Truyện teen  Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em

Truyện teen Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em

Tác giả: Internet

Truyện teen Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em

cuộc sống của chị nhưng từ khi em xuất hiện, điều ấy cứ đảo ngược hoàn toàn. Cậu ấy luôn lấy ảnh em ra nhìn những lúc trời mưa, hay lấy những món đồ mà hai người mua chung lúc trước ra ngắm, còn thường hay lẩm bẩm gọi tên em. Có lẽ cậu ấy yêu em rất nhiều nhưng lòng tự trọng lại quá cao nên khó nhận ra. Nhưng điều đó làm chị ganh tị, đố kị muốn xen vào giữa hai người. Và chị đã làm ra những việc ngu ngốc khiến cả hai đều bị tổn thương. Thật ra thì tay chị ko có vấn đề gì nhưng chị lại nói dối, lừa đi lòng thương cảm của Hoàng mà khiến chịu nhiều khổ sở. Chị rất ân hận, thật đấy! Có lẽ em sẽ ko tin hoặc có lẽ rất hận chị nhưng sự thật rằng trong lòng Hoàng mãi mãi chỉ có bóng dáng em. Vì quá yêu nên đã tự mình làm tổn thương nhau. Chị ko muốn hạnh phúc của hai người chỉ vì chị mà tan vỡ. Nhi, cậu ấy thực sự rất cần em. Em hãy thử vì chính mình mà kéo cậuấy lại một lần nữa thôi. Cho em thêm một cơ hội cũng như là cho hắn thêm một cơ hội nữa vậy.......
Mai
P/s: hai người nhất định phải hạnh phúc đấy! "
Nó kêu chị Ann ra ngoài bởi mình cần một ko gian yên tĩnh để suy nghĩ. Nó có nên ình thêm một cơ hội nữa ko? Nhưng nếu cứ buông tay như

thế chết ko phải rất tiếc nuối sao? Nó ko hận chị Mai nhưng lại lấy làm thương xót cho chị ấy. Yêu đơn phương thì ra lại khổ như vậy. Huống hồ hơn hai năm qua đều nhờ có Mai bên cạnh chăm sóc hắn. Còn chuyện về bàn tay, nó cười khổ, chiêu này cũng ác quá đi? Nhưng chỉ vì một bàn tay mà đánh mất hạnh phúc của mình thật ko đáng. Nhưng nó phải làm sao mà gặp được hắn đây? Mai đã là ngày nó phẩu thuật rồi, sức khoẻ nó, nó biết. Lỡ mà ko thành công thì coi như cả đời nó chỉ là người đi ngang qua đời hắn mà thôi. Phải là sao đây? À, đúng rồi! Điện thoại, điện thoại đâu rồi. Nó cuống tìm lấy điện thoại mà bấm số gọi.
_Alo, Vy hả? Ừm......tao có chuyện này muốn nhờ mày giúp!
***
Hoàng tức giận, sắc mặt trông ko tốt lắm đang ngồi trong phòng của một quán bar nổi tiếng thuộc tập đoàn khách sạn nhà Tùng quản lí. Tối qua anh tìm mãi cũng chẳng thấy Mai đâu, gọi điện thoại thì lại ko trả lời làm anh lo lắng muốn chết. Vừa đúng lại nhận được bức thư Mai gửi, hắn liền vội vàng mở ra đọc.
"Hoàng à,
Mình vẫn còn rất thích cậu nhưng mình biết bản thân mình ko phù hợp ở bên cạnh cậu cho nên mình lựa chọn ra đi. Đừng đi tìm mình, khi nào cậu có hạnh phúc thì lúc đó mình mới quay về mà chúc phúc cho cậu. Cậu hãy sống thật vui vẻ nha, và cũng hãy sửa lại lỗi lầm mà mình đã gây ra cho cậu. Còn nữa, hãy tha thứ cho cô ấy đi, đừng mãi lừa dối bản thân mình nữa.
Mãi là bạn tốt của cậu - Mai "
Cô nàng ngốc này lại bị gì nữa thế? Tha thứ hay ko là do hắn quyết định. Sao cô lại tự tiện bỏ đi như thế? Huống hồ hắn cũng ko có cái dự định sẽ buông tha cho nó. Cả đời này, tốt nhất là nó ko nên có một cuộc sống tốt lành.
_Sao rồi, đã tìm thấy Mai chưa? -Tùng hỏi
_Vẫn chưa, chẳng biết lại trốn đi đâu -hắn buồn bực
_Thật đúng là, ngay cả Bảo cũng biết mất luôn, cậu ta nói muốn đi chơi xa vài ngày để thoải mái. Chỉ vì một đứa con gái ko ra gì mà cả hai tụi mày tính trở mặt nhau à? -Tùng vẫn giữ nguyên ác cảm với nó
Hắn im lặng ko nói gì. Lúc này cửa phòng cũng mở ra, bước vào lại là một cô xinh đẹp vô cùng. Khỏi phải nói, đó chính là bạn gái yêu dấu của Tùng. Nhưng sau lưng lại còn dẫn thêm một cô gái cũng ko kém phần xinh đẹp nhưng sắc mặt lại hơi tái xanh. Đó chính là nó.
_Vy, sao em lại dẫn nhỏ đó đến đây? -Tùng vừa thấy nó liền ko vui
_Anh, đi theo em ra ngoài -Vy nói xong liền kéo người ra ngoài trả lại ko gian riêng cho hai người
Nó nhìn hắn chằm chằm, định mở miệng nói nhưng lại thôi. Hai người cứ như thế mà nhìn nhau. Mãi một lúc hắn mới lên tiếng hỏi:
_Cô gặp tôi có chuyện gì?
_Em.......em........-nó líu ríu
_Cô nói rõ ràng một tí, nếu ko thì nên đi về đi -hắn cười lạnh
_Em, em chỉ muốn nói rõ chuyện một lần mà thôi -nó nhẹ nói
_Chuyện gì nữa? Chúng ta mà cũng có chuyện để nói sao? -hắn châm chọc
_Có rất nhiều, em muốn nói...........
Lúc này cửa lại đột ngột mở ra, bước vào mấy cô gái xinh đẹp. Bọn họ cười nói vui vẻ đến bên cạnh hắn. Từ lúc ấy, hắn chỉ còn quan tâm đến mấy cô gái đó mà bỏ mặc nó sang một bên. Thì ra hắn còn bộ mặt khác. Nó đợi bọn họ chơi đùa xong để cùng hắn nói chuyện nhưng xem ra vô ích. Hắn ta còn chẳng thèm liếc mắt đến chỗ nó đứng nữa mà.
Bởi vì đứng đợi quá lâu nên chân nó bắt đầu mỏi, đầu hơi choáng. Nhìn đồng hồ, sắp đến giờ phẫu thuật rồi, sao đây? Coi như cho dù phải chết cũng nên nói rõ mọi chuyện. Nó liều lĩnh hét lên đuổi đám con gái đang quấn lấy hắn ra ngoài. Cả đám nhìn hắn đợi lệnh, chỉ đến khi hắn gật đầu mới chịu lui ra ngoài.
_Mới như thế cô đã ko chịu được? -hắn hỏi
_Em muốn nói rõ chuyện với anh! Giữa hai ta có quá nhiều hiểu lầm. Em ko muốn cứ như thế mà mất đi anh -nó dũng cảm nói
_Hiểu lầm gì chứ? Chẳng lẽ cô định nói với tôi cô mắc bệnh nan y sắp chết nên mới diễn cả một vở kịch đánh lừa tôi? -hắn lớn tiếng hỏi
_Đúng là như thế -nó thừa nhận
_Haha, cô cho tôi là đứa ngốc à? Chuyện cô nói quá hoang đường đi -hắn cười
_Ko, đó là sự thật -nó lắc đầu nói
_Tôi ngu mới tin lời cô nói! Cô làm sao có thể dễ dàng mà chết đi được. Tội lỗi cô gây ra còn chưa trả hết sao lại dám chết chứ! Thủ đoạn này của cô cũ quá rồi! -hắn chế giễu
_Là thật mà, anh hãy tin em lần cuối đi, em cầu xin anh mà -nó bắt đầu cảm thấy cơ thể khó chịu
_Tôi ko muốn nghe bất cứ thứ gì cô nói, cô cút về đi! -hắn tức giận vơ lấy một ly nước ném vào nó
"Xoảng" - ly thủy tinh vỡ tan tành. Cả người nó ướt nhẹp, vài mảnh thủy tinh vỡ còn văng trúng nó khiến những nơi đó đều xước chảy máu. Nó đau lòng nhìn hắn, lấy hết sức mà hét to:
_Anh hận em như thế sao? Rốt cuộc thì em đã làm gì nào? Có phải em chết thật thì anh mới tha thứ cho em ko hả?
Hắn giật mình nhìn nó. Ko ngờ nó lại nổi điên như thế. Thì đã sao nào? Hắn mới ko sợ nó.
_Nếu được thì cô chết trước mặt tôi đi, chết đi! -hắn hét lên
Tim nó vỡ tan. Quay đầu lại kết cục cũng như thế. Cho thêm cơ hội hóa ra mình lại nhận thêm một lần đau. Ngực đau, đầu cũng đau, mà đau nhất vẫn là tâm của nó. Cố chấp yêu thích một người để đổi lấy sự phũ phàng của hắn. Tố Nhi, rốt cuộc đáng hay ko đây? Cuối cùng nó vẫn ko chịu được cơn đau mà ngã quỵ xuống.
***
_Sao em lại kéo anh ra đây chứ? -Tùng bực dọc hỏi
_Anh tính làm kì đà sao? -Vy khinh thường liếc
_Kì đà gì chứ? Nếu để anh em tốt dính vào thuốc độc như cô ta sẽ chết chắc! -Tùng nói
_Ko cho anh nói chị em tốt của em là thuốc độc! -Vy cảnh cáo
_Gì chị em tốt chứ? Em với cô ta chị em tốt lúc nào? -Tù thắc mắc
_Thì........đợi tí em nghe điện thoại đã -Vy chạy ra một chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại
_Alo, chị Ann à, có chuyện gì ko?
_Vy, có phải Nhi nó ở cạnh em ko? -Ann lo lắng
_Đúng vậy, sao vậy chị? -hình như có chuyện nghiêm trọng thì phải
_Chết rồi, em mau đưa nó đến bệnh viện O mau, hôm nay có cuộc phẫu thuật đấy, bác sĩ nói tình trạng nó bây giờ ko khả quan cho lắm!
Ann mới vừa nhận được phiếu kiểm tra tổng quát của nó. Tình trạng sức khỏe còntệ hơn khi vẫn còn ở Mĩ. Tỉ lệ thành công ca mổ tụt xuống 35% thành công. Bác sĩ yêu cầu nó lập tức làm phẫu thuật nhưng khi mọi người mò đến phòng lại chẳng thế nó đâu. Nó có biết mình hiện giờ đang rất nguy hiểm ko?
_Dạ, em biết rồi! -Vy cuống cuồng chạy về phòng bar của hắn
Tùng thấy Vy như thế cũng vội vàng đuổi theo. Đến lúc mở cửa phòng anh lại giật mình khi thấy hắn đang ôm chầm lấy nó lay tỉnh.
_Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? -Tùng hỏi
_Mình......ko biết.....bỗng dưng cô ấy lại ngã xuống bất tỉnh......-giọng hắn ko nén run sợ
_Ko ổn rồi, mau lên, mau đưa cô ấy đến bệnh viện làm phẫu thuật! -Vy ra lệnh
_"Phẫu thuật"? -cả Tùng và hắn đều đồng thamh hỏi
_Để giải thích sau. Mau đưa nó đến bệnh viện nếu ko ko kịp nữa bây giờ, thời gian của nó còn ít lắm đấy! Vy thúc giục
Hắn nhanh chóng bế nó dậy vụt nhanh ra bên ngoài. Vịt con, em nhất định đừng xảy ra chuyện gì nhá!
***
Phòng phẫu thuật bật đèn sáng......
_Bác sĩ, hô hấp của bệnh nhân đang yếu dần -cô y tá lưu loát dùng tiếng Anh nói với vị bác sĩ nước ngoài
_Mau tăng oxi cho cô ấy!
_Nhịp tim bệnh nhân đang yếu dần thưa bác sĩ -y tá nói
_Ko hay rồi, bệnh nhân ko có ý định tiếp tục sống, phải làm sao đây bác sĩ? -một bác sĩ khác hỏi
Vì bác sĩ John là bác sĩ phẫu thuật chính nên toàn bộ quyết định

đều phụ thuộc vào ông.
_Tôi nhất định cứu sống cô ấy! -John tự tin
Tú Nhi là bệnh nhân đặc biệt nhất của ông. Cô ấy có một ước mơ hạnh phúc vĩ đại. Điều đó làm cô có nghị lực chiến đấu với căn bệnh ác liệt này. Một cô gái còn trẻ thế này phải sống để bay đến nơi tình yêu của nó mới đúng!
Mệt mỏi quá! Nó mệt mỏi quá! Nó muốn buông xuôi, buông đi tất cả. Nó sẽ đi đến nơi nó muốn. Chỗ đó có lẽ còn hạnh phúc hơn ở đây. Nơi này tuy lưu giữ quá nhiều hạnh phúc nhưng cũng là nơi khiến nó đau khổ nhất! Nó sẽ biến mất như mong muốn của hắn. Sẽ trả lại hạnh phúc cho hắn. Nó ko còn sức để tiếp tục kéo hắn lại nữa. Vậy nó bơi ra xa khỏi hắn vậy. Đúng! Ra xa khỏi hắn........



Chap 49
Ở ngoài phòng mổ, hắn tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo. Nó có làm sao ko? Lấy hai tay vò mạnh tóc để có thể tính táo vài phần. Tại sao mọi thứ lại đảo ngược hết lại thế này? Nó ko phải rất xấu xa sao? Lại xấu xa đến mức bị bệnh nặng như thế để có thể thoát khỏi hắn đúng ko? Hắn cho nó biết, đừng mơ tưởng tới việc rời xa hắn. Hắn còn chưa có hành hạ nó đủ đâu. Ngàn lần ko cho phép việc nó rời xa!
***
_Ông ngoại, dì, hai người ăn chút gì đi, Nhi sẽ ko sao đâu mà -Tú khuyên
_Dì ko có tâm trạng để mà ăn lúc này -mẹ nó từ chối
_Ông cũng vậy. Cháu gái cưng của ông còn ko biết sống chết ra sao, làm sao có thể nuốt vô được -ông lo lắng
_Nhưng mà hai người chưa ăn gì từ sáng tới giờ rồi -Tú ảo não
_Để tôi khuyên cho -Ann giựt tay áo Tú
_Ông à, sức khoẻ ông ko tốt lắm, nên ăn một chút thức ăn nhé! Con tin là Nhi cũng ko muốn ông xảy ra chuyện gì, em ấy ko phải luôn nhắc ông nên ăn uống đều đặn sao? Ông hãy ăn một ít nha ông -Ann nhẹ giọng khuyên
Ông hơi lưỡng lự nhìn Ann. Vì ông hay bị hạ đường huyết nên dễ chóng mặt, ko có sức lực. Bởi vậy nên cháu gái ông ngày nào cũng nhắc nhở ông phải giữ gìn sức khỏe, ăn uống điều độ. Cháu gái ông rất ngoan ngoãn, hiếu thuận. Con bé còn được trời phú cho đôi bàn tay khéo léo, sáng tạo ra nhiều mẫu thiết kế trang sức độc lạ. Có lẽ là do gen di truyền từ ba nó đi. Công ty nhà ông sau này có lẽ ko sợ ko có người gánh vác rồi. Huống chi cháu gái cưng cũng rất thích phong cách làm việc và cũng muốn quản lý công ty. Nó từng nói sau khi hết bệnh sẽ quản lý công ty ông ngày càng phát triển, để ai ai cũng biết đến. Lúc đó ông còn cười haha mà xoa đầu nó bảo ngốc. Chuyện cứ như mới xảy ra ngày hôm qua thế mà bây giờ nó phải đối mặt cận kề với cái chết. Lỗi cũng do người làm ông này mà ra. Nếu như ngay từ đầu ông ko phản đối chuyện ba mẹ nó, có lẽ con trai ông cũng ko phải chết thảm như vậy, còn hại luôn cả cháu gái mình. Ông trời ơi, ngài muốn trừng phạt gì thì hãy đổ hết lên đầu lão già này. Đừng đẩy nó vào khốn khổ nữa. Hãy để con bé được tươi cười mà sống được ko?
_Ba nghe cái Ann nói mà ăn một tí đi. Con bé Nhi nó cũng ko muốn chúng ta vì nó mà bị gì mà -mẹ nó nghẹn giọng nói
Cả đời bà sống vì chồng vì con. Đối với đứa con gái này, bà vẫn luôn cảm thấy áy náy. Chồng bà bệnh nặng, vừa lo tiền viện, vừa lo tiền học cho hai đứa con, bà đã từng nghĩ cho nó nghỉ học. Nếu nó ko học WK, có lẽ bà cũng gom góp nổi mà lo chi phí. Nhưng trường nó học là WK, học phí một tháng ở đó cũng bằng hơn ba tháng ở những trường học khác. Cho nên con gái bà cũng phải chịu cực mà đi làm kiếm tiền. Tiền lương con bé kiếm được một nửa là dùng để đóng học phí, nửa là góp vào tiền thuốc thamg cho ba nó. Cho đến khi nó biết được thân phận thật, cuộc sống tốt hơn trăm lần trước kia thì con bé vẫn ko thoát khỏi mệnh khổ. Ko ngờ nó lại bị bệnh di truyền của ba nó, làm cho bà rất đau khổ. Chồng mất, bây giờ con gái bà cũng ko rõ có thể khỏe mạnh mà sống tiếp hay ko? Nụ cười trên mặt con bé ít đi. Làm mẹ, chẳng lẽ bà ko hiểu tâm tư con mình. Vì muốn mọi người yên tâm nên nó gắng gượng. Đúng là con bé ngốc! Sao lại ko nghĩ ình một tí? Lúc nào con cũng sống vì người khác trước, rước thiệt thòi về mình. Con gái, con rất ngốc đấy, con biết ko?
Ann và Tú cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn khi thấy hai người đã chịu ăn. Tú sốt ruột mà nhìn phòng mổ, em gái anh nhất định sẽ ko sao đâu mà.
Hắn ta ở một bên nghe thấy Ann nói chuyện, liền tức giận mà nắm chặt lấy bả vai cô mà hét lên:
_Có phải ngay từ đầu chị đã biết tất cả ko? Sao lại còn giấu ko nói cho tôi biết!
Ann nhíu mi, chỗ đau từ bả vai khiến cô biết hắn đã dùng sức rất lớn. Cô định mở miệng nói nhưng lại bị Tú kéo ra, đấm thẳng một đấm vào mặt hắn, rống to:
_Tao ày biết, nếu Nhi xảy ra chuyện gì thì mạng mày tao cũng ko tha!
Hắn nghe Tú nói vậy, cơn tức ngày càng tăng. Sao nó lại thân thiết với Tú như thế? Mà anh ta còn nắm rõ bệnh tình của nó nữa. Chẳng lẽ hai người họ vẫn còn tình cảm? Tức giận đánh mất hết lý trí, hắn cũng giơ tay đánh trả.
_Anh là cáithá gì mà nói tôi chứ?
_Dựa vào tao là anh họ của Nhi! -Tú trừng mắt
_"Anh họ"? Sao có thể như thế được? -hắn buông thõng tay xuống
_Tao cũng ko ngại nói ày biết, chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm. Mày tưởng con bé thật lòng sẽ hại mày sao? Bởi con bé biết đó chỉ là những bản sao giả nên mới lấy chúng. Con bé ko muốn mày phải khổ sở vì con bé nhưng mày xem, mày đã làm những gì? -Tú chỉ trích
_Ko thể nào! Hai người ngay từ đầu ko phải lập kế hoạch sẵn rồi sao? Anh giải thích cho tôi ko phải tiếp cận tôi từ đầu là có mục đích hả? -hắn hét
_Tao thừa nhận tụi tao đã tiếp cận mày vì mục đích riêng nhưng con bé ngu ngốc đó lại đem tim mình giao ày. Tao cũng muốn nó hạnh phúc nên mới có thể để nó ở bên mày. Mày có biết khi nó nghe tin mình bị bệnh nặng đã thế nào ko? Điều nó nghĩ trước tiên ko phải là bản thân nó mà là cảm nhận của mày. Vì ko muốn mày lo lắng nên mới nghĩ ra hạ sách đó mà lừa mày -Tú nhìn thẳng vào mắt hắn mà trả lời
Hắn cắn chặt môi mình. Hắn ko tin, cũng ko muốn tin. Tại sao? Tại sao lại như thế? Hai người họ xem hắn là cái gì? Quan tâm đến cảm nhận của hắn? Vậy họ có biết thế nào là cảm nhận của hắn ko hả? Thà biết sự thật còn hơn là phải sống trong những ngày hận thù ngốc nghếch này. Mấy người tưởng như thế là tốt sao? Ko hề, như vậy càng làm cho hắn thấy khó chịu cùng chán ghét. Còn nữa, nếu nó thực lòng yêu thương hắn, sao lại ko đủ tự tin hắn có thể cùng nó vượt qua? Hắn sẽ ko phải là một thằng hèn nhát vô tích sự nếu biết bạn gái mình bị bệnh nặng như thế! Các người đều tự ình là thông minh mà tùy tiện quyết định mọi chuyện. Quay hắn làm trò đùa vui lắm sao? Hắn ko thể nào chấp nhận mọi chuyện được.
_Anh Hoàng, thật lòng em cũng ko muốn nói đâu nhưng mà em nghĩ anh vẫn nên biết. Chuyện hôm đó Nhi hẹn anh ra thật lòng muốn giải thích hết mọi chuyện ko phải do mình nhưng anh lại ko nghe, còn quá đáng đến làm tay của cậu ấy bây giờ chẳng khác nào tàn phế! -Vy nghẹn ngào chỉ trích
_Thì ra là mày sao? Thằng khốn này.....-Tú nắm chặt cổ áo hắn
_Tất cả cũng là do cô ta gây ra. Cô ta hại người khác mất đi một bàn tay, bây giờ tôi chỉ bảo cô ta chỉ trả lại thì có gì sai? -hắn trừng mắt nhìn Tú
_Ko, mọi chuyện ko phải như thế. Tay của Mai ko làm sao cả, tất

cả là do con bé bịa đặt ra -Ann một bên nói
_Sao có thể như thế được chứ? -hắn ko tin
_Thật đấy! Em xem này, chị còn tìm thấy cái này trong phòng nó nè -Ann đưa bức thư mà Mai gửi cho hắn xem
Hắn cúi đầu đọc hết bức thư, từ từ thất vọng mà truợt xuống. Sao mọi chuyện lại như vậy. Đến tột cùng thì hắn đã làm những gì rồi hả trời? Bắt nó chịu những tổn thất ko thuộc về mình, liệu nó có hận hắn ko? Tại sao hắn lại có mắt như mù thế này! Hắn giờ liền rất ân hận.
_Cái gì? Tay cái Nhi bị làm sao hả? -ông nó một bên nghe tin động trời vậy liền kích động hỏi
_Sao lại như thế? Rốt cuộc chuyện này là sao? Lời con bé nó là thật sao? Tú con nên giải thích cho dì rõ tí đi -mẹ nó cũng ko khỏi lo lắng
_Tất cả đều do thằng khốn này gây ra! Sau này mày nên tránh xa em gái tao ra thì hơn -Tú đe dọa
_Anh đừng có mơ! -hắn vừa nghe phải xa nó liền khó chịu
_Cái đó ko phải do mày quyết định -Tú trừng mắt nhìn hắn
Hắn định nói thêm gì đó nhưng đèn phòng mổ vừa lúc đã tắt, bác sĩ John cùng vài người phụ trách đi ra. Khi thấy có người ra, ông nó đã nhanh chạy lại hỏi thăm tình trạng cháu gái mình.
_Bác sĩ, cháu gái tôi thế nào rồi?
_Ca mổ khá thành công nhưng.......cơ hội bệnh nhân tỉnh lại là khá thấp. Bởi vì trong quá trình phẩu bệnh nhân có tình trạng ko muốn tiếp tục sống, cho nên lúc này, chúng ta cần một điều kì tích -John ko ngại nói thẳng
_Sao có thể thế được? -ông lảo đảo về phía sau, cháu gái ngoan của ông sao lại ra nông nỗi này
_Ba, cẩn thận -mẹ nó đỡ lấy ông
_Cái Nhi nó sao lại khổ như thế? -Vy tựa vào Tùng nói
Tùng cũng ko ngờ mọi chuyện thì ra lại như vậy. Hóa ra nó cũng chỉ muốn tốt cho hắn. Lại làm anh hiểu lần nó là một đứa con gái ko ra gì. Lại hay nói những lời lẽ ko mấy tốt đẹp. Ôi trời, đợt này coi như anh trách nhầm người tốt rồi.
_Ông ngoại, dì à, may mắn là Nhi vẫn còn sống mà phải ko? Con tin có chúng ta ngày ngày bên cạnh, em ấy nhất định sẽ tỉnh mà -Tú an ủi
_Cám ơn con......bác sĩ, khi nào chúng tôi mới được vào thăm? -mẹ nó hỏi
_Đợi cô ấy chuyển đến phòng bệnh riêng là mọi người có thể vào thăm rồi -bác sĩ hiền từ nói
_Cám ơn bác sĩ -mẹ nó chân thành nói
_Ko sao, đó là nghĩ vụ của tôi mà. Xin phép, chúng tôi đi trước.
_Ann, cô dẫn thằng đó về đi. Tôi thật sự ko muốn em gái tôi lại phải gặp kẻ xấu xa như thế -Tú nghiêm túc nói
_Ơ.....cái này....-Ann lưỡng lự
_Tôi ko đi đâu hết! Tôi nhất định phải nhìn thấy cô ấy! -hắn hét lên
"Chát" -một cái bạt tay rơi thẳng lên mặt hắn.
_Tôi ko cần biết cậu và con gái tôi có quan hệ gì nhưng tôi chắc một điều con bé đã phải nhận quá nhiều tổn thương từ cậu. Tôi ko mong cậu lại phá con bé nữa. Ann, làm phiền cháu đưa cậu ấy về -mẹ nó lạnh lùng nói
Con gái bà từ nay chỉ được sống vui vẻ và hạnh phúc thôi. Bà sẽ ko cho con bé phải chịu bất kì tổn thương nào nữa. Bà nhất định sẽ bảo vệ nó!
Ann nhìn tình hình ko ổn, biết điều mà lôi kéo thằng em trời đánh của mình mang về. Hắn từ lúc bị mẹ nó tát một cái, cả người liền trở nên ngơ ngác. Cứ một mạch đi theo Ann bước ra khỏi viện, lên xe, rồi về đến nhà. Hắn vừa về đến nhà là chạy liền lên phòng khóa cửa lại. Hắn muốn yên tĩnh suy nghĩ kỹ tất cả mọi chuyện.
***
Nó nhìn xung quanh, sao nơi này lại giống với nhà cũ của nó thế nhỉ? Nhưng mà ko phải nó đang ở quán bar nói chuyện với hắn, sau đó lại tự dưng chóng mặt, rồi sau đó......như thế nào nhỉ? Nó cũng chẳng nhớ nữa. Vậy có phải nó đã quay lại nơi này ko? Nhưng mà sao nhìn mãi cũng chẳng thấy một bóng người? Ko lẽ mọi người đều đi ra ngoài rồi sao? Nó loạng choạng bước xuống giường đi tìm lời giải thích.
Hai năm qua cũng ko có ghé qua đây lần nào, nhưng trông mọi thứ vẫn ổn như ban đầu nhỉ? Ngôi nhà này từng là tổ ấm hạnh phúc nhất của gia đình nó. Nhưng mà kể từ khi ba mất, ngôi nhà này đã ko thuộc quyền sở hữu của bọn họ nữa rồi. Nó buồn khi nhớ lại điều đó. Nhưng hiện nó ko phải đang ở đây sao? Vậy có phải ông nội đã mua lại ngôi nhà rồi ko?
A!Có tiếng nước chảy sau sân nhà, hình như là có người đang tưới cây. Nó cười vui vẻ mò theo tiếng nước chảy, chắc là ông nội rồi.
_Ông nội, ông ở ngoài này tưới cây thiệt à? -nó hỏi
_Con gái, con tỉnh rồi sao?
Người đàn ông trước mặt nó từ từ quay lại, trên khóe miệng còn hiện rõ nụ cười, nhân từ mà nhìn nó.
_B......b......ba! -nó sợ hãi lắp bắp
_Con gái, lâu rồi ko gặp -ba nó vui vẻ
_Oa...ba, con nhớ ba quá đi! -nó chạy đến ôm chầm lấy ba nó mà khóc
Thì ra nó cũng ko kiên cường như nó nghĩ. Nó rất nhớ ba, thật sự rất nhớ ba! Cho dù nó có cố gắng để mình có thể là chỗ tựa ẹ, làm yên lòng ông nội nhưng nó dù gì vẫn chỉ là một cô bé yếu đuối mà thôi. Nó cũng cần một người để có thể dựa vào.
_Xin lỗi, làm khổ con nhiều rồi -vừa nói ba vừa xoa đầu nó
_Ko có, ba đừng nó như vậy mà -nó lắc đầu nguầy nguậy
_Hừ, con gái ngốc.....-ba nó cười đau lòng
Nó thoát ra khỏi vòng ôm của ba nó, lấy tay quẹt đi những giọt nước mắt, mở miệng chậm chạp hỏi:
_Ba.....nếu con ở đây cùng ba, vậy con...............cuối cùng đã chết rồi sao?
Ba nó ko trả lời mà ngược lại hỏi nó:
_Vậy con muốn ở lại đây sao?
_Con.......-nó lưỡng lự
_Ko muốn thì có thể quay lại nha -ba nó nói
_Ko! Con ko muốn quay lại -chỉ cần nghĩ khi quay về lại nhìn thấy khuôn mặt hắn thì tim nó lại đau
_Ồ, vậy sao? Thực lòng con muốn vậy sao? -ba nó nhân hậu cười
_Con......con......-nó cũng ko biết mình thực sự muốn gì nữa
_Được, con có thể suy nghĩ kĩ lại, nhưng mà bây giờ đang có người gọi con.
_Gọi con? -nó ko hiểu hỏi
_Đúng, là đang gọi chính con. Cùng ba đến nơi này, ba sẽ cho con thấy rõ -ba nó chìa tay ra
Nó đưa tay nắm lấy tay ba nó, một luồng sáng quái dị đưa nó cùng ba kéo vào.......
***
Bệnh viện.....
Hắn rất khó khăn mới có thể trà trộn vào thăm nó. Bây giờ, hắn đã trở thành kẻ thù của gia đình nó. Cả nhà nó đều cho người canh phòng cẩn thận, cấm tuyệt đối ko ai cho phép hắn vào thăm. Chỉ cần nhìn thấy hắn thì đảm bảo mọi người liền ko tiếc mà đóng sầm cửa lại. Cái này chắc do trời phạt hắn đây. Nhưng mà hắn đã lâu rồi ko gặp nó, vả lại chỉ nghe được tin tức của nó từ Ann mà thôi. Cũng biết chuyện nó vẫn còn hôn mê, vẫn còn chưa tỉnh lại. Vì sao lại ko tỉnh lại? Là do hắn sao?
Hôm nay hắn thừa dịp người nhà nó bận ra ngoài mà giả trang thành bác sĩ mà lén vào phòng bệnh thăm nó. Nhìn người con gái phải dùng đến ống thở trên giường kia để mà thoi thóp thở thì cứ như mũi dao mà đâm vào tim hắn. Thì ra trước đây hắn ko nhận ra, nó dường như rất gầy, so với cô bé tinh nghịch, hồn nhiên hai năm trước hoàn toàn bất đồng. Nó của hai năm trước tuy ko gọi là mập nhưng ít ra cũng còn trông có thịt, còn bây giờ thì chẳng khác nào que củi khô. Nó cứ yên tĩnh mà nằm im đấy, cũng chẳng tiếc mở mắt mà nhìn hắn nữa. Giờ thì hắn biết được thì ra mình lại rất nhớ đôi mắt đen tròn của nó, muốn nghe giọng nói vui vẻ của nó, nhớ từng cử chỉ trên khuôn mặt nó, nhớ tất cả những gì thuộc về nó. Thì ra, hắn cũng đã sâu đậm mà yêu một người, chỉ là do cố chấp mà làm mọi thứ ra nông nỗi như hôm nay. Hắn sờ nhẹ khuôn mặt nó, mấp máy môi:
_Em.........khi nào mới chịu tỉnh đây?
_..........
Tuy biết chẳng ai trả lời nhưng hắn vẫn tiếp tục hỏi. Hắn ko biết nó

có nghe được ko nhưng hắn muốn nói hết ra nỗi lòng của mình.
_Em ngủ cũng lâu lắm rồi đấy, mau tỉnh lại còn đòi anh trả lại công bằng chứ!
_............
_Em ko muốn trách anh sao?
_.............
_Anh biết tất cả rồi, mọi chuyện anh đều biết cả rồi......em nghĩ như vậy là tốt cho anh sao? Ko, em sai rồi, điều đó chỉ khiến anh thêm hận em thôi.
_............
_Hận em lại giấu tất cả, hận em tự mình vượt qua khó khăn, hận em tự ý quyết định mọi chuyện!
_............
_Nhưng mà hận em bao nhiêu thì anh lại trách mình bấy nhiêu.
_............
_Anh trách mình quá vô tâm, sao lại ko biết em bị bệnh nặng.
_............
_Anh đã suy nghĩ rất nhiều việc.......ko phải chúng ta đã từng rất hạnh phúc sao?
_..............
_Nhưng sao giờ lại thành ra như vậy? -hắn vò rối đầu mình
_..............
_Em có biết lúc em bỏ đi, anh đã sống như thế nào ko? Anh lao vào cuộc sống ăn chơi trước kia, điều đó làm anh vơi đi nỗi buồn về em. Nhưng mỗi khi anh về đến nhà, hình ảnh em lại tràn đầy mỗi góc của căn phòng. Anh rất sợ hãi em biết ko? Sợ hãi vì sao mình lại ko quên được em, sợ hãi bì sao mình lại thích em quá nhiều nhưng anh ko thể ko nghĩ đến việc em phản bội. Em có hiểu cái cảm giác đó ko?
_...........
_Anh tức giận vì em ko chịu nói ra sự thật. Nhưng mà, ko hẳn là em ko nói, đến phút cuối em cũng đã mở miệng nói ra nhưng anh lại nghĩ đó tất cả chỉ là trò lừa gạt.....
_..............
_Anh thật lòng xin lỗi. Em có thể dẹp bỏ tổn thương hết lần này đến lần khác chỉ để đến được bên anh, nhưng mà anh lại vô tâm mà chẳng đoái hoài gì đến nó, anh thật sự rất hận bản thân mình....
_..........
_Nhi à, em nói gì đi chứ? Đừng mãi im lặng như thế....
Giờ thì hắn biết được nó quan trọng cỡ nào. Sao hắn ko nhận ra? Để mất rồi mới tiếc, có phải là quá ngu ngốc rồi ko? Một giọt nước mắt từ trong khóe mi hắn rơi xuống. Hắn đứng đấy mà bất lực nhìn nó.
_Có điều này anh vẫn luôn muốn nói với em, cho dù hai năm trước hay hai năm sau thì em vẫn mãi chỉ là một con Vịt ngốc nghếch! Ko biết nghĩ cho bản thân mình, cắm đầu mà lo cho người khác.
_...............
_Nhưng mà điều đó làm tim anh luôn lỡ ra một nhịp. Vì vậy em nhất định phải tỉnh lại trở lại bên anh, anh hứa sẽ làm em hạnh phúc, sẽ ko gây ra hiểu lầm cùng tổn thương nữa đâu.
_................
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên đôi má xanh xao của nó do lâu ngày ko hoạt động. Rồi môi hắn di chuyển về phía tai nó, thì thầm mà nói ình nó nghe:
_Vịt con, anh xin lỗi, anh yêu em!
Nãy giờ đứng một bên nghe hết những gì hắn tâm sự mà nó ko ngăn được nước mắt. Thì ra hắn sống cũng chẳng sung sướng gì. Mà hắn cuối cùng cũng chịu thừa nhận vẫn còn yêu nó. Nhưng có phải là quá trễ ko? Khi mà nó có thể sẽ mãi ko tỉnh lại?
_Con gái, xem ra con ko quay về ko được rồi -ba nó thở dài nói
_Ba......
_Con gái à, con ko thể mãi dối lòng mình vậy được. Nơi này mới chính thức thuộc về con -ba nó vỗ nhẹ đầu nó
_Nhưng con ko muốn rời xa ba nữa......-nó nghẹn giọng
_Con ngốc quá, con ko có rời xa ba, bởi vì ở trong này, ba vẫn luôn tồn tạitheo sát bên con mà -ba nó chỉ vào trái tim nó nói
_Ba, con yêu ba....-nó nhào vào lòng ba nó như một đứa trẻ con
_Hừ, đã lớn thế này rồi mà còn làm nũng nữa. Trở về nhất định phải sống cho tốt đấy, đừng có dễ dãi mà cho thằng nhóc này bắt nạt, con phải mạnh tay mà trừng trị nó một tí! -dám bắt nạt con gái cưng của ông thì gan tên nhóc này cũng lớn lắm đấy
_Dạ.....
Nhìn linh hồn nó từ từ tan biến trong ko khí, ông biết, con bé đã quay về rồi. Khẽ thở dài mà nhìn lấy thằng nhóc con bên cạnh giường bệnh, ông lắc đầu nói:
_Đúng là duyên trời, bởi sợi chỉ đỏ giữa hai đứa đã được gắn kết từ lâu lắm rồi........
***
Hắn đứng đấy nhìn nó, giống như nhiều năm trước cũng vậy. Chỉ là lúc đó nó sẽ tỉnh lại mà níu lấy tay hắn. Còn bây giờ nó chỉ nằm im ko biết bao giờ sẽ tỉnh. Hắn định ra về nhưng lúc ngó xuống lại thấy mắt nó giựt giựt. Ông trời, cuối cùng nó đã tỉnh rồi. Đúng rồi, phải mau gọi bác sĩ. Hắn lao như bay ra ngoài hô to bác sĩ:
_Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi!
_Sao bệnh nhân đã tỉnh, thật đúng là kỳ tích. Mau chóng báo cho gia đình bệnh nhân, mau lên -vị bác sĩ vui mừng giao phó y
2hi.us