Truyện teen - Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?
Tác giả: Internet
Truyện teen - Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?
đi rồi!! - Hân sực nhớ lại, hét lên
Hắn bàng hoàng chạy ra ngoài lao đi…
-Alo
-Cậu nhận ra tôi không?
-Anh là ai?
-Haha cố nhân mà không nhận ra sao? Lập Phương đây
-Anh ra tù rồi sao? Hắn khựng lại
-Haha nhà tù làm sao nhốt được tao. Vào vấn đề chính tao muốn mày ngay ngày mai chuẩn bị cho tao 50.000USD nếu không tao sẽ cho Linda cùng công trình đang xây dựng biến thành tro haha. Tut..tut…tut…
-Alo…alo…
Tắt máy hắn gọi ngay cho Phi Nhân
-Phi Nhân em đang ở đâu
-Em đang ở công ty
-Uhm…em ở đó đợi anh, anh đến ngay. Tut..tut..tut..
-Mà có chuyện gì thế? Alo…alo…
Chiếc xe lao nhanh như cơn lốc chẳng mấy chốc đã đến công ty, hắn với gương mặt đằng đằng sát khí chạy vào làm mọi người khiếp sợ
-Bảo Anh bị bọn người kia bắt đi rồi
-Anh nói sao? Bảo Anh? Cô ấy không phải đã…
-Không, Bảo Anh chính là Linda, chuyện dài lắm…
-Bọn chúng bắt cô ấy vì trả thù chúng ta ư?
-Bọn chúng đòi 50.000USD ngay ngày mai
-Sao? Em không nghĩ bọn chúng chỉ muốn như thế
-Chết tiệt, Bảo Anh mà có chuyện gì tao thề không để bọn mày được yên. Hắn hất tung mọi thứ trên bàn làm việc
Tit..tit…tit…tiếng chuông điện thoại hắn vang lên
-Alo
-Chào nhóc? Tiền tao cần mày mau mau mà chuẩn bị đi
-Lập Phương mau thả cô ấy ra, cô ấy mà có mệnh hệ nào tao không tha ày
-Ấy ấy…đừng nóng chứ…tao đã làm gì nó đâu nào? Haha chuẩn bị tiền đi tao sẽ gọi lại sau .Tut…tut…tut
-Alo…alo..
Rầm, cái bàn bị hắn đập mạnh
-Cậu mau kêu người tìm ra nơi hắn giữ Bảo anh, nhanh lên! - Hắn gầm lên như một con mảnh hổ
Tại một nơi hoang vu, xung quanh là rừng cây rậm rạp, nó bị trói đứng dựa vào một cây sắt lớn, nó đã bất tỉnh từ khi bị bắt…lờ mờ mở mắt ra, bóng tối vay quanh nó, tiếng côn trùng kêu nghe rợn cả người…nó dần dần thích ứng được với bóng tối…đảo mắt xung quanh nó chỉ thấy chuột và dán đang bò dưới chân nó, hoảng sợ nó la lên. Cánh cửa được bật ra
-Haha cô tỉnh rồi sao? - Lập Phương cùng Trương Lập bước vào
-Anh là…Lập Phương?
-Cậu và cô ấy quen nhau sao? – Trương Lập
-Không!
-Haha anh thật sự không biết tôi sao? Chính anh đã làm cho khuôn mặt của tôi thay đổi…anh không nhận ra tôi sao Trịnh Lập Phương
-Cô là…Bảo Anh
-Đúng….tôi chính là Bảo Anh, tôi thề sẽ không để anh sống yên
-Haha vậy càng tốt, tôi sẽ bắt Vũ Khánh Băng phải trả cả vốn lẫn lãi
-Anh định làm gì? Không được làm hại anh ấy
-Haha cô biết sợ rồi sao? Tôi sẽ cho hắn cùng chết chung với cô
-Sao…anh định giết người sao? Không phải chỉ nói là đòi tiền chuộc thôi sao? – Trương Lập
-Đúng, ban đầu là thế nhưng giờ tôi không cần tiền chuộc nữa mà tôi muốn mạng của cả hai đứa nó
-Tôi không cho phép, anh mau dừng lại – Trương Lập
-Muộn rồi, bây giờ quyết định là ở tôi không phải ông - Lập Phương chĩa súng vào đầu lão ta
-Cậu…cậu định làm gì?
-Nếu ông biết điều thì im ngay còn không tôi sẽ cho ông theo bọn chúng
-Tôi..tôi…biết rồi anh bỏ súng xuống đi
-Tốt…haha…từ giờ ông hãy ở đây, chịu khó nhá
Lập Phương ra lệnh cho bọn đàn em trói lão ta lại, đi ra ngoài cầm chiếc điện thoại cười to
-Đã có tin tức của Bảo Anh chưa anh? – Hân
-Vẫn chưa - Băng đang cho người đi tìm khắp nơi
-Em lo cho nó quá
-Không sao đâu, em đừng nghĩ nhiều quá mà ảnh hưởng đến sức khoẻ…em vừa mới sinh phải giữ gìn sức khoẻ chứ. Nhật Bảo ôm Hân dịu dàng nói
-“Sinh con” À đúng rồi Bảo Anh nó…nó đang mang thai phải làm sao đây? – Hân hoảng sợ
-Sao? Bảo Anh cô ấy có thai?
-Dạ, hôm đó em với nó đến bệnh viện kiểm tra...cái thai đã 4 tuần rồi…
-Bây giờ em đừng cho Băng hay cậu ấy lại lo thêm.
Hân gật đầu, Nhật Bảo đỡ nhỏ nằm xuống nghỉ ngơi
Đã một ngày trôi qua mà tin tức về nó vẫn biệt tâm, hắn và Phi Nhân chạy khắp nơi dò hỏi, cũng cho người điều tra nhưng một chút hy vọng vẫn không có
-Con nhỏ này mày có ăn không hả? Mày muốn chết không dễ như vậy đâu
Lập Phương nắm tóc nó giật ngược, nó vẫn không chịu ăn không phải nó muốn chết nó vẫn muốn ăn để có sức mà chạy trốn nhưng nó không ăn được
-Tụi bây nhét cơm vào miệng nó, tao không tin mày có thể chống đối tao
Bọn đàn em nhét cơm vào miệng nó nhưng nó cứ buồn nôn không tài nào ăn được
-Oẹ…oẹ…
-Con nhỏ này sao thế nhỉ? Ăn cơm mà cứ ói là sao?...À há…hahaha tin tốt đây
Lập Phương cười đắc ý, giơ chiếc điện thoại lên
-Alo…mày chuẩn bị tiền chưa?
-BẢO ANH ĐÂU?
-Ấy…ấy đã bảo rồi mà bình tỉnh, tao có tin vui ày đây…Bảo Anh của mày đang mang thai đó haha
-Sao? Mày vừa nói gì?
-Bây giờ mày nhanh chóng mang tiền đến khu rừng cách thành phố 200km, nên nhớ chỉ một mình mày nếu không tao sẽ cho cả mẹ lẫn con đi xuống địa ngục
Tắt điện thoại, hắn bàng hoàng không biết nên vui hay nên buồn lúc này
-Cô ấy có thai sao? Là con của mình…đáng lý ra mình phải vui chứ tại sao lại lo lắng thế này? Hắn đỗ gục xuống bàn
-Anh nói sao? Bảo Anh có thai? Vậy bọn chúng…?
Hắn nhanh chóng đứng dậy, xách vali tiền đi đến nơi bọn chúng cần dù hắn biết đây chỉ là một cái bẫy
-Em cùng đi với anh
-Không. Anh đi một mình
Hắn bỏ đi, Phi Nhân sau đó nhanh chóng cũng gọi người bám theo hắn, cả Nhật Bảo cũng cùng đi với Phi Nhân
-Tao đến rồi…bọn mày ở đâu mau ra đây?
-Haha nhanh lắm nhóc – Lập Phương bước ra
-Bảo Anh đâu?
-Nhìn đằng sau mày đi
Nó đang bị treo trên một cành cây không vững chắc, phía dưới là vách núi gần vực thẳm
-Tiền bọn mày cần tao đã mang đến mau thả cô ấy ra
-Tiền tao cầnnhưng mạng mày tao cũng phải lấy – Lập Phương giơ súng về phía hắn
-Tao biết, mày không dễ dàng chỉ lấy tiền
-Haha mày thông minh đấy
-Anh về đi tôi không cần anh đến!!! - Nó hét lên
-Em đừng như thế nữa có được không? Em yên tâm anh sẽ không bỏ em và con đâu
-Haha tình cảm quá nhỉ? Bây giờ mày chịu chết đi trả lại những gì mày đã lấy của tao
-Lập Phương anh bỏ súng xuống, tất cả mọi chuyện là do tôi
không liên quan đến anh ấy…mau bỏ súng xuống
-Cả cô và hắn đều phải chết.
Lập Phương chỉa súng về phía nó, hắn chạy tới giật lấy khẩu súng, hai người vằn co, nó thì oà khóc…Đoàng…phát súng trúng ngay bã vai của hắn
-Không…Khánh Băng anh mau đi đi, tôi không phải là Bảo Anh cũng không phải là người anh thương, đứa con này càng không phải của anh, anh mau đi đi
-Anh sẽ không buông tay em một lần nữa đâu, Bảo Anh đợi anh, anh sẽ cứu em và con. Dù gương mặt em có thay đổi nhưng trái tim anh chỉ có thể rung động vì em, em có biết không? Can đảm lên Bảo Anh, anh sẽ cứu em và con
-Mày nghĩ mày có thể sao? - Đoàng…bãi vai hắn lại chịu thêm một viên đạn, hắn nguỵ xuống đất
-Bây giờ đến lược cô - Lập Phương chỉ súng về hướng nó, hắn dùng hết sức của mình đứng dậy chạy về đầu súng đỡ viên đạn
Đoàng…hắn ngã xuống…tiếng hét chói tai của nó vang lên và nó ngất đi
Đoàng…một phát súng ngay tim, Lập Phương ngã xuống tại chỗ, phát súng đó là của Phi Nhân. Cậu cùng Nhật Bảo và nhóm người của mình đi theo hắn khi vào thì đánh nhau với bọn đàn em của Lập Phương, nghe tiếng súng Phi Nhân cùng Nhật Bảo chạy nhanh về phía sau nhưng do bị chặn đường hai người đã trễ một bước, hắn đã nằm đó bất tỉnh.
-Không…không Khánh Băng anh mau chạy đi…Khônggggg!!! - Nó tỉnh dậy
-Mày tỉnh rồi sao…tao lo ày quá huhu - Hân ôm nó khóc
-Anh Băng…anh Băng đâu rồi?
-Anh ấy….
-Anh Băng đâu…???? - Nó khóc, hét lên
-Băng đang nằm bên phòng chăm sóc đặc biệt, cũng may viên đạn không trúng nơi hiểm - Nhật Bảo nói
-Em muốn qua anh ấy
-Nhưng mày chưa khoẻ, bác sĩ nói mày phải nghỉ ngơi tránh kích động nếu không sẽ ảnh hưởng đến cái thai, mày phải nghĩ tới con mày chứ?
-Con tao… - Nó xoa xoa bụng mình - Phải! đây là đứa con của tao và anh Băng, là kết tinh tình yêu của tao và anh ấy…
-Uhm…nên em hãy nghỉ ngơi đi, mai rồi hãy sang thăm nó, cũng tối rồi anh đưa Hân về phòng nghỉ, cô ấy cần nghỉ ngơi
-Dạ, anh đưa Hân về phòng nghỉ đi, em cám ơn hai người nhiều lắm
-Con nhỏ này, cám ơn gì chứ tao với mày mà còn cám ơn sao. Thôi tao về nghỉ nha.
Nhật Bảo đưa Hân về phòng, bây giờ mọi người đã có thể nghỉ ngơi …
--------------
-Chị Linda…ah không chị Bảo Anh chị không sao chứ? Em vừa hay tin….em lo cho chị quá - Bảo Trân
-Cám ơn em chị khoẻ rồi, em giúp chị qua phòng anh Khánh Băng nhá!
Bảo Anh đưa nó sang phòng hắn
-Cậu khoẻ chưa mà sang đây? – Phi Nhân
-Tớ khoẻ rồi, anh ấy tỉnh dậy chưa? - Nó đi lại nắm lấy tay hắn rưng rưng nước mắt
-Vẫn chưa nhưng bác sĩ bảo anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi
-Tại mình, tại mình tất cả…chỉ vì mình mà anh ấy mới ra như thế này… - Nó khóc nức nỡ, Bảo Trân cũng khóc theo nó
-Chị…chị đừng quá xúc động
-Bảo Trân nói đúng đấy, cậu đang mang thai không nên xúc động quá như thế không tốt – Phi Nhân
-Cám ơn hai người. Nó đứng dậy nhìn Phi Nhân
-Không có gì đâu mà cậu phải cám ơn
-Phi Nhân, cậu giúp tớ chăm sóc anh ấy nhé! Khi nào anh ấy tỉnh lại, anh ấy có hỏi tớ đâu thì cậu cứ nói tớ không còn ở đây nữa…
-Cậu…cậu định bỏ anh ấy lại lần nữa sao?
-Chị…
-Mình đã quyết định rồi, mình đâu muốn rời xa anh ấy, mình rất muốn rất muốn được ở cạnh anh ấy, được chăm sóc anh ấy nhưng…cậu thấy đó mình ở cạnh anh ấy chỉ đem tai hoạ đến cho anh ấy…mình…- Nó khóc
-Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi Lập Phương đã chết, lão Trương Lập cũng đã ngồi tù bây giờ cậu còn lo lắng chuyện gì nữa
-Phải đấy, Phi Nhân nói đúng đó mày còn lo lắng gì nữa chứ - Hân cùng Nhật Bảo bước vào
-Tao…mình xin cậu, xin mọi người hãy để ình ra đi…xin mọi người đấy, nhìn anh ấy như thế mình đau lắm rất đau… - Nó quỳ xuống trước Phi Nhân
-Cậu làm gì thế, đứng lên đi…tớ đồng ý mà, cậu mau đứng lên
-Cám ơn cậu
Nó trở về phòng, Hân cùng Nhật Bảo đi cùng nó
-Mày đã suy nghĩ kỉ chưa?
-Uhm tao quyết định rồi
-Vậy khi nào mày đi?
-2 ngày nữa, 9h sáng chuyến bay sẽ cất cánh
-Em…anh thật sự không hiểu em như thế nào nữa, nhưng anh tôn trọng quyết định của em - Nhật Bảo nói
-Tao cũng thế
-Cám ơn…cám ơn hai người
Nhật Bảo đưa nó đến sân bay, Còn 20p nữa thôi nó sẽ xa nới này mãi mãi, nó sẽ mang theo đứa con của Băng đi thật xa
-Mày đi rồi nhớ thường xuyên liên lạc về cho tao đó biết chưa – Hân ôm nó nghẹn ngào
-Tao biết mà
-Chị…phải nhớ giữ gìn sức khoẻ đó – Bảo Anh ôm nó
-Cám ơn em, chị nhớ mà
-Bây giờ em suy nghĩ lại vẫn còn kịp – Nhật Bảo
-Cám ơn anh nhưng em không thay đổi đâu, nó quẹt hàng nước mắt miễm cười
Phi Nhân ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn hắn vẫn nằm đó…một ngón tay động đậy, hắn mở mắt ra
-Anh tỉnh rồi sao? Phi Nhân mừng rỡ
-Bảo Anh cô ấy có sao không? Cô ấy đâu rồi? - Hắn hốt hoảng
-Bảo Anh…cô ấy…
-Cô ấy đâu…??? - Hắn nhảy xuống giường, đầu còn choáng váng
-Anh có sao không? - Phi Nhân đỡ hắn
-Tôi hỏi Bảo Anh cô ấy đâu rồi??? - Hắt gắt lên
-Cô ấy đi rồi
-Đi đâu…khi nào cô ấy về?
-Cô ấy đã đến sân bay, có lẽ mãi mãi cô ấy sẽ không về đây nữa
-Cậu nói sao? Tại sao cô ấy lại bỏ tôi mà đi? Cậu nói đi - Hắn giật mạnh hai bã vai của Phi Nhân – Tôi phải tìm cô ấy - Hắn chạy ra cửa
-Còn 10p nữa chuyến bay sẽ cất cánh, anh không đến kịp đâu
-10p tôi cũng phải đi, 1p tôi cũng phải đi - Nói rồi hắn bỏ chạy thật nhanh, Phi Nhân vội đuổi theo hắn
-Em sẽ đưa anh đi
Tại sân bay, chuyến bay sẽ tạm dừng trong 10p xin lỗi vì sự cố này….mọi người đành ngồi chờ
-Mọi người ở đây anh chạy đi mua nước – Nhật Bảo chạy điNó ngồi đó nhưng trong lòng đang mong ngóng một hình ảnh ai đó, sao quyết định ra đi mà vẫn còn lưu luyến
-Mày đi thật sao?
-Uhm, tao không thay đổi đâu hihi - Cười đau khổ
“Còn 5p chuyến bay sẽ cất cánh xin mọi người vào trong…” tiếng thông báo vang lên cũng là lúc chiếc xe màu đen vừa chạy đến. Một người trong quần áo của bệnh nhân bước ra, đầu vẫn còn quấn băng trắng chạy khắp nơi tìm kiếm ai đó, một người vội chạy theo sau trong sự chú ý của mọi người ….Chạy hết khu này, chạy qua khu khác, ánh mắt luôn tiềm kiếm một dáng người quen thuộc
Nó đứng lên chào mọi người lần cuối rồi kéo chiếc vali đi vào trong, hắn chạy đến mồ hôi đã thấm áo….đứng lại nhìn xung quanh….bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đập vào mắt hắn…
-EM MUỐN TRÁI TIM ANH ĐAU ĐẾN BAO GIỜ EM MỚI DỪNG LẠI!
Hắn hét thật to làm mọi người xung quanh phải nhìn lại, trái tim nó thổn thức…tiếng nói quen thuộc làm nó đứng yên
-EM MUỐN TRÁI TIM ANH MỘT LẦN NỮA VÌ EM MÀ RỈ MÁU, ĐÚNG KHÔNG?
Hắn hét lên lẫn nữa, từ từ đi lại gần nó
-Em đừng làm trái tim anh rỉ máu. Anh không thể chịu thêm một lần nào nữa đâu. Bảo Anh!!!
Hắn ôm nó từ phía sau, nó đã khóc, mọi người vẫn đứng đó nhìn nó và hắn
-Hãy ở lại với anh, anh cần em, con cần em, con chúng ta cần cả ba lẫn mẹ...em muốn con mình sau này không có ba sao?
-Em…
-Em còn nhớ lời anh
nói không? Trái tim anh chỉ có thể rung động vì em, duy nhất một mình em. Dù gương mặt em có thay đổi nhưng đây chính là em, là Su Su của Bi, là Bảo Anh của Khánh Băng và là người duy nhất anh yêu!!! Hãy ở lại cùng anh nha em! Anh yêu em, Bảo Anh!!!
-Em… - Nó khóc, xoay người ôm chầm lấy hắn – Em sẽ không rời xa anh, mãi mãi sẽ không rời xa anh….
Hắn miễm cười đặt lên môi nó một nụ hôn mà đã bao ngày hắn chờ đợi, nó đáp trả nụ hôn mãnh liệt của hắn bằng tất cả tình yêu của mình
-Sao đằng kia mọi người đông thế? Mình lại đó xem đi
Bốn người lớn, một bé gái 1.5 tuổi và một bé trai 6 tháng tuổi đang đi đến
-A ha…mọi người đến đây đông đủ cả sao? Sao biết tớ về mà ra đây thế?
Bảo Nam đang bế một cô công chúa nhỏ lên tiếng, mọi người nhìn sang, hắn thôi không hôn nó nữa, ôm nó vào lòng, nhìn sang tên vừa phá đám
-Ê Băng đầu cậu bị sao thế?
Bịch, bùm, bùm, bịch….là Bảo Nam bị hắn, Phi Nhân, Nhật Bảo đánh túi bụi nhưng nhẹ tránh cô công chúa ra
-Mấy cậu bị điên sao vừa gặp đã đánh tớ
Haha…mọi người cười ầm lên, mặt của Bảo Nam thì xịu đơ
-Chào mừng mọi người trở lại – Nhật Bảo nói
-Vừa đánh xong giờ chào đón – Bảo Nam
-Tại anh phá đám bọn họ chi – Bảo Trân lên tiếng
Giờ Bảo Nam mới nhìn sang người đứng cạnh hắn
-Đây là…Linda đúng không? Hehe hai người…đẹp đẹp đôi…- Bảo Nam
-Cô ấy là Bảo Anh, vợ tớ - Hắn
-Sao? Chẳng phải…
-Rồi cậu sẽ biết - Hắn nói rồi quay sang ôm nó, nó miễm cười trong niềm vui bất tận
Mọi người cùng về trong niềm vui, bây giờ mỗi người đã có cuộc sống riêng của mình đầy tiếng cười và hạnh phúc…
Một lễ cưới được diễn ra ngay sau khi hắn bình phục. Ba mẹ hai bên đều vui mừng cho nó và hắn. Có lẽ người hạnh phúc nhất chính là mẹ của hắn đã lâu rồi bà mới thấy được nụ cười trước kia của hắn
Một năm sau đó, Phi Nhân và Bảo Trân cũng đã kết hôn…Mọi người đã quyết định xây dựng một ngôi nhà chung, khi nào có dịp là họ lại trở về ngôi nhà chung ấy trò chuyện, ăn uống…và những nụ cười lại tiếp nối nhau…
Bảo Anh mang thai 5 tháng:
-Vợ uống sữa nè! Con đói rồi
-Thôi…em ngán lắm rồi…không uống đâu. Nó nhõng nhẽo
-Uống ngoan nào. Hăn ôm nó dỗ dành
Nó miễm cười, uống hết ly sữa…
Từ lúc mang thai, hắn không cho nó động vào việc nhà, muốn gì cần gì thì cứ nói hắn…riết rồi nó cũng chán…nó cùng Hân trốn hắn một ngày
-Vợ ơi anh về rồi nè! - Hắn hôm nay về sớm
-Vợ ơi!
Không nghe nó trả lời, hắn đi tìm xung quanh nhà vẫn không thấy nó đâu, hoảng loạn hắn gọi điện cho Phi Nhân - Phi Nhân cũng không biết, gọi cho Bảo Trân – Bảo Trân cũng không hay, gọi cho Hân thì Hân tắt máy , gọi cho Nhật Bảo thì cũng như hắn Nhật Bảo đang tìm vợ cậu…
-Sao rồi có tin gì về hai người đó chưa? - Nhật Bảo lại nhà hắn
-Chưa, không biết họ đi đâu sáng giờ nữa - Hắn ôm đầu
Cánh cổng được mở ra, một người mang bầu, một người bế cậu nhóc được 5 tháng cười nói vui vẻ đi vào…nhưng họ đâu biết trong nhà đang có hai gương mặt như ác quỷ nhìn về phía họ
-Em đi đâu thế? Hắn gầm lên
-Em… - Nó nhìn mặt hắn hoảng sợ
-Còn em với con đi đâu thế? – Nhật Bảo nhẹ nhàng hơn
Hắn nhìn mặt nó tái xanh mà tức cười, không giận nó mà hắn chỉ muốn nó đi đâu cũng nên cho hắn hay
-Bọn em đi mua ít đồ, ở nhà riết chán quá – Hân nhẹ nhàng
-Em… - Nó luống cuống vì biết mình đã sai
-Ngốc quá! Em biết anh lo lắng không hả? Sao này đi đâu phải nói anh một tiếng chứ? Anh sợ em sẽ bỏ anh mà đi, em biết không? - Hắn ôm nó, dịu dàng nói
-Em xin lỗi, em hứa… không như thế nữa!!
Nhật Bảo cũng ôm Hân vào lòng, hôn lên má đứa con trai kháu khỉnh…đứa bé miễm cười
---------------
Hai tuần nữa là nó và hắn sẽ chào đón cô công chúa ra đời nhưng hắn phải sang Mĩ vì công ty bên ấy có một vài trục trặc không thể không có hắn. Hắn lo lắng không muốn để nó ở nhà trong lúc này nhưng nó một mực bắt hắn đi
-Anh đi chỉ một tuần thôi mà, em còn 2 tuần nữa mới sinh, anh yên tâm đi nhé!
-Nhưng…
-Anh không đi em buồn đấy, em không muốn vì em mà công ty có chuyện không hay
-Uhm…nhưng anh sẽ nhanh chóng về với mẹ con em
Tiễn hắn ra sân bay, Phi Nhân đưa nó về nhà, Phi Nhân đã nhận lời chăm sóc nó hộ hắn trước lúc hắn lên chuyến bay. Mỗi ngày Phi Nhân cùng Bảo Trân đều sang nhà nó xem nó ăn uống như thế nào, trò chuyện cho nó đỡ buồn
Hôm nay cũng thế, nhưng vào trong thì hai người họ hoảng hốt, nó đang đao bụng quằng quại nằm trên nền nhà, còn 1 tuần nữa nó mới sinh nhưng…Họ nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện
Phi Nhân báo tin cho hắn hay, hắn lập tức đi ngay chuyến bay sớm nhất có thể.
Hai giờ đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa có động tĩnh gì, Phi Nhân, Bảo Anh, Hân, Nhật Bảo và mọi ngườiđang bên ngoài chờ đợi trong lo lắng
Bác sĩ đang giúp nó nhưng đứa bé sinh khó, nhịp tim của nó đang chậm dần…một cuộc điện thoại được đưa đến bên tai nó
-Vợ nghe anh nói không? Anh biết em sẽ làm được, cố gắng hít thật sâu…em sẽ làm được mà…Anh đang trên đường đến với mẹ con em đây, anh biết vợ anh sẽ làm được mà
Tiếng nói ấm áp văng vẳng bên tai nó, vô thức nó làm theo những gì nghe được…Oe…oe…tiếng khóc của đứa trẻ, nó nghe được tiếng khóc của đứa trẻ, miễm cười rồi thiếp đi
Cách, tiếng mở cửa của bác sĩ, tiếng khóc trẻ con vang ra, hắn đã đến….
-Chúc mừng anh, một tiểu công chúa đáng yêu
-Cám ơn…Hắn vui mừng nhìn đứa bé – Còn vợ tôi, cô ấy sao rồi?
-Cô ấy cần nghỉ ngơi, mọi người vào thăm sau nhá!
Hắn vui mừng nhìn qua khe cửa, nó nằm đó gương mặt thể hiện một niềm hạnh phúc lớn…Hắn nhìn tiểu thiên thần của mình…miễm cười hạnh phúc. Bảo Trân cùng Phi Nhân cùng mọi người ra về trong niềm hạnh phúc vì họ cũng sắp có một thiên thần. Hắn nhìn nó thổn thức
-Cám ơn em đã đến trong cuộc đời anh và đã cho anh môt tiểu thiên thần đáng yêu như thế! Anh yêu em, vợ à!
------------------
Ngôi nhà chung hôm nay đông đủ tất cả mọi người, nụ cười không lúc nào thiếu vắng trong ngôi nhà này
-Băng Anh, con nghịch quá, ba đánh đòn bây giờ - Hắn đuổi theo con bé 5 tuổi (con của hắn và nó)
-Lêu lêu ba không bắt được con đâu - Băng Anh
-Thấy chưa, tiểu công chúa của cậu nghịch quá sau này ai dám lấy chứ? – Nhật Bảo
-Cậu vừa nói gì hả? Hehe vậy sao này Gia Bảo nhà cậu có phước rồi đấy – Hắn nhìn thằng bé 7 tuổi nói
-Dạ ba Băng yêu tâm sau này con nhất định sẽ cưới Băng Anh – Gia Bảo (con của Nhật Bảo – Gia Hân)
-Haha cậu nghe rồi đấy – Hắn nhìn Nhật Bảo đang nhăng mặt nhìn cô công chúa nhỏ của mình mà cười phá lên
-Haha bọn mình làm chứng nhá! - Bảo Nam nói, Vân Kỳ và Thiên Ân gật đầu
-Mọi người đang nói chuyện gì vui thế? Cao Kỳ cùng nó, Bảo Trân, Hân dưới bếp đi lên
-Mọi người đang nói sau này Băng với Bảo sẽ làm suôi ấy mà haha – Bảo Nam nói
-Vậy hả? Vậy sau này mình cùng làm suôi với nhau nhá, Bảo Anh! – Cao Kỳ
-Uhm hihi vậy còn gì vui cho bằng - Nó
-Hả? Không không được đâu…em nhìn cái thằng con nó xem mặt lạnh lùng như ba nó ấy, tội nghiệp con mình
Bảo Nam nhìn Thiên Vũ (con trai 3 tuồi của nó
và hắn) vẻ mặt nhăng nhó nói, hắn chau mày nhìn Bảo Nam như muốn giết người làm cậu toát mồ hôi
-Thôi được rồi…nhưng mà sau này nó mà ăn hiếp Lina nhà tớ, tớ sẽ không tha đâu…Mặt Bảo Nam nhăng nhó “Biết thế đã không nhiều chuyện”
Hahaha mọi người cùng cười ầm lên nhìn hai đứa trẻ, thằng con trai Thiên Vũ khoanh tay trước ngực chau mày giống hệt như ba nó, đứa con gái Băng Anh thì chạy lăng xăng chọc phá mấy đứa nhỏ khóc la…Nhật Bảo và Bảo Nam nhìn theo rồi nhìn nhau….nhăn mặt lắc đầu.
THE END
Hắn bàng hoàng chạy ra ngoài lao đi…
-Alo
-Cậu nhận ra tôi không?
-Anh là ai?
-Haha cố nhân mà không nhận ra sao? Lập Phương đây
-Anh ra tù rồi sao? Hắn khựng lại
-Haha nhà tù làm sao nhốt được tao. Vào vấn đề chính tao muốn mày ngay ngày mai chuẩn bị cho tao 50.000USD nếu không tao sẽ cho Linda cùng công trình đang xây dựng biến thành tro haha. Tut..tut…tut…
-Alo…alo…
Tắt máy hắn gọi ngay cho Phi Nhân
-Phi Nhân em đang ở đâu
-Em đang ở công ty
-Uhm…em ở đó đợi anh, anh đến ngay. Tut..tut..tut..
-Mà có chuyện gì thế? Alo…alo…
Chiếc xe lao nhanh như cơn lốc chẳng mấy chốc đã đến công ty, hắn với gương mặt đằng đằng sát khí chạy vào làm mọi người khiếp sợ
-Bảo Anh bị bọn người kia bắt đi rồi
-Anh nói sao? Bảo Anh? Cô ấy không phải đã…
-Không, Bảo Anh chính là Linda, chuyện dài lắm…
-Bọn chúng bắt cô ấy vì trả thù chúng ta ư?
-Bọn chúng đòi 50.000USD ngay ngày mai
-Sao? Em không nghĩ bọn chúng chỉ muốn như thế
-Chết tiệt, Bảo Anh mà có chuyện gì tao thề không để bọn mày được yên. Hắn hất tung mọi thứ trên bàn làm việc
Tit..tit…tit…tiếng chuông điện thoại hắn vang lên
-Alo
-Chào nhóc? Tiền tao cần mày mau mau mà chuẩn bị đi
-Lập Phương mau thả cô ấy ra, cô ấy mà có mệnh hệ nào tao không tha ày
-Ấy ấy…đừng nóng chứ…tao đã làm gì nó đâu nào? Haha chuẩn bị tiền đi tao sẽ gọi lại sau .Tut…tut…tut
-Alo…alo..
Rầm, cái bàn bị hắn đập mạnh
-Cậu mau kêu người tìm ra nơi hắn giữ Bảo anh, nhanh lên! - Hắn gầm lên như một con mảnh hổ
Tại một nơi hoang vu, xung quanh là rừng cây rậm rạp, nó bị trói đứng dựa vào một cây sắt lớn, nó đã bất tỉnh từ khi bị bắt…lờ mờ mở mắt ra, bóng tối vay quanh nó, tiếng côn trùng kêu nghe rợn cả người…nó dần dần thích ứng được với bóng tối…đảo mắt xung quanh nó chỉ thấy chuột và dán đang bò dưới chân nó, hoảng sợ nó la lên. Cánh cửa được bật ra
-Haha cô tỉnh rồi sao? - Lập Phương cùng Trương Lập bước vào
-Anh là…Lập Phương?
-Cậu và cô ấy quen nhau sao? – Trương Lập
-Không!
-Haha anh thật sự không biết tôi sao? Chính anh đã làm cho khuôn mặt của tôi thay đổi…anh không nhận ra tôi sao Trịnh Lập Phương
-Cô là…Bảo Anh
-Đúng….tôi chính là Bảo Anh, tôi thề sẽ không để anh sống yên
-Haha vậy càng tốt, tôi sẽ bắt Vũ Khánh Băng phải trả cả vốn lẫn lãi
-Anh định làm gì? Không được làm hại anh ấy
-Haha cô biết sợ rồi sao? Tôi sẽ cho hắn cùng chết chung với cô
-Sao…anh định giết người sao? Không phải chỉ nói là đòi tiền chuộc thôi sao? – Trương Lập
-Đúng, ban đầu là thế nhưng giờ tôi không cần tiền chuộc nữa mà tôi muốn mạng của cả hai đứa nó
-Tôi không cho phép, anh mau dừng lại – Trương Lập
-Muộn rồi, bây giờ quyết định là ở tôi không phải ông - Lập Phương chĩa súng vào đầu lão ta
-Cậu…cậu định làm gì?
-Nếu ông biết điều thì im ngay còn không tôi sẽ cho ông theo bọn chúng
-Tôi..tôi…biết rồi anh bỏ súng xuống đi
-Tốt…haha…từ giờ ông hãy ở đây, chịu khó nhá
Lập Phương ra lệnh cho bọn đàn em trói lão ta lại, đi ra ngoài cầm chiếc điện thoại cười to
-Đã có tin tức của Bảo Anh chưa anh? – Hân
-Vẫn chưa - Băng đang cho người đi tìm khắp nơi
-Em lo cho nó quá
-Không sao đâu, em đừng nghĩ nhiều quá mà ảnh hưởng đến sức khoẻ…em vừa mới sinh phải giữ gìn sức khoẻ chứ. Nhật Bảo ôm Hân dịu dàng nói
-“Sinh con” À đúng rồi Bảo Anh nó…nó đang mang thai phải làm sao đây? – Hân hoảng sợ
-Sao? Bảo Anh cô ấy có thai?
-Dạ, hôm đó em với nó đến bệnh viện kiểm tra...cái thai đã 4 tuần rồi…
-Bây giờ em đừng cho Băng hay cậu ấy lại lo thêm.
Hân gật đầu, Nhật Bảo đỡ nhỏ nằm xuống nghỉ ngơi
Đã một ngày trôi qua mà tin tức về nó vẫn biệt tâm, hắn và Phi Nhân chạy khắp nơi dò hỏi, cũng cho người điều tra nhưng một chút hy vọng vẫn không có
-Con nhỏ này mày có ăn không hả? Mày muốn chết không dễ như vậy đâu
Lập Phương nắm tóc nó giật ngược, nó vẫn không chịu ăn không phải nó muốn chết nó vẫn muốn ăn để có sức mà chạy trốn nhưng nó không ăn được
-Tụi bây nhét cơm vào miệng nó, tao không tin mày có thể chống đối tao
Bọn đàn em nhét cơm vào miệng nó nhưng nó cứ buồn nôn không tài nào ăn được
-Oẹ…oẹ…
-Con nhỏ này sao thế nhỉ? Ăn cơm mà cứ ói là sao?...À há…hahaha tin tốt đây
Lập Phương cười đắc ý, giơ chiếc điện thoại lên
-Alo…mày chuẩn bị tiền chưa?
-BẢO ANH ĐÂU?
-Ấy…ấy đã bảo rồi mà bình tỉnh, tao có tin vui ày đây…Bảo Anh của mày đang mang thai đó haha
-Sao? Mày vừa nói gì?
-Bây giờ mày nhanh chóng mang tiền đến khu rừng cách thành phố 200km, nên nhớ chỉ một mình mày nếu không tao sẽ cho cả mẹ lẫn con đi xuống địa ngục
Tắt điện thoại, hắn bàng hoàng không biết nên vui hay nên buồn lúc này
-Cô ấy có thai sao? Là con của mình…đáng lý ra mình phải vui chứ tại sao lại lo lắng thế này? Hắn đỗ gục xuống bàn
-Anh nói sao? Bảo Anh có thai? Vậy bọn chúng…?
Hắn nhanh chóng đứng dậy, xách vali tiền đi đến nơi bọn chúng cần dù hắn biết đây chỉ là một cái bẫy
-Em cùng đi với anh
-Không. Anh đi một mình
Hắn bỏ đi, Phi Nhân sau đó nhanh chóng cũng gọi người bám theo hắn, cả Nhật Bảo cũng cùng đi với Phi Nhân
-Tao đến rồi…bọn mày ở đâu mau ra đây?
-Haha nhanh lắm nhóc – Lập Phương bước ra
-Bảo Anh đâu?
-Nhìn đằng sau mày đi
Nó đang bị treo trên một cành cây không vững chắc, phía dưới là vách núi gần vực thẳm
-Tiền bọn mày cần tao đã mang đến mau thả cô ấy ra
-Tiền tao cầnnhưng mạng mày tao cũng phải lấy – Lập Phương giơ súng về phía hắn
-Tao biết, mày không dễ dàng chỉ lấy tiền
-Haha mày thông minh đấy
-Anh về đi tôi không cần anh đến!!! - Nó hét lên
-Em đừng như thế nữa có được không? Em yên tâm anh sẽ không bỏ em và con đâu
-Haha tình cảm quá nhỉ? Bây giờ mày chịu chết đi trả lại những gì mày đã lấy của tao
-Lập Phương anh bỏ súng xuống, tất cả mọi chuyện là do tôi
không liên quan đến anh ấy…mau bỏ súng xuống
-Cả cô và hắn đều phải chết.
Lập Phương chỉa súng về phía nó, hắn chạy tới giật lấy khẩu súng, hai người vằn co, nó thì oà khóc…Đoàng…phát súng trúng ngay bã vai của hắn
-Không…Khánh Băng anh mau đi đi, tôi không phải là Bảo Anh cũng không phải là người anh thương, đứa con này càng không phải của anh, anh mau đi đi
-Anh sẽ không buông tay em một lần nữa đâu, Bảo Anh đợi anh, anh sẽ cứu em và con. Dù gương mặt em có thay đổi nhưng trái tim anh chỉ có thể rung động vì em, em có biết không? Can đảm lên Bảo Anh, anh sẽ cứu em và con
-Mày nghĩ mày có thể sao? - Đoàng…bãi vai hắn lại chịu thêm một viên đạn, hắn nguỵ xuống đất
-Bây giờ đến lược cô - Lập Phương chỉ súng về hướng nó, hắn dùng hết sức của mình đứng dậy chạy về đầu súng đỡ viên đạn
Đoàng…hắn ngã xuống…tiếng hét chói tai của nó vang lên và nó ngất đi
Đoàng…một phát súng ngay tim, Lập Phương ngã xuống tại chỗ, phát súng đó là của Phi Nhân. Cậu cùng Nhật Bảo và nhóm người của mình đi theo hắn khi vào thì đánh nhau với bọn đàn em của Lập Phương, nghe tiếng súng Phi Nhân cùng Nhật Bảo chạy nhanh về phía sau nhưng do bị chặn đường hai người đã trễ một bước, hắn đã nằm đó bất tỉnh.
-Không…không Khánh Băng anh mau chạy đi…Khônggggg!!! - Nó tỉnh dậy
-Mày tỉnh rồi sao…tao lo ày quá huhu - Hân ôm nó khóc
-Anh Băng…anh Băng đâu rồi?
-Anh ấy….
-Anh Băng đâu…???? - Nó khóc, hét lên
-Băng đang nằm bên phòng chăm sóc đặc biệt, cũng may viên đạn không trúng nơi hiểm - Nhật Bảo nói
-Em muốn qua anh ấy
-Nhưng mày chưa khoẻ, bác sĩ nói mày phải nghỉ ngơi tránh kích động nếu không sẽ ảnh hưởng đến cái thai, mày phải nghĩ tới con mày chứ?
-Con tao… - Nó xoa xoa bụng mình - Phải! đây là đứa con của tao và anh Băng, là kết tinh tình yêu của tao và anh ấy…
-Uhm…nên em hãy nghỉ ngơi đi, mai rồi hãy sang thăm nó, cũng tối rồi anh đưa Hân về phòng nghỉ, cô ấy cần nghỉ ngơi
-Dạ, anh đưa Hân về phòng nghỉ đi, em cám ơn hai người nhiều lắm
-Con nhỏ này, cám ơn gì chứ tao với mày mà còn cám ơn sao. Thôi tao về nghỉ nha.
Nhật Bảo đưa Hân về phòng, bây giờ mọi người đã có thể nghỉ ngơi …
--------------
-Chị Linda…ah không chị Bảo Anh chị không sao chứ? Em vừa hay tin….em lo cho chị quá - Bảo Trân
-Cám ơn em chị khoẻ rồi, em giúp chị qua phòng anh Khánh Băng nhá!
Bảo Anh đưa nó sang phòng hắn
-Cậu khoẻ chưa mà sang đây? – Phi Nhân
-Tớ khoẻ rồi, anh ấy tỉnh dậy chưa? - Nó đi lại nắm lấy tay hắn rưng rưng nước mắt
-Vẫn chưa nhưng bác sĩ bảo anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi
-Tại mình, tại mình tất cả…chỉ vì mình mà anh ấy mới ra như thế này… - Nó khóc nức nỡ, Bảo Trân cũng khóc theo nó
-Chị…chị đừng quá xúc động
-Bảo Trân nói đúng đấy, cậu đang mang thai không nên xúc động quá như thế không tốt – Phi Nhân
-Cám ơn hai người. Nó đứng dậy nhìn Phi Nhân
-Không có gì đâu mà cậu phải cám ơn
-Phi Nhân, cậu giúp tớ chăm sóc anh ấy nhé! Khi nào anh ấy tỉnh lại, anh ấy có hỏi tớ đâu thì cậu cứ nói tớ không còn ở đây nữa…
-Cậu…cậu định bỏ anh ấy lại lần nữa sao?
-Chị…
-Mình đã quyết định rồi, mình đâu muốn rời xa anh ấy, mình rất muốn rất muốn được ở cạnh anh ấy, được chăm sóc anh ấy nhưng…cậu thấy đó mình ở cạnh anh ấy chỉ đem tai hoạ đến cho anh ấy…mình…- Nó khóc
-Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi Lập Phương đã chết, lão Trương Lập cũng đã ngồi tù bây giờ cậu còn lo lắng chuyện gì nữa
-Phải đấy, Phi Nhân nói đúng đó mày còn lo lắng gì nữa chứ - Hân cùng Nhật Bảo bước vào
-Tao…mình xin cậu, xin mọi người hãy để ình ra đi…xin mọi người đấy, nhìn anh ấy như thế mình đau lắm rất đau… - Nó quỳ xuống trước Phi Nhân
-Cậu làm gì thế, đứng lên đi…tớ đồng ý mà, cậu mau đứng lên
-Cám ơn cậu
Nó trở về phòng, Hân cùng Nhật Bảo đi cùng nó
-Mày đã suy nghĩ kỉ chưa?
-Uhm tao quyết định rồi
-Vậy khi nào mày đi?
-2 ngày nữa, 9h sáng chuyến bay sẽ cất cánh
-Em…anh thật sự không hiểu em như thế nào nữa, nhưng anh tôn trọng quyết định của em - Nhật Bảo nói
-Tao cũng thế
-Cám ơn…cám ơn hai người
Nhật Bảo đưa nó đến sân bay, Còn 20p nữa thôi nó sẽ xa nới này mãi mãi, nó sẽ mang theo đứa con của Băng đi thật xa
-Mày đi rồi nhớ thường xuyên liên lạc về cho tao đó biết chưa – Hân ôm nó nghẹn ngào
-Tao biết mà
-Chị…phải nhớ giữ gìn sức khoẻ đó – Bảo Anh ôm nó
-Cám ơn em, chị nhớ mà
-Bây giờ em suy nghĩ lại vẫn còn kịp – Nhật Bảo
-Cám ơn anh nhưng em không thay đổi đâu, nó quẹt hàng nước mắt miễm cười
Phi Nhân ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn hắn vẫn nằm đó…một ngón tay động đậy, hắn mở mắt ra
-Anh tỉnh rồi sao? Phi Nhân mừng rỡ
-Bảo Anh cô ấy có sao không? Cô ấy đâu rồi? - Hắn hốt hoảng
-Bảo Anh…cô ấy…
-Cô ấy đâu…??? - Hắn nhảy xuống giường, đầu còn choáng váng
-Anh có sao không? - Phi Nhân đỡ hắn
-Tôi hỏi Bảo Anh cô ấy đâu rồi??? - Hắt gắt lên
-Cô ấy đi rồi
-Đi đâu…khi nào cô ấy về?
-Cô ấy đã đến sân bay, có lẽ mãi mãi cô ấy sẽ không về đây nữa
-Cậu nói sao? Tại sao cô ấy lại bỏ tôi mà đi? Cậu nói đi - Hắn giật mạnh hai bã vai của Phi Nhân – Tôi phải tìm cô ấy - Hắn chạy ra cửa
-Còn 10p nữa chuyến bay sẽ cất cánh, anh không đến kịp đâu
-10p tôi cũng phải đi, 1p tôi cũng phải đi - Nói rồi hắn bỏ chạy thật nhanh, Phi Nhân vội đuổi theo hắn
-Em sẽ đưa anh đi
Tại sân bay, chuyến bay sẽ tạm dừng trong 10p xin lỗi vì sự cố này….mọi người đành ngồi chờ
-Mọi người ở đây anh chạy đi mua nước – Nhật Bảo chạy điNó ngồi đó nhưng trong lòng đang mong ngóng một hình ảnh ai đó, sao quyết định ra đi mà vẫn còn lưu luyến
-Mày đi thật sao?
-Uhm, tao không thay đổi đâu hihi - Cười đau khổ
“Còn 5p chuyến bay sẽ cất cánh xin mọi người vào trong…” tiếng thông báo vang lên cũng là lúc chiếc xe màu đen vừa chạy đến. Một người trong quần áo của bệnh nhân bước ra, đầu vẫn còn quấn băng trắng chạy khắp nơi tìm kiếm ai đó, một người vội chạy theo sau trong sự chú ý của mọi người ….Chạy hết khu này, chạy qua khu khác, ánh mắt luôn tiềm kiếm một dáng người quen thuộc
Nó đứng lên chào mọi người lần cuối rồi kéo chiếc vali đi vào trong, hắn chạy đến mồ hôi đã thấm áo….đứng lại nhìn xung quanh….bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đập vào mắt hắn…
-EM MUỐN TRÁI TIM ANH ĐAU ĐẾN BAO GIỜ EM MỚI DỪNG LẠI!
Hắn hét thật to làm mọi người xung quanh phải nhìn lại, trái tim nó thổn thức…tiếng nói quen thuộc làm nó đứng yên
-EM MUỐN TRÁI TIM ANH MỘT LẦN NỮA VÌ EM MÀ RỈ MÁU, ĐÚNG KHÔNG?
Hắn hét lên lẫn nữa, từ từ đi lại gần nó
-Em đừng làm trái tim anh rỉ máu. Anh không thể chịu thêm một lần nào nữa đâu. Bảo Anh!!!
Hắn ôm nó từ phía sau, nó đã khóc, mọi người vẫn đứng đó nhìn nó và hắn
-Hãy ở lại với anh, anh cần em, con cần em, con chúng ta cần cả ba lẫn mẹ...em muốn con mình sau này không có ba sao?
-Em…
-Em còn nhớ lời anh
nói không? Trái tim anh chỉ có thể rung động vì em, duy nhất một mình em. Dù gương mặt em có thay đổi nhưng đây chính là em, là Su Su của Bi, là Bảo Anh của Khánh Băng và là người duy nhất anh yêu!!! Hãy ở lại cùng anh nha em! Anh yêu em, Bảo Anh!!!
-Em… - Nó khóc, xoay người ôm chầm lấy hắn – Em sẽ không rời xa anh, mãi mãi sẽ không rời xa anh….
Hắn miễm cười đặt lên môi nó một nụ hôn mà đã bao ngày hắn chờ đợi, nó đáp trả nụ hôn mãnh liệt của hắn bằng tất cả tình yêu của mình
-Sao đằng kia mọi người đông thế? Mình lại đó xem đi
Bốn người lớn, một bé gái 1.5 tuổi và một bé trai 6 tháng tuổi đang đi đến
-A ha…mọi người đến đây đông đủ cả sao? Sao biết tớ về mà ra đây thế?
Bảo Nam đang bế một cô công chúa nhỏ lên tiếng, mọi người nhìn sang, hắn thôi không hôn nó nữa, ôm nó vào lòng, nhìn sang tên vừa phá đám
-Ê Băng đầu cậu bị sao thế?
Bịch, bùm, bùm, bịch….là Bảo Nam bị hắn, Phi Nhân, Nhật Bảo đánh túi bụi nhưng nhẹ tránh cô công chúa ra
-Mấy cậu bị điên sao vừa gặp đã đánh tớ
Haha…mọi người cười ầm lên, mặt của Bảo Nam thì xịu đơ
-Chào mừng mọi người trở lại – Nhật Bảo nói
-Vừa đánh xong giờ chào đón – Bảo Nam
-Tại anh phá đám bọn họ chi – Bảo Trân lên tiếng
Giờ Bảo Nam mới nhìn sang người đứng cạnh hắn
-Đây là…Linda đúng không? Hehe hai người…đẹp đẹp đôi…- Bảo Nam
-Cô ấy là Bảo Anh, vợ tớ - Hắn
-Sao? Chẳng phải…
-Rồi cậu sẽ biết - Hắn nói rồi quay sang ôm nó, nó miễm cười trong niềm vui bất tận
Mọi người cùng về trong niềm vui, bây giờ mỗi người đã có cuộc sống riêng của mình đầy tiếng cười và hạnh phúc…
Một lễ cưới được diễn ra ngay sau khi hắn bình phục. Ba mẹ hai bên đều vui mừng cho nó và hắn. Có lẽ người hạnh phúc nhất chính là mẹ của hắn đã lâu rồi bà mới thấy được nụ cười trước kia của hắn
Một năm sau đó, Phi Nhân và Bảo Trân cũng đã kết hôn…Mọi người đã quyết định xây dựng một ngôi nhà chung, khi nào có dịp là họ lại trở về ngôi nhà chung ấy trò chuyện, ăn uống…và những nụ cười lại tiếp nối nhau…
Bảo Anh mang thai 5 tháng:
-Vợ uống sữa nè! Con đói rồi
-Thôi…em ngán lắm rồi…không uống đâu. Nó nhõng nhẽo
-Uống ngoan nào. Hăn ôm nó dỗ dành
Nó miễm cười, uống hết ly sữa…
Từ lúc mang thai, hắn không cho nó động vào việc nhà, muốn gì cần gì thì cứ nói hắn…riết rồi nó cũng chán…nó cùng Hân trốn hắn một ngày
-Vợ ơi anh về rồi nè! - Hắn hôm nay về sớm
-Vợ ơi!
Không nghe nó trả lời, hắn đi tìm xung quanh nhà vẫn không thấy nó đâu, hoảng loạn hắn gọi điện cho Phi Nhân - Phi Nhân cũng không biết, gọi cho Bảo Trân – Bảo Trân cũng không hay, gọi cho Hân thì Hân tắt máy , gọi cho Nhật Bảo thì cũng như hắn Nhật Bảo đang tìm vợ cậu…
-Sao rồi có tin gì về hai người đó chưa? - Nhật Bảo lại nhà hắn
-Chưa, không biết họ đi đâu sáng giờ nữa - Hắn ôm đầu
Cánh cổng được mở ra, một người mang bầu, một người bế cậu nhóc được 5 tháng cười nói vui vẻ đi vào…nhưng họ đâu biết trong nhà đang có hai gương mặt như ác quỷ nhìn về phía họ
-Em đi đâu thế? Hắn gầm lên
-Em… - Nó nhìn mặt hắn hoảng sợ
-Còn em với con đi đâu thế? – Nhật Bảo nhẹ nhàng hơn
Hắn nhìn mặt nó tái xanh mà tức cười, không giận nó mà hắn chỉ muốn nó đi đâu cũng nên cho hắn hay
-Bọn em đi mua ít đồ, ở nhà riết chán quá – Hân nhẹ nhàng
-Em… - Nó luống cuống vì biết mình đã sai
-Ngốc quá! Em biết anh lo lắng không hả? Sao này đi đâu phải nói anh một tiếng chứ? Anh sợ em sẽ bỏ anh mà đi, em biết không? - Hắn ôm nó, dịu dàng nói
-Em xin lỗi, em hứa… không như thế nữa!!
Nhật Bảo cũng ôm Hân vào lòng, hôn lên má đứa con trai kháu khỉnh…đứa bé miễm cười
---------------
Hai tuần nữa là nó và hắn sẽ chào đón cô công chúa ra đời nhưng hắn phải sang Mĩ vì công ty bên ấy có một vài trục trặc không thể không có hắn. Hắn lo lắng không muốn để nó ở nhà trong lúc này nhưng nó một mực bắt hắn đi
-Anh đi chỉ một tuần thôi mà, em còn 2 tuần nữa mới sinh, anh yên tâm đi nhé!
-Nhưng…
-Anh không đi em buồn đấy, em không muốn vì em mà công ty có chuyện không hay
-Uhm…nhưng anh sẽ nhanh chóng về với mẹ con em
Tiễn hắn ra sân bay, Phi Nhân đưa nó về nhà, Phi Nhân đã nhận lời chăm sóc nó hộ hắn trước lúc hắn lên chuyến bay. Mỗi ngày Phi Nhân cùng Bảo Trân đều sang nhà nó xem nó ăn uống như thế nào, trò chuyện cho nó đỡ buồn
Hôm nay cũng thế, nhưng vào trong thì hai người họ hoảng hốt, nó đang đao bụng quằng quại nằm trên nền nhà, còn 1 tuần nữa nó mới sinh nhưng…Họ nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện
Phi Nhân báo tin cho hắn hay, hắn lập tức đi ngay chuyến bay sớm nhất có thể.
Hai giờ đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa có động tĩnh gì, Phi Nhân, Bảo Anh, Hân, Nhật Bảo và mọi ngườiđang bên ngoài chờ đợi trong lo lắng
Bác sĩ đang giúp nó nhưng đứa bé sinh khó, nhịp tim của nó đang chậm dần…một cuộc điện thoại được đưa đến bên tai nó
-Vợ nghe anh nói không? Anh biết em sẽ làm được, cố gắng hít thật sâu…em sẽ làm được mà…Anh đang trên đường đến với mẹ con em đây, anh biết vợ anh sẽ làm được mà
Tiếng nói ấm áp văng vẳng bên tai nó, vô thức nó làm theo những gì nghe được…Oe…oe…tiếng khóc của đứa trẻ, nó nghe được tiếng khóc của đứa trẻ, miễm cười rồi thiếp đi
Cách, tiếng mở cửa của bác sĩ, tiếng khóc trẻ con vang ra, hắn đã đến….
-Chúc mừng anh, một tiểu công chúa đáng yêu
-Cám ơn…Hắn vui mừng nhìn đứa bé – Còn vợ tôi, cô ấy sao rồi?
-Cô ấy cần nghỉ ngơi, mọi người vào thăm sau nhá!
Hắn vui mừng nhìn qua khe cửa, nó nằm đó gương mặt thể hiện một niềm hạnh phúc lớn…Hắn nhìn tiểu thiên thần của mình…miễm cười hạnh phúc. Bảo Trân cùng Phi Nhân cùng mọi người ra về trong niềm hạnh phúc vì họ cũng sắp có một thiên thần. Hắn nhìn nó thổn thức
-Cám ơn em đã đến trong cuộc đời anh và đã cho anh môt tiểu thiên thần đáng yêu như thế! Anh yêu em, vợ à!
------------------
Ngôi nhà chung hôm nay đông đủ tất cả mọi người, nụ cười không lúc nào thiếu vắng trong ngôi nhà này
-Băng Anh, con nghịch quá, ba đánh đòn bây giờ - Hắn đuổi theo con bé 5 tuổi (con của hắn và nó)
-Lêu lêu ba không bắt được con đâu - Băng Anh
-Thấy chưa, tiểu công chúa của cậu nghịch quá sau này ai dám lấy chứ? – Nhật Bảo
-Cậu vừa nói gì hả? Hehe vậy sao này Gia Bảo nhà cậu có phước rồi đấy – Hắn nhìn thằng bé 7 tuổi nói
-Dạ ba Băng yêu tâm sau này con nhất định sẽ cưới Băng Anh – Gia Bảo (con của Nhật Bảo – Gia Hân)
-Haha cậu nghe rồi đấy – Hắn nhìn Nhật Bảo đang nhăng mặt nhìn cô công chúa nhỏ của mình mà cười phá lên
-Haha bọn mình làm chứng nhá! - Bảo Nam nói, Vân Kỳ và Thiên Ân gật đầu
-Mọi người đang nói chuyện gì vui thế? Cao Kỳ cùng nó, Bảo Trân, Hân dưới bếp đi lên
-Mọi người đang nói sau này Băng với Bảo sẽ làm suôi ấy mà haha – Bảo Nam nói
-Vậy hả? Vậy sau này mình cùng làm suôi với nhau nhá, Bảo Anh! – Cao Kỳ
-Uhm hihi vậy còn gì vui cho bằng - Nó
-Hả? Không không được đâu…em nhìn cái thằng con nó xem mặt lạnh lùng như ba nó ấy, tội nghiệp con mình
Bảo Nam nhìn Thiên Vũ (con trai 3 tuồi của nó
và hắn) vẻ mặt nhăng nhó nói, hắn chau mày nhìn Bảo Nam như muốn giết người làm cậu toát mồ hôi
-Thôi được rồi…nhưng mà sau này nó mà ăn hiếp Lina nhà tớ, tớ sẽ không tha đâu…Mặt Bảo Nam nhăng nhó “Biết thế đã không nhiều chuyện”
Hahaha mọi người cùng cười ầm lên nhìn hai đứa trẻ, thằng con trai Thiên Vũ khoanh tay trước ngực chau mày giống hệt như ba nó, đứa con gái Băng Anh thì chạy lăng xăng chọc phá mấy đứa nhỏ khóc la…Nhật Bảo và Bảo Nam nhìn theo rồi nhìn nhau….nhăn mặt lắc đầu.
THE END