Truyện Teen - Cuộc So Tài Học Đường
Tác giả: Internet
Truyện Teen - Cuộc So Tài Học Đường
đám người – giờ còn được gọi là thuộc hạ của tên quỷ râu ria…chúng đã phát hiện ra hai người họ…Kim Huyền Ảnh nhanh tay đẩy Kỳ Thiên Văn xuống dưới, vẻ mặt ko một chút gì sợ hãi: “Đi đi…ở đây giao cho tôi” “Mỹ Lan thì sao?” “Yên tâm đi…Oái!!!” “…” Trong nháy mắt, Kim Huyền Ảnh bị cả đám lao vào như bọn thú đang đói bỗng tìm được con mồi lí tưởng…vì quá bất ngờ nên hắn ko thể xoay sở tình thế nên bị đấm một cú vào mặt...tức thì một tên to con ghì chặt hai tay của hắn mặc cho mấy tên còn lại đánh ‘bốc’ tơi tả vào lồng ngực… Kỳ Thiên Văn thấy thế liền lao vào ngay cứu bạn, cả hai liên thủ tung mấy cú đá xoáy liên hoàn vào chúng khiến cả đám lăn cù ra đất, mồm còn ngáp ngáp… “Yeah!!!” Hai anh chàng chưởng tay chúc mừng…đồng thời nhìn lại nó… Bỗng Kim Huyền Ảnh lên tiếng: “Thôi cậu ở đây coi chừng cô ấy đi, để tôi đi xuống xem sao” “Sao hồi nãy cậu đòi ở đây mà?” Kỳ Thiên Văn giơ tay chặn đường Kim Huyền Ảnh…hai ánh mắt đụng nhau. “Lúc đó là vì có bọn lính, tôi sợ cậu ko đánh lại chúng thôi” Hắn cười nhạt. “Cái gì? Hồi nãy tôi còn cứu cậu đấy nhé!!!” “Chuyện ngoài ý muốn thôi chứ tôi biết nếu đấu tay đôi cậu ko bằng tôi đâu…Cậu ở lại đi, nếu tôi một đi ko trở lại thì cũng còn có cậu bảo vệ cô ấy” “…” Nói rồi ko đợi phản ứng của Kỳ Thiên Văn, Kim Huyền Ảnh dò theo ánh sáng của mặt trời chiếu vào ngay tâm cánh cửa mà đi xuống…bóng của hắn từ từ khuất dần để lại cái bóng đứng trên đó còn
đang bất động và một cái bóng khác nằm dài trên đất ko biết gì… ---------------------------------- Cứ tưởng càng đi sâu ánh sáng sẽ hẹp dần, ai dè…ở dưới lòng đất này lại có một căn phòng cỡ lớn tràn đầy ánh sáng….chúng khiến cho KimHuyền Ảnh phải hoa hết cả mắt… Có lẽ hắn đã dự đoán được cái bí mật ấy là gì??? Nhưng đến đây rồi, thì cái dự đoán ấy như bị gió thổi tung lên hết, ko còn một mảnh nào còn sót lại…nói đúng hơn là chúng hoàn toàn sai bét… Một căn phòng tương đối sạch sẽ hơn cái căn nhà trên nó, mặt dù ánh sáng ko phản chiếu qua các khung cửa sổ nhưng chúng có từ những chiếc máy phát sáng nhân tạo hiện đại… Cạch… “Ôi trời!” Hắn vừa chạm phải một vật gì đó…nhìn kỹ hóa ra là một chiếc máy quay phim đặt sát ngay vách tường… Kế bên đó là một kệ đầy sách…những tờ tạp chí điện ảnh với những ngôi sao trẻ đầy triển vọng của năm, những cuốn băng ghi hình của họ, có những cuốn băng hậu trường Hollywood…và còn nhiều thứ lặt vặt liên quan đến nghệ thuật… Tự nhiên trong hắn nảy lên cái ý nghĩ khiến hắn phải bật cười thành tiếng: “Thì ra là dzậy…-.-…” Quay trở lại với hiện tại… Tất cả bây giờ là tám người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn rộng lớn, trên bàn trải một chiếc khăn trắng tinh thoang thoảng mùi hương của các loại hoa hồng… Không khí trở nên dễ chịu hẳn, tâm trạng con người cũng thoải mái hơn…họ nói chuyện tự nhiên và thân thiện đến bất ngờ… “Trời ơi! Hóa ra chú là đạo diễn hả???” “Phim kinh dị nữa mới ác chứ!!! O,O” “Chú làm ghê quá đi mất!” “Tụi cháu chạy đến bỏ cả dép đây này!” “Đến giờ mà vẫn còn nổi da gà ấy…T.T” “…” Hai bà bạn Ái Tử Ân và La Tố Tố thi nhau nói chí chóe, người này chưa nói xong người kia đã nhảy vào tiếp chuyện,… Nó nhớ ngày thường đi chơi chung hai bả ít nói lắm mà, chỉ lo ngắm nhìn mấy tên ‘đẹp giai’ thôi, xong lại ngồi đó mà mơ mộng viễn vông …. chả biết sao hôm nay được gặp cái chủ đề ‘cực hot’ này, họ lại có hứng đến thế nhỉ???… nó muốn ngăn lại cũng ko được-.-… Mãi cho đến khi hai tên Hứa Gia Lạc và Lâm Dĩ Kì cùng tằng hắng giọng, hai bà bạn của nó mới bớt nói được chút ít…ôi amen!!! Giờ thì nó có thể mở miệng được rồi…Nó quay sang hỏi chú Ngoạn trong khi ánh mắt lại quét xẹt qua tên kế bên-Kim Huyền Ảnh: “Dzậy là sau khi chú đi về thì phát hiện ra Kim Huyền Ảnh đang ở dưới đó à???” Chú Ngoạn mỉm cười với nó, lòng đầy tự hào: “Đúng dzậy, sau đó thì cháu cũng biết rùi đấy…anh bạn này rất thông minh phải ko?” “Cậu ta chỉ nhìn thấy một góc nhỏ trong phòng làm việc của chú thôi mà đã biết hết tất cả mọi diễn biến” “Hơ…đúng là…thông – minh thiệt !” Sặc…nó nói một cách miễn cưỡng, ko biết chú này nghĩ gì mà nói hắn ta thông minh…Chứng cứ rành rành ra đấy có tên ngốc nào mà chả biết…Nếu lúc đó người ở dưới căn phòng ấy là nó thì nó cũng đoán ra được dzậy??? Chẳng qua là hắn ta hên thôi…đâu cần phóng đại lên thế chứ!!! “Kim Huyền Ảnh…cậu đúng là rất – giỏi !” Nó nghiến từng chữ nói với hắn, hai con mắt mún lọt ra ngoài dzậy… “Ồ…Quá khen! Quá khen!!!” Hiểu ý, hắn nhe cái hàm răng trắng tinh ra cười đắc ý… Thấy hai ánh mắt đụng nhau hơi bị lâu, mọi người ai nấy đều căng thẳng nhìn….Ko một ai lên tiếng, Tố Tố thì cắn chặt nguyên ngón tay của nhỏ… Bỗng câu nói của Kỳ Thiên Văn như cắt đứt
sợi dây vô hình nối giữa nó và Kim Huyền Ảnh: “Tại sao chú lại chọn nơi này để quay phim???” Trời!!! Sau khi nghe cậu ấy hỏi xong, tất cả mọi người như mún té ngửa…đến nó và Kim Huyền Ảnh cũng phải ngây người ra…-.-…Thế mà mọi người cứ tưởng cậu ấy sắp tuyên bố điều gì quan trọng lắm chứ…Nhưng dù gì, cậu ấy cũng đã giúp nó trở về với vị trí của mình, ko dán con mắt vào Kim Huyền Ảnh nữa… Chú Ngoạn thấy tình hình đã ổn, thở phào một cái rồi trả lời: “Thật ra đây là phim trường riêng chú đã xây lâu lắm rồi, tất cả mọi người ban đêm đều vào đây làm việc…có điều do kinh nghiệm chưa đủ nên những bộ phim trước đây ko được mọi người ủng hộ lắm…” “Vài ngày trước trong lúc đang dựng cảnh thử nghiệm cho bộ phim sắp tới thì gặp mấy đứa…đột nhiên thấy có ý tưởng mới nên dùng mấy đứa diễn thử lun” “Nhưng sau đó thì cậu bạn
của mấy đứa phát hiện ra ‘âm mưu’ của chú rồi…tiếc thật đấy!” ………… Hu hu hu Tiếc ư??? Riêng nó đây thì chả thấy tiếc tẹo nào, nếu tên Kim Huyền Ảnh mà ko phát hiện ra sớm thì có ngày nó bị đau tim cho đến chết mất… Nhưng có điều… “Đáng lẽ sau khi phát hiện ra rồi, chú cũng định thả b Chương 8 Nhắm mắt lại…nó cảm giác như mình đang bay Bay đến một nơi thật đẹp, tựa như là ‘bồng lai tiên cảnh’… Ở đó, những nàng tiên tung tăng nhảy múa… Hàng vạn đóa hoa tỏa ngát hương thơm… Ôi! Những thiên sứ với đôi cánh trắng… Xung quanh tỏa ánh hào quang rực rỡ... Thiên sứ nào cũng nở một nụ cười dễ thương… Làm cho tâm hồn ta càng thêm bay bỗng… … Binh!!! Một âm thanh chói tai vang lên trên cánh cửa ra vào của lớp học khiến chúng bị bật tung… Ba cái bóng to cao vạm vỡ hừng hực khí thế bước vào lớp… Ôi! Giấc mơ tuyệt đẹp chưa có hồi kết của nó đã bị đập nát tan tành… Tên nào??? Tên nào dám làm chuyện này??? Ta đây ko ‘phanh thây xẻ thịt’ mi ra mới là lạ!!! Trong lúc nó đang nghiến răng ken két nguyền rủa….Bỗng từ đâu mấy đứa nữ sinh trong lớp nhốn nháo cả lên, chạy ùa ra ngoài xem những ‘vị khách’ vừa viếng thăm lớp nó…ánh mắt tràn đầy hạnh phúc… Hừm! Khỏi cần nhìn nó cũng biết…chắc toàn mấy tên khỉ ngố rãnh rỗi ko có chuyện gì làm qua đây tán gái đây mà!! Có đứa nào ngốc mới mò ra xem tụi bây, thật là mất mặt quá đi!!! Nghĩ thế, nó tiếp tục gục mặt xuống bàn chuẩn bị ngủ tiếp…Nhưng sau đó lại bị bàn tay ai đó lôi bật dậy, một giọng cười quái đản vang bên tai: “Hê hê…Mỹ Lan! Ra đây xem ai đến này!” Hai bà bạn Ái Tử Ân và La Tố Tố cùng nhau chạy đến bên nó, nhất quyết lôi nó ra khỏi cái bàn ‘ngủ’ cho bằng được, trong khi nó thì chỉ muốn chôn chân ở đó thôi…mấy ngày qua nó đã mệt mỏi với cái nơi quỷ quái kia lắm rồi!!! “Tui ko đi đâu” Nó chống cự quyết liệt, hai tay ôm chặt cạnh bàn. “Thôi đi mà, hiếm lắm mới có ‘giai đẹp’ ghé thăm…bà đừng làm bộ làm tịch nữa!” Ặc…cái con Tử Ân này, nhỏ tưởng ai cũng ‘mê giai’ giống nhỏ sao??? Bà‘té’ đi!!! Nó nhất quyết ko làm mất phẩm giá của con gái. Nhưng khổ nỗi… với sức mạnh ‘vô song’ của Tử Ân và Tố Tố, nó đành chịu thua…Hai đứa nó đã ‘thuyết phục’ được ‘đệ nhất mĩ nữ’ của trường Noble ra xem mặt những ‘vị khách’ mới đến… Với cái mặt mới tỉnh sau một chuyến đi du ngoạn chốn ‘bồng lai’, hai chân của nó lạng lách qua từng đám nữ sinh một cách khốn khổ… Để rồi, đứng trước mặt nó là một gương mặt… ‘nhìn là mún ói’… “Oẹ…” “Ý…Mỹ Lan…công chúa Mỹ Lan…” Tên khỉ này vừa nhìn thấy nó, hai mắt bỗng sáng rực, ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt nó…sau đó vỗ tay nhảy cẩng lên sung sướng. T.T Trời!! Nó như mún ngất xỉu tại chỗ…hóa ra là một tên bê đê…cái tên mà làm cho bao ánh mắt của nữ sinh tràn ngập hạnh phúc đây sao??? “Ủa? Sao kì dzậy?” Tố Tố mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, sau đó lè lưỡi ko hiểu gì. Tử Ân cũng chả tốt hơn là mấy, nhỏ làm động tác để tay lên trán, cái đầu quay mòng mòng như mún xỉu đến nơi. Ba đứa tụi nó đứng im như tượng, mặt thộn ra một đống cho đến khi cái tên khỉ ngố bê đê đó bị ai xô ra chỗ khác, nhường chỗ cho những ‘vị khách thật sự’ thì tụi nó mới hoàn hồn trở lại. Mới đây vài giây, nó còn ngẩn tò te với một bé ‘fan’ – mặc dù hơi sốc vì dung mạo ‘khác người’ nhưng đó chỉ là cơn chấn động nhẹ còn bây giờ mới thật sự là cơn chấn động mạnh, chúng khiến cho cái căn phòng này sắp bị bùng nổ đến nơi bởi những tiếng gào rú khủng khiếp của đám nữ sinh. “Ý…nhầm rồi, hồi nãy nhầm…hơ hơ!!!” “Đây mới thật sự là ‘vị khách’ mà chúng ta mong đợi” Tử Ân và Tố Tố thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên ánh mắt sáng như sao, nhắm thẳng hai trong ba ‘vị khách’ mà tiến, ko quên nở một nụ cười rộng đến tận mang tai. Oái!! Hai đứa này, dám ‘bỏ bạn theo giai’ á… mấy bà xem tui là gì hả??? Gừm!!! Ức quá! Ức quá! Đầu nó như sắp bốc khói đến nơi… Cái tên Kim Huyền Ảnh khốn kiếp kia! Sao chỗ nào mi xuất hiện là y như rằng ta đây bị ném vô sọt rác dzậy? Cả
đám nữ sinh của mấy lớp bên cạnh cũng kéo nhau ầm ầm lại chiêm ngưỡng bộ ba của lớp RM…Nó có cảm giác sau mấy ngày vắng bóng, ‘fan’ hâm mộ của họ càng ngày càng đông thì phải…Còn nó thì…hu hu T_T Ông trời thật là bất công! Sao cái gì tốt đẹp nhất cũng ném cho hắn hết dzậy? Trong khi nó mới là người chịu khổ nhiều nhất, hắn chỉ ‘ngồi mát ăn bát vàng’ thui, thật là ko chịu nỗi!! Nó cũng nhắm ‘một trong ba’ tên đó mà thẳng tiến, những học sinh khác vừa nhìn thấy nó bước ra, ai nấy đều ‘mồm chữ O’ ngạc nhiên, họ thi nhau dời chỗ tránh đường cho ‘công chúa Noble’,…mong chờ sẽ có một màn kịch hay. “Kim - Huyền - Ảnh…” “Dương - Mỹ - Lan ...” Nó và hắn đồng thanh một tập, hai ngón trỏ chỉ thẳng vào đối phương. Trong khi đó, hai ánh mắt lại hoàn toàn khác nhau, mắt nó như mún thiêu đốt cái người đứng trước mặt còn hắn lại lộ lên vẻ vui sướng, hạnh phúc: “Cậu đến đây làm gì?” “Thì ra cô ở đây à?” Nó và hắn đồng thanh tập hai. Trong lúc nó đang suy nghĩ “Tên này hắn tìm mình chắc có âm mưu gì đây?” thì hắn lại gãi gãi đầu, cười hi hi…y như một tên ngố. Thái độ kì quặc của hắn khiến nó càng nghi ngờ hơn,…ko biết sáng nay hắn có uống thuốc chưa ta??? Không khí trong lớp học giờ ra chơi đáng nhẽ phải ồn ào, sôi nổi hơn những giờ khác…nhưng bây giờ lại trở nên khó thở đến lạ lùng bời số lượng người xem càng ngày càng đông. Ko ai nói gì, họ dường như đang chờ đợi nó và Kim Huyền Ảnh xem ai là người lên tiếng tiếp theo…Nhưng nó và Kim Huyền Ảnh vẫn nín thinh thít. Ko hiểu sao đứng trước mặt hắn, nó lại quên đi cái ‘mối thù truyền kiếp’ kia, mặt nó hiền như cục đất. Hắn cũng ko còn nở cái nụ cười tinh quái khi gặp nó, lúc bấy giờ trông hắn thật đẹp, tựa như một thiên sứ…nếu có thêm một đôi cánh trắng muốt thật mềm mại thì có lẽ hắn đã hoàn toàn giống với thiên sứ trong giấc mơ của nó rồi. Trái tim bé nhỏ, mong manh của nó đập loạn xạ trong lồng ngực… Thình thịch…thình thịch… Ôi! Ko xong rồi! Nếu cứ tiếp tục thế này chắc tim nó bị vỡ ra mất… Bộ dây thần kinh của nó cố gắng hoạt động bình thường, nó phải nói gì đó mới được… “Cậu…” “Ơ…” Kim Huyền Ảnh cũng vừa lên tiếng, môi hắn mím lại lưỡng lự hồi lâu, sau đó thì: “TỐI NAY ĐI CÔNG VIÊN NHÉ! 7 GIỜ!” Cái gì???O.O Nói xong, ko cần biết nó có đồng ý hay ko, hắn nở một ‘nụ cười thiên thần’ với nó
rùi quay sang đám ‘fan’ nữ ‘bye’ một cái ra về. Lâm Dĩ Kì và Hứa Gia Lạc đi theo sau hắn…Cả ba cái bóng đi đến đâu để lại những ánh mắt ‘đắm đuối si mê’ theo đến đó. Binh! Binh! Choáng váng! Mặt mày xây xẩm! Hắn…Đang hẹn hò với nó hay là ra lệnh cho nó dzậy? Nó cố gắng đứng thật vững, ko thể để cho hắn biết rằng nó đã bị hắn ‘hớp hồn’… Nó đứng đó, để cho bao ánh mắt với những sắc thái khác nhau: đố kị có, ngưỡng mộ có…đổ ập vào người. Tất cả như những làn khói mỏng manh, bay qua người nó sau đó hòa vào không khí. Mỹ Lan ko để ý đến chúng, cũng ko có cảm giác gì, bây giờ chỉ có thể nghe tiếng tim mình đang đập dồn dập. 5 giờ… Bính boong! Bính boong! “Ủa? Ai dzậy cà?” Đang nằm trong phòng đọc sách, bỗng nó nghe tiếng chuông kêu cửa… Một phút sau, ở dưới nhà vang lên hàng loạt tiếng nói của con trai… Tên nào dám bén mãn đến nhà của ta chắc cũng chuẩn bị tâm lí dữ lắm à… Ha ha ha Nó đang tưởng tượng xem có phải là ‘bộ ba RM’ ko thì… Cộc…cộc… “Tiểu thư, các thiếu gia muốn gặp cô…” Anh Khanh- quản gia của nó nói to từ bên ngoài. Nó như chết lặng bên trong… Ặc..ặc… ‘thiếu gia’ ư, cái đám anh họ của nó đến giờ này mới chịu xuất hiện. Ngay từ cái giây phút chia tay trong rừng hoang, bọn họ như bốc hơi khỏi thế giới này dzậy, bây giờ tự nhiên xuất hiện, khắp người nó hừng hực ngọn lửa tử thần…Bọn bây tới số rùi!!! Rầm! Rầm! Rầm! Tiếng bước chân vang từ trên lầu vọng xuống…từng bước một, chậm mà như rung chuyển cả đất trời…khiến cho vẻ mặt của anh Khanh hiên rõ sự sợ hãi… Ha ha ha Lúc nhỏ mấy người dám ăn hiếp ta? Đến
giờ vẫn ăn hiếp ta? Nhưnglúc này đây, ta sẽ ko dễ dàng bị mấy người ăn hiếp nữa…dám ăn hiếp ta hả? Té đi!!! Đến những bậc thang cuối cùng, nhìn ra phòng khách… Ủa?...Ba! Mẹ! Ủa?...mấy tên anh họ nó đâu? Tên Dương Minh Phương đâu? “Mỹ Lan đấy à?” Mẹ nó lên tiếng. Nó trừng mắt nhìn xung quanh, ko có người nào khác cả. Quay lại nhìn anh Khanh, anh chỉ khẽ nhún vai tỏ vẻ ko biết gì. Ba nó đang ngồi nhăm nhi tách cà phê, kế bên là một tập tạp chí. Mẹ nó thấy vẻ mặt kì dị của nó, hiểu ý liền giải thích: “Ưkm…họ đợi con lâu quá lại sắp trễ giờ hẹn gì đó nên đã về trước rồi” Bùng! Bùng! Đầu nó như bị một cây búa đập vào thật đau! Gừm! Chưa kịp tính sổ với bọn họ thì bọn họ đã chạy trốn trước rồi… “Đã dzậy còn đến làm gì? Khiến người ta phát cáu!” Nó hậm hực. “Thì đến chơi chút có sao…với lại anh con còn đưa một tờ tạp chí khá hay đấy chứ!” Cái gì? Tạp chí? Nó trợn tròn mắt. Mẹ nó lấy tờ tạp chí điện ảnh trên bàn đưa ngay cho nó trong khi ba và mẹ nó đều cố gắng nén cười. Nó cầm lên, ánh mắt dò xét….chuyện gì đây??? “Tin cực ‘hot’ dành cho giới trẻ: Dự án quay phim kinh dị tại ‘Lãnh địa của quỹ’ đã bị bác bỏ, thay vào đó là một sự lột xác đầy bất ngờ của đạo diễn nổi tiếng ‘kinh dị’ Doãn Ngoạn. Có lẽ đã quay khá nhiều bộ phim kinh dị, ko tạo được sức hút cho người xem nên năm nay, ông đã quyết định chuyển sang một thể loại mới: học đường, tình cảm và hài hước, lãng mạn. Theo như được biết trong buổi họp báo vừa qua, nguyên nhân của sự việc lần này là do sự xuất hiện bất ngờ của bộ 3 FM và RM mà nổi bật nhất vẫn là hai đối thủ nặng kí trong các cuộc so tài ở Noble, đó là Công chúa có gương mặt ‘siêu kute’ - Dương Mỹ Lan và thần tượng của các ‘fan’ girl - Kim Huyền Ảnh…ngoài ra còn có sự xuất hiện của ‘hot boy Kang Hoo’- Kỳ Thiên Văn… Đạo diễn Doãn Ngoạn cảm thấy ở các cô cậu học sinh này có một sức hút đặc biệt và những sự việc diễn ra xung quanh họ đều khá thú vị nên ông đang có dự định ‘tiến cử’ họ làm diễn viên chính cho bộ phim sắp tới có tên là ‘Cuộc so tài học đường’…” Mỹ Lan đọc chăm chú đến nỗi muốn dán luôn mắt của mình lên đó… Trời ơi!!! Có phải nó đang nằm mơ ko??? Diễn viên á! O__O Trong lúc nó chưa kịp định thần lại thì cả phòng khách đã rộ lên những tràn vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng nó… Mẹ nó dùng ánh mắt tràn đầy tự hào nhìn đứa con gái: “ Ôi! Cuối cùng con cũng đã thừa kế sự nghiệp còn dang dở của mẹ…hạnh phúc quá đi mất!” “T__T Mẹ…” Mẹ nó choàng tay ôm nó hôn thắm thiết, ba nó phì cười… Đột ngột, mẹ nó trở nên nghiêm túc lạ thường…vẻ mặt trầm trọng…Nó ngớ ra trước mặt, tay chân run run…chả biết mẹ nó đang định làm gì nó nữa đây??? “Mỹ Lan! Con….” Nó căng thẳng, mẹ nó từ từ hạ giọng…đến mức thấp nhất… “Có bạn trai rồi hả?” O__O trời!!! Câu hỏi của mẹ làm nó dựng đứng tóc gáy. No! No! No! “Làm gì có nào?” “Kim Huyền Ảnh hay là Kỳ Thiên Văn?” “Ôi trời! Chả có ai hết? Con sẽ tôn thờ chủ nghĩa độc thân mãi mãi!!!” Nó rối rít chối cãi, mẹ nó như hứng thú với cái vẻ mặt cuống cuồng, đỏ như quả cà chua chín của nó, khoái chí đè ép nó phải nói ra ‘tên’ hắn ta là ai… Làm gì có ai mà nói chứ! Mẹ thật là… Nhưng ông trời thật biết đùa giỡn, đến lúc nó sắp thuyết phục được mẹ nó rằng nó ko có bạn trai nào cả thì tiếng chuông cửa lại kêu lên. Tiếng gọi văng vẳng của hai bà bạn Tử Ân và Tố Tố nghe rõ mồn một: “Mỹ Lan! Tụi này đến đón bà nè…Đi nhanh, kẻo mặt Kim Huyền Ảnh như cái bánh bao chiều thì khốn…” Mặt nó cứng đơ như tượng sáp, hai con quỹ này sao lắm mồm thế ko biết! Mỹ Lan hối hận rằng đã ko kịp ra bóp nghẹt cổ tụi nó lại. Bên cạnh Mỹ Lan, mẹ nó cố hết sức kiềm chế: “À…biết rồi! Mẹ sẽ tôn trọng chủ nghĩa độc thân của con! Ha ha ha…” Vẫn ko nhịn được cười. Trời ơi! Đầu óc nó quay mòng mòng…bó tay thật rồi! Nó chạy ào ra ngoài với hai đứa bạn ‘thân’, lòng rối như tơ vò…chả nhẽ nó lại để mặc cho thiên hạ đồn đại cái tin tên Kim Huyền Ảnh là bạn trai của nó sao? Mười kiếp sau
hắn vẫn còn chưa đủ tư cách nữa là! Nhưng dù thế nào thì lỡ hẹn với người ta rồi nên nó đành phải cắn chặt răng mà đến công viên Blue… Ba đứa tụi nó đi bộ dọc theo con đường hướng ra biển…Công viên Blue nằm gần đó....Vừa đi tụi nó vừa ca hát khiến ai đi đường cũng phải nhìn theo, tụi nó làm như hôm nay là một ngày hẹn họ đặc biệt ko bằng… Bỗng Mỹ Lan nhìn điện thoại, nó thắc mắc: “Ủa? Mới có 6 giờ, mấy bà lại đón tui sớm chi dzậy?” “Hê hê! Hiếm khi được đi chơi với ‘BF’, phải trừ hao thời gian làm đẹp nữa chứ!” Tử Ân cười hít mắt, vỗ tay sung sướng. Thật là bó tay với nhỏ này, làm đẹp ư? Ai làm chứ nó thì miễn đi! Nhưng… “Ê! Vào shop này đi! Nghe nói mới mở, mấy đứa trong lớp tụi mình khen dữ lắm à…” Tố Tố chỉ tay sang đường bên kia, trái với đường dẫn đến công viên Blue khá xa, một shop quần áo được trưng bày thật lộng lẫy, tiếng nhạc xập xình vang khắp khu phố, tên shop phủ lên hàng nghìn ánh đèn sáng trưng… “SHOCK” ……… Sau một hồi dạo quanh, nó chả thấy kiểu nào hợp với gu của nó cả…nhưng hai bà bạn của nó lại cực kì thích, lựa đồ rất chi là tích cực… “Bộ này hợp với bà nè!” “Ko! Hợp với bà hơn!” “Còn bộ này thì sao?” “…” T__T Nhức đầu quá! Nếu còn ở đây nữa, có khi nó sẽ đổ bệnh mất. Nhanh như cắt, nó hai tay kéo lôi hai bà bạn ra khỏi cửa hàng trong khi họ vẫn cãi nhau chí chóe về chất liệu vải của chiếc váy hồng phấn cực xinh… ……… Đúng 7h… Ba cô gái với ba chiếc đầm trắng tinh khiết, tuy khá đơn giản nhưng lại cực kì cuốn hút dưới cánh cổng cao đùng đoàng của công viên Blue, ai nấy đi
qua đều phải dừng lại ít phút để ngắm các nàng. Nếu là những người thường hay xem tạp chí tuổi trẻ học đường hay giải trí điện ảnh nghệ thuật chắc hẳn đều biết đến ba cái tên quen thuộc thường xuyên đứng ngay ở trang bìa của tạp chí, khi gặp các nàng trực tiếp như thế này ắt sẽ sung sướng đến nghẹt thở mất. Còn những người chưa từng xem hay chưa từng nghe, nếu bây giờ vinhhạnh được gặp các nàng cũng sẽ ko chịu đựng nỗi trí tò mò mà về mua ngay hàng chục tập tạp chí. Những tiếng lách tách của điện thoại, máy chụp hình vang lên inh ỏi,…ánh sáng của đèn nhá lên chiếu rọi vào các nàng khiến cho các nàng càng thêm tỏa sáng trong đêm. Các nàng công chúa xinh đẹp xuất hiện giữa công chúng, thu hút hầu hết toàn bộ lượng người đi đến công viên Blue, đặc biệt là giới tuổi teen, hiếm khi mới được gặp thần tượng của họ. Ko ai biết tại sao các nàng lại đến đây nhưng đó ko phải là điều quan trọng, quan trọng là họ đã được chụp hình chung và xin chữ ký của các nàng. Tối hôm nay giống như là một buổi offline của các nàng dành cho ‘fan’ của mình dzậy. ………… Mỹ Lan và hai bà bạn của nó hì hục ký tên, chụp ảnh với ‘fan’, cười nhiều đến nỗi rách cả miệng, nụ cười thiên thần của nó gần như sượng đơ. Mỗi lần làm như thế nó ko quên ngẩng đầu lên nhìn quan sát xung quanh, tìm kiếm cái dáng cao ngòng của Kim Huyền Ảnh, nhưng chẳng thấy hắn đâu…chỉ khổ cho cái cổ của nó thôi. Cuối cùng ko chịu đựng nỗi, nó lấy điện thoại ra… Đã 8h rồi!!! Nó trừng mắt. Ba tên này, bọn họ dám cho tụi nó leo cây sao??? Tụi nó giống như con ngốc, bọn họ kêu đi thì đi…ngay cả khi họ ko đến. Trời ơi! Tức sặc máu! Quay lại nhìn đám ‘fan’ đang chờ đợi nó ký tên với ánh mắt sáng rực, tuy trong lòng đang tức sôi cồn cào, muốn bay vào nhà tên Kim Huyền Ảnh giết chết hắn ngay tại chỗ nhưng… bề ngoài nó vẫn cười tươi như hoa. Hai bà bạn của nó thì vẫn đang ký tên khí thế, ko hề quan tâm đến giờ giấc hay chuyện hẹn hò tối nay,…chắc nó cũng phải coi như đây là một buổi offline thật sự dzậy. Ha ha ha Đúng rồi! Đến đây để tổ chức offline, ko liên quan gì đến ba tên đó hết! Chuyện leo cây nhục nhã này ko thể để cho ai biết được. Hừm!!! T__T Đến 9h…mệt gần chết! 10h…chắc nằm lăn ra đất mất! ………… Đã khuya thế này mà mọi người vẫn xếp hàng đều đều cho tụi nó ký tên... Nó ko thể tưởng tượng nỗi cái đuôi ‘fan’ kéo
dài đến tận chỗ nào, ký hoài mà vẫn chưa hết được một dãy…ký đến nỗi sắp gãy cả tay. Đang định đứng lên xin lỗi và hẹn với các bạn ‘fan’ ngày khác tiếp tục thì…một chuyện ‘kinh thiên động địa’ xảy ra trước cổng công viên Blue. Một tràng ‘ồ!’ vang lên như muốn xuyên thủng màng nhĩ của nó, nó đứng bật dậy, miệng thì há hốc kinh ngạc đến tròn mắt. Cách ba nàng công chúa ko xa, ba chàng ‘bạch mã hoàng tử’ đã xuất hiện, họ đang từ từ tiến đến bên cạnh các nàng trong tiếng hò hét điên cuồng của các ‘fan’…nó có cảm giác dường như tất cả con gái trên thế giới này đều tập trung ở công viên Blue dzậy. Trời ơi! Thật ko thể tin nỗi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt! Hứa Gia Lạc, Lâm Dĩ Kì và….Kim Huyền Ảnh đã đến đây, đến với cuộc hẹn của tụi nó trong những phút cuối cùng. Đám ‘fan’ hâm mộ càng lúc càng vây quanh một cách náo nhiệt, người người chen kín hầu hết mọi ngõ ngách dẫn đến công viên Blue. Đến khi ba chàng đã đứng ‘sừng sững’ trước mặt ba nàng thì bỗng chốc, mọi âm thanh đều bị tắt, ko gian yên lặng như tờ, yên lặng đến nỗi nghe cả tiếng những chiếc lá rơi xuống, nghe cả tiếng sóng biển đánh vào bờ. Nó đứng đó, vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn bọn họ…nó ngắm nghía mãi bộ quần jean với áo thun trắng khá đơn giản nhưng lại có một sức hút kỳ lạ đến khó tả….khiến nó quên hết sự chờ đợi mỏi mòn vừa qua. Kim Huyền Ảnh nhìn một lượt xung quanh rồi trầm trồ khen ngợi: “Chao ôi! Sức cuốn hút của công chúa Mỹ Lan lợi hại thật đấy! Khiến cả thành phố biển này trở nên náo nhiệt thật!” Nó tỉnh queo, miệng cười hớn hở: “Ha ha ha, cậu quá khen…tôi còn phải học hỏi cậu nhiều! ^__^” “=__= Hơ hơ….” Hắn cũng cười lại, mặc dù nụ cười hơi gian một chút. Đột nhiên hắn giơ tay lên trời, như ra hiệu. Lập tức một âm thanh ‘bùng’ một cái vang lên, sau đó là một tràn pháo hoa nở rộ trên bầu trời với đủ màu sắc. Mọi ánh mắt cùng hướng lên bầu trời đêm đang sáng rực, những tiếng hò reo bắt đầu được ‘bấm nút’ trở lại. Trong lúc nó chưa hết kinh ngạc thì một dòng chữ màu trắng được kết tụ từ những chùm pháo hoa sáng rực hiện lên: “ Happy Birthday” Hả???O__O Sinh nhật? Ơ…Sinh nhật? Mặt nó đơ ra… ‘ba hồn bảy vía’ đều bị thổi bay đi đâu hết. Đến lúc nó kịp hoàn hồn trở lại cũng là lúc một sân khấu ‘sáng bừng’ vừa được ‘mọc’ lên. Đứng trên đó là năm ngôi sao ca nhạc sáng chói nhất: hai bà bạn của nó cùng với ‘bộ ba RM’. Âm nhạc bắt đầu nổi lên đốt cháy cả bầu không khí hiện tại. Nó đứng dưới sân khấu, giữa hàng ngàn ‘fan’ hâm mộ cùng nhau hướng mắt về phía sân khấu, từng mạch máu như ngừng chảy, nhịp tim như ngừng đập. Một bài hát chúc mừng sinh nhật được cất lên, hòa theo là tiếng ‘bè’ của các ‘fan’: “Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday … Happy birthday … Happy birthday to you…” Kết thúc bài hát là một tràn tiếng vỗ tay rộ lên như sấm dậy…Thật tuyệt vời!!! Hix…o__O thì ra hôm nay là sinh nhật của nó, dzậy mà nó cũng ko nhớ…khổ thiệt!!! Nhưng ngoại trừ hai bà bạn của nó ra, tại sao Kim Huyền Ảnh lại biết nhỉ??? Quái lạ!!! Bỗng chốc, Kim Huyền Ảnh từ từ bước xuống sân khấu giữa muôn ngàn tiếng vỗ tay, nó đứng đó như trời trồng. Đầu nó trở nên rối mù, giờ nó chỉ biết cắn chặt răng mà nghĩ: “Hắn….hắn định làm gì đây?” Đến lúc nó kịp định thần lại thì một bàn tay đã kéo nó ra xa đám ‘fan’ và dẫn nó từng bước bước lên sân khấu. Hoan hô! Hoan hô! Bis! Bis! Trời ơi! Tên Kim Huyền Ảnh này, bộ mi định bóp nát bàn tay của ta sao? Hắn nắm chặt tay nó đến nỗi tưởng chừng như gãy xương đến nơi. “Oái!” Kìm ko được, nó hét lên. “Chuyện gì?” Hắn dửng dưng nhìn nó. “o__o Gừm, cậu...mau buông tay tôi ra” “…” Hiểu chuyện, hắn đỏ mặt liền vội buông tay nó ra…và người thì quay sang chỗ khác. Đồ cái tên dê sờm, dám trêu ghẹo con gái nhà lành hửm??? Té đi!!! Nhìn bản mặt ngơ ngơ của hắn thật ko chịu nổi, Mỹ Lan như muốn đá cho hắn lăn tròn xuống sân khấu mới hả dạ. Nhưng khi nó đang chuẩn bị ‘tư thế’ thì Kim Huyền Ảnh liền quỳ xuốngtrước mặt nó và nó thì ngẩn người ra. Cả thành phố biển này lại có dịp rộ lên những tiếng hân hoan, bàn tán, vẻ mặt ai nấy đều tò mò
hướng về sân khấu. Lại chuyện gì đây? “Cậu…đứng lên đi chứ? Mọi người đang nhìn cậu kìa!” Nghe dzậy, Kim Huyền Ảnh nhìn xuống phía dưới, đúng là bọn họ đang nhìn mình thật. Song hắn quay lại nhìn Mỹ Lan, nở một nụ cười tươi: “Đợi tôi làm xong chuyện này cái!” “Cái gì?” Nó há hốc mồm ra, mở to tròn hai mắt mà nhìn hắn chằm chằm…khó hiểu quá! Ko làm cho nó và tụi ‘fan’ đợi lâu, đùng một cái….một chiếc hộp màu đỏ nhỏ bé xinh xinh đã hiện ra trước mặt nó và giữa hàng ngàn con mắt bên dưới. “Sinh nhật vui vẻ nhé! Mỹ Lan yêu dấu!” Rầm! Rầm!
đang bất động và một cái bóng khác nằm dài trên đất ko biết gì… ---------------------------------- Cứ tưởng càng đi sâu ánh sáng sẽ hẹp dần, ai dè…ở dưới lòng đất này lại có một căn phòng cỡ lớn tràn đầy ánh sáng….chúng khiến cho KimHuyền Ảnh phải hoa hết cả mắt… Có lẽ hắn đã dự đoán được cái bí mật ấy là gì??? Nhưng đến đây rồi, thì cái dự đoán ấy như bị gió thổi tung lên hết, ko còn một mảnh nào còn sót lại…nói đúng hơn là chúng hoàn toàn sai bét… Một căn phòng tương đối sạch sẽ hơn cái căn nhà trên nó, mặt dù ánh sáng ko phản chiếu qua các khung cửa sổ nhưng chúng có từ những chiếc máy phát sáng nhân tạo hiện đại… Cạch… “Ôi trời!” Hắn vừa chạm phải một vật gì đó…nhìn kỹ hóa ra là một chiếc máy quay phim đặt sát ngay vách tường… Kế bên đó là một kệ đầy sách…những tờ tạp chí điện ảnh với những ngôi sao trẻ đầy triển vọng của năm, những cuốn băng ghi hình của họ, có những cuốn băng hậu trường Hollywood…và còn nhiều thứ lặt vặt liên quan đến nghệ thuật… Tự nhiên trong hắn nảy lên cái ý nghĩ khiến hắn phải bật cười thành tiếng: “Thì ra là dzậy…-.-…” Quay trở lại với hiện tại… Tất cả bây giờ là tám người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn rộng lớn, trên bàn trải một chiếc khăn trắng tinh thoang thoảng mùi hương của các loại hoa hồng… Không khí trở nên dễ chịu hẳn, tâm trạng con người cũng thoải mái hơn…họ nói chuyện tự nhiên và thân thiện đến bất ngờ… “Trời ơi! Hóa ra chú là đạo diễn hả???” “Phim kinh dị nữa mới ác chứ!!! O,O” “Chú làm ghê quá đi mất!” “Tụi cháu chạy đến bỏ cả dép đây này!” “Đến giờ mà vẫn còn nổi da gà ấy…T.T” “…” Hai bà bạn Ái Tử Ân và La Tố Tố thi nhau nói chí chóe, người này chưa nói xong người kia đã nhảy vào tiếp chuyện,… Nó nhớ ngày thường đi chơi chung hai bả ít nói lắm mà, chỉ lo ngắm nhìn mấy tên ‘đẹp giai’ thôi, xong lại ngồi đó mà mơ mộng viễn vông …. chả biết sao hôm nay được gặp cái chủ đề ‘cực hot’ này, họ lại có hứng đến thế nhỉ???… nó muốn ngăn lại cũng ko được-.-… Mãi cho đến khi hai tên Hứa Gia Lạc và Lâm Dĩ Kì cùng tằng hắng giọng, hai bà bạn của nó mới bớt nói được chút ít…ôi amen!!! Giờ thì nó có thể mở miệng được rồi…Nó quay sang hỏi chú Ngoạn trong khi ánh mắt lại quét xẹt qua tên kế bên-Kim Huyền Ảnh: “Dzậy là sau khi chú đi về thì phát hiện ra Kim Huyền Ảnh đang ở dưới đó à???” Chú Ngoạn mỉm cười với nó, lòng đầy tự hào: “Đúng dzậy, sau đó thì cháu cũng biết rùi đấy…anh bạn này rất thông minh phải ko?” “Cậu ta chỉ nhìn thấy một góc nhỏ trong phòng làm việc của chú thôi mà đã biết hết tất cả mọi diễn biến” “Hơ…đúng là…thông – minh thiệt !” Sặc…nó nói một cách miễn cưỡng, ko biết chú này nghĩ gì mà nói hắn ta thông minh…Chứng cứ rành rành ra đấy có tên ngốc nào mà chả biết…Nếu lúc đó người ở dưới căn phòng ấy là nó thì nó cũng đoán ra được dzậy??? Chẳng qua là hắn ta hên thôi…đâu cần phóng đại lên thế chứ!!! “Kim Huyền Ảnh…cậu đúng là rất – giỏi !” Nó nghiến từng chữ nói với hắn, hai con mắt mún lọt ra ngoài dzậy… “Ồ…Quá khen! Quá khen!!!” Hiểu ý, hắn nhe cái hàm răng trắng tinh ra cười đắc ý… Thấy hai ánh mắt đụng nhau hơi bị lâu, mọi người ai nấy đều căng thẳng nhìn….Ko một ai lên tiếng, Tố Tố thì cắn chặt nguyên ngón tay của nhỏ… Bỗng câu nói của Kỳ Thiên Văn như cắt đứt
sợi dây vô hình nối giữa nó và Kim Huyền Ảnh: “Tại sao chú lại chọn nơi này để quay phim???” Trời!!! Sau khi nghe cậu ấy hỏi xong, tất cả mọi người như mún té ngửa…đến nó và Kim Huyền Ảnh cũng phải ngây người ra…-.-…Thế mà mọi người cứ tưởng cậu ấy sắp tuyên bố điều gì quan trọng lắm chứ…Nhưng dù gì, cậu ấy cũng đã giúp nó trở về với vị trí của mình, ko dán con mắt vào Kim Huyền Ảnh nữa… Chú Ngoạn thấy tình hình đã ổn, thở phào một cái rồi trả lời: “Thật ra đây là phim trường riêng chú đã xây lâu lắm rồi, tất cả mọi người ban đêm đều vào đây làm việc…có điều do kinh nghiệm chưa đủ nên những bộ phim trước đây ko được mọi người ủng hộ lắm…” “Vài ngày trước trong lúc đang dựng cảnh thử nghiệm cho bộ phim sắp tới thì gặp mấy đứa…đột nhiên thấy có ý tưởng mới nên dùng mấy đứa diễn thử lun” “Nhưng sau đó thì cậu bạn
của mấy đứa phát hiện ra ‘âm mưu’ của chú rồi…tiếc thật đấy!” ………… Hu hu hu Tiếc ư??? Riêng nó đây thì chả thấy tiếc tẹo nào, nếu tên Kim Huyền Ảnh mà ko phát hiện ra sớm thì có ngày nó bị đau tim cho đến chết mất… Nhưng có điều… “Đáng lẽ sau khi phát hiện ra rồi, chú cũng định thả b Chương 8 Nhắm mắt lại…nó cảm giác như mình đang bay Bay đến một nơi thật đẹp, tựa như là ‘bồng lai tiên cảnh’… Ở đó, những nàng tiên tung tăng nhảy múa… Hàng vạn đóa hoa tỏa ngát hương thơm… Ôi! Những thiên sứ với đôi cánh trắng… Xung quanh tỏa ánh hào quang rực rỡ... Thiên sứ nào cũng nở một nụ cười dễ thương… Làm cho tâm hồn ta càng thêm bay bỗng… … Binh!!! Một âm thanh chói tai vang lên trên cánh cửa ra vào của lớp học khiến chúng bị bật tung… Ba cái bóng to cao vạm vỡ hừng hực khí thế bước vào lớp… Ôi! Giấc mơ tuyệt đẹp chưa có hồi kết của nó đã bị đập nát tan tành… Tên nào??? Tên nào dám làm chuyện này??? Ta đây ko ‘phanh thây xẻ thịt’ mi ra mới là lạ!!! Trong lúc nó đang nghiến răng ken két nguyền rủa….Bỗng từ đâu mấy đứa nữ sinh trong lớp nhốn nháo cả lên, chạy ùa ra ngoài xem những ‘vị khách’ vừa viếng thăm lớp nó…ánh mắt tràn đầy hạnh phúc… Hừm! Khỏi cần nhìn nó cũng biết…chắc toàn mấy tên khỉ ngố rãnh rỗi ko có chuyện gì làm qua đây tán gái đây mà!! Có đứa nào ngốc mới mò ra xem tụi bây, thật là mất mặt quá đi!!! Nghĩ thế, nó tiếp tục gục mặt xuống bàn chuẩn bị ngủ tiếp…Nhưng sau đó lại bị bàn tay ai đó lôi bật dậy, một giọng cười quái đản vang bên tai: “Hê hê…Mỹ Lan! Ra đây xem ai đến này!” Hai bà bạn Ái Tử Ân và La Tố Tố cùng nhau chạy đến bên nó, nhất quyết lôi nó ra khỏi cái bàn ‘ngủ’ cho bằng được, trong khi nó thì chỉ muốn chôn chân ở đó thôi…mấy ngày qua nó đã mệt mỏi với cái nơi quỷ quái kia lắm rồi!!! “Tui ko đi đâu” Nó chống cự quyết liệt, hai tay ôm chặt cạnh bàn. “Thôi đi mà, hiếm lắm mới có ‘giai đẹp’ ghé thăm…bà đừng làm bộ làm tịch nữa!” Ặc…cái con Tử Ân này, nhỏ tưởng ai cũng ‘mê giai’ giống nhỏ sao??? Bà‘té’ đi!!! Nó nhất quyết ko làm mất phẩm giá của con gái. Nhưng khổ nỗi… với sức mạnh ‘vô song’ của Tử Ân và Tố Tố, nó đành chịu thua…Hai đứa nó đã ‘thuyết phục’ được ‘đệ nhất mĩ nữ’ của trường Noble ra xem mặt những ‘vị khách’ mới đến… Với cái mặt mới tỉnh sau một chuyến đi du ngoạn chốn ‘bồng lai’, hai chân của nó lạng lách qua từng đám nữ sinh một cách khốn khổ… Để rồi, đứng trước mặt nó là một gương mặt… ‘nhìn là mún ói’… “Oẹ…” “Ý…Mỹ Lan…công chúa Mỹ Lan…” Tên khỉ này vừa nhìn thấy nó, hai mắt bỗng sáng rực, ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt nó…sau đó vỗ tay nhảy cẩng lên sung sướng. T.T Trời!! Nó như mún ngất xỉu tại chỗ…hóa ra là một tên bê đê…cái tên mà làm cho bao ánh mắt của nữ sinh tràn ngập hạnh phúc đây sao??? “Ủa? Sao kì dzậy?” Tố Tố mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, sau đó lè lưỡi ko hiểu gì. Tử Ân cũng chả tốt hơn là mấy, nhỏ làm động tác để tay lên trán, cái đầu quay mòng mòng như mún xỉu đến nơi. Ba đứa tụi nó đứng im như tượng, mặt thộn ra một đống cho đến khi cái tên khỉ ngố bê đê đó bị ai xô ra chỗ khác, nhường chỗ cho những ‘vị khách thật sự’ thì tụi nó mới hoàn hồn trở lại. Mới đây vài giây, nó còn ngẩn tò te với một bé ‘fan’ – mặc dù hơi sốc vì dung mạo ‘khác người’ nhưng đó chỉ là cơn chấn động nhẹ còn bây giờ mới thật sự là cơn chấn động mạnh, chúng khiến cho cái căn phòng này sắp bị bùng nổ đến nơi bởi những tiếng gào rú khủng khiếp của đám nữ sinh. “Ý…nhầm rồi, hồi nãy nhầm…hơ hơ!!!” “Đây mới thật sự là ‘vị khách’ mà chúng ta mong đợi” Tử Ân và Tố Tố thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên ánh mắt sáng như sao, nhắm thẳng hai trong ba ‘vị khách’ mà tiến, ko quên nở một nụ cười rộng đến tận mang tai. Oái!! Hai đứa này, dám ‘bỏ bạn theo giai’ á… mấy bà xem tui là gì hả??? Gừm!!! Ức quá! Ức quá! Đầu nó như sắp bốc khói đến nơi… Cái tên Kim Huyền Ảnh khốn kiếp kia! Sao chỗ nào mi xuất hiện là y như rằng ta đây bị ném vô sọt rác dzậy? Cả
đám nữ sinh của mấy lớp bên cạnh cũng kéo nhau ầm ầm lại chiêm ngưỡng bộ ba của lớp RM…Nó có cảm giác sau mấy ngày vắng bóng, ‘fan’ hâm mộ của họ càng ngày càng đông thì phải…Còn nó thì…hu hu T_T Ông trời thật là bất công! Sao cái gì tốt đẹp nhất cũng ném cho hắn hết dzậy? Trong khi nó mới là người chịu khổ nhiều nhất, hắn chỉ ‘ngồi mát ăn bát vàng’ thui, thật là ko chịu nỗi!! Nó cũng nhắm ‘một trong ba’ tên đó mà thẳng tiến, những học sinh khác vừa nhìn thấy nó bước ra, ai nấy đều ‘mồm chữ O’ ngạc nhiên, họ thi nhau dời chỗ tránh đường cho ‘công chúa Noble’,…mong chờ sẽ có một màn kịch hay. “Kim - Huyền - Ảnh…” “Dương - Mỹ - Lan ...” Nó và hắn đồng thanh một tập, hai ngón trỏ chỉ thẳng vào đối phương. Trong khi đó, hai ánh mắt lại hoàn toàn khác nhau, mắt nó như mún thiêu đốt cái người đứng trước mặt còn hắn lại lộ lên vẻ vui sướng, hạnh phúc: “Cậu đến đây làm gì?” “Thì ra cô ở đây à?” Nó và hắn đồng thanh tập hai. Trong lúc nó đang suy nghĩ “Tên này hắn tìm mình chắc có âm mưu gì đây?” thì hắn lại gãi gãi đầu, cười hi hi…y như một tên ngố. Thái độ kì quặc của hắn khiến nó càng nghi ngờ hơn,…ko biết sáng nay hắn có uống thuốc chưa ta??? Không khí trong lớp học giờ ra chơi đáng nhẽ phải ồn ào, sôi nổi hơn những giờ khác…nhưng bây giờ lại trở nên khó thở đến lạ lùng bời số lượng người xem càng ngày càng đông. Ko ai nói gì, họ dường như đang chờ đợi nó và Kim Huyền Ảnh xem ai là người lên tiếng tiếp theo…Nhưng nó và Kim Huyền Ảnh vẫn nín thinh thít. Ko hiểu sao đứng trước mặt hắn, nó lại quên đi cái ‘mối thù truyền kiếp’ kia, mặt nó hiền như cục đất. Hắn cũng ko còn nở cái nụ cười tinh quái khi gặp nó, lúc bấy giờ trông hắn thật đẹp, tựa như một thiên sứ…nếu có thêm một đôi cánh trắng muốt thật mềm mại thì có lẽ hắn đã hoàn toàn giống với thiên sứ trong giấc mơ của nó rồi. Trái tim bé nhỏ, mong manh của nó đập loạn xạ trong lồng ngực… Thình thịch…thình thịch… Ôi! Ko xong rồi! Nếu cứ tiếp tục thế này chắc tim nó bị vỡ ra mất… Bộ dây thần kinh của nó cố gắng hoạt động bình thường, nó phải nói gì đó mới được… “Cậu…” “Ơ…” Kim Huyền Ảnh cũng vừa lên tiếng, môi hắn mím lại lưỡng lự hồi lâu, sau đó thì: “TỐI NAY ĐI CÔNG VIÊN NHÉ! 7 GIỜ!” Cái gì???O.O Nói xong, ko cần biết nó có đồng ý hay ko, hắn nở một ‘nụ cười thiên thần’ với nó
rùi quay sang đám ‘fan’ nữ ‘bye’ một cái ra về. Lâm Dĩ Kì và Hứa Gia Lạc đi theo sau hắn…Cả ba cái bóng đi đến đâu để lại những ánh mắt ‘đắm đuối si mê’ theo đến đó. Binh! Binh! Choáng váng! Mặt mày xây xẩm! Hắn…Đang hẹn hò với nó hay là ra lệnh cho nó dzậy? Nó cố gắng đứng thật vững, ko thể để cho hắn biết rằng nó đã bị hắn ‘hớp hồn’… Nó đứng đó, để cho bao ánh mắt với những sắc thái khác nhau: đố kị có, ngưỡng mộ có…đổ ập vào người. Tất cả như những làn khói mỏng manh, bay qua người nó sau đó hòa vào không khí. Mỹ Lan ko để ý đến chúng, cũng ko có cảm giác gì, bây giờ chỉ có thể nghe tiếng tim mình đang đập dồn dập. 5 giờ… Bính boong! Bính boong! “Ủa? Ai dzậy cà?” Đang nằm trong phòng đọc sách, bỗng nó nghe tiếng chuông kêu cửa… Một phút sau, ở dưới nhà vang lên hàng loạt tiếng nói của con trai… Tên nào dám bén mãn đến nhà của ta chắc cũng chuẩn bị tâm lí dữ lắm à… Ha ha ha Nó đang tưởng tượng xem có phải là ‘bộ ba RM’ ko thì… Cộc…cộc… “Tiểu thư, các thiếu gia muốn gặp cô…” Anh Khanh- quản gia của nó nói to từ bên ngoài. Nó như chết lặng bên trong… Ặc..ặc… ‘thiếu gia’ ư, cái đám anh họ của nó đến giờ này mới chịu xuất hiện. Ngay từ cái giây phút chia tay trong rừng hoang, bọn họ như bốc hơi khỏi thế giới này dzậy, bây giờ tự nhiên xuất hiện, khắp người nó hừng hực ngọn lửa tử thần…Bọn bây tới số rùi!!! Rầm! Rầm! Rầm! Tiếng bước chân vang từ trên lầu vọng xuống…từng bước một, chậm mà như rung chuyển cả đất trời…khiến cho vẻ mặt của anh Khanh hiên rõ sự sợ hãi… Ha ha ha Lúc nhỏ mấy người dám ăn hiếp ta? Đến
giờ vẫn ăn hiếp ta? Nhưnglúc này đây, ta sẽ ko dễ dàng bị mấy người ăn hiếp nữa…dám ăn hiếp ta hả? Té đi!!! Đến những bậc thang cuối cùng, nhìn ra phòng khách… Ủa?...Ba! Mẹ! Ủa?...mấy tên anh họ nó đâu? Tên Dương Minh Phương đâu? “Mỹ Lan đấy à?” Mẹ nó lên tiếng. Nó trừng mắt nhìn xung quanh, ko có người nào khác cả. Quay lại nhìn anh Khanh, anh chỉ khẽ nhún vai tỏ vẻ ko biết gì. Ba nó đang ngồi nhăm nhi tách cà phê, kế bên là một tập tạp chí. Mẹ nó thấy vẻ mặt kì dị của nó, hiểu ý liền giải thích: “Ưkm…họ đợi con lâu quá lại sắp trễ giờ hẹn gì đó nên đã về trước rồi” Bùng! Bùng! Đầu nó như bị một cây búa đập vào thật đau! Gừm! Chưa kịp tính sổ với bọn họ thì bọn họ đã chạy trốn trước rồi… “Đã dzậy còn đến làm gì? Khiến người ta phát cáu!” Nó hậm hực. “Thì đến chơi chút có sao…với lại anh con còn đưa một tờ tạp chí khá hay đấy chứ!” Cái gì? Tạp chí? Nó trợn tròn mắt. Mẹ nó lấy tờ tạp chí điện ảnh trên bàn đưa ngay cho nó trong khi ba và mẹ nó đều cố gắng nén cười. Nó cầm lên, ánh mắt dò xét….chuyện gì đây??? “Tin cực ‘hot’ dành cho giới trẻ: Dự án quay phim kinh dị tại ‘Lãnh địa của quỹ’ đã bị bác bỏ, thay vào đó là một sự lột xác đầy bất ngờ của đạo diễn nổi tiếng ‘kinh dị’ Doãn Ngoạn. Có lẽ đã quay khá nhiều bộ phim kinh dị, ko tạo được sức hút cho người xem nên năm nay, ông đã quyết định chuyển sang một thể loại mới: học đường, tình cảm và hài hước, lãng mạn. Theo như được biết trong buổi họp báo vừa qua, nguyên nhân của sự việc lần này là do sự xuất hiện bất ngờ của bộ 3 FM và RM mà nổi bật nhất vẫn là hai đối thủ nặng kí trong các cuộc so tài ở Noble, đó là Công chúa có gương mặt ‘siêu kute’ - Dương Mỹ Lan và thần tượng của các ‘fan’ girl - Kim Huyền Ảnh…ngoài ra còn có sự xuất hiện của ‘hot boy Kang Hoo’- Kỳ Thiên Văn… Đạo diễn Doãn Ngoạn cảm thấy ở các cô cậu học sinh này có một sức hút đặc biệt và những sự việc diễn ra xung quanh họ đều khá thú vị nên ông đang có dự định ‘tiến cử’ họ làm diễn viên chính cho bộ phim sắp tới có tên là ‘Cuộc so tài học đường’…” Mỹ Lan đọc chăm chú đến nỗi muốn dán luôn mắt của mình lên đó… Trời ơi!!! Có phải nó đang nằm mơ ko??? Diễn viên á! O__O Trong lúc nó chưa kịp định thần lại thì cả phòng khách đã rộ lên những tràn vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng nó… Mẹ nó dùng ánh mắt tràn đầy tự hào nhìn đứa con gái: “ Ôi! Cuối cùng con cũng đã thừa kế sự nghiệp còn dang dở của mẹ…hạnh phúc quá đi mất!” “T__T Mẹ…” Mẹ nó choàng tay ôm nó hôn thắm thiết, ba nó phì cười… Đột ngột, mẹ nó trở nên nghiêm túc lạ thường…vẻ mặt trầm trọng…Nó ngớ ra trước mặt, tay chân run run…chả biết mẹ nó đang định làm gì nó nữa đây??? “Mỹ Lan! Con….” Nó căng thẳng, mẹ nó từ từ hạ giọng…đến mức thấp nhất… “Có bạn trai rồi hả?” O__O trời!!! Câu hỏi của mẹ làm nó dựng đứng tóc gáy. No! No! No! “Làm gì có nào?” “Kim Huyền Ảnh hay là Kỳ Thiên Văn?” “Ôi trời! Chả có ai hết? Con sẽ tôn thờ chủ nghĩa độc thân mãi mãi!!!” Nó rối rít chối cãi, mẹ nó như hứng thú với cái vẻ mặt cuống cuồng, đỏ như quả cà chua chín của nó, khoái chí đè ép nó phải nói ra ‘tên’ hắn ta là ai… Làm gì có ai mà nói chứ! Mẹ thật là… Nhưng ông trời thật biết đùa giỡn, đến lúc nó sắp thuyết phục được mẹ nó rằng nó ko có bạn trai nào cả thì tiếng chuông cửa lại kêu lên. Tiếng gọi văng vẳng của hai bà bạn Tử Ân và Tố Tố nghe rõ mồn một: “Mỹ Lan! Tụi này đến đón bà nè…Đi nhanh, kẻo mặt Kim Huyền Ảnh như cái bánh bao chiều thì khốn…” Mặt nó cứng đơ như tượng sáp, hai con quỹ này sao lắm mồm thế ko biết! Mỹ Lan hối hận rằng đã ko kịp ra bóp nghẹt cổ tụi nó lại. Bên cạnh Mỹ Lan, mẹ nó cố hết sức kiềm chế: “À…biết rồi! Mẹ sẽ tôn trọng chủ nghĩa độc thân của con! Ha ha ha…” Vẫn ko nhịn được cười. Trời ơi! Đầu óc nó quay mòng mòng…bó tay thật rồi! Nó chạy ào ra ngoài với hai đứa bạn ‘thân’, lòng rối như tơ vò…chả nhẽ nó lại để mặc cho thiên hạ đồn đại cái tin tên Kim Huyền Ảnh là bạn trai của nó sao? Mười kiếp sau
hắn vẫn còn chưa đủ tư cách nữa là! Nhưng dù thế nào thì lỡ hẹn với người ta rồi nên nó đành phải cắn chặt răng mà đến công viên Blue… Ba đứa tụi nó đi bộ dọc theo con đường hướng ra biển…Công viên Blue nằm gần đó....Vừa đi tụi nó vừa ca hát khiến ai đi đường cũng phải nhìn theo, tụi nó làm như hôm nay là một ngày hẹn họ đặc biệt ko bằng… Bỗng Mỹ Lan nhìn điện thoại, nó thắc mắc: “Ủa? Mới có 6 giờ, mấy bà lại đón tui sớm chi dzậy?” “Hê hê! Hiếm khi được đi chơi với ‘BF’, phải trừ hao thời gian làm đẹp nữa chứ!” Tử Ân cười hít mắt, vỗ tay sung sướng. Thật là bó tay với nhỏ này, làm đẹp ư? Ai làm chứ nó thì miễn đi! Nhưng… “Ê! Vào shop này đi! Nghe nói mới mở, mấy đứa trong lớp tụi mình khen dữ lắm à…” Tố Tố chỉ tay sang đường bên kia, trái với đường dẫn đến công viên Blue khá xa, một shop quần áo được trưng bày thật lộng lẫy, tiếng nhạc xập xình vang khắp khu phố, tên shop phủ lên hàng nghìn ánh đèn sáng trưng… “SHOCK” ……… Sau một hồi dạo quanh, nó chả thấy kiểu nào hợp với gu của nó cả…nhưng hai bà bạn của nó lại cực kì thích, lựa đồ rất chi là tích cực… “Bộ này hợp với bà nè!” “Ko! Hợp với bà hơn!” “Còn bộ này thì sao?” “…” T__T Nhức đầu quá! Nếu còn ở đây nữa, có khi nó sẽ đổ bệnh mất. Nhanh như cắt, nó hai tay kéo lôi hai bà bạn ra khỏi cửa hàng trong khi họ vẫn cãi nhau chí chóe về chất liệu vải của chiếc váy hồng phấn cực xinh… ……… Đúng 7h… Ba cô gái với ba chiếc đầm trắng tinh khiết, tuy khá đơn giản nhưng lại cực kì cuốn hút dưới cánh cổng cao đùng đoàng của công viên Blue, ai nấy đi
qua đều phải dừng lại ít phút để ngắm các nàng. Nếu là những người thường hay xem tạp chí tuổi trẻ học đường hay giải trí điện ảnh nghệ thuật chắc hẳn đều biết đến ba cái tên quen thuộc thường xuyên đứng ngay ở trang bìa của tạp chí, khi gặp các nàng trực tiếp như thế này ắt sẽ sung sướng đến nghẹt thở mất. Còn những người chưa từng xem hay chưa từng nghe, nếu bây giờ vinhhạnh được gặp các nàng cũng sẽ ko chịu đựng nỗi trí tò mò mà về mua ngay hàng chục tập tạp chí. Những tiếng lách tách của điện thoại, máy chụp hình vang lên inh ỏi,…ánh sáng của đèn nhá lên chiếu rọi vào các nàng khiến cho các nàng càng thêm tỏa sáng trong đêm. Các nàng công chúa xinh đẹp xuất hiện giữa công chúng, thu hút hầu hết toàn bộ lượng người đi đến công viên Blue, đặc biệt là giới tuổi teen, hiếm khi mới được gặp thần tượng của họ. Ko ai biết tại sao các nàng lại đến đây nhưng đó ko phải là điều quan trọng, quan trọng là họ đã được chụp hình chung và xin chữ ký của các nàng. Tối hôm nay giống như là một buổi offline của các nàng dành cho ‘fan’ của mình dzậy. ………… Mỹ Lan và hai bà bạn của nó hì hục ký tên, chụp ảnh với ‘fan’, cười nhiều đến nỗi rách cả miệng, nụ cười thiên thần của nó gần như sượng đơ. Mỗi lần làm như thế nó ko quên ngẩng đầu lên nhìn quan sát xung quanh, tìm kiếm cái dáng cao ngòng của Kim Huyền Ảnh, nhưng chẳng thấy hắn đâu…chỉ khổ cho cái cổ của nó thôi. Cuối cùng ko chịu đựng nỗi, nó lấy điện thoại ra… Đã 8h rồi!!! Nó trừng mắt. Ba tên này, bọn họ dám cho tụi nó leo cây sao??? Tụi nó giống như con ngốc, bọn họ kêu đi thì đi…ngay cả khi họ ko đến. Trời ơi! Tức sặc máu! Quay lại nhìn đám ‘fan’ đang chờ đợi nó ký tên với ánh mắt sáng rực, tuy trong lòng đang tức sôi cồn cào, muốn bay vào nhà tên Kim Huyền Ảnh giết chết hắn ngay tại chỗ nhưng… bề ngoài nó vẫn cười tươi như hoa. Hai bà bạn của nó thì vẫn đang ký tên khí thế, ko hề quan tâm đến giờ giấc hay chuyện hẹn hò tối nay,…chắc nó cũng phải coi như đây là một buổi offline thật sự dzậy. Ha ha ha Đúng rồi! Đến đây để tổ chức offline, ko liên quan gì đến ba tên đó hết! Chuyện leo cây nhục nhã này ko thể để cho ai biết được. Hừm!!! T__T Đến 9h…mệt gần chết! 10h…chắc nằm lăn ra đất mất! ………… Đã khuya thế này mà mọi người vẫn xếp hàng đều đều cho tụi nó ký tên... Nó ko thể tưởng tượng nỗi cái đuôi ‘fan’ kéo
dài đến tận chỗ nào, ký hoài mà vẫn chưa hết được một dãy…ký đến nỗi sắp gãy cả tay. Đang định đứng lên xin lỗi và hẹn với các bạn ‘fan’ ngày khác tiếp tục thì…một chuyện ‘kinh thiên động địa’ xảy ra trước cổng công viên Blue. Một tràng ‘ồ!’ vang lên như muốn xuyên thủng màng nhĩ của nó, nó đứng bật dậy, miệng thì há hốc kinh ngạc đến tròn mắt. Cách ba nàng công chúa ko xa, ba chàng ‘bạch mã hoàng tử’ đã xuất hiện, họ đang từ từ tiến đến bên cạnh các nàng trong tiếng hò hét điên cuồng của các ‘fan’…nó có cảm giác dường như tất cả con gái trên thế giới này đều tập trung ở công viên Blue dzậy. Trời ơi! Thật ko thể tin nỗi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt! Hứa Gia Lạc, Lâm Dĩ Kì và….Kim Huyền Ảnh đã đến đây, đến với cuộc hẹn của tụi nó trong những phút cuối cùng. Đám ‘fan’ hâm mộ càng lúc càng vây quanh một cách náo nhiệt, người người chen kín hầu hết mọi ngõ ngách dẫn đến công viên Blue. Đến khi ba chàng đã đứng ‘sừng sững’ trước mặt ba nàng thì bỗng chốc, mọi âm thanh đều bị tắt, ko gian yên lặng như tờ, yên lặng đến nỗi nghe cả tiếng những chiếc lá rơi xuống, nghe cả tiếng sóng biển đánh vào bờ. Nó đứng đó, vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn bọn họ…nó ngắm nghía mãi bộ quần jean với áo thun trắng khá đơn giản nhưng lại có một sức hút kỳ lạ đến khó tả….khiến nó quên hết sự chờ đợi mỏi mòn vừa qua. Kim Huyền Ảnh nhìn một lượt xung quanh rồi trầm trồ khen ngợi: “Chao ôi! Sức cuốn hút của công chúa Mỹ Lan lợi hại thật đấy! Khiến cả thành phố biển này trở nên náo nhiệt thật!” Nó tỉnh queo, miệng cười hớn hở: “Ha ha ha, cậu quá khen…tôi còn phải học hỏi cậu nhiều! ^__^” “=__= Hơ hơ….” Hắn cũng cười lại, mặc dù nụ cười hơi gian một chút. Đột nhiên hắn giơ tay lên trời, như ra hiệu. Lập tức một âm thanh ‘bùng’ một cái vang lên, sau đó là một tràn pháo hoa nở rộ trên bầu trời với đủ màu sắc. Mọi ánh mắt cùng hướng lên bầu trời đêm đang sáng rực, những tiếng hò reo bắt đầu được ‘bấm nút’ trở lại. Trong lúc nó chưa hết kinh ngạc thì một dòng chữ màu trắng được kết tụ từ những chùm pháo hoa sáng rực hiện lên: “ Happy Birthday” Hả???O__O Sinh nhật? Ơ…Sinh nhật? Mặt nó đơ ra… ‘ba hồn bảy vía’ đều bị thổi bay đi đâu hết. Đến lúc nó kịp hoàn hồn trở lại cũng là lúc một sân khấu ‘sáng bừng’ vừa được ‘mọc’ lên. Đứng trên đó là năm ngôi sao ca nhạc sáng chói nhất: hai bà bạn của nó cùng với ‘bộ ba RM’. Âm nhạc bắt đầu nổi lên đốt cháy cả bầu không khí hiện tại. Nó đứng dưới sân khấu, giữa hàng ngàn ‘fan’ hâm mộ cùng nhau hướng mắt về phía sân khấu, từng mạch máu như ngừng chảy, nhịp tim như ngừng đập. Một bài hát chúc mừng sinh nhật được cất lên, hòa theo là tiếng ‘bè’ của các ‘fan’: “Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday … Happy birthday … Happy birthday to you…” Kết thúc bài hát là một tràn tiếng vỗ tay rộ lên như sấm dậy…Thật tuyệt vời!!! Hix…o__O thì ra hôm nay là sinh nhật của nó, dzậy mà nó cũng ko nhớ…khổ thiệt!!! Nhưng ngoại trừ hai bà bạn của nó ra, tại sao Kim Huyền Ảnh lại biết nhỉ??? Quái lạ!!! Bỗng chốc, Kim Huyền Ảnh từ từ bước xuống sân khấu giữa muôn ngàn tiếng vỗ tay, nó đứng đó như trời trồng. Đầu nó trở nên rối mù, giờ nó chỉ biết cắn chặt răng mà nghĩ: “Hắn….hắn định làm gì đây?” Đến lúc nó kịp định thần lại thì một bàn tay đã kéo nó ra xa đám ‘fan’ và dẫn nó từng bước bước lên sân khấu. Hoan hô! Hoan hô! Bis! Bis! Trời ơi! Tên Kim Huyền Ảnh này, bộ mi định bóp nát bàn tay của ta sao? Hắn nắm chặt tay nó đến nỗi tưởng chừng như gãy xương đến nơi. “Oái!” Kìm ko được, nó hét lên. “Chuyện gì?” Hắn dửng dưng nhìn nó. “o__o Gừm, cậu...mau buông tay tôi ra” “…” Hiểu chuyện, hắn đỏ mặt liền vội buông tay nó ra…và người thì quay sang chỗ khác. Đồ cái tên dê sờm, dám trêu ghẹo con gái nhà lành hửm??? Té đi!!! Nhìn bản mặt ngơ ngơ của hắn thật ko chịu nổi, Mỹ Lan như muốn đá cho hắn lăn tròn xuống sân khấu mới hả dạ. Nhưng khi nó đang chuẩn bị ‘tư thế’ thì Kim Huyền Ảnh liền quỳ xuốngtrước mặt nó và nó thì ngẩn người ra. Cả thành phố biển này lại có dịp rộ lên những tiếng hân hoan, bàn tán, vẻ mặt ai nấy đều tò mò
hướng về sân khấu. Lại chuyện gì đây? “Cậu…đứng lên đi chứ? Mọi người đang nhìn cậu kìa!” Nghe dzậy, Kim Huyền Ảnh nhìn xuống phía dưới, đúng là bọn họ đang nhìn mình thật. Song hắn quay lại nhìn Mỹ Lan, nở một nụ cười tươi: “Đợi tôi làm xong chuyện này cái!” “Cái gì?” Nó há hốc mồm ra, mở to tròn hai mắt mà nhìn hắn chằm chằm…khó hiểu quá! Ko làm cho nó và tụi ‘fan’ đợi lâu, đùng một cái….một chiếc hộp màu đỏ nhỏ bé xinh xinh đã hiện ra trước mặt nó và giữa hàng ngàn con mắt bên dưới. “Sinh nhật vui vẻ nhé! Mỹ Lan yêu dấu!” Rầm! Rầm!