Truyện teen Sự Trả Thù Của Băng
Tác giả: Internet
Truyện teen Sự Trả Thù Của Băng
biết thân phận của nó không tầm thường. Hắn dựa lưng vào xe suy nghĩ. Trong đầu hắn lúc này cứ lởn vởn hình bóng của nó. Hắn cứ trầm tư như vậy đến khi có tiếng Lin gọi
- Chúng ta đi thôi. Zan tự biết lo cho bản thân mình mà. Hai em cũng lên xe đi_Zeny và Lin bỏ lên xe. Hai nhỏ biết chắc chắn Zan sẽ đến
- Nhưng chị à, chúng ta để Zan ở lại đây sao?_Gin chau mày nhìn hai người chị
- Không sao đâu. 2 em mau lên xe đi. Chúng ta không thể vắng mặt trong bữa tiệc này đâu
Gin quay lại nhìn Zan một lần nữa rồi bước lên xe. Còn Zan thì đang phồng mang trợn má nhìn hai bà chị. Dù biết Zan sẽ đến nhưng ít nhất cũng phải quan tâm đến nhỏ chứ. Zan đùng đùng bỏ về nhà
7h tối tại biệt thự Kiwasato tại Nhật- Woa, biệt tự nhà Mĩ Hà đẹp quá_Hs 1 reo lên
- Đúng là nhà của thiên hoàng có khác_Hs2
- Mọi người nhìn kìa, đó là anh của Mĩ Hà đấy_Một nữ sinh chỉ tay vào phía chàng trai đang nói chuyện với bọn hắn
- Woa, anh ấy đẹp trai quá_Ns1
- Mình nghe nói Mĩ Hà có đến 2 anh trai mà. Người kia đâu?_Ns2 ngó quanh ngó quất. Đám nữ sinh cũng ngó xung quanh. Bỗng một nữ sinh reo lên
- Kia rồi. _Ns3 chỉ tay vào chàng trai đang nói chuyện điện thoại trong góc sân khấu_Anh ấy trông giống người kia thật
- Nghe bảo họ là anh em sinh đôi mà_Ns4 đưa đôi mắt thèm muốn nhìn anh
- Mĩ Hà hạnh phúc nhỉ?_Ns1 trầm trồ khen
- Nhờ Mĩ Hà mà chúng ta có cơ hội diện kiến nhiều gương mặt nổi tiếng. Toàn là những người có máu mặt không à_Ns3_Trường ta thật may mắn nhỉ?
- Không biết nữ hoàng Anh, công chúa Anh và công chúa xứ Italia có đến không nữa. Tớ rất muốn gặp mặt họ_Ns2
- Ừm. Mong là được. Họ ít khi lộ diện lắm nên người được diện kiến họ chỉ đếm được trên đầu ngón tay
Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục. Ở chỗ bọ hắn
- Ba đâu rồi anh?_Lin hỏi
- Ba đang ở trong phòng_Một người con trai với mái tóc màu nâu đỏ lên tiếng. (Màu tóc giống nó)
- Em đang hồi hộp lắm đây, Họ đến chưa, anh 2?_Zeny đưa đồi mắt trong veo nhìn anh
- Kevin đang nói chuyện với họ đấy!
- Sao giờ này mà vẫn chưa đến chứ?_Lin sốt ruột, mắt thì cứ hướng ra cửa
- Còn sớm mà em_Anh vòng tay qua eo Lin
- Anhh 2 à_Chàng trai mang tên Kevin với mái tóc đen nhánh bước đến
- Họ đến chưa?
- Dạ rồi nhưng 2 đứa nhóc đó bỏ đi đâu đó rồi
- Cái gì?_Anh hét lên làm mọi người quay lại nhìn. Anh cười trừ rồi quay sang Kevin_Đã đến rồi sao 2 đứa nó còn đi đâu nữa chứ?
- Em không biết, chúng ta ra ngoài đón họ thôi
- Ừm. Phải đi chứ_anh rời khỏi eo Lin và cùng Kevin tiến ra cửa
- Trời ơi, 2 đứa ham chơi. Mình đã lo phát sốt lên rồi vậy mà còn bỏ đi_Lin giận đến mặt đỏ tím tai
- Thôi mà, hạ hỏa đi. Đã lâu rồi bọn nó không về Nhật nên chắc đi tìm kỉ niệm xưa thôi_Zeny vuốt lưng Lin
- Họ là ai mà anh Kun coi trọng vậy ạ, cả chị cũng thế_Hắn khoanh tay trước ngực nhìn chị mình. Lin không trả lời vội lấy điện thoại gọi cho ai đó
- [Alo]_Một giọng nói thánh thót vang lên
- Em đang ở đâu đó?
- [Đang ở quầy quần áo ạ. Đồ của bọn em bị bẩn nên phải thay gấp]
- Chị xin bọn em đấy, nhanh lên đi, gia tộc bọn chị sắp đến rồi. 2 em phải có mặt trước khi họ đến
- [Bọn em biết rồi. Tút...tút...tút]
* Giới thiệu nhân vật:
- Kiwasato ren: Kun, con trai trưởng của thiên hoàng, anh 2 của nó. Đẹp trai khỏi chê nhưng chưa bằng hắn. Rất giỏi võ. IQ 200/200
- Kiwasato Rin: Kevin, anh 3 của nó, con trai thứ của thiên hoàng, anh em sinh đôi của Kun. Anh đẹp trai thì em sao khác được sinh đôi mà. IQ: 200/200
2 anh của nó đang tiếp quản công ty của ba nó. Vì chuyện của mẹ nó mà ba nó ngày càng bỏ bê việc công ty. 1 năm trước công ty bị đánh bật khỏi vị trí đứng đầu của top 10 và rơi xuống vị thứ 2. Từ đó thiên hoàng quyết định giao công ty lại cho hai cậu con trai khi hai cậu chỉ mới 17t. Còn ông thì chuyện tâm vào việc cứu người vợ yêu quý. Tất nhiên việc chuyển nhượng chiếc ghế điều hành, mụ đàn bà đó không hề biết chứ không bà ta đâu để yên như vậy.
Chương 15
2 anh của nó hơn nó 1 tuổi. Kun hiện là vị hôn phu của Lin còn Kevin là vị hôn phu của Zeny. Có đôi có cặp hết rồi nhỉ?
2 anh chàng ra ngoài một lúc, sau đó vào với 3 người mà không ai không biết. Người đi đầu khoác tay Kun và Kevin là một cụ bà khoảng gần 60t. Người đó chính là Nữ hoàng Anh quyền quý mà bao nhiêu người đang mong gặp mặt. Đi sau là một cặp vợ chồng khoảng chừng ngoài 30. Và cặp vợ chồng này không phải ai khác chính là pama Zan-quốc vương và hoàng hậu xứ Italy (cái này mình không biết à, mình chỉ bịa thôi). Tất cả mọi người vừa trông thấy họ liền cúi đầu. Thiên hoàng cũng xuống từ bao giờ. Vừa trông thấy họ ông đã đi lại bắt chuyện
- Kính chào nữ hoàng ạ_Ông cúi chào
- Ừm. Ta đã hiểu lầm con rồi. Ta xin lỗi_Bà nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe
- Không có gì đâu ạ. Mà con bé đâu ạ?_Thiên hoàng ngó quanh quất tim bóng hình mà mình mong đợi bấy lâu nay nhưng rồi ông lại thất vọng khi không thấy người đó đâu
- con bé chưa đến. Nó và Sophia chạy đi đâu đó rồi. Tí nữa bọn nó sẽ quay lại_Mẹ Zan lên tiếng
- Oh, 2 cậu cũng đến rồi sao?
- Cậu có đúng là bạn của bọn tớ không vậy. Vừa thấy nữ hoàng Anh đã quên bọn mình_Ba Zan bĩu môi. Còn thiên hoàng chỉ biết cười trừ.
- Mọi người, bọn cháu xin phép ra ngoài đón hai đứa nhóc kia đây_Kun và Kevin cúi đầu lễ phép
- Ừm, các con đi đi_Thiên hoàng cười hiền
2 chàng vừa quay bước đi thì cánh cửa mở ra. 2 cô gái một mặc váy trắng một mặc váy hồng từ ngoài bước vào. Mọi người đều tá hỏa nhìn 2 con người đó
- Sao 2 con nhỏ đó lại ở đây?_Mĩ Hà chua chát lên tiếng
- Đồ nghèo kiết xác mà đến được đây à_Lần này là đến nhỏ Mĩ Trân cất giọng chua lét. Bọn hắn cũng trố mắt nhìn hai con người đó
- Cuối cùng cũng đến rồi_Lin khoanh tay trước mặt nhìn hai người đó. Bọn hắn nghe Lin nói thì đồng loạt quay lại nhìn nhỏ
- Chị biết họ sẽ đến?
- Tất nhiên phải đến rồi. Bữa tiệc hôm nay không thể thiếu sự hiện diện của hai đứa bọn nó
- Rốt cuộc bọn họ có thân phân như thế nào?_Hắn buộc miệng hỏi chị mình. Lin không trả lời chỉ cười cười cho qua chuyện. Bọn hắn lại hướng mắt nhìn vào 2 con người đó. Đang lúc mọi người đang ngơ ngác, bàn tán xôn xao thì có hai thân ảnh lao tới ôm lấy người con gái mặc áo trắng trước mặt tất cả mọi người. Tất cả lại được một phen bất ngờ và ngạc nhiên. Không khí trở nên im lặng. Trong các vị quan khách ở đây có một người mặt đang xám xịt lại, trong lòng đang nổi lên một trận giông tố mà chính bản thân người đó cũng không biết tại sao mình lại như vậy
- Cuối cùng em cũng về rồi_Kun nghẹn ngào nói
- Anh nhớ em lắm, con bé ngốc này_Kevin xiết chặt vòng tay ôm nó hơn. Nó nằm trong lòng hai anh chàng chới với.
- Buông...buông
em ra...khó...khó thở quá!_Hai chàng vội buông nó ra. Nó vội hít lấy hít để. Sau đó đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn hai ông anh
- Nhờ hai anh mà em suýt được đi đàm đạo với vương ca rồi đấy!_Đôi môi anh đào của nó chu lên trông rất dễ thương
- Vương ca mà dám bắt em đi đàm đạo, bọn anh sẽ xuống giáo huấn ôngấy_Kun giở giọng trẻ con nói
- hihi_Nó phải phì cười vì ông anh của mình. Bỗng đằng sau có tiếng của Zan vọng tới làm 3 người giật mình
- 2 anh lo nghênh đón nó mà bỏ mặc em à, không công bằng mà_Zan phụng phịu quay mặt đi hướng khác
- Ơ đâu, bọn anh luôn hoan nghênh em mà công chúa dễ thương của anh_Kevin nhéo đôi mà phúng phính của Zan làm cô nàng la oai oái
- hix, huhu mặc em méo xệch rồi. Em ghét anh, đại ma vương Kevin_Zan nước mắt lưng tròng nhìn Kevin
- Anh xin lỗi mà. Sao em lại khóc chứ?_Kevin lung túng gãi đầu không biết làm gì
- Haha, Kevin bị gọi là đại mà vương kìa_Kun cười thích chí trên nỗi đau của cậu em trai
- Hứ, còn anh là quân sư của đại ma vương, cũng đâu có thua gì đâu_Zan lại đá mắt sang Kun, tay nâng niu đôi má đỏ ửng của mình
- Thôi thôi cho tôi xin, chúng ta đang ở trước mặt nhiều người làm trò hề đấy_Nó nhắc khéo mọi người. 3 người kia giờ mới nhớ ra là mình đang ở đâu. Ôi mất mặt quá đi. Vội lấy lại hình tượng vốn có, hai chàng đưa khủy tay ra cho bọn nó khoác vào. 4 người cùng nhau tiến vào trong
- Con chào papa ạ_Zan cúi chào papa nó
- Oh con gái con đến rồi sao?_Thiên hoàng cười tươi với Zan rồi lại hướng mắt qua nó
- Con...về rồi_Ông nói nhỏ với nó. Trên khóe mắt còn đọng vài giọt nước mắt, nước mắt của sự vui mừng
- Vâng.
“Cạch” Cánh cửa lại một lần nữa mở ra thu hút sự chú ý của mọi người. Một đoàn người tiến đến chỗ bọn nó
- Đến rồi. Chúng ta lại đó chào hỏi thôi_Lin nói rồi kéo tay hắn đi
- Oh, anh sui, anh đến rồi_Thiên hoàng niềm nở chào đón những người đó
- Chúng tôi đến hơi trễ, thành thật xin lỗi
- Anh đừng nói quá như thế chứ? Bọn tôi cũng vừa đến thôi_Ba Zan lên tiếng
- Ôi ông bạn yêu quý của tôi, anh đến rồi đó ư?_Ba hắn đột nhiên ôm lấy ba Zan, có vẻ như lâu rồi hai người không gặp nhau
- Bọn cháu kính chào các bác ạ_4 người bọn hắn lễ phép cúi chào những người lớn ở đây
- Oh, đây là hai con rể tương lai của ta phải không?_Ba Zan vui vẻ hỏi
- Hửm? 2 con rể?_Hắn và Gin nhìn nhau không hiểu. Sao lại đến hai con rể?
- 2 con đừng làm bộ mặt đó chứ? Rick, con cũng là con rể của ta vì vợ con là con của ta mà. Vợ con đã gọi ta là papa thì con cũng gọi như vậy đi cho thân thiết
- Ơ, Vợ con...là con của người sao? Mĩ Hà sao có thể...
- Sao em lại không thể?_Nhỏ Mĩ Hà và mẹ nhỏ sáp tới. Nó nhìn điệu bộ của nhỏ chỉ cười khinh bỉ. Ba Zan liếc mắt nhìn nhỏ rồi buông một câu làm nhỏ quê muốn độn thổ.
- Cô không thể.
- Ớ, papa, papa nói gì vậy?_Ôi đúng là mặt dày. Dám gọi papa ngọt sớt kìa
- Ai là Papa của cô, tôi hay anh bạn thiên hoàng của tôi hay là một kẻ khác?_Ông nhìn mẹ con nhỏ bằng nửa con mắt. 2 mẹ con nhỏ chỉ là một con rắn độc đội lốt người mà thôi. Xung quanh lại có tiếng xôn xao
- Nè, ông kia, đừng nghĩ là bạn của chồng tôi thì muốn nói gì thì nói nha
- Ai là chồng cô cơ chứ?_Ba nó cuối cùng cũng lên tiếng
- Papa, papa nói gì vậy?_Nhỏ Mĩ Hà nũng nịu. Ba nó bực bội hất văng cánh tay nhỏ
- Cứ thích nhận bừa nhỉ?_Một giọng nói mang sự chế giễu vang lên. Và chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là Zan
- Cô đang nói gì vậy?_Nhỏ Mì Hà trùng mắt nhìn Zan
- 2 năm là đủ rồi_Âm giọng trầm thấp vang lên. Mọi người đều hướng mắt vào con người đó. Hàng trăm ánh mắt đều dõi theo nó. Họ cố lắng nghe nó đang nói gì
- Con nhỏ kia, cô và nhỏ bạn của cô đang bày trò gì ở đây hả?_Mẹ nhỏ Mĩ Hà lên tiếng bảo vệ con bà ta mà nói chính xác hơn là bảo vệ chính bản thân bà ta
- 2 năm là đủ rồi. Bây giờ thì bà về vị trí vốn có của bà đi và trả vị trí lại cho tôi và mẹ tôi. Vị trí mà bà đã cướp từ 2 năm trước._Đôi mắt lạnh lùng của nó quét khắp người mụ đàn bà đó. Cuộc tranh chấp sẽ như thế nào? Mọi người đón xem tiếp theo nhé
Chương 16
Mọi người được một phen bất ngờ. Bọn hắn cũng thế duy chỉ có gia đình nó, gia đình Zan và đoàn người vừa tiến vào là không có phản ứng gì. Còn mẹ con mụ đàn bà đó thì tái xanh mặt mày. Nó càng mạnh dạn nói thêm
-Đừng bảo với tôi hai người không nhận ra tôi nhé!
- Sao lại không nhận ra? Cô là học sinh cũ của trường tôi, tên là Yun vừa mới bị đuổi học mấy ngày trước
- Bà nhầm rồi tên tôi không phải là Yun. Yun đó chỉ là tên của người mẹ xấu số của tôi bị bà hãm hại giờ không biết sống chết thế nào thôi. Tên thật của tôi là Kiwasato Mina hay còn gọi là YUI, người mà hai năm trước bà rắp tâm hãm hại. May sao ông trời thương tôi, cho tôi con đường sống và tìm về đây tìm bà báo thù_Nghe nó nói hắn sững người. Thì ra người hắn nghĩ giống Yui lại chính là Yui thật. Bây giờ thì hắn đã không còn đau đầu về thứ tình cảm rắc rối của mình nữa rồi. Nhưng sao đôi mắt nó lại là màu xanh mà không phải màu tím. Hắn vẫn không hiểu (Anh không hiểu, để tg nói tí nữa sẽ hiểu thôi)
- Cô nói dối. Sao cô dám bịa chuyện hại mẹ con tôi. Mẹ con tôi có làm gì hại đến cô đâu chứ?_Nhỏ Hà nước mắt dàn giụa nhìn nó. Trông nhỏ thật là “đáng thương”
- Vẫn chưa chịu thừa nhận sao đồ giả mạo? Sự thật thì tôi chính là con gái của thiên hoàng còn cô chỉ là giả mạo mà thôi
- Là cô bịa thôi. Nếu thật sự cô là con gái thiên hoàng thì cô cũng chỉ là em gái của tôi thôi. Cô chỉ là con rơi_Nhỏ Hà vẫn cứng rắn nói
- Vẫn còn mạnh miệng sao? Được, vậy cô có biết nhà Kiwasato có một đặc điểm gì mà những người khác không có không?_Nó nhướng mày hỏi nhỏ. Nhỏ Mĩ Hà tái mét mặt, nhỏ không biết đó là cái gì thì làm sao mà trả lời. Nhỏ cúi gằm mặt xuống đất thay cho câu trả lời
- Bí rồi chứ gì? Bởi vì cô không phải là con cháu nhà Kiwasato nên cô không thể nào biết và không thể nào có đặc điểm đó. Cái mà tôi nói đến chính là đôi mắt màu tím. Đôi mắt chỉ duy nhất nhà Kiwasato mới có. Mắt cô có màu nâu đậm nên không thể nào cô là con cháu nhà Kiwasato được_Nó khoanh tay trước ngực nhìn nhỏ
- Vậy còn cô? Mắt cô cũng đâu phải màu tím. Vậy cô cũng không phải là con cháu nhà Kiwasato, cô cũng chỉ là một kẻ mạo danh mà thôi_Nhỏ Hà vênh mặt lên nhìn nó. Nó khẽ nhếch môi nhìn nhỏ rồi ngước lên trời. Nó đưa tay lấy kính áp tròng xuống rồi đưa đôi mắt màu tím thuần khiết nhìn nhỏ Hà. Kính áp tròng này là do nó tạo ra. Nhìn vào thì cứ như mắt thật vậy. Mọi người trố mắt nhìn nó. Hắn cũng vậy. Người hắn tìm suốt baonăm qua lại ở sát bên cạnh hắn như thế này. Hắn rất vui nhưng cũng rất buồn. Buồn vì nó không nhận ra hắn
- Tôi còn món quà tặng mẹ con cô đấy “Tách”_Nó búng tay, màn hình tivi lớn tại sân khấu sáng lên, từng người trong đó đều có thể nhìn rõ mặt. Trong phim là một đôi gian phu dâm phụ đang tính toán kế hoạch chiếm đoạt toàn bộ tài sản của thiên hoàng và Trương gia. Xem đoạn video, mọi người lại hướng đôi mắt sắc lạnh thêm chút khinh thường về phía mẹ con nhỏ Mĩ Hà. Mẹ con nhỏ quá xấu hổ, vội vàng xô cửa chạy mất dạng.
- Thật là dại dột khi động vào nhà Kiwasato này_Nó dửng dưng buông một câu
- Bọn anh
chịu đựng bà ta 2 năm là đủ rồi_Kun và Kevin tiến đến bên nó
- Bà ta chưa xong chuyện với em đâu. Nếu mẹ xảy ra chuyện gì, em sẽ băm vằm bà ta thành trăm mảnh rồi đem làm mồi cho cá_Lúc này, hàn khí đang bao phủ xung quanh nó. Khuôn mặt lãnh đạm, giọng nói lạnh lùng mang theo sự chết chóc càng làm tôn thêm vẻ đẹp quyến rũ và quyền thế của nó.
- Yui à, chuyện đó để sau đi, bây giờ chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm đấy_papa nó khẽ vỗ vai nó. Nó ngước đôi mắt nghi hoặc lên nhìn papa mình. Còn chuyện quan trọng gì nữa mà nó không biết
- Chuyện gì vậy ba?
- Hôm nay là lễ đính hôn của con và Zan_Papa Zan hồ hởi thong báo. Nó và Zan nghe xong thì đồng thanh hét to
- Gì ạ? Đính hôn sao?_Zan và nó hét lên
Chương 17
Nó và Zan hoảng hốt không biết làm gì. Gin cũng hoang mang không kém vì nghe tin Zan sắp đính hôn. Cậu đang tìm xem trong đám người đến dự tiệc này, kẻ nào đã hất tay trên của cậu (Thật bó tay cho anh này). Còn hắn tuy có chút bất ngờ nhưng sau đó lại cười thầm trong lòng vì hắn biết người sắp đính hôn với nó không ai khác chính là hắn.
- Papa, papa nói thật sao?_Nó mếu máo nhìn ba mình
- Ừm. Bốn bên gia đình quyết định hết rồi. Các con không muốn sao?_Papa hắn tiến tới trước mặt nó
- Ơ, papa, không phải đâu ạ, chỉ là bất ngờ quá thôi!_Nó đan tay vào nhau, vẻ mặt đầy sự ngượng ngùng
- Con dâu tương lai à, không cần ngượng như thế đâu!_Papa Gin tiến đến vỗ vai Zan làm cô nàng giật thót. Còn Gin thì phải đơ ra khi nghe papa mình gọi Zan là con dâu tương lai. Quan khách có mặt ở đây cũng lâm vào tình trạng hóa đá. Ở đây, không ai không biết người đính hôn với Gin là công chúa xứ Italy. Nói như vậy công chúa Italy không phải là Zan sao? Trong lúc mọi người đang ngơ ngơ ngác ngác thì nó và Zan vẫn đang bối rối không biết phải làm thế nào đây? Bỗng bà nó tiến đến nắm lấy tay nó và Zan
- 2 cháu của bà hãy sống hạnh phúc nhé! 2 cháu rể tương lai sẽ chăm sóc tốt cho các cháu._Rồi bà lại hướng mắt sang nó_Yui à, cháu hãy sống cho chính mình đi. Việc tìm mẹ hãy giao lại cho ba và bà. Cháu hãy sống thoải mái với chính bản thân mình đi
- Bà ngoại_Hai tiếng bà ngoại thốt ra từ miệng nó làm mọi người một lần nữa lâm vào tình trạng lúc nãy. Hai kẻ mà họ chê là nghèo lại là những người giàu bậc nhất thế giới. Nhất là nó, vừa là công chúa Anh, vừa là công chúa NB. Thế lực của nó quá lớn. Rồi nó sẽ trừng phạt bọn họ ra sao khi đã đối xử tệ bạc với nó trong thời gian qua. Nó và Zan nhìn bà rồi khẽ gật đầu rồi nó quay sang ba mình
- Cứ làm theo như đã định đi ạ.
- Vậy thì chúng ta mau làm lễ thôi_Papa nó cười cười rồi tiến lên sân khấu. Ông cầm micro rồi nói lớn
- Hôm nay là lễ đính hôn của con chúng tôi, cảm ơn mọi người đã đến đông đủ thế này và cũng xin lỗi vì để quý vị phải chứng kiến những chuyện vừa rồi_Papa nó dõng dạc nói. Ở phía dưới một tràng vỗ tay vang lên
- Sau đây xin mời 4 nhân vật chính bước lên sân khấu cùng với tôi_Nghe thấy lời papa, nó liền hướng mắt sang hắn và bắt gặp ánh mắt của hắn. Hắn cười tươi nhìn nó rồi đưa tay cho nó khoác vào. Cả 2 cùng nhau sánh bước lên sân khấu. Cặp của Gin cũng vậy. Sau một hồi luyên thuyên cuối cùng cũng đến màn trao nhẫn. Mọi thứ đã xong. Giờ nó đã chính thức trở thành vị hôn thê của hắn rồi. Nó và Zan vừa bước xuống đã bị hai anh lôi đi
- Nè cầm đi_Kun đưa cho nó và Zan một khay thức ăn. Bọn nó không hiểu gì cả, đưa mắt nhìn nhau. Rồi một đùi gà, một thịt bò...và vô số thức ăn khác được 2 anh chàng gắp bỏ vào đĩa của bọn nó
- Anh à, đủ rồi đấy. Mọi người đang nhìn kìa_Zan nhăn mặt đau khổ nhìn hai ông anh
- Bọn em phải ăn nhiều vào, người gì mà như cây tăm_Kun vừa gắp thức ăn vừa đáp lại Zan
Trong lúc 2 anh đang say sưa gắp thức ăn thì nó khèo tay Zan
- Cậu có đang nghĩ giống tớ không?
- Giống à_Nói rồi bọn nó đặt đĩa thức ăn xuống và chuẩn bị cong chân chạy thì
- Định chạy đi đâu đó? Lại đây_Bọn nó bị Kun và Kevin tẩn xuống bàn_Ăn hết đi. Nó và Zan dùng đôi mắt cún con nhìn 2 anh
- Tha cho bọn em đi mà 2 anh yêu quý của bọn em_Ôi trời giọng ngọt như mía lùi luôn
- Không, ăn đi_2 chàng đồng thanh. Bất quá bọn nó mới cầm dao nĩa lên. Nhiều đồ ăn thế này sao bọn nó ăn hết
- Sao lại bắt ép 2 đứa đó như vậy_Tiếng Lin đằng sau vọng tới. Kun lạp tức quay lại giận dỗi nhìn Lin
- Bọn em qua thăm 2 đứa nó hoài mà sao không giúp bọn anh chăm sóc 2 đứa nó. Coi bọn nó ốm như thế nào kìa
- 2 đứa đó có bao giờ nghe lời bọn em đâu_Zeny đi sau cùng bọn hắn
- Đúng rồi, 2 nhóc tiểu yêu này thì nghe lời ai được chứ?_Kevin cốc đầu bọn nó
- Anh, bọn em đang ăn mà. Anh muốn bọn em đi hầu trà diêm vương lắm sao?_Nó và Zan hét lên, miệng chu lên trông rất dễ thương. Nhìn nó bây giờ thật khác thường ngày, thật khác ngày xưa. Cả bọn cứ vui đùa như thế đến 1h sang mới chịu đi ngủ.
Chương 18
Sáng hôm sau, toàn trường đã được người của nó dẫn đi tham quan NB. Dù gì bọn họ cũng đến đây rồi phải để họ chơi cho thỏa thích chứ. Còn nó bây giờ vẫn còn đang say giấc nồng. Đúng 8h sang, chiếc đồng hồ của nó reo inh ỏi. Nó loạng quạng tìm đồng hồ rồi thẳng tay ném nó ra xa. “Bốp...á” Nghe âm thanh lạ, nó liền mở mắt nhìn về hướng chiếc đồng hồ vừa bay đi. Khuôn mặt nó bỗng nhiên biến đổi. Nó hốt hoảng cất tiếng nói
- Anh...anh 3, sao anh lại ở đó?_Nó ba chân bốn cẳng chạy đến bên Kevin. Thì ra cái đồng hồ đã bay vào mặt Kevin làm anh chàng la toáng lên
- Hix, đây à quà gặp mặt buổi sáng sao Yui?_Kevin mếu máo nhìn nó. Bỗng một dòng máu đỏ chảy xuống. Từ mũi rồi chảy đến miệng của Kevin. Nghe mùi tanh, Kevin liền đưa tay lên mũi mình. Anh chàng vô cùnghoảng hốt khi thấy trên tay mình là máu.
- ÁÁÁ_Kevin hét lên rồi quay qua nhìn nó nhưng nó đã biến đi đâu mất.
- Kiwasato Mina, anh không tha cho em đâu_Kevin đùng đùng bỏ xuống dưới nhà. Ai nhìn thấy mặt anh cũng phải hoảng sợ.
- Kevin, mặt em bị làm sao vậy?_Kun trơ mắt nhìn Kevin
- Con tiểu yêu kia đâu rồi? Bước ra đây mau. Làm anh bị chảy máu thế này rồi bỏ trốn là được sao?_Kevin la hét um sùm, nó thì chỉ biết bịt tai lại. Ngay cả tên cúng cơm của nó cũng gọi ra thì nó biết anh đang giận như thế nào. Bây giờ chỉ có thể cầu hòa thôi. Nó từ trên lầu đi xuống.
- Anh làm gì là hét ghê vậy? Ai bảo sáng sớm đã vào phòng em làm gì
- Sao không trốn nữa đi?_Kevin trừng mắt nhìn nó_Dám ám sát anh sao?
- Chỉ là vô ý thôi mà, tất cả là do anh, ai bảo anh đứng ở đó_Nó chu mỏ với anh rồi lấy khăn lau sạch máu trên mặt anh. Thật là chảy máu thì không lo chỉ biết la hét thôi. Bó tay cho anh em nhà này
- Anh có lòng tốt muốn gọi em dậy mà. Ai ngờ vừa mới mở cửa, cái đồng hồ đã đập thẳng vào mặt anh_Kevin nhăn mặt kể lại sự kiện vừa nãy
- hì, em xin lỗi
- Tất cả là tại anh thôi, em đã bảo anh đừng gọi nó dậy rồi mà anh không nghe. Cái con nhỏ này không thích ai phá giấc ngủ của nó đâu. Khi em còn sống với nó không biết đã phải cùng nó ra tiệm đồng hồ bao nhiêu lần rồi_Zan thở dài nhìn nó. Nhỏ cũng phải bó tay vì thói quen kì cục của bạn mình
- Tự anh rước họa vào thân thôi, ráng chịu_Zeny lè lưỡi trêu Kevin
- Mô phật, may Kevin chạy trước chứ không bây giờ
người ngồi đó tẩm bông là anh rồi. Anh cũng đang tính gọi em dậy đó Yui_Kun làm ra vẻ vừa mới thoát kiếp nạn, đưa tay lên vuốt ngực. Cả bọn được một tràng cười thật sảng khoái
- Thôi Yui à, con lên phòng vscn đi rồi xuống đây, papa có chuyện cần hỏi_Papa nó đặt tách cafe xuống rồi nói với nó. Nó lập tức vâng lời, chạy ngay lên phòng, 10’ sau, nó bước xuống và ngồi bên cạnh người bà yêu quý của nó
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Bà con sắp về Anh rồi, con sẽ ở lại đây hay về Anh với bà?_Papa nó hỏi nó. Trong lòng ông mong nó sẽ ở lại. Cũng đã 2 năm ông không gặp nó rồi. Ông nhớ nó, ông muốn tự tay chăm sóc nó. Nó đưa đôi mắt buồn rầu nhìn papa mình. Nó hiểu ông muốn gì, nó cũng muốn ở lại lắm nhưng nó không thể. Nó còn nhiều việc phải làm khi về Anh.
- Con sẽ quay về Anh với bà ạ. Con có vài chuyện cần phải làm
- Nếu là chuyện của mama con thì hãy để papa, con đừng bận tâm đến chuyện đó nữa
- Không phải ạ. Con có chuyện khác cũng quan trọng không kém chuyện của mama. Chuyện của mama con xin giao lại cho papa. Papa nhất định phải tìm thấy mama._Nó vừa nói vừa cụp đôi mắt xuống. Cứ nhắc đến chuyện này nó lại nhớ mẹ. Hắn nhìn rõ từng biểu hiện của nó và hắn cũng biết nó đang cảm thấy như thế nào. Mọi chuyện về mẹ nó, hắn đã được nghe từ Zeny và Lin kể lại. Nhìn nó đau, hắn cũng đau vậy. Người con gái hắn yêu đang phải chịu những khổ đau như thế mà hắn chỉ biết đứng nhìn. Hắn không thể làm gì được cho nó. Hắn hận bản thân mình lắm
- Được rồi nhưng con nhớ giữ liên lạc với papa đấy_Thiên hoàng đau buồn nhìn nó. Vậy là con gái ông sắp đi nữa rồi.
- Papa à_Tiếng của Kun vang lên. Thiên hoàng quay qua nhìn Kun và bắt gặp đôi mắt cún con của anh nhìn mình. Cả cậu con trai thứ của ông cũng đang nhìn ông như thế. Ông phải rợn tóc gáy vì cái nhìn đó của hai người
- Các con muốn gì?_Hiểu được ý của 2 đứa con nên ông vào thẳng vấn đề
- Bọn con sang Anh với Yui được chứ ạ?
- 3 đứa cũng lâu rồi mới gặp nhau, 2 con cứ đi đi
Hai anh nghe nói thì nhảy cẫng lên. Nhìn hai người cứ như trẻ con vậy.
- Vậy thôi, papa và bà nói chuyện đi ạ. Con đi thăm quan NB đây ạ. Không biết bây giờ có khác xưa nhiều không nữa_Nó đứng dậy, vươn vai hít một hơi thật sâu rồi bước đi. 7 người kia cúi chào 2 người lớn rồi cũng đi theo
- Chúng ta cứ đi theo cặp thôi_Lin lớn tiếng nói_Trong gara có nhiều xe moto lắm. Giờ này mà đi xe hơi dễ bị kẹt xe lắm à
- Vậy đi._Nó nói rồi quay sang hắn_Nè nè, cậu rành đường phố NB không?
- Nó ấy hả?_Lin chỉ tay vào hắn rồi phẩy phẩy tay nói_ Chắc không đâu. 7 năm sống ở VN rồi lại thêm 2 năm nữa sống ở VN thì làm gì biết đường mà rành_Lin cố tình nhấn mạnh “7 năm” mong nó nhớ ra điều gì đó nhưng cuối cùng lại công cốc. Hắn thở dài nhìn nó. Trong nó, hắn không có một Kí lô nào sao? Nó chẳng thể nào nhớ ra chuyện ngày xưa
- 2 đứa mù đường đi cùng nhau lỡ lạc thì sao? Thôi mặc kệ đi. Chúng ta cũng không thể nào làm kì đà cản mũi được, phải không Rick?_Nó quay qua hỏi hắn nhưng hắn đã lủi thủi vào gara lấy xe từ bao giờ. Nó trèo lên xe và ngồi sau hắn. Dù không muốn nhưng nó vẫn phải ôm chặt lấy hắn nếu không muốn mặt hôn lấy đường. 4 chiếc xe lao vun vút trên đường với tốc độ chóng mặt. Họ đi hết nơi này đến nơi khác.
- Giờ chúng ta đi đâu đây Yui?_Zeny quay sang nhìn nó. Cô nàng đang ôm lấy Kevin rất chặt. Nó cũng muốn tạo điều kiện cho cái ôm đó thêm dài một tí nên bắt đầu suy nghĩ. Còn nơi nào mà nó chưa đi. Nó ngẫm lại tất cả rồi sựt nhớ ra. Nó quay qua hỏi Kun, nó sợ nơi đó bây giờ không còn nữa.
- Anh 2 à, cánh đồng bồ công anh mà em thường đến lúc nhỏ đấy, bây giờ còn không?
Hắn bất giác giật mình khi nghe nó nhắc đến nơi đó. Nó ngồi sau ôm lấy hắn nên cảm nhận được tất cả. Nó cũng rất ngạc nhiên vì biểu hiện đó của hắn nhưng cũng chẳng muốn hỏi làm gì. Nó nhìn hắn rồi lại nhìn sang Kun
- Nơi đó vẫn không có gì thay đổi. 1 người có thế lực đã mua cánh đồng đó và không cho ai động vào_Kun vừa nói vừa liếc mắt sang hắn
- Một người có thế lực à? Nơi đó chắc quan trọng với người đó lắm nhỉ? Vậy chúng ta vào được không?_Hắn nghe nó nói chỉ khẽ thở dài, vậy mà tưởng nó đã nhớ ra rồi chứ
- Chuyện này..._Kun lại quay qua nhìn hắn. Nhận được cái gật đầu của hắn Kun lại nói tiếp_Không có ai bảo vệ ở đó nên chúng ta cứ vào, không sao đâu
- Ừm, vậy chúng ta đến đó thôi_Cả bọn lái xe đến cánh dồng bồ công anh. Vừa đến nơi, nó và Zan đã khoác tay nhau chạy xuống dưới. Hắn và mọi người vẫn ở trên dõi theo nó. Cánh đồng vẫn thế, không có gì thay đổi mặc dù thời gian đã trôi qua. Bao nhiêu kỉ niệm vui đùa năm xưa lại quay về trong trí óc của hắn. Cảnh vật ở đây, người cũng ở đây nhưng sao lại quá xa cách, nhưng sao lại không nhận ranhau. Hắn dõi mắt theo hình bóng bé nhỏ đang nô đùa ở dưới mà tim khẽ đau. Suốt 9 năm qua, nó không hề nhớ về hắn dù một chút hay sao?
- Rick à,_Tiếng của Kevin kéo hắn thoát khỏi những suy nghĩ về nó. Hắn đưa mắt nhìn Kevin. Khuôn mặt anh bỗng dưng sao buồn thế. Hắn đang rất thắc mắc không biết anh đang muốn nói gì
- Rick...em có biết sau khi em đi, Yui đã nhớ em biết nhường nào không?_Kevin chuyển ánh mắt đang nhìn nó sang hắn. Còn hắn thì đang bất động vì phải tiếp thu những gì Kevin vừa nói
- Sau khi em đi, ngày nào con bé cũng đến đây đợi em về, ngày nào cũng thế_Kun tiếp lời. Anh đau lòng nhìn cô em gái bé bỏng. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nó?
Chương 19
Mọi người bảo Yui đã chờ em sao? Không thể nào có chuyện đó được. Cô ấy đã không nhận ra em. Lúc em giới thiệu tên, cô ấy đã không nhận ra em. Ở bữa tiệc, cô ấy cũng không có biểu hiện gì nhớ ra em là cậu bé
- Chúng ta đi thôi. Zan tự biết lo cho bản thân mình mà. Hai em cũng lên xe đi_Zeny và Lin bỏ lên xe. Hai nhỏ biết chắc chắn Zan sẽ đến
- Nhưng chị à, chúng ta để Zan ở lại đây sao?_Gin chau mày nhìn hai người chị
- Không sao đâu. 2 em mau lên xe đi. Chúng ta không thể vắng mặt trong bữa tiệc này đâu
Gin quay lại nhìn Zan một lần nữa rồi bước lên xe. Còn Zan thì đang phồng mang trợn má nhìn hai bà chị. Dù biết Zan sẽ đến nhưng ít nhất cũng phải quan tâm đến nhỏ chứ. Zan đùng đùng bỏ về nhà
7h tối tại biệt thự Kiwasato tại Nhật- Woa, biệt tự nhà Mĩ Hà đẹp quá_Hs 1 reo lên
- Đúng là nhà của thiên hoàng có khác_Hs2
- Mọi người nhìn kìa, đó là anh của Mĩ Hà đấy_Một nữ sinh chỉ tay vào phía chàng trai đang nói chuyện với bọn hắn
- Woa, anh ấy đẹp trai quá_Ns1
- Mình nghe nói Mĩ Hà có đến 2 anh trai mà. Người kia đâu?_Ns2 ngó quanh ngó quất. Đám nữ sinh cũng ngó xung quanh. Bỗng một nữ sinh reo lên
- Kia rồi. _Ns3 chỉ tay vào chàng trai đang nói chuyện điện thoại trong góc sân khấu_Anh ấy trông giống người kia thật
- Nghe bảo họ là anh em sinh đôi mà_Ns4 đưa đôi mắt thèm muốn nhìn anh
- Mĩ Hà hạnh phúc nhỉ?_Ns1 trầm trồ khen
- Nhờ Mĩ Hà mà chúng ta có cơ hội diện kiến nhiều gương mặt nổi tiếng. Toàn là những người có máu mặt không à_Ns3_Trường ta thật may mắn nhỉ?
- Không biết nữ hoàng Anh, công chúa Anh và công chúa xứ Italia có đến không nữa. Tớ rất muốn gặp mặt họ_Ns2
- Ừm. Mong là được. Họ ít khi lộ diện lắm nên người được diện kiến họ chỉ đếm được trên đầu ngón tay
Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục. Ở chỗ bọ hắn
- Ba đâu rồi anh?_Lin hỏi
- Ba đang ở trong phòng_Một người con trai với mái tóc màu nâu đỏ lên tiếng. (Màu tóc giống nó)
- Em đang hồi hộp lắm đây, Họ đến chưa, anh 2?_Zeny đưa đồi mắt trong veo nhìn anh
- Kevin đang nói chuyện với họ đấy!
- Sao giờ này mà vẫn chưa đến chứ?_Lin sốt ruột, mắt thì cứ hướng ra cửa
- Còn sớm mà em_Anh vòng tay qua eo Lin
- Anhh 2 à_Chàng trai mang tên Kevin với mái tóc đen nhánh bước đến
- Họ đến chưa?
- Dạ rồi nhưng 2 đứa nhóc đó bỏ đi đâu đó rồi
- Cái gì?_Anh hét lên làm mọi người quay lại nhìn. Anh cười trừ rồi quay sang Kevin_Đã đến rồi sao 2 đứa nó còn đi đâu nữa chứ?
- Em không biết, chúng ta ra ngoài đón họ thôi
- Ừm. Phải đi chứ_anh rời khỏi eo Lin và cùng Kevin tiến ra cửa
- Trời ơi, 2 đứa ham chơi. Mình đã lo phát sốt lên rồi vậy mà còn bỏ đi_Lin giận đến mặt đỏ tím tai
- Thôi mà, hạ hỏa đi. Đã lâu rồi bọn nó không về Nhật nên chắc đi tìm kỉ niệm xưa thôi_Zeny vuốt lưng Lin
- Họ là ai mà anh Kun coi trọng vậy ạ, cả chị cũng thế_Hắn khoanh tay trước ngực nhìn chị mình. Lin không trả lời vội lấy điện thoại gọi cho ai đó
- [Alo]_Một giọng nói thánh thót vang lên
- Em đang ở đâu đó?
- [Đang ở quầy quần áo ạ. Đồ của bọn em bị bẩn nên phải thay gấp]
- Chị xin bọn em đấy, nhanh lên đi, gia tộc bọn chị sắp đến rồi. 2 em phải có mặt trước khi họ đến
- [Bọn em biết rồi. Tút...tút...tút]
* Giới thiệu nhân vật:
- Kiwasato ren: Kun, con trai trưởng của thiên hoàng, anh 2 của nó. Đẹp trai khỏi chê nhưng chưa bằng hắn. Rất giỏi võ. IQ 200/200
- Kiwasato Rin: Kevin, anh 3 của nó, con trai thứ của thiên hoàng, anh em sinh đôi của Kun. Anh đẹp trai thì em sao khác được sinh đôi mà. IQ: 200/200
2 anh của nó đang tiếp quản công ty của ba nó. Vì chuyện của mẹ nó mà ba nó ngày càng bỏ bê việc công ty. 1 năm trước công ty bị đánh bật khỏi vị trí đứng đầu của top 10 và rơi xuống vị thứ 2. Từ đó thiên hoàng quyết định giao công ty lại cho hai cậu con trai khi hai cậu chỉ mới 17t. Còn ông thì chuyện tâm vào việc cứu người vợ yêu quý. Tất nhiên việc chuyển nhượng chiếc ghế điều hành, mụ đàn bà đó không hề biết chứ không bà ta đâu để yên như vậy.
Chương 15
2 anh của nó hơn nó 1 tuổi. Kun hiện là vị hôn phu của Lin còn Kevin là vị hôn phu của Zeny. Có đôi có cặp hết rồi nhỉ?
2 anh chàng ra ngoài một lúc, sau đó vào với 3 người mà không ai không biết. Người đi đầu khoác tay Kun và Kevin là một cụ bà khoảng gần 60t. Người đó chính là Nữ hoàng Anh quyền quý mà bao nhiêu người đang mong gặp mặt. Đi sau là một cặp vợ chồng khoảng chừng ngoài 30. Và cặp vợ chồng này không phải ai khác chính là pama Zan-quốc vương và hoàng hậu xứ Italy (cái này mình không biết à, mình chỉ bịa thôi). Tất cả mọi người vừa trông thấy họ liền cúi đầu. Thiên hoàng cũng xuống từ bao giờ. Vừa trông thấy họ ông đã đi lại bắt chuyện
- Kính chào nữ hoàng ạ_Ông cúi chào
- Ừm. Ta đã hiểu lầm con rồi. Ta xin lỗi_Bà nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe
- Không có gì đâu ạ. Mà con bé đâu ạ?_Thiên hoàng ngó quanh quất tim bóng hình mà mình mong đợi bấy lâu nay nhưng rồi ông lại thất vọng khi không thấy người đó đâu
- con bé chưa đến. Nó và Sophia chạy đi đâu đó rồi. Tí nữa bọn nó sẽ quay lại_Mẹ Zan lên tiếng
- Oh, 2 cậu cũng đến rồi sao?
- Cậu có đúng là bạn của bọn tớ không vậy. Vừa thấy nữ hoàng Anh đã quên bọn mình_Ba Zan bĩu môi. Còn thiên hoàng chỉ biết cười trừ.
- Mọi người, bọn cháu xin phép ra ngoài đón hai đứa nhóc kia đây_Kun và Kevin cúi đầu lễ phép
- Ừm, các con đi đi_Thiên hoàng cười hiền
2 chàng vừa quay bước đi thì cánh cửa mở ra. 2 cô gái một mặc váy trắng một mặc váy hồng từ ngoài bước vào. Mọi người đều tá hỏa nhìn 2 con người đó
- Sao 2 con nhỏ đó lại ở đây?_Mĩ Hà chua chát lên tiếng
- Đồ nghèo kiết xác mà đến được đây à_Lần này là đến nhỏ Mĩ Trân cất giọng chua lét. Bọn hắn cũng trố mắt nhìn hai con người đó
- Cuối cùng cũng đến rồi_Lin khoanh tay trước mặt nhìn hai người đó. Bọn hắn nghe Lin nói thì đồng loạt quay lại nhìn nhỏ
- Chị biết họ sẽ đến?
- Tất nhiên phải đến rồi. Bữa tiệc hôm nay không thể thiếu sự hiện diện của hai đứa bọn nó
- Rốt cuộc bọn họ có thân phân như thế nào?_Hắn buộc miệng hỏi chị mình. Lin không trả lời chỉ cười cười cho qua chuyện. Bọn hắn lại hướng mắt nhìn vào 2 con người đó. Đang lúc mọi người đang ngơ ngác, bàn tán xôn xao thì có hai thân ảnh lao tới ôm lấy người con gái mặc áo trắng trước mặt tất cả mọi người. Tất cả lại được một phen bất ngờ và ngạc nhiên. Không khí trở nên im lặng. Trong các vị quan khách ở đây có một người mặt đang xám xịt lại, trong lòng đang nổi lên một trận giông tố mà chính bản thân người đó cũng không biết tại sao mình lại như vậy
- Cuối cùng em cũng về rồi_Kun nghẹn ngào nói
- Anh nhớ em lắm, con bé ngốc này_Kevin xiết chặt vòng tay ôm nó hơn. Nó nằm trong lòng hai anh chàng chới với.
- Buông...buông
em ra...khó...khó thở quá!_Hai chàng vội buông nó ra. Nó vội hít lấy hít để. Sau đó đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn hai ông anh
- Nhờ hai anh mà em suýt được đi đàm đạo với vương ca rồi đấy!_Đôi môi anh đào của nó chu lên trông rất dễ thương
- Vương ca mà dám bắt em đi đàm đạo, bọn anh sẽ xuống giáo huấn ôngấy_Kun giở giọng trẻ con nói
- hihi_Nó phải phì cười vì ông anh của mình. Bỗng đằng sau có tiếng của Zan vọng tới làm 3 người giật mình
- 2 anh lo nghênh đón nó mà bỏ mặc em à, không công bằng mà_Zan phụng phịu quay mặt đi hướng khác
- Ơ đâu, bọn anh luôn hoan nghênh em mà công chúa dễ thương của anh_Kevin nhéo đôi mà phúng phính của Zan làm cô nàng la oai oái
- hix, huhu mặc em méo xệch rồi. Em ghét anh, đại ma vương Kevin_Zan nước mắt lưng tròng nhìn Kevin
- Anh xin lỗi mà. Sao em lại khóc chứ?_Kevin lung túng gãi đầu không biết làm gì
- Haha, Kevin bị gọi là đại mà vương kìa_Kun cười thích chí trên nỗi đau của cậu em trai
- Hứ, còn anh là quân sư của đại ma vương, cũng đâu có thua gì đâu_Zan lại đá mắt sang Kun, tay nâng niu đôi má đỏ ửng của mình
- Thôi thôi cho tôi xin, chúng ta đang ở trước mặt nhiều người làm trò hề đấy_Nó nhắc khéo mọi người. 3 người kia giờ mới nhớ ra là mình đang ở đâu. Ôi mất mặt quá đi. Vội lấy lại hình tượng vốn có, hai chàng đưa khủy tay ra cho bọn nó khoác vào. 4 người cùng nhau tiến vào trong
- Con chào papa ạ_Zan cúi chào papa nó
- Oh con gái con đến rồi sao?_Thiên hoàng cười tươi với Zan rồi lại hướng mắt qua nó
- Con...về rồi_Ông nói nhỏ với nó. Trên khóe mắt còn đọng vài giọt nước mắt, nước mắt của sự vui mừng
- Vâng.
“Cạch” Cánh cửa lại một lần nữa mở ra thu hút sự chú ý của mọi người. Một đoàn người tiến đến chỗ bọn nó
- Đến rồi. Chúng ta lại đó chào hỏi thôi_Lin nói rồi kéo tay hắn đi
- Oh, anh sui, anh đến rồi_Thiên hoàng niềm nở chào đón những người đó
- Chúng tôi đến hơi trễ, thành thật xin lỗi
- Anh đừng nói quá như thế chứ? Bọn tôi cũng vừa đến thôi_Ba Zan lên tiếng
- Ôi ông bạn yêu quý của tôi, anh đến rồi đó ư?_Ba hắn đột nhiên ôm lấy ba Zan, có vẻ như lâu rồi hai người không gặp nhau
- Bọn cháu kính chào các bác ạ_4 người bọn hắn lễ phép cúi chào những người lớn ở đây
- Oh, đây là hai con rể tương lai của ta phải không?_Ba Zan vui vẻ hỏi
- Hửm? 2 con rể?_Hắn và Gin nhìn nhau không hiểu. Sao lại đến hai con rể?
- 2 con đừng làm bộ mặt đó chứ? Rick, con cũng là con rể của ta vì vợ con là con của ta mà. Vợ con đã gọi ta là papa thì con cũng gọi như vậy đi cho thân thiết
- Ơ, Vợ con...là con của người sao? Mĩ Hà sao có thể...
- Sao em lại không thể?_Nhỏ Mĩ Hà và mẹ nhỏ sáp tới. Nó nhìn điệu bộ của nhỏ chỉ cười khinh bỉ. Ba Zan liếc mắt nhìn nhỏ rồi buông một câu làm nhỏ quê muốn độn thổ.
- Cô không thể.
- Ớ, papa, papa nói gì vậy?_Ôi đúng là mặt dày. Dám gọi papa ngọt sớt kìa
- Ai là Papa của cô, tôi hay anh bạn thiên hoàng của tôi hay là một kẻ khác?_Ông nhìn mẹ con nhỏ bằng nửa con mắt. 2 mẹ con nhỏ chỉ là một con rắn độc đội lốt người mà thôi. Xung quanh lại có tiếng xôn xao
- Nè, ông kia, đừng nghĩ là bạn của chồng tôi thì muốn nói gì thì nói nha
- Ai là chồng cô cơ chứ?_Ba nó cuối cùng cũng lên tiếng
- Papa, papa nói gì vậy?_Nhỏ Mĩ Hà nũng nịu. Ba nó bực bội hất văng cánh tay nhỏ
- Cứ thích nhận bừa nhỉ?_Một giọng nói mang sự chế giễu vang lên. Và chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là Zan
- Cô đang nói gì vậy?_Nhỏ Mì Hà trùng mắt nhìn Zan
- 2 năm là đủ rồi_Âm giọng trầm thấp vang lên. Mọi người đều hướng mắt vào con người đó. Hàng trăm ánh mắt đều dõi theo nó. Họ cố lắng nghe nó đang nói gì
- Con nhỏ kia, cô và nhỏ bạn của cô đang bày trò gì ở đây hả?_Mẹ nhỏ Mĩ Hà lên tiếng bảo vệ con bà ta mà nói chính xác hơn là bảo vệ chính bản thân bà ta
- 2 năm là đủ rồi. Bây giờ thì bà về vị trí vốn có của bà đi và trả vị trí lại cho tôi và mẹ tôi. Vị trí mà bà đã cướp từ 2 năm trước._Đôi mắt lạnh lùng của nó quét khắp người mụ đàn bà đó. Cuộc tranh chấp sẽ như thế nào? Mọi người đón xem tiếp theo nhé
Chương 16
Mọi người được một phen bất ngờ. Bọn hắn cũng thế duy chỉ có gia đình nó, gia đình Zan và đoàn người vừa tiến vào là không có phản ứng gì. Còn mẹ con mụ đàn bà đó thì tái xanh mặt mày. Nó càng mạnh dạn nói thêm
-Đừng bảo với tôi hai người không nhận ra tôi nhé!
- Sao lại không nhận ra? Cô là học sinh cũ của trường tôi, tên là Yun vừa mới bị đuổi học mấy ngày trước
- Bà nhầm rồi tên tôi không phải là Yun. Yun đó chỉ là tên của người mẹ xấu số của tôi bị bà hãm hại giờ không biết sống chết thế nào thôi. Tên thật của tôi là Kiwasato Mina hay còn gọi là YUI, người mà hai năm trước bà rắp tâm hãm hại. May sao ông trời thương tôi, cho tôi con đường sống và tìm về đây tìm bà báo thù_Nghe nó nói hắn sững người. Thì ra người hắn nghĩ giống Yui lại chính là Yui thật. Bây giờ thì hắn đã không còn đau đầu về thứ tình cảm rắc rối của mình nữa rồi. Nhưng sao đôi mắt nó lại là màu xanh mà không phải màu tím. Hắn vẫn không hiểu (Anh không hiểu, để tg nói tí nữa sẽ hiểu thôi)
- Cô nói dối. Sao cô dám bịa chuyện hại mẹ con tôi. Mẹ con tôi có làm gì hại đến cô đâu chứ?_Nhỏ Hà nước mắt dàn giụa nhìn nó. Trông nhỏ thật là “đáng thương”
- Vẫn chưa chịu thừa nhận sao đồ giả mạo? Sự thật thì tôi chính là con gái của thiên hoàng còn cô chỉ là giả mạo mà thôi
- Là cô bịa thôi. Nếu thật sự cô là con gái thiên hoàng thì cô cũng chỉ là em gái của tôi thôi. Cô chỉ là con rơi_Nhỏ Hà vẫn cứng rắn nói
- Vẫn còn mạnh miệng sao? Được, vậy cô có biết nhà Kiwasato có một đặc điểm gì mà những người khác không có không?_Nó nhướng mày hỏi nhỏ. Nhỏ Mĩ Hà tái mét mặt, nhỏ không biết đó là cái gì thì làm sao mà trả lời. Nhỏ cúi gằm mặt xuống đất thay cho câu trả lời
- Bí rồi chứ gì? Bởi vì cô không phải là con cháu nhà Kiwasato nên cô không thể nào biết và không thể nào có đặc điểm đó. Cái mà tôi nói đến chính là đôi mắt màu tím. Đôi mắt chỉ duy nhất nhà Kiwasato mới có. Mắt cô có màu nâu đậm nên không thể nào cô là con cháu nhà Kiwasato được_Nó khoanh tay trước ngực nhìn nhỏ
- Vậy còn cô? Mắt cô cũng đâu phải màu tím. Vậy cô cũng không phải là con cháu nhà Kiwasato, cô cũng chỉ là một kẻ mạo danh mà thôi_Nhỏ Hà vênh mặt lên nhìn nó. Nó khẽ nhếch môi nhìn nhỏ rồi ngước lên trời. Nó đưa tay lấy kính áp tròng xuống rồi đưa đôi mắt màu tím thuần khiết nhìn nhỏ Hà. Kính áp tròng này là do nó tạo ra. Nhìn vào thì cứ như mắt thật vậy. Mọi người trố mắt nhìn nó. Hắn cũng vậy. Người hắn tìm suốt baonăm qua lại ở sát bên cạnh hắn như thế này. Hắn rất vui nhưng cũng rất buồn. Buồn vì nó không nhận ra hắn
- Tôi còn món quà tặng mẹ con cô đấy “Tách”_Nó búng tay, màn hình tivi lớn tại sân khấu sáng lên, từng người trong đó đều có thể nhìn rõ mặt. Trong phim là một đôi gian phu dâm phụ đang tính toán kế hoạch chiếm đoạt toàn bộ tài sản của thiên hoàng và Trương gia. Xem đoạn video, mọi người lại hướng đôi mắt sắc lạnh thêm chút khinh thường về phía mẹ con nhỏ Mĩ Hà. Mẹ con nhỏ quá xấu hổ, vội vàng xô cửa chạy mất dạng.
- Thật là dại dột khi động vào nhà Kiwasato này_Nó dửng dưng buông một câu
- Bọn anh
chịu đựng bà ta 2 năm là đủ rồi_Kun và Kevin tiến đến bên nó
- Bà ta chưa xong chuyện với em đâu. Nếu mẹ xảy ra chuyện gì, em sẽ băm vằm bà ta thành trăm mảnh rồi đem làm mồi cho cá_Lúc này, hàn khí đang bao phủ xung quanh nó. Khuôn mặt lãnh đạm, giọng nói lạnh lùng mang theo sự chết chóc càng làm tôn thêm vẻ đẹp quyến rũ và quyền thế của nó.
- Yui à, chuyện đó để sau đi, bây giờ chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm đấy_papa nó khẽ vỗ vai nó. Nó ngước đôi mắt nghi hoặc lên nhìn papa mình. Còn chuyện quan trọng gì nữa mà nó không biết
- Chuyện gì vậy ba?
- Hôm nay là lễ đính hôn của con và Zan_Papa Zan hồ hởi thong báo. Nó và Zan nghe xong thì đồng thanh hét to
- Gì ạ? Đính hôn sao?_Zan và nó hét lên
Chương 17
Nó và Zan hoảng hốt không biết làm gì. Gin cũng hoang mang không kém vì nghe tin Zan sắp đính hôn. Cậu đang tìm xem trong đám người đến dự tiệc này, kẻ nào đã hất tay trên của cậu (Thật bó tay cho anh này). Còn hắn tuy có chút bất ngờ nhưng sau đó lại cười thầm trong lòng vì hắn biết người sắp đính hôn với nó không ai khác chính là hắn.
- Papa, papa nói thật sao?_Nó mếu máo nhìn ba mình
- Ừm. Bốn bên gia đình quyết định hết rồi. Các con không muốn sao?_Papa hắn tiến tới trước mặt nó
- Ơ, papa, không phải đâu ạ, chỉ là bất ngờ quá thôi!_Nó đan tay vào nhau, vẻ mặt đầy sự ngượng ngùng
- Con dâu tương lai à, không cần ngượng như thế đâu!_Papa Gin tiến đến vỗ vai Zan làm cô nàng giật thót. Còn Gin thì phải đơ ra khi nghe papa mình gọi Zan là con dâu tương lai. Quan khách có mặt ở đây cũng lâm vào tình trạng hóa đá. Ở đây, không ai không biết người đính hôn với Gin là công chúa xứ Italy. Nói như vậy công chúa Italy không phải là Zan sao? Trong lúc mọi người đang ngơ ngơ ngác ngác thì nó và Zan vẫn đang bối rối không biết phải làm thế nào đây? Bỗng bà nó tiến đến nắm lấy tay nó và Zan
- 2 cháu của bà hãy sống hạnh phúc nhé! 2 cháu rể tương lai sẽ chăm sóc tốt cho các cháu._Rồi bà lại hướng mắt sang nó_Yui à, cháu hãy sống cho chính mình đi. Việc tìm mẹ hãy giao lại cho ba và bà. Cháu hãy sống thoải mái với chính bản thân mình đi
- Bà ngoại_Hai tiếng bà ngoại thốt ra từ miệng nó làm mọi người một lần nữa lâm vào tình trạng lúc nãy. Hai kẻ mà họ chê là nghèo lại là những người giàu bậc nhất thế giới. Nhất là nó, vừa là công chúa Anh, vừa là công chúa NB. Thế lực của nó quá lớn. Rồi nó sẽ trừng phạt bọn họ ra sao khi đã đối xử tệ bạc với nó trong thời gian qua. Nó và Zan nhìn bà rồi khẽ gật đầu rồi nó quay sang ba mình
- Cứ làm theo như đã định đi ạ.
- Vậy thì chúng ta mau làm lễ thôi_Papa nó cười cười rồi tiến lên sân khấu. Ông cầm micro rồi nói lớn
- Hôm nay là lễ đính hôn của con chúng tôi, cảm ơn mọi người đã đến đông đủ thế này và cũng xin lỗi vì để quý vị phải chứng kiến những chuyện vừa rồi_Papa nó dõng dạc nói. Ở phía dưới một tràng vỗ tay vang lên
- Sau đây xin mời 4 nhân vật chính bước lên sân khấu cùng với tôi_Nghe thấy lời papa, nó liền hướng mắt sang hắn và bắt gặp ánh mắt của hắn. Hắn cười tươi nhìn nó rồi đưa tay cho nó khoác vào. Cả 2 cùng nhau sánh bước lên sân khấu. Cặp của Gin cũng vậy. Sau một hồi luyên thuyên cuối cùng cũng đến màn trao nhẫn. Mọi thứ đã xong. Giờ nó đã chính thức trở thành vị hôn thê của hắn rồi. Nó và Zan vừa bước xuống đã bị hai anh lôi đi
- Nè cầm đi_Kun đưa cho nó và Zan một khay thức ăn. Bọn nó không hiểu gì cả, đưa mắt nhìn nhau. Rồi một đùi gà, một thịt bò...và vô số thức ăn khác được 2 anh chàng gắp bỏ vào đĩa của bọn nó
- Anh à, đủ rồi đấy. Mọi người đang nhìn kìa_Zan nhăn mặt đau khổ nhìn hai ông anh
- Bọn em phải ăn nhiều vào, người gì mà như cây tăm_Kun vừa gắp thức ăn vừa đáp lại Zan
Trong lúc 2 anh đang say sưa gắp thức ăn thì nó khèo tay Zan
- Cậu có đang nghĩ giống tớ không?
- Giống à_Nói rồi bọn nó đặt đĩa thức ăn xuống và chuẩn bị cong chân chạy thì
- Định chạy đi đâu đó? Lại đây_Bọn nó bị Kun và Kevin tẩn xuống bàn_Ăn hết đi. Nó và Zan dùng đôi mắt cún con nhìn 2 anh
- Tha cho bọn em đi mà 2 anh yêu quý của bọn em_Ôi trời giọng ngọt như mía lùi luôn
- Không, ăn đi_2 chàng đồng thanh. Bất quá bọn nó mới cầm dao nĩa lên. Nhiều đồ ăn thế này sao bọn nó ăn hết
- Sao lại bắt ép 2 đứa đó như vậy_Tiếng Lin đằng sau vọng tới. Kun lạp tức quay lại giận dỗi nhìn Lin
- Bọn em qua thăm 2 đứa nó hoài mà sao không giúp bọn anh chăm sóc 2 đứa nó. Coi bọn nó ốm như thế nào kìa
- 2 đứa đó có bao giờ nghe lời bọn em đâu_Zeny đi sau cùng bọn hắn
- Đúng rồi, 2 nhóc tiểu yêu này thì nghe lời ai được chứ?_Kevin cốc đầu bọn nó
- Anh, bọn em đang ăn mà. Anh muốn bọn em đi hầu trà diêm vương lắm sao?_Nó và Zan hét lên, miệng chu lên trông rất dễ thương. Nhìn nó bây giờ thật khác thường ngày, thật khác ngày xưa. Cả bọn cứ vui đùa như thế đến 1h sang mới chịu đi ngủ.
Chương 18
Sáng hôm sau, toàn trường đã được người của nó dẫn đi tham quan NB. Dù gì bọn họ cũng đến đây rồi phải để họ chơi cho thỏa thích chứ. Còn nó bây giờ vẫn còn đang say giấc nồng. Đúng 8h sang, chiếc đồng hồ của nó reo inh ỏi. Nó loạng quạng tìm đồng hồ rồi thẳng tay ném nó ra xa. “Bốp...á” Nghe âm thanh lạ, nó liền mở mắt nhìn về hướng chiếc đồng hồ vừa bay đi. Khuôn mặt nó bỗng nhiên biến đổi. Nó hốt hoảng cất tiếng nói
- Anh...anh 3, sao anh lại ở đó?_Nó ba chân bốn cẳng chạy đến bên Kevin. Thì ra cái đồng hồ đã bay vào mặt Kevin làm anh chàng la toáng lên
- Hix, đây à quà gặp mặt buổi sáng sao Yui?_Kevin mếu máo nhìn nó. Bỗng một dòng máu đỏ chảy xuống. Từ mũi rồi chảy đến miệng của Kevin. Nghe mùi tanh, Kevin liền đưa tay lên mũi mình. Anh chàng vô cùnghoảng hốt khi thấy trên tay mình là máu.
- ÁÁÁ_Kevin hét lên rồi quay qua nhìn nó nhưng nó đã biến đi đâu mất.
- Kiwasato Mina, anh không tha cho em đâu_Kevin đùng đùng bỏ xuống dưới nhà. Ai nhìn thấy mặt anh cũng phải hoảng sợ.
- Kevin, mặt em bị làm sao vậy?_Kun trơ mắt nhìn Kevin
- Con tiểu yêu kia đâu rồi? Bước ra đây mau. Làm anh bị chảy máu thế này rồi bỏ trốn là được sao?_Kevin la hét um sùm, nó thì chỉ biết bịt tai lại. Ngay cả tên cúng cơm của nó cũng gọi ra thì nó biết anh đang giận như thế nào. Bây giờ chỉ có thể cầu hòa thôi. Nó từ trên lầu đi xuống.
- Anh làm gì là hét ghê vậy? Ai bảo sáng sớm đã vào phòng em làm gì
- Sao không trốn nữa đi?_Kevin trừng mắt nhìn nó_Dám ám sát anh sao?
- Chỉ là vô ý thôi mà, tất cả là do anh, ai bảo anh đứng ở đó_Nó chu mỏ với anh rồi lấy khăn lau sạch máu trên mặt anh. Thật là chảy máu thì không lo chỉ biết la hét thôi. Bó tay cho anh em nhà này
- Anh có lòng tốt muốn gọi em dậy mà. Ai ngờ vừa mới mở cửa, cái đồng hồ đã đập thẳng vào mặt anh_Kevin nhăn mặt kể lại sự kiện vừa nãy
- hì, em xin lỗi
- Tất cả là tại anh thôi, em đã bảo anh đừng gọi nó dậy rồi mà anh không nghe. Cái con nhỏ này không thích ai phá giấc ngủ của nó đâu. Khi em còn sống với nó không biết đã phải cùng nó ra tiệm đồng hồ bao nhiêu lần rồi_Zan thở dài nhìn nó. Nhỏ cũng phải bó tay vì thói quen kì cục của bạn mình
- Tự anh rước họa vào thân thôi, ráng chịu_Zeny lè lưỡi trêu Kevin
- Mô phật, may Kevin chạy trước chứ không bây giờ
người ngồi đó tẩm bông là anh rồi. Anh cũng đang tính gọi em dậy đó Yui_Kun làm ra vẻ vừa mới thoát kiếp nạn, đưa tay lên vuốt ngực. Cả bọn được một tràng cười thật sảng khoái
- Thôi Yui à, con lên phòng vscn đi rồi xuống đây, papa có chuyện cần hỏi_Papa nó đặt tách cafe xuống rồi nói với nó. Nó lập tức vâng lời, chạy ngay lên phòng, 10’ sau, nó bước xuống và ngồi bên cạnh người bà yêu quý của nó
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Bà con sắp về Anh rồi, con sẽ ở lại đây hay về Anh với bà?_Papa nó hỏi nó. Trong lòng ông mong nó sẽ ở lại. Cũng đã 2 năm ông không gặp nó rồi. Ông nhớ nó, ông muốn tự tay chăm sóc nó. Nó đưa đôi mắt buồn rầu nhìn papa mình. Nó hiểu ông muốn gì, nó cũng muốn ở lại lắm nhưng nó không thể. Nó còn nhiều việc phải làm khi về Anh.
- Con sẽ quay về Anh với bà ạ. Con có vài chuyện cần phải làm
- Nếu là chuyện của mama con thì hãy để papa, con đừng bận tâm đến chuyện đó nữa
- Không phải ạ. Con có chuyện khác cũng quan trọng không kém chuyện của mama. Chuyện của mama con xin giao lại cho papa. Papa nhất định phải tìm thấy mama._Nó vừa nói vừa cụp đôi mắt xuống. Cứ nhắc đến chuyện này nó lại nhớ mẹ. Hắn nhìn rõ từng biểu hiện của nó và hắn cũng biết nó đang cảm thấy như thế nào. Mọi chuyện về mẹ nó, hắn đã được nghe từ Zeny và Lin kể lại. Nhìn nó đau, hắn cũng đau vậy. Người con gái hắn yêu đang phải chịu những khổ đau như thế mà hắn chỉ biết đứng nhìn. Hắn không thể làm gì được cho nó. Hắn hận bản thân mình lắm
- Được rồi nhưng con nhớ giữ liên lạc với papa đấy_Thiên hoàng đau buồn nhìn nó. Vậy là con gái ông sắp đi nữa rồi.
- Papa à_Tiếng của Kun vang lên. Thiên hoàng quay qua nhìn Kun và bắt gặp đôi mắt cún con của anh nhìn mình. Cả cậu con trai thứ của ông cũng đang nhìn ông như thế. Ông phải rợn tóc gáy vì cái nhìn đó của hai người
- Các con muốn gì?_Hiểu được ý của 2 đứa con nên ông vào thẳng vấn đề
- Bọn con sang Anh với Yui được chứ ạ?
- 3 đứa cũng lâu rồi mới gặp nhau, 2 con cứ đi đi
Hai anh nghe nói thì nhảy cẫng lên. Nhìn hai người cứ như trẻ con vậy.
- Vậy thôi, papa và bà nói chuyện đi ạ. Con đi thăm quan NB đây ạ. Không biết bây giờ có khác xưa nhiều không nữa_Nó đứng dậy, vươn vai hít một hơi thật sâu rồi bước đi. 7 người kia cúi chào 2 người lớn rồi cũng đi theo
- Chúng ta cứ đi theo cặp thôi_Lin lớn tiếng nói_Trong gara có nhiều xe moto lắm. Giờ này mà đi xe hơi dễ bị kẹt xe lắm à
- Vậy đi._Nó nói rồi quay sang hắn_Nè nè, cậu rành đường phố NB không?
- Nó ấy hả?_Lin chỉ tay vào hắn rồi phẩy phẩy tay nói_ Chắc không đâu. 7 năm sống ở VN rồi lại thêm 2 năm nữa sống ở VN thì làm gì biết đường mà rành_Lin cố tình nhấn mạnh “7 năm” mong nó nhớ ra điều gì đó nhưng cuối cùng lại công cốc. Hắn thở dài nhìn nó. Trong nó, hắn không có một Kí lô nào sao? Nó chẳng thể nào nhớ ra chuyện ngày xưa
- 2 đứa mù đường đi cùng nhau lỡ lạc thì sao? Thôi mặc kệ đi. Chúng ta cũng không thể nào làm kì đà cản mũi được, phải không Rick?_Nó quay qua hỏi hắn nhưng hắn đã lủi thủi vào gara lấy xe từ bao giờ. Nó trèo lên xe và ngồi sau hắn. Dù không muốn nhưng nó vẫn phải ôm chặt lấy hắn nếu không muốn mặt hôn lấy đường. 4 chiếc xe lao vun vút trên đường với tốc độ chóng mặt. Họ đi hết nơi này đến nơi khác.
- Giờ chúng ta đi đâu đây Yui?_Zeny quay sang nhìn nó. Cô nàng đang ôm lấy Kevin rất chặt. Nó cũng muốn tạo điều kiện cho cái ôm đó thêm dài một tí nên bắt đầu suy nghĩ. Còn nơi nào mà nó chưa đi. Nó ngẫm lại tất cả rồi sựt nhớ ra. Nó quay qua hỏi Kun, nó sợ nơi đó bây giờ không còn nữa.
- Anh 2 à, cánh đồng bồ công anh mà em thường đến lúc nhỏ đấy, bây giờ còn không?
Hắn bất giác giật mình khi nghe nó nhắc đến nơi đó. Nó ngồi sau ôm lấy hắn nên cảm nhận được tất cả. Nó cũng rất ngạc nhiên vì biểu hiện đó của hắn nhưng cũng chẳng muốn hỏi làm gì. Nó nhìn hắn rồi lại nhìn sang Kun
- Nơi đó vẫn không có gì thay đổi. 1 người có thế lực đã mua cánh đồng đó và không cho ai động vào_Kun vừa nói vừa liếc mắt sang hắn
- Một người có thế lực à? Nơi đó chắc quan trọng với người đó lắm nhỉ? Vậy chúng ta vào được không?_Hắn nghe nó nói chỉ khẽ thở dài, vậy mà tưởng nó đã nhớ ra rồi chứ
- Chuyện này..._Kun lại quay qua nhìn hắn. Nhận được cái gật đầu của hắn Kun lại nói tiếp_Không có ai bảo vệ ở đó nên chúng ta cứ vào, không sao đâu
- Ừm, vậy chúng ta đến đó thôi_Cả bọn lái xe đến cánh dồng bồ công anh. Vừa đến nơi, nó và Zan đã khoác tay nhau chạy xuống dưới. Hắn và mọi người vẫn ở trên dõi theo nó. Cánh đồng vẫn thế, không có gì thay đổi mặc dù thời gian đã trôi qua. Bao nhiêu kỉ niệm vui đùa năm xưa lại quay về trong trí óc của hắn. Cảnh vật ở đây, người cũng ở đây nhưng sao lại quá xa cách, nhưng sao lại không nhận ranhau. Hắn dõi mắt theo hình bóng bé nhỏ đang nô đùa ở dưới mà tim khẽ đau. Suốt 9 năm qua, nó không hề nhớ về hắn dù một chút hay sao?
- Rick à,_Tiếng của Kevin kéo hắn thoát khỏi những suy nghĩ về nó. Hắn đưa mắt nhìn Kevin. Khuôn mặt anh bỗng dưng sao buồn thế. Hắn đang rất thắc mắc không biết anh đang muốn nói gì
- Rick...em có biết sau khi em đi, Yui đã nhớ em biết nhường nào không?_Kevin chuyển ánh mắt đang nhìn nó sang hắn. Còn hắn thì đang bất động vì phải tiếp thu những gì Kevin vừa nói
- Sau khi em đi, ngày nào con bé cũng đến đây đợi em về, ngày nào cũng thế_Kun tiếp lời. Anh đau lòng nhìn cô em gái bé bỏng. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nó?
Chương 19
Mọi người bảo Yui đã chờ em sao? Không thể nào có chuyện đó được. Cô ấy đã không nhận ra em. Lúc em giới thiệu tên, cô ấy đã không nhận ra em. Ở bữa tiệc, cô ấy cũng không có biểu hiện gì nhớ ra em là cậu bé