XtGem Forum catalog
Truyện teen Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa

Truyện teen Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa

Tác giả: Internet

Truyện teen Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa

Hehe – Chọc nó tý
- Vậy để tau gọi N đi chơi nhé – Nó rút điện thoại ra dọa mình
- Bà mày! Tao thách đấy
- Vậy tối mày đi với ai?
- Mày có cần phải hỏi không?
- Có
- Biết rồi vẫn hỏi
- Đùa thôi
- Còn mày?
- Tao có nhiệm vụ rồi
- Nhiệm vụ gì thế
........................................



- Nhiệm vụ gì thế
- Tao có hẹn với Thủy mà vẫn chưa thấy nó trả lời
- Đệt làm bố tưởng. Gần năm chưa ấy nhỉ?
- Năm gì?
- Mày theo cái Thủy ấy. Mà chẳng được kết quả gì. Sao giống tao được?
- Mày thì giỏi rồi. Mà sao hai đứa không công khai đi. Cứ giấu mãi thế?
- Bé chưa muốn. Tao cũng ngại. Mới năm nhất cả mà
- Haiz. Kệ chúng mày. Tao đi tắm đây
Nói rồi nó vào nhà tắm. Mình thì tranh thủ ngủ tý.
17h30
“Rinh rinh....”
- Alo. Anh nghe này – Bé gọi ình
- Anh sao rồi
- Anh không sao. Mới ngủ dậy xong. Hihi
- Đi ăn đi
- Ukm. Đợi anh ở nhà ăn nhé
- Bé đang dưới ký túc xá nam nè
- Sang này là gì vậy?
- Hum nay ra ngoài ăn
- Oa. Sang vậy?
- Chỗ lão đại đưa
- Dùng luôn sao. Không mừng đám cưới anh nữa à
- Khi ấy Bé thiệt mất. Hihi
- Khôn thế
- Anh có đi ăn không?
- Có chứ. Đợi anh tý nha
- Vâng
Chỉ mất ít thời gian. Cho quà mình làm cả tháng nay vào tròn túi đi xuống
- Sao lần này nhanh thế? – Bé nhìn mình hỏi
- Anh mà lị
- Thôi. Xuống cho Bé nhờ cái
- Hôm nay ăn gì đây
- Ăn gà rán nhé
- Được luôn. Ăn xong rồi ra biển nhé
- Vâng. Mà anh cầm theo gì thế? - Bé chỉ vào cái túi trên tay mình
- À. Ra biển rồi biết
- Hix. Đi ăn nào. Bé đói rồi
- Ăn mãi mà không lớn được
- Bé cũng muốn lắm chứ
- Rồi. Hôm nay Bé phải ăn nhiều lên nhớ chưa
- Vâng
Trong quán ăn
- Ăn uống như mèo ấy – Mình lấy khăn lau miệng cho Bé
- Hihi
- No chưa
- Rồi ạ
- Ra biển đi
- Vâng
- Mà Bé có cái túi gì thế?
- Tý nữa anh biết
- Rồi – Quay ra chủ quán – Cho em 2 sting nữa nhé anh
- Gọi làm gì? Giờ mình đi mà
- Mang theo đó
- Nghiện sting nặng rùi
- Lây bệnh của ai đó
- Ai?
- Người mà anh yêu. Hihi
19h. Bãi biển
Bãi biển hôm nay đông hơn mọi khi. Từng đôi. Từng đôi bên nhau hạnh phúc. Mình cũng vậy. Không có gì hơn bên cạnh người mà mình yêu thương.
- Hôm nay đông anh nhỉ?
- Ukm. Là valentin mà
- Lần đầu tiên mình đi chơi chỉ có hai đứa mình trên bãi biển này
- Anh cũng muốn chỉ có hai chúng ta thôi
Sóng biển vỗ nhẹ. đêm nay đẹp quá. Không mây che khuất. Ánh trăng hiện lên mặt biển sáng ngời. Anh trăng soi trên gương mặt em. Em còn đẹp hơn cả ánh trăng kia. Ánh trăng chỉ của riêng anh
- Hụ hụ... - Mình thấy hơi lạnh
- Anh sao thế?
- Anh thấy hơi lạnh thôi
- Anh không sao thật đấy chứ?
- Anh không sao mà. Mà có sao thì anh cũng mang nó trong người mà – lấy chiếc hộp thiếc ta khỏi túi áo
- Của anh nè – Bé lấy chiếc khăn len ra đeo lên cổ mình – nó sẽ giữ ấm cho anh
Mình cầm chiếc khăn đang đeo trên cổ
- Cảm ơn nhé, my love
- Nothing
Mình ôm chặt lấy Bé. Bỏ qua tất cả, dù là đang rất nhiều người nhìn thấy. Chỉ cần thế thôi là quá ấm áp rồi. Bé cũng vòng tay ôm lấy mình
- Anh cũng có quà cho Bé này
-Cái gì thế?
Lấy món quà của mình ra
- Đẹp quá, mà sao lần này anh làm đẹp thế?
- Tặng cho người anh yêu mà. Sau này anh sẽ biết nó thành sự thật
- Cảm ơn anh
Bờ biển dài, có những tình yêu đến với nhau đang ở đây. Không cần biết đến tương lai như thế nào. Chỉ cần biết giờ đây, chúng ta đang bên nhau, yêu nhau, cần nhau trong cuộc sống này.
22h, ký túc xá
“Rinh rinh...”
- Ngủ ngon nhé, my word – Tin nhắn của Bé
- Bé iu cũng ngủ sớm đi
- Chắc tuần tới, Bé không được gặp anh
- Sao lại thế? – Mình giật mình
- Hành động độc lập
- Anh quên mất. Bé nhớ cố gắng nhé
- Anh cũng vậy
- Ukm. Bé ngủ đi. Anh phải xem hồ


- Anh ngủ sớm nhé. Nếu khó quá hãy xin hủy đi
- Anh biết rồi mà. Hihi
- Ngủ ngon
Cắm chiếc usb vào máy tính. Mở khóa bằng chương trình đặc biệt. Hồ sơ bảo mật rất kỹ, có để mất ra ngoài chắc cả năm mới mở ra được ấy chứ
Nhiệm vụ lần này là
.
.
.
.
.



Ngôi nhà biệt thự hướng ra biển
- Cậu sẵn sàng rồi chứ? – Lão đại hỏi mình
- Tôi cần đầy đủ các thiết bị yêu cầu – Mình trả lời
- Bên đó sẽ có người đưa cho cậu. Đây là hộ chiếu
- Có thể cho tôi biết N làm nhiệm vụ gì không?
- Cô ấy sẽ không sao. Cô ấy có thêm trợ thủ.
- Là ai? – Mìh hơi lo lắng
- Là một cô gái. Z4. Yên tâm rồi chứ
- Cảm ơn ông. Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ
- Chúc may mắn
Ra khỏi biệt thử, đã thấy Tiền đợi ở đó
- Lên xe đi – Tiền nói
- Ok
Trên đường đi
- Đi đến nơi. Mày leo lên thuyền cá đó. Sang tới nơi sẽ có người của ta bên ấy – Tiền dặn dò
- Tao biết rồi
- Một mình phải cẩn thận đấy
- Rồi mà
- Chúc may mắn
Trên tàu cá ra khơi, mình thấy lạ hơn mọi lần. Bé à. Bé phải bảo trọng nhé
HongKong, Đại Nhĩ Sơn
- Alo.
- Phía sau
Một người ở phía sau mình
- Công viên giải trí ở HongKong. Tủ đồ
- Tôi biết rồi
- Chúc may mắn
- Cảm ơn
- Chiếc moto biển số xxxx để trong bãi
- Cảm ơn
Nói xong rồi tên đó đi thẳng
Công viên giải trí ở HongKong. Rất đông người ở đây. HongKong quả là nơi náo nhiệt
- Tủ đồ đây rồi
Bên trong là 2 túi đồ rất lớn, bên trên là một chiếc điện thoại chống định vị
“Rinh rinh...”
- Alo
- Nhận được rồi chứ - Là tiếng của lão đại
- Tôi nhận được rồi
- Tới trung tâm hội nghị và triển lãm HongKong. Khách sạn gần đó
- Tôi biết rồi
Trung tâm hội nghị và triển lãm HongKong
- Yíhàn. Yǒu méiyǒu kěyòngxìng ( Xin lỗi. Có còn phòng trống không?)
- Zūnjìng de kèhù. Hái yǒu yīgè fángjiān( Thưa quý khách còn một phòng)
Trong phòng
Sau khi đặt các thiết bị và sửa soạn xong các vũ khí
- Mình cần đi ăn chút gì đó. Tiện ghé xem nó thế nào
Trung tâm hội nghị và triển lãm HongKong
Mình lượn vòng quanh trung tâm, khá rộng. Cần phải quan sát kỹ tình hình bên ngoài và bên trong. Cả đường lên nơi giao dịch của chúng nữa
Bên trong trung tâm
- Ở đây có cả sơ đồ cho khách tham quan luôn – Mình cầm ly cafe trên tay nhâm nhi
Mình nhìn xung quanh và quan sát bản đồ, có khá nhiều hệ thống an ninh. Chúng ngụy trang khá tốt đấy. Giao dịch của chúng ở nơi này thì ai mà biết
“Rinh rinh...”
- Hàng là một chiếc usb rất đặc biệt
Về phòng sẵn sàng cho buổi tối nào
Về tới phòng, tắm xong. Mình đã sẵn sàng. Cho các thứ đồ cần thiết vào túi
“Rinh rinh...”
- Anh cố gắng nhé. Bé hoàn thành trở về rồi - Là tin nhắn của Bé
- Anh sẽ trở về với Bé
- Anh nhất định phải trở về
- Anh hứa mà
- Bé chờ anh
- Anh yêu Bé
- Bé cũng yêu anh
Thở dài trong nỗi nhớ người con gái mà mình yêu thương.
- Đến lúc rồi - Tự nhủ lòng mình gạt tình cảm sang một bên
Khoác ba lô lên vai. Đi nào.....
.
.
.
.
.
.
To be continued>

21h, khách sạn
- Wǒ jiǎnchále zhè(Tôi muốn trả phòng này)
- Shì de. Qǐng shāo děng yīxià, nǐ(Vâng. Xin quý khách đợi một chút)
22h, Trung tâm hội nghị và triển lãm HongKong
Có 8 chiếc xe 4 chỗ đang tới trước đó
- Bọn chúng sắp hành động rồi
Có tất cả 32 tên. Tất cả chỉ trang bị súng ngắn. Có 10 tên ở lại chỗ các chiếc xe. 8 tên đi theo hai tên trùm. Còn lại tản ra các vị trí khác nhau. Tất cả đều liên lạc qua tai nghe
- Xuất phát nào.
Đợi thêm 5 phút nữa. Mình lấy điện thoại chuyển vị trí vệ tinh. Gây nhiễu trong phạm vi 800m.
Đi bộ đến nơi
Bọn chúng dường như không để ý. ở đây không có một bóng người
“Tạch tạch....”
....
Đường đi của súng mình nhanh hơn tụi nó. Chỉ cần mười phát vào giữa chán là xong.
“Tụi này gà quá” – Mình nghĩ như vậy
Đặt 8 quả mìn xung động dưới xe. Theo hành lang phía bên trái để leo lên trên nóc. Phải tránh qua đám người còn phía bên dưới. Nhưng vẫn bị đụng độ
“Hự”
Vặn cổ một, rồi lôi hắn ta vào chỗ khuất
“Tạch”
Một tên đang đi ra từ đó
“Mất 15 phút rồi. Phải nhanh lên”
Lên tới nơi
Mở túi có đựng đàn ghita. Là một khẩu Barrett M107 có gắn nòng giảm thanh
Có tất cả 10 viên. Mình cẩn phải bắn thật chuẩn xác để hạ gục tất cả. Nhưng vẫn chưa thấy tụi nó giao hàng gì cả. Phải đợi khi hàng xuất hiện
Nhưng cũng không cần đợi quá lâu. Chỉ 10 phút sau chúng đã lấy hàng ra.
Mình chỉ có không tới một phút để hạ tất cả. Căn chỉnh để chỉ cần đi một đường là hạn tất cả. Đã xong thì. Mình thấy tụi đó giật mình. Chắc phát hiện tụi bên dưới rồi. Phải nhanh lên
“Tạch”
“Tạch”
“Tạch”
“Tạch”
.....
Đi được cả 10 tên
Mình hạy lại đó. Chiếc hộp đó có khóa mã cơ và cả khóa mã điện tử
“Tạch” – Mình bắn hỏng khóa cơ
Cái khóa mã điện tử nữa
“Pằng”
Mình nằm xuống
“Tạch”
“Tạch” – Không chúng tụi nó
“Phải chạy trước đã” – Nghĩ rồi mình theo kế hoạch thoát thân xuống dưới
Theo cầu thang bộ đi xuống
“Tạch”
“Tạch”
.....
Mình loại bỏ các đối thủ trên đường đi
Gọi về tổ chức
- Tôi đã có hàng - Mình nói
- Tốt. Tập hợp ở cảng nước số 2. Đức đang ở đó - Tiếng của I
- Rõ
“Tạch”
“Tạch”
Ra đến bên ngoài mình thấy chúng đang nháo nhác cả lên
- Tā zài qítā(Hắn ở kia) – Một tên phát hiện ra mình và hét lớn
Leo lên chiếc xe rồi chạy
Chúng cũng leo lên xe. Nhưng
“Bùm” – 3 trong 8 chiếc đã bị nổ
Chạy được một quẫng thì thấy chúng ở phía sau. Chắc tháo được bom ra rồi.
Tăng tốc độ trên đường racảng
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng”
....
Chúng bắn rát quá
Mình nhìn thấy có một chiếc xe tải cỡ lớn ở ngã tư trước mặt đang lao rất nhanh ở khúc cua.
Chuyển đổi hệ thống đèn báo hiệu từ đỏ sang xanh.
Lao gần tới đèn thì mình chuyển sang đỏ
Khi xe xủa chúng đang lao tới. Chiếc xe tải cũng lao tới
“Rầm” chiếc xe tải đâm ngang chiếc xe của chúng
“Rầm” một chiếc của chúng ở phía dưới gầm xe
Cắt được đuôi của chúng rồi. Mình nhanh chóng phogs về phía cảng
“Bé à! Anh sắp được gặp Bé rồi”
1h. Cảng nước số 2
Mình leo lên chiếc tàu, là Cường đang trên tàu
- Đức vẫn chưa tới sao anh? – Mình hỏi Cường
- Chưa. Không biết sao lâu vậy – Cường trả lời
- Đợi nó chút nữa anh à
- Ukm. Làm tốt chứ
- Em mà lại
- Vậy là được – Cường đang nói thì có người chạy tới
- Hỗ trợ.................



- Hỗ trợ em với – Là tiếng của Đức
Phía sau nó có một loạt đang đuổi theo.
Cường và mình lập tức nhảy lên cảng. Trên tay là AK-47. Cứ thế bóp cò. Đức chạy lại trên thay dùng Px4 Storm. Bắn lại
“ Pằng”
“Pằng”
- Lên thuyền nhanh – Cường nói mình và Đức
“Pằng”
...............
Tiếng súng vẫn nổ ra. Bọn chúng có khoảng 20 tên
- Chúng ta phải rời khỏi trước khi cảnh sát HongKong đến – Cường nói
- Vâng anh – Đức nói
- Nhiệm vụ hoàn thành chứ Đức – Mình hỏi
- Tao làm xong rồi. Nhưng tụi đàn em của hắn đông quá – Đức giải thích
- Khởi động thuyền đi – Cường nói
- Vâng – Đức
Tiếng súng vẫn vang lên. Đức lên phía đầu tàu. Khởi động cano.
MỘt chiếc xe ô tô đang lao tới. Cường đưa mình khẩu RPG-2. Mình nhằm thẳng chiếc ô tô đang lao tới.
- Đi –

Cường hét lên đồng thời vẫn xả đạn
Cùng lúc đó thì Đức cho tàu chạy. Mình bóp cò. Tên lửa nhằm thẳng vào chiếc ô tô
“Bùm....”. một làn khói đen bốc lên. Chiếc xe tan tành
Dường như đã thoát. Trên con thuyền, mình nhìn thấy xa xa, xe đội cảnh sát HongKong đang hú còi sáng rực một khoảng tiến đến
- Mình phải đi nhanh nhất. Đội cảnh sát biển HongKong cũng sẽ đến. Di chuyển nhanh đến phao số 0.
- Rõ
Phía sau có 4 chiếc ca nô nhỏ đang báo theo
- Chẳng nhẽ họ nhanh vậy
- Không phải. Là của LFF đấy. Đức lái tàu. H theo anh
- Vâng
Mình và Cường xuống dưới khoang tàu. Lấy súng và hộp đạn AK – 47
- Dùng chỗ này đi – Cường chỉ chỗ mấy khẩu RPG-2
- Có quá không anh?
- Không sao đâu. Chúng nhảy xuống biển ấy mà
- Vâng
- Có hai chiếc đang chắn đầu. Bám chắc
- Sẵn sàng luôn đi
“Rầm” tàu của chúng mình lớn hơn nên tách chúng ra. Mình lao ra
“Vèo”
“Bùm” chiếc tàu nổ tung. Nhanh chóng di chuyển sang bên, trên tay lấy một khẩu khác
“Vèo”
“Bùm” chiếc tàu thứ hai. Còn hai chiếc nữa đang theo đuôi
“ Pằng”
“Pằng”
....
“Vèo”
“Bùm”
.....
Tiếng súng bẫn nổ ra cho khi đến phao số không
- Trong khoang hệ thống rockets. Vào nhắm bắn. Anh cầm cự
- Vâng. Anh không nói sớm
- Nhanh đi
Dưới hầm là hệ thống rockets RBU-6000 Smerch-2. Quét rada. Nhắm thẳng mục tiêu vào hai chếc tàu theo đuôi
“Bừm...”
“Bùm”
“Bùm”
Hai chiếc tàu nổ tan
- Year – Mình, Cường và Đức cùng hét lên
- Trở về quê hương nào mấy đứa
- Vâng anh - Mình Và Đức nói
Đức lái con tàu hường về Việt Nam
Việt Nam. Bờ biển CRE
- Anh – Bé chạy đến mình
- Bé – Mình cũng chạy lại
Bé đã đứng chờ mình ở đó từ khi nào. Ôm chầm lấy Bé. Bao nhiêu nỗi nhớ đã được xóa tan hết. Mình nhớ Bé
- Anh không sao chứ? – Bé nhìn mình khắp một lượt
- Anh không sao – Mình lại ôm chầm lấy Bé – Bé cũng không sao chứ? Anh nhớ Bé nhiều lắm
- Bé không sao. Bé lo cho anh lắm
- Anh biết mà. Anh cũng thế
Buông Bé ra. Hai hàng nước mắt của Bé đã chảy từ khi nào
- Nào không khóc. Chúng ta đã trở về mà
- Tại Bé mừng thôi - Bé gạt nước mắt
- E hèm. Đang có người nhé – Giọng của Cường cắt ngang. Còn thằng Đức nó đứng cười phía sau
- I cho gọi mọi người – Giọng của một tên nam trong tổ chức
- Chúng tôi sẽ vào ngay
Căn phòng của I
- Đội đặc biệt. Hoạt động đơn độc. 9 người. Có 4 hành động thành công. Các cậu hãy về nghỉ đi. Mai tôi sẽ có quyết định – I cầm mấy tập hồ sơ. Đưa cho lão đai. Ông ta vẫn không quay mặt lại nhìn chúng tôi
- Rõ – Tất cả đồng thanh
Ký túc xá.
“Rinh rinh...”
Là Bé gọi
- Alo. Anh nghe nè
- Đi ăn cơm không anh?
- Có chứ. Anh đang đói nè
- Ra phòng Gia Huy đi. Bé đang nấu.
- Gia Huy có ở đó không?
- Ở đây.....



Xóm trọ. 8h sáng
- Anh có phải là H không ạ? – Một người mặc quần áo nhân viên chuyển phát nhanh
- Vâng - Mình trả lời
- Có người chuyển cái này tới cho anh – Anh ta đưa ình một cái hộp
- Cảm ơn anh – Mình nhận và vào trong phòng
“Cái quái gì thế nhỉ?” – Mình nghĩ trong đầu
Mở chiếc hộp ra. Là một chiếc tai nghe điện thoại
“Rinh rinh...”. Số điện thoại không lưu nhưng quen lắm. Là ai nhỉ?
Mình nhấn nút nghe
- Alo. Ai đấy – Mình bắt đầu
- Cậu quên tôi nhanh thế sao – Một tiếng người đàn ông
- Xin hỏi ai đấy? – Mình thấy ngờ ngợ
- CRE – Ông ta nói
- Là ông? – Mình đã nhận ra. Là lão đại
- Cậu nhận ra rồi sao? – Ông ta cười mỉa mai trong điện thoại
- Ông muốn gì? – MÌnh bắt đầu thấy khó chịu
- Tôi muốn cậu tới một chỗ vào chiều mai
- Tại sao tôi phải tới? – Mình không hiểu
- Vì tôi có một món quà bất ngờ dành cho cậu?
- Quà gì? – Mình càng không hiểu ông ta đang nói gì
- Liên quan tới cậu và người đó?
- Ông dám – Mình hiểu ông ta muốn nói gì
- Tôi có gì mà không dám
- Ông muốn gì ở tôi?
- Cậu cứ từ từ. Ngày mai tới đó đi. 195 Đội cấn
- Tôi..
“Tút tút...”. Ông ta tắt máy khi mình chưa nói xong
Ông ta muốn mình tới đó làm gì chứ. Mình chợt nhớ tới Bé. vẫn còn số hôm trước
- Alo. Anh – Giọng của Bé
- Biết lão đại đang giở trò gì không? – Mình lạnh lùng hỏi
- Em rời khỏi rồi. Sao thế anh – Giọng Bé có vẻ lo lắng
- Hẹn gặp
- Lão muốn đưa anh trở lại sao?
- Không biết
- Anh nên đi xem chỗ lão hẹn anh như thế nào?
- Chắc phải thế. Cảm ơn
- Em có làm gì....
Mình tắt máy đi. Không để cho Bé nói tiếp nữa. Phải tới chỗ lão muốn mình gặp xem như thế nào
Ngõ 195 Đội Cấn. Đây là......- Ở đây thì Bé gọi anh ra làm gì? – Bé nói
- Ơ Gia Huy đi đâu? – Mình thắc mắc
- Anh hỏi làm gì?
- Anh hỏi để biết thôi mà
- Anh Huy chuẩn bị cưới vợ rồi
- Cưới vợ - Mình giật mình. Tưởng hắn ta thích Bé mà
- Ukm
- Cưới ai?
- Anh hỏi nhiều thế? Ra đi. Bé nấu sắp xong rồi
- Ukm. Anh ra ngay
Nói ra ngay chứ phải tắm cái đã. Xong xuôi, mặc vội quần áo. Dặn phòng 308 đi ăn cơm với Bé. Giờ bọn nó cũng chẳng chọc như ngày xưa nữa, quen quá rồi.
Chạy qua quán chị Vân.
- Chị Vân – Mình hét lên
- Gì thế? Sao hôm nay đi có một mình vậy – Chị Vân chạy ra
- Lấy em 2 chai sting đi
- Rồi
- Lẹ lên
- Giận nhau à
- Giận gì? Em đi đây
- Không giận mà mày làm gì mà gấp thế - Chị ấy nói theo
Trả tiền xong mình chạy thẳng ra phòng Gia Huy
Phòng Gia Huy.
- Bé – Mình gọi Bé
- Chưa thấy người đã thấy miệng anh rồi – Bé đang đứng nấu bên trong
- Hả? – Mặt mình
- Lại hả - Bé quay lại nhìn
- Hihi. Anh quên. Hôm nay Bé cho anh gì thế?
- Cháo – Bé cười
- Ơ
- Anh nghĩ thật hả?
- Không. Anh nhìn thấy có đồ ăn thế này thì cháo gì. Sting không? – Mình giơ hai chai sting lên
- Có chứ. Hihi
- Sao hôm nay nhiều món thế? – Mình nhìn thấy tên bàn rất nhiều món ngon
- Mừng cho anh mà – Bé bưng nốt đĩa thức ăn ra
- Ồ. Có chuyện vui gì sao? – Mình cười
- Mừng anh trở về
- Hihi
- Thôi ăn cơm đi
- Ăn chứ. Đang đói nè
Chúng mình lại vui vẻ ăn uống. Cười nói vang cả cái xóm trọ đó. Chẳng cần phải nhà hàng sang trọng với những bản nhạc dung dương. Chỉ cần bên nhau thế này. Cần gì tới những điều xung quanh chúng ta. Yêu thương chỉ cần là trong tim có nhau. Mãi mãi.
Ăn xong, đang ngồi uống sting
- Anh về trước đi. Bé rửa bát xong rồi về - Bé nói
- Để đấy anh rửa – Mình cầm mâm vào trong
- Hihi
- Biết ngay mà
- Biết gì cơ ạ? – Bé thấy khó hiểu
- Nhắc khéo anh rửa bát
- Thôi để Bé rửa – Bé giận rùi. Giận cũng đáng yêu nữa
- Bé mừng anh trở về rồi. Xem xem hai mắt đang còn sưng kìa
- Anh đi biết Bé lo lắm không? – Bé bắt đầu dưng dưng nước mắt
Ôm Bé vào lòng. Người con gái nhỏ nhắn mà mình yêu thương với cả trái tim mình.
- Anh cũng lo lắng cho Bé lắm. Mà Bé làm nhiệm vụ ở đâu đấy
- Bé làm ở....
“Rinh rinh...”
Là tổ chức
- Alo. Tôi nghe – Mình bắt máy
- Về trường đi. Chúng ta đến tập trung – Giọng của Cường
- Rõ – Mình nói
- Mình đi thôi – Bé nghe thấy thì phải
- Còn bát đũa – Mình chỉ chỗ bát đũa
- Để đó.
- Có mấy cái thôi. Anh làm tý là xong
Nói rồi mình vào trong chậu rửa bát. Cũng không nhiều lắm. Chỉ mất 10 phút là xong
- Nhanh đi anh – Bé hối mình
- Ukm
Chúng mình về tới trường thấy mọi người đang đợi ở đó
- Đứa làm gì mà lâu thế? – Thái nó nói theo kiểu rất muốn ăn đấm
- Bọn tao gặp cái Vy nó bảo mày tồ lắm. Nên mới đến muộn đó – Mình đã biết cách chọc lại tụi nó
- Hả? –

Thái nó tròn mắt
- Hả gì. Đi thôi – Mình hất tay nó lên xe
Ngôi biệt thự hướng ra biển
Vào tới phòng I.
- 9 hành động đơn độc. 4 hành động thành công. Trong đó có ba hành động vẫn cần sự giúp đỡ - Lão đại nói
- Tôi đã xem báo cáo và quyết định chọn ra được một người với biệt hiệu mới: Hổ Vương. Và người thứ hai là .......



- Tôi đã xem báo cáo và quyết định chọn ra được một người với biệt hiệu mới: Hổ Vương. Và người thứ hai là một trong ba người còn lại - Lão đại nói
- Hổ Vương là ai? - Mình hỏi
- Là cậu đấy. Toàn bộ đội trực chiến công nghệ sẽ dưới sự giám sát của cậu - I lên tiếng
- Tôi không phục – Hào nói
- Tại sao? - Lão đại hỏi
- Tôi cũng hoàn thành. Khả năng tác chiến của tôi cao hơn cậu ta
- Vậy sao?
- Tôi muốn đấu với cậu ta
- Cậu nghĩ sao?
- Hào nói đúng, khả năng tác chiến của cậu ấy cao hơn tôi
- Nhưng vừa rồi. Báo Gia vẫn phải đến giúp cậu đúng không? – Lão đại quay sang phía Hào nói
- Do nhiệm vụ của tôi khó hơn – Hào nói
- Do cậu đã không lên kế hoạch. Chỉ biết đánh đấm
- Chiến binh không phải thế sao?
- Cậu cần phải có cái đầu nữa
- Tôi vẫn không phục
- Đức, N các cậu có ý kiến gì không?
- Tôi không có ý kiến gì? – Bé nói
- Cậu ấy đã giúp tôi. Tôi hoàn toàn đồng ý - Đức nói
- Vậy được rồi chúng ta cùng thử xem - Lão đại nói
- Thử thế nào? - Hào nói
- Các cậu có thể chọn thêm một người bất kỳ trong các đội mà các cậu muốn. Tôi có hai địa điểm cần đánh phá. Ở đó không dưới 80 tên. Tất cả điều là doanh trại ẩn của LFF. Ai thắng. Người đó là Hổ Vương
- Tôi đồng ý – Hào nói rất lớn
- Hãy quyết định thật kỹ. Hai nơi đó. Trước kia có 4 đội của chúng ta hy sinh mà không có thành quả gì – I lên tiếng
- Với tôi thì không – Nói rồi Hào quay lưng bước đi. Sao nó lại thế
- Cậu có thể chọn bất kỳ ai. Hãy chuẩn bị. Thời gian và địa điểm cho cậu tôi sẽ báo sau – Lão đại đi qua vỗ vai mình
Ban công ngôi biệt thự
- Sao nó lại thế - Đức nói
- Tao cũng không biết – Mình trả lời
- Kệ nó đi. Mày chọn được chưa – Long nói
- Tao chưa biết. Đợi xem nơi đó thế nào đã – Mình nói
- Cần thì gọi tao. Tao sẵn sàng - Thái nói
- Nếu Hào cần tụi mày cũng hãy giúp nó
- Tụi tao biết rồi – Nói rồi tụi nó bước đi
Chỉ còn một mình ở đó. Hướng ánh mắt ra biển và nghĩ. “Sao Hào nó lại thế? Không nhẽ địa vị trong tổ chức quan trọng với nó thế sao. Mình có thể nhường nó. Nhưng ánh mắt nó nhìn mình. Giờ mình phải làm sao?”
- Anh đang nghĩ gì thế? – Giọng nói của Bé cắt ngang suy nghĩ của mình
- Anh không hiểu sao Hào nó lại như thế nữa? - Mình thở dài nói
- Anh hãy giành lấy danh hiệu đó?
- Bé muốn anh trở thành Hổ Vương - Mình ngạc nhiên
- Đúng vậy. Như thế Hào nó sẽ không còn hống hách nữa
- Nó cũng là bạn của chúng ta mà
- Bé biết
- Sao Bé muốn anh trở thành Hổ Vương?
- Bé nói rồi mà – Rồi Bé quay lại ôm lấy mình – Bé sẽ giúp anh
- Cảm ơn Bé – Mình ôm Bé trong vòng tay. Chỉ cần vậy thôi
Sáng sớm. Ngôi biệt thự hướng ra biển
- Cậu chọn ai Hào? – Lão đại hỏi
- Tôi chọn Z3 – Hào nói
- Được. Cậu chọn địa điểm đi – Lão đại mở địa đồ
- Sao không để H chọn trước? – Hào hỏi
- Cậu muốn công bằng mà
- Vậy được. Tôi chọn phía nam Phong Nha - Hào đã chọn
- Được. Bắc Phong Nha là của cậu. Cậu chọn ai? -Lão đại quay sang mình
- Tôi chọn N - Mình nói
- Vậy tốt rồi. Có ai có ý kiến gì nữa không? - Lão đại tiếp tục nói
- Không - Tất cả đồng thanh
- Nếu Hào thắng. Hổ Vương là cậu. Còn nếu thua. Cậu tính sao, Hào? - Lão đại quay sang hào hỏi
- Tôi sẽ không nhận danh hiệu gì? - Hào nói
- Được
- Xuất phát đi – I lên tiếng
- Vâng
Phòng thiết bị
- Địa hình chủ yếu là núi đá. Thêm vào đó còn có khe, sông gầm. Mình cần thiết bị leo và lặn đó anh - Bé nói
- Ukm. Bé lấy các thiết bị cần thiết đi. Anh đi chọn vũ khí
- Vâng
Một lúc sau, mình và Bé đã chọn xong tất cả.
- Chúc may mắn – Hào đi qua nhếch mép cười
- Cậu hãy cẩn thận – Mình nói
- Tôi sẽ thành công – Nói rồi nó đi thẳng
Phía bắc Phong Nha
- Nghe anh Cường nói. Đội H và Y trước tấn công vào này đã hy sinh toàn bộ - Bé vừa đi vừa nói
- Ukm. Anh cũng nghe Tiền nó nói vậy – Mình đáp lại
- Chúng có súng phòng không. Xung quanh cũng có rất nhiều cạm bẫy. Hơn nữa, doanh trại còn ở trong thung lũng...
- Bé đã thuộc hết rồi sao? – Mình rất ngạc nhiên
- Không thuộc sao giúp anh được – Bé trả lời
- Vậy chúng ta tác chiến thế nào
- Phải tìm cách đi qua hết các cạm bẫy đó. Rồi mới tấn công vào
- Tổ chức hỗ trợ cho ta một thứ đấy
- Là gì thế anh?
- Bé nhớ hành động đầu tiên không?
- Hào có được không
- Có
Bỗng dưng Bé đứng lại
- Bé sao thế? – Mình quay lại hỏi
Rồi Bé chỉ xuống dưới chân. Theo hướng tay Bé chỉ.
Mình chạy lại
- Anh chạy trước đi – Bé nói
- Sao anh có thể để Bé ở đây được. Sẽ có cách thôi – Minh nói
Cúi xuống chân Bé. Đó là
.
.
.
.
.
To be continued>

Cúi xuống chân Bé. Đó là mìn chấn động
- Đừng sợ. Anh có mang sắt nặng đây – Mình lôi cục sắt mang theo đi
- Anh chạy trước đi – Bé run run nói
- Yên lặng nào – Mình lục túi lấy con dao găm ra
Rút con dao lách vào giữa bề mặt mìn và giầy của Bé. nhẹ nhàng nhí mạnh nó xuống để sức nặng vẫn còn. Dần dần nhí mạnh nó xuống bẩy chân Bé lên. Đặt miếng sắt nặng từ từ xuống
Một
Hai
Ba giây trôi qua
- Không sao nữa rồi – Mình thở phào nhẹ nhõm
- Cảm ơn anh – Bé nói
- Sao lại cảm ơn anh? Đó là điều anh phải làm mà – Mình nhìn Bé nói
- Cần phải cẩn thận hơn anh à – Bé cúi xuống chắc vẫn còn run
- Ukm. Tiếp tục thôi – Mình nắm lấy tay Bé
Phong Nha quả nhiên là một ngôi rừng nguyên sinh. Cây cối rậm rạp. Đường đi qua các vách đá thật đáng sợ
- Theo như bản đồ thì chúng ta sắp tới nơi rồi – Mình nhìn vào trong điện thoại nói
- Đợi chút anh – Bé nói rồi kucj túi đồ của Bé
- Lại sao thế? – Mình hoảng lên
- Không. Bé có cái này
Bé rút ra một chiếc hộp
- Cái này Tiến sĩ mới nghiên cứu ra. Bé đã xin của tiến sĩ để thử nghiệm – Bé giải thích ình
- Là cái gì thế? – Mình tò mò quá
- Ong tìm đường
Là một thiết bị camera hình dáng của một con ong có khả năng bay
- Để Bé thử xem nhé – Bé nói
- Ukm
Bé bật công tắc. Con ong đã bay lên. Từ hộp điều khiển chúng mình nhìn rõ mọi thứ xung quanh mình. Bé di chuyển con ông tới vị trí cần đến. Theo rađa từ hộp điều khiển thì con ông sắp tới nơi
- Tiến sĩ quả là tài tình – Mình thật ngạc nhiên với cái tài của ông tiến sĩ già
- Gần đến rồi anh – Bé kéo mình lại nói
Khi con ong tới nơi. Chúng mình quan sát thấy doanh trại của chúng. Bố trí khá công phu. Không những có pháo phòng không mà còn có hệ thống rockets mini của Nga. Tất cả điều được trang bị đầy đủ từ súng ống đến dao áo. Trông rất tinh nhuệ. Ngoài ra có cả hàng rào điện ở ngoài của hang. Bên trong hang có nhiều hệ thống hang
2hi.us