Disneyland 1972 Love the old s
Truyện Teen - Gái Như Tôi ... Chưa Ế Được

Truyện Teen - Gái Như Tôi ... Chưa Ế Được

Tác giả: Internet

Truyện Teen - Gái Như Tôi ... Chưa Ế Được

nói cái gì, có nói không thì bảo. Hứ - Hehê…. Thì bà cứ từ từ. Giờ tôi đói lắm, có thể….đi ăn chút đỉnh gì không….hai đứa nhỉ? Tên Trung bột ngày thường hiền lạnh, bên cạnh, ủng hộ tôi. Thế mà giờ….hình như giác quan thứ sáu của tôi cho thấy, mấy tên này có gì đó không ổn. Như là….đang cố tình chọc thêm dầu vào lửa, hay là tại trước giờ tôi quá nhạy cảm nhỉ, thôi nhường nhịn xí đi. Nếu được thì tôi sẽ đánh bại tên từ Úc kia, còn nếu không được thì….ba đứa này cũng không sống sót khỏi tay tôi đâu, haha… - Ok, tôi bao, lấy xe đi - Yeah,…chị Hai/ Hihi muôn năm …. …. Nhưng mà thật không ngờ…sức ăn của ba người này lại khủng đến vậy. Nếu đem ra công trừ nhân chia, so sánh đối chiếu, thì có lẽ…sức ăn này bằng với sức ăn năm người nhà tôi trong một tuần. Tôi thì không còn tâm trí nào để mà ăn uống, hút xong bịch sữa TH, tôi quay sang đập xuống bàn… - Xong chưa. Giờ bàn bạc kế hoạch được chưa. - Được, được… Chị Hai lấy giấy bút ra đi, chúng ta phải lập kế hoạch chi tiết Cái miệng đang nhai cả đống sandwich trong miệng, mà ì ạch nói ra, làm như là một con heo đang ăn vậy, dính hết cả ra ngoài. Đây là hotboy ư? Không đời này tin nỗi. Tôi chỉ biết nhăn mặt, lắc đầu nhìn bộ dạng hư ăn của ba người kia, rồi lôi trong túi sách mình ra cuốn sổ ghi chép hằng ngày và cây bút, chuẩn bị lắng nghe và ghi chép. - Kế hoạch như thế này nè… Trung bột ăn uống no nê xong, uống cốc pepsi lạnh, rồi quay sang tôi và hai đứa kia, xì xầm to nhỏ. Tôi vừa lắng nghe, vừa ghi chép tỉ mỉ, thỉnh thoảng rùng mình vì quá ghê tợn, thỉnh thoảng lại đập bàn cười ha hả nghĩ ra viễn tưởng “thất bại tràn trề” của tên từ Úc về kia, khi thì lại lắc đầu, nuốt nước bọt vì sợ,…. Điệp Nhi, Nhật Quân, và Khôi Trung thay nhau nói, tôi cứ nhìn rồi viết lia lịa. Tụi này nhìn bình thường, nam thì phong nhã, hào hoa, nữ thì ủy mị, thục nữ thế mà giờ lại như là bà phù thùy, mụ Dì ghẻ, hay mấy nhân vật hay đóng vai ác, vai phản diện trên phim ấy, quá đỉnh. Nói tóm lại là, kế hoạch đã được vạch định, giờ chỉ còn thời gian để tiến hành nữa mà thôi. Chương 5: Kế hoạch A….bắt đầu Buổi sáng….. - Chào bạn học, tôi là Hiền Nhi, rất vui được làm quen với cậu Tôi nở một nụ cười hết sức duyên dáng có thể, mà trước giờ tôi chỉ dành nụ cười này cho Papa, Mama và các thầy cô giáo ở trường. Lần này vì kế hoạch, nhất định phải chịu sự hi sinh: hi sinh nụ cười, hi sinh chỗ ngồi, hi sinh…gì nữa đây…. Hắn ta đang đọc sách, liếc nhìn tôi một cái, rồi lại cúi xuống đọc sách. Cái tên hách dịch này,

nhìn tướng tá đẹp trai mà sao gai gốc quá vậy, đến tôi con gái liễu yếu đào tơ mà hắn cũng chẳng thèm ngó, có phải là đàn ông hay không. Hay là….OMG. Tôi lấy tay che miệng lại với ý nghĩ hết sức xấu xa trong đầu - Tớ nói nè, nè…… Tôi vứt chiếc ba lô sang một bên, vắt chéo hai chân mình lại, ngồi xuống một cách nhẹ nhàng, tay chống vào cằm, giả vờ chớp chớp mắt mấy cái. - Chuyện gì? Cuối cùng hắn ta cũng lên tiếng, tôi reo thầm trong lòng. Nhìn vậy thôi chứ cũng dễ ngã trước nhan sắc không mấy mặn mà của tôi.
- Chúng mình là bạn học, lại ngồi gần chỗ nhau như thế này. Phải tìm hiểu nhau một xí chứ phải không?Hihi Tôi nói rồi, lại cười nhỏ nhẹ, điệu bộ hết sức dễ thương. Điều này tối qua được Điệp Nhi huấn luyện cả đêm mới có thể thành thạo như thế này. Làm gái ngoan dễ thật, mất một đêm là thành ngoan thôi, có gì đâu. - Tìm hiểu cái gì, chẳng phải hôm qua….cô như muốn ăn tươi nuốt sống tôi sao? Hắn ta cuối cùng cũng gấp cuốn sách lại, dựa lưng vào ghế, tay vắt chéo trên ngực, nhìn tôi nói chuyện. Nhìn gần hắn như thế này, đúng là đẹp trai, miệng nhỏ nhắn, môi hồng, mũi cao, trán thông minh, tóc đen phong cách,….Tim của tôi bỗng đập mạnh lên dữ dội. NGỪNG NGHĨ NÀO…tập trung vào nhiệm vụ chính đi Hiền Nhi. Tôi đấu trang với ý chí - Thì là bạn học, phải biết về gia đình, địa chỉ, đồ uống yêu thích, động vật ghét nhất, chuyện tình cảm, rồi thói quen, rồi khi ngủ sẽ mang đồ ngủ màu gì, lúc tỉnh dậy là mấy giờ, rồi,…. Nói ra những điều này tôi thấy ngượng miệng ghê gớm. Gì chứ, tại sao phải hỏi những thứ này, đúng là lũ vô dụng, lại đi bắt tôi trở thành cái bộ dạng mê trai một cách cuồng si. Điên mất thôi - Thế ư? Giờ tôi mới biết cô là người quan tâm tới bạn học như thế đấy. Nhưng rất tiếc, tôikhông có hứng thú nói chuyện với cô. Vậy nghe. Nói rồi hắn ta lấy earphone đeo vào tai, tiếp tục đọc sách. Tôi cảm thấy thất bại lần này thật ê chề. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi phải đi năn nỉ, xin xỏ người khác như thế này. Vậy mà lần ra quân đầu tiên, lại gặp phải tên khó ưa này rồi Máu nóng trong người dồn lên tận não, tôi không thể giả bộ hiền lành, ngây thơ như thế được nữa. Tôi phải là chính tôi. - Này tên kia Tôi lôi cái dây earphone ra khỏi tai cậu ta, hất mặt lên trời hét lớn mặc cho ánh mắt thích thú của cậu ta đang nhìn tôi. Có nhầm không, ánh mắt thích thú ư? - Đừng tưởng là từ Úc về, đừng tưởng là …..xếp thứ hạng nhất được một lần mà ra oai với tất cả mọi người ở đây nghe chưa. Tôi… - Khi tôi chưa nói xong, thì bỗng dưng từ ngoài cửa, cậu bạn học cùng lớp ném chai nước cam ép vào cho một cậu bạn khác, nhưng may mắn như thế nào, chai nước đó đâm thẳng vào tên từ Úc về này. Cậu ta thì mải mê nghe tôi nói đạo lý, quên hết cả không gian bên ngoài, nên lãnh hậu quả đủ đau, làm tôi hả hê cười đến đau bụng - Báo ứng, cho người chết vì tôi khinh thường người khác Mặc dù cả chiếc áo vest đồng phục màu đỏ xẩm đã bị dính bất hết, nhưng cậu ta vẫn bình thản mà nói chuyện với tôi - Tôi như thế nào, nói tiếp đi… Cậu ta đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, cậu bạn vừa nãy ném chai nước cũng chạy nhanh vào xin lỗi, nhưng cậu vẫy tay ra hiệu như không có chuyện gì, tránh làm phiền cuộc nói chuyện của hai chúng tôi. Tôi khó khăn nuốt nước bọt xuống cổ, rồi lên tiếng - Chẳng sao cả, không cho thì thôi. Không thèm. Nói rồi tôi bỏ đi xuống sân sau của trường, tìm lũ nhóc nhà tôi tiếp tục bàn bạc. - Cái gì??? Chị thất bại ư? Đến việc đó cũng không làm được thì, em đã chỉ bảo tận tình đến vậy mà, không thể thất bại được. Hắn ta không rung động gì hết ư? ….Hay tại vì chị chưa đủ đẹp, haizz Điệp Nhi lên tiếng kêu ca, tôi thì đang bực mình vì thất bại, tiếp tục suy nghĩ nên làm như thế nào, miệng thì lẩm bẩm chưởi rủa. - Chị Hai, hay là chúng ta lên văn phòng khoa, đột nhập xem hồ sơ cá nhân đi. Chắc chắn ở đó có đầy đủ luôn ấy. Nhật Quân bình thường khù khờ, ngu ngơ mà lần này nói cũng có lý, tôi cũng đồng ý với ý kiến của nó, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. - Điên à, cả dãy nhà A đó toàn là camera bảo mật đề thi, không có chuyện dễ dàng như vậy đâu. Trung bột sau một hồi im lặng, cũng lên tiếng. - Đúng vậy, như thế thì lỡ bị bắt, không chỉ xấu hổ với tên đó mà còn làm mất hình tượng suốt mấy năm gây dựng của chị mày nữa. Định chơi chị hả?hứ Tôi cũng đặt tay lên cằm, tiếp tục suy nghĩ. Tịt………. - Tiếng gì vậy? Trung bột lên tiếng - Hix….sáng nay tại tức tên từ Úc quá, tôi ăn uống hơi nhiều để bớt stress, giờ đau bụng rồi - Trời
ạ. Mất vệ sinh quá, đi nhanh đi Ba đứa đó thay nhau tránh xa tôi ra, tôi cũng ôm bụng mình chạy nhanh tới hướng nhà vệ sinh, không quên ngóai đầu lại nói lớn - Nè…hồi tối về bàn tiếp, giờ giải tán đi. ……………………………………………………………….. Haizz… cuối cùng cái bụng cũng cảm thấy thoải mái, đi ra hết tuồn tuột nên cái bụng trở nên trong lành hơn. Tôi bước chân ra khỏi WC nữ mà lòng đầy hoan hỉ. Khi chuẩn bị bước ra hành lang thì tôi bắt gặp bóng dáng cao lớn của cái tên từ Úc kia về đang nói chuyện điện thoại. Vì thế tôi đứng ở sau hành lang, ngóng tai nghe lén. - Uhm. Ở Trường Hoàng Gia, tôi đã gửi chiếc áo bẩn xuống dưới phòng bảo vệ rồi, sau khi làm sạch anh đem đến địa chỉ 128 đường Hoàng Long, cám ơn anh. Sau đó hắn ta cúp máy, đi thẳng tới dãy học. Còn tôi bỗng tỉnh táo hơn, đứng thẳng dựa lưng vào tường thầm nhủ “ trời giúp ta rồi, haha” Tôi cũng lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại quen thuộc - Alo, tôi biết điạ chỉ rồi. Kế hoạch cứ như cũ. Chương 6: Kế hoạch A….tiến hành - Alo, Chị Hai à, xe anh ta đã bị xì lốp rồi, em châm có 3 lỗ thôi, đủ chưa? - Tên khùng này, một lỗ thì đủ đem xe đi vá rồi, làm gì châm tới 3 lỗ ghê vậy. Mà thôi vào học đi…. Alo…alo…sao sóng yếu quá vậy…chị nghe không rõ nơi. Sao cơ? Chiều nay nhà mình đi ăn tiệc ư? Uhm uhm chị biết rồi, thôi cúp máy nghe, vào học rồi. Sao khi đánh lạc hướng tên từ Úc về, tôi ung dung ngồi nghe thầy giảng bài mà lòng dạ đầy hoan hỉ, hôm nay tôi sẽ tìm ra được bí kíp học giỏi của hắn ta. Khẽ liếc nhìn sang hắn, tôi mỉm cười đến tít cả mắt, để rồi xem, gần đến với thành công rồi đó, haha - Sao cô cứ đi lẽo đẽo theo tôi vậy? tôi không thích như vậy Sau khi tan học, tôi nhanh chóng mang ba lô của mình chạy ra phía nhà xe cùng hắn ta. Tôi phải đảm bảo chắc chắn rằng, xe của hắn đã thủng lốp và cần phải đi sửa chữa. Nhưng lúc đi tôi đã cố gắng giữ khoảng cách, tại sao hắn ta vẫn phát hiện ra vậy nhỉ??? - Ai…ai bảo…tôi đi theo cậu hả, tôi….tôi cũng ra nhà xe cơ mà. Tôi có gắng phản bác lại lời hắn ta. Nếu để hắn biết được tôi nãy giờ theo dõi hắn, hắn sẽ sinh nghi ngay. Tôi tự nhủ - Này, cô có phải là người giỏi nhất trường này trong bốn năm qua không vậy. Có kiểu người nào mà cứ không đi thẳng, cứ cúi sập người xuống, liếc ngang liếc dọc, rồi lại đeo khẩu trang ngay giữa trường học không. Cộng với mỗi lần tôi quay sang nhìn, thì cô lại…lờ đi chỗ khác, sau đó lại nhanh chân nhảy vọt theo dõi tiếp tôi. Thế không phải là cô bám theo tôi mới là lạ. Sao cơ? Hắn biết tôi đi theo nãy giờ ư? Tôi không hoàn thành

được nhiệm vụ bám theo ư? Làm sao bây giờ. Đường cùng rồi, để kế hoạch có thể phát triển một cách thuận lời, tôi lại tiếp tục phải chịu sự hi sinh thôi. Tôi ú ớ nói ra những lời ngại ngùng - Thật ra thì…cậu rất đẹp trai, tôi muốn theo sau cậu để…..XIN CHỮ KÍ. Cậu kí cho tôi nhé…. Khi nói ra những điều này, tôi đã liên tưởng đến những fan cuồng thường bám theo những nhóm nhạc nổi tiếng. Những lúc trước khi xem truyền hình, tôi vừa ăn bỏng ngô vừa cười ha hả vì điệu bộ quá là bôi bác của mấy nhóc teen đó, thế mà giờ…đến lượt tôi phải biến mình thành phần tử trong đó. - Gì cơ? Đúng là…Nhàm chán Tên từ Úc nghe tôi nói xong, lại vác cặp lên vai nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, không nói thêm gì, lếch sangngười tôi, nhắc xe ra khỏi bãi đỗ. - Chết tiệt Hắn ta lên tiếng, với vẻ bất mãn. Tôi quay sang hắn, sau đó cúi xuống nhìn hai bánh xe đã xẹp như con tép. Lắc lắc đầu ra vẻ bất ngờ, hoảng hốt nhưng trong lòng thì vui mừng, nhảy bừng bừng không thôi - Ây da….xe cậu sao vậy? chắc tại trời nắng qua bánh xe nó cũng không chịu nổi. Cậu sang bên đường có tiệm sửa xe đó, nhưng chắc phải đợi hơi lâu. Haiz.. xui xẻo quá vậy. Ấy vậy thôi, tôi phải về kẻo Papa tôi đợi đã, chào cậu nhá. Còn chữ kí…mai mốt gì đó tôi lấy cũng đựơc nha. Cậu vất vả rồi, hì hì Tôi tiếp tục diễn bộ mặt ngây thơ, nai tơ rồi sau đó phi thẳng ra ngoài cổng. Để mặc tên Hàn Thiên kia đang đứng ngẩn ngơ vì chiếc xe lẫn thái độ thay đổi 180 của tôi. - Alo, ông đâu rồi? - Tôi
đang ở trước cửa nhà hắn đây. Trong nhà còn có một người giúp việc nữa - Cái gì, tìm cách đem bà ta đi chỗ khác cỡ nữa tiếng đi, được không? - Ok ok…tôi sẽ cố. Có gì tôi gọi bà sau ha - Ok Vừa cúp máy điện thoại xong, thì Điệp Nhi cũng phóng chiếc xe Liberty trắng đến trước cổng trường - Chị Hai, lên xe nhanh đi - Mày lấy xe tên Trung bột đó à - Thì em chở anh ấy đến nhà anh Hàn Thiên, sau đó quay lại đón chị. Mà nhà anh ta giàu phết, ở trung tâm thành phố, lại ở khu giành cho nhà giàu nữa chứ. Quá đã - Thôi đi bà cô, lại bắt đầu mơ tưởng, nhưng tránh dùm tên đó ra. Hắn đang là kẻ thù của chị đó - Biết rồi Nói rồi nàng ta nhăn mặt, chỉnh lại mũ bảo hiểm rồi phóng xe đi. …………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………… - Đứng ngoài này chờ chị. Xí chị ra chị sẽ gọi Thôi, trời nắng lắm, lỡ da em đen thì sao. Em vào quán nước ngồi. Có gì chị gọi em, em chạy tới đón chị. Ok chưa - Thôi được rồi, đi đi. Nhìn theo bóng nhỏ khuất dần, tôi cũng cùng lúc nhận được điện thoại Trung bột. - Alo - Tôi dụ được bà giúp việc ra ngoài rồi, nhanh lên đó, cho bà 30 phút thôi. Thế nhé, cúp đây. Ok, cuối cùng cơ hội cũng tới. Tôi ngó nghiêng nhìn ngang dọc một hồi, phát hiện không có ai cả, nên tới trước cổng nhà hắn, nhìn thẳng lên. Ái chà, nhà gì chứ,đây phải gọi là biệt thự mới đúng. Có cả vườn, cả cổng cao, thiết kế hiện đại theo khuynh hướng phương Tây, nhìn vào biết là nhà của đại gia mà. Nhưng đây không phải lúc để nói chuyện đó nữa, tôi đẩy cổng bước vào. - Cái gì vậy? Cổng sao không mở được, cái tên Trung bột điên kia, đầu óc để đâu mà không mở cổng cho tôi vào chứ. Chẳng còn cách nào, thời gian thì gấp rút, tôi đành nhìn hàng rào cao hơn ba mét kia mà nghĩ ra ý tưởng mới - Phải trèo thôi, hết cách. Tôi tự nhủ, sau đó sắn tay áo, nhảy thật nhanh rồi bám víu vào những ô nhỏ trên hàng rào. Sau một hồi vật lộn khó khăn, cuối cùng cũng đã vượt qua được cửa ải thứ nhất, may mà nhà này không có tín hiệu chống trộm. hix Sau đó tôi ôm ba lô chạy thật nhanh vào trong nhà. Vì quá khẩn cấp nên tôi không chú ý nhiều đến thiết kế trong căn nhà, nhưng nhìn qua thì phong cách châu Âu, có bộ đồ gỗ trắng muốt, đường tinh tế với màu sắc tươi sáng và đi kèm với đó là nhiều phụ kiện khiến cho không gian pha đôi nét cổ điển. Kiểu nội thất này mang lại cho ngôi nhà sự sang trọng đặc trưng nhưng vẫn gần gũi chứ,không nặng nề và xa cách như những ngôi nhà theo kiểu Châu Âu quý tộc. Khi đi lên lầu hai, may mắn tôi đã được Trung bột dặn trước là phòng của tên “từ Úc về” này có cửa sổ hướng ra ban công trồng nhiều hoa Nhài, nên không khó khăn lắm trong việc tìm kiếm. Bây giờ phải tìm cuốn tài liệu nào đó chứa những “bí kíp” học hành của hắn ta, nhưng tìm từ đâu bây giờ? Chân tay tôi luống cuống cả lên. Căn phòng đơn giản quá, với tông màu chung là màu trắng, tách biệt bởi lớp vải bọc cho tấm nệm và chăn gối màu nâu sẫm, chỉ có một chiếc giường, một bàn học, một tủ sách, một tủ áo quần, một chiếc tivi và vài đồ lặt vặt đơn giản. Tôi liền lật ngang, lật dọc chăn nệm trên giường, rồi lại chạy tới giá sách lật từng trang sách. Tất cả đều không có gì đặc biệt cả, chỉ phát hiện ra là nét chữ tên này rất lạnh, cao cao, thánh thóat,….mà thôi đây là giờ nào mà còn ngồi đó nhận xét chữ với nghĩa. Lục tung cả phòng rồi mà chẳng tìm được gì, tôi chỉ còn biết ngồi gục trên giường mà thở dài. Quái lạ, vậy tên đó không có bí kịp học hành gì ư? Nhưng tại sao hắn lại có thể làm điểm cao đến vậy, lại trong thời gian nhanh như thế. Không lẽ hắn ta may rủi ư? Sau đó tôi phát hiện ra điều mới lạ hơi “ phải rồi, sách vở, bí kíp có khi lại để ở phòng đọc chứ”. Nói là làm, tôi quay sang tìm kiếm phòng đọc sách xem thử như thế nào. Khi tôi vừa chuẩn bị bước ra khỏi phòng, thì đập vào mắt tôi mà một cuốn sổ nhỏ, nhìn cũng khá là lâu lắm rồi, nhưng lại có gì đó quen thuộc. Vì thế thuận tay tôi cầm cuốn sổ lên, chưa kịp mở ra thì có một bức ảnh cũ được kẹp vào đó lòi một phần ra ngoài. Tôi kéo tấm ảnh đó ra khỏi cuốn sách. Cùng lúc, phía dưới nhà tôi nghe có tiếng gọi
lớn - Dì Tư ơi? Con về rồi đây………. Giật mình, tôi làm rớt cuốn sổ và cả bức hình xuống nền, còn chưa kịp xem xét bên trong có gì nữa. Tôi giật mình chạy nhanh ra phía cầu thang, đang không biết phải làm như thế nào thì thấy hắn ta vứt cặp trên chiếc ghế salong rồi đi vào nhà bếp. Cơ hội đến nhanh, tôi lấy trong ba lô mình ra chiếc áo mưa màu xanh lá cây mang vào, đề phòng bất trắc hắn ta phát hiện có người, nhưng tôi không muốn hắn nhận dạng ra tôi trong tình huống này. Thế là tôi kéo chiếc áo mưa lại, nhắm mắt nhắm mũi, thở đều xuống một hơi rồi chạy nhanh ra khỏi căn nhà. Khi đã đứng ở ngoài khu vườn, tôi mới có thể thoải mái thở đều hơn được. Nhưng rồi bỗng dưng….điện thoại tôi reo lên bản nhạc “Bay cao nào cùng bay cao nào, bay lên nào cùng bay lên nào, nào mình cùng ZinZin” ở trong ba lô. Nhưng giờ đang phải mang áo mưa, tôi không thể tắt được âm thanh đó, chắc chắn đã đến tai hắn ta trong nhà rồi, vì thế tôi chạy nhanh ra cổng ( may là cổng không bị khóa), rồi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh vì sợ phát hiện. Phía sau có người chạy theo tôi, nhưng mà tôi nhanh chân chạy đi một khoảng rất xa nên hắn ta không thể đuổi theo kịp.Thế là trên quãngđường đi, trời nắng nóng không dưới ba mươi độ, lại xuất hiện một con nhóc mang áo mưa (?), tình thế hiện tại làm ai đi ngang qua cũng quay lại nhìn tôi đầy dấu chấm hỏi trong đầu. Còn tôi chẳng mấy bận tâm nữa, vì tôi có cảm giác như mình vừa đi ăn trộm và suýt bị bắt gặp, chỉ hi vọng tránh né

được tên Hàn Thiên đó mà thôi. Sau một hồi đi ngẩn ngơ giữa đường, tôi cũng đã đến nhà mình - Nè…sao gọi bà/ chị không bắt máy hả, lại thuê bao nữa. - Chắc hết pin Tôi ung dung hạ cánh xuống chiếc ghế ở phòng khách, rồi đáp lại Trung bột và Điệp Nhi, uể oải cầm ly nước lên tay tu một ngụm hết sạch. Sau đó dõng dạc tuyên bố - Kế hoạch thất bại rồi Chương 7: Kế hoạch B - Tại sao hắn ta lại có thể về sớm như thế được nhỉ? Trung bột gõ gõ một ngón tay vào cằm, rồi đi lui đi tới trong phòng khách nhà tôi, ngẫm nghĩ - Làm sao tui biết được, làm tôi một phen hết hồn Tôi trả lời cộc lốc, nóng nảy nhìn ba đứa kia - Mà làm ăn kiểu gì lạ vậy hả? bảo theo dõi tên Hàn Thiên kia thì không theo dõi, lại đi đâu đâu Tôi tiếp tục càu nhàu. May mà tôi không bị bắt gặp, chứ nếu không thì…phải làm sao - Xin lỗi mà chị Hai, em tưởng hắn ta sửa xe lâu lắm, nên đi vào quán…bida làm trận thôi mà Tên út Nhật Quân gãi đầu, nhăn nhó mặt mày xin lỗi….Có mỗi tội bám đuôi cũng làm không xong. - Nhưng mà chị Hai, chị bay qua cái hàng rào đó thật à? Ghê nhỉ… Điệp Nhi sau một hồi ngẩn ngơ, cũng quay sang nhìn vào mặt tôi hỏi một câu cảm thán rồi ra vẻ khâm phục. - Chứ sao, ngày trước anh đã từng…. Trung bột bỗng lên tiếng trước tôi, cười lớn rồi nhìn chúng tôi chuẩn bị nói gì đó. Nhanh chóng tôi nhảy cả người sang tên kia, vừa vặn bịt được cái miệng nói lung tung của hắn ta. Để mặc cho hai đứa kia nhìn nhau đầy dấu chấm hỏi. - Ớ… - Ông câm cái miệng lại đi, nói năng lung tung Tôi cáu lên - Có ...chuyện ...gì …vậy? Hai đứa đó đồng thanh một cách chậm chạp, tôi xua tay rồi lảng sang chuyện khác - Đã nói là không có gì, hỏi gì mà hỏi hoài. Mà sao ông dụ được bà giúp việc đi xa vậy hả? - ờ thì…tôi liều, tôi vào nhà đó, tôi bảo tôi là bạn mới của cậu chủ nhà đó. Rồi ngồi một xí, tôi nói là muốn đi mua chút đồ mà không biết siêu thị ở đâu,khu này khó tìm quá. Thế là bà ấy cũng nói là muốn đi mua ít đồ về ăn trưa luôn, nên…. - Ông điên à? Thế lỡ bà ta nói với tên Thiên kia về ông, thì cũng lộ tẩy ra tôi à, hứ Tôi làm loạn lên, đứng lên túm cả tóc đẹp của Trung bột mà giật cả một nắm tóc,mặc cho hai nhỏ nhà tôi ngăn cản nhưng vô ích, tôi dính hắn như keo, hắn ta la óai lên, rồi khi sự tức giận của tôi thuyên giảm, tôi mới rời khỏi người hắn - Bà yên tâm đi, sẽ không… - Tại sao không, bà ta là người của hắn, không phải người của ông - Nhưng chắc chắn hắn sẽ
không nghi ngờ bà. Được chưa. Tôi đảm bảo Tôi thở hồng hộc, thở hắt, thở than ra rồi lấy hít một ít không khí vào phổi, tiếp tục nhìn hắn nói một cách chắc chắn -Thật không? - Thật mà Trung bột cũng nhìn tôi, nói dứt khóat. Mỗi lần cậu ta nhìn vào mắt tôi, nói thẳng thừng không ấp úng, thì tôi tin cậu ta có thể làm được. Xem như tôi tin cậu lần này vậy - Được rồi…..bàn tiếp kế hoạch B đi. - Aida, hôm qua cậu sửa xe xong sớm không, về nhà có an toàn không.hihi Tôi vứt chiếc cặp thật mạnh sau chiếc ghế, rồi quay sang nhìn cậu ta mỉm cười thật tươi. Hắn ta cũng dừng lại việc đọc sách, nhìn lên tôi một hồi thật lâu, tôi không hiểu hắn sao lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn chỉnh đốn lại vẻ mặt rồi quay sang tiếp tục đọc sách - Bình thường Gì chứ? Có phải tôi vừa nhìn nhầm không? Tại sao hắn ta lại thay đổi nét mặt một cách nhanh chân như vậy chứ? - À, hi… không có gì đặc..biệt chứ? Tôi vờ vuốt nhẹ mái tóc ngắn của mình, đầu không dám ngẩn lên nhìn hắn. Nhưng một hồi sau, vẫn không thấy hắn ta trả lời, tôi liếc nhẹ sang nhìn hắn. Thì ra là chăm chú đọc sách đến nỗi không còn để ý gì đến xung quanh. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm phần nào, hắn vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất bình thường từ tôi. Mà ngày nào lên lớp cũng đọc sách, thành thánh hả, hèn gì học giỏi thế. Tôi cũng phải noi gương theo mới được, lôi trong ba lô ra cuốn sách dày cộp về kinh tế học quản trị, nhưng giật mình vì trong ba lô còn còn một túi đen, mềm mềm. Tôi giật mình thụt tay về lại, đến nổi cả da gà, tên bên cạnh tôi thấy tôi gây ra tiếng động mạnh vậy, đưa ánh mắt tò mò nhìn sang, tôi nhanh chóng nằm sấp xuống bàn che lại chiếc túi đen, rồi quay mặt sang hắn cười lớn - Ôi…ôi đau bụng quá à, sáng nay không biết đã ăn gì nữa. hix Rồi làm vẻ bộ mặt khổ sở nhất có thể. Sau đó điện thoại tôi có tin nhắn đến, tôi nhăn mặt lấy điện thoại từ túi ra “ sao rồi, em chuẩn bị dụ anh ấy ra nhé” “ ok. Nhưng là đồ thật…hay giả vậy” “ giả thôi, chị có gì mà sợ….” “ được rồi, vào đi” Sau khi nhắn tin với ả Điệp Nhi xong, tôi quay sang hắn cười một cái thật tươi, sau đó vờ nằm úp xuống bàn rên rỉ “ đau quá..đau quá à” - Đau thì cô nên lên phòng y tế nghĩ ngơi đi, ngồi học cũng không tiếp thu được gì đâu. Lần đầu tiên tôi thấy hắn có những lời nói quan tâm tôi như thế. Trước giờ tôi nghĩ hắn chỉ là loại lạnh lùng như băng, không giao du, kết bạn, không quan tâm đến ai chứ. Hay là tôi tai tôi vừa nghe nhầm. Tôi nhìn hắn một hồi lâu, rồi lấy tay mình ngóai một cái thật sâu vào lỗ tai đến đau cả não, nhằm vơ vét hết những rào cản trong tai ngăn chặn câu nói của hắn đến tôi. Nhưng rất tiếc, câu hắn vừa nói, không có một milimet nào tôi nghe nhầm cả. Tự dưng lòng tôi có chút cảm động,nhưng nhanh sau đó, mọi thứ bị sụp đổ - Nhìn cái gì, thấy trai đẹp đến lòi cả mắt ra vậy à? Như một gáo nước lạnh dội vào niềm tin tưởng của tôi dành cho hắn, hết sạch. Không có khoan dung độ lượng gì hết nữa. Tôi làm bộ mặt kháu khỉnh đến tức giận, quay sang hướng ngược lại với hắn, nằm gục xuống bàn, chờ đợi một người đến. - Anh Hàn Thiênnnnnnnnnnnnnnn…………………….. Từ ngoài cánh cửa lớp, con nhóc cũng đã xuất hiện. Vì là ở trường nên nhỏ chỉ có thể mang đồng phục trường với chiếc sơ mi trắng bên trong, bên ngoài là áovest đỏ sẫm, chân váy màu đen ngang đầu gối,hôm nay còn bày đặt cài cả băng rôn như em bé lớp sáu nữa chứ. Không hiểu nhóc đẹp nỗi gì mà mới bước vào lớp, tất cả lũ con trai đều ồ lên thành một làn sóng, khiến người tôi bất giác lại nổi cả da gà lên thêm lần nữa. Tên ngồi bên cạnh tôi vẫn im lặng, tôi ngước lên nhìn hắn, rồi nhìn sang nhỏ nháy mặt một cái. Sau đó lên tiếng - Em đến đây làm gì? Tôi hỏi - Em đến mời anh Hàn Thiên sang phòng giáo vụ, có cô giáo muốn gặp anh ấy. hihi. Với lại…em cũng muốn gặp anh ấy - Ẹo…thôi đi đi Tôi vờ như không quan tâm, tiếp tục gục xuống bàn học. - Cám ơn em, đi thôi Sau đó tôi nghe thấy tiếng
gấp sách lại, rồi bên cạnh tôi hắn đứng lên, đi cùng với Điệp Nhi. Con nhóc quay lưng sang tôi, đầu ngoái lại, gật đầu một cái hi vọng tôi thành công. Lần này chắc chắn hắn sẽ chết ngất trong lớp học, rồi sẽ trở thành nhân vật chính trong bản tin tuần này của trường. Tin sẽ như thế nào ấy nhỉ “ chàng hotboy từ Úc và sự yếu đuối của cậu ta” hay là “ thần đồng và những nỗi sợ hãi”,… Chỉ tưởng tượng ra thôi, mà tôi đã có thể cười đến một cách đau bụng. Nói rồi, tôi lôi bịch đen trong túi sách của mình ra, quay ngang dọc nhìn mọi người đang chăm chú đọc sách, nói chuyện. May mắn thay bàn tôi nằm ở vị trí cuối lớp, nên ít người để ý. Tôi

nhanh chóng mở ba lô của tên đó ra, rồi đổ cả bao đen những thứ ghê rợn vào trong túi sách của hắn, sau đó nhẹ nhàng kéo khóa lại, kế hoạch tiến triển không tồi… Sau giờ giải lao, tôi thấy hắn quay lại bàn học, người có vẻ mệt mỏi. Hắn ngồi xuống bàn, lấy chai nước khoáng ra uống một mạch đến sạch chai nước, sau đó nới calavat ở cổ ra. Trông hắn lúc này vô cùng lãng tử, lại có phần gì đó rất quyến rũ, nam tính. Tôi ngẩng đầu mình lên cao, bịt lại mũi và miệng, vì sợ sẽ thốt ra những âm thanh không nên có. Cái quái gì chứ, tên vô lại như hắn, tôi không thèm nhìn. Sau đó tôi hồi hộp khi thấy hắn mở kéo cặp ra, tôi vờ như đang cầm bút viết bài vào vở, nhưng mắt thì vẫn liếc nhìn xem thái độ của hắn. Gì nữa vậy, hắn ta không thét lên, hay là nhảy bật ra ghê, mà chỉ là kéo cặp ra, nhìn chằm chằm, mặt tái nhợt, rồi vài giây sau đó, bình tĩnh lại, kéo khóa cặp, tiếp tục đọc sách. Chuyện này là sao? Hắn là công tử bột mà lại không sợ mấy con động vật kinh dị đó ư? Hay tại vì chỉ là đồ giả? Hay đồ giả này trông không giống thật cho lắm. Khi tôi mảy may suy nghĩ, thì tên đó cũng nhìn sang tôi. Sau đó nói nhỏ trong miệng, nhưng đủ để tôi có thể nghe thấy - Hiền Nhi, là cô làm phải không????? Hằn gằn từng chữ một, làm tôi một phen muốn bật ra khỏi ghế chạy thóat. Nhưng may mắn tôi vẫn còn đủ bình tĩnh, thế nên tôi xua tay - Không không…tôi làm gì cơ chứ…tôi đi xuống phòng y tế nãy giờ mà. Hình như khả năng diễn xuất của tôi càng ngày càng đạt, tôi còn khâm phục mình nữa là chứ đừng nó đến người khác. Sau đó tên đó không nói gì hết nữa. Suốt cả tiết học tôi cứ thấp thỏm lo sợ. Khi vừa tan
2hi.us