Truyện teen  Cô Nàng Bí Ẩn

Truyện teen Cô Nàng Bí Ẩn

Tác giả: Internet

Truyện teen Cô Nàng Bí Ẩn

Kiyoshi hào hứng khoe hàm răng trắng tinh thẳng tấp, tung tăng kéo Akina vào.
- Chúng ta chơi thôi!
- Chơi gì bây giờ? - Chưa kịp lau mồ hôi lấm tấm trên trán, Akina hỏi. Năng lượng từ Kiyoshi truyền qua làm cô như phấn khởi hẳn lên.
- Tàu lượn siêu tốc! - Anh nháy mắt 1 cái rồi lại kéo cô đi...
- Ể? Khoan, em không đi cái đó đâu à nha~ - Akina mở to mắt, cố gắng thoát khỏi Kiyoshi nhưng vẫn bị lôi đi xềnh xệch.
- Không cho em chạy giữa chừng đâu!
Số là Akina đã đọc và ám ảnh luôn tập đầu tiên của bộ truyện "Conan". Tập ấy có vụ án trên tàu lượn siêu tốc* vô cùng kinh dị nên sinh ra từ đó cô sợ, rất sợ những chiếc tàu lượn siêu tốc.
(*: bạn nào không biết thì thử đọc tập 1 của truyện hay phim Conan nhá)
Thế là Kiyoshi vẫn hồn nhiên kéo Akina đi mua vé rồi nhấn cô xuống ghế ngồi của chiếc tàu lượn siêu tốc, mặc cho khuôn mặt cô bạn gái mình trắng bệch không còn một giọt máu...
Chiếc tàu bắt đầu chạy...
Akina vừa run lẩy bẩy, một tay bấu lấy cánh tay Kiyoshi, tay còn lại giữ chặt thành ghế, vừa la hét đủ nghe:
- Cho em xuống! Cho em xuống ngay! Cho em xuống!
- Vui lên đi chứ!... A... Ách xì...
"Vui cái nỗi gì?"
Akina thầm nghĩ trong cơn hoảng loạn. Tim cô đang đập như trống đánh trong lồng ngực...
"Ôi... Không ổn rồi!..."
Chiếc tàu bắt đầu lên đến nơi cao nhất rồi trượt nhanh xuống như không phanh...
- AAAAAAAAA........!....!....!.!.!!!
Akina nhắm tịt mắt lại, la toáng lên trong khi Kiyoshi cười nham nhở...
Kết thúc chuyến đi, Akina bước ra. Khuôn mặt xanh xao, phờ phạc...
Còn Kiyoshi thì nhảy tưng tưng vui sướng...
- Lâu rồi anh mới được vui như thế đ... Em sao vậy, Akina?...
Akina trừng mắt lên nhìn Kiyoshi...
"Được lắm! Đừng trách tại sao em ác à nhá!"
Một ý nghĩ vụt qua đầu làm cô khẽ nở nụ cười nham hiểm ngay tức khắc và kéo tay Kiyoshi đi đến 1 nơi...
- Chúng ta vào đây đi! - Akina nhẹ nhàng nói, giọng lẫn một chút xíu nguy hiểm...
- A... Anh ... anh không vào đâu! Anh không vào đâu! - Kiyoshi níu Akina lại, không cho cô kéo mình đi nữa và nằng nặc không chịu đi như một đứa trẻ.
Trước mặt hai người là "Lâu đài ma", nơi không thể không có ở bất kì khu vui chơi giải trí nào và Kiyoshi rất sợ chỗ đó! Do anh vốn sợ... ma từ nhỏ! (Đã nhắc đến trong Ngoại truyện 2: Phỏng vấn)
Quan sát phản ứng của Kiyoshi, Akina cười hì hì và càng hứng khởi tợn. Cô nhất quyết lôi cho bằng được anh vào chỗ đó để trả thù. Ai bảo dám tự ý cho cô vào tàu lượn siêu tốc làm gì?...
~~15 phút sau...
Hoàng tử Akina đã giải cứu thành công Công chúa Kiyoshi với tiếng hét thất thanh cao chót vót ra khỏi Lâu đài ma. Mặt Công chúa trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen như gỗ mun.... A nhằm...
- Hihihihihihi... Lần sau chúng ta lại đi nữa nhé, Kiyoshi?... - Akina ôm

bụng cười, nhưng lại chợt nhận ra mình đã nói từ... "Lần sau".... Liệu có thể vui như thế này nữa không?... Lần sau...
- Akina đáng ghét!... Ách xì... Anh sẽ ôm mối thù này vào lòng... Biến thương đau thành thù hận... Biến thù hận thành yêu thương!
- Ơ... Cái vế sau đâu ra th... - Kiyoshi nhanh chóng vọt ra trước mặt Akina và đặt lên môi cô 1 nụ hôn ngắn trước khi cô kịp nói hết câu...
- Là do anh nghĩ ra ấy! - Kiyoshi cười. Nụ cười ranh mãnh, nhưng lại lẫn một chút màu sắc của nỗi buồn... - Chúng ta chơi tiếp thôi! Hôm nay em muốn gì anh sẽ mua, hay làm cho em! Em muốn đi đâu anh sẽ dẫn em đi! Chúng ta sẽ quẩy cả ngày luôn!
- Ừm! - Akina gật mạnh đầu, hăng hái chạy ra trước. - Đố anh bắt được em nhá!
- Bắt được thì em phải chịu phạt đó! - Kiyoshi nhanh chóng đuổi theo.
Khu vui chơi giải trí hôm nay tràn ngập trong ánh nắng vàng và tiếng cười đùa vui vẻ...
- Hahahaha... Em có thấy thằng nhóc khi nãy không? Nó nhìn tụi mình mà rớt cả cây kem!...
Đẩy cửa bằng lưng, Kiyoshi vừa cười lớn vừa bế thốc Akina vào căn hộ số 165...
- Vâng, nhưng mà anh làm thế này kì quá cơ... Đầu độc tâm trí trẻ thơ!... - Akina dụi đầu vào ngực áo sơ-mi phảng phất mùi hạnh nhân lẫn mồ hôi của Kiyoshi. Giọng nói của cô nghe mệt mỏi nhưng không nặng nề mà lại rất trong trẻo.
- Này nhé, khi nãy anh đã bắt được em rồi! Giờ chịu phạt há? - Kiyoshi cười nham hiểm, đóng cửa và khoá lại.
- Em có nói là bắt được em là anh được phạt đâu? - Akina cãi lại.
- Anh thích thì anh có quyền phạt chứ nhỉ? - Kiyoshi thả phịch cô xuống giường, nhẹ nhàng leo lên...
- Anh định làm gì thế hả? - Akina dè chừng... Cô có linh cảm chẳng lành...
Ngoài cửa sổ, mặt trăng đang rọi chiếu những tia sáng bạc lấp láng, huyền ảo trong màn đêm đen kịt. Ánh sáng hắt vào căn phòng nhỏ, đủ sáng để mắt thường có thể thấy được thân hình tuyệt mĩ của Akina lộ rõ dưới chiếc áo đẫm mồ hôi...
Kiyoshi cởi bỏ áo khoác, nằm xuống, chống hai tay xuống giường vừa để nâng người anh không đè hẳn lên người Akina, vừa để cho cô nàng không lăn đi mất...
Im lặng kéo dài... Ve kêu ngoài kia không thể át đi tiếng hai trái tim đang đập cùng 1 nhịp...
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm của cô...
- Anh... muốn có được em đêm nay, Akina à...
Hết chương 43



Chap này xin tặng cho bạn Rururichan nhá!
Chap này có chứa nội dung nhạy cảm. Vui lòng cân nhắc trước khi xem... và không cấm!
---------------------------------------
- Anh... muốn có được em đêm nay, Akina à...
Hơi thở của Kiyoshi phả vào Akina làm mặt cô nóng ran lên....
- Ya~ Anh... muốn chết hả, tên biến thái kia?...
Câu nói này, hình như nghe quen quen...
- Đã nói là không được gọi anh là Biến thái nữa cơ mà! - Kiyoshi cau mày.
- Biến thái! Biến thái! Biến thái! Emcứ gọi thì đã sao? - Akina chu mỏ lên thách thức. - Biến thái! Biến thái! Biến thái! Biến th...
Bị khiêu khích. Ham muốn bộc phát. Kiyoshi lập tức khoá môi Akina lại... bằng một nụ hôn sâu và cuồng nhiệt...
Tay trái anh vẫn chống để nâng thân mình...
Tay phải bắt đầu vuốt nhẹ từ cánh tay xuống bàn tay Akina, cảm nhận làn da trắng mịn màng trên từng đầu ngón tay mình...
Rồi thì anh chuyển sang phần bụng, chậm rãi luồn tay vào dưới áo cô...
Bỗng...
Akina nắm lấy bàn tay Kiyoshi khiến anh khựng lại...
Môi anh rời môi cô...
Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô dưới ánh trăng và đôi mắt ngân ngấn nước...
Ham muốn trong lòng bỗng vụt tắt...
- Anh... xin lỗi... - Kiyoshi ngồi dậy, áy náy gãi đầu... Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hối hận vì ham muốn nhất thời của mình...
- Em... phải là người xin lỗi mới đúng... - Akina cũng ngồi dậy, thu mình ở một góc giường, nói nhỏ nhẹ. - Xin lỗi, nhưng em... chưa sẵn sàng...
- Không sao, anh tôn trọng quyết định của em mà...
...Im lặng kéo dài phủ lên bầu không khí tĩnh lặng của căn phòng...
Ngoài kia, ve sầu vẫn tiếp tục cất lên những khúc ca buồn não ruột...
- Anh... đi nấu đồ ăn nhé! Em muốn ăn gì nào? - Kiyoshi lên tiếng sau một khoảng thời gian, phá tan bầu không khí ngượng nghịu...
- Mì gói! - Akina trả lời ngay lập tức không cần suy nghĩ, nở nụ cười tinh nghịch.
- Không sợ mụn sao?
- Không sao, em bớt đẹp tí thì có ít người mê hơn, tốt cho anh đó chứ!
- Okie!~ - Kiyoshi nói rồi chạy biến vào nhà bếp.
Akina vẫn ngồi một chỗ, đưa mắt nhìn ánh trăng sáng huyền ảo ngoài cửa sổ...
Nụ cười vụt tắt...
"Chỉ còn đêm nay nữa thôi... sao?"
~Mì gói nóng hổi được dọn ra vừa đúng lúc Akina bước ra phòng khách do bao tử kêu réo liên hồi. Mùi hương của tô mì lan toả khắp phòng làm kích thích cái dạ dày rỗng của cả hai người khiến bốn con mắt đều sáng rỡ.
- Ăn đi nhé! Không ăn nhanh thì nó sẽ biến mất ấy! - Kiyoshi cười ranh mãnh, nói. Anh giả bộ lấy đũa gấp một cọng mì từ tô Akina đưa lên miệng...
- A! Không được không được! - Akina phóng tới Kiyoshi, vội vàng vơ lấy cọng mì trên đầu đũa và bỏ tọt vào miệng... Nhưng theo đà, cô đâm sầm vào người Kiyoshi và 2 người ngã lăn ra sàn....
"Cốp"
- Oa... Đau! - Akina vừa ngồi dậy xoa xoa cái đầu gối khi nãy đập xuống sàn gỗ vừa mếu máo nói.
- Anh mới là người phải nói đau đây nè! - Kiyoshi nằm bẹp dí dưới sàn, đưa tay lên xoa đầu. Rõ ràng cái tiếng động khi nãy không chỉ có 1 mình đầu gối Akina gây ra mà còn có sự góp phần nhiệt tình của đầu Kiyoshi nữa. - Em ác thiệt đó!
- Ai bảo giành mì của em làm chi! À quên, mì gói!!!! - Mắt Akina lại sáng rực như hai vì tinh tú trên tú trên trời. Cô nhào người đến bàn ăn và nhanh chóng hít một hơi đầy hương mì vào lồng ngực. - Itadakimasu
~Kiyoshi bị bỏ mặc, cau mày, giận dỗi lồm cồm bò dậy:
- Nhớ đó nha! Mối thù này nhất định anh phải trả!
- Ừm... Anh ăn anh i ể ết ây ờ... (Anh ăn nhanh đi để hết bây giờ) - Akina vừa nhồi một muỗng mì đầy vào miệng vừa nói.
- Em ăn như heo á! Không mập mới lạ! - Kiyoshi cốc đầu Akina rồi ngồi vào bàn ăn.
- Ệ e! (Kệ em!)
- Thôi thôi, đừng có vừa ăn vừa nói nữa! Ăn đi!
Thế là hai người ăn với tốc độ chóng mặt...
~~- Vậy là ngày mai anh sẽ đi hả?... - Akina tựa đầu vào vai Kiyoshi, hỏi. Lời nói nhẹ nhàng tựa cơn gió...
- Ừm... Em có điện thoại không? Anh sẽ nhắn tin cho em thường xuyên...
- Không. Em ghét những thứ điện tử đó lắm! Với lại tài sản của em không đủ để mua...
- Vậy anh sẽ mua cho em một cái...
- Không được đâu... Em đã nói là em ghét rồi mà...
- Vậy thì anh sẽ gửi thư về cho em... Em cứ sống ở... nơi này nhé!
- Vâng... - Akina thả lưng xuống giường.
- Làm gì mà thảm dữ vậy? À, khi nãy anh nói là có mối thù cần trả đấy! - Kiyoshi cười nham hiểm. - Trả này! Trả này!... - Anh đưa tay chọc lét Akina khiến cô cười sằng sặc.
- Ahahahahahahaha...
- Đừng buồn. - Kiyoshi buông tha cho Akina, hạ giọng nói. - Định mệnh đã cho chúng ta gặp và yêu nhau. Hẳn nó sẽ sắp đặt sẵn ngày gặp lại cho chúng ta mà... Em còn nhớ không? Nếu không có chuyện tình cờ được gặp nhau ở vũ hội, em chắc không biết đến anh. Nếu không có chuyện cùng cặp với nhau đầu năm học, chúng ta sẽ không thân thiết với nhau hơn nữa. Và nếu không có cơn bão tuyết vào

cái ngày mùa đông giá lạnh ấy, em sẽ không ở lại nhà anh như thế này... Nếu không có em, anh không biết đời mình sẽ như thế nào nữa...
... Im lặng...
- Nhưng cũng thật trớ trêu. Nó lại bắt anh phải đi như thế này... - Kiyoshi vò đầu, cười đắng cay. - Em hãy sống tốt nhé! Hãy tiếp tục, đừng vì anh mà từ bỏ cuộc đời. Nếu em phải lòng ai đó, anh sẽ ủng hộ hết mình đấy! Anh muốn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi em mỗi ngày... - Anh nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng.
- Đồ ngốc! Anh đi rồi thì có còn thấy được em đâu chứ! - Akina dụi đầu vào ngực Kiyoshi. - Em cũng sẽ ủng hộ anh với hôn thê của anh đấy nhé!
- Ừm... Và nhớ... đừng khóc khi không có anh ở bên... Mạnh mẽ lên nhé! - Giọng Kiyoshi bắt đầu nghẹn ngào.
- Vậy... bây giờ em... khóc được chứ? - Akina nói, giọng rung rung.
- Cứ khóc thoải mái đi! Khóc bao nhiêu em muốn! Từ mai trở về sau, sẽ không được khóc nữa đâu!...
Sau lời nói trầm ấm của Kiyoshi là một tràn tiếng khóc nức nở... Anh chỉ biết đưa ánh mắt buồn ra ngoài cửa sổ và nhẹ nhàng giữ khư khư Akina trong lòng mình...
Anh muốn thời gian ngừng lại, để cho phút giây này là mãi mãi...
Một lát sau...
Cả hai đều chìm vào giấc ngủ sâu...
~~Sáng.
Nắng sớm, mang một sắc vàng rực rỡ của mùa hè, len lói qua chiếc màn cửa hoạ tiết hoa mimosa vàng, chiếu thẳng lên khuôn mặt trắng không tì vết của Akina khiến cô khẽ nhăn mặt lại và chậm rãi mở mắt ra.
Cảm giác có gì đó thiếu thiếu...
Cô ngồi bật dậy, đưa mắt tìm kiếm khắp căn phòng...
Kiyoshi đã đi mất!...
Nơi đây chỉ còn lại hơi ấm và mùi hương còn vương vấn lại của anh...
Anh đã đi rồi!...
Đi thật rồi!...
Akina vớ lấy chiếc gối thoang thoảng mùi hạnh nhân, tìm kiếm những kỉ niệm từ mùi hương đó trong vô vọng...
Cô cắn chặt môi, cố kìm lại tiếng nấc những giọt nước mặt chực trào ra từ đôi mắt đỏ hoe...
Đừng khóc khi không có anh ở bên...
Phải làm sao bây giờ?...
Mới vừa đi có một chút mà cô đã không thể nhớ lại được giọng nói ấy...
Cô muốn nghe lại...
Hình bóng ấy...
Cô muốn nhớ lại...
Muốn nhìn thấy nó...
Cômuốn người ấy mãi mãi bên mình...
Tại sao... định mệnh... hoá ra lại là một thứ thật nhẫn tâm...
Nó cho cô người để yêu thương, quan tâm, chăm sóc, rồi lại lấy đi của cô tất cả...
Tại sao chứ?...
- Kiyoshi...
~Kiyoshi nhìn đồng hồ. Lo lắng. Hồi hộp. Buồn bã. Sắp đến giờ bay rồi...
Nơi anh sắp đến là cực Bắc của Sakura, nơi trung tâm của tập đoàn Kaze lớn nhất đất nước. Cực Bắc của đất nước Sakura cách Nam Sakura đến gần 400km, hơn cả khoảng cách từ Trái Đất đến Mặt Trăng. Muốn đi cần phải mất đến 2 ngày trên máy bay cao cấp. Người thường khó có thể đi được...
Đến đó, tương lai sáng rạng có thể mở ra với anh...
Giàu có...
Sung túc...
Vợ đẹp...
Thế mà trước mặt anh hiện giờ chỉ có một bóng tối bao trùm...
"Không có Akina... Cuộc đời chẳng còn nghĩa lý gì nữa... Nhưng... mình phải sống... Bởi vì mình tin chắc mình sẽ gặp lại cô ấy..."
Trong đầu anh bỗng vụt qua hình ảnh vào cái ngày đầu tiên anh trông thấy Akina qua cửa lớp...
Đôi chân thoăn thoắt...
Khuôn mặt thiên thần...
Anh khẽ mỉm cười...
- Chuyến bay SA109 sắp khởi hành. Mời quý khách nhanh chân đến cổng số 2 để lên máy bay.
Tiếng loa vang lên khắp sân bay khiến Kiyoshi đứng dậy để chỉnh trang lại y phục và kéo vali đi...
Trước khi lên máy bay, anh còn ngoái đầu lại nhìn khu căn hộ Kaze lấp lánh dưới ánh nắng, nước mắt không kìm lại được cứ tiếp tục lăn dài trên má...
- Tạm biệt em, Akina...
Hết chương 44



Chap này tặng cho thodien0105 nhá!
----------------------------------------
Từ ngày Kiyoshi đi, Akina như trở thành người vô hồn. Đôi mắt lại phủ một lớp khói vô hình màu xám đục... Cô làm gì cũng thật chậm rãi và nụ cười của cô như bay đi mất...
Bấy giờ, cô lại trở thành một gánh nặng đối với đội Sói trắng...
~- YUUMI! Tránh đi! - Kiba và Maito đồng loạt hét lên.
Khu vực núi gần khu dân cư đang diễn ra trận đánh quyết liệt. Khói lửa cứ liên tục loé lên rồi ngay lập tức bị dập tắt bởi cơ chế tự động...
Một con boss đang lao tới Akina, cấp A+, cách cô chỉ chừng 5m. Nhưng cô không có vẻ gì là chuẩn bị né tránh tên đó. Cô chỉ đưa ánh mắt vô hồn nhìn ánh lửa loé lên những tia đỏ nóng, tâm trí đã thả ở nơi nào xa xôi...
Satoshi đang tiêu diệt Sâu bọ ở đằng xa phải từ bỏ vị trí của mình để bắn những tên Sâu bọ đang cùng con boss tấn công Akina...
"Vút"
Mika lao đến ôm lấy người Akina, rồi phóng đi lên ngọn đồi gần đó, né tránh sự tấn công của địch, nhanh như một cơn gió...
Akina mới sựt tỉnh ra...
- Ủa? Chị Mika? Em đang ở đâu thế này?
Mika khuỵu người xuống, lau mồ hôi và cau mày, quát lên đầy bực nhọc:
- Em dẫn cả đội ra đây mà em không biết đây là đâu hả? Chúng ta đang ở giữa trận chiến đó! - Rồi chị dịu giọng. - Làm ơn, em đừng có như thế nữa! Dễ chết như chơi ấy! Kaze sẽ không muốn em trở nên như thế này đâu...
- Chị Mika... - Đôi mắt Akina lại trở nên đen láy sâu thăm thẳm, lanh lợi, sắt bén như lưỡi dao. - Được rồi! Cứ để đó cho em!
Akina đứng thẳng dậy, rút thanh Kurochishi ra khỏi bao. Thanh kiếm ánh lên tia sáng bạc trong bóng đêm như có ma thuật. Rồi cô phóng nhanh xuống đồi, chạy như bay...
Tíc tắc...
Ánh bạc loé lên cùng dòng máu đỏ thẵm bắn ra...
Những tên Sâu bọ bắt đầu chạy tán loạn...
Akina tra kiếm vào bao, quỳ xuống nền đất cứng và nhìn lên bầu trời đầy sao, lại hồn thả trôi lơ lửng về nơi đâu...
- Kiyoshi...
~~- Akina, con đang làm phiền người khác nhiều đấy!... - Washi ngồi trên chiếc ghế của mình sau bàn làm việc, nói giọng êm ái nhưng vẫn ra vẻ nghiêm nghị.
- Dạ, con biết thưa sếp... - Akina đứng trước mặt ông, cúi gầm mặt xuống vẻ biết lỗi.
- Hay là thế này đi... Con cứ nghỉ ở nhà đi, chừng nào con cảm thấy khoẻ lại rồi thì làm việc tiếp. Như thế này hoài thì không những con gặp nguy hiểm mà tính mạng của mọi người xung quanh cũng vậy. Được chứ?
- Dạ vâng... Vậy thì con xin phép... - Akina gập người 90 độ rồi đi ra khỏi căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt và ngột ngạt. Đôi mắt cô, dù đen láy, nhưng vẫn ánh lên tia buồn bã tột cùng...
Kiểm tra hộp thư ở sảnh của khu căn hộ Kaze, cô phát hiện ra một bức thư nhỏ nằm ngay ngắn. Cô chậm rãi lấy nó ra, xem tên người gửi. Mùi hương hạnh nhân thoang thoảng thoáng qua làm đôi tay đang cầm bức thư của cô run lên bần bật...
Người gửi: Kiyoshi Kaze, Toà nhà Kaze, Số 202 đường Kami, cực Bắc Sakura.
Vậy là anh đã giữ lời hứa. Sau 3 tháng biệt tăm biệt tích anh đã gửi thư về...
Cô chạy vội lên căn hộ 165, đóng sầm cửa lại và bắt đầu gấp gáp mở cái phong thư trắng ra...
"Cực Bắc Sakura, ngày 30 tháng 8,
Akina yêu dấu,
Anh xin lỗi vì mấy tháng nay không gọi điện về nhà hay gửi thư cho em.
Từ khi anh xuống máy bay, mọi việc cứ đổ vào đầu anh làm anh không kịp đỡ nổi.
Anh phải làm việc cho đến tận khuyavà chẳng lôi đâu ra thời gian để viết thư cho em...
Em hiện giờ thế nào rồi? Có khoẻ không? Có thường cười tươi như anh đã dặn không? Anh lo lắm đấy! 6 ngày nữa là ngày khai trường rồi nhỉ? Không biết năm nay em sẽ bắt cặp với anh chàng nào hay đứa nhóc loi choi

nào đây... Nhớ kể cho anh biết nhé!
Anh đã được thu xếp để lên chức Tổng giám đốc chi nhánh công ty Kaze ở Cực Bắc Sakura. 2 tháng nữa anh sẽ chính thức lên chức. Còn bây giờ anh đang làm ở chức Phó tổng giám đốc. Công nhận là ba anh hành anh như gì vậy đó!...
Ông nói là 1 năm nữa, vào đúng ngày khai trường năm sau, đám cưới của anh sẽ được tổ chức... Từ đây đến lúc ấy còn dài. Anh... không muốn nó được tổ chức tí nào cả!
Anh xin lỗi, Akina...
Em nhớ, đừng có khóc nhé! Nhớ em nhiều lắm!
Anh đợi thư của em,
Yêu em, Akina.
Kiyoshi Kaze"
Chữ "khóc" trong bức thư bị nhoè hẳn đi...
"Vậy mà nói người ta không được khóc ư?..." Akina mỉm cười, mắt lấp lánh những giọt nước trong veo... "Em cũng nhớ anh nữa..."
Tối đó, Akina dành thời gian ra viết 1 bức thư gửi đến Kiyoshi, cố ngăn cho chữ viết không bị rung rung hay nước mắt trào ra...
~~Năm nay, Akina đã lên lớp 12A. Đây là năm cuối cấp. Trường Sojika năm này lại có số học sinh lẻ. Do vụ rùm ben năm trước mà Akina bị loại ra khỏi buổi lễ Bắt cặp cho tiện. Vậy cũng tốt! Cô đã viết điều này trong thư gửi đến Kiyoshi.
Ngày khai trường, Akina chỉ đi dự lễ phần đầu nhưng cũng đủ đểtrở thành chủ đề bàn tán của các nam sinh cùng khối hay lớp dưới. Đến buổi lễ Bắt cặp, cô thong thả đi ra khỏi Hội trường khiến mọi người vừa bàng hoàng vừa tiếc nuối...
Cô chậm rãi bước đi trên con đường lát đá, đẩy nhẹ cánh cửa của sân tập nhảy Kaze và đi vào trong. Đây là nơi cô và Kiyoshi học tập cùng nhau, khiêu vũ cùng nhau... Mồ hôi và máu đã đổ xuống nơi này... Chứa đựng những kỉ niệm không thể nhạt phai...
Phòng tập nhảy, như muốn xé nát tim cô, lạnh tanh, không còn vương vấn một chút hơi người nào. Cô ngồi phịch xuống bục gỗ, tay ôm lấy mặt...
Cô nhớ...
Nhớ như điên như dại...
Hình bóng ấy...
Hơi ấm ấy...
Mùi hương ấy...
Nụ cười ấy...
Giọng nói ấy...
Tất cả hiện lên trong tâm trí cô đều không rõ ràng...
Thật là mờ ảo...
Như thể người ấy, không tồn tại...
Cô muốn gặp lại...
Dù chỉ lướt qua nhau như người dưng...
Akina đưa tay đặt lên nơi ngực trái của mình...
"Trái tim mình... đau quá!"
~~Mùa Đông đến, Akina nhận được bức thư thứ 3 từ Kiyoshi:
"Akina à, ba anh đã phát hiện ra việc chúng ta liên lạc với nhau qua thư từ. Ông không muốn chúng ta còn có quan hệ gì với nhau nữa nên ông đã nhốt anh trong phòng. Đây là bức thư cuối cùng anh có thể gửi đến được cho em qua tay một người đưa báo. Anh xin lỗi, Akina... Mong em hãy sống tốt! Yêu em nhiều..."
Bức thư ngắn gọn, nhưng lại chứa nội dung khiến Akina cảm thấy như sét đánh ngang tai...
Cô thẫn thờ men dọc con đường bê tông xám xịt. Tuyết rơi xuống trắng xoá cả tóc, nhưng cô không quan tâm... Thiếu Kiyoshi, cô thiết sống làm cái gì cơ chứ?...
Công viên Toru vắng tanh, không một bóng người, gió tung hoành khắp nơi, tuyết rơi trắng xoá...
Lạnh...
Cô nhắm mắt lại, cố nhớ lại hơi ấm Kiyoshi đã đem lại cho cô vào cái ngày Ryouji ruồng bỏ cô mà đi ấy...
Nhưng không thể...
Những gì cô cảm nhận được chỉ là cơn lạnh buốt làm tê tái da thịt và tâm hồn của cô...
Mím chặt môi...
Không được khóc...
Vì lúc này chẳng còn người ấy ở bên...
Cô phải mạnh mẽ hơn nữa...
Rảnh rỗi... Akina thường đi thơ thẩn khắp các phố phường, sân trường, hay chỉ ngồi giả vờ ngủ, nhìn vu vơ lên bầu trời trong xanh, tìm kiếm lại những kí ức đẹp...
Cô đến quán cà phê kem - nơi cô và Kiyoshi chạm môi nhau lần đầu tiên, Shika cafe - nơi cô cùng Kiyoshi và mọi người ăn Giáng sinh cùng nhau, khu vui chơi giải trí Oni - nơi cô và Kiyoshi vui vẻ với nhau vào ngày cuối cùng...
Những giây phút ấm áp hiện về khiến cô lặng lẽ mỉm cười...
"Hy vọng anh cũng đang mỉm cười nơi đó..."
~~Tối, cô trở về nhà, đắm chìm trong cảm giác cô đơn lạc lõng...
Thỉnh thoảng, Nariko hay các anh chị lại đến nhà cô chơi, trò chuyện với cô cho đỡ buồn... Những lần ấy, căn hộ như được sống lại thêm lần nữa...
Nhưng... khi họ đi, Akina lại cảm thấy như có một khoảng trống trong tim không thể lấp đầy...
Cô cố gắng che đậy sự tĩnh lặng, lạnh lẽo của căn hộ bằng cách bật tivi lên và nằm xem, rồi chìm vào giấc ngủ...
Đã bao lần, cô gọi tên anh trong giấc mộng... Đã bao lần, cô thức giấc và cảm giác hụt hẫn khi không có anh bên cạnh... Đã bao lần, cô tự hỏi mình sẽ còn sống được bao lâu nữa với cái tình trạng này... Đã bao lần...
~Cô cứ tiếp tục trôi dạt trong cuộc đời...
Không mục đích sống...
Không niềm vui...
Chìm đắm trong kí ức của quá khứ
Cho đến 1 ngày...
- Akina, ta có chuyện cần báo với con...
Hết chương 45



Chap này tặng cho Rururichan nhá! Tks vì nỗ lực canh giựt tem hằng ngày ~^^
~----------------------------------------
Sinh nhật. Akina ngồi một mình trong căn phòng lạnh tanh, ngắm hoa anh đào nở qua cửa sổ...
"Ding dong"
Tiếng chuông cửa kêu vang...
Akina chậm rãi đi ra mở cửa...
...
"Cạch"
- BẤT NGỜ CHƯA? - Phía sau cánh cửa, Nariko, Kiba, Maito, Satoshi và Mika đang đứng "dàn trận" sẵn đợi Akina với bong bóng, hoa và bánh kem trên tay. Mặt người nào cũng tươi rói, cứ y như là cái ngày này năm ngoái vậy...
Nhưng... thiếu 1 người...
Akina cười nhẹ thay cho lời cảm ơn, rồi mời mọi người vào nhà.
Sau khi ăn no nê, Nariko xin phép cáo từ trước vì phải về nhà đúng giờ cha mẹ đặt ra. Thật là một người con ngoan làm sao!
Còn lại đúng 5 người, cười nói vui vẻ... Có những chủ đề bắt đầu lấn sang chuyện Sâu bọ, vì không cần phải che giấu nữa...
Trước khi về, Mika quay sang nói nhỏ với Akina:
- Akina à, sếp có chuyện muốn nói với em đấy!
Akina khẽ gật đầu:
- Cảm ơn chị đã nói với em. Mai em sẽ đến gặp sếp!
Rồi cô tiễn mọi người ra về...
~~"Lại có cảm giác cô đơn rồi..."
Cô quay lại bên khung cửa sổ, lặng lẽ cười buồn...
Chợt...
Cô có cảm giác rằng có người đang ôm lấy mình...
Hơi ấm truyền khắp cơ thể cô...
Mùi hương hạnh nhân thoáng qua...
Cô khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cảm nhận nó...
Cô định đưa tay lên, giữ chặt lấy hơi ấm đó...
Nhưng...
Tay cô lại bị bơ vơ giữa khoảng không tĩnh mịch...
Chỉ là ảo giác...
Tất cả chỉ là ảo giác...
Cô nhếch mép cười, tự khinh bỉ chính mình...
Đã hơn nửa năm trôi qua mà lại không thể quên được cảm giác đó...
Đúng là một con ngốc mà!...
~- Chào sếp ạ... - Akina đẩy nhẹ cửa bước vào bên trong căn phòng ngột ngạt, u ám với 4 bức tường xám xịt. Có cảm giác nơi đây là nhà tù nếu không có ô cửa sổ nhỏ được gắn lớp kính chống đạn dày cui, chỉ để một chút ánh sáng le lói hắt vào căn phòng...
- Akina, ta có chuyện cần báo với con... - Washi xoay ghế lại, ngồi đối diện với Akina. Bộ y phục thường ngày của ông... toàn bộ là màu đen, đen từ đầu đến chân... Bởi vì ông là người yêu màu đen, màu sắc của bóng tối... Chúng khiến một cảm giác sảng khoái dậy lên trong lòng ông, vừa giúp ông đạt đến cực đỉnh của sự minh mẫn, vừa làm khuây khoả tâm hồn. Chúng gợi cho ông đến những ngày ông còn đang ở mặt trận, chiến đấu với lưỡi gươm vun vút trên tay...
- Chuyện gì thế... thưa sếp?...
- Hãy hứa với ta là con sẽ không khóc hay xỉu khi nghe lời ta nói! - Ông nói như ra lệnh, mặc dù giọng lại vô cùng êm

ái.
- Vâng... Con đã mạnh mẽ lên rồi mà! Đã hơn nửa năm trôi qua từ cái ngày ấy rồi còn gì! - Akina cười nhẹ.
- Vậy thì tốt! Con hãy lại gần đây! - Washi vừa nói vừa mở ngăn bàn, chậm rãi lấy một phong bì thư đã vàng úa, cũ mèm ra, đặt vào tay Akina...
- Đây là...?... - Akina hết nhìnbức thư rồi ngước lên nhìn Washi...
- Thư từ tay người đã nhận nuôi con cách đây gần 18 năm. Con hãy đọc kĩ nó! Quyết định có làm theo hay không là tuỳ con. - Ông thoát một chút lo ngại...
Tay Akina bỗng dưng rung rung. Cô phải dùng cả hai tay cầm chắc lấy bức thư để tránh việc đánh rơi nó...
Từ ba... ư?...
Cô cúi gập người xuống chào Washi rồi đi băng băng qua dãy hành lang tối, mặt thất thần, bàng hoàng, hàng loạt câu hỏi như nhảy nhót trong đầu cô...
"Ba... đã viết thư cho... mình sao?...
Tại sao chứ..?...
Ông còn điều gì muốn nói với mình?...
Tại sao sếp lại giấu đến tận giờ?..."
Về đến nhà, cô vội vã đóng cửa lại, rồi đưa bức thư lên xem...
Cô nhìn lướt qua phía bên ngoài...
Tên người gửi là Tsubasa Toru...
Đúng là ba rồi!...
Bên dưới còn có dòng chữ đã phai nhoà theo năm tháng: "Nếu tôi chết, hãy mở cái phong thư này ra."
Cô cẩn thận lấy tay mở phong thư không được dán kín...
"Thân gửi Washi Yong, ông bạn thân của tôi,
Nếu ông đang đọc những dòng này, có lẽ tôi đã không còn trên cõi trần gian này nữa rồi!
Nhưng trước khi đi, tôi muốn xin ông một ân huệ. Hãy nhận nuôi con gái nuôi của tôi. Tên nó là Akina Yuumi. Sau khi tôi mất được vài ngày, chắc chắn nó sẽ đến tìm ông, với một trái tim hận thù. Mong ông hãy tiếp tục dạy bảo và bảo vệ nó thay tôi.
Và đến sinh nhật thứ 18 của nó, hãy đưa bức thư này cho nó.
Nếu ông có thể, tôi xin cảm ơn nhiều lắm! Thế có chết, tôi cũng không phải hối tiếc.
Sau đây là những dòng ba muốn nói với con, Akina:
Akina yêu dấu của ba,
Ba không thể hình dung được con khi trưởng thành sẽ như thế nào...
Chắc hẳn là con sẽ đẹp tuyệt trần và thông minh nhỉ? Con gái của ba mà...
Hẳn con phải giận ba lắm khi ba nói dối con là con ruột của ba, hãy tha lỗi cho ba nhé!
Vài ngày nữa thôi, bọn Akuma sẽ hợp tác với bọn Sâu bọ để bắt con đi. Và ba sẽ không để chuyện đó xảy ra...
Bởi vì theo lời sấm truyền, chỉ cócon mới ngăn được các thế giới khác tấn công chúng ta.
Với mong muốn con được sống một cuộc sống đầy đủ, ấm no, ba đã hứa hôn con với gia đình bạn thân của ba. Ông ta rất giàu và ông ta cũng có một người con trai gần bằng tuổi con. Ba biết thời nay rất ít chuyện như thế này, nhưng mà tương lai của con mà chưa yên ổn thì ba không thể nào nhắm mắt ra đi thanh thản được.
Trong phong thư có chiếc nhẫn làm chứng cho cuộc hôn nhân giữa hai con. Hãy đeo nó vào, Akina à!
Ba đã báo trước cho gia đình bên đó. Cậu con trai của họ ắt hẳn cũng biết tự bảo vệ mọi người xung quanh hay ít nhất là tự mình biết nên làm gì. Vì vậy, con chẳng cần lo lắng về việc hôn phu của con có thể bị thương.
Mong con hãy lượng thứ cho ba về chuyện sắp đặt này. Ông bạn thân của ba sẽ tự biết lo liệu cho đám cưới của con khi con đã đủ tuổi. Con hãy suy nghĩ thật kĩ. Ba mong con đừng làm trái ý ba, ba sẽ không yên lòng đâu!
Còn nữa, hãy chuẩn bị cho trận quyết đấu cuối cùng. Đến một ngày nào đó, con sẽ biết được dòng máu con đang mang trong người là của ai. Bọn chúng vẫn đang săn lùng con từ ngày này qua ngày khác. Hãy mạnh mẽ lên, con gái yêu của ba!
Hy vọng con sẽ hạnh phúc!
Yêu con,
Tsubasa Toru."
Bức thư trên tay Akina rơi xuống đất...
Cô khuỵu xuống ngay cửa ra vào,
2hi.us