Truyện tiểu thuyết - Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu
Tác giả: Internet
Truyện tiểu thuyết - Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu
Mọi ng sững sờ khi nghe Mai trả lời, ai chẳng biết Trâm nhảy ” đỉnh ” như nào. Cô ta đeo đuổi Cường từ lâu, luôn dùng thủ đoạn xua đuổi những cô gái hiền lành tới gần hắn. Có ng khuyên Mai rút lui, có ng hứng thú chờ xem cuộc vui chiến tranh giữa các ng đẹp, duy chỉ có Cường im lặng chẳng nói gì như ko phải việc của mình. Chẳng ai biết hắn nghĩ gì. Tiếng vỗ tay rầm rầm khi Trâm kết thúc điệu nhảy của mình. Cô ta quay về chỗ đắc ý nhìn Mai, nó chẳng thèm để ý mà đi thẳng lên sân khấu thể hiện khả năngcủa mình. Gì chứ, việc này quá đơn giả với nó. 4 năm làm gái nó phải nhảy mua vui cho bao nhiêu ng, học hết điệu nhảy này đến điệu nhảy khác 1 cách thành thạo. Mỗi khi nó xuất hiện là lũ con trai thèm thuồng và bây giờ cũng ko ngoại lệ, men rượu làm nó nhảy sexy và bốc lửa hơn. Đôi mắt to tròn lướt qua 1 lượt phía dưới làm lũ con trai rú ầm ĩ tưởng như nó nhìn vào mình nhưng hoá ra chẳng nhìn ai. Điệu nhảy chưa kết thúc mà ở dưới đã hò hét tên Mai, thế là đủ hiểu ai sẽ chịu phạt. Cường ngồi dưới cau mày nhìn Mai. Nó chưa kịp rời khỏi sân khấu đã bị hắn lôi xềnh xệch về với 1 lí do hết sức đơn giản: - Đi về. Tôi buồn ngủ. Hắn lúc nào cũng khó hiểu thế đấy, mặc xác hắn. Mai leo lên xe ngủ luôn, ko cần biết trời đất là gì càng ko cần biết về nhà ai sẽ đưa nó lên phòng khi nó ngủ như thế. Hôm nay nó đã quá vui và quá mệt. Chương 5 4h sáng: Mở vali, ngắm nghía đống quần áo 1 lúc Mai quyết định chọn chiếc đầm ren màu trắng rồi nhẹ nhàng vào nhà tắm làm vscn. Mai thầm rủa tên Cường chết tiệt, cứ tưởng hắn có lòng tốt chuẩn bị đồ cho nó ai ngờ lại mua cho nó toàn đầm ngắn cũn cỡn và bikini hở hết cỡ. Đúng là xấu xa ! Vừa mở cửa nhà tắm, Mai giật mình khi thấy Cường đứng dựa ng vào tường, tay đút túi quần nhìn nó chằm chằm: - Giật cả mình – Mai vừa lấy tay xoa xoa ngực vừa khẽ quát: Sao lúc nào a cũng như ma xó doạ ng thế? - Đi đâu ? – Cường hỏi 1 câu ko liên quan đến lời Mai nói làm nó tức lộn ruột. - Đi đâu kệ tôi. – Mai trả lời nhấm nhẳng. - Tôi hỏi đi đâu? - Đi ra ngoài bãi biển chứ đi đâu. Ko lẽ tôi đi ăn cướp. Cường khẽ thở hắt ra khi nghe câu trả lời của Mai: - Ngắm mặt trời mọc à? Mai cười phì khi nghe Cường hỏi. Gì mà ngắm mặt trời mọc, nó có phải tiểu thư đâu mà chưa thấy mặt trời mọc. Ở quê nó cứ đến mùa gặt, mùa cấy học sinh đc nghỉ để phụ giúp gia đình. Những ngày ấy Mai còn ra đồng làm việc trc khi mặt trời mọc cho đến khi ông mặt trời ngủ say rồi nó mới về ý chứ. - Tôi ngắm mặt trời mọc đến phát ngấy rồi – Mai trả lời mà mồm vẫn cười toe. - Thế
đi đâu? – Cường cau mày. - Đi ăn đồ nướng ngoài biển. 1 ng lạnh lùng như Cường cũng xuýt té ngửa vì câu trả lời của Mai. Chỉ vì đi ăn đồ nướng mà nó dậy từ 4h sáng, trưa xuống nhà hàng ăn cũng đâu có sao. - Đợi tôi. – Cường nói rồi đi thẳng vào nhà tắm. Mai nghiến răng trèo trẹo nhìn theo Cường. Nó có phải ôsin đâu mà suốt ngày ra lệnh. Khách sạn Tuan Chau Island Holiday chỉ cách bở biển 200m nên chưa đầy 10p Mai và Cường đã ra đến nơi. Nó và hắn chọn 1 quán sát biển. Nói là quán chứ thực ra chỉ có vài cái bàn ghế, dụng cụ để nướng và 1 tấm biển cũ kỉ ” ĐỒ NƯỚNG TƯƠI ” cắm tạm trên cát. Chủ quán là 1 ng phụ nữ đã có tuổi, bàn tay gầy guộc của bà đưa cho nó đĩa đồ biển còn sống nguyên. - Quán này chỉ mở vào sáng sớm khi ngư dân ra biển và sẽ đc dọn trc khi khách du lịch xuống biển tắm. Nó mở ra để phục vụ những vị khách thích ăn đồ tươi ngon còn sống, ko chất bảo quản vì đồ ở đây đc chủ quán lấy trực tiếp từ những thợ lặn, ngư dân khi họ vừa ra biển về cho khách nướng. Mai vừa lật mấy con hải sản trên vỉ nướng vừa giảng giải cho Cường hiểu. - Sao cô biết những quán này ? – Cường nheo mắt hỏi Mai. - Hôm qua lúc giận a, bỏ ra ngoài này tình cờ tôi nghe đc mấy ng nói chuyện. - … - Mà sao a dậy sớm thế? – Ngưng 5s Mai nói tiếp: Ề, hay là a muốn đi cùng tôi. - Cô đừng có tưởng tượng nữa. Nướng đồ đi. - Hừ. Đúng là con nhợn đáng ghét! – Mai lẩm bẩm. - Tôi nghe thấy đấy. Cường nói làm Mai xấu hổ phải đánh trống lảng: - Hì. Hôm nay mẹ a về nhỉ? - Ngày mai. Còn 1 số chỗ mẹ tôi chưa đến. Mai gật gù, đưa cho Cường 1 con tôm đã chín vàng. Cường ngần ngại ko ăn vì hắn chưa bao giờ ăn kiểu này, chỉ sợ đau bụng nhưng Mai cứ dùng ánh mắt to tròn nài nỉ làm Cường ko thể từ chối mỗi khi nhìn vào nó. Miễn cưỡng cắn 1 miếng hắn thấy mùi vị ko tệ, thịt tôm vừa mềm, vừa
thơm mùi thịt nướng lại có vị ngọt – đúng là tôm tươi. - Đôi tình nhân trẻ ăn mảnh nhé – Là Nam và 1 cô gái đang đi lại chỗ nó. - Ăn mảnh đâu – Mai cười tít mắt đưa ghế cho 2 ng: Anh chị lại đây ngồi đi. - Chỉ e mời thôi thì anh chị ko dám ngồi. - Ngồi thì ngồi đi. – Cường lừ mắt. - Khiếp! A Cường phũ phàng ghê. Thế này mà Mai cũng yêu – Cô gái vừa ngồi xuống đã lên tiếng chêu chọc. -… - Thôi nào e! – Nam bẹo má ng yêu: E ra nướng đồ với Mai đi. Mai với Nga – người yêu Nam vừa nướng đồ vừa tám đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Nga hơn Mai 4 tuổi, đang là sinh viên năm cuối của Học Viện Ngân Hàng và cũng là e họ của Cường. Nếu như Mai xinh đẹp tư nhiên mang chút lạnh lùng của cuộc đời từng trải thì Nga lại đẹp theo kiểu sắc sảo, kiêu kì của 1 cô tiểu thư nhà giàu. Qua Nga mà Mai biết đc nhiều chuyện hay. Chẳng hạn như chuyện Nam cũng là công tử con nhà giầu, chỉ vì chiều lòng Nga và cũng vì chẳng ai chịu đc nhiệt khi làm việc với thằng bạn thân nên a ta mới đến làm cho hắn. Hay là chuyện Cường chưa từng biết yêu. Nam vừa ăn vừa nhìn Mai và Nga nói chuyện, tủm tỉm cười như phát hiên ra điều gì thú vị. Cường thì vẫn vậy chẳng bao giờ thích nói nhiều nhưng thỉnh thoảng lại khẽ liếc trộm Mai. 4 ng ngồi đến lúc có nắng thì về chỗ bãi đỗ thuyền. Cường có du thuyền riêng lên hôm nay mọi ng sẽ ra vịnh chơi. Mai nghe ng ta bảo Vịnh hạ long là nơi gắn liền với những trang sử vẻ vang, hào hùng của dân tộc Việt Nam với những địa danh nổi tiếng như Vân Đồn – nơi có thương cảng cổ sầm uất vào thế kỷ thứ 12; có núi Bài Thơ lịch sử; cách đó không xa dòng sông Bạch Đằng – là chứng tích của hai trận thuỷ chiến lẫy lừng của các thế hệ ông cha chống giặc ngoại xâm. Tất cả những cảnh đẹp đấy hôm nay Mai nhất định phải chụp bằng đc để sau này gặp lại gia đình, nó sẽ khoe cho lũ e nhỏ biết. Cường biết Mai thích nên sai ng cho du thuyền đi hết vịnh, chỗ nào nó muốn xem là dừng lại. Từ đảo đá vôi cho đến đảo phiến thạch, hết đảo lại đến hang động tuyệt đẹp như động Thiên Cung, hang Đầu Gỗ, động Sửng Sốt, hang Trinh Nữ, động
Tam Cung…. Mai thích thú thăm quan từng tí 1, chạy nhảy chụp ảnh chỉ khổ nhóm bạn của Cường mệt mỏi chán nản, cứtưởng ra vịnh chơi cho mát 1 lúc ai rè lại phải đi theo con nhỏ ham chơi như nó cả buổi. Đến chiều cả nhóm về khách sạn. Bạn của Cường hò hét như vừa thoát nợ rồi tung tăng lên phòng lấy đồ ra biển tắm. Cường nhận đc điên thoại quan trọng nên nó với hắn đành về Hà Nội trc trong sự tiếc nuối. - Mệt ko? – Cường hỏi Mai. Có lẽ do đi nắng cả ngày mà da nó xạm hẳn đi làm hắn thấy có chút ko vui. - Có nhưng mà vui. Hì. - Thế thì ngủ đi. Về đến nhà tôi sẽ gọi. Mai gật đầu rồi nhắm mắt vào. Nó nhanh chóng ngủ ngon giấc, đúng hơn từ ngày nó chuyển về nhà hắn ở chưa có ngày nào nó ko ngon giấc. …. 2 tiếng sau Mai và Cường có mặt tại khu biệt thự. Nhìn thấy con xe Rolls-Royce Phantom trong sân nhà mình Cường biết đc ngay là ai đến. Hắn nhẹ nhàng bế Mai lên phòng, lúc đi qua phòng khách con ra dấu cho mọi ng im lặng tránh để nó thức dậy. - Ông chủ Đinh đến đây có việc gì ko? – Cường ngồi xuống chiêc ghế đối diện ng đàn ông trong phòng khách. - Cứ có việc thì mới đc đến nhà con trai mình à? - Con? – Cường cười khẩy: Tôi ko có bố. - THẰNG MẤT DẬY! Mày nói với bố mày thế à? – Ng đàn ông tức giận - Ông đã bao giờ dậy tôi – Cường căm phẫn: Có việc gì thì ông nói đi, ko thì mời về. - Mày…- Ông ta chỉ tay vào mặt hắn: Đc rồi. Tao ko nói nhiều, bỏ ngay con bé đó đi. Nghe đến từ con bé, Cường hiểu ngay ông ta ám chỉ ai: - Ko. - Loại gái như nó có gì hay ho? - Hơn loại xã hội đen chuyên làm việc bẩn thỉu như ông – Cường thản nhiên đáp: Nếu ko còn việc gì mời ông về cho. - Mày dám đuổi bố mày – ông ta rít lên. - Nếu ông ko muôn mất chức phó chủ tịch HĐQT thì bước ra khỏi nhà tôi ngay lập tức – Ánh mắt sắc nhọn của Cường như muốn thiêu rụi ng đàn ông họ Đinh. Ông ta ôm 1 cục tức ra về. Ông ta ko thể làm gì đc thằng con quý tử của mình đơn giản vì cái gia sản kếch xù này là của ông bà ngoại hắn. Hắn là ng thừa kế hợp pháp duy nhất, có quyền nhất nên chẳng khó gì để đã ông ta ra khỏi cái HĐQT, cái chức phó chủ tịch HĐQT chỉ có danh chứ ko có miếng. Nhưng chắc chắn chuyện này còn chưa song. … Sáng hôm sau Mai thức dậy thì Cường đã đi làm. Nó đoán Cường bế nó lên phòng vì ko thấy hắn gọi dậy. Để trả công việc này, nó quyết đinh đi chợ làm mấy món ngon mang đến công ty cho hắn. Buổi trưa Mai mang đồ ăn đến công ty, lần này ko thấy mấy cô nhân viên làm khó dễ nó nữa. - Cô gái ấy là bồ mới của tổng giám đốc đấy – 1 cô nhân viên khẽ nói khi thấy nó. - Giám đốc từ trc đến giờ làm gì có bồ mà bồ mới. Toàn là mấy e chân dài thích bám đấy chứ. - Tốt nhất từ giờ thấy cô gái tên Mai ấy thì nên lễ phép mà giữ mạng ko lại bị đuổi việc. - Xuỵt. Nói bé thôi làm việc đi. Cô ta đang đi đến đấy. Mai lắc đầu cười khổ khi nghe mấy lời bàn tán của nhân viên trong công ty. Chỉ có nó mới biết Cường coi nó như osin chứ ko phải ng yêu. - Có việc gì? – Cường đang kí giấy tờ, cau có hỏi. - Chẳng có gì. Cường nghe giọng nói quen liên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy nó vì cứ nghĩ là nhân viên vào nên mới cáu. - Ơ Mai ! - Ko tôi thì ai ? - Giận? Cường đưng lên kéo tay nó lại gần chỗ mình làm dây thần kinh xấu hổ đã đứt trong 4 năm làm gái của nó bắt đầu hoạt động lại. - Này ăn cơm đi – Mai đưa hộp cơm cho Cường nhưng mặt lại quay về hướng khác, bàn tay to khoẻ của hắn vẫn cầm tay nó. - Ăn cùng ko? - Ko. Thôi tôi về đây. Mai vội vã giật tay ra rồi chạy đi. Dù là cái cầm tay giữa mùa hè nhưng nó vẫn thấy tay hắn thật ấm và cảm giác thật lạ khi hắn gọi tên ” Mai ” – ko thể phủ nhận 1 điều nó đang rất vui. Cường thở dài 1 cách mệt mỏi khi bóng Mai vừa khuất khỏi cánh cửa phòng: ”
E cứ như thế này thì tôi biết phải làm sao hả Mai “ Chương 6 Sau chuyến đi làm từ thiện ở các vùng quê về tâm trạng bà Dung – mẹ Cường có vẻ tốt hơn nên Mai cũng phần nào yên tâm. Liếc nhìn quyển lịch trước khi ra khỏi phòng nó biết thời gian của bà Dung chẳng còn nhiều nên nó hi vọng bà sẽ có những ngày cuối đời tốt đẹp và hp nhất. Đi ngang qua vườn hoa Mai lễ phép chào bà Dung: - Bác ơi con ra ngoài ăn cơm với bạn nhé! - Ừ con đi đi. - Vâng! Đi xe máy thì nắng mà đi otô Mai lại ko biết đi nên nó quyết định goi taxi đến nhà hàng KUMBO trên đường Ngô Gia Tự, quận Long Biên – nơi Mai hẹn ăn trưa với Hải cũng là có 1 số chuyện muốn hỏi thêm về gia đình mình. Nhà hàng KUMBO có nhiều loại ẩm thực như của Viêt Nam, Nhật Bản, Hàn Quốc…nên nó rất thích. Hải chờ sẵn Mai ngoài cửa nhà hàng. Mai ko thích ngồi trong phòng Vip chỉ có 2 ng vì như thế sẽ tạo cảm giác ngột ngạt, ko đc thoải mái nên nó chọn bàn ngồi cạnh cửa sổ để có thể nhìn ra ngoài đường và hít khí trời. - Anh chị dùng gì ạ? – Tiếng cô nhân viên nhẹ nhàng đặt menu trước mặt Hải và Mai. Cầm menu Hải mỉm cười bảo Mai: - E gọi món đi. A ăn giống e. - Ok. Vậy e ko khách sáo nữa Mai cười tinh nghịch với Hải rồi quay sang cô nhân viên: C cho e Soup gà để khai vị. Thức ăn thì cho e: - Bò ba chỉ cuộn Kim Chi,
Lườn Vịt xông khói (Hong Kong), Mực Ống, Đùi Gà nướng sốt kiểu Nhật, canh Kim Chi và Cam vắt nhé. - Vâng, xin anh chị đợi chút. Cô nhân viên rời đi Hải mới ra vẻ đau khổ: - Chà e cũng biết chọn món đấy. - Tất nhiên! E biết a rất nhiều tiền – Mai đắc ý, với Hải nó ko hề ngại. Hải đẹp trai, nhà giầu nhưg rất tốt bụng, luôn cởi mở và thân thiên với mọi ng nên nói chuyện với a nó cảm thấy thoải mái như ng trong nhà. - Sau này e còn nhiều hơn a rất nhiều. - Sao lại thế? – Mai ngạc nhiên. - Từ từ sẽ biết. – Hải cười rồi nói tiếp: Mấy hôm nay e thế nào rồi? - E vẫn thế. Từ hôm gặp a về e cũng yên tâm hơn khi biết gia đình e vẫn sống tốt. - Vậy bao giờ e định về? Hôm trc mẹ e gọi cho a , a có nói rằng đợi 1 thời gian ngắn nữa sẽ có tin về e. - Sắp rồi a ạ. – Mai khẽ thở dài khi nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà Cường: À, bệnh của bố e đỡ chưa a? Hải sững ng khi nghe Mai hỏi, ánh mắt nhìn Mai thương xót xen lẫn cảm thông. - Ơ kìa a Hải? Sao a ko nói gì? Bố e thế nào rồi – giọng nói của Mai có chút khẩn trương. - À, bố e…bố e…thì bố e vẫn khoẻ – Hải lúng túng. - Tốt quá! E cứ sợ có chuyện gì với bố, nếu ko e sẽ ân hận cả đời mất. -… - Mai này ! E có hận ông bà ngoại eko? - E ko biết. – Mai cúi mặt, thật sự nó ko biết chấp nhận thế nào với ng đã bỏ rơi cả gia đình nó. Phải chăng ngày ấy họ chấp nhận thì gia đình nó đã ko chịu khổ, mẹ đã ko phải vất vả và nó sẽ ko bao giờ bị lừa làm “GAI” Hải ngập ngừng: - Nếu sau này có chuyện gì e cũng đừng quá đau khổ và hãy tha thứ nếu có thể e nhé! Mai nhíu mày: - Có chuyện gì phải ko a? - Ko. Ko có gì đâu. Ăn thôi e, có đồ ăn rồi. Suốt bữa ăn, Mai linh cảm như có chuyện gì xấu, có chuyện gì mà nó chưa biết nhưng Hải nhất quyết nói ko có gì nên nó cũng ko hỏi thêm đc. Gần 2h kém Mai tạm biệt Hải, trở về nhà. A muốn đưa nó về nhưg ko hiểu sao nó lại sợ ai nhìn thấy nói với Cường. Lạ thật nó luôn sợ hắn trong khi 2 ng chẳng có tí chút gì quan hệ để có thể xen vào chuyện riêng của nhau. Cường ở nhà đi qua đi lại, vừa thấy Mai về đến cổng hẳn vội vã chạy ra chiếc xích đu ở vườn hoa ngồi. - Đi đâu mà giờ này mới về? Mai tròn mắt khi thấy Cường ngồi đug đưa trên chiếc xích đu, gần đây hắn hay nghỉ làm thế. - Tôi đi ăn cơm với bạn. Hôm nay a lại nghỉ đi đâu à? - Thích thì nghỉ
– Cường vừa nói vừa rút điếu thuốc ra hút. - Thế sao ko a ko vào nhà ngồi mà lại ra vườn hoa ngồi giữa trưa thế này? -… - Đừng nói là đợi tôi nhé – Mai lại gần Cường tủm tim cưởi. Cường như bị nói trúng tim đen, trợn mắt: - Đừng mơ! Mai bĩu môi, định quay vào nhà thì bị giật lại. Bị giật bất ngờ nên chỉ còn chút xíu nữa là nó ngã vào lòng hắn. ( Xuýt thôi chứ chưa ôm nhau nhé các nàng. - Ngồi xuống đây! – Hắn đấy nó ngồi sang bên cạnh mình. Mai im lặng lúng túng, dạo này dây thần kinh xấu hổ của nó hay hoạt động quá. - Cô đi ăn với bạn gì mà giờ mới về? - Thì bạn bè lâu ngày ko gặp cũng phải nói chuyện nhiều, hơn nữa tôi còn có việc. - Việc gì? Sao ko nhờ tôi – giọng Cường khó chịu. Mai cười nhẹ: - Ko có gì đâu. - Ừm. - Tối đi chơi nhé! - Đi đâu? Chết tiệt. Cường thầm rủa cái ánh mắt to tròn, trong veo như hai hòn suối của nó lại sáng rực nhìn hắn làm tim hắn bắt đầu tăng vận tốc đập. - Ơ, đi đâu. Sao a ko nói? - Lễ đính hôn của Nga & Nam. Nó gửi thiếp cho cô ở trong nhà. Mai giả vờ xụ mặt xuống: - Cứ tưởng đc đi chơi chứ. Mà đính hôn c Nga với a Nam toàn còn nhà giầu, tôi ko quen ai. - Ko sao còn có tôi, đi đi. . Mai thấy tự nhiên Cường nhẹ nhàng, nó ko tin muốn nghe lại lần nữa. - Vẫn ngại. - Đi đi, lần sau tôi cho cô đi chơi. - Nhưng mà… - Đừng từ chối. Nếu ko con bé Nga sẽ cho ng đến tận nhà rước cô đấy. 1 lần nữa Mai tròn mắt nhìn Cường, hôm nay hắn ăn gì mà nhẹ nhàng thế? Nó chỉ định bảo hắn nhưng mà sao hôm nay hắn tử tế thế chứ có phải định tự chối đâu, nó cũng quý c Nga, a Nam lắm chứ. Hay hắn có âm mưu gì, nghĩ đến đây nó nuốt nước bọt ực 1 cái. - Đc rồi, đc rồi. Tôi đi. Nhưg xin a cứ bình thường nhé! Nói song nó chuồn lẹ vào nhà để lại Cường ngơ ngác, hắn nhìn lại từ trên xuống dưới nhưg vẫn ko phát hiện ra mình có chỗ nào ko bình thường. …. 8h tối. Những ng có mặt ở khách sạn Grand Plaza – nơi tổ chức tiệc đính hôn của Nga & Nam đều ngoái lại nhìn đôi trai gái vừa bước ra khỏi siêu xe Lamborghini Gallardo LP570-4 Spyder. Họ ko phải nhân vật chính của bữa tiệc nhưg lại đc chú ý nhiều nhất. Chàng trai trẻ mặc bộ đồ vest hàng hiệu đc cắt may tỉ mỉ, khuôn mặt điển trai nhưg lạnh lùng chính là chính là chủ khách sạn rát vàng này đồng thời là ng thừa kế duy nhất của tập đoàn Hung Cuong. Đi cạnh là 1 cô gái gợi cảm với bộ đầm lệch vai màu đen hiệu Chanel ôm sát ng, sang trọng với ngón tay đeo nhẫn kim cương xanh và quyến rũ với đôi giày hở chân Louis Vuitto, khuôn mặt ngượng ngịu của cô gái tăng thêm vẻ đáng yêu . Thật đúng là 1 đôi trai tài gái sắc – Đấy là tất cả nhữg gì mà ng ta nhận xét khi thấy nó và hắn bước vào. - Ngại quá! Mọi ng cứ nhìn chúng ta chằm chằm – Mai khẽ giật tay Cường: Nếu có mẹ a đi cùng chắc tôi ko ngại thế này. Mai thật có chút thắc mắc, c Nga là e họ Cường. Bà Dung là cô tại sao lại ko đến tiệc đính hôn của cháu gái nhỉ. Nó biết bà bệnh nhưg cũng nên gọi điện hoặc đên chúc mừng c Nga chứ, trong nhà lại ko hề có thiệp mời bà Dung, chỉ có của Mai và Cường. Lạ thật! - Cô rất đẹp nên họ mới nhìn như thế. Cường nói 1 câu duy nhất rồi nắm tay Mai đi chào hỏi 1 số bạn bè, ng quen trong giới làm ăn. Ai cũng khen ng nó đẹp và hắn ko hề phản đối khi mọi ng gọi nó là ” BẠN GÁI CƯỜNG “. Điều ấy làm tâm trạng Mai thật sự tốt, công nhận nó thích đc hắn nắm tay như thế này và khen nó “ĐẸP”. Đến lúc buổi lễ đính hôn sắp bắt đầu Cường dẫn Mai bàn tiệc đầu gần với sân khấu tổ chức đính hôn. - Chiêc nhẫn trong tủ kính để làm gi vậy? – Mai chỉ tay lên trên sân khấu hỏi Cường. - Tí nữa Nam sẽ lấy chiếc nhẫn nằm trong tủ kính kia cầu hôn Nga trc mặt mọi ng, khi con bé đeo vào tay cũng là lúc buổi lễ chính thức bắt đầu. Ánh mắt Mai ngưỡng mộ nhìn lên trên:br/brroot>
/> - Nhẫn đẹp thật! Sau này có tiền tôi cũng mua, mua cả 1 bộ váy giống như c Nga đang mặc nữa. - Thích lắm à? Mai gật đầu lia lịa. - Sau này có tiền tôi cũng mua, mua cả 1 bộ váy giống như c Nga đang mặc nữa. - Chiếc nhẫn đấy đc làm bằng kim cương 12-carat của Cartier. Còn cái váy đc lấy cảm hứng từ váy cưới của công nương Kate Middleton. Để hoàn thành chiếc váy người ta cần tới gần 25m vải taffeta, gần 100m lụa cùng hàng ngàn viên ngọc trai. Tất cả khoảng 3.000.000USD. - TRỜI ẠK – Mai thốt lên khi nghe Cường nói: Thế thì kiếp sau tôi cũng chẳng mua đc. Suốt cả buổi lễ tranh thủ mọi ng ko để ý, Mai ngó ngang ngó dọc. Nó đã từg xem rất nhiều nơi xa hoa như thê này trên tivi, chưa bao giờ nó nghĩ mình lại có thể bước chân vào đây. Nếu ko phải vì sĩ diện nó đã há hốc mồm ra nhìn từ lúc mới bước vào đây rồi, toàn ng nổi tiếng ở đây. Tất cả đều lộng lẫy. Đây đúng là 1 buỗi lễ đính hôn xa xỉ nhất. Đang mải nhìn ngó Mai thấy Cường giật tay mình, mắt nhìn chằm chằm vào 1 ng đàn ông đứng quay lưng về chỗ nó khá xa. -
Đứng dậy về thôi. - Sao thế? Tôi đã nói chuyện đc với c Nga câu nào đâu. - Đi nhanh lên, hôm khác sẽ cho cô nói. - Nhưg có chuyện gì thế? - Đừng hỏi nữa – Cường khẽ quát, hắn ko thể để ông ta và Mai gặp nhau. Cường kéo Mai lên xerồi phóng nhanh về nhà. Tự nhiên cảm giác sợ hãi len lỏi trong lòng hắn, có chút gì đó đau khổ khi nghĩ đến việc sự thật bị phơi bày. Hắn tuyệt đối ko muốn. Cường bảo Mai lên phòng ngủ trc, hắn có việc phải đi bây giờ. Nó uể oải lên phòng ngủ, nỗi buồn hiện rõ lên khuôn mặt. Chẳng lẽ nó làm gj sai hay nó cứ ngó nhìn làm hắn mất mặt. Bà Dung ngồi ngoài sân thấy nó và Cường mà lòng nặng trĩu. Trong thâm tâm bà luôn hi vọng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp, tình yêu sẽ xoá bỏ tất cả. Chương 7 Dẫu biết rằng ta ở 2 thế giới khác nhau. Ko hi vọng 2 đường thẳng song song cắt nhau. Chỉ hi vọng 1 sợi dậy nối chúng lại với nhau. Đã 2 ngày trôi qua Mai và Cường ko nói chuyện với nhau. Bữa tiệc đính hôn của Nga & Nam giúp Mai hiểu rõ hơn về thế giới của Cường – 1 thế giới giàu sang và đầy quyền lực khác hẳn với thế giới của nó. Nếu hôm ấy ko có bộ quần áo hàng hiệu nổi tiếng hay chiếc nhẫn kim cương xanh đắt giá mà Cường chuẩn bị cho thì chắc chẳng ai để ý đến nó, giống như bây giờ nó chỉ là 1 con bé nhà quê với quá khứ dơ bẩn. Có lẽ hắn làm đẹp cho nó chỉ vì ko muốn mất mặt với mọi ng và có lẽ nó đã quá ảo tưởng chăng ? - Con đang buồn chuyện gì phải ko ? Bà Dung nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Mai trên chiếc xích đu ngoài vườn hoa. - Dạ ko có gì đâu ạ – giọng Mai buồn buồn thấy rõ. - Đừng giấu ta. Là chuyện của con với Cường phải ko ? - … - Tình cảm của con với Cường là gj ? Mai nhìn bà, ko lẽ bà biết hắn với nó là giả. Mặc dù trong 1 góc trái tim nó mong là thật. - Ta kể cho con nghe 1 câu chuyện nhé. ” Câu chuyện bắt đầu từ tiểu thư của 1 dòng họ nổi tiếng. Cô tiểu thư ấy vừa đẹp ng lại đẹp nết nên đc nhiều ng yêu quý, ngưỡng mộ và thầm thương trộm nhớ nhưg cô ấy lại nhất quyết yêu và lấy 1 tên xã hội đen mặc cho bố mẹ, ng thân phản đối. Cô nói rằng ko bao giờ hối hận khi lấy đc ng mình yêu thươg nhưg hp ấy chẳng tồn chẳng đc bao lâu. Gã chồng cô càng ngày càng lộ rõ bản chất. Gã đe doạ nếu nói ra để bố mẹ cô ko cho hắn thật nhiều tiền, ko giúp hắn nhữg phi vụ làm ăn bẩn thỉu thì hắn sẽ giết chết đứa con trai mới sinh “ Nói đến đấy giọng bà Dung hơi nghẹn lại, ánh mắt căm phẫn: ” Lúc đứa trẻ biết nhận thức thì gã lại đe doạ giết mẹ nó nếu ko làm theo nhữg gì gã muốn. Gã bắt đầu huấn luyện nó thành 1 tên xã hội đen máu lạnh. Nó ko đc khóc, ko đc cười hay đc có bạn bè nếu ko sẽ bị nhốt trong lồng và bỏ đói. Đồ chơi của nó là dao súng và vũ khí chứ ko phải siêu nhân, máy bay hay otô như đứa trẻ khác, chỉ cần nó ko cẩn thận thì nó sẽ bị chính đồ chơi của mình giết chết. Nó thấy ghê tởm mùi máu,
buồn nôn với cách giết ng ko thươg tiếc của ba mình. Sợ hãi mỗi khi phải đánh nhau để chứg tỏ sức mạnh của mình. Căm thù mỗi khi ba dẫn đàn bà về nhà làm chuyện ấy trc mặt mẹ và hành hạ bà dã man… Ba nó là ác quỷ chứ ko phải người và cứ như thế 2 mẹ con nó sống trong địa ngục của bọn xã hội đen tanh tưởi hơn 20 năm “ - Vậy…vậy sau 20 năm chuyện gì đã xảy ra hả bác? – Mai ko kìm đc xúc động hỏi bà Dung. Bà Dung nhìn Mai nói trong dòng nước mắt: - Đứa bé trả thù ác quỷ và tất cả nhữg ng làm cuộc đời mẹ nó đau khổ. - Đứa trẻ ấy là… - Là Cường. Bà Dung trả lời dứt khoát. Nước mắt Mai bắt đầu rơi. Đây là lí do ko bao giờ thấy Cường nhắc đên bố. Có lẽ hắn ko muốn lạnh lùng vô cảm nhưng đến bố đẻ còn hại mình thì hắn làm sao có thể tin và mở lòng với những ng xa lạ. - … - Dù sau này có chuyện gì xin con hãy tha thứ cho Cường. Bà Dung đi rồi. Mai ko để ý đến câu cuối bà nói. Nó tự hỏi ” Tại sao a lại phải chịu nhiều đau khổ đến thế “ … Đẹp trai, cao ngạo và giàu có ko phải là tất cả con người a! Quệt nước mắt, nó đứng dậy tìm Cường. Giống như lần đầu tiên nó tìm đến hắn trước! Tập đoàn Hung Cuong - Tổng giám đốc. Có ng cần gặp a ạ. - Tôi đã bảo như thế nào khi tôi đang họp – giọng nói lạnh lẽo vang lên. - Tôi biết nhưng… - Muốn bị đuổi việc? Các nhân viên trong phòng liếc trộm thư kí mới sắp chịu đòn. - Tôi..tôi xin lỗi ạ. Xin TGĐ bỏ qua. Tai…tại cô ấy nằng nặc nói nhất định a…a sẽ gặp. Cường trừg mắt: - Tên gì? - Tên… tên M aai…tên Mai ạ. Rầm -Tiếng đập bàn làm mọi ng giật mình. Vốn dĩ mỗi lần họp với TGĐ máu lạnh đã khó thở lắm rồi, bây giờ chắc họ ko sống nổi mất. - Sao ko nói sớm. - Ơ tại..tại vì TGĐ - Mọi ng nghỉ lúc khác họp – Cường ngắt lời tên thư kí rồi bỏ ra ngoài. Nếu là Mai thì hắn ko bao giờ từ chối vì bây giờ trái tim hắn đã có cảm giác. Mai ở ngoài hành lang nghe rõ tiếng quát, tiếng đập bàn trong phòng. Nó sợ hãi, có lẽ nó ko nên đến. - Đi đâu đấy – Cường khẩn trương khi thấy Mai sắp bỏ đi. - Tôi, tại tôi thấy a đang giận. Cường dịu giọng khi thấy giáng vẻ Mai e dè. - Lại đây. Mai im lặng đi lại chỗ Cường. - Sợ? Mai gật đầu. -… - Đi chơi ko? - Nhưng a đang làm việc – Mai cúi gằm mặt trả lời Cường. -Đi. Cường nhẹ nhàng cầm tay Mai đi. Đã 2 ngày ko nói chuyện với nó, cảm giác có gì thiếu thiếu. Hắn chưa tìm ra đc câu trả lời cho việc mình đang làm cũng như chưa thể lựa chọn nhưg hắn biết rõ ngay lúc này đây hắn muốn ở cạnh nó, ko muốn nó bị tổn thương, ko muốn nó biết đc tất cả sự thật. Mai bước đi theo Cường, cái nắm tay thật chặt. Mai ko thích đi xem phim, ko thích ăn kem hay đi công viên chơi trò chơi mà chỉ thích ngồi cạnh Cường. Ngồi cạnh để gần nhau và… Để hiểu nhau hơn! - Cô sẽ làm gì với ng làm cô đau khổ? - Tôi ko làm gì nhưg sẽ căm ghét ng ấy. Nhức nhói trong tim – Là cảm giác của Cường lúc này.
đi đâu? – Cường cau mày. - Đi ăn đồ nướng ngoài biển. 1 ng lạnh lùng như Cường cũng xuýt té ngửa vì câu trả lời của Mai. Chỉ vì đi ăn đồ nướng mà nó dậy từ 4h sáng, trưa xuống nhà hàng ăn cũng đâu có sao. - Đợi tôi. – Cường nói rồi đi thẳng vào nhà tắm. Mai nghiến răng trèo trẹo nhìn theo Cường. Nó có phải ôsin đâu mà suốt ngày ra lệnh. Khách sạn Tuan Chau Island Holiday chỉ cách bở biển 200m nên chưa đầy 10p Mai và Cường đã ra đến nơi. Nó và hắn chọn 1 quán sát biển. Nói là quán chứ thực ra chỉ có vài cái bàn ghế, dụng cụ để nướng và 1 tấm biển cũ kỉ ” ĐỒ NƯỚNG TƯƠI ” cắm tạm trên cát. Chủ quán là 1 ng phụ nữ đã có tuổi, bàn tay gầy guộc của bà đưa cho nó đĩa đồ biển còn sống nguyên. - Quán này chỉ mở vào sáng sớm khi ngư dân ra biển và sẽ đc dọn trc khi khách du lịch xuống biển tắm. Nó mở ra để phục vụ những vị khách thích ăn đồ tươi ngon còn sống, ko chất bảo quản vì đồ ở đây đc chủ quán lấy trực tiếp từ những thợ lặn, ngư dân khi họ vừa ra biển về cho khách nướng. Mai vừa lật mấy con hải sản trên vỉ nướng vừa giảng giải cho Cường hiểu. - Sao cô biết những quán này ? – Cường nheo mắt hỏi Mai. - Hôm qua lúc giận a, bỏ ra ngoài này tình cờ tôi nghe đc mấy ng nói chuyện. - … - Mà sao a dậy sớm thế? – Ngưng 5s Mai nói tiếp: Ề, hay là a muốn đi cùng tôi. - Cô đừng có tưởng tượng nữa. Nướng đồ đi. - Hừ. Đúng là con nhợn đáng ghét! – Mai lẩm bẩm. - Tôi nghe thấy đấy. Cường nói làm Mai xấu hổ phải đánh trống lảng: - Hì. Hôm nay mẹ a về nhỉ? - Ngày mai. Còn 1 số chỗ mẹ tôi chưa đến. Mai gật gù, đưa cho Cường 1 con tôm đã chín vàng. Cường ngần ngại ko ăn vì hắn chưa bao giờ ăn kiểu này, chỉ sợ đau bụng nhưng Mai cứ dùng ánh mắt to tròn nài nỉ làm Cường ko thể từ chối mỗi khi nhìn vào nó. Miễn cưỡng cắn 1 miếng hắn thấy mùi vị ko tệ, thịt tôm vừa mềm, vừa
thơm mùi thịt nướng lại có vị ngọt – đúng là tôm tươi. - Đôi tình nhân trẻ ăn mảnh nhé – Là Nam và 1 cô gái đang đi lại chỗ nó. - Ăn mảnh đâu – Mai cười tít mắt đưa ghế cho 2 ng: Anh chị lại đây ngồi đi. - Chỉ e mời thôi thì anh chị ko dám ngồi. - Ngồi thì ngồi đi. – Cường lừ mắt. - Khiếp! A Cường phũ phàng ghê. Thế này mà Mai cũng yêu – Cô gái vừa ngồi xuống đã lên tiếng chêu chọc. -… - Thôi nào e! – Nam bẹo má ng yêu: E ra nướng đồ với Mai đi. Mai với Nga – người yêu Nam vừa nướng đồ vừa tám đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Nga hơn Mai 4 tuổi, đang là sinh viên năm cuối của Học Viện Ngân Hàng và cũng là e họ của Cường. Nếu như Mai xinh đẹp tư nhiên mang chút lạnh lùng của cuộc đời từng trải thì Nga lại đẹp theo kiểu sắc sảo, kiêu kì của 1 cô tiểu thư nhà giàu. Qua Nga mà Mai biết đc nhiều chuyện hay. Chẳng hạn như chuyện Nam cũng là công tử con nhà giầu, chỉ vì chiều lòng Nga và cũng vì chẳng ai chịu đc nhiệt khi làm việc với thằng bạn thân nên a ta mới đến làm cho hắn. Hay là chuyện Cường chưa từng biết yêu. Nam vừa ăn vừa nhìn Mai và Nga nói chuyện, tủm tỉm cười như phát hiên ra điều gì thú vị. Cường thì vẫn vậy chẳng bao giờ thích nói nhiều nhưng thỉnh thoảng lại khẽ liếc trộm Mai. 4 ng ngồi đến lúc có nắng thì về chỗ bãi đỗ thuyền. Cường có du thuyền riêng lên hôm nay mọi ng sẽ ra vịnh chơi. Mai nghe ng ta bảo Vịnh hạ long là nơi gắn liền với những trang sử vẻ vang, hào hùng của dân tộc Việt Nam với những địa danh nổi tiếng như Vân Đồn – nơi có thương cảng cổ sầm uất vào thế kỷ thứ 12; có núi Bài Thơ lịch sử; cách đó không xa dòng sông Bạch Đằng – là chứng tích của hai trận thuỷ chiến lẫy lừng của các thế hệ ông cha chống giặc ngoại xâm. Tất cả những cảnh đẹp đấy hôm nay Mai nhất định phải chụp bằng đc để sau này gặp lại gia đình, nó sẽ khoe cho lũ e nhỏ biết. Cường biết Mai thích nên sai ng cho du thuyền đi hết vịnh, chỗ nào nó muốn xem là dừng lại. Từ đảo đá vôi cho đến đảo phiến thạch, hết đảo lại đến hang động tuyệt đẹp như động Thiên Cung, hang Đầu Gỗ, động Sửng Sốt, hang Trinh Nữ, động
Tam Cung…. Mai thích thú thăm quan từng tí 1, chạy nhảy chụp ảnh chỉ khổ nhóm bạn của Cường mệt mỏi chán nản, cứtưởng ra vịnh chơi cho mát 1 lúc ai rè lại phải đi theo con nhỏ ham chơi như nó cả buổi. Đến chiều cả nhóm về khách sạn. Bạn của Cường hò hét như vừa thoát nợ rồi tung tăng lên phòng lấy đồ ra biển tắm. Cường nhận đc điên thoại quan trọng nên nó với hắn đành về Hà Nội trc trong sự tiếc nuối. - Mệt ko? – Cường hỏi Mai. Có lẽ do đi nắng cả ngày mà da nó xạm hẳn đi làm hắn thấy có chút ko vui. - Có nhưng mà vui. Hì. - Thế thì ngủ đi. Về đến nhà tôi sẽ gọi. Mai gật đầu rồi nhắm mắt vào. Nó nhanh chóng ngủ ngon giấc, đúng hơn từ ngày nó chuyển về nhà hắn ở chưa có ngày nào nó ko ngon giấc. …. 2 tiếng sau Mai và Cường có mặt tại khu biệt thự. Nhìn thấy con xe Rolls-Royce Phantom trong sân nhà mình Cường biết đc ngay là ai đến. Hắn nhẹ nhàng bế Mai lên phòng, lúc đi qua phòng khách con ra dấu cho mọi ng im lặng tránh để nó thức dậy. - Ông chủ Đinh đến đây có việc gì ko? – Cường ngồi xuống chiêc ghế đối diện ng đàn ông trong phòng khách. - Cứ có việc thì mới đc đến nhà con trai mình à? - Con? – Cường cười khẩy: Tôi ko có bố. - THẰNG MẤT DẬY! Mày nói với bố mày thế à? – Ng đàn ông tức giận - Ông đã bao giờ dậy tôi – Cường căm phẫn: Có việc gì thì ông nói đi, ko thì mời về. - Mày…- Ông ta chỉ tay vào mặt hắn: Đc rồi. Tao ko nói nhiều, bỏ ngay con bé đó đi. Nghe đến từ con bé, Cường hiểu ngay ông ta ám chỉ ai: - Ko. - Loại gái như nó có gì hay ho? - Hơn loại xã hội đen chuyên làm việc bẩn thỉu như ông – Cường thản nhiên đáp: Nếu ko còn việc gì mời ông về cho. - Mày dám đuổi bố mày – ông ta rít lên. - Nếu ông ko muôn mất chức phó chủ tịch HĐQT thì bước ra khỏi nhà tôi ngay lập tức – Ánh mắt sắc nhọn của Cường như muốn thiêu rụi ng đàn ông họ Đinh. Ông ta ôm 1 cục tức ra về. Ông ta ko thể làm gì đc thằng con quý tử của mình đơn giản vì cái gia sản kếch xù này là của ông bà ngoại hắn. Hắn là ng thừa kế hợp pháp duy nhất, có quyền nhất nên chẳng khó gì để đã ông ta ra khỏi cái HĐQT, cái chức phó chủ tịch HĐQT chỉ có danh chứ ko có miếng. Nhưng chắc chắn chuyện này còn chưa song. … Sáng hôm sau Mai thức dậy thì Cường đã đi làm. Nó đoán Cường bế nó lên phòng vì ko thấy hắn gọi dậy. Để trả công việc này, nó quyết đinh đi chợ làm mấy món ngon mang đến công ty cho hắn. Buổi trưa Mai mang đồ ăn đến công ty, lần này ko thấy mấy cô nhân viên làm khó dễ nó nữa. - Cô gái ấy là bồ mới của tổng giám đốc đấy – 1 cô nhân viên khẽ nói khi thấy nó. - Giám đốc từ trc đến giờ làm gì có bồ mà bồ mới. Toàn là mấy e chân dài thích bám đấy chứ. - Tốt nhất từ giờ thấy cô gái tên Mai ấy thì nên lễ phép mà giữ mạng ko lại bị đuổi việc. - Xuỵt. Nói bé thôi làm việc đi. Cô ta đang đi đến đấy. Mai lắc đầu cười khổ khi nghe mấy lời bàn tán của nhân viên trong công ty. Chỉ có nó mới biết Cường coi nó như osin chứ ko phải ng yêu. - Có việc gì? – Cường đang kí giấy tờ, cau có hỏi. - Chẳng có gì. Cường nghe giọng nói quen liên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy nó vì cứ nghĩ là nhân viên vào nên mới cáu. - Ơ Mai ! - Ko tôi thì ai ? - Giận? Cường đưng lên kéo tay nó lại gần chỗ mình làm dây thần kinh xấu hổ đã đứt trong 4 năm làm gái của nó bắt đầu hoạt động lại. - Này ăn cơm đi – Mai đưa hộp cơm cho Cường nhưng mặt lại quay về hướng khác, bàn tay to khoẻ của hắn vẫn cầm tay nó. - Ăn cùng ko? - Ko. Thôi tôi về đây. Mai vội vã giật tay ra rồi chạy đi. Dù là cái cầm tay giữa mùa hè nhưng nó vẫn thấy tay hắn thật ấm và cảm giác thật lạ khi hắn gọi tên ” Mai ” – ko thể phủ nhận 1 điều nó đang rất vui. Cường thở dài 1 cách mệt mỏi khi bóng Mai vừa khuất khỏi cánh cửa phòng: ”
E cứ như thế này thì tôi biết phải làm sao hả Mai “ Chương 6 Sau chuyến đi làm từ thiện ở các vùng quê về tâm trạng bà Dung – mẹ Cường có vẻ tốt hơn nên Mai cũng phần nào yên tâm. Liếc nhìn quyển lịch trước khi ra khỏi phòng nó biết thời gian của bà Dung chẳng còn nhiều nên nó hi vọng bà sẽ có những ngày cuối đời tốt đẹp và hp nhất. Đi ngang qua vườn hoa Mai lễ phép chào bà Dung: - Bác ơi con ra ngoài ăn cơm với bạn nhé! - Ừ con đi đi. - Vâng! Đi xe máy thì nắng mà đi otô Mai lại ko biết đi nên nó quyết định goi taxi đến nhà hàng KUMBO trên đường Ngô Gia Tự, quận Long Biên – nơi Mai hẹn ăn trưa với Hải cũng là có 1 số chuyện muốn hỏi thêm về gia đình mình. Nhà hàng KUMBO có nhiều loại ẩm thực như của Viêt Nam, Nhật Bản, Hàn Quốc…nên nó rất thích. Hải chờ sẵn Mai ngoài cửa nhà hàng. Mai ko thích ngồi trong phòng Vip chỉ có 2 ng vì như thế sẽ tạo cảm giác ngột ngạt, ko đc thoải mái nên nó chọn bàn ngồi cạnh cửa sổ để có thể nhìn ra ngoài đường và hít khí trời. - Anh chị dùng gì ạ? – Tiếng cô nhân viên nhẹ nhàng đặt menu trước mặt Hải và Mai. Cầm menu Hải mỉm cười bảo Mai: - E gọi món đi. A ăn giống e. - Ok. Vậy e ko khách sáo nữa Mai cười tinh nghịch với Hải rồi quay sang cô nhân viên: C cho e Soup gà để khai vị. Thức ăn thì cho e: - Bò ba chỉ cuộn Kim Chi,
Lườn Vịt xông khói (Hong Kong), Mực Ống, Đùi Gà nướng sốt kiểu Nhật, canh Kim Chi và Cam vắt nhé. - Vâng, xin anh chị đợi chút. Cô nhân viên rời đi Hải mới ra vẻ đau khổ: - Chà e cũng biết chọn món đấy. - Tất nhiên! E biết a rất nhiều tiền – Mai đắc ý, với Hải nó ko hề ngại. Hải đẹp trai, nhà giầu nhưg rất tốt bụng, luôn cởi mở và thân thiên với mọi ng nên nói chuyện với a nó cảm thấy thoải mái như ng trong nhà. - Sau này e còn nhiều hơn a rất nhiều. - Sao lại thế? – Mai ngạc nhiên. - Từ từ sẽ biết. – Hải cười rồi nói tiếp: Mấy hôm nay e thế nào rồi? - E vẫn thế. Từ hôm gặp a về e cũng yên tâm hơn khi biết gia đình e vẫn sống tốt. - Vậy bao giờ e định về? Hôm trc mẹ e gọi cho a , a có nói rằng đợi 1 thời gian ngắn nữa sẽ có tin về e. - Sắp rồi a ạ. – Mai khẽ thở dài khi nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà Cường: À, bệnh của bố e đỡ chưa a? Hải sững ng khi nghe Mai hỏi, ánh mắt nhìn Mai thương xót xen lẫn cảm thông. - Ơ kìa a Hải? Sao a ko nói gì? Bố e thế nào rồi – giọng nói của Mai có chút khẩn trương. - À, bố e…bố e…thì bố e vẫn khoẻ – Hải lúng túng. - Tốt quá! E cứ sợ có chuyện gì với bố, nếu ko e sẽ ân hận cả đời mất. -… - Mai này ! E có hận ông bà ngoại eko? - E ko biết. – Mai cúi mặt, thật sự nó ko biết chấp nhận thế nào với ng đã bỏ rơi cả gia đình nó. Phải chăng ngày ấy họ chấp nhận thì gia đình nó đã ko chịu khổ, mẹ đã ko phải vất vả và nó sẽ ko bao giờ bị lừa làm “GAI” Hải ngập ngừng: - Nếu sau này có chuyện gì e cũng đừng quá đau khổ và hãy tha thứ nếu có thể e nhé! Mai nhíu mày: - Có chuyện gì phải ko a? - Ko. Ko có gì đâu. Ăn thôi e, có đồ ăn rồi. Suốt bữa ăn, Mai linh cảm như có chuyện gì xấu, có chuyện gì mà nó chưa biết nhưng Hải nhất quyết nói ko có gì nên nó cũng ko hỏi thêm đc. Gần 2h kém Mai tạm biệt Hải, trở về nhà. A muốn đưa nó về nhưg ko hiểu sao nó lại sợ ai nhìn thấy nói với Cường. Lạ thật nó luôn sợ hắn trong khi 2 ng chẳng có tí chút gì quan hệ để có thể xen vào chuyện riêng của nhau. Cường ở nhà đi qua đi lại, vừa thấy Mai về đến cổng hẳn vội vã chạy ra chiếc xích đu ở vườn hoa ngồi. - Đi đâu mà giờ này mới về? Mai tròn mắt khi thấy Cường ngồi đug đưa trên chiếc xích đu, gần đây hắn hay nghỉ làm thế. - Tôi đi ăn cơm với bạn. Hôm nay a lại nghỉ đi đâu à? - Thích thì nghỉ
– Cường vừa nói vừa rút điếu thuốc ra hút. - Thế sao ko a ko vào nhà ngồi mà lại ra vườn hoa ngồi giữa trưa thế này? -… - Đừng nói là đợi tôi nhé – Mai lại gần Cường tủm tim cưởi. Cường như bị nói trúng tim đen, trợn mắt: - Đừng mơ! Mai bĩu môi, định quay vào nhà thì bị giật lại. Bị giật bất ngờ nên chỉ còn chút xíu nữa là nó ngã vào lòng hắn. ( Xuýt thôi chứ chưa ôm nhau nhé các nàng. - Ngồi xuống đây! – Hắn đấy nó ngồi sang bên cạnh mình. Mai im lặng lúng túng, dạo này dây thần kinh xấu hổ của nó hay hoạt động quá. - Cô đi ăn với bạn gì mà giờ mới về? - Thì bạn bè lâu ngày ko gặp cũng phải nói chuyện nhiều, hơn nữa tôi còn có việc. - Việc gì? Sao ko nhờ tôi – giọng Cường khó chịu. Mai cười nhẹ: - Ko có gì đâu. - Ừm. - Tối đi chơi nhé! - Đi đâu? Chết tiệt. Cường thầm rủa cái ánh mắt to tròn, trong veo như hai hòn suối của nó lại sáng rực nhìn hắn làm tim hắn bắt đầu tăng vận tốc đập. - Ơ, đi đâu. Sao a ko nói? - Lễ đính hôn của Nga & Nam. Nó gửi thiếp cho cô ở trong nhà. Mai giả vờ xụ mặt xuống: - Cứ tưởng đc đi chơi chứ. Mà đính hôn c Nga với a Nam toàn còn nhà giầu, tôi ko quen ai. - Ko sao còn có tôi, đi đi. . Mai thấy tự nhiên Cường nhẹ nhàng, nó ko tin muốn nghe lại lần nữa. - Vẫn ngại. - Đi đi, lần sau tôi cho cô đi chơi. - Nhưng mà… - Đừng từ chối. Nếu ko con bé Nga sẽ cho ng đến tận nhà rước cô đấy. 1 lần nữa Mai tròn mắt nhìn Cường, hôm nay hắn ăn gì mà nhẹ nhàng thế? Nó chỉ định bảo hắn nhưng mà sao hôm nay hắn tử tế thế chứ có phải định tự chối đâu, nó cũng quý c Nga, a Nam lắm chứ. Hay hắn có âm mưu gì, nghĩ đến đây nó nuốt nước bọt ực 1 cái. - Đc rồi, đc rồi. Tôi đi. Nhưg xin a cứ bình thường nhé! Nói song nó chuồn lẹ vào nhà để lại Cường ngơ ngác, hắn nhìn lại từ trên xuống dưới nhưg vẫn ko phát hiện ra mình có chỗ nào ko bình thường. …. 8h tối. Những ng có mặt ở khách sạn Grand Plaza – nơi tổ chức tiệc đính hôn của Nga & Nam đều ngoái lại nhìn đôi trai gái vừa bước ra khỏi siêu xe Lamborghini Gallardo LP570-4 Spyder. Họ ko phải nhân vật chính của bữa tiệc nhưg lại đc chú ý nhiều nhất. Chàng trai trẻ mặc bộ đồ vest hàng hiệu đc cắt may tỉ mỉ, khuôn mặt điển trai nhưg lạnh lùng chính là chính là chủ khách sạn rát vàng này đồng thời là ng thừa kế duy nhất của tập đoàn Hung Cuong. Đi cạnh là 1 cô gái gợi cảm với bộ đầm lệch vai màu đen hiệu Chanel ôm sát ng, sang trọng với ngón tay đeo nhẫn kim cương xanh và quyến rũ với đôi giày hở chân Louis Vuitto, khuôn mặt ngượng ngịu của cô gái tăng thêm vẻ đáng yêu . Thật đúng là 1 đôi trai tài gái sắc – Đấy là tất cả nhữg gì mà ng ta nhận xét khi thấy nó và hắn bước vào. - Ngại quá! Mọi ng cứ nhìn chúng ta chằm chằm – Mai khẽ giật tay Cường: Nếu có mẹ a đi cùng chắc tôi ko ngại thế này. Mai thật có chút thắc mắc, c Nga là e họ Cường. Bà Dung là cô tại sao lại ko đến tiệc đính hôn của cháu gái nhỉ. Nó biết bà bệnh nhưg cũng nên gọi điện hoặc đên chúc mừng c Nga chứ, trong nhà lại ko hề có thiệp mời bà Dung, chỉ có của Mai và Cường. Lạ thật! - Cô rất đẹp nên họ mới nhìn như thế. Cường nói 1 câu duy nhất rồi nắm tay Mai đi chào hỏi 1 số bạn bè, ng quen trong giới làm ăn. Ai cũng khen ng nó đẹp và hắn ko hề phản đối khi mọi ng gọi nó là ” BẠN GÁI CƯỜNG “. Điều ấy làm tâm trạng Mai thật sự tốt, công nhận nó thích đc hắn nắm tay như thế này và khen nó “ĐẸP”. Đến lúc buổi lễ đính hôn sắp bắt đầu Cường dẫn Mai bàn tiệc đầu gần với sân khấu tổ chức đính hôn. - Chiêc nhẫn trong tủ kính để làm gi vậy? – Mai chỉ tay lên trên sân khấu hỏi Cường. - Tí nữa Nam sẽ lấy chiếc nhẫn nằm trong tủ kính kia cầu hôn Nga trc mặt mọi ng, khi con bé đeo vào tay cũng là lúc buổi lễ chính thức bắt đầu. Ánh mắt Mai ngưỡng mộ nhìn lên trên:br/brroot>
/> - Nhẫn đẹp thật! Sau này có tiền tôi cũng mua, mua cả 1 bộ váy giống như c Nga đang mặc nữa. - Thích lắm à? Mai gật đầu lia lịa. - Sau này có tiền tôi cũng mua, mua cả 1 bộ váy giống như c Nga đang mặc nữa. - Chiếc nhẫn đấy đc làm bằng kim cương 12-carat của Cartier. Còn cái váy đc lấy cảm hứng từ váy cưới của công nương Kate Middleton. Để hoàn thành chiếc váy người ta cần tới gần 25m vải taffeta, gần 100m lụa cùng hàng ngàn viên ngọc trai. Tất cả khoảng 3.000.000USD. - TRỜI ẠK – Mai thốt lên khi nghe Cường nói: Thế thì kiếp sau tôi cũng chẳng mua đc. Suốt cả buổi lễ tranh thủ mọi ng ko để ý, Mai ngó ngang ngó dọc. Nó đã từg xem rất nhiều nơi xa hoa như thê này trên tivi, chưa bao giờ nó nghĩ mình lại có thể bước chân vào đây. Nếu ko phải vì sĩ diện nó đã há hốc mồm ra nhìn từ lúc mới bước vào đây rồi, toàn ng nổi tiếng ở đây. Tất cả đều lộng lẫy. Đây đúng là 1 buỗi lễ đính hôn xa xỉ nhất. Đang mải nhìn ngó Mai thấy Cường giật tay mình, mắt nhìn chằm chằm vào 1 ng đàn ông đứng quay lưng về chỗ nó khá xa. -
Đứng dậy về thôi. - Sao thế? Tôi đã nói chuyện đc với c Nga câu nào đâu. - Đi nhanh lên, hôm khác sẽ cho cô nói. - Nhưg có chuyện gì thế? - Đừng hỏi nữa – Cường khẽ quát, hắn ko thể để ông ta và Mai gặp nhau. Cường kéo Mai lên xerồi phóng nhanh về nhà. Tự nhiên cảm giác sợ hãi len lỏi trong lòng hắn, có chút gì đó đau khổ khi nghĩ đến việc sự thật bị phơi bày. Hắn tuyệt đối ko muốn. Cường bảo Mai lên phòng ngủ trc, hắn có việc phải đi bây giờ. Nó uể oải lên phòng ngủ, nỗi buồn hiện rõ lên khuôn mặt. Chẳng lẽ nó làm gj sai hay nó cứ ngó nhìn làm hắn mất mặt. Bà Dung ngồi ngoài sân thấy nó và Cường mà lòng nặng trĩu. Trong thâm tâm bà luôn hi vọng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp, tình yêu sẽ xoá bỏ tất cả. Chương 7 Dẫu biết rằng ta ở 2 thế giới khác nhau. Ko hi vọng 2 đường thẳng song song cắt nhau. Chỉ hi vọng 1 sợi dậy nối chúng lại với nhau. Đã 2 ngày trôi qua Mai và Cường ko nói chuyện với nhau. Bữa tiệc đính hôn của Nga & Nam giúp Mai hiểu rõ hơn về thế giới của Cường – 1 thế giới giàu sang và đầy quyền lực khác hẳn với thế giới của nó. Nếu hôm ấy ko có bộ quần áo hàng hiệu nổi tiếng hay chiếc nhẫn kim cương xanh đắt giá mà Cường chuẩn bị cho thì chắc chẳng ai để ý đến nó, giống như bây giờ nó chỉ là 1 con bé nhà quê với quá khứ dơ bẩn. Có lẽ hắn làm đẹp cho nó chỉ vì ko muốn mất mặt với mọi ng và có lẽ nó đã quá ảo tưởng chăng ? - Con đang buồn chuyện gì phải ko ? Bà Dung nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Mai trên chiếc xích đu ngoài vườn hoa. - Dạ ko có gì đâu ạ – giọng Mai buồn buồn thấy rõ. - Đừng giấu ta. Là chuyện của con với Cường phải ko ? - … - Tình cảm của con với Cường là gj ? Mai nhìn bà, ko lẽ bà biết hắn với nó là giả. Mặc dù trong 1 góc trái tim nó mong là thật. - Ta kể cho con nghe 1 câu chuyện nhé. ” Câu chuyện bắt đầu từ tiểu thư của 1 dòng họ nổi tiếng. Cô tiểu thư ấy vừa đẹp ng lại đẹp nết nên đc nhiều ng yêu quý, ngưỡng mộ và thầm thương trộm nhớ nhưg cô ấy lại nhất quyết yêu và lấy 1 tên xã hội đen mặc cho bố mẹ, ng thân phản đối. Cô nói rằng ko bao giờ hối hận khi lấy đc ng mình yêu thươg nhưg hp ấy chẳng tồn chẳng đc bao lâu. Gã chồng cô càng ngày càng lộ rõ bản chất. Gã đe doạ nếu nói ra để bố mẹ cô ko cho hắn thật nhiều tiền, ko giúp hắn nhữg phi vụ làm ăn bẩn thỉu thì hắn sẽ giết chết đứa con trai mới sinh “ Nói đến đấy giọng bà Dung hơi nghẹn lại, ánh mắt căm phẫn: ” Lúc đứa trẻ biết nhận thức thì gã lại đe doạ giết mẹ nó nếu ko làm theo nhữg gì gã muốn. Gã bắt đầu huấn luyện nó thành 1 tên xã hội đen máu lạnh. Nó ko đc khóc, ko đc cười hay đc có bạn bè nếu ko sẽ bị nhốt trong lồng và bỏ đói. Đồ chơi của nó là dao súng và vũ khí chứ ko phải siêu nhân, máy bay hay otô như đứa trẻ khác, chỉ cần nó ko cẩn thận thì nó sẽ bị chính đồ chơi của mình giết chết. Nó thấy ghê tởm mùi máu,
buồn nôn với cách giết ng ko thươg tiếc của ba mình. Sợ hãi mỗi khi phải đánh nhau để chứg tỏ sức mạnh của mình. Căm thù mỗi khi ba dẫn đàn bà về nhà làm chuyện ấy trc mặt mẹ và hành hạ bà dã man… Ba nó là ác quỷ chứ ko phải người và cứ như thế 2 mẹ con nó sống trong địa ngục của bọn xã hội đen tanh tưởi hơn 20 năm “ - Vậy…vậy sau 20 năm chuyện gì đã xảy ra hả bác? – Mai ko kìm đc xúc động hỏi bà Dung. Bà Dung nhìn Mai nói trong dòng nước mắt: - Đứa bé trả thù ác quỷ và tất cả nhữg ng làm cuộc đời mẹ nó đau khổ. - Đứa trẻ ấy là… - Là Cường. Bà Dung trả lời dứt khoát. Nước mắt Mai bắt đầu rơi. Đây là lí do ko bao giờ thấy Cường nhắc đên bố. Có lẽ hắn ko muốn lạnh lùng vô cảm nhưng đến bố đẻ còn hại mình thì hắn làm sao có thể tin và mở lòng với những ng xa lạ. - … - Dù sau này có chuyện gì xin con hãy tha thứ cho Cường. Bà Dung đi rồi. Mai ko để ý đến câu cuối bà nói. Nó tự hỏi ” Tại sao a lại phải chịu nhiều đau khổ đến thế “ … Đẹp trai, cao ngạo và giàu có ko phải là tất cả con người a! Quệt nước mắt, nó đứng dậy tìm Cường. Giống như lần đầu tiên nó tìm đến hắn trước! Tập đoàn Hung Cuong - Tổng giám đốc. Có ng cần gặp a ạ. - Tôi đã bảo như thế nào khi tôi đang họp – giọng nói lạnh lẽo vang lên. - Tôi biết nhưng… - Muốn bị đuổi việc? Các nhân viên trong phòng liếc trộm thư kí mới sắp chịu đòn. - Tôi..tôi xin lỗi ạ. Xin TGĐ bỏ qua. Tai…tại cô ấy nằng nặc nói nhất định a…a sẽ gặp. Cường trừg mắt: - Tên gì? - Tên… tên M aai…tên Mai ạ. Rầm -Tiếng đập bàn làm mọi ng giật mình. Vốn dĩ mỗi lần họp với TGĐ máu lạnh đã khó thở lắm rồi, bây giờ chắc họ ko sống nổi mất. - Sao ko nói sớm. - Ơ tại..tại vì TGĐ - Mọi ng nghỉ lúc khác họp – Cường ngắt lời tên thư kí rồi bỏ ra ngoài. Nếu là Mai thì hắn ko bao giờ từ chối vì bây giờ trái tim hắn đã có cảm giác. Mai ở ngoài hành lang nghe rõ tiếng quát, tiếng đập bàn trong phòng. Nó sợ hãi, có lẽ nó ko nên đến. - Đi đâu đấy – Cường khẩn trương khi thấy Mai sắp bỏ đi. - Tôi, tại tôi thấy a đang giận. Cường dịu giọng khi thấy giáng vẻ Mai e dè. - Lại đây. Mai im lặng đi lại chỗ Cường. - Sợ? Mai gật đầu. -… - Đi chơi ko? - Nhưng a đang làm việc – Mai cúi gằm mặt trả lời Cường. -Đi. Cường nhẹ nhàng cầm tay Mai đi. Đã 2 ngày ko nói chuyện với nó, cảm giác có gì thiếu thiếu. Hắn chưa tìm ra đc câu trả lời cho việc mình đang làm cũng như chưa thể lựa chọn nhưg hắn biết rõ ngay lúc này đây hắn muốn ở cạnh nó, ko muốn nó bị tổn thương, ko muốn nó biết đc tất cả sự thật. Mai bước đi theo Cường, cái nắm tay thật chặt. Mai ko thích đi xem phim, ko thích ăn kem hay đi công viên chơi trò chơi mà chỉ thích ngồi cạnh Cường. Ngồi cạnh để gần nhau và… Để hiểu nhau hơn! - Cô sẽ làm gì với ng làm cô đau khổ? - Tôi ko làm gì nhưg sẽ căm ghét ng ấy. Nhức nhói trong tim – Là cảm giác của Cường lúc này.