Truyện teen Hành Trình Của Ly Biệt
Tác giả: Internet
Truyện teen Hành Trình Của Ly Biệt
đứng ở một nơi xa lạ lại thấy lạnh lẽo khôn cùng.
Bỗng nhiên, Vũ như người tỉnh mộng. Cô ngẩng đầu lên, thẫn thờ chừng năm giây rồi quay gót. Cô nhớ ra rồi, đã nhớ ra người đàn ông trong bóng tối đó là ai. Anh chính là người mà cô luôn nhớ đến, nhưng lại không hề biết mặt. Anh là người luôn ở trong bóng tối, tránh mọi ánh mắt của cô. Bất kể cô có chờ đợi anh bao lâu, anh cũng sẽ không bao giờ bước ra. Tàn đỏ từ điếu thuốc của anh nói cho cô biết, anh sẽ không thể đến bên cô như trong một cuốn tiểu thuyết nào đó. Hai người sẽ phải gặp nhau rồi lướt qua nhau đầy xa lạ.
Rồi cô và anh cùng tái ngộ trong một cơn say. Tất cả bản năng con người đều sẽ được trỗi dậy. Anh nắm lấy tay cô, nhìn cô, và vuốt ve cơ thể cô. Dục vọng trào dâng trong đôi mắt, sự hoang dã cắn nuốt lý trí, thứ còn lại chính là tự do.
Chương 17
Người đàn ông đó đứng trước Biển Xanh, dáng người cao lớn như một loài cổ thụ. Một tay giữ điếu thuốc trên miệng, còn một tay đặt trong túi quần. Anh ta nhìn về phía trước, cả thân người đều bất động. Chiếc áo phông màu trắng dính sát vào người, cô có thể cảm nhận được mồ hôi hòa lẫn với hương bạc hà dịu nhẹ của anh.
Rồi anh nhìn thấy cô, ở bên kia đường. Nhưng anh im lặng, như màn đêm đang bao trùm một nửa thế giới. Trong đôi mắt anh có những lo âu, mỏi mệt, những suy nghĩ của một người cô đơn. Cô biết, cô biết anh sẽ không đi đâu. Bởi khi cô nói về Cẩm Phả, anh chắc chắn sẽ đợi cô.
Rồi anh sang đường, vứt điếu thuốc mình đang hút xuống. Anh ôm chầm lấy Vũ, cái ôm siết cứng người cô lại. Anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn cuồng dã và cháy bỏng. Anh làm cô đau, nhưng cô không gạt anh ra. Đôi môi của anh vẫn còn hương vị của khói thuốc lá, còn có mùi của rượu. Tuy nhiên Vũ lại không hề thấy khó chịu với mùi vị đó. Với cô mà nói, tất cả những gì về anh cô đều cảm thấy quá mãnh liệt. Cô như bị hút vào trong đó.
Vũ đặt tay lên eo của anh, ngắm nhìn anh thật kỹ. Từ đầu mày cho tới cuối mắt đều được cô âm thầm ghi dấu lại. Vũ biết, rồi một ngày nào đó bọn họ sẽ phải xa nhau. Hoặc là chết, hoặc là chia ly. Vậy nên cô cần phải nhớ khuôn mặt của anh, từng chi tiết một, có như vậy thì cô mới không quên anh được.
“Anh chính là người ở chuyến xe bus ngày hôm đó phải không?” Vũ ngước nhìn anh vàhỏi.
Người đàn ông đó không nói gì, anh chỉ nắm chặt lấy bàn tay cô rồi kéo cô chạy đi. Trong màn đêm, gió lướt qua mặt khiến cô thấy ran rát. Anh ấy không hề nói gì cả, chỉ kéo cô chạy đi như thế. Bàn tay anh rộng lớn, khiến cô như lạc vào trong đó. Đây chính là thế giới của anh ư? Thế giới có bóng đêm trống rỗng, có ánh đèn đường phủ mờ ảo và có quán bar mang tên Biển Xanh. Thế giới của anh không hề hỗn độn. Thế giới của anh chỉ có sự tĩnh lặng và cô đơn!
Cả hai người chạy cho đến khi nào mệt mới dừng lại. Anh cúi gập người xuống, hơi thở dồn dập và vội vàng. Đôi mắt nhìn về phía trước, hoàn toàn không để ý đến cô. Vũ cũng im lặng, cô quyết định sẽ im lặng cho tới khi nào anh chịu mở lời với cô mới thôi.
“Tôi muốn đưa em đi, đến một nơi thật xa. Có thể giấu em vào giấc mơ cũng được, tôi không muốn em là sự thật.” Anh đã muốn nói với cô như thế, nhưng cuối cùng là vẫn không thể mở lời được. Mất một lúc lâu sau, đủ thời gian cho anh hút hết một điếu thuốc, anh mới nói: “Tôi sẽ đưa cô về nhà!”
Vũ nhìn anh đầy ngạc nhiên, nhưng cô cũng chỉ gật đầu đồng ý. Các ngón tay của anh vẫn bám chặt vào cổ tay của cô. Trong đôi mắt của anh, cô thấy được những suy nghĩ phức tạp đan xen. Có thể là anh đang đấu tranh tư tưởng. Anh muốn nói với Vũ điều gì đó, nhưng lại không biết dùng ngôn từ thế nào cho cô hiểu.
Hai người đi bộ, đi qua một cây cầu vượt, đi qua một cửa hàng bán đồ ăn đêm, đi qua một công viên…Đi qua rất nhiều thứ. Con đường dường như vô tận, cả hai cứ thế đi, cứ thế đi, không biết đâu mới là điểm dừng. Rồi anh dừng bước chân, quay lại nhìn cô. Anh rút một điếu thuốc ra, bàn tay run run bật lửa. Khói thuốc lại che mờ những bối rối trên khuôn mặt của anh. Vũ vẫn im lặng như màn đêm. Cô không muốn nói với anh bất kỳ điều gì cả, cô chỉ muốn anh hiểu rằng, anh là người mà cô vẫn luôn mong chờ.
“Nhà cô ở đâu thế? Và tại sao chúng ta lại hành động như những đứa trẻ thế này?”
“Anh tên gì?”
“Cô tên gì?”
“Tôi tên Vũ.”
“Tôi tên Dương Nguyễn!”
Vũ im lặng, vì cái tên của anh. Cô thích nó, rất thích! Giống như cảm giác được nhìn thấy món đồ mà mình ưng ý. Cảm giác ham muốn, vui sướng tột cùng. Không phải lúc nào chúng ta cũng có cảm giác hài lòng, không phải lúc nào chúng ta cũng tìm được thứ mà bản thân luôn tìm kiếm. Chính vì vậy, khi nó xuất hiện, cô giống như đã bị thôi miên. Cô hoàn toàn thấy nó đẹp, về tất cả mọi thứ.
Dương Nguyễn, cô thích anh!
“Hãy đưa tôi về nhà! Tôi sẽ chỉ đường cho anh.” Vũ mỉm cười nói.
Thế rồi hai người lại đi. Trong suốt quãng đường, cả hai vẫn không biết phải nói gì với nhau. Nụ hôn cuồng dã vừa rồi của anh giống như một cơn gió, không ai còn nhớ gì về nó nữa cả. Hoặc nếu có nhớ, cũng là nhắc cho bản thân nghe thôi.
Dương Nguyễn vẫn hút thuốc, khói thuốc lẩn quất vào trong không khí, thi thoảng nó khiến Vũ hít phải. Cô đi bên cạnh anh, thấy bản thân như được bảo vệ. Khi đến đầu xóm, cô vươn tay lên hái một bông hoa giấy. Vũ thích những bông hoa có màu này, nó giống như màu của hoa mười giờ - hồng đỏ. Vũ ngắm nhìn, rồi đặt nó vào lòng bàn tay mình và bóp nát. Rồi một lúc nào đó, hạnh phúc cũng sẽ bị chính cô giết chết
như thế. Chúng ta đang càng ngày càng nhấn chìm cuộc đời nhau, tận khi chết mới có thể kết thúc mọi khổ đau trong lòng.
Vũ để điện ngoài hiên, ánh điện màu vàng chiếu le lói ra con đường bên ngoài. Nhà của Liêm mấy ngày hôm nay đều tối om như thế, có lẽ anh ta lại đi đâu đó rồi. Lúc bước đến trước cổng, Vũ xoay người lại nhìn Dương Nguyễn. Rồi cô mạnh dạn đưa tay lên kẹp lấy điếu thuốc của anh. Đôi môi anh hơi mở, để Vũ lấy đi điếu thuốc, rồi lại để cô vứt nó đi rất tự nhiên như thế. Anh ta không hề tức giận, cũng không biểu hiện bất cứ điều gì. Anh chỉ nhìn cô, ánh nhìn cô độc và có gì đó rất tuyệt vọng.
Vũ nói: “Nguyễn này, chúng ta có thể giữ liên lạc không?”
Anh gật đầu: “Được.”
Cô cũng nói: “Được.”
Rồi Nguyễn ra về, không hề có một lời từ biệt. Vũ cũng không nói gì cả, cô chỉ đứng lặng nhìn bóng lưng của anh. Bây giờ đã là khoảng ba giờ sáng, sao trên trời như kim cương lấp lánh. Cô ngẩng đầu lên, trời đêm bao giờ cũng hoa lệ đến lạnh lẽo như thế. Có một đợt Vũ từng nghĩ, nếu như ai chết cũng trở thành một vì sao như thế, vậy thì ai mới là người nhận được sự ấm áp của ông trời? Không, có lẽ chúng ta chỉ là đang ảo tưởng ra một điều gì đó. Chúng ta đang lạc giữa đời nhau!
…
Những ngày sau đó, Thắng không hề có bất cứ biểu hiện gì với cô nữa. Buổi hẹn đợt trước cũng coi như chưa từng xảy ra. Anh ta hẳn là đã thấy được tình cảm của cô, hẳn là thấy sự tuyệ vọng trong những cô gắng của mình. Dù sao thì như vậy cũng tốt, ít nhất là cô có thể thôi áy náy về sự hờ hững của bản thân. Nghe đâu Thắng mới quen được một cô bé trong tòa soạn, đang thử việc. Vũ cười. Tình yêu luôn luôn tới bất chợt, mà tàn lụi cũng mau. Bạn phải biết nắm lấy cơ hội, như vậy mới khiến bản thân không phải tiếc nuối.
Tuấn nói với cô rằng: “Chúng ta giống như những hạt bụi, luôn luôn để bản thân phiêu dạt. Đến khi chúng ta va phải nhau, mới tự cho rằng ấy là định mệnh.”
Vũ gõ lách cách đáp lại: “Anh nói đúng, tôi cũng từng nghĩ mình là một hạt bụi. Nhưng nếu như tôi va phải định mệnh của mình, thì tôi chắc chắn sẽ tan biến.”
“Cô không tin vào tình yêu của bản thân?”
“Phải, tôi luôn nghĩ hạnh phúc rất ngắn ngủi. Chúng ta chỉ là con người, chúng ta có giới hạn, cũng như một hạt bụi thôi.”
Tuấn gõ một icon với khuôn mặt thời dài cho Vũ, điều ấy khiến cô phải bật cười. Vũ đã kể rất nhiều chuyện cho anh nghe. Cô coi anh như một người bạn thực sự. Một người bạn đối với Vũ là một người có thể lắng nghe cô nói và im lặng. Có thể giữa hai người luôn tồn tại một khoảng cách nào đó, nhưng cô nghĩ bạn bè luôn luôn là như thế. Họ chỉ có thể ở bên cạnh nhau, chứ không thể hòa làm một với nhau. Đó là sự khác biệt giữa tình bạn và tình yêu.
Có lẽ Tuấn nghĩ cô là một con người tiêu cực, luôn luôn nhìn mọi thứ bằng một đôi mắt ủ rũ và đau buồn. Nhưng Vũ thì nghĩ, bản thân cô không hẳn là tiêu cực. Cô chỉ quáhiện thực mà thôi. Cô cũng có khát khao hạnh phúc, cũng sợ chết, nhưng cô luôn nghĩ bản thân mình không đủ sức để giữ lại mọi thứ ở bên người mãi mãi. Suy cho cùng, cô chỉ là một kẻ kém cỏi.
“Tuấn này, liệu tôi có thể hạnh phúc được không?” Vũ hỏi.
“Chừng nào cô chịu tin vào bản thân mình. Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết nắm giữ nó.”
Vũ yên lặng, những bức tường xung quanh cũng như im lặng hỏi cô. Cô có phải là người biết nắm giữ hạnh phúc? Không, như đã nói, cô chỉ là một hạt bụi. Với hạnh phúc của bản thân cô còn hoang mang thì làm sao có thể nắm giữ nó được! Vũ luôn nghĩ, hạnh phúc chỉ là ảo ảnh, chỉ là một giấc mơ. Đến khi cô tỉnh dậy, mọi thứ sẽ lại trở về vị trí cũ. Cũng giống như chuyện của ba mẹ cô, sau hai mươi năm, họ tỉnh dậy và thấy mọi thứ đều hoang tàn. Chúng ta đâu thể giữ được ai đó bên mình mãi mãi? Đến một lúc nào đó, đến giới hạn của nó, tất cả sẽ đều tan biến như ảo ảnh mà thôi.
Màn đêm bên ngoài lại xuất hiện một cơn mưa, những cơn mưa cuối cùng của mùa hạ. Ngồi bên cửa sổ, Vũ có thể cảm nhận được luồng không khí lành lạnh tràn vào. Da thịt cô mát dịu, không gian xung quanh như được thanh tẩy. Bên ngoài hiên, ánh điện màu vàng chập chờn khiến bóng đêm càng thêm liêu xiêu.
Vậy là tháng chín đã tới rồi, câu chuyện của cô đã viết được quá nửa. Tuy nhiên, Vũ luôn cảm thấy có điều gì đó không thể khỏa lấp được những ham muốn trong lòng. Cô không muốn cứ thế mà đi đến hồi kết. Những con người, những số phận bị tác động bởi thời gian. Họ già đi và chết đi như thế. Nhưng trong cuộc đời, họ đã từng nắm bắt được thứ gì? Vũ muốn viết một câu chuyện về khoảng thời gian đó của họ.
Cô muốn viết về một hoài niệm.
Chương 18
Nếu có ai đó hỏi tôi rằng: Tất cả mọi chuyện tôi viết đều xảy ra chứ ? Thì tôi sẽ mỉm cười nói với họ: Có thể, hoặc là không! Có một số người tự cho rằng nhân vật Vũ trong câu chuyện chính là tôi. Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng có những việc xảy ra không đúng như những gì tôi đã gặp. Thành ra có đôi lúc, cô ta đã đi con đường của riêng cô ấy.
Tôi không phải một nhà văn, tôi không có trí tưởng tưởng tốt. Tất cả những gì tôi viết ra tôi chắc chắn đã có người viết rồi. Còn nữa, tôi hay bị nhân vật dẫn lối, cho nên có đôi lúc không thể kiểm soát được con chữ của chính bản thân mình. Tôi viết một cách bản năng, luôn luôn không có cốt truyện. Tôi cứ đi, cứ đi như thế, đến lúc nào mệt mỏi thì tự bản thân sẽ dừng lại.
Vào một buổi sáng, Vân bất ngờ gọi điện cho tôi, giọng của cô ấy nghe rất tức giận. Cô ấy nói: “Vũ, tại sao cậu lại viết về bản thân mình như thế?”
Lúc ấy tôi vẫn đang nằm trong chăn, vì đêm qua tôi đã viết truyện rất muộn. Tôi không nhớ là tôi đã nằm xuống và ngủ lúc nào, tôi chỉ biết rằng lúc ấy tôi có nghe thấy tiếng gà gáy, không rõ thời gian ra sao.
Tôi đáp: “Cậu nghĩ đó là tớ à?”
“Ừ!”
“Tại sao?”
“Vũ này, chúng ta đừng nên giống nhau. Cậu phải thoát khỏi cô đơn, cậu đừng như tớ. Có được không?”
Tôi im lặng một lúc lâu, tôi đang suy nghĩ về những gì mà Vân đang nói. Tôi không biết, tôi không biết có nên dừng lại tất cả hay không, vì sự thực thì tôi cũng đang bị nhấn chìm. Khi viết truyện, tôi thấy rất cô đơn. Thậm chí, tôi từng nghĩ một ngày nào đó, bản thân sẽ như nhân vật trong truyện, không tin tưởng vào hạnh phúc được nữa. Tôi sẽ chỉ nhớ được một người đàn ông trong tâm tưởng, không hề biết mặt, cũng chưa bao giờ gặp, tất cả đều là tôi tự tưởng tượng ra mà thôi.
Tôi cười: “Vân ơi, chẳng phải cậu nói sẽ viết về một cuộc tình đã chết hay sao? Tớ cũng muốn viết về hành trình ly biệt của mình. Tớ thực sự thấy rất hoang mang, cũng rất trống rỗng. Mọi thứ của tớ cứ từng ngày tan đi như thế, tớ không cam nguyện. Tớ cần phải viết nó ra!”
“Cậu cũng luôn thiếu cảm giác an toàn như vậy sao?”
Tôi thần người một lúc, rồi nói: “Cậu có cho rằng cảm giác không an toàn và không tin tưởng giống nhau?”
…
Cảm giác không an toàn trong lòng cô giống như một ngọn lửa liu riu, không mãnh liệt, cũng chẳng thể dập tắt được. Nó cứ cháy như thế, tồn tại như thế. Rất lặng lẽ, âm thầm, khiến cô luôn cảm thấy bất an.
Từ lúc chia tay Dương Nguyễn, Vũ cảm thấy lo sợ. Cô cho rằng tất cả sẽ chỉ có như vậy, anh không hề nhớ gì về cô cả, cũng không muốn đến gặp
cô lần nữa. Vũ vẫn nhớ đến nụ hôn của anh, cô vẫn nhớ chiếc ôm chặt cứng như muốn ghì an cô ra làm ngàn mảnh ấy. Cô thực sự vẫn nhớ anh!
Vũ đứng dậy, đi đun nước để pha cà phê. Cô vừa đọc xong một cuốn tiểu thuyết, nội dung không mấy đặc sắc, tác giả có lẽ vẫn chưa từng trải qua cái gọi là đau khổ trong tình yêu. Tuy nhiên, qua cách viết, Vũ có thể thấy rằng cô ấy không cho tình yêu là đẹp. Cô ấy đang cố vùi dập nó, đang cô phủ nhận nó. Tất cả những gì mà Vũ cảm nhận được chỉ là mỏi mệt. Phải, rất mỏi mệt nhưng vẫn gắng gượng.
Nhân vật nam sẽ chết đi như vậy, không ai biết số phận của nhân vật nữ chính trong truyện sẽ ra sao. Rằng cô ấy sẽ tiếp tục yêu thương? Hay sẽ ôm lấy quá khứ đau buồn mà sống? Chắc có lẽ, câu trả lời đều lòng trong lòng mỗi người.
Pha cà phê xong, Vũ cầm tách ra ngoài hiên ngồi. Cô vẫn chưa trồng được bụi hoa mười giờ nào cả, cô vẫn chưa chuẩn bị mọi thứ. Cửa nhà bên vẫn đóng im lìm, Vũ không hề biết Liêm đã đi đâu trong những ngày qua. Anh ta là một người đàn ông bí ẩn, luôn luôn biến mất một cách vội vàng và thầm lặng như thế.
Cà phê hôm này có mùi vị rất đắng. Ngoài đắng ra thì không còn gì khác. Vũ thấy bụng mình bỗng dưng sôi lên, cô mới phát hiện ra là bản thân đang đói. Hóa ra cà phê đắng cũng là vì chuyện này. Vũ mỉm cười, cô vào nhà rồi đổ sạch cà phê xuống bồn rửa. Cô nghĩ mình cần phải ăn gì đó. Dạo gần đây cô ăn rất ít, thường cảm thấy mọi thứ rất buồn chán. Cô chợt nhớ tới ngày bé, từng rất thích món sườn xào chua ngọt của mẹ. Nước sốt rất ngọt, sườn thơm mùi tỏi và cà chua, khi ăn có thỏa mãn tới nỗi cảm giác như mọi thứ trên đời đều tan chảy. Vũ từng nghĩ sẽ không bao giờ chán ngán món ăn đó, nhưng giờ cô mới phát hiện, hóa ra đó chỉ là nhất thời. Cảm giác cũng sẽ cólúc rời bỏ ta.
Vũ rửa cốc và úp lên giá. Cuối cùng, cô quyết định sẽ ra tiệm ăn. Cầm theo vài mươi nghìn, cô đóng cửa và ra tiệm cơm bình dân ở gần đó.
Bà chủ là một người phụ nữ rất béo, khuôn mặt trông rất dữ tợn, đôi mày luôn chau lại. Bà ta săm môi màu mận chín, có giọng nói rất vang. Khi thấy Vũ, bà ta xới cơm ra một chiếc đĩa và nói cô hãy chọn món. Vũ nhìn những món ăn trong tủ kính, tất cả đã được chế biến xong xuôi. Món sườn xào chua ngọt không được đẹp màu cho lắm nằm ở bên trong góc. Vũ đưa tay chỉ vào nó. Bà chủ gặp cho cô hai miếng sườn, rồi nói cô hãy ăn thêm gì đó. Vũ chỉ vào đĩa rau muống xào, lạc rang và một chút củ cải muối. Xong xuôi, bà chủ đưa cho cô đĩa cơm và chúc cô ngon miệng.
Vũ tới một chiếc bàn, trên mặt bàn vẫn còn lớp bóng nhờn của dầu mỡ. Cô lấy giấy lau tạm rồi mới ngồi xuống ăn. Gạo ở tiệm cơm này ăn rất khô, phải nhai thật kỹ mới có thể nuốt được. Mấy chiếc bàn xung quanh là vài ba người công nhân, có lẽ họ cũng giống cô, đều không thể tự nấu cơm cho bản thân được. Khoảng vài năm trước, mẹ đã dạy cô rất nhiều trong việc nấu nướng. Đến tận bây giờ cô vẫn có thể nấu được, chỉ là không chịu nổi cảm giác ăn một mình trong yên lặng.
Ăn cơm xong, Vũ không về nhà ngay mà đi dạo ở một công viên cách nhà chừng vài trăm mét. Buổi chiều ở thành phố này nhiệt độ rất cao, thậm chí có cảm giác như không đủ khí để hít thở. Ở ngã tư, đám xe cộ không ngừng chen lấn. Đến lúc đèn chuyển màu, họ lại điên cuồng lao đi như một loài động vật hoang dã. Cứ tầm chiều là Vũ lại cảm thấy có rất nhiều thứ ở thành phố này không thể sánh được với Cẩm Phả của cô. Thành phố hiện đại bao giờ cũng tồn tại mặt tối. Còn thành phố của cô, mãi mãi vẫn chỉ là một thành phố tĩnh lặng và trầm màu.
Công viên không có nhiều người lắm, quang cảnh có phần lạnh lẽo và hoang vu. Vũ chọn một chiếc ghế đá và ngồi xuống đó. Phía trước là bờ hồ, phía trước nữa là một rừng thông. Nếu được đi dạo trong rừng thông đó hẳn là rất thoải mái. Thời còn đi học, cô giáo của Vũ đã từng nói không khí trong rừng thông bao giờ cũng trong lành hơn ở những nơi khác. Vũ đã quên mất lý do vì sao, chỉ còn nhớ đó là nơi khiến ta thấy thanh nhàn là đủ.
Ở một nơi giống như thế này, Vũ nhớ mình đã bắt gặp được một cảnh tượng hết sức ấm áp. Trên gióng xe đạp có một cô bé, người cha không ngừng kể chuyện. Ông kể chuyện về hồ nước ở công viên, rằng tại sao nó lại có. Nó nghiêng đầu nghe, chăm chú như đang nghe một câu chuyện cổ tích. Thi thoảng lại thích thú hỏi một câu ngây thơ rằng: “Vậy thì ở dưới đó có thủy cung không ba?”
“Có chứ. Bất kỳ đâu có nước thì đều có thủy cung.”
“Sẽ có tiên cá phải không ba?”
“Sẽ có.”
Vũ từng nghĩ, đó là thứ duy nhất mà cô bé đó có thể tin tưởng. Bởi người cho nó niềm tin đó chính là ba. Vũ nhìn xuống hồ nước, trong đôi mắt có rất nhiều tâm tư. Ở dưới đó hẳn là có thủy cung, chắc nó cũng mang một câu chuyện cho riêng mình.
Rồi Vũ lấy điện thoại, cô gọi điện cho Linh. Chuông vừa đổ hồi thứ hai thì cô bạn đã bắt máy, giọng nói rất vui mừng: “Tớ nghe đây.”
“Làm thế nào để gặp được Dương Nguyễn?” Vũ hỏi.
Phía bên kia chìm vào trầm mặc, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của Linh. Cô ấy đang nghĩ, có thật là Vũ đã phải lòng Dương Nguyễn rồi không? Nếu như vậy thì điều đó thật nguy hiểm! Linh hoảng hốt, cô phát hiện ra sai lầm lớn nhất của mình nằm ở đâu. Đó là chuyện chúng ta không bao giờ biết trước được, chúng ta không bao giờ có thể đoán trước được vận mệnh. Chỉ khi va phải tai kiếp, chúng ta mới tiếc nuối bằng cách tự oán trách bản thân.
Khoảng một phút sau, Linh ngập ngừng nói: “Cậu cần gặp anh ta để làm gì?”
“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ.”
“Vũ, cậu đừng nhớ gì về Dương Nguyễn nữa. Anh ta không phải người dành cho cậu đâu.”
Vũ cố chấp: “Cậu không trả lời tớ sao?”
Linh liền gắt lên: “Vũ!”
Vũ mím môi, cuối cùng cô dập máy. Cô không tức giận, nhưng cô cảm thấy Linh sẽ không thể cho cô biết làm thế nào để gặp được Dương Nguyễn. Linh là bạn của cô, nhưng có đôi khi cô lại thấy cô ấy rất xa cách. Cô ta không thể hiểu được tất cả những gì mà Vũ đang cảm nhận, cô ấy chỉ nghĩ theo những gì mà bản thân tự đặt ra thôi. Giữa hai người, đến tột cùng vẫn chỉ là bức tường khoảng cách do thời gian tạo dựng.
Vũ cứ đi lang thang suốt cả một buổi chiều, đến tận khi phố đã lên đèn cô vẫn không muốn về nhà. Căn nhà rộng lớn đó quá lạnh lẽo, nó khiến cô cảm thấy khiếp sợ. Hằng đêm Vũ vẫn thường kéo chăn qua đầu, nghĩ rằng chỉ vài tiếng là có thể thoát khỏi bóng tối này. Những giấc ngủ cứ thế vơi đi, đến khi có tiếng ồn ào đầu xóm là giật mình tỉnh dậy. Thật là lạ! Ngày xưa cô cứ nghĩ nỗi sợ bóng tối của mình là vì bị thế giới tâm linh ám ảnh. Còn bây giờ, cô lại sợ chính thế giới của mình. Con người đúng là càng lớn thì càng cô đơn.
Vũ đang đi trên một con đường lát gạch đỏ, những cây hoa sữa trồng ở đây không ngừng tỏa hương thơm khiến không khí trở nên rất ngột ngạt. Cô vội vã đi qua chúng, cẩn thận hít thở từng chút một. Cô cúi đầu xuống, đưa chân thật nhanh. Cảm giác như bản thân đang chạy trốn. Cứ dồn dập như thế, cho tới khi cô đứng trước một trung tâm thương mại. Vũ không định vào đó, cô chỉ đứng ở bên ngoài nhìn ánh đèn rực rỡ và tiếng nhạc rộn ràng ở bên trong. Khí lạnh của điều hòa tràn ra ngoài, giống như khoe mẽ cái sự hiện đại bên trong nó.
Cô thầm nghĩ, thành
phố hiện đại này ắt hẳn luôn phải che đậy một thứ gì đó.
Cánh cửa kính mở ra, Vũ nhìn thấy một người đàn ông khoác tay một cô gái trẻ bước xuống. Trông anh ta khá giống Dương Nguyễn, nhưng mái tóc thì bồng bềnh hơn. Có thể khi trong lòng đang nuôi giữ một người nào đó, bạn nhìn ai cũng sẽ thấy có điểm trùng lặp.
Vũ nhếch môi cười. Nếu như cô và Dương Nguyễn cứ thế mà kết thúc, thì có lẽ anh chính là người đàn ông trong tâm tưởng của cô. Anh sẽ là người đàn ông chỉ để nhớ mà không thể yêu được. Với người như thế, anh ta sẽ không bao giờ ôm lấy thế giới của cô dù chỉ một chút. Hay nói cách khác, anh chỉ là tai kiếp chứ không phải là định mệnhcủa cô.
Chương 19
Tháng chín đã tới, thành phố như chìm ngập trong sắc thu lành lạnh. Những cơn mưa hè đã dịu bớt, chừa lại chút ánh nắng nhạt màu. Vũ đang nghĩ, tháng này cô cần phải tìm một công việc mới. Ở tòa soạn vừa tuyển nhân sự, cô lại thấy mình bị chìm ngập bởi những con người khác. Có lẽ cô không hợp ở những nơi ồn ào và tràn đầy nhựa sống. Thế giới của cô phải là những nơi trầm màu. Hoặc là không có gì cả.
Vũ gọi điện về cho mẹ, cô nói bản thân đang rất tốt. Nói dối là một điều ai cũng cần phải học, đôi khi nó giúp cho chúng ta và cả những người thân của chúng ta an lòng. Mẹ dặn, con nhất định không được lao lực quá, cần phải chăm sóc tốt bản thân. Cô nói phải, chứ không nói vâng! Những lời mẹ nói bao giờ cũng được Vũ mặc định là dạy dỗ, còn sự quan tâm của mẹ bao giờ cũng được cô đồng hóa thành nghi hoặc và không tin tưởng. Mẹ rất giống Vũ, bà sẽ không bao giờ tin vào sự hài lòng của người khác và của chính bản thân mình. Đó không biết là sự cầu toàn hay là đa nghi.
Cuối tuần, thành phố như một quả cầu bị nhồi nhét đến căng phồng. Nó gần như muốn bùng nổ trong sự đông đúc, ồn ào và khói bụi. Vũ nghe thấy những tiếng gào từ sâu thẳm trong lòng thành phố. Nó muốn ai đó vỗ về hoặc là giang một vòng tay để nó ngả vào thật yên bình. Tuy nhiên, Vũ tự nói rằng thành phố rộng lớn như vậy, biết tìm đâu ra một người như thế chứ!
Cô đi khắp các ngõ ngách trong thành phố, chụp rất nhiều ảnh. Thời gian gần đây Vũ bỗng nhiên chán công việc viết báo của mình. Cô nhận chụp ảnh cho một tờ báo tuổi học trò. Vì chưa phải là cộng tác viên chính thức, nên lương vẫn phải tính theo sản phẩm.
Những khoảnh khắc mà Vũ chọn lựa thường là những khoảnh khắc muộn – Là những bức ảnh mà cô biết mình sẽ không bao giờ nắm giữ được điều quan trọng trong đó.. Là những bức ảnh mà vũ biết, cả cuộc đời này cô không thể bắt gặp lại được nữa. Chúng cần phải tan biến
Vũ nhớ mình còn giữ tấm ảnh của Liêm, tấm ảnh màu đen trắng. Lúc rửa ảnh cô còn nghĩ sẽ đưa nó cho anh vào một ngày không xa, hy vọng rằng anh ta sẽ thích nó. Nhưng gần nửa tháng nay, Liêm đã biến mất. Anh ấy không hề nói gì với cô, mà, có gì đâu để trao gửi cho nhau chứ. Trước đó Liêm từng nói, anh ấy không phải người thuộc về thế giới này. Anh ấy đến đây chỉ để yêu. Tuy nhiên, hạnh phúc lại quá ngắn ngủi, người con gái của Liêm đã thực sự tan biến vào bầu trời.
Vũ dừng chân lại ở một con phố, trên phố đông người qua lại. Có rất nhiều thứ khiến cô muốn bật khóc ngay lúc này. Cảnh, người, vật, nỗi buồn, hạnh phúc…và anh. Một người đã từng hát: “Anh xa khuất mờ, giữa phố người. Chuyện tình yêu…chỉ là giấc mơ thôi!”. Hóa ra tất cả những lý do khiến chúng ta sống cho đến thời điểm này chính là những giấc mộng đó. An Ni Bảo Bối từng nói, thế giới không hợp với ước mơ của chúng ta. Nhưng chúng ta lại không thể đang tâm vứt bỏ những mong ước lớn lao đó trong lòng. Thành ra cứ phải sống như thế, yếu ớt và mỏi mệt. Có lẽ cô ấy nói đúng, chúng ta chỉ là những người trần mắt thịt yếu ớt và mỏi mệt mà thôi.
Vũ đưa máy ảnh lên, liên tục bấm. Trong khoảng năm tấm, luôn xuất hiện một người đàn ông mặc áo phông trắng, quần jeans, đầu đinh, khuôn mặt góc cạnh và đang nhìn về phía ống kính. Anh ta đứng yên, giữa phố đông người. Lens làm mờ ngoại cảnh, chỉ hiện rõ người đàn ông ấy.
Cô từng nói: “Chúng ta có thể giữ liên lạc không?”
Anh từng trả lời: “Được!”
Cho đến bây giờ mới được gặp lại anh, nhưng khoảng cách lại ngỡ như mỗi người một đầu thế giới. Cô từng nghĩ, khi gặp lại anh nhất định phải chạy đến, ôm chầm lấy anh. Cô sẽ dùng tất cả sự cố chấp mà bản thân có để giữ anh lại bên đời. Đôi cánh trên vai anh bị cô nẹp chặt, mãi mãi không thể tự do được nữa. Chúng ta đôi khi phải ác độc với chính tình yêu của mình. Tuyệt tình và mãnh liệt, cho dù có phải làm tổn thương nhau. Điên cuồng như thế, đó mới chính là tình yêu mà chúng ta theo đuổi.
Từ trong ống kính, Vũ có thể thấy Dương Nguyễn đang bước lại về phía mình. Tấm áo trắng của anh sáng lòa trong nắng thu nhợt nhạt. Khuôn mặt lãnh cảm như đã trải qua hàng ngàn sự đời. Đôi mắt sâu thẳm như lòng đại dương. Làn môi bạc khẽ mím, sẵn sàng tức giận bất cứ lúc nào. Từ con người của anh, cô luôn luôn cảm thấy có gì đó rấ sạch sẽ và thanh khiết. Nhưng đó là một màu trắng tuyệt vọng.
Anh nói: “Tôi sẽ không dễ dừng lại bên cạnh một người con gái chỉ bởi vì tôi thích cô ta, hoặc cô ta thích tôi.”
Vũ buông máy ảnh, cả khuôn mặt ngập trong vẻ mỏi mệt. Có lẽ là do hôm nay cô đã đi rất nhiều. Phải, cô đã đi rất lâu mới có thể tìm thấy anh. Cô đáp: “Nếu em nói, em chỉ nhớ anh thôi thì sao? Chúng ta đều là những kẻ cô độc, đều hiểu rằng không thể chịu được cảm giác ở nguyên một chỗ.”
“Tôi thích đi đến một ngọn núi, có tuyết và gió lạnh. Tôi sẽ hút thuốc trên đó, hoặc là tự thiêu đốt đời mình.”
“Em không muốn biết về những dự định của anh, bởi vì chúng mãi mãi sẽ chỉ là những dự định. Nhưng em tin, anh cũng nhớ em như em đã làm vậy!”
Cả hai người cùng đứng nhìn nhau, thành phố đã thực sự bùng nổ cho cái sự nhét thêm này. Không phải vì căng thẳng và mỏi mệt, chỉ là thời gian chờ đợi đã quá lâu.
Dương Nguyễn nắm lấy tay cô, anh dẫn cô đi qua lòng đường, xe cộ đều không thể đâm xuyên qua họ. Trong thành phố này, bất kỳ ai cũng sẽ tự coi mình là sinh vật nhỏ bé, vô hình. Nhưng nếu có ai đó bên cạnh, họ sẽ chẳng quan hoài điều gì khác nữa.
Thật bất ngờ là Dương Nguyễn lại dẫn cô về nhà anh, nơi mà cô vẫn thường tự tưởng tượng. Cô đã từng nghĩ đến chiếc ghế mà anh ngồi, chiếc giường mà anh nằm, chúng nhất định sẽ có màu xám. Nhưng không, chúng đều bình thường như cuộc sống vốn dĩ. Dương Nguyễn sống trong một căn hộ cao cấp, Vũ không biết anh lại giàu có đến như vậy. Tất cả đồ đạc trong nhà đều rất đắt giá, chỉ có duy nhất người đàn ông này là không!
Vũ luôn cảm thấy Dương Nguyễn là một gã trai thầm lặng, ngoài vẻ cô độc thu hút ra thì không có điều gì khác. Phải, anh ta có thể được rất nhiều người con gái thích thú, nhưng với những người khác thìkhông. Sẽ không có ai chịu ở bên một kẻ suốt ngày chỉ im lìm như một loài động vật nguy hiểm cả. Như thế là quá tẻ nhạt, hoặc có thể là quá mạo hiểm!
“Em có vẻ không thích nơi này.” Dương Nguyễn châm một điếu thuốc, anh nhếch môi nói.
Vũ nhìn xung quanh, vẻ mặt vô cảm, chỉ có đôi mắt đen là sáng rỡ. “Không phải, nhưng em không ấn tượng.”
“Em luôn cần tìm một thứ khiến bản thân phải rung động hay sao?”
Nói đến đây, Dương Nguyễn bỗng nhiên nhìn vào chiếc máy ảnh đeo trên cổ của Vũ.
“Ừm, có lẽ vậy.”
Dương Nguyễn thở ra một làn khói, anh tựa người ra sau, đôi mắt khẽ nhắm hờ. Trên khuôn mặt của anh lộ rõ vẻ mâu thuẫn phức tạp. Dường như anh không quan tâm đến điều gì cả, mà dường như cũng rất lo sợ điều gì đó. Anh nói: “Nếu giờ tôi nói em hãy làm tình với tôi, thì em có ấn tượng không?”
Vũ im lặng, trong lòng cô không phải chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Cô rất bản năng và hoang dã. Cô yêu sự tự do, không toan tính. Cô muốn được anh vuốt ve
Bỗng nhiên, Vũ như người tỉnh mộng. Cô ngẩng đầu lên, thẫn thờ chừng năm giây rồi quay gót. Cô nhớ ra rồi, đã nhớ ra người đàn ông trong bóng tối đó là ai. Anh chính là người mà cô luôn nhớ đến, nhưng lại không hề biết mặt. Anh là người luôn ở trong bóng tối, tránh mọi ánh mắt của cô. Bất kể cô có chờ đợi anh bao lâu, anh cũng sẽ không bao giờ bước ra. Tàn đỏ từ điếu thuốc của anh nói cho cô biết, anh sẽ không thể đến bên cô như trong một cuốn tiểu thuyết nào đó. Hai người sẽ phải gặp nhau rồi lướt qua nhau đầy xa lạ.
Rồi cô và anh cùng tái ngộ trong một cơn say. Tất cả bản năng con người đều sẽ được trỗi dậy. Anh nắm lấy tay cô, nhìn cô, và vuốt ve cơ thể cô. Dục vọng trào dâng trong đôi mắt, sự hoang dã cắn nuốt lý trí, thứ còn lại chính là tự do.
Chương 17
Người đàn ông đó đứng trước Biển Xanh, dáng người cao lớn như một loài cổ thụ. Một tay giữ điếu thuốc trên miệng, còn một tay đặt trong túi quần. Anh ta nhìn về phía trước, cả thân người đều bất động. Chiếc áo phông màu trắng dính sát vào người, cô có thể cảm nhận được mồ hôi hòa lẫn với hương bạc hà dịu nhẹ của anh.
Rồi anh nhìn thấy cô, ở bên kia đường. Nhưng anh im lặng, như màn đêm đang bao trùm một nửa thế giới. Trong đôi mắt anh có những lo âu, mỏi mệt, những suy nghĩ của một người cô đơn. Cô biết, cô biết anh sẽ không đi đâu. Bởi khi cô nói về Cẩm Phả, anh chắc chắn sẽ đợi cô.
Rồi anh sang đường, vứt điếu thuốc mình đang hút xuống. Anh ôm chầm lấy Vũ, cái ôm siết cứng người cô lại. Anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn cuồng dã và cháy bỏng. Anh làm cô đau, nhưng cô không gạt anh ra. Đôi môi của anh vẫn còn hương vị của khói thuốc lá, còn có mùi của rượu. Tuy nhiên Vũ lại không hề thấy khó chịu với mùi vị đó. Với cô mà nói, tất cả những gì về anh cô đều cảm thấy quá mãnh liệt. Cô như bị hút vào trong đó.
Vũ đặt tay lên eo của anh, ngắm nhìn anh thật kỹ. Từ đầu mày cho tới cuối mắt đều được cô âm thầm ghi dấu lại. Vũ biết, rồi một ngày nào đó bọn họ sẽ phải xa nhau. Hoặc là chết, hoặc là chia ly. Vậy nên cô cần phải nhớ khuôn mặt của anh, từng chi tiết một, có như vậy thì cô mới không quên anh được.
“Anh chính là người ở chuyến xe bus ngày hôm đó phải không?” Vũ ngước nhìn anh vàhỏi.
Người đàn ông đó không nói gì, anh chỉ nắm chặt lấy bàn tay cô rồi kéo cô chạy đi. Trong màn đêm, gió lướt qua mặt khiến cô thấy ran rát. Anh ấy không hề nói gì cả, chỉ kéo cô chạy đi như thế. Bàn tay anh rộng lớn, khiến cô như lạc vào trong đó. Đây chính là thế giới của anh ư? Thế giới có bóng đêm trống rỗng, có ánh đèn đường phủ mờ ảo và có quán bar mang tên Biển Xanh. Thế giới của anh không hề hỗn độn. Thế giới của anh chỉ có sự tĩnh lặng và cô đơn!
Cả hai người chạy cho đến khi nào mệt mới dừng lại. Anh cúi gập người xuống, hơi thở dồn dập và vội vàng. Đôi mắt nhìn về phía trước, hoàn toàn không để ý đến cô. Vũ cũng im lặng, cô quyết định sẽ im lặng cho tới khi nào anh chịu mở lời với cô mới thôi.
“Tôi muốn đưa em đi, đến một nơi thật xa. Có thể giấu em vào giấc mơ cũng được, tôi không muốn em là sự thật.” Anh đã muốn nói với cô như thế, nhưng cuối cùng là vẫn không thể mở lời được. Mất một lúc lâu sau, đủ thời gian cho anh hút hết một điếu thuốc, anh mới nói: “Tôi sẽ đưa cô về nhà!”
Vũ nhìn anh đầy ngạc nhiên, nhưng cô cũng chỉ gật đầu đồng ý. Các ngón tay của anh vẫn bám chặt vào cổ tay của cô. Trong đôi mắt của anh, cô thấy được những suy nghĩ phức tạp đan xen. Có thể là anh đang đấu tranh tư tưởng. Anh muốn nói với Vũ điều gì đó, nhưng lại không biết dùng ngôn từ thế nào cho cô hiểu.
Hai người đi bộ, đi qua một cây cầu vượt, đi qua một cửa hàng bán đồ ăn đêm, đi qua một công viên…Đi qua rất nhiều thứ. Con đường dường như vô tận, cả hai cứ thế đi, cứ thế đi, không biết đâu mới là điểm dừng. Rồi anh dừng bước chân, quay lại nhìn cô. Anh rút một điếu thuốc ra, bàn tay run run bật lửa. Khói thuốc lại che mờ những bối rối trên khuôn mặt của anh. Vũ vẫn im lặng như màn đêm. Cô không muốn nói với anh bất kỳ điều gì cả, cô chỉ muốn anh hiểu rằng, anh là người mà cô vẫn luôn mong chờ.
“Nhà cô ở đâu thế? Và tại sao chúng ta lại hành động như những đứa trẻ thế này?”
“Anh tên gì?”
“Cô tên gì?”
“Tôi tên Vũ.”
“Tôi tên Dương Nguyễn!”
Vũ im lặng, vì cái tên của anh. Cô thích nó, rất thích! Giống như cảm giác được nhìn thấy món đồ mà mình ưng ý. Cảm giác ham muốn, vui sướng tột cùng. Không phải lúc nào chúng ta cũng có cảm giác hài lòng, không phải lúc nào chúng ta cũng tìm được thứ mà bản thân luôn tìm kiếm. Chính vì vậy, khi nó xuất hiện, cô giống như đã bị thôi miên. Cô hoàn toàn thấy nó đẹp, về tất cả mọi thứ.
Dương Nguyễn, cô thích anh!
“Hãy đưa tôi về nhà! Tôi sẽ chỉ đường cho anh.” Vũ mỉm cười nói.
Thế rồi hai người lại đi. Trong suốt quãng đường, cả hai vẫn không biết phải nói gì với nhau. Nụ hôn cuồng dã vừa rồi của anh giống như một cơn gió, không ai còn nhớ gì về nó nữa cả. Hoặc nếu có nhớ, cũng là nhắc cho bản thân nghe thôi.
Dương Nguyễn vẫn hút thuốc, khói thuốc lẩn quất vào trong không khí, thi thoảng nó khiến Vũ hít phải. Cô đi bên cạnh anh, thấy bản thân như được bảo vệ. Khi đến đầu xóm, cô vươn tay lên hái một bông hoa giấy. Vũ thích những bông hoa có màu này, nó giống như màu của hoa mười giờ - hồng đỏ. Vũ ngắm nhìn, rồi đặt nó vào lòng bàn tay mình và bóp nát. Rồi một lúc nào đó, hạnh phúc cũng sẽ bị chính cô giết chết
như thế. Chúng ta đang càng ngày càng nhấn chìm cuộc đời nhau, tận khi chết mới có thể kết thúc mọi khổ đau trong lòng.
Vũ để điện ngoài hiên, ánh điện màu vàng chiếu le lói ra con đường bên ngoài. Nhà của Liêm mấy ngày hôm nay đều tối om như thế, có lẽ anh ta lại đi đâu đó rồi. Lúc bước đến trước cổng, Vũ xoay người lại nhìn Dương Nguyễn. Rồi cô mạnh dạn đưa tay lên kẹp lấy điếu thuốc của anh. Đôi môi anh hơi mở, để Vũ lấy đi điếu thuốc, rồi lại để cô vứt nó đi rất tự nhiên như thế. Anh ta không hề tức giận, cũng không biểu hiện bất cứ điều gì. Anh chỉ nhìn cô, ánh nhìn cô độc và có gì đó rất tuyệt vọng.
Vũ nói: “Nguyễn này, chúng ta có thể giữ liên lạc không?”
Anh gật đầu: “Được.”
Cô cũng nói: “Được.”
Rồi Nguyễn ra về, không hề có một lời từ biệt. Vũ cũng không nói gì cả, cô chỉ đứng lặng nhìn bóng lưng của anh. Bây giờ đã là khoảng ba giờ sáng, sao trên trời như kim cương lấp lánh. Cô ngẩng đầu lên, trời đêm bao giờ cũng hoa lệ đến lạnh lẽo như thế. Có một đợt Vũ từng nghĩ, nếu như ai chết cũng trở thành một vì sao như thế, vậy thì ai mới là người nhận được sự ấm áp của ông trời? Không, có lẽ chúng ta chỉ là đang ảo tưởng ra một điều gì đó. Chúng ta đang lạc giữa đời nhau!
…
Những ngày sau đó, Thắng không hề có bất cứ biểu hiện gì với cô nữa. Buổi hẹn đợt trước cũng coi như chưa từng xảy ra. Anh ta hẳn là đã thấy được tình cảm của cô, hẳn là thấy sự tuyệ vọng trong những cô gắng của mình. Dù sao thì như vậy cũng tốt, ít nhất là cô có thể thôi áy náy về sự hờ hững của bản thân. Nghe đâu Thắng mới quen được một cô bé trong tòa soạn, đang thử việc. Vũ cười. Tình yêu luôn luôn tới bất chợt, mà tàn lụi cũng mau. Bạn phải biết nắm lấy cơ hội, như vậy mới khiến bản thân không phải tiếc nuối.
Tuấn nói với cô rằng: “Chúng ta giống như những hạt bụi, luôn luôn để bản thân phiêu dạt. Đến khi chúng ta va phải nhau, mới tự cho rằng ấy là định mệnh.”
Vũ gõ lách cách đáp lại: “Anh nói đúng, tôi cũng từng nghĩ mình là một hạt bụi. Nhưng nếu như tôi va phải định mệnh của mình, thì tôi chắc chắn sẽ tan biến.”
“Cô không tin vào tình yêu của bản thân?”
“Phải, tôi luôn nghĩ hạnh phúc rất ngắn ngủi. Chúng ta chỉ là con người, chúng ta có giới hạn, cũng như một hạt bụi thôi.”
Tuấn gõ một icon với khuôn mặt thời dài cho Vũ, điều ấy khiến cô phải bật cười. Vũ đã kể rất nhiều chuyện cho anh nghe. Cô coi anh như một người bạn thực sự. Một người bạn đối với Vũ là một người có thể lắng nghe cô nói và im lặng. Có thể giữa hai người luôn tồn tại một khoảng cách nào đó, nhưng cô nghĩ bạn bè luôn luôn là như thế. Họ chỉ có thể ở bên cạnh nhau, chứ không thể hòa làm một với nhau. Đó là sự khác biệt giữa tình bạn và tình yêu.
Có lẽ Tuấn nghĩ cô là một con người tiêu cực, luôn luôn nhìn mọi thứ bằng một đôi mắt ủ rũ và đau buồn. Nhưng Vũ thì nghĩ, bản thân cô không hẳn là tiêu cực. Cô chỉ quáhiện thực mà thôi. Cô cũng có khát khao hạnh phúc, cũng sợ chết, nhưng cô luôn nghĩ bản thân mình không đủ sức để giữ lại mọi thứ ở bên người mãi mãi. Suy cho cùng, cô chỉ là một kẻ kém cỏi.
“Tuấn này, liệu tôi có thể hạnh phúc được không?” Vũ hỏi.
“Chừng nào cô chịu tin vào bản thân mình. Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết nắm giữ nó.”
Vũ yên lặng, những bức tường xung quanh cũng như im lặng hỏi cô. Cô có phải là người biết nắm giữ hạnh phúc? Không, như đã nói, cô chỉ là một hạt bụi. Với hạnh phúc của bản thân cô còn hoang mang thì làm sao có thể nắm giữ nó được! Vũ luôn nghĩ, hạnh phúc chỉ là ảo ảnh, chỉ là một giấc mơ. Đến khi cô tỉnh dậy, mọi thứ sẽ lại trở về vị trí cũ. Cũng giống như chuyện của ba mẹ cô, sau hai mươi năm, họ tỉnh dậy và thấy mọi thứ đều hoang tàn. Chúng ta đâu thể giữ được ai đó bên mình mãi mãi? Đến một lúc nào đó, đến giới hạn của nó, tất cả sẽ đều tan biến như ảo ảnh mà thôi.
Màn đêm bên ngoài lại xuất hiện một cơn mưa, những cơn mưa cuối cùng của mùa hạ. Ngồi bên cửa sổ, Vũ có thể cảm nhận được luồng không khí lành lạnh tràn vào. Da thịt cô mát dịu, không gian xung quanh như được thanh tẩy. Bên ngoài hiên, ánh điện màu vàng chập chờn khiến bóng đêm càng thêm liêu xiêu.
Vậy là tháng chín đã tới rồi, câu chuyện của cô đã viết được quá nửa. Tuy nhiên, Vũ luôn cảm thấy có điều gì đó không thể khỏa lấp được những ham muốn trong lòng. Cô không muốn cứ thế mà đi đến hồi kết. Những con người, những số phận bị tác động bởi thời gian. Họ già đi và chết đi như thế. Nhưng trong cuộc đời, họ đã từng nắm bắt được thứ gì? Vũ muốn viết một câu chuyện về khoảng thời gian đó của họ.
Cô muốn viết về một hoài niệm.
Chương 18
Nếu có ai đó hỏi tôi rằng: Tất cả mọi chuyện tôi viết đều xảy ra chứ ? Thì tôi sẽ mỉm cười nói với họ: Có thể, hoặc là không! Có một số người tự cho rằng nhân vật Vũ trong câu chuyện chính là tôi. Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng có những việc xảy ra không đúng như những gì tôi đã gặp. Thành ra có đôi lúc, cô ta đã đi con đường của riêng cô ấy.
Tôi không phải một nhà văn, tôi không có trí tưởng tưởng tốt. Tất cả những gì tôi viết ra tôi chắc chắn đã có người viết rồi. Còn nữa, tôi hay bị nhân vật dẫn lối, cho nên có đôi lúc không thể kiểm soát được con chữ của chính bản thân mình. Tôi viết một cách bản năng, luôn luôn không có cốt truyện. Tôi cứ đi, cứ đi như thế, đến lúc nào mệt mỏi thì tự bản thân sẽ dừng lại.
Vào một buổi sáng, Vân bất ngờ gọi điện cho tôi, giọng của cô ấy nghe rất tức giận. Cô ấy nói: “Vũ, tại sao cậu lại viết về bản thân mình như thế?”
Lúc ấy tôi vẫn đang nằm trong chăn, vì đêm qua tôi đã viết truyện rất muộn. Tôi không nhớ là tôi đã nằm xuống và ngủ lúc nào, tôi chỉ biết rằng lúc ấy tôi có nghe thấy tiếng gà gáy, không rõ thời gian ra sao.
Tôi đáp: “Cậu nghĩ đó là tớ à?”
“Ừ!”
“Tại sao?”
“Vũ này, chúng ta đừng nên giống nhau. Cậu phải thoát khỏi cô đơn, cậu đừng như tớ. Có được không?”
Tôi im lặng một lúc lâu, tôi đang suy nghĩ về những gì mà Vân đang nói. Tôi không biết, tôi không biết có nên dừng lại tất cả hay không, vì sự thực thì tôi cũng đang bị nhấn chìm. Khi viết truyện, tôi thấy rất cô đơn. Thậm chí, tôi từng nghĩ một ngày nào đó, bản thân sẽ như nhân vật trong truyện, không tin tưởng vào hạnh phúc được nữa. Tôi sẽ chỉ nhớ được một người đàn ông trong tâm tưởng, không hề biết mặt, cũng chưa bao giờ gặp, tất cả đều là tôi tự tưởng tượng ra mà thôi.
Tôi cười: “Vân ơi, chẳng phải cậu nói sẽ viết về một cuộc tình đã chết hay sao? Tớ cũng muốn viết về hành trình ly biệt của mình. Tớ thực sự thấy rất hoang mang, cũng rất trống rỗng. Mọi thứ của tớ cứ từng ngày tan đi như thế, tớ không cam nguyện. Tớ cần phải viết nó ra!”
“Cậu cũng luôn thiếu cảm giác an toàn như vậy sao?”
Tôi thần người một lúc, rồi nói: “Cậu có cho rằng cảm giác không an toàn và không tin tưởng giống nhau?”
…
Cảm giác không an toàn trong lòng cô giống như một ngọn lửa liu riu, không mãnh liệt, cũng chẳng thể dập tắt được. Nó cứ cháy như thế, tồn tại như thế. Rất lặng lẽ, âm thầm, khiến cô luôn cảm thấy bất an.
Từ lúc chia tay Dương Nguyễn, Vũ cảm thấy lo sợ. Cô cho rằng tất cả sẽ chỉ có như vậy, anh không hề nhớ gì về cô cả, cũng không muốn đến gặp
cô lần nữa. Vũ vẫn nhớ đến nụ hôn của anh, cô vẫn nhớ chiếc ôm chặt cứng như muốn ghì an cô ra làm ngàn mảnh ấy. Cô thực sự vẫn nhớ anh!
Vũ đứng dậy, đi đun nước để pha cà phê. Cô vừa đọc xong một cuốn tiểu thuyết, nội dung không mấy đặc sắc, tác giả có lẽ vẫn chưa từng trải qua cái gọi là đau khổ trong tình yêu. Tuy nhiên, qua cách viết, Vũ có thể thấy rằng cô ấy không cho tình yêu là đẹp. Cô ấy đang cố vùi dập nó, đang cô phủ nhận nó. Tất cả những gì mà Vũ cảm nhận được chỉ là mỏi mệt. Phải, rất mỏi mệt nhưng vẫn gắng gượng.
Nhân vật nam sẽ chết đi như vậy, không ai biết số phận của nhân vật nữ chính trong truyện sẽ ra sao. Rằng cô ấy sẽ tiếp tục yêu thương? Hay sẽ ôm lấy quá khứ đau buồn mà sống? Chắc có lẽ, câu trả lời đều lòng trong lòng mỗi người.
Pha cà phê xong, Vũ cầm tách ra ngoài hiên ngồi. Cô vẫn chưa trồng được bụi hoa mười giờ nào cả, cô vẫn chưa chuẩn bị mọi thứ. Cửa nhà bên vẫn đóng im lìm, Vũ không hề biết Liêm đã đi đâu trong những ngày qua. Anh ta là một người đàn ông bí ẩn, luôn luôn biến mất một cách vội vàng và thầm lặng như thế.
Cà phê hôm này có mùi vị rất đắng. Ngoài đắng ra thì không còn gì khác. Vũ thấy bụng mình bỗng dưng sôi lên, cô mới phát hiện ra là bản thân đang đói. Hóa ra cà phê đắng cũng là vì chuyện này. Vũ mỉm cười, cô vào nhà rồi đổ sạch cà phê xuống bồn rửa. Cô nghĩ mình cần phải ăn gì đó. Dạo gần đây cô ăn rất ít, thường cảm thấy mọi thứ rất buồn chán. Cô chợt nhớ tới ngày bé, từng rất thích món sườn xào chua ngọt của mẹ. Nước sốt rất ngọt, sườn thơm mùi tỏi và cà chua, khi ăn có thỏa mãn tới nỗi cảm giác như mọi thứ trên đời đều tan chảy. Vũ từng nghĩ sẽ không bao giờ chán ngán món ăn đó, nhưng giờ cô mới phát hiện, hóa ra đó chỉ là nhất thời. Cảm giác cũng sẽ cólúc rời bỏ ta.
Vũ rửa cốc và úp lên giá. Cuối cùng, cô quyết định sẽ ra tiệm ăn. Cầm theo vài mươi nghìn, cô đóng cửa và ra tiệm cơm bình dân ở gần đó.
Bà chủ là một người phụ nữ rất béo, khuôn mặt trông rất dữ tợn, đôi mày luôn chau lại. Bà ta săm môi màu mận chín, có giọng nói rất vang. Khi thấy Vũ, bà ta xới cơm ra một chiếc đĩa và nói cô hãy chọn món. Vũ nhìn những món ăn trong tủ kính, tất cả đã được chế biến xong xuôi. Món sườn xào chua ngọt không được đẹp màu cho lắm nằm ở bên trong góc. Vũ đưa tay chỉ vào nó. Bà chủ gặp cho cô hai miếng sườn, rồi nói cô hãy ăn thêm gì đó. Vũ chỉ vào đĩa rau muống xào, lạc rang và một chút củ cải muối. Xong xuôi, bà chủ đưa cho cô đĩa cơm và chúc cô ngon miệng.
Vũ tới một chiếc bàn, trên mặt bàn vẫn còn lớp bóng nhờn của dầu mỡ. Cô lấy giấy lau tạm rồi mới ngồi xuống ăn. Gạo ở tiệm cơm này ăn rất khô, phải nhai thật kỹ mới có thể nuốt được. Mấy chiếc bàn xung quanh là vài ba người công nhân, có lẽ họ cũng giống cô, đều không thể tự nấu cơm cho bản thân được. Khoảng vài năm trước, mẹ đã dạy cô rất nhiều trong việc nấu nướng. Đến tận bây giờ cô vẫn có thể nấu được, chỉ là không chịu nổi cảm giác ăn một mình trong yên lặng.
Ăn cơm xong, Vũ không về nhà ngay mà đi dạo ở một công viên cách nhà chừng vài trăm mét. Buổi chiều ở thành phố này nhiệt độ rất cao, thậm chí có cảm giác như không đủ khí để hít thở. Ở ngã tư, đám xe cộ không ngừng chen lấn. Đến lúc đèn chuyển màu, họ lại điên cuồng lao đi như một loài động vật hoang dã. Cứ tầm chiều là Vũ lại cảm thấy có rất nhiều thứ ở thành phố này không thể sánh được với Cẩm Phả của cô. Thành phố hiện đại bao giờ cũng tồn tại mặt tối. Còn thành phố của cô, mãi mãi vẫn chỉ là một thành phố tĩnh lặng và trầm màu.
Công viên không có nhiều người lắm, quang cảnh có phần lạnh lẽo và hoang vu. Vũ chọn một chiếc ghế đá và ngồi xuống đó. Phía trước là bờ hồ, phía trước nữa là một rừng thông. Nếu được đi dạo trong rừng thông đó hẳn là rất thoải mái. Thời còn đi học, cô giáo của Vũ đã từng nói không khí trong rừng thông bao giờ cũng trong lành hơn ở những nơi khác. Vũ đã quên mất lý do vì sao, chỉ còn nhớ đó là nơi khiến ta thấy thanh nhàn là đủ.
Ở một nơi giống như thế này, Vũ nhớ mình đã bắt gặp được một cảnh tượng hết sức ấm áp. Trên gióng xe đạp có một cô bé, người cha không ngừng kể chuyện. Ông kể chuyện về hồ nước ở công viên, rằng tại sao nó lại có. Nó nghiêng đầu nghe, chăm chú như đang nghe một câu chuyện cổ tích. Thi thoảng lại thích thú hỏi một câu ngây thơ rằng: “Vậy thì ở dưới đó có thủy cung không ba?”
“Có chứ. Bất kỳ đâu có nước thì đều có thủy cung.”
“Sẽ có tiên cá phải không ba?”
“Sẽ có.”
Vũ từng nghĩ, đó là thứ duy nhất mà cô bé đó có thể tin tưởng. Bởi người cho nó niềm tin đó chính là ba. Vũ nhìn xuống hồ nước, trong đôi mắt có rất nhiều tâm tư. Ở dưới đó hẳn là có thủy cung, chắc nó cũng mang một câu chuyện cho riêng mình.
Rồi Vũ lấy điện thoại, cô gọi điện cho Linh. Chuông vừa đổ hồi thứ hai thì cô bạn đã bắt máy, giọng nói rất vui mừng: “Tớ nghe đây.”
“Làm thế nào để gặp được Dương Nguyễn?” Vũ hỏi.
Phía bên kia chìm vào trầm mặc, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của Linh. Cô ấy đang nghĩ, có thật là Vũ đã phải lòng Dương Nguyễn rồi không? Nếu như vậy thì điều đó thật nguy hiểm! Linh hoảng hốt, cô phát hiện ra sai lầm lớn nhất của mình nằm ở đâu. Đó là chuyện chúng ta không bao giờ biết trước được, chúng ta không bao giờ có thể đoán trước được vận mệnh. Chỉ khi va phải tai kiếp, chúng ta mới tiếc nuối bằng cách tự oán trách bản thân.
Khoảng một phút sau, Linh ngập ngừng nói: “Cậu cần gặp anh ta để làm gì?”
“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ.”
“Vũ, cậu đừng nhớ gì về Dương Nguyễn nữa. Anh ta không phải người dành cho cậu đâu.”
Vũ cố chấp: “Cậu không trả lời tớ sao?”
Linh liền gắt lên: “Vũ!”
Vũ mím môi, cuối cùng cô dập máy. Cô không tức giận, nhưng cô cảm thấy Linh sẽ không thể cho cô biết làm thế nào để gặp được Dương Nguyễn. Linh là bạn của cô, nhưng có đôi khi cô lại thấy cô ấy rất xa cách. Cô ta không thể hiểu được tất cả những gì mà Vũ đang cảm nhận, cô ấy chỉ nghĩ theo những gì mà bản thân tự đặt ra thôi. Giữa hai người, đến tột cùng vẫn chỉ là bức tường khoảng cách do thời gian tạo dựng.
Vũ cứ đi lang thang suốt cả một buổi chiều, đến tận khi phố đã lên đèn cô vẫn không muốn về nhà. Căn nhà rộng lớn đó quá lạnh lẽo, nó khiến cô cảm thấy khiếp sợ. Hằng đêm Vũ vẫn thường kéo chăn qua đầu, nghĩ rằng chỉ vài tiếng là có thể thoát khỏi bóng tối này. Những giấc ngủ cứ thế vơi đi, đến khi có tiếng ồn ào đầu xóm là giật mình tỉnh dậy. Thật là lạ! Ngày xưa cô cứ nghĩ nỗi sợ bóng tối của mình là vì bị thế giới tâm linh ám ảnh. Còn bây giờ, cô lại sợ chính thế giới của mình. Con người đúng là càng lớn thì càng cô đơn.
Vũ đang đi trên một con đường lát gạch đỏ, những cây hoa sữa trồng ở đây không ngừng tỏa hương thơm khiến không khí trở nên rất ngột ngạt. Cô vội vã đi qua chúng, cẩn thận hít thở từng chút một. Cô cúi đầu xuống, đưa chân thật nhanh. Cảm giác như bản thân đang chạy trốn. Cứ dồn dập như thế, cho tới khi cô đứng trước một trung tâm thương mại. Vũ không định vào đó, cô chỉ đứng ở bên ngoài nhìn ánh đèn rực rỡ và tiếng nhạc rộn ràng ở bên trong. Khí lạnh của điều hòa tràn ra ngoài, giống như khoe mẽ cái sự hiện đại bên trong nó.
Cô thầm nghĩ, thành
phố hiện đại này ắt hẳn luôn phải che đậy một thứ gì đó.
Cánh cửa kính mở ra, Vũ nhìn thấy một người đàn ông khoác tay một cô gái trẻ bước xuống. Trông anh ta khá giống Dương Nguyễn, nhưng mái tóc thì bồng bềnh hơn. Có thể khi trong lòng đang nuôi giữ một người nào đó, bạn nhìn ai cũng sẽ thấy có điểm trùng lặp.
Vũ nhếch môi cười. Nếu như cô và Dương Nguyễn cứ thế mà kết thúc, thì có lẽ anh chính là người đàn ông trong tâm tưởng của cô. Anh sẽ là người đàn ông chỉ để nhớ mà không thể yêu được. Với người như thế, anh ta sẽ không bao giờ ôm lấy thế giới của cô dù chỉ một chút. Hay nói cách khác, anh chỉ là tai kiếp chứ không phải là định mệnhcủa cô.
Chương 19
Tháng chín đã tới, thành phố như chìm ngập trong sắc thu lành lạnh. Những cơn mưa hè đã dịu bớt, chừa lại chút ánh nắng nhạt màu. Vũ đang nghĩ, tháng này cô cần phải tìm một công việc mới. Ở tòa soạn vừa tuyển nhân sự, cô lại thấy mình bị chìm ngập bởi những con người khác. Có lẽ cô không hợp ở những nơi ồn ào và tràn đầy nhựa sống. Thế giới của cô phải là những nơi trầm màu. Hoặc là không có gì cả.
Vũ gọi điện về cho mẹ, cô nói bản thân đang rất tốt. Nói dối là một điều ai cũng cần phải học, đôi khi nó giúp cho chúng ta và cả những người thân của chúng ta an lòng. Mẹ dặn, con nhất định không được lao lực quá, cần phải chăm sóc tốt bản thân. Cô nói phải, chứ không nói vâng! Những lời mẹ nói bao giờ cũng được Vũ mặc định là dạy dỗ, còn sự quan tâm của mẹ bao giờ cũng được cô đồng hóa thành nghi hoặc và không tin tưởng. Mẹ rất giống Vũ, bà sẽ không bao giờ tin vào sự hài lòng của người khác và của chính bản thân mình. Đó không biết là sự cầu toàn hay là đa nghi.
Cuối tuần, thành phố như một quả cầu bị nhồi nhét đến căng phồng. Nó gần như muốn bùng nổ trong sự đông đúc, ồn ào và khói bụi. Vũ nghe thấy những tiếng gào từ sâu thẳm trong lòng thành phố. Nó muốn ai đó vỗ về hoặc là giang một vòng tay để nó ngả vào thật yên bình. Tuy nhiên, Vũ tự nói rằng thành phố rộng lớn như vậy, biết tìm đâu ra một người như thế chứ!
Cô đi khắp các ngõ ngách trong thành phố, chụp rất nhiều ảnh. Thời gian gần đây Vũ bỗng nhiên chán công việc viết báo của mình. Cô nhận chụp ảnh cho một tờ báo tuổi học trò. Vì chưa phải là cộng tác viên chính thức, nên lương vẫn phải tính theo sản phẩm.
Những khoảnh khắc mà Vũ chọn lựa thường là những khoảnh khắc muộn – Là những bức ảnh mà cô biết mình sẽ không bao giờ nắm giữ được điều quan trọng trong đó.. Là những bức ảnh mà vũ biết, cả cuộc đời này cô không thể bắt gặp lại được nữa. Chúng cần phải tan biến
Vũ nhớ mình còn giữ tấm ảnh của Liêm, tấm ảnh màu đen trắng. Lúc rửa ảnh cô còn nghĩ sẽ đưa nó cho anh vào một ngày không xa, hy vọng rằng anh ta sẽ thích nó. Nhưng gần nửa tháng nay, Liêm đã biến mất. Anh ấy không hề nói gì với cô, mà, có gì đâu để trao gửi cho nhau chứ. Trước đó Liêm từng nói, anh ấy không phải người thuộc về thế giới này. Anh ấy đến đây chỉ để yêu. Tuy nhiên, hạnh phúc lại quá ngắn ngủi, người con gái của Liêm đã thực sự tan biến vào bầu trời.
Vũ dừng chân lại ở một con phố, trên phố đông người qua lại. Có rất nhiều thứ khiến cô muốn bật khóc ngay lúc này. Cảnh, người, vật, nỗi buồn, hạnh phúc…và anh. Một người đã từng hát: “Anh xa khuất mờ, giữa phố người. Chuyện tình yêu…chỉ là giấc mơ thôi!”. Hóa ra tất cả những lý do khiến chúng ta sống cho đến thời điểm này chính là những giấc mộng đó. An Ni Bảo Bối từng nói, thế giới không hợp với ước mơ của chúng ta. Nhưng chúng ta lại không thể đang tâm vứt bỏ những mong ước lớn lao đó trong lòng. Thành ra cứ phải sống như thế, yếu ớt và mỏi mệt. Có lẽ cô ấy nói đúng, chúng ta chỉ là những người trần mắt thịt yếu ớt và mỏi mệt mà thôi.
Vũ đưa máy ảnh lên, liên tục bấm. Trong khoảng năm tấm, luôn xuất hiện một người đàn ông mặc áo phông trắng, quần jeans, đầu đinh, khuôn mặt góc cạnh và đang nhìn về phía ống kính. Anh ta đứng yên, giữa phố đông người. Lens làm mờ ngoại cảnh, chỉ hiện rõ người đàn ông ấy.
Cô từng nói: “Chúng ta có thể giữ liên lạc không?”
Anh từng trả lời: “Được!”
Cho đến bây giờ mới được gặp lại anh, nhưng khoảng cách lại ngỡ như mỗi người một đầu thế giới. Cô từng nghĩ, khi gặp lại anh nhất định phải chạy đến, ôm chầm lấy anh. Cô sẽ dùng tất cả sự cố chấp mà bản thân có để giữ anh lại bên đời. Đôi cánh trên vai anh bị cô nẹp chặt, mãi mãi không thể tự do được nữa. Chúng ta đôi khi phải ác độc với chính tình yêu của mình. Tuyệt tình và mãnh liệt, cho dù có phải làm tổn thương nhau. Điên cuồng như thế, đó mới chính là tình yêu mà chúng ta theo đuổi.
Từ trong ống kính, Vũ có thể thấy Dương Nguyễn đang bước lại về phía mình. Tấm áo trắng của anh sáng lòa trong nắng thu nhợt nhạt. Khuôn mặt lãnh cảm như đã trải qua hàng ngàn sự đời. Đôi mắt sâu thẳm như lòng đại dương. Làn môi bạc khẽ mím, sẵn sàng tức giận bất cứ lúc nào. Từ con người của anh, cô luôn luôn cảm thấy có gì đó rấ sạch sẽ và thanh khiết. Nhưng đó là một màu trắng tuyệt vọng.
Anh nói: “Tôi sẽ không dễ dừng lại bên cạnh một người con gái chỉ bởi vì tôi thích cô ta, hoặc cô ta thích tôi.”
Vũ buông máy ảnh, cả khuôn mặt ngập trong vẻ mỏi mệt. Có lẽ là do hôm nay cô đã đi rất nhiều. Phải, cô đã đi rất lâu mới có thể tìm thấy anh. Cô đáp: “Nếu em nói, em chỉ nhớ anh thôi thì sao? Chúng ta đều là những kẻ cô độc, đều hiểu rằng không thể chịu được cảm giác ở nguyên một chỗ.”
“Tôi thích đi đến một ngọn núi, có tuyết và gió lạnh. Tôi sẽ hút thuốc trên đó, hoặc là tự thiêu đốt đời mình.”
“Em không muốn biết về những dự định của anh, bởi vì chúng mãi mãi sẽ chỉ là những dự định. Nhưng em tin, anh cũng nhớ em như em đã làm vậy!”
Cả hai người cùng đứng nhìn nhau, thành phố đã thực sự bùng nổ cho cái sự nhét thêm này. Không phải vì căng thẳng và mỏi mệt, chỉ là thời gian chờ đợi đã quá lâu.
Dương Nguyễn nắm lấy tay cô, anh dẫn cô đi qua lòng đường, xe cộ đều không thể đâm xuyên qua họ. Trong thành phố này, bất kỳ ai cũng sẽ tự coi mình là sinh vật nhỏ bé, vô hình. Nhưng nếu có ai đó bên cạnh, họ sẽ chẳng quan hoài điều gì khác nữa.
Thật bất ngờ là Dương Nguyễn lại dẫn cô về nhà anh, nơi mà cô vẫn thường tự tưởng tượng. Cô đã từng nghĩ đến chiếc ghế mà anh ngồi, chiếc giường mà anh nằm, chúng nhất định sẽ có màu xám. Nhưng không, chúng đều bình thường như cuộc sống vốn dĩ. Dương Nguyễn sống trong một căn hộ cao cấp, Vũ không biết anh lại giàu có đến như vậy. Tất cả đồ đạc trong nhà đều rất đắt giá, chỉ có duy nhất người đàn ông này là không!
Vũ luôn cảm thấy Dương Nguyễn là một gã trai thầm lặng, ngoài vẻ cô độc thu hút ra thì không có điều gì khác. Phải, anh ta có thể được rất nhiều người con gái thích thú, nhưng với những người khác thìkhông. Sẽ không có ai chịu ở bên một kẻ suốt ngày chỉ im lìm như một loài động vật nguy hiểm cả. Như thế là quá tẻ nhạt, hoặc có thể là quá mạo hiểm!
“Em có vẻ không thích nơi này.” Dương Nguyễn châm một điếu thuốc, anh nhếch môi nói.
Vũ nhìn xung quanh, vẻ mặt vô cảm, chỉ có đôi mắt đen là sáng rỡ. “Không phải, nhưng em không ấn tượng.”
“Em luôn cần tìm một thứ khiến bản thân phải rung động hay sao?”
Nói đến đây, Dương Nguyễn bỗng nhiên nhìn vào chiếc máy ảnh đeo trên cổ của Vũ.
“Ừm, có lẽ vậy.”
Dương Nguyễn thở ra một làn khói, anh tựa người ra sau, đôi mắt khẽ nhắm hờ. Trên khuôn mặt của anh lộ rõ vẻ mâu thuẫn phức tạp. Dường như anh không quan tâm đến điều gì cả, mà dường như cũng rất lo sợ điều gì đó. Anh nói: “Nếu giờ tôi nói em hãy làm tình với tôi, thì em có ấn tượng không?”
Vũ im lặng, trong lòng cô không phải chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Cô rất bản năng và hoang dã. Cô yêu sự tự do, không toan tính. Cô muốn được anh vuốt ve