Polly po-cket
Truyện teen Tiểu Thư Siêu Quậy Và Công Tử Sát Gái

Truyện teen Tiểu Thư Siêu Quậy Và Công Tử Sát Gái

Tác giả: Internet

Truyện teen Tiểu Thư Siêu Quậy Và Công Tử Sát Gái

" - Hoàng hỏi Khoa
" Gặp bố rồi " - Khoa đáp
" À mà Dũng đâu rồi hai "
" Ờ,đi với Lyna rồi " - Hoàng giật mình khi nghe nó hỏi
" Ờ ... Dạ " - Nó
" .... " - Cả 3 cùng nói chuyện vui vẻ với nhau,Hoàng và Khoa gọt trái cây cho nó ăn ... Nó cũng chóng quên chuyện kia đii ... Lyna và Hắn,dù sao cũng từng yêu nhau cơ mà,lấy cớ gì phải buồn chứ ...
********************
- Chap này,Tg đăng không hay nên m.n thông cảm ạ đừng bỏ truyện nha 

   


Chương 38

   Biệt Thự Tập Đoàn The Royal
 " Huy đi chơi với cậu không " - Hắn từ ngoài cửa bước vào ... Trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ vest đen ... Trông hắn trưởng thành và quyến rũ rất nhiều ...
Hắn ngày nào đi làm về cũng về nhà chăm sóc Huy ... Dù sao thì Huy cũng là cháu ... Hắn thương Huy như con ruột của mình ...
" Dạ có ...

" - Huy nghe tiếng Hắn liền bật dậy chạy đến ôm chầm cổ Hắn rồi làm nũng ...
" Vậy để cậu thay đồ sau đó dẫn Huy đi chơi nhé " - Hắn thả Huy ra sau đó về phòng thay đồ rồi cả 2 ra ngoài ...
" Con chắc là đi bộ không mệt chứ " - Hắn hơi khó xử khi Huy không chịu đi xe
" Dạ vâng " - Huy hào hứng reo lên ...
" Hôm nay học vui không " - Hắn hỏi khi cả hai đang tản bộ trên đường ...
" Sắp đến kỳ họp phụ huynh rồi ạ ... Mà sao mẹ không cho con gặp ba hả cậu ... Bạn con ai cũng có ba ... Hơn nữa là ba của bạn ấy rất thương bạn ấy ... Con chỉ có mỗi cậu thôi ... Bạn con nói cậu rất đẹp trai và tài giỏi đó ạ " - Huy nói giọng buồn buồn ... Đếnđoạn cuối thì hào hứng được chút lại chùn xuống
" Con sẽ gặp ba ... Nhưng không phải bây giờ ... "
" Bạn con ai cũng được ba cho chơi cưỡi ngựa ... chơi máy bay ... cả tung hứng ... "
" Vậy thì leo lên cậu cho con chơi cưỡi ngựa " - Hắn bế xốc Huy lên vai ... thằng bé cười khanh khách ... Sau đó Hắn vờ làm ngựa chạy quanh công viên khiến mọi người vừa bật cười vừa ngưỡng mộ ... Ai đó không khỏi vui mừng ...
" A ... vui quá ... Cậu ơi ... Nhanh nữa đi ... Huy thích lắm ... " - Huy thích thú vừa reo vừa hét ...
Một lúc đã thấm mệt ... Cả hai vào tiệm KFC gần đó gọi món ăn ...
" Sau này ... Cậu chơi với Huy như thế nữa nhé " - Huy vừa ăn đùi gà ... vừa nói ... Hai cái má phúng phính trông đáng yêu làm sao ... Hắn chốc chốc lại lấy giấy lau miệng cho Huy ...
Mọi việc nãy giờ đã thu hết vào tầm mắt của Hoàng ... Anh đi công tác sang Pháp nhưng thực ra là tìm Linh và con trai mình ...
Hắn vừa ăn ... Vừa nói chuyện với Huy ... Nãy giờ thấy Hoàng ... Hắn biết Hoàng đang nhìn nên nói với Huy là đi vệ sinh ...
" Nhìn bao lâu nữa " - Hắn vỗ vai làm Hoàng giật phăng người ...
" Thằng này ... "- Hoàng cười tươi đáp lại ... Sau đó bị Hắn kéo vào trong ...
" Ai vậy cậu ... Cháu chào chú ạ "- Huy nhìn thấy Hoàng liên hỏi sau đó thì chào ...
" ... " - Hoàng ôm chầm Huy vào lòng ... Cậu con trai quý tử của Hoàng lớn ngần này rồi ...
" Ơ ... Chú là ai ... Chú ăn với cháu nhé " - Huy hỏi ... Sau đó cầm cái đùi gà đang ăn dở đưa Hoàng ... Huy mỉm cười thật tươi khi chú này hơi giống mình ...
" Tiểu Huy ... Đây là Ba của con " - Hắn
" Ba sao ... " - Huy mở tròn mắt nhìn Hoàng ... Ánh mắt mang sự ngây thơ và đáng yêu
" Phải ... ba là ba của con ... " - Hoàng cười hiền
" Ba đẹp trai quá ... " - Huy ôm cổ Hoàng
" Đẹp trai sao bằng cậu " - Hắn
" Ơ ... Là ba con đẹp hơn cậu mà "
" Vừa nãy con bảo cậu đẹp còn gì " - Hắn
" Ơ ... Lúc nãy cậu đẹp nhất ... Giờ ba con đẹp hơn cậu "
" Không cãi với con nữa ... "
" Plè " - Huy lè lưỡi trêu ... " Cậu đẹp không bằng ba con mà " - Huy nói xong cầm nước đưa Hoàng
" Vừa nãy còn cậu ... bây giờ có ba ... bỏ cậu rồi " - Hắn
" Đâu có ạ ... Huy có thương cậu mà " - Huy cười ngây thơ ... Cầm cái bánh lên đưa cho Hắn ...
" Thằng này ... " - Hắn cốc nhẹ lên đầu Huy ... " Cậu về trước " - Hắn
" Dạ ... Chào cậu " - Huy vẫy tay ...
" Ba lâu nay không đến thăm Huy .. " - Huy bĩu môi ... Giận dỗi ...
" Ba xin lỗi ... Từ nay sẽ thăm Huy thường xuyên hơn nhé ... " - Hoàng
" Ba ơi ... Sao ba không ở với mẹ ... Mẹ ở một mình ... Thỉnh thoảng còn hay khóc nữa ... " - Huy
" Ba cũng rất nhớ mẹ ... Con giúp ba về với mẹ đi ... "
" Bằng cách nào ... "
" Là thế này .... " - Hoàng thì thầm vào tai Huy
" Ba con đúng là đẹp trai còn lắm mưu ... " - Huy
" Vậy đi thôi "- Hoàng tính tiền sau đó dắt Huy đi dạo rồi cùng nhau thực hiện kế hoạch
**********
- Cô có tin nhắn. - Một quản lí đưa điện thoại cho Linh khi cô vừa hạ màn chuẩn bị đi về ...
- Cảm ơn. - Linh nhận lấy
Mở tin nhắn ... Là một số lạ ... " Gặp nhau ở Tháp Effien - Khánh Huy đang ở đây "
Linh hoảng chạy xe ngay đến Tháp như yêu cầu ... Cô xuống xe ... Sau đó cô thấy dáng một người thanh niên ... đang quay lưng với cô ...
- Anh muốn gì ... Khánh Huy đâu. - Linh đi đến người thanh niên kia ...
- Chẳng muốn gì.
- Anh ...
- Chỉ là tôi nhớ em. - Hoàng quay đầu ... Ôm Linh ... Cả hai nhịp đập hòa vào nhau ...
- Anh ... Sao lại đến đây. - Linh vẫn còn say trong cái ôm của Hoàng ...
- Là nhớ em ... Em đã bỏ tôi 3 năm rồi còn gì. - Hoàng vẫn còn ôm cô
- Em ... xin lỗi ... - Linh
- Là tôi quá nhớ em ... Chỉ muốn gặp em và ôm em thôi. - Hoàng thả Linh ra ... Sau đó hôn lên đôi môi đỏ hồng kia ...
- Ba mẹ hết xa nhau rồi ... - Khánh Huy bước ra ... Vỗ tay reo hò ...
- Là con chọc mẹ sao ... - Linh ngắt má Khánh Huy ... Vờ dỗi
- Là Huy muốn có ba như các bạn ... Huy không muốn ba mẹ xa nhau ... Mẹ đừng giận Huy. - Khánh Huy lay lay cánh tay Hoàng ... Sau đó hôn khẽ lên má Linh ... Xem như thay lời xin lỗi ...
- Uh ... Ba xin lỗi ... - Hoàng bế Huy lên ... Sau đó nắm tay Linh ...
- Vậy ... Từ giờ ... Mình là một gia đình nhé ... Ba từ giờ sẽ ở với Khánh Huy ... Chịu không ... - Hoàng cười khẽ rồi hôn lên môi của Linh ...
Đêm ở Paris tuy lạnh ... Nhưng rất ấm áp ... Một gia đình ... Gồm 3 người ... Dù xa nhau nhưng họ vẫn quay về với nhau ... Cơn gió hạnh phúc chợt len lỏi đâu đó trong tim mỗi người ... Khi một tiểu Khánh Huy xuất hiện ... 
   
Chương 39
  Về đến nhà ... Huy sang ngủ với Hắn ... Nhường cho Hoàng và Linh bên nhau ...
Nằm gọn trong lòng của Hoàng ... Linh thẹn đỏ mặt ... Vừa ngại ... Vừa ấm áp ... Hoàng chốc chốc lại khẽ hôn lên tóc cô ...
" Anh xin lỗi ... Là anh quá vô tâm ... " - Hoàng
" Là tại em cố chấp ... Dù sao thì anh vẫn tốt ... Em chính là rất vui " - Linh
" Lần này ... Anh nhất quyết mang em về Việt Nam ... " - Hoàng
" Em ... "
" Anh sẽ mang 2 mẹ con em về nước ... Sẽ không để em phải sống một mình nữa ... 3 năm là quá đủ "
" Vâng "
" Anh ... muốn em ... " - Hoàng hôn lên đôi môi kia ... Cái lưỡi tiến vào bên trong ... Ham muốn vị ngọt mà chọc ngoáy cô ... Linh say trong nụ hôn ấy ... Hai thân hình quyện vào nhau ... Hoàng triền miên trên người Linh ... Cơ thể ... Mùi hương mà anh đã đánh mất bấy lâu ... Anh nhớ ... nhớ cái mùi hương ... Nhớ cái tình yêu của anh dành cho cô ... Đêm đó ... Có lẽ là đêm hạnh phúc nhất ...
**************
- Ba mẹ ơi ... Phải đi họp sớm cho con đấy. - Huy gõ cửa .. Nói vọng vào ...
- Ba biết rồi. - Hoàng nói rồi uể oải bước dậy ... Mặc tạm cái quần sau đó thay đồ ... làm VSCN
- Ưm ... - Linh lật người ... Tay cứ quơ đại ... Tìm cái gối ôm 30° của cô tối qua ...
- Vợ à ... - Hoàng hôn lên môi Linh
- Ưm ... Anh dậy sớm vậy sao ... - Linh ngáy ngủ
- Hôm nay anh hứa sẽ đi họp cho con ... Em ở nhà đợi anh nhé ... - Hoàng
- Hả ... Em quên mất ... - Linh bật dậy ...
- Em cũng phải đi ... Em hứa với con rồi. - Linh chạy vào làm VSCN xong lại thay đồ trong vòng 5p ...
- Ba mẹ à ... Đã gần trể rồi đó ... - Huy ra vẻ ông cụ non ... Vờ hờn giận ...
- Ba xin lỗi ... Bây giờ đi đây ... - Hoàng bế cậu con trai lên ...
- Hạnh phúc quá ta ... Anh đi trước nha .. - Hắn xuống nhà ... Sau đó vội ra ngoài đi làm ...
- Cậu đi vui vẻ. - Huy nói vọng ra
- Hai đi nhé ... Tối nay về ăn cơm với em đó ... - Linh
- Anh biết rồi. - Hắn
- Đi thôi. - Huy nói rồi chạy vọt ra ngoài ...
- ... - Hoàng lấy xe sau đó cả 3

cùng đến trường của Huy ...**************
Trường The Royal - Tập Đoàn The Royal
Sân trường mẫu giáo rộn ràng tiếng xe ... tiếng cười nói vang khắp sân trường ... Hoàng và Linh bước vào liền gây sự chú ý ... Khánh Huy cảm thấy rất hạnh phúc khi đám bạn cứ luôn miệng khen ba cậu đẹp trai và phong độ ... Mẹ cậu luôn là sự chú ý của mọi người ... Điều đó đã quá quen thuộc ...
Cuộc họp diễn ra nhanh chóng ...
Sau giờ họp ... Hoàng và Linh ra ngoài ... Tìm Huy ...
- A ... Chú đẹp trai có phải là ba của Huy không ạ. - Một bé trai có gương mặt khá điển trai ... Hai má lúm đồng tiền ... Chạy đến hỏi ...
- Phải ... Cháu là bạn của Huy sao. - Hoàng ngồi xuống ... xoa đầu bé trai kia ...
- Cháu là Tiểu Thiên ... Huy đang ở bên kia ạ ... - Tiểu Thiên vui khi thấy Hoàng ...
- Tiểu Thiên à ... - Lyna chạy đi tìm Thiên Ân ...
- A mẹ ... - Tiểu Thiên hét vui mừng khi thấy mẹ mình liền chạy đến ...
- Chị Lyna ... - Linh
- Ơ ... 2 người ... - Lyna
- Chị ở đâu,sao lâu nay cắt liên lạc với bọn em. - Linh ôm Lyna sau đó lại hỏi ...
- Chuyện dài lắm ... Mà thôi nữa ... - Lyna
- Chào ... - Hàn Thiên Phúc đến ...
- Lâu rồi không gặp ... - Hoàng nhoẻn miệng cười ... đáp hờ hững ...
- Mình ra ngoài nói chuyện đi. - Linh và Lyna kéo Tiểu Thiên và Khánh Huy ra ngoài ... Sau đó 2 ông chồng cũng đi theo ...
************
Tại quán cafe nằm ngay trung tâm thành phố ...
Linh và Lyna thỏa sức nói chuyện ... Để 2 tiểu yêu cho 2 ông chồng giữ và lo liệu ...
Hết dẫn đi ăn ... Xong lại đi chơi ... Rồi chạy loạn cả lên ...
Khánh Hoàng và Hàn Thiên Phúc cứ chốc lại liếc xéo nhau ... Khánh Huy và Tiểu Thiên cứ thỏa thích vui chơi mà quên mất 2 ông bố mình ... Rồi lạc mất ...
Cảm thấy nhìn nhau vậy là đủ ... Quay sang tìm con ... Nhưng ...
- Khánh Huy/Tiểu Thiên ... - Hoàng và Thiên Phúc đồng loạt gọi tên cả hai ...
____________
- Tiểu Thiên à ... Mình bị lạc rồi ... - Khánh Huy chạy một lát lại dừng rồi nói
- Hả ... Vậy phải làm sao đây ... - Tiểu Thiên
- Tớ không biết ... Nhưng nếu gọi cho ba tớ và cậu tớ thì mong tìm được đường về ...
- Vậy gọi bằng cách nào ...
- A đằng kia có chú kia kìa ... - Tiểu Thiên nhìn thấy dáng một thanh niên cao to đang cầm điện thoại đứng gần đó ...
- Chú ơi ... - Khánh Huy chạy đến cậu thanh niên kia ...
- Chuyện gì. - Thanh niên kia nhìn 2 đứa nhỏ rồi gắt
- Chú cho cháu mượn điện thoại gọi về cho cậu và ba cháu vì cháu bị lạc ... - Huy
- ba với cậu mày là ai. -
- Ba cháu là chủ tịch của tập đoàn Phan Ngọc ... Cậu cháu là chủ tịch ở The Royal ạ ... Chú cho cháu mượn ... Sau đó cháu nói cậu và ba cháu cho chú tiền ...
- 2 đứa mày tên gì ...
- Khánh Huy và Hàn Thiên Ân ạ . - Tiểu Thiên đáp
- Hàn Thiên Phúc là cha của mày.
- Dạ đúng rồi ạ ...
- Tốt ... Chú là bạn của họ ... đi theo chú dẫn cháu về
- Dạ cảm ơn chú ... - Cả hai ríu rít cảm ơn sau đó theo Mạnh ...
***************
Cả 2 đi theo mãi đến một khu nhà hoang ... Sau đó bị Mạnh đánh ngất ...
Cười đắc ý ... Mạnh rút điện thoại ... Gọi cho Hắn trêu chọc
- Alo ...
- Tôi cần gặp chủ tịch của các người ...
- Xin hỏi có hẹn trước
- Tôi cần gặp gấp ... Nếu không cháu của nó sẽ không qua khỏi đâu
- Ơ ... Dạ ... Chờ tôi chút ...
- Tút ... Tút ... Tút
- Tôi nghe - Hắn nhấc máy
- Ha ha ha ... Nhớ tôi chứ ... Vị chủ tịch trẻ ... Kelvin Antolina ...
- Mạnh ... Là anh sao ...
- Là tao ... Lâu rồi không gặp ... ha ha ha ... Tao đang giữ cháu của mày ... Mang 100tỉ đến chuộc nó về ...
- Cậu ơi ... cứu Huy với ... Huy bị đánh ... đau lắm ... ba nữa ... cứu Huy ... - Hắn nghe giọng Huy khóc nấc trong điện thoại ...
- Huy ... Con đang ở đâu ... Cậu đến đây ...
- Ha ha ha ... Đầy đủ bang chủ Demonwhite và Moter ... Sẽ có địa điểm ...
- Anh ... Mày ... Không được hại nó ... - Hắn chưa kịp dứt câu đã bị cúp máy giữa chừng ...
- Chết tiệt ... - Hắn ném cây bút vào cánh cửa ...
" Cạch "
Hắn mở cửa bước ra ...
**************
- Anh ...
- J ... Jer ... Jersey ...
- Hơ ... Làm gì mà không kịp hoàn hồn vậy ...
- Đi ...
- Nhưng đi đâu ...
- Huy bị bắt cóc .. - Hắn kéo tay Nó vào thang máy rồi nói
- Hả ... Linh và Hoàng ...
- Có lẽ biết rồi ... Hắn đòi 100tỉ mới thả ...
- Vậy gọi cho họ ... Anh còn giữ số điện thoại lúc nãy không ...
- Còn đây ... - Hắn nói rồi lại lấy điện thoại ra đưa nó ...
- Uh ... Chờ tí ... - Nó liên kết điện thoại của hắn và iPas của mình ... Sau đó lướt qua lướt lại màn hình ... Rồi mỉm cười ...
- Tìm được ví trí rồi ... Theo cảm biến nhiệt thì ở đó có khoảng 5-10 người ... Sẽ không sao đâu ... Đi thôi ...
Nó nói rồi kéo Hắn ra khỏi công ty trước lời bàn tán của mọi người ...
- Kia có phải là đại tiểu thư của tập đoàn Phan Ngọc không
- Chắc chắn rồi ... Là cô ấy đó ... Chủ Tịch Tổ Chức Demonwhite ... Xinh quá đi
- Hẹn hò với chủ tịch của mình sao ... cũnh đẹp đôi quá chứ ...
- Bla ... Bla ... Bla ...
******************
" Phịch " - Đáp đất gọn gàng ...
Nó và Hắn tiến vào bên trong nhà hoang ...
Khẽ đi thật nhẹ nhàng ... Phần vì sợ Mạnh phát hiện ... Phần vì Huy và Tiểu Thiên đang trong tay bọn họ ... Đặc biệt ... Bọn họ ai cũng có súng ...
- Em sẽ ra đó ... - Nó kiên quyết
- Nguy hiểm ... Em ở lại đi ... Để anh ... - Hắn nắm tay giữ nó lại
- Không ... Anh dù sao cũng không liên quan đến chuyện này ... Mối thù giữa Waitail và Demonwhite cứ để em ... - Nó
- Nhưng còn Khánh Hoàng và Linh ... Anh sẽ không sao ... Bọn chúng chỉ là đang nhắm vào anh ...
- Nhưng ...
- Không sao đâu ... Anh sẽ cẩn thận ... Nếu mà có chuyện ... Thì em sẽ cứu anh chứ ... - Hắn cười
- Cẩn thận đó ... Anh chắc sẽ không sao chứ ..
- Chắc ... - Hắn hôn lên đôi môi của Nó ... Nụ hôn say mê ... Như muốn lôi kéo cả 2 ... Hắn bỗng rời khỏi nụ hôn ấy một lát ... Sau đó hôn nhẹ lên trán Nó ... Rồi bước vào bên trong ...
" Đứng lại " - Một tên đàn em bước ra ...
" Tôi đến để trao đổi " - Hắn bình thản nói ...
" Cho Hắn vào ... " - Mạnh nói vọng ra ngoài ...
" Tôi đã đem đủ tiền ... Thả người được chứ " - Hắn tay mang vali nhỏ ...
" Kiểm tra ... " - Mạnh ra lệnh ... Lập tức bọn đàn em giật phăng cái vali kia ... Mở ra rồi bắt đầu kiểm tra ...
" Thưa đã đủ ... " - Sau khi kiểm tra xong ... Tên đàn em thông báo ...
" Tốt ... " - Mạnh nhoẻn miệng cười ... Vỗ tay bốp bốp ... Sau đó đưa tay ra sau ... Rút ra con dao bén nhọn vừa đủ để xuyên qua cơ thể người ...
Dở trò ... Hắn sớm biết nên đã né các đường đâm của Mạnh một cách nhẹ nhàng ... Huy vàTiểu Thiên khóc ré lên ... Bọn đàn em phần đấu với Hắn ... phần trông coi bọn trẻ ...
Nó từ cửa sau bước vào ... Dùng chân đá bay khẩu súng trên tay bọn kia ... Cởi trói cho Huy và Tiểu Thiên ...
" Gì xinh đẹp ơi ... Cứu cậu của Huy đii " - Khánh Huy lay lay tay nó ...
" Đương nhiên rồi ... Nhưng phải ra ngoài trước ... " - Nó dắt 2 đứa trẻ ra cửa ... Sau đó vào giúp Hắn ...
" Đoàng ... Đoàng .. Đoàng ... " - Phát súng còn vương khói trên tay của Linh ... Tuy đã lâu không sử dụng ... Nhưng tài thiện xạ vẫn chẳng những không thay đổi mà còn lợi hại hơn trước ...
Sự tức giận của một người mẹ ... Linh bắn thêm phát súng thứ tư ... Phát súng vào ngay đầu của

Mạnh ... Ngã phịch xuống đất ... Sau đó ... Linh ra lệnh bắt hết bọn đàn em ... sau đó cho Mạnh uống thuốc phân hủy rồi đem về tổ chức ...
Khánh Huy và Tiểu Thiên thấy vậy khóc thét cả lên ... May là có nó và hắn nên cả hai được đưa ra ngoài ...
Nó và Hắn sau khi đưa Khánh Huy và Tiểu Thiên ra ngoài liền dẫn cả hai đi chơi ... Hoàng đưa Linh về nhà ... Lyna và Thiên Phúc cũng về sau đó ... Giao hai đứa nhỏ cho cặp kia ... 
   
Chương 40: Kí Ức Quay Lại
Nó và Hắn dẫn Khánh Huy và Tiểu Thiên dạo quanh khắp các trung tâm thương mại ... Khánh Huy và Tiểu Thiên vẫn còn đang rất sợ chuyện lúc nãy ...
Dù đã chơi hết trò này ... Đến trò khác ... Nhưng vẻ sợ sệt vẫn hiện lên gương mặt vô tư của 2 đứa trẻ kia ...
" Con ăn gì không " - Nó hỏi Tiểu Thiên ... Dù sao thì cũng là gì cháu với nhau ... Lỗi lầm là do người lớn gây ra ... Nó không thể để liên lụy đến trẻ con ...
" Gì ... Chú lúc nãy là ai vậy " - Tiểu Thiên mắt ướt nhòe mi ... giọng nói trong trẻo pha cùng tiếng nấc ...
" Là người xấu ... Nhưng chú ấy đã bị mẹ của Huy bắt rồi ... Sẽ không
có chuyện gì nữa đâu ... " - Nó cười hiền xoa đầu Tiểu Thiên ...
" Cậu ... Sẽ không có gì nữa chứ ... Huy sợ lắm ... Huy bị đánh đau lắm " - Khánh Huy nằm gọn trong lòng Hắn khóc ...
" Nếu có cậu nhất định sẽ bảo vệ Khánh Huy ... Sẽ không có gì nữa ... Cậu hứa đấy ... " - Hắn vỗ về ... Tay xoa chỗ vết lằn trên tay Huy mà xót xa ...
" Dạ " - Huy đáp
" Giờ đi thôi ... Hôm nay cứ chơi thõai mái nhé " - Nó cười tươi ...
Cả 2 cùng với hai tiểu yêu nhỏ tiến vào bên trong khu trung tâm ...
***************
- Jersey nó ... Theo mày nghĩ thì ổn chứ ... Tao nghĩ chẳng vui tí nào ... Nó lúc nào cũng chỉ biết giao việc nặng cho tao và mày thôi ... - Killer khá bực vì Nó đã giao toàn bộ việc của tổ chức cho Killer và Ellie ... Để sang Pháp vui vẻ bên đó ...
- Tao nghĩ Jersey nó yêu quá đâm ra rãnh rỗi lắm rồi ... Rất là khó chịu nhé. - Ellie tặc lưỡi ...
- Dù sao cũng phải làm thôi ... - Killer nhún vai tỏ vẻ bất lực ...
- Giờ này chồng yêu gọi mà có dám nghe máy đâu. - Ellie nhìn màn hình điện thoại thấy số Khánh gọi mà chẳng dám bắt máy ...
- Chịu ... Viên đá này ... Thật sự rất quan trọng ... - Killer mân mê cái hộp kính sáng loáng ... Bên trong là viên kim cương hiện đại ... " Black Kings " - Chìa khóa duy nhất để mở kho báu chứa các loại vũ khí tối tân bậc nhất thế giới ... Chưa có mặt trên thị trường ...
- Tao với mày có khi chẳng bằng viên kim cương này ... - Ellie khóe môi cong lên một đường cong tuyệt mĩ ... Chiếc bật lửa trên tay cô thỉnh thoảng lại cháy " xẹt xẹt " ... Một âm thanh rất vui tai ...
- Hừ ... - Một cái nhếch mép lạnh lùng của Killer ... Là cô cảm nhận được ẩn ý sau nụ cười kia ... Hay đơn giản là bọn họ quá coi thường cô ...
Khẽ nhướn mày ... Ellie nháy mắt tinh nghịch ra hiệu cho Killer ... Cả hai cùng gật đầu nhẹ sau đó phóng một lúc 20 cái châm kịch độc sang 4 hướng ...
- Hự. - Tiếng rên phát ra sau khe góc tủ hồ sơ ...
Lần này Killer bật nhảy ... Nhào lên phía trên tủ ... Hai chân bắt chéo ... Miệng khẽ ngân vài câu hát vu vơ ...
Ellie vẫn ngồi lì như chưa có gì xẩy ra ... Cô vờ như không biết ... Nhưng thực ra là đang tìm xem ... Xung quanh còn có ai khác không ...
Mặc dù Killer đã ngồi trên đó gần 2 phút ... Nhưng có vẻ tên bị trúng châm kia vẫn ngồi lì ở đó ... Sự kiên nhẫn có vẻ đã gần hết ... Killer đạp mạnh chân vào tủ ... Gây ra tiếng động lớn ... Tên kia dần hé đầu ra và ngất lịm đi ...
Killer nhảy phịch xuống ... Đưa tay ngay mũi ... " Đã chết ... " Miệng chực tuôn trào máu ... Tên đó đã cắn lưỡi ... Ellie thoáng nén tức giận ... Nắm cổ áo tên kia lên ... Tay còn lại vẫn cầm viên Black Kings trên tay ...
- Killer ... Xem này ... - Ellie đưa cổ tay tên đó lên cho Killer ...
- Hình này ... Trông rất quen ... - Ellie chăm chú vào cái hình xăm biểu tượng đôi cánh khắc chữ trên cổ tay ... Là thành viên bang Demonwhite ... Hình xăm ở cổ tay ... Thì chỉ là thành viên ở hạng trung bình ...
Ở Demonwhite ... Các thành viên được phân chia thành 3 mức ...
Mức 1 : Gồm các nhân vật quan trọng của tổ chức như ... Chủ Tịch ... Các sát thủ xuất sắc ... Cánh tay đắc lực của Demon ... Hay còn gọi là thành phần chủ chốt của tổ chức ... Có quyền hành và nắm bắt mọi kế hoạch cũng như một phó chủ tịch ... Được mọi thành viên trong tổ chức nể sợ và tôn sùng ...
Mức 2 : Là các quản lí bar ở mỗi chi nhánh ... Như Vegas ... Nila ... và các bar ở trong và ngoài nước ... Các quản lí có nhiệm vụ phải báo cáo tình hình về tổ chức và thông qua ngũ đại bang chủ ... Ellie - Yun - Killer - Annie - Cynthia ... Và chủ tịch Jersey Hollis ...
Mức 3 : Gồm các thành viên mới gia nhập ... Cấp dưới của các quản lí và các sát thủ của Demon ... Họ còn đang phải huấn luyện và tham gia tuyển chọn gay gắt của tổ chức ... Thành phần này đa số là của các tập đoàn và các tổ chức cài vào nên đôi lúc phải đề phòng và cẩn mật ...
Ellie suy nghĩ một lát sau đó cho người dọn dẹp chuyện này sau đó quay trở lại bàn ngồi cùng Killer ...
- Yun nó đâu rồi ... - Killer hỏi
- Hẹn hò ... Thật là tao không tin nổi ... Quen nhau hơn 5 năm mà vẫn không tiến tới ... Mày thấy hay không ... - Ellie liếm nhẹ môi dưới ...
- Ashiiiiiii .... Mà Tiểu Bảo đi học về chưa vậy ... Mày có đón không. - Killer ...
- Lát nó tới giờ ... Tao bảo người đi đón rồi ... Tình hình này thì phải đề phòng thôi ... Có lệnh của Jersey thì mình mới được tác chiến ... - Ellie thở dài ...
- Chẳng lẽ nó lại muốn ngưng chiến với Waitail sao. Ơ. - Ellie đang nói bỗng đưa tay che miệng vì biết mình đã lỡ lời ...
- Hừ. - Killer sau khi nghe đến Waitail thì mặt thoáng nét buồn ... Trong chốc nhớ lại kỷ niệm khi xưa ... Cái kỷ niệm mà có đánh chếtcô cũng chẳng quên được ... Dù đã kết hôn cùng Minh và có con ... Nhưng hình ảnh của Khải Minh vẫn in hằng trong trái tim của cô ... Cô nhớ Khải Minh như một thói quen mặc dù bây giờ đã không còn ... Killer dù muốn quên nhưng vẫn không quên được ...
- Dù đã gần 10 năm ... Nhưng suy nghĩ tao vẫn không thay đổi ... Tao vẫn luôn có cảm giác Khải Minh luôn ở bên tao ... Hôm đám cưới ... Tao còn thấy anh ấy ... Nhưng Jersey nó lại bảo tao nhìn lầm ... Sau đó đi mất ... Tao ... - Killer mắt đã cay nồng ...
- Killer à ... Khải Minh đã chết ... Sự thật là vậy ... - Ellie vỗ vai
- Tao ...
- Nghe tao đi ... Cố gắng sống thật hạnh phúc với Khánh Minh ... Mọi chuyện sẽ ổn thôi. - Ellie
- Ừ ... - Killer mỉm cười ...
**********
Tại Một Quán Cafe
- Bao giờ ... Tôi mới có thể gặp cô ấy ...
- Không phải lúc này ... Anh nên quên nó đi ... - Nó nói với chất giọng lạnh lùng ...
- Tôi sẽ quên cô ấy ... Nhưng ... Cô cho tôi ... Gặp cô ấy lần cuối cùng được không ...
- Hừ ... - Nó nhún vai
- Tôi ... Sẽ kìm nén ... Sẽ không ... không làm cô ấy khó xử ...
- Tôi hiểu ... Vậy tối nay ... Tại vườn hoa trường Paradise School - Nó đáp lững sau đó đứng dậy ra về ...
***************
   
Chương 41: Khải Minh - Là Tôi Muốn Quên Anh
Vườn Hoa Trường Paradise
My sau khi nhận được tin nhắn của Nó liền từ chối đi dự tiệc với Minh và nhanh chóng đến

sau vườn hoa ...
My tiến vào bên trong vườn ... Với bao nhiêu là kỷ niệm ... Đây là nơi Khải Minh bỏ cô ra đi ... Và cũng là nơi Khánh Minh tỏ tình với cô ... Dù đã xảy ra nhiều chuyện nhưng cô vẫn nhớ như in ... Quá khứ đau thương đến ngọt ngào xảy ra ở vườn hoa này ...
Buổi tối ... Khung cảnh ở đây lãng mạn đến thê buồn ... Các vì sao trên trời cứ lấp lánh không ngừng ... Bầu trời tối như một cái gì đó tham lam ôm trọn các ngôi sao vô giá vào lòng ...
Lòng nó thêm nhớ nhung ... Nhớ lại hồi ức đau thương của Nó ... Ngồi vắt vẻo trên cành cây gần chỗ My ... Nó bắt chéo chân ... Đung đưa theo vài câu hát ngân nga tiếng gió đêm ...
My sau khi vào trong thì không khỏi ngạc nhiên ... Nó có bao giờ trễ hẹn đâu chứ ... My ngồi phịch xuống đám cỏ trong vườn ... Hôm nay cô mang một cái váy ngắn gần đầu gối màu trắng ... mái tóc nâu dài buông tự nhiên ... My xinh như một thiên sứ ... Ánh trăng chiếu vào gương mặt kia ... Khải Minh nhìn My mà thõa mãn những cảm giác nhớ nhung ...
Từ lùm cây phát ra tiếng xào xạc ... My bỗng chốc đứng dậy ...
- Ai đó ... - My
- ...
- Là mày hả ... - My
- ...
- Chẳng ... lẽ ... - My quay lưng ... vai đã run lên ... Nước mắt bắt đầu nhỏ giọt ...
- ... - Một ai đó đã ôm My từ phía sau ... Cái ôm mang nổi nhớ xen lẫn yêu thương ...
- Hức ... - My nấc từng hồi ... 7 năm ... Hừ ... Đã quá lâu rồi ... Cái mùi hương này ... Đã trôi vào quá khứ rồi ...
Con người tàn nhẫn kia đã bỏ cô mà ra đi ...
Gây nên tổn thương rồi ra đi ... Để cô một mình gánh chịu suốt 2 năm ...
Giờ lại về đây với cô ...
- Anh ... Đồ xấu xa ... - My quay lại ... Hai tay đánh vào ngực Khải Minh ... Nước mắt giàn giụa ... Tiếng nấc ngày một nhiều ... Giọng nói khô khốc ... Không thành lời ...
- Em đừng vậy nữa ... Anh đau lắm đó ... - Khải Minh buông My ra ... Bất ngờ hôn lên đôi môi ngọt ngào kia ... Sau đó ... Hôn lên cái cổ trắng ngần rồi ôm lấy cô ...
Nó thấy vậy chỉ mỉm cười nhẹ ... Lấy tai nghe ra ... Gắn vào cái máy MP3 ... Sau đó gối tay lên và nhắm mắt lại ...
Ôm được một lúc lâu ... Khải Minh và My ngồi xuống đám cỏ kia ... Anh nhẹ nhàng vén vài lọn tóc My ra sau ... Tay lau cạn dòng nước mắt kia ...
- Anh đã đi đâu ... Suốt 7 năm qua ... Tại sao lại giả chết hả. - My hét to ... Nước mắt tiếp tục chảy ...
- Đó chỉ là một màn kịch đầy bi kịch mà thôi ... Jersey ... Đã giúp anh tạo ra nó ...
- Hôm đó ... Anh đã chỉnh bức điện tâm đồ kia ... Sau đó ... Tìm một người đóng giả làm anh để chết ... Lúc đó ... Tại em khóc nhiều nên không xem kỹ ...
- Anh phải phẫu thuật ... Jersey đã giúp anh ... Đưa anh sang Mỹ ... Sau đó chữa trị ... Không may ... Vết thương khá nặng ... Khi anh gắp viên đạn ra ...
- Đã phải sống đời sống thực vật ... Suốt 6 năm ...
- Sao anh giấu em. - My
- Là vì không muốn em lo lắng ... Anh đã phải nhớ em rất nhiều ... Sau khi hồi phục ... Anh về Việt Nam tìm em thì em đã kết hôn ... Anh thực sự rất đau ... Tim anh như ai đó bóp nghẹn ... Anh cứ dõi theo em suốt một năm trời ... Âm thầm theo sau và ủng hộ em ... Vì anh biết ... Em mãi mãi không thể trở về với Anh ... -
2hi.us