Truyện teen Biệt Thự Hoàng Tử
Tác giả: Internet
Truyện teen Biệt Thự Hoàng Tử
Tình yêu ngu ngơ trẻ con bây giờ lớn khôn
vẫn cứ dấu trong lòng của anh.
Giờ nhìn em bên người ta anh quay mặt đi tự trách móc
vì chẳng nói thật lòng.
Giờ đây khi không còn em anh ngồi suốt đêm
ngốc quá nên mất đi một người...”
___________________________________________
Tới Mizi café – một quán khá teen nhưng cũng không kém phần sang trọng.
Cả bọn lại chọn một góc khuất để tránh sự dòm ngó sau đó thì nhanh chóng gọi đồ uống . Nó và Vũ dùng cocktail , riêng Hoàng – hắn chọn 1 tách trà nóng ; có lẽ hắn cần trấn tĩnh một chút chăng ??? Chính Hoàng cũng không nghĩ rằng trái tim hắn lại phản ứng mạnh đến như thế .
Thấy có sân khấu , nó lại hơi rùng mình khi nghe lại cái lần bị tên Vũ chơi xỏ - quê muốn chết luôn.
-Ê ! Thiên Vũ , anh đừng có mà lại giở trò như hôm bữa ở Cellado nghe chưa ?? Đồ con khỉ đểu giả , à quên … đểu thật chứ nhỉ ?
-Hừ ! Ai mà them chứ !! mơ à cô em ?
-Xì…
Đang tranh cãi “sôi nổi” thì nó.. Vũ và Hoàng cùng giật mình…
-Xin chào tất cả mọi người ! Tôi là Phạm Nhất Bảo , lần này tôi sẽ trình bày bài hát dành tặng riêng cho người mà tôi yêu .. đó là bài 100% Yêu em..
Cả khán đài rú lên ồn ã , không khí trở nên sôi động hơn . Ai cũng đầy tò mò về cô nàng của Warm Boy là ai ??
Tiếng nhạc dần nổi lên….
“ Em ơi biết chăng, sau bao khó khăn ta bên nhau có nhau rồi
Mong em sẽ yêu nhìêu hơn, khi em lắng nghe
Câu ca anh dành hết cho người…
Bao nhiêu nhớ mong, bao nhiêu ngóng trông khi xa nhau cách nhau dù
Trong đôi phút giây mà thôi, tâm tư này
Anh ghi trong từng khúc ca nhẹ….
Vì nhiều khi yêu em, mà lòng anh luôn cứ lo
Vì sợ ta chia tay, sẽ quên mất nhau sao
1 niềm tin cho em, là lòng anh không đắn đo
Dù nhiều cơn sóng gió, thì ta vẫn …
Mãi, mãi bên nhau người hỡi
Mãi bên nhau nồng say, khi ta có nhau
Tay nắm tay, trong trái tim này , những lúc khi em hạnh phúc,
Lúc khi em buồn đau, bên em có anh, luôn có anh , luôn có anh đây…”
Tại bàn của nó , Vũ , Hòang.
-Êy… Nhất Bảo hát hay quá nhỉ ???
Vũ gật đầu cái rụp :
-Uh… nhưng mà cậu ta đểu quá , có người yêu mà không thông báo cho bạn bè bằng hữu biết gì cả…!!!
-Cô ấy là ai nhỉ ??? Châu mà biết được thì chắc buồn lắm.. – Nó nói , khẽ lắc đầu , nó đang lo lắng cho con bạn .
Nào ngờ ngay lúc này đây , Ngọc Châu cũng đang có mặt ở đó . Con bé ngồi lặng đi… Con bé sợ rằng nó sẽ tuột mất đi Nhất Bảo… chà , rõ ràng hắn đã có người yêu rồi…
Bài hát kết thúc .Tiếng vỗ tay rần rần vang dội cả sân khấu. Nó đang định bước lên “tính sổ” với gã ý thì…
Bảo mỉm cười nhẹ nhàng , nói tiếp :
-Tôi xin quý vị 5 phút nhé…. Lý do hôm nay bỗng dưng tôi hát bài này là tặng cô gái ấy – một nửa của tôi là vì … tôi muốn cô ấy trở thành bạn gái của tôi…
Bảo ngập ngừng một lát rồi ….
-Em có nghe thấy những gì anh đang nói không ?? Đồng ý đi chứ… Phạm Ngọc Châu !!!!
Châu - con bé không tin vào tai mình nữa… thì ra là chính con bé sao… Thảo nào hôm nay lại có một lá thư vô danh mời Châu đến Mizi Café … tất cả đều là ý đồ của Nhất Bảo.
Bàng hoàng…. Bỡ ngỡ … trong niềm vui sướng khôn tả . Châu lặng người…
Rồi Nhất Bảo từ từ tiến lại như một chàng bạch mã hoàng tử từ trong cổ tích tiến lại phía Châu , nắm nhẹ đôi bàn tay và … một nụ hôn thật khẽ vào má…
Hắn thìthầm vào tai Châu đầy ấm áp…
-Làm bạn gái của anh , Châu nhé ???
-Ơ…ơ.. em… em… - Hai má khẽ ửng hồng , con bé lắp bắp không nên tiếng … rồi như không còn dấu nỗi được cảm xúc nữa rồi , con bé ôm chầm lấy bảo mà khóc òa … khóc vì hạnh phúc… một niềm hạnh phúc bất tận . Châu đã đợi chờ câu nói này từ lâu , lâu lắm rồi... Tất cả đã xảy ra cứ như một giấc mơ… Nhiệm màu…
Nó nhìn từ xa , tay chắp lên đầy ngưỡng mộ và thở phào nhẹ nhõm :
-Thì ra người đó chính là Ngọc Châu !!! Ôi… may thật đấy , lãng mạn thật đấy !!!
Vũ gầm gừ , tay đặt mạnh ly cocktail xuống bàn :
-Hừ , con nhỏ quỷ quyệt ấy thì có gì mà tốt chứ ! Cô vẫn cầu mong nó hạnh phúc đầy à ? Đồ rùa đầu đất kia !!!
Nó gân cổ lên cãi :
-Anh cũng phải học cách tha thứ đi chứ ! Đồ con khỉ ích kỉ !!! Không phải vì mụ già Cẩm Tú đó xúi bậy thì Châu có làm như thế đâu.. !!! Xì…
Một lát sau… Bảo và Châu dắt nhau tới một bàn . thấy vậy , nó mỉm cười đầy nham hiểm:
-Thời cơ đã đến !! – Nó tinh nghịch nói rồi ngoắt tay ra hiệu cả bọn cùng đi.
…………………..
Nó chống nạnh ra vẻ “oách xì lách” và châm chọc :
-Hey !!! Đánh lẻ tài ghê à nhazz !!!
Bảo , Châu – cả hai giật mình cùng ngước mặt lên :
-Trời đất !!!
Nó nheo nheo mắt , chân đánh nhịp :
-Đi “tỉnh tò” mà không chịu nói nha…!! Đểu nha !! Đánh lẻ nhaz…!!!
Bảo cười ngượng nhìn Châu , sau đó quay sang tiếp chiêu với nó :
-Ai nói với cô đấy , đánh chẵn chứ ai đánh lẻ hả ??
Riêng Vũ , hắn ta vẫn cứ có một ác cảm nhất định với Ngọc Châu sau vụ “Qủa cầu thủy tinh”
-Này !! yêu thế nào thì tùy ở cậu nhưng đừng có rước ác về nhà đấy !!
Nghe thấy thế , nó thúc vào sườn Vũ , chun mũi lầm bầm :
-Anh đúng là đồ miệng quạ !! Mở miệng ra là chẳng nói được điều gì hay ho hết sất !!
Sau đó cả hội lại ngồi tám chuyện vui vẻ . Riêng Hoàng thì không , hắn lặng yên suy tư , lòng nặng trĩu …
Và cũng ở một góc khuất nào đó… một cô gái cầm bông hồng đen nghiến chặt tay , bóp nghẹn ly whisky , miệng lẩm nhẩm : “ Áo đôi kia đấy !! … Sát ! Sát ! Sát” Mỗi chữ “Sát” , cô ta lại bứt một cánh hồng đầy căm phẫn … quả là không đơn giản .
____________________________
10h tối . Họ quyết định rời khỏi Mizi Café….
Vừa về tới biệt thự , nó đã leo tọt lên phòng thì thấy Hoàng đứng chờ trước cửa :
-Anh có chuyện gì gọi tui hả ??
Hắn đi thẳng vào vấn đề luôn :
-Cô và Vũ… mặc áo cặp đấy à ??
-Áo cặp ??? – Nó trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên rồi ngây người ra nói tiếp : - Thiên Vũ bảo đây là áo của Biệt thự hoàng tử cơ mà !! Chẳng phải anh cũng có mà vì thấy nó nhí nhố nên không mặc sao ??
Hoàng khẽ bật cười :
-Thiên Vũ nói thế à ??
-Ừa !! Chứ còn ai vào đây nữa !!!
-Ra thế !!! Thôi , tôi lên sân thượng hóng mát một xí đây !! – Nói rồi Hoàng bước đi , lòng thầm nghĩ : “ Thiên Vũ , cậu trẻ con quá đấy !! Một trò đùa… hay thật !”
……………….
Tại sân thượng của biệt
thự.
Gió vi vu từng đợt … mát lành… Lúc này chỉ có Hoàng và Bảo ở đó.
-Cuối cùng cậu cũng đã bày tỏ à ???
-Uhm… - Bảo nhẹ đáp.
Hoàng thở hắt , ngước mắt nhìn trời…
-Tôi không tin cậu thực sự yêu Ngọc Châu .Hay chăng tất cả chỉ là sự “ban ơn” ?
-Tôi cũng chẳng rõ… nhưng tôi muốn làm con nhỏ vui và hạnh phúc ! Dù gì thì nói ra tất cả cũng thật tuyệt … rất thoải mái…
Không gian lại lặng yên , mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ của riêng mình .
Hoàng định quay lui đi thì Bảo vội níu lại bằng một lời nói mà khiến hắn phải nghĩ suy suốt đêm…
-Nếu đã yêu ai thì hãy thổ lộ với người ấy… đừng để tuột mất rồi sau này phải hối hận…
Đêm qua là một đêm trằn trọc , mệt mỏi đối với Minh Hoàng . Cứ nghĩ đến việc phải lựa chọn 1 trong 2 hắn lại không tài nào chợp mắt được. Một là thổ lộ tất cả với nó – quá vội vàng . Hai là sẽ không nói gì cả , và có thể là nó sẽ thuộc về Vũ.
Hắn không muốn phải chọn lựa … Qủa thật là khó khăn… Bỗng dưng hắn lại nhớ đến cuộc trò chuyện của hắn và Minh Thảo vào đợt con bé tới Biệt thự chơi lần trước.
…………..
-Em mới có một chuyện cực kì thú vị đây , anh có muốn nghe hok ??? – Minh Thảo cười nhí nhảnh nói , ánh mắt trông có vẻ bí hiểm khiến Hoàng cũng cảm thấy hơi tò mò :
-Gì thế em ???
Thảo ngung nguẩy đôi bàn chân , làm bộ làm tịch một hồi , sau đó mới nói tiếp :
-Huhm…. Anh… anh thích chị My hả ???
Hoàng giật mình . Hắn vội lẩn tránh ánh mắt của Minh Thảo một cách vội vàng .
-Em khìn rồi hả nhóc ??
Nghe Hoàng nói , Thảo bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi :
-hừ , anh đừng có coi thường nhỏ này nha !! Nhìn vậy chớ em nhạy lắm đó… Mà chị My hình như cũng thích anh đấy !!
Như minh chứng cho điều đó , Thảo cười nhẹ nhàng sau đó nói bằng giọng thỏ thẻ :
-Thật đó !!! Em giả vờ bịa là anh với em tình củm lắm cơ… Sau đó .. hình như thái độ của chị ý hơi khác một chút…~!!! Hihi… mà…. Chị ý thích màu trắng nà , thích uống café nóng với bánh hạt dẻ , thích được tặng hoa ,..
Con bé đang còn định kể nữa nhưng Hoàng vội vàng dẹp ngay . Lúc đó không phải là hắn không quan tâm , mà là hắn không muốn quan tâm đến , hắn không muốn nghĩ nhiều .
…………..
Sau hôm nói chuyện với Minh Thảo , Hoàng không một chút bận tâm gì nữa . Nhưng bây giờ lại khác , hắn ngẫm , ngẫm được nhiều thứ , lòng thầm cảm ơn con nhóc tinh ranh.
Hoàng ngó lên chiếc đồng hồ hình trái tim do Cẩm Tú tặng…. 4h45… Hắn bật dậy , và việc đầu tiên hắn làm đó là tháo chiếc đồng hồ xuống , nhủ thầm : “ Đã đến lúc chú mày cần đươc thay thế rồi !”
Nhanh chóng thay bộ đồ thể thao , Minh Hoàng đi tới phòng nó . Biết chắc rằng giờ này nó vẫn đang còn yên giấc nên hắn không gọi mà nhẹ tách cửa bước vào…
Lặng lẽ ngắm nhìn nó lúc này , đôi mắt khép hờ , làn mi dài cong vút thêm nổi bật trên gương mặt trắng mịn màng làm hắn cảm thấy nhẹ rung rinh trước vẻ đẹp thánh thiện này.
Khẽ khàng hắn vuốt ve mái tóc của nó và ngắm nó như vậy cho đến khi nó bất chợt trở mình và choàng tỉnh giấc…
-Ơ…Sao…sao..anh lại …??
Hoàng vội bỏ tay ra , sau đó đưa mắt nhìn xung quanh rồi mới trả lời nó :
-uhm… tôi định rủ cô đibộ ở công viên . Được chứ ???
-Ok !!
Công viên buổi sáng thật mát mẻ , dễ chịu và vô cùng êm ả . Dòng người khá là tấp nập , nhưng vẫn giữ được ình một khoảng riêng nào đó. Những điều thú vị này ít khi nó nhận ra vì nó là một con bé ưa ngủ nướng và không hề có khái niệm “tập thể dục”.
Chung quanh được bao phủ bởi làn sương mỏng nhưng vẫn đủ để nhìn thấy nhau một cách khá rõ ràng .
-Sương thơm ghê ! – Nó bất giác thốt lên và hít một hơi thật sâu để tận hưởng mùi sương sớm đầy tinh khiết , mát dịu.
Hoàng ngạc nhiên nhìn nó hỏi :
-Sương cũng thơm ?
-Ừ ! Thật thế… Anh thử xem…!! – Nói rồi nó lại kéo oàng lại một chiếc ghế đá ở gần đó , có lẽ nó bắt đầu cảm thấy thấm mệt và hơi mỏi chân.
Lại lặng im…. Không ai nói với ai một câu gì , họ cứ lặng im như vậy cho đến khi nó phá vỡ bầu không khí đó..
-Bây giờ mà có một tách café nóng thích nhỉ ?
Lúc này Hoàng mới nhớ ra rằng … điều mà hắn cần làm lúc này. Hoàng cười mãn nguyện , lục đục một lát rồi chìa ra 2 ly café …
-Ơ… Hay nhỉ ??
Nó đón lấy 1 ly . Mỉm cười và nhấp một ngụm nhỏ .
-Có cả bánh hạt dẻ thì tuyệt !!!
-Tén tèn !! Bánh hạt dẻ đây !!!
Hoàng vừa dứt câu, một bịch bánh xuất hiện trước mặt nó… Nó cười rạng rỡ , xóa tan cái se lạnh lúc này..
-Hay ghê !! Anh mang theo đó hả ??? Sao tui hok biết nhỉ ? - Nó nheo mắt lại hỏi.
Hoàng chỉ cười thầm , đáp :
-Cần gì thì tôi vẫn sẽ biến ngay ra được cho cô , Thoại My à !!!
-Thật chứ ? Tôi cần… một chiếc áo ấm… trời hơi lạnh rồi…
-Áo ấm 37 độ nhé !! – Dứt câu , Hoàng khẽ ôm lấy đó… đầy bất ngờ…
Cảm giác thật ấm áp nhưng sao cả thân thể nó lại dường như đông cứng lại thế này ??? Không thể nói gì , đôi mắt cũng không hề chớp… Nó sững lại .
Hai người cứ như thế , thật lâu…
Xa xa , một cô gái đang cào xé mảnh thân cây vô tội, việc này khiến đôi tay cô dấy lên đau buốt , đỏ tấy nhưng dường như cô không còn cảm nhận được gì hơn ngoài việc trái tim đang vụn vỡ , tan vào hư vô như những giọt sương …
“Lặng bước trên con đường sương rơi lá úa đầy
Nghẹn đắng trong tim từng câu đang thét gào tên anh
Vì trái tim em còn yêu muốn anh quay về đây
Thế nhưng em đã không cho đôi môi em được nói ra..”
Cô lại mỉm cười , một nụ cười đầy chua cay : “ Cẩm Tú này…lại chịu thua một con bé như vậy sao..??? Một Minh Hoàng .. lại có thể yêu một con bé như vậy sao ???”
_____________________
Bỗng... chiếc đồng hồ của nó kêu lên… Nó giật mình , đẩy vội Minh Hoàng ra… Rồi cười nhẹ nói , ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào Hoàng :
-6h rồi , về thôi !
-Uh…..
_________________________________
Tới Biệt Thự . Nó cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn một chút , chuyện lúc nãy khiến đầu óc nó phải suy nghĩ nhiều.
Vừa mới mở cổng , Nhất Bảo đã chạy ra , giọng châm chọc :
-Hai người đi đâu mà giờ mới về ? Dạo này hai người bất thường nha , chuyên da đánh lẻ hà !!!!
Nó bật cười khúc khích :
-Haha.. hôm qua có người cũng đánh lẻ mà giờ kêu người ta ! Zô ziên quá đi mất !!!
Bảo chỉ biết lắc đầu và nói :
-Thôi , 2 người lên phòng thay đồ đi ! Sau đó xuống ăn sáng nha , đích thân Nhất Bảo này nấu đó !!!
-Thế thì phải nhanh nhanh mới được !!! – Nó pha trò , rồi chạy ù lên phòng , chẳng phải là vì nó muốn mau chóng được ăn , mà là … nó muốn tránh Minh Hoàng một lát… Nó ngượng …
______________
Một lát sau , cả bọn có mặt ở phòng ăn .
Thiên Vũ có vẻ không được vui . Vẻ im lặng lạ thường. Minh Hoàng cũng vậy , hắn lặng im không nói gì . Không khí ngột ngạt đến khó chịu ... Nặng nề quá …
Biết rằng không thể bắt chuyện với 2 tên kia để bớt “ngột” , nên Bảo liền quay qua phía nó :
-Ê !!! Sandwich tui làm ngon không ??
Nó cười hớn hở , giơ ngón cái lên ám hiệu :
-Tuyệt !!!
-Nhất Bảo ra tay mà lị !!!! Haha – Bảo cười phá lên , xen lẫn chút tự hào .
Nó chớp chớp mắt , giọng đểu đểu :
-Nhưng vẫn thua xa Mi-xi-xup !! haahhahah – Nó cũng cười ha hả , hệt như Bảo.
-Hừ , mơ đi
!!!
-Anh mơ ấy..
-Cô mơ…
-Anh mơ…!!
….
Cuối cùng thì cũng chỉ có nó và Bảo lên tiếng . Vũ và Hoàng không hề hé môi đến một lời , sau đó 2 chàng trai bước về phía hoa viên của Biệt thự.
-Nhanh nhỉ ? – Vũ nhếch mép nói.
Dường như Hoàng vẫn chưa hiểu rõ hết câu nói của Vũ , nên hỏi lại :
-Sao cơ ???
-Cậu và con nhỏ … - Vũ ngước mắt lên trời.
Hoàng dửng dưng đáp lại , thái độ bất cần :
-Cũng chỉ là đi bộ thôi…
-Thế à..???
-Nhưng hình như…cậu và con nhỏ còn nhanh hơn ấy chứ ??? Áo đôi kia mà…!! – Hoàng ghẹo lại , cố tình nói mỉa Vũ.
-Một trò đùa thôi… - Vũ cười nhẹ.
-Cậu đùa con nhỏ… hay thực chất là đùa tôi ???
Hoàng gằn giọng , hắn trông mong câu trả lời từ Vũ . Nhưng cũng vừa lúc đó , nó và Bảo bước ra và kéo cả hai cùng tới trường.
___________________________
Dọc đường đi ,Thiên Vũ cứ miên man suy nghĩ về câu hỏi của Minh Hoàng . Chính hắn cũng không rõ rằng hắn đang đùa ai nữa... Nhưng hắn dám cá , dám chắc rằng … Tất cả đều xuất phát từ trái tim hắn , lòng ích kỉ của hắn . Vũ không muốn , không muốn sẽ đánh mất nó - người hắn yêu .
……………
Tới lớp. Nó không thấy Châu đâu cả … Hỏi mấy đứa trong lớp thì hình như con bé tới trường từ rất sớm , sau đó lại chạy đi đâu rồi… “ Chắc lại quay quắt cái gã Nhất Bảo ấy chứ gì ?”
Nói rồi nó thơ thẩn đi dạo dạo ở Hoa viên … thì…
-Ê !! Con nhok kia !!!
Một giọng oang oang hách dịch vang lên. Hình như là gọi nó ? Nhưng mặc kệ , nó vẫn bước đi…
-Á..con này láo !! Chị mày gọi mày mà không quay lại hả ??
Con nhỏ đó quát lên rồi chặn đầu nó .
-Dạ… chị gọi em à ??? – Nó chớp mắt , nhái lại giọng chua chua của con nhỏ .
-Láo…!! Mày muốn chết à ??? – Con nhỏ trợn mắt lên , dữ tợn.
-Bạn xưng chị.. thì tôi chỉ biết xưng em ! Chứ còn gì nữa….!!! – Nó nói bằng thái độ dửng dưng.
Con nhỏ rít từng c
-Mày được đấy !! Lấy lòng được bộ 3 rồi , nên bây giờ giở thói hách dịch cơ đấy à ???
-Tôi tưởng , bạn đang nói bạn cơ… “hách dịch” à…??
Qùa của mày nè !!! Đồ quỷ… dám làm thân với bộ 3 cơ à… mày xem lại mày đi.. mày là ai !!!!!!!!!!! – Con nhỏ nói rồi cao hứng kèm theo một cái tát …đau điếng… Nó nghiến răng ken két .. Mặt-Cậu..cậu làm sao thế !! Tôi cũng phải giữ uy tín khách hàng chứ.. tôi mà lệch được à ??? Đây là hàng hiếm , hàng quý ,… tôi mà dám đưa nhầm hàng cho cậu à … cậu trông có vẻ trí thức , phải hiểu chứ nhỉ ???
-Được rồi…ông đi đi… đi đi !!! – Hoàng gắt lên một cách vô cớ… hắn đau đớn tột cùng , quằn quại .. Hắn muốn ném sợi dây chuyền này đi thật xa… mộng tan vỡ… Tia hi vọng mỏng manh cũng đã vỡ tan…
Quái quỷ… điều này xảy ra thật nhanh chóng , khó có thể tin được và cũng chẳng có thể ngờ tới… Hắn đang lơ lửng , thật sự như đang lơ lửng giữa không trung vô tận... Hắn vừa vui nhưng lại vừa buồn…
Cô em gái tưởng chừng như đã rời xa nay đã tìm lại được… Nhưng , trớ trêu thay người đó lại là... người hắn đã trót yêu , trót thương , trót nhớ nhung .
Điều này có phũ phàng quá không ???
Nước mắt Hoàng chực tuôn rơi… Không hiểu là vì hắn quá đau khổ vì sự thật đó ..? Hay là vì quá xúc động vui mừng…
Hắn cố hít lấy một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh , hắn lôi điện thoại ra gọi về Biệt thự..
-Alo..!! Thoại…Thoại My đấy à …?? Cô… cô không cần tới nữa đâu… Xin lỗi…
Nói xong những gì cần nói , Minh Hoàng vội cúp máy ngay , hắn không muốn nghe giọng nói ngây thơ , trong vắt ấy từ nó nữa.. vì điều đó sẽ khiến hắn đau , đau lắm.. như muốn xé cào cả ruột gan…
“ Aaaaaaaaaaaaa….”
Hắn hét toáng lên ... Nếu như chuyện này chỉ là một giấc mơ thì thật tốt biết mấy… Hắn ngồi bệt xuống đất và thu vào một góc … độc thoại…
“ Thoại My… lần đầu tiên khi anh nhìn thấy em , ánh mắt đó , nụ cười đó .. anh đã cảm thấy rất thân quen … Anh luôn cố bảo vệ em là vì sao chứ ? Vì em rất giống em gái của anh… Vô tình… anh đã lỡ yêu em mất rồi … Tất cả sẽ chẳng có gì là đặc biệt đúng không nếu như không có ngày hôm nay… Anh đã ngỡ sợi dây chuyền ấy sẽ mở đầu ột quan hệ khác giữa anh và em… Và không ngờ… mối quan hệ đó không phải là tình yêu , mà là tình “anh em”… Anh không biết là có nên cảm ơn sợi dây định mệnh ấy không nữa … nhờ nó mà anh đã không phạm phải một sai lầm lớn và đã tìm thấy em – người em gái bé nhỏ của anh à… nhưng cũng tại nó , nó đã giết chết trái tim anh rồi … Làm sao anh có thể yêu ai khác nữa đây…??? “
“ Làm sao quên em , làm sao quên em..
Tháng ngày vui vẻ , ánh mắt biết cười…
Trái tim của anh như căng tràn nhựa sống..
Vì em….
Nhưng rồi…
Trái tim anh lại tan vỡ…
Cũng vì em
Nói với anh đó không phải sự thật ,
Nói với anh đó chỉ là giấc mơ ..
Sự thật đắng cay , có lẽ…
Anh phải tập chấp nhận …
Người anh yêu là em gái anh…”
Hít một hơi thật sâu , dù quá khó hay là không thể thì hắn vẫn sẽ phải tỏ ra thật bình thường … hắn sẽ phải giữ bí mật này trong một thời gian , tạm thời là như vậy .. vì nếu chuyện này lộ ra quá sớm thì nguy hiểm có thể rình rập nó bất cứ lúc nào…
______________________________________
Minh Hoàng trở về Biệt thự Hoàng tử , gương mặt cố tỏ ra tươi tỉnh hơn lúc nào hết.
-Anh về rồi đấy hả ?? – Nó hớn hở chạy ra mở cổng , miệng tươi cười .
-Uhm... – Hoàng khẽ đáp rồi bước thẳng vào nhà , hắn cố không nhìn mặt hắn , hắn sợ …
Và nó thì vẫn rất vô tư , tay vung vẫy qua lại :
-Khi chiều tui chuẩn bị xong hết trơn rồi … cuối cùng lại nghe anh kiu là hông cần đến nữa !!! Mất công dễ sợ…
-Thế à… xin lỗi… - Hoàng lạnh lùng nói , sau đó rảo bước thật nhanh để tránh những câu hỏi từ nó…
Nó cảm thấy hơi lạ : “ Có chuyện gì xảy ra với anh ấy à ?” Nghĩ rồi nó lại nhún vai bước vào trong nhà nhưng sau đó lại chạy lăng xăng lên phòng hắn :
- Minh Hoàng ! Anh đã ăn cơm chưa thế ???
Nhưng trái lại với lời nói đầy quan tâm đó , Hoàng lại gắt lên một cách vô cớ :
-Cô đi ra ngoài đi , tôi ăn rồi , được chưa ?? Sao cô hỏi lắm thế hả ???
-Ơ…à…à ờ… vâng … tôi xin lỗi… - Nó ấp úng nói , sau đó lủi thủi bước ra ngoài
Hoàng thở dài , hắn lại tự trách mình vì đã nóng giận với nó chỉ vì cảm xúc của hắn lúc này đang rối bời , hắn không thể làm khác…
“ Xin lỗi em…”
___________________________
Nó cảm thấy đôi chút lo lắng , bình thường Minh Hoàng chỉ lành lạnh thôi chứ không bao giờ cộc tính như vậy , sắc mặt hắn cũng không được ổn lắm .. Có lẽ hắn đang có vấn đề gì đó chăng…???
Nó đang lan man suy nghĩ – rất chăm chú thì…
-Hey !! Gì mà như người mất hồn thế hả ???
Giật mình nó ngước mặt lên :
-á á á !!! Maaaaaa !!!!!!!!!!!
Nó ngoác miệng hét toáng lên , giật mình lùi lại về phía sau…
Định thần lại thì nó mới phát hiện ra , đó không phải là “ma” như nó nghĩ , mà là gã Thiên Vũ chết tiệt .
-Cái cô này hay nhỉ ?? Lúc nào cũng lẩn thà lẫn thẩn như đồ hâm ấy !!
Nó nhướn người lên , tay dư dư nắm đấm :
-Anh muốn chết đấy hử ? Nhưng nếu cái bộ dạng anh hok giống một con Ma thì tui có như zậy không hả ??? Đúng là đồ khỉ đột điên khùng !!!
C.h.ử.i đủ rồi nó lầm bà lầm bầm bước vào trong phòng.
Vũ thừ người ra : “ Ơ cái con Rùa này hôm nay làm sao thế nhỉ ?...”
___________________________
Hoàng đang nằm bỗng