Truyện teen Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta
Tác giả: Internet
Truyện teen Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta
một câu yêu em là được! Sao lại
không nói ra được chứ!”
“Cưng ơi” Trần Cẩm Ngôn thấy Kỷ Ngôn nghe điện thoại, vội hét lớn.
Ôn Kỷ Ngôn còn chưa kịp tắt loa, câu nói của Cẩm Ngôn vọng ra ngoài,
Kỷ Ngôn vội ấn nút tắt loa, sau đó cười với Mật Điềm rồi mới trả lời Cẩm Ngôn: “Cưng có chuyện gì vậy?”
Mật Điềm khẽ cau mày, tai dựng lên, lắng nghe Kỷ Ngôn và cưng của anh ta nói chuyện.
“Cưng ơi, mình có hai tin cần nói với cậu, một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào?”
Ôn Kỷ Ngôn nhăn mày, áp chặt điện thoại vào tai nói: “Nói đi, nói tin xấu trước rồi nói tin tốt.”
“Tin xấu là, Diêu Dao đã đến thành phố S tìm cậu!” Cẩm Ngôn nói rõ ràng.
“Gì, ai cơ?” Kỷ Ngôn ngạc nhiên hỏi.
“Đồ ngốc!” Cẩm Ngôn chửi: “Vợ chưa cưới của cậu, Diêu Dao, đến thành phố S tìm cậu!”
“Gì, vợ chưa cưới? Diêu Dao? Chạy đến tìm mình?” Ôn Kỷ Ngôn nhắc lại lời Cẩm Ngôn, đương nhiên tin tức này bị lộ ra ngoài.
“Ừ, đúng vậy, cậu cẩn thận!” Cẩm Ngôn nhắc nhở bạn.
Mật Điềm nghe thấy câu nói lặp lại của Kỷ Ngôn, vợ chưa cưới, Diêu
Dao đến thành phố S tìm anh, chợt cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, mặt
cô trắng bệch, cắn chặt môi, ánh mắt phức tạp nhìn Kỷ Ngôn, tai cô không còn nghe rõ lời nào nữa.
Kỷ Ngôn hỏi tiếp: “Tin tốt là gì?”
“Tin tốt là Diêu Dao không thích cậu, muốn từ hôn với cậu!”
“A, tin này quá hay!”. Ôn Kỷ Ngôn vui mừng, dập điện thoại nhảy cẫng
lên, kết quả, quay mặt lại nhìn Điềm Điềm đang buồn bã, liền hưng phấn
lắc lắc cô: “Điềm Điềm, em biết không? Vợ chưa cưới của tôi hủy hôn rồi! La la la…” thật quá vui sướng, việc anh chạy trốn để chống lại việc kết hôn đã có kết quả nhất định.
“Vậy hả, chúc mừng anh!” Mật Điềm lơ đãng nhìn Kỷ Ngôn, nói chúc mừng anh, sau đó cười nhạt: “Nếu tối nay anh không đi, tôi hi vọng, ngày mai anh chuyển đi, tôi không muốn Mễ Tu Dương hiểu nhầm chúng ta!”
“Điềm Điềm, em nói gì vậy?” Ôn Kỷ Ngôn chớp mắt, ngạc nhiên nhìn Mật Điềm.
“Tôi nói là, ngày mai, Mễ Tu Dương đến nhà tôi, còn anh, tôi hi vọng
sẽ biến mất!” Mật Điềm nói từng chữ từng chữ nói với Kỷ Ngôn, sau đó
nặng nề bước về phòng, cô cảm thấy tim mình thật lạnh, thật lạnh!
Vừa mới thích Kỷ Ngôn, lại phát hiện anh ta không thích mình, hiện
giờ, lại xuất hiện vợ chưa cưới của anh ta, mối quan hệ phức tạp này,
khiến Mật Điềm đau đầu, lúc này cô mới rõ ràng cảm thấy chỉ cần xa rời
Ôn Kỷ Ngôn, sẽ có thể tránh xa những phiền muộn này, mà muốn xa rời Kỷ
Ngôn, cô chỉcó thể dựa vào Mễ Tu Dương!
Kỷ Ngôn nhìn bóng dáng xa cách của Mật Điềm, liền cau mày, trong lòng có cảm giác xót xa khó nói, nhìn cô nặng nề đóng cửa, mặc Kỷ Ngôn đứng
ngây người ở phòng khách, anh chăm chú nhìn lại căn nhà, từ ngày đến
đây, anh chỉ nhìn lướt qua, chưa bao giờ ngắm kĩ, nhưng Mật Điềm đã muốn anh đi, anh phải rời bỏ căn nhà này, trong lòng anh chợt có cảm giác
không muốn rời xa, nhìn kĩ lại mỗi góc nhà, ánh mắt nhìn tới đâu, đều là sự lưu luyến.
Phòng khách không phải rộng rãi, thậm chí, chỉ mười bước chân lớn của anh là đi hết, nhưng mọi thứ được sắp xếp rất ấm cúng, salon, gối ôm
trên salon, thảm, khăn trải bàn đều dùng màu hồng phấn, là màu yêu thích của Mật Điềm.
Góc tường đằng sau tivi vừa vặn để vẽ một bông hoa hướng dương, trở thành điểm nhấn của căn phòng khách nhỏ bé này.
Bài trí của phòng khách rất đơn giản, ngoài bộ salon và chiếc ti vi,
còn có chiếc tủ tường hình thoi, có bày rất nhiều vật nhỏ, những con búp bê đầy màu sắc, có những thứ là do Mật Điềm làm, còn một số là do cô
tìm về.
Đèn trong phòng khách lóe lên, Ôn Kỷ Ngôn ngước đầu nhìn ánh đèn màu
hoàng hôn, cảm thấy hoang mang, anh muốn thổ lộ với Mật Điềm, nhưng lại
không nói ra được, đặc biệt nghe Mật Điềm nói, thì cô đã chấp nhận Mễ Tu Dương, Ôn Kỷ Ngôn do dự, anh là một người trốn chạy đám cưới, ngoài bản thân, thì không có gì ổn định, hơn nữa, Diêu Dao có thể tìm thấy anh,
cũng có nghĩa bố anh cũng sẽ tìm đến, đến lúc đó, anh cũng không dám
chắc sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến Mễ Tu Dương điềm đạm, gian xảo, Ôn Kỷ Ngôn cười đau khổ,
tình hình lúc này rất nguy hiểm, xem ra, anh phải giải quyết chuyện với
Diêu Dao trong thời gian ngắn nhất.
“Chào!!!” Sáng sớm hôm sau, Kỷ Ngôn ngồi ở salon nhìn Mật Điềm cười chào.
Mật Điềm nhìn thấy hành lý trên tay anh, cảm thấy nặng nề, cảm giác
không thở nổi, cô giả vờ bình tĩnh cười với Kỷ Ngôn: “Chào!” rồi muốn
nói tiếp, có phải anh muốn đi, nhưng lại không nói được, chỉ nhìn chăm
chăm vào hành lý.
Không để ý đến ánh mắt Mật Điềm đang nhìn vào va ly ở bên chân mình,
Kỷ Ngôn gãi đầu cười: “Điềm Điềm, tôi chào em rồi đi!” trong lòng
có
chút xót xa khó nói, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh: “Không sao, hôm nay
trước khi Tu Dương đến, tôi chắc chắn sẽ biến mất!”
“Anh…” lúc này cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi anh, có
phải muốn đi về cùng vợ chưa cưới, hay là muốn đi đâu để trốn kết hôn,
nhưng lại không nói ra được, cuối cùng, cô chỉ nói một câu: “Chúc anh
thượng lộ bình an!”
“Ừ!” Kỷ Ngôn đơn giản trả lời, rồi nhìn Mật Điềm hỏi: “Điềm Điềm, em có nỡ xa tôi không?”
“Không!” Mật Điềm trả lời, rồi quay người đi, hờ hững nói: “Anh đi
rồi, tình cảm giữa tôi và Mễ Tu Dương có thể phát triển nhanh hơn” rồi
quay mặt cười với Kỷ Ngôn: “Đến lúc đó, khi anh về rồi, hoặc chuyển chỗ
mới, nhớ nói địa chỉ cho tôi, nếu tôi và Tu Dương kết hôn, tôi sẽ gửi
thiếp mời cho anh!”
“Ừ! Tôi sẽ nói.” Kỷ Ngôn kìm nén cảm giác xót xa, hững hỡ trả lời.
“Vậy tôi không giữ anh nữa, tôi đi thay quần áo, Mễ Tu Dương lát nữa
sẽ đến!” Mật Điềm cười miễn cưỡng, nhanh chóng đi vào nhà tắm, khi đóng
cửa vào, sức lực toàn thân cô như bị rút hết, từ từ ngã xuống, cô cắn
chặt môi, bịt mồm, sợ bản thân không chịu được sẽ mở cửa, nói Ôn Kỷ
Ngôn: “Ôn Kỷ Ngôn, anh đừng đi! Em yêu anh, anh có yêu em không?”
Ôn Kỷ Ngôn đứng ở phòng khách, nhìn Mật Điềm bước vào nhà tắm, cô đơn ngắm căn phòng một lượt, thở sâu, cầm lấy hành lý, nặng nề rời khỏi nhà của Mật Điềm.
Mật Điềm dỏng tai nghe, nghe thấy tiếng cửa đóng, thời khắc đó, cô
cảm thấy, Kỷ Ngôn không phải là đóng cửa ra vào, mà là đóng cửa trái tim cô, tình cảm của cô với Kỷ Ngôn vừa chớm nở, đã bị chô vùi như vậy.
Lên xe, Kỷ Ngôn cảm thấy thật nặng nề, anh vội mở cửa sổ, đón ánh mặt trời chiếu vào, anh giang hai tay, cảm nhận ánh mặt trời dịu dàng, ấm
áp, ánh mặt trời chiếu trên vai anh có màu váng óng, anh ngước mắt nhìn
bầu trời, thật xanh, thật xanh, một đám mây trắng trôi trên đầu, một cảm giác thật dễ chịu, ngồi ở đây nhìn thành phố thật sạch sẽ, thật thân
thiết, trời xanh mây trắng mỗi ngày đều có trạng thái trong vắt, cây hai bên đường xanh mướt, nước trôi qua cây cầu nhỏ, công viên xinh đẹp, sự
kết hợp hoàn mỹ giữ hiện đại và cổ xưa, so sánh giữa hai thành phố,
thành phố B mang đặc trưng phong cách thương mại, thiếu đi sự thân
thiện! Còn người ở đây, nghĩ đến Mật Điềm, nghĩ đến lần đầu hai người
gặp mặt, Kỷ Ngôn chợt cười tươi, sự ngây thơ, chân thật của cô từ từ đi
vào trong tim anh.
Nghĩ đến việc sau khi anh đi, nụ cười của Mật Điềm sẽ dành cho Tu
Dương, cảm thấy như bị bóp nghẹt, không thở nổi, nhấn mạnh ga, cũng từ
từ thả ra, tốc độ xe cũng từ từ giảm dần.
Cuối cùng cũng đến sân bay thành phố W, thành phố S không có sân bay, không có bờ biển, nhưng đi đến sân bay hoặc bờ biển gần đó chỉ mất một
tiếng đồng hồ.
Kỷ Ngôn thở sâu, do dự, rồi mở cửa xe, đi thẳng đến đại sảnh sân bay, xe tạm thời để ở sân bay, anh tin rằng, không lâu nữa, anh nhất định có thể ngẩng cao đầu quay lại, đường hoàng theo đuổi Mật Điềm, đương
nhiên, trước khi Mật Điềm và Tu Dương phát triển tình cảm.
Trong tim anh, thật sự không rõ, thành phố B, sự trốn chạy đám cưới
của anh đã gây ra sự mất mặt lớn, lần này anh trở về, cha anh nếu còn
giận, chắc anh sẽ bị nhốt, sẽ bị giáo dục tư tưởng, cho đến khi nào nhận sai, hơn nữa, tình nguyện tiếp nhận cơ nghiệp của gia đình thì thôi,
đương nhiên, còn có một kết quả nữa là, Ôn Cường cha anh có thể ủng hộ
anh theo đuổi tình yêu thực sự, theo đuổi Mật Điềm, vậy thì có sự hậu
thuẫn của cha, Ôn Kỷ Ngôn tin rằng, Mễ Tu Dương có tốt thế nào đi nữa,
anh có thể giành lại Mật Điềm. Bởi vì, xét về tình cảm với Mật Điềm, vì ở chung một thời gian, tình cảm của Kỷ Ngôn sâu đậm hơn Tu Dương, còn anh không có can đảm bởi vì không có người ủng hộ, anh sợ, khi yêu Mật
Điềm, không sợ không được chúc phúc, chỉ sợ kết quả cuối cùng là phải
chia tay, cho nên, lần này kết quả có như thế nào, anh cũng muốn về nhà, vì trốn chạy không thể là cách giải quyết vấn đề.
Cònmột nguyên nhân chưa rõ ràng nữa là Mật Điềm, Mễ Tu Dương chắc không hiểu được tâm tư của Mật Điềm!
Tục ngữ đã có câu, đoán lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển, thái độ
dịu dàng của Mật Điềm với Tu Dương vừa khiến Kỷ Ngôn ghen, trong lòng
không chắc, mà người kiêu ngạo như anh, không thích làm chuyện mình
không chắc, vì anh sợ bị từ chối. Đã từng này tuổi, Ôn Kỷ Ngôn, lần đầu
gặp được cô gái mình yêu, anh muốn lần đầu rung động, có một kết thúc
hoàn mỹ.
Ôn Kỷ Ngôn thở dài lần nữa, sau đó nhìn quầy bán vé, nhanh chóng bước đến, “Phiền cô, giúp tôi đặt một vé đi thành phố B.”
“Vâng, phiền anh đưa tôi chứng minh thư!” Nhân viên phục vụ lịch sự cười nói.
“Chứng minh thư?” Ôn Kỷ Ngôn giật mình, liền nghĩ, chứng minh thư của anh Trần Cẩm Ngôn chưa gửi đến, anh không có chứng minh thư, vội giả vờ tìm ở áo khoác, rồi ngại ngùng nói với nhân viên phục vụ: “Ồ, xin lỗi,
dường như tôi không mang chứng minh thư!”
“Vậy xin lỗi, không có chứng minh thư, không thể đặt vé cho anh.” nhân viên phục vụ lịch sự mỉm cười.
“Ừ, cảm ơn, tôi quay về lấy đã.” Ôn Kỷ Ngôn cười, cầm hành lý, nhanh chóng rời khỏi quầy bán vé, liếc nhìn sân bay thành phố W.
“Vâng, tạm biệt.” Nhân viên phục vụ lịch sự cười, “Tạm biệt!”
Sân bay này nhỏ hơn nhiều so với sân bay quốc tế ở thành phố B, nơi
đăng ký, cửa kiểm soát, nhìn một chút đã hết, giống như nhà của Mật Điềm vậy, mở cửa chính là có thể xem hết cả căn nhà.
Trong đầu Kỷ Ngôn, không biết lúc nào nghĩ đến nhà của Mật Điềm, căn
nhà nhỏ bé, thậm chí không bằng một góc của căn biệt thự nhà anh, nhưng
lại ấm áp khác thường, ấm áp khiến trái tim hồn nhiên, dịu dàng của anh
đã lưu lại đó!
Kỷ Ngôn lắc đầu, kéo hành lý, quay người rời khỏi sân bay, tâm trạng
anh phức tạp khó nói, dường như là thất vọng, nhưng anh lại cảm thấy vui mừng.
Trong tiềm thức, Ôn Kỷ Ngôn không muốn rời xa thành phố này, đương
nhiên, không muốn xa rời người ở thành phố này. Nhưng, không xa rời, anh nên đi đâu?
Ôn Kỷ Ngôn cũng không biết, anh không vội vã đi tìm khách sạn để ở,
mà lái xe, từ từ lái xe không mục đích đi hóng gió ở thành phố S, khi đi qua công viên Tân Hải, anh mỉm cười, lái xe vào chỗ đỗ xe bên đường,
sau đó, nhanh chóng xuống xe, đi về phía công viên trước đây mà Mật Điềm làm việc ngoại cảnh.
Để giấu đi tâm trạng phiền não của mình, Mật Điềm mặc một chiếc váy
hoa liền, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác màu be, thậm chí còn trang
điểm rất kỹ, cười đi xuống cầu thang, lên xe cùng với Mễ Tu Dương.
“Điềm Điềm, lần đầu thấy em trang điểm, thật đẹp” khi khởi động xe,
Tu Dương nhìn Mật Điềm khen, lúc nãy khi cô xuống cầu thang, vừa nhìn
thấy cô, Tu Dương đã rất ngạc nhiên, hóa ra, Mật Điềm khi không trang
điểm trông rất ngọt ngào, thân thiện giống như cô gái nhỏ, nhưng khi
trang điểm như thế này, mái tóc buông xõa hơi uốn quăn ở dưới trông thật xinh đẹp, đôi mắt đen được gắn đôi mi giả cong vút trông giống như búp
bê Barbie vậy.
“Ừ, vậy hả, cảm ơn anh!” Mật Điềm lịch sự cười, đối với lời khen của
Mễ Tu Dương, cô không thích lắm, Tu Dương mở miệng đang định nói thêm,
thì điện thoại của Mật Điềm vang lên, cô vội lấy điện thoại, tâm trạng
mong chờ, chợt cô chút thất vọng, cô lễ phép nói: “Mẹ, sao lại gọi cho
con vậy?”
“Không có việc gì
thì mẹ không gọi được sao?” Mẹ Mật Điềm hỏi thẳng.
“Vâng, đương nhiên không có chuyện cũng gọi cho con được mà!” Mật Điềm nịnh mẹ, “Mẹ nhớ con phải không?”
“Đúng thế, mẹ nhớ con, muốn hỏi con, giờ con đang làm gì?” mẹ Mật Điềm đổi giọng, tò mò hỏi.
“Con đang chơi ở ngoài.” Mật Điềm thoải mái trả lời.
“Với ai?” Mẹ Mật Điềm cảnh giác hỏi: “Kỷ Ngôn hay Tu Dương?”
Nghe đến tên của Ôn Kỷ Ngôn, Mật Điềm chợt ngây người, sau đó cắn môi, trả lời: “Mễ Tu Dương!”
“A, thật hả?” Giọng mẹ cô không giấu nổi sự vui mừng: “Điềm Điềm à, anh chàng Mễ Tu Dương rất được!”
“Anh ấy lại dụ mẹ thế nào thế?” Mật Điềm chuyển điện thoại từ tai
trái sang tai phải, hỏi đơn giản, ánh mắt liếc nhìn Tu Dương đang chú
tâm lái xe.
“Cậu ấy chẳng dụ gì mẹ!” mẹ Mật Điềm nói đến Tu Dương, thì vô cùng
vui vẻ: “Mẹ thấy cậu ta trông rất được, cao to, đẹp trai, hơn nữa lại
dịu dàng, dễ gần, lịch sự.” khen Tu Dương xong mẹ cô nói tiếp: “Còn Ôn
Kỷ Ngôn, dù cũng khá đẹp trai, tính tình cũng được, nhưng tóm lại không
phải là bản lĩnh, hơn nữa công việc cũng không ổn định, hơn nữa mẹ nghe
nói giới giải trí phức tạp lắm, cậu ta là người mẫu quảng cáo, cũng coi
như trong giới showbiz rồi!”
Mật Điềm mấp máy môi, không biết trả lời mẹ thế nào, chỉ có thể đổi
chủ đề: “Mẹ, con giờ ở bên ngoài, có chuyện gì thì đợi con về nhà mẹ nói tiếp với con được không?” Mật Điềm không thể nói tốt Ôn Kỷ Ngôn trước
mặt Mễ Tu Dương, cũng không thể phản bác lại lời khen mẹ cô dành cho Mễ
Tu Dương trước mặt anh.
“Điềm Điềm, con đừng làm cao quá, khi nào cần nắm lấy thì phải nắm
lấy, khi cần chủ động phải chủ động, đừng bỏ lỡ Mễ Tu Dương!” mẹ Mật
Điềm lên giọng dạy dỗ, “mẹ chấm cậu Mễ Tu Dương này.”
“Được rồi, mẹ, con biết rồi mà!” Mật Điềm nhăn mày, trả lời. “Không còn chuyện gì, con cúp máy trước đây!”
“Xem con kìa, còn không chịu nghe, mẹ đều muốn tốt cho con, con mới
trải nghiệm chưa được bao lâu, “muối” mẹ ăn còn nhiều hơn cơm con ăn
hàng ngày, nói con lại không vui, nếu không vì con, mẹ nghĩ nhiều như
thế làm gì!” nghe giọng Mật Điềm có vẻ không vui, trong lòng mẹ cô cũng
không thoải mái, liền tức giận nói.
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi!” Mật Điềm vội giải thích, “sao con lại
không vui chứ? Chỉ là con đang trên xe, đi chơi cùng Mễ Tu Dương!”
Mật Điềm nhấn mạnh lần nữa, cô và Tu Dương đang đi chơi, cuộc gọi của mẹ cô, giờ đang làm phiền hai người.
Mẹ cô tự khắc hiểu ý của cô, liền cười nói: “Được rồi, được rồi con
giờ trách bà già này nhiều chuyện phải không? Không làm phiền hai đứa
nữa, chơi vui vẻ nhé, bye bye!” nói rồi, dập điện thoại.
Mật Điềm nghe tắt điện thoại, liền thở dài, từ từ cất điện thoại vào trong túi.
“Điềm Điềm, em sao thế, nhìn em không được tự nhiên?”
Tu Dương nhìn Điềm Điềm cụp máy,thắc mắc hồi lâu, cuối cùng mới dám hỏi.
“Tôi không sao!” Mật Điềm trả lời, gượng cười mỉm, nụ cười ấy còn khó hơn là khóc.
“Thật sự không sao chứ?” Tu Dương không yên tâm hỏi.
“Không sao!” Mật Điềm gật đầu, để tránh sự chú về mình, cũng là để
trốn tránh ánh mắt sáng rực của Tu Dương khi hỏi, cô cố ý ngoảnh đầu về
phía cửa xe, dòng người đi lại trên đường, lại khiến cô nghĩ đến Ôn Kỷ
Ngôn, những chuyện xảy ra trong hơn một tháng sống chung, dường như
giống như một bộ phim, từng cảnh từng cảnh hiện ra rõ ràng trong đầu cô.
Lần đầu gặp anh với bộ dạng khủng khiếp, bám lấy cô rồi nói dối, muốn ở chung nhà cùng cô, cuối cùng lại nhẹ nhàng ra đi.
Kì thực, trong lòng Mật Điềm đã từng hi vọng, Kỷ Ngôn cũng có tình
cảm với cô, chí ít khi cô đuổi anh đi, anh sẽ làm mặt cười, hoặc mặt dày bám lấy cô…
Kì thực, trong lòng Mật Điềm biết rõ, chỉ cần Ôn Kỷ Ngôn nói ra, cô thật sự sẽ không từ chối anh…
Ngay từ lúc bắt đầu, Mật Điềm đã không thật sự muốn từ chối anh…
Nhưng anh lại không nói gì, chỉ thu dọn hành lý như vậy, rồi chào tạm biệt cô, và ra đi…
Rời bỏ thành phố này, rời bỏ Mật Điềm… sau này, có thể, hai người sẽ
không còn cơ hội gặp mặt nữa, những điều còn chưa kịp nói, cũng không
thể nói ra được nữa.
Mật Điềm nhớ lại, trong lòng cô chợt thấy xót xa, cảm thấy sống mũi
cay cay, nước mắt chỉ trực trào ra, cô vội cắn môi, nuốt nước mắt vào
trong. Nhưng, nước mắt đã chảy rồi, sao có thể thu lại?
Hai hàng nước mắt chợt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của Mật Điềm,
và cứ thế tuôn ra, nước mắt một khi đã trào rơi thì tuôn trào giống như
vòi nước vậy, chảy không ngừng.
Mật Điềm cố gắng không phát ra âm thanh, càng lau nước mắt càng nhiều.
“Điềm Điềm, rốt cuộc em làm sao vậy?” Mễ Tu Dương đột nhiên lên tiếng phá vỡ không khí im lặng trong xe, đồng thời khiến cho Mật Điềm đang
hoang mang giật mình.
Mật Điềm vội định thần, lau nước mắt, thở sâu, cười xã giao với Tu Dương: “Tôi không sao, thật không sao…”
“Điềm Điềm, em đừng nói là em không sao nữa!” Mễ Tu Dương cau mày
nói: “Em nói không sao như thế còn khiến anh lo hơn là nói em có
chuyện.”
Mật Điềm rất muốn cười nhưng cười không nổi, cô ngại ngần nhìn Mễ Tu Dương hồi lâu rồi nói: “Xin lỗi.”
“Em sao phải xin lỗi tôi?” Tu Dương chớp đôi mắt đen sâu.
“Mễ Tu Dương, tôi thấy, chúng ta không hợp nhau lắm!” do dự một lúc
lâu, Mật Điềm cất lời nói tiếng từ chối, tình trạng của cô hiện nay,
hoàn toàn không muốn đi hẹn hò cùng Mễ Tu Dương, cô thật sự đã miễn
cưỡng tình cảm của mình rồi.
“Điềm Điềm, chúng ta còn chưa bắt đầu, sao em biết là không thích hợp?”
Mễ Tu Dương nhìn Mật Điềm với ánh mắt đầy tình cảm: “Em chí ít cũng phải cho tôi một cơ hội để thử chứ!”
Mật Điềm buồn phiền ôm lấy đầu mình, “Mễ Tu Dương, tôi biết, anh rất tốt, dịu dàng, lịch sự, hơn nữa lại rất tốt với tôi!”
Mật Điềm dùng nguyên lời nói của mẹ cô, “Tôi rất cảm ơn anh vì tốt
với tôi nhưng xin lỗi, thực lòng tôi chỉ cảm kích, nhưng không có tình
cảm.”
Mễ Tu Dương không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn Mật Điềm!
“Tôi không có tình cảm với anh, tức là không muốn bắt đầu với anh.”
Mật Điềm nhìn Tu Dương thẳng thắn nói: “Tôi không muốn bắt đầu, cũng
không muốn miễn cưỡng bản thân thử với anh, tôi thấy, chúng ta làm bạn,
cũng rất tốt.” Mật Điềm nói xong nhìn Tu Dương nói tiếp: “Đương nhiên
nếu anh thấy tôi không được, không muốn làm bạn với tôi, tôi cũng sẽ
không miễn cưỡng anh.” Nói rồi cúi đầu, giống như một đứa trẻ mắc lỗi
vậy.
“Điềm Điềm, nói thật với tôi có phải vì Ôn Kỷ Ngôn không?” Tu Dương im lặng một lúc lâu, rồi mới nói.
“Tôi cũng không biết!” Mật Điềm lắc đầu.
“Sao em lại không biết?”
“Hoặc là vì…” Mật Điềm trả lời: “Nhưng, không phải.” Mật Điềm nói
xong, nhìn Mễ Tu Dương đang bối rối nhìn cô, liền từ từ nói: “Tôi có
chút tình cảm với Kỷ Ngôn, nhưng giờ anh ấy đã bỏ đi rồi!”
“Tôi từng nghĩ tôi có thể chuyển tình cảm với anh ấy sang anh.” Mật
Điềm chăm chú nhìn Tu Dương nói: “Tôi cũng rất cố gắng làm như vậy, hẹn
hò với anh, đi chơi với anh!” cô ngập ngừng: “Nhưng tình cảm của tôi với Kỷ Ngôn, càng ngày càng sâu đậm, tình cảm ấy, đã đi xa hơn tôi nghĩ!
Nhưng tôi lại không biết phải nói thế nào.”
“Sao em không nói với anh ta?” Tu Dương thở dài.
“Vì tôi luôn nghĩ anh ta là Gay.” Mật Điềm mấp máy môi, “Tôi không thể hỏi một chàng Gay, là có thích tôi hay không?”
“Ôn Kỷ Ngôn là Gay? Thật không nhận ra được.” Tu Dương nói: “Mật Điềm em có nhầm không
đấy?”
“Anh ta lừa tôi.” Mật Điềm nhìn ra ngoài xe nói: “Kỷ Ngôn vì muốn
thuê chung nhà với tôi, lừa tôi nói anh ta là gay, thực ra, anh ấy không phải.” Mật Điềm thở sâu: “Nhưng cho dù anh ấy có Gay hay không, thì anh ấy đều không thích tôi…”
“Kỷ Ngôn không thích em?” Tu Dương có chút nghi ngờ, anh chàng kia
ban đầu đã tuyên chiến với anh, từ ánh mắt cuồng say ấy, không cần phải
nghi ngờ cũng biết anh ta thích Mật Điềm.
“Ừ, tôi đã thử dò hỏi, anh ấy không thích.” Mật Điềm nói đến đây,
giọng nói có chút xót xa, “Cho nên, tôi kiên quyết để anh ta ra đi…”
Tu Dương tò mò nói: “Anh ta không nói gì à?” trong lòng tự hỏi không
biết Ôn Kỷ Ngôn rốt cuộc muốn làm gì, đã nói rõ sự thật sao không thổ lộ với Mật Điềm, hai người hạnh phúc nắm tay nhau cùng tận hưởng những
ngày hạnh phúc có tốt hơn không?
“Không nói gì, anh ấy thu dọn đồ đạc, rồi nhanh chóng rời đi.” Mật
Điềm nói xong, nhìn Tu Dương: “Tôi vốn nghĩ anh ta đi rồi, thì có thể
không áy náy hẹn hò cùng anh, có thể yêu anh.” Mật Điềm vặn ngón tay,
cắn môi tiếp tục nói: “Nhưng, cho dù tôi có trang điểm thật đẹp, có cười vui, nhưng đều là giả.” Nói rồi chỉ vào đầu mình, “Trong đầu tôi, lúc
nào cũng nhớ đến anh ấy”, rồi chỉ vào tim mình: “Đây, chỗ này đã phản
bội lại cảm giác, miễn cưỡng cùng anh hẹn hò, tôi cảm thấy thật mệt mỏi
và cảm thấy không công bằng với anh!”
Mễ Tu Dương thấy tình hình, do dự một chút, rồi đưa tay nhẹ nhàng ôm
Mật Điềm vào lòng, an ủi, dịu dàng nói: “Điềm Điềm, không sao! Em có thể thành thật nói với tôi tình cảm của em, tôi rất trân trọng.” Ngập ngừng nói tiếp: “Chonên, tôi sẵn sàng làm bạn cùng em!”
“Mễ Tu Dương, cảm ơn anh!” Mật Điềm ngước đầu lên, lịch sự ôm anh:
“Đưa tôi về nhà nhé!” cô thật sự không còn tâm trạng để đi ăn, cũng
không còn tâm trí để đi chơi.
“Đừng khách sáo, chúng ta là bạn mà!” Mễ Tu Dương dịu dàng cười,
“Thực sự, Kỷ Ngôn thích em.” Mễ Tu Dương không chịu nổi nhìn Mật Điềm
đau lòng như thế, nói vài câu an ủi.
“Cảm ơn anh đã an ủi tôi, nhưng tôi thật sự không sao rồi!” Mật Điềm
chỉ xem lời nói là Tu Dương an ủi mình, không phải là sự thật, cười xã
giao.
Tu Dương cười lại với cô, cũng không nói thêm, anh không giỏi trong
việc nói giúp tình địch! Anh bị từ chối, vẫn đang đau lòng đây!
Mật Điềm về tới căn nhà nhỏ của mình, một mình cô ngồi dựa vào salon, nhẹ nhàng nhắm mắt vào, cố gắng cảm nhận thời gian cô và Kỷ Ngôn sống
chung ở căn nhà này.
Mặc dù chỉ có hơn một tháng ngắn ngủi, nhưng lại dài giống như cả một đời vậy.
Hai người vui vẻ, cãi nhau cùng làm việc nhà, vì tranh nhau một chút
thức ăn mà cãi nhau ầm ĩ, mở mắt ra, chỉ là phòng khách nhỏ hẹp vắng
lạnh, nhưng cũng thật trống trải, trống trải đến nỗi Mật Điềm cảm thấy
hít thở cũng có cảm giác cô đơn lạnh giá.
Thói quen là một việc đáng sợ, mới trong thời gian ngắn, cô đã quen ở cùng với Kỷ Ngôn, bây giờ khi trở lại sống một mình, cô cảm thấy thật
sự rất buồn.
Căn nhà chỉ có một người, nghĩ tới những kỉ niệm của hai người, thật nuối tiếc, xót xa.
Mật Điềm không biết người vốn hoạt bát, vui vẻ như cô bỗng trở nên
buồn bã như thế này, cô đưa hai tay ôm chặt lấy bản thân, dường như như
vậy mới cảm thấy chút ấm áp, mới khiến cô không run lên…
Cô thật sự hối hận vì đuổi Kỷ Ngôn đi, thật sự hối hận lúc anh đi, đã không thổ lộ với anh.
Cho dù bị Kỷ Ngôn từ chối, Mật Điềm cũng nên thổ lộ trước khi đuổi anh đi, như vậy, trong lòng cô mới không thấy nuối tiếc!
Nhưng, hiện tại, nhìn căn phòng trống trải, trong cô đầy tâm sự, còn
chưa kịp nói ra, cô thật sự thà hối hận còn hơn phải cảm thấy nuối tiếc, nhưng khi mở điện thoại ra, cô phát hiện, buổi tối khi cô đuổi anh đi,
đã tức giận xóa hết số điện thoại, tin nhắn của anh, còn cô thì chưa
từng thuộc số điện thoại của anh…
Số điện thoại vốn để liên lạc giữa cô và anh ngay từ lúc đầu đã không còn.
Ôn Kỷ Ngôn một mình tĩnh lặng ngồi trong công viên Tân Hải cho đến
lúc hoàng hôn, nhìn dòng người thưa thớt, anh liền gọi cho Trần Cẩm Ngôn “Cẩm Ngôn, mình nên về nhà nhận lỗi, và còn mang theo cả bạn gái về nhà nhận lỗi nữa…”
“Kỷ Ngôn, cậu nói gì thế?” Trần Cẩm Ngôn đang lái xe trên đường tan
làm về nhà, cắm tai nghe vào hỏi, vì giọng Kỷ Ngôn nghe hơi lạ, “Cậu
muốn về nhà nhận lỗi?”
“Ừ, lang thang đủ rồi, muốn về nhà nhận lỗi.” Kỷ Ngôn nói: “Nhưng,
mình chỉ sợ bố nhốt lại.” Vì lần này chuyện xảy ra nghiêm trọng, Kỷ Ngôn nói: “Mình không sợ bị nhốt, chỉ sợ khi bị nhốt, vợ của mình bị người
khác cướp mất…”
“Sao? Kỷ Ngôn cậu đang nói gì thế?” Nghe Kỷ Ngôn nói đến chữ vợ,
trong lòng Cẩm Ngôn liền lo lắng, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn – Diêu Dao.
“Cậu đã từng yêu một người chưa?”, anh hỏi có chút lo lắng, câu nói
lụy tình như thế, vốn không phải là phong cách của anh, nhưng từng này
tuổi rồi, anh lần đầu tiên yêu một cô gái.
“Cậu đang nói gì?” Cẩm Ngôn kinh ngạc đáng nhẽ phải đạp ga lại đạp
nhầm thành phanh, xe phanh kít lại, hoang mang hỏi: “Kỷ Ngôn, mình có
nghe nhầm không?”
“Mình nói, cậu đã từng yêu ai chưa?” Kỷ Ngôn nhắc lại câu hỏi, “Cậu
gặp được người cậu yêu hả?” Cẩm Ngôn không trả lời, hỏi lại Kỷ Ngôn: “Có phải là cô gái ở cùng với cậu, gọi là… Đường… Đường gì nhỉ?”
“Đường Mật Điềm.” Kỷ Ngôn không do dự nói, “Mình yêu cô ấy, nhưng mình sợ bị cô ấy từ chối, cậu xem, mình phải làm thế nào?”
“Cậu còn dám bỏ đám cưới, sao việc thổ lộ cỏn con mà cũng sợ?” Cẩm Ngôn trêu đùa: “Ôn Kỷ Ngôn, cậu có phải là đàn ông không?”
“Đương nhiên” Kỷ Ngôn trả lời: “Nhưng anh hùng không qua ải mỹ nhân!”
“Mặc dù, khó qua ải mĩ nhân, nhưng, chỉ cần cậu dũng cảm tiến lên,
thì có thể qua ải rồi!” Cẩm Ngôn đùa: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, cậu có quyết tâm thì việc gì cũng xong.”
“Mình muốn về nhà giải quyết xong mọi việc, rồi tiếp tục theo đuổi cô ấy.”
Kỷ Ngôn nhẹ nhàng nói: “Nhưng hôm nay khi rời đi, mình thật sự không nỡ, vì tình địch của mình quá nham hiểm!”
“Á, cậu còn có tình địch?” Cẩm Ngôn thắc mắc hỏi.
“Đúng vậy.” Kỷ Ngôn nghĩ đến Mễ Tu Dương, trong lòng cảm thấy không
tự tin: “Tên đó rất cao tay, mình chỉ sợ Điềm Điềm không cẩn thận bị hắn lừa…”
“Cậu sợ bị tình địch cướp mất, vậy thì cậu hãy mang về nhà trước đi!” Cẩm Ngôn mấp máy mồm nói: “Những chuyện nhỏ nhặt trong nhà cậu, chắc
chắn giải quyết được, nhưng vợ cậu bị cướp đi, thì quá muộn rồi!”
“Cậu đã nghĩ thông, vậy hãy mau theo đuổi đi!” Cẩm Ngôn cười khích
lệ, “Nhưng mình bị cô ấy đuổi đi rồi!” Kỷ Ngôn nói: “Mình không còn mặt
mũi nào quay lại!” đây chính là lý do anh đi hóng mát, ngắm trời đất cả
ngày ở công viên Tân Hải.
“Kỷ Ngôn, tôi tặng cậu một câu, Cây không có vỏ, thì cây chết ngay,
người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!” Cẩm Ngôn nói: “Không có việc gì khó, chỉ cần cậu mặt dày” rồi bổ sung thêm: “Cậu thấy thể diện quan
trọng hay là vạ tương lai quan trọng hơn?”
“Mình rõ rồi!” Kỷ Ngôn lên tinh thần, “Mình sẽ mặt dày đi thổ lộ tình cảm.” “Đúng thế, một người đàn ông mình đồng da sắt, sao phải sợ mất
thể diện”
trước khi cúp máy, Cẩm Ngôn không quên đùa một câu, trong lòng đang
hi vọng, Kỷ Ngôn sớm có được mĩ nhân, còn anh, cũng sẽ học theo Kỷ Ngôn
mặt dày thổ lộ tình cảm, rốt cuộc, vợ tương lai quan
trọng hơn thể diện.
Kỷ Ngôn vui vẻ lái xe, lái thật nhanh, về đến khu nhà Mật Điềm, anh
hưng phấn đỗ xe, bước lên, ánh trăng dưới chân, nhìn lên tòa nhà chỉ có
vài ánh đèn còn sáng, không do dự lâu, nhanh chóng đi lên, lúc này, anh
biết rõ rằng, mình đang yêu, cảm giác này còn mãnh liệt hơn là thích,
cảm giác này lần đầu xuất hiện trong hơn hai mươi năm cuộc đời anh, anh
trân trọng cảm giác ấy, sẵnsàng vì nó phá bỏ tất cả, vì anh thích cảm
giác được ở cùng cô.
Nếu không cố gắng, không đấu tranh, thì sao biết kết quả sẽ như thế nào?
Bàn tay cắm chìa khóa của Kỷ Ngôn run run, anh bình tĩnh lại, cuối
cùng cửa chính đã mở, nhìn vào trong, phòng khách tối om, Mật Điềm cô
đơn đang ôm lấy cánh tay của mình, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng mở cửa, cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Ôn Kỷ
Ngôn.
Mật Điềm dụi đôi mắt cay cay, không tin vào mắt mình, cô cất tiếng nói không giấu nổi vẻ vui mừng: “Kỷ Ngôn, sao anh quay về?”
“Điềm Điềm…” Ôn Kỷ Ngôn thận trọng nhìn Mật Điềm, nói to: “Điềm Điềm, cho dù em có đánh anh, có đuổi anh đi chăng nữa thì anh vẫn phải nói rõ với em là anh không phải là Gay.”
“Tôi biết anh không là gay, tối qua anh nói rồi!” Mật Điềm ngắt lời Kỷ Ngôn.
“Nhưng tối qua anh vẫn chưa nói với em, anh yêu em!” Kỷ Ngôn đỏ mặt
nhìn Mật Điềm: “Anh yêu em, anh rất yêu em!” nói một hơi, anh mở to đôi
mắt đen sâu, nhìn chằm chằm vào Mật Điềm, trong lòng lo lắng đợi phản
ứng của cô.
Đây thật là một trải nghiệm kì diệu, Kỷ Ngôn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, thổ lộ tình cảm với bộ dạng như vậy, lo lắng chờ đợi câu trả lời
từ một người con gái.
Mật Điềm có chút bất ngờ, lời nói của Kỷ Ngôn giống như tiếng sét ngang tai vậy, cô vui mừng nhưng chợt không biết nói gì.
Trên thế giới này, khoảnh khắc hạnh phúc nhất, không phải là người
bạn yêu, cũng thích bạn, hơn nữa còn lấy hết cam đảm để bày tỏ với bạn
sao!
“Điềm Điềm, em trả lời đi được không?” Kỷ Ngôn đợi lúc lâu, cũng
không thấy Mật Điềm từ chối hay đồng ý vội xua tay trước mặt cô.
Mật Điềm ôm choàng eo Kỷ Ngôn, cằm dựa vào vai anh, nói rõ từng chữ: “Ôn Kỷ Ngôn, em cũng yêu anh!”
Kỷ Ngôn nghe thấy câu nói trên, vội cúi đầu xuống, nhìn ánh mắt láp
lánh của Mật Điềm, sung sướng hỏi: “Điềm Điềm, em nói thật chứ? Em yêu
anh?”
Mật Điềm gật đầu không do dự: “Ừ”, tình yêu ở thời đại mới mãnh liệt
và thẳng thắn như vậy, cô chợt cảm thấy sự thăm dò trước đấy thật lãng
phí thời gian, lại làm tổn hại tinh thần, nếu sớm hỏi thẳng Kỷ Ngôn có
lẽ đã không đau khổ nhiều như vậy sợ chi bị từ chối, chí ít, nỗi đau lâu dài không bằng nỗi đau trong thời gian ngắn.
Kỷ Ngôn không nói thêm gì nữa, cúi đầu, mãnh liệt hôn vào bờ môi yêu
kiều của Mật Điềm, chiếc lưỡi linh hoạt cuốn chặt vào chiếc lưỡi nhỏ mềm mại của cô, dùng sức hút hết không khí trong người cô, Mật Điềm cũng
cuốn theo nụ hôn của anh, hai tay cô vịn vào cổ anh, hai người hòa vào
nhau, hạnh phúc hôn nhau…
Đêm hôm đó, ánh trăng thật lãng mạn, đôi tình nhân cuối cùng đã thổ lộ hết tình cảm, những hiểu lầm trước đây đã được hóa giải.
Kì thực, tình yêu là một chuyện hết sức đơn giản, không phải là em yêu anh, anh yêu em, chúng ta cùng yêu au sao.
Khi thức dậy, Mật Điềm phát hiện cả đêm cô gối đầu vào tay anh, được
anh ôm chặt vào trong lòng, cô khẽ mỉm cười, mắt ngước nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn ngủ say sưa,
không nói ra được chứ!”
“Cưng ơi” Trần Cẩm Ngôn thấy Kỷ Ngôn nghe điện thoại, vội hét lớn.
Ôn Kỷ Ngôn còn chưa kịp tắt loa, câu nói của Cẩm Ngôn vọng ra ngoài,
Kỷ Ngôn vội ấn nút tắt loa, sau đó cười với Mật Điềm rồi mới trả lời Cẩm Ngôn: “Cưng có chuyện gì vậy?”
Mật Điềm khẽ cau mày, tai dựng lên, lắng nghe Kỷ Ngôn và cưng của anh ta nói chuyện.
“Cưng ơi, mình có hai tin cần nói với cậu, một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào?”
Ôn Kỷ Ngôn nhăn mày, áp chặt điện thoại vào tai nói: “Nói đi, nói tin xấu trước rồi nói tin tốt.”
“Tin xấu là, Diêu Dao đã đến thành phố S tìm cậu!” Cẩm Ngôn nói rõ ràng.
“Gì, ai cơ?” Kỷ Ngôn ngạc nhiên hỏi.
“Đồ ngốc!” Cẩm Ngôn chửi: “Vợ chưa cưới của cậu, Diêu Dao, đến thành phố S tìm cậu!”
“Gì, vợ chưa cưới? Diêu Dao? Chạy đến tìm mình?” Ôn Kỷ Ngôn nhắc lại lời Cẩm Ngôn, đương nhiên tin tức này bị lộ ra ngoài.
“Ừ, đúng vậy, cậu cẩn thận!” Cẩm Ngôn nhắc nhở bạn.
Mật Điềm nghe thấy câu nói lặp lại của Kỷ Ngôn, vợ chưa cưới, Diêu
Dao đến thành phố S tìm anh, chợt cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, mặt
cô trắng bệch, cắn chặt môi, ánh mắt phức tạp nhìn Kỷ Ngôn, tai cô không còn nghe rõ lời nào nữa.
Kỷ Ngôn hỏi tiếp: “Tin tốt là gì?”
“Tin tốt là Diêu Dao không thích cậu, muốn từ hôn với cậu!”
“A, tin này quá hay!”. Ôn Kỷ Ngôn vui mừng, dập điện thoại nhảy cẫng
lên, kết quả, quay mặt lại nhìn Điềm Điềm đang buồn bã, liền hưng phấn
lắc lắc cô: “Điềm Điềm, em biết không? Vợ chưa cưới của tôi hủy hôn rồi! La la la…” thật quá vui sướng, việc anh chạy trốn để chống lại việc kết hôn đã có kết quả nhất định.
“Vậy hả, chúc mừng anh!” Mật Điềm lơ đãng nhìn Kỷ Ngôn, nói chúc mừng anh, sau đó cười nhạt: “Nếu tối nay anh không đi, tôi hi vọng, ngày mai anh chuyển đi, tôi không muốn Mễ Tu Dương hiểu nhầm chúng ta!”
“Điềm Điềm, em nói gì vậy?” Ôn Kỷ Ngôn chớp mắt, ngạc nhiên nhìn Mật Điềm.
“Tôi nói là, ngày mai, Mễ Tu Dương đến nhà tôi, còn anh, tôi hi vọng
sẽ biến mất!” Mật Điềm nói từng chữ từng chữ nói với Kỷ Ngôn, sau đó
nặng nề bước về phòng, cô cảm thấy tim mình thật lạnh, thật lạnh!
Vừa mới thích Kỷ Ngôn, lại phát hiện anh ta không thích mình, hiện
giờ, lại xuất hiện vợ chưa cưới của anh ta, mối quan hệ phức tạp này,
khiến Mật Điềm đau đầu, lúc này cô mới rõ ràng cảm thấy chỉ cần xa rời
Ôn Kỷ Ngôn, sẽ có thể tránh xa những phiền muộn này, mà muốn xa rời Kỷ
Ngôn, cô chỉcó thể dựa vào Mễ Tu Dương!
Kỷ Ngôn nhìn bóng dáng xa cách của Mật Điềm, liền cau mày, trong lòng có cảm giác xót xa khó nói, nhìn cô nặng nề đóng cửa, mặc Kỷ Ngôn đứng
ngây người ở phòng khách, anh chăm chú nhìn lại căn nhà, từ ngày đến
đây, anh chỉ nhìn lướt qua, chưa bao giờ ngắm kĩ, nhưng Mật Điềm đã muốn anh đi, anh phải rời bỏ căn nhà này, trong lòng anh chợt có cảm giác
không muốn rời xa, nhìn kĩ lại mỗi góc nhà, ánh mắt nhìn tới đâu, đều là sự lưu luyến.
Phòng khách không phải rộng rãi, thậm chí, chỉ mười bước chân lớn của anh là đi hết, nhưng mọi thứ được sắp xếp rất ấm cúng, salon, gối ôm
trên salon, thảm, khăn trải bàn đều dùng màu hồng phấn, là màu yêu thích của Mật Điềm.
Góc tường đằng sau tivi vừa vặn để vẽ một bông hoa hướng dương, trở thành điểm nhấn của căn phòng khách nhỏ bé này.
Bài trí của phòng khách rất đơn giản, ngoài bộ salon và chiếc ti vi,
còn có chiếc tủ tường hình thoi, có bày rất nhiều vật nhỏ, những con búp bê đầy màu sắc, có những thứ là do Mật Điềm làm, còn một số là do cô
tìm về.
Đèn trong phòng khách lóe lên, Ôn Kỷ Ngôn ngước đầu nhìn ánh đèn màu
hoàng hôn, cảm thấy hoang mang, anh muốn thổ lộ với Mật Điềm, nhưng lại
không nói ra được, đặc biệt nghe Mật Điềm nói, thì cô đã chấp nhận Mễ Tu Dương, Ôn Kỷ Ngôn do dự, anh là một người trốn chạy đám cưới, ngoài bản thân, thì không có gì ổn định, hơn nữa, Diêu Dao có thể tìm thấy anh,
cũng có nghĩa bố anh cũng sẽ tìm đến, đến lúc đó, anh cũng không dám
chắc sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến Mễ Tu Dương điềm đạm, gian xảo, Ôn Kỷ Ngôn cười đau khổ,
tình hình lúc này rất nguy hiểm, xem ra, anh phải giải quyết chuyện với
Diêu Dao trong thời gian ngắn nhất.
“Chào!!!” Sáng sớm hôm sau, Kỷ Ngôn ngồi ở salon nhìn Mật Điềm cười chào.
Mật Điềm nhìn thấy hành lý trên tay anh, cảm thấy nặng nề, cảm giác
không thở nổi, cô giả vờ bình tĩnh cười với Kỷ Ngôn: “Chào!” rồi muốn
nói tiếp, có phải anh muốn đi, nhưng lại không nói được, chỉ nhìn chăm
chăm vào hành lý.
Không để ý đến ánh mắt Mật Điềm đang nhìn vào va ly ở bên chân mình,
Kỷ Ngôn gãi đầu cười: “Điềm Điềm, tôi chào em rồi đi!” trong lòng
có
chút xót xa khó nói, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh: “Không sao, hôm nay
trước khi Tu Dương đến, tôi chắc chắn sẽ biến mất!”
“Anh…” lúc này cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi anh, có
phải muốn đi về cùng vợ chưa cưới, hay là muốn đi đâu để trốn kết hôn,
nhưng lại không nói ra được, cuối cùng, cô chỉ nói một câu: “Chúc anh
thượng lộ bình an!”
“Ừ!” Kỷ Ngôn đơn giản trả lời, rồi nhìn Mật Điềm hỏi: “Điềm Điềm, em có nỡ xa tôi không?”
“Không!” Mật Điềm trả lời, rồi quay người đi, hờ hững nói: “Anh đi
rồi, tình cảm giữa tôi và Mễ Tu Dương có thể phát triển nhanh hơn” rồi
quay mặt cười với Kỷ Ngôn: “Đến lúc đó, khi anh về rồi, hoặc chuyển chỗ
mới, nhớ nói địa chỉ cho tôi, nếu tôi và Tu Dương kết hôn, tôi sẽ gửi
thiếp mời cho anh!”
“Ừ! Tôi sẽ nói.” Kỷ Ngôn kìm nén cảm giác xót xa, hững hỡ trả lời.
“Vậy tôi không giữ anh nữa, tôi đi thay quần áo, Mễ Tu Dương lát nữa
sẽ đến!” Mật Điềm cười miễn cưỡng, nhanh chóng đi vào nhà tắm, khi đóng
cửa vào, sức lực toàn thân cô như bị rút hết, từ từ ngã xuống, cô cắn
chặt môi, bịt mồm, sợ bản thân không chịu được sẽ mở cửa, nói Ôn Kỷ
Ngôn: “Ôn Kỷ Ngôn, anh đừng đi! Em yêu anh, anh có yêu em không?”
Ôn Kỷ Ngôn đứng ở phòng khách, nhìn Mật Điềm bước vào nhà tắm, cô đơn ngắm căn phòng một lượt, thở sâu, cầm lấy hành lý, nặng nề rời khỏi nhà của Mật Điềm.
Mật Điềm dỏng tai nghe, nghe thấy tiếng cửa đóng, thời khắc đó, cô
cảm thấy, Kỷ Ngôn không phải là đóng cửa ra vào, mà là đóng cửa trái tim cô, tình cảm của cô với Kỷ Ngôn vừa chớm nở, đã bị chô vùi như vậy.
Lên xe, Kỷ Ngôn cảm thấy thật nặng nề, anh vội mở cửa sổ, đón ánh mặt trời chiếu vào, anh giang hai tay, cảm nhận ánh mặt trời dịu dàng, ấm
áp, ánh mặt trời chiếu trên vai anh có màu váng óng, anh ngước mắt nhìn
bầu trời, thật xanh, thật xanh, một đám mây trắng trôi trên đầu, một cảm giác thật dễ chịu, ngồi ở đây nhìn thành phố thật sạch sẽ, thật thân
thiết, trời xanh mây trắng mỗi ngày đều có trạng thái trong vắt, cây hai bên đường xanh mướt, nước trôi qua cây cầu nhỏ, công viên xinh đẹp, sự
kết hợp hoàn mỹ giữ hiện đại và cổ xưa, so sánh giữa hai thành phố,
thành phố B mang đặc trưng phong cách thương mại, thiếu đi sự thân
thiện! Còn người ở đây, nghĩ đến Mật Điềm, nghĩ đến lần đầu hai người
gặp mặt, Kỷ Ngôn chợt cười tươi, sự ngây thơ, chân thật của cô từ từ đi
vào trong tim anh.
Nghĩ đến việc sau khi anh đi, nụ cười của Mật Điềm sẽ dành cho Tu
Dương, cảm thấy như bị bóp nghẹt, không thở nổi, nhấn mạnh ga, cũng từ
từ thả ra, tốc độ xe cũng từ từ giảm dần.
Cuối cùng cũng đến sân bay thành phố W, thành phố S không có sân bay, không có bờ biển, nhưng đi đến sân bay hoặc bờ biển gần đó chỉ mất một
tiếng đồng hồ.
Kỷ Ngôn thở sâu, do dự, rồi mở cửa xe, đi thẳng đến đại sảnh sân bay, xe tạm thời để ở sân bay, anh tin rằng, không lâu nữa, anh nhất định có thể ngẩng cao đầu quay lại, đường hoàng theo đuổi Mật Điềm, đương
nhiên, trước khi Mật Điềm và Tu Dương phát triển tình cảm.
Trong tim anh, thật sự không rõ, thành phố B, sự trốn chạy đám cưới
của anh đã gây ra sự mất mặt lớn, lần này anh trở về, cha anh nếu còn
giận, chắc anh sẽ bị nhốt, sẽ bị giáo dục tư tưởng, cho đến khi nào nhận sai, hơn nữa, tình nguyện tiếp nhận cơ nghiệp của gia đình thì thôi,
đương nhiên, còn có một kết quả nữa là, Ôn Cường cha anh có thể ủng hộ
anh theo đuổi tình yêu thực sự, theo đuổi Mật Điềm, vậy thì có sự hậu
thuẫn của cha, Ôn Kỷ Ngôn tin rằng, Mễ Tu Dương có tốt thế nào đi nữa,
anh có thể giành lại Mật Điềm. Bởi vì, xét về tình cảm với Mật Điềm, vì ở chung một thời gian, tình cảm của Kỷ Ngôn sâu đậm hơn Tu Dương, còn anh không có can đảm bởi vì không có người ủng hộ, anh sợ, khi yêu Mật
Điềm, không sợ không được chúc phúc, chỉ sợ kết quả cuối cùng là phải
chia tay, cho nên, lần này kết quả có như thế nào, anh cũng muốn về nhà, vì trốn chạy không thể là cách giải quyết vấn đề.
Cònmột nguyên nhân chưa rõ ràng nữa là Mật Điềm, Mễ Tu Dương chắc không hiểu được tâm tư của Mật Điềm!
Tục ngữ đã có câu, đoán lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển, thái độ
dịu dàng của Mật Điềm với Tu Dương vừa khiến Kỷ Ngôn ghen, trong lòng
không chắc, mà người kiêu ngạo như anh, không thích làm chuyện mình
không chắc, vì anh sợ bị từ chối. Đã từng này tuổi, Ôn Kỷ Ngôn, lần đầu
gặp được cô gái mình yêu, anh muốn lần đầu rung động, có một kết thúc
hoàn mỹ.
Ôn Kỷ Ngôn thở dài lần nữa, sau đó nhìn quầy bán vé, nhanh chóng bước đến, “Phiền cô, giúp tôi đặt một vé đi thành phố B.”
“Vâng, phiền anh đưa tôi chứng minh thư!” Nhân viên phục vụ lịch sự cười nói.
“Chứng minh thư?” Ôn Kỷ Ngôn giật mình, liền nghĩ, chứng minh thư của anh Trần Cẩm Ngôn chưa gửi đến, anh không có chứng minh thư, vội giả vờ tìm ở áo khoác, rồi ngại ngùng nói với nhân viên phục vụ: “Ồ, xin lỗi,
dường như tôi không mang chứng minh thư!”
“Vậy xin lỗi, không có chứng minh thư, không thể đặt vé cho anh.” nhân viên phục vụ lịch sự mỉm cười.
“Ừ, cảm ơn, tôi quay về lấy đã.” Ôn Kỷ Ngôn cười, cầm hành lý, nhanh chóng rời khỏi quầy bán vé, liếc nhìn sân bay thành phố W.
“Vâng, tạm biệt.” Nhân viên phục vụ lịch sự cười, “Tạm biệt!”
Sân bay này nhỏ hơn nhiều so với sân bay quốc tế ở thành phố B, nơi
đăng ký, cửa kiểm soát, nhìn một chút đã hết, giống như nhà của Mật Điềm vậy, mở cửa chính là có thể xem hết cả căn nhà.
Trong đầu Kỷ Ngôn, không biết lúc nào nghĩ đến nhà của Mật Điềm, căn
nhà nhỏ bé, thậm chí không bằng một góc của căn biệt thự nhà anh, nhưng
lại ấm áp khác thường, ấm áp khiến trái tim hồn nhiên, dịu dàng của anh
đã lưu lại đó!
Kỷ Ngôn lắc đầu, kéo hành lý, quay người rời khỏi sân bay, tâm trạng
anh phức tạp khó nói, dường như là thất vọng, nhưng anh lại cảm thấy vui mừng.
Trong tiềm thức, Ôn Kỷ Ngôn không muốn rời xa thành phố này, đương
nhiên, không muốn xa rời người ở thành phố này. Nhưng, không xa rời, anh nên đi đâu?
Ôn Kỷ Ngôn cũng không biết, anh không vội vã đi tìm khách sạn để ở,
mà lái xe, từ từ lái xe không mục đích đi hóng gió ở thành phố S, khi đi qua công viên Tân Hải, anh mỉm cười, lái xe vào chỗ đỗ xe bên đường,
sau đó, nhanh chóng xuống xe, đi về phía công viên trước đây mà Mật Điềm làm việc ngoại cảnh.
Để giấu đi tâm trạng phiền não của mình, Mật Điềm mặc một chiếc váy
hoa liền, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác màu be, thậm chí còn trang
điểm rất kỹ, cười đi xuống cầu thang, lên xe cùng với Mễ Tu Dương.
“Điềm Điềm, lần đầu thấy em trang điểm, thật đẹp” khi khởi động xe,
Tu Dương nhìn Mật Điềm khen, lúc nãy khi cô xuống cầu thang, vừa nhìn
thấy cô, Tu Dương đã rất ngạc nhiên, hóa ra, Mật Điềm khi không trang
điểm trông rất ngọt ngào, thân thiện giống như cô gái nhỏ, nhưng khi
trang điểm như thế này, mái tóc buông xõa hơi uốn quăn ở dưới trông thật xinh đẹp, đôi mắt đen được gắn đôi mi giả cong vút trông giống như búp
bê Barbie vậy.
“Ừ, vậy hả, cảm ơn anh!” Mật Điềm lịch sự cười, đối với lời khen của
Mễ Tu Dương, cô không thích lắm, Tu Dương mở miệng đang định nói thêm,
thì điện thoại của Mật Điềm vang lên, cô vội lấy điện thoại, tâm trạng
mong chờ, chợt cô chút thất vọng, cô lễ phép nói: “Mẹ, sao lại gọi cho
con vậy?”
“Không có việc gì
thì mẹ không gọi được sao?” Mẹ Mật Điềm hỏi thẳng.
“Vâng, đương nhiên không có chuyện cũng gọi cho con được mà!” Mật Điềm nịnh mẹ, “Mẹ nhớ con phải không?”
“Đúng thế, mẹ nhớ con, muốn hỏi con, giờ con đang làm gì?” mẹ Mật Điềm đổi giọng, tò mò hỏi.
“Con đang chơi ở ngoài.” Mật Điềm thoải mái trả lời.
“Với ai?” Mẹ Mật Điềm cảnh giác hỏi: “Kỷ Ngôn hay Tu Dương?”
Nghe đến tên của Ôn Kỷ Ngôn, Mật Điềm chợt ngây người, sau đó cắn môi, trả lời: “Mễ Tu Dương!”
“A, thật hả?” Giọng mẹ cô không giấu nổi sự vui mừng: “Điềm Điềm à, anh chàng Mễ Tu Dương rất được!”
“Anh ấy lại dụ mẹ thế nào thế?” Mật Điềm chuyển điện thoại từ tai
trái sang tai phải, hỏi đơn giản, ánh mắt liếc nhìn Tu Dương đang chú
tâm lái xe.
“Cậu ấy chẳng dụ gì mẹ!” mẹ Mật Điềm nói đến Tu Dương, thì vô cùng
vui vẻ: “Mẹ thấy cậu ta trông rất được, cao to, đẹp trai, hơn nữa lại
dịu dàng, dễ gần, lịch sự.” khen Tu Dương xong mẹ cô nói tiếp: “Còn Ôn
Kỷ Ngôn, dù cũng khá đẹp trai, tính tình cũng được, nhưng tóm lại không
phải là bản lĩnh, hơn nữa công việc cũng không ổn định, hơn nữa mẹ nghe
nói giới giải trí phức tạp lắm, cậu ta là người mẫu quảng cáo, cũng coi
như trong giới showbiz rồi!”
Mật Điềm mấp máy môi, không biết trả lời mẹ thế nào, chỉ có thể đổi
chủ đề: “Mẹ, con giờ ở bên ngoài, có chuyện gì thì đợi con về nhà mẹ nói tiếp với con được không?” Mật Điềm không thể nói tốt Ôn Kỷ Ngôn trước
mặt Mễ Tu Dương, cũng không thể phản bác lại lời khen mẹ cô dành cho Mễ
Tu Dương trước mặt anh.
“Điềm Điềm, con đừng làm cao quá, khi nào cần nắm lấy thì phải nắm
lấy, khi cần chủ động phải chủ động, đừng bỏ lỡ Mễ Tu Dương!” mẹ Mật
Điềm lên giọng dạy dỗ, “mẹ chấm cậu Mễ Tu Dương này.”
“Được rồi, mẹ, con biết rồi mà!” Mật Điềm nhăn mày, trả lời. “Không còn chuyện gì, con cúp máy trước đây!”
“Xem con kìa, còn không chịu nghe, mẹ đều muốn tốt cho con, con mới
trải nghiệm chưa được bao lâu, “muối” mẹ ăn còn nhiều hơn cơm con ăn
hàng ngày, nói con lại không vui, nếu không vì con, mẹ nghĩ nhiều như
thế làm gì!” nghe giọng Mật Điềm có vẻ không vui, trong lòng mẹ cô cũng
không thoải mái, liền tức giận nói.
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi!” Mật Điềm vội giải thích, “sao con lại
không vui chứ? Chỉ là con đang trên xe, đi chơi cùng Mễ Tu Dương!”
Mật Điềm nhấn mạnh lần nữa, cô và Tu Dương đang đi chơi, cuộc gọi của mẹ cô, giờ đang làm phiền hai người.
Mẹ cô tự khắc hiểu ý của cô, liền cười nói: “Được rồi, được rồi con
giờ trách bà già này nhiều chuyện phải không? Không làm phiền hai đứa
nữa, chơi vui vẻ nhé, bye bye!” nói rồi, dập điện thoại.
Mật Điềm nghe tắt điện thoại, liền thở dài, từ từ cất điện thoại vào trong túi.
“Điềm Điềm, em sao thế, nhìn em không được tự nhiên?”
Tu Dương nhìn Điềm Điềm cụp máy,thắc mắc hồi lâu, cuối cùng mới dám hỏi.
“Tôi không sao!” Mật Điềm trả lời, gượng cười mỉm, nụ cười ấy còn khó hơn là khóc.
“Thật sự không sao chứ?” Tu Dương không yên tâm hỏi.
“Không sao!” Mật Điềm gật đầu, để tránh sự chú về mình, cũng là để
trốn tránh ánh mắt sáng rực của Tu Dương khi hỏi, cô cố ý ngoảnh đầu về
phía cửa xe, dòng người đi lại trên đường, lại khiến cô nghĩ đến Ôn Kỷ
Ngôn, những chuyện xảy ra trong hơn một tháng sống chung, dường như
giống như một bộ phim, từng cảnh từng cảnh hiện ra rõ ràng trong đầu cô.
Lần đầu gặp anh với bộ dạng khủng khiếp, bám lấy cô rồi nói dối, muốn ở chung nhà cùng cô, cuối cùng lại nhẹ nhàng ra đi.
Kì thực, trong lòng Mật Điềm đã từng hi vọng, Kỷ Ngôn cũng có tình
cảm với cô, chí ít khi cô đuổi anh đi, anh sẽ làm mặt cười, hoặc mặt dày bám lấy cô…
Kì thực, trong lòng Mật Điềm biết rõ, chỉ cần Ôn Kỷ Ngôn nói ra, cô thật sự sẽ không từ chối anh…
Ngay từ lúc bắt đầu, Mật Điềm đã không thật sự muốn từ chối anh…
Nhưng anh lại không nói gì, chỉ thu dọn hành lý như vậy, rồi chào tạm biệt cô, và ra đi…
Rời bỏ thành phố này, rời bỏ Mật Điềm… sau này, có thể, hai người sẽ
không còn cơ hội gặp mặt nữa, những điều còn chưa kịp nói, cũng không
thể nói ra được nữa.
Mật Điềm nhớ lại, trong lòng cô chợt thấy xót xa, cảm thấy sống mũi
cay cay, nước mắt chỉ trực trào ra, cô vội cắn môi, nuốt nước mắt vào
trong. Nhưng, nước mắt đã chảy rồi, sao có thể thu lại?
Hai hàng nước mắt chợt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của Mật Điềm,
và cứ thế tuôn ra, nước mắt một khi đã trào rơi thì tuôn trào giống như
vòi nước vậy, chảy không ngừng.
Mật Điềm cố gắng không phát ra âm thanh, càng lau nước mắt càng nhiều.
“Điềm Điềm, rốt cuộc em làm sao vậy?” Mễ Tu Dương đột nhiên lên tiếng phá vỡ không khí im lặng trong xe, đồng thời khiến cho Mật Điềm đang
hoang mang giật mình.
Mật Điềm vội định thần, lau nước mắt, thở sâu, cười xã giao với Tu Dương: “Tôi không sao, thật không sao…”
“Điềm Điềm, em đừng nói là em không sao nữa!” Mễ Tu Dương cau mày
nói: “Em nói không sao như thế còn khiến anh lo hơn là nói em có
chuyện.”
Mật Điềm rất muốn cười nhưng cười không nổi, cô ngại ngần nhìn Mễ Tu Dương hồi lâu rồi nói: “Xin lỗi.”
“Em sao phải xin lỗi tôi?” Tu Dương chớp đôi mắt đen sâu.
“Mễ Tu Dương, tôi thấy, chúng ta không hợp nhau lắm!” do dự một lúc
lâu, Mật Điềm cất lời nói tiếng từ chối, tình trạng của cô hiện nay,
hoàn toàn không muốn đi hẹn hò cùng Mễ Tu Dương, cô thật sự đã miễn
cưỡng tình cảm của mình rồi.
“Điềm Điềm, chúng ta còn chưa bắt đầu, sao em biết là không thích hợp?”
Mễ Tu Dương nhìn Mật Điềm với ánh mắt đầy tình cảm: “Em chí ít cũng phải cho tôi một cơ hội để thử chứ!”
Mật Điềm buồn phiền ôm lấy đầu mình, “Mễ Tu Dương, tôi biết, anh rất tốt, dịu dàng, lịch sự, hơn nữa lại rất tốt với tôi!”
Mật Điềm dùng nguyên lời nói của mẹ cô, “Tôi rất cảm ơn anh vì tốt
với tôi nhưng xin lỗi, thực lòng tôi chỉ cảm kích, nhưng không có tình
cảm.”
Mễ Tu Dương không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn Mật Điềm!
“Tôi không có tình cảm với anh, tức là không muốn bắt đầu với anh.”
Mật Điềm nhìn Tu Dương thẳng thắn nói: “Tôi không muốn bắt đầu, cũng
không muốn miễn cưỡng bản thân thử với anh, tôi thấy, chúng ta làm bạn,
cũng rất tốt.” Mật Điềm nói xong nhìn Tu Dương nói tiếp: “Đương nhiên
nếu anh thấy tôi không được, không muốn làm bạn với tôi, tôi cũng sẽ
không miễn cưỡng anh.” Nói rồi cúi đầu, giống như một đứa trẻ mắc lỗi
vậy.
“Điềm Điềm, nói thật với tôi có phải vì Ôn Kỷ Ngôn không?” Tu Dương im lặng một lúc lâu, rồi mới nói.
“Tôi cũng không biết!” Mật Điềm lắc đầu.
“Sao em lại không biết?”
“Hoặc là vì…” Mật Điềm trả lời: “Nhưng, không phải.” Mật Điềm nói
xong, nhìn Mễ Tu Dương đang bối rối nhìn cô, liền từ từ nói: “Tôi có
chút tình cảm với Kỷ Ngôn, nhưng giờ anh ấy đã bỏ đi rồi!”
“Tôi từng nghĩ tôi có thể chuyển tình cảm với anh ấy sang anh.” Mật
Điềm chăm chú nhìn Tu Dương nói: “Tôi cũng rất cố gắng làm như vậy, hẹn
hò với anh, đi chơi với anh!” cô ngập ngừng: “Nhưng tình cảm của tôi với Kỷ Ngôn, càng ngày càng sâu đậm, tình cảm ấy, đã đi xa hơn tôi nghĩ!
Nhưng tôi lại không biết phải nói thế nào.”
“Sao em không nói với anh ta?” Tu Dương thở dài.
“Vì tôi luôn nghĩ anh ta là Gay.” Mật Điềm mấp máy môi, “Tôi không thể hỏi một chàng Gay, là có thích tôi hay không?”
“Ôn Kỷ Ngôn là Gay? Thật không nhận ra được.” Tu Dương nói: “Mật Điềm em có nhầm không
đấy?”
“Anh ta lừa tôi.” Mật Điềm nhìn ra ngoài xe nói: “Kỷ Ngôn vì muốn
thuê chung nhà với tôi, lừa tôi nói anh ta là gay, thực ra, anh ấy không phải.” Mật Điềm thở sâu: “Nhưng cho dù anh ấy có Gay hay không, thì anh ấy đều không thích tôi…”
“Kỷ Ngôn không thích em?” Tu Dương có chút nghi ngờ, anh chàng kia
ban đầu đã tuyên chiến với anh, từ ánh mắt cuồng say ấy, không cần phải
nghi ngờ cũng biết anh ta thích Mật Điềm.
“Ừ, tôi đã thử dò hỏi, anh ấy không thích.” Mật Điềm nói đến đây,
giọng nói có chút xót xa, “Cho nên, tôi kiên quyết để anh ta ra đi…”
Tu Dương tò mò nói: “Anh ta không nói gì à?” trong lòng tự hỏi không
biết Ôn Kỷ Ngôn rốt cuộc muốn làm gì, đã nói rõ sự thật sao không thổ lộ với Mật Điềm, hai người hạnh phúc nắm tay nhau cùng tận hưởng những
ngày hạnh phúc có tốt hơn không?
“Không nói gì, anh ấy thu dọn đồ đạc, rồi nhanh chóng rời đi.” Mật
Điềm nói xong, nhìn Tu Dương: “Tôi vốn nghĩ anh ta đi rồi, thì có thể
không áy náy hẹn hò cùng anh, có thể yêu anh.” Mật Điềm vặn ngón tay,
cắn môi tiếp tục nói: “Nhưng, cho dù tôi có trang điểm thật đẹp, có cười vui, nhưng đều là giả.” Nói rồi chỉ vào đầu mình, “Trong đầu tôi, lúc
nào cũng nhớ đến anh ấy”, rồi chỉ vào tim mình: “Đây, chỗ này đã phản
bội lại cảm giác, miễn cưỡng cùng anh hẹn hò, tôi cảm thấy thật mệt mỏi
và cảm thấy không công bằng với anh!”
Mễ Tu Dương thấy tình hình, do dự một chút, rồi đưa tay nhẹ nhàng ôm
Mật Điềm vào lòng, an ủi, dịu dàng nói: “Điềm Điềm, không sao! Em có thể thành thật nói với tôi tình cảm của em, tôi rất trân trọng.” Ngập ngừng nói tiếp: “Chonên, tôi sẵn sàng làm bạn cùng em!”
“Mễ Tu Dương, cảm ơn anh!” Mật Điềm ngước đầu lên, lịch sự ôm anh:
“Đưa tôi về nhà nhé!” cô thật sự không còn tâm trạng để đi ăn, cũng
không còn tâm trí để đi chơi.
“Đừng khách sáo, chúng ta là bạn mà!” Mễ Tu Dương dịu dàng cười,
“Thực sự, Kỷ Ngôn thích em.” Mễ Tu Dương không chịu nổi nhìn Mật Điềm
đau lòng như thế, nói vài câu an ủi.
“Cảm ơn anh đã an ủi tôi, nhưng tôi thật sự không sao rồi!” Mật Điềm
chỉ xem lời nói là Tu Dương an ủi mình, không phải là sự thật, cười xã
giao.
Tu Dương cười lại với cô, cũng không nói thêm, anh không giỏi trong
việc nói giúp tình địch! Anh bị từ chối, vẫn đang đau lòng đây!
Mật Điềm về tới căn nhà nhỏ của mình, một mình cô ngồi dựa vào salon, nhẹ nhàng nhắm mắt vào, cố gắng cảm nhận thời gian cô và Kỷ Ngôn sống
chung ở căn nhà này.
Mặc dù chỉ có hơn một tháng ngắn ngủi, nhưng lại dài giống như cả một đời vậy.
Hai người vui vẻ, cãi nhau cùng làm việc nhà, vì tranh nhau một chút
thức ăn mà cãi nhau ầm ĩ, mở mắt ra, chỉ là phòng khách nhỏ hẹp vắng
lạnh, nhưng cũng thật trống trải, trống trải đến nỗi Mật Điềm cảm thấy
hít thở cũng có cảm giác cô đơn lạnh giá.
Thói quen là một việc đáng sợ, mới trong thời gian ngắn, cô đã quen ở cùng với Kỷ Ngôn, bây giờ khi trở lại sống một mình, cô cảm thấy thật
sự rất buồn.
Căn nhà chỉ có một người, nghĩ tới những kỉ niệm của hai người, thật nuối tiếc, xót xa.
Mật Điềm không biết người vốn hoạt bát, vui vẻ như cô bỗng trở nên
buồn bã như thế này, cô đưa hai tay ôm chặt lấy bản thân, dường như như
vậy mới cảm thấy chút ấm áp, mới khiến cô không run lên…
Cô thật sự hối hận vì đuổi Kỷ Ngôn đi, thật sự hối hận lúc anh đi, đã không thổ lộ với anh.
Cho dù bị Kỷ Ngôn từ chối, Mật Điềm cũng nên thổ lộ trước khi đuổi anh đi, như vậy, trong lòng cô mới không thấy nuối tiếc!
Nhưng, hiện tại, nhìn căn phòng trống trải, trong cô đầy tâm sự, còn
chưa kịp nói ra, cô thật sự thà hối hận còn hơn phải cảm thấy nuối tiếc, nhưng khi mở điện thoại ra, cô phát hiện, buổi tối khi cô đuổi anh đi,
đã tức giận xóa hết số điện thoại, tin nhắn của anh, còn cô thì chưa
từng thuộc số điện thoại của anh…
Số điện thoại vốn để liên lạc giữa cô và anh ngay từ lúc đầu đã không còn.
Ôn Kỷ Ngôn một mình tĩnh lặng ngồi trong công viên Tân Hải cho đến
lúc hoàng hôn, nhìn dòng người thưa thớt, anh liền gọi cho Trần Cẩm Ngôn “Cẩm Ngôn, mình nên về nhà nhận lỗi, và còn mang theo cả bạn gái về nhà nhận lỗi nữa…”
“Kỷ Ngôn, cậu nói gì thế?” Trần Cẩm Ngôn đang lái xe trên đường tan
làm về nhà, cắm tai nghe vào hỏi, vì giọng Kỷ Ngôn nghe hơi lạ, “Cậu
muốn về nhà nhận lỗi?”
“Ừ, lang thang đủ rồi, muốn về nhà nhận lỗi.” Kỷ Ngôn nói: “Nhưng,
mình chỉ sợ bố nhốt lại.” Vì lần này chuyện xảy ra nghiêm trọng, Kỷ Ngôn nói: “Mình không sợ bị nhốt, chỉ sợ khi bị nhốt, vợ của mình bị người
khác cướp mất…”
“Sao? Kỷ Ngôn cậu đang nói gì thế?” Nghe Kỷ Ngôn nói đến chữ vợ,
trong lòng Cẩm Ngôn liền lo lắng, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn – Diêu Dao.
“Cậu đã từng yêu một người chưa?”, anh hỏi có chút lo lắng, câu nói
lụy tình như thế, vốn không phải là phong cách của anh, nhưng từng này
tuổi rồi, anh lần đầu tiên yêu một cô gái.
“Cậu đang nói gì?” Cẩm Ngôn kinh ngạc đáng nhẽ phải đạp ga lại đạp
nhầm thành phanh, xe phanh kít lại, hoang mang hỏi: “Kỷ Ngôn, mình có
nghe nhầm không?”
“Mình nói, cậu đã từng yêu ai chưa?” Kỷ Ngôn nhắc lại câu hỏi, “Cậu
gặp được người cậu yêu hả?” Cẩm Ngôn không trả lời, hỏi lại Kỷ Ngôn: “Có phải là cô gái ở cùng với cậu, gọi là… Đường… Đường gì nhỉ?”
“Đường Mật Điềm.” Kỷ Ngôn không do dự nói, “Mình yêu cô ấy, nhưng mình sợ bị cô ấy từ chối, cậu xem, mình phải làm thế nào?”
“Cậu còn dám bỏ đám cưới, sao việc thổ lộ cỏn con mà cũng sợ?” Cẩm Ngôn trêu đùa: “Ôn Kỷ Ngôn, cậu có phải là đàn ông không?”
“Đương nhiên” Kỷ Ngôn trả lời: “Nhưng anh hùng không qua ải mỹ nhân!”
“Mặc dù, khó qua ải mĩ nhân, nhưng, chỉ cần cậu dũng cảm tiến lên,
thì có thể qua ải rồi!” Cẩm Ngôn đùa: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, cậu có quyết tâm thì việc gì cũng xong.”
“Mình muốn về nhà giải quyết xong mọi việc, rồi tiếp tục theo đuổi cô ấy.”
Kỷ Ngôn nhẹ nhàng nói: “Nhưng hôm nay khi rời đi, mình thật sự không nỡ, vì tình địch của mình quá nham hiểm!”
“Á, cậu còn có tình địch?” Cẩm Ngôn thắc mắc hỏi.
“Đúng vậy.” Kỷ Ngôn nghĩ đến Mễ Tu Dương, trong lòng cảm thấy không
tự tin: “Tên đó rất cao tay, mình chỉ sợ Điềm Điềm không cẩn thận bị hắn lừa…”
“Cậu sợ bị tình địch cướp mất, vậy thì cậu hãy mang về nhà trước đi!” Cẩm Ngôn mấp máy mồm nói: “Những chuyện nhỏ nhặt trong nhà cậu, chắc
chắn giải quyết được, nhưng vợ cậu bị cướp đi, thì quá muộn rồi!”
“Cậu đã nghĩ thông, vậy hãy mau theo đuổi đi!” Cẩm Ngôn cười khích
lệ, “Nhưng mình bị cô ấy đuổi đi rồi!” Kỷ Ngôn nói: “Mình không còn mặt
mũi nào quay lại!” đây chính là lý do anh đi hóng mát, ngắm trời đất cả
ngày ở công viên Tân Hải.
“Kỷ Ngôn, tôi tặng cậu một câu, Cây không có vỏ, thì cây chết ngay,
người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!” Cẩm Ngôn nói: “Không có việc gì khó, chỉ cần cậu mặt dày” rồi bổ sung thêm: “Cậu thấy thể diện quan
trọng hay là vạ tương lai quan trọng hơn?”
“Mình rõ rồi!” Kỷ Ngôn lên tinh thần, “Mình sẽ mặt dày đi thổ lộ tình cảm.” “Đúng thế, một người đàn ông mình đồng da sắt, sao phải sợ mất
thể diện”
trước khi cúp máy, Cẩm Ngôn không quên đùa một câu, trong lòng đang
hi vọng, Kỷ Ngôn sớm có được mĩ nhân, còn anh, cũng sẽ học theo Kỷ Ngôn
mặt dày thổ lộ tình cảm, rốt cuộc, vợ tương lai quan
trọng hơn thể diện.
Kỷ Ngôn vui vẻ lái xe, lái thật nhanh, về đến khu nhà Mật Điềm, anh
hưng phấn đỗ xe, bước lên, ánh trăng dưới chân, nhìn lên tòa nhà chỉ có
vài ánh đèn còn sáng, không do dự lâu, nhanh chóng đi lên, lúc này, anh
biết rõ rằng, mình đang yêu, cảm giác này còn mãnh liệt hơn là thích,
cảm giác này lần đầu xuất hiện trong hơn hai mươi năm cuộc đời anh, anh
trân trọng cảm giác ấy, sẵnsàng vì nó phá bỏ tất cả, vì anh thích cảm
giác được ở cùng cô.
Nếu không cố gắng, không đấu tranh, thì sao biết kết quả sẽ như thế nào?
Bàn tay cắm chìa khóa của Kỷ Ngôn run run, anh bình tĩnh lại, cuối
cùng cửa chính đã mở, nhìn vào trong, phòng khách tối om, Mật Điềm cô
đơn đang ôm lấy cánh tay của mình, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng mở cửa, cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Ôn Kỷ
Ngôn.
Mật Điềm dụi đôi mắt cay cay, không tin vào mắt mình, cô cất tiếng nói không giấu nổi vẻ vui mừng: “Kỷ Ngôn, sao anh quay về?”
“Điềm Điềm…” Ôn Kỷ Ngôn thận trọng nhìn Mật Điềm, nói to: “Điềm Điềm, cho dù em có đánh anh, có đuổi anh đi chăng nữa thì anh vẫn phải nói rõ với em là anh không phải là Gay.”
“Tôi biết anh không là gay, tối qua anh nói rồi!” Mật Điềm ngắt lời Kỷ Ngôn.
“Nhưng tối qua anh vẫn chưa nói với em, anh yêu em!” Kỷ Ngôn đỏ mặt
nhìn Mật Điềm: “Anh yêu em, anh rất yêu em!” nói một hơi, anh mở to đôi
mắt đen sâu, nhìn chằm chằm vào Mật Điềm, trong lòng lo lắng đợi phản
ứng của cô.
Đây thật là một trải nghiệm kì diệu, Kỷ Ngôn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, thổ lộ tình cảm với bộ dạng như vậy, lo lắng chờ đợi câu trả lời
từ một người con gái.
Mật Điềm có chút bất ngờ, lời nói của Kỷ Ngôn giống như tiếng sét ngang tai vậy, cô vui mừng nhưng chợt không biết nói gì.
Trên thế giới này, khoảnh khắc hạnh phúc nhất, không phải là người
bạn yêu, cũng thích bạn, hơn nữa còn lấy hết cam đảm để bày tỏ với bạn
sao!
“Điềm Điềm, em trả lời đi được không?” Kỷ Ngôn đợi lúc lâu, cũng
không thấy Mật Điềm từ chối hay đồng ý vội xua tay trước mặt cô.
Mật Điềm ôm choàng eo Kỷ Ngôn, cằm dựa vào vai anh, nói rõ từng chữ: “Ôn Kỷ Ngôn, em cũng yêu anh!”
Kỷ Ngôn nghe thấy câu nói trên, vội cúi đầu xuống, nhìn ánh mắt láp
lánh của Mật Điềm, sung sướng hỏi: “Điềm Điềm, em nói thật chứ? Em yêu
anh?”
Mật Điềm gật đầu không do dự: “Ừ”, tình yêu ở thời đại mới mãnh liệt
và thẳng thắn như vậy, cô chợt cảm thấy sự thăm dò trước đấy thật lãng
phí thời gian, lại làm tổn hại tinh thần, nếu sớm hỏi thẳng Kỷ Ngôn có
lẽ đã không đau khổ nhiều như vậy sợ chi bị từ chối, chí ít, nỗi đau lâu dài không bằng nỗi đau trong thời gian ngắn.
Kỷ Ngôn không nói thêm gì nữa, cúi đầu, mãnh liệt hôn vào bờ môi yêu
kiều của Mật Điềm, chiếc lưỡi linh hoạt cuốn chặt vào chiếc lưỡi nhỏ mềm mại của cô, dùng sức hút hết không khí trong người cô, Mật Điềm cũng
cuốn theo nụ hôn của anh, hai tay cô vịn vào cổ anh, hai người hòa vào
nhau, hạnh phúc hôn nhau…
Đêm hôm đó, ánh trăng thật lãng mạn, đôi tình nhân cuối cùng đã thổ lộ hết tình cảm, những hiểu lầm trước đây đã được hóa giải.
Kì thực, tình yêu là một chuyện hết sức đơn giản, không phải là em yêu anh, anh yêu em, chúng ta cùng yêu au sao.
Khi thức dậy, Mật Điềm phát hiện cả đêm cô gối đầu vào tay anh, được
anh ôm chặt vào trong lòng, cô khẽ mỉm cười, mắt ngước nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn ngủ say sưa,