Truyện teen Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta
Tác giả: Internet
Truyện teen Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta
Dương, hiện giờ bắt đầu mượn
danh nghĩa của Mật Điềm để theo đuổi Tu Dương không?
Nghĩ đến việc Mễ Tu Dương lấy cớ thích Ôn Ngôn Ngôn, để theo đuổi Mật Điềm, vậy lần này Kỷ Ngôn mượn danh nghĩa Mật Điềm, để theo đuổi Tu
Dương, nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, rốt cuộc Kỷ Ngôn là Gay, thích đàn ông!
Nhưng, nghĩ lung tung, các quan hệ hỗn loạn như vậy, trong lòng Mật Điềm chợt thấy không vui!
“Không phải hôm nay cô hẹn anh ta sao?” Kỷ Ngôn không trả lời Mật
Điềm, hỏi lại lần nữa: ” Mễ Tu Dương sao chưa đến?” không phải là Mật
Điềm nói với anh ta, tối nay có Kỷ Ngôn đi theo, nên Tu Dương tạm thời
thay đổi, trốn không đến đấy chứ? Kỷ Ngôn trong lòng đoán thầm, nói với
Mật Điềm suy nghĩ của mình: “Điềm Điềm, có phải cô nói với Mễ Tu Dương,
tôi đi theo, nên anh ta không vui phải không?”
“Đâu có!” Mật Điềm mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn trả lời Kỷ
Ngôn: “Mễ Tu Dương không biết anh muốn đi theo, anh ấy có việc đột xuất, nên mới không đến!”
“Hừm, đồ khốn!” Kỷ Ngôn bực mình chửi, sau đó cười với Mật Điềm:
“Điềm Điềm, cô thấy chưa, anh chàng Mễ Tu Dương, không đáng tin cậy!”
Trong lòng không ngừng chửi rủa Mễ Tu Dương, tối nay anh đã chuẩn bị sẵn cho việc phá hoại buổi hẹn hò, kết quả Tu Dương không đến làm phá sản
kế hoạch của anh!
Nhưng Kỷ Ngôn không biết, hành động của anh, trong mắt Mật Điềm lại
được hiểu theo cách khác, cho nên nhìn ánh mắt của Kỷ Ngôn, thấy có chút khác lạ, “Ôn Kỷ Ngôn, tôi từng nghe qua câu này, càng yêu càng hận” nói đến đây cô ngập ngừng, nhưng nhìn ánh mắt đen sâu của Kỷ Ngôn chằm chằm nhìn cô, Mật Điềm chỉ có thể tiếp tục nói: “Anh ghét Mễ Tu Dương như
thế, không phải là thích anh ta rồi chứ?”
“Tôi thích anh ta? Cô có làm sao không?” Kỷ Ngôn nhảy dựng lên “Điềm Điềm, cô không đùa tôi đấy chứ?”
“Anh đừng kích động, không thích thì thôi.” Mật Điềm lạnh lùng mở cửa xe, nhìn Kỷ Ngôn tức giận, giống như bị người khác đoán trúng tim đen,
tức giận vô cùng, cho nên trong lòng cảm thấy thất vọng…
“Điềm Điềm, tôi nói cho cô biết, cho dù phụ nữ trên đời có chếthết,
tôi cũng không thích người như Mễ Tu Dương!” Kỷ Ngôn lên xe, vỗ ngực,
tức giận đùng đùng nói.
“Vậy anh thích người đàn ông như thế nào?” Mật Điềm nói rồi quay mặt
hỏi Kỷ Ngôn, “Tôi không…” Kỷ Ngôn muốn nói thẳng, cho dù phụ nữ chết
hết, anh cũng không thích đàn ông, nhưng nghĩ đến việc nói dối là gay,
giờ anh chỉ muốn giết chết bản thân, việc khó giải quyết nhất của anh
là, anh không biết giải thích như thế nào với Mật Điềm, anh không phải
là gay, anh thích phụ nữ, hơn nữa lại thích Mật Điềm.
Nhưng nếu anh nói thật, với tính cách của Mật Điềm, anh sẽ bị đuổi ra ngoài, anh mất lợi thế “nhất cự ly”, lại có tình địch giỏi giang như Tu Dương, Kỷ Ngôn không dám nói thật, trước mắt, cũng không thể nói ra sự
thật!
“Anh không cái gì?” Mật Điềm ngoan cố nhìn Kỷ Ngôn, dường như muốn có một đáp án rõ ràng cho câu hỏi này.
Kỷ Ngôn nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Mật Điềm, thấy không trả lời
thì không được, chỉ có thể nửa thật nửa đùa nói: “Tôi thích đàn ông như
thế nào, tôi cũng không biết chắc, nhưng tôi khẳng định, tôi không thích loại người như Mễ Tu Dương!”
“Anh không biết chắc mình thích đàn ông như thế nào?” Mật Điềm
nghiêng đầu, nhìn Ôn Kỷ Ngôn: “Bạn trai anh, anh cũng không thích sao?”
Mật Điềm đỏ mặt khi nghe họ nói chuyện thân mật qua điện thoại. “Không thích” Kỷ Ngôn trả lời không do dự.
“Anh ta tốt với anh như thế, anh lại không thích?” Mật Điềm kinh ngạc nhìn Kỷ Ngôn, trên thế giới này, có hai loại người, một là người sẵn
sàng yêu bạn, sẵn sàng bỏ thời gian vì bạn, một loại khác là người sẵn
sàng cho bạn tiền khi cần, tình yêu của hai loại người này, là sự thể
hiện trực tiếp nhất, đương nhiên ngoại trừ việc được bao nuôi, đó là một giao dịch liên quan đến tiền bạc khác.
“Anh ta tốt với tôi, chưa chắc tôi thích anh ta.” Kỷ Ngôn nhìn Mật
Điềm nói: “Nếu ai thích tôi, tôi cũng đều thích, vậy Điềm Điềm, cô cũng
rất tốt với tôi, tôi có thể thích cô không?”
Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm hỏi đầy hàm ý, đôi mắt đen láy che giấu không nổi tình cảm đậm sâu.
“… Lí luận của anh thật buồn cười!” Mật Điềm trợn mắt nhìn Kỷ Ngôn,
nói: “Tôi tốt với anh, không hi vọng anh thích tôi!” Giống như Ôn Kỷ
Ngôn, người ta tốt với anh như thế, lại nói là không thích, thật quá bạc bẽo!
“Được rồi, không thích cô thì không thích cô! Tôi vốn đã không
thích!” Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm tức giận, vội làm hòa trước, vội nói theo ý của cô để nịnh cô, sau lần chiến tranh lạnh trước, anh giờ không dám
đôi co với cô, làm cô tức giận nữa!
Nhưng Mật Điềm khi nghe câu nói đó, mặt bỗng trắng bệch, cắn chặt vào môi, im lặng hồi lâu… cảm giác thất vọng bao trùm toàn thân, câu nói đó dường như đúng với dự liệu, nhưng lại thật khó chấp nhận…
Chân tướng sự thật luôn luôn làm người ta đau lòng, Ôn Kỷ Ngôn khi vô tình đã nói rõ sự thật, anh không thích Điềm Điềm…
“Điềm Điềm, cô không giận tôi chứ?” Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm thần sắc
không được tốt, vội cẩn thận hỏi, xua xua tay trước mặt Mật Điềm đang
thất thần.
“Không, không, tôi nghĩ nhiều quá!” Mật Điềm như vừa tỉnh mộng, quên
đi cảm giác thất vọng, cố gắng cười với Ôn Kỷ Ngôn, “Tôi không giận…”
cũng chẳng có gì để giận, cô có cảm tình với Kỷ Ngôn không có nghĩa Kỷ
Ngôn cũng có cảm tình với cô, chuyện tình cảm, không thể là bạn thích
đối phương, đối phương cũng thích bạn, Mật Điềm lí trí tự an ủi mình!
“Cô
không giận thì tốt rồi, tối chúng ta ăn gì nhỉ?” Kỷ Ngôn dịu dàng nhìn Mật Điềm hỏi, mặc dù kế hoạch có thay đổi, anh chàng ngáng đường
Mễ Tu Dương đã không đến, vậy thì Ôn Kỷ Ngôn tạo ra thế giới lãng mạn
của hai người cho Mật Điềm, từ từ thu hút cô, ngầm ám chỉ anh không phải là Gay.
Mật Điềm cảm thấy không tự nhiên nên vò gấu áo, không khí im lặng
càng khiến cô không tự nhiên, mọi thứ mơ hồ không rõ ràng trong xe khiến cô như ngồi trên đống lửa…
“Tôi biết ở đường Tân Thị có một cửa hàng lẩu mới khai trương, hình
như cũng rất ngon!” Kỷ Ngôn lái xe, mắt nhìn Mật Điềm, nhìn cô không tập trung, nên cho rằng là do Mễ Tu Dương không đến, khiến anh trong lòng
cảm thấy buồn, chỉ có thể cất lời phá vỡ không khí trầm lặng, giờ chuyện khó nhất của anh là phải làm sao để Mật Điềm không còn nghĩ anh là
“gay”
“Ồ, vậy hả?” Mật Điềm khách sáo trả lời, không thích thú lắm.
Yêu nhau không dễ dàng như vậy, mỗi người đều có cá tính riêng, qua
rồi năm tháng mộng mơ, say đắm không bằng tĩnh lặng, hạnh phúc không dễ
dàng mới khiến người ta tìm kiếm, những năm tháng thơ dại là những kí ức khắc sâu nhất nên vui vẻ nhất, là những kí ức đau lòng nhất nhưng lại
xúc động nhất…”
Mật Điềm lấy điện thoại ra, là điện thoại của mẹ cô, vội nghe máy: “A lô, mẹ à!”
“Ừ, Điềm Điềm, con đang làm gì thế?” Mẹ Mật Điềm hỏi: “Hôm nay có đi chơi cùng Mễ Tu Dương không?”
“Mễ Tu Dương? Anh ta làm sao?” Mật Điềm ngạc nhiên hỏi, “Mẹ sao tự nhiên lại nhắc đến anh ta?”
“Không sao, mẹ chỉ tiện hỏi thôi.” Mẹ cô cười, rồi bình thản nói: “Chiều nay, Mễ Tu Dương đến nhà tìm mẹ!”
“Hả, Mễ Tu Dương đến tìm mẹ?” Vừa nghe thấy như vậy, Mật Điềm có chút mơ hồ, nhưng vẫn cao giọng hỏi: “Anh ta tìm mẹ làm gì?”
“Anh ta cố tình đến để giải thích với mẹ, trước đây anh ta với Ngôn
Ngôn chỉ là ảo giác!” Mẹ Mật Điềm nói, trong lòng không kiềm chế được
niềm vui, bà vốn thích Mễ Tu Dương, lúc trước giận anh không có mắt
nhìn, không thích Mật Điềm, nhưng thấy anh có thành ý đến giải thích, bị bà nói nặng lời, vẫn dịu dàng kiên quyết khẳng định nói thích Mật Điềm, sẽ cố gắng hết sức theo đuổi cô, trong lòng bà thấy rất vui, “Tu Dương
nói, người anh ta thích là con, muốn theo đuổi cũng là con!”
Mật Điềm cầm điện thoại im lặng một lúc, cô không biết nói gì với mẹ, với tính cách nóng nảy của mẹ cô, Mễ Tu Dương đến giải thích, chắc chắn sẽ bị mẹ cô mắng, nhưng anh vẫn chịu đựng, khiến Mật Điềm cảm thấy áy
náy, tình cảm của cô lúc này với Kỷ Ngôn còn chưa kịp thăng hoa, đã bị
Kỷ Ngôn làm tan biến rồi, Tu Dương có phải là hi vọng khác của cô không? Sự xúc động này có thể thăng hoa thành cảm xúc, sau đó phát triển thành tình yêu không?
“Điềm Điềm, connghĩ sao?” Mẹ cô đợi một lúc, không nghe thấy cô nói, vội giục: “Con xem, Mễ Tu Dương rất tốt, con muốn tiếp tục cùng anh ta
hay là để mẹ sắp xếp cho con gặp anh chàng mà dì con giới thiệu?”
“Mẹ, để con nghĩ đã!” Mật Điềm thở sâu, ngắt lời mẹ, đầu óc cô lúc này đang rối như tơ vò, thật không muốn nghĩ gì nữa!
“Điềm Điềm đừng trách mẹ nhiều chuyện, Mễ Tu Dương điều kiện rất khá, lại tốt với con, nếu con không chớp lấy cơ hội, sau này sẽ hối hận!” Mẹ Mật Điềm khuyên nhủ.
“Vâng, con biết rồi!” Mật Điềm đột nhiên cảm thấy sức lực trong người bị hút cạn, cô mệt mỏi đến mức không nhấc nổi môi, chỉ có thể vâng một
tiếng, những lời mẹ nói, cô đều biết, đều hiểu, bỏ qua những cảm xúc với Ôn Kỷ Ngôn, tiếp tục vun đắp tình cảm với Tu Dương là lựa chọn tốt
nhất, cũng là lựa chọn đơn giản nhất, nhưng trái tim cô lại hướng về Kỷ
Ngôn…
“Điềm Điềm, con đã hiểu lời mẹ nói, vậy thì hãy phát triển tình cảm
với Tu Dương thử xem!” Mẹ cô nói, rồi than vãn: “Đến người tốt như Tu
Dương, con cũng không thích, mẹ thật không biết, đàn ông như thế nào mới vừa mắt con!
Điềm Điềm, con phải thực tế một chút, đừng có xa rời hiện thực quá!”
“Vâng, mẹ, con biết rồi!” Mật Điềm ngoan ngoãn trả lời.
“Điềm Điềm, Tu Dương là một chàng trai tốt, con nhất định phải nắm
lấy cơ hội!” Mẹ cô không yên tâm dặn dò: “Có lúc con nên chủ động một
chút, đừng kiêu kỳ quá!”
Mật Điềm nói: “Con biết rồi mẹ!”
“Vậy được, mẹ cúp máy đây!” Mẹ cô cúp máy.
Mật Điềm giữ điện thoại, bắt đầu suy nghĩ mông lung, đầu óc rối loạn
của cô dường như đã tìm ra phương hướng mới, nhưng lại cảm thấy có rất
nhiều khó khăn, rốt cuộc phải tiến lên như thế nào, cô thật sự không
biết!
“Điềm Điềm, Điềm Điềm…” Nhìn vẻ mặt thất thần khác thường của Mật Điềm, Kỷ Ngôn lo lắng, hỏi nhỏ: “Cô không sao chứ?”
Mật Điềm như không nghe thấy câu hỏi của Kỷ Ngôn, giữ chặt điện thoại đang kêu “Tút tút” trong tay, khuôn mặt thất thần.
“Điềm Điềm, cô sao vậy?” Ôn Kỷ Ngôn nhấn phanh, quay người lại, lắc
Mật Điềm, “Tôi, tôi không sao.” Mật Điềm cười xã giao “Đến chưa?”
“Cô thật không sao chứ?” Kỷ Ngôn không yên tâm hỏi.
“Ừ, không sao.” Mật Điềm không do dự trả lời, hiển nhiên, cô không muốn nói nhiều với Kỷ Ngôn.
Kỷ Ngôn định nói gì lại thôi, sau đó chú ý lái xe, đưa Mật Điềm đi
thưởng thức “sự quyến rũ của vị cay”, ăn một bữa lẩu, nhìn thấy cô không vui, sợ cô khi về nhà ở một mình trong phòng, nghĩ không thông, cho nên đề nghị đi xem phim, còn Mật Điềm tuy đang không tập trung nhưng lại
đồng ý tất cả.
Dù Ôn Kỷ Ngôn không thích cô, sau này cô chọn Mễ Tu Dương, vậy nhân
lúc này còn cơ hội, hãy tận hưởng thế giới riêng của hai người.
Đến rạp chiếu phim, Kỷ Ngôn đi mua vé, Mật Điềm đi mua đồ uống và bắp rang bơ, khi cô tươi cười cầm bắp rang bơ và hai cốc cô ca cô la về
phía Kỷ Ngôn, chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc bước đến, khiến cô đứng khựng lại, giống như bị đóng đinh lại vậy, không động đậy được,
còn cốc cô ca trong tay cô bị đổ xuống vì cô quá kinh ngạc nên không giữ nổi cốc.
“Điềm Điềm cô sao thế?” Kỷ Ngôn cầm vé xem phim trong tay nhìn Mật
Điềm kinh ngạc như vậy, liền hỏi, khi anh nhìn thấy bóng dáng vừa lạ vừa quen, anh chợt hiểu vì sao Mật Điềm lại kinh ngạc như vậy, trong lòng
anh có chút lo lắng, nhưng đối lập với sự kinh ngạc sợ hãi của Mật Điềm, anh có phần trấn tĩnh hơn, anh cười lịch sự chào mẹ Mật Điềm: “Cháu
chào cô!”
Mẹ Mật Điềm không nói gì, làm mặt lạnh nhanh chóng bước qua, rồi nhanh chóng lướt nhìn Ôn Kỷ Ngôn.
“Mẹ… mẹ…” Mật Điềm lắp bắp nói, cẩn thận chắn Kỷ Ngôn đứng đằng sau,
bởi vì, nếu để mẹ cô nhìn ra Ôn Kỷ Ngôn chính là Ôn Ngôn Ngôn ở cùng Mật Điềm, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, nhưng Mật Điềm cao 1m65,
hoàn toàn không thể che được Ôn Kỷ Ngôn cao 1m8.
“Điềm Điềm, cậu ta là ai?” Mẹ cô nghiêm mặt chỉ vào Ôn Kỷ Ngôn.
“Cháu là anh họ của Ôn Ngôn Ngôn, tên cháu là Ôn Kỷ Ngôn!” So với Mật Điềm đang thất kinh hồn vía, thì Kỷ Ngôn bình tĩnh hơn rất nhiều, anh
lịch sự cười nịnh đầm: “Cháu nghe Ôn Ngôn Ngôn nói, cô rất là tốt!”.
Những lời nịnh đầm thì ai cũng thích nghe, mẹ Mật Điềm được khen, đặc
biệt là được một anh chàng đẹp trai như vậy nịnh, trong lòng cũng rất
vui thích, nghe lời nói Ôn Kỷ Ngôn, mẹ Mật Điềm nhìn kỹ anh, rồi mới
nói: “Cháu là anh họ của Ôn Ngôn Ngôn? Thảo nào, ánh mắt hai đứa có phần giống nhau!”
“Đúng ạ, mọi người trong nhà cháu thường nói, trong nhà có nhiều anh
chị em thế, chỉ có cháu và Ngôn Ngôn là giống nhau nhất!” Kỷ Ngôn cười
dịu
dàng, nói dối mà mặt không biến sắc anh đã khiến mẹ Mật Điềm không
phân biệt được cùng một người khi được hóa trang và khi chưa hóa trang.
“Ừ, cháu đẹp hơn Ôn Ngôn Ngôn!” Mẹ Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn, sáng sủa,
đẹp trai, hiểu biết, lịch sự, nên nói chuyện cũng bớt gay gắt hơn “Mẹ,
sao mẹ lại ở đây?” Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn diễn vai anh họ thành công
khiến mẹ cô không phân biệt được, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, nét mặt
trở nên vui vẻ hơn, ngoan ngoãn nhìn mẹ hỏi, “Mẹ và dì con hẹn cùng đi
xem phim!” Mẹ cô mắt vẫn nhìn vào Ôn Kỷ Ngôn, “Kỷ Ngôn, cháu có quan hệ
gì với Mật Điềm?”
“Chúng con là bạn!” Mật Điềm nhanh chóng nói, chỉ sợ anh nói lộ ra
hợp đồng ở ghép, “Anh họ của Ngôn Ngôn, cũng xem như một nửa là anh của
con phải không!” Nói rồi, cô tươi cười nịnh mẹ, nhưng trong lòng như
muốn gào lên: “Mẹ, đừng nhìn Kỷ Ngôn nữa, mẹ càng nhìn, con càng lo
lắng!”
Mẹ Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn, nhìn đôi mắt biết cười của anh, trông giống như một cậu bé ngoan được người già yêu thương, nên thái độ cũng dịu
dàng hơn, bà hỏi: “Ôn Kỷ Ngôn, cháu làm nghề gì?”
Mật Điềm giật mình, lo lắng đan hai tay vào nhau, cắn môi, khẽ nhìn
Kỷ Ngôn, Ôn Kỷ Ngôn cẩn thận khẽ liếc Mật Điềm, rồi nhanh chóng quay
đầu, “Ừ?” Mẹ Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn và Mật Điềm trao đổi bằng ánh mắt,
trong lòng suy đoán, bọn chúng có quan hệ gì, nên càng muốn biết, Kỷ
Ngôn làm nghề gì, “Ôn Kỷ Ngôn, cô hỏi cháu, cháu làm nghề gì?”
“Cô à, cháu là người mẫu quảng cáo!” Kỷ Ngôn nhanh trí trả lời, trênmặt nở nụ cười tươi.
“Người mẫu quảng cáo?” Giọng mẹ Mật Điềm không biết là vui hay buồn,
“Trông rất đẹp trai!” Sau đó cười nhìn Kỷ Ngôn hỏi: “Thế thu nhập của
cháu có ổn định không?”
“Thu nhập” Kỷ Ngôn ngạc nhiên, rồi trả lời: “Cũng được ạ, tiền thù lao một quảng cáo có thể đủ cho cháu tiêu xài trong nửa năm!”
“Thế một năm cháu quay bao nhiêu quảng cáo?” Mẹ Mật Điềm dò hỏi, kì
thực, bà muốn tìm hiểu về tình hình kinh tế của Kỷ Ngôn, lúc này bà
giống như mẹ vợ đang thăm dò con rể.
“Cái này không ổn định lắm” Kỷ Ngôn trả lời không được tự nhiên, anh
vốn nói dối để đối phó với mẹ Mật Điềm, tại sao anh lại có thời gian rỗi đi cùng Mật Điềm, nhưng không ngờ, điều mẹ cô nghĩ lại quá xa so với dự định của anh, tâm ý cũng sâu xa hơn nhiều.
“Vậy gia đình cháu như thế nào? Bố cháu làm nghề gì? Mẹ làm nghề gì?”
Mẹ Mật Điềm tiếp tục điều tra gia cảnh nhà Kỷ Ngôn.
Mật Điềm mấp máy môi, cuối cùng không có cách bình tĩnh, cô kéo tay áo mẹ nói: “Mẹ, mẹ đến đây làm gì?”
“Mẹ chỉ tiện hỏi thôi mà.” Mẹ Mật Điềm cười hiền, nhưng mắt vẫn nhìn vào Ôn Kỷ Ngôn.
“Mẹ chỉ tiện hỏi mà mẹ hỏi cả bố mẹ anh ấy làm gì?” Mật Điềm không
vui gào lên: “Mẹ vừa nãy còn muốn con và Mễ Tu Dương thành đôi, giờ lại
tóm lấy Ôn Kỷ Ngôn, mẹ muốn làm gì?” Là con gái của mẹ, nên cô đương
nhiên biết rõ tâm tư của mẹ, mẹ cô chắc chắn muốn điều tra Ôn Kỷ Ngôn
với tư cách là con rể rồi!
“Xem con kìa, mẹ hỏi thì làm sao!” Mẹ Mật Điềm không quan tâm, sau đó nhíu mày cười nói: “Nghe cách nói của con, dường như con và Mễ Tu Dương có chuyện?”
“Mẹ!” Mật Điềm không chịu được nói to, “Mẹ nghĩ linh tinh gì thế?”
rồi nói: “Con và Kỷ Ngôn còn có việc, phải đi trước đây, mẹ từ từ xem
phim nhé, bye bye!” Nói xong, kéo Ôn Kỷ Ngôn đang đứng ngây ra, chạy
thật nhanh, không cần xem phim.
“Này, con chạy nhanh thế… mẹ còn chưa nói hết!” mẹ Mật Điềm không vui gào lên khi Mật Điềm bỏ chạy, khi không thấy bóng dáng hai người, mẹ
Mật Điềm tự nói: “Mễ Tu Dương rất được, nhưng anh chàng này cũng không
kém!”
“Chị lẩm bẩm gì thế?” Dì Mật Điềm từ trong toilet bước ra thấy mẹ cô cười rạng rỡ liền tò mò hỏi.
“À, chị nói cho dì biết, chị vừa gặp Điềm Điềm!” “Điềm Điềm đâu?” dì cô nhìn khắp nơi hỏi.
Mẹ Mật Điềm kéo tay dì, cao hứng nói: “Dì đừng nhìn nữa, nó chạy
rồi!” sau khi bình tĩnh nói tiếp: “Nó gần đây có vẻ đào hoa…” rồi hạ
giọng, đưa hai ngón tay ra dấu với dì cô: “Hai anh chàng, hơn nữa cũng
được!”
“Hả” Dì cô ngạc nhiên, rồi cười chúc mừng: “Thế thì chị yên tâm rồi nhé, Điềm Điềm, thật quyến rũ!”
“Ừ, đào hoa như thế, sự thật chị cũng rất lo!” mẹ Mật Điềm thở sâu, nụ cười tươi cũng đan xen phần lo lắng.
“Chị sợ Điềm Điềm đào hoa chọn nhầm!”
“Chị yên tâm đi, Điềm Điềm nó tự biết cân nhắc!” Dì an ủi mẹ cô.
“Ừ, nhưng nói thật, chị vẫn thích Mễ Tu Dương hơn.” Mẹ Mật Điềm kéo
dì cô, đi sang một bên, so sánh giữa Kỷ Ngôn và Tu Dương, miêu tả tỉ mỉ, rồi kết luận: “Kỷ Ngôn mặc dù đẹp trai, là người mẫu, nhưng thu nhập
không ổn định, hơn nữa, đàn ông đẹp trai như vậy để làm gì? Hơn nữa, Tu
Dương không những đẹp trai, còn chăm chỉ, cái chính là công việc ổn
định, thích hợp để kết hôn!”
Dì cũng gật đầu: “Hai người đều có thế mạnh riêng, nhưng nghe chị nói vậy, dường như Mễ Tu Dương đáng tin cậy hơn!” Anh chàng này có thành ý
đến tận nhà gặp mặt, hơn nữa mọi mặt đều tốt, dưới con mắt của người
lớn, thì là đối tượng tin tưởng được.
“Điềm Điềm, cô làm gì thế?” Ôn Kỷ Ngôn bị Điềm Điềm kéo đi một đoạn
dài, quay lại không thấy bóng dáng mẹ đâu, mới quay người, chống nạnh,
thở phì phò, anh ngạc nhiên hỏi cô.
“Ý, đừng nói nữa!” Mật Điềm xua xua tay, thở dốc nói: “Anh còn bị mẹ
tôi hỏi nữa, thì chuyện tổ tông tám đời nhà anh đều bị lộ ra hết.”
“Tổ tông tám đời nhà tôi đều là người lương thiện, không sợ bị mẹ cô
tra hỏi.” Kỷ Ngôn cười tươi, nhìn Mật Điềm hai má đỏ hồng vì chạy cảm
thấy có chút bần thần.
“Tổ tông tám đời nhà anh là người lương thiện” Mật Điềm liếc nhìn Kỷ
Ngôn, rồi nói: “Nhưng, nếu mẹ tôi biết, anh và tôi sống chung, mẹ nhất
định sẽ giết anh!” thở chậm lại nói: “Cho dù là người lương thiện cũng
sẽ giết anh!”
“Tại sao vậy?” Kỷ Ngôn hỏi.
“Vì anh là đàn ông!” Mật Điềm nói tiếp: “Cho dù anh là gay, thích đàn ông, nhưng nếu mẹ tôi biết anh và tôi ở cùng nhau, bà nhất định sẽ đè
chết anh!”
“Sao không đè chết cô?”
“Sau khi đè chết anh, cũng sẽ đè chết tôi.” Mật Điềm nghĩ đến mẹ,
toàn thân liền cảm thấy run lên, “Mẹ tôi biết rồi, nhất định sẽ đè chết
chúng ta!”
“Ồ” Kỷ Ngôn thốt lên, nhìn khuôn mặt sợ hãi của Mật Điềm, không biết nên nói gì để an ủi cô, rốt cuộc đó cũng là mẹ cô!
“Ôn Kỷ Ngôn, tôi nói thật với anh, đừng nghi ngờ mẹ tôi! Mẹ có sức
mạnh khủng khiếp!” Mật Điềm chỉ sợ Kỷ Ngôn không tin lời cô nên nói
thêm.
“Ừ, tôi không nghi ngờ!” Ôn Kỷ Ngôn đồng ý gật đầu, đôi mắt đen sâu chăm chú nhìn Mật Điềm: “Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Có thể làm sao?” Mật Điềm nhún vai: “Anh đừng để mẹ tôi biết anh là
đàn ông, hơn nữa lại ở cùng tôi là được rồi, cho dù anh có dùng cách
nào! Nhất định luôn phải ghi nhớ hai điểm này.”
“Không được để mẹ cô biết chúng ta ở cùng, điều này không khó!” Kỷ
Ngôn nghĩ rồi nói: “Nhưng, sự thật tôi là đàn ông!” Kỷ Ngôn vô tư nói:
“Điều này không cách nào giấu được!”
“Anh là đàn ông gì, anh là gay” Mật Điềm đang rối bời nên nói: “Anh không phải đàn ông, anh cũng không được tính là đàn ông!”
Mặt Kỷ Ngôn biến sắc, rồi quay mạnh người lại, hai tay dùng sức ấn
vào vai Mật Điềm, hỏi rõ từng chữ: “Tôi không là đàn ông? Cũng không
được tính là đàn ông?”
“Đúng thế…” Bị Kỷ Ngôn nhìn với ánh mắt buồn bã, trong lòng cô có
chút sợ hãi, chỉ có thể trả lời bừa một câu, rồi nhanh chóng sửa lại:
“A, không phải, anh
là đàn ông…” nhìn bộ dạng của Kỷ Ngôn, chắc chắn câu nói không phải là đàn ông của Mật Điềm đã làm tổn thương lòng tự tôn
của anh, Mật Điềm không ngốc, nên đã phản ứng lại, nhanh chóng sửa lời
nói,cùng với nụ cười tươi.
Nhưng Kỷ Ngôn vẫn tính toán như thế, anh đưa mạnh tay ra ôm Mật Điềm
vào trong vòng tay, hơi thở ấm nóng phả mạnh vào đầu mũi nhạy cảm của
cô.
Mật Điềm cứng người, khó khăn nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt của Kỷ
Ngôn, đầu mũi của anh, cách mũi cô chưa đến 3cm, cô thậm chí có thể cảm
nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của Kỷ Ngôn phả vào mũi cô, thật nóng, thật ẩm.
Đường Mật Điềm bất ngờ bị khuôn mặt đẹp trai làm cho giật mình, tim đập thình thịch, lắp bắp nói: “Ôn… Ôn Kỷ Ngôn, anh sao thế?”
“Tôi muốn nói với em! Tôi là đàn ông thật sự!” Ôn Kỷ Ngôn nghiêm túc
nói, sau đó, dùng tay nhẹ nhàng vén tóc xòa xuống hai bên má cô: “Đường
Mật Điềm, tôi là đàn ông!”
Mật Điềm trong lòng hoang mang, lo lắng, “Được rồi, Ôn Kỷ Ngôn, tôi biết rồi, anh là đàn ông, anh thật sự là đàn ông!”
“Nhưng, tôi thấy, em vẫn chưa tin tôi.” Kỷ Ngôn nhìn chằm chằm vào
Mật Điềm, “tuy em nói, em tin tôi nhưng thái độ của em lại khác.”
“Không phải.” Mật Điềm vội phủ nhận.
“Em có.”
“Không có.” Mật Điềm kiên quyết trả lời.
“Đường Mật Điềm, em nói có, tức là em nói dối!” Ôn Kỷ Ngôn cũng kiên
quyết như vậy, ánh mắt sáng rực nhìn Mật Điềm “Có tức là có, anh rốt
cuộc muốn thế nào?” Mật Điềm không ngại trợn mắt nhìn thẳng vào Kỷ Ngôn
với dáng điệu bất cần.
Ôn Kỷ Ngôn cảm thấy hơi thở ấm nóng của Mật Điềm phả vào mũi, anh
chợt cảm thấy căng thẳng, mắt nhìn trừng trừng vào đôi môi đỏ của cô,
anh bị mê hoặc bởi đôi môi khẽ rung ấy, khuôn mặt tức giận, thật đáng
yêu, cho nên anh không do dự hỏi: “Cô đã không tin tôi là đàn ông, vậy,
tôi chỉ có thể chứng minh cho cô xem!”
“Hả!” Mật Điềm bối rối chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng lại Kỷ Ngôn
nói chứng minh, vậy chứng minh như thế nào, nhưng môi của anh sát vào
môi của cô rồi.
Hai môi chạm vào nhau, Mật Điềm hoàn toàn bất ngờ, mở to mắt, toàn thân run rẩy.
Chiếc lưỡi linh hoạt của Kỷ Ngôn lách vào trong chiếc môi khẽ mở vì
kinh ngạc của Mật Điềm, từ từ dịch chuyển sâu vào, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô thật nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng vẫn mãnh liệt.
Nụ hôn này chợt trở nên đau khổ khó nói, càng hôn càng sâu.
Đôi mắt đẹp của Mật Điềm chợt mở to, lúc này, đầu óc cô trống rỗng.
Cô cũng không biết phản kháng hay đón nhận nụ hôn của Kỷ Ngôn, nên ôm
lấy anh hay đẩy anh ra?
Cô vẫn do dự, chỉ có thể cuốn theo nụ hôn của Kỷ Ngôn, nụ hôn vừa dịu dàng vừa mãnh liệt đi sâu vào theo bờ môi cô, cuốn chặt cô vào, cuốn
hết cả những vui buồn lẫn lộn, còn tay của anh, từ từ di chuyển ở đằng
sau lưng cô, ôm mạnh lấy eo cô, cảm giác lạ truyền từ phần eo nhạy cảm,
bên tai có âm thanh lạ, khiến Mật Điềm choàng tỉnh, đưa tay đẩy Ôn Kỷ
Ngôn, khuôn mặt đỏ ửng, cô nhìn Kỷ Ngôn, xấu hổ nói: “Ôn Kỷ Ngôn, anh có ý gì?”
“Tôi…” Kỷ Ngôn tự tin nói: “Tôi muốn nói cho em biết, tôi là đàn
ông!” nói rồi vỗ ngực: “Nếu em còn không tin, vậy chúng ta hãy tiếp
tục!”
“Anh… đúng là đồ tồi!” Mật Điềm tức giận tát anh, anh chàng đáng ghét này hôn cô chỉ vì muốn chứng minh anh ta là đàn ông, khiến Mật Điềm tức ói máu.
“Tôi tồi chỗ nào?” Kỷ Ngôn sờ vào bên má bị Mật Điềm tát, ánh mắt
buồn bã: “Đường Mật Điềm, tôi chỉ muốn nói thật với em, tôi không phải
là Gay, tôi là một người đàn ông bình thường!”
“Anh lừa tôi?” Mật Điềm vốn đang ngại ngùng, nghe thấy câu nói trên
chợt tức giận phừng phừng, chỉ vào Kỷ Ngôn: “Ôn Kỷ Ngôn, ngay từ đầu anh đã lừa tôi, anh nghĩ tôi là gì?”
“Tôi không lừa em!” Kỷ Ngôn thấy Mật Điềm tức giận, vội nghiêm túc nói: “Điềm Điềm, em nghe tôi giải thích!”
“Tôi không nghe, anh cút đi!” Mật Điềm tức giận đạp vào chân anh, rồi quay nguời chạy, lúc này thế giới của cô thật hỗn loạn, Ôn Kỷ Ngôn
không phải là Gay, ngay từ đầu đã là đàn ông bình thường, còn cô, giống
như một con ngốc bị anh ta trêu đùa, cô hận đến mức chỉ muốn giết chết
anh!
Ôn Kỷ Ngôn ôm lấy chân đau, nhìn Mật Điềm bắt taxi đi, vội chạy về bãi đỗ xe, lấy xe, nhưng không nhìn thấy bóng dáng cô nữa!
Kỷ Ngôn thở mạnh, nhìn bầu trời đen kịt điểm xuyết vài ánh sao, trong lòng cảm thấy buồn bã không nói nên lời, là vì anh vẫn luôn do dự, lo
lắng không dám nói với Mật Điềm sự thật vì cô sẽ giận, mà khi cô đã
giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ôn Kỷ Ngôn sờ vào bên má sưng do Mật Điềm tát, rồi thở dài một tiếng: “Ái” sau đó khởi động xe, mặt dày lái xe về nhà Mật Điềm, anh cần phải
nói chuyện nghiêm túc với cô một lần, đương nhiên, đã nói với cô sự
thật, vậy thì, việc thổ lộ tâm ý cũng là một việc quan trọng.
Kỷ Ngôn cần phải nói với Mật Điềm, anh yêu cô, hơn nữa yêu cô rất thật, rất nhiều!
Chương 9: Thổ Lộ
“Điềm Điềm, mở cửa đi!” Kỷ Ngôn cầm chìa khóa mở rất lâu, đều không
mở được, liền biết rằng, Mật Điềm khóa bên trong, anh ấn chuông, đạp cửa gọi: “Điềm Điềm, em mở cửa nghe tôi giải thích được không?”
Mật Điềm sầm mặt, đi một mạch về nhà, sau đó, khóa cửa lại, yên lặng
ngồi ở salon, hai tay ôm lấy bản thân, cúi đầu xuống, buồn bã.
Kỷ Ngôn là đàn ông bình thường, ngay từ đầu đã là đàn ông bình
thường, vậy những hành động những ngày gần đây của anh là vì cái gì?
Trước đây, Mật Điềm còn tự an ủi bản thân, Kỷ Ngôn dịu dàng, quan tâm cô là vì anh cũng như cô xem cô là người bạn tốt, chị em tốt; nhưng,
khi Mật Điềm phát hiện ra tình cảm của cô với Kỷ Ngôn, Kỷ Ngôn lại có
thái độ gì vậy?
Nghĩ đến hôm nay Kỷ Ngôn nói không thích cô, cũng có nghĩa là người
đàn ông, người đàn ông bình thường Ôn Kỷ Ngôn thật sự không thích cô?
Đường Mật Điềm cắn chặt môi, nghe Ôn Kỷ Ngôn ấn chuông, đập cửa gọi,
cô rất muốn bịt tai không nghe, nhưng anh biết chắc rằng Mật Điềm không
muốn làm phiền người khác, không muốn cãi nhau với hàng xóm nên gào lên
để Mật Điềm cho dù không muốn nhưng vẫn phải chạy ra mở cửa cho anh.
“Điềm Điềm…” Đường Mật Điềm mở mạnh cửa, Kỷ Ngôn còn đang ấn chuông,
vội thu tay về, cẩn thận nhìn Mật Điềm đang tức giận, “Anh muốn nói gì?” Mật Điềm với dáng bộ xa cách, lạnh lùng nhìn Kỷ Ngôn.
“Tôi thấy chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc!” Kỷ Ngôn khó khăn nói: “Điềm Điềm, đừng nói gì hãynghe tôi giải thích!”
Mật Điềm không nói gì, chỉ quay người, nhường bước, cho phép Kỷ Ngôn
vào nhà, sau đó, cô đi về phía salon ngồi xuống, nhìn Kỷ Ngôn, “Nói đi,
anh muốn giải thích gì?”
“Tôi…” trước thái độ nghiêm khắc của cô, Kỷ Ngôn thật rất muốn giải thích, nhưng, chợt cảm thấy, không biết bắt đầu nói từ đâu.
Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn lúc lâu chỉ nói được từ Tôi mà không nói thêm
được gì, vội cau mày, định thần lại, bình tĩnh nói: “Ôn Kỷ Ngôn, nếu anh muốn giải thích, tôi đang cho anh cơ hội đấy.”
Kỷ Ngôn im lặng, có chút bối rối: “Điềm Điềm! Tôi cũng không biết
phải giải thích với em thế nào, những chuyện này nói ra thật sự rất
dài.”
“Vậy thì anh tóm tắt lại.” Mật Điềm cắn môi, nghĩ “Đương nhiên, nếu
anh không muốn nói thì cũng không sao, phiền anh mang đồ đi, tiền thuê
nhà, tôi sẽ trả lại!”
“Đừng!” Kỷ Ngôn vội cắt ngang lời Mật Điềm: “Tôi nói!”
“Vậy, tôi đang nghe!”
“Lúc đó tôi chạy trốn việc kết hôn, không kịp mang theo chứng minh thư,
ví tiền, những chuyện này, em đều biết rồi!”
Kỷ Ngôn thở mạnh, nói: “Khi đó, tôi lừa em nói tôi là gay, thực sự là chuyện bất đắc dĩ, tôi không còn chỗ dung thân, cũng không thể bị bố
tôi bắt về, cho nên chỉ có thể nhờ vào lòng từ thiện của em!”
Mật Điềm đã chuẩn bị sẵn tâm lý không tức giận nữa, cô chỉ khẽ nhíu
mày: “Sau đó thì sao? Tôi cho anh ở cùng, sao anh không tìm cơ hội để
nói rõ mọi chuyện mà vẫn tiếp tục lừa dối tôi?”
Ôn Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm đang tức giận, không dám nhìn cô, chỉ dám
nhìn lên trần nhà, thở dài: “Điềm Điềm, tôi không dám nói sự thật, tôi
sợ em giận, em xem, khi em tức giận thật đáng sợ!”
Mật Điềm động lòng, ngước mắt nhìn Kỷ Ngôn: “Nhưng, giờ tôi cũng đang rất giận!”
“Xin lỗi, Điềm Điềm!” Kỷ Ngôn xin lỗi: “Tôi vốn muốn tìm cơ hội nói
thật với em, nhưng… nhưng nghĩ đến em nổi giận, em sẽ đuổi tôi ra ngoài, tôi lại không dám nói!”
“Cho dù tôi không giận cũng không cho anh thuê nhà cùng!” Mật Điềm
chớp mắt, trong lòng có chút gợn sóng, nhưng ngoài miệng lạnh lùng nói,
đúng vậy, cô không thể nào chấp nhận việc sống cùng, ở chung với một
người đàn ông, đặc biệt, cảm xúc của cô với người đàn ông này càng ngày
càng khác lạ, hơn nữa, người đàn ông này lại không thích cô!
“Điềm Điềm, cô muốn đuổi tôi đi à?” Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm, dường như anh đã đọc được điều này trong mắt cô.
“Cứ cho là như vậy đi!” Mật Điềm thở dài, nhìn Kỷ Ngôn: “Ngay từ đầu
anh đã biết tôi không sống chung với đàn ông, Ôn Kỷ Ngôn, ở cùng một
thời gian dù tôi biết anh là người tốt, nhưng tôi không thể tiếp tục
sống chung với anh nữa.”
“Điềm Điềm, tôi chuyển đi thì không có vấn đề gì, nhưng còn có một
chuyện, tôi muốn nói với em!” Kỷ Ngôn thở sâu, bĩnh tĩnh, muốn thổ lộ
tình cảm với Mật Điềm.
Mật Điềm bối rối bởi ánh mắt sáng rực của Kỷ Ngôn, kì thực trong lòng cô đang mâu thuẫn, cô cũng không muốn Kỷ Ngôn chuyển đi, con người chứ
không phải cỏ cây, sống với nhau một thời gian dài, ngoài tình yêu cô
dành cho anh, còn có cả tình cảm sống chung với nhau, đó cũng là một sự
thực tồn tại.
“Tôi…” Khuôn mặt Kỷ Ngôn có chút ngại ngùng, câu nói tôi yêu em, không dám nói ra.
“Anh làm sao?” Mật Điềm sốt ruột, đợi lúc lâu không thấy anh nói, chỉ thấy khuôn mặt của anh trở nên đỏ ửng, liền cất lời hỏi.
“Tôi…” tít tít tít, chiếc điện thoại Nokia cũ kỹ của anh vang lên, Kỷ Ngôn vội rút điện thoại, nói “xin lỗi” với Mật Điềm, sau đó lấy cớ nghe điện thoại che giấu sự bối rối của mình, trong lòng tự mắng mình: “Ôn
Kỷ Ngôn, mày làm gì vậy? Không phải là phải thổ lộ với Mật Điềm sao, sao lại xấu hổ và ngại ngùng, chỉ cần nói
danh nghĩa của Mật Điềm để theo đuổi Tu Dương không?
Nghĩ đến việc Mễ Tu Dương lấy cớ thích Ôn Ngôn Ngôn, để theo đuổi Mật Điềm, vậy lần này Kỷ Ngôn mượn danh nghĩa Mật Điềm, để theo đuổi Tu
Dương, nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, rốt cuộc Kỷ Ngôn là Gay, thích đàn ông!
Nhưng, nghĩ lung tung, các quan hệ hỗn loạn như vậy, trong lòng Mật Điềm chợt thấy không vui!
“Không phải hôm nay cô hẹn anh ta sao?” Kỷ Ngôn không trả lời Mật
Điềm, hỏi lại lần nữa: ” Mễ Tu Dương sao chưa đến?” không phải là Mật
Điềm nói với anh ta, tối nay có Kỷ Ngôn đi theo, nên Tu Dương tạm thời
thay đổi, trốn không đến đấy chứ? Kỷ Ngôn trong lòng đoán thầm, nói với
Mật Điềm suy nghĩ của mình: “Điềm Điềm, có phải cô nói với Mễ Tu Dương,
tôi đi theo, nên anh ta không vui phải không?”
“Đâu có!” Mật Điềm mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn trả lời Kỷ
Ngôn: “Mễ Tu Dương không biết anh muốn đi theo, anh ấy có việc đột xuất, nên mới không đến!”
“Hừm, đồ khốn!” Kỷ Ngôn bực mình chửi, sau đó cười với Mật Điềm:
“Điềm Điềm, cô thấy chưa, anh chàng Mễ Tu Dương, không đáng tin cậy!”
Trong lòng không ngừng chửi rủa Mễ Tu Dương, tối nay anh đã chuẩn bị sẵn cho việc phá hoại buổi hẹn hò, kết quả Tu Dương không đến làm phá sản
kế hoạch của anh!
Nhưng Kỷ Ngôn không biết, hành động của anh, trong mắt Mật Điềm lại
được hiểu theo cách khác, cho nên nhìn ánh mắt của Kỷ Ngôn, thấy có chút khác lạ, “Ôn Kỷ Ngôn, tôi từng nghe qua câu này, càng yêu càng hận” nói đến đây cô ngập ngừng, nhưng nhìn ánh mắt đen sâu của Kỷ Ngôn chằm chằm nhìn cô, Mật Điềm chỉ có thể tiếp tục nói: “Anh ghét Mễ Tu Dương như
thế, không phải là thích anh ta rồi chứ?”
“Tôi thích anh ta? Cô có làm sao không?” Kỷ Ngôn nhảy dựng lên “Điềm Điềm, cô không đùa tôi đấy chứ?”
“Anh đừng kích động, không thích thì thôi.” Mật Điềm lạnh lùng mở cửa xe, nhìn Kỷ Ngôn tức giận, giống như bị người khác đoán trúng tim đen,
tức giận vô cùng, cho nên trong lòng cảm thấy thất vọng…
“Điềm Điềm, tôi nói cho cô biết, cho dù phụ nữ trên đời có chếthết,
tôi cũng không thích người như Mễ Tu Dương!” Kỷ Ngôn lên xe, vỗ ngực,
tức giận đùng đùng nói.
“Vậy anh thích người đàn ông như thế nào?” Mật Điềm nói rồi quay mặt
hỏi Kỷ Ngôn, “Tôi không…” Kỷ Ngôn muốn nói thẳng, cho dù phụ nữ chết
hết, anh cũng không thích đàn ông, nhưng nghĩ đến việc nói dối là gay,
giờ anh chỉ muốn giết chết bản thân, việc khó giải quyết nhất của anh
là, anh không biết giải thích như thế nào với Mật Điềm, anh không phải
là gay, anh thích phụ nữ, hơn nữa lại thích Mật Điềm.
Nhưng nếu anh nói thật, với tính cách của Mật Điềm, anh sẽ bị đuổi ra ngoài, anh mất lợi thế “nhất cự ly”, lại có tình địch giỏi giang như Tu Dương, Kỷ Ngôn không dám nói thật, trước mắt, cũng không thể nói ra sự
thật!
“Anh không cái gì?” Mật Điềm ngoan cố nhìn Kỷ Ngôn, dường như muốn có một đáp án rõ ràng cho câu hỏi này.
Kỷ Ngôn nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Mật Điềm, thấy không trả lời
thì không được, chỉ có thể nửa thật nửa đùa nói: “Tôi thích đàn ông như
thế nào, tôi cũng không biết chắc, nhưng tôi khẳng định, tôi không thích loại người như Mễ Tu Dương!”
“Anh không biết chắc mình thích đàn ông như thế nào?” Mật Điềm
nghiêng đầu, nhìn Ôn Kỷ Ngôn: “Bạn trai anh, anh cũng không thích sao?”
Mật Điềm đỏ mặt khi nghe họ nói chuyện thân mật qua điện thoại. “Không thích” Kỷ Ngôn trả lời không do dự.
“Anh ta tốt với anh như thế, anh lại không thích?” Mật Điềm kinh ngạc nhìn Kỷ Ngôn, trên thế giới này, có hai loại người, một là người sẵn
sàng yêu bạn, sẵn sàng bỏ thời gian vì bạn, một loại khác là người sẵn
sàng cho bạn tiền khi cần, tình yêu của hai loại người này, là sự thể
hiện trực tiếp nhất, đương nhiên ngoại trừ việc được bao nuôi, đó là một giao dịch liên quan đến tiền bạc khác.
“Anh ta tốt với tôi, chưa chắc tôi thích anh ta.” Kỷ Ngôn nhìn Mật
Điềm nói: “Nếu ai thích tôi, tôi cũng đều thích, vậy Điềm Điềm, cô cũng
rất tốt với tôi, tôi có thể thích cô không?”
Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm hỏi đầy hàm ý, đôi mắt đen láy che giấu không nổi tình cảm đậm sâu.
“… Lí luận của anh thật buồn cười!” Mật Điềm trợn mắt nhìn Kỷ Ngôn,
nói: “Tôi tốt với anh, không hi vọng anh thích tôi!” Giống như Ôn Kỷ
Ngôn, người ta tốt với anh như thế, lại nói là không thích, thật quá bạc bẽo!
“Được rồi, không thích cô thì không thích cô! Tôi vốn đã không
thích!” Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm tức giận, vội làm hòa trước, vội nói theo ý của cô để nịnh cô, sau lần chiến tranh lạnh trước, anh giờ không dám
đôi co với cô, làm cô tức giận nữa!
Nhưng Mật Điềm khi nghe câu nói đó, mặt bỗng trắng bệch, cắn chặt vào môi, im lặng hồi lâu… cảm giác thất vọng bao trùm toàn thân, câu nói đó dường như đúng với dự liệu, nhưng lại thật khó chấp nhận…
Chân tướng sự thật luôn luôn làm người ta đau lòng, Ôn Kỷ Ngôn khi vô tình đã nói rõ sự thật, anh không thích Điềm Điềm…
“Điềm Điềm, cô không giận tôi chứ?” Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm thần sắc
không được tốt, vội cẩn thận hỏi, xua xua tay trước mặt Mật Điềm đang
thất thần.
“Không, không, tôi nghĩ nhiều quá!” Mật Điềm như vừa tỉnh mộng, quên
đi cảm giác thất vọng, cố gắng cười với Ôn Kỷ Ngôn, “Tôi không giận…”
cũng chẳng có gì để giận, cô có cảm tình với Kỷ Ngôn không có nghĩa Kỷ
Ngôn cũng có cảm tình với cô, chuyện tình cảm, không thể là bạn thích
đối phương, đối phương cũng thích bạn, Mật Điềm lí trí tự an ủi mình!
“Cô
không giận thì tốt rồi, tối chúng ta ăn gì nhỉ?” Kỷ Ngôn dịu dàng nhìn Mật Điềm hỏi, mặc dù kế hoạch có thay đổi, anh chàng ngáng đường
Mễ Tu Dương đã không đến, vậy thì Ôn Kỷ Ngôn tạo ra thế giới lãng mạn
của hai người cho Mật Điềm, từ từ thu hút cô, ngầm ám chỉ anh không phải là Gay.
Mật Điềm cảm thấy không tự nhiên nên vò gấu áo, không khí im lặng
càng khiến cô không tự nhiên, mọi thứ mơ hồ không rõ ràng trong xe khiến cô như ngồi trên đống lửa…
“Tôi biết ở đường Tân Thị có một cửa hàng lẩu mới khai trương, hình
như cũng rất ngon!” Kỷ Ngôn lái xe, mắt nhìn Mật Điềm, nhìn cô không tập trung, nên cho rằng là do Mễ Tu Dương không đến, khiến anh trong lòng
cảm thấy buồn, chỉ có thể cất lời phá vỡ không khí trầm lặng, giờ chuyện khó nhất của anh là phải làm sao để Mật Điềm không còn nghĩ anh là
“gay”
“Ồ, vậy hả?” Mật Điềm khách sáo trả lời, không thích thú lắm.
Yêu nhau không dễ dàng như vậy, mỗi người đều có cá tính riêng, qua
rồi năm tháng mộng mơ, say đắm không bằng tĩnh lặng, hạnh phúc không dễ
dàng mới khiến người ta tìm kiếm, những năm tháng thơ dại là những kí ức khắc sâu nhất nên vui vẻ nhất, là những kí ức đau lòng nhất nhưng lại
xúc động nhất…”
Mật Điềm lấy điện thoại ra, là điện thoại của mẹ cô, vội nghe máy: “A lô, mẹ à!”
“Ừ, Điềm Điềm, con đang làm gì thế?” Mẹ Mật Điềm hỏi: “Hôm nay có đi chơi cùng Mễ Tu Dương không?”
“Mễ Tu Dương? Anh ta làm sao?” Mật Điềm ngạc nhiên hỏi, “Mẹ sao tự nhiên lại nhắc đến anh ta?”
“Không sao, mẹ chỉ tiện hỏi thôi.” Mẹ cô cười, rồi bình thản nói: “Chiều nay, Mễ Tu Dương đến nhà tìm mẹ!”
“Hả, Mễ Tu Dương đến tìm mẹ?” Vừa nghe thấy như vậy, Mật Điềm có chút mơ hồ, nhưng vẫn cao giọng hỏi: “Anh ta tìm mẹ làm gì?”
“Anh ta cố tình đến để giải thích với mẹ, trước đây anh ta với Ngôn
Ngôn chỉ là ảo giác!” Mẹ Mật Điềm nói, trong lòng không kiềm chế được
niềm vui, bà vốn thích Mễ Tu Dương, lúc trước giận anh không có mắt
nhìn, không thích Mật Điềm, nhưng thấy anh có thành ý đến giải thích, bị bà nói nặng lời, vẫn dịu dàng kiên quyết khẳng định nói thích Mật Điềm, sẽ cố gắng hết sức theo đuổi cô, trong lòng bà thấy rất vui, “Tu Dương
nói, người anh ta thích là con, muốn theo đuổi cũng là con!”
Mật Điềm cầm điện thoại im lặng một lúc, cô không biết nói gì với mẹ, với tính cách nóng nảy của mẹ cô, Mễ Tu Dương đến giải thích, chắc chắn sẽ bị mẹ cô mắng, nhưng anh vẫn chịu đựng, khiến Mật Điềm cảm thấy áy
náy, tình cảm của cô lúc này với Kỷ Ngôn còn chưa kịp thăng hoa, đã bị
Kỷ Ngôn làm tan biến rồi, Tu Dương có phải là hi vọng khác của cô không? Sự xúc động này có thể thăng hoa thành cảm xúc, sau đó phát triển thành tình yêu không?
“Điềm Điềm, connghĩ sao?” Mẹ cô đợi một lúc, không nghe thấy cô nói, vội giục: “Con xem, Mễ Tu Dương rất tốt, con muốn tiếp tục cùng anh ta
hay là để mẹ sắp xếp cho con gặp anh chàng mà dì con giới thiệu?”
“Mẹ, để con nghĩ đã!” Mật Điềm thở sâu, ngắt lời mẹ, đầu óc cô lúc này đang rối như tơ vò, thật không muốn nghĩ gì nữa!
“Điềm Điềm đừng trách mẹ nhiều chuyện, Mễ Tu Dương điều kiện rất khá, lại tốt với con, nếu con không chớp lấy cơ hội, sau này sẽ hối hận!” Mẹ Mật Điềm khuyên nhủ.
“Vâng, con biết rồi!” Mật Điềm đột nhiên cảm thấy sức lực trong người bị hút cạn, cô mệt mỏi đến mức không nhấc nổi môi, chỉ có thể vâng một
tiếng, những lời mẹ nói, cô đều biết, đều hiểu, bỏ qua những cảm xúc với Ôn Kỷ Ngôn, tiếp tục vun đắp tình cảm với Tu Dương là lựa chọn tốt
nhất, cũng là lựa chọn đơn giản nhất, nhưng trái tim cô lại hướng về Kỷ
Ngôn…
“Điềm Điềm, con đã hiểu lời mẹ nói, vậy thì hãy phát triển tình cảm
với Tu Dương thử xem!” Mẹ cô nói, rồi than vãn: “Đến người tốt như Tu
Dương, con cũng không thích, mẹ thật không biết, đàn ông như thế nào mới vừa mắt con!
Điềm Điềm, con phải thực tế một chút, đừng có xa rời hiện thực quá!”
“Vâng, mẹ, con biết rồi!” Mật Điềm ngoan ngoãn trả lời.
“Điềm Điềm, Tu Dương là một chàng trai tốt, con nhất định phải nắm
lấy cơ hội!” Mẹ cô không yên tâm dặn dò: “Có lúc con nên chủ động một
chút, đừng kiêu kỳ quá!”
Mật Điềm nói: “Con biết rồi mẹ!”
“Vậy được, mẹ cúp máy đây!” Mẹ cô cúp máy.
Mật Điềm giữ điện thoại, bắt đầu suy nghĩ mông lung, đầu óc rối loạn
của cô dường như đã tìm ra phương hướng mới, nhưng lại cảm thấy có rất
nhiều khó khăn, rốt cuộc phải tiến lên như thế nào, cô thật sự không
biết!
“Điềm Điềm, Điềm Điềm…” Nhìn vẻ mặt thất thần khác thường của Mật Điềm, Kỷ Ngôn lo lắng, hỏi nhỏ: “Cô không sao chứ?”
Mật Điềm như không nghe thấy câu hỏi của Kỷ Ngôn, giữ chặt điện thoại đang kêu “Tút tút” trong tay, khuôn mặt thất thần.
“Điềm Điềm, cô sao vậy?” Ôn Kỷ Ngôn nhấn phanh, quay người lại, lắc
Mật Điềm, “Tôi, tôi không sao.” Mật Điềm cười xã giao “Đến chưa?”
“Cô thật không sao chứ?” Kỷ Ngôn không yên tâm hỏi.
“Ừ, không sao.” Mật Điềm không do dự trả lời, hiển nhiên, cô không muốn nói nhiều với Kỷ Ngôn.
Kỷ Ngôn định nói gì lại thôi, sau đó chú ý lái xe, đưa Mật Điềm đi
thưởng thức “sự quyến rũ của vị cay”, ăn một bữa lẩu, nhìn thấy cô không vui, sợ cô khi về nhà ở một mình trong phòng, nghĩ không thông, cho nên đề nghị đi xem phim, còn Mật Điềm tuy đang không tập trung nhưng lại
đồng ý tất cả.
Dù Ôn Kỷ Ngôn không thích cô, sau này cô chọn Mễ Tu Dương, vậy nhân
lúc này còn cơ hội, hãy tận hưởng thế giới riêng của hai người.
Đến rạp chiếu phim, Kỷ Ngôn đi mua vé, Mật Điềm đi mua đồ uống và bắp rang bơ, khi cô tươi cười cầm bắp rang bơ và hai cốc cô ca cô la về
phía Kỷ Ngôn, chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc bước đến, khiến cô đứng khựng lại, giống như bị đóng đinh lại vậy, không động đậy được,
còn cốc cô ca trong tay cô bị đổ xuống vì cô quá kinh ngạc nên không giữ nổi cốc.
“Điềm Điềm cô sao thế?” Kỷ Ngôn cầm vé xem phim trong tay nhìn Mật
Điềm kinh ngạc như vậy, liền hỏi, khi anh nhìn thấy bóng dáng vừa lạ vừa quen, anh chợt hiểu vì sao Mật Điềm lại kinh ngạc như vậy, trong lòng
anh có chút lo lắng, nhưng đối lập với sự kinh ngạc sợ hãi của Mật Điềm, anh có phần trấn tĩnh hơn, anh cười lịch sự chào mẹ Mật Điềm: “Cháu
chào cô!”
Mẹ Mật Điềm không nói gì, làm mặt lạnh nhanh chóng bước qua, rồi nhanh chóng lướt nhìn Ôn Kỷ Ngôn.
“Mẹ… mẹ…” Mật Điềm lắp bắp nói, cẩn thận chắn Kỷ Ngôn đứng đằng sau,
bởi vì, nếu để mẹ cô nhìn ra Ôn Kỷ Ngôn chính là Ôn Ngôn Ngôn ở cùng Mật Điềm, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, nhưng Mật Điềm cao 1m65,
hoàn toàn không thể che được Ôn Kỷ Ngôn cao 1m8.
“Điềm Điềm, cậu ta là ai?” Mẹ cô nghiêm mặt chỉ vào Ôn Kỷ Ngôn.
“Cháu là anh họ của Ôn Ngôn Ngôn, tên cháu là Ôn Kỷ Ngôn!” So với Mật Điềm đang thất kinh hồn vía, thì Kỷ Ngôn bình tĩnh hơn rất nhiều, anh
lịch sự cười nịnh đầm: “Cháu nghe Ôn Ngôn Ngôn nói, cô rất là tốt!”.
Những lời nịnh đầm thì ai cũng thích nghe, mẹ Mật Điềm được khen, đặc
biệt là được một anh chàng đẹp trai như vậy nịnh, trong lòng cũng rất
vui thích, nghe lời nói Ôn Kỷ Ngôn, mẹ Mật Điềm nhìn kỹ anh, rồi mới
nói: “Cháu là anh họ của Ôn Ngôn Ngôn? Thảo nào, ánh mắt hai đứa có phần giống nhau!”
“Đúng ạ, mọi người trong nhà cháu thường nói, trong nhà có nhiều anh
chị em thế, chỉ có cháu và Ngôn Ngôn là giống nhau nhất!” Kỷ Ngôn cười
dịu
dàng, nói dối mà mặt không biến sắc anh đã khiến mẹ Mật Điềm không
phân biệt được cùng một người khi được hóa trang và khi chưa hóa trang.
“Ừ, cháu đẹp hơn Ôn Ngôn Ngôn!” Mẹ Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn, sáng sủa,
đẹp trai, hiểu biết, lịch sự, nên nói chuyện cũng bớt gay gắt hơn “Mẹ,
sao mẹ lại ở đây?” Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn diễn vai anh họ thành công
khiến mẹ cô không phân biệt được, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, nét mặt
trở nên vui vẻ hơn, ngoan ngoãn nhìn mẹ hỏi, “Mẹ và dì con hẹn cùng đi
xem phim!” Mẹ cô mắt vẫn nhìn vào Ôn Kỷ Ngôn, “Kỷ Ngôn, cháu có quan hệ
gì với Mật Điềm?”
“Chúng con là bạn!” Mật Điềm nhanh chóng nói, chỉ sợ anh nói lộ ra
hợp đồng ở ghép, “Anh họ của Ngôn Ngôn, cũng xem như một nửa là anh của
con phải không!” Nói rồi, cô tươi cười nịnh mẹ, nhưng trong lòng như
muốn gào lên: “Mẹ, đừng nhìn Kỷ Ngôn nữa, mẹ càng nhìn, con càng lo
lắng!”
Mẹ Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn, nhìn đôi mắt biết cười của anh, trông giống như một cậu bé ngoan được người già yêu thương, nên thái độ cũng dịu
dàng hơn, bà hỏi: “Ôn Kỷ Ngôn, cháu làm nghề gì?”
Mật Điềm giật mình, lo lắng đan hai tay vào nhau, cắn môi, khẽ nhìn
Kỷ Ngôn, Ôn Kỷ Ngôn cẩn thận khẽ liếc Mật Điềm, rồi nhanh chóng quay
đầu, “Ừ?” Mẹ Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn và Mật Điềm trao đổi bằng ánh mắt,
trong lòng suy đoán, bọn chúng có quan hệ gì, nên càng muốn biết, Kỷ
Ngôn làm nghề gì, “Ôn Kỷ Ngôn, cô hỏi cháu, cháu làm nghề gì?”
“Cô à, cháu là người mẫu quảng cáo!” Kỷ Ngôn nhanh trí trả lời, trênmặt nở nụ cười tươi.
“Người mẫu quảng cáo?” Giọng mẹ Mật Điềm không biết là vui hay buồn,
“Trông rất đẹp trai!” Sau đó cười nhìn Kỷ Ngôn hỏi: “Thế thu nhập của
cháu có ổn định không?”
“Thu nhập” Kỷ Ngôn ngạc nhiên, rồi trả lời: “Cũng được ạ, tiền thù lao một quảng cáo có thể đủ cho cháu tiêu xài trong nửa năm!”
“Thế một năm cháu quay bao nhiêu quảng cáo?” Mẹ Mật Điềm dò hỏi, kì
thực, bà muốn tìm hiểu về tình hình kinh tế của Kỷ Ngôn, lúc này bà
giống như mẹ vợ đang thăm dò con rể.
“Cái này không ổn định lắm” Kỷ Ngôn trả lời không được tự nhiên, anh
vốn nói dối để đối phó với mẹ Mật Điềm, tại sao anh lại có thời gian rỗi đi cùng Mật Điềm, nhưng không ngờ, điều mẹ cô nghĩ lại quá xa so với dự định của anh, tâm ý cũng sâu xa hơn nhiều.
“Vậy gia đình cháu như thế nào? Bố cháu làm nghề gì? Mẹ làm nghề gì?”
Mẹ Mật Điềm tiếp tục điều tra gia cảnh nhà Kỷ Ngôn.
Mật Điềm mấp máy môi, cuối cùng không có cách bình tĩnh, cô kéo tay áo mẹ nói: “Mẹ, mẹ đến đây làm gì?”
“Mẹ chỉ tiện hỏi thôi mà.” Mẹ Mật Điềm cười hiền, nhưng mắt vẫn nhìn vào Ôn Kỷ Ngôn.
“Mẹ chỉ tiện hỏi mà mẹ hỏi cả bố mẹ anh ấy làm gì?” Mật Điềm không
vui gào lên: “Mẹ vừa nãy còn muốn con và Mễ Tu Dương thành đôi, giờ lại
tóm lấy Ôn Kỷ Ngôn, mẹ muốn làm gì?” Là con gái của mẹ, nên cô đương
nhiên biết rõ tâm tư của mẹ, mẹ cô chắc chắn muốn điều tra Ôn Kỷ Ngôn
với tư cách là con rể rồi!
“Xem con kìa, mẹ hỏi thì làm sao!” Mẹ Mật Điềm không quan tâm, sau đó nhíu mày cười nói: “Nghe cách nói của con, dường như con và Mễ Tu Dương có chuyện?”
“Mẹ!” Mật Điềm không chịu được nói to, “Mẹ nghĩ linh tinh gì thế?”
rồi nói: “Con và Kỷ Ngôn còn có việc, phải đi trước đây, mẹ từ từ xem
phim nhé, bye bye!” Nói xong, kéo Ôn Kỷ Ngôn đang đứng ngây ra, chạy
thật nhanh, không cần xem phim.
“Này, con chạy nhanh thế… mẹ còn chưa nói hết!” mẹ Mật Điềm không vui gào lên khi Mật Điềm bỏ chạy, khi không thấy bóng dáng hai người, mẹ
Mật Điềm tự nói: “Mễ Tu Dương rất được, nhưng anh chàng này cũng không
kém!”
“Chị lẩm bẩm gì thế?” Dì Mật Điềm từ trong toilet bước ra thấy mẹ cô cười rạng rỡ liền tò mò hỏi.
“À, chị nói cho dì biết, chị vừa gặp Điềm Điềm!” “Điềm Điềm đâu?” dì cô nhìn khắp nơi hỏi.
Mẹ Mật Điềm kéo tay dì, cao hứng nói: “Dì đừng nhìn nữa, nó chạy
rồi!” sau khi bình tĩnh nói tiếp: “Nó gần đây có vẻ đào hoa…” rồi hạ
giọng, đưa hai ngón tay ra dấu với dì cô: “Hai anh chàng, hơn nữa cũng
được!”
“Hả” Dì cô ngạc nhiên, rồi cười chúc mừng: “Thế thì chị yên tâm rồi nhé, Điềm Điềm, thật quyến rũ!”
“Ừ, đào hoa như thế, sự thật chị cũng rất lo!” mẹ Mật Điềm thở sâu, nụ cười tươi cũng đan xen phần lo lắng.
“Chị sợ Điềm Điềm đào hoa chọn nhầm!”
“Chị yên tâm đi, Điềm Điềm nó tự biết cân nhắc!” Dì an ủi mẹ cô.
“Ừ, nhưng nói thật, chị vẫn thích Mễ Tu Dương hơn.” Mẹ Mật Điềm kéo
dì cô, đi sang một bên, so sánh giữa Kỷ Ngôn và Tu Dương, miêu tả tỉ mỉ, rồi kết luận: “Kỷ Ngôn mặc dù đẹp trai, là người mẫu, nhưng thu nhập
không ổn định, hơn nữa, đàn ông đẹp trai như vậy để làm gì? Hơn nữa, Tu
Dương không những đẹp trai, còn chăm chỉ, cái chính là công việc ổn
định, thích hợp để kết hôn!”
Dì cũng gật đầu: “Hai người đều có thế mạnh riêng, nhưng nghe chị nói vậy, dường như Mễ Tu Dương đáng tin cậy hơn!” Anh chàng này có thành ý
đến tận nhà gặp mặt, hơn nữa mọi mặt đều tốt, dưới con mắt của người
lớn, thì là đối tượng tin tưởng được.
“Điềm Điềm, cô làm gì thế?” Ôn Kỷ Ngôn bị Điềm Điềm kéo đi một đoạn
dài, quay lại không thấy bóng dáng mẹ đâu, mới quay người, chống nạnh,
thở phì phò, anh ngạc nhiên hỏi cô.
“Ý, đừng nói nữa!” Mật Điềm xua xua tay, thở dốc nói: “Anh còn bị mẹ
tôi hỏi nữa, thì chuyện tổ tông tám đời nhà anh đều bị lộ ra hết.”
“Tổ tông tám đời nhà tôi đều là người lương thiện, không sợ bị mẹ cô
tra hỏi.” Kỷ Ngôn cười tươi, nhìn Mật Điềm hai má đỏ hồng vì chạy cảm
thấy có chút bần thần.
“Tổ tông tám đời nhà anh là người lương thiện” Mật Điềm liếc nhìn Kỷ
Ngôn, rồi nói: “Nhưng, nếu mẹ tôi biết, anh và tôi sống chung, mẹ nhất
định sẽ giết anh!” thở chậm lại nói: “Cho dù là người lương thiện cũng
sẽ giết anh!”
“Tại sao vậy?” Kỷ Ngôn hỏi.
“Vì anh là đàn ông!” Mật Điềm nói tiếp: “Cho dù anh là gay, thích đàn ông, nhưng nếu mẹ tôi biết anh và tôi ở cùng nhau, bà nhất định sẽ đè
chết anh!”
“Sao không đè chết cô?”
“Sau khi đè chết anh, cũng sẽ đè chết tôi.” Mật Điềm nghĩ đến mẹ,
toàn thân liền cảm thấy run lên, “Mẹ tôi biết rồi, nhất định sẽ đè chết
chúng ta!”
“Ồ” Kỷ Ngôn thốt lên, nhìn khuôn mặt sợ hãi của Mật Điềm, không biết nên nói gì để an ủi cô, rốt cuộc đó cũng là mẹ cô!
“Ôn Kỷ Ngôn, tôi nói thật với anh, đừng nghi ngờ mẹ tôi! Mẹ có sức
mạnh khủng khiếp!” Mật Điềm chỉ sợ Kỷ Ngôn không tin lời cô nên nói
thêm.
“Ừ, tôi không nghi ngờ!” Ôn Kỷ Ngôn đồng ý gật đầu, đôi mắt đen sâu chăm chú nhìn Mật Điềm: “Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Có thể làm sao?” Mật Điềm nhún vai: “Anh đừng để mẹ tôi biết anh là
đàn ông, hơn nữa lại ở cùng tôi là được rồi, cho dù anh có dùng cách
nào! Nhất định luôn phải ghi nhớ hai điểm này.”
“Không được để mẹ cô biết chúng ta ở cùng, điều này không khó!” Kỷ
Ngôn nghĩ rồi nói: “Nhưng, sự thật tôi là đàn ông!” Kỷ Ngôn vô tư nói:
“Điều này không cách nào giấu được!”
“Anh là đàn ông gì, anh là gay” Mật Điềm đang rối bời nên nói: “Anh không phải đàn ông, anh cũng không được tính là đàn ông!”
Mặt Kỷ Ngôn biến sắc, rồi quay mạnh người lại, hai tay dùng sức ấn
vào vai Mật Điềm, hỏi rõ từng chữ: “Tôi không là đàn ông? Cũng không
được tính là đàn ông?”
“Đúng thế…” Bị Kỷ Ngôn nhìn với ánh mắt buồn bã, trong lòng cô có
chút sợ hãi, chỉ có thể trả lời bừa một câu, rồi nhanh chóng sửa lại:
“A, không phải, anh
là đàn ông…” nhìn bộ dạng của Kỷ Ngôn, chắc chắn câu nói không phải là đàn ông của Mật Điềm đã làm tổn thương lòng tự tôn
của anh, Mật Điềm không ngốc, nên đã phản ứng lại, nhanh chóng sửa lời
nói,cùng với nụ cười tươi.
Nhưng Kỷ Ngôn vẫn tính toán như thế, anh đưa mạnh tay ra ôm Mật Điềm
vào trong vòng tay, hơi thở ấm nóng phả mạnh vào đầu mũi nhạy cảm của
cô.
Mật Điềm cứng người, khó khăn nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt của Kỷ
Ngôn, đầu mũi của anh, cách mũi cô chưa đến 3cm, cô thậm chí có thể cảm
nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của Kỷ Ngôn phả vào mũi cô, thật nóng, thật ẩm.
Đường Mật Điềm bất ngờ bị khuôn mặt đẹp trai làm cho giật mình, tim đập thình thịch, lắp bắp nói: “Ôn… Ôn Kỷ Ngôn, anh sao thế?”
“Tôi muốn nói với em! Tôi là đàn ông thật sự!” Ôn Kỷ Ngôn nghiêm túc
nói, sau đó, dùng tay nhẹ nhàng vén tóc xòa xuống hai bên má cô: “Đường
Mật Điềm, tôi là đàn ông!”
Mật Điềm trong lòng hoang mang, lo lắng, “Được rồi, Ôn Kỷ Ngôn, tôi biết rồi, anh là đàn ông, anh thật sự là đàn ông!”
“Nhưng, tôi thấy, em vẫn chưa tin tôi.” Kỷ Ngôn nhìn chằm chằm vào
Mật Điềm, “tuy em nói, em tin tôi nhưng thái độ của em lại khác.”
“Không phải.” Mật Điềm vội phủ nhận.
“Em có.”
“Không có.” Mật Điềm kiên quyết trả lời.
“Đường Mật Điềm, em nói có, tức là em nói dối!” Ôn Kỷ Ngôn cũng kiên
quyết như vậy, ánh mắt sáng rực nhìn Mật Điềm “Có tức là có, anh rốt
cuộc muốn thế nào?” Mật Điềm không ngại trợn mắt nhìn thẳng vào Kỷ Ngôn
với dáng điệu bất cần.
Ôn Kỷ Ngôn cảm thấy hơi thở ấm nóng của Mật Điềm phả vào mũi, anh
chợt cảm thấy căng thẳng, mắt nhìn trừng trừng vào đôi môi đỏ của cô,
anh bị mê hoặc bởi đôi môi khẽ rung ấy, khuôn mặt tức giận, thật đáng
yêu, cho nên anh không do dự hỏi: “Cô đã không tin tôi là đàn ông, vậy,
tôi chỉ có thể chứng minh cho cô xem!”
“Hả!” Mật Điềm bối rối chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng lại Kỷ Ngôn
nói chứng minh, vậy chứng minh như thế nào, nhưng môi của anh sát vào
môi của cô rồi.
Hai môi chạm vào nhau, Mật Điềm hoàn toàn bất ngờ, mở to mắt, toàn thân run rẩy.
Chiếc lưỡi linh hoạt của Kỷ Ngôn lách vào trong chiếc môi khẽ mở vì
kinh ngạc của Mật Điềm, từ từ dịch chuyển sâu vào, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô thật nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng vẫn mãnh liệt.
Nụ hôn này chợt trở nên đau khổ khó nói, càng hôn càng sâu.
Đôi mắt đẹp của Mật Điềm chợt mở to, lúc này, đầu óc cô trống rỗng.
Cô cũng không biết phản kháng hay đón nhận nụ hôn của Kỷ Ngôn, nên ôm
lấy anh hay đẩy anh ra?
Cô vẫn do dự, chỉ có thể cuốn theo nụ hôn của Kỷ Ngôn, nụ hôn vừa dịu dàng vừa mãnh liệt đi sâu vào theo bờ môi cô, cuốn chặt cô vào, cuốn
hết cả những vui buồn lẫn lộn, còn tay của anh, từ từ di chuyển ở đằng
sau lưng cô, ôm mạnh lấy eo cô, cảm giác lạ truyền từ phần eo nhạy cảm,
bên tai có âm thanh lạ, khiến Mật Điềm choàng tỉnh, đưa tay đẩy Ôn Kỷ
Ngôn, khuôn mặt đỏ ửng, cô nhìn Kỷ Ngôn, xấu hổ nói: “Ôn Kỷ Ngôn, anh có ý gì?”
“Tôi…” Kỷ Ngôn tự tin nói: “Tôi muốn nói cho em biết, tôi là đàn
ông!” nói rồi vỗ ngực: “Nếu em còn không tin, vậy chúng ta hãy tiếp
tục!”
“Anh… đúng là đồ tồi!” Mật Điềm tức giận tát anh, anh chàng đáng ghét này hôn cô chỉ vì muốn chứng minh anh ta là đàn ông, khiến Mật Điềm tức ói máu.
“Tôi tồi chỗ nào?” Kỷ Ngôn sờ vào bên má bị Mật Điềm tát, ánh mắt
buồn bã: “Đường Mật Điềm, tôi chỉ muốn nói thật với em, tôi không phải
là Gay, tôi là một người đàn ông bình thường!”
“Anh lừa tôi?” Mật Điềm vốn đang ngại ngùng, nghe thấy câu nói trên
chợt tức giận phừng phừng, chỉ vào Kỷ Ngôn: “Ôn Kỷ Ngôn, ngay từ đầu anh đã lừa tôi, anh nghĩ tôi là gì?”
“Tôi không lừa em!” Kỷ Ngôn thấy Mật Điềm tức giận, vội nghiêm túc nói: “Điềm Điềm, em nghe tôi giải thích!”
“Tôi không nghe, anh cút đi!” Mật Điềm tức giận đạp vào chân anh, rồi quay nguời chạy, lúc này thế giới của cô thật hỗn loạn, Ôn Kỷ Ngôn
không phải là Gay, ngay từ đầu đã là đàn ông bình thường, còn cô, giống
như một con ngốc bị anh ta trêu đùa, cô hận đến mức chỉ muốn giết chết
anh!
Ôn Kỷ Ngôn ôm lấy chân đau, nhìn Mật Điềm bắt taxi đi, vội chạy về bãi đỗ xe, lấy xe, nhưng không nhìn thấy bóng dáng cô nữa!
Kỷ Ngôn thở mạnh, nhìn bầu trời đen kịt điểm xuyết vài ánh sao, trong lòng cảm thấy buồn bã không nói nên lời, là vì anh vẫn luôn do dự, lo
lắng không dám nói với Mật Điềm sự thật vì cô sẽ giận, mà khi cô đã
giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ôn Kỷ Ngôn sờ vào bên má sưng do Mật Điềm tát, rồi thở dài một tiếng: “Ái” sau đó khởi động xe, mặt dày lái xe về nhà Mật Điềm, anh cần phải
nói chuyện nghiêm túc với cô một lần, đương nhiên, đã nói với cô sự
thật, vậy thì, việc thổ lộ tâm ý cũng là một việc quan trọng.
Kỷ Ngôn cần phải nói với Mật Điềm, anh yêu cô, hơn nữa yêu cô rất thật, rất nhiều!
Chương 9: Thổ Lộ
“Điềm Điềm, mở cửa đi!” Kỷ Ngôn cầm chìa khóa mở rất lâu, đều không
mở được, liền biết rằng, Mật Điềm khóa bên trong, anh ấn chuông, đạp cửa gọi: “Điềm Điềm, em mở cửa nghe tôi giải thích được không?”
Mật Điềm sầm mặt, đi một mạch về nhà, sau đó, khóa cửa lại, yên lặng
ngồi ở salon, hai tay ôm lấy bản thân, cúi đầu xuống, buồn bã.
Kỷ Ngôn là đàn ông bình thường, ngay từ đầu đã là đàn ông bình
thường, vậy những hành động những ngày gần đây của anh là vì cái gì?
Trước đây, Mật Điềm còn tự an ủi bản thân, Kỷ Ngôn dịu dàng, quan tâm cô là vì anh cũng như cô xem cô là người bạn tốt, chị em tốt; nhưng,
khi Mật Điềm phát hiện ra tình cảm của cô với Kỷ Ngôn, Kỷ Ngôn lại có
thái độ gì vậy?
Nghĩ đến hôm nay Kỷ Ngôn nói không thích cô, cũng có nghĩa là người
đàn ông, người đàn ông bình thường Ôn Kỷ Ngôn thật sự không thích cô?
Đường Mật Điềm cắn chặt môi, nghe Ôn Kỷ Ngôn ấn chuông, đập cửa gọi,
cô rất muốn bịt tai không nghe, nhưng anh biết chắc rằng Mật Điềm không
muốn làm phiền người khác, không muốn cãi nhau với hàng xóm nên gào lên
để Mật Điềm cho dù không muốn nhưng vẫn phải chạy ra mở cửa cho anh.
“Điềm Điềm…” Đường Mật Điềm mở mạnh cửa, Kỷ Ngôn còn đang ấn chuông,
vội thu tay về, cẩn thận nhìn Mật Điềm đang tức giận, “Anh muốn nói gì?” Mật Điềm với dáng bộ xa cách, lạnh lùng nhìn Kỷ Ngôn.
“Tôi thấy chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc!” Kỷ Ngôn khó khăn nói: “Điềm Điềm, đừng nói gì hãynghe tôi giải thích!”
Mật Điềm không nói gì, chỉ quay người, nhường bước, cho phép Kỷ Ngôn
vào nhà, sau đó, cô đi về phía salon ngồi xuống, nhìn Kỷ Ngôn, “Nói đi,
anh muốn giải thích gì?”
“Tôi…” trước thái độ nghiêm khắc của cô, Kỷ Ngôn thật rất muốn giải thích, nhưng, chợt cảm thấy, không biết bắt đầu nói từ đâu.
Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn lúc lâu chỉ nói được từ Tôi mà không nói thêm
được gì, vội cau mày, định thần lại, bình tĩnh nói: “Ôn Kỷ Ngôn, nếu anh muốn giải thích, tôi đang cho anh cơ hội đấy.”
Kỷ Ngôn im lặng, có chút bối rối: “Điềm Điềm! Tôi cũng không biết
phải giải thích với em thế nào, những chuyện này nói ra thật sự rất
dài.”
“Vậy thì anh tóm tắt lại.” Mật Điềm cắn môi, nghĩ “Đương nhiên, nếu
anh không muốn nói thì cũng không sao, phiền anh mang đồ đi, tiền thuê
nhà, tôi sẽ trả lại!”
“Đừng!” Kỷ Ngôn vội cắt ngang lời Mật Điềm: “Tôi nói!”
“Vậy, tôi đang nghe!”
“Lúc đó tôi chạy trốn việc kết hôn, không kịp mang theo chứng minh thư,
ví tiền, những chuyện này, em đều biết rồi!”
Kỷ Ngôn thở mạnh, nói: “Khi đó, tôi lừa em nói tôi là gay, thực sự là chuyện bất đắc dĩ, tôi không còn chỗ dung thân, cũng không thể bị bố
tôi bắt về, cho nên chỉ có thể nhờ vào lòng từ thiện của em!”
Mật Điềm đã chuẩn bị sẵn tâm lý không tức giận nữa, cô chỉ khẽ nhíu
mày: “Sau đó thì sao? Tôi cho anh ở cùng, sao anh không tìm cơ hội để
nói rõ mọi chuyện mà vẫn tiếp tục lừa dối tôi?”
Ôn Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm đang tức giận, không dám nhìn cô, chỉ dám
nhìn lên trần nhà, thở dài: “Điềm Điềm, tôi không dám nói sự thật, tôi
sợ em giận, em xem, khi em tức giận thật đáng sợ!”
Mật Điềm động lòng, ngước mắt nhìn Kỷ Ngôn: “Nhưng, giờ tôi cũng đang rất giận!”
“Xin lỗi, Điềm Điềm!” Kỷ Ngôn xin lỗi: “Tôi vốn muốn tìm cơ hội nói
thật với em, nhưng… nhưng nghĩ đến em nổi giận, em sẽ đuổi tôi ra ngoài, tôi lại không dám nói!”
“Cho dù tôi không giận cũng không cho anh thuê nhà cùng!” Mật Điềm
chớp mắt, trong lòng có chút gợn sóng, nhưng ngoài miệng lạnh lùng nói,
đúng vậy, cô không thể nào chấp nhận việc sống cùng, ở chung với một
người đàn ông, đặc biệt, cảm xúc của cô với người đàn ông này càng ngày
càng khác lạ, hơn nữa, người đàn ông này lại không thích cô!
“Điềm Điềm, cô muốn đuổi tôi đi à?” Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm, dường như anh đã đọc được điều này trong mắt cô.
“Cứ cho là như vậy đi!” Mật Điềm thở dài, nhìn Kỷ Ngôn: “Ngay từ đầu
anh đã biết tôi không sống chung với đàn ông, Ôn Kỷ Ngôn, ở cùng một
thời gian dù tôi biết anh là người tốt, nhưng tôi không thể tiếp tục
sống chung với anh nữa.”
“Điềm Điềm, tôi chuyển đi thì không có vấn đề gì, nhưng còn có một
chuyện, tôi muốn nói với em!” Kỷ Ngôn thở sâu, bĩnh tĩnh, muốn thổ lộ
tình cảm với Mật Điềm.
Mật Điềm bối rối bởi ánh mắt sáng rực của Kỷ Ngôn, kì thực trong lòng cô đang mâu thuẫn, cô cũng không muốn Kỷ Ngôn chuyển đi, con người chứ
không phải cỏ cây, sống với nhau một thời gian dài, ngoài tình yêu cô
dành cho anh, còn có cả tình cảm sống chung với nhau, đó cũng là một sự
thực tồn tại.
“Tôi…” Khuôn mặt Kỷ Ngôn có chút ngại ngùng, câu nói tôi yêu em, không dám nói ra.
“Anh làm sao?” Mật Điềm sốt ruột, đợi lúc lâu không thấy anh nói, chỉ thấy khuôn mặt của anh trở nên đỏ ửng, liền cất lời hỏi.
“Tôi…” tít tít tít, chiếc điện thoại Nokia cũ kỹ của anh vang lên, Kỷ Ngôn vội rút điện thoại, nói “xin lỗi” với Mật Điềm, sau đó lấy cớ nghe điện thoại che giấu sự bối rối của mình, trong lòng tự mắng mình: “Ôn
Kỷ Ngôn, mày làm gì vậy? Không phải là phải thổ lộ với Mật Điềm sao, sao lại xấu hổ và ngại ngùng, chỉ cần nói