Old school Easter eggs.
Truyện teen Là Gái... Không Phải Gay!

Truyện teen Là Gái... Không Phải Gay!

Tác giả: Internet

Truyện teen Là Gái... Không Phải Gay!

chẳng có bị cái gì hết mà ngược lại là tôi nè . Tôi trông thấy nó đang ra sức nệ cái búa vào màn hình cái máy mồm thì liên tục réo tên tôi . Và tôi đoán chắc chắn cái con chuột mà nó đang đập kia mang bộ mặt của Gia Long - Người thừa kế hai tập đoàn kinh tế lớn là tôi đây . Nó coi tôi không bằng cả con chuột thật .
Tôi phải cho nó một trân mới được .
Nó đang

tập trung với cái trò chơi quái ác kia và tôi lê kế hoạch cho nó một trận há há . Dán coi tôi không bằng con chuột nữa hả , to gan .
- Ôi con ruồi ! - há há chết chửa , tôi lấy cái lượt bươm bướm mà tui cũng không nhớ là mua hồi nào chỉ biết nó đã nằm ở góc cửa vào tiên tay cầm luôn . Vụt nhanh như cắt trúng đầu nó để xem nó làm gì tui .
- á ! - Thét gì mà thét ghê thế, như con gái bị đụng không bằng
Nhưng hỡi ôi 2s sau ...
"BỐP"
Cái búa đồ chơi thế thôi mà đánh đau gớm bằng trứng là đầu tôi đang rát rát , ủa đúng nghịch dại là dại nghịch .
- Thần kinh ! - Đó là những gì tôi nghe thấy trước khi nó biến mất khỏi phòng . Tôi không tiên chạy theo nó vì Thái đang có việc gì mà gọi đến mấy lần lúc nãy tôi còn tưởng nó nháy máy đùa . Có lẽ lần này có chuyện .
-------------------------------------------
Trở về vị trí người dẫn truyện của au nào ....
--------------------------------------------------------Hà Anh hầm hầm bỏ về phong ---------------------------------------
Phòng S3 Lầu 2
- Đúng là biến thái mà !
Chỉ 2 giây , vâng chỉ 2 giây thôi sau khi bước vào phòng nó thật sự bị làm ngạc nhiên . Trước mắt nó là một căn phòng lộng lẫy đẹp hơn cả phòng của nó ở nhà chứ đừng so gì với hai phòng ở ký túc trước . Phòng rộng có phòng tắm riêng, có cửa kính lớn nhìn xuống hồ bơi, lại có cả ban công nhìn ra thật xa, có cả cây cảnh và thích nhất là có một khóm hoa thủy tiên thật dân giã .
- Một nơi quá tuyệt !Đây là ký túc xa sao ôi trời . ! - Thả mình trên chiếc giường thật êm nó nhìn thẳng lên trần nhà là một bức thiên họa cực kì tuyện mỹ . Bất ngờ nó thốt lên :
- Đại gia thật !
Tuy chìm đắm trong cái huy hoàng của nơi ở mới nhưng ngay sau đó nó vắt tay lên trán than thở :
- Liệu có là quyết định sai lầm không khi bước chân vào " hang cọp" . - Nó phân vân không biết tiếp đến sẽ là chuyện gì nữa . Sóng gió này bao giờ dứt . - Có lẽ một mất một còn . ( thật là máu me )
Vuốt tiếng thở dài . Nó ngồi dậy và quyết định bỏ lại sau lưng những lo lắng là quyết định sắp xếp đồ đạc .
Kéo cái va li đến tủ đồ đâu tiênlaf phải lựa tủ trống mà để đồ rồi .
Ù thì cũng giống hai ký túc kia cũng ở hai người . Không sao phòng lớn thế này thì hai người ở cũng không vấn đề gì .
Thận trọng nó he hé rồi nhìn trên nhìn dưới nhìn xung quanh không có dấu hiệu nguy hiểm lúc đấy thì mới yên tâm xếp đồ vào.
Thật kỳ lạ nó không gặp bất cứ một vấn đề bất chắc nào cả , kể cả việc người ở cùng phòng này theo nhận xét của nó thì là : tuyệt vời . Nó còn nhớ lần đâu tiên chuyển tới ký túc Khu A gặp ngay một thằng ở cùng bẩn kinh dị và thế là nóphải xài chiêu áp chế : Tống cổ thằng đó ra khỏi phòng ngay trong buổi đầu tiên còn số phận thằng đó ra sao nó không quan tâm ha ha ( chiêu nó sử dụng là vất tất cả đồ đạc của thằng đó vào nha kho và nói là không biết gì ) . Người ở cùng này của nó không những cẩn thận gọn gàng mà lại rất ưa mùi oải huơng nó thích.
Xong xuôi quần áo đâu đấy nó mang vài thứ đồ cá nhân ra bàn đang toan bầy thì .
Khựng lại ...
Chết chân ...
Giật nảy ...
Trên chiếc bàn ngang đang bày rất nhiều những ảnh của thằng trời đánh .
- Thằng trời đánh !
Thế là hiểu rồi cái không muốn xảy ra đã đến rồi nó đang trong phòng thằng trời đánh đúng là trời đánh .
- Tôi đi về có chết cũng không ở đây . - nó hung hùng hổ hổ
- Ở đó và không đi đâu cả ! - ...



Hắn đứng ngán ngay cửa ra vào khoanh hai tay trước ngực lưng dựa bản lề nhìn nó chân chân ,.
Đương nhiên là cớ gì mà nó phải lúng túng hay rụt rè nhỉ . Nó buông cái va ly và khoanh hai tay trước ngực . Nhìn hắn giả lả đúng điệu là nó vẫn thế :
- Gì nào? Đây có thể xem giống như " Đường này do ta mở, cây này do ta trồng muốn qua đây thì bỏ lại tiền mãi lộ không ? . - Nó sằng sặc lên cười , tự dưng nó thấy lời ra lệnh của hắn chẳng đáng cân một ký lô nào hết, hắn nghĩ hắn có thể cầm chân nó chỉ với câu ra lệnh kiểu đó ư . Đột nhiên nó nhếch mép cười khẩy hắn đã quá xem thường nó .
- Hả? - Hắn méo sẹo cái mặt thành thật mà nói bây giờ thì hắn thật sự không thể biết cái thằng nhóc kia còn điểm gì mà hắn chưa khám phá ra . Nhưng hôm nay thì chí ít cũng khám phá được khiếu nói đùa rất duyên (^o^) . Hắn ngay lập tức cười tủm tỉm và cũng ngay lập tức cười vang . Có lẽ từ lâu rồi nụ cười sảng khoái đến thế không phải là người bạn của hắn .
- Cười ? Bộ có gì vui lắm sao cười ? Khùng hả ? - Nó lôi cái vali đi thẳng tới chỗ hắn.
"Dằn "
- Này thì cười ! Ra lệnh cho ai đó cà chớn ! Chân là chân tui ông cấm được hả ? - Nó dằn cái va li năng ịch vào chân hắn đau hay không thì còn chưa kiểm chứng được nhưng biết là hắn không còn đứng mà chuyển sang tư thế nửa ngồi nửa cúi . Mặt nhăn tịt như trái táo khô há há .
Nó kéo vali trở ra nhưng đã bị gọi giật ngay :
- Cậu cứ thử bước thêm một bước thì cậu sẽ không còn ột chỗ nào để ở trong cái ký túc này đâu , đồ củ đậu . - Hắn rít lên trong cái nhói vì đau . Đồ củ đậu ác như con sâu .
- tui nói cho ông biết nhá, tui vào cái trường này có gây bất lợi gì cho ông à ? Sao ông cứ gây khó gây dễ với tôi thế hả ? - nó nói nhanh như thét vào mặt hắn .
Hắn ngừng suýt xoa chỗ đau quay qua trầm tư hay nói đúng hơn là ngạc nhiên , hắn mở to con mắt đồng tử giãn to và bộ não cũng đang căng to . ừ hình như hắn đang nghĩ .
Hắn lại một lần nữa " tại sao nhỉ ? "
Hắn lại nở một nụ cười , là một nụ cười nhưng nhạt và khó hiểu .
Hắn đang tự cười hắn sao hắn lại vô lý thế nhỉ , chỉ một lần gặp mà làm hắn liêu xiêu, ma lực gì đã khiến hắn trở nên mất tôn chỉ của chính mình, quên cả mối thù có lẽ không đội trời chung .
- Cậu hỏi tôi ? - Hắn ngước mắt nhìn nó đôi mắt nghiêm nghị chiếu tia nhìn khiến nó tưởng chùng đang đông cứng . - Muốn có câu trả lời hả ?
Gật gật . Nó thực không hiểu sao nó không thể mở miệng ra mà trả treo câu giựt được .
Hắn chưa trả lời ngay mà đứng dậy đi tới chỗ nó đứng . Hiên giờ hắn đang đứng trước mặt nó đối diện, nhưng kỳ lạ hình như nó không có cam đam hay tại nó đang đông cứng không ngẩng lên nhìn đối diện vào hắn . Nó bị làm sao thế chỉ biết là nó đang nhìn thẳng vào vòm ngực rộng của người con trai đối diện .
- Chỉ vì cái mặt xinh đẹp của người con gái mà cậu đã tạo ra . Cho nên dù cậu không gây trở ngại cho tôi thì tôi bắt cậu phải trả giá về việc làm của mình nếu cậu muốn chấm dứt mối liên hệ tôi và cậu , muốn dừng lại việc tôi và cậu thế nào thì chỉ còn cách cậu hãy làm cho người con gái mà cậu tạo ra biến mất và cả người tạo cô gái ấy cũng phải biến mất . Như thế có lẽ là kết thúc ! - hắn ghé sát bên tai nó phà hơi thở nóng hổi nhưng lại làm người đối diện rùng mình lặng ngắt .
- Biến mất ? - Thế có khác nào nó biến mất khỏi đây chỉ vì chính nó - Kết thúc ?
- bằng cái chết có lẽ sẽ chấm dứt tất cả ! Về thiên đường hay địa ngục sẽ chỉ có một mình cậu thôi ! Hiểu chưa ?
- Anh là thằng điên !
Nó không ngần ngại gì khi cơn thịnh nộ của nó đã lên quá đỉnh đầu ! Hắn nghĩ hắn là ai . Quyền lực gì có thể khiến nó biến mất khi bản thân nó không cảm thấy nó

phải biến mất khỏi đây .
- Đừng xem thường thằng điên là tôi ! - Hắn ghé sát tai nó nói thật nhỏ nhưng đủ gai người - còn bây giờ thì cứ đi nếu thích
" Bốp "
Cái tiếng động ấy khiến ít nhất 2 người là nó và hắn cùng giật nảy . Một trái bóng , bay thật nhanh và mục tiêu nhắm tới đó là nó .
- Làm ơn tôn trọng nới công cộng !
Sao rồi ? Lại say rồi ! Ừ thì tại mình . - nó đứng lặng cảm giác gì tội lỗi lắm đang len dần trong tâm hồn nó . Là nó không muốn thế này, nó không ngờ trái đất quá nhỏ chỉ là một vòng luẩn quẩn vòng tới vòng lui thì vẫn chỉ là cái vòng ngày một thu hẹp , nhỏ bé hơn là nó tưởng .
- này, ai ày tới đây ! Thằng bóng ! - cái giọng lè nhè sực mùi rượi phả vào mặt nó khi nó ý thức được rằng lưng mình đã va với tường một lực nghe đến "uỳnh"
- say rồi ! Tôi không nói với cậu . - nó ngoảnh mặt sang bên nghe mùi rượi nồng nặn phả thẳng vào cổ đến gai cả người
- cậu say rồi Duy ! Về phòng nào ! - kéo tay gã hắn nghiêm giọng .
- buông ra ! - vùng tay hắn gã hằm hằm quay lại nó - khốn kiếp! Cút! - hắn đấm cú đấm mạnh khiếp hồn là nó méng xỉu
Vắt cái áo lên vai khom lưng ôm lấy trái bóng đang lăn lóc dưới đất . Chân nam đá chân siêu gã liêu siêu lừ lừ bước về phía xa bỏ lại sau lưng là nó và nỗi hối hận đang gậm dần tâm can .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
- sao ? Biết có hôm nay ngày hôm nay thì ngày trước đừng làm ! - hắn ngồi đánh nhịp chân nhìn nó với cái vẻ lãnh đạm không một chút cảm xúc .
- Anh im đi ! - nó nghe uất ức đã lên đếntận đầu , từ lúc trở vào đây đến giờ ánh mắt lạnh lùng ấy cứ chiếu thẳng vào nó . Khó chịu . Và lại những câu cà khịa mỉa mai không có gì là giàu "tình thương"
- muốn khóc thì khóc đi , không ai ý kiến gì với cậu đâu! - hắn đã ngồi cạnh nó tự lúc nào , vòng tay kéo vai nó dựa sát vào mình . Hắn nghe tiếng nó khóc dưng dức .


Tôi đang đứng đây giữa một biển người , nói thật nhé tôi chẳng thích ở đây chút nào , vì đơn giản tôi không muốn đến cái chỗ dớ dẩn này chút nào . Chắc hẳn các bạn sẽ rất thắc mắc chỗ này là chỗ nào há . Đây để tôi nói nhá .
Chỗ này to lớn với ánh sáng rực rỡ của hàng trăm bóng to nhỏ bóng mẹ bóng con, âm thanh thì ồn ào bởi dàn nhạc sống thật rất sống . Và con người ở đây nữa đúng thật là 1 lụ hợm đời , coi kìa váy ngắn váy dài loè loẹt son phấn nực mùi nước hoa khó chịu , rồi lại quay qua kia một lũ tò vò không đáng lưu tâm nhìn chúng đi một lũ dài lưng tôn vải xì xèo như mấy mụ đàn bà lắm chuyện , tôi phát hiện trong số chúng có một tên đã để ý tôi mấy lần : Là sao ta mặt lem lọ à ?
--------------------------BACK-----------------------------------
- Này cho cậu ! - Hắn từ đâu đi về phi vào phòng và nem cho tôi cái bọc gì cũng không biết nữa .
- Ê ! Cái chân ! Cái chân ! Đang dẵm lên vạch rồi đó ! Rút về ngay ! Có muốn nếm mùi không hả ? - Tôi trừng mắt với hắn tỏ thái độ cho hắn biết rằng tôi không hài lòng khi không gian cá nhân của tôi bị xâm phạm
- Không nói nhiều đừng đánh trống lảng ! Thử đi có vừa không còn đi đổi ! - hắn không rút chân về mà còn dám nạt tôi nữa kìa
- Xéo về bên chỗ ông đi đồ già đầu !- Tôi vớ lấy cái gối đằng sau ném thẳng vào người hắn dù biết chẳng xi nhê gì nhưng điều đó có thể nói cho hắn biết rằng tôi đang rất không hài lòng với việc không gian đã được phân chia bờ cõi ấy đang bị địch xâm phạm dù chỉ là 1 cm !
Nói thật thì ở đây cũng được một tuần dù là ghét cái thằng cha đó nhưng nói đi thì phải nói lại hắn cũng không phải là một tên cùng phòng tồi tệ , ngược lại thì rất là ổn nữa đó . Tôi không ngờ cái thằng cà chớn hâm hâm lại là 1 kẻ vô cùng được : ăn ở gọn gàng , sạch sẽ , đặc biệt hơn là từ hồi tôi về đây tôi muốn mưa được mưa muốn gió được gió hắn không hề có một sự phản đối nào . Với lại ở trường cái bọn ruồi muỗi rất "í ẹ " không một đứa nào dám ho he, chúng nó coi tôi như thể cục cưng cục vàng không dám làm xước , nói thật như thế cũng hơi khó chịu, nhưng dù sao cũng đỡ . Chỉ có một điều không ở đó chính là Khánh Duy , chính là thằng "bạn" của tôi : gã coi tôi như cái gai đi ra 1 cái gờm đi vào 1 cái gờm , lúc lúc thì lại buông lời lạnh lùng nghe đến sót cả lòng nhưng tôi đã làm tổn thương người ta tôi còn dám gì nữa nào !
Bây giờ ít nhất tôi bớt ghét cái thằng trời đánh kia rồi . Có khi cũng nghĩ hay là mình bỏ cái ý định tống một trong hai đứa tôi hoặc hắn khỏi trường này, có thể nào cùng đội một bầu trời không ?
- Tự dưng ném cái gì vào bắt tôi thử ! thử gì mà thử ! đồ điên ! - tôi ném trả lại hắn .
- Thử mau đi không tôi không khách sáo mà thử cho cậu đâu đồ củ đậu ạ
Nghe thế này là tôi tun tút ngay nếu không hắn làm thật rùi tiêu tôi luôn .
- Vừa đấy ! Tôi thấy cậu chỉ nên mặc thế này là ổn nhất ! Lại đây! - Hắn khều tôi lại chỗ ranh giối rồi vuốt vuốt thớ vải trên bộ plet tôi đang mặc
Tôi không có lý do gì để mà phản đối ngược lại tôi đang ngạc nhiên không hiểu hắn ăn nhằm cái gì mà hôm nay mua đồ cho va đâu đó tôi cũng không thích ai mua đồ tro mình nhất lại là kẻ tôi ghét .
- Cầm lấy và đúng tôi mai có mặt ở đó không được bỏ nếu không tôi sẽ tung ảnh và thông tin cậu chính là Mỹ Anh lên mạng khi ấy dì cậu sẽ gặp rắc rối đấy nhóc ạ ! - Dúi vào tay tôi một card và ra lệnh cho tôi .
Nghe đến vụ này thì tôi phải im re rồi . Bà dì cổ quái đã giáo huấn tôi một trận vì để lộ thân phận của Mỹ Anh và yêu cầu nếu còn ai biết thêm thì tôi vâng chính tôi sẽ phải cuốn gói !
Chắc mọi người vẫn chưa biết đâu nhỉ ?
Đây chính là biệt thự nhà họ Vương tức nhà của tên cà chớn đó . Hôm nay hắn đi đâu cả ngày trời tôi phải nhảy tác xi tới đây . Nói thật thì Thái có cho tôi đi nhờ nhưng Thiên Minh vốn xưa đã không thích Hải Anh là tôi nên tôi kiếu xin thôi luôn , còn gã đó hả đi tuốt luốt từ lúc nào .
- Chào cậu ! Còn nhớ tôi không? - Đang mông lông suy nghĩ thì bên tai vang lên tiếng ai đó
- ơ ! À xin chào ! Cậu là ...- Chính là cái gã cứ nhìn nhìn tôi từ đầu bữa đó
- Tôi là Khanh cùng lớp học đàn đây không nhớ tôi à ? Tôi nhớ chúng ta đã rất hợp nhau nhớ không ? Sao dạo này không thấy cậu đi học vậy ! - Gã này là bạn anh tôi hả ? Đàn à? Anh tôi có học đàn à ?
- Ah ờ ! Xin lõi bạn mình dạo này bận nên ... - tôi bỏ lửng câu nói và thay vào đó là cái cụm ly vì tôi chẳng muốn nói hớ câu nào đó
" Bộp "
Tôi cảm nhận có bàn tay nào đó đã đặt lên vai mình không nhẹ nhàng , quay lại " là hắn : hắn mặc 1 bộn pler màu xám giống tôi nhưng sao hắn mặc đẹp vậy ta , hắn cao to người đẹp thật ! Ầy dà tôi đang khen hắn ak ?"
- Này làm gì đây ? Bỏ tay ra coi ! - Tôi gạt phắt cái tay hắn ra khỏi
- Cậu là bạn cậu Vương ? - Cái tên không rõ nguồn gốc lại lên tiếng !
- Không phải ! bạn với tên cà chớn này à ! Không đời nào !
- Là bồ tôi đó ! - Hắn trắng trợn

quá mức rồi và điền đó làm tôi nổi giận !
- Hôm nay là sinh nhật cậu Vương ! Chúc mừng cậu ! - Tôi thấy gã đó đưa cho hắn cái hộp gì vuông vuông chỉ nhỏ thôi nhưng tôi đoán cái trong đó không nhỏ và cái gã này cũng "không nhỏ"
- Sinh nhật ? - Tôi quay lại giật thột , ra hôm nay là sinh nhật hắn mà sao hắn kêu tôi đến ....
- Ừ ! Sinh nhật ! - Hắn trưng cái mặt đáng ghét vào sát mặt tôi ghét thật
- Tôi đi về !- Nói thật lúc này túng quá rồi . Sinh nhật mà không nói tôi hay tôi dù ghét hắn nhưng nếu hắn nói thì với tư cách người cùng phòng cũng phải có món quà cho hắn nhưng đây thì tôi đang đi không !
- Cùng về ! - hắn không ngăn cản mà lại khoác tay tôi đòi cùng về !
- Gì vậy ông nội ! Sinh nhật ông mà ông nói cùng về ngon ơ vậy hả? Ông vào tôi về ! - Tôi hét vào mặt hắn
- Đừng về ! -hắn đang nắm tay tôi trưng anh mắt rất khó mà đọc tên
Nãy giờ hắn xuất hiện ở đây đã là quá gây chú ý , bao nhiêu con mắt thèm thuồng, ngưỡng mộ và cả ghen ghét nữa ! Bây giờ hắn lại còn nắm tay tôi trước mặt bàn dân thiên hạ thế này thì xong tôi rồi !
- Ok ok ! buông ra ! Tôi không về nhưng tôi không có quà mừng cho ông ... Là tại ông không nói hôm nay là sinh nhật ông ! - Tôi đẩy hắn ra rồi nói nhanh với hắn !
- Không cần quà chỉ cần cậu có mặt cho đến hết buổi để tôi yên tâm thế là đủ chỉ thế là mon quà mà tôi muốn có nhất ! - hắn không có buông tay mà lại kéo tôi lại mà ôm thật chặt .
- Thằng cà chớn này ! - Tôi không ngần ngại mà cho hắn một cú
- Cậu có thể đàn tặng Cậu chủ mà ! - cái thằng kia một ýe kiên quá tôi
" Đàn à ! Tôi không biết đàn !"
"Cái Gì ? Đàn hả ? tui không có biết đàn ! "
Tôi chỉ biết gào lên trong đâu như thế chú đời nào mà nói ra được. phải tìm một giải pháp ngay bây giờ cho chính mình thôi không thể tay không bắt giặc được phần trăm tử vong là rất cao .
Tôi quay đầu bỏ đi nhưng đừng nghĩ là tôi bỏ về mà chỉ là nói với hắn rằng tôi cần đi tolet và hắn cứ yên tâm chờ món quà của tôi .
----------------------------------------------------------------------
- Aizzzz , đúng là xui tận mạng mà ! - Tôi đang ra sức trà cái áo loang lổ màu của sinh tố, thiệt tình sao mà xui quá trời. Số là thế này tôi muốn tìm tolet nên đã dò dẫm đi thật chậm vừa kéo dài thời luôn thể thế mà không biết bỗng đâu một gã phục vụ đã là cái cái " choàng" đâm thẳng vào tôi và cái khay trên tay gã đã ập thẳng vào ngực áo tôi . Vết bẩn quá rõ để có thể dẫu trên nền áo sơ mi trắng và một chút trên chiếc áo vect màu tối . Tâm trạng tôi hiện tại là vô cùng bức bối và 1 chút gì bối rối không hiểu tôi sẽ làm cách nào trong bộ dạng này để gặp hắn hơn nữa còn gặp mọi người nữa chứ . **
- Một bộ vect chỉ hợp với một quí ông chức không hề hợp với một con nhóc đâu Hà Anh à ! - Có tiếng nói ngay sau khi cánh cửa nhà vệ sinh khép lại và tôi phát hiện chủ nhân của tiếng nói chính là Khánh Duy và gã đang trong trạng thái say khướt . Không hiểu tại sao tiệc mới chỉ vừa bắt đầu mà tên này đã say mềm thế kìa . Cậu ta vừa nói gì nhỉ ? Hà Anh ? Có lẽ cậu ta say quá nên nhầm thôi ! phải bình tĩnh !!
- Là cậu hả Duy ! Cậu say rồi đấy ! Tiệc chỉ vừa mới bắt đầu . - Tôi ình 1 giọng khá bình tĩnh và chỉ ngoái ra nhìn gã còn tay thì vẫn chà chà chiếc áo .
Và tôi phát hiện nguy hiểm ngay khi cậu ta đang di chuyển nhanh về phía không chút tự chủ . Có lẽ cơn mem đã làm cậu ta trở nên bê tha 1 thời gian lại tiếp tục hoành hành , ngay khi tôi nhận ra được bàn tay đang đặt trên vai mình thì cũng là lúc tôi bị xoay hẳn lại để đối diện với Duy . Không hiểu tại sao đôi mắt tôi không thể nhìn thẳng vào cậu ta mà chỉ 1 tai nhìn rồi cụp nhanh như thể tôi đã làm điều gì phạm pháp .
- Không có luật nào quy định tàn tiệc mới được say. Tôi muốn say ngay bây giờ và em sẽ phải đưa tôi về . ức ! - Đó là những gì duy nhất toi nghe được từ cậu ta trước khi cậu ta gục xuống đè cái đầu nặng chịch lên vai tôi .
" oách" " cái gì thế này ? Còn bữa tiệc thì sao ? Còn hắn thì sao ? Tên này .... "
Tôi đang gồng mình để đỡ một thân con trai cao 1m8 có lẻ nặng mấy chục kí lô và tệ hơn nữa là đang ở trong tolet và càng tệ hơn nữa là tôi còn đang nợ tên trời đánh ngoài kia một món quà sinh nhật của bạn cùng phòng .
Mình phải làm sao đây ?
Cái gì mà cứ ập hết xuống đầu mình toàn chuyện không đâu .
Cứu người ?
Dự sinh nhật ?
Cái nào mới đúng đây ?
Tôi cứ đứng như trời trồng thế cho tới khi cái cạnh cửa báo hiệu có người đến .
Và tôi đã .....
----------------------------------------------------------------------
- Rất cám ơn anh ! Chào anh ! - tôi đã nhờ được người thanh niên trẻ vừa đúng lúc bước vào tolet để anh ta phụ tôi đưa gã xuống đường gọi taxi để về .
Tôi quyết định cứu người và hoãn lễ sinh nhất của hắn ngày mai tôi sẽ xin lỗi hắn .Tôi đã nhắn tin bảo hắn tôi có việc phải đi trước , vì gọi điện không thấy trả lời . Chỉ thiếu tôi có lẽ là không thành vấn đề đâu .
-----------------------------------------------
Tôi không thể ngờ Duy yếu đuối hơn tôi tưởng, tôi đã là cái khăn lau nước mắt cho cậu ta trên đường từ nhà hắn về ký túc .
Tôi biết lời rượi hay lời thức nhưng Duy cứ ôm lấy tôi mà khóc lóc rồi xin lỗi :
- Anh xin lỗi ! Anh đã làm sai gì ? Anh xin lỗi ! - Thật sự anh đâu có lỗi . Tôi nghe nỗi đâu đang gắm nhấm trong tôi, thật sự thì cái ôm này là dành cho Hà Anh . Lời xin lỗi này là dành cho Hà Anh và tôi đang trong vai Hải Anh . Tôi có nên ôm lấy bờ vai run run kia để vỗ về không ?
Nhưng lí trí thì không thể thắng con tim, tôi đã ôm lấy Duy và vỗ về tôi đã không thể nhẫn tâm mà đóng vai trái tim đá . Tôi trở về là tôi 1 con bé như ngày nào . Tôi đã khóc vì người con trai yếu đuối trong cơn say này hay vì cái tôi đã chết quá nửa đã sống lại , cái tôi đang gây rắc rối cho cuộc sống đơn thường hiện tai .
Quyết định liều lĩnh đã khiến tôi lâm vào cảnh trái ngang thế này đây ! Tôi có nên kết thúc tất cả ? Mà bằng cách nào ?
----------------------------------------------------------------
Đeo phone vào tai Duy tôi mở bản nhạc không lời mà ngày trước hai đứa vẫn hay nghe . Chính Duy đã nói :" nghe nhạc không lời khiến người ta thư giãn và thoải mái, còn dễ ngủ nữa"
Tôi đang ngồi đây và chưa thể về được bởi lẽ cái con người kia đang nắm chặt không buông tay cho tôi về .
Tôi lặng ngắm " Cậu ta đã gầy đi quá nhiều điều gì đã làm cậu ta trở nên tồi tệ đến thế ? Rượi chăng ?
Một lúc lâu sau có lẽ cậu ta đã ngủ rồi tôi khẽ cựa tay rút ra và đứng dậy chỉnh lại máy điều hòa rồi ra của trở về phòng .
-------------------------------------------------------------
Hà Anh đi nhưng không hề thấy được Duy chưa hề ngủ gã khẽ mỉm cười khi rút tai phone và ôm cái máy nghe nhạc vào lòng . Không thể nhầm được tình yêu đã dẫn lối cho gã cơ mà !
-----------------------------------------------------
Biệt thự họ Vương ...
- Khỉ thật ! - hắn đang lầm bầm lòng như lửa đốt ông ngoại hắn đã tới đồng nghĩa hắn không thể dời đi lúc này được . Tâm trạng hắn bây giờ là vô cùng xấu .


Không có bữa tiệc nào là không tàn, câu chuyện nào rồi cũng sẽ phảiđến hồi kết, nhưng

câu chuyện của ta sẽ có cái kết thế nào đây ? Một thế giới ảo đầy hoa lệ hay một thực tế phũ phàng . Nó cứ ngồi như thế đã rất lâu rồi . Suy nghĩ là điều duy nhất nó có thể làm lúc này .
Những suy nghĩ bồng bột muốn làm thay đổi tất cả đã biến nó vào nhưng người xung quanh thành những nhân vật phức tạp trong cuộn phim đời chưa có hồi kết .
- Con đang nghĩ gì? - Dì Tâm từ đâu khẽ khàng bước tới và cất tiếng ân cần .
- Dạ không gì, dì ạ ? - Nó lau vội hang hàng nước mắt
- Dì hiểu những gì con đang phải chịu, những gì xung quanh con dì đều biết . Nhưng con hãy nhớ rằng khi con đã dấn thân muốn làm điều đó là con đã chấp nhận thử thách và chính con sẽ là người đối đầu và giải quyết những hệ quả sau đó . Những rắc rối xung quanh vấn đề mà con gặp phải là do con đã chọn hãy đứng lên giờ không phải lúc con gục ngã Hà Anh .
Tại sao ? Nước mắt là kẻ xấu nhất những lời nói từ người phụ nữ không chồng làm cho chúng cứ tuôn mãi. Mọi thứ nhòa đi .
Không còn gì rõ ràng ...
Mọi thứ đều là mơ hồ....
Tất cả mơ hồ ....
Ngay đến bản thân nó cũng mơ hồ ....

Điều gì cho tiếp theo đây ?
Trong kịch bản ngày đầu không hề có nhưng chi tiết bên lề rối rắm thế này ....
Không thể hiểu ?????????
- Dì con nên làm gì ? - Bỗng dưng nó cất tiếng hỏi bà dì
- Im lặng và chờ .... Việc duy nhất con có thể làm bây giờ là chờ - Không thể hiểu ý định của người đàn bà này là gì .
-------------------------------------------------------------------
- Hà Anh pov-
Tôi cứ tha thẩn như thế . Tôi đã trở về ký túc xá . Nhung không phải là tiếp tục ở đây mà tôi sẽ trở ra cùng hành lý của mình . Tôi có thể làm lúc này chỉ có thế .

Thời gian quá ngắn nhưng có quá nhiều việc đã sảy ra . Tôi bây giờ không còn đường lui . Hà Anh của tôi đã chết . Tên tôi bây giờ là Hải Anh . Tôi khẽ cười không biết trông tôi bây giờ thế nào với nụ cười không hề thấy cảm giác hứng thú .
Bây giờ tôi sẽ là Hải Anh hay Mỹ Anh ?
----------------------------------------------------------------
- Khánh Duy Pov-
Tôi đâu có say nhiều . Tôi đủ tỉnh để thấy được người ấy . Tôi biết là tôi đã tìm thấy .
Tôi đã chấp nhận tất cả . Tôi đã có thể chấp nhận sự thật về thế giới tâm kinh ấy 1 lần thì cũng sẽ có 1 lần nữa tôi chấp nhận .
Tôi không thể hiểu tôi đang chờ điều gì ?
Tôi ngốc nghếch ?????
Cứ đi...
Cứ nghĩ ....
Làm thế nào mới đúng ?
Trái tim hay lý trí ?
Vô nghĩa hay vô cùng ý nghĩa ?
------------------------------------------------------------------
- Gia Long Pov -
Rượi bây giờ là thứ vô nghĩa quá rồi .
Ngày mai tôi đi Mỹ để tiến hành việc xúc tác thúc đẩy chuỗi công ty bên ấy . Đây là một hợp đông mang tính quyết định với công việc của ông ngoại . Tôi không có quyền từ chối .
Làm cách nào chu toàn ọi thứ .???

---------------------------------------------------------------------
- Thưa thầy đây là đơn xin thôi học của em !!!


2hi.us