Old school Swatch Watches
Truyện teen Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa

Truyện teen Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa

Tác giả: Internet

Truyện teen Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa




- Withdraw(Rút lui) – Hình như là tiếng của Peter
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng”
......
Chúng đã rút đi theo đường sườn dốc. Rất nhanh và chuyện nghiệp. Quả thực chúng không hề tầm thường
“Sao chúng lại biết vị trí di chuyển đến căn cứ vậy? Chúng thật ra là ai? Anh Cường lại còn quen chúng nữa?”- Mình đang nghĩ trong đầu
Đội người kia tiến lại
“Cạch...”. Tiếng lên đạn. Phải làm sao đây?
Mình lên đạn.
Một
Hai
Ba
Mình dơ súng ra định bắn.
- Ấy. Dừng lại. Là tao đây – Là thằng Hào
- Bà mày. Đi lại này còn lên đạn làm gì? – Mình quát nó
- Mẹ mày. Tau sợ còn thằng nào
- Các cậu không sao chứ? – Là lão đại ở phía sau
- Chúng tôi không sao – Tất cả cùng nói
- Ở đây vẫn chưa an toàn đâu. Tất cả di chuyển về căn cứ - Lão đại nói rồi quay lưng đi
- Rõ
Ngôi biệt thự hướng ra biển
- Không sao là tốt rồi. Các cậuvề nghỉ ngơi đi – I nói
- Vâng. Thưa ngài – Tất cả trả lời
- Hổ Vương, Người Vận Chuyển. Hai cậu ở lại
- Vâng – Mình và Hoàng lên tiếng
Bé níu lấy tay mình rồi khẽ nói
- Bé đợi anh ở ngoài – Bé thì thầm
- Ukm. Rồi anh ra – Mình nói nhỏ lại
- Vâng
Căn phòng không còn ai, ngoài ba người.
- Người Vận Chuyển. Dạo này cậu sao rồi? – I hỏi
- Thưa ngài. Tôi vẫn khỏe – Hoàng trả lời
- Cậu khá đấy. Không kém gì anh trai cậu
- Anh trai – Mình nói. “Anh Phi sao?”
- Tư liệu lần trước cậu lấy được đã giúp ta khá đấy
- Đó là nhiệm vụ của tôi
- Xin lỗi. Thưa ngài – Mình cắt ngang
- Cậu nói đi
- Tôi muốn hỏi...
- Tôi biết cậu muốn hỏi gì rồi. Người Vận Chuyển, cậu ra ngoài đi
- Vâng thưa ngài – Hoàng trả lời và đi ra ngoài
Còn mình và I.
- Cậu muốn hỏi về Hoàng? – I lên tiếng
- Vâng, thưa ngài – Mình nói
- Chắc cậu biết anh trai cậu ta?
- Vâng. Anh ấy là một sĩ quan. Anh ấy là thần tượng của Hoàng
- Gia đình cậu ta là thành viên chủ chốt của tổ chức ta. Sắp tới sẽ có cuộc họp. Cậu và Miêu Nhân hãy cùng đến.
- Thưa ngài
- Cậu muốn hỏi gì nữa?
- Những người hôm nay tấn công chúng ta
- Chúng là những thành viên phản bội chúng ta – Điếu thuốc trên tay I bị vò nát. Chắc hẳn I đang rất giận dữ
- Họ là những thành viên cũ của chúng ta
- Đúng vậy. Đây cũng sẽ là nhiệm vụ của cậu
- Nhiệm vụ
- Có chiếc usb trên bàn đấy
- Vâng – Mình nói rồi lại chiếc bàn để lấy chiếc usb
- Cậu phải diệt được chúng. Toàn bộ hành động, cần những ai, công cụ, tất cả do cậu quyết định không cần thông qua bất kỳ ai. Kể cả tôi
- Vâng thưa ngài – Mình trả lời. Đứng lặng một chỗ
- Còn chuyện gì nữa sao? – I lên tiếng
- Tại sao lại gọi là người vận chuyển? – Mình hỏi
- Cậu chưa thấy khả năng của cậu ấy đúng không?
-

Thưa ngài, tôi chưa thấy được ngoài việc cậu ấy là cao thủ về võ thuật
- Rồi sau này cậu sẽ biết
- Vâng
- Mai các cậu thi cuối kỳ II đúng không? – I đốt điếu thuốc khác
- Vâng
- Về chuẩn bị tốt đi
- Vâng. Tôi xin phép
Mình đi ra ngoài. Công nhận I lạnh lùng thật. Dù có bất kỳ điều gì, ông ấy cũng không bao giờ để lộ gương mặt của mình
- Anh – Bé vẫn luôn chờ mình
- Ơi! Mình về đi. Mai thi nữa – Mình cất chiếc usb vào túi
- Vâng. I nói gì với anh mà lâu thế ạ
- Sau rồi anh sẽ nói cho Bé biết. Giờ thì
- Thì sao ạ?
- Anh vẫn thấy đói. Đi ăn đêm đi – Nói rồi mình ngoắc vai Bé đi
- Anh kỳ lắm – Bé đẩy tay mình ra
- Sao kỳ? – Mình cau mày
- Không có gì. Hihi
- Thui nào đang đói à – Mình giả vờ ôm lấy bụng
- Bụng như con heo ấy
- Hả? – Mặt mình -_-
- Lại hả?
- Bé chê anh
- Không đúng sao? Không biết luyện tập kiểu gì cho nhỏ đi
- Hix. Không đi ăn nữa – Mình nói rồi đi lên phía trước
- Thôi mà! Bé đùa. Đứng giận nữa – Bé chạy lên cầm tay mình
- Hix – Mình chỉ giả vờ thôi
“Chụt”. Bé hôn vào má mình. Mình quay sang nhìn Bé
- Hết giận nha – Bé đặt hai tay lên má mình
- Không – Mình quay mặt đi
- Sao nữa? – Bé hạ giọng
- Chỗ khác cơ – Rồi mình chỉ lên môi
- Không – Bé quay lưng đi
Không để Bé chạy. Mình ôm chầm lấy Bé. Nhắm đôi mắt để chuẩn bị thì
- Hai đứa chúng mày có về không? – Hoàng từ đâu chạy tới
- Có. Hic – Bực cả mình
- Ơ. Không biết. Có gì cứ tiếp tục đi. Tao ra ngoài trước
- Thôi về. Mất hết cả hứng – Mình xua tay nói
Bé quàng tay mình đi ra ngoài
- Hoàng này – Mình gọi nó
- Sao? – Nó trả lời
- Gia đình mày là
.
.
.
.
.
To be continue>

- Gia đình mày là thành viên của tổ chức từ khi nào thế?
- Cái đó sau này mày sẽ biết – Hoàng nói
- Được rồi
- Cuối tuần là cuộc họp đấy
- Tao biết rồi
- Cuộc họp gì vậy anh? – Bé hỏi mình
- Anh sẽ đưa cả Bé đi mà. Giờ về học tý mai còn thi nữa – Cầm lấy mũi bé lắc lắc. Mình thích thế
- Á. Đau Bé. Mai anh cũng phòng thi với Bé mà
- Cũng phòng nhưng ngồi cũng chỗ đâu. Không ôn thi sao?
- Hix
- Nhác này – Nói rồi mình dí vào đầu Bé
- Thế cuối cùng là mấy đứa có về không – Tiếng Cường cắt ngang
- Có chứ. Không về mai thi sao?
- Lên xe
Tất cả lên xe. Trên đường về
- Anh Cường này – Mình hỏi
- Sao. Có chuyện gì cứ nói
- Herry và Peter là ai vậy?
- Hỏi làm gì?
- Em muốn biết thôi
- Được rồi. Chúng trước là thành viên cấp cao của tổ chức. Là những chiến binh ngang hàng với lão đại. Các thành viên trong hàng lục kỳ
- Lục kỳ - Họ không phải là những người từng theo I. Các thành viên đầu tiên sao
- Ukm. Qua nhiều biến cố. Chỉ còn mình lão đại
- Chúng không phải người Việt Nam
- Ukm. Chúng là người ngoại quốc
- Sao chúng lại phải bội?
- Không một ai biết được
- Vậy ạ
- Ukm. Chú nên biết thế đã. Sau này sẽ biết thêm
- Vâng
Nghĩ ngợi trong đầu về gia đình Hoàng một lúc
- Hoàng này – Mình ngoác sang Hoàng
- Ơi – Nó nhìn mình nói
- Gia mình mày cũng trong lục kỳ đúng không?
- Ukm. Anh Phi là Nhị Gia trong lục kỳ
- Nhị Gia – Thật không ngờ. Nhưng anh Phi không còn thì vị trí đó là của ai
- Ukm. Cuối tuần này đến nhé
- Ukm
Cổng trường
- Về phòng nào – Thái nói
- Tụi mày về trước đi. Tao với Bé ra ngoài này đã – Mình nói rồi cầm tay Bé
- Lại đi ăn mảnh – Đức lên tiếng
- Tao ày thành mấy mảnh nhé – Mình giơ nắm đấm lên nói chuyện với nó
- Thôi chúng mày. Về trước đã – Cường lên tiếng đỡ ình
- Đi đâu hả anh? – Bé hỏi mình
- Ăn đêm chứ sao – Mình trả lời
- Hihi
- Lại cười trừ
- Đi nào.
- Không sợ bị khóa cửa ký túc à
- Không. Ăn trước đã
- Haiz. Đi nào
Quán cháo
- Bé tưởng anh không được cháo mà? – Bé nói khi thấy mình đưa đến đây
- Ăn được chứ. Bé ăn được gì anh ăn được cái đó – tự vỗ ngực nói
- Thật không? – Bé quay sang nhìn mình
- Thật – Mình tỉnh bơ
- Nhớ đấy. Không ăn được thì chịu nhé – Bé ngồi vào chỗ
- Món gì Bé ăn được mà anh không ăn được
- Cô ơi! Cho cháu 2 cháo cá
- Ấy – Mình giật mình. Mình không ăn được đồ thủy, hải sản. Ăn vào biết liền
- Ăn được – Bé hướng mắt nhìn mình
- Không! Anh thua rồi – Mình cúi mặt xuống. Xấu hổ quá
- Cô ơi! Đổi cho cháu một bát thành cháo gà nhé – Bé gọi lại
- Một cháo cá, một cháo gà hả? – Chủ quán hỏi
- Vâng
- Đợi tý
- Cho cháu 2 chai sting nữa – Mình gọi thêm
- Lại sting à.
- Ukm
- Mai thi môn tư tưởng Hồ Chí Minh đấy
- Anh biết rồi. Môn ấy có anh xay cám
- Nhưng Bé có biết gì đâu?
-Trắc nghiệm mà
- Anh thì lo gì
- Haiz. Anh nói nè
- Gì ạ? - Bé hướng mắt lắng nghe
- Mai ấy - Mình vào mắt bé nói
- Sao? - Bé nhìn mình
- Bé kiếm chỗ ngồi gần máy anh rồi anh nói cho
- Thật hả?
- Không tin hả?
- Vâng
- Thôi giờ ăn đã nha
- Hihi. Mà anh cầm gì trên tay thế......



- Hihi. Mà anh cầm gì trên tay thế? – Bé nhìn thấy mình xoay xoay chiếc usb trên tay
- À. Sau rồi Bé biết. Hihi – Mình cất chiếc usb vào túi áo
- Vâng. Thôi ăn đi – Bé đưa chiếc thìa ình
- Ăn nhiều thêm cho nó béo tý – Mình cầm chiếc thìa và nói
- Hix. Anh biết Bé thành con heo à
- Con heo đáng yêu của anh. Haha
- Aaaaaaaaaaa. Ăn đi. Không nói nữa – Bé xua tay nói
- Thì ăn. Hihi
Dạo này ăn cháo không thấy ớn nhiều như trước đây nữa. Cơ mà. Mai thì rồi. Lại sắp kết thúc học kỳ II. Thời gian trôi nhanh thật. Mới đó mà đã.... Haiz. Cuộc đời trôi qua nhanh thật. Những lúc ở bên Bé thế này là những lúc mình cảm thấy hạnh phúc nhất, bình yên nhất. Lỡ.... à không, sẽ không có lỡ lầm gì ở đây cả. Mình sẽ mãi bên Bé mà. Mãi mãi
- Này. Sao không ăn đi cứ nhìn Bé suốt thế? – Bé nhìn chằm chằm vào mình
- Anh ngắm người yêu anh ăn cũng no rồi. Hihi – Mình chống cằm giả bộ nói
- Thật á – Bé tròn mắt nhìn mình
- Thật – Mình nói
- Thôi xuống đi cho Bé nhờ. Lên cao quá. Bé không kéo anh lại được đâu – Bé vẫy vẫy tay xuống
- Anh mà lên cao quá sẽ tự trôi lại về với Bé thôi. Sao có thể xa Bé chứ
- Hihi
- Lại cười trừ - Mình định cốc đầu Bé. Nhưng Bé che tay nên thôi
- Sau này anh mà xa Bé thì Bé giết anh đi – Bé nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn
- Hơ. Thế Bé thì sao
- Ơ. Bé không biết?
- Hơ hơ. Bất công thế?
- Bất công gì? - Rồi Bé kéo ghế ngồi lại gần mình, khoác lấy cánh tay của mình - Vì Bé sẽ không rời xa anh đâu
- Hihi. Thật nhá! Mà Bé muốn ăn gì nữa không? – Mình nhìn Bé nói
- Không. Mình về đi. Không ký túc lại đóng cửa
- Ukm. Về đi. Cô ơi! Tính tiền cháu với
Rời khỏi quán ăn. Lại dạo bước trên con đường đã quen thuộc bao ngày qua. Con đường giờ chỉ còn có vài nhà bật đèn. Trên đường, có hai người đang đi bên cạnh nhau. Tay trong tay. Tiếng cười nói vang vọng trên con đường. Mãi bên nhau thế này thì còn cần điều gì nữa
- Ngủ ngon nhé, my word – Tin nhắn từ Bé
- Good night, my love
- Mai anh nhớ chọn chỗ đẹp ngồi nhé – Bé nhắc mình vụ nhắc bài đây mà. Hihi. Nhác không à
- Ơ. Làm gì? – Mình giả bộ không biết
- Ông già – Tin nhắn từ Bé
- Già đâu mà già. Hix
- Khi nãy, anh nhớ nói gì chứ?
- Nhắc bài
- Vậy thì hiểu chưa. Ông già
- Hiểu rồi. Bất chợt quên thôi. Già đầu mà già. Anh còn trai tân mà. Hihi
- Vâng. Trai tân với ai không biết? Đồ ông

già
- Già thì sao?
- Thì Bé yêu anh. Hihi
- Chống chế nhanh thế
- Hihi. Mà lần này nghỉ học kỳ về tiếp chứ - Bé nhắc
- Có chứ. Mà có một chuyện? – Mình nói
- Sao ạ?
- Bé về nhà anh nhé
- Ơ. Xem thế nào đã
- Lại còn phải xem sao. Quyết định nhanh đi
- Ơ. Anh ép Bé đấy à
- Huhu. Bé ơi
- Ơi
- Bé đồng ý nhé
- Mai trả lời nhé. Giờ ngủ đi. Mai Bé gọi mà không dậy thì liệu
- Hix
- Ngủ ngon. Yêu anh
- Ngủ ngon. Yêu Bé
Chưa kịp tắc điện thoại thì
- Mắt tắt cái đèn đi cho người khác ngủ cái – Thằng Đức lên tiếng
- Ờ. Giờ tao cũng ngủ đây – Mình nói với nói
- Hừ
Rồi nó lại quay ra ngủ. Cầm chiếc usb trên tay. Trong này có những thứ gì thế vậy.....



“Rinh rinh”
- Dậy nhanh đi ăn sáng – Tin nhắn từ Bé
- Ờ. Anh dậy đây – mình nhắn tin trả lời lại Bé
Quay ra nhìn bọn trong đang còn ngủ ngon lành. Xuống giường đi đánh răng đã
Xong xuôi mặc quần áo mà tụi này còn đang ngủ. Nhìn đồng hồ. Ặc. Sắp 7 giờ rồi
- Dậy nhanh đi thi chúng mày – Mình hét lớn
- Cái gì? Mới mấy giờ - Thái nó ngái ngủ nói
- 7 giờ rồi mấy cha nội – Mình quát lớn
- Hả. Sao giờ mới gọi tụi tao dậy? – Tụi nó nháo nhác nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh
- Việc của chúng mày cần tao nhắc nữa hả
- Nhanh lên bay – Thằng Đức hối cả phòng
- Tao đi ăn sáng với Bé – Mình ra ngoài cửa nói vọng vào
- Mày té đi – Thằng Thái vừa đánh răng vừa nói
Bọn nó đang còn lục đục trong nhà tắm thì mình cũng té. Xuống tới nơi đã thấy Bé ở đó đợi
- Sao anh lâu thế? – Bé chạy lại hỏi
- Anh gọi mấy thằng trời đánh kia dậy nữa – Mình chỉ lên tầng nói
- Hix. Đi ăn đi. Bé đói rồi – Bé kéo tay mình đi
- Tất nhiên rồi. Ăn nhanh còn đi thi nữa. Anh cũng đói quá trời luôn rồi – Mình bước đi theo Bé
- Đi nào – Bé vừa kéo vừa nói
- Mà ăn ở đâu? – Mình hỏi
- Căng-tin
- Ờ. Cũng được
Căng-tin
- U ơi. Cho con 2 xôi nhé – Mình gọi. Ở đây ai cũng gọi vậy nên thành quen
- Đợi tý – U nói
- Hôm nay thi còn những bốn môn nữa – Bé mặt ỉu xìu nằm xuống bàn
- Không sao? Ôn là được mà – Mình xoa đầu Bé nói
- Mà Bé cũng có thấy anh ôn bài mấy đâu? – Bé ngước mắt lên nhìn mình
- Chắc tại anh đẹp trai – Mình vuốt tóc nói
- Ẹo – Bé giả bộ quay ra chỗ khác ói
- Sao thế? – Mình nhìn Bé nói
- Kể ra anh mà không đen thì cũng đẹp trai
- Hả? – Mặt mình 0.o
- Lại hả? – Bé quát
- Hix
- Thôi ăn đi còn đi thì nữa – Bé cầm thìa bắt đầu ăn
- Nuốt không vào – Giả bộ giận
- Bé bón cho nhé – Bé ngồi gần lại mình
- Thôi. Anh tự ăn là được rồi – Mình cầm thìa ăn
- Nhanh đi
Ăn xong được bát xôi xong.
- U ơi con trả tiền – Mình gọi vào trong
- Được rồi – U nói
- Còn 10 phút nữa vào phòng thi đấy – Bé nhìn đồng hồ nói
- Vậy thì nhanh lên
Cầm lấy tay Bé chạy lên tầng
Phòng thi
- Phù! May mà còn kịp – Mình thở phào
- Ngồi vào chỗ máy còn trống kìa – Bé chỉ vào chỗ trống
- Ờ. Hai máy luôn. Hihi
- Anh chị không vào chỗ nhanh đi – Thầy giáo nói
- Dạ vâng – Chúng mình đồng thanh
Vào chỗ ngồi nhấn F5 chán tay chán chân đi mà vẫn chưa thấy đề hiện lên
- Anh đến muộn đấy – Có tiếng con gái bên cạnh mình
- Ơ. Em ngồi đây à ...



- Thủy. Sao em lại ở đây? – Mình nói
- Chúng tôi cần thứ trong tay cậu – Tên bên cạnh nó nói
- Cậu là ai? – Tên này lạ quá
Vẫn là thế đó. D3 và A3. Cái gì?
- Thủy. Sao em lại là chúng? – Mình hướng mắt về haiđứa hỏi
- Chúng tôi cần thứ trong tay cậu – D3 đó nói
- Tôi không biết thứ các người nói là gì?
- Cậu biết quá rõ là đằng khác. Hổ Vương
- Được. Muốn lấy thì đến đi
- Xin lỗi – D3 cúi đầu
D3 chạy tới mình. Giơ chân lên đá ngang người. Mình ngả người ra phía sau. A3 cũng tới đá móc chân từ dưới lên. Mình xoay người tránh đòn. Gạt chân D3, nhưng hắn không ngã. Thế tấn của hắn rất chắc chắn. Chống tay đạp xuống đất. Đá lên đầu hắn làm hắn nhào ra phía trước.
- Thủy. Anh không muốn làm em bị thương đâu – Mình hướng mắt về A3
- Yên lặng đi – A3 quát lớn
A3 rút dao găm lao thẳng tới mình. Tránh sang một bên. Lấy tay đập vào bụng của A3 làm nó bay lùi lại phía sau. D3 đỡ lấy nó đứng vững rồi lao tới mình
- Được rồi. Là các người muốn đấy – Mình nói
D3 đấm thẳng tới mình. Gặt tay hắn sang một bên. Theo đà tay chạy dọc trên cánh tay đánh thẳng vào cổ hỏng hắn. Chân mình đạp thẳng vào ống đồng của hắn với lực mạnh nhất làm hắn gập chân khụy xuống. Theo đà, lên gối vào mặt hắn làm hắn ngã xuống. A3 chạy tới. Phi con dao về phía mình. Tất nhiên là mình tránh được. A3 tiếp tục rút con một con dao khác đâm thẳng về phía mình. Nắm chặt lấy cổ tay nó
- Dừng lại đi – Mình quát nó
- Anh nghĩ anh có quyền đó sao? – Nó nói rất lớn
- Em muốn sao?
- Anh đi chết đi
A3 đảo dao sang tay kia. Đâm thẳng vào bụng mình. Mình thả tay nó ra lùi lại phía sau. A3 chém tới tấp về phía mình. D3 chạy lại từ phía sau mình tung cú đấm đầy uy lục của hắn về phía mình. Né sang một bên
- Hổ Vương. Chỉ cần đưa MPS cho chúng tôi. Chúng tôi để sẽ để cậu đi – D3 nói
- Đó là bí mật. Sao tôi có thể đưa ấy người được? – Mình nói
- Đó là công sức của tổ chức. Sao lại có thể để cậu mang đi dễ dàng như vậy được
- Các người biết ai một tay làm nên MPS không?
- Chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi
- Vậy hãy về nói với lão đại rằng đừng phí công mang tôi trở về nữa
- Anh nghĩ hôm nay anh có thể thoát sao? Trả mạng lại đi – A3 chĩa thẳng con dao về phía mình
- Là em ép anh đấy? – Mình chỉ còn biết cười đau khổ
A3 và D3 nhìn nhau rồi lao về phía mình. Không khoan nhượng được nữa
Con dao trên tay A3 lao thẳng về phía mình. Nắm cổ tay A3. D3 lao tới. Xoay cánh tay A3
- Á – Con dao đâm thẳng vào tay D3 làm hắn lùi lại vài bước
Chỉ đợi thế. Bóp chắc cổ tay A3. Gạt chân nó, đồng thời tay mình vỗ thẳng vào mặt nó làm nó ngất đi. Mình chạy thẳng lại D3 đang còn đau đạp thẳng vào mặt hắn. Đầu hắn đạp vào tường rồi cũng ngất đi
- Các người nghĩ tôi là ai? – Mình chỉnh lại áo khoác
Nói rồi mình bỏ đi
Sân khu tập thể
“Tít tít” tiếng từ chiếc nghe
- Alo – mình trả lời
- Cậu vẫn còn khá lắm – Là tiếng của ông ta
- Ông đang ở đâu?
.
.
.
.



Ngoại truyện” Nỗi nhớ”
- Anh ở đâu rồi?
- Anh đang trên đường tới
- Vậy ạ. Nhanh đi anh
- Ukm
Tắt máy. Cầm tiếp cốc bia uống
- Sinh nhật tao vui lên nào – Nâng cốc uống cùng lũ bạn
- Uống...
2 phút sau.
- Có một vụ tai nạn gần đây. Là một cô gái – Một người chạy vào nói
- Có chuyện gì vậy?
- Tai nạn. Uống tiếp đi
- Ukm
Ra khỏi quán, rút điện thoại ra gọi
“Thuê bao quý khách vừa gọi...”
“Thuê bao quý khách vừa gọi...”
“Thuê bao quý khách vừa gọi...”
“Thuê bao quý khách vừa gọi...”
“Thuê bao quý khách vừa gọi...”– Có chuyện gì xảy ra vậy
“Ra quán đó đợi vậy” – Mình nghĩ trong đầu
Đang bước đi thì
“Rinh rinh” điện thoại của mẹ cô ấy gọi
- Alo. Con nghe ạ
- Con ơi! Vào trong bệnh viện nhanh đi con – Mẹ cô ấy khóc nữa nở
- Sao vậy cô?
- Nó bị tai nạn
Chỉ

kịp nghe thấy thế, đã nhảy lên xe chạy vội đi trên đường như một thằng điên. Không còn biết trời đất là gì nữa. Cô ấy bị sao vậy. Đừng có bị gì nhé em. Em đừng sao cả. “Có một vụ tai nạn gần đây. Là một cô gái” – Nhớ lại người chạy vào quán nói. Không lẽ nào. Không.....
Bệnh viện, phòng cấp cứu. Cô ấy đang nằm trên giường. Máu dính khắp người. Tất cả mọi người đang ở đây. Chạy lại nắm lấy tay cô ấy. Nước mắt đã chảy dài trên gương mặt tất cả mọi người
- Em à! Tỉnh dậy đi. Anh đang ở đây này. Đừng mà. Đừng bỏ anh – Cầm chặt lấy tay cô ấy đặt lên chán. Hàng nước mắt đã rơi ra từ lúc nào không hay. Là tại mình tại vì mình. Nếu mình đến đón cô ấy sớm hơn thì sẽ không xảy ra chuyện này
- Anh ơi! – Cô ấy nói rất yếu ớt
- Anh đây! Anh ở đây. Em nhất định không sao hết
- Cái này của anh. Sinh nhật vui vẻ - Cô ấy đưa ình chiếc khăn mà lần đó mình thấy cô ấy đan
- Đây là...
- Miền Bắc bắt đầu lạnh. Anh đeo chiếc khăn này cho ấm. Em đan không khéo
- Em phải đeo cho anh chứ. Em còn phải ra Bắc với anh nữa. Cố lên em ơi – Mình siết chặt lấy tay cô ấy. Mình muốn giữ cô ấy ở lại
- Vâng. E...m y.......ê.........u a....n...h
Cánh tay cô ấy đã buông lơi. Rời xa đôi tay của mình. Đường chạy trên máy là một đường thẳng. Cô ấy. Không thể nào
- Khônggggggggggggggg – Tiếng hét giữa nơi này
- Khônggggggggggggggg – Thì ra lại là giấc mơ đó
- Sao vậy – Hảo hỏi
- Không sao – Mình lắc đầu trả lời
- Ngủ tiếp đi. Chỉ là ác mộng thôi – Hảo nói
- Ukm
Mình nằm xuống ngủ tiếp
Sáng hôm sau
- Mới sáng đã đi đâu rồi – Không thấy Hảo ở trong phòng
Nhìn thấy trên bàn có bức thư. Bóc ra xem. Là của.........
2hi.us