Truyện teen Lời Hứa Của Gió
Tác giả: Internet
Truyện teen Lời Hứa Của Gió
cô. Thấy cô gõ đầu, anh lo lắng bước lại gần sờ vào trán cô, giọng nói cũng thêm vài phần dịu dàng:
“Sao vậy? Đau đầu sao? Rõ ràng đã hạ sốt rồi mà?”
Lập Hân ngơ ngác nhìn Iris lo lắng cho cô, các động tác chỉ tốn vài giây của anh khiến đầu óc cô đình chỉ hoạt động.
“Bịch… Bịch…” Tim cô đang đập rất nhanh, rất nhanh như nó đang muốn phá vỡ lồng ngực của cô ra ngoài.
Nhìn thấy Lập Hân vẫn ngẩn người nhìn mình, môi Iris nhếch lên cười vui vẻ, giọng nói thêm vài phần trêu chọc:
“Không lẽ sốt đến hỏng não rồi sao?”
Nhìn nụ cười của anh, mặt cô nóng bừng. Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười vui vẻ của anh, cô chợt có ý nghĩ: Sống cùng một người lạnh băng như anh, thỉnh thoảng lại hưởng thụ nụ cười kia cũng không tệ.
Nhìn gương mặt đỏ bừng kia, Iris càng vui vẻ. Xem ra anh phải thường xuyên nở nụ cười trước mặt cô.
“Đói bụng không? Ăn cháo nào? A…”
Vì đầu óc không còn linh hoạt như mọi ngày, mặc dù bình thường đầu óc cô ngốc nghếch chiếm phần lớn,nhưng chắc chắn lúc đó cô sẽ không há miệng cho anh đút cháo.
Nhìn thấy Lập Hân ngoan ngoãn há miệng cho anh đút cháo, nụ cười trên môi Iris càng sâu: “Ngoan lắm!” Bàn tay anh ra sức vò đầu cô: “Cháo ngon không?”
“Ngon.” Lập Hân ngốc nghếch đáp lại.
Nhìn nụ cười ấm áp kia, Lập Hân làm một động tác mà đầu óc của cô còn chưa suy nghĩ kịp và cũng khiến Iris đơ vài giây nhìn cô đó chính là môi Lập Hân chạm vào má Iris, theo sinh học thì đây là biểu hiện khi hưng phấn quá độ, theo vật lý thì hiện tượng này sẽ sản sinh ra dòng điện, theo toán học đây là tiên đề ột vấn đề khác, theo hóa học thì có phản ứng xảy ra giữa hai chất là môi của Lập Hân và má của Iris, và nói một cách ngắn gọn thì Lập Hân vừa chủ động hôn lên má Iris.
Sau vài giây bất ngờ vì hành động của Lập Hân, Iris tiến đến gần đôi mắt nheo lại đầy gian manh hỏi: “Em muốn cảm ơn anh sao? Muốn cảm ơn thì phải làm như thế này.”
Lập Hân không kịp nhận ra sự bất ổn trong cách xưng hô của hai người thì môi hai người đã chạm vào nhau.
Iris thỏa mãn nhìn vẻ mặt ngờ nghệch lúc này của Lập Hân, nhưng sau đó câu phát ngôn của cô khiến anh phải đen mặt.
“Giấc mơ này thật tuyệt.” Lập Hân thường xuyên nằm mơ thấy Iris cười với cô nên cô nghĩ hiện tại đây cũng chỉ là một giấc mơ của cô.
“Em thường xuyên mơ thấy anh sao?” Chỉ trong vài giây, Iris lại nghĩ ra một vấn đề khác, nụ cười trên môi lại nở.
“Phải.” Lập Hân thành thật đáp, đầu còn gật vài cái để tăng thêm mức độ tin cậy.
Bàn tay Iris tiến lại gần chạm lên khuôn mặt Lập Hân, sau đó véo nhẹ rồi hỏi: “Đau không?”
“Đau.” Mặc dù lực không lớn nhưng cô có thể cảm nhận được cảm giác vừa rồi, có cảm giác tức là…
“A…” Đầu óc thanh tỉnh, hàng loạt động tác của cô diễn ra nhanh đến không tưởng, cô đẩy Iris ra, nắm lấy chăn và vùi đầu vào trong.
Lập Hân nghĩ lại hàng loạt hành động của cô vừa làm, vừa rồi cô nhìn anh như sói đói còn hôn anh. Chỉ cần nghĩ lại hình ảnh dại dột vừa rồi, bàn tay nắm chăn càng chặt thêm vài phần.
Cách lớp chăn cô còn có thể nghe giọng cười vui vẻ vì có người gặp họa của Iris.
Nếu có cánh cửa thời gian, cô sẽ lặp tức chui vào quay lại lúc mới tỉnh lại, nhưng khi nghĩ lại nụ hôn vừa rồi rất đáng dù có hơi mất mặt. Nhưng nụ hôn kia là nụ hôn đầu của cô nếu không tính nụ hôn mà cô đã cưỡng hôn Phong lúc nhỏ, cô có nên bắt Iris bồi thường không nhỉ?
“Ọc… Ọc…” Vừa cố hít lấy chút không khí trong chăn thì bụng cô reo lên. Cố gắng áp tai vào mặt chăn bên cạnh Iris xem có nghe thấy tiếng động, sau khi xác định không có bất cứ âm thanh nào, Lập Hân mở chăn ra, bầu không khí trong lành tràn vào phổi của cô thêm vào đó là mùi thơm của thức ăn.
“Ực…” Sau khi xác định phương hướng của mùi thơm, Lập Hân vừa nhìn bát cháo trên bàn vừa đấu tranh tư tưởng. Ngửi mùi thơm là đã biết ngon như thế nào, cô nuốt nước bọt nhìn nó đầy thèm muốn. Quay sang cửa để xem có sinh vật lạ nào đột nhiên xuất hiện không. Sau khi xác định căn phòng tuyệt đối an toàn, Lập Hân rón rén đến gần bưng bát cháo bắt đầu lắp đầy dạ dày.
“Ợ…” Sau khi ăn xong Lập Hân còn không quên xoa bụng, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Ánh mắt bắt đầy quét xung quanh căn phòng, bây giờ cô mới nhận thấy sự khác lạ của căn phòng mình vừa ngủ.
Đây chẳng phải là căn phòng trước kia của cô sao? Một dấu hỏi to tướng xuất hiện trong đầu cô.
Tại sao cô lại ngủ trong căn phòng này, chẳng phải trước kia Iris không cho phép cô vào phòng, ánh mắt uy hiếp như muốn nói với cô: nếu cô
vào sẽ ném cô ra khỏi đây sao? Tại sao lúc nãy, gương mặt Iris tràn đầy dịu dàng với cô? Lập Hân bắt đầu đếm ngón tay.
Iris bưng ly sữa vào thì thấy Lập Hân đang giày vò mấy ngón tay.
Hình ảnh này khiến anh cảm thấy rất giận bản thân: Tại sao anh lại không sớm nhận ra cô chứ?
Jun của anh khi nói dối cũng vuốt tóc như cô, khi khó hiểu vấn đề nào đó cũng đếm ngón tay như cô, cũng có lúm đồng tiền xinh đẹp như cô, cũng cười ngốc nghếch với anh như cô… Hai con người ấy giống nhau đến như vậy mà hết lần này đến lần khác, anh lại cố ý gạt cô ra khỏi cuộc sống của mình.
Phải chăng vì quá giống nhau nên anh mới cố gạt cô ra khỏi tâm trí để giữ hình ảnh cô bé ngốc nghếch kia trong lòng mà không muốn bị ai chiếm lấy.
Lập Hân hoảng hốt khi chạm vào đôi mắt tràn ngập đau xót của Iris. Cô muốn hỏi rất nhiều lần: Tại sao cô luôn cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy sự cô độc bên trong anh? Tại sao những lúc như vậy, cô lại muốn đến gần xoa dịu anh, mong anh không còn dáng vẻ cô độc kia nữa.
Chạm vào mắt đối phương chỉ vài giây nhưng cả hai người đều cảm nhận được thứ tình cảm quen thuộc từ đối phương. Nhưng Iris là người giỏi che giấu nên Lập Hân không cảm nhận được gì. Còn đối với Lập Hân, cô không phải là người giỏi che giấu nên mọi cảm xúc đều bộc lộ trên gương mặt cô, mặt cô bắt đầu đỏ bừng.
Lập Hân trốn tránh ánh mắt kia, tay bắt đầu quạt để che dấu sự bối rối của bản thân: “Hôm nay, thật nóng.”
“Đúng là có hơi nóng.” Iris cười hứng thú tiến lại gần Lập Hân mà không lật đổ câu nói vừa rồi của cô.
“Uống cái này đi.” Iris đưa cốc và thuốc cho Lập Hân đang cúi đầu tiếp tục giày vò mấy ngón tay.
Thấy cốc nước được đặt vào tay phải, và vài viên thuốc màu trắng được đặt vào tay trái, cô nhìn nó bằng đôi mắt hình viên đạn.
Có ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không, cô chỉ ngủ một giấc khi tỉnh dậy mọi chuyện đã thay đổi ngoài vùng kiểm soát của não bộ cô, nếu thường xuyên thay đổi thế này thì trái tim bé nhỏ của cô sẽ không chịu nổi mất.
Lập Hân khó hiểu hơi nghiêng đầu nhìn nguyên nhân của sự biến đổi lạ lẫm kia, vừa nghiêng sang đầu sang bên cạnh thì nhìn thấy Iris vẫn đang nhìn mình, gương mặt vừa được hạ nhiệt lại tiếp tục tăng nhiệt độ bất thường. Iris vui vẻ vì sự thay đổi bất thường trên gương mặt của Lập Hân, anh đưa mắt nhìn sang ly nước và thuốc và ly nước trên tay cô như muốn bảo cô uống thuốc.
Uống thuốc xong, Lập Hân vội nằm xuống khép mắt lại để che dấu sự bối rối cũng như không muốn đối diện với không khí có phần mập mờ vừa rồi. Có thể là do tác dụng của thuốc, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Iris vẫn ngồi bên cạnh ngắm nhìn Lập Hân,khi chắc rằng cô đã ngủ anh nắm hai tay cô vừa định đưa vào chăn nhưng cảm nhận được sự lạnh buốt của đôi tay, anh nhẹ nhàng chà xát đến khi cảm nhận được sự ấm áp của đôi tay, anh mới đặt chúng lên bụng Lập Hân và kéo chăn lên vì sợ cô lạnh. Ánh mắt ấm áp như muốn khắc sâu hình ảnh của cô vào trong lòng.
“Jun, em hãy đợi anh một khoảng thời gian ngắn nữa nhé!” Khi đó anh sẽ đứng trước mặt em mà nói: Jun, anh đã về rồi!
Bàn tay nhẹ nhàng phát họa những đường nét trên gương mặt Lập Hân, giọng nói không còn sự lạnh lẽo thường ngày, trong lòng như ấn định một việc quan trọng sẽ làm thay đổi cuộc sống của hai người.
Cảm nhận sự ấm áp trên gương mặt, Lập Hân cọ cọ vào hơi ấm đó, môi bất giác nhếch lên, người cũng nghiêng sang một bên.
Sự yên bình như bao phủ cả không gian.
Hạnh phúc thực sự chính là bên người mình yêu hưởng thụ những giây phút yên bình.
………………
Rèm cửa xanh lam tung bay theo làn gió, trên sopha bên cạnh một cô gái chân phải gác lên chân trái với tư thế như một nữ vương. Một bàn tay cô cầm ly rượu khẽ xoay vòng, một tay kia đặt lên tay vịn của sopha, ánh mắt kiêu ngạo, môi đỏ khẽ nhếch lên đầy hưởng thụ. Môi hé ra, sau đó nhấm nháp hương vị rượu trên đầu lưỡi.
Nghe tiếng động từ bên ngoài, ánh mắt vẫn an tĩnh nhìn ra cửa sổ thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Henry vừa bước vào thì nhìn thấy cô gái ngồi thưởng thức rượu của mình đầy hưởng thụ, ánh mắt nheo lại đầy hứng thú, môi mỏng nhếch lên, anh tiến lại gần cướp ly rượu trên tay cô gái, nhấp một chút: “Không tệ.”
Như quen với hành động vừa rồi, cô gái chỉ nghiêng đầu nhìn về người đã cướp ly rượu của mình: “Đây là cách anh chào đón bạn bè sao?”
“Ồ! Anh nghĩ giờ phút này em không nên xuất hiện ở đây!” Ánh mắt lóe lên sự hứng thú.
Nhìn chằm vào người đang thoải mái thưởng thức ly rượu, trong lòng thoáng lên sự bất an: “Ý anh là gì? Theo anh thì em nên xuất hiện ở đâu?”
Nghe sự thắc mắc kia, Henry không keo kiệt mà nhắc nhở: “Rebecca, em đừng tự ình thông minh. Iris, cậu ta không phải là người mà em chỉ dùng một chút thủ đoạn là em có thể nắm giữ được trái tim cậu ấy.”
Rebecca như bị nắm lấy điểm yếu, ánh mắt lãng tránh sang hướng khác, môi nở lên nụ cười đầy châm chọc: “Thì sao? Em không tin bằng từng ấy thời gian trái tim của Iris không có chút tình cảm giành cho em.”
“Nếu trái tim đã chứa đầy hình bóng của một người, thì dù có tìm mọi cách để chen chân cũng không thể.” Ngay cả ánh mắt cũng không muốn giành cho người khác. Tình cảm ấy khiến người khác phải chết tâm. Henry thở dài, ánh mắt nghiền ngẫm: “Hơn ai hết, em là người hiểu Iris là người cố chấp như thế nào.”
“Không nói nữa, buổi tối phải đến tiệc chào mừng em đấy.” Rebecca đứng dậy với tâm tình phức tạp.
“Khi em dỡ bỏ lòng kiêu ngạo của bản thân mà toàn tâm toàn ý yêu người khác thì em sẽ hiểu.” Henry nhìn vào chất lỏng trong ly, màu đỏ dụ hoặc.
Tình yêu, nó như rượu khiến người ta điên cuồng, khi nhấm nháp thì cảm nhận vị ngọt, nhưng lâu dần nó sẽ khiến các bộ phận trong cơ thể bị thương tổn.
Không khí se lạnh, mưa phùn kèm theo từng lớp sương mỏng như đang rơi xuống tạo thành từng mảng trắng xóa, thêm vào đó là bầu trời bị che phủ bởi những ám mây xám khiến khung cảnh càng thêm mù mịt. Lập Hân ngồi trên sopha, thỉnh thoảng cô liếc mắt ra ngoài trời ngắm những giọt mưa lất phất, rồi lại quan sát Iris đang bận rộn với những món ăn trong bếp. Trên tay cô là ly trà thảo dược, hơi nước trong ly bốc lên phủ mờ những đóa hơi nổi trên mặt nước. Dùng hai tay nâng ly trà, Lập Hân mấp môi hớp một ngụm nước nhỏ nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn động tĩnh người bên trong bếp. Nhưng có thể vì động tác hơi nhanh, trà nóng trôi từ lưỡi đến cổ họng tạo nên sự bỏng rát, Lập Hân vừa ho vừa đặt ly trà trong tay xuống, một tay cô vươn tới lấy bình nước rồi rót vào cốc vội uống vào để giảm bớt sự nóng rát.
Mặc dù động tác không có sự rối loạn, Iris vẫn bình tĩnh tiếp tục chế biến món ăn, nhưng nụ cười bất chợt xuất hiện trên môi đã phản bội chính anh.
Lập Hân ảo não nhìn ly trà còn bốc hơi trên bàn, cô tự hỏi tại sao những người khác hay cụ thể như Iris khi uống trà cũng như thực hiện những động tác khác luôn toát lên sự tao nhã, nhưng bất kỳ hành động nào của cô đều xuất hiện lỗi và đôi khi còn khiến cô bẽ mặt.
Cùng với sự trưởng thành theo thời gian về tuổi tác thì hành động của Lập Hân chẳng trưởng thành thêm chút nào. Đây là nhận xét của Hiểu Đồng về cô.
Bỗng dưng cô cảm thấy cuộc sống của bản thân tràn ngập “bi thương”.
Dù có ngốc đến
đâu thì Lập Hân cũng nhận ra sự thay đổi đến kỳ lạ của Iris, từ một người lúc nào cũng lạnh băng ngay cả nụ cười cũng “ki bo” không cho người khác lại biến thành người dịu dàng, cười đến dạt dào ý xuân. Nếu vài ngày trước có ai đó nói với cô rằng Iris sẽ biến thành người như lúc này, lại biết quan tâm tới cô, cô sẽ không ngần ngại mà nhường món thịt nướng mà cô yêu thích nhất cho họ.
Bằng suy nghĩ điển hình của động vật đơn bào, Lập Hân đã tự lý giải nụ hôn mập mờ vài hôm trước theo một cách rất dễ hiểu nhưng không hề đơn giản. Theo kiến thức hẹp hòi về văn hóa của những người phương Tây mà Lập Hân biết, thì nụ hôn kia chỉ là một hình thức xã giao, với một người đã từng sinh sống ở Anh như Iris (theo thông tin mà Iris tự giới thiệu) thì có lẽ nụ hôn đó chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt. Nhưng với một người bề ngoài có thể gọi là phóng khoáng nhưng nội tâm bảo thủ như Lập Hân thì một nụ hôn mang rất nhiều ý nghĩa. Và sau một đêm suy nghĩ trong khi ngủ, cô có một kết luận mang đầy ý nghĩa triết lý là sự việc này không liên quan đến cô, vì chủ thể thực hiện hành động trên không phải cô. Sau khi tự mặc định ý nghĩ, cô có thể thoải mái đối mặt với Lập Hân mà không có chút nào ngại ngùng.
Nhìn Iris bận rộn nấu nướng, Lập Hân nhớ đến một việc, lúc nhỏ trong sinh nhật của mình cô đã ước rằng khi lớn lên cô sẽ cưới một người chồng biết nấu ăn vì bố cô cũng là một người rất giỏi về khoản này. Sau đó cô còn không ngừng cố tình trước mặt Phong nói nguyện vọng kia của mình, mặc dù Phong không biểu hiện gì nhưng khi cô muốn mẹ làm món ăn gì đó thìanh lại theo mẹ vào bếp. Nghĩ đến đây lòng cô trở nên chua xót, nếu như mọi việc của mười lăm năm trước không xảy ra, Phong không rời khỏi tai nạn kia cũng không xảy ra thì có lẽ cô sẽ là người rất hạnh phúc, bố mẹ vẫn yêu thương và cưng chiều cô, cô và Phong sau khi cô tốt nghiệp sẽ kết hôn với nhau sau đó hai người sẽ có những đứa con của riêng mình, viễn cảnh ấy tốt đẹp và hạnh phúc biết bao nhiêu. Nhưng trên đời này làm gì tồn tại nếu như…
Iris vừa bước ra khỏi bếp thì nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Lập Hân, nhưng sau đó nụ cười đó trở nên chua xót. Trong lòng anh như có acid rót vào ăn mòn từng lớp từng lớp tế bào trong cơ thể anh, anh không hiểu từ lúc nào cô bé luôn mỉm cười hồn nhiên lại có nụ cười chua chát như vậy, nó khiến anh tự trách bản thân, có lẽ là từ lúc cô chú ấy gặp tai nạn, cũng có thể là từ lúc anh rời khỏi, và có thể bất hạnh của cô bắt đầu từ lúc anh gặp cô. Iris không muốn nụ cười kia lại hiện hữu trên gương mặt của cô bé anh yêu thương, anh bước nhanh đến và ngồi xuống bên cạnh Lập Hân, tay đặt lên đầu vuốt nhẹ tóc cô ánh mắt anh đầy vẻ cưng chiều như lúc nhỏ nhưng vì Lập Hân vẫn chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân mà khôn nhìn thấy.
“Uống đi.” Iris nâng ly nước là thành quả sau hơn nửa tiếng trong bếp đến trước mặt Lập Hân.
Lập Hân giật mình khi nghe thấy giọng nói vang lên trên đầu, cô khó hiểu nhìn cốc nước bỗng dưng xuất hiện trước mặt rồi nhìn Iris đang ngồi bên cạnh, thấy khoảng cách hai người hơi gần cô không dấu vết nhích qua bên cạnh một chút. Nhìn thấy cô cảnh giác nhích ra xa anh, trong lòng Iris rất khổ sở, cánh tay đang vuốt tóc cô cũng trở nên cứng nhắc trong không khí, sau đó anh không dấu vết mà rút tay về, nụ cười có chút không thuần thục vì đã lâu không sử dụng. Mặc dù vậy anh vẫn cố chấp đặt ly nước vào trong tay cô.
“Uống đi! Đây là nước uống từ nha đam, chẳng phải con gái các em rất quan tâm đến sắc đẹp sao, nó rất có lợi đấy.”
Nhìn cốc nước có vẻ hơi ngọt, mặc dù cô rất ghét đồ ăn ngọt nhưng thấy vẻ quan tâm thật lòng từ Iris, cô ngượng ngùng nhận ly nước “Cảm ơn anh!”, nhưng khi uống vào thì cô nhận ra nó chỉ hơi ngọt, rất vừa với khẩu vị của cô, cô dường như xuất hiện ảo giác rằng Phong đang ở trước mắt và cười dịu dàng với cô. Lập Hân vội vàng cuối đầu xuống mặt đất vì sợ Iris nhìn thấy biểu hiện bất thường của cô, cô vội thở ra một hơi dài để bình ổn cảm xúc rồi ngẩng đầu lên nhìn nụ cười vẫn nở trên môi của Iris và nói:
“Iris, tôi có một đề nghị với anh được không?”
“Ừ, em nói đi!”
“Là thế này! Anh có thể cười thường xuyên được không? Người Việt Nam chúng tôi có câu ‘một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ’, tôi nghe Hiểu Đồng nói cười nhiều còn giúp giãn cơ mặt giúp trẻ lâu và tăng tuổi thọ nữa đấy. Anh cười nhiều không những có lợi cho sức khỏe, tâm trạng còn rất thoải mái.” Thêm vào đó người đối diện với anh sẽ không bị đóng băng. Câu cuối Lập Hân chỉ dám suy nghĩ trong lòng.
“Ừ, được!” Ngưng một chút, Iris tiếp tục nói: “Anh nghe nói người Việt Nam rất coi trọng lễ nghĩa.”
“Đúng! Người Việt Nam chúng tôi rất coi trọng những truyền thống văn hóa, anh biết không lịch sử của nước chúng tôi rất hoành tráng đấy nhé, nếu muốn biết tôi sẽ kể cho anh nghe.” Nếu có một người nước ngoài hỏi về truyền thống văn hóa của nước mình thì bất kỳ ai cũng sẽ giống Lập Hân lúc này, như có một động lực cùng niềm tự hào dân tộc, khi đó sẽ dùng toàn bộ kiến thức lịch sử của bản thân mà cho người nước ngoài hiểu rõ Việt Nam là đất nước tốt đẹp như thế nào.
Nhìn ánh mắt rạng rỡ của Lập Hân, Iris không tự chủ mà mỉm cười và nói: “Dường như anh chưa nói anh là con lai thì phải? Bố anh là người Anh, còn mẹ anh là người Việt Nam nên kiến thức về lịch sử về Việt Nam anh cũng biết chút ít, dù không nhiều nhưng có lẽ cũng không ít.”
“À, vậy sao? Vậy anh muốn nói gì?” Dù có tiếc vì không có cơ hội ôn luyện kiến thức lịch sử, nhưng Lập Hân vẫn rất tự hào vì có người nước ngoài hiểu rõ văn hóa và truyền thống Việt Nam.
“Theo lễ nghĩa Việt Nam thì một người nhỏ tuổi hơn phải có cách xưng hô thích hợp đối với người lớn tuổi hơn mình phải không?”
“Đúng rồi!” Lập Hân nhìn chằm chằm vào Iris, đôi mắt của cô không ngừng chuyển động xuống sau đó lên để tìm kiếm sự khác biệt. Nếu không được giới thiệu là con lai thì cô chỉ nghĩ Iris là người Việt nhưng sinh sống tại nước ngoài từ nhỏ. Ở anh toát lên hơi thở của người Á Đông, mặc dù bề ngoài có nổi trội hơn so với người châu Á về nhiều mặt.
Iris khá cao, khi hai người đứng nói chuyện Lập Hân chỉ ngang ngực Iris, thân hình anh cũng khá cân đối. Mái tóc đen tuyền như người châu Á, mũi của anh rất cao, đôi mắt to tròn như búp bê nhưng vì đôi môi luôn mím chặt cùng với gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị lạnh băng đã lấn át hết nét đẹp cùng sự dễ gần vốn nên toát ra từ đôi mắt.
Nhìn vẻ chăm chú của Lập Hân khi nhìn vào mắt anh, Iris muốn đưa tay lên vuốt đôi mắt của cô nhưng sau vài giây chần chừ, từng ngón tay siết lại với nhau để bản thân bình tĩnh và nói: “Anh lớn tuổi hơn em, vì vậy em phải gọi anh là anh và xưng là em, hiểu không?”
Iris rất hoài niệm những ngày tháng cô bé Jun đi theo sau anh gọi anh là Phong, dù dụ dỗ rất nhiều lần nhưng cô rất ít khi cô gọi anh là anh.
“Vâng!” Lập Hân vẫn đang mê muội ngắm nhìn Iris nên theo quán tính không suy nghĩ mà đáp lời. Đôi mắt anh như có lực hút hút cả linh hồn cô vào đó, cô có cảm giác có gì đó không đúng ở đôi mắt anh, nhưng sai ở đâu cô cũng không lý giải nổi, chúng gây cho cô cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Không còn sớm
nữa, anh lên thư phòng làm việc, có việc gì hay đói bụng thì gọi anh hiểu không?” Mặc dù rất muốn ngồi và hưởng thụ những giây phút yên bình bên cạnh Lập Hân, nhưng Iris sợ bản thân không kiềm chế được bản thân mà tự tiết lộ thân phận nên vội vã rời khỏi.
Anh không muốn vì thái độ của bản thân mà làm họ nghi ngờ về thân thế của Lập Hân, như vậy sẽ rất nguy hiểm với cô.
“Vâng.” Ngay cả phía sau lưng của Iris cũng khiến Lập Hân có cảm giác quen thuộc như chính người cô đã biết và thân thiết.
“Không được suy nghĩ nữa.” Dù có vắt óc suynghĩ, Lập Hân cũng không tìm được đáp án cho bản thân.
Cô gõ đầu mình để những ý nghĩ kia rơi khỏi đầu.
Lập Hân giơ hai tay lên và hô khẩu hiệu: “Cố lên!”, cô sốc lại tinh thần rồi bước lên phòng mà vài hôm trước cô mới được chuyển lên.
Vì đã hoàn thành hầu hết các môn nên lịch học trên trường của Lập Hân khá trống.
Lập Hân với tay lấy cuốn sách trên kệ rồi ngồi ngay ngắn trên bàn, sau đó bắt đầu tóm tắt nội dung cần học ôn học cuối tuần, chỉ còn vài hôm nữa thi nên cô cần phải thật chăm chỉ.
Lập Hân hơi ngồi nghiêng về phía trước, ngón tay cô vuốt tóc ra phía sau nhưng có vài sợi tóc rớt xuống, cơn gió mang theo hơi ẩm từ cửa sổ thổi qua khiến những sợi tóc này khẽ bay theo gió.
Ngoài trời, những giọt mưa nhỏ không ngừng rơi xuống, màng sương mỏng giăng khắp cả không gian.
Trong thư phòng, sau khi nói chuyện với đối tác qua máy tính, ánh mắt Iris lướt qua rồi ngừng lại nhìn khung ảnh trên bàn, đôi môi nhếch lên cười dịu dàng rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Trên bàn theo vị trí Iris vừa nhìn, khung ảnh gỗ đã cũ kỹ, tấm ảnh trong đó đã có những vết ố như một minh chứng của thời gian, nhưng lại tràn ngập những ký ức tốt đẹp. Trong đó có một cô bé đang ôm một cậu bé, môi cô bé ấy đặt trên má cậu bé, nếu nhìn kỹ có thể thấy mặt cậu bé đang ửng hồng nhưng môi lại cười rất vui vẻ.
Ký ức dường như không bao giờ dừng lại, chúng chỉ đang đợi chủ nhân quay lại để được tiếp diễn.
Sau khi ăn tối xong, Lập Hân rửa bát còn Iris đứng bên cạnh lau chúng và đặt vào tủ. Không khí hài hòa và ấm áp giữa hai người như bao phủ cả căn biệt thự.
Thỉnh thoảng hai người còn trò chuyện với nhau, nếu người không biết mối quan hệ giữa hai người chắc chắn sẽ hiểu nhầm họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
“Anh học nấu ăn ở đâu vậy? Khi nào rảnh rỗi có thể dạy em được không?” Lập Hân chà nhẹ chiếc đĩa, sau đó đưa cho Iris và nói.
“Cảm ơn vì lời khen! Nhưng anh đã hứa với thầy là sẽ không dạy ai rồi.” Đón chiếc đĩa từ tay Lập Hân, Iris thuần thục lau đĩa sau đó đặt vào tủ.
“Buồn ghê, vậy sau này em sẽ thường xuyên đến đây ăn ké nhé?” Nghĩ đến nếu rời khỏi là cô chẳng thể thường xuyên thưởng thức tay nghề của anh là cô chẳng muốn rời khỏi nữa. Vì vậy người ta mới nói thói quen là đáng sợ nhất, dạ dày cô được anh chiều chuộng nên giờ chỉ bị hấp dẫn bởi các món ăn của anh thôi.
Thấy bên cạnh im lặng, Lập hân nhìn sang bên cạnh thì thấy Iris đang mím môi. Theo hiểu biết của cô về anh thì đây là dấu hiệu anh đang tức giận “Anh giận à?”
“Không.”
Vì đã quen với thái độ của Iris vài ngày gần đây nên khi Lập Hân nhìn thấy vẻ mặt cố hữu trước đây của anh khiến cô có chút khó chịu. Nhìn gương mặt nghiêm nghị của anh, cô bỗng dưng thấy bản thân thật tham lam, nhìn thấy anh cười thì muốn sở hữu chúng cùng với sự dịu dàng của anh. Cô biết đây là hiện tượng không tốt, vì bản thân cô lúc này không phụ thuộc vào người khác, vì như thế chỉ cần họ lại một lần rời bỏ sẽ khiến cô không thể tự mình đứng dậy được.
Sau khi dọn dẹp xong, Lập Hân đi dạo trong vườn để tiêu bớt lượng thức ăn trong bụng. Do buổi sáng vừa mưa thêm vào đó là thời tiết vốn có nơi đây nên không khí buổi tối có nhiều hơi nước khiến Lập Hân hơi lạnh. Lập Hân kéo áo khoác sát vào người đễ giữ thêm sự ấm áp, cô vừa gập người để ngồi lên xích đu, nhưng mông chưa chạm xuống thì đã có bàn tay kéo cô lên, kèm theo đó là giọng nói trầm thấp mang theo vài phần tức giận vang lên trên đầu: “Em không biết buổi sáng mới mưa sao?”
Vừa kéo Lập Hân sang bên cạnh, Iris vừa cầm khăn tay lau những giọt nước còn đọng lại trên xích đu, sau đó lấy chiếc khăn lông vắt trên tay phủ lên xích đu.
Lập Hân ngẩn ngơ nhìn Iris thực hiện các động tác, cô nhìn góc cạnh bên má trái của anh, càng ngắm cô càng có cảm giác quen thuộc. Điều này khiến cô lầm tưởng tất cả mọi thứ của anh đều đã thuộc về cô từ rất lâu trước đây, nụ cười của anh, ánh mắt của anh, sự dịu dàng của anh. Anh khiến cô từng ngày từng ngày thêm khắc sâu hình ảnh của anh, anh như chiếc chìa khóa mở ra ký ức đã chìm sâu trong tiềm thức của cô, khiến cô có cố quên cũng không thể.
Sau khi xử lý ổn thỏa, Iris kéo Lập Hân ngồi xuống bên cạnh, anh cũng ngồi xuống bên cạnh.
“Iris, anh đừng quan tâm em nhiều như thế này, anh sẽ khiến em lầm tưởng rằng anh…” chìm sâu vào trong mặt ấm áp của anh.
“Khiến em lầm tưởng điều gì?” Bàn tay nắm chặt lộ rõ các khớp xương đã thể hiện sự kiềm nén của Iris.
Khiến em lầm tưởng rằng anh thuộc về em.
Lập Hân đưa mắt nhìn những cây mai anh đào. Vì vào đông nên chúng đã rụng toàn bộ lá khiến khung cảnh trước mắt càng thêm vài phần quái dị.
“Bố em từng nói: có những thứ vốn không thuộc về chúng ta thì dù chúng ta có tìm mọi cách để cướp đoạt thì cũng không đoạt được, còn những thứ được định thuộc về chúng ta thì dù có tìm cách xua đuổi trốn chạy thì một ngày nào đó nó sẽ lại đến trước mặt chúng ta. Giống như ban đầu, em tìm mọi cách để được sống ở đây, nhưng khi thực sự được đến ở nơi này, thì cảm giác đã không còn giống như lúc ban đầu, mọi ngóc ngách nơi này không thay đổi nhưng chúng đã không còn là của em. Iris, anh có thể cho rằng em thật ngốc, nhưng khi anh có được gì đó, anh sẽ sợ mất đi, khi mất đi lại sợ bị tổn thương. Nên tốt nhất là thuận theo lẽ tự nhiên: buông tay có thể là điều tốt nhất nên làm.”
Có thể là vì khung cảnh quá u ám, nên Lập Hân đã nói lên tất cả những điều kiềm nén trong lòng, có thể Iris không đáp lời nhưng ít ra có người lắng nghe cô nói cũng là một điều không tệ.
“Đôi khi, dẫu biết bản thân sẽ tổn thương, nhưng con người ta vẫn cố gắng níu kéo, ít ra cũng công bằng với chính bản thân mình, công bằng với tình cảm mà bản thân đã đặt ra. Giống như em, chẳng phải ban đầu cũng cố gắng dùng mọi cách để sống ở nơi này sao? Em có dám đặt tay vào trái tim mình mà khẳng định bản thân em không hạnh phúc? Vì không cam tâm nên phấn đầu giành lấy, khi giành được liệu em có cam tâm mà buông tay?”
Lập Hân vừa quay sang thì thấy Iris đang nhìn cô, trong đôi mắt đó như chất chứa rất nhiều tình cảm phức tạp chỉ đợi cơ hội mà vỡ tung.
Những lời Iris nói không sai, nhưng…
“Iris,cảm giác có được rồi lại mất đi thực sự rất đau.” Không biết tại sao, nhưng khi nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng kia, Lập Hân cảm nhận được rất nhiều cảm xúc phức tạp mà cô muốn chối bỏ phản chiếu từ đôi mắt kia, cô cố lảng tránh ánh mắt đó.
Lập Hân cởi giày rồi co hai chân lên xích đu, sau đó dùng hai tay ôm, má cô áp lên đầu gối ánh mắt dừng ở cây phong rồi từ tốn nói: “Trước đây từng có một người hứa sẽ quay về bảo vệ em, nên em đợi mãi, đợi mãi, cuối cùng đợi được là tin anh ấy
đã bỏ rơi em mà đến một nơi rất xa, rất xa mà dùng mắt thường không nhìn thấy được, dùng bất cứ phương tiện nào cũng không đến được. Cảm giác lúc ấy như người khiếm thị bị rơi mất cây dẫn đường, giống như đùng một cái bị phán tội tử hình vậy. Thật sự cảm giác lúc ấy rất đau!”
Nghe những lời Lập Hân nói, Iris cảm thấy trái tim như bị ai đó ai đó bóp nghẹn, đến cả câu xin lỗi cũng nói không nên lời, anh không nghĩ bản thân lại khiến cô bé anh muốn che chở lại tổn thương như vậy, “Lập Hân, anh là…”
Không muốn nghe những lời thương hại từ Iris, Lập Hân vội nói: “Iris, vì thế anh đừng quá quan tâm em, như thế sẽ khiến em ngộ nhận tình cảm của anh đấy. Em sẽ ích kỷ mà không buông tay, em không muốn biến thành kẻ toan tính, vì vậy cầu xin anh đừng khiến em biến thành người mà chính bản thân em cũng không nhận ra.”
Iris mấp môi muốn nói rằng: Tình cảm của anh từ trước đến giờ vẫn luôn dành cho em. Nhưng những lời muốn nói ra, tất cả như nghẹn lại ở cổ họng không thể nào thốt nên lời.
“Iris, cảm ơn anh đã nghe em tâm sự. Anh có thể ôm em một lát được không” Nhìn thấy Iris vẫn im lặng, Lập Hân cười khổ, là cô yêu cầu quá đáng rồi.
Cúi người mang giày vào, Lập Hân đứng dậy khỏi xích đu và nói: “Chúc anh ngủ ngon!” Vừa bước hai bước thì bị Iris kéo tay, mặt cô đập mạnh vào ngực anh, tay anh gìm chặt cô vào lòng, cô còn có thể nghe được những nhịp tim mạnh mẽ đang đập trong lồng ngực kia. Ban đầu Lập Hân hơi sửng sốt, sau đó cô dùng hai tay ôm anh: “Iris, cảm ơn anh!”
“Xin lỗi, nhưng em có thể xem anh là một người khác không? Vì em còn chưa... chưa kịp nói lời tạm biệt với anh ấy.”
“Được!” Không biết có phải do ảo giác hay không, Lập Hân nghe thấy giọng Iris hơi khàn khàn như đang muốn kìm nén cảm xúc nào đó. Nhưng rất nhanh, cảm giác ấy của cô biến mất không dấu tích.
“Phong, tạm biệt anh!” Đây là lần cuối cùng cô gọi tên anh, cô sẽ
“Sao vậy? Đau đầu sao? Rõ ràng đã hạ sốt rồi mà?”
Lập Hân ngơ ngác nhìn Iris lo lắng cho cô, các động tác chỉ tốn vài giây của anh khiến đầu óc cô đình chỉ hoạt động.
“Bịch… Bịch…” Tim cô đang đập rất nhanh, rất nhanh như nó đang muốn phá vỡ lồng ngực của cô ra ngoài.
Nhìn thấy Lập Hân vẫn ngẩn người nhìn mình, môi Iris nhếch lên cười vui vẻ, giọng nói thêm vài phần trêu chọc:
“Không lẽ sốt đến hỏng não rồi sao?”
Nhìn nụ cười của anh, mặt cô nóng bừng. Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười vui vẻ của anh, cô chợt có ý nghĩ: Sống cùng một người lạnh băng như anh, thỉnh thoảng lại hưởng thụ nụ cười kia cũng không tệ.
Nhìn gương mặt đỏ bừng kia, Iris càng vui vẻ. Xem ra anh phải thường xuyên nở nụ cười trước mặt cô.
“Đói bụng không? Ăn cháo nào? A…”
Vì đầu óc không còn linh hoạt như mọi ngày, mặc dù bình thường đầu óc cô ngốc nghếch chiếm phần lớn,nhưng chắc chắn lúc đó cô sẽ không há miệng cho anh đút cháo.
Nhìn thấy Lập Hân ngoan ngoãn há miệng cho anh đút cháo, nụ cười trên môi Iris càng sâu: “Ngoan lắm!” Bàn tay anh ra sức vò đầu cô: “Cháo ngon không?”
“Ngon.” Lập Hân ngốc nghếch đáp lại.
Nhìn nụ cười ấm áp kia, Lập Hân làm một động tác mà đầu óc của cô còn chưa suy nghĩ kịp và cũng khiến Iris đơ vài giây nhìn cô đó chính là môi Lập Hân chạm vào má Iris, theo sinh học thì đây là biểu hiện khi hưng phấn quá độ, theo vật lý thì hiện tượng này sẽ sản sinh ra dòng điện, theo toán học đây là tiên đề ột vấn đề khác, theo hóa học thì có phản ứng xảy ra giữa hai chất là môi của Lập Hân và má của Iris, và nói một cách ngắn gọn thì Lập Hân vừa chủ động hôn lên má Iris.
Sau vài giây bất ngờ vì hành động của Lập Hân, Iris tiến đến gần đôi mắt nheo lại đầy gian manh hỏi: “Em muốn cảm ơn anh sao? Muốn cảm ơn thì phải làm như thế này.”
Lập Hân không kịp nhận ra sự bất ổn trong cách xưng hô của hai người thì môi hai người đã chạm vào nhau.
Iris thỏa mãn nhìn vẻ mặt ngờ nghệch lúc này của Lập Hân, nhưng sau đó câu phát ngôn của cô khiến anh phải đen mặt.
“Giấc mơ này thật tuyệt.” Lập Hân thường xuyên nằm mơ thấy Iris cười với cô nên cô nghĩ hiện tại đây cũng chỉ là một giấc mơ của cô.
“Em thường xuyên mơ thấy anh sao?” Chỉ trong vài giây, Iris lại nghĩ ra một vấn đề khác, nụ cười trên môi lại nở.
“Phải.” Lập Hân thành thật đáp, đầu còn gật vài cái để tăng thêm mức độ tin cậy.
Bàn tay Iris tiến lại gần chạm lên khuôn mặt Lập Hân, sau đó véo nhẹ rồi hỏi: “Đau không?”
“Đau.” Mặc dù lực không lớn nhưng cô có thể cảm nhận được cảm giác vừa rồi, có cảm giác tức là…
“A…” Đầu óc thanh tỉnh, hàng loạt động tác của cô diễn ra nhanh đến không tưởng, cô đẩy Iris ra, nắm lấy chăn và vùi đầu vào trong.
Lập Hân nghĩ lại hàng loạt hành động của cô vừa làm, vừa rồi cô nhìn anh như sói đói còn hôn anh. Chỉ cần nghĩ lại hình ảnh dại dột vừa rồi, bàn tay nắm chăn càng chặt thêm vài phần.
Cách lớp chăn cô còn có thể nghe giọng cười vui vẻ vì có người gặp họa của Iris.
Nếu có cánh cửa thời gian, cô sẽ lặp tức chui vào quay lại lúc mới tỉnh lại, nhưng khi nghĩ lại nụ hôn vừa rồi rất đáng dù có hơi mất mặt. Nhưng nụ hôn kia là nụ hôn đầu của cô nếu không tính nụ hôn mà cô đã cưỡng hôn Phong lúc nhỏ, cô có nên bắt Iris bồi thường không nhỉ?
“Ọc… Ọc…” Vừa cố hít lấy chút không khí trong chăn thì bụng cô reo lên. Cố gắng áp tai vào mặt chăn bên cạnh Iris xem có nghe thấy tiếng động, sau khi xác định không có bất cứ âm thanh nào, Lập Hân mở chăn ra, bầu không khí trong lành tràn vào phổi của cô thêm vào đó là mùi thơm của thức ăn.
“Ực…” Sau khi xác định phương hướng của mùi thơm, Lập Hân vừa nhìn bát cháo trên bàn vừa đấu tranh tư tưởng. Ngửi mùi thơm là đã biết ngon như thế nào, cô nuốt nước bọt nhìn nó đầy thèm muốn. Quay sang cửa để xem có sinh vật lạ nào đột nhiên xuất hiện không. Sau khi xác định căn phòng tuyệt đối an toàn, Lập Hân rón rén đến gần bưng bát cháo bắt đầu lắp đầy dạ dày.
“Ợ…” Sau khi ăn xong Lập Hân còn không quên xoa bụng, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Ánh mắt bắt đầy quét xung quanh căn phòng, bây giờ cô mới nhận thấy sự khác lạ của căn phòng mình vừa ngủ.
Đây chẳng phải là căn phòng trước kia của cô sao? Một dấu hỏi to tướng xuất hiện trong đầu cô.
Tại sao cô lại ngủ trong căn phòng này, chẳng phải trước kia Iris không cho phép cô vào phòng, ánh mắt uy hiếp như muốn nói với cô: nếu cô
vào sẽ ném cô ra khỏi đây sao? Tại sao lúc nãy, gương mặt Iris tràn đầy dịu dàng với cô? Lập Hân bắt đầu đếm ngón tay.
Iris bưng ly sữa vào thì thấy Lập Hân đang giày vò mấy ngón tay.
Hình ảnh này khiến anh cảm thấy rất giận bản thân: Tại sao anh lại không sớm nhận ra cô chứ?
Jun của anh khi nói dối cũng vuốt tóc như cô, khi khó hiểu vấn đề nào đó cũng đếm ngón tay như cô, cũng có lúm đồng tiền xinh đẹp như cô, cũng cười ngốc nghếch với anh như cô… Hai con người ấy giống nhau đến như vậy mà hết lần này đến lần khác, anh lại cố ý gạt cô ra khỏi cuộc sống của mình.
Phải chăng vì quá giống nhau nên anh mới cố gạt cô ra khỏi tâm trí để giữ hình ảnh cô bé ngốc nghếch kia trong lòng mà không muốn bị ai chiếm lấy.
Lập Hân hoảng hốt khi chạm vào đôi mắt tràn ngập đau xót của Iris. Cô muốn hỏi rất nhiều lần: Tại sao cô luôn cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy sự cô độc bên trong anh? Tại sao những lúc như vậy, cô lại muốn đến gần xoa dịu anh, mong anh không còn dáng vẻ cô độc kia nữa.
Chạm vào mắt đối phương chỉ vài giây nhưng cả hai người đều cảm nhận được thứ tình cảm quen thuộc từ đối phương. Nhưng Iris là người giỏi che giấu nên Lập Hân không cảm nhận được gì. Còn đối với Lập Hân, cô không phải là người giỏi che giấu nên mọi cảm xúc đều bộc lộ trên gương mặt cô, mặt cô bắt đầu đỏ bừng.
Lập Hân trốn tránh ánh mắt kia, tay bắt đầu quạt để che dấu sự bối rối của bản thân: “Hôm nay, thật nóng.”
“Đúng là có hơi nóng.” Iris cười hứng thú tiến lại gần Lập Hân mà không lật đổ câu nói vừa rồi của cô.
“Uống cái này đi.” Iris đưa cốc và thuốc cho Lập Hân đang cúi đầu tiếp tục giày vò mấy ngón tay.
Thấy cốc nước được đặt vào tay phải, và vài viên thuốc màu trắng được đặt vào tay trái, cô nhìn nó bằng đôi mắt hình viên đạn.
Có ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không, cô chỉ ngủ một giấc khi tỉnh dậy mọi chuyện đã thay đổi ngoài vùng kiểm soát của não bộ cô, nếu thường xuyên thay đổi thế này thì trái tim bé nhỏ của cô sẽ không chịu nổi mất.
Lập Hân khó hiểu hơi nghiêng đầu nhìn nguyên nhân của sự biến đổi lạ lẫm kia, vừa nghiêng sang đầu sang bên cạnh thì nhìn thấy Iris vẫn đang nhìn mình, gương mặt vừa được hạ nhiệt lại tiếp tục tăng nhiệt độ bất thường. Iris vui vẻ vì sự thay đổi bất thường trên gương mặt của Lập Hân, anh đưa mắt nhìn sang ly nước và thuốc và ly nước trên tay cô như muốn bảo cô uống thuốc.
Uống thuốc xong, Lập Hân vội nằm xuống khép mắt lại để che dấu sự bối rối cũng như không muốn đối diện với không khí có phần mập mờ vừa rồi. Có thể là do tác dụng của thuốc, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Iris vẫn ngồi bên cạnh ngắm nhìn Lập Hân,khi chắc rằng cô đã ngủ anh nắm hai tay cô vừa định đưa vào chăn nhưng cảm nhận được sự lạnh buốt của đôi tay, anh nhẹ nhàng chà xát đến khi cảm nhận được sự ấm áp của đôi tay, anh mới đặt chúng lên bụng Lập Hân và kéo chăn lên vì sợ cô lạnh. Ánh mắt ấm áp như muốn khắc sâu hình ảnh của cô vào trong lòng.
“Jun, em hãy đợi anh một khoảng thời gian ngắn nữa nhé!” Khi đó anh sẽ đứng trước mặt em mà nói: Jun, anh đã về rồi!
Bàn tay nhẹ nhàng phát họa những đường nét trên gương mặt Lập Hân, giọng nói không còn sự lạnh lẽo thường ngày, trong lòng như ấn định một việc quan trọng sẽ làm thay đổi cuộc sống của hai người.
Cảm nhận sự ấm áp trên gương mặt, Lập Hân cọ cọ vào hơi ấm đó, môi bất giác nhếch lên, người cũng nghiêng sang một bên.
Sự yên bình như bao phủ cả không gian.
Hạnh phúc thực sự chính là bên người mình yêu hưởng thụ những giây phút yên bình.
………………
Rèm cửa xanh lam tung bay theo làn gió, trên sopha bên cạnh một cô gái chân phải gác lên chân trái với tư thế như một nữ vương. Một bàn tay cô cầm ly rượu khẽ xoay vòng, một tay kia đặt lên tay vịn của sopha, ánh mắt kiêu ngạo, môi đỏ khẽ nhếch lên đầy hưởng thụ. Môi hé ra, sau đó nhấm nháp hương vị rượu trên đầu lưỡi.
Nghe tiếng động từ bên ngoài, ánh mắt vẫn an tĩnh nhìn ra cửa sổ thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Henry vừa bước vào thì nhìn thấy cô gái ngồi thưởng thức rượu của mình đầy hưởng thụ, ánh mắt nheo lại đầy hứng thú, môi mỏng nhếch lên, anh tiến lại gần cướp ly rượu trên tay cô gái, nhấp một chút: “Không tệ.”
Như quen với hành động vừa rồi, cô gái chỉ nghiêng đầu nhìn về người đã cướp ly rượu của mình: “Đây là cách anh chào đón bạn bè sao?”
“Ồ! Anh nghĩ giờ phút này em không nên xuất hiện ở đây!” Ánh mắt lóe lên sự hứng thú.
Nhìn chằm vào người đang thoải mái thưởng thức ly rượu, trong lòng thoáng lên sự bất an: “Ý anh là gì? Theo anh thì em nên xuất hiện ở đâu?”
Nghe sự thắc mắc kia, Henry không keo kiệt mà nhắc nhở: “Rebecca, em đừng tự ình thông minh. Iris, cậu ta không phải là người mà em chỉ dùng một chút thủ đoạn là em có thể nắm giữ được trái tim cậu ấy.”
Rebecca như bị nắm lấy điểm yếu, ánh mắt lãng tránh sang hướng khác, môi nở lên nụ cười đầy châm chọc: “Thì sao? Em không tin bằng từng ấy thời gian trái tim của Iris không có chút tình cảm giành cho em.”
“Nếu trái tim đã chứa đầy hình bóng của một người, thì dù có tìm mọi cách để chen chân cũng không thể.” Ngay cả ánh mắt cũng không muốn giành cho người khác. Tình cảm ấy khiến người khác phải chết tâm. Henry thở dài, ánh mắt nghiền ngẫm: “Hơn ai hết, em là người hiểu Iris là người cố chấp như thế nào.”
“Không nói nữa, buổi tối phải đến tiệc chào mừng em đấy.” Rebecca đứng dậy với tâm tình phức tạp.
“Khi em dỡ bỏ lòng kiêu ngạo của bản thân mà toàn tâm toàn ý yêu người khác thì em sẽ hiểu.” Henry nhìn vào chất lỏng trong ly, màu đỏ dụ hoặc.
Tình yêu, nó như rượu khiến người ta điên cuồng, khi nhấm nháp thì cảm nhận vị ngọt, nhưng lâu dần nó sẽ khiến các bộ phận trong cơ thể bị thương tổn.
Không khí se lạnh, mưa phùn kèm theo từng lớp sương mỏng như đang rơi xuống tạo thành từng mảng trắng xóa, thêm vào đó là bầu trời bị che phủ bởi những ám mây xám khiến khung cảnh càng thêm mù mịt. Lập Hân ngồi trên sopha, thỉnh thoảng cô liếc mắt ra ngoài trời ngắm những giọt mưa lất phất, rồi lại quan sát Iris đang bận rộn với những món ăn trong bếp. Trên tay cô là ly trà thảo dược, hơi nước trong ly bốc lên phủ mờ những đóa hơi nổi trên mặt nước. Dùng hai tay nâng ly trà, Lập Hân mấp môi hớp một ngụm nước nhỏ nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn động tĩnh người bên trong bếp. Nhưng có thể vì động tác hơi nhanh, trà nóng trôi từ lưỡi đến cổ họng tạo nên sự bỏng rát, Lập Hân vừa ho vừa đặt ly trà trong tay xuống, một tay cô vươn tới lấy bình nước rồi rót vào cốc vội uống vào để giảm bớt sự nóng rát.
Mặc dù động tác không có sự rối loạn, Iris vẫn bình tĩnh tiếp tục chế biến món ăn, nhưng nụ cười bất chợt xuất hiện trên môi đã phản bội chính anh.
Lập Hân ảo não nhìn ly trà còn bốc hơi trên bàn, cô tự hỏi tại sao những người khác hay cụ thể như Iris khi uống trà cũng như thực hiện những động tác khác luôn toát lên sự tao nhã, nhưng bất kỳ hành động nào của cô đều xuất hiện lỗi và đôi khi còn khiến cô bẽ mặt.
Cùng với sự trưởng thành theo thời gian về tuổi tác thì hành động của Lập Hân chẳng trưởng thành thêm chút nào. Đây là nhận xét của Hiểu Đồng về cô.
Bỗng dưng cô cảm thấy cuộc sống của bản thân tràn ngập “bi thương”.
Dù có ngốc đến
đâu thì Lập Hân cũng nhận ra sự thay đổi đến kỳ lạ của Iris, từ một người lúc nào cũng lạnh băng ngay cả nụ cười cũng “ki bo” không cho người khác lại biến thành người dịu dàng, cười đến dạt dào ý xuân. Nếu vài ngày trước có ai đó nói với cô rằng Iris sẽ biến thành người như lúc này, lại biết quan tâm tới cô, cô sẽ không ngần ngại mà nhường món thịt nướng mà cô yêu thích nhất cho họ.
Bằng suy nghĩ điển hình của động vật đơn bào, Lập Hân đã tự lý giải nụ hôn mập mờ vài hôm trước theo một cách rất dễ hiểu nhưng không hề đơn giản. Theo kiến thức hẹp hòi về văn hóa của những người phương Tây mà Lập Hân biết, thì nụ hôn kia chỉ là một hình thức xã giao, với một người đã từng sinh sống ở Anh như Iris (theo thông tin mà Iris tự giới thiệu) thì có lẽ nụ hôn đó chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt. Nhưng với một người bề ngoài có thể gọi là phóng khoáng nhưng nội tâm bảo thủ như Lập Hân thì một nụ hôn mang rất nhiều ý nghĩa. Và sau một đêm suy nghĩ trong khi ngủ, cô có một kết luận mang đầy ý nghĩa triết lý là sự việc này không liên quan đến cô, vì chủ thể thực hiện hành động trên không phải cô. Sau khi tự mặc định ý nghĩ, cô có thể thoải mái đối mặt với Lập Hân mà không có chút nào ngại ngùng.
Nhìn Iris bận rộn nấu nướng, Lập Hân nhớ đến một việc, lúc nhỏ trong sinh nhật của mình cô đã ước rằng khi lớn lên cô sẽ cưới một người chồng biết nấu ăn vì bố cô cũng là một người rất giỏi về khoản này. Sau đó cô còn không ngừng cố tình trước mặt Phong nói nguyện vọng kia của mình, mặc dù Phong không biểu hiện gì nhưng khi cô muốn mẹ làm món ăn gì đó thìanh lại theo mẹ vào bếp. Nghĩ đến đây lòng cô trở nên chua xót, nếu như mọi việc của mười lăm năm trước không xảy ra, Phong không rời khỏi tai nạn kia cũng không xảy ra thì có lẽ cô sẽ là người rất hạnh phúc, bố mẹ vẫn yêu thương và cưng chiều cô, cô và Phong sau khi cô tốt nghiệp sẽ kết hôn với nhau sau đó hai người sẽ có những đứa con của riêng mình, viễn cảnh ấy tốt đẹp và hạnh phúc biết bao nhiêu. Nhưng trên đời này làm gì tồn tại nếu như…
Iris vừa bước ra khỏi bếp thì nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Lập Hân, nhưng sau đó nụ cười đó trở nên chua xót. Trong lòng anh như có acid rót vào ăn mòn từng lớp từng lớp tế bào trong cơ thể anh, anh không hiểu từ lúc nào cô bé luôn mỉm cười hồn nhiên lại có nụ cười chua chát như vậy, nó khiến anh tự trách bản thân, có lẽ là từ lúc cô chú ấy gặp tai nạn, cũng có thể là từ lúc anh rời khỏi, và có thể bất hạnh của cô bắt đầu từ lúc anh gặp cô. Iris không muốn nụ cười kia lại hiện hữu trên gương mặt của cô bé anh yêu thương, anh bước nhanh đến và ngồi xuống bên cạnh Lập Hân, tay đặt lên đầu vuốt nhẹ tóc cô ánh mắt anh đầy vẻ cưng chiều như lúc nhỏ nhưng vì Lập Hân vẫn chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân mà khôn nhìn thấy.
“Uống đi.” Iris nâng ly nước là thành quả sau hơn nửa tiếng trong bếp đến trước mặt Lập Hân.
Lập Hân giật mình khi nghe thấy giọng nói vang lên trên đầu, cô khó hiểu nhìn cốc nước bỗng dưng xuất hiện trước mặt rồi nhìn Iris đang ngồi bên cạnh, thấy khoảng cách hai người hơi gần cô không dấu vết nhích qua bên cạnh một chút. Nhìn thấy cô cảnh giác nhích ra xa anh, trong lòng Iris rất khổ sở, cánh tay đang vuốt tóc cô cũng trở nên cứng nhắc trong không khí, sau đó anh không dấu vết mà rút tay về, nụ cười có chút không thuần thục vì đã lâu không sử dụng. Mặc dù vậy anh vẫn cố chấp đặt ly nước vào trong tay cô.
“Uống đi! Đây là nước uống từ nha đam, chẳng phải con gái các em rất quan tâm đến sắc đẹp sao, nó rất có lợi đấy.”
Nhìn cốc nước có vẻ hơi ngọt, mặc dù cô rất ghét đồ ăn ngọt nhưng thấy vẻ quan tâm thật lòng từ Iris, cô ngượng ngùng nhận ly nước “Cảm ơn anh!”, nhưng khi uống vào thì cô nhận ra nó chỉ hơi ngọt, rất vừa với khẩu vị của cô, cô dường như xuất hiện ảo giác rằng Phong đang ở trước mắt và cười dịu dàng với cô. Lập Hân vội vàng cuối đầu xuống mặt đất vì sợ Iris nhìn thấy biểu hiện bất thường của cô, cô vội thở ra một hơi dài để bình ổn cảm xúc rồi ngẩng đầu lên nhìn nụ cười vẫn nở trên môi của Iris và nói:
“Iris, tôi có một đề nghị với anh được không?”
“Ừ, em nói đi!”
“Là thế này! Anh có thể cười thường xuyên được không? Người Việt Nam chúng tôi có câu ‘một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ’, tôi nghe Hiểu Đồng nói cười nhiều còn giúp giãn cơ mặt giúp trẻ lâu và tăng tuổi thọ nữa đấy. Anh cười nhiều không những có lợi cho sức khỏe, tâm trạng còn rất thoải mái.” Thêm vào đó người đối diện với anh sẽ không bị đóng băng. Câu cuối Lập Hân chỉ dám suy nghĩ trong lòng.
“Ừ, được!” Ngưng một chút, Iris tiếp tục nói: “Anh nghe nói người Việt Nam rất coi trọng lễ nghĩa.”
“Đúng! Người Việt Nam chúng tôi rất coi trọng những truyền thống văn hóa, anh biết không lịch sử của nước chúng tôi rất hoành tráng đấy nhé, nếu muốn biết tôi sẽ kể cho anh nghe.” Nếu có một người nước ngoài hỏi về truyền thống văn hóa của nước mình thì bất kỳ ai cũng sẽ giống Lập Hân lúc này, như có một động lực cùng niềm tự hào dân tộc, khi đó sẽ dùng toàn bộ kiến thức lịch sử của bản thân mà cho người nước ngoài hiểu rõ Việt Nam là đất nước tốt đẹp như thế nào.
Nhìn ánh mắt rạng rỡ của Lập Hân, Iris không tự chủ mà mỉm cười và nói: “Dường như anh chưa nói anh là con lai thì phải? Bố anh là người Anh, còn mẹ anh là người Việt Nam nên kiến thức về lịch sử về Việt Nam anh cũng biết chút ít, dù không nhiều nhưng có lẽ cũng không ít.”
“À, vậy sao? Vậy anh muốn nói gì?” Dù có tiếc vì không có cơ hội ôn luyện kiến thức lịch sử, nhưng Lập Hân vẫn rất tự hào vì có người nước ngoài hiểu rõ văn hóa và truyền thống Việt Nam.
“Theo lễ nghĩa Việt Nam thì một người nhỏ tuổi hơn phải có cách xưng hô thích hợp đối với người lớn tuổi hơn mình phải không?”
“Đúng rồi!” Lập Hân nhìn chằm chằm vào Iris, đôi mắt của cô không ngừng chuyển động xuống sau đó lên để tìm kiếm sự khác biệt. Nếu không được giới thiệu là con lai thì cô chỉ nghĩ Iris là người Việt nhưng sinh sống tại nước ngoài từ nhỏ. Ở anh toát lên hơi thở của người Á Đông, mặc dù bề ngoài có nổi trội hơn so với người châu Á về nhiều mặt.
Iris khá cao, khi hai người đứng nói chuyện Lập Hân chỉ ngang ngực Iris, thân hình anh cũng khá cân đối. Mái tóc đen tuyền như người châu Á, mũi của anh rất cao, đôi mắt to tròn như búp bê nhưng vì đôi môi luôn mím chặt cùng với gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị lạnh băng đã lấn át hết nét đẹp cùng sự dễ gần vốn nên toát ra từ đôi mắt.
Nhìn vẻ chăm chú của Lập Hân khi nhìn vào mắt anh, Iris muốn đưa tay lên vuốt đôi mắt của cô nhưng sau vài giây chần chừ, từng ngón tay siết lại với nhau để bản thân bình tĩnh và nói: “Anh lớn tuổi hơn em, vì vậy em phải gọi anh là anh và xưng là em, hiểu không?”
Iris rất hoài niệm những ngày tháng cô bé Jun đi theo sau anh gọi anh là Phong, dù dụ dỗ rất nhiều lần nhưng cô rất ít khi cô gọi anh là anh.
“Vâng!” Lập Hân vẫn đang mê muội ngắm nhìn Iris nên theo quán tính không suy nghĩ mà đáp lời. Đôi mắt anh như có lực hút hút cả linh hồn cô vào đó, cô có cảm giác có gì đó không đúng ở đôi mắt anh, nhưng sai ở đâu cô cũng không lý giải nổi, chúng gây cho cô cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Không còn sớm
nữa, anh lên thư phòng làm việc, có việc gì hay đói bụng thì gọi anh hiểu không?” Mặc dù rất muốn ngồi và hưởng thụ những giây phút yên bình bên cạnh Lập Hân, nhưng Iris sợ bản thân không kiềm chế được bản thân mà tự tiết lộ thân phận nên vội vã rời khỏi.
Anh không muốn vì thái độ của bản thân mà làm họ nghi ngờ về thân thế của Lập Hân, như vậy sẽ rất nguy hiểm với cô.
“Vâng.” Ngay cả phía sau lưng của Iris cũng khiến Lập Hân có cảm giác quen thuộc như chính người cô đã biết và thân thiết.
“Không được suy nghĩ nữa.” Dù có vắt óc suynghĩ, Lập Hân cũng không tìm được đáp án cho bản thân.
Cô gõ đầu mình để những ý nghĩ kia rơi khỏi đầu.
Lập Hân giơ hai tay lên và hô khẩu hiệu: “Cố lên!”, cô sốc lại tinh thần rồi bước lên phòng mà vài hôm trước cô mới được chuyển lên.
Vì đã hoàn thành hầu hết các môn nên lịch học trên trường của Lập Hân khá trống.
Lập Hân với tay lấy cuốn sách trên kệ rồi ngồi ngay ngắn trên bàn, sau đó bắt đầu tóm tắt nội dung cần học ôn học cuối tuần, chỉ còn vài hôm nữa thi nên cô cần phải thật chăm chỉ.
Lập Hân hơi ngồi nghiêng về phía trước, ngón tay cô vuốt tóc ra phía sau nhưng có vài sợi tóc rớt xuống, cơn gió mang theo hơi ẩm từ cửa sổ thổi qua khiến những sợi tóc này khẽ bay theo gió.
Ngoài trời, những giọt mưa nhỏ không ngừng rơi xuống, màng sương mỏng giăng khắp cả không gian.
Trong thư phòng, sau khi nói chuyện với đối tác qua máy tính, ánh mắt Iris lướt qua rồi ngừng lại nhìn khung ảnh trên bàn, đôi môi nhếch lên cười dịu dàng rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Trên bàn theo vị trí Iris vừa nhìn, khung ảnh gỗ đã cũ kỹ, tấm ảnh trong đó đã có những vết ố như một minh chứng của thời gian, nhưng lại tràn ngập những ký ức tốt đẹp. Trong đó có một cô bé đang ôm một cậu bé, môi cô bé ấy đặt trên má cậu bé, nếu nhìn kỹ có thể thấy mặt cậu bé đang ửng hồng nhưng môi lại cười rất vui vẻ.
Ký ức dường như không bao giờ dừng lại, chúng chỉ đang đợi chủ nhân quay lại để được tiếp diễn.
Sau khi ăn tối xong, Lập Hân rửa bát còn Iris đứng bên cạnh lau chúng và đặt vào tủ. Không khí hài hòa và ấm áp giữa hai người như bao phủ cả căn biệt thự.
Thỉnh thoảng hai người còn trò chuyện với nhau, nếu người không biết mối quan hệ giữa hai người chắc chắn sẽ hiểu nhầm họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
“Anh học nấu ăn ở đâu vậy? Khi nào rảnh rỗi có thể dạy em được không?” Lập Hân chà nhẹ chiếc đĩa, sau đó đưa cho Iris và nói.
“Cảm ơn vì lời khen! Nhưng anh đã hứa với thầy là sẽ không dạy ai rồi.” Đón chiếc đĩa từ tay Lập Hân, Iris thuần thục lau đĩa sau đó đặt vào tủ.
“Buồn ghê, vậy sau này em sẽ thường xuyên đến đây ăn ké nhé?” Nghĩ đến nếu rời khỏi là cô chẳng thể thường xuyên thưởng thức tay nghề của anh là cô chẳng muốn rời khỏi nữa. Vì vậy người ta mới nói thói quen là đáng sợ nhất, dạ dày cô được anh chiều chuộng nên giờ chỉ bị hấp dẫn bởi các món ăn của anh thôi.
Thấy bên cạnh im lặng, Lập hân nhìn sang bên cạnh thì thấy Iris đang mím môi. Theo hiểu biết của cô về anh thì đây là dấu hiệu anh đang tức giận “Anh giận à?”
“Không.”
Vì đã quen với thái độ của Iris vài ngày gần đây nên khi Lập Hân nhìn thấy vẻ mặt cố hữu trước đây của anh khiến cô có chút khó chịu. Nhìn gương mặt nghiêm nghị của anh, cô bỗng dưng thấy bản thân thật tham lam, nhìn thấy anh cười thì muốn sở hữu chúng cùng với sự dịu dàng của anh. Cô biết đây là hiện tượng không tốt, vì bản thân cô lúc này không phụ thuộc vào người khác, vì như thế chỉ cần họ lại một lần rời bỏ sẽ khiến cô không thể tự mình đứng dậy được.
Sau khi dọn dẹp xong, Lập Hân đi dạo trong vườn để tiêu bớt lượng thức ăn trong bụng. Do buổi sáng vừa mưa thêm vào đó là thời tiết vốn có nơi đây nên không khí buổi tối có nhiều hơi nước khiến Lập Hân hơi lạnh. Lập Hân kéo áo khoác sát vào người đễ giữ thêm sự ấm áp, cô vừa gập người để ngồi lên xích đu, nhưng mông chưa chạm xuống thì đã có bàn tay kéo cô lên, kèm theo đó là giọng nói trầm thấp mang theo vài phần tức giận vang lên trên đầu: “Em không biết buổi sáng mới mưa sao?”
Vừa kéo Lập Hân sang bên cạnh, Iris vừa cầm khăn tay lau những giọt nước còn đọng lại trên xích đu, sau đó lấy chiếc khăn lông vắt trên tay phủ lên xích đu.
Lập Hân ngẩn ngơ nhìn Iris thực hiện các động tác, cô nhìn góc cạnh bên má trái của anh, càng ngắm cô càng có cảm giác quen thuộc. Điều này khiến cô lầm tưởng tất cả mọi thứ của anh đều đã thuộc về cô từ rất lâu trước đây, nụ cười của anh, ánh mắt của anh, sự dịu dàng của anh. Anh khiến cô từng ngày từng ngày thêm khắc sâu hình ảnh của anh, anh như chiếc chìa khóa mở ra ký ức đã chìm sâu trong tiềm thức của cô, khiến cô có cố quên cũng không thể.
Sau khi xử lý ổn thỏa, Iris kéo Lập Hân ngồi xuống bên cạnh, anh cũng ngồi xuống bên cạnh.
“Iris, anh đừng quan tâm em nhiều như thế này, anh sẽ khiến em lầm tưởng rằng anh…” chìm sâu vào trong mặt ấm áp của anh.
“Khiến em lầm tưởng điều gì?” Bàn tay nắm chặt lộ rõ các khớp xương đã thể hiện sự kiềm nén của Iris.
Khiến em lầm tưởng rằng anh thuộc về em.
Lập Hân đưa mắt nhìn những cây mai anh đào. Vì vào đông nên chúng đã rụng toàn bộ lá khiến khung cảnh trước mắt càng thêm vài phần quái dị.
“Bố em từng nói: có những thứ vốn không thuộc về chúng ta thì dù chúng ta có tìm mọi cách để cướp đoạt thì cũng không đoạt được, còn những thứ được định thuộc về chúng ta thì dù có tìm cách xua đuổi trốn chạy thì một ngày nào đó nó sẽ lại đến trước mặt chúng ta. Giống như ban đầu, em tìm mọi cách để được sống ở đây, nhưng khi thực sự được đến ở nơi này, thì cảm giác đã không còn giống như lúc ban đầu, mọi ngóc ngách nơi này không thay đổi nhưng chúng đã không còn là của em. Iris, anh có thể cho rằng em thật ngốc, nhưng khi anh có được gì đó, anh sẽ sợ mất đi, khi mất đi lại sợ bị tổn thương. Nên tốt nhất là thuận theo lẽ tự nhiên: buông tay có thể là điều tốt nhất nên làm.”
Có thể là vì khung cảnh quá u ám, nên Lập Hân đã nói lên tất cả những điều kiềm nén trong lòng, có thể Iris không đáp lời nhưng ít ra có người lắng nghe cô nói cũng là một điều không tệ.
“Đôi khi, dẫu biết bản thân sẽ tổn thương, nhưng con người ta vẫn cố gắng níu kéo, ít ra cũng công bằng với chính bản thân mình, công bằng với tình cảm mà bản thân đã đặt ra. Giống như em, chẳng phải ban đầu cũng cố gắng dùng mọi cách để sống ở nơi này sao? Em có dám đặt tay vào trái tim mình mà khẳng định bản thân em không hạnh phúc? Vì không cam tâm nên phấn đầu giành lấy, khi giành được liệu em có cam tâm mà buông tay?”
Lập Hân vừa quay sang thì thấy Iris đang nhìn cô, trong đôi mắt đó như chất chứa rất nhiều tình cảm phức tạp chỉ đợi cơ hội mà vỡ tung.
Những lời Iris nói không sai, nhưng…
“Iris,cảm giác có được rồi lại mất đi thực sự rất đau.” Không biết tại sao, nhưng khi nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng kia, Lập Hân cảm nhận được rất nhiều cảm xúc phức tạp mà cô muốn chối bỏ phản chiếu từ đôi mắt kia, cô cố lảng tránh ánh mắt đó.
Lập Hân cởi giày rồi co hai chân lên xích đu, sau đó dùng hai tay ôm, má cô áp lên đầu gối ánh mắt dừng ở cây phong rồi từ tốn nói: “Trước đây từng có một người hứa sẽ quay về bảo vệ em, nên em đợi mãi, đợi mãi, cuối cùng đợi được là tin anh ấy
đã bỏ rơi em mà đến một nơi rất xa, rất xa mà dùng mắt thường không nhìn thấy được, dùng bất cứ phương tiện nào cũng không đến được. Cảm giác lúc ấy như người khiếm thị bị rơi mất cây dẫn đường, giống như đùng một cái bị phán tội tử hình vậy. Thật sự cảm giác lúc ấy rất đau!”
Nghe những lời Lập Hân nói, Iris cảm thấy trái tim như bị ai đó ai đó bóp nghẹn, đến cả câu xin lỗi cũng nói không nên lời, anh không nghĩ bản thân lại khiến cô bé anh muốn che chở lại tổn thương như vậy, “Lập Hân, anh là…”
Không muốn nghe những lời thương hại từ Iris, Lập Hân vội nói: “Iris, vì thế anh đừng quá quan tâm em, như thế sẽ khiến em ngộ nhận tình cảm của anh đấy. Em sẽ ích kỷ mà không buông tay, em không muốn biến thành kẻ toan tính, vì vậy cầu xin anh đừng khiến em biến thành người mà chính bản thân em cũng không nhận ra.”
Iris mấp môi muốn nói rằng: Tình cảm của anh từ trước đến giờ vẫn luôn dành cho em. Nhưng những lời muốn nói ra, tất cả như nghẹn lại ở cổ họng không thể nào thốt nên lời.
“Iris, cảm ơn anh đã nghe em tâm sự. Anh có thể ôm em một lát được không” Nhìn thấy Iris vẫn im lặng, Lập Hân cười khổ, là cô yêu cầu quá đáng rồi.
Cúi người mang giày vào, Lập Hân đứng dậy khỏi xích đu và nói: “Chúc anh ngủ ngon!” Vừa bước hai bước thì bị Iris kéo tay, mặt cô đập mạnh vào ngực anh, tay anh gìm chặt cô vào lòng, cô còn có thể nghe được những nhịp tim mạnh mẽ đang đập trong lồng ngực kia. Ban đầu Lập Hân hơi sửng sốt, sau đó cô dùng hai tay ôm anh: “Iris, cảm ơn anh!”
“Xin lỗi, nhưng em có thể xem anh là một người khác không? Vì em còn chưa... chưa kịp nói lời tạm biệt với anh ấy.”
“Được!” Không biết có phải do ảo giác hay không, Lập Hân nghe thấy giọng Iris hơi khàn khàn như đang muốn kìm nén cảm xúc nào đó. Nhưng rất nhanh, cảm giác ấy của cô biến mất không dấu tích.
“Phong, tạm biệt anh!” Đây là lần cuối cùng cô gọi tên anh, cô sẽ