Truyện teen Biệt Thự Hoàng Tử
Tác giả: Internet
Truyện teen Biệt Thự Hoàng Tử
cũng nhanh chóng đi ngay vì tiếng cười khúc khích của nó đã làm Minh Hoàng bật dậy . Mắt chạm mắt . Khẽ ngại ngùng . Nó giật mình bỏ tay ra khỏi môi của hắn và ngồi bật dậy một cách vội vã .
-Ơ…tôi…tôi…. – Nó ngập ngừng , mặt đỏ lên vì ngượng .
-Đây là… à… Bãi sau… Mà sao tôi và cô lại ở đây ???
Nó gãi đầu , tay chống cằm suy nghĩ 1 lát rồi đáp :
-A ! Tui biết rồi , tối qua lúc mà đi về Biệt thự á , hình như tui đã ngủ thiếp đi… Sau đó tỉnh dậy thì đã như thế này đây !!!
Nghe xong , Minh Hoàng kéo cửa xe bước vào nhà … nó đần người ra một lát rồi cũng nhanh chóng bước theo hắn , khẽ lè lưỡi “hú hồn!”
……………………
Vừa bước chân vào phòng thì …
-á !! Á… trời đất !! Có con ma…!!!!!!! – Nó hét toáng lên , đủ to khiến “một con ma thực thụ” có thể chạy biến đi bất cứ lúc nào.. nhưng không , đây là “người” …
-Cô hâm hả ?? Là tôi chứ ma cái quái gì…!! – Vũ gắt lên , mặt hằm hằm đáng sợ dí vào trán nó.
Nó lè lưỡi nhưng vẫn mang nét đáng yêu :
-Plè !!! Anh mới là đồ hâm đó !
-Ờ..thì đúng là tôi hâm mà…còn có người thì zui quá hen …!! – Hắn ta lại buông lời mỉa mai.
Nó hếch mép lên , tay chống nạnh “oai phong” :
-Này… !! Cái gì chứ hả ? Anh có ý gì đấy ???
-Còn gì nữa .. tay trong tay, vai trong vai tình cảm thế cơ mà !!!!
Suýt chút nữa là nó tặng cho Thiên Vũ một quả đấm vì tội “láo toét” rồi , nhưng cũng may là nó kịp ngăn mình lại :
-Hừ… Vui khỉ đột ấy !! mà này .. mặt anh.. làm sao thế ? Sao mà cứ sưng sưng lên y như đang tức ai thế nhỉ ???
Vũ lắc đầu , cố tình tỏ vẻ ngơ ngác :
-Sao cơ… tui… tui có tức ai đâu nào !!!! Hoàn toàn vui vẻ đấy chứ !!
Nói xong hắn liền tặng kèm khuyến mãi cho nó một nụ cười cực kì gượng gạo , trông ngớ ngẩn hết sức.
-Rõ khìn !!! – Nói rồi nó đẩy đẩy Thiên
Vũ ra ngoài . Hắn không hiểu , cứ đứng trơ ra :
-Này..!! Cô làm cái trò gì thế hả , con Rùa đần độn kia !!!
Nó quẹt mũi đáp :
-Anh định không ra ngoài chắc… ! Tôi cần phải thay đồ…!!!!
Mặt hắn chợt đỏ lên rồi chau trán lại :
-Xì…!!! Muốn tui ra thì nói một tiếng , làm cái gì mà cứ như Rùa bị câm thế hả ??
-Anh nói nhiều quá đi , đồ xấu tính !!! À này , có ai nói với anh là khi anh nhăn nhăn rất giống khỉ đột không hả ?? Đẹp lạ đấy !!!!!
Nói rồi nó nhanh tay đóng cửa cái rầm , không kịp để cho Vũ phản ứng gì cả.
Hắn đừng ở ngoài , tức giận đùng đùng mà đập cửa :
-Này !! Này… cô đang mỉa tôi đấy hả ?? Con Rùa chết tiệt kia…!!! Đúng là đồ Rùa điên , Rùa khùng cơ mà !!!!!
__________________________________________________ ___
Ai zà…!! Hôm nay là chủ nhật – không phải đi học nên thoải mái quá xá . Nó đang vắt vẻo trên giường , hát ..
“Lại một ngày một ngày trôi trong bao ngẫn ngơ,
Ngồi một mình vẫn vơ trong bao nghĩ suy,
Rồi em ước mơ cho chuyện tình,
Rồi cũng sẽ đến bên em dịệu kì…”
Bỗng…. “ cốc ! cốc ! cốc !”
Nó bật dậy mở cửa , đôi môi cười rạngrỡ .
-Uả… Minh Hoàng… có chuyện gì không vậy…??
Hoàng cười nhẹ , xóa tan vẻ lạnh lùng mà thay vào đó là sự ấm áp đến lạ thường :
-Đi chơi với tôi không ??
-Há ???? – Nó mắt tròn mắt dẹt , dường như không tin vào tai mình nữa . Nó đang nghe thấy những điều gì thế này ? Phải chăng là điều thần tiên ?
Hắn khẽ nghiêng đầu , nhìn nó không chớp mắt :
-Sao vậy ?? Bộ cô không đi được hả… thế thì…
Chưa để cho Hoàng nói hết câu , nó đã liền chen ngang như sợ hắn rút lại quyết định :
-Không !! Tất nhiên là được rồi... Mà đi đâu thế ?? Thiên Vũ và Nhất Bảo sẽ cùng đi chứ ???
Hoàng cười nhẹ , lắc đầu :
-Có lẽ 2 cậu ấy bận .
-Oh…. !! Thế đi ngay bây giờ hả ??? – Nó ấp úng hỏi , mặt ngô ngố.
-Uhm… ngay bây giờ… cô thay đồ đi nhé !!! Tôi chờ ở dưới nhà khách nhé .
Nói rồi Hoàng bước đi luôn , không quên nheo mắt khiến tim nó đập dồn dập – cứ như là muốn nghẹn thở tới nơi ấy. ư.. ư… cảm giác này… khó tả quá…
Cũng vào lúc này . Ở phòng bên cạnh , có một người đã nghe thấy tất cả , lòng nghẹn đắng . Có lẽ hắn đã chậm chân hơn một chút , hắn cũng muốn rủ con bé đi chơi…
____________________________________
-Đi thôi , Minh Hoàng !!!
Nó cất tiếng gọi , xuất hiện trước mặt Hoàng trong bộ đồ cực nhí nhảnh nhưng lại đơn giản và đậm chất “ Thoại My” – quần jean lửng có túi hộp , áo phông trắng in hình Puca dễ thương .
Hoàng cười gật đầu rồi bất ngờ nắm lấy tay nó cùng bước đi . Lâu lắm mới thấy hắn cười rạng rỡ như vậy và cả hành động vừa rồi nữa … Có chăng là giấc mơ ???
…………….
-Chúng ta sẽ đi bằng xe đạp ??? – Nó ngạc nhiên hỏi.
-Uh !! Chính xác hơn là xe đạp đôi !! – Hoàng nói rồi nhanh chóng chạy vào dắt xe đạp ra .
Nó vô cùng ngạc nhiên bởi vì đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy chiếc xe đạp lạ lẫm đến như vậy . Đơn giản là từ trước đến nay nó đâu có sống ở thành phố bao giờ nên chưa được thấy lần nào cả.
-Phải chạy xe này như thế nào ??? – Nó nhíu mày hỏi , gương mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Hoàng bật cười , nụ cười nhẹ như mây :
-Cứ đạp xe như bình thường thôi !! Nhưng mà phải khéo léo một chút , kết hợp nhịp nhàng . Chứ không là ngã như chơi đấy !
Nó khẽ lè lưỡi , nó cũng có đôi chút sợ hãi nhưng không sao vì đã có Minh Hoàng cơ mà!
Rồi cả hai cùng đạp xe tới một nơi . Hoàng bảo rằng , đó là một khu vui chơi có tên là WL – viết tắt của từ Wonder Land , cũng không xa Biệt thự Hoàng tử là mấy , nhưng nó ít khi đi đâu nên cũng chưa đến đó bao giờ .
…………………
-Wow !!! Đẹp thiệt đó…!! – Nó thốt lên vui sướng khi nhìn thấy WL . Tất cả đối với một con bé như nó thật là lạ lẫm và đầy kì thú . Nó nhảy cẩng lên :
-Yeah !! Bây giờ tui được zô đây chơi rùi hả ???
Hoàng lại cười – đúng là hắn cười rất nhiều khi ở cạnh nó , cứ như thể hắn đã có một phép màu nào đó biến hắn thành một con người như vậy .
-Ừ ! Nhưng phải để tôi đi gửi xe đã nhé . Đứng yên ở đây , đừng có đi đâu hết !!
Nó gật gật đầu , lúc lắc mái tóc rồi ngóng theo bước của Hoàng . Lòng chợt cảm thấy ấm áp đến diệu kì .
Bỗng … Nó cảm thấy choáng váng . Rồi sau đó ngất lịm đi , không còn hay biết điều gì nữa … Nó đã bị ai đó chụp thuốc mê …
Minh Hoàng quay trở lại thì đã không còn thấy nó đâu nữa . Hắn đưa mắt nhìn xung quanh và cũng vô ích . Không có nó ở gần đây . Hắn thở dài , cứ đứng mà trách thầm nó : “ Hừ.. đã nhắc là đứng yên một chỗ rồi cơ mà !” Nhưng rồi… một ý nghĩ lại lóe lên trong đầu hắn … chỉ 2 từ thôi … nhưng đủ cảm thấy hắn sôi gan sôi ruột rồi … Black Rose…
Hoàng bắt đầu cảm thấy hoang mang và lo lắng thật sự , định bụng sẽ đi hỏi xung quanh thì… Một cậu bé đánh giày bước lại phía hắn .
-Anh ơi !!! Có một chị gởi cho anh cái này !
Nói rồi thằng bé chìa ra 1 phong thư màu đen kì bí và một chiếc đồng hồ đếm ngược sau đó nhanh chóng chạy đi mất hút .
Rõ ràng đây là tín hiệu của cô ta – một Black Rose đầy nguy hiểm và bí ẩn.
Hoàng nhẹ nhàng mở lá thư ra… Những con chữ thật ngắn gọn và nhập tâm vào đầu hắn một cách lạ thường…
“ Đu đưa ngọn gió , mây , trời , đất !”
Lá thư chỉ vẻn vẹn 7 chữ duy nhất . Hoàng gằm mặt suy nghĩ , ánh mắt se lại . Black Rose dám thách thức hắn ư ?? Liệu dòng chữ đó có phải tín hiệu gì để cứu nó khỏi tay cô ta hay không ?? Nhưng liệu chiếc đồng hồ kia có vai trò gì nhỉ ??
Hoàng cắn răn , định gọi điện cho Vũ và Bảo cùng tới nhưng hắn chợt lật đằng sau lá thư thì … “ Hãy giải những câu này để cứu con nhóc ! Đừng viện trợ ai cả , đơn giản thôi mà Cold Boy ! Đồng hồ đếm ngược 30 phút …!”
Hắn siết chặt tay lại , hắn phải giải ra tất cả trong 30 phút để đảm bảo an toàn cho nó , hắn lê bước chân vừa đi vừa suy nghĩ thì chợt nghe thấy…
-Mẹ ơi…!! Đi chơi động Phong Vân nhé mẹ !!!
“ Phong Vân” Hoàng giật mình .. chẳng phải là gió và mây sao…?? Nói rồi hắn chạy một mạch tới đó.
Khi hắn tới thì không có một thằng bé nào đưa cho tớ giấy nào nữa , mà… hắn thấy một bông hồng đen ngay gốc cây gần đó – Tín hiệu của Black Rose .
Vẫn rất nhẹ nhàng , Hoàng nhấc bông hồng lên và lấy phong thư ở dưới đó lên .
“ Quay quắt lòng ai nỗi đợi chờ !”
Lần này thì có vẻ nhanh chóng hơn , hắn chạy tới Cối Xay Gió và lấy được thêm một dữ kiện nữa “ Mạo muội nói rằng tôi yêu hắn!”
“Là ở đâu?” Hoàng bóp trán suy nghĩ , đầu óc quay cuồng vì khó nghĩ , hắn sợ nếu không giải được thì nó sẽ gặp nguy hiểm , áp lực đè nặng lên hắn .
Bỗng , hắn chợt nhớ ra có một lần đọc được trên tờ báo mạng về khu vui chơi WL này mới ra một khu mới đó là “ Bức Tường Lời Trái Tim” Ở đây mọi người có thể viết lên đó những lời yêu thương ột nửa của mình .
Hoàng cười nhẹ rồi tới ngay nơi đó.
Lần này , hắn tìm mãi nhưng không thấy phong thư nào cả.
“ Hay là ở trên ngay bức tường ?” Hắn dò xét từng câu từng chữ , căng mắt lên hết cỡ .
“ Đây rồi !!” Hắn thầm nghĩ rồi bước lại phía có vẽ một bông hoa hồng đen . Lại một dòng chữ nữa … “ Hiểm có họa gì hắn nhớ tôi?”
Lại một dữ kiện khiến hắn phải đau đầu . Rốt
cuộc đó là đâu… là đâutay Vũ :
-Hok !! Đừng chơi trò này… ghê lắm…!!! tui hok dám đâu Thiên Vũ !!!!
-Có tui ở đây mà cô còn sợ hả ??
-Tất nhiên !! – Nó vô tư đáp nhưng lại đánh vào lòng tự tôn của Vũ . Hắn khẽ bực mình nhưng rồi cũng mau chóng cho qua :
-Thế chơi trò gì ???
Nó chỉ chờ có thế , cười tươi kéo Vũ đi tới gian Gắp Thú ….
…………………
-Trời đất !! Bộ cô tính cho tui chơi cái trò này với con nít chắc !! – Vũ thốt lên , mặt hắn nghệt ra như quả bí.
Nó gật đầu , nhẹ bỡn :
-Uh !! Anh còn trẻ con hơn cả con nít á!!! Có biết hok ?? Nhưng nếu anh là con nít.. thì anh là đứa con nít hung hăng nhất đó !!! hihi
-Này !!! Cô thích chết thế nào hả ?? Bị bắn hay là treo cổ ???
Nó mặc kệ Thiên Vũ nói gì thì nói , thích thú chạy lại mua đồng xu để chơi gắp thú.
Thấy nó cầm ra một chồng 10 xu , Vũ than trời :
-ặc ặc !! Cô mua gì mà nhiều zữ vậy ?? Chơi có hết không đó ???
-Sao lại không ???
Nói rồi nó nhét một đồng xu vào lỗ , sau đó bắt đầu di chuyển tay cầm đến chỗ con thú .. a !! Nó muốn gắp con khỉ ở đằng kia kìa…!!!!!
Nó chơi đến 4 lần mà vẫn chưa gắp được , Vũ lấy vậy nóng ruột và cả phần hắn cũng muốn chơi thử xem sao nữa , nên liền nói :
-Cô chơi gà quá !!! Để tui chơi à coi !!!
Hắn đẩy nó ra rồi dành lấy máy , di chuyển tới phía một con rùa bông . Đúng là đểu – đểu y chang nó vậy .
-Yeah !! Thấy chưa !! Được rồi thấy chưa ??? – Vũ gắp trúng con rùa rồi cầm dí sát vào mặt nó :
-Trông nó đần đần giống cô đó !! Mà đưa xu đây , tui chơi dùm cho !!!
Nó ré lên bực bội :
-Yà !! Cái kiểu gì vậy ?? Ai mượn anh chơi cho tui chứ ?? Hồi này anh còn bảo là trò con nít cơ mà …!!!!
Cả 2 cứ giằng qua giằng lại .. Sau đó thì phần thắng lại thuộc về Thiên Vũ . Hắn dành được máy và lâu lâu lại bắt nó đi mua xu . Thật đáng ghét !!!!!
Nhưng mà lâu lắm mới thấy Vũ có một ngày vui vẻ đến vậy , đôi môi luôn nở nụ cười . Và trái tim hắn cũng cảm thấy ấm áp lạ thường .
Có một người đứng từ xa ngắm nhìn , lòng nhói đau đến lạ .
_____________________________________________
2h chiều nó và Thiên Vũ mới trở về Biệt thự .
Vừa thấy Hoàng nó đã cười tươi nói :
-Minh Hoàng !!! Sao khi sáng anh đột nhiên bỏ đi zậy ???
Hoàng ngơ ngác , khó hiểu hỏi :
-Cô không nhớ gì à ??? Bị bắt cóc rồi còn không biết nữa sao ???
-Bắt cóc ?? – Nó ngạc nhiên , mắt trố lên . Cả Thiên Vũ cũng vậy.
Rồi Hoàng kể lại tường tận mọi chuyện , ai cũng thấm thía sự nguy hiểm của Black Rose. Sau đó Hoàng chìa ra 4 tờ giấy gợi ý của cô ta cho cả bọn cùng xem .
-Liệu bài thơ này có còn mang thêm ý nghĩa gì khác không ?? – Ý nghĩ ấy vừa chợt ghé qua Nhất Bảo .
-Tôi không rõ….!! Nói chung bây giờ Thoại My an toàn là tốt rồi… Cũng may Thiên Vũ tình cờ ghé WL , chứ không thì … chậc , cô vốn yếu tim mà , phải không My ???
Hơn lúc nào , nó lại cảm thấy lo lắng và sợ hãi .
-Cứ thế này chắc rồi có ngày tui cũng bị thủ tiêu mất…!!!
Vũ cười nhẹ , lắc đầu đáp :
-Yên tâm đi !!! Từ nay bọn tui sẽ không rời xa cô đến nửa bước !! Sẽ chẳng sao đâu…
Rồi hắn nói thầm , chỉ riêng hắn nghe mà thôi … “ Cô không được phép có chuyện gì , Thoại My à…!”
Sáng hôm sau . Nó vừa bước tới lớp , đang định sẽ rủ Châu đi ăn sáng và hai đứa sẽ tha hồ tíu tít kể chuyện , nhất là nó phải kể việc đi tới WL ngày hôm qua thì…
-Thoại My !! Anh Minh Hoàng gởi cho bạn nè !!
Nói rồi một cô gái đưa cho nó một phong thư xinh xinh . Nó nhận lấy , nhẹ nhàng mở ra đọc…
“ Đi chơi không , Thoại My ???
Coi như là bù ngày hôm qua nhé [ Cúp Tiết ]
Tôi đợi ở hoa viên.
Minh Hoàng”
Nó cười thích thú rồi nhanh chóng đi tới hoa viên theo lời Hoàng . Từ trước đến nay nó có bao giờ cúp tiết kiểu này đâu , nhưng nó cũng chẳng nên lo lắng làm gì . Vì đã có Minh Hoàng rồi , hắn chỉ cần nói 1 tiếng thì tất cả sẽ ổn thỏa , thậm chí là còn tốt đẹp hơn cả trước nữa ấy chứ.
____________________________
Tại hoa viên.
-Hi !! Tui tới rùi nè !!! – Nó vẫy vẫy tay chào .
Hoàng quay lại , thấy nó – hắn cười nhẹ nhàng . Nụ cười hiếm hoi khi ở trường khiến bao nữ sinh xung quanh đều ngây ngất và cảm thấy ghen tị với nó.
-Đi thôi !!
Dứt câu , Hoàng lại nắm lấy tay nó và dắt nó tới một cánh cổng nhỏ màu trắng . Đây là cổng riêng của các học sinh thích cúp tiết và có quyền lực như bộ 3 – để đảm bảo mỹ quan cho nhà trường và làm hài lòng các quý công tử , tiểu thư.
Sau đó thì cả hai đặt chân tới một nhà để xe . Lần này sẽ đi bằng ô tô vì có thể sẽ đi nhiều nơi khá xa chẳng hạn ??
Cũng từ khi nó đến Biệt thự hoàng tử thì những chiếc xe mui trần thế này mới có kịp “khoe dáng” . Còn lại thì đều để trong gara chưng cảnh chứ ít khi đụng đến.
__________________________________________________ _________
-Cô muốn đi chơi ở đâu ?? – Hoàng hỏi , giọng cởi mở hơn .
Nó nghiêng đầu suy nghĩ , tay huơ huơ trong gió một lát rồi đáp :
-Ở đâu mát mẻ một chút… !!!
-Hay là lại đi biển chơi ?? Lần trước dù gì cũng đâu có chơi được nhiều !!!
-ờ ờ !!! Đúng rồi , được á !!!!!!
Rồi chiếc xe lại lăn bánh về phía biển . Trên đường đi , nó cứ vừa hát vừa lúc lắc mái tóc đong đưa trong gió .
“Ban mai vừa lên một ngày thật vui
Em dạo chân bước nhanh trên hè phố
Tự tin cùng nụ cười rất tươi, khẽ hát ca cùng gió,
Nắng đong đưa như cũng vẫy chào
Thoáng thấy con tim vui…
Nhưng bỗng dưng, mây đến đây
Cùng một làn gió khiến cho hương tóc bay
Và hoa khẽ rơi vương trên áo em
Dường như ai kia trông thấy
Em hồn nhiên, chưa biết yêu
Chỉ biết sống yêu thương cuộc đời”
Hoàng khẽ mỉm cười , thấy nó vui hắn dường như cũng vui theo vậy.
_________________________
Tới biển .
Nó thích thú để sóng vỗ vào đôi chân bé nhỏ ,hít một hơi thật sâu để tận hưởng tất cả sự thú vị hiếm khi này .
Lát sau nó và Hoàng đi nhặt vỏ sò . Đúng hơn là chỉ có nó là chơi trò con nít ấy , Hoàng chỉ bước theo dạo dạo thôi. Chợt như nhớ ra điều gì , hắn lên tiếng :
- Êy !! Đi biển mà không tắm là sự thiếu sót lớn đấy nhé !!! Hôm bữa đi cũng chưa tắm mà !!!
- Ừ nhỉ ??- Nó khẽ reo lên nhưng chẳng mấy chốc lại ủ mặt xuống :
- Nhưng tui lại chẳng biết bơi...
Rồi hắn bảo rằng chỉ cần lội nước ở gần bờlà cũng đủ vui rồi , chỉ cần không đi ra xa là chẳng sao hết . Nó - trong bộ đồng phục học sinh - lội xuống nước một cách rón rén , lòng cảm thấy hơi mất bình tĩnh một chút nhưng không sao , ngay lúc đó Hoàng bước lại và đưa cho nó 1 cái phao bơi hình ... con rùa . Hừ , hắn cũng "ranh" quá nhưng rồi nó cũng nhanh chóng gạt phắt đi sự chọc ghẹo của Hoàng vì ít nhất , "phao rùa" đó cũng giúp ích được cho nó vào lúc này .
Khư khư lấy cái phao , nó thả mình nhẹ nhàng xuống nước phó mặc cho dòng nước xô đẩy , thế này thì tha hồ mà quẫy cựa, thỏa thích.
Một lát sau , nó buông phao bắt đầu tập bơi . Quẫy quẫy đôi bàn chân , tay khua dưới nước . Nó ra vẻ đang bơi nhưng người thì cứ chìm dần chìm dần , choạng vạng.
Hoàng lắc đầu , tiến về phía nó rồi nhẹ nhàng đỡ nó . Nó cười gượng rồi cố gắng thử lần nữa .
Lần này thì hình như đã khác rồi , nó dường
như đang nổi trên mặt nước đây này . Thành công rồi !!! Nó reo lên vui vẻ :
-Minh Hoàng !! Minh Hoàng !! Tui bơi được rồi đây này…!!!!
Như để chứng minh cho điều đó , nó “bơi” qua “bơi” lại mấy vòng .
Hoàng há hốc miệng sau đó thì quay lưng đi chỗ khác mà bật cười .. trời đất ơi !! Con bé vẫn đang dùng phao cơ mà…??? Thật là ngốc hết chỗ nói… [ phải nói là ngây thơ chứ nhỉ?]
______________________________
Vào lúc đó lại trường học.
Vũ có việc cần gặp Hoàng nên đi qua lớp hắn .
-Cô Cẩm Thoa !! Có Minh Hoàng ở trong lớp không ạ ??
Cô Thoa gỡ mắt kính ra , bước lại phía Vũ :
-Không em ạ ! – Nói rồi cô ghé sát tai hắn mà thỏ thẻ : - Mà…. Sao em đẹp trai thế ???
Vũ rợn cả người … ôi !! Bà cô già rồi mà còn “hám trai” dễ sợ…
- … à… à…vậy thôi ạ…!!!
Nói rồi hắn rùng mình bỏ đi một mạch . Còn cô Cẩm Thoa vẫn cứ đứng dõi theo bóng hắn khuất dần một cách đầy mến mộ _ ____!
……………….
“ Nhưng rốt cuộc Minh Hoàng đi đâu nhỉ ?? Vậy thì phải qua tìm Thoại My xem…” Nghĩ rồi Vũ đi sang lớp của nó .
Và kết quả cũng giống như vậy . Không có nó ở đó .
Hắn bắt đầu cảm thấy hoảng loạn … có khi nào … Black Rose lại ra tay lần nữa ? Vũ run run đôi bàn tay , cố gắng lấy điện thoại ra gọi cho Bảo.
-Alo ! Nhất Bảo đấy à…!!! Thoại My và Minh Hoàng đều không có ở lớp … có khi nào Black Rose đã….
-Sao cơ..?? Black Rose – cô ta lại giở trò à ??? – Bảo như hét lên trong điện thoại , cả lớp học nhìn chằm chằm vào hắn , hắn cười duyên ấm áp rồi sau đó chạy vù ra khỏi lớp để tiếp tục cuộc thoại.
-Có lẽ thế… cả 2 không có ở đây… giờ ra hoa viên chúng ta sẽ chia nhau đi tìm khắp trường… - Vũ lắp bắp nói , hắn đang hơi mất bình tĩnh .Hắn lo sợ Black Rose sẽ càng ngày càng mạnh tay hơn.
-Ok!!
____________________________
Sau khi chơi vui vẻ ở biển . Hoàng chở nó đi tới một shop quần áo để mua một bộ đồ . Đơn giản là vì bộ đồng phục đã ướt trong khi nó thì chẳng mang theo gì để mặc cả.
Sau đó thì đi tới khu trượt cỏ để tiếp tục cuộc vui chơi. Nó thì chưa bao giờ chơi trò này nhưng nghe hắn bảo là rất thú vị nên nó cũng háo hức lắm.
Nhìn thấy đồng cỏ xanh mướt đẹp bao la , nó không dấu nỗi cảm xúc , reo lên :
-woa…!! Đẹp quá..!!
-Ừ , mà trượt cỏ còn thú vị hơn cơ !!! – Hoàng nheo mắt nói rồi cùng nó bước vào trong .
………………….
-Điều quan trọng của trượt cỏ là phải là thật bình tĩnh để giữ thăng bằng, kế đến mới dùng lực của hai cánh tay đẩy gậy về phía sau tạo đà cho bánh xích lướt đi. Người thì phải luôn hướng về phía trước thì thăng bằng mới tốt được !! – Hoàng chỉ giảng tỉ mỉ cho nó .
Nó nghệt mặt ra , cười gượng nhìn hắn nói :
-Hic…!! Anh giảng nhanh quá… tui…tui chẳng hiểu gì cả…!!
-Ngốc ạ !! – Hắn khẽ mắng yêu rồi sau đó giảng từng bước cho nó . Nó gật gù ợm ờ , đối với nó thì lí thuyết cũng chẳng quan trọng lắm . Thực hành mới thật sự là điều thú vị .
Gió hơi mạnh , lất phất . Độ dốc cũng không quá cao nhưng cũng đủ để làm cho nó hơi thiếu một chút tự tin .Hít một hơi sâu , nó đẩy gậy và trượt… vi vu … vi vu…
Khung cảnh thơ mộng còn nó thì ngã nhoài xuống đất . Nó không cảm thấy đau lắm vì đã được trang bị vật dụng bảo hiểm cả rồi . Chỉ có điều là nó cảm thấy hơi quê thôi.
Như đọc được ý nghĩ của nó , Minh Hoàng chạy lại đỡ nó và mỉm cười ấm áp :
-Cô có sao không ??? Người lần đầu tiên trượt lúc nào cũng vậy hết đó…
-hì hì !! – Nó cười nhẹ rồi tiếp tục cố gắng tập .
Nó nhìn Hoàng mà đầy ngưỡng mộ , hắn trượt giỏi mà đẹp quá . Từng đường lách của hắn cứ nhẹ như không , uyển chuyển và điệu nghệ . Hắn hoàn hảo mà.
Thấy nó ngừng trượt trong giây lát , Hoàng trượt lại hỏi :
-Cô không chơi nữa hả ??
-Mỏi chân quá à !!!!!
-Vậy đi trượt xe nhé !!
Dứt câu , Hoàng dẫn nó tới sân trượt gần đó , được thiết kế theo hình làn sóng và có độ dốc tương đối lớn.
Thấy vậy nên nó hơi dè dặt :
-Tui sợ lắm…
-Đã có tôi mà… - Hoàng đáp – câu nói này của hắn làm nó nhớ lại chuyện ngày hôm qua ở WL – lúc đó Thiên Vũ cũng nói câu đó với nó ...nhẹ mỉm cười…
Cả hai cùng ngồi lên một xe trượt . Hoàng điều khiển , còn nó chỉ việc ngồi ở đằng sau “tận hưởng” .
Làn gió rít qua , xô đẩy mái tóc bay bay . Mát rượi… cảm giác thật thích thú .. Tuy thế nhưng nó vẫn sợ lắm vì tốc độ trượt khá là nhanh .
________________________________
9h30 tại trường.
-Không thấy..!!!
-Tôi cũng không !!!
Vũ và Bảo thở dài sau một tiếng đồng hồ lục tung cả trường lên để tìm nó và Minh Hoàng.
-Gọi điện cho Minh Hoàng thử xem ?? – Bảo chợt nói.
Vũ lại thở dài đầy ủ dột , giọng chán nản :
-hừm… tôi cũng đã gọi rồi… không liên lạc được…!!
-Chết tiệt..!! Thoại My cũng chẳng có di động nữa chứ… - Bảo gằn lên bực bội , hắn cũng lo chẳng kém gì Vũ.
-Black Rose thật hiểm độc…
Sau đó Vũ và Bảo rời khỏi trường học . Về tới Biệt thự với hi vọng Black Rose sẽ để chút tín hiệu gì đó.
____________________________
1h chiều.
Cả hai đều thấm mệt và đói. Họ kéo nhau tới một quán ăn ven đường . Lạ thật , đi xế xịn mà ăn ở vỉa hè . Điều này khiến nhiều người cũng chú ý nhưng đó cũng là sở thích của nó và Hoàng .
Ăn ở đấy thì có sao đâu nhỉ ? Ngon và thú vị đấy chứ ?? Bằng chứng là mỗi người đã ăn đến 2mà anh đang mặc thế ??
Vũ ậm ờ đáp lại , gãi đầu cười nhăn :
-à…. À…. Thì rõ ràng là giống mà !!!
Nó lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng :
-Không !! Ý tui là tại sao tui phải mặc nó cơ…
“ Phải nói sao bây giờ ??” – Vũ thầm nghĩ , não hắn dường như đỏ bừng vì ngoài mặt , bản thân hắn cố kìm lại – không cho phép hắn như thế.
-Là…là…là.. à à… là để thể hiện chúng ta là người một nhà đó !! – Vũ cười gượng như khúc gỗ.
-À… ra thế … Thế là Minh Hoàng cũng mặc cái áo ngố ngố này hả ?? Còn có cả Pucca và Garu này !!! Hihi , mà tui thik Pucca lắm ^^ !!!
-Minh Hoàng ko mặc những chiếc áo nhí nhố như vậy đâu !! Thay đồ rồi xuống ngay nhé !! – Vũ đáp rồi bước xuống , không quên để lại một cái nheo mắt đầy… “ tình tứ”
Nó khẽ rùng mình rồi lắc đầu nguầy nguậy : “ Trời đất ! Mình đang nghĩ cái quái quỷ gì thế này ??”
_______________________________
Thấy nó bước xuống và mặc một chiếc áo giống y hệt của Thiên Vũ . Hoàng ngạc nhiên , khẽ tự hỏi : “ áo đôi à ? Sao nhanh vậy…?” Ánh mắt hắn se lại dần , tối sầm hắn . Trong khi đó nó vẫn cứ vô tư , cứ hồn nhiên bên Vũ .
Hoàng vổn rất trầm lặng , không muốn nói ra bất cứ cảm xúc gì của bản thân cả . Nhưng ngay lúc này đây , hắn chỉ muốn hét lên , hét lên thật to :
“ Rằng Thoại My , tại sao em lại…
Rằng Thoại My , tại sao em không quay lại hướng anh đầy này
Rằng Thoại My , tại sao em không nói với anh rằng em đã yêu Thiên Vũ ?”
“ À không…có lẽ anh đã nhầm … làm sao anh có quyền nói ra những câu ấy khi anh chỉ là một kẻ ngốc chưa dám thổ lộ với em tất cả ???”
Bất lực Hoàng cười nhẹ . Cố gắng lấy lại bình tĩnh và làm lơ những gì đang xảy ra.
………………..
Lần này thì nó , Vũ và Hoàng sẽ cùng đi bộ để tận hưởng không khí mát lành của thành phố trong những ngày hiếm hoi này . Ánh sáng đèn đườnghắt lại màu áo làm nó và Vũ càng thêm phần nổi bật , xúng xính . Điều đó vô tình đã làm Hoàng như muốn đập tan cả cái
trụ điện . Oh không… vẫn chỉ là bất lực mà thôi…
-wow…. ! Hai anh chị kia đẹp đôi chưa kìa…!!
-Áo cặp Pucca và Garu style quá , mẫu này độc ghê !! Không biết có bán ở shop nào không ta !!!
-Hâm mộ quá đi mất !!!
Teen đi đường chỉ biết ngắm nhìn mà trầm trồ . Được thể , Thiên Vũ choàng tay khoác lên vai nó… lại “tình tứ”
Con bé không đẩy ra , chỉ nhướn mắt lên và gằn từng chữ :
-Này ! Cái gì đấy hử ?
Vũ cười , đáp lại bằng giọng ngây thơ :
-Người một nhà mà !!!
Hoàng không nghe thấy cuộc thoại đó nên không hiểu rõ .. hắn như chết lặng , gần như bị bỏ rơi giữa dòng người phôi pha lạnh lẽo , giữa tiếng đùa cợt vô tư của nó và Thiên Vũ .
Hoàng cắn răng chịu đựng, thở hắt ra - đầy mệt mỏi…. “ My à… anh tự hỏi mình còn có cơ hội nữa không em??”
“ Anh nhói đau trong con tim rồi anh tự trách anh
quá ngốc không nói nên lời yêu.
Giờ nhìn em đang cùng ai tay đan bàn tay,
giờ muốn nói thì cũng đã quá muộn màng.
-Ơ…tôi…tôi…. – Nó ngập ngừng , mặt đỏ lên vì ngượng .
-Đây là… à… Bãi sau… Mà sao tôi và cô lại ở đây ???
Nó gãi đầu , tay chống cằm suy nghĩ 1 lát rồi đáp :
-A ! Tui biết rồi , tối qua lúc mà đi về Biệt thự á , hình như tui đã ngủ thiếp đi… Sau đó tỉnh dậy thì đã như thế này đây !!!
Nghe xong , Minh Hoàng kéo cửa xe bước vào nhà … nó đần người ra một lát rồi cũng nhanh chóng bước theo hắn , khẽ lè lưỡi “hú hồn!”
……………………
Vừa bước chân vào phòng thì …
-á !! Á… trời đất !! Có con ma…!!!!!!! – Nó hét toáng lên , đủ to khiến “một con ma thực thụ” có thể chạy biến đi bất cứ lúc nào.. nhưng không , đây là “người” …
-Cô hâm hả ?? Là tôi chứ ma cái quái gì…!! – Vũ gắt lên , mặt hằm hằm đáng sợ dí vào trán nó.
Nó lè lưỡi nhưng vẫn mang nét đáng yêu :
-Plè !!! Anh mới là đồ hâm đó !
-Ờ..thì đúng là tôi hâm mà…còn có người thì zui quá hen …!! – Hắn ta lại buông lời mỉa mai.
Nó hếch mép lên , tay chống nạnh “oai phong” :
-Này… !! Cái gì chứ hả ? Anh có ý gì đấy ???
-Còn gì nữa .. tay trong tay, vai trong vai tình cảm thế cơ mà !!!!
Suýt chút nữa là nó tặng cho Thiên Vũ một quả đấm vì tội “láo toét” rồi , nhưng cũng may là nó kịp ngăn mình lại :
-Hừ… Vui khỉ đột ấy !! mà này .. mặt anh.. làm sao thế ? Sao mà cứ sưng sưng lên y như đang tức ai thế nhỉ ???
Vũ lắc đầu , cố tình tỏ vẻ ngơ ngác :
-Sao cơ… tui… tui có tức ai đâu nào !!!! Hoàn toàn vui vẻ đấy chứ !!
Nói xong hắn liền tặng kèm khuyến mãi cho nó một nụ cười cực kì gượng gạo , trông ngớ ngẩn hết sức.
-Rõ khìn !!! – Nói rồi nó đẩy đẩy Thiên
Vũ ra ngoài . Hắn không hiểu , cứ đứng trơ ra :
-Này..!! Cô làm cái trò gì thế hả , con Rùa đần độn kia !!!
Nó quẹt mũi đáp :
-Anh định không ra ngoài chắc… ! Tôi cần phải thay đồ…!!!!
Mặt hắn chợt đỏ lên rồi chau trán lại :
-Xì…!!! Muốn tui ra thì nói một tiếng , làm cái gì mà cứ như Rùa bị câm thế hả ??
-Anh nói nhiều quá đi , đồ xấu tính !!! À này , có ai nói với anh là khi anh nhăn nhăn rất giống khỉ đột không hả ?? Đẹp lạ đấy !!!!!
Nói rồi nó nhanh tay đóng cửa cái rầm , không kịp để cho Vũ phản ứng gì cả.
Hắn đừng ở ngoài , tức giận đùng đùng mà đập cửa :
-Này !! Này… cô đang mỉa tôi đấy hả ?? Con Rùa chết tiệt kia…!!! Đúng là đồ Rùa điên , Rùa khùng cơ mà !!!!!
__________________________________________________ ___
Ai zà…!! Hôm nay là chủ nhật – không phải đi học nên thoải mái quá xá . Nó đang vắt vẻo trên giường , hát ..
“Lại một ngày một ngày trôi trong bao ngẫn ngơ,
Ngồi một mình vẫn vơ trong bao nghĩ suy,
Rồi em ước mơ cho chuyện tình,
Rồi cũng sẽ đến bên em dịệu kì…”
Bỗng…. “ cốc ! cốc ! cốc !”
Nó bật dậy mở cửa , đôi môi cười rạngrỡ .
-Uả… Minh Hoàng… có chuyện gì không vậy…??
Hoàng cười nhẹ , xóa tan vẻ lạnh lùng mà thay vào đó là sự ấm áp đến lạ thường :
-Đi chơi với tôi không ??
-Há ???? – Nó mắt tròn mắt dẹt , dường như không tin vào tai mình nữa . Nó đang nghe thấy những điều gì thế này ? Phải chăng là điều thần tiên ?
Hắn khẽ nghiêng đầu , nhìn nó không chớp mắt :
-Sao vậy ?? Bộ cô không đi được hả… thế thì…
Chưa để cho Hoàng nói hết câu , nó đã liền chen ngang như sợ hắn rút lại quyết định :
-Không !! Tất nhiên là được rồi... Mà đi đâu thế ?? Thiên Vũ và Nhất Bảo sẽ cùng đi chứ ???
Hoàng cười nhẹ , lắc đầu :
-Có lẽ 2 cậu ấy bận .
-Oh…. !! Thế đi ngay bây giờ hả ??? – Nó ấp úng hỏi , mặt ngô ngố.
-Uhm… ngay bây giờ… cô thay đồ đi nhé !!! Tôi chờ ở dưới nhà khách nhé .
Nói rồi Hoàng bước đi luôn , không quên nheo mắt khiến tim nó đập dồn dập – cứ như là muốn nghẹn thở tới nơi ấy. ư.. ư… cảm giác này… khó tả quá…
Cũng vào lúc này . Ở phòng bên cạnh , có một người đã nghe thấy tất cả , lòng nghẹn đắng . Có lẽ hắn đã chậm chân hơn một chút , hắn cũng muốn rủ con bé đi chơi…
____________________________________
-Đi thôi , Minh Hoàng !!!
Nó cất tiếng gọi , xuất hiện trước mặt Hoàng trong bộ đồ cực nhí nhảnh nhưng lại đơn giản và đậm chất “ Thoại My” – quần jean lửng có túi hộp , áo phông trắng in hình Puca dễ thương .
Hoàng cười gật đầu rồi bất ngờ nắm lấy tay nó cùng bước đi . Lâu lắm mới thấy hắn cười rạng rỡ như vậy và cả hành động vừa rồi nữa … Có chăng là giấc mơ ???
…………….
-Chúng ta sẽ đi bằng xe đạp ??? – Nó ngạc nhiên hỏi.
-Uh !! Chính xác hơn là xe đạp đôi !! – Hoàng nói rồi nhanh chóng chạy vào dắt xe đạp ra .
Nó vô cùng ngạc nhiên bởi vì đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy chiếc xe đạp lạ lẫm đến như vậy . Đơn giản là từ trước đến nay nó đâu có sống ở thành phố bao giờ nên chưa được thấy lần nào cả.
-Phải chạy xe này như thế nào ??? – Nó nhíu mày hỏi , gương mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Hoàng bật cười , nụ cười nhẹ như mây :
-Cứ đạp xe như bình thường thôi !! Nhưng mà phải khéo léo một chút , kết hợp nhịp nhàng . Chứ không là ngã như chơi đấy !
Nó khẽ lè lưỡi , nó cũng có đôi chút sợ hãi nhưng không sao vì đã có Minh Hoàng cơ mà!
Rồi cả hai cùng đạp xe tới một nơi . Hoàng bảo rằng , đó là một khu vui chơi có tên là WL – viết tắt của từ Wonder Land , cũng không xa Biệt thự Hoàng tử là mấy , nhưng nó ít khi đi đâu nên cũng chưa đến đó bao giờ .
…………………
-Wow !!! Đẹp thiệt đó…!! – Nó thốt lên vui sướng khi nhìn thấy WL . Tất cả đối với một con bé như nó thật là lạ lẫm và đầy kì thú . Nó nhảy cẩng lên :
-Yeah !! Bây giờ tui được zô đây chơi rùi hả ???
Hoàng lại cười – đúng là hắn cười rất nhiều khi ở cạnh nó , cứ như thể hắn đã có một phép màu nào đó biến hắn thành một con người như vậy .
-Ừ ! Nhưng phải để tôi đi gửi xe đã nhé . Đứng yên ở đây , đừng có đi đâu hết !!
Nó gật gật đầu , lúc lắc mái tóc rồi ngóng theo bước của Hoàng . Lòng chợt cảm thấy ấm áp đến diệu kì .
Bỗng … Nó cảm thấy choáng váng . Rồi sau đó ngất lịm đi , không còn hay biết điều gì nữa … Nó đã bị ai đó chụp thuốc mê …
Minh Hoàng quay trở lại thì đã không còn thấy nó đâu nữa . Hắn đưa mắt nhìn xung quanh và cũng vô ích . Không có nó ở gần đây . Hắn thở dài , cứ đứng mà trách thầm nó : “ Hừ.. đã nhắc là đứng yên một chỗ rồi cơ mà !” Nhưng rồi… một ý nghĩ lại lóe lên trong đầu hắn … chỉ 2 từ thôi … nhưng đủ cảm thấy hắn sôi gan sôi ruột rồi … Black Rose…
Hoàng bắt đầu cảm thấy hoang mang và lo lắng thật sự , định bụng sẽ đi hỏi xung quanh thì… Một cậu bé đánh giày bước lại phía hắn .
-Anh ơi !!! Có một chị gởi cho anh cái này !
Nói rồi thằng bé chìa ra 1 phong thư màu đen kì bí và một chiếc đồng hồ đếm ngược sau đó nhanh chóng chạy đi mất hút .
Rõ ràng đây là tín hiệu của cô ta – một Black Rose đầy nguy hiểm và bí ẩn.
Hoàng nhẹ nhàng mở lá thư ra… Những con chữ thật ngắn gọn và nhập tâm vào đầu hắn một cách lạ thường…
“ Đu đưa ngọn gió , mây , trời , đất !”
Lá thư chỉ vẻn vẹn 7 chữ duy nhất . Hoàng gằm mặt suy nghĩ , ánh mắt se lại . Black Rose dám thách thức hắn ư ?? Liệu dòng chữ đó có phải tín hiệu gì để cứu nó khỏi tay cô ta hay không ?? Nhưng liệu chiếc đồng hồ kia có vai trò gì nhỉ ??
Hoàng cắn răn , định gọi điện cho Vũ và Bảo cùng tới nhưng hắn chợt lật đằng sau lá thư thì … “ Hãy giải những câu này để cứu con nhóc ! Đừng viện trợ ai cả , đơn giản thôi mà Cold Boy ! Đồng hồ đếm ngược 30 phút …!”
Hắn siết chặt tay lại , hắn phải giải ra tất cả trong 30 phút để đảm bảo an toàn cho nó , hắn lê bước chân vừa đi vừa suy nghĩ thì chợt nghe thấy…
-Mẹ ơi…!! Đi chơi động Phong Vân nhé mẹ !!!
“ Phong Vân” Hoàng giật mình .. chẳng phải là gió và mây sao…?? Nói rồi hắn chạy một mạch tới đó.
Khi hắn tới thì không có một thằng bé nào đưa cho tớ giấy nào nữa , mà… hắn thấy một bông hồng đen ngay gốc cây gần đó – Tín hiệu của Black Rose .
Vẫn rất nhẹ nhàng , Hoàng nhấc bông hồng lên và lấy phong thư ở dưới đó lên .
“ Quay quắt lòng ai nỗi đợi chờ !”
Lần này thì có vẻ nhanh chóng hơn , hắn chạy tới Cối Xay Gió và lấy được thêm một dữ kiện nữa “ Mạo muội nói rằng tôi yêu hắn!”
“Là ở đâu?” Hoàng bóp trán suy nghĩ , đầu óc quay cuồng vì khó nghĩ , hắn sợ nếu không giải được thì nó sẽ gặp nguy hiểm , áp lực đè nặng lên hắn .
Bỗng , hắn chợt nhớ ra có một lần đọc được trên tờ báo mạng về khu vui chơi WL này mới ra một khu mới đó là “ Bức Tường Lời Trái Tim” Ở đây mọi người có thể viết lên đó những lời yêu thương ột nửa của mình .
Hoàng cười nhẹ rồi tới ngay nơi đó.
Lần này , hắn tìm mãi nhưng không thấy phong thư nào cả.
“ Hay là ở trên ngay bức tường ?” Hắn dò xét từng câu từng chữ , căng mắt lên hết cỡ .
“ Đây rồi !!” Hắn thầm nghĩ rồi bước lại phía có vẽ một bông hoa hồng đen . Lại một dòng chữ nữa … “ Hiểm có họa gì hắn nhớ tôi?”
Lại một dữ kiện khiến hắn phải đau đầu . Rốt
cuộc đó là đâu… là đâutay Vũ :
-Hok !! Đừng chơi trò này… ghê lắm…!!! tui hok dám đâu Thiên Vũ !!!!
-Có tui ở đây mà cô còn sợ hả ??
-Tất nhiên !! – Nó vô tư đáp nhưng lại đánh vào lòng tự tôn của Vũ . Hắn khẽ bực mình nhưng rồi cũng mau chóng cho qua :
-Thế chơi trò gì ???
Nó chỉ chờ có thế , cười tươi kéo Vũ đi tới gian Gắp Thú ….
…………………
-Trời đất !! Bộ cô tính cho tui chơi cái trò này với con nít chắc !! – Vũ thốt lên , mặt hắn nghệt ra như quả bí.
Nó gật đầu , nhẹ bỡn :
-Uh !! Anh còn trẻ con hơn cả con nít á!!! Có biết hok ?? Nhưng nếu anh là con nít.. thì anh là đứa con nít hung hăng nhất đó !!! hihi
-Này !!! Cô thích chết thế nào hả ?? Bị bắn hay là treo cổ ???
Nó mặc kệ Thiên Vũ nói gì thì nói , thích thú chạy lại mua đồng xu để chơi gắp thú.
Thấy nó cầm ra một chồng 10 xu , Vũ than trời :
-ặc ặc !! Cô mua gì mà nhiều zữ vậy ?? Chơi có hết không đó ???
-Sao lại không ???
Nói rồi nó nhét một đồng xu vào lỗ , sau đó bắt đầu di chuyển tay cầm đến chỗ con thú .. a !! Nó muốn gắp con khỉ ở đằng kia kìa…!!!!!
Nó chơi đến 4 lần mà vẫn chưa gắp được , Vũ lấy vậy nóng ruột và cả phần hắn cũng muốn chơi thử xem sao nữa , nên liền nói :
-Cô chơi gà quá !!! Để tui chơi à coi !!!
Hắn đẩy nó ra rồi dành lấy máy , di chuyển tới phía một con rùa bông . Đúng là đểu – đểu y chang nó vậy .
-Yeah !! Thấy chưa !! Được rồi thấy chưa ??? – Vũ gắp trúng con rùa rồi cầm dí sát vào mặt nó :
-Trông nó đần đần giống cô đó !! Mà đưa xu đây , tui chơi dùm cho !!!
Nó ré lên bực bội :
-Yà !! Cái kiểu gì vậy ?? Ai mượn anh chơi cho tui chứ ?? Hồi này anh còn bảo là trò con nít cơ mà …!!!!
Cả 2 cứ giằng qua giằng lại .. Sau đó thì phần thắng lại thuộc về Thiên Vũ . Hắn dành được máy và lâu lâu lại bắt nó đi mua xu . Thật đáng ghét !!!!!
Nhưng mà lâu lắm mới thấy Vũ có một ngày vui vẻ đến vậy , đôi môi luôn nở nụ cười . Và trái tim hắn cũng cảm thấy ấm áp lạ thường .
Có một người đứng từ xa ngắm nhìn , lòng nhói đau đến lạ .
_____________________________________________
2h chiều nó và Thiên Vũ mới trở về Biệt thự .
Vừa thấy Hoàng nó đã cười tươi nói :
-Minh Hoàng !!! Sao khi sáng anh đột nhiên bỏ đi zậy ???
Hoàng ngơ ngác , khó hiểu hỏi :
-Cô không nhớ gì à ??? Bị bắt cóc rồi còn không biết nữa sao ???
-Bắt cóc ?? – Nó ngạc nhiên , mắt trố lên . Cả Thiên Vũ cũng vậy.
Rồi Hoàng kể lại tường tận mọi chuyện , ai cũng thấm thía sự nguy hiểm của Black Rose. Sau đó Hoàng chìa ra 4 tờ giấy gợi ý của cô ta cho cả bọn cùng xem .
-Liệu bài thơ này có còn mang thêm ý nghĩa gì khác không ?? – Ý nghĩ ấy vừa chợt ghé qua Nhất Bảo .
-Tôi không rõ….!! Nói chung bây giờ Thoại My an toàn là tốt rồi… Cũng may Thiên Vũ tình cờ ghé WL , chứ không thì … chậc , cô vốn yếu tim mà , phải không My ???
Hơn lúc nào , nó lại cảm thấy lo lắng và sợ hãi .
-Cứ thế này chắc rồi có ngày tui cũng bị thủ tiêu mất…!!!
Vũ cười nhẹ , lắc đầu đáp :
-Yên tâm đi !!! Từ nay bọn tui sẽ không rời xa cô đến nửa bước !! Sẽ chẳng sao đâu…
Rồi hắn nói thầm , chỉ riêng hắn nghe mà thôi … “ Cô không được phép có chuyện gì , Thoại My à…!”
Sáng hôm sau . Nó vừa bước tới lớp , đang định sẽ rủ Châu đi ăn sáng và hai đứa sẽ tha hồ tíu tít kể chuyện , nhất là nó phải kể việc đi tới WL ngày hôm qua thì…
-Thoại My !! Anh Minh Hoàng gởi cho bạn nè !!
Nói rồi một cô gái đưa cho nó một phong thư xinh xinh . Nó nhận lấy , nhẹ nhàng mở ra đọc…
“ Đi chơi không , Thoại My ???
Coi như là bù ngày hôm qua nhé [ Cúp Tiết ]
Tôi đợi ở hoa viên.
Minh Hoàng”
Nó cười thích thú rồi nhanh chóng đi tới hoa viên theo lời Hoàng . Từ trước đến nay nó có bao giờ cúp tiết kiểu này đâu , nhưng nó cũng chẳng nên lo lắng làm gì . Vì đã có Minh Hoàng rồi , hắn chỉ cần nói 1 tiếng thì tất cả sẽ ổn thỏa , thậm chí là còn tốt đẹp hơn cả trước nữa ấy chứ.
____________________________
Tại hoa viên.
-Hi !! Tui tới rùi nè !!! – Nó vẫy vẫy tay chào .
Hoàng quay lại , thấy nó – hắn cười nhẹ nhàng . Nụ cười hiếm hoi khi ở trường khiến bao nữ sinh xung quanh đều ngây ngất và cảm thấy ghen tị với nó.
-Đi thôi !!
Dứt câu , Hoàng lại nắm lấy tay nó và dắt nó tới một cánh cổng nhỏ màu trắng . Đây là cổng riêng của các học sinh thích cúp tiết và có quyền lực như bộ 3 – để đảm bảo mỹ quan cho nhà trường và làm hài lòng các quý công tử , tiểu thư.
Sau đó thì cả hai đặt chân tới một nhà để xe . Lần này sẽ đi bằng ô tô vì có thể sẽ đi nhiều nơi khá xa chẳng hạn ??
Cũng từ khi nó đến Biệt thự hoàng tử thì những chiếc xe mui trần thế này mới có kịp “khoe dáng” . Còn lại thì đều để trong gara chưng cảnh chứ ít khi đụng đến.
__________________________________________________ _________
-Cô muốn đi chơi ở đâu ?? – Hoàng hỏi , giọng cởi mở hơn .
Nó nghiêng đầu suy nghĩ , tay huơ huơ trong gió một lát rồi đáp :
-Ở đâu mát mẻ một chút… !!!
-Hay là lại đi biển chơi ?? Lần trước dù gì cũng đâu có chơi được nhiều !!!
-ờ ờ !!! Đúng rồi , được á !!!!!!
Rồi chiếc xe lại lăn bánh về phía biển . Trên đường đi , nó cứ vừa hát vừa lúc lắc mái tóc đong đưa trong gió .
“Ban mai vừa lên một ngày thật vui
Em dạo chân bước nhanh trên hè phố
Tự tin cùng nụ cười rất tươi, khẽ hát ca cùng gió,
Nắng đong đưa như cũng vẫy chào
Thoáng thấy con tim vui…
Nhưng bỗng dưng, mây đến đây
Cùng một làn gió khiến cho hương tóc bay
Và hoa khẽ rơi vương trên áo em
Dường như ai kia trông thấy
Em hồn nhiên, chưa biết yêu
Chỉ biết sống yêu thương cuộc đời”
Hoàng khẽ mỉm cười , thấy nó vui hắn dường như cũng vui theo vậy.
_________________________
Tới biển .
Nó thích thú để sóng vỗ vào đôi chân bé nhỏ ,hít một hơi thật sâu để tận hưởng tất cả sự thú vị hiếm khi này .
Lát sau nó và Hoàng đi nhặt vỏ sò . Đúng hơn là chỉ có nó là chơi trò con nít ấy , Hoàng chỉ bước theo dạo dạo thôi. Chợt như nhớ ra điều gì , hắn lên tiếng :
- Êy !! Đi biển mà không tắm là sự thiếu sót lớn đấy nhé !!! Hôm bữa đi cũng chưa tắm mà !!!
- Ừ nhỉ ??- Nó khẽ reo lên nhưng chẳng mấy chốc lại ủ mặt xuống :
- Nhưng tui lại chẳng biết bơi...
Rồi hắn bảo rằng chỉ cần lội nước ở gần bờlà cũng đủ vui rồi , chỉ cần không đi ra xa là chẳng sao hết . Nó - trong bộ đồng phục học sinh - lội xuống nước một cách rón rén , lòng cảm thấy hơi mất bình tĩnh một chút nhưng không sao , ngay lúc đó Hoàng bước lại và đưa cho nó 1 cái phao bơi hình ... con rùa . Hừ , hắn cũng "ranh" quá nhưng rồi nó cũng nhanh chóng gạt phắt đi sự chọc ghẹo của Hoàng vì ít nhất , "phao rùa" đó cũng giúp ích được cho nó vào lúc này .
Khư khư lấy cái phao , nó thả mình nhẹ nhàng xuống nước phó mặc cho dòng nước xô đẩy , thế này thì tha hồ mà quẫy cựa, thỏa thích.
Một lát sau , nó buông phao bắt đầu tập bơi . Quẫy quẫy đôi bàn chân , tay khua dưới nước . Nó ra vẻ đang bơi nhưng người thì cứ chìm dần chìm dần , choạng vạng.
Hoàng lắc đầu , tiến về phía nó rồi nhẹ nhàng đỡ nó . Nó cười gượng rồi cố gắng thử lần nữa .
Lần này thì hình như đã khác rồi , nó dường
như đang nổi trên mặt nước đây này . Thành công rồi !!! Nó reo lên vui vẻ :
-Minh Hoàng !! Minh Hoàng !! Tui bơi được rồi đây này…!!!!
Như để chứng minh cho điều đó , nó “bơi” qua “bơi” lại mấy vòng .
Hoàng há hốc miệng sau đó thì quay lưng đi chỗ khác mà bật cười .. trời đất ơi !! Con bé vẫn đang dùng phao cơ mà…??? Thật là ngốc hết chỗ nói… [ phải nói là ngây thơ chứ nhỉ?]
______________________________
Vào lúc đó lại trường học.
Vũ có việc cần gặp Hoàng nên đi qua lớp hắn .
-Cô Cẩm Thoa !! Có Minh Hoàng ở trong lớp không ạ ??
Cô Thoa gỡ mắt kính ra , bước lại phía Vũ :
-Không em ạ ! – Nói rồi cô ghé sát tai hắn mà thỏ thẻ : - Mà…. Sao em đẹp trai thế ???
Vũ rợn cả người … ôi !! Bà cô già rồi mà còn “hám trai” dễ sợ…
- … à… à…vậy thôi ạ…!!!
Nói rồi hắn rùng mình bỏ đi một mạch . Còn cô Cẩm Thoa vẫn cứ đứng dõi theo bóng hắn khuất dần một cách đầy mến mộ _ ____!
……………….
“ Nhưng rốt cuộc Minh Hoàng đi đâu nhỉ ?? Vậy thì phải qua tìm Thoại My xem…” Nghĩ rồi Vũ đi sang lớp của nó .
Và kết quả cũng giống như vậy . Không có nó ở đó .
Hắn bắt đầu cảm thấy hoảng loạn … có khi nào … Black Rose lại ra tay lần nữa ? Vũ run run đôi bàn tay , cố gắng lấy điện thoại ra gọi cho Bảo.
-Alo ! Nhất Bảo đấy à…!!! Thoại My và Minh Hoàng đều không có ở lớp … có khi nào Black Rose đã….
-Sao cơ..?? Black Rose – cô ta lại giở trò à ??? – Bảo như hét lên trong điện thoại , cả lớp học nhìn chằm chằm vào hắn , hắn cười duyên ấm áp rồi sau đó chạy vù ra khỏi lớp để tiếp tục cuộc thoại.
-Có lẽ thế… cả 2 không có ở đây… giờ ra hoa viên chúng ta sẽ chia nhau đi tìm khắp trường… - Vũ lắp bắp nói , hắn đang hơi mất bình tĩnh .Hắn lo sợ Black Rose sẽ càng ngày càng mạnh tay hơn.
-Ok!!
____________________________
Sau khi chơi vui vẻ ở biển . Hoàng chở nó đi tới một shop quần áo để mua một bộ đồ . Đơn giản là vì bộ đồng phục đã ướt trong khi nó thì chẳng mang theo gì để mặc cả.
Sau đó thì đi tới khu trượt cỏ để tiếp tục cuộc vui chơi. Nó thì chưa bao giờ chơi trò này nhưng nghe hắn bảo là rất thú vị nên nó cũng háo hức lắm.
Nhìn thấy đồng cỏ xanh mướt đẹp bao la , nó không dấu nỗi cảm xúc , reo lên :
-woa…!! Đẹp quá..!!
-Ừ , mà trượt cỏ còn thú vị hơn cơ !!! – Hoàng nheo mắt nói rồi cùng nó bước vào trong .
………………….
-Điều quan trọng của trượt cỏ là phải là thật bình tĩnh để giữ thăng bằng, kế đến mới dùng lực của hai cánh tay đẩy gậy về phía sau tạo đà cho bánh xích lướt đi. Người thì phải luôn hướng về phía trước thì thăng bằng mới tốt được !! – Hoàng chỉ giảng tỉ mỉ cho nó .
Nó nghệt mặt ra , cười gượng nhìn hắn nói :
-Hic…!! Anh giảng nhanh quá… tui…tui chẳng hiểu gì cả…!!
-Ngốc ạ !! – Hắn khẽ mắng yêu rồi sau đó giảng từng bước cho nó . Nó gật gù ợm ờ , đối với nó thì lí thuyết cũng chẳng quan trọng lắm . Thực hành mới thật sự là điều thú vị .
Gió hơi mạnh , lất phất . Độ dốc cũng không quá cao nhưng cũng đủ để làm cho nó hơi thiếu một chút tự tin .Hít một hơi sâu , nó đẩy gậy và trượt… vi vu … vi vu…
Khung cảnh thơ mộng còn nó thì ngã nhoài xuống đất . Nó không cảm thấy đau lắm vì đã được trang bị vật dụng bảo hiểm cả rồi . Chỉ có điều là nó cảm thấy hơi quê thôi.
Như đọc được ý nghĩ của nó , Minh Hoàng chạy lại đỡ nó và mỉm cười ấm áp :
-Cô có sao không ??? Người lần đầu tiên trượt lúc nào cũng vậy hết đó…
-hì hì !! – Nó cười nhẹ rồi tiếp tục cố gắng tập .
Nó nhìn Hoàng mà đầy ngưỡng mộ , hắn trượt giỏi mà đẹp quá . Từng đường lách của hắn cứ nhẹ như không , uyển chuyển và điệu nghệ . Hắn hoàn hảo mà.
Thấy nó ngừng trượt trong giây lát , Hoàng trượt lại hỏi :
-Cô không chơi nữa hả ??
-Mỏi chân quá à !!!!!
-Vậy đi trượt xe nhé !!
Dứt câu , Hoàng dẫn nó tới sân trượt gần đó , được thiết kế theo hình làn sóng và có độ dốc tương đối lớn.
Thấy vậy nên nó hơi dè dặt :
-Tui sợ lắm…
-Đã có tôi mà… - Hoàng đáp – câu nói này của hắn làm nó nhớ lại chuyện ngày hôm qua ở WL – lúc đó Thiên Vũ cũng nói câu đó với nó ...nhẹ mỉm cười…
Cả hai cùng ngồi lên một xe trượt . Hoàng điều khiển , còn nó chỉ việc ngồi ở đằng sau “tận hưởng” .
Làn gió rít qua , xô đẩy mái tóc bay bay . Mát rượi… cảm giác thật thích thú .. Tuy thế nhưng nó vẫn sợ lắm vì tốc độ trượt khá là nhanh .
________________________________
9h30 tại trường.
-Không thấy..!!!
-Tôi cũng không !!!
Vũ và Bảo thở dài sau một tiếng đồng hồ lục tung cả trường lên để tìm nó và Minh Hoàng.
-Gọi điện cho Minh Hoàng thử xem ?? – Bảo chợt nói.
Vũ lại thở dài đầy ủ dột , giọng chán nản :
-hừm… tôi cũng đã gọi rồi… không liên lạc được…!!
-Chết tiệt..!! Thoại My cũng chẳng có di động nữa chứ… - Bảo gằn lên bực bội , hắn cũng lo chẳng kém gì Vũ.
-Black Rose thật hiểm độc…
Sau đó Vũ và Bảo rời khỏi trường học . Về tới Biệt thự với hi vọng Black Rose sẽ để chút tín hiệu gì đó.
____________________________
1h chiều.
Cả hai đều thấm mệt và đói. Họ kéo nhau tới một quán ăn ven đường . Lạ thật , đi xế xịn mà ăn ở vỉa hè . Điều này khiến nhiều người cũng chú ý nhưng đó cũng là sở thích của nó và Hoàng .
Ăn ở đấy thì có sao đâu nhỉ ? Ngon và thú vị đấy chứ ?? Bằng chứng là mỗi người đã ăn đến 2mà anh đang mặc thế ??
Vũ ậm ờ đáp lại , gãi đầu cười nhăn :
-à…. À…. Thì rõ ràng là giống mà !!!
Nó lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng :
-Không !! Ý tui là tại sao tui phải mặc nó cơ…
“ Phải nói sao bây giờ ??” – Vũ thầm nghĩ , não hắn dường như đỏ bừng vì ngoài mặt , bản thân hắn cố kìm lại – không cho phép hắn như thế.
-Là…là…là.. à à… là để thể hiện chúng ta là người một nhà đó !! – Vũ cười gượng như khúc gỗ.
-À… ra thế … Thế là Minh Hoàng cũng mặc cái áo ngố ngố này hả ?? Còn có cả Pucca và Garu này !!! Hihi , mà tui thik Pucca lắm ^^ !!!
-Minh Hoàng ko mặc những chiếc áo nhí nhố như vậy đâu !! Thay đồ rồi xuống ngay nhé !! – Vũ đáp rồi bước xuống , không quên để lại một cái nheo mắt đầy… “ tình tứ”
Nó khẽ rùng mình rồi lắc đầu nguầy nguậy : “ Trời đất ! Mình đang nghĩ cái quái quỷ gì thế này ??”
_______________________________
Thấy nó bước xuống và mặc một chiếc áo giống y hệt của Thiên Vũ . Hoàng ngạc nhiên , khẽ tự hỏi : “ áo đôi à ? Sao nhanh vậy…?” Ánh mắt hắn se lại dần , tối sầm hắn . Trong khi đó nó vẫn cứ vô tư , cứ hồn nhiên bên Vũ .
Hoàng vổn rất trầm lặng , không muốn nói ra bất cứ cảm xúc gì của bản thân cả . Nhưng ngay lúc này đây , hắn chỉ muốn hét lên , hét lên thật to :
“ Rằng Thoại My , tại sao em lại…
Rằng Thoại My , tại sao em không quay lại hướng anh đầy này
Rằng Thoại My , tại sao em không nói với anh rằng em đã yêu Thiên Vũ ?”
“ À không…có lẽ anh đã nhầm … làm sao anh có quyền nói ra những câu ấy khi anh chỉ là một kẻ ngốc chưa dám thổ lộ với em tất cả ???”
Bất lực Hoàng cười nhẹ . Cố gắng lấy lại bình tĩnh và làm lơ những gì đang xảy ra.
………………..
Lần này thì nó , Vũ và Hoàng sẽ cùng đi bộ để tận hưởng không khí mát lành của thành phố trong những ngày hiếm hoi này . Ánh sáng đèn đườnghắt lại màu áo làm nó và Vũ càng thêm phần nổi bật , xúng xính . Điều đó vô tình đã làm Hoàng như muốn đập tan cả cái
trụ điện . Oh không… vẫn chỉ là bất lực mà thôi…
-wow…. ! Hai anh chị kia đẹp đôi chưa kìa…!!
-Áo cặp Pucca và Garu style quá , mẫu này độc ghê !! Không biết có bán ở shop nào không ta !!!
-Hâm mộ quá đi mất !!!
Teen đi đường chỉ biết ngắm nhìn mà trầm trồ . Được thể , Thiên Vũ choàng tay khoác lên vai nó… lại “tình tứ”
Con bé không đẩy ra , chỉ nhướn mắt lên và gằn từng chữ :
-Này ! Cái gì đấy hử ?
Vũ cười , đáp lại bằng giọng ngây thơ :
-Người một nhà mà !!!
Hoàng không nghe thấy cuộc thoại đó nên không hiểu rõ .. hắn như chết lặng , gần như bị bỏ rơi giữa dòng người phôi pha lạnh lẽo , giữa tiếng đùa cợt vô tư của nó và Thiên Vũ .
Hoàng cắn răng chịu đựng, thở hắt ra - đầy mệt mỏi…. “ My à… anh tự hỏi mình còn có cơ hội nữa không em??”
“ Anh nhói đau trong con tim rồi anh tự trách anh
quá ngốc không nói nên lời yêu.
Giờ nhìn em đang cùng ai tay đan bàn tay,
giờ muốn nói thì cũng đã quá muộn màng.