữ chặt vai cô rồi chạy lên đứng trước mặt cô...
Akina không muốn Kiyoshi nhìn thấy khuôn mặt mình lúc này, nên vội cúi gầm mặt xuống và quay đi. Nhưng Kiyoshi liền giữ chặt cô lại...
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên...
Những giọt nước mắt trong veo chảy dọc hai gò má ửng hồng...
- Akina... Anh đã dặn em là không được khóc khi không có anh ở bên rồi mà! - Kiyoshi khẽ cau mày, đưa tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt Akina rồi ôm cô vào lòng.
- Ngốc! Ngốc! Ngốc! Ngốc! Ngốc! Anh đã đính hôn thì phải nói với em 1 tiếng chứ!... Hức... - Akina, không còn gì để giấu giếm, vừa đấm thùm thụp vào ngực áo Kiyoshi vừa oà khóc nức nở...
- Anh xin lỗi... Ách xì... À mà... Khi nãy em nói anh đúng là cái đồ gì? - Kiyoshi vừa chống cự vừa thắc mắc, nở nụ cười ranh mãnh.
- Ngốc!... Hức... Đoán thử đi! - Akina tự nhiên lấy áo Kiyoshi lau nước mắt. Đột nhiên, thế này, cô cảm thấy cục đá trong lòng mình như không cánh mà bay...
- Đẹp trai?
- Không! - Akina bất giác mỉm cười trước độ tự tin của Kiyoshi.
- Đào hoa?
- Có thể... Không
- Ngốc?
- Trong nhiều trường hợp khác.
- Biến thái?
- Ahihihi... Chuẩn rồi! - Akina cười toả nắng.
Đúng lẽ ra khi nãy từ đúng phải là "phiền phức", nhưng mà từ "biến thái" lúc này là hợp ngữ cảnh nhất! Hai người đang ôm nhau ở giữa công viên vào buổi sáng sớm cơ mà! Những người đi ngang qua lại nhìn 2 người bằng ánh mắt đó, ánh mắt "giới trẻ thời nay thật là..."...
- A! Dám nói anh là đồ biến thái hả? Phải phạt! Phạt mới được! - Kiyoshi dùng hai tay giữ vai Akina, nhẹ nhàng đẩy cô ra một khoảng rồi cố tình để bàn tay trượt xuống eo cô, giữ chặt...
- Anh... tính làm gì hả? Đồ biến thái? - Akina nói giọng thách thức.
- Cưỡng hôn! - Kiyoshi đáp tỉnh bơ rồi từ từ cúi xuống sát mặt cô...
50cm...
40cm...
30cm...
20cm...
10cm...
- A... Ách xì... Ách xì.. Ách xì... - Kiyoshi bỗng buông cô ra, quay lưng lại làm một tràn hắt hơi dữ dội...
Akina đang ngớ ra chưa biết phản ứng gì thì ông trời đã giúp khiến cô đứng nhìn Kiyoshi mà bụm miệng cười.
- Oa... Cưỡng hôn không thành rồi!... Vậy phạt em cả ngày hôm nay phải đi chơi với anh! - Kiyoshi vừa xoa xoacái mũi đỏ hoe vừa nói, giọng như sắp khóc.
- Hihi... Anh nên ở nhà cho khoẻ đi chứ!
- Không thích! Muốn đi chơi à! - Kiyoshi chu mỏ lên vòi vĩnh như 1 đứa con nít.
- Vậy thì phải đi với em trước! - Akina chủ động nắm tay anh kéo đi.
Cô dẫn anh tới tiệm thuốc tây, mua thuốc cảm rồi bắt anh uống liền ngay tại chỗ. Lo lắng cho thế là cùng!
~~- Bây giờ anh muốn đi đâu? - Akina chống hông nhìn Kiyoshi đang sắp chết vì bị sặc nước.
- Anh... khụ khụ... muốn đi... Khu vui chơi... giải trí!... khụ khụ
- Bộ anh là con nít hả? Ừm... Được thôi! Mà... nó ở đâu vậy?
Đến lượt Kiyoshi nắm tay Akina và kéo cô đi.
- Đi với anh!
Hai người đi băng băng qua dòng người bấy giờ đã tất bật đổ ra đường phố để đi làm...
~Dừng chân trước Khu vui chơi giải trí Oni,
2hi.us