Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đọc Truyện Teen - Tình Vũ Phong Vân P1

Đọc Truyện Teen - Tình Vũ Phong Vân P1

Tác giả: Sưu Tầm

Đọc Truyện Teen - Tình Vũ Phong Vân P1

chẳng lành khiến đầu cô bé cứ nhói đau từng cơn một. Phong thấy chóng mặt và hoa mắt. Cuộc sống bình yên đối với nó thật sự khó khăn như thế ư?

- Làm ơn thôi đi ! - Cô bé vừa lầm bầm vừa cụng đầu vào cái cột gần đó - Hành hạ tôi như thế còn chưa đủ sao?

Cây cột bỗng trở nên êm ái vì có bàn tay Tây Châu đặt vào đó. Nó giật mình ngước nhìn anh thì Châu đã mỉm cười một cách hiền từ đến...đáng sợ

- Em cứ làm như thế mà không thấy đau à?

Trái tim vừa reo lên những nhịp mừng rỡ đã chết lặng vì khiếp sợ. Không biết từ lúc nào, cảm giác đan xen giữa sợ anh và tin anh sẽ cứu mình đã đeo bám nó. Chúng tuy đốilập nhưng lúc nào cũng song song tồn tại...

Đến bây giờ, Phong vẫn chưa thể xác định được người con trai đang đứng trước mặt mình là thiên thần hay ác quỷ. Đến bây giờ, nó vẫn không biết có nên nói cho anh biết những điều quái dị mình vẫn nghe vẫn thấy không. Nó không biết khả năng khác thường ấy là tốt hay xấu và nó càng không dám chắc tính mạng mình có còn được bảo toàn hay không một khi bí mật này bị tiết lộ.

Thôi thì hãy cứ giả vờ câm điếc, giả vờ đui mù như mọi người để tránh phiền phức.

Vẻ mặt suy tư của Phong khiến sự tò mò trong Châu phút chốc đã dâng lên cực điểm. Lúc nào nó cũng ít nói như thế. Phải làm sao mới lấy được lòng tin ở cô bé này? Phải làm sao mới có thể khiến nó mở miệng nói với anh tất cả vấn đề mà nó đang gặp phải. Ít nhất Phong cũng phải để Châu biết nó đang đứng về phe nào. Ít nhất nó phải cho anh chút manh mối để biết đường mà tìm cách đối xử. Cứ mập mờ thế này, Châu muốn tốt với nó không được mà ra tay trừ khử cũng không xong. Thật bực mình.

Sau vài giây quan sát gương mặt Phong, Châu mới đưa mắt nhìn quanh. Mùi hôi đó không phải một mình nó ngửi thấy. Chính điều này đã buột Châu đi theo Phong. Vốn chỉ định âm thầm quan sát nhưng hành động quái gở vừa rồi của cô bé khiến anh nhất thời không nhịn được. Da thịt mình chứ có phải gỗ đá đâu mà vô trách nhiệm với chúng như thế.

Một bức hình gê rợn bất ngờ xuất hiện trên bức tường phía sau Nam Phong khiến mặt Châu bỗng đanh lại. Cô bé đang định ngoái đầu xem thử chuyện gì thì đã bị anh ấy giữ lại:

- Em về nhà đi!

Quá muộn! Nổ lực ngăn cản nó của Tây Châu thất bại thảm hại khi thứ anh không muốn để Phong nhìn thấy một lần nữa lại xuất hiện trên bức tường đối diện. Một chất lỏng sền sệt màu xanh sáng lấp lánh dính bê bết trên tường. Màu sắc của nó không giống với bất cứ chất liệu nào Phong từng thấy trước đây. Ai đã làm điều này? Tại sao gương mặt được vẽ trên đó không phải ai khác lại là của nó?

- Nam Phong....bình tĩnh lại đi em.... - Châu nắm lấy hai vai cô bé, lắc nhẹ

Vẻ mặt kinh hoàng của chính mình trong bức tranh trên tường đã làm nó phải khiếp sợ. Miệng nó mấp máy mãi mà chẳng nói được câu nào. “Mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh” Phong tự lặp đi lặp lại trong đầu như thế. Bởi vì nó biết, bức tranh kia không phải là thứ bất cứ con người nào cũng có thể nhìn thấy. Chỉ cần để lộ sự khác thường của mình, Phong có thể bị Tây Châu giết ngay lập tức.

Châu quắc mắt nhìn quanh nhưng không phát hiện thêm điều gì. Là kẻ nào đang giở trò? Tại sao mọi tai họa cứ nhắm vào cô bé này? Thật ra Nam Phong là loại sinh vật nào và nó đến đây với mục đích gì? Nó không thể vừa sinh ra đã có khả năng thu hút sinh vật lạ một cách “siêu phàm” như thế.

Vẫn giữ nguyên tay mình trên vai Phong, Châu lặng lẽ theo dõi nhịp đập trái tim nó, một trái tim đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Sự sợ hãi của nó là hoàn toàn chân thật. Nghĩa là Nam Phong không hề biết gì về chuyện này. Nhưng đúng là mạch của cô bé có gì đó không bình thường. Cứ như thể đang bị nghẽn một chỗ nào đó như Nhật Hy từng nhận xét.

- Anh đưa em về nhé?
Bạn đang đọc truyện tại truyen.botay.pro
- Không....em.....Em sẽ về với bác....Anh, anh cứ đi trước đi... - Cố gắng lắm nó mới nói được hết câu

- Không cần anh đi chung với em thật chứ? - Tây Châu nghiêng đầu nhìn Phong bằng ánh mắt ngờ vực.

- Có...có gì đâu phải sợ...Em tự về được mà...

Thì ra vẫn là cô bé muốn che giấu việc nó cũng nhìn thấy dấu hiệu bất thường kia. Đã là lúc nào rồi còn đủ tỉnh táo để tính toán những chuyện đó?

“Càng ngày sự thông minh của em càng khiến anh lo lắng đấy, Nam Phong à” Tây Châu khoanh tay, lắc đầu nhìn nó.

Đợi khi anh ấy đã đi xa rồi, Phong mới lặng lẽ kéo tay áo lau mấy giọt mồ hôi trên trán và tìm cách tự trấn an mình. Khi nãy nó còn sợ Tây Châu sẽ giết mình nếu chuyện bị lộ nữa kia. Nhưng nỗi sợ đó thật chẳng thấm thía so với sự kinh hoàng do hình ảnh trên tường mang lại. Là ai đã chơi khăm nó? Đây chắc chắn không phải là trò nghịch ngợm của lũ học sinh vì bao nhiêu người đi qua hành lang này mà có thấy ai nói gì đâu. Họ không nhìn thấy hay những dấu vết đó mới có cách đây không lâu?

Nhìn đồng hồ thì thấy đã lố giờ về những mười lăm phút. Chắc bác ba đang sốt ruột chờ nó trong xe. Nam Phong đưa tay chỉnh lại chiếc cặp trên vai, vừa định quay bước thì lại ngửi thấy mùi hôi đặc trưng ấy. Một bức tranh thứ ba đã xuất hiện với hình ảnh cặp mắt gần như rớt ra ngoài của nó. Cái lưỡi dài ngúc ngoắc trong vòm miệng há to đầy máu. Nước mắt cô bé bắt đầu ứa ra rồi tuôn xuống ào ạt. Nó bất ngờ kêu thét lên và quay đầu bỏ chạy với hai tay ôm mặt.

- Nam Phong, Nam Phong – Bàn tay cứng cáp của Châu từ đâu giữ chặt lấy cô bé – Là anh, Tây Châu đây…Anh đây mà...

- Có thứ gì đó đang bám theo em – Phong hoảng hốt vung tay về phía bức tường phía sau - Anh vừa đi thì nó lại đến…Anh vừa đi…Anh vừa đi thì nó lại… - Cô bé thở hồng hộc, nước mắt chảy ra ràn rụa - …Gương mặt trên đó là của em…Em biết như thế mà…Nó muốn biến em thành thứ kinh khủng …Nó, nó… - Cơ thể Phong càng lúc càng như bị đông cứng - …Cứ như thế này… cứ như thế này thì thà nó giết em quách đi còn hơn

- Đừng nói nhảm.- Châu kéo mạnh Phong vào lòng – Anh cấm em tùy tiện đòi vứt bỏ sinh mạng của mình như thế. Nếu muốn chết, cũng phải xem anh có đồng ý hay không.

-…

Hai cánh tay lớn càng lúc càng siết chặt, đem cả người Phong áp sát vào anh.Cô bé chỉ biết níu lấy cổ áo Châu mà khóc. Nó bỗng không còn thấy sợ anh nữa. Sự có mặt của Tây Châu trong phút chốc lại mang đến cảm giác an toàn một cách tuyệt đối. Không cần lẩn tránh hay giả bộ nữa, cũng không cần lo sợ anh sẽ ra tay giết chết nó.

- Đừng ra sức đóng kịch trước mặt anh – Châu dùng tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của Phong - Em thật sự cho rằng, anh có thể…ra tay với em sao?

DƯỚI HÀNG HIÊN

Lúc đi cùng anh ấy ra cổng, Phong thấy bác ba vừa nhìn đồng hồ vừa hối hả tiến lại. Ông nói vì có việc đột xuất nên không đưa Nam Phong về nhà được. Nắm bắt lấy thời cơ, Tây Châu liền đề nghị bác để anh chở nó. Bác ba cũng là một giáo viên dạy Toán của trường nên đương nhiênsẽ có sự yêu mến đặc biệt với cậu học trò không chỉ thông minh xuất chúng mà còn cư xử rất lễ phép này. Thế là lời đề nghị được chấp thuận một cách nhanh chóng.

Phong theo anh vào nhà xe, bước chân cứ ríu cả lại. Nó vẫn còn ngượng vì lúc nãy đã vô ý vô tứ tựa vào người Châu mà khóc. Hương bạc hà thoang thoảng trên áo anh đang tiếp tục phảng phất trong đầu cô bé. Nếu để ai đó nhìn thấy thì họ sẽ nghĩ thế nào? Anh Vũ mà biết chuyện thể nào cũng la ầm lên. Liệu Châu có lấy chuyện này ra làm điều kiện để ép nó làm việc xấu không? Nghĩ về anh ấy như thế liệu có phải đang xúc phạm tôn nghiêm của Tây Châu không? Ôi, giá như Phong có thể nhìn xuyên qua cặp mắt ấy, thấu hiểu mọi suy nghĩ phức tạp đang diễn ra trong đầu Châu. Giá như anh chịu mở miệng giải thích với nó về thân thế bí ẩn của mình để cô bé có thể an tâm vứt bỏ nỗi sợ hãi bị Châu kết liễu…

Một cô gái bất ngờ chạy đến và nhìn anh với vẻ mặt hớn hở. Thì ra là muốn nhờ Tây Châu chở về nhà vì xe bị lủng bánh. Anh chậm rãi dắt chiếc xe đạp ra khỏi bãi rồi lắc đầu từ chối.

- Hôm nay mình có việc.Tiệm vá xe ở ngay đầu cổng. Bạn cứ đem ra đó kêu họ sửa. Làm nhanh lắm, yên tâm đi.

Cử chỉ nhẹ nhàng mà lạnh lùng đó có thể làm cô gái chỉ biết im lặng quay đi. Bây giờ Nam Phong mới hiểu tại sao chị Đông Vân lại nhận xét anh Tây Châu là một người ngoài nóng trong lạnh. Hoàn toàn trái ngược với Nhật Hy, ngoài lạnh trong nóng.

Thành thử người tưởng hiền lại hóa ra dữ, kẻ ngỡ dữ hóa ra lại hiền. Chỉ một đoạn đường ngắn từ nhà xe ra cổng đã gặp không biết bao nhiêu người tấp vào tìm cơ hội bắt chuyện với Tây Châu. Khi thì nhờ anh chỉ bài, lúc rủ đi ăn, nhờ cho đi ké...Không biết mọi ngày thế nào nhưng hôm nay thì anh ấy từ chối hết. Lần đầu tiên kể từ lúc quen biết, Phong mới ý thức một cách đầy đủ nhất mức độ thu hút của Châu đối với học sinh trong trường.

Chiếc xe lăn bánh đã được một lúc lâu mà vẫn không ai nói gì.Tây Châu chạy rất nhanh, lạng lách, đánh võng khủng khiếp không kém gì khả năng giết người của anh ấy. Không hiểu vì sao Nam Phong có cảm giác rằng anh đang vội vã vì lo lắng. Vẻ mặt lạnh lùng đầy ưu tư. Con dơi bé tí hôm trước sẽ chẳng là gì so với kẻ năm lần bảy lượt gây rối nó lần này. Và rất có thể, con vật ấy cũng là nguyên nhân dẫn đến việc mất tích của Thụy Miên. Vây khốn con mồi trong trạng thái hoảng loạn trước khi thật sự kết liễu nó là thủ đoạn của loài yêu nghiệt nào? Nam Phong hẳn phải là thứ rất có giá trị đối với nó. Nhưng trên đời còn có thứ quý giá hơn hồng tử sao?

Những hạt nước nhỏ xíu bắt đầu rơi xuống vai Phong. Chắc không phải ông trời định mưa vào lúc này chứ? Cô bé nhăn nhó ngẩng đầu nhìn lên cao. Nó còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Tây Châu lầm bầm:

- Bám chắc!

Vừa dứt lời, anh ấy liền chồm người về phía trước và tăng tốc. Phong giật mình đưa tay nắm chặt lấy yên xe, hai mắt nhắm tịt. Cô bé rất sợ thứ gì di chuyển quá nhanh. Tiếng còi inh ỏi của những chiếc xe buýt phóng như bay trên đường càng khiến trái tim nó muốn nhảy xổ ra khỏi lồng ngực.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt.

Bầu trời đầy những đám mây đen…

Không có dấu hiệu gì sẽ nhanh tạnh…

- Biết trước thế này thì chẳng đi xe đạp – Tây Châu bất ngờ tấp sát vào lề đường và thắng lại.

Nam Phong hiểu tại sao anh ấy lại cáu kỉnh như vậy. Một con chim không thể sử dụng đôi cánh của mình mà không thấy khó chịu mới là điều khó hiểu. Cô bé bỗng mỉm cười rồi đi theo Châu đến núp dưới mái hiên bên hông một căn nhà lớn. Đoạn đường này bình thường vốn đã ít người qua lại. Bây giờ trời mưa càng vắng vẻ gấp bội. Nếu không có Tây Châu, Phong thà ướt nhẹp chạy về nhà còn hơn một mình đứng trú ở đây. Nhưng sau đó cô bé lại tự hỏi có khi nào hiểm họa thật sự đang đứng ngay cạnh nó hay không?

Phong rùng mình lén đưa mắt nhìn Châu thì thấy mặt anh có vẻ không vui. Đôi mắt sáng đăm đăm nhìn vào màn mưa. Chắc ảnh bực mình vì tự nhiên bị tốn thời gian vào một việc không đâu. Cô bé luôn có cảm giác anh ấy là con người bận rộn, lúc nào cũng tìm cách che giấu trách nhiệm nặng nề nào đó đằng sau vẻ ung dung thường ngày.

- Nếu có Quang Minh ở đây thì đỡ quá – Châu bỗng chép miệng rồi cho hai tay vào túi.

Những cơn gió khiến nước mưa cứ tạt vào mái hiên từng đợt, lạnh cóng. Nam Phong tự vòng tay ôm lấy mình rồi đứng lùi vào trong. Lòng nó thầm cầu mong cơn mưa sẽ nhanh chóng chấm dứt để bản thân được thoát khỏi cảm giác kì lạ đang trỗi dậy. Tây Châu bỗng quay qua nhìn cô bé rồi cất giọng êm ái:

- Em lạnh à?

- Không – Nó lập tức trả lời như một phản xạ.

- Hiểu rồi

Anh ấy gật gù rồi nhanh tay khoác lên người cô bé chiếc áo ngoài của mình. Gương mặt lấp ló một nụ cười bí ẩn. Cái miệng Nam Phong hình như đã được lập trình sẵn là phải nói những điều ngược lại với suy nghĩ. Run rẫy thế kia mà vẫn chối phây phẩy. Chắc nó sợ anh quá nên mới hành xử kì lạ như vậy.

Hai thanh niên tướng tá lực lưỡng vừa chạy đến. Một ở trần, một mặc áo ba lỗ và quần jean rách te tua ở dưới. Trên cánh tay cuồn cuộn bắp thịt là những hình xăm xanh đỏ. Chàng trai có mái tóc dựng đứng đeo một chiếc bông tai trong khi kẻ còn lại có một vòng khuyên trên cánh mũi. Nam Phong hết đưa mắt nhìn thân hình vạm vỡ của họ lại quay sang cái dáng người cao cao đầy chất thư sinh đang đứng sát bên cạnh.

- Anh Tây Châu – Cô bé thì thầm như sợ bị hai người kia nghe thấy – Mình về nhà đi, được không?

- Sao vậy? – Châu đưa mắt nhìn hai kẻ đứng trước mặt, đầu hơi cúi xuống gần nó – Em không thấy trời đang mưa to lắm sao?

Anh ấy dư hiểu điều khiến Phong lo lắng. Tâm lý của nó thật kì lạ. Lúc thì sợ Châu đến xanh cả mặt. Lúc lại lo ảnh bị người khác đánh. “Thật ra trong mắt em, anh là người như thế nào?” Anh ấy lặng người nhìn cô bé bằng ánh mắt đầy ưu tư. Đứng trước Nam Phong, lòng Tây Châu lúc nào cũng dậy lên những câu hỏi. Tại sao anh phải quan tâm đến những điều đang diễn ra trong đầu nó như thế? Con bé dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ với suy nghĩ thật vô tư, non nớt. Nhưng thỉnh thoảng, nó lại làm nên nhiều chuyện khiến người khác phải bất ngờ.

Phong thấy Châu từ tốn xắn tay áo lên, vẻmặt điềm nhiên ngoài sức tưởng tượng. Cánh tay anh thỉnh thoảng lại chạm vào người nó khiến cô bé có cảm giác khoảng cách giữa hai người chẳng hề tồn tại.

- Nhà em ở gần đây à? – Người tóc dựng nhích lại gần Phong, lân la làm quen.

Nó không trả lời mà chỉ gật gật mấy cái cho xong chuyện. Cùng lúc ấy, cô bé nhận ra những ngón tay rắn rỏi của Tây Châu đang tìm đến bàn tay mình. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay nó rồi kéo cô bé lại gần, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng. Sự lo lắng của Phong đã bị anh ấy nhìn thấy cả rồi ư? Nó bối rối nhìn xuống chân mình, hai má như phát ra hơi nóng.

- Em bao nhiêu tuổi rồi? – Chàng trai khi nãy lại tiếp tục gợi chuyện

Châu bỗng đưa tay kéo mạnh chiếc cà vạt rồi tằng hắng một tiếng khiến mọi người chú ý. Cái nhìn lạnh lẽo của anh lập tức làm hai người kia giật mình. Một ánh nhìn giống như lời hăm dọa sẽ ăn tươi nuốt sống khiến Nam Phong cũng phải lo lắng. Nó chưa từng thấy dáng vẻ đáng sợ này của anh kể cả trong buổi họp bí mật mà cô bé tình cờ chứng kiến. Thật hay là sau đó, không ai trong số hai kẻ to con tiếp tục làm phiền Phong bằng bất cứ câu hỏi nào nữa. Nó để nguyên tay mình trong tay Châu rồi nhắm mắt lại. Lòng cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay lạ lẫm. Tiếng mưa rơi trên mái tôn dẫu lớn thế nào cũng không thể kéo cô bé ra khỏi cảm giác này.

“Lại suy nghĩ gì thế, cô bé?”, Châu vừa quay qua bỗng bắt gặp nụ cười trên gương mặt đầy vẻ thanh thản của nó. Phong chưa bao giờ đối diện với anh bằng cảm xúc này. Điều gì có thể khiến nó quên đi nỗi sợ hãi để quay về với tình cảm thật của mình? Tây Châu mỉm cười rồi siết chặt tay cô bé hơn, lòng bất giác cũng trở nên nhẹ nhỏm
Bạn đang đọc truyện tại truyen.botay.pro

Đứa bé chống hai cây nạn, khập khiễng bước đi trên mảnh sân đầy nắng mới quen thuộc. Bộ đồ lửng màu hồng có thêu hoa của nó đập vào mắt Phong lập tức trở thành chiếc chìa khóa mở tung cánh cửa bí mật. Cô bé chính là nhân vật nữ trong giấc mơ của mình.

Chàng trai “chỉ có phía sau” lại xuất hiện ngay bên cạnh. Anh ta kiên nhẫn đi theo nó từng bước, lo sợ Phong sẽ té ngã. Hai bàn tay giang rộng như sẵn sàng đỡ lấy cô bé bất cứ lúc nào.

Anh ấy là ai? Tại sao lại có mặt bên cạnh nó gần 24/24 thế kia? Lúc nào ảnh cũng quay lưng về phía Phong nên không thể nhìn rõ mặt. Đây là những điều có thật hay chỉ là giấc mơ do cô bé tự tưởng tượng? Nếu đó là thật thì vì sao chưa bao giờ nó nhìn thấy người thanh niên đó? Bây giờ anh ta

có đang ở ngay bên cạnh mà nó không biết không? Vẫn là những lời lẽ dịu dàng và cảm giác chân thật đó nhưng sao chẳng bao giờ nhớ ra? Từ lúc nào tinh thần Phong đã trở nên sắt đá như bây giờ? Khám phá bất ngờ này không làm nó sợ hãi mấy. Có lẽ là vì người đàn ông bí ẩn chưa bao giờ làm gì tổn hại đến cô bé. Từng cử chỉ và lời nói của anh ấy lúc nào cũng tỏ ra ân cần, đầy tình cảm…

Ngày thi thứ hai diễn ra mà không có mặt Phi Vũ. Nghe nói cô ấy nhập viện vì bệnh nặng. Thế này thì chắc nhà trường phải soạn một đề khác cho thi một mình rồi. Nghỉ học có lí do chính đáng mà. Chiều hôm qua do mãi lo tập luyện mà bây giờ Vũ thấy ê ẩm hết mình mẩy. May mà Anh Văn thi trắc nghiệm nên chỉ cần khoanh tròn, tô đen một mách là xong. Chị em Vân nộp bài từ sớm rồi cùng nhau rời khỏi phòng. Nhưng họ chưa thể về vì còn chờ Nam Phong. Hôm nay cô bé thi môn Văn nên ra trễ hơn mọi khi.

Ngoài trời, mưa rơi lất phất. Hơi lạnh bốc lên giữa bầu không khí ẩm ướt. Thi thể khô cong của lũ chuột lại tiếp tục được tìm thấy gây tâm lý hoang mang trong lòng những kẻ không phải con người. Tây Châu phải mở một cuộc họp khẩn sau giờ thi để bàn kế hoạch đối phó. Nghiêm trọng hơn là một thành viên trong hội đã mất tích mấy ngày nay mà không để lại chút dấu vết.

- Anh không nghĩ chuyện này có liên quan tới cô bé đấy chứ? - Quang Minh nhìn Châu bằng ánh mắt ngờ vực.

- Trên đời còn có thứ thu hút lũ yêu quái hơn chúng ta ư? - Nhật Hy đứng tựa lưng trong vách, vẻ mặt nghĩ ngợi.

Sĩ Đức bất ngờ bước ra từ đám đông với điệu bộ vô cùng giận dữ:

- Chúng ta có thói quen dây dưa thế này từ lúc nào? Nếu đã không phải là người lại có khả năng gây ra nguy hiểm thì việc gì để nó sống trên đời nữa?

- Cậu thử đụng đến cô bé xem - Minh bỗng bật dậy và lao về phía trước - Nếu nó bị mất dù chỉ một cọng tóc...

- Quang Minh...Cậu bớt nóng nảy một chút được không? - Từ trong bóng tối, giọng của Tây Châu bất ngờ vang lên.

- Nhưng rõ ràng là cậu ta vô lí trước. - Anh chàng tức tối hét lên, tay không ngừng chỉ vào mặt Sĩ Đức.

Nhật Hy phải dùng hết sức mới giữ cho đứng yên được.

- Nguyên tắc bất di bất dịch của chúng ta là gì? Tuyệt đối không được để tình cảm cá nhân xen vào việc công. Cậu không thể vì Nam Phong là em gái Nam Vũ rồi lúc nào cũng ra mặt bảo vệ cho nó. Nếu con nhóc là một thứ sinh vật nguy hiểm, có thể hủy diệt tất cả mọi người thì sao? Nó là loại động vật gì mà không ai trong chúng ta có thể nhận dạng? Chỉ điều đó thôi cũng đủ biến con bé thành một mối hiểm họa khủng khiếp nhất từ trước đến nay.

- Sĩ Đức, mục đích hôm nay chúng ta đến đây là để tìm cách bắt kẻ gây rối mấy ngày qua chứ không phải tranh luận việc Nam Phong đáng chết hay không? - Mai Lệ từ tốn khuyên nhủ



- Thật ra hai chuyện cô vừa nói cũng có liên quan đến nhau đấy Mai Lệ à - Bấy giờ Nhật Hy mới có thể bỏ tay khỏi người Quang Minh - Người chúng ta tìm nhiều khả năng đang bám theo Nam Phong. Cần biết tại sao hắn lại làm điều đó trước khi quyết định nên xử lý chuyện này thế nào.

- Ý cậu là bọn mình phải bỏ công bảo vệ con bé không biết tốt xấu thế nào đó ư? - Sĩ Đức nhìn Nhật Hy bằng vẻ mặt không thể chấp nhận nổi.

Sau đó anh ấy quay qua Tây Châu như thiết tha nhận được một lời phủ nhận từ phía người lãnh đạo. Châu đang ngồi chống cằm, chân vắt trên ghế. Hai mắt khẽ đưa qua lại. Sau một hồi căng thẳng chờ đợi, mọi người mới thấy anh ấy ngẩng đầu lên, nói chậm rãi:

- Không thể tùy tiện giết người.

- Cái gì? - Sĩ Đức bật ngửa ra sau đầy sửng sốt - Cả anh cũng bị con bé đó mê hoặc rồi ư?

Nhanh như một tia chớp, Tây Châu phóng tới chụp lấy cổ áo của Đức, nghiến răng nói rõ từng tiếng một:

- Tôi hoàn toàn tỉnhtáo. Nếu cậu còn ăn nói hàm hồ và tiếp tục chống lệnh tôi thì sẽ không còn mạng rời khỏi đây đâu.

Vừa dứt lời thì buông tay và trở về chỗ ngồi của mình chỉ trong tích tắc. Sĩ Đức loạng choạng đứng thẳng người dậy, vội vàng đưa tay sửa lại cổ áo rồi lắc đầu đáp:

- Tây Châu, anh thay đổi thật rồi...

- Chính cậu mới là người thay đổi. - Châu liếc nhìn người thanh niên đang đứng trước mặt mình - Đừng tưởng tôi không biết. Nếu không phải vì quá lo sợ cho sự an toàn của bản thân thì cậu có sốt sắng như thế không?

- Không phải thế, tôi chỉ nghĩ cho đại cuộc mà thôi.

- Vậy sao? - Quang Minh khịt mũi sau khi đã hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện - Sự mất tích của một thành viên xuất chúng như Thụy Miên đã đem đến cho cậu mối lo ngại về một kẻ thù quá hùng mạnh. Cậu sợ một lúc nào đó hắn sẽ đến tìm mình nên tìm mọi cách để việc này kết thúc càng sớm càng tốt. Giết chết Nam Phong chẳng qua chỉ là cách tự lừa gạt bản thân. Cậu không thể chụp hết tội lỗi này lên đầu cô bé như thế.

- Cậu đang cho tôi một lí do để xông tới đánh bể mũi cậu đấy, Quang Minh - Sĩ Đức hăm dọa

- Quang Minh, đừng xúc phạm người khác một cách trắng trợn như thế - Nhật Hy thì thầm vào tai anh bạn - Cậu chưa có bằng chứng gì thì sao có thể tùy tiện mắng người ta như vậy. Nghe lời mình, bỏ qua đi.

Buổi họp hôm đó kết thúc với rất nhiều thái độ. Nhưng mọi người đếu chấp nhận làm theo mệnh lệnh của Tây Châu: bất cứ khi nào nhìn thấy Nam Phong đều phải quan tâm để mắt đến cô bé. Những vật dụng từng thuộc sở hữu của Thụy Miên đều được phân phát cho các thành viên trong nhóm. Đồng thời, lời cảnh báo cũng được đưa ra: hạn chế làm việc cá nhân và hành sự một mình cho đến khi bắt được kẻ lạ mặt.

- Hãy giúp tôi trông chừng Nam Phong - Châu đặt tay lên vai Hy - Lúc nãy cậu cũng thấy mọi người cứ cho rằng tôi có gì không bình thường với con bé. Nếu bây giờ lại còn túc trực bảo vệ nó thì chẳng khác nào củng cố niềm tin đó cho họ. Trong hội còn nhiều việc chưa giải quyết. Quang Minh lại quá nóng nảy. Nghĩ đi nghĩ lại, thì chỉ có thể trông cậy vào cậu mà thôi.

Nhật Hy lặng người nhìn anh một lúc lâu rồi gật đầu chấp thuận. Với một tính cách và bộ não khôn ngoan đó, cậu ta thật xứng đáng với chức vị thủ lĩnh của mình. Hy thấy so với Tây Châu, thứ mà anh còn thiếu chính là sự mạnh mẽ và quyết đoán này. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ phát hiện sự tồn tại của Nam Phong gây nguy hiểm cho những người khác? Nhật Hy lo lắng con người băng giá ấy sẽ nhẫn tâm ra tay với con bé mà không một chút đắn đo. Lúc nào anh ấy cũng đặt lợi ích của tập thể này lên trên tất cả. Vậy mà có mấy ai hiểu và nhìn thấy được điều đó đâu.
Bạn đang đọc truyện tại truyen.botay.pro
LẦM LẪN LỚN

Chiều thi xong, Đông Vân và Nam Vũ lại vào kí túc xá, tiếp tục công tác chuẩn bị cho hội trại. Chỉ việc bàn xem cổng trại nên thiết kế thế nào, đặt tên gì đã tốn không biết bao nhiêu thời gian. Có những người thích chen vào góp ý nhưng không bao giờ nhúng tay làm bất cứ việc gì. Lại có những kẻ lúc người khác bàn bạc thì không nghe. Đến khi quyết định xong lại phản đối này nọ rồi bảo rằng tập thể không dân chủ. Thỉnh thoảng lại xảy ra chuyện tranh luận hết mấy tiếng đồng hồ vẫn không đi tới đâu vì ai cũng tự cho mình là đúng. Vũ rất bực mình mỗi lần như vậy, nhiều khi chỉ muốn bỏ cho xong. Lúc nào cũng là Đông Vân khuyên anh nên học cách giữ bình tĩnh và bỏ qua mọi chuyện.

Ban đầu, Vũ thấy

chị thật nhút nhát và mềm yếu, chỉ biết chọn giải pháp yên lặng. Nhưng dần dần, anh mới nhận ra, đó dường như là cách duy nhất có thể tồn tại một cách vui vẻ trong thế giới này. Tính cách mỗi con người là cái gần như được định sẵn. Bản thân họ không muốn thay đổi thì mình cũng chẳng làm gì được.

Đông Vân nằm trong ban quản lý nên công việc của chị nhiều gấp bốn năm lần người khác. Ra vào kí túc xá thường xuyên là vậy nhưng Vân vẫn chưa có dịp trò chuyện với Nhật Hy do cả hai đều quá bận rộn. Đôi lần chị nhác thấy bóng anh nhưng không kịp gọi. Vân hơi buồn vì nhớ Hy quá.Chị băn khoăn không biết sự vắng mặt của mình có gây ra chút cảm giác nào đối với anh ấy. Liệu có bao giờ Hy thấy buồn, thấy nhớ vì đã lâu không được gặp Vân? Tư tưởng phân tán khiến chị lỡ tay bấm cây kéo một nhát vào ngón trỏ. Cuộn chỉ trắng lập tức rơi xuống, nhuộm đầy máu. Bạn bè vội vàng xúm lại trong khi Vân thì bật khóc. Quang Minh từ bên dãy nam chạy qua mượn chai keo cũng lách người chen vào

- Trời ơi mấy cô! Sao người nào cũng đứng đơ ra đó mà la làng vậy? Kiếm dùm tui bông gòn, băng và thuốc sát trùng đi.

Dứt lời thì cầm tay Đông Vân kéo ra chỗ vòi nước rửa thật sạch. Nhìn những dòng nước mắt dài ngắn trên má chị, anh bật cười:

- Bạn mít ướt quá đấy, Đông Vân.

- Bỏ tay bạn ra khỏi người tôi - Chị tức giận vì lời chọc ghẹo - Ai mượn qua đây đâu chứ.

- Ơ thôi được rồi,... mình xin lỗi.- Quang Minh vội rụt tay lại - Tại trước giờ quen nhìn thấy bạn cười nên không ngờ...

Vừa lúc ấy thì bông băng đã được đem tới. Trong khi Minh vừa sứt thuốc vừa đưa mắt nhìn Vân thì những người xung quanh cứ trầm trồ suýt xoa kĩ thuật của anh thật điêu luyện. Gì chứ mấy chuyện này thì quen thuộc với Minh quá. Anh ấy là hội trưởng câu lạc bộ thể thao, một tuyển thủ bóng rổ thì chuyện chấn thương trong lúc luyện tập xảy ra thường xuyên như cơm bữa. Chỉ cần xem cô y tế xử lý vài lần là có thể tự bắt chước được ngay.

- Mượn có chai keo mà sao lâu quá vậy Minh? - Nhật Hy từ ngoài cửa nhìn vào - Ủa, Đông Vân bị sao vậy?

- Thay vì cắt chỉ lại lấy kéo cắt ngón tay mình - Quang Minh kéo áo đứng thẳng dậy.

Hy lách người qua mấy cô bạn cùng lớp để đi đến chỗ Vân, hỏi:

- Bạn còn đau không?

Nãy giờ tuy chị đã nín khóc nhưng hai mắt vẫn còn đỏ hoe. Một mùi hương nửa quen nửa lạ thoang thoảng trong gió khiến Nhật Hy choáng váng. Anh đưa tay xoa trán rồi lảo đảo đi đến cầm bàn tay Đông Vân lên.

- Quang Minh...thứ làm mình tỉnh dậy hôm đó... - Hàng lông mày của Hy chợt nhíu lại, bàn tay của Đông Vân vẫn đặt sát mũi - ...chính là cái này đây....giống lắm...

- Cái gì giống? Cậu nói rõ một chút đi - Minh gãi đầu sốt ruột.

- Mùi hươnggiống...rất giống nữa là khác - Nhật Hy bất ngờ mở bừng mắt - Nhưng không phải là nó.

- Thế nghĩa là sao?

- Máu người nào đó chảy lên mình nhưng không phải là cô ấy - Anh dịu dàng đặt tay Vân xuống

Mãi lo nói chuyện, Quang Minh và Nhật Hy đã quên bén đi sự có mặt của những người xung quanh. Lúc nhận ra thì họ đã và đang nhìn hai anh bằng những đôi mắt tròn xoe. Minh lúng túng quay tới quay lui rồi cười phá lên:

- Không có gì đâu, nãy giờ tụi mình đang thực hành một cuộc đối thoại trong cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp mới đọc tối qua ấy mà...Ai chứ anh chàng này mê mấy thứ đó lắm...

Một tiếng "À" đồng loạt vang lên khiến anh vã mồ hôi hột. Việc phát hiện ra Đông Vân không phải là người đã cứu mình như bấy lâu vẫn tưởng khiến Nhật Hy bị sốc. Anh ấy cứ ngẩng người nhìn chị rồi lại quay mặt đi mà chẳng để tâm gì đến mọi người xung quanh. Thì ra bấy lâu nay, Hy đã vô tình lãng quên sự tồn tại của giọng nói còn lại trong giấc mơ của mình. Tại sao anh có thể ngu ngốc đến nỗi đem mọi suy đoán của mình áp đặt hết lên người Đông Vân? Cuối cùng thì người trò chuyện với cô ấy hôm đó là ai? Với nhanh lấy chai keo để trên bàn, Quang Minh vội vàng kéo tay Nhật Hy chạy ra cửa.

- Lần sau nhớ cẩn thận. Đừng tự làm tổn thương mình như thế nữa.

Những lời đó của Hy không hiểu vì sao lại giống như lời căn dặn cuối cùng trước khi đi xa làm Vân vô cùng bối rối. Nhìn theo bóng hai người họ xa dần, trong lòng chị bỗng dậy lên mối dự cảm về một tương lai thật mù mịt.
Bạn đang đọc truyện tại truyen.botay.pro

Mai đã là ngày thi cuối, vượt qua nữa là lũ học trò sẽ có được tự do cho đến hết tết. Sau khi đọc hết mấy trang của cuốn tiểu thuyết, Nam Phong quyết định đi ngủ sớm. Thế nhưng, cô bé vừa tắt đèn chưa được bao lâu đã nghe có tiếng
2hi.us