Truyện teen Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi?
Tác giả: Internet
Truyện teen Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi?
hạ người khác cũng chỉ để thỏa mãn thú tính của mình, tâm cô cứ như chong chóng quay tròn mãi đến khi chóng mặt mà ngã sà vào lòng hắn, thấp thỏm từng đoạn hơi thở nặng nhọc, giọng cô be bé như cầu xin:
- Em...emm... có...th...ể... v...ề...khô...n...ggg?.
- Ồ, đây đâu phải lần đầu có gì mà sợ, vào thôi.
Khuôn mặt Hoa Thiên Tuyết tái mét, bị hắn nắm chặt bàn tay run rẩy, trắng toát, tê dại của cô lôi vào. Dương Hạ Vũ bước vào lập tức có hai đến ba cô ả ỏng ẹo, người uyển chuyển như chẳng có xương sống đu hai bên hắn, Đỗ Phương "Hey" một tiếng thì đôi mắt hau háu nhìn thẳng vào người Thiên Tuyết, khẽ liếm môi khiến cô mặt cắt không còn giọt máu, Lưu Ngọc Thái phá lên cười to đầy trào phúng, đưa tay ôm chặt lấy Tuyết trong lòng, cánh môi ma quái không ngừng làm loạn nơi chiếc cổ trắng ngần,
thon dài của cô. Thiên Tuyết nhắm tịt hai mắt, bặm chặt đôi môi nhưng một chốc cô vội buông ra:
"Không được cắn".
Mặc Lưu Ngọc Thái làm nhục mình, cô chỉ biết cất giấu nỗi đau này vào lòng và tự nhủ chính mình một ngày đó cô sẽ trả hết, không phải, đúng hơn là khuyến mãi nhiều hơn cơ. Hạ Vũ chơi đùa cùng hai cô ả bên cạnh một chút mới quay người giật thân thể cô từ tay Thái, ôm chặt trong lòng không ngừng tặt lưỡi, lúc bấy giờ Thiên Tuyết mới dám mở đôi mắt hoảng hốt, choàng tay ôm chặt hông hắn như con mèo nhỏ bị thương, xoa tấm lưng non mịn như lụa của cô, Vũ lên tiếng đậm chất quỷ dữ:
- Lôi hắn vào đây.
Hoa Thiên Tuyết không dám xem, chẳng muốn xem và thật sự rất chán ghét nó, cô úp mặt vào lòng Dương Hạ Vũ, tự nhũ với lòng sẽ không nghe, không biết gì cả, thế nhưng...
- Không nhìn thử hắn sao, rất giống tên Kiệt ấy nhỉ? - Giọng hắn mang theo sự châm chọc lẫn hăm dọa:
Cô khẽ rùng mình, bất ngờ ngước mặt quay lại nhìn, ánh mắt cô dao động, thoảng thốt cùng hơi thở đau đớn, nước mắt trực chờ dâng khỏi khóe mi lăn vòng vào môi cô. Mặn đắng.
Lắc đầu lia lịa, đây không phải là thật, không đúng người dưới đó chắc chắn không phải Tuấn Kiệt vì cậu ấy đã chết rất lâu rồi mà, đưa đôi mắt long lanh mang theo màn sương dày đặc, hốc mắt đã đỏ hoe, sống mũi cay xòe cùng những cảm xúc khó tả, cô đối mặt với cái nhìn hiểm độc của hắn. Và cô muốn hiểu hắn đang nghĩ gì, hắn định làm gì?.
- Chết tiệt, Thiên Tuyết em đang muốn tôi tức giận à?.
Hắn quát, tay bóp chặt chiếc cằm thon gọn của cô lôi lên cao ngang bằng với khuôn mặt của mình, Hạ Vũ hắn ghét nhất vật cưng của hắn dám khóc vì tên khác trước mặt hắn, chà một con vật không ngoan rồi. Đôi môi cô đang bặm chặt lại, rơm rớm máu tươi, mắt hắn hằn lên từng tia máu đỏ, hạ cánh môi bạc thần hắn ngấu nghiến đôi môi nhợt nhạt của cô. Thiên Tuyết hoảng loạn, xô hắn ra bây giờ cô đã quên mất mình không có quyền chống cự chỉ còn thể chấp nhận, cólẽ người phía dưới lại quá giống với Tuấn Kiệt nên cô cảm thấy có lỗi.
Dương Hạ Vũ đưa tay quẹt nhẹ khóe môi, hắn nâng cánh môi cười khinh Thiên Tuyết, mâu quang sa sầm, tâm tình như rơi vào vực sâu không đáy, xung quanh tỏa ra hàn khí lạnh buốt:
- Tốt lắm Thiên Tuyết, em dám chống cự tôi.
Hất mặt, Đỗ Phương, Ngọc Thái gật đầu cười khinh khỉnh, đôi mắt lộ rõ vẻ hăng máu tiến lại gần chàng trai kia.
Bốp Bốp Bốp
Thiên Tuyết đưa mắt nhìn theo, cô đứng hình, đôi môi mấp máy từng tiếng nhỏ như mèo kêu, nước mắt lã chã chan hòa khắp khuôn mặt xanh xao, dù cậu ta có phải là Kiệt hay không thì vẫn là một người vô tội, một người có vẻ ngoài quá giống.
- Là...m...ơ..n d...ừng lại...
Lết thân mình đau nhức, hai tay ôm chặt lấy chân hắn, cô khẩn thiết cầu xin, đôi tai ù òa đi bởi tiếng la hét của cậu ta, không cần quay mặt lại cô cũng biết cậu đang sống dở chết dở rồi, ác ma đang nơi đây liệu cậu còn nguyên để thấy ánh sáng ban ngày nữa chăng.
- Tôi không thích em van xin cho kẻ khác Thiên Tuyết à, nhưng nếu em làm tôi thỏa mãn thì có thể đấy.
Nhướng mày, hắn dâm tà lên tiếng cùng điệu cười bỉ ổi, kinh tởm đáng chết, tim cô chùng lại một nhịp rồi nó co thắt chặt trong cơn đau tê tâm lạnh huyết, không cần suy nghĩ quá lâu mạng người rất quan trọng.
Cô bật người dậy thoát sạch đồ mình ra, đưa bàn tay run rẩy tháo đi chiếc quần của hắn, mà cô cũng chẳng biết mình đã gỡ bỏ quần hắn ra sao chỉ biết lúc cậu nhỏ cương cứng của hắn chạm vào tay Tuyết thì cô mới bừng tỉnh, do dự một chút cô tự an nói với chính mình:
"Mày còn gì để phải chần chừ, mạng người kia cần được cứu và việc này mày đã làm bao nhiêu lần rồi, đừng tự ình thuần khiết nữa".
Ngậm chặt cậu bé trong miệng mà nước mắt cô chảy dài cùng những uất ức, lý trí lẫn lương tâm đều chết sạch, cô chỉ còn lại cái xác làm những việc này theo một cách máy móc nhất, leo lên người hắn, tự mình lấy cậu bé đưa vào trong. Thiên Tuyết đặt tay lên bả vai hắn không ngừng nhấp lên xuống, hắn vẫn như thế đôi mắt mở to đầy thích thú ngắm nhìn mèo nhỏ chiếm lấy hắn.
Dương Hạ Vũ sung sướng nắm chặt eo cô không ngừng dùng lực đưa lên đẩy xuống, lực một lúc càng mạnh càng tăng nhanh, đến đỉnh hắn gồng mình lấp đầy vào trong, ôm chặt lấy thân người mệt lữ nhỏ nhắn vào lòng, hắn huýt gió lập tức Phương - Thái dừng tay lại. Thiên Tuyết không dám nhìn người phía dưới kia, cô không dám đối mặt dù biết người đó không là Kiệt, nước mặt khô lạnh bên má cũng như trái tim của cô bây giờ, hắn đã không ngừng lấy dao đâm vào rồi lại xát muối bằng những cử chỉ ngọt ngào bẩn thỉu đầy toan tính..
Tấm lưng cô lạnh toát bởi điều hòa nơi đâu cùng những dòng huyết đỏ tươi nơi vết thương bị động mà trào ra, mùi tanh hôi xộc lên mũi Thiên Tuyết làm cô buồn nôn mà ôm chặt hắn hơn nữa, bụng dưới râm ran cảm giác đau nhói. Đôi tay cấu chặt vào vạt áo hắn không ngừng nấc lên từng cơn.
Hắn lau đi những dòng lệ của cô, cười nhu hòa cùng hai tên bạn, hai người ấy liền hiểu mà thả chàng trai bên dưới nhưng cũng phải hăm dọa nếu một lời nói ra những việc hôm nay thì kết quả chỉ có chữ chết. Cậu ta gật đầu liền lịm đi, không quên trao cho bóng hình nhỏ đầy thương tích kia một tia bất đắc dĩ.
Việc sau đó khiến Thiên Tuyết cười nhạt trong lòng, mãi mãi, vĩnh viễn cô chỉ là món đồ chơi của ba bọn hắn, gọi hai cô gái lúc nãy vào, Dương Hạ Vũ lại tiếp tục vùi vào trong mật ngọt đầy khiêu gợi. Hoa Thiên Tuyết như món đồ chơi được chuyền tay hết Hạ Vũ lại bị Đỗ Phương mang ra trêu đùa, thỏa mãn, rồi lại đưa đến cho Lưu Ngọc Thái trút đi dục vọng của hắn.
Thân thể cô đong đưa hết trên thân người này lại qua kẻ khác, cười, một nụ cười lạnh thấu xương đầy oán hận. Tại sao cô lại yếu mềm như thế? Không, cô không yếu đuối chỉ là cô phải sống và chịu đựng vì ba mẹ của mình. Và...
"Dương Hạ Vũ tôi hận chính mình tại sao đến bây giờ vẫn cứ yêu anh, kẻ tồi tệ. Ngốc nghếch".
Ơn phước mà Dương Hạ Vũ trao cho Hoa Thiên Tuyết còn hơn cả loại độc dược ăn nát lục phũ ngũ tạng, đau đớn gặm nhấm tàn thương linh hồn thuần khiết, từ một cô bé hay cười, hồn nhiên ấp ủ một tình yêu trong sáng nay lại trở thành người phụ nữ tâm lạnh như băng, tình tàn như cát bụi, tâm tư sâu thẳm đến khó đoán.
Sự lầm lì của cô trong mắt người khác thì trở thành kiêu kì, chảnh chọe nhưng đối với hắn lại là một con vật cưng ngoan ngoãn đáng yêu, Hạ Vũ cho cô một đặc quyền được nói còn những thứ khác hắn đều cấm tuyệt, khóc ư? Hắn ghét nhìn thấy lệ nóng lăn vòng nơi khóe mắt cô. Cười à? Cũng được nhưng chỉ khi nào tâm tình của hắn được tốt, còn không nụ cười của cô chẳng khác nào đang chế giễu hắn. Bỡn cợt đùa giỡn? Đừng trở nên hư đốn như vậy, Thiên Tuyết chỉ biết thuận theo và răm rắp nghe lời, có lẽ những tổn thương Tuyết phải chịu đã tạo nên khí thái mạnh mẽ nơi tâm trí chưa mục rữa của cô, cố gắng không để mình gục ngã và nghĩ quẩn đi vào con đường chết chóc hay ngu dốt để làm những việc có thể phật lòng hắn.
- Hoa Thiên Tuyết, đoán thử xem tôi là ai?.
Giọng nói ngọt ngào khẽ vang sau tai cô cùng trò đùa bịp mắt đoán người, cô nâng khóe môi cười tươi rói, bàn tay nhỏ bẻ đặt lên đôi tay to lớn mềm mại, chu mỏ:
- Phan Tuấn Kiệt.
Tuấn Kiệt tháo tay ra vẻ
mặt hờn dỗi:
- Gian lận, lần nào cũng đoán đúng.
Thiên Tuyết cười rộ như hoa tường vi khoe sắc giữa nắng trời êm ả:
- Ai bảo lên tiếng làm gì?.
Tiếng nói ngọt ngào pha chút tinh ranh của Kiệt như in sâu vào tâm thức của cô mất rồi, chỉ cần cậu nói một chữ cô cũng biết, huống chi một câu dài như thế. Phan Tuấn Kiệt cóc yêu lên vầng trán bóng loáng của Thiên Tuyết, cậu cười ôn hòa nắm tay cô bước đi trên con đường được trải đầy lá vàng, từng cơn gió nhẹ thoảng bay lùa đi những khổ đau mà Tuyết phải chịu, trong đôi mắt cô chỉ còn niềm vui, hạnh phúc và sự yên bình.
Tháng tám mùa xuân năm mười sáu tuổi cô hồn nhiên quên đi cú sốc ngày đó và tất cả cũng nhờ vào Tuấn Kiệt, cậu như thiên sứ được thượng đế ban xuống chiếu cố cứu vớt tâm hồn cô. Hai người cùng nắm lấy tay nhau, người đi từ tốn kẻ nhảy nhót đáng yêu, tia sáng ấm áp in bóng hai người trên con đường vắng lặng, tiếngcười lẫn sự trách móc hòa quyện vào nhau tạo nên những giai điệu tươi vui, ngọt ngậy.
- Thiên Tuyết dù mai này có xảy ra bất cứ chuyện gì cậu cũng phải tin mình, có được không? Vì tớ yêu cậu rất nhiều, yêu hơn những gì cậu tưởng đó.
Đôi má Thiên Tuyết phớt hồng sau câu nói ẩn ý nhưng đầy chân thật của Kiệt, cô khẽ gật đầu ôm chặt cậu trong lòng, hứa hẹn mãi mãi cũng chỉ đặt niềm tin nơi cậu thôi. Và rồi...
Ác quỷ xuất hiện trong giấc mơ tươi đẹp của cô, hắn trắng trợn cướp hết những gì mà thượng đế đã rủ lòng thương cho cô, đau đớn Thiên Tuyết chết tâm, đôi mắt đục ngầu vì chứng kiến cái chết thảm thương của Tuấn Kiệt. Cậu đã yêu cô đến như thế, sẵn sàng ký bảng giao ước với hắn rằng Tuấn Kiệt dùng mạng mình đổi lấy sự tự do cho cô, nhưng cậu đã quá ngốc nghếch. Ai lại đi ký giao ước với một tên quỷ dữ chứ?.
Sự quằn quại đau đớn đến phút cuối của cậu cũng chẳng đổi lại được gì, Hạ Vũ xé nát tờ giấy ấy, một lần nữa độc quyền chiếm hữu cô còn nở giọng cười khinh thường sự ngu xuẩn của Tuấn Kiệt, cô đã vũng vẫy như một chú mèo bị thương nặng nề, tìm đến cái chết là điều cô làm không biết bao nhiêu lần cho đến khi Dương Hạ Vũ chết tiệt dùng tính mạng của ba mẹ cô ra để uy hiếp thì mọi nỗ lực đấu tranh muốn thoát khỏi bàn tay ác ma đã tiêu tan. Hoa Thiên Tuyết rũ bỏ tất cả để trở thành một sủng vật nghe lời, một món đồ chơi vô tri vô giác chấp nhận tất cả.
Bước lên một bục cao của giấc mộng vinh hoa mà những cô gái luôn mong ước, Thiên Tuyết chỉ biết cười lạnh trong lòng đối với mộng ước tầm thường của bọn họ, cạn bẫy được sự quyền quý hư vô che đậy quá tài tình.
Choàng lấy tay hắn bước vào buổi tiệc sinh nhật sang trọng của nữ diễn viên xinh đẹp Bạch Nhu, Thiên Tuyết như tảng băng di động không hề cười cũng chẳng màn liếc mắt đến ai, thanh băng ngọc khiết khiến người người chao đảo mà đưa mắt ngắm nhìn, một cô gái tầm thường không được cho là nổi bật lại có thể đi bên cạnh cậu ấm tập đoàn Dương lẫy lừng. Hạ Vũ nở nụ cười một cách giao tiếp cứng đơ nhưng không kém phần quý phái, hòa nhã. Hắn thật giỏi đóng kịch trước mắt mọi người.
Dương Hạ Vũ bị nhiều người bủa vây lấy hết chào đến hỏi còn cả việc giới thiệu tiền nhân hoặc con gái nữa, cô không thể cười nỗi mà hắn cũng có cho đâu, mắt lãnh đạm nhìn từng người trước mặt đến chán nản, nói nhỏ vào tai hắn cô bước ra ngoài vào phòng vệ sinh. Không ngờ rằng lại gặp Bạch Nhu rửa tay, khuôn mặt chị có vẻ rất vui, hạnh phúc, đôi môi đã muốn đụng thẳng mang tai rồi.
Chị ngước mặt nhìn gương thoáng giật mình, nở nụ cười hiền hòa chào hỏi:
- Thiên Tuyết đã lâu không gặp em rồi.
Hoa Thiên Tuyết chưa bao giờ có ác cảm với Bạch Nhu có lẽ vì chị ta không như lời đồn thổi chanh chua, chảnh chọe, đanh đá, kiêu căng ngạo mạn, cô thoáng ý cười nơi khóe mắt gật đầu chào chị rồi bước đến vòi nước rửa tay.
Bạch Nhu lúc quen với Hạ Vũ đã biết đến sự tồn tại cũng như tính tình lạnh nhạt của Thiên Tuyết, chị quen rồi nên không lấy làm lạ chỉ vỗ nhẹ bả vai cô cùng nụ cười thương tiếc mà rời đi. Hoa Thiên Tuyết nhìn qua khẽ mắt nơi bóng dáng chị đang khuất dần sau cánh cửa nhà vệ sinh, cô rửa mặt, lấy thỏi son tô nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt của mình, khuôn mặt mộc mạc không phấn kem trắng bệch như xác chết, quầng mắt mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu khiến cả thân thể suy yếu. Đến bao giờ sức sống lại đến với cô đây?.
Bước khỏi cô ngoái đầu nhìn theo hướng Dương Hạ Vũ, nếu nhìn từ phía người lạ thì hắn trông thật bảnh bao, ấm áp, dễ gần, thật tài giỏi và đầy màu sắc khiến người đối diện chói mắt - chàng trai kim cương nhưng với một người đã quá quen thuộc thì chỉ có bốn chữ để hình dung ra hắn "độc ác - nham hiểm". Cười lạnh trong tâm Thiên Tuyết uyển chuyển bước đến gần đứng cạnh hắn làm ra vẻ như vị tiểu thư cao sang, Hạ Vũ đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt của cô, hắn đưa tay lau nhẹ giọt nước còn động lại bên thái dương Tuyết, cô chợt rùng mình nhưng không biểu hiện ra ngoài, những ánh mắt xung quanh đều nhìn cô theo nghĩa khác nhau một số thì hâm mộ, còn lại là ghen ghét nổi lửa.
Bỗng nhiên căn phòng tối đi chỉ còn chiếc đèn nơi sân khấu, hàng trăm người đưa mắt nhìn lên dõi theo một bóng hình trắng toát như thiên thần giáng thế từ phía cầu thang được bố trí đẹp đẽ bước xuống. Bạch Nhu cười tươi rói như cơn gió tinh khiết mùa xuân không nhiễm bụi trần, Thiên Tuyết mê mẩn hình ảnh đẹp đẽ như thế cô cũng muốn giương khóe môi để cười nhưng tại sao nơi đó đông cứng nhấc lên không nổi mà có đi chăng nữa cũng thật miễn cưỡng.
Tiếng vỗ tay vang vọng khắp phòng, những cậu ấm cô chiêu đến cả danh nhân bậc tiền bối đều phải ngưỡng mộ sắc đẹp và tài năng của chị. Bạch Nhu cầm lấy micro cất giọng thanh thoát nhẹ nhàng, ánh mắt trong suốt khẽ chớp:
- Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự sinh nhật lần thứ hai mươi của tôi, tối nay chúng ta cùng vui đùa, giao lưu vui vẻ nhé!.
Phía dưới đồng loạt vỗ tay, chị ngừng lại rồi nói tiếp:
- Và hơn hết tôi phải cảm ơn người đã tổ chức cũng như tài trợ tất cả vào tối nay, thiếu gia Lý Mẫn Hạo.
Cái tên này hình như được nghe qua rồi, nhưng chẳng ai từng thấy được dáng vóc, khuôn mặt của chàng thiếu gia ấy cả, lời bóng gió bảo rằng đó là một ông già năm mươi tuổi hay cặp kê cùng người mẫu, diễn viên, nghe đâu đấy tài sản của Lý Mẫn Hạo rất nhiều chẳng thua kém tập đoàn Dương bao nhiêu đâu, mà tiếng tăm của tập đoàn Lý chuyên về đá quý mới nổi cách đây sáu bảy thôi, không ngờ con người đôi lúc lên như diều gặp gió vậy. Nhưng suy ra sao bằng gia thế của dòng họ Dương hơn trăm năm đứng đầu mọi lĩnh vực.
Mọi người đưa mắt tò mò nhìn lên cầu thang nơi mà Bạch Nhu vừa bước xuống, trông chờ, mơ mộng và cả đố kỵ đều đang chờ đợi, một làn khói trắng mờ ảo được tỏa ra thao tóm cả sân khấu, bóng dáng ẩn ẩn hiện hiển từ làn khói bước ra khỏi. Cả căn phòng như ngập chìm trong sự im lặng, hơi thở ngưng trọng một điểm, mắt giương to kinh ngạc. Trẻ quá!
Cả Thiên Tuyết - Hạ Vũ cùng nghiêm mặt, mở tròn mắt không thể tin được những gì đang xảy ra:
"Phan Tuấn Kiệt"
Kích động, Thiên Tuyết giậtphắt bàn tay đang bị siết chặt bởi Hạ Vũ, cô nhìn người trên sân khấu mà lòng hoảng loạn, đây chắc chắn không phải chàng trai trong trường vì cậu ta đang nằm trong viện thương tích đầy người kia mà,
vậy kẻ đang đứng trên sân khấu ấy không thể nào người giống người, chắc chắn cô không quá tam ba bận như thế mà cứ nhìn nhằm. Lòng đau như cắt hòa lẫn niềm vui nhung nhớ, nước mắt tuôn như suối, vén tà váy lên cao bây giờ cô mặc kệ những thứ xung quanh trong mắt chỉ còn hình bóng Lý Mẫn Hạo.
Bước chân chen chúc qua đám người đông như kiến này, cô tháo luôn đôi guốc để dễ dàng chạy hơn, nhảy lên sân khấu trong sự ngỡ ngàng của mọi người lẫn ánh mắt chết chóc của Dương Hạ Vũ, Thiên Tuyết nắm lấy cánh tay cậu ta kéo mạnh chạy ra ngoài. Mọi người đứng hình, Bạch Nhu ú ớ không nên lời, Hạ Vũ nhếch mép cười đểu, mâu quang sa sầm đôi tay siết chặt vào nhau.
"Mèo nhỏ đói rồi sao?".
Không vội chạy theo, hắn từ tốn nâng bước chân đi ra ngoài để xem kịch vui như tất cả thành phần nhiều chuyện đang có mặt tại đây.
Hoa Thiên Tuyết cứ chạy mãi cho để khi giọng nói vang lên:
- Được rồi Thiên Tuyết tớ không thể chạy nhanh đến thế đâu.
Cô dừng lại, nhịp tim loạn xạ trong đau thương lẫn hạnh phúc, nỗi nhớ mong hay sự sợ sệt chẳng phải là cậu đã không còn đè nặng trong tim cô nữa, quay mặt đối diện với Tuấn Kiệt bằng đôi mắt mọng nước, cô cười tươi như cô nhóc được kẹo, đã bao lâu rồi Tuyết quên mất mình có thể vui đến như thế này. Phan Tuấn Kiệt ngày nào đã trở thành Lý Mẫn Hạo cao ráo, đẹp trai, giàu xụ và chững chạc như thế chứ? Cậu nở nụ cười dịu dàng nhưng vô hồn nhìn cô, trong ánh mắt cậu vẫn tràn ngập nhu tình, yêu thương nhưng có gì đó khang khác, hình như đã thay đổi rồi từ cậu không còn vẻ tinh ranh, ấm áp như ngày trước nữa. Đã thay đổi.
- Mọi chuyện là sao? - Chất giọng nghèo nghẹn cô lên tiếng hỏi:
- Từ bây giờ tớ là Lý Mẫn Hạo, mọi chuyện xảy ra đã không còn quan trọng nữa ngốc à.
Buông tay Thiên Tuyết ra, Kiệt vuốt lại nếp áo nhăn nhúm lúc chạy vô tình đã tạo nên, các cơ mặt của cậu giãn ra cùng điệu cười cứng ngắc làm lòng cô trở nên đau nhói, trái tim yếu đuối như mắc trên sợi chỉ mỏng manh dễ đứt, sự hân hoan tan biến theo làn mây rơi thẳng xuống vực sâu không đáy:
- Đừng cười như thế nữa - Tiếng cô như hét vào không gian, tại sao khi nhìn thấy nụ cười đó cô lại cảm giác lòng mình như có ngàn cây kim thay nhau đâm xuyên qua:
Nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ, cậu vẫn giữ nguyên nụ cười giao hòa, hỏi:
- Thế mình phải thế nào hả Thiên Tuyết? Khóc chăng?.
Câu hỏi của cậu làm Thiên Tuyết đớ người, ừ đúng thế không lẽ bắt cậu ấy phải khóc sao? Buồn cười chính mình thật, nhưng cớ sao cậu lại trở nên như vậy không phải một năm trước cậu đã chết trước mặt cô sao? Tuấn Kiệt hôm nay trông thật xa lạ quá không còn cảm giác gần gũi, thân thương nữa. Vuốt đi dòng lệ trên má cô cười nhưng giống như đang khóc hơn, ồ đến bây giờ cười còn khó coi hơn khóc cơ đấy, đôi mắt ủ rũ buồn vời vợi đảo quanh khi mọi người đã tụ tập lại gần.
Bạch Nhu chạy lại, hỏi Tuấn Kiệt đầy tò mò:
- Hai người quen nhau à?.
Phan Tuấn Kiệt nắm lấy tay Bạch Nhu, cậu mỉm cười thích thú, trông thật trẻ con:
- Cô ấy nhận lầm người.
Sét đánh ngang tai Thiên Tuyết nhưng lại khiến cô cười chua xót, đúng rồi, cô đã nhận lầm người, đây không phải là Phan Tuấn Kiệt mà là thiếu gia Lý Mẫn Hạo nha, cô xin lỗi Bạch Nhu cùng người không rõ ai ra ai rồi quay mặt rời đi. Những người có mặt bắt đầu xôn xao bàn tán chê cười cô, nhắm chặt mi tiệp buông thả lòng mình thôi không quan tâm, thôi không hy vọng về người mà cô từng tin sẽ mãi mãi bảo vệ, yêu thương cô nữa. Thả trôi dòng lệ ấm, Thiên Tuyết tự cười chính mình quá ngốc nghếch, thời gian trôi qua lâu như thế dù ngày ấy Kiệt không chết đi chăng nữa thì hôm nay chắc chắn cũng quên hay không muốn nhớ đến quá khứ tệ hại vùi mình trong sự nhục nhã ấy.
Đôi tay ai ấm áp, vững chắc lau nhẹ đi những thâm trầm, lệ mặn đắng trên mi mắt cô, mở to đôi đồng tử đen láy cô lạnh tâm nhìn. Dương Hạ Vũ nhu hòa, ôn nhu đáp lại ánh mắt tuyệt vọng của cô:
- Hôm nay em không ngoan.
Âm luật thật nhẹ nhàng như kiểu trách yêu cưng nựng nhưng cô biết rằng đây là sự đe dọa đúng hơn bão tố sắp đến rồi.
Gật nhẹ đầu, cô choàng tay ôm lấy Vũ vùi mặt vào lòng ngực nam tính của hắn, hít lấy từng hương thơm nhàn nhạt nơi vạt áo, trái tim lại lần nữa lạnh băng. Thôi thì không hy vọng, không yêu, không quan tâm chắc rằng cô sẽ không đau nữa.
Bạch Nhu bước tới vỗ nhẹ vào vai Thiên Tuyết, chị an ủi cô vài câu nào là bạn cô chắc chắn đã đến nơi tốt đẹp hơn rồi, cô cũng nhu thuận gật đầu biết chắc rằng Tuấn Kiệt đã nói như thế với Nhu, Hạ Vũ choàng tay ôm lấy cổ Thiên Tuyết, hắn cong khóe môi cảm ơn lòng tốt của chị sau đó bảo cô mệt muốn về nghĩ ngơi. Thiên Tuyết lạnh sống lưng, nơi vết thương lại buốt lên từng cơn, hình ảnh cây roi hiện ra trong tiềm thức, nuốt nước miếng xuống yết hầu, cô sợ hãi nhưng chỉ biết cuối đầu cấu chặt vạt áo hắn.
Trong một thoáng lướt qua nhau Thiên Tuyết thấy đâu đó trong đáy mắt Tuấn Kiệt tia không nỡ nhưng nó rất nhanh tan biến vào hư vô. Bàn tay đổ đầy mồ hôi lạng cô bước cùng Hạ Vũ rời khỏi buổi tiệc trở về nhà.
o♥o
Chát Chát Chát
Những âm thanh đau rát lại lần nữa vang lên, cũng như những lần trước đánh xong lại đi gột sạch máu tươi, rồi nhiệm vụ một con búp bê là lên giường phục vụ tình dục mặc cho vết thương bị động đến chảy máu. Nhức nhói nhưng Thiên Tuyết không thể la, cô đong đưa trên thân người của hắn từng nhịp nhanh, mạnh theo lực tay hắn nâng mà hoạt động, đau đến mặt mày xanh mét, đôi môi trắng bệnh, đồng tử co giãn bất thường cùng mi mắt sụp mí, mọi thứ xung quanh chợt nhạt nhòa, thân thể nặng chịch không vững đổ xuống người Hạ Vũ.
Trước khi ngất đi Thiên Tuyết không khỏi bàng hoàng trước nụ cười quái ác cùng hành động lạnh gáy của hắn. Dương Hạ Vũ tay đặt trên tấm lưng cô dơm dớp máu tươi, hắn khẽ đưa tay lên miệng lè chiếc lưỡi dài liếm láp ngon lành từng giọt máu huyết đào. Ác ma.
Cô ngất đi trên người Hạ Vũ, hắn nâng đôi môi cười thích thú, thỏa mãn cơn giận trong lòng, ánh mắt đảo ngang dọc trên thân thểsuy nhược xanh xao cùng những vết thương hung tợn không ngừng nhả máu trông chẳng khác một cái xác chết bị hành hạ trước khi lìa khỏi cõi đời. Đúng là một con mèo ngốc không biết suy nghĩ, cô tưởng mọi thứ đều giống như một năm trước sao, người con trai đó cho dù là Phan Tuấn Kiệt thật sự hay Lý Mẫn Hạo cũng chẳng thể nào giành lấy cô được đâu. Nổi sao? Không đâu, những thứ của hắn vĩnh viễn cũng chỉ là do hắn sở hữu, kẻ khác muốn chiếm được ư? Kiếp sau đi, à không mơ mới phải vì có kiếp sau nữa mèo ngốc trong lòng cũng chỉ là của hắn thôi.
Dương Hạ Vũ nhìn vật cưng đã ngất mà lòng nỗi lên từng đợt sóng cảm xúc khác lạ, dù ngàn kiếp sau trong thân thể ai đi chăng nữa hắn cũng sẽ tìm cho ra cô. Hoa Thiên Tuyết.
Đối với cô là yêu hay chỉ xem như một con thú cưng mang danh nghĩa "sủng vật" hắn không đoán được chính mình, nếu là yêu sao hắn nhẫn tâm chia sẻ? Nếu chỉ đơn giản là sủng vật cớ sao khi cô đặt trái tim vào một nơi khác hắn lại thấy tức giận?. Hạ Vũ gọi bác sĩ đến truyền máu cho Thiên Tuyết còn hắn thì rời đi.
Căn phòng ngày hôm đó đánh chàng trai giống Tuấn Kiệt, bọn hắn lần nữa lôi cậu ta vào:
- Hân hạnh được gặp lại Lý Mẫn Hào.
Giọng nói lạnh gáy của hắn làm
Mẫn Hào thân thể đôi chỗ tím, lắm chỗ nâu cười to:
- Hahaha rất hân hạnh.
Trào phúng hắn mời Hào một ly Isabella's Islay - loại thượng đẳng, hắn khinh khỉnh nói:
- Một năm trước không chết bây giờ lại xuất hiện, hai anh em chúng mày muốn đấu với tao sợ không lại đến nỗi phải đóng tuồng tiếp cận mèo ngốc của tao đến vật sao? Chúng mày ngu như lão cha vậy, đúng nào là cha nào con nấy, diễn kịch bao lâu như vậy kết quả thu lại cũng khá đấy.
Hạ Vũ vỗ tay hoan nghênh, hắn tặt lưỡi lắc đầu bái phục trí thông minh chỉ lừa nỗi Thiên Tuyết. Lý Mẫn Hào nhếch mếp, đổ ly rượu xuống nền:
- Tất nhiên rồi đã diễn kịch cho xem ít ra cũng thu được tiền không ít cũng nhiều chứ.
Cậu ta ngẩng mặt cười to, sải bước đi khỏi phòng trong tư thế oanh oanh liệt liệt của kẻ kiêu kì đầy thử thách. Mâu quang Hạ Vũ tối sầm, khóe môi tạo nên đường cong hoàn hảo chứa đựng nỗi khinh bỉ xem thường hai tên đầu óc bã đậu.
"Lý Mẫn Hạo - Lý Mẫn Hào hai anh em mày đã tạo nên Phan Tuấn Kiệt chết trong tay tao và bây giờ đến lượt chúng mày đấy. Định cướp mèo ngốc của tao sao? Mơ tưởng".
Dương Hạ Vũ mang trong lòng tâm trạng tồi tệ, máu điên của hắn có thể dâng trào bất cứ khi nào, bước vào phòng mắt đẹp liền tìm bóng dáng thiên hạ nhỏ nhưng chẳng thấy đâu, từ tốn đến gần cửa sổ hắn nhìn ra ngoài khoảng sân trống cũng không thấy, lại một cơn thủy triều dâng cao, hắn nâng khóe môi cười tức giận. Mèo nhỏ lại chạy loạn.
Chà, một con mèo cái hư tới thời kì rượng đực, Hạ Vũ biết tổng Thiên Tuyết đã chạy về chốn nào, không cần biểu hiện ra ngoài rằng khói đã bốc nghi ngút trên đầu, khuôn mặt hắn bình thản nhưng ai biết nó đang bị bao phủ bởi đám mây đen đầy sấm đâu chứ, chắp tay sau lưng hắn nhẹ nâng bước chân đi lấy chiếc BWM Vision bạc. Lần này phải đổi cách dạy thôi.
Hoa Thiên Tuyết sau khi tỉnh dậy đã tự ý rời đi, bọn người hầu trước giờ ghét cô nên vờ như không thấy gì cả, cô cũng chẳng chấp thế này rất tốt. Bắt một chiếc taxi đi đến địa chỉ mà cô tìm được trên mạng về nơi thiếu gia Lý đang sinh sống, Tuyết không biết mình đang làm cái quái gì nữa, nỗi nhớ nhung, tò mò muốn biết tất cả chuyện gì đã xảy ra trong một năm nay. Tại sao khi ấy Kiệt không chết? Tại sao bây giờ lại trở thành người khác còn vờ như không quen cô trước mặt mọi người? Khóe mắt cay cay, lòng cô chua xót nuốt từng cơn đau nhói tim gan, lúc Kiệt bảo không quen, Tuyết khủng hoảng nhưng không nói ra chỉ có thể ngậm ngùi nuốt đi những đắng cay vào lòng, cậu không còn yêu cô nữa sao?.
Đôi mắt buồn rũ rợi ngắm nhìn từng dòng xe tấp nập lướt qua, cuộc đời cũng như thế, bận rộn, xôn xao và vô tình vô ái, không biết vì sao nước mắt cô cứ rơi khi nhớ đến Tuấn Kiệt ngày ấy nắm lấy tay cô bước dưới con đường bình lặng, êm ả mọi thứ dường như rất nhẹ nhàng, yên bình cớ sao hôm nay mọi thứ lại thay đổi nhiều đến vậy. Đúng rồi, Dương Hạ Vũ đã thay đổi cuộc sống của cô mà.
Chiếc xe dừng trước ngôi biệt thự trắng như tòa lâu đài nguy nga giữa chốn thị phi, vườn hoa bách hợp được trồng bên hông cửa cùng chiếc xích đu trắng đáng yêu, cô sải chân bước vào trong nhờ sự hòa nhã của bác bảo vệ, Thiên Tuyết nói nhầm gặp Phan Tuấn Kiệt vậy mà cũng được vô hay thật đấy. Bước vào nhà mà tâm hồn Tuyết bay bổng, mơ mộng giữa những tầng mây, mọi thứ bên trong được trang trí, bố trí theo kiểu cách ấm áp không hề lạnh lẽo như nhà Hạ Vũ thật rất âm u. Cô đang tưởng tượng mình là nữ chủ nhân nơi đây nhưng tâm vui vẻ bỗng chùng xuống khi nhìn thấy tấm hình lớn giữa phòng Bạch Nhu hạnh phúc hôn má Tuấn Kiệt. Hất mắt cô dạo quanh nhà tìm phòng của Kiệt không biết là nơi đâu.
Đi hai vòng mới hay ngôi nhà này chỉ có đúng ba phòng hai nhỏ một lớn, Thiên Tuyết không chần chừ mở nhanh cánh cửa phòng to ra, tối tăm quá, với tay bật công tắt cô lại lần nữa choáng ngợp bởi gam màu cam dìu dịu thoải mái, cười nhẹ Tuyết bước vào phòng, lòng giật nảy khi thấy kẻ thoát y nằm trên giường đeo bịp mắt ngủ say sưa, nhìn đồng hồ đã quá mười một giờ trưa thế vẫn còn nướng được. Tuấn Kiệt nằm sấp làm lộ tấm lưng to lớn màu đồng săn chắc, cô buồn bã nâng tay lướt trên làn da ráng nắng ấy, vẻ mặt đượm chốc hối hả, rút tay về Thiên Tuyết muốn rời đi bởi lẽ cô không có can đảm để hỏi. Tại sao mọi thứ đều biến mất khi nhìn thấy cậu vậy nè?.
Quay lưng đi nhưng bị bàn tay to lớn nắm lấy, lực mạnh khiến cô không kịp hoàn hồn đã thấy thân mình nhẹ bẫng nằm im trong lòng Kiệt, cậu tháo bịp mắt nhìn cô ôn nhu, đôi mắt trong veo khẽ chớp nở nụ cười hiền dịu không còn cứng ngắc nữa. Tuấn Kiệt vùi khuôn mặt mệt mỏi vào hõm vai Thiên Tuyết thở dài từng cơn:
- Hoa Thiên Tuyết tớ nhớ cậu rất nhiều, rất nhiều đó.
Nhắm chặt mi mắt, Kiệt nói nhỏ trong chất giọng da thiết nhớ mong, thiên hạ trong lòng làm trái tim cậu bấn loạn lên mỗi khi nhìn thấy, cớ sao mọi thứ không thể như trước, tại sao lại bắt cậu lừa cô?
- Tuấn Kiệt tớ cũng rất nhớ cậu.
Nước mắt cô nhẹ lăn dài trênmá, áp mặt vào lòng cậu cô ôm chặt lấy, nỗi nhớ quặn thắt khiến cổ họng nghẹn ngào, niềm vui và cả hân hoan khi biết được Kiệt không quên cô, cậu rất nhớ cô, Thiên Tuyết đánh nhẹ vào bờ vai săn chắc, giọng trách mắng:
- Tại sao cậu vờ chết? Tại sao lại không quen biết tớ? Tại sao lừa dối tớ? Tại sao chứ? Cậu có biết tớ đau lòng lắm không?.
Phan Tuấn Kiệt nhói buốt, ôm chặt cô hơn, giọng khàn khàn:
- Tớ xin lỗi nhưng hãy tin tớ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì tớ vẫn yêu cậu, yêu rất nhiều.
- Không tin.
Xô cậu ra, Hoa Thiên Tuyết ngồi bật dậy leo khỏi giường, khuôn mặt thấm đẫm lệ nhòa, cô không muốn tin nữa, không muốn đặt hy vọng nữa, bây giờ đã thấy Tuấn Kiệt không sao cả, cậu sống rất tốt vậy cô còn buồn đau gì nữa. Nếu có muốn trách nên tự
- Em...emm... có...th...ể... v...ề...khô...n...ggg?.
- Ồ, đây đâu phải lần đầu có gì mà sợ, vào thôi.
Khuôn mặt Hoa Thiên Tuyết tái mét, bị hắn nắm chặt bàn tay run rẩy, trắng toát, tê dại của cô lôi vào. Dương Hạ Vũ bước vào lập tức có hai đến ba cô ả ỏng ẹo, người uyển chuyển như chẳng có xương sống đu hai bên hắn, Đỗ Phương "Hey" một tiếng thì đôi mắt hau háu nhìn thẳng vào người Thiên Tuyết, khẽ liếm môi khiến cô mặt cắt không còn giọt máu, Lưu Ngọc Thái phá lên cười to đầy trào phúng, đưa tay ôm chặt lấy Tuyết trong lòng, cánh môi ma quái không ngừng làm loạn nơi chiếc cổ trắng ngần,
thon dài của cô. Thiên Tuyết nhắm tịt hai mắt, bặm chặt đôi môi nhưng một chốc cô vội buông ra:
"Không được cắn".
Mặc Lưu Ngọc Thái làm nhục mình, cô chỉ biết cất giấu nỗi đau này vào lòng và tự nhủ chính mình một ngày đó cô sẽ trả hết, không phải, đúng hơn là khuyến mãi nhiều hơn cơ. Hạ Vũ chơi đùa cùng hai cô ả bên cạnh một chút mới quay người giật thân thể cô từ tay Thái, ôm chặt trong lòng không ngừng tặt lưỡi, lúc bấy giờ Thiên Tuyết mới dám mở đôi mắt hoảng hốt, choàng tay ôm chặt hông hắn như con mèo nhỏ bị thương, xoa tấm lưng non mịn như lụa của cô, Vũ lên tiếng đậm chất quỷ dữ:
- Lôi hắn vào đây.
Hoa Thiên Tuyết không dám xem, chẳng muốn xem và thật sự rất chán ghét nó, cô úp mặt vào lòng Dương Hạ Vũ, tự nhũ với lòng sẽ không nghe, không biết gì cả, thế nhưng...
- Không nhìn thử hắn sao, rất giống tên Kiệt ấy nhỉ? - Giọng hắn mang theo sự châm chọc lẫn hăm dọa:
Cô khẽ rùng mình, bất ngờ ngước mặt quay lại nhìn, ánh mắt cô dao động, thoảng thốt cùng hơi thở đau đớn, nước mắt trực chờ dâng khỏi khóe mi lăn vòng vào môi cô. Mặn đắng.
Lắc đầu lia lịa, đây không phải là thật, không đúng người dưới đó chắc chắn không phải Tuấn Kiệt vì cậu ấy đã chết rất lâu rồi mà, đưa đôi mắt long lanh mang theo màn sương dày đặc, hốc mắt đã đỏ hoe, sống mũi cay xòe cùng những cảm xúc khó tả, cô đối mặt với cái nhìn hiểm độc của hắn. Và cô muốn hiểu hắn đang nghĩ gì, hắn định làm gì?.
- Chết tiệt, Thiên Tuyết em đang muốn tôi tức giận à?.
Hắn quát, tay bóp chặt chiếc cằm thon gọn của cô lôi lên cao ngang bằng với khuôn mặt của mình, Hạ Vũ hắn ghét nhất vật cưng của hắn dám khóc vì tên khác trước mặt hắn, chà một con vật không ngoan rồi. Đôi môi cô đang bặm chặt lại, rơm rớm máu tươi, mắt hắn hằn lên từng tia máu đỏ, hạ cánh môi bạc thần hắn ngấu nghiến đôi môi nhợt nhạt của cô. Thiên Tuyết hoảng loạn, xô hắn ra bây giờ cô đã quên mất mình không có quyền chống cự chỉ còn thể chấp nhận, cólẽ người phía dưới lại quá giống với Tuấn Kiệt nên cô cảm thấy có lỗi.
Dương Hạ Vũ đưa tay quẹt nhẹ khóe môi, hắn nâng cánh môi cười khinh Thiên Tuyết, mâu quang sa sầm, tâm tình như rơi vào vực sâu không đáy, xung quanh tỏa ra hàn khí lạnh buốt:
- Tốt lắm Thiên Tuyết, em dám chống cự tôi.
Hất mặt, Đỗ Phương, Ngọc Thái gật đầu cười khinh khỉnh, đôi mắt lộ rõ vẻ hăng máu tiến lại gần chàng trai kia.
Bốp Bốp Bốp
Thiên Tuyết đưa mắt nhìn theo, cô đứng hình, đôi môi mấp máy từng tiếng nhỏ như mèo kêu, nước mắt lã chã chan hòa khắp khuôn mặt xanh xao, dù cậu ta có phải là Kiệt hay không thì vẫn là một người vô tội, một người có vẻ ngoài quá giống.
- Là...m...ơ..n d...ừng lại...
Lết thân mình đau nhức, hai tay ôm chặt lấy chân hắn, cô khẩn thiết cầu xin, đôi tai ù òa đi bởi tiếng la hét của cậu ta, không cần quay mặt lại cô cũng biết cậu đang sống dở chết dở rồi, ác ma đang nơi đây liệu cậu còn nguyên để thấy ánh sáng ban ngày nữa chăng.
- Tôi không thích em van xin cho kẻ khác Thiên Tuyết à, nhưng nếu em làm tôi thỏa mãn thì có thể đấy.
Nhướng mày, hắn dâm tà lên tiếng cùng điệu cười bỉ ổi, kinh tởm đáng chết, tim cô chùng lại một nhịp rồi nó co thắt chặt trong cơn đau tê tâm lạnh huyết, không cần suy nghĩ quá lâu mạng người rất quan trọng.
Cô bật người dậy thoát sạch đồ mình ra, đưa bàn tay run rẩy tháo đi chiếc quần của hắn, mà cô cũng chẳng biết mình đã gỡ bỏ quần hắn ra sao chỉ biết lúc cậu nhỏ cương cứng của hắn chạm vào tay Tuyết thì cô mới bừng tỉnh, do dự một chút cô tự an nói với chính mình:
"Mày còn gì để phải chần chừ, mạng người kia cần được cứu và việc này mày đã làm bao nhiêu lần rồi, đừng tự ình thuần khiết nữa".
Ngậm chặt cậu bé trong miệng mà nước mắt cô chảy dài cùng những uất ức, lý trí lẫn lương tâm đều chết sạch, cô chỉ còn lại cái xác làm những việc này theo một cách máy móc nhất, leo lên người hắn, tự mình lấy cậu bé đưa vào trong. Thiên Tuyết đặt tay lên bả vai hắn không ngừng nhấp lên xuống, hắn vẫn như thế đôi mắt mở to đầy thích thú ngắm nhìn mèo nhỏ chiếm lấy hắn.
Dương Hạ Vũ sung sướng nắm chặt eo cô không ngừng dùng lực đưa lên đẩy xuống, lực một lúc càng mạnh càng tăng nhanh, đến đỉnh hắn gồng mình lấp đầy vào trong, ôm chặt lấy thân người mệt lữ nhỏ nhắn vào lòng, hắn huýt gió lập tức Phương - Thái dừng tay lại. Thiên Tuyết không dám nhìn người phía dưới kia, cô không dám đối mặt dù biết người đó không là Kiệt, nước mặt khô lạnh bên má cũng như trái tim của cô bây giờ, hắn đã không ngừng lấy dao đâm vào rồi lại xát muối bằng những cử chỉ ngọt ngào bẩn thỉu đầy toan tính..
Tấm lưng cô lạnh toát bởi điều hòa nơi đâu cùng những dòng huyết đỏ tươi nơi vết thương bị động mà trào ra, mùi tanh hôi xộc lên mũi Thiên Tuyết làm cô buồn nôn mà ôm chặt hắn hơn nữa, bụng dưới râm ran cảm giác đau nhói. Đôi tay cấu chặt vào vạt áo hắn không ngừng nấc lên từng cơn.
Hắn lau đi những dòng lệ của cô, cười nhu hòa cùng hai tên bạn, hai người ấy liền hiểu mà thả chàng trai bên dưới nhưng cũng phải hăm dọa nếu một lời nói ra những việc hôm nay thì kết quả chỉ có chữ chết. Cậu ta gật đầu liền lịm đi, không quên trao cho bóng hình nhỏ đầy thương tích kia một tia bất đắc dĩ.
Việc sau đó khiến Thiên Tuyết cười nhạt trong lòng, mãi mãi, vĩnh viễn cô chỉ là món đồ chơi của ba bọn hắn, gọi hai cô gái lúc nãy vào, Dương Hạ Vũ lại tiếp tục vùi vào trong mật ngọt đầy khiêu gợi. Hoa Thiên Tuyết như món đồ chơi được chuyền tay hết Hạ Vũ lại bị Đỗ Phương mang ra trêu đùa, thỏa mãn, rồi lại đưa đến cho Lưu Ngọc Thái trút đi dục vọng của hắn.
Thân thể cô đong đưa hết trên thân người này lại qua kẻ khác, cười, một nụ cười lạnh thấu xương đầy oán hận. Tại sao cô lại yếu mềm như thế? Không, cô không yếu đuối chỉ là cô phải sống và chịu đựng vì ba mẹ của mình. Và...
"Dương Hạ Vũ tôi hận chính mình tại sao đến bây giờ vẫn cứ yêu anh, kẻ tồi tệ. Ngốc nghếch".
Ơn phước mà Dương Hạ Vũ trao cho Hoa Thiên Tuyết còn hơn cả loại độc dược ăn nát lục phũ ngũ tạng, đau đớn gặm nhấm tàn thương linh hồn thuần khiết, từ một cô bé hay cười, hồn nhiên ấp ủ một tình yêu trong sáng nay lại trở thành người phụ nữ tâm lạnh như băng, tình tàn như cát bụi, tâm tư sâu thẳm đến khó đoán.
Sự lầm lì của cô trong mắt người khác thì trở thành kiêu kì, chảnh chọe nhưng đối với hắn lại là một con vật cưng ngoan ngoãn đáng yêu, Hạ Vũ cho cô một đặc quyền được nói còn những thứ khác hắn đều cấm tuyệt, khóc ư? Hắn ghét nhìn thấy lệ nóng lăn vòng nơi khóe mắt cô. Cười à? Cũng được nhưng chỉ khi nào tâm tình của hắn được tốt, còn không nụ cười của cô chẳng khác nào đang chế giễu hắn. Bỡn cợt đùa giỡn? Đừng trở nên hư đốn như vậy, Thiên Tuyết chỉ biết thuận theo và răm rắp nghe lời, có lẽ những tổn thương Tuyết phải chịu đã tạo nên khí thái mạnh mẽ nơi tâm trí chưa mục rữa của cô, cố gắng không để mình gục ngã và nghĩ quẩn đi vào con đường chết chóc hay ngu dốt để làm những việc có thể phật lòng hắn.
- Hoa Thiên Tuyết, đoán thử xem tôi là ai?.
Giọng nói ngọt ngào khẽ vang sau tai cô cùng trò đùa bịp mắt đoán người, cô nâng khóe môi cười tươi rói, bàn tay nhỏ bẻ đặt lên đôi tay to lớn mềm mại, chu mỏ:
- Phan Tuấn Kiệt.
Tuấn Kiệt tháo tay ra vẻ
mặt hờn dỗi:
- Gian lận, lần nào cũng đoán đúng.
Thiên Tuyết cười rộ như hoa tường vi khoe sắc giữa nắng trời êm ả:
- Ai bảo lên tiếng làm gì?.
Tiếng nói ngọt ngào pha chút tinh ranh của Kiệt như in sâu vào tâm thức của cô mất rồi, chỉ cần cậu nói một chữ cô cũng biết, huống chi một câu dài như thế. Phan Tuấn Kiệt cóc yêu lên vầng trán bóng loáng của Thiên Tuyết, cậu cười ôn hòa nắm tay cô bước đi trên con đường được trải đầy lá vàng, từng cơn gió nhẹ thoảng bay lùa đi những khổ đau mà Tuyết phải chịu, trong đôi mắt cô chỉ còn niềm vui, hạnh phúc và sự yên bình.
Tháng tám mùa xuân năm mười sáu tuổi cô hồn nhiên quên đi cú sốc ngày đó và tất cả cũng nhờ vào Tuấn Kiệt, cậu như thiên sứ được thượng đế ban xuống chiếu cố cứu vớt tâm hồn cô. Hai người cùng nắm lấy tay nhau, người đi từ tốn kẻ nhảy nhót đáng yêu, tia sáng ấm áp in bóng hai người trên con đường vắng lặng, tiếngcười lẫn sự trách móc hòa quyện vào nhau tạo nên những giai điệu tươi vui, ngọt ngậy.
- Thiên Tuyết dù mai này có xảy ra bất cứ chuyện gì cậu cũng phải tin mình, có được không? Vì tớ yêu cậu rất nhiều, yêu hơn những gì cậu tưởng đó.
Đôi má Thiên Tuyết phớt hồng sau câu nói ẩn ý nhưng đầy chân thật của Kiệt, cô khẽ gật đầu ôm chặt cậu trong lòng, hứa hẹn mãi mãi cũng chỉ đặt niềm tin nơi cậu thôi. Và rồi...
Ác quỷ xuất hiện trong giấc mơ tươi đẹp của cô, hắn trắng trợn cướp hết những gì mà thượng đế đã rủ lòng thương cho cô, đau đớn Thiên Tuyết chết tâm, đôi mắt đục ngầu vì chứng kiến cái chết thảm thương của Tuấn Kiệt. Cậu đã yêu cô đến như thế, sẵn sàng ký bảng giao ước với hắn rằng Tuấn Kiệt dùng mạng mình đổi lấy sự tự do cho cô, nhưng cậu đã quá ngốc nghếch. Ai lại đi ký giao ước với một tên quỷ dữ chứ?.
Sự quằn quại đau đớn đến phút cuối của cậu cũng chẳng đổi lại được gì, Hạ Vũ xé nát tờ giấy ấy, một lần nữa độc quyền chiếm hữu cô còn nở giọng cười khinh thường sự ngu xuẩn của Tuấn Kiệt, cô đã vũng vẫy như một chú mèo bị thương nặng nề, tìm đến cái chết là điều cô làm không biết bao nhiêu lần cho đến khi Dương Hạ Vũ chết tiệt dùng tính mạng của ba mẹ cô ra để uy hiếp thì mọi nỗ lực đấu tranh muốn thoát khỏi bàn tay ác ma đã tiêu tan. Hoa Thiên Tuyết rũ bỏ tất cả để trở thành một sủng vật nghe lời, một món đồ chơi vô tri vô giác chấp nhận tất cả.
Bước lên một bục cao của giấc mộng vinh hoa mà những cô gái luôn mong ước, Thiên Tuyết chỉ biết cười lạnh trong lòng đối với mộng ước tầm thường của bọn họ, cạn bẫy được sự quyền quý hư vô che đậy quá tài tình.
Choàng lấy tay hắn bước vào buổi tiệc sinh nhật sang trọng của nữ diễn viên xinh đẹp Bạch Nhu, Thiên Tuyết như tảng băng di động không hề cười cũng chẳng màn liếc mắt đến ai, thanh băng ngọc khiết khiến người người chao đảo mà đưa mắt ngắm nhìn, một cô gái tầm thường không được cho là nổi bật lại có thể đi bên cạnh cậu ấm tập đoàn Dương lẫy lừng. Hạ Vũ nở nụ cười một cách giao tiếp cứng đơ nhưng không kém phần quý phái, hòa nhã. Hắn thật giỏi đóng kịch trước mắt mọi người.
Dương Hạ Vũ bị nhiều người bủa vây lấy hết chào đến hỏi còn cả việc giới thiệu tiền nhân hoặc con gái nữa, cô không thể cười nỗi mà hắn cũng có cho đâu, mắt lãnh đạm nhìn từng người trước mặt đến chán nản, nói nhỏ vào tai hắn cô bước ra ngoài vào phòng vệ sinh. Không ngờ rằng lại gặp Bạch Nhu rửa tay, khuôn mặt chị có vẻ rất vui, hạnh phúc, đôi môi đã muốn đụng thẳng mang tai rồi.
Chị ngước mặt nhìn gương thoáng giật mình, nở nụ cười hiền hòa chào hỏi:
- Thiên Tuyết đã lâu không gặp em rồi.
Hoa Thiên Tuyết chưa bao giờ có ác cảm với Bạch Nhu có lẽ vì chị ta không như lời đồn thổi chanh chua, chảnh chọe, đanh đá, kiêu căng ngạo mạn, cô thoáng ý cười nơi khóe mắt gật đầu chào chị rồi bước đến vòi nước rửa tay.
Bạch Nhu lúc quen với Hạ Vũ đã biết đến sự tồn tại cũng như tính tình lạnh nhạt của Thiên Tuyết, chị quen rồi nên không lấy làm lạ chỉ vỗ nhẹ bả vai cô cùng nụ cười thương tiếc mà rời đi. Hoa Thiên Tuyết nhìn qua khẽ mắt nơi bóng dáng chị đang khuất dần sau cánh cửa nhà vệ sinh, cô rửa mặt, lấy thỏi son tô nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt của mình, khuôn mặt mộc mạc không phấn kem trắng bệch như xác chết, quầng mắt mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu khiến cả thân thể suy yếu. Đến bao giờ sức sống lại đến với cô đây?.
Bước khỏi cô ngoái đầu nhìn theo hướng Dương Hạ Vũ, nếu nhìn từ phía người lạ thì hắn trông thật bảnh bao, ấm áp, dễ gần, thật tài giỏi và đầy màu sắc khiến người đối diện chói mắt - chàng trai kim cương nhưng với một người đã quá quen thuộc thì chỉ có bốn chữ để hình dung ra hắn "độc ác - nham hiểm". Cười lạnh trong tâm Thiên Tuyết uyển chuyển bước đến gần đứng cạnh hắn làm ra vẻ như vị tiểu thư cao sang, Hạ Vũ đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt của cô, hắn đưa tay lau nhẹ giọt nước còn động lại bên thái dương Tuyết, cô chợt rùng mình nhưng không biểu hiện ra ngoài, những ánh mắt xung quanh đều nhìn cô theo nghĩa khác nhau một số thì hâm mộ, còn lại là ghen ghét nổi lửa.
Bỗng nhiên căn phòng tối đi chỉ còn chiếc đèn nơi sân khấu, hàng trăm người đưa mắt nhìn lên dõi theo một bóng hình trắng toát như thiên thần giáng thế từ phía cầu thang được bố trí đẹp đẽ bước xuống. Bạch Nhu cười tươi rói như cơn gió tinh khiết mùa xuân không nhiễm bụi trần, Thiên Tuyết mê mẩn hình ảnh đẹp đẽ như thế cô cũng muốn giương khóe môi để cười nhưng tại sao nơi đó đông cứng nhấc lên không nổi mà có đi chăng nữa cũng thật miễn cưỡng.
Tiếng vỗ tay vang vọng khắp phòng, những cậu ấm cô chiêu đến cả danh nhân bậc tiền bối đều phải ngưỡng mộ sắc đẹp và tài năng của chị. Bạch Nhu cầm lấy micro cất giọng thanh thoát nhẹ nhàng, ánh mắt trong suốt khẽ chớp:
- Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự sinh nhật lần thứ hai mươi của tôi, tối nay chúng ta cùng vui đùa, giao lưu vui vẻ nhé!.
Phía dưới đồng loạt vỗ tay, chị ngừng lại rồi nói tiếp:
- Và hơn hết tôi phải cảm ơn người đã tổ chức cũng như tài trợ tất cả vào tối nay, thiếu gia Lý Mẫn Hạo.
Cái tên này hình như được nghe qua rồi, nhưng chẳng ai từng thấy được dáng vóc, khuôn mặt của chàng thiếu gia ấy cả, lời bóng gió bảo rằng đó là một ông già năm mươi tuổi hay cặp kê cùng người mẫu, diễn viên, nghe đâu đấy tài sản của Lý Mẫn Hạo rất nhiều chẳng thua kém tập đoàn Dương bao nhiêu đâu, mà tiếng tăm của tập đoàn Lý chuyên về đá quý mới nổi cách đây sáu bảy thôi, không ngờ con người đôi lúc lên như diều gặp gió vậy. Nhưng suy ra sao bằng gia thế của dòng họ Dương hơn trăm năm đứng đầu mọi lĩnh vực.
Mọi người đưa mắt tò mò nhìn lên cầu thang nơi mà Bạch Nhu vừa bước xuống, trông chờ, mơ mộng và cả đố kỵ đều đang chờ đợi, một làn khói trắng mờ ảo được tỏa ra thao tóm cả sân khấu, bóng dáng ẩn ẩn hiện hiển từ làn khói bước ra khỏi. Cả căn phòng như ngập chìm trong sự im lặng, hơi thở ngưng trọng một điểm, mắt giương to kinh ngạc. Trẻ quá!
Cả Thiên Tuyết - Hạ Vũ cùng nghiêm mặt, mở tròn mắt không thể tin được những gì đang xảy ra:
"Phan Tuấn Kiệt"
Kích động, Thiên Tuyết giậtphắt bàn tay đang bị siết chặt bởi Hạ Vũ, cô nhìn người trên sân khấu mà lòng hoảng loạn, đây chắc chắn không phải chàng trai trong trường vì cậu ta đang nằm trong viện thương tích đầy người kia mà,
vậy kẻ đang đứng trên sân khấu ấy không thể nào người giống người, chắc chắn cô không quá tam ba bận như thế mà cứ nhìn nhằm. Lòng đau như cắt hòa lẫn niềm vui nhung nhớ, nước mắt tuôn như suối, vén tà váy lên cao bây giờ cô mặc kệ những thứ xung quanh trong mắt chỉ còn hình bóng Lý Mẫn Hạo.
Bước chân chen chúc qua đám người đông như kiến này, cô tháo luôn đôi guốc để dễ dàng chạy hơn, nhảy lên sân khấu trong sự ngỡ ngàng của mọi người lẫn ánh mắt chết chóc của Dương Hạ Vũ, Thiên Tuyết nắm lấy cánh tay cậu ta kéo mạnh chạy ra ngoài. Mọi người đứng hình, Bạch Nhu ú ớ không nên lời, Hạ Vũ nhếch mép cười đểu, mâu quang sa sầm đôi tay siết chặt vào nhau.
"Mèo nhỏ đói rồi sao?".
Không vội chạy theo, hắn từ tốn nâng bước chân đi ra ngoài để xem kịch vui như tất cả thành phần nhiều chuyện đang có mặt tại đây.
Hoa Thiên Tuyết cứ chạy mãi cho để khi giọng nói vang lên:
- Được rồi Thiên Tuyết tớ không thể chạy nhanh đến thế đâu.
Cô dừng lại, nhịp tim loạn xạ trong đau thương lẫn hạnh phúc, nỗi nhớ mong hay sự sợ sệt chẳng phải là cậu đã không còn đè nặng trong tim cô nữa, quay mặt đối diện với Tuấn Kiệt bằng đôi mắt mọng nước, cô cười tươi như cô nhóc được kẹo, đã bao lâu rồi Tuyết quên mất mình có thể vui đến như thế này. Phan Tuấn Kiệt ngày nào đã trở thành Lý Mẫn Hạo cao ráo, đẹp trai, giàu xụ và chững chạc như thế chứ? Cậu nở nụ cười dịu dàng nhưng vô hồn nhìn cô, trong ánh mắt cậu vẫn tràn ngập nhu tình, yêu thương nhưng có gì đó khang khác, hình như đã thay đổi rồi từ cậu không còn vẻ tinh ranh, ấm áp như ngày trước nữa. Đã thay đổi.
- Mọi chuyện là sao? - Chất giọng nghèo nghẹn cô lên tiếng hỏi:
- Từ bây giờ tớ là Lý Mẫn Hạo, mọi chuyện xảy ra đã không còn quan trọng nữa ngốc à.
Buông tay Thiên Tuyết ra, Kiệt vuốt lại nếp áo nhăn nhúm lúc chạy vô tình đã tạo nên, các cơ mặt của cậu giãn ra cùng điệu cười cứng ngắc làm lòng cô trở nên đau nhói, trái tim yếu đuối như mắc trên sợi chỉ mỏng manh dễ đứt, sự hân hoan tan biến theo làn mây rơi thẳng xuống vực sâu không đáy:
- Đừng cười như thế nữa - Tiếng cô như hét vào không gian, tại sao khi nhìn thấy nụ cười đó cô lại cảm giác lòng mình như có ngàn cây kim thay nhau đâm xuyên qua:
Nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ, cậu vẫn giữ nguyên nụ cười giao hòa, hỏi:
- Thế mình phải thế nào hả Thiên Tuyết? Khóc chăng?.
Câu hỏi của cậu làm Thiên Tuyết đớ người, ừ đúng thế không lẽ bắt cậu ấy phải khóc sao? Buồn cười chính mình thật, nhưng cớ sao cậu lại trở nên như vậy không phải một năm trước cậu đã chết trước mặt cô sao? Tuấn Kiệt hôm nay trông thật xa lạ quá không còn cảm giác gần gũi, thân thương nữa. Vuốt đi dòng lệ trên má cô cười nhưng giống như đang khóc hơn, ồ đến bây giờ cười còn khó coi hơn khóc cơ đấy, đôi mắt ủ rũ buồn vời vợi đảo quanh khi mọi người đã tụ tập lại gần.
Bạch Nhu chạy lại, hỏi Tuấn Kiệt đầy tò mò:
- Hai người quen nhau à?.
Phan Tuấn Kiệt nắm lấy tay Bạch Nhu, cậu mỉm cười thích thú, trông thật trẻ con:
- Cô ấy nhận lầm người.
Sét đánh ngang tai Thiên Tuyết nhưng lại khiến cô cười chua xót, đúng rồi, cô đã nhận lầm người, đây không phải là Phan Tuấn Kiệt mà là thiếu gia Lý Mẫn Hạo nha, cô xin lỗi Bạch Nhu cùng người không rõ ai ra ai rồi quay mặt rời đi. Những người có mặt bắt đầu xôn xao bàn tán chê cười cô, nhắm chặt mi tiệp buông thả lòng mình thôi không quan tâm, thôi không hy vọng về người mà cô từng tin sẽ mãi mãi bảo vệ, yêu thương cô nữa. Thả trôi dòng lệ ấm, Thiên Tuyết tự cười chính mình quá ngốc nghếch, thời gian trôi qua lâu như thế dù ngày ấy Kiệt không chết đi chăng nữa thì hôm nay chắc chắn cũng quên hay không muốn nhớ đến quá khứ tệ hại vùi mình trong sự nhục nhã ấy.
Đôi tay ai ấm áp, vững chắc lau nhẹ đi những thâm trầm, lệ mặn đắng trên mi mắt cô, mở to đôi đồng tử đen láy cô lạnh tâm nhìn. Dương Hạ Vũ nhu hòa, ôn nhu đáp lại ánh mắt tuyệt vọng của cô:
- Hôm nay em không ngoan.
Âm luật thật nhẹ nhàng như kiểu trách yêu cưng nựng nhưng cô biết rằng đây là sự đe dọa đúng hơn bão tố sắp đến rồi.
Gật nhẹ đầu, cô choàng tay ôm lấy Vũ vùi mặt vào lòng ngực nam tính của hắn, hít lấy từng hương thơm nhàn nhạt nơi vạt áo, trái tim lại lần nữa lạnh băng. Thôi thì không hy vọng, không yêu, không quan tâm chắc rằng cô sẽ không đau nữa.
Bạch Nhu bước tới vỗ nhẹ vào vai Thiên Tuyết, chị an ủi cô vài câu nào là bạn cô chắc chắn đã đến nơi tốt đẹp hơn rồi, cô cũng nhu thuận gật đầu biết chắc rằng Tuấn Kiệt đã nói như thế với Nhu, Hạ Vũ choàng tay ôm lấy cổ Thiên Tuyết, hắn cong khóe môi cảm ơn lòng tốt của chị sau đó bảo cô mệt muốn về nghĩ ngơi. Thiên Tuyết lạnh sống lưng, nơi vết thương lại buốt lên từng cơn, hình ảnh cây roi hiện ra trong tiềm thức, nuốt nước miếng xuống yết hầu, cô sợ hãi nhưng chỉ biết cuối đầu cấu chặt vạt áo hắn.
Trong một thoáng lướt qua nhau Thiên Tuyết thấy đâu đó trong đáy mắt Tuấn Kiệt tia không nỡ nhưng nó rất nhanh tan biến vào hư vô. Bàn tay đổ đầy mồ hôi lạng cô bước cùng Hạ Vũ rời khỏi buổi tiệc trở về nhà.
o♥o
Chát Chát Chát
Những âm thanh đau rát lại lần nữa vang lên, cũng như những lần trước đánh xong lại đi gột sạch máu tươi, rồi nhiệm vụ một con búp bê là lên giường phục vụ tình dục mặc cho vết thương bị động đến chảy máu. Nhức nhói nhưng Thiên Tuyết không thể la, cô đong đưa trên thân người của hắn từng nhịp nhanh, mạnh theo lực tay hắn nâng mà hoạt động, đau đến mặt mày xanh mét, đôi môi trắng bệnh, đồng tử co giãn bất thường cùng mi mắt sụp mí, mọi thứ xung quanh chợt nhạt nhòa, thân thể nặng chịch không vững đổ xuống người Hạ Vũ.
Trước khi ngất đi Thiên Tuyết không khỏi bàng hoàng trước nụ cười quái ác cùng hành động lạnh gáy của hắn. Dương Hạ Vũ tay đặt trên tấm lưng cô dơm dớp máu tươi, hắn khẽ đưa tay lên miệng lè chiếc lưỡi dài liếm láp ngon lành từng giọt máu huyết đào. Ác ma.
Cô ngất đi trên người Hạ Vũ, hắn nâng đôi môi cười thích thú, thỏa mãn cơn giận trong lòng, ánh mắt đảo ngang dọc trên thân thểsuy nhược xanh xao cùng những vết thương hung tợn không ngừng nhả máu trông chẳng khác một cái xác chết bị hành hạ trước khi lìa khỏi cõi đời. Đúng là một con mèo ngốc không biết suy nghĩ, cô tưởng mọi thứ đều giống như một năm trước sao, người con trai đó cho dù là Phan Tuấn Kiệt thật sự hay Lý Mẫn Hạo cũng chẳng thể nào giành lấy cô được đâu. Nổi sao? Không đâu, những thứ của hắn vĩnh viễn cũng chỉ là do hắn sở hữu, kẻ khác muốn chiếm được ư? Kiếp sau đi, à không mơ mới phải vì có kiếp sau nữa mèo ngốc trong lòng cũng chỉ là của hắn thôi.
Dương Hạ Vũ nhìn vật cưng đã ngất mà lòng nỗi lên từng đợt sóng cảm xúc khác lạ, dù ngàn kiếp sau trong thân thể ai đi chăng nữa hắn cũng sẽ tìm cho ra cô. Hoa Thiên Tuyết.
Đối với cô là yêu hay chỉ xem như một con thú cưng mang danh nghĩa "sủng vật" hắn không đoán được chính mình, nếu là yêu sao hắn nhẫn tâm chia sẻ? Nếu chỉ đơn giản là sủng vật cớ sao khi cô đặt trái tim vào một nơi khác hắn lại thấy tức giận?. Hạ Vũ gọi bác sĩ đến truyền máu cho Thiên Tuyết còn hắn thì rời đi.
Căn phòng ngày hôm đó đánh chàng trai giống Tuấn Kiệt, bọn hắn lần nữa lôi cậu ta vào:
- Hân hạnh được gặp lại Lý Mẫn Hào.
Giọng nói lạnh gáy của hắn làm
Mẫn Hào thân thể đôi chỗ tím, lắm chỗ nâu cười to:
- Hahaha rất hân hạnh.
Trào phúng hắn mời Hào một ly Isabella's Islay - loại thượng đẳng, hắn khinh khỉnh nói:
- Một năm trước không chết bây giờ lại xuất hiện, hai anh em chúng mày muốn đấu với tao sợ không lại đến nỗi phải đóng tuồng tiếp cận mèo ngốc của tao đến vật sao? Chúng mày ngu như lão cha vậy, đúng nào là cha nào con nấy, diễn kịch bao lâu như vậy kết quả thu lại cũng khá đấy.
Hạ Vũ vỗ tay hoan nghênh, hắn tặt lưỡi lắc đầu bái phục trí thông minh chỉ lừa nỗi Thiên Tuyết. Lý Mẫn Hào nhếch mếp, đổ ly rượu xuống nền:
- Tất nhiên rồi đã diễn kịch cho xem ít ra cũng thu được tiền không ít cũng nhiều chứ.
Cậu ta ngẩng mặt cười to, sải bước đi khỏi phòng trong tư thế oanh oanh liệt liệt của kẻ kiêu kì đầy thử thách. Mâu quang Hạ Vũ tối sầm, khóe môi tạo nên đường cong hoàn hảo chứa đựng nỗi khinh bỉ xem thường hai tên đầu óc bã đậu.
"Lý Mẫn Hạo - Lý Mẫn Hào hai anh em mày đã tạo nên Phan Tuấn Kiệt chết trong tay tao và bây giờ đến lượt chúng mày đấy. Định cướp mèo ngốc của tao sao? Mơ tưởng".
Dương Hạ Vũ mang trong lòng tâm trạng tồi tệ, máu điên của hắn có thể dâng trào bất cứ khi nào, bước vào phòng mắt đẹp liền tìm bóng dáng thiên hạ nhỏ nhưng chẳng thấy đâu, từ tốn đến gần cửa sổ hắn nhìn ra ngoài khoảng sân trống cũng không thấy, lại một cơn thủy triều dâng cao, hắn nâng khóe môi cười tức giận. Mèo nhỏ lại chạy loạn.
Chà, một con mèo cái hư tới thời kì rượng đực, Hạ Vũ biết tổng Thiên Tuyết đã chạy về chốn nào, không cần biểu hiện ra ngoài rằng khói đã bốc nghi ngút trên đầu, khuôn mặt hắn bình thản nhưng ai biết nó đang bị bao phủ bởi đám mây đen đầy sấm đâu chứ, chắp tay sau lưng hắn nhẹ nâng bước chân đi lấy chiếc BWM Vision bạc. Lần này phải đổi cách dạy thôi.
Hoa Thiên Tuyết sau khi tỉnh dậy đã tự ý rời đi, bọn người hầu trước giờ ghét cô nên vờ như không thấy gì cả, cô cũng chẳng chấp thế này rất tốt. Bắt một chiếc taxi đi đến địa chỉ mà cô tìm được trên mạng về nơi thiếu gia Lý đang sinh sống, Tuyết không biết mình đang làm cái quái gì nữa, nỗi nhớ nhung, tò mò muốn biết tất cả chuyện gì đã xảy ra trong một năm nay. Tại sao khi ấy Kiệt không chết? Tại sao bây giờ lại trở thành người khác còn vờ như không quen cô trước mặt mọi người? Khóe mắt cay cay, lòng cô chua xót nuốt từng cơn đau nhói tim gan, lúc Kiệt bảo không quen, Tuyết khủng hoảng nhưng không nói ra chỉ có thể ngậm ngùi nuốt đi những đắng cay vào lòng, cậu không còn yêu cô nữa sao?.
Đôi mắt buồn rũ rợi ngắm nhìn từng dòng xe tấp nập lướt qua, cuộc đời cũng như thế, bận rộn, xôn xao và vô tình vô ái, không biết vì sao nước mắt cô cứ rơi khi nhớ đến Tuấn Kiệt ngày ấy nắm lấy tay cô bước dưới con đường bình lặng, êm ả mọi thứ dường như rất nhẹ nhàng, yên bình cớ sao hôm nay mọi thứ lại thay đổi nhiều đến vậy. Đúng rồi, Dương Hạ Vũ đã thay đổi cuộc sống của cô mà.
Chiếc xe dừng trước ngôi biệt thự trắng như tòa lâu đài nguy nga giữa chốn thị phi, vườn hoa bách hợp được trồng bên hông cửa cùng chiếc xích đu trắng đáng yêu, cô sải chân bước vào trong nhờ sự hòa nhã của bác bảo vệ, Thiên Tuyết nói nhầm gặp Phan Tuấn Kiệt vậy mà cũng được vô hay thật đấy. Bước vào nhà mà tâm hồn Tuyết bay bổng, mơ mộng giữa những tầng mây, mọi thứ bên trong được trang trí, bố trí theo kiểu cách ấm áp không hề lạnh lẽo như nhà Hạ Vũ thật rất âm u. Cô đang tưởng tượng mình là nữ chủ nhân nơi đây nhưng tâm vui vẻ bỗng chùng xuống khi nhìn thấy tấm hình lớn giữa phòng Bạch Nhu hạnh phúc hôn má Tuấn Kiệt. Hất mắt cô dạo quanh nhà tìm phòng của Kiệt không biết là nơi đâu.
Đi hai vòng mới hay ngôi nhà này chỉ có đúng ba phòng hai nhỏ một lớn, Thiên Tuyết không chần chừ mở nhanh cánh cửa phòng to ra, tối tăm quá, với tay bật công tắt cô lại lần nữa choáng ngợp bởi gam màu cam dìu dịu thoải mái, cười nhẹ Tuyết bước vào phòng, lòng giật nảy khi thấy kẻ thoát y nằm trên giường đeo bịp mắt ngủ say sưa, nhìn đồng hồ đã quá mười một giờ trưa thế vẫn còn nướng được. Tuấn Kiệt nằm sấp làm lộ tấm lưng to lớn màu đồng săn chắc, cô buồn bã nâng tay lướt trên làn da ráng nắng ấy, vẻ mặt đượm chốc hối hả, rút tay về Thiên Tuyết muốn rời đi bởi lẽ cô không có can đảm để hỏi. Tại sao mọi thứ đều biến mất khi nhìn thấy cậu vậy nè?.
Quay lưng đi nhưng bị bàn tay to lớn nắm lấy, lực mạnh khiến cô không kịp hoàn hồn đã thấy thân mình nhẹ bẫng nằm im trong lòng Kiệt, cậu tháo bịp mắt nhìn cô ôn nhu, đôi mắt trong veo khẽ chớp nở nụ cười hiền dịu không còn cứng ngắc nữa. Tuấn Kiệt vùi khuôn mặt mệt mỏi vào hõm vai Thiên Tuyết thở dài từng cơn:
- Hoa Thiên Tuyết tớ nhớ cậu rất nhiều, rất nhiều đó.
Nhắm chặt mi mắt, Kiệt nói nhỏ trong chất giọng da thiết nhớ mong, thiên hạ trong lòng làm trái tim cậu bấn loạn lên mỗi khi nhìn thấy, cớ sao mọi thứ không thể như trước, tại sao lại bắt cậu lừa cô?
- Tuấn Kiệt tớ cũng rất nhớ cậu.
Nước mắt cô nhẹ lăn dài trênmá, áp mặt vào lòng cậu cô ôm chặt lấy, nỗi nhớ quặn thắt khiến cổ họng nghẹn ngào, niềm vui và cả hân hoan khi biết được Kiệt không quên cô, cậu rất nhớ cô, Thiên Tuyết đánh nhẹ vào bờ vai săn chắc, giọng trách mắng:
- Tại sao cậu vờ chết? Tại sao lại không quen biết tớ? Tại sao lừa dối tớ? Tại sao chứ? Cậu có biết tớ đau lòng lắm không?.
Phan Tuấn Kiệt nhói buốt, ôm chặt cô hơn, giọng khàn khàn:
- Tớ xin lỗi nhưng hãy tin tớ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì tớ vẫn yêu cậu, yêu rất nhiều.
- Không tin.
Xô cậu ra, Hoa Thiên Tuyết ngồi bật dậy leo khỏi giường, khuôn mặt thấm đẫm lệ nhòa, cô không muốn tin nữa, không muốn đặt hy vọng nữa, bây giờ đã thấy Tuấn Kiệt không sao cả, cậu sống rất tốt vậy cô còn buồn đau gì nữa. Nếu có muốn trách nên tự