The Soda Pop
Truyện teen -  Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?

Truyện teen - Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?

Tác giả: Internet

Truyện teen - Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?

không tại bụi thôi mà cậu nói chủ tịch giúp tớ hôm nay tớ về sớm nhá tớ hơi mệt
-Có cần tớ đưa về không?
-Ah không…không …thôi tớ đi nhé!
Nó đi nhanh không để Phi Nhân hỏi thêm lời nào cả. Hắn thì không hiểu tại sao lúc nó bỏ đi hắn lại muốn giải thích cho nó hiểu mọi thứ không như nó nghĩ…hắn sợ điều gì?
-Anh, em đem… - Phi Nhân đi vào nhìn thấy hắn đang đỡ Lệ Lâm vào ghế ngồi cũng hiểu Linda tại sao lại như thế
-Ah…cô ấy bị trật chân, em đừng nhìn anh như thế
Ả ta vẫn ẻo lã sà vào lòng hắn, đỡ ả ta lên ghế hắn quay sang Phi Nhân
-Em gặp anh có chuyện gì không?
-Em đã soạn xong hợp đồng cho đối tác mới anh xem qua rồi em sẽ đến gặp họ
-Uhm em để đó đi tí nữa anh xem – Nhìn sang Lệ Lâm – Cô tự về được không?
-Em…anh đưa em về giúp nhé, em chắc là không đi được rồi
Hắn do dự sợ nó lại hiểu lầm hắn, Phi Nhân nhìn ả ta không thích chút nào biết ngay ả ta đang giả vờ
-Anh để em đưa Lệ Lâm về chi nhánh A cho, em cũng định sang bên ấy
-Uhm vậy nhờ em nhá, Lệ Lâm cô cùng đi với Phi Nhân nhé
-Dạ - Lệ Lâm nhìn Phi Nhân tức tối
Tại quầy lễ tân
-Chị

cho em hỏi anh Phi Nhân, trợ lý của chủ tịch làm việc ở phòng nào ạ? – Bảo Trân
-Em là gì của trợ lý Phi Nhân? – Tiếp tân
-Dạ, em là…em là… - Nhỏ ngại ngùng không biết nói mình là cái gì của Phi Nhân nữa
-Ơ…Trợ lý Phi Nhân đang đi xuống kìa – Tiếp tân chỉ tay về hướng Phi Nhân
Nhỏ vui mừng nhìn theo hướng tiếp tân chỉ, nụ cười vụt tắt khi nhỏ trông thấy Phi Nhân cùng Lệ Lâm đi xuống
-Anh Phi Nhân – Nhỏ gọi to kèm theo sự tức giận
Phi Nhân nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi, nhìn thấy nhỏ tay chân cậu rụng rời, nhỏ bỏ chạy, cậu buông ngay Lệ Lâm mà đuổi theo nhỏ. Hắn xem qua mớ giấy tờ mà Lệ Lâm đưa…nghĩ Phi Nhân cũng chưa đi xa nên đi xuống tìm, hắn gặp ngay cảnh ấy…Phi Nhân buông Lệ Lâm đuổi theo Bảo Trân…Hắn miễm cười, nụ cười nhanh chóng vụt tắt khi ả ta tự đứng dậy bực bội vì bị Phi Nhân bỏ lại…nụ cười nữa miệng, hắn tiến lại Lệ Lâm
-Chân cô không sao rồi nhỉ?
-Chủ…tịch… - Ả ta lúng túng
-Đây…cô cầm lấy – Để lại gương mặt lạnh lùng, hắn bỏ đi
Ả ta sợ khi nhìn thấy gương mặt và ánh mắt đó của hắn
Bây giờ nó cần một ai đó lắng nghe nó, một ai đó cho nó mượn bờ vai mà khóc…và người duy nhất nó cần bây giờ chỉ có Hân người bạn thân của nó
-Mày khóc đi, khóc rồi sẽ hết mà… - Hân vỗ nhẹ lên vai nó
-Mày nói xem tao có ngốc không chứ? Tao về đây là vì cái gì? Bây giờ…hức…hức…hết rồi…hết thật rồi…
Bảo Trân cùng lúc đó nức nỡ chạy vào
-Chị hai….huhu…
-Bảo Trân em sao thế? – Hân hỏi, Nó lau vội hàng nước mắt, nhìn nhỏ
-Em…hức…hức…anh Phi Nhân anh ấy…gạt em…hức hức…
-Nhưng chuyện gì? – Hân
-Em đến công ty tìm anh ấy muốn cho anh ấy bất ngờ nhưng…em mới thật sự là người bất ngờ anh ấy cùng một người con gái….họ tay trong tay trước mặt em ….
-Sao? Phi Nhân sao lại là người như vậy? Không thể nào? Nó cùng Hân nói
-Chính mắt em thấy….hức…hức…
Phi Nhân vừa đi vào nghe nhỏ nói cậu cười làm cả ba ánh mắt nhìn về phía cậu
-Anh về đi, anh đến đây là gì? – Bảo Trân tức tối đẩy Phi Nhân ra ngoài
-Nghe anh nói không phải như em nghĩ đâu….nghe anh nói – Phi Nhân ôm lấy nhỏ mặt cho nhỏ vùng vẩy
-Nói…nói gì nữa chứ….tôi không còn gì để nói với anh nữa cả anh về đi
-Đó là Lệ Lâm – Trưởng phòng kinh doanh bên chi nhánh A, cô ấy giả vờ trật chân kiếm cớ đề gần anh Khánh Băng, anh sợ Linda hiểu lầm nên anh mới đưa cô ta về
-Anh biết cô ta giả vờ mà còn ôm xà nẹo thế kia ak? Tôi tin được sao
-Đúng là cô ấy giả vờ vì ba cô ấy là một cổ đông lớn trong công ty nên anh cũng không chấp dứt cô ta – Hắn cùng Nhật Bảo đi vào làm ọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn
-Thật sao? – Bảo Trân nhỏ giọng
-Ngốc, thật đấy… - Phi Nhân ôm nhỏ, nhỏ không đẩy cậu ra nữa mà cuối đầu hối lỗi
-Có thế thôi mà làm phiền đến chị hai đó hả? – Nhật Bảo đi về phía Hân
Nó nhìn hắn, thẹn thùng “Sao mình lại hành động thế nhỉ? Mất mặt quá đi”, hắn nở một nụ cười nhẹ
-Mọi người đông đủ cả vậy hôm nay em vào bếp làm vài món chiêu đãi mọi người nhé – Hân
-Thôi, mày với mọi người ở đây đi để tao với Bảo Trân làm cho – Nó cùng Bảo Trân đi vào, tránh ánh mắt của hắn làm nó lúng túng



Một ngày làm việc vất vã, trời cũng đã sập tối, mọi người đã tan sở về nhà nhưng trong phòng nó vẫn còn ánh đèn…nó đang chăm chú chuẩn bịcho cuộc đấu thầu vào ngày mai…Phòng bên cạnh, hắn vẫn còn đó, hắn tắt đèn định về thì ánh đèn bên cạnh làm hắn phải đi lại
-Giờ này còn làm việc sao? Cô ngốc hay giả ngốc thế…không quan tâm đến sức khoẻ mình ah?
Nó nhìn lên, ngạc nhiên “Sao anh ta vẫn còn ở đây?”
-Anh chưa về sao?
-Cô còn ở đây là gì? Về thôi
-Để làm xong đã mai phải đi rồi….anh về trước đi, tôi gần xong rồi
-Được rồi vậy cô làm đi - Hắn ngồi xuống ghế
-Anh về đi
-Tôi đợi cô cùng về
Nó thấy vui vui trong lòng, không nói với hắn nữa nó chăm chú vào tài liệu…
-A ha…xong rồi - Nói vui mừng ngước lên nhìn hắn
Có cái gì đỏ đỏ từ sống mũi nó chảy ra, hắn chau mày vội lấy khăn lau nhẹ cho nó
-Ngước lên nào, cô thiệt là làm việc đến chảy máu cam…
Nó không nói gì, miễm cười trước sự quan tâm của hắn
-Cứ để yên thế nhé, một lát sẽ hết
Im lặng ngồi nhìn nó, một lúc sau thì máu hết ra, hắn cùng nó ra về, chở nó đến nhà thì trời bắt đầu mưa to…ông trời cũng biết mưa đúng lúc thật
-Anh vào nhà đi…mưa to thế này làm sao về được
Hắn đành gật đầu, vào đợi mưa tạnh rồi về dù gì bây giờ chỉ mới 10h
-Anh vào rửa mặt cho tỉnh, tôi nấu một ít gì bỏ bụng hihi
Hắn nhìn theo dáng nó miễm cười. Nó vào trong bếp lây huây rồi cũng bày ra bàn mấy món ăn.
-Nè anh ăn đi
Hắn không nói gì lại cười, sao cười nhiều thế nhỉ? Gắp thức ăn…nó đi lại mở một bản nhạc nhẹ, âm nhạc du dương trầm ấm làm cho người ta cảm giác muốn dùng một thứ chất kích thích
-Nhà cô có rượu không?
Nó gật đầu, lấy chai rượu mà theo nó là rượu nặng
-Anh có chuyện gì sao? Tự nhiên đòi uống rượu
-Không…chỉ là muốn uống thôi
-Vậy tôi uống cùng anh
Hắn nhìn nó cười rồi rót ra hai ly rượu, cùng nâng ly…Một vị đắng chát theo nó là vậy nhưng cảm thấy kích thích….Hai người nói những chuyện trên trời dưới đất rồi cười lên, hắn lại cười nhiều thế sao?
Chai rượu đã hết, nó vào lấy thêm một chai nữa, lúc này nó đã đi loạn choạn, hắn chạy lại đỡ nó
-Tôi..ực..không sao…anh ngồi…đi…tôi lấy thêm rượu….hôm nay phải cho anh say haha
Nó đi vào, hắn trở lại bàn ngồi…hắn lại miễm cười về cái điệu bộ lúc say của nó
-Rượu tới rồi đây…haha
Hắn lấy chai rượu nhưng không rót ra nữa
-Cô say rồi, không uống nữa
-Không…tôi chưa say…nào uống nào. Nó giật lấy chai rượu rót ra ly
Hắn đành uống cùng nó
-Anh có biết là em nhớ anh nhiều lắm không? - Nó lè nhè, ngã sang người hắn, hắn đỡ nó ngồi dậy những nó lại ngã sang tiếp hắn đành cho nó dựa vào mình
-Cô say rồi
-Không…em không có say…anh Băng anh có yêu em không? - Nó nhìn mặt hắn
Hắn chỉ cười khẩy rồi uống nốt ly rượu
-Em biết anh yêu em mà…em là Bảo…ực…
-Sao?
-Ah không không…uống tiếp nào
Hắn cùng nó cạn ly, tửu lượng của nó không bằng hắn nhưng bây giờ hắn cũng ngà ngà say rồi
-Ôm em đi, anh Băng
Hắn ôm nó, không biết tại sao?
-Anh có yêu em không?
-Anh…
Nó ngẩn lên nhìn hắn, hắn nhìn nó…ánh mắt yêu thương, ánh mắt đó làm cho trái tim hắn đập nhanh nhanh hơn, hắn dần cuối xuống hôn lên đôi môi nó, nó cũng ôm hắn đáp trả nụ hôn mảnh liệt đó…
-Anh yêu em
Hắn thì thầm bên tai nó, rồi lại đặt nụ hôn nóng bỏng hơn lên bờ môi nhỏ nhắn của nó, hắn bế nó vào phòng…hôn lên khuôn mặt nó, hôn lên vầng trán nó, hôn lên mái tóc nó…từ từ xuống cổ nó…tay hắn thả nó trên chiếc nệm…từng mãnh vãi vung vãi xuống nền nhà…hai cơ thể họ hoà vào nhau và không có bất cứ thứ gì, không có bất cứ thế lực nào có thể xen vào tách rời họ….Mưa bên ngoài vẫn rã rích, ánh đèn trong phòng dần tắt đi…âm thanh chỉ còn nghe được là tiếng mưa…và tiếng mưa….



Cựa

quậy, nó cảm giác cái gối ôm của mình hôm nay sao ấm thế…
-Đầu mình sao nhức quá vậy nè…
Mở mắt ra
-Aaaaaaaaaaaaa…nó bật dậy kéo cái chăng quấn quanh người
Hắn nghe tiếng la cũng bị đánh thức
-Aaaaaaaaaa…tôi…cô…
Hắn vội kéo cái chăng về phía mình, nó kéo hại hai bên vằn co cái chăn bị kéo rách làm hai. Cả hai nhanh chóng quấn quanh người…lúng túng không biết nói gì bây giờ…một lúc sau
-Tôi và cô…hai chúng ta…??? - Hắn vò đầu làm nó bật cười
-Haha…chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu, hôm qua chúng ta đều say mà
-Uhm…
Hắn gật đầu, hắn cùng nó nhìn sang chiếc nệm trắng một vệt máu đỏ đã đánh tan mọi hy vọng, nó và hắn gương mặt đanh lại
-Tôi…sẽ chịu trách nhiệm
-Haha anh yêu tôi sao?
-Tôi….
-Không cần đâu…tôi và anh có yêu nhau đâu…haha
-Nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm
-Bây giờ là thời buổi nào rồi, cứ xem như chuyện tình một đêm đi haha - Nó nói nhưng lòng lại nhói đau
Hắn im lặng biết nói gì bây giờ, tại hắn mà ra cả…
-Thôi anh về đi, chiều nay sang đón tôi rồi mình đi
-Ah…uhm…hắn đi vào nhà tắm, rồi bước ra chào nó…
Cánh cửa phòng dần khép lại, lúc này đây nó đã òa khóc lên nhưng nó đâu biết có một người vẫn còn đứng ngoài đó nghe nó khóc mà tim hắn cũng đau lắm chứ
Hắn bước nhanh ra ngoài, lấy xe lao đi như tia chóp
-Tại sao mình lại gây ra chuyện như thế kia chứ? Có bao giờ mình mất kiểm soát thế đâu?
“Anh có biết là em nhớ anh nhiều lắm không?”
“Ôm em đi, anh Băng”
“Anh có yêu em không?”
“Anh yêu em”
Hắn nhớ lại những chuyện ngày hôm qua, bây giờ hắn thật sự rất bối rối
-Mình yêu cô ấy sao? Hay mình chỉ lầm tưởng cô ấy là Bảo Anh? Nhưng cảm giác của mình lúc đó đúng là dành cho cô ấy…mình phải làm sao đây?
Chiều hôm ấy hắn đến nhà đón nó đến buổi đấu thầu khu vui chơi Win, nó nhìn hắn tỏ vẻ như không có chuyện gì để hắn yên tâm đừng bận tâm về nó, nó sẽ không như hắn nghĩ “Yếu đuối” đến mức phải cần sự thương hại trong khi hắn hoàn toàn không yêu nó.
Buổi đấu thầu kết thúc trong vui mừng của cả hai khi mà tập đoàn nhà họ Vũ dành được quyền thi công khu vui chơi này. Trong khi đó, Trương Lập tức tối đi về
-Ngài đứng nóng, tôi sẽ tìm cách hạ gục tên đó – Lập Phương
-Anh có cách sao? Cách của anh giỏi quá làm cho công ty của tôi bị tổn thất một khoản tiền lớn đấy anh Lập Phương - Lão mỉa mai, Lập Phương tỏ ra bình tĩnh
-Đó là lỗido ngài…chứ nào phải tôi
Lão nhìn Lập Phương, đúng là do lão quá sơ xuất
-Được vậy cậu có cách gì?
-Từ từ đừng nóng vội, tôi sẽ cho người thăm dò tình hình bên đấy trước đã, chúng ta sẽ phá họ từ bên trong, khi mà nội bộ có vấn đề…dĩ nhiên chúng ta sẽ được lợi…hahaha
Lão ta hài lòng với câu nói của Lập Phương liền nở một nụ cười thỏa mãng
Hắn đưa nó về nhà, trên xe không khí trở nên ngột ngạc hơn, không ai nói với ai lời nào
-“Mày đúng là tên ngốc, tình cảm của mình như thế nào cũng không xác định được??? Mày phải làm gì đây hả Vũ Khánh Băng?”
-“Hãy nói cho cô ấy biết tình cảm của anh đi”
-“Không được, làm như thế anh sẽ có lỗi với Bảo Anh”
-“Nhưng anh yêu cô ấy kia mà và Bảo Anh cô ấy mãi có một vị trí trong trái tim anh”
-“Anh có chắc là mình yêu cô ấy không? Hay đó chỉ là ngộ nhận? Nếu vậy anh sẽ làm khổ cô ấy, anh làm được sao?”
Mặt trái và mặt phải của hắn đang đánh lộn nhau, hắn rối lại càng rối hơn
-Thôi im hết đi - Hắn hét lên làm nó giật mình
-Anh sao thế? Nãy giờ tôi có nói gì đâu
Biết mình hơi quá, hắn nhẹ giọng
-Không, tôi xin lỗi, không có gì…mà cô đói chưa tôi đưa cô đi ăn
-Uhm cũng được
----------------
Lại một ngày trôi qua, cũng như thường ngày nó ra đón taxi đến nơi làm việc nhưng buổi sáng hôm nay làm nó thật ngạc nhiên
-Cô lên xe đi
-Anh đang làm trò gì thế?
-Cô lên nhanh đi trễ giờ bây giờ. Hắn kéo nó vào trong
Nó vui vì hắn đến đón nó nhưng vì cái gì chứ? Vì hắn thấy cần phải chịu trách nhiệm với nó sao? Nó không cần…không cần hắn thương hại
-Anh thương hại tôi đấy ah
-Sao cô lại nói thế?
-Khi không tại sao anh lại đón tôi, chẳng phải tôi đã nói rồi sao…tôi không cần anh chịu trách nhiệm…
Vẻ mặt hắn đanh lại, thoáng buồn khi nó nghĩ hắn như thế, thật ra hắn đã thức cả đêm để suy nghĩ…và hắn đã có câu trả lời ình…nhưng làm sao để hắn có thể nói ra khi nó nghĩ hắn là con người như thế?
Bước xuống xe nó không đợi hắn mà nhanh chóng đi trước, nó sợ phải đối diên với hắn, sợ hắn nghĩ nó cần hắn phải chịu trách nhiệm…không..không…cái nó cần là tình yêu của hắn…chỉ thế thôi.
-Anh đi làm cùng Linda sao? Phi Nhân hỏi hắn
-Uhm…có gì sao?
-Dạo gần đây em thấy anh thay đổi nhiều quá - Phi Nhân nhìn hắn đâm chiu thở dài, cậu cũng biết hắn trở nên như thế là vì Linda, cậu cũng muốn hắn và Linda trở thành một đôi
-Anh thay đổi gì chứ…anh vẫn vậy - Hắn bỏ tài liệu trên tay xuống bàn, nhìn Phi Nhân
Phi Nhân nhoẽn miệng cười
-Anh đã yêu Linda? Em nói không sai chứ
-…..Hắn chau mày nhìn Phi Nhân “Sao cậu ta lại biết?”
-Haha không cần nhìn em như thế đâu…hành động của anh đã nói lên tất cả…anh Băng ah - Phi Nhân dí sát vào mặt hắn nói rồi cậu đi ra ngoài để lại cho hắn một nỗi niềm biết hỏi ai



Một tháng, công trình mà công ty hắn trúng thầu đã được khởi công một tháng. Bên phía công ty hắn mọi người đang ráo riết cho cuộc chạy đua với thời gian nhưng không quên phần chất lượng của công trình, phải chạy đua với thời gian vì nếu khu vui chơi hoàn thành sớm sẽ nhanh chóng đi vào hoạt động từ đó thu về những khoản lợi nhuận lớn cho công ty nhưng bên cạnh đó hắn luôn phải cân nhắc những người chịu trách nhiệm về việc thi công công trình này phải luôn đảm bảo an toàn và nhất là phải đảm bảo chất lượng của công trình.
Bên phía công ty họ Trương, Lập Phương đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của hắn và bây giờ họ đã bắt đầu…
-Tốt, bây giờ cậu cần bao nhiêu người để phá tan cái công trình đó – Trương Lập
-Không cần nhiều, chỉ cần một người thật sự trung thành cùng một quả “Boom” hahaha
-Hahaha cậu làm tốt lắm, tôi sẽ đưa cậu đi gặp người cậu cần
Họ nói chuyện nhưng vô tình để một người bên ngoài nghe được – đó chính là nó, trong lúc nó cùng Hân hẹn nhau đi ăn
Mặt nó tái mét khi nghe được, nó liền nhanh chóng đi ra không may va vào người phục vụ đang bưng đồ ăn vào phòng của lão ta, nghe tiếng động lão cùng Lập Phương đi ra thì nó hớt hãi chạy đi
-Cô ta là ai? – Lập Phương
-Hình như là Linda, là trợ lý của Vũ Khánh Băng – Trương Lập
-Chết rồi, có lẽ cô ta đã nghe được những gì chúng ta nói
-Bây..bây giờ phải làm sao?
-Phải bắt cô ta lại….
Lập Phương gọi điện cho người theo dõi nó khi có thời cơ thì phải tóm nó ngay. Nó trở lại phòng của Hân, mặt mài tái mét
-Mày sao thế?
-Không…không có gì, thôi về thôi…
-Nhưng đã ăn gì đâu
-Về…nhà ăn - Nó vội kéo Hân ra, lên chiếc taxi đi về nhà Hân
Một chiếc xe phía sau đuổi theo nó, nó lo cho Hân không muốn Hân gặp nguy hiểm liền gọi điện cho Nhật Bảo
-Anh mau đến đường zzz đón Hân đi,

có một chiếc xe đang đuổi theo bọn em
Hân hoảng sợ, Nhật Bảo đang nói chuyện với đối tác liền xin lỗi lao vào xe phóng như bay
-Em đang ở đâu, anh đang trên đường zzz đây!
-Anh chạy đến gần khách sạn Life em và Hân gần tới đó rồi, anh đến đó đợi bọn em
Tắt máy, Nhật Bảo phóng xe thật nhanh, đứng trước khách sạn Life không thấy nó và Hân đâu, cậu muốn phát điên lên…Chiếc taxi dừng lại, nó cùng Hân bước ra, Nhật Bảo vui mừng ôm chầm lấy Hân…cậu sợ mất một thứ gì đó rất quý…Chiếc xe đuổi theo cũng biến mất dạng vì họ biết ngay lúc này không thể hành động được
-Có chuyện gì vậy Bảo Anh? – Nhật Bảo
-Em…thôi về nhà đi em kể ọi người cùng nghe
Lên xe, Nhật Bảo đưa nó về nhà mình đồng thời gọi điện cho hắn cùng Phi Nhân đến
-Có chuyện gì mà cậu gọi tới đến gấp vậy?
-Linda nói cô ấy vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Trương Lập và một người nào đó, hai người đó đang toan dùng boom phá cái công trình gì đó của cậu. Lúc nãy bọn chúng còn cho người đuổi theo Linda và vợ tớ
-Gì chứ? Có thật không Linda – Hắn lo lắng, nó gật đầu
-Vậy bây giờ Linda, cậu đang gặp nguy hiểm… - Phi Nhân nói làm hắn thêm lo lắng
-Phi Nhân cậu nhanh chóng giúp anh điều tra ra chuyện này, không thể để mọi chuyện như vậy được
Phi Nhân gật đầu, đi ra ngoài thì Bảo Trân đi vào, kéo cậu trở lại
-Woa mọi người đông đủ quá ta…em vừa nấu món gà hầm, canh cá ngon lắm nè mọi ngườicùng dùng nha…
Không muốn cho Bảo Trân biết, hắn đành nháy mắt cho Phi Nhân ở lại dù gì nó cũng đang trước mặt hắn an toàn…
Phi Nhân ngồi xuống, nó cùng Bảo Trân vào bếp hâm đồ lại, mùi cá tanh làm nó khó chịu…
-Ọe…ọe… - Nó chạy vào nhà vệ sinh
-Chị Linda sao thế?
-Không sao…lúc này chị hay bị như thế chắc là do ăn uống không hợp lý hihi - Nó bước ra
-Thôi chị vào kia ngồi đi, em làm được mà
Nó đi vào trong, mọi người đang rất căng thẳng dù Phi Nhân đã gọi điện báo cho người theo sát công trình, tránh rủi ro xảy ra
-Mọi người đừng như thế, có lẽ em quá đa nghi thôi, lúc đó em đã nhanh chóng đi mất bọn họ không thấy em đâu
-Uhm nhưng dù sao em cũng phải cẩn thận – Hắn nhìn nó, lo lắng
Nó gật đầu, hắn đang quan tâm nó sao? Nó thấy vui vui…không khí trở nên nhẹ nhàng hơn
-Tới rồi đây, mời mọi người thử tài của đầu bếp Bảo Trân
-Trong này có độc không đấy, anh chưa muốn die sớm đâu – Nhật Bảo
-Anh…không ăn thì thôi...mọi người dùng đi
-Haha cậu cứ trêu Bảo Trân thế…cho nó nhịn nha em – Hắn
-Anh nói hợp lý, cho anh nè - Bảo Trân múc một ít gà hầm cho hắn
-Em gái gì vậy…anh hai chưa có mà đã múc cho người ngoài – Nhật Bảo
-Đây này…anh thiệt là… – Hân
-Của anh Phi Nhân nè – Bảo Trân
-Mày ăn đi Linda, canh cá này bổ lắm tao thấy dạo này mày xanh xao quá đó – Hân
Bây giờ hắn mới để ý đúng là dạo này nó ốm hơn, xanh xao hơn….
-Uhm cám ơn hihi, mày cũng ăn đi tốt ẹ lẫn con hihi
Nó vừa nói vừa múc một ít canh cá lên miệng
-Ọe..ọe… - Nó lại chạy vào nhà vệ sinh, Hân liền theo nó
-Mày sao vậy?
-Tao..ọe…ọe…tao không biết, dạo gần đây tao hay bị thế, ngửi mùi cá là tao muốn ói..
-Mày…không lẽ…mày có thai sao?
-Hả? Không đâu…làm sao có thể..???
-Mày với anh Băng…hai người???
-Không…không đâu đừng suy nghĩ lung tung chắc do tao ăn uống thất thường nên dạ dày có vấn đề thôi
-Vậy mày đi khám thử xem để lâu không tốt đâu
-Uhm mai tao đi, thôi ra đi mọi người đợi
Nó cùng Hân bước ra, hắn nhìn nó đầy vẻ lo lắng
-Cô sao thế?
-Ah…không có gì
-Chị Linda, sao ngửi mùi cá là muốn ói thế? Sao giống chị hai em lúc mới mang thai ấy
Bảo Trân vừa dứt lời nó đã toát mồ hôi lạnh, hắn cũng thế, mọi ánh nhìn đều đổ dòn về nó
-Linda chỉ bị đau dạ dày thôi - Hân nhìn thấy vẻ lúng túng của nó cũng sinh nghi ngờ nhưng tránh làm nó thêm bối rối
-Hihi em chỉ đoán vậy mà. Thôi mọi người dùng đi. Chị Linda không ăn được canh cá thì dùng gà hầm nha!



Tại ngôi nhà họ Trương
-Bây giờ cậu định xử lý chuyện này như thế nào? Con nhóc đó đã chạy thoát và bây giờ có lẽ Vũ Khánh Băng hắn ta đã biết
-Tôi thành thật xin lỗi nhưng ông yên tâm tôi đã điều tra ra tên đó rất yêu con nhóc ấy. Chúng ta sẽ bắt nó và đòi một khoảng tiền chuộc lớn haha
-Haha có lẽ như thế rồi chúng ta sẽ đi khỏi nới đây tìm một cuộc sống sung sướng haha
Ngày hôm sau nó cùng Hân đến bệnh viện kiểm tra, cầm tờ kết quả trên tay mặt nó tái mét, tay run run
-Kết quả sao rồi?
-Tao…tao…
Hân giật lấy tờ giấy trên tay nó, nó giật lại nhưng không kịp
-Mày…mày có thai 4 tuần? Là của anh Băng?
-Tao…
-Hihi để tao báo tin cho anh Băng mừng
-Đừng…tao không muốn
-Sao? Tại sao không cho anh Băng hay
-Tao không muốn…anh ấy đến với tao vì trách nhiệm mày hiểu không? - Nó khóc
-Thôi mày đừng khóc, tao hiểu…thôi mình về thôi, mày cố gắng chăm sóc bản thân. Bây giờ mày không chỉ lo ình mày nữa biết chưa hả? - Hân cho nó một tràn
-Hihi tao biết rồi - Nó xoa xoa cái bụng, miễm cười với hạnh phúc “Dù anh ấy không thương mình nhưng có nó mình đã hạnh phúc rồi”
Cùng Hân về đến nhà, nó chào tạm biệt Hân rồi quay ra chiếc taxi, Hân muốn nói với nó điều gì đó nên quay lại thì nhìn thấy nó đang bị một nhóm người vây quanh, người tài xế láy taxi cũng biến đâu mất
-Mấy người là ai mau thả cô ấy ra, Hân đi lại nhưng không thể bước tiếp nữa, bụng cô đau dữ dội, máu…
-Hân mày sao thế? Nó hét lên
-Tao…đau…bụng…quá…
-Mau gọi Nhật Bảo…Nó hét lớn lên, bọn chúng đẩy nó lên xe
Hân lấy điện thoại ra bấm số Nhật Bảo nhưng chỉ kịp bấm số gọi rồi nhỏ ngất đi
-Vợ gọi anh gì thế? Nhớ anh sao?
-….
-Alo sao không trả lời anh
-….
-Alo em…sao thế…trả lời anh đi…
Mất bình tĩnh, Nhật Bảo lấy xe chạy một mạch về nhà
-Hân em sao vậy? Nghe anh gọi không?
Vội bế Hân đến ngay bệnh viện, đi qua đi lại chờ đợi trong nỗi lo lắng thật sự Nhật Bảo điên lên mất…không hiểu chuyện gì đã xảy ra…Hai giờ đồng hồ trôi qua mà bác sĩ vẩn chưa ra, nỗi lo lắng dồn nén khiến cậu muốn đập phá cái bệnh viện chết tiệt này
Bảo Trân, Phi Nhân cùng lúc đó chạy vào
-Chị hai sao rồi anh? - Nhỏ lo lắng không kém
-Cậu ấy sao rồi? – Phi Nhân
-Vẫn chưa có kết quả… - Nhật Bảo ngồi ôm đầu
-Không sao đâu…anh đừng quá lo lắng
Cạch, cánh cửa phòng mở ra, tiếng em bé khóc làm cho lòng ai đó hạnh phúc
-Vợ tôi, cô ấy sao rồi?
-Chúc mừng anh, chị nhà đã sinh một bé trai kháo khỉnh. Nhưng do sinh thiếu tháng nên chúng tôi cần đưa bé qua phòng nuôi dưỡng đặc biệt. Bây giờ cô ấy cần nghĩ ngơi mọi người đừng làm ồn
-Cám ơn bác sĩ - Nhật Bảo vui mừng đi vào bên cạnh giường nhỏ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn thì thầm
-Cám ơn em đã cho anh niềm vui lớn như thế!
Phi Nhân và Bảo Trân vào nhìn Hân một chút rồi ra về



Từ sáng đến giờ hắn gọi điện cho nó nhưng chi nghe từ “Thuê bao…” hắn bực bội không biết nó đang làm gì mà lại tắt máy…Phi

Nhân bước vào phòng nói chuyện của Hân cho hắn nghe, hắn vui mừng đi ngay đến bệnh bệnh viện để chúc mừng cậu bạn mình,…
-Em thấy sao rồi? – Nhật Bảo ân cần
-Bảo Anh? Bảo Anh đâu rồi?
-Bảo Anh? Anh đâu có thấy cô ấy
-Mau…mau cứu Bảo Anh cô ấy bị bọn người kia bắt đi rồi - Hân òa khóc
-Sao? Em…bình tĩnh lại anh đi ngay đây…em đừng khóc…ảnh hưởng tới sức khỏe…
Ầm…Cánh cửa bị hắn đẩy mạnh vào
-Cậu vừa nói gì - Hắn xong lại tóm lấy cổ áo Nhật Bảo
-Cậu làm gì thế hả? Vợ tớ cầnnghĩ ngơi
Hắn kìm chế bản thân, buông Nhật Bảo ra
-Tớ xin lỗi, anh xin lỗi em. Nhưng chuyện vừa nãy tớ nghe được…cậu giải thích thế nào?
-Tớ…
-Anh để em nói. Thật sự Linda chính là Bảo Anh
-Sao?
-Năm đó trong vụ hỏa hoạn, toàn bộ khuôn mặt cô ấy bị hủy hoàn toàn, cô ấy không muốn anh nhìn cô ấy với gương mặt như thế…nên cô ấy đã quyết định ra đi
-Nhưng anh đâu phải yêu cô ấy chỉ vì gương mặt - Hắn đau đớn khi biết được sự thật, hắn đang rất giận nó
-Nên khi về nó không dám dùng thân phận Bảo Anh mà tiếp xúc với anh, nó sợ anh hận nó. Anh mau đi cứu Bảo Anh bọn chúng đã bắt cô ấy
2hi.us