Truyện teen- Đợi gió giao mùa Phần 2
Tác giả: Internet
Truyện teen- Đợi gió giao mùa Phần 2
luôn đi. Em thấy khỏe rồi. Nếu cứ phải ở đây ngửi mùi thuốc sát trùng chắc em chết mất.
Hải Dương nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu:
-Thế cũng được. Anh sẽ tìm một bác sĩ giỏi tới tận nhà chăm sóc cho em. Mà em cũng tới nhà anh ở luôn đi, chỉ còn sáu ngày nữa thôi, để em một mình trong nhà chú Khánh anh cảm thấy không yên tâm. Cô , chú đó có quá nhiều công việc, họ không thể ở bên cạnh chăm sóc cho em được.
Lucy gật đầu, dì Thanh đang làm việc trong bệnh viện, khi Hải Dương đi tới trình bày sự việc và nói muốn đón Lucy đi, dì có vẻ hơi buồn, đi tới ngồi bên cạnh Lucy, dì vuốt mái tóc cô bé gượng cười:
-Vậy là cháu quyết định sang Ôxtraylia sao Lucy ?
-Dạ !
Lucy gật đầu, đôi mắt cô bé nhìn dì hơi ái ngại. Từ khi Lucy chuyển về đây, cả chú và dì đều yêu thương cô bé như con đẻ của họ. Lucy cũng không muốn rời bỏ họ mà đi. Nhưng cô bé không còn cách nào khác. Lucy không thể ở lại nơi này. Cô không muốn đối diện với những hình ảnh thân thương mà mình không thể dứt ra được. Lucy sẽ đi xa để quên đi rằng: mình đã từng yêu một người, đã từng hạnh phúc và đã từng ảo tưởng về tương lai đó. Khi nào thấy nguôi
ngoai, cô bé sẽ trở về, chắc chắn là vậy…
Dì Thanh có lẽ cũng hiểu những gì mà cô bé nghĩ. Dì là người rất tâm lí mà. Từ lúc về nhà dì cố gượng cười giúp Lucy gấp đồ để tới nhà Hải Dương. Đồ đạc của cô bé cũng không có gì nhiều. Lucy trở về chỉ vì muốn lấy lại hai thứ, một là con mèo ú Nyako và hai là cây nhị khúc côn-kỉ vật duy nhất của bác Hoàng Long mà thôi.
Cô bé ngồi thẩn thờ trên bục cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời. Tiếng chuông gió trên cao kêu “leng keng”.
Thanh bình, yên tĩnh…
Và buồn…
Lucy nhìn quanh căn phòng mà mình đã ở trong một thời gian dài, rồi đôi mắt cô bé dừng lại ở một cái hộp nhỏ bằng gỗ nâu đặt trên bàn học. Lucy bước lại và mở nó ra, bên trong là vài món đồ trang sức đẹp đẽ, một chiếc vòng bạc đá đỏ dì Thanh tặng cô trong dịp giáng sinh, chiếc lắc tay có những chiếc lục lạc nhỏ, đây là của Nhật Dạ tặng cô bé vào hôm hội chợ. Một thỏi son môi phớt hồng mang mùi thơm kẹo ngọt…
Cầm lấy thỏi son. Lucy mở nắp ra và phớt lên môi mình, một mùi thơm nhẹ thoảng qua, Lucy có thể cảm giác được vị ngọt đang hiệnhữu, hương vị ngọt ngào của tình yêu. Của kí ức xa xưa…
Trái tim Lucy đau thắt lại, cô bé vội đưa tay lên che miệng, một cơn ho nhẹ nổi lên và vị ngọt ngào hòa lẫn vào màu đỏ của máu…
-Lucy ! Xong chưa ? Hải Dương đang chờ cháu đấy. Dì Thanh bước vào, Lucy mỉm cười rồi đưa tay bế con mèo mập Nyako và xách vali đi xuống dưới.
-Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé cháu gái ! Bất cứ khi nào buồn hãy nhắn tin cho chú và dì. Chú Khánh đưa tay xoa đầu Lucy, những nếp nhăn trên mặt chú lộ rõ hơn.
Chú đang buồn, Lucy cũng thấy buồn, rõ ràng cô bé không muốn đi một chút nào cả, nhưng nếu phải ở lại đối diện với thực tại. Lucy sẽ phát điên lên mà chết mất…
Lucy đang chạy trốn. Chạy trốn thực tại, chạy trốn nỗi đau…
-Cháu nhớ rồi ạ. Chú và dì cũng đừng làm việc quá sức nhé !
-Cháu đừng lo cho chú và dì, cháu mới là người đáng lo đó. Đã yếu mà còn không biết tự chăm sóc bản thân nữa. Không biết khi sang Ôxtrayli rồi cháu sẽ thế nào đây ?
Dì Thanh nhìn Lucy, ánh mắt tha thiết lo lắng, nhưng lúc đó Bạch Dương đã đi đến xách chiếc vali cho Lucy.
-Cô chú đừng lo. Qua đó cháu sẽ trông chừng con bé cẩn thận mà !
Nói rồi anh xách vali ra xe Hải Dương cho Lucy, trước khi lên taxi, anh còn quay lại nhìn Lucy dặn dò:
-Còn sáu ngày nữa là đi rồi, em nhớ nghĩ ngơi, chăm sóc sức khỏe thật tốt, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Gặp lại em sau nhé !( khúc này tự dưng có taxi ở đâu vậy? khó hiểu quá! Rốt cuộc là ai lên Taxi Bạch Dương hay là Lucy? Theo t thì m lên sửa chỗ này một chút đi)
Chiếc xe hơi lăn bánh, Lucy mơ hồ nhìn ra ngoài. Ngôi nhà bên kia thị trấn của Hải Dương cách nhà chú Khánh khá xa. Phải đi gần hai tiếng mới tới nơi, chiếc xe hơi cáu cạnh lướt vụt qua những cánh đồng lúa vàng rực buổi chiều tà. Lucy lặng im ôm con mèo trong lòng nhìn ra xa xa. Một màu vàng rực nhuộm khắp chân trời, màu vàng của lúa, màu vàng của mây và màu vàng rực rỡ của từng vạt nắng trong buổi chiều, những con cò trắng phau chấp chới trên những ruộng lúa trải dài, con mèo trong lòng Lucy bắt đầu ngọ nguậy, nó đưa cái đầu to đùng dụi dụi vào cánh cửa xe, hình như nó muốn ra ngoài. ( sao lúa chin hoài vậy m? chín từ lần nó qua tìm chú Khánh tới bay giờ vẫn còn chín vô lý quá!)
-Lucy ! Em có biết tại sao trên những ruộng lúa lại có những cánh cò trắng phau không ?
Hải Dương khoác vai Lucy nhìn ra cửa kính bên ngoài, anh muốn nói gì đó làm cho cô bé khuây khỏa, cô bé ngước lên nhìn anh. Hải Dương cũng thích ngắm cảnh bên ngoài ư ? Lucy mỉm cười cúi xuống suy nghĩ một lát rồi quay ra.
-Chắc là công việc của những người nông dân thường rất bận rộn nên họ thường mang theo những đứa con nhỏ ra ngoài đồng…
Hải Dương ngây người nhìn Lucy.
-Thế thì sao ?
-Ờ…Thì chắc họ mãi làm quá mà có đôi lúc bỏ quên những đứa trẻ ở ngoài đồng, những con cò ở đó là để mang những đứa trẻ về cho cha mẹ chúng…
-Ai bảo em vậy ?
-Tại lúc nhỏ đi chơi với Bạch Dương, em hay hỏi anh ấy: “người lớn phải làm sao thì mới có những đứa trẻ”, em thấy Bạch Dương đỏ mặt và nói lại là “người lớn không cần làm gì cả, những đứa trẻ là do con cò mang đến cho cha mẹ chúng” nên em đoán thế !
-Bạch Dương nói vậy hả ? Hải Dương đưa tay lên bụm miệng cười, không biết Lucy đang chọc anh hay cô bé ngây thơ thật nữa…
Chiếc xe lại lao vùn vụt qua cánh đồng hoa ly ly bạt ngàn. Mùi thơm quen thuộc lan tỏa ra khắp nơi. Nơi này Lucy đã từng đi qua…
Cuối cùng thì cũng về đến ngôi biệt thự tráng lệ của Hải Dương. Chiếc xe mới dừng lại đã có hai người giúp việc chạy ra mang đồ đạc của họ vào nhà. Lucy không biết Hải Dương đã chuẩn bị ình một căn phòng thật đẹp trước khi cô bé trở về, nó rộng gấp ba lần căn phòng của Lucy ở nhà chú Khánh, mọi thứ cũng được bầy biện sang trọng. Một chiếc bàn nhỏ đặt cạnh cửa sổ có bình hoa hồng trắng, chăn nệm trên giường cũng có màu trắng tinh thơm mùi nước hoa, rãi rác xung quanh là những chiếc đèn ngủ tuyệt đẹp, cô giúp việc đang giúp Lucy treo đồ vào một chiếc tủ sắt lớn, những tấm rèm cửa mang một màu hồng ấp áp dịu dàng.
-Em thích căn phòng này không Lucy ?
Lucy gật đầu thả con mèo xuống đất.
-Cám ơn anh! Em thích lắm. Nhưng em cũng đâu có ở đây lâu đâu, anh đâu cần phải chuẩn bị cho em chu đáo như vậy chứ.
-Có sao đâu. Anh muốn em được thoải mái từng giây khi ở bên cạnh anh. Bây giờ thì đi tắm rồi xuống ăn tối với anh nào. Em còn phải chích thuốc nữa.
Lucy rùng mình, chích thuốc ư ? Cô bé nhăn nhó tưởng tượng ra một ông bác sĩ hai mắt xếch ngược, miệng thét ra lửa đang nhìn mình trừng trừng và trên tay ông ta là cây kim tiêm nhọn hoắt. Từ nhỏ Lucy đã bị ám ảnh bởi những thứ đó rồi…
Buổi tối thứ hai kể từ lúc Lucy về nhà Hải Dương.
Ôm con mèo ngồi ngoài chiếc xích đu, Lucy thả đôi mắt xa xôi lên bầu trời đầy sao lấp lánh. Cô bé dựa hẳn lưng vào chiếc xích đu mơ màng, những ngôi sao trong đôi mắt Lucy đột nhiên di chuyển, rồi hiện ra trước mắt cô là một hình ảnh thân thương…
Kei…
Bây giờ cậu đang làm gì…
Lucy khoác hai tay lên thành ghế xích đu ngã người ra sau nghĩ ngợi. Hình ảnh của Kei vẫn lẫn quẫn mãi trong đầu Lucy. Cô bé chưa bao giờ quên nó. Mặc dù mỗi lần nhớ về cậu trái tim Lucy lại như bị bóp thắt lại.
“Đừng ảo tưởng về tình cảm tớ dành cho cậu”.
Những câu nói của Kei vẫn vang mãi bên tai Lucy. Cô bé nhớ lại những ngày tháng có Kei bên cạnh. Thật yên bình hạnh phúc, mặc dù những lúc ở bên nhau, hai đứa cứ không ngừng cãi cọ, nhưng chưa bao giờ Kei để Lucy cô đơn một mình như thế này. Cũng chưa bao giờ Lucy nhận ra mình đã yêu Kei đến nhường này. Lucy cũng nhớ đến Nhật Dạ và Thanh Phong. Không hiểu lúc này họ có nhớ đến sự tồn tại của người mà họ từng coi là bạn hay không ? Và họ còn coi cô là bạn nữa hay không ?
Nhật Dạ đã yêu Kei ngay từ khi còn nhỏ. Cô ấy đã yêu Kei trước Lucy. Khi thấy Lucy ở bên cạnh Kei chắc hẳn Nhật Dạ phải đau khổ lắm cô ấy mới cắt cổ tay tự tử. Suy cho cùng thì những gì mà Kei nói cũng đúng. Nhật Dạ xứng đáng với Kei hơn cô, Kei cũng yêu cô ấy, hai người ở bên nhau là quá đúng rồi. Lucy chỉ là kẻ vô duyên chen ngang phá vỡ mối quan hệ của họ mà thôi. Đã vậy còn làm cho Thanh Phong nổi giận đánh Kei
nữa. Cô bé cảm thấy áy náy quá.
Lucy muốn quên đi Kei. Quên đi những kí ức đang đau nhói trong trái tim mình. Nhưng cô không làm được. Nếubắt cô phải quên đi Kei, chắc Lucy sẽ không thể sống nổi. Mặc dù Kei bây giờ chỉ còn là nổi đau khổ tuyệt vọng trong trái tim Lucy, nhưng dù vậy Lucy vẫn không muốn quên đi nổi đau này…
Kei…
Mặc dù Kei đã rời bỏ Lucy, mặc dù cậu đã nói cô đừng ảo tưởng tình cảm của cậu nữa. Nhưng Lucy vẫn nhớ Kei. Vẫn yêu Kei. Vẫn không từ bỏ được tình cảm dành cho Kei…Khóe mắt Lucy lấp lánh. Cô bé mỉm cười. Không được khóc. Phải dùng nụ cười để xóa nhòa mọi thứ đi…
Lucy sẽ cố gắng làm theo những gì mà Kei đã nói. Lucy sẽ cố gắng quên Kei đi. Nếu đây là vì hạnh phúc của Kei thì Lucy sẽ cố gắng quên Kei…
Lucy đứng dậy. Con mèo lon ton chạy theo sau, gió đêm ùa qua mái tóc cô bé nhẹ nhàng xõa xuống vai…
Đang định đi về phòng thì Lucy nghe có tiếng “ huỳnh huỵch” ở đâu đó, cô bé quay ra lắng tai nghe, tiếng động phát ra từ phía tầng hầm. Cô bước theo cầu thang dẫn xuống dưới. Một cảnh tượng kì lạ diễn ra trước mắt Lucy. Dưới tầng hầm, có một đội ngũ mấy chục người đàn ông vạm vỡ đang lao vào luyện võ. Những bao cát, những thanh nhị khúc côn, dao ngắn được xếp dày đặc quanh bốn bức tường rộng thênh thang.
Thì ra tầng hầm này là nơi luyện tập thể lực của những người vệ sĩ nhà họ Hoàng, vài người đã nhận ra sự có mặt của Lucy, cô bé cũng nhìn thấy Hải Dương đang say sưa tung những cú đấm cực mạnh vào bao cát giữa căn phòng, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo thun trắng ướt nhem dính sát người, Lucy từ từ bước lại, nhìn thấy cô bé anh ngừng tập quay sang mỉm cười:
-Sao em lại xuống đây Lucy ? Chưa chịu đi ngủ sao ?
Cô bé mỉm cười nhìn xung quanh, căn phòng này không khác gì một câu lạc bộ võ thuật, ai cũng mồ hôi đầm đìa mà vẫn hăng say luyện tập, vệ sĩ chuyên nghiệp có khác…
-Em có muốn tập thể lực với anh không. Nhóc con !Hải Dương cầm chiếc khăn trắng lên lau mồ hôi đang vã ra trên trán, rồi như sực nhớ ra chuyện gì, anh quay sang Lucy cười nhăn nhó.-À…Anh quên mất là em đang bị bệnh. Thôi lên phòng ngủ sớm đi cho khỏe.
-Em không phải một con bé yếu đuối, về thể lực lại càng không, em đã khỏi bệnh rồi, anh không cần phải lo cho em đâu, em cũng đã từng học võ đó !
-Hở ? Vậy sao ?
Hải Dương và mấy người kia nghe Lucy nói thì quay sang bật cười, cô nhóc hơi đỏ mặt, họ đang cười nhạo cô. Lucy cảm thấy hơi bực bội, nhìn mấy người đang cười mình cô chỉ muốn hét lên với họ “tưởng vai u thịt bắp là ngon hả, đồ bất lịch sự” ? Cô bé tự thấy mình cũng lợi hại lắm đó chứ, chỉ là thân hình cô bé khá nhỏ con so với những người đàn ông này thôi.
-Vậy cô chủ nhỏ có muốn tập võ với chúng tôi không ? Để xem cô chủ nhỏ của chúng ta đấm được mấy cái nào?
Một người đàn ông trung niên quay sang cười lớn, vài người khác cũng vào hùa cười theo châm chọc cô bé. Lucy thì máu bốc lên đầu, cô bé nhìn ông ta cười cười mà ánh mắt lóe lên như dao.
-Cậu Hải Dương, nếu cô bé muốn học võ thì cứ để cô ấy thử xem.
Hải Dương nhìn Lucy rồi quay sang ông ta gật đầu, như vậy có nghĩa là anh đã đồng ý.
-Thử xem cô nhóc có tố chất gì không. Mọi người. Hải Dương quay lại nói lớn.-Giải lao 10 phút.
Đám vệ sĩ ngồi vây quay giữa căn phòng xem trận đấu giữa Lucy và ông võ sư kia, ông ta đi tới trước mặt Lucy mỉm cười:
-Bây giờ cô bé tấn công tôi đi. Muốn đấm, đá thế nào cũng được !
-Là ông nói đấy nhé.
Lucy nhăn nhó nhìn ông ta bực bội, rõ ràng người này đang mỉa mai Lucy mà. Ông ta xem Lucy là con nhóc đang uống sữa mẹ chắc. Cô nhóc không nói gì lẳng lặng đi lại góc phòng, lướt qua dàn vũ khí xếp trên những giá gỗ để sát tường, cô đưa tay lấy một cây nhị khúc côn bằng sắt rồi đi lại trước ông ta thủ thế.
-Ái chà !!!
Người đàn ông nhìn Lucy mỉm cười, rồi cũng như để khích lệ đối thủ nhí, ông ta cũng lui ra sau thủ thế, nhưng thái độ vẫn tỏ vẻ gì đó xem thường cô bé…
“Chờ đó !!!! Tôi sẽ xử đẹp ông cho coi ! ”
Gương mặt Lucy đột nhiên lạnh tanh, hai mắt sắc lẻm không một chút cảm xúc rồi cô bé lao vào người đàn ông với một cú nhảy và phang mạnh cây nhị khúc côn xuống vai ông ta. Nhưng Lucy giật mình, ông ta rất nhẹ nhàng lách người ra phía sau không một chút lúng túng. Lucy tiếp tục lao vào ông ta, cố gắng áp sát đối thủ, nhưng người đàn ông này quá nhanh nhẹn. Ông ta chỉ né chứ không thèm phản đòn lại Lucy, cô bé cũng không có cách nào tiếp cận được với ông ta…
Sau một hồi tấn công vô ích, dường như đã mất hết bình tĩnh, cô nhóc cau mày vung tay ra sau cố gắng tập trung lực cánh tay quất một phát thật mạnh xuống một lần nữa. Lần này thì đối thủ của cô không tránh nữa. Nhưng trước khi cây nhị khúc kịp trúng ông ta, nó đã bị đá văng ra, cánh tay Lucy đau nhói, cô nhóc cau mày nhìn đối thủ trước mặt thất vọng…
-Hừm ! nhanh nhẹn, linh hoạt, tuy đòn đánh không có lực cho lắm nhưng ở tuổi này mà được như vậy là tốt quá rồi. Cô bé khá đấy !
Người đàn ông cúi xuống nhặt cây côn lên nhìn Lucy nhận xét, rồi ông ta quay sang Hải Dương gật đầu, anh mỉm cười hài lòng đứng dậy.
-Được rồi, Lucy bé bỏng của anh. Lên phòng ngủ sớm đi cho khỏe. Mai anh dẫn em đi chơi !
Lucy không nói gì nữa, thua rồi thì còn nói được gì kia chứ. Cô bé gật đầu rồi lẳng lặng đi ra ngoài cửa nhường chỗ lại ọi người tiếp tục tập luyện, nhưng vừa ra khỏi tầng hầm, ông vệ sĩ khi nãy lại gọi với theo:
-Này cô bé ! Chờ một chút đã…
Lucy quay lại, ông ta đưa cho cô bé một chai thuốc nhỏ:
-Thoa vào vết bầm trên tay nhé !
Lucy ngạc nhiên đưa tay lên xem, đúng là có một vết bầm thật, chắc là lúc bị ông ta đá trúng, cô bé gật đầu cầm lấy lọ thuốc.
-Ai dạy cháu sử dụng nhị khúc côn thế ? ông vệ sĩ nhìn cô bé mỉm cười.
-Là bác cháu. Ngày trước bác ấy cũng là vệ sĩ ở nhà họ Hoàng, tên bác ấy là Hoàng Long.
-Hoàng Long ? Người đàn ông hơi sững sốt.
-Bác quen với bác cháu ?
-Ừ ! Là bạn, cũng từng là đối thủ…
-Từng là đối thủ sao ? Lucy nhìn ông thắc mắc, cô hơi tò mò với quá khứ của bác mình.
-Ừ…Nhưng đã là quá khứ rồi, dù sao thì… Ông ta định nói gì nhưng lại thôi.-Thôi quên đi…
Lucy vẫn nhìn ông ta khó hiểu, Ông võ sư mỉm cười quay đi.
-Cô bé khá lắm. Nhưng cháu hơi ỷ lại vào sức mạnh của mình, nếu cháu gặp phải một người ngang mình thì không sao, nhưng nếu đối thủ là những kẻ như tôi thì sao ?
-Dạ ? Lucy nhìn ông ta khó hiểu,người này đang muốn nói gì với cô chứ ?
-Không phải lúc nào lao vào đối thủ cũng là tốt đâu cô bé. Đối với kẻ thù mạnh hơn thì không thể chỉ sử dụng sức được.
-Dạ ????
Lucy ngơ ngác đứng nhìn theo ông ta, hơi nghĩ ngợi…
“Đối với kẻ thù mạnh hơn thì không thể chỉ sử dụng sức được sao…”
Ở bên kia thị trấn, có một người con trai cũng đang bị trầm cảm.
Kei….Sau hôm ở trước cổng nhà Lucy trở về thì cậu trở nên lặng lẽ. Suốt ngày nhốt mình trong phòng và chỉ đi ra ngoài khi nào có yêu cầu của Khôi Vỹ mà thôi. Suốt cả ngày cậu không nói với ai câu gì. Đôi mắt trong buồn thẳm như hồ nước mùa thu.
Từ sau hôm gặp Lucy, Nhật Dạ cũng có vẻ nghĩ ngợi nhiều, có những lúc cô bé cắn rứt vì thấy có lỗi với cô bạn thân, nhưng nghĩ đến việc có được Kei thì Nhật Dạ không muốn bận tâm thêm gì nữa. Tất cả những gì bây giờ cô cần chỉ là Kei. Chỉ
thế thôi. Nhưng thái độ của Kei gần đây luôn khiến cô phải đau lòng. Nhật Dạ thấy Kei đang đau khổ vì Lucy, cô cố gắng bắt chuyện, cố gắng quan tâm đến cậu, nhưng đáp lại trái tim tràn đầy yêu thương của Nhật Dạ là khuôn mặt lúc nào cũng sầu thảm của Kei.
Rồi dần dần Kei đã không còn thấy được ai trong mắt mình nữa. Tất cả những gì hiện hữu trong đầu cậu chỉ là hình ảnh của Lucy trong cơn mưa lạnh…
Lucy bé nhỏ mỉm cười với cậu…
Và lucy bé nhỏ đã rời xa cậu…
-Kei ! Ăn tối xong chúng ta đi dạo nhé !
Lời đề nghị của Nhật Dạ đưa cậu trở về với thực tại. Kei đang ngồi trong bàn ăn, nhưng cậu không có chút cảm giác gì về đồ ăn trong miệng cả.
-Chúng ta sắp qua Mỹ rồi, tranh thủ chút thời gian còn lại đi chơi cũng được đó Kei !
Thanh Phong mỉm cười phụ họa. Từ sau hôm dẫn Lucy vào nhà thì Thanh Phong cũng bị Khôi Vỹ giam lỏng luôn trong nhà, mọi hành động của cậu bây giờ đều nằm trong sự kiểm soát của anh ta. Vì sau Kei thì Thanh Phong là trợ thủ đắc lực mà Khôi Vỹ không muốn mất. Đương nhiên Phong cũng không thể chống đối lại con người này.
-Xin lỗi, tớ thấy hơi mệt, các cậu đi đi.
Kei rời khỏi bàn ăn rồi đi vào phòng. Ở Trong nhà họ Hà, căn phòng của Kei là nơi duy nhất không bật điện, cậu không muốn gặp ai, không muốn nói chuyện với ai, thậm chí cậu không dám nhìn mình trong gương nữa.
“Tách..”
Ánh điện đột nhiên lóe sáng lên, Thanh Phong đang đứng trước phòng nhìn cậu lo lắng.
-Cậu đang nghĩ gì thế, Kei !
Kei ngồi ủ rũ, lưng dựa vào thành giường, lặng yên như người mất hồn, ánh mắt đen thẳm nhìn ra xa…Thanh Phong ngồi phịch xuống bên cạnh cậu pha trò:
-Có muốn xưng tội không ? Tớ đưa cậu tới nhà thờ !
-Xưng tội thì sẽ được tha thứ sao ? Gương mặt Kei thẫn thờ, -Ai sẽ là người tha thứ cho tớ ?
Lặng yên một lát, Thanh Phong thở dài đưa đôi mắt buồn bã nhìn chăm chăm vào bức tường trước mặt.
-Nghe nói cuối tuần này, Lucy sẽ theo Hải Dương sang Ôxtralia…
Kei vẫn lặng im, cậu cúi gục đầu, vạt tóc hơi dài che phủ đôi mắt buồn xa thẳm. Thanh Phong không nói gì thêm nữa, cậu không muốn gợi lại nỗi đau trong lòng người bạn thân của mình…
-Kei ! Khôi Vỹ muốn gặp chúng ta.
Thẫn thờ một lúc Kei cũng đứng dậy đi cùng Thanh Phong ra ngoài. Khôi Vỹ…. Tất cả những gì liên quan đến người thanh niên này chỉ là công việc, mệnh lệnh, nhiệm vụ đối với Kei và Phong. Cả hai người đều là công cụ của Khôi Vỹ. Đơn giản vì anh ta đã cứu họ, cho họ cuộc sống mà anh ta thao túng. Từ sau khi gặp lại Khôi Vỹ ở đây, Kei càng tỏ ra giống một cổ máy hơn. Nhận nhiệm vụ và lao vào làm việc không một giây suy xét, cậu đang muốn dùng công việc để quên đi một thứ gì đó…
Nhưng không hiểu sao…
Càng cố quên…
Lại càng thấy nhớ…
Và giờ nỗi nhớ đã trở nên ám ảnh Kei rồi..
Chỉ còn lại hai ngày nữa là cả ba người phải sang Mỹ. Mọi thứ rồi sẽ kết thúc. Cậu sẽ nhanh chóng biến mất khỏi cuộc sống của Lucy. Hình ảnh của cậu cũng sẽ sớm bị xóa đi trong trái tim của cô bé. Lucy rồi sẽ được trả về cuộc sống yên bình hạnh phúc của cô ấy. Lucy ! Cô bé chỉ là cơn gió mát lành ùa qua mà Kei không thể nào giữ nỗi.
Bây giờ cậu phải có trách nhiệm với cô gái khác đang ở bên cạnh cậu. Nhật Dạ vì cậu mà tự tử, tất cả là lỗi tại cậu, cậu không thể bỏ lại cô ấy một lần như cậu đã làm nữa. Suy cho cùng thì tất cả đều tại cậu. Nếu hôm đó Kei không vội vàng bỏ Nhật Dạ ở lại một mình để đi tới nhà Lucy thì cô ấy đã không đau khổ đến nỗi phải cắt cổ tay tự tử như vậy. Tất cả là tại cậu. Cậu không muốn mất Nhật Dạ, Nhật Dạ đối với cậu cũng quan trọng không kém gì Lucy cả, chỉ là hai người con gái nhận được hai thứ tình cảm khác nhau của cậu mà thôi. Kei không muốn làm Nhật Dạ tổn thương, nhưng cậu lại làm điều này với Lucy. Vì Kei cũng không còn lựa chọn nào khác. Và trong trái tim cậu vẫn giữ nguyên hình bóng Lucy, mặc dù những thứ này chẳng khác gì những lưỡi dao vẫn hằng cứa vào trái tim khiến cậu đau nhói. Thôi thì…cậu đành cố gắng giấu kín hình ảnh của Lucy trong trái tim mình, chôn chặt tình yêu vào tro tàn của quá khứ đi. Điều duy nhất bây giờ Kei mong muốn là Lucy sẽ được hạnh phúc…
Đúng…
Chỉ cần Lucy được hạnh phúc…
Chỉ cần cô ấy quên cậu đi và tìm được hạnh phúc ình. Tương lai tươi đẹp vẫn đang chờ Lucy ở phía trước. Lucy lại là một cô gái tốt bụng, đáng yêu. Sẽ sớm có người xuất hiện mong được bên cạnh che chở cho cô bé thôi. Người đó sẽ tốt hơn cậu, yêu Lucy hơn cậu và mang lại hạnh phúc cho Lucy nhiều hơn cậu…
Nhật Dạ ở phòng anh trai vừa đi ra, nhìn thấy Kei cô bé mỉm cười vui vẻ, nhưng Kei không nhìn thấy cô bé, cậu đi ngang qua Nhật Dạ với những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu, đôi mắt bình thản và vô cảm. Cậu không còn nhìn thấy Nhật Dạ nữa, không ! Đúng hơn là cậu không còn biết đến sự tồn tại của ai ngoài Lucy trong trái tim mình nữa…
Nhật Dạ nhìn theo Kei rồi dựa vào tường gục xuống khóc. Đây không phải là Kei mà Nhật Dạ muốn. Kei mà Nhật Dạ yêu quý là người con trai điền đạm nhưng giàu tình cảm và hay pha trò đem lại niềm vui cho người khác. Và cậu luôn quan tâm đến Nhật Dạ hơn tất cả mọi người…Còn Kei của bây giờ, chỉ là một người con trai vô cảm lạnh lùng, có chăng cảm xúc duy nhất còn lại của cậu lúc này chỉ có đau khổ và thương nhớ Lucy mà thôi. Cô thật sự không muốn nhìn thấy Kei như vậy, thực sự khôngmuốn.
Nhưng Nhật Dạ vẫn không từ bỏ. Cô bé nhìn theo Kei. Ánh mắt xám biếc lên sự quyết tâm. Cô sẽ cùng Kei về Mỹ. Rồi một ngày nào đó Kei sẽ quên đi Lucy, Kei sẽ quay lại là Kei như ngày xưa. Nhật Dạ nhất định không từ bỏ. Cô bé mím chặt môi và đặt hi vọng vào toàn bộ suy nghĩ của mình.
Hai ngày…
Thời gian trôi qua nặng nề với bốn con người đang bị chi phối bởi đủ thứ cảm xúc: dằn vặt, đau khổ, hi vọng, buồn bã…
Ở trong nhà Hải Dương, Lucy rất được mọi người yêu quý, có lẽ vì cô bé dễ thương và rất thân thiện. Cô bé chưa bao giờ dùng thân phận chủ tớ để xử xự với bất kì ai trong nhà, những người vệ sĩ nhìn cô với đôi mắt quý mến và đầy thiện cảm. Mặc dù cô chủ nhỏ lúc nào cũng mỉm cười với họ, nhưng ai tinh ý sẽ thấy khi còn ở một mình, cô bé thường hay nhìn lên trời, đôi mắt xa xăm buồn thảm. Lúc đó thì không ai biết được cô đang nghĩ gì nữa.
Hai ngày cuối cùng Bạch Dương cũng đến và ở lại đây, vì anh mua vé cùng một chuyến bay với hai anh em Lucy và có lẽ vì lo cho cô bé ngốc nghếch, đa sầu đa cảm nên anh muốn ở gần để trong chừng cô, anh cũng sợ cô bé quá đau lòng sẽ nghĩ quẩn và hành động giống như Nhật Dạ. Có một điều khiến Lucy rất ngạc nhiên là không biết từ khi nào, Bạch Dương và Hải Dương đã trở thành đôi bạn thân thiết của nhau, dường như cả hai đều không còn nhớ những gì đã diễn ra trong quá khứ nữa rồi, Hải Dương đã thay đổi tốt hơn, anh ấy không còn lạnh lùng ngang tàn quá như trước kia nữa, Lucy không biết động lực gì đã giúp anh ấy thay đổi, nhưng như vậy cũng tốt, chuyện hai người anh yêu quý hòa thuận với nhau là điều nên làm mà.
Ngày cuối cùng ở nhà Hải Dương, Lucy quyết định đi tới cánh đồng lúa bạt ngàn bên ngoài thị trấn, cô bé muốn giữ lại một chút gì đó những kí ức đẹp đẽ trước khi rời khỏi đây. Nhưng có một điều làm Lucy thấy hơi khó chịu là cô bé không được đi một mình. Từ khi Hải
Dương đón cô về nhà, đi đâu, làm gì Lucy cũng có vài người vệ sĩ đi theo bảo vệ. Lúc đầu cô bé thầm cười nhạt nhẽo, cô cho rằng anh trai mình đã lo lắng hơi thái quá. Lucy đâu có phải tổng thống hay nhân vật nào quan trọng mà cần có người bảo vệ như vậy chứ. Nhưng dù có nói thế nào thì Hải Dương vẫn cho người đi theo Lucy 24/24 nếu cô đi ra ngoài. Lucy cũng không bận tâm nữa, mặc kệ, cô bé không muốn quan tâm đến họ, miễn là họ để cô bé được yên tĩnh là được. Và những người vệ sĩ này cũng rất biết tôn trọng không gian riêng của Lucy. Chiếc xe dừng lại ở ngoài xa lộ, Lucy một mình đi vào cánh đồng.
Lúa ở đây đã được gặt cách đây vài hôm, những gì còn lại là lởm chởm những gốc rạ vàng ươm và thơm sực mùi đồng nội. Lucy đi tới một gốc cây đổ ngang bên bải cỏ xanh và ngồi xuống. Đồng quê thật thanh bình yên tĩnh, từng cơn gió nhẹ thổi ào qua tung bay mái tóc của cô bé…( k logic với đoạn đầu m miêu tả cảnh lúa chín sao một thời gian dài như vây mới được gặt trong khi cảnh lúa chín m miêu tả đã lâu lăm rồi!)
Lucy ngồi im, lơ mơ đôi mắt nhìn về xa xăm, những đám mây trên đầu trôi hững hờ, cô bé để ý thấy có một cánh cò trắng bay ngang qua đầu mình về một nơi xa xa, cô bé hơi nheo mắt nhìn lên, mọi thứ có vẻ mờ ảo, giống như cô đang ở trong một giấc mơ không bao giờ tỉnh vậy. rồi cô cúi xuống, nếu đây chỉ là một giấc mơ thì tốt biết mấy, vì nếu là một giấc mơ, khi cô tỉnh dậy mọi thứ sẽ kết thúc, những chuyện không vui, những cảm xúc khó chịu sẽ biến mất. nhưng không thể. Lucy biết, đây không phải là giấc mơ…
Bụp…
Đang thả hồn vào những con gió nhẹ, thì có một cái gì đó ướt lạnh va vào mặt Lucy, giật mình quay lại, cô bé thấy một con nhái xanh biếc đang nhảy loi choi dưới đất, một vài đứa bé đang hò nhau chạy lại chụp lấy nó. Lucy mỉm cười. Những đứa trẻ đó thật giống cô khi còn nhỏ…
-Chị ơi ! Sao chị lại ngồi đây ? Một chú nhóc mặt mũi lem nhem bụi đất đang mỉm cười nhìn Lucy, cô bé không nói gì, chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
-Chị ơi. Chơi trò cô dâu chú rễ với tụi em đi.
-Tụi em sẽ cho chị làm cô dâu, chị có bộ váy đẹp quá…
-Chị đẹp y như công chúa vậy !
Vài đứa trẻ khác xúm quanh Lucy nhìn cô bé trầm trồ, Lucy nhìn xuống dưới bộ váy áo của mình. Đúng là trong bộ váy trắng tinh nhìn Lucy giống công chúa thật. Bộ váy này chính Hải Dương và Bạch Dương đã dẫn cô đi mua cùng vài bộ khác trong siêu thị hôm qua. Cả hai ông anh trai khó tính này đều chê những bộ váy sọc caro của Lucy quá “bụi” và bắt cô bé phải thay đổi phong cách trở thành một cô công chúa nhỏ dịu dàng. Thật khổ với hai người anh độc đoán mà, đến cách ăn mặc cũng không để Lucy tự do nữa…
-Chị ơi, cô dâu thì phải cầm bó hoa này đi !
Một cô bé có chiếc răng sún ngay cửa miệng đưa cho Lucy một bó hoa xuyến chi trắng muốt, cô bé mỉm cười và cầm lấy bắt đầu tết thành những chiếc vòng hoa nhỏ nhắn, lũ trẻ có vẻ rất thích, tụi nhóc túa ra đi tìm thêm mấy loại hoa dại khác màu cho Lucy đan.
Khi trước ở trong nhà thờ, Lucy và những người bạn của mình vẫn thường hay gặp gỡ và vui đùa với những đứa trẻ, và Lucy có vẻ rất được trẻ con quý mến, bây giờ cũng vậy, những đứa trẻ xúm vào vây quanh Lucy cười nói rôm rã…Hai bàn tay Lucy khéo léo đan bện những bông hoa thành những chiếc vòng tay nhỏ, đôi mắt cô thả lên những áng mây hồng lơ lững trôi trên đầu. Không biết đất nước xa xôi mà lucy sắp đi qua sẽ như thế nào ? Có nơi nào yên tĩnh đẹp đẽ được như ở đây hay không ?
Không biết cô bé đã ngồi lặng yên nhìn trời trong bao lâu rồi, có thể là ba tiếng hay bốn tiếng gì đó, mấy người vệ sĩ vẫn ngồi trong xe chờ cô và thầm thán phục khả năng ngồi thiền của cô. Cô chủ nhỏ của họ thật là đáng nể ! Khác với những cô tiểu thư đi chơi thường mang theo những chiếc máy ảnh để chụp hình, hay chơi đùa, cắm trại. Riêng Lucy, mổi lần đưa cô đi đâu họ cũng chỉ thấy cô lặng im ngồi nhìn trời…
-Chị ơi, nhà chị ở đâu thế. Ngày mai chị có ra đây chơi nữa không ? Một cô nhóc níu tay Lucy mỉm cười.
-Ngày mai chị phải đi khỏi đây rồi.
-Chị đi đâu thế ?
Lucy nghĩ ngợi một lát rồi nhìn ra những gốc rạ phía xa xa chân trời:
-Chị chạy trốn…
-Công chúa đang chạy trốn ai vậy. Mấy ông kia phải không ? Họ bắt nạt chị à ?
Một cậu nhóc nắm tay Lucy chỉ về chiếc xe hơi đangđậu ngoài đường, một người vệ sĩ mặc vét đen đang đi tới chỗ Lucy, đó là ông võ sư hôm trước. Từ lúc Lucy tới đây, ông ta đã được Hải Dương chọn làm vệ sĩ riêng cho cô. Có lẽ đã tới giờ về, Lucy chậm chạp đứng dậy.
-Công chúa ơi ! Chị đừng sợ. Em sẽ bảo vệ chị !
Cậu nhóc nhảy ra trước mặt Lucy, đấm tay lên ngực đầy tự tin, có vẻ như tụi nhóc này rất quý Lucy, cô bé nhìn xuống mỉm cười:
-Không cần đâu nhóc ! Không phải ông ta tới bắt chị đâu…
Ông võ sư đi lại gần Lucy mỉm cười, thấy ông này
Hải Dương nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu:
-Thế cũng được. Anh sẽ tìm một bác sĩ giỏi tới tận nhà chăm sóc cho em. Mà em cũng tới nhà anh ở luôn đi, chỉ còn sáu ngày nữa thôi, để em một mình trong nhà chú Khánh anh cảm thấy không yên tâm. Cô , chú đó có quá nhiều công việc, họ không thể ở bên cạnh chăm sóc cho em được.
Lucy gật đầu, dì Thanh đang làm việc trong bệnh viện, khi Hải Dương đi tới trình bày sự việc và nói muốn đón Lucy đi, dì có vẻ hơi buồn, đi tới ngồi bên cạnh Lucy, dì vuốt mái tóc cô bé gượng cười:
-Vậy là cháu quyết định sang Ôxtraylia sao Lucy ?
-Dạ !
Lucy gật đầu, đôi mắt cô bé nhìn dì hơi ái ngại. Từ khi Lucy chuyển về đây, cả chú và dì đều yêu thương cô bé như con đẻ của họ. Lucy cũng không muốn rời bỏ họ mà đi. Nhưng cô bé không còn cách nào khác. Lucy không thể ở lại nơi này. Cô không muốn đối diện với những hình ảnh thân thương mà mình không thể dứt ra được. Lucy sẽ đi xa để quên đi rằng: mình đã từng yêu một người, đã từng hạnh phúc và đã từng ảo tưởng về tương lai đó. Khi nào thấy nguôi
ngoai, cô bé sẽ trở về, chắc chắn là vậy…
Dì Thanh có lẽ cũng hiểu những gì mà cô bé nghĩ. Dì là người rất tâm lí mà. Từ lúc về nhà dì cố gượng cười giúp Lucy gấp đồ để tới nhà Hải Dương. Đồ đạc của cô bé cũng không có gì nhiều. Lucy trở về chỉ vì muốn lấy lại hai thứ, một là con mèo ú Nyako và hai là cây nhị khúc côn-kỉ vật duy nhất của bác Hoàng Long mà thôi.
Cô bé ngồi thẩn thờ trên bục cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời. Tiếng chuông gió trên cao kêu “leng keng”.
Thanh bình, yên tĩnh…
Và buồn…
Lucy nhìn quanh căn phòng mà mình đã ở trong một thời gian dài, rồi đôi mắt cô bé dừng lại ở một cái hộp nhỏ bằng gỗ nâu đặt trên bàn học. Lucy bước lại và mở nó ra, bên trong là vài món đồ trang sức đẹp đẽ, một chiếc vòng bạc đá đỏ dì Thanh tặng cô trong dịp giáng sinh, chiếc lắc tay có những chiếc lục lạc nhỏ, đây là của Nhật Dạ tặng cô bé vào hôm hội chợ. Một thỏi son môi phớt hồng mang mùi thơm kẹo ngọt…
Cầm lấy thỏi son. Lucy mở nắp ra và phớt lên môi mình, một mùi thơm nhẹ thoảng qua, Lucy có thể cảm giác được vị ngọt đang hiệnhữu, hương vị ngọt ngào của tình yêu. Của kí ức xa xưa…
Trái tim Lucy đau thắt lại, cô bé vội đưa tay lên che miệng, một cơn ho nhẹ nổi lên và vị ngọt ngào hòa lẫn vào màu đỏ của máu…
-Lucy ! Xong chưa ? Hải Dương đang chờ cháu đấy. Dì Thanh bước vào, Lucy mỉm cười rồi đưa tay bế con mèo mập Nyako và xách vali đi xuống dưới.
-Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé cháu gái ! Bất cứ khi nào buồn hãy nhắn tin cho chú và dì. Chú Khánh đưa tay xoa đầu Lucy, những nếp nhăn trên mặt chú lộ rõ hơn.
Chú đang buồn, Lucy cũng thấy buồn, rõ ràng cô bé không muốn đi một chút nào cả, nhưng nếu phải ở lại đối diện với thực tại. Lucy sẽ phát điên lên mà chết mất…
Lucy đang chạy trốn. Chạy trốn thực tại, chạy trốn nỗi đau…
-Cháu nhớ rồi ạ. Chú và dì cũng đừng làm việc quá sức nhé !
-Cháu đừng lo cho chú và dì, cháu mới là người đáng lo đó. Đã yếu mà còn không biết tự chăm sóc bản thân nữa. Không biết khi sang Ôxtrayli rồi cháu sẽ thế nào đây ?
Dì Thanh nhìn Lucy, ánh mắt tha thiết lo lắng, nhưng lúc đó Bạch Dương đã đi đến xách chiếc vali cho Lucy.
-Cô chú đừng lo. Qua đó cháu sẽ trông chừng con bé cẩn thận mà !
Nói rồi anh xách vali ra xe Hải Dương cho Lucy, trước khi lên taxi, anh còn quay lại nhìn Lucy dặn dò:
-Còn sáu ngày nữa là đi rồi, em nhớ nghĩ ngơi, chăm sóc sức khỏe thật tốt, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Gặp lại em sau nhé !( khúc này tự dưng có taxi ở đâu vậy? khó hiểu quá! Rốt cuộc là ai lên Taxi Bạch Dương hay là Lucy? Theo t thì m lên sửa chỗ này một chút đi)
Chiếc xe hơi lăn bánh, Lucy mơ hồ nhìn ra ngoài. Ngôi nhà bên kia thị trấn của Hải Dương cách nhà chú Khánh khá xa. Phải đi gần hai tiếng mới tới nơi, chiếc xe hơi cáu cạnh lướt vụt qua những cánh đồng lúa vàng rực buổi chiều tà. Lucy lặng im ôm con mèo trong lòng nhìn ra xa xa. Một màu vàng rực nhuộm khắp chân trời, màu vàng của lúa, màu vàng của mây và màu vàng rực rỡ của từng vạt nắng trong buổi chiều, những con cò trắng phau chấp chới trên những ruộng lúa trải dài, con mèo trong lòng Lucy bắt đầu ngọ nguậy, nó đưa cái đầu to đùng dụi dụi vào cánh cửa xe, hình như nó muốn ra ngoài. ( sao lúa chin hoài vậy m? chín từ lần nó qua tìm chú Khánh tới bay giờ vẫn còn chín vô lý quá!)
-Lucy ! Em có biết tại sao trên những ruộng lúa lại có những cánh cò trắng phau không ?
Hải Dương khoác vai Lucy nhìn ra cửa kính bên ngoài, anh muốn nói gì đó làm cho cô bé khuây khỏa, cô bé ngước lên nhìn anh. Hải Dương cũng thích ngắm cảnh bên ngoài ư ? Lucy mỉm cười cúi xuống suy nghĩ một lát rồi quay ra.
-Chắc là công việc của những người nông dân thường rất bận rộn nên họ thường mang theo những đứa con nhỏ ra ngoài đồng…
Hải Dương ngây người nhìn Lucy.
-Thế thì sao ?
-Ờ…Thì chắc họ mãi làm quá mà có đôi lúc bỏ quên những đứa trẻ ở ngoài đồng, những con cò ở đó là để mang những đứa trẻ về cho cha mẹ chúng…
-Ai bảo em vậy ?
-Tại lúc nhỏ đi chơi với Bạch Dương, em hay hỏi anh ấy: “người lớn phải làm sao thì mới có những đứa trẻ”, em thấy Bạch Dương đỏ mặt và nói lại là “người lớn không cần làm gì cả, những đứa trẻ là do con cò mang đến cho cha mẹ chúng” nên em đoán thế !
-Bạch Dương nói vậy hả ? Hải Dương đưa tay lên bụm miệng cười, không biết Lucy đang chọc anh hay cô bé ngây thơ thật nữa…
Chiếc xe lại lao vùn vụt qua cánh đồng hoa ly ly bạt ngàn. Mùi thơm quen thuộc lan tỏa ra khắp nơi. Nơi này Lucy đã từng đi qua…
Cuối cùng thì cũng về đến ngôi biệt thự tráng lệ của Hải Dương. Chiếc xe mới dừng lại đã có hai người giúp việc chạy ra mang đồ đạc của họ vào nhà. Lucy không biết Hải Dương đã chuẩn bị ình một căn phòng thật đẹp trước khi cô bé trở về, nó rộng gấp ba lần căn phòng của Lucy ở nhà chú Khánh, mọi thứ cũng được bầy biện sang trọng. Một chiếc bàn nhỏ đặt cạnh cửa sổ có bình hoa hồng trắng, chăn nệm trên giường cũng có màu trắng tinh thơm mùi nước hoa, rãi rác xung quanh là những chiếc đèn ngủ tuyệt đẹp, cô giúp việc đang giúp Lucy treo đồ vào một chiếc tủ sắt lớn, những tấm rèm cửa mang một màu hồng ấp áp dịu dàng.
-Em thích căn phòng này không Lucy ?
Lucy gật đầu thả con mèo xuống đất.
-Cám ơn anh! Em thích lắm. Nhưng em cũng đâu có ở đây lâu đâu, anh đâu cần phải chuẩn bị cho em chu đáo như vậy chứ.
-Có sao đâu. Anh muốn em được thoải mái từng giây khi ở bên cạnh anh. Bây giờ thì đi tắm rồi xuống ăn tối với anh nào. Em còn phải chích thuốc nữa.
Lucy rùng mình, chích thuốc ư ? Cô bé nhăn nhó tưởng tượng ra một ông bác sĩ hai mắt xếch ngược, miệng thét ra lửa đang nhìn mình trừng trừng và trên tay ông ta là cây kim tiêm nhọn hoắt. Từ nhỏ Lucy đã bị ám ảnh bởi những thứ đó rồi…
Buổi tối thứ hai kể từ lúc Lucy về nhà Hải Dương.
Ôm con mèo ngồi ngoài chiếc xích đu, Lucy thả đôi mắt xa xôi lên bầu trời đầy sao lấp lánh. Cô bé dựa hẳn lưng vào chiếc xích đu mơ màng, những ngôi sao trong đôi mắt Lucy đột nhiên di chuyển, rồi hiện ra trước mắt cô là một hình ảnh thân thương…
Kei…
Bây giờ cậu đang làm gì…
Lucy khoác hai tay lên thành ghế xích đu ngã người ra sau nghĩ ngợi. Hình ảnh của Kei vẫn lẫn quẫn mãi trong đầu Lucy. Cô bé chưa bao giờ quên nó. Mặc dù mỗi lần nhớ về cậu trái tim Lucy lại như bị bóp thắt lại.
“Đừng ảo tưởng về tình cảm tớ dành cho cậu”.
Những câu nói của Kei vẫn vang mãi bên tai Lucy. Cô bé nhớ lại những ngày tháng có Kei bên cạnh. Thật yên bình hạnh phúc, mặc dù những lúc ở bên nhau, hai đứa cứ không ngừng cãi cọ, nhưng chưa bao giờ Kei để Lucy cô đơn một mình như thế này. Cũng chưa bao giờ Lucy nhận ra mình đã yêu Kei đến nhường này. Lucy cũng nhớ đến Nhật Dạ và Thanh Phong. Không hiểu lúc này họ có nhớ đến sự tồn tại của người mà họ từng coi là bạn hay không ? Và họ còn coi cô là bạn nữa hay không ?
Nhật Dạ đã yêu Kei ngay từ khi còn nhỏ. Cô ấy đã yêu Kei trước Lucy. Khi thấy Lucy ở bên cạnh Kei chắc hẳn Nhật Dạ phải đau khổ lắm cô ấy mới cắt cổ tay tự tử. Suy cho cùng thì những gì mà Kei nói cũng đúng. Nhật Dạ xứng đáng với Kei hơn cô, Kei cũng yêu cô ấy, hai người ở bên nhau là quá đúng rồi. Lucy chỉ là kẻ vô duyên chen ngang phá vỡ mối quan hệ của họ mà thôi. Đã vậy còn làm cho Thanh Phong nổi giận đánh Kei
nữa. Cô bé cảm thấy áy náy quá.
Lucy muốn quên đi Kei. Quên đi những kí ức đang đau nhói trong trái tim mình. Nhưng cô không làm được. Nếubắt cô phải quên đi Kei, chắc Lucy sẽ không thể sống nổi. Mặc dù Kei bây giờ chỉ còn là nổi đau khổ tuyệt vọng trong trái tim Lucy, nhưng dù vậy Lucy vẫn không muốn quên đi nổi đau này…
Kei…
Mặc dù Kei đã rời bỏ Lucy, mặc dù cậu đã nói cô đừng ảo tưởng tình cảm của cậu nữa. Nhưng Lucy vẫn nhớ Kei. Vẫn yêu Kei. Vẫn không từ bỏ được tình cảm dành cho Kei…Khóe mắt Lucy lấp lánh. Cô bé mỉm cười. Không được khóc. Phải dùng nụ cười để xóa nhòa mọi thứ đi…
Lucy sẽ cố gắng làm theo những gì mà Kei đã nói. Lucy sẽ cố gắng quên Kei đi. Nếu đây là vì hạnh phúc của Kei thì Lucy sẽ cố gắng quên Kei…
Lucy đứng dậy. Con mèo lon ton chạy theo sau, gió đêm ùa qua mái tóc cô bé nhẹ nhàng xõa xuống vai…
Đang định đi về phòng thì Lucy nghe có tiếng “ huỳnh huỵch” ở đâu đó, cô bé quay ra lắng tai nghe, tiếng động phát ra từ phía tầng hầm. Cô bước theo cầu thang dẫn xuống dưới. Một cảnh tượng kì lạ diễn ra trước mắt Lucy. Dưới tầng hầm, có một đội ngũ mấy chục người đàn ông vạm vỡ đang lao vào luyện võ. Những bao cát, những thanh nhị khúc côn, dao ngắn được xếp dày đặc quanh bốn bức tường rộng thênh thang.
Thì ra tầng hầm này là nơi luyện tập thể lực của những người vệ sĩ nhà họ Hoàng, vài người đã nhận ra sự có mặt của Lucy, cô bé cũng nhìn thấy Hải Dương đang say sưa tung những cú đấm cực mạnh vào bao cát giữa căn phòng, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo thun trắng ướt nhem dính sát người, Lucy từ từ bước lại, nhìn thấy cô bé anh ngừng tập quay sang mỉm cười:
-Sao em lại xuống đây Lucy ? Chưa chịu đi ngủ sao ?
Cô bé mỉm cười nhìn xung quanh, căn phòng này không khác gì một câu lạc bộ võ thuật, ai cũng mồ hôi đầm đìa mà vẫn hăng say luyện tập, vệ sĩ chuyên nghiệp có khác…
-Em có muốn tập thể lực với anh không. Nhóc con !Hải Dương cầm chiếc khăn trắng lên lau mồ hôi đang vã ra trên trán, rồi như sực nhớ ra chuyện gì, anh quay sang Lucy cười nhăn nhó.-À…Anh quên mất là em đang bị bệnh. Thôi lên phòng ngủ sớm đi cho khỏe.
-Em không phải một con bé yếu đuối, về thể lực lại càng không, em đã khỏi bệnh rồi, anh không cần phải lo cho em đâu, em cũng đã từng học võ đó !
-Hở ? Vậy sao ?
Hải Dương và mấy người kia nghe Lucy nói thì quay sang bật cười, cô nhóc hơi đỏ mặt, họ đang cười nhạo cô. Lucy cảm thấy hơi bực bội, nhìn mấy người đang cười mình cô chỉ muốn hét lên với họ “tưởng vai u thịt bắp là ngon hả, đồ bất lịch sự” ? Cô bé tự thấy mình cũng lợi hại lắm đó chứ, chỉ là thân hình cô bé khá nhỏ con so với những người đàn ông này thôi.
-Vậy cô chủ nhỏ có muốn tập võ với chúng tôi không ? Để xem cô chủ nhỏ của chúng ta đấm được mấy cái nào?
Một người đàn ông trung niên quay sang cười lớn, vài người khác cũng vào hùa cười theo châm chọc cô bé. Lucy thì máu bốc lên đầu, cô bé nhìn ông ta cười cười mà ánh mắt lóe lên như dao.
-Cậu Hải Dương, nếu cô bé muốn học võ thì cứ để cô ấy thử xem.
Hải Dương nhìn Lucy rồi quay sang ông ta gật đầu, như vậy có nghĩa là anh đã đồng ý.
-Thử xem cô nhóc có tố chất gì không. Mọi người. Hải Dương quay lại nói lớn.-Giải lao 10 phút.
Đám vệ sĩ ngồi vây quay giữa căn phòng xem trận đấu giữa Lucy và ông võ sư kia, ông ta đi tới trước mặt Lucy mỉm cười:
-Bây giờ cô bé tấn công tôi đi. Muốn đấm, đá thế nào cũng được !
-Là ông nói đấy nhé.
Lucy nhăn nhó nhìn ông ta bực bội, rõ ràng người này đang mỉa mai Lucy mà. Ông ta xem Lucy là con nhóc đang uống sữa mẹ chắc. Cô nhóc không nói gì lẳng lặng đi lại góc phòng, lướt qua dàn vũ khí xếp trên những giá gỗ để sát tường, cô đưa tay lấy một cây nhị khúc côn bằng sắt rồi đi lại trước ông ta thủ thế.
-Ái chà !!!
Người đàn ông nhìn Lucy mỉm cười, rồi cũng như để khích lệ đối thủ nhí, ông ta cũng lui ra sau thủ thế, nhưng thái độ vẫn tỏ vẻ gì đó xem thường cô bé…
“Chờ đó !!!! Tôi sẽ xử đẹp ông cho coi ! ”
Gương mặt Lucy đột nhiên lạnh tanh, hai mắt sắc lẻm không một chút cảm xúc rồi cô bé lao vào người đàn ông với một cú nhảy và phang mạnh cây nhị khúc côn xuống vai ông ta. Nhưng Lucy giật mình, ông ta rất nhẹ nhàng lách người ra phía sau không một chút lúng túng. Lucy tiếp tục lao vào ông ta, cố gắng áp sát đối thủ, nhưng người đàn ông này quá nhanh nhẹn. Ông ta chỉ né chứ không thèm phản đòn lại Lucy, cô bé cũng không có cách nào tiếp cận được với ông ta…
Sau một hồi tấn công vô ích, dường như đã mất hết bình tĩnh, cô nhóc cau mày vung tay ra sau cố gắng tập trung lực cánh tay quất một phát thật mạnh xuống một lần nữa. Lần này thì đối thủ của cô không tránh nữa. Nhưng trước khi cây nhị khúc kịp trúng ông ta, nó đã bị đá văng ra, cánh tay Lucy đau nhói, cô nhóc cau mày nhìn đối thủ trước mặt thất vọng…
-Hừm ! nhanh nhẹn, linh hoạt, tuy đòn đánh không có lực cho lắm nhưng ở tuổi này mà được như vậy là tốt quá rồi. Cô bé khá đấy !
Người đàn ông cúi xuống nhặt cây côn lên nhìn Lucy nhận xét, rồi ông ta quay sang Hải Dương gật đầu, anh mỉm cười hài lòng đứng dậy.
-Được rồi, Lucy bé bỏng của anh. Lên phòng ngủ sớm đi cho khỏe. Mai anh dẫn em đi chơi !
Lucy không nói gì nữa, thua rồi thì còn nói được gì kia chứ. Cô bé gật đầu rồi lẳng lặng đi ra ngoài cửa nhường chỗ lại ọi người tiếp tục tập luyện, nhưng vừa ra khỏi tầng hầm, ông vệ sĩ khi nãy lại gọi với theo:
-Này cô bé ! Chờ một chút đã…
Lucy quay lại, ông ta đưa cho cô bé một chai thuốc nhỏ:
-Thoa vào vết bầm trên tay nhé !
Lucy ngạc nhiên đưa tay lên xem, đúng là có một vết bầm thật, chắc là lúc bị ông ta đá trúng, cô bé gật đầu cầm lấy lọ thuốc.
-Ai dạy cháu sử dụng nhị khúc côn thế ? ông vệ sĩ nhìn cô bé mỉm cười.
-Là bác cháu. Ngày trước bác ấy cũng là vệ sĩ ở nhà họ Hoàng, tên bác ấy là Hoàng Long.
-Hoàng Long ? Người đàn ông hơi sững sốt.
-Bác quen với bác cháu ?
-Ừ ! Là bạn, cũng từng là đối thủ…
-Từng là đối thủ sao ? Lucy nhìn ông thắc mắc, cô hơi tò mò với quá khứ của bác mình.
-Ừ…Nhưng đã là quá khứ rồi, dù sao thì… Ông ta định nói gì nhưng lại thôi.-Thôi quên đi…
Lucy vẫn nhìn ông ta khó hiểu, Ông võ sư mỉm cười quay đi.
-Cô bé khá lắm. Nhưng cháu hơi ỷ lại vào sức mạnh của mình, nếu cháu gặp phải một người ngang mình thì không sao, nhưng nếu đối thủ là những kẻ như tôi thì sao ?
-Dạ ? Lucy nhìn ông ta khó hiểu,người này đang muốn nói gì với cô chứ ?
-Không phải lúc nào lao vào đối thủ cũng là tốt đâu cô bé. Đối với kẻ thù mạnh hơn thì không thể chỉ sử dụng sức được.
-Dạ ????
Lucy ngơ ngác đứng nhìn theo ông ta, hơi nghĩ ngợi…
“Đối với kẻ thù mạnh hơn thì không thể chỉ sử dụng sức được sao…”
Ở bên kia thị trấn, có một người con trai cũng đang bị trầm cảm.
Kei….Sau hôm ở trước cổng nhà Lucy trở về thì cậu trở nên lặng lẽ. Suốt ngày nhốt mình trong phòng và chỉ đi ra ngoài khi nào có yêu cầu của Khôi Vỹ mà thôi. Suốt cả ngày cậu không nói với ai câu gì. Đôi mắt trong buồn thẳm như hồ nước mùa thu.
Từ sau hôm gặp Lucy, Nhật Dạ cũng có vẻ nghĩ ngợi nhiều, có những lúc cô bé cắn rứt vì thấy có lỗi với cô bạn thân, nhưng nghĩ đến việc có được Kei thì Nhật Dạ không muốn bận tâm thêm gì nữa. Tất cả những gì bây giờ cô cần chỉ là Kei. Chỉ
thế thôi. Nhưng thái độ của Kei gần đây luôn khiến cô phải đau lòng. Nhật Dạ thấy Kei đang đau khổ vì Lucy, cô cố gắng bắt chuyện, cố gắng quan tâm đến cậu, nhưng đáp lại trái tim tràn đầy yêu thương của Nhật Dạ là khuôn mặt lúc nào cũng sầu thảm của Kei.
Rồi dần dần Kei đã không còn thấy được ai trong mắt mình nữa. Tất cả những gì hiện hữu trong đầu cậu chỉ là hình ảnh của Lucy trong cơn mưa lạnh…
Lucy bé nhỏ mỉm cười với cậu…
Và lucy bé nhỏ đã rời xa cậu…
-Kei ! Ăn tối xong chúng ta đi dạo nhé !
Lời đề nghị của Nhật Dạ đưa cậu trở về với thực tại. Kei đang ngồi trong bàn ăn, nhưng cậu không có chút cảm giác gì về đồ ăn trong miệng cả.
-Chúng ta sắp qua Mỹ rồi, tranh thủ chút thời gian còn lại đi chơi cũng được đó Kei !
Thanh Phong mỉm cười phụ họa. Từ sau hôm dẫn Lucy vào nhà thì Thanh Phong cũng bị Khôi Vỹ giam lỏng luôn trong nhà, mọi hành động của cậu bây giờ đều nằm trong sự kiểm soát của anh ta. Vì sau Kei thì Thanh Phong là trợ thủ đắc lực mà Khôi Vỹ không muốn mất. Đương nhiên Phong cũng không thể chống đối lại con người này.
-Xin lỗi, tớ thấy hơi mệt, các cậu đi đi.
Kei rời khỏi bàn ăn rồi đi vào phòng. Ở Trong nhà họ Hà, căn phòng của Kei là nơi duy nhất không bật điện, cậu không muốn gặp ai, không muốn nói chuyện với ai, thậm chí cậu không dám nhìn mình trong gương nữa.
“Tách..”
Ánh điện đột nhiên lóe sáng lên, Thanh Phong đang đứng trước phòng nhìn cậu lo lắng.
-Cậu đang nghĩ gì thế, Kei !
Kei ngồi ủ rũ, lưng dựa vào thành giường, lặng yên như người mất hồn, ánh mắt đen thẳm nhìn ra xa…Thanh Phong ngồi phịch xuống bên cạnh cậu pha trò:
-Có muốn xưng tội không ? Tớ đưa cậu tới nhà thờ !
-Xưng tội thì sẽ được tha thứ sao ? Gương mặt Kei thẫn thờ, -Ai sẽ là người tha thứ cho tớ ?
Lặng yên một lát, Thanh Phong thở dài đưa đôi mắt buồn bã nhìn chăm chăm vào bức tường trước mặt.
-Nghe nói cuối tuần này, Lucy sẽ theo Hải Dương sang Ôxtralia…
Kei vẫn lặng im, cậu cúi gục đầu, vạt tóc hơi dài che phủ đôi mắt buồn xa thẳm. Thanh Phong không nói gì thêm nữa, cậu không muốn gợi lại nỗi đau trong lòng người bạn thân của mình…
-Kei ! Khôi Vỹ muốn gặp chúng ta.
Thẫn thờ một lúc Kei cũng đứng dậy đi cùng Thanh Phong ra ngoài. Khôi Vỹ…. Tất cả những gì liên quan đến người thanh niên này chỉ là công việc, mệnh lệnh, nhiệm vụ đối với Kei và Phong. Cả hai người đều là công cụ của Khôi Vỹ. Đơn giản vì anh ta đã cứu họ, cho họ cuộc sống mà anh ta thao túng. Từ sau khi gặp lại Khôi Vỹ ở đây, Kei càng tỏ ra giống một cổ máy hơn. Nhận nhiệm vụ và lao vào làm việc không một giây suy xét, cậu đang muốn dùng công việc để quên đi một thứ gì đó…
Nhưng không hiểu sao…
Càng cố quên…
Lại càng thấy nhớ…
Và giờ nỗi nhớ đã trở nên ám ảnh Kei rồi..
Chỉ còn lại hai ngày nữa là cả ba người phải sang Mỹ. Mọi thứ rồi sẽ kết thúc. Cậu sẽ nhanh chóng biến mất khỏi cuộc sống của Lucy. Hình ảnh của cậu cũng sẽ sớm bị xóa đi trong trái tim của cô bé. Lucy rồi sẽ được trả về cuộc sống yên bình hạnh phúc của cô ấy. Lucy ! Cô bé chỉ là cơn gió mát lành ùa qua mà Kei không thể nào giữ nỗi.
Bây giờ cậu phải có trách nhiệm với cô gái khác đang ở bên cạnh cậu. Nhật Dạ vì cậu mà tự tử, tất cả là lỗi tại cậu, cậu không thể bỏ lại cô ấy một lần như cậu đã làm nữa. Suy cho cùng thì tất cả đều tại cậu. Nếu hôm đó Kei không vội vàng bỏ Nhật Dạ ở lại một mình để đi tới nhà Lucy thì cô ấy đã không đau khổ đến nỗi phải cắt cổ tay tự tử như vậy. Tất cả là tại cậu. Cậu không muốn mất Nhật Dạ, Nhật Dạ đối với cậu cũng quan trọng không kém gì Lucy cả, chỉ là hai người con gái nhận được hai thứ tình cảm khác nhau của cậu mà thôi. Kei không muốn làm Nhật Dạ tổn thương, nhưng cậu lại làm điều này với Lucy. Vì Kei cũng không còn lựa chọn nào khác. Và trong trái tim cậu vẫn giữ nguyên hình bóng Lucy, mặc dù những thứ này chẳng khác gì những lưỡi dao vẫn hằng cứa vào trái tim khiến cậu đau nhói. Thôi thì…cậu đành cố gắng giấu kín hình ảnh của Lucy trong trái tim mình, chôn chặt tình yêu vào tro tàn của quá khứ đi. Điều duy nhất bây giờ Kei mong muốn là Lucy sẽ được hạnh phúc…
Đúng…
Chỉ cần Lucy được hạnh phúc…
Chỉ cần cô ấy quên cậu đi và tìm được hạnh phúc ình. Tương lai tươi đẹp vẫn đang chờ Lucy ở phía trước. Lucy lại là một cô gái tốt bụng, đáng yêu. Sẽ sớm có người xuất hiện mong được bên cạnh che chở cho cô bé thôi. Người đó sẽ tốt hơn cậu, yêu Lucy hơn cậu và mang lại hạnh phúc cho Lucy nhiều hơn cậu…
Nhật Dạ ở phòng anh trai vừa đi ra, nhìn thấy Kei cô bé mỉm cười vui vẻ, nhưng Kei không nhìn thấy cô bé, cậu đi ngang qua Nhật Dạ với những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu, đôi mắt bình thản và vô cảm. Cậu không còn nhìn thấy Nhật Dạ nữa, không ! Đúng hơn là cậu không còn biết đến sự tồn tại của ai ngoài Lucy trong trái tim mình nữa…
Nhật Dạ nhìn theo Kei rồi dựa vào tường gục xuống khóc. Đây không phải là Kei mà Nhật Dạ muốn. Kei mà Nhật Dạ yêu quý là người con trai điền đạm nhưng giàu tình cảm và hay pha trò đem lại niềm vui cho người khác. Và cậu luôn quan tâm đến Nhật Dạ hơn tất cả mọi người…Còn Kei của bây giờ, chỉ là một người con trai vô cảm lạnh lùng, có chăng cảm xúc duy nhất còn lại của cậu lúc này chỉ có đau khổ và thương nhớ Lucy mà thôi. Cô thật sự không muốn nhìn thấy Kei như vậy, thực sự khôngmuốn.
Nhưng Nhật Dạ vẫn không từ bỏ. Cô bé nhìn theo Kei. Ánh mắt xám biếc lên sự quyết tâm. Cô sẽ cùng Kei về Mỹ. Rồi một ngày nào đó Kei sẽ quên đi Lucy, Kei sẽ quay lại là Kei như ngày xưa. Nhật Dạ nhất định không từ bỏ. Cô bé mím chặt môi và đặt hi vọng vào toàn bộ suy nghĩ của mình.
Hai ngày…
Thời gian trôi qua nặng nề với bốn con người đang bị chi phối bởi đủ thứ cảm xúc: dằn vặt, đau khổ, hi vọng, buồn bã…
Ở trong nhà Hải Dương, Lucy rất được mọi người yêu quý, có lẽ vì cô bé dễ thương và rất thân thiện. Cô bé chưa bao giờ dùng thân phận chủ tớ để xử xự với bất kì ai trong nhà, những người vệ sĩ nhìn cô với đôi mắt quý mến và đầy thiện cảm. Mặc dù cô chủ nhỏ lúc nào cũng mỉm cười với họ, nhưng ai tinh ý sẽ thấy khi còn ở một mình, cô bé thường hay nhìn lên trời, đôi mắt xa xăm buồn thảm. Lúc đó thì không ai biết được cô đang nghĩ gì nữa.
Hai ngày cuối cùng Bạch Dương cũng đến và ở lại đây, vì anh mua vé cùng một chuyến bay với hai anh em Lucy và có lẽ vì lo cho cô bé ngốc nghếch, đa sầu đa cảm nên anh muốn ở gần để trong chừng cô, anh cũng sợ cô bé quá đau lòng sẽ nghĩ quẩn và hành động giống như Nhật Dạ. Có một điều khiến Lucy rất ngạc nhiên là không biết từ khi nào, Bạch Dương và Hải Dương đã trở thành đôi bạn thân thiết của nhau, dường như cả hai đều không còn nhớ những gì đã diễn ra trong quá khứ nữa rồi, Hải Dương đã thay đổi tốt hơn, anh ấy không còn lạnh lùng ngang tàn quá như trước kia nữa, Lucy không biết động lực gì đã giúp anh ấy thay đổi, nhưng như vậy cũng tốt, chuyện hai người anh yêu quý hòa thuận với nhau là điều nên làm mà.
Ngày cuối cùng ở nhà Hải Dương, Lucy quyết định đi tới cánh đồng lúa bạt ngàn bên ngoài thị trấn, cô bé muốn giữ lại một chút gì đó những kí ức đẹp đẽ trước khi rời khỏi đây. Nhưng có một điều làm Lucy thấy hơi khó chịu là cô bé không được đi một mình. Từ khi Hải
Dương đón cô về nhà, đi đâu, làm gì Lucy cũng có vài người vệ sĩ đi theo bảo vệ. Lúc đầu cô bé thầm cười nhạt nhẽo, cô cho rằng anh trai mình đã lo lắng hơi thái quá. Lucy đâu có phải tổng thống hay nhân vật nào quan trọng mà cần có người bảo vệ như vậy chứ. Nhưng dù có nói thế nào thì Hải Dương vẫn cho người đi theo Lucy 24/24 nếu cô đi ra ngoài. Lucy cũng không bận tâm nữa, mặc kệ, cô bé không muốn quan tâm đến họ, miễn là họ để cô bé được yên tĩnh là được. Và những người vệ sĩ này cũng rất biết tôn trọng không gian riêng của Lucy. Chiếc xe dừng lại ở ngoài xa lộ, Lucy một mình đi vào cánh đồng.
Lúa ở đây đã được gặt cách đây vài hôm, những gì còn lại là lởm chởm những gốc rạ vàng ươm và thơm sực mùi đồng nội. Lucy đi tới một gốc cây đổ ngang bên bải cỏ xanh và ngồi xuống. Đồng quê thật thanh bình yên tĩnh, từng cơn gió nhẹ thổi ào qua tung bay mái tóc của cô bé…( k logic với đoạn đầu m miêu tả cảnh lúa chín sao một thời gian dài như vây mới được gặt trong khi cảnh lúa chín m miêu tả đã lâu lăm rồi!)
Lucy ngồi im, lơ mơ đôi mắt nhìn về xa xăm, những đám mây trên đầu trôi hững hờ, cô bé để ý thấy có một cánh cò trắng bay ngang qua đầu mình về một nơi xa xa, cô bé hơi nheo mắt nhìn lên, mọi thứ có vẻ mờ ảo, giống như cô đang ở trong một giấc mơ không bao giờ tỉnh vậy. rồi cô cúi xuống, nếu đây chỉ là một giấc mơ thì tốt biết mấy, vì nếu là một giấc mơ, khi cô tỉnh dậy mọi thứ sẽ kết thúc, những chuyện không vui, những cảm xúc khó chịu sẽ biến mất. nhưng không thể. Lucy biết, đây không phải là giấc mơ…
Bụp…
Đang thả hồn vào những con gió nhẹ, thì có một cái gì đó ướt lạnh va vào mặt Lucy, giật mình quay lại, cô bé thấy một con nhái xanh biếc đang nhảy loi choi dưới đất, một vài đứa bé đang hò nhau chạy lại chụp lấy nó. Lucy mỉm cười. Những đứa trẻ đó thật giống cô khi còn nhỏ…
-Chị ơi ! Sao chị lại ngồi đây ? Một chú nhóc mặt mũi lem nhem bụi đất đang mỉm cười nhìn Lucy, cô bé không nói gì, chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
-Chị ơi. Chơi trò cô dâu chú rễ với tụi em đi.
-Tụi em sẽ cho chị làm cô dâu, chị có bộ váy đẹp quá…
-Chị đẹp y như công chúa vậy !
Vài đứa trẻ khác xúm quanh Lucy nhìn cô bé trầm trồ, Lucy nhìn xuống dưới bộ váy áo của mình. Đúng là trong bộ váy trắng tinh nhìn Lucy giống công chúa thật. Bộ váy này chính Hải Dương và Bạch Dương đã dẫn cô đi mua cùng vài bộ khác trong siêu thị hôm qua. Cả hai ông anh trai khó tính này đều chê những bộ váy sọc caro của Lucy quá “bụi” và bắt cô bé phải thay đổi phong cách trở thành một cô công chúa nhỏ dịu dàng. Thật khổ với hai người anh độc đoán mà, đến cách ăn mặc cũng không để Lucy tự do nữa…
-Chị ơi, cô dâu thì phải cầm bó hoa này đi !
Một cô bé có chiếc răng sún ngay cửa miệng đưa cho Lucy một bó hoa xuyến chi trắng muốt, cô bé mỉm cười và cầm lấy bắt đầu tết thành những chiếc vòng hoa nhỏ nhắn, lũ trẻ có vẻ rất thích, tụi nhóc túa ra đi tìm thêm mấy loại hoa dại khác màu cho Lucy đan.
Khi trước ở trong nhà thờ, Lucy và những người bạn của mình vẫn thường hay gặp gỡ và vui đùa với những đứa trẻ, và Lucy có vẻ rất được trẻ con quý mến, bây giờ cũng vậy, những đứa trẻ xúm vào vây quanh Lucy cười nói rôm rã…Hai bàn tay Lucy khéo léo đan bện những bông hoa thành những chiếc vòng tay nhỏ, đôi mắt cô thả lên những áng mây hồng lơ lững trôi trên đầu. Không biết đất nước xa xôi mà lucy sắp đi qua sẽ như thế nào ? Có nơi nào yên tĩnh đẹp đẽ được như ở đây hay không ?
Không biết cô bé đã ngồi lặng yên nhìn trời trong bao lâu rồi, có thể là ba tiếng hay bốn tiếng gì đó, mấy người vệ sĩ vẫn ngồi trong xe chờ cô và thầm thán phục khả năng ngồi thiền của cô. Cô chủ nhỏ của họ thật là đáng nể ! Khác với những cô tiểu thư đi chơi thường mang theo những chiếc máy ảnh để chụp hình, hay chơi đùa, cắm trại. Riêng Lucy, mổi lần đưa cô đi đâu họ cũng chỉ thấy cô lặng im ngồi nhìn trời…
-Chị ơi, nhà chị ở đâu thế. Ngày mai chị có ra đây chơi nữa không ? Một cô nhóc níu tay Lucy mỉm cười.
-Ngày mai chị phải đi khỏi đây rồi.
-Chị đi đâu thế ?
Lucy nghĩ ngợi một lát rồi nhìn ra những gốc rạ phía xa xa chân trời:
-Chị chạy trốn…
-Công chúa đang chạy trốn ai vậy. Mấy ông kia phải không ? Họ bắt nạt chị à ?
Một cậu nhóc nắm tay Lucy chỉ về chiếc xe hơi đangđậu ngoài đường, một người vệ sĩ mặc vét đen đang đi tới chỗ Lucy, đó là ông võ sư hôm trước. Từ lúc Lucy tới đây, ông ta đã được Hải Dương chọn làm vệ sĩ riêng cho cô. Có lẽ đã tới giờ về, Lucy chậm chạp đứng dậy.
-Công chúa ơi ! Chị đừng sợ. Em sẽ bảo vệ chị !
Cậu nhóc nhảy ra trước mặt Lucy, đấm tay lên ngực đầy tự tin, có vẻ như tụi nhóc này rất quý Lucy, cô bé nhìn xuống mỉm cười:
-Không cần đâu nhóc ! Không phải ông ta tới bắt chị đâu…
Ông võ sư đi lại gần Lucy mỉm cười, thấy ông này