Truyện teen  Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em

Truyện teen Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em

Tác giả: Internet

Truyện teen Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em


Cuối cùng thì cô bé đã tỉnh. Vậy từ nay một trang mới của cuộc đời nó liền mở ra....
Chap 50(kết)
5 năm sau.......
_Vy, hôm nay em lại nấu gì cho anh ăn thế? -Tùng hỏi
_Em cũng ko biết nữa. Haizz, anh nghĩ khi nào thì Nhi mới đồng ý lấy anh Hoàng? -Vy suy tư
_Cái đó xem ra hơi khó.Tên đó đã bị từ chối chắc trăm lần rồi, xem ra lần này hậu quả trừng phạt cũng lớn đấy nhỉ -Tùng cười
_Anh còn cười được, nếu mà lần này ko cầu hôn được thì anh Hoàng nhất định phải đợi đến ba năm nữa -Vy nghiêm túc
_Em cứ ko chuyện bao đồng ko à? Sao ko lo cho chuyện mình trước đấy! -Tùng kéo Vy vào trong lòng ôm
_Lo chuyện gì cơ? -Vy hỏi
_Thì đám cưới của tụi mình. Tiểu thư VyVy, khi nào em mới đồng ý lấy anh đây? -Tùng dụi dụi vào cổ Vy hỏi
_Đợi khi nào nó chấp nhận anh Hoàng thì em mới đồng ý lấy anh -Vy trả lời
_Sao, như vậy thật ko công bằng! -Tùng hét toáng lên
_A, em vừa nghĩ ra mình nên nấu cà-ri, em đi nấu đây -Vy nhanh chân chạy vào bếp bỏ lại Tùng một mình
Khi nào thì cái tên kia mớ cầu hôn được Nhi đây? Nếu mà thật đợi thêm ba năm nữa chắc anh chịu ko nổi mất. Hôn sự cả đời anh đều nằm gọn trong tay hắn, phải nghĩ cách gì giúp hắn mới được. Tùng nhanh tay rút điện thoại ra gọi cho cái tên làm anh khó cưới được vợ về kia.
***
Hôm nay là ngày ra mắt sản phẩm mới của một hãng trang sức nổi tiếng trong nước, đồng thời cũng là ngày công bố người kế nhiệm công ty. Mà nó, bây giờ đã trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng. Ko chỉ trong nước mà ngay cả nước ngoài cũng biết đến danh tiếng của nó. Ai cũng biết bàn tay phải của nó ko thể cầm bút vẽ được, đều chắc sau này nó sẽ ko theo con đường này nữa. Nhưng khi nó một lần nữa tỉnh lại thì mọi suy nghĩ đều thay đổi hẳn. Khó lắm mới sống lần nữa, nó phải sống có ý nghĩa mới được. Nó trở nên kiên trì chăm chỉ luyện viết bằng tay trái, rồi sau đó lại chuyển sang vẽ. Tất cả những thành công mà hôm nay nó nhận được đều có mồ hôi và nước mắt.
Cả ngày bận rộn sắp xếp mọi thứ, dường như nó còn chưa ăn lấy gì thì phải. Ôi, bụng đói quá đi mất! Mà nhắc đến mới nhớ, sao giờ người giao đồ ăn còn chưa tới?
_Xin lỗi đã đến trễ, tại trên đường xảy ra tại nạn nên giao thông bị ùn tắc. Thức ăn của mọi người đây, ăn ngon miệng nhé!
_Ôi, thức ăn được đích thân Tổng giám đốc mang đến thì tụi tôi may mắn lắm đấy! -người A
_Mọi người nói quá rồi, mà cô ấy đâu rồi? -hắn hỏi
_Dạ, ở trong văn phòng ạ -người B trả lời
_Cám ơn, tôi đi trước, mọi người ăn ngon miệng -hắn cầm theo một phần thức ăn riêng chạy nhanh đến gõ cửa phòng nó
_Aya, hai người ấy tình cảm dữ dội đến mức khiến tôi ghen tị chết đi được -người A
_Tất nhiên, phải nói là mối tình khiến ai cũng muốn có được -người B phụ họa
_Các người ko biết ấy chứ hộp cơm mà sếp mình ăn là do đích thân giám đốc làm đó! -người C nói
_Wow, hạnh phúc quá đi!
Khác hẳn với ko khí ồn ào bên ngoài thì trong phòng lại im thin thít. Hắn đang lo lắng nhìn nó ăn món ăn mình đưa cho. Kể từ khi nó tỉnh lại,

hắn vui như chết. Nhưng mà khó chịu cái là người nhà nó còn canh nó nghiêm ngặt hơn khi nó còn chưa tỉnh. Mà tàn nhẫn cái là nó muốn hắn trở thành ôsin cho nó. Hắn là con trai độc nhất ở nhà, đừng nói đến việc lau dọn, ngay cả sai vặt cũng chưa ai dám bảo hắn làm. Nhưng mà vì muốn được nó tha thứ, hắn nghiễm nhiên trở thành ôsin bên cạnh nó. Bù lại hắn cũng được tận tay chăm sóc nó rồi, tính ra cũng đâu có thiệt đâu. Mà 5 năm, hắn cũng đã dần lấy được lòng tin của người nhà nó. Bây giờ chỉ còn đau đầu nhĩ cách nó gả ình nữa là xong. Hắn vừa hay được tên Tùng gọi đến chỉ dạy vài thứ, mong là nó sẽ cảm động. Hắn nhá, hôm nay đặt hết tâm tư mà làm cơm hộp tình yêu cho nó. Đảm bảo khi nhìn thấy nó sẽ khóc mà ôm chầm lấy hắn cho coi. Nhưng mà cái biểu tình im lặng đáng sợ này của hắn là sao? Ko vừa ý à?
_Phụt, hahahaha, anh làm cái gì đây hả? -nó cười đến chảy cả nước mắt
_Cơm hộp tình yêu -hắn đỏ mặt trả lời
_Hahaha, cơm hộp tình yêu á, vậy cái đen đen này là gì? -nó lấy tay chỉ
_Trứng chiên -hắn xấu hổ nói
_Còn cơm anh nắm hình gì mà méo thế? -nó nhịn cười
_Trái tim đó, mà sao em chê nhiều thế? Thôi hay để anh đổi cho em cơm hộp đi, thứ đó ngon hơn nhiều -hắn thu dọn
_Khoan đã nào, ai nói là em ko ăn chứ! Cơm hộp tình yêu do anh nấu sao em lại ko ăn đây -nó giựt lấy hộp cơm mà nhét đầy miệng
_Ko cần miễn cưỡng ăn đâu -hắn thở dài
_Ngốc, hộp cơm này là do tên đại ngốc nhà em nấu, phải ăn hết chứ -nó nhồm nhoàm miệng nói
_"Nhà em"? Em đồng ý lấy anh à? -hắn vui mừng như điên
_Xì, ai nói thế, em còn dự định đồng ý với anh họ sang Mỹ điều hành chi nhánh bên kia 3 năm nữa cơ -nó bĩu môi
_Ko được! -hắn lập tức dập bỏ ý nghĩ đó
_Kệ anh chứ! -nó ko thèm quan tâm
_Vịt à, em định bỏ ôsin như anh ở lại một mình sao? Sang bên đấy ko có ôsin như anh chăm sóc thì phải làm sao? Với lại anh ở lại một mình buồn lắm đó -hắn đáng thương nói
_Vậy thì đi tìm bạn gái đi, em phải đi rồi, hẹn gặp lại anh buổi tối nha -nó hôn chụt lên má hắn rồi đi ra khỏi phòng mà sắp xếp tiếp mọithứ
Haizz, đợt này thì khổ rồi. Nhưng mà nếu nó thực nghĩ như vậy thì hắn phải nhanh thực hiện kế hoạch của bạn tốt thôi.
***
Họp báo..........
Nó đã thay ình một bộ đầm lộng lẫy, mà mọi người ai nấy cũng đều chăm chút ngoại hình tỉ mỉ. Ai cũng đều biết bộ trang sức đợt này là do nó thiết kế, mà quan trọng hơn hẳn nó chính là người thừa kế tiếp theo của công ty. Ngay từ khi bước vào, nó đã thu hút toàn bộ sự chú ý.
_Thưa cô, cô nghĩ thế nào về bộ thiết kế lần này? -phóng viên A
_Nó chính là một trong những thiết kế mà tôi rất yêu thích -nó bình tĩnh trả lời
_Cô có thể kể cho chúng tôi một tí về nó ko? -phóng viên B
_Tất nhiên, đây chính là bộ dây chuyền mà tôi đã thiết kế lúc còn đi học -nó cười nhé nói
Đúng vậy, đây chính là sợi dây chuyền chiếc lá ôm lấy giọt sương pha lê. Bởi vì cũng giống như câu chuyện tình yêu của nó vậy, nó mong muốn sợi dây chuyền được chế tạo ra. Nó nghiêm túc kể về ý tưởng thiết kế ọi người. Hắm cũng nghe hết những gì nó nói. Khi mắt chạm phải bàn tay phải của nó thì hắn lại đau lòng. Đó chính là nỗi ân hận lớn nhất của hắn.
_Hôm nay cũng là ngày tôi tuyên bố người kế nhiệm mình, như mọi người đã biết, người kế nhiệm tiếp của tôi là cháu........-ông nội nó quay sang nhìn thấy nó gật đầu liền vui vẻ nói
_Là cháu trai tôi - Minh Tú!
Tú hoàn toàn ngạc nhiên trước kết quả này. Sao lại là anh?
_Anh trai, anh xứng đáng hơn em nhiều. Em sẽ phụ giúp anh một bên -nó đi đến bên Tú nói
_Em..........
_Mau lên đó với ông đi, phải làm tốt đấy nhé! -nó đẩy Tú lên bục còn mình thì lại chạy đi tìm hắn
***
_Sao em lại ko ở lại cùng mọi người mà kéo anh ra đây chứ? -hắn hỏi
_Ở trong đấy ồn ào lắm, ra đây thoải mái hơn -nó trả lời
_Vậy em có muốn đến nơi này cùng anh ko? -hắn nắm tay nó hỏi
_Cũng được -nó đồng ý
Hắn kéo nó lên xe chạy một mạch ra đến bãi biển. Ơ, chẳng phải là bãi biển mà trường nó tổ chức tham quan đây sao? Nhưng sao hắn lại dẫn nó đi một chặng đường xa như vậy để đến đây nhỉ? Bước xuống xe, hắn đã bịt mắt nó lại rồi kéo nó ngay đi. Khi hắn tháo khăn xuống, nó hoàn toàn bất ngờ nhìn mọi thứ trước mặt. Một tấm băng rôn hoa tươi treo những dòng chữ cầu hôn lãng mạn, còn đốt thêm cả nến nữa chứ!
Hắn đã sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng này rồi, mong nó có thể nhận lời mà gả cho hắn. Hắn khụy gối xuống, móc trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương mà dịu dàng bày tỏ:
_Nhi à, đây là lần thứ 100 anh cầu hôn em, mong em nhận lời lấy anh nhé!
_Anh sẽ ko tổn thương em nữa sao? -nó vui vẻ hỏi
_Anh hứa sẽ ko làm em chịu bất kì tổn thương nào -hắn cam đoan
_Cũng sẽ luôn tin em mà phải ko? -nó hỏi tiếp
_Nhất định!
_Sẽ ko còn nghi ngờ này nọ? -nó hỏi
_Chắc chắn!
_Sau này toàn bộ gia sản nhà anh đều đứng tên em -nó thử yêu cầu
_Được luôn, ngay cả bản thân anh anh cũng cho luôn -hắn hào phóng nói
_Ok, em đồng ý lấy anh! -nó cười tươi
_Ừm, em lấy anh nhé....ủa, mà hình như em vừa đồng ý đúng ko? -hắn ngẩn ngơ
_Mau đeo nhẫn cho em ko em thay đổi quyết định bây giờ -nó dọa
_Haha, em sau này là bà Nguyễn rồi nhá! -hắn vui mừng ra mặt
_Mừng như thế sao? -nó cười tươi hỏi
_Tất nhiên rồi nhé, anh cuối cùng cũng cưới được vợ rồi mà -hắn ôm chầm lấy nó nói
Nó vui vẻ nhìn hắn. Ko phải hạnh phúc chỉ đơn giản thế thôi sao?
***
Hôm nay nhờ thờ vừa nhận lấy tổ chức hai hôn lễ cùng lúc. Mà hai cặp đôi này đều trông được đến vui vẻ hạnh phúc.
_Chúc mừng em -Bảo nói
_Em cám ơn, mà Vy và Tùng đâu rồi hả anh? -nó hỏi
_Đang chụp hình cùng với mọi người ở đằng kia kìa -Bảo chỉ tay
_Hey, mày đang nói gì với vợ tao đó? -hắn quàng tay ôm lấy nó
_Ko có gì. Mà này, tao có dẫn đến một vị khách đặc biệt ày đấy! -Bảo vỗ vai hắn nói
_Ai thế? -hắn hỏi
_Vào đi -Bảo hướng phía cửa gọi
_Chào hai người, lâu rồi ko gặp -Mai chào hỏi
_Ô, chị Mai, lâu rồi ko gặp -nó vui vẻ
_Chúc mừng đám cưới của hai người, sống hạnh phúc nhé! -Mai gửi lời chúc
_Cám ơn, bây giờ cậu sống thế nào? -hắn hỏi
Có một số chuyện ko nên cố chấp quá.
_Tốt, mình đã có bạn trai rồi nhưng hôm nay anh ấy bận nên ko đến được -Mai trả lời
_Vậy là tốt rồi -hắn nói
_Nè cô dâu, chú rể, mau ra chụp một bức hình kỉ niệm cùng mọi người nào -thợ chụp ảnh lên tiếng
_Được rồi, ra liền! -hắn vui vẻ nắm tay nó bước ra
Từ đây, một trang mới bắt đầu mở ra. Cuộc sống của nó đã bắt đầu có thêm một người gọi là "chồng".
***
Đây chính là câu chuyện kể về một con thiên nga xinh đẹp giả dạng thành con Vịt xấu xí để tiếp cận chàng hoàng tử. Trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng con Vịt đã như ý ở bên hoàng tử của nó. Và tất nhiên ko khác với những câu chuyện cổ tích còn lại, họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi cùng với những đứa con xinh xắn và những người bạn thân thiết của mình.


#1 : Minh Tú & Ann Nguyễn
Lâu rồi anh chưa gặp lại Ann kể từ ngày đám cưới nó. Mà tối đó bất đắc dĩ lại nghe được lời tỏ tình của Ann. Chẳng qua là do cô nàng uống say mới mặt dày mà nói ra nhưng cũng đủ khiến tim anh xao xuyến.
_Này Minh Tú, cái tên đáng ghét nhà ngươi, khiến bà đây bị tương tư à!
Phải nói là quá đõi ngạc nhiên luôn ấy.

Nhưng mà cái bà chằn ấy cư nhiên lại thích mình. Haha, đúng là ko ai có thể thoát khỏi vẻ đẹp mê hồn của mình mà. Mà nó cũng khiến anh nhớ đến mỗi lúc hai người bên nhau đều rất ồn ào náo nhiệt. Mà giờ ko có Ann ở đây, ko khí dường như có chút khác biệt. Nhưng sao cô nàng dường như là biến mất luôn nhỉ? Vừa nhắc đến người là ngay lập tức xuất hiện. Vốn định gọi Ann lại nhưng lại thấy bên Ann xuất hiện thêm người đàn ông đáng ghét. Hay ha, dám vượt tường sao? Anh nhanh bước lại gần bàn cô, mặt tươi cười nhìn hai người, quay đầu sang Ann hỏi:
_Xin chào, bạn cô à?
_Ơ, anh sao lại ở đây? -Ann bất ngờ
Ann mấy ngày nay bị mẹ già bắt đi xem mắt mà chóng hết cả mặt. Cái gì nào là thằng Hoàng nó cũng đã lấy vợ rồi mà chị gái như mày còn chưa có ai. Hôm nay cũng thế, bắt ép đến ăn cơm với một cậu công tử bột nhà nào đó, vừa thấy mặt là Ann liền muốn ói. Làm ơn đi, phải biết tiêu chuẩn cô cũng cao lắm đấy! Người trước mặt chắc ngoài ba mươi nhưng vẫn là cái tên ăn bám gia đình. Mà Ann ghét nhất chính là loại ngườiđó. Vốn là tính nói vài câu là chuồn về ai ngờ tên đáng ghét này lại xuất hiện phá đám giữa chừng.
_Đây là đối tượng xem mắt của tôi -Ann cắn răng trả lời
_Phải, tôi là đối tượng xem mắt của cô ấy. Tôi còn rất hài lòng, muốn cùng cô ấy có mối quan hệ lâu dài -tên đó nói
Cô gái xinh đẹp như vậy mà lỡ mất thì rất ngu. Huống hồ đem ra khoe với đám bạn của anh thì chắc chắn nở mày nở mặt. Thật là cơ hội tốt.
Tú giựt giựt mắt nhìn tên công tử bột. Anh còn chưa lên tiếng đã dám cướp người sao? Tú nhếch miệng, ngồi xuống ôm lấy eo Ann thân mật nói:
_Xem ra ko được như ý anh rồi. Cô ấy là bạn gái tôi, chắc là do giận dỗi mới chịu đi xem mắt.
_Cái gì? Ann, anh ta nói thật ko? -tên kia ko tin hỏi
_Anh ta......-Ann cũng chưa kịp tiêu hóa hết những lời hắn vừa nói
Thấy cô chần chừ, Tú kê sát môi mình thầm thì bên tai cô:
_Nếu cô muốn nhanh rời khỏi đây thì nên theo ý tôi đi.
Cái gì chứ, lại uy hiếp cô là sao? Thôi, bỏ đi, dù gì thì cô cũng muốn thoát khỏi đây mà.
_À,....anh ấy đúng là bạn trai em -Ann cố dặn ra một nụ cười
_Đó, anh nghe rồi đấy, bây giờ tôi có thể dẫn cô ấy đi chưa hả? -Tú kéo Ann cùng đứng dậy
Ko phải dễ như trở bàn tay sao. Chưa đánh đã thắng, dám có ý đồ với bà chằn của anh, muốn chết hả? Tú đắc thắc cười, nắm tay Ann xoay người bỏ đi. Nào ngờ cái tên kia lại dai như đỉa, ra đến cửa rồi mà còn chặn lại. Tú ko vui hỏi:
_Anh muốn làm gì đây?
_Hai người đừng mong tôi dễ bị lừa nhá! Ann, chắc chắn em cùng với tên này diễn trò chứ gì, nhưng mà ko làm sao đây, anh lại rất vừa ý em.
_Hả? -Ann hơi hơi "nhột"
_Xin lỗi. Anh có cảm thấy mình quá vô duyên ko? Chúng tôi chính là một cặp, mà anh đấu lại tôi được sao? -Tú liếc mắt nói
_Hừ, sao ko chứ? Nếu hai người thật là một cặp thì chứng minh cho tôi xem đi -tên kia tức giận nói
_Được thôi -vừa nói xong, anh liền xoay người Ann lại, đặt lên môi cô một nụ hôn (hehe, cuối cùng cũng cho hai anh chị này cái frist kiss :3 )
Cái tên thối chết này, lại dám cướp đi nụ hôn đầu của cô. Nói ra thì xấu hổ, sống hơn 25 năm mà giờ mới trải nghiệm nụ hôn đầu. Nói cô cổ hủ cũng được, nhưng cô muốn dành tặng nó cho bạn trai mình nha. Sao lại bị tên oan gia này cướp đi. Huhuhu, về nhà nhất định phải đánh sạch răng mới được.
Tú hài lòng nhìn Ann, quay mặt ra nói với tên kia một tiếng:
_Giờ thì tin rồi chứ? Chúng tôi đi trước -ko đợi trả lời, anh đã nhanh chóng kéo Ann ra ngoài
Mà Ann nãy giờ cứ ngây ngốc bị kéo đi đâu cũng chẳng biết. Mãi đến khi va phải người trước mặt thì ý thức mới dần quay lại.
_Cô ko có mắt hay sao mà gặp cái tên công tử bột ấy? -Tú hỏi
Nếu như lúc ấy anh ko có ở đấy thì chắc giờ có đã có "bạn trai" rồi nhỉ? Nghĩ ko thôi cũng đã thấy tức giận.
_Gì chứ, anh tự tiện hôn tôi, tôi còn chưa tính đâu đấy! -Ann tức xì hói
_What? Cái đó là tôi giúp cô nha -Tú cãi
_Ai cần anh giúp kiểu đó hả? Anh có biết.......có biết........-Ann mím môi lại
_Có biết gì chứ? -Tú bực mình, ra tay giúp đỡ còn bị mắng nữa, lấy oán báo ơn mà
Ann nhịn ko nổi òa khóc, cái tên đáng chết, làm sai mà còn nói cái giọng đó. Cô ức chế quá đi! Tú một bên bị làm cho giật cả mình. Sao lại khóc rồi? Làm hại anh luống cuống tay chân hết cả lên mà dỗ dành.
_Ngoan, đừng khóc nữa, tôi xin lỗi, tôi ko dám làm vậy nữa đâu.
_Anh.......cái đồ........xấu xa, hức....đó là nụ hôn đầu của người ta mà......hức hức.......bây giờ lại bị anh cướp rồi, mau trả lại cho tôi đi -Ann vừa khóc vừa nói
_Tôi..........-Tú ko ngờ đó lại là nụ hôn đầu của cô
_Huhuhu, bỏ đi, coi như hôm nay tôi xui xẻo, gặp phải lưu manh -Ann giận dỗi
Lại dám nói anh là lưu manh, gan cô công nhận đủ lớn.
_Này, cô tính đi đâu thế? -Tú thấy Ann đứng dậy liền hỏi
_Đi về, sau này tôi cũng ko muốn gặp anh nữa đâu -Ann hét lên
_Khoan đã, tôi còn chưa nói xong mà -Tú cản Ann lại
_Nói gì hả? Anh và tôi còn chuyện gì mà nói? -Ann trừng mắt
_Haizz, tôi ko biết sao lúc đó mình lại hôn cô, hơn nữa tôi phát hiện ra mình rất khó chịu khi cô đi với tên đàn ông kia -Tú nói
_Anh.....bị gì hả? -Ann mở to mắt nhìn kĩ
_Có lẽ là vậy. Dạo gần đây trong tâm trí tôi luôn xuất hiện một người. Mà người này lại hay cùng tôi đấu võ mồm, tuy hơi hung dữ nhưng lại rất sợ ma. Người mà tôi nghĩ đến là cô đấy Ann ạ -Tú nhìn thẳng vào mắt Ann nói
_Anh........-Ann đỏ bừng mặt
_Ann, có lẽ trong suốt 8 năm qua chúng ta chỉ luôn cãi nhau ồn ào nhưng mà.......ko phải đó cũng là một loại hạnh phúc sao? Ko cần quá biểu đạt này nọ, đơn giản tựa như những lúc ở bên nhau, chúng ta ko phải rất vui vẻ sao? -Tú kể
_Và cũng ko biết từ bao giờ trong lòng anh lại in đậm hình bóng em đến thế -Tú nói tiếp
Ann xấu hổ, muốn lấy tay bịt hai tai mình lại nhưng bị anh nhanh tay mà chặn lại, trìu mến nhìn thẳng mắt cô mà nói:
_Ann Nguyễn, đại tiểu thư dữ dằn, anh phát hiện ra mình đã yêu em rồi. Em có đồng ý làm bạn gái anh ko? -Tú hỏi
_Tôi......tôi.......-Ann lắp bắp
_Hãy nhận lời anh nhé! -Tú mỉm cười
Ann bật khóc mà gật đầu đồng ý. Đã lâu lắm rồi cũng có một cô bé ngốc đã trồng ình một cây si. Nhưng bởi kiêu ngạo mà cô chưa hề dám mở miệng. Nhưng bây giờ, chàng trai mà cô thầm mến đã tỏ tình với cô rồi. Cuối cùng thì cô đã đợi được đến ngày này.....
#2 : "Chị gái"
_Mẹ, tại sao con ko phải là chị gái? -một cô nhóc có gương mặt y chang nó hỏi
_Ngốc, đó là do em sinh sau anh hai phút, đúng ko mẹ?-một cậu nhóc khác nói
_Ứ chịu đâu, con muốn làm chị cơ! -bé gái mếu máo nói
_Ngoan, nói ẹ nghe xem vì sao con lại muốn làm chị gái? -nó vỗ mặt con gái cưng hỏi
_Tại ba nói làm lớn rất oai phong, còn có thể sai bảo em nhỏ nữa -cô nhóc thật thà khai
Nó trừng mắt nhìn tên đàn ông đang nằm lười trên sôpha. Ai lại dạy dỗ con như thế chứ! Thực là ko nên giao con gái bảo bối cho hắn giáo dục. Nó kiên nhẫn cười chỉ dạy lại con gái đáng yêu của mình.
_Làm em gái ko phải rất tốt sao? Con xem, anh trai và mọi người luôn cưng chiều và nhường nhịn con ko phải sao?
_Nhưng mà anh trai luôn bảo con ngốc! -cô vẫn muốn làm chị gái
_Tại sự thật em ngốc mà -anh trai đáng yêu nói
_Em ko có ngốc! -con gái cãi
_Em ngốc -anh trai ko chịu thua
_Oaoa, mẹ! Anh hai bắt nạt con, con muốn làm

chị gái cơ! -con gái bị chọc tức khóc rống lên òa vào lòng nó
Mà con trai nó cũng ko kém hơn là mấy, thấy em gái khóc cũng òa lên khóc theo, nhàongay vào lòng ba mà kể tội. Ôi nhức đầu quá đi mất! Sao lúc ấy lại mang thai đôi chi? Giờ lại sinh ra hai tiểu quỷ suốt ngày nhõng nhẽo đến ồn ào
_Con trai ngoan ko khóc -hắn dịu dàng vỗ đầu con mình
_Ba, tại sao em gái cứ thích làm chị thế? Con thấy làm lớn cũng chẳng vui tí nào -con trai khịt mũi nói
_Vậy sao hai đứa ko thử đổi vị trí cho nhau đi-hắn đề nghị
Nó trừng mắt nhìn hắn, đề nghị kiểu gì vậy? Mà con gái nghe thấy đề nghị của ba liền vui vẻ thoát khỏi lòng nó mà đồng ý. Ngay cả con trai cũng ko do dự mà đồng ý.
_Sau phải gọi em là "chị" nhá! -con gái phách lối nói
_Ừm...."chị gái" -con trai nó ngượng ngùng
_Haha, ba mẹ xem anh ấy gọi con là "chị" kìa. Thế là sau này con ko còn bị bảo "ngốc nữa" -con gái cười khanh khách
Nó nhéo hắn một cái thật đau, thì thầm nhỏ bên tai hắn:
_Anh đề nghị cái gì kỳ thế hả? Sao lại dạy hai đứa nhỏ như vậy?
Hắn tươi cười nhìn vợ mình, cũng ghé sát lại tai nó mà nói:
_Em đừng lo quá! Anh đảm bảo hai đứa chơi ko quá một ngày sẽ đòi đổi lại cho coi!
Theo những hiểu biết của hắn về con gái thì chắc chắn ko dễ dàng làm "chị" được. Làm "chị" đối với con gái bé bỏng ngây thơ của hắn mà nói xem ra rất khó. Bởi con bé trước giờ đều được anh trai giúp đỡ và bảo vệ, cho nên con bé vì thế mà trở nên ỷ lại. Dù sao đề nghị vậy giúp con bé hiểu hơn nỗi lòng của anh trai ko phải rất tốt sao? Mà anh trai cũng biết làm "em" thì như thế nào. Một công đôi việc.
_Sao anh tự tin thế? Anh nhìn mặt đắc ý của con gái kìa, có khi muốn đổi luôn ý! -nó hừ lạnh nói
_Haizz, kệ cho tụi nó tự chơi với nhau đi. Mà để cho cả hai đứa đều được làm lớn sao anh với em sao ko sinh thêm một đứa nữa nhỉ? -hắn vui vẻ đề nghị
_Gì chứ? Muốn sinh mình anh sinh á! -nó đỏ mặt bỏ về phòng
_Haha, đợi anh với! -hắn đuổi theo vợ mình, thầm cười trong lòng "Ngốc, mình anh sao sinh chứ!".
Hai nhóc con kia bị ba mẹ mình bỏ lại trong phòng một mình cũng rất ngoan mà biết tự chơi. Mà "chị gái" lại bỗng chốc sắp khóc đến nơi rồi bởi "em trai" nói làm lớn thì phải nhường cho em. Nhưng đó là cái bánh mà bà nội làm riêng cho bé mà, cũng là cái người ta thích nhất! Ko chịu đâu, bé ko thèm làm "chị" nữa!
#3 Quá khứ
20 năm về trước..........
Trong một công viên có một bé trai đi lạc, sợ hãi mà khóc rống lên. Đúng lúc lại có một bé gái xinh xắn đáng yêu chạy lại dỗ dành.
_Anh à, anh đừng khóc nữa, ba em bảo con trai ko được khóc đâu -bé chu môi nói
Nó hôm nay được ba mẹ dẫn đi chơi công viên rất thú vị. Chẳng qua lúc nó ngồi đợi ba mẹ đi mua đồ thì thấy bên này anh trai đang khóc lớn.
_Em.....em là ai thế? -cậu bé lau nước mắt hỏi
_Em á, là thiên sứ của ba mẹ nha. Mà sao anh lại khóc thế? -nó quan tâm hỏi
_Anh bị lạc ba mẹ, anh rất sợ -cậu bé cắn môi nói
_Đừng sợ nữa, hay anh ngồi chơi xích đu cùng em nha, đợi ba mẹ em quay về họ sẽ giúp anh, được ko? - giọng non nớt trong trẻo của cô bé làm hắn động lòng
Hai người ngồi chơi xích đu với nhau rất vui vẻ.
_Em gái, có phải em cũng đáng yêu giống Mai ko? -cậu bé hỏi
_Mai là ai vậy? -nó hỏi ngược lại
_Bạn ấy là "vợ" của anh -cậu trả lời
_Ko được, em muốn làm "vợ" anh cơ -nó rất thích anh trai này nha, ko thể để người khác cướp đi được
_Nhưng mà anh hứa với Mai rồi -cậu khó xử
_Oaoa, anh ko thích em sao? Ba mẹ nói ai cũng thích em mà, sao anh lại ko thích em? -nó òa khóc
_Này, đừng khóc chứ! Là bé ngoan thì ko được khóc -cậu nói
_Vậy anh đồng ý cho em làm vợ anh đi -nó ra điều kiện
_Ừm......được thôi -cậu bé sảng khoái đáp
Nó lấy tay quẹt nước mắt nước mũi. Tuy là nhìn rất bẩn nhưng trong mắt cậu bé lại rất đáng yêu. Hai đứa trẻ vui đùa một lúc thì có giọng nói lo lắng truyền đến:
_Hoàng, con làm mẹ lo quá trời, biến mất như vậy khiến mẹ sợ lắm biết ko?
_Mẹ, con xin lỗi -cậu cúi đầu nhận lỗi
_Dì à, dì đừng trách anh ấy nữa. Anh ấy lúc nãy lạc dì đã khóc quá trời, con dỗ mãi mới nín đấy!
Bà quay sang nhìn cô bé với giọng nói đáng yêu như kẹo ngọt kia. Cô bé này là ai đây?
_Cháu gái, cháu là ai thế? -bà dịu dàng hỏi
_Cháu là thiên sứ, mà ko, giờ là "vợ" của anh ấy -nó đáng yêu chỉ chỉ cậu nhóc
_Haha, "vợ" sao? Vậy hai đứa có muốn chụp tấm hình kỉ niệm với nhau ko? -bà cười vui vẻ hỏi
Con trai bà nhỏ như vậy mà đã kiếm được vợ rồi. Đáng yêu thiệt đấy!
_Có, cháu rất muốn chụp chung với anh mít ướt -nó cười gật gù
_Nè, sao em lại gọi anh là mít ướt chứ? -cậu bĩu môi
_Ai biểu anh là con trai mà con khóc như con gái thế -bé chu môi nói
_Sau này anh sẽ ko dễ dàng mà khóc nữa đâu, cho nên em ko được gọi anh là anh mít ướt nữa -cậu nhóc ko cho là đúng nói
_Vậy thì em sẽ ko nói nữa, anh, chúng ta lại chụp hình đi -cô bé kéo tay hắn ra xích đu cùng tạo dáng chụp hình
Tiếc là có chuyện bận nếu ko bà cũng muốn ở lại chơi với cô bé xinh xắn này. Lúc chia tay, ai ngờ cô bé lại chạy đến hôn "chụt" vào má con trai bà, con lớn tiếng tuyên bố quyền sở hữa khiến bà giở khóc giở cười.
_Anh nhất định sau này lớn lên phải cưới tiểu thiên sứ làm vợ đấy! Còn nữa, sau này chỗ này là điểm hẹn của hai đứa mình nha, anh nhất định ko được quên đâu -nó dặn dò
Kể từ đó, mỗi tháng cậu đều xin ba mẹ dẫn đến công viên để gặp nó nhưng mà tiểu thiên sứ đáng yêu ấy lại ko bao giờ xuất hiện lại nữa.
Cho đến lâu sau này, khi cậu nhóc bị một con Vịt xấu xí phát hiện ra bức ảnh mà cậu đã cất giấu kĩ thì kỉ niệm đó lại ùa về. Cậu ghét con Vịt xấu xí kia dám tùy tiện mà đụng vô đồ của cậu. Nhiều lúc cậu còn lầm tưởng con Vịt ấy là em gái xinh xắn, đáng yêu nữa cơ. Nhưng mà ko thể nào, con Vịt xấu xí đó sao có thế là tiểu thiên sứ được chứ! Thở dài, cậu miên man suy nghĩ mà lẩm bẩm một mình:
_Tiểu thiên sứ, em rốt cuộc đang trốn ở đâu? Anh rất nhớ em. Em đã nói sẽ là vợ anh mà, em mau xuất hiện đi.........
HẾT
2hi.us