The Soda Pop
Truyện teen Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Truyện teen Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

Tác giả: Internet

Truyện teen Phong Lưu Gặp Kẻ Đa Tình

nhưng không ngờ lại gặp được cảnh Khánh Hà chỉ trích Như Kỳ. Ngay từ những câu nói đầu tiên của Khánh Hà thì anh đã quan sát biểu hiện của Như Kỳ, anh không hiểu tại sao lâu như thế Như Kỳ mới phản ứng với những điều Khánh Hà nói. Mặc dù anh không khuyến khích việc Như Kỳ động thủ, nhưng quả thật Khánh Hà nên được dạy bảo đôi chút. Nhưng có lẽ do bản chất nam nhi hay sao mà anh không muốn thấy cảnh hai cô gái đánh nhau chỉ vì những việc liên quan đến anh, dù sao thì anh cũng nên can thiệp
“A Khúc Thụy đây rồi, anh đến vừa kịp lúc đấy” Khánh Hà nhạt nhẽo nhìn Khúc Thụy chờ đợi
Đáp lại Khúc Thụy chỉ là im lặng, nhìn Khánh Hà một cách lạnh lẽo và tĩnh lặng, khiến cho Khánh Hà cũng có chút không yên nên cũng vội vàng đảo mắt tránh ánh nhìn không mấy thiện cảm từ phía Khúc Thụy. Một lúc sau, không khí đã có phần ngột ngạt thì Khúc Thụy mới chậm rãi lên tiếng

“Có gì ở đây đáng để tôi xem sao ?” Khúc Thụy bình thản nói như thể chẳng có gì xảy ra, người ngoài lại cứ giả tưởng anh đang cưỡi ngựa xem náo nhiệt thì đúng hơn
“Có chứ, đến xem người tình của anh đang hẹn hò với bạn trai mới” Khánh Hà chẳng khách sáo gì mà liếc nhìn Đường Ngôn như thể bất kì ai có quan hệ với Như Kỳ đều là thù địch với cô ta
Trước câu nói khiêu chiến của Khánh Hà, Như Kỳ có chút khó kìm cơn giận, tay cũng bất giác run lên.
Nhìn về phía tay vẫn còn nắm tay Như Kỳ khiến anh có thể cảm nhận được thay đổi đó của Như Kỳ. Anh nắm chặt tay Như Kỳ hơn rồi kéo cô sát về phía mình, anh không muốn cô lên tiếng, mọi chuyện hãy cứ để anh giải quyết
“Tôi thì không nghĩ Đường Ngôn là bạn trai của Như Kỳ” Khúc Thụy nhếch môi đáp trả Khánh Hà, im lặng một lúc anh liền quay sang Như Kỳ dịu dàng hỏi
“Em đi ăn tối với Đường Ngôn ở đây sao không bảo anh, nếu biết trước em cũng đến đây thì anh đã chở em đến rồi. Lần sau nhớ nói, anh sẽ đi với em, tránh để người khách hiểu lầm”
Như Kỳ im lặng nhìn anh, Đường Ngôn mở to mắt không hiểu, còn Khánh Hà thì chỉ phát ra đúng một từ
“Anh…” nhưng lại lắp bắp như muốn nói thêm, nhưng vẫn không thể nói thành câu, sau đó còn bị Khúc Thụy chặn lại nói chen vào, mặc dù ánh mắt vẫn không nhìn vào Khánh Hà
“Bây giờ em nói xem, vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Khúc Thụy ôn nhu nhìn Như Kỳ mà trò chuyện, bất chấp khuôn mặt tức tối của Khánh Hà và ngơ ngác của Đường Ngôn
Lần thứ 2 đặt Như Kỳ vào thế là bạn gái của anh, anh cũng chỉ mong Như Kỳ hành động như lần trước, chỉ im lặng. Bấy nhiêu thôi cũng là một sự hợp tác lớn lao mặc dù anh có cảm giác dựa vào Như Kỳ để đả kích Khánh Hà là một chuyện cũng rất thiệt thòi cho Như Kỳ. Nhưng đó là suy nghĩ lúc trước còn bây giờ thì anh muốn dùng thân phận bạn trai của Như Kỳ để bảo vệ cô trước những lời không căn cứ của Khánh Hà. Xem như anh trả nợ việc lần trước dùng cô làm bia đã kích, mặc dù lời nói và hành động cũng đã làm rồi nhưng anh vẫn muốn tìm một lời giải thích cho chính mình, có lẽ anh đang trả nợ
“…” Như Kỳ lắc đầu, Khúc Thụy thì mỉm cười, vì anh biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo còn cô chỉ cần làm như thế là đủ. Anh còn chưa kịp nói thêm tiếng nào thì Như Kỳ cứ thế ép sát vào người anh như vừa thì thầm với anh vừa nói với Khánh Hà
“Cô ta bảo anh phong lưu, nhưng em không tin, vì thế cô ấy đến gây sự với em” Như Kỳ thủ thỉ
Nói xong Như Kỳ không thèm nhìn Khánh Hà mà cứ thế mở to đôi mắt nhìn sâu vào mắt anh chờ đợi. Ánh mắt Như Kỳ như xoáy sâu vào mắt anh, soi thẳng vào tim khiến nó dường như bị khoét một lỗ rỗng mà anh không biết tìm nơi đâu và thứ gì để bù vào lỗ trống đó. Như Kỳ nói rất tự nhiên như thể chẳng có một Khánh Hà đang đăm đăm giận dữ, một Đường Ngôn ngơ ngác khó hiểu mà chỉ còn lại là hai người yêu nhau nói vài chuyện buồn vui vô cớ. Anh bỗng có chút ấm áp rất lạ, trong lòng dường như trùng lại, tâm trạng cũng nhẹ nhàng mà ôn hòa đáp lại
“Em chỉ cần tin anh là đủ, không cần nghe người khác nói đâu”
Mỉm cười với Như Kỳ, anh dời mắt mình về phía Khánh Hà nhạt nhẽo nói
“Bạn gái tôi đã nói vậy rồi, cô còn gì muốn nói không ?”
“….” Khánh Hà tức giận mà hít thở gấp gáp khiến vòm ngực cũng vì thế mà phập phồng lên xuống, sau đó trừng mắt mà lắp bắp vài chữ
“Các …. Các người ….”
Khánh Hà chưa lắp bắp xong câu của mình thì Khúc Thụy đã lên tiếng nói trước
“Nếu không còn gì thì chúng tôi đi về trước, bạn gái tôi mệt rồi” Khúc Thụy nhìn như không thấy Khánh Hà mà nói
“Đường Ngôn, để lần sau chúng tôi mời cậu một bữa tối khác được không ?” Khúc Thụy nói với Đường

Ngôn
Mặc dù sự hoang mang vẫn còn chưa hết trên khuôn mặt của Đường Ngôn, nhưng anh cũng nhanh chóng mà trả lời Khúc Thụy
“Được chứ, hai người cứ về trước” Đường Ngôn đưa tay về phía trước tỏ ý cứ tự nhiên
Quayngười bước đi, Khúc Thụy cũng nhanh chóng mà ôm Như Kỳ rời khỏi nhà hàng. Đi được một đoạn, khi chắc rằng không ai đi theo tọc mạnh thì anh cũng buông Như Kỳ ra bởi anh không muốn lợi dụng cái chức danh bạn trai Như Kỳ để khiến cô nàng này chịu thiệt thòi thêm nữa. Bàn tay anh vẫn còn mang hơi ấm của Như Kỳ, chẳng nghĩ nhiều anh nắm lại đút vào túi quần rồi nhàn nhã mà thả bộ về xe, có vẻ đêm nay không khí dễ chịu hơn mọi ngày thì phải.
Nhìn thấy Khúc Thụy đi phía trước mà Như Kỳ chỉ biết lẽo đẽo theo sau, bởi cô còn bận suy nghĩ xem lúc nảy ở nhà hàng mình đã làm những gì, tại sao cô lại dùng cách đó để nói chuyện với anh. Cô không tìm được lý do nào giải thích cho những hành động và lời nói của mình, chẳng lẽ tất cả chỉ vì muốn trả đũa vợ Khúc Thụy, cô quả là thực không hiểu mà
Cô cứ miên man suy nghĩ lung tung cho đến khi đâm sầm vào lưng Khúc Thụy thì cô mới sực tỉnh nhận ra vấn đề. Đừng nói ở nhà hàng mà ngay cả bây giờ cô chẳng biết tại sao mình đi theo anh ta đến nỗi phải đâm bổ vào người anh ta như thế này
“Cô muốn theo tôi về nhà luôn sao?” Khúc Thụy quay lại nhìn Như Kỳ chờ đợi
Cô có chút hơi bối rối, cô còn không biết mình đang đi đâu nữa mà, nhưng dù sao thì cũng vì sỉ diện, nên cô lại mỉm cười vui vẻ nói
“Không cho tình nhân về nhà cũng không sao. Tôi không trách anh đâu, chỉ tới ngã rẽ kia là tôi sẽ bắt taxi đi về nhà tôi rồi ” cô chỉ muốn trêu chọc Khúc Thụy một chút để thay đổi không khí sượng sạo này. Nhưng sau này cô rút ra một kết luận xương máu là ai chọc cũng được trừ tên người sắt này
“Cô có vẻ thích làm tình nhân của tôi nhỉ?” Khúc Thụy vẫn là hai tay để trong túi quần mà cười cợt nói
“Tôi không thích làm tình nhân, tôi thích làm phu nhân hơn” Như Kỳ vẫn là đùa bợt đến khi người khác nóng giận mới hả dạ.
Vừa nghe Như Kỳ châm biếm khiêu khích thì Khúc Thụy cũng đứng lại không bước đi nữa mà quay lại dùng đôi mắt đẹp mê mẫn của mình mà nhìn cô thâm ý. Anh bước đến Như Kỳ mỗi lúc một gần, gần đến mức mặt cách mặt chỉ một gang tay. Còn Như Kỳ thì vẫn cương quyết với suy nghĩ của mình mà kiên định đứng không có ý lùi thêm bất cứ bước nào
“Cô nói xem tình nhân và phu nhân khác nhau chỗ nào ?” Khúc Thụy bắt đầu treo lên khóe môi nửa nụ cười khiêu khích lại
“…” cô im lặng, vẫn là mắt đọ mắt. “Muốn xem mắt ai to hả ? - Xin lỗi mắt anh không to bằng mắt tôi đâu” Như Kỳ có chút suy nghĩ trong đầu
“Không biết sao ? Hay để tôi nói cho cô biết” Khúc Thụy tiến lại mỗi lúc một gần đến nỗi cô nghe cả tiếng thở từ phía đối diện, nghe cả tim mình oán trách sao mà không chạy đi bão tới rồi đó.
Khúc Thụy dùng hai bàn tay thon dài của mình vuốt má của Như Kỳ, rồi giữ lại nơi xương quai hàm. Nhanh như cắt Khúc Thụy dùng hết sức nam nhi của mình mà dùng đầu đập vào đầu Như Kỳ.
Mất phương hướng, mất cảm giác, Như Kỳ có cảm tưởng vì cái dập đầu của anh ta đã làm văng não của cô đi đâu mất, khiến cô chỉ có thể đứng ngây ngốc, mắt tròn xoe, còn miệng thì mở to không có thể nói bất kì câu nào cho đến khi anh ta đã đi vào chiếc xe của mình mà khuất dạng. Lúc này cô mới tỉnh lại dùng tay kiểm tra đầu xem có phải não đã văng đi thật không mà chỉ đứng ngây ngốc để anh ta gây án đánh người rồi thong thả bỏ đi như thế, sau đó chỉ là trong lòng gào thét đúng 6 từ “Khúc Thụy, anh lại đánh tôi”
Nếu ai đó hỏi cô lúc này cần gì ? thì cô không cần nghĩ cũng biết mình cần vô bệnh viện. Và quả thật tối đó cô phải vào viện để kiểm cái đầu nhỏ xinh và ra về với một miếng dán trên đầu. Ức chế thật đấy, lần nào cũng là cô sứt đầu mẻ trán, còn anh ta thì biến đi mất dạng. Ai hay truyền tụng câu nói “Quân tử động khẩu không động thủ” thì xin rút lại dùm, cô vẫn là tin vào câu nói “Cái gì cũng có ngoại lệ”
Riêng Khúc Thụy đã bỏ vào xe riêng mà miệng vẫn mỉm cười thích thú vì khuôn mặt ngây ngốc vừa rồi của Như Kỳ. Bị dập đầu đau đến thế chắc cô nàng sẽ sớm giác ngộ chân lý: muốn trêu chọc ai đó thì cũng nên nhìn xem người đó là ai. Xem như hôm nay anh rất thành công mà chỉnh đốn được Như Kỳ, dường như đêm nay không khí rất tốt để thong thả về nhà thì phải. Anh vẫn là cười trong vô thức

Trở về khu chung cư đã hơn 9h tối, Như Kỳ có chút cảm thấy may mắn vì dạo này Nhất Long không ở nhà mà chuyển sang ở bên tu viện nghiên cứu về côn trùng. Nếu để Nhất Long nhìn thấy miếng dán trên đầu chắc cô sẽ làm con trai lo lắng mà hỏi han, tới lúc đó cô cũng chẳng biết giải thích làm sao. Chẳng lẽ lại đi nói rằng vì mẹ trêu chọc tổng biên tập nên bị đập vào đầu, quả là chỉ nghĩ thôi cũng thấy mất mặt vô cùng.
Lúc bôi thuốc lên đầu Như Kỳ, cô y tá đã dặn dò rất rõ ràng là đầu cô không sao chỉ cần bôi thuốc đều đặn, nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần là sang đầu tuần sau là mọi thứ sẽ trở lại bình thường.Tuy nhiên cô vẫn được ưu ái mang một đống thuốc về nhà uống mà tự bổ xung vitamin. Nếu biết có nhiều thuốc uống như thế thì cô đã không dấn thân đến bệnh viện làm gì, cứ thế trườm đá nhẹ nhàng có khi chẳng chờ đến 2 ngày cuối tuần đã tan hết vết bầm trên trán.
Đứng trong thang máy nhìn ngắm cái miếng dán trắng trẻo trên đầu mình mà Như Kỳ vẫn thầm nguyền rủa Khúc Thụy, trong đầu vẫn không thoát ra 5 chữ “Khúc Thụy, anh đánh tôi”, tôi sẽ lẩm bẩm tên anh đến khi nào anh hắt hơi hỏng mũi thì tôi mới hả lòng hả dạ.
“Dinh..” tiếng cửa thang máy mở ra, Như Kỳ cũng lục đục bước ra.
Nhìn về phía căn hộ của mình, Như Kỳ thấy một người thanh niên đang đứng ngó nghiêng hết bên trái, rồi lại kiểm tra bên phải, thỉnh thoảng lại mở ổ khóa điện nhấn vài số mật khẩu rồi nắm tay vịn cửa xoay xoay vài vòng. Hành tung rất khả nghi, nhìn dáng vóc và hành động cô biết đó không phải là ngươi quen, “có khi nào đó là trộm” cô bất giác có sự liên tưởng. Phải rồi, dạo gầnđây khu chung cư của cô không an toàn nên khả năng người này là trộm là rất cao. Để không bị trộm phát hiện ra mình ở phía sau, Như Kỳ nhanh chóng bước vội về phía cầu thang bộ nép mình vào sát vách tường mà quan sát. Cô không đi xa, bởi cô cần canh chừng tên trộm này, tránh tên này trốn thoát, đồng thời cũng tìm điện thoại mà liên lạc với bảo vệ của khu chung cư.
Chẳng hiểu chân tay lóng ngóng thế nào mà cô lại đánh rơi túi thuốc trên tay, chính điều đó lại thu hút

ngược lại sự chú ý của “tên trộm”. Tim đập vồn vã, cô nắm chặt túi xách trên tay mà sẵn sàng động thủ nếu có bất trắc.
“Như Kỳ, là cô sao ?”
Một tiếng nói cất lên giữa không gian tĩnh mịch gọi đúng tên cô khiến cô buông lỏng túi xách trên tay mà bước ra nhìn cho rõ.
Dưới ánh sáng của đèn hành hành lang, cô thấy một thanh niên mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, trên cổ áo còn treo một cặp mắt kính chống nắng màu xanh dương, cắp mắt kính này trông rất quen thuộc. Nhưng cô chưa gọi được tên chủ nhân, nên cứ đứng im như phỗng mà nghe thanh niên này nói tiếp.
“Cô lại quên tôi rồi sao ? Tôi là Tịnh Dương, cô nhớ cái tên này chứ ?” Tịnh Dương nhếch môi cười khổ. Anh quả thật không gây được chút ấn tượng nào để cô gái này nhớ mình hay sao, lần nào cũng phải cần anh nhắc lại tên mình.
Sau vài giây dừng hình thì cuối cùng Như Kỳ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi biết người đang đứng trước mặt mình lúc này là ai, Như Kỳ nhìn Tịnh Dương nói
“Thì ra là cậu, vậy mà tôi cứ nghĩ là hôm nay căn hộ mình có trộm viếng thăm”
“Hì, hì… hù cô sợ rồi” Tịnh Dương gãi gãi mấy cọng tóc sau gáy rồi tỏ vẻ ái ngại nói
“Uhm, tôi rất sợ” Như Kỳ gật đầu đồng ý rồi đi về phía căn hộ của mình. Nhưng như nhớ ra điều gì, cô bèn hỏi tiếp
“Sao bảo vệ lại cho phép cậu lên đây ?” Như Kỳ có chút tò mò trong khi đang tra ổ khóa để mở cửa
“Tôi chỉ nói là lên tìm cô thế là bảo vệ đưa tôi lên đây” Tịnh Dương nhàn nhã nói
“cạch…” tiếng ổ khóa vừa được mở. Nhưng vì câu nói đơn giản của Tịnh Dương mà khiến cô phải quay mặt lại nhìn Tịnh Dương mà chờ cậu ta xác nhận lại câu nói của mình
“…” Tịnh Dương như hiểu được ý nên chỉ mỉm cười gật đầu xác nhận
Khu chung cư của cô tuy không phải là căn cứ không thể ra vào tuy nhiên đối với những người lạ muốn vào trong khu chung cư đều phải thông qua bảo vệ, hơn nữa không bao giờ có chuyện được tự mình đi như thế, tất cả đều phải chờ người trong chung cư xuống dẫn lên. Nên nhìn thấy Tịnh Dương lang thang ở trong chung cư này một mình quả là chuyện rất đáng thắc mắc
“Cô không tính mời tôi vào nhà uống một ly nước sao ?” Tịnh Dương mở lời trong khi Như Kỳ vẫn còn đang đứng im như suy nghĩ một vấn đề gì phức tạp lắm
Suy nghĩ đôi chút, cuối cùng Như Kỳ cũng chậc lưỡi mà mở cửa mời Tịnh Dương vào nhà, dù rằng cô có thể đoán được cậu ta đến nhà mình không phải để uống nước hoặc là gặp cô đàm đạo.
Bước vào nhà Tịnh Dương rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế rồi sau đó đi lại trong phòng khách nhìn ngó mọi thứ xung quanh, tấm hình trên đầu tủ cậu ta cũng sờ một cái, cuốn sách của Nhất Long cậu ta cũng liếc mắt nhìn qua, phòng ăn cậu ta cũng ghé thăm một chút. Như Kỳ có cảm giác mình vừa mời một thám tử nào đấy vào nhà hơn là một Tịnh Dương đơn giản. Ngó nghiên một hồi cuối cùng Tịnh Dương đứng lại trước cửa hành lang dẫn vào các phòng ngủ và nhà vệ sinh, Tịnh Dương có chút trầm tư không bước vào xem xét mà cũng chẳng lên tiếng hỏi Như Kỳ. Thấy Vậy Như Kỳ mới chậm rãi mà nói tiếp
“Trong đó có 2 phòng ngủ và một phòng vệ sinh. Cậu muốn đi vệ sinh sao ?” Như Kỳ nhếch môi cười giễu Tịnh Dương về sự tự nhiên của cậu ấy
“Oh…. không, nhưng cô sống ở đây một mình hay với người nào khác?” Tịnh Dương nhìn sang Như Kỳ rồi cũng chịu bước đến bên sô pha ngồi xuống
“Tôi sống cùng một người khác” Như Kỳ nhún vai trả lời
“Là chồng hay bạn trai?” Tịnh Dương tròn mắt chờ đợi
“Không phải”
“Vậy là ai ?” Tịnh Dương dấy lên sự tò mò, liệu rằng Như Kỳ có thể sống cùng với ai có sở thích về côn trùng học, nhưng không phải là côn trùng bình thường mà đó là tìm vật chủ để nuôi dưỡng thích hợp để tạo ra biến thể, phục vụ ục đích nghiên cứu y học. Anh cũng có sở thích là nghiên cứu côn trùng, nên nhìn vào kệ sách với đầy những loại sách nghiên cứu về côn trùng, anh không khỏi nhiều suy đoán. Nhất là những kí hiệu rất khô cứng kia khiến anh chắc chắn rằng người đó chỉ có thể là nam.
“Cậu không cần biết” Như Kỳ nhàn nhã trả lời, vì cô chẳng muốn đi giới thiệu Nhất Long với ai cả, bởi nó sẽ kéo theo một lô những câu hỏi bất tận về xuất thân của Nhất Long, mà cô thì không muốn giải thích dài dòng với người không cần biết nhiều như Tịnh Dương
“…” Tịnh Dương im lặng gật đầu, tuy nhiên khuôn mặt chợt buồn xuống trầm trọng, như thể có ai vừa lấy mất của cậu ta một cái gì quý giá lắm. Thấy vậy Như Kỳ cũng chẳng đành lòng nhìn thêm, nên quyết định tìm một chủ đề khác trao đổi
“Thế cậu đến tìm tôi có chuyện gì ?” Như Kỳ nhìn sang Tịnh Dương dò hỏi
“À, tôi đến để mời cô ngày mai đến trường đua ngựa xem tôi thi đấu” nói tới đây mắt của Tịnh Dương đã ánh lên niềm vui hào sản, như thể lúc nảy chưa từng buồn
Vừa nghe thấy thế Như Kỳ bỗng rất buồn cười chàng trai trẻ này, chỉ vì muốn mời cô đi coi đua ngựa mà phải nhọc lòng đến đây thế sao, nghĩ thế nên cô cũng thuận miệng mà trêu chọc Tịnh Dương chút ít
“Cậu có thể điện thoại cho tôi mà, đâu cần phải vất vả đêm khuya đến đây để bị nghi ngờ là trộm” Như Kỳ vui vẻ trêu chọc Tịnh Dương
“Hì,…vì tôi biết nếu gọi điện thì cô sẽ không đến, nêntôi mới phải đến đây để mời cô” Tịnh Dương thật thà đáp trả Như Kỳ nhưng cũng không quên nở nụ cười tươi
“Tại sao cậu lại nghĩ thế?” Như Kỳ có chút tò mò nhìn Tịnh Dương chờ đợi
“Vì lần trước điện thoại tôi mời cô đi chơi không được còn gì ? Nên hôm nay tôi cần phải đến tận nhà. Hơn nữa đây là cuộc thi rất quan trong của tôi, nên tôi muốn mời bạn bè mình đến xem cổ vũ” Tịnh Dương tận tình giải thích
Mặc dù lúc đầu nghe tới việc Tịnh Dương mời cô đi đến trường đua ngựa, cô đã có ý định muốn từ chối, bởi cô không am hiểu gì về ngựa thì có xem cũng chẳng biết gì, huống hồ cô còn phải ở nhà nghỉ ngơi, cô thực không muốn mang cái đầu u của mình đi ra ngoài một chút nào cả.
Nhưng càng nghe Tịnh Dương nói cô lại càng cảm thấy cậu ta rất chân thành mời cô đến trường đua cỗ vũ cậu ta thi đấu. Điều đó khiến cô cũng lung lay đôi chút
“Cô vẫn muốn từ chối.” Tịnh Dương ngưng lại ánh cười trong mắt nhìn Như Kỳ chờ đợi
“…” Như Kỳ im lặng, cô muốn suy nghĩ thêm
“Đây là lần cuối cùng tôi được đua ngựa mà cô cũng không đến cổ vũ, đúng là cô không xem tôi là bạn rồi” Tịnh Dương không dấu bất kì nỗi buồn nào trong câu nói của

mình, nói xong Tịnh Dương buông ly nước uống còn dang dở trên tay xuống mà đứng lên, cậu có chút đánh cược vào hành động rời khỏi này của mình sẽ làm Như Kỳ đổi ý
Nhìn thấy Tịnh Dương như thể sắp rời khỏi nhà cô trong trạng thái thất thiểu thế khiến Như Kỳ cũng không khỏi thấy có chút ái náy, nên cô cũng vội vã đứng dậy nói
“Khoan đã, tôi đã bảo không đi đâu. Nhưng phải có vé vào thì tôi mới biết mình ngồi chỗ nào chứ ?” Như Kỳ vui vẻ nhìn khuôn mặt Tịnh Dương mà chờ đợi
Không nằm ngoài dự đoán của Như Kỳ, ánh mắt cậu ta sáng đến bất ngờ, khuôn mặt cũng rạng ngời, môi thì không ngừng động đậy mà cười vui sáng lạng. Như Kỳ thật không hiểu cậu ta đã bao nhiêu tuổi rồi mà sao biểu hiện sắc thái trên khuôn mặt lại rõ ràng như thế, trong khi Nhất Long nhà cô nhỏ hơn nhưng biểu hiện sắc thái trên khuôn mặt lại rất cao thâm khó đoán hơn Tịnh Dương cả mấy ngàn lần
“Thật chứ ? Đây là vé mà tôi chuẩn bị cho cô” Tịnh Dương sảng khoái lấy trong túi ra một tấm vé đua ngựa đã chuẩn bị sẵn đưa cho Như Kỳ
“Ạch.. thì ra cậu ta có chuẩn bị trước” Như Kỳ thầm nghĩ khi cầm tấm vé trên tay. Tuy nhiên cô vẫn tươi cười nói
“Được rồi, mai tôi sẽ đến đúng giờ”
“No No… vì tôi mời cô nên tôi sẽ đến chở cô đi ” Tịnh Dương vội vàng khẳng định
Mặc dù Như Kỳ rất muốn từ chối, nhưng quả thực cô cũng chẳng có xe mà đi, hơn nữa cô cũng không muốn cứ từ chối hết lần này đến lần khác làm Tịnh Dương cứ phải chốc chốc lại buồn rồi một lúc lại vui. Hôm nay như thế đủ rồi, chơi giỡn cũng nên biết điểm dừng thì hơn
“Được rồi, mai tôi chờ cậu” Như Kỳ gật đầu chấp nhận
Sau đó tiễn Tịnh Dương ra cửa, cô vào nhà lục lọi tủ lạnh làm ình một bát mì, quả thật lúc tối mang tiếng là đi ăn ngoài cùng Đường Ngôn, nhưng thực chất ăn còn chưa no bụng thì lỗ tai đã bị lấp đầy. Cô gắp lấy một đũa mì cho vào miệng nhai, nhưng nhai tới đâu nghe da đầu mình rân rân đau đến đó, lúc này cô chỉ có thể là vừa ăn vừa nguyền rủa “Khúc Thụy, anh đánh tôi. Hãy nhớ đấy” mà cố nuốt mì chống đói.
Đôi lúc cứ nguyền rủa một người thì lại giống như thể chính mình

7h30 sáng, tại trường đua ngựa
Hôm nay Như Kỳ mặc một bộ váy xòe kiểu châu Âu, một đôi bốt cao và một chiếc mũ tương đối rộng vành vừa để che nắng vừa để che vết bầm trên trán, điểm nhấn chính là đôi mắt kiếng Thụy sĩ màu nhũ bạc. Cô đi theo Tịnh Dương vào trường đua ngựa nhưng thay vì ở bên khán đài như bao người khác thì cô lại được dẫn đến một khu cao cấp hơn.
Toàn bộ trường đua là một cấu trúc vòng tròn như thể sân vận động bóng đá, ở đây cũng bao gồm hai khán đài. Khán đài A là khán đài tự do dành cho những người khách đến xem và cá cược, trong khi khán đài B lại là khán đài dành cho khách VIP. Trong một không gian rộng rãi, người ta bố trí rãi rác một vài bàn nhỏ có ghế xung quanh, khách có thể ngồi bên trong nhìn vào màn hình tivi trực tiếp hoặc giả là có thể đứng ở cạnh cửa kính nhìn ra ngoài trường đua bằng hệ thống máy quan sát hiện đại. Cách thức người ở đây thưởng thức đua ngựa hoặc cá cược cũng chuyên nghiệp và hiện đại hơn, bởi chỉ cần ngoắc tay là sẽ có một phục vụ chạy đến ghi chép theo đúng yêu cầu rồi đi thi hành mệnh lệnh. Tất cả chỉ là nhàn nhã vậy thôi và giờ Như Kỳ cũng đang tận hưởng trọn sự nhàn nhã đó
“Đây là danh sách các cuộc đua sẽ diễn ra trong ngày hôm nay, còn có cả tên các con ngựa và dự đoán của những chuyên gia. Cô hãy xem và đặt cược thử đi” Tịnh Dương tỉ mẫn giải thích cho Như Kỳ những tờ giấy trước mặt
Cầm tờ giấy dự đoán của các chuyên gia cô thấy con Nam Tây Thi có khả năng thắng trận đầu tiên lên đến 80%, sau đó là con Huệ Bích Vân là 65%, v.v..… tiếp sau đó là một chuỗi liệt kê khả năng của từng con ngựa trong bảng so sánh khả năng chiến thắng. Mọi thứ càng đọc cô càng cảm thấy mơ hồ và còn rất nhiều từ riêng dùng cho những người đua ngựa với nhau khiến cô không tài nào hiểu nỗi
“Như Kỳ ! cô nhìn kia, bây giờ người ta cho các con ngựa đi ra biểu diễn. Cô cứ từ từ xem hết đi, thấy thích con nào cô cứ bảo tôi, tôi sẽ đặt cược dùm cô” Tịnh Dương nhiệt tình giải thích với Như Kỳ
“Thế cậu cưỡi con nào?” Như Kỳ nhìn đến chóng mặt mà vẫn thấy con nào cũng như nhau
“Con D.Shart, đó là con ngựa màu đen, đang được một người mặc đồ đỏ điều khiển đó, cô thấy không ?” Tịnh Dương chỉ tay về phía con ngựa đang hung hăng phi nước đại qua vài chướng ngại vật nho nhỏ bằnggỗ
“Vậy được rồi, tôi đặt con đó” Như Kỳ dứt khoát nhìn Tịnh Dương trả lời
Tịnh Dương nhìn cô tỏ ý vui mỉm cười rồi tươi tỉnh nói
“Cô tin tưởng tôi sẽ thắng sao ?”
“Không tôi tin tưởng con ngựa” Như Kỳ vui vẻ đáp lại Tịnh Dương
Có lẽ Tịnh Dương thích thú vì điều đó nên cứ thế sang sảng cười bất tận, đầu vẫn liên tục gật gù tỏ ý “cô thật là biết nói đùa”
Tịnh Dương nhìn đồng hồ, chỉ còn 15 phút nữa là thi đấu chính thức nhưng Khúc Thụy vẫn chưa đến, theo sắp xếp của anh là khi anh đi đua ngựa sẽ để Như Kỳ ở lại gặp Khúc Thụy. Khúc Thụy sẽ tiếp đón Như Kỳ cũng như tạo cơ hội để Khúc Thụy có thời gian đánh giá Như Kỳ. Nhưng Tịnh Dương không thể nán lại lâu hơn, nên quyết định nhắn tin cho Khúc Thụy biết số bàn của Như Kỳ đang ngồi, rồi nhanh chóng cáo từ Như Kỳ vào trong chuẩn bị. Anh vẫn là hy vọng Khúc Thụy sẽ đến sớm.
Cuộc đua diễn là theo hình thức loại trực tiếp, chỉ 1 con ngựa về nhất của mỗi bảng mới được tham gia vào vòng trong. Suốt từ sáng Như Kỳ đã được xem 8 cuộc đua vòng loại, trong đó Tịnh Dương về nhất bảng E, ngoài ra còn 4 cuộc đua vòng loại buổi chiều nữa sau đó là thi đấu bán kết và cuối cùng là chung kết. Như Kỳ có chút mệt mỏi, ngồi một mình đã đủ khiến cô chán ngán ấy vậy mà còn phải xem môn thể thao mà cô không hiểu thì chẳng mấy chốc sau khi xem xong Tịnh Dương thi đấu thì cô chỉ muốn được đi về chợp mắt nghỉ ngơi.
Vỗ vỗ hai má đôi chút, Như Kỳ đang muốn chống lại cơn buồn ngủ của mình, thì cô nghe một tiếng nói cất lên
“Cô là Như Kỳ, bạn của Tịnh Dương” một chàng trai trẻ trong trang phục cưỡi ngựa đến nói chuyện với Như Kỳ
“Đúng rồi, có chuyện gì không ?” Như Kỳ khẽ gật đầu chấp nhận
“Tôi là Diêu Hưng, cũng là bạn của Tịnh Dương, cậu ấy có chuyện bận nên nhờ tôi đến tiếp đón cô, cậu ấy sẽ trở lại sau khi xong việc và cùng chúng

ta dùng bữa trưa” Diêu Hưng lịch sự giới thiệu mình, rồi từ tốn kéo ghế ngồi đối diện với Như Kỳ
Nhìn tổng thể thì Diêu Hưng là một người rất khôi ngô, khuôn mặt chữ điền, chân mày rất dày và đậm, tuy nhiên khi kết hợp với hai bát kéo dài xuống má lại tạo nên một tổ hợp nhẹ nhàng không nặng nề hoặc thô kệch. Chính điều đó lại càng khiến người đối diện cảm thấy Diêu Hưng thân thiện ngay cái nhìn đầu tiên. Cô không khỏi chậc lưỡi mà thầm khen rằng “đúng là tuấn tú à nha”
“…” Như Kỳ im lặng gật đầu, cô cảm thấy chỉ cần nghe Diêu Hưng nói là đủ rùi, quả thật giọng nói cũng không khác nhan sắc là mấy, cũng nhẹ nhàng thanh thoát dễ gây thiện cảm
“Vì bây giờ rảnh rỗi, nên cô có muốn đi một vòng xem vài chú ngựa của tôi không ? Nó khá đẹp, đảm bảo cô sẽ thích” Diêu Hưng vẫn niềm nở nói
Mặc dù Như Kỳ chỉ muốn tiếp tục gật đầu để nghe cậu ta nói, nhưng cuối cùng cô cũng mỉm cười và đáp lại
“Được vậy thì tốt quá, tôi cũng rất muốn đi xem chúng có đẹp như chủ của mình không ?” Như Kỳ chẳng hiểu sao lại trêu ghẹo Diêu Hưng. Có lẽ đó là bệnh nan y khi thấy trai đẹp cũng nên, chắc cũng là do Mi Mi làm hỏng cô rồi.
Mặt Diêu Hưng có chút biến chuyển vui vẻ mỉm cười, nhưng cũng không đến mức đỏ mặt hay ngại ngùng. Như Kỳ có chút liên tưởng đến Tịnh Dương, nếu Tịnh Dương nghe cô nói thế nhất định sẽ cười vui đến sáng lạng mặt mày, mà không cần biết là đùa hay thật
Diêu Hưng quả rất nhiệt tình giới thiệu, không những chỉ cho cô xem nhưng con ngựa quý của mình mà con hào sản dắt một con ngựa mời cô cưỡi thử. Mặc dù Như Kỳ vẫn luôn tâm niệm “ phóng đi bằng tốc độ, không bằng đi bộ cho an toàn” nhưng đứng trước một con ngựa trắng như tuyết với cái bờm rất dài và được chải mượt thế này thì cô cũng không thoát khỏi cám dỗ muốn ngồi lên mà phi nước đại như trong phim. Cô hình dung cảm giác giác được ngồi lên lưng con ngựa tuyết mà thong thả cảm nhận sự di chuyển mềm mại của cơ thể hoàn mỹ và bộ lông đan xen vào từng khẽ tay. Quả là mê hoặc lòng người, nhưng cô cũng phải chợt tỉnh lại vì thực tế trớ trêu – cô không biết cưỡi ngựa.
“Con ngựa này tên là Bạch Linh Châu, nó là loài ngựa thuần chủng được mang về từ vương quốc Anh và từng được công chúa Anh cưỡi một lần. Công chúa Anh đã từng ngỏ ý muốn mua nhưng chủ nhân con ngựa này nhất quyết không bán, sau đó do một tai nạn người chủ con ngựa này mất đi. Chính phủ Anh đã tổ chức đấu giá gây quỹ từ thiện, nhưng chỉ cho phép những người có đủ điều kiện chăm sóc mới được phép đấu giá để mua con ngựa này. Có lẽ do may mắn mà tôi đã đấu giá thành công” Diêu Hưng nhìn con vật tuyệt mỹ này mà nói tóm tắt lược sử của nó cho Như Kỳ nghe
Chỉ nghe sơ lược thôi mà Như Kỳ cũng không khỏi bất ngờ, đúng là hôm nay nhờ lộc của Tịnh Dương mà cô được nhìn và chạm vào một bảo vật sống rồi. Mân mê từng sợi lông mềm mại của con ngựa càng khiến Như Kỳ hứng thú, mắt lại càng sáng lên tia thèm thuồng được ngồi lên và cưỡi đi đôi chút
“Thế nào cô muốn lên cưỡi thử chứ ?” Diêu Hưng cầm dây cương nhìn Như Kỳ chờ đợi
Khỏi phải nói cô gật đầu chấp nhận nhanh đến mức nào, nhưng khi đã ngồi trên lưng ngựa rồi thì Như Kỳ mới lo lắng hỏi Diêu Hưng “Cậu đảm bảo tôi cưỡi được chứ ?”
“Cứ tin tôi đi, con ngựa này đã được thuần chủng, cô chỉ cần giữ chặt dây cương, thúc nhẹ vào bụng thì nó sẽ bước đi thôi, đi thong thả một đoạn đảm bảo an toàn” Diêu Hưng ngước mặt nhìn Như Kỳ trấn an
Nuốt khô lấy can đảm Như Kỳ cũng làm theo lời của Diêu Hưng. Con ngựa bước đi nhẹ nhàng, thong thả, gió thổi làm từng sợi lông trên bờm ngựa khẽ đung đưa cọ sát vào chân, một sự va chạm mềm mại khiến Như Kỳ thích thú vô cùng. Quả thật cảm giác được ngồi trên lưng của một “đại mỹ nhân”của làng ngựa dạo bước như thế này, thì đúng là hôm nay cô rất có phúc lớn rồi.
Đứng lại phía sau Diêu Hưng nhìn thấy Như Kỳ đang ngồi trên lưng con ngựa di chuyển nhẹ nhàng thướt tha trên bãi cỏ xanh rờn, một tổ hợp bắt mắt của một công chúa đang thong dong đi dạo. Diêu Hưng cảm thấy quả thật con ngựa này sinh ra là để cho những cô gái giống Như
2hi.us