Teya Salat
Truyện Teen Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Truyện Teen Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Tác giả: Internet

Truyện Teen Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

mắt, đèn đường của tiểu khu, đồng loạt bật sáng. Đêm lạnh như nước.
Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm – Chương 19
Mỳ kiều mạch – phòng trị bệnh tiểu đường, cao huyết áp, viêm lợi và bệnh về dạ dày…. Những thứ đó, anh khiến cô lưu lại.
(* không hiểu cái tựa đề vào truyện này lắm ^^~~)
Hôm nay đi nộp đơn xin từ chức, lĩnh tiền lương cuối cùng, từ nay về sau, cô Thẩm Tích Phàm kết cục cũng đã thành thanh niên không nghề nghiệp.
Từ trong phòng tổng giám đốc đi ra, vẻ mặt cô thoải mái, một lần nữa nhìn quanh khách sạn lần cuối, nơi gắn bó bốn năm trời. Thật ra, rất lưu luyến, cái nơi bốn năm đi đi về về, ghi lại một phần quan trọng của cuộc đời cô.
Thẩm Tích Phàm nhớ lại tình cảnh ngày đầu tiên đi vào khách sạn, cầm bức thư giới thiệu, mờ mịt nhìn người người qua lại, rồi lại đờ đẫn bị thư kí dẫn đi tới phòng quản lí. Sau khi đi ra, nửa tiếng đồng hồ chân vẫn còn phát run. Về sau, khi chính thức kí hợp đồng, cô còn hay nói đùa: ‘ sinh ra là người của khách sạn, chết là ma của khách sạn’, không ngờ rằng, ba năm thật sự rất nhanh, nháy mắt đã trôi qua.
‘Từ nay về sau con đường phải đi còn xa hơn, gian nan hơn nữa’, cô thầm nhủ..
Về nhà ngủ dài một giấc, cơm nước xong xuôi lại lên mạng nói chuyện phiếm cùng Tô Sam. Từ sau sinh nhật của Lý Giới, cô liền cùng Tô Sam càng trở nên thân thiết, có lẽ là chí hướng hợp nhau.Nói chung, không nói thì thôi chứ một khi tiếp chuyện lại chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Thình lình Tô Sam ném cho một câu: “Chị có thể làm phù dâu cho em được không?”.
Cô kinh hãi, lập tức gửi một cái emotion khuôn mặt tươi cười: “ *^_^* , Nhanh thế! Thật vinh dự nha!”
Tô Sam lại thừa nước đục thả câu: “ Buổi chiều ngày mai chị rảnh không? Có thể trước tiên đi cùng em xem áo cưới, sau đó ăn bữa cơm, thuận tiện xem một ‘vở kịch’ hay”.
Cô không suy nghĩ nhiều, liền gửi lại: “Được, địa điểm thời gian em lên lịch, gọi điện thoại cho chị là ok!”.
Ngày hôm sau, các cô chọn áo cưới, Thẩm Tích Phàm mới bị dọa cho giật mình, thì ra áo cưới sớm đã làm theo yêu cầu xong xuôi rồi, mà đây là đưa cô đi để chọn áo cho phù dâu. Chọn một cái mất cả buổi chiều, Thẩm Tích Phàm mang theo hai chiếc váy, hai đôi giày không thể không cảm khái mà thốt ra: “Chỉ hy vọng được mặc váy phù dâu là có thể mặc áo cưới, vậy mà chị đã làm phù dâu đến hai lần!”
Tô Sam khúc khích cười: “Sợ là người muốn kết hôn của chị đều đứng xếp hàng đến hoa mắt rồi cũng nên.”
Cô lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Tô Sam, hiện tại em cùng Lý Giới kết hôn, có thấy hơi sớm hay không?”
Tô Sam nhíu mày: “Sớm? Một chút cũng không sớm, có đôi khi gặp đúng người, chỉ biết muốn từng giây từng phút cùng nhau vượt qua, đời người quá ngắn

ngủi, cùng người mình nắm tay nhau chẳng qua cũng chỉvẻn vẹn vài chục năm,lúc ấy càng nhận ra dường như thời gian ở bên nhau thật quý giá.”
Thẩm Tích Phàm than thở: “Thật sự làm cho chị đỏ mắt nha! Phạt em “bao” cho chị hai cái lì xì đỏ!”.
Buổi tối các cô dự định đi ăn ở một trà quán Quảng Đông, có nào là tôm say, cà tím kho tộ, cháo cua, viên lá tỏi non vỏ cây hấp cá song, vịt quay Bắc Kinh nguyên con, ngay cả cơm, thịt luộc xé khổ qua và cá nóc khô làm đều nghệ thuật, tinh xảo đến động lòng người. Đáng tiếc sáu tên con trai ngồi trước bàn. À, thật sự mà nói là năm tên con trai thêm một thằng nhóc đang nói nhao nhao ồn ào, hưng trí lại hoàn toàn không đặt trên đống đồ ăn mỹ vị ấy.
Đợi đến lúc Thẩm Tích Phàm cùng Tô Sam đi vào phòng, đã thấy Phương Khả Hâm cầm một đoạn dây thừng, không thể bình thường hơn, hướng về phía các cô tiếp đón: “Mau tới, mau tới, chậm trễ sẽ không thấy trò hay!”.
Tô Sam hé miệng cười rộ lên: “Đến đây, đến đây!”. Liếc mắt cái dây thừng trên tay Phương Khả Hâm, trêu ghẹo: “Khả Hâm, mấy sợi dây này đều cùng loại đấy chứ, cô đừng có mà bao che đàn anh của mình nha!”
Phương Khả Hâm đáp lại một tiếng: “Có lẽ, tôi nên tìm giúp cô một sợi dây thừng dài dài một chút, để ông xã cô từ từ mà quản giáo cô cho tốt!”
Chỉ có Thẩm Tích Phàm mờ mịt, làm bộ dạng thạch cao hóa đá, Hà Thủ Tranh đối diện còn nháy mắt, cô lẩm bẩm: “Đây là cái chuyện gì?”.
Tô Sam kéo cô ngồi xuống, Khâu Thiên nhanh tay nhận lấy sợi dây thừng, vừa nâng lên vừa giải thích: “Bằng hữu của ta năm…..” Ngẫm lại cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại hỏi Hà Thủ Tranh: “Hà Thủ Ô, nhóc cùng chú là bằng hữu sao?”.
Hà Thủ Tranh “hừ” một tiếng: “Đương nhiên, cháu còn biết chuyện lúc Lý Giới thi lại năm thứ ba nhá!”
Hà Tô Diệp phì cười, xoa xoa đầu Hà Thủ Tranh: “Tiểu quỷ, cháu xác định muốn làm phù rể?”.
Thẩm Tích Phàm nghẹn họng nhìn trân trối: “Năm người này…..” chỉ chỉ dây thừng: “… chẳng lẽ muốn quyết đấu làm phù rể?”.
Tô Sam cùng Phương Khả Hâm một bên trầm trọng gật gật đầu.
Tay Khâu Thiên mang theo dây thừng, ở trước mặt cô lắc lư hai cái, Thẩm Tích Phàm nhìn không ra cái trò gì, chỉ thấy dây thừng kết rồi cuốnlại lộn một lát, trong nháy một cái nút thắt chỉnh tề, xinh đẹp xuất hiện trước mặt cô: “Cái này gọi là nút phẫu thuật*, một phút ai thắt được nhiều, người đó liền được làm phù rể.”
Nút phẫu thuật như dưới đây, hình như là cách để các bác sĩ phẫu thuật luyện “ tay nghề khâu vá” vết thương của bệnh nhân thì phải! Khi khâu cũng phải nhuần nhuyễn tuần tự, mũi khâu này không được chệch hay các mũi khâu không được sai thứ tự.^^
Đây là lần đầu tiên cô nhìn chăm chú vào tay của bác sĩ khoa ngoại, không khỏi sinh ra nỗi kính sợ vô danh. Một bác sĩ đủ tư cách, đồng nghĩa là khi anh ta còn là một sinh viên y, sẽ nhận lấy những huấn luyện hà khắc như vậy.
Chỉ là nhân chuyện này cũng là lần đầu tiên cô chuyên chú nhìn bàn tay của Hà Tô Diệp như vậy. Thật sự là một đôi bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy trầm ổn, hữu lực, nhất là lúc thắt nút phẫu thuật, vừa xoay vừa rút, giống với hình ảnh đánh đàn dương cầm, từ đầu ngón tay anh phát ra những bản nhạc hoa mỹ không thể diễn tả bằng lời.
Dường như cảm thấy ánh mắt mình có chút tùy ý, cô làm như không có gì chuyển nhìn người khác, tiểu quỷ tên “Hà Thủ Ô” kia, là cháu của Hà Tô Diệp, nó thế mà cũng thắt dây có hình có dạng, đáng tiếc là ngón tay của nhóc quá ngắn, luôn không bằng ngón tay người lớn linh hoạt, nhìn đi nhìn lại cô xem qua cũng hiểu được trình tự cách làm, e là chỉ có Hà Tô Diệp cùng Khâu Thiên là tương xứng.
Cô âm thầm hy vọng Hà Tô Diệp có thể chiến thắng.
Nhưng cuối cùng vẫn làm cho cô thất vọng, sau một phút, Hà Tô Diệp thắt được 98 nút, Khâu Thiên thắt được 101 nút, cô cảm thấy cũng không có cai gì kỳ quái, Khâu Thiên là bác sĩ ngoại khoa về tim mạch, trên thực tế vẫn hơn một bậc.
Vậy mà, trên mặt đám sinh viên y đều hiện lên nét kinh ngạc, nhất là Khâu Thiên, anh tỉ mỉ so sánh, lại quét ánh mắt vào đôi bàn tay thon dài kia: “Tiêm Tiêm Giác, nhận thua đi!”.
Ngược lại, sắc mặt Hà Tô Diệp bình thường, cẩn thận giúp Hà Thủ Tranh lau đi nước trái cây ở khóe miệng: “Tớ không thắt nút kiểu này nhiều năm rồi!”.
Lời này vừa nói ra mọi người đều cười rộ lên, Khâu Thiên không khỏi không cảm khái nói: “ Cuộc thi năm ấy, thắt nút đều thắt đến phát điên rồi, cầm dây thừng ăn cơm cũng thắt, đi học cũng thắt, ngay cả lúc đi giầy đều là kiểu nút phẫu thuật. Tiêm Tiêm Giác ngủ phía trên giường tôi, tôi liền ở trên mép dường của cậu ấy treo sợi dây thừng, tùy lúc thắt, sau hai tuần, phát hiện mất dây , kết quả cậu ta nói cho tôi biết cái dây thừng kia bị cậu ta cắt đứt rồi.”
Lý Giới xen mồm: “Ngày ấy giáo sư già khoa ngoại nói cho bọn tôi biết, kỷ lục ‘ nút phẫu thuật’ của học sinh của trường mình là thắt được 128 cái, tôi nghe xong thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, kết quả thực hậm hực muốn oán giận với anh, anh ấy thế mà còn vẻ mặt vô tội nói, ‘cái đấy không phải là kỷ lục của anh sao?”.
Hà Tô Diệp xua tay: “Lich sử, lịch sử rồi, đừng nhắc lại nữa!”.
Nhưng vẻ mặt của Hà Thủ Tranh lại thật chính khí: “Quên đi lịch sử có nghĩa là đã phản bội quá khứ!”. Mọi người cười ha ha.
Thẩm Tích Phàm không khỏi trong lòng sinh bội phục, Hà Tô Diệp cười rộ lên thẳng thắn chân thành, một chút mất mát đều không có, ngược lại làm cho cô cảm thấy chính mình có chút lòng dạ hẹp hòi. Thà đánh cược còn hơn chịu thua, bọn họ đã dùng cái phương pháp này để chọn phù rể.
Chỉ là, ánh mắt cô nheo lại vụng trộm nhìn Khâu Thiên, theo Hà Tô Diệp nói tên này so với hồ ly còn lợi hại hơn, luôn lộ vẻ tươi cười bất cần đời, một tư thái như đang hưởng thụ vui sướng của cuộc sống, nhìn kỹ chỉ sợ cũng là một nhân vật chẳng tầm thường.
Hai tên con trai tính cách khác biệt, thế mà lại là bạn bè tốt nhất của nhau.
Bàn tiệc tiếp tục vui vẻ, Hà Thủ Tranh nơi nơi làm loạn, gọi tên mỗi người một chút cũng đều không ‘khách khí’: “ Cậu nhóc họ Lý, anh động cái vội kết hôn? Chú của em còn chưa có ‘nạp’ vợ đâu nhá!”.
Lý Giới lườm bé một cái: “Chú của nhóc không lấy vợ đâu có phải chuyện liên quan đến anh.Mà tiểu quỷ, gọi anh là chú, đúng là cái đồ không biết lớn nhỏ!”.
Hà Thủ Tranh không phục: “ Thi lại khoa phụ sản không xong, con trông cậy em gọi anh bằng chú.” Sau đó, nhóc lại cố ý dựa vào trên người Hà Tô Diệp: “Chú! chú sao vẫn còn chưa có động tĩnh gì lấy vợ vậy, đến tết cháu muốn hai phần tiền mừng tuổi nha!” —- thằng nhóc thật ghê gớm^^.
Lý Giới tức giận nghiến răng nghiến lợi, Tô Sam vội múc cho anh một bát mỳ lạnh kiều mạch, tươi cười: “Cùng trẻ con so đo làm gì?”
Khâu Thiên ngẫm lại: “Kiều mạch này hình như là một loại thuốc đông y đúng không? Mình về mảng thuốc đông y không tốt, Tiêm Tiêm Giác cậu nói đi?”
Hà Tô Diệp suy nghĩ một lát: “Đó là Kim kiều mạch, thanh nhiệt giải độc, thanh phổi tiêu đờm, dùng cho phổi nóng ho khan, cổ họng sưng đau. Kiều mạch có giá trị rất cao về mặt dinh dưỡng, chống bệnh tiểu đường, cao huyết áp, viêm lợi cùng bệnh về dạ dày, ông nội của mình ở nhà vài chục năm nay dùng gối đầu toàn làm từ vỏ kiều mạch, thanh

nóng sáng mắt.”
——-
Lúc trời về chiều tà, Thẩm Tích Phàm dẫn theo Hà Thủ Tranh cùng Tô Sam, đứng ở bên ngoài nhà hàng nói chuyện. Hà Tô Diệp cùng Khâu Thiên đi chậm nhất, Khâu Thiên vẻ mặt giảo hoạt, ôm vai Hà Tô Diệp: “Tớ biết là cậu cố ý thua tớ, ba nút thắt cuối cùng cậu dừng lại một chút, năm đó, lúc tớ với cậu thi cùng nhau, đã biết được tốc độ của cậu rồi”.
Hà Tô Diệp còn muốn giải thích, Khâu Thiên vội tung ra một cái nắm tay, nhẹ nhàng đập lên đầu anh: “Nói mau, cậu định làm gì?”
Anh không lảng tránh, cười thẳng thắn thành khẩn, ánh đèn thủy tinh nhỏ vụn của đại sảnh nhà hàng toàn bộ rơi vào trong ánh mắt anh, lấp lánh một vẻ ôn nhu: “ Không phải tớ không muốn làm phù rể. Chính là vì thứ nhất, tớ không thể uống rượu, thứ nhì là tớ mà làm phù rể thì lấy ai quan tâm đến cô ấy?”
Khâu Thiên giật mình ngoài dự kiến: “Đều nói là tớ tinh tường, tớ thấy so với tớ cậu còn tinh hơn, xem như phục cậu rồi, chẳng qua thế này cũng tốt, có cơ hội bên nhau nhiều hơn, ha!”
Ngược lại, anh lập tức bị xúc động: “Khâu Thiên, thật ra chuyện này tớ cũng không tin tưởng lắm, tớ cùng cô ấy trong cuộc sốngbình thường hình như không có liên quan đến nhau, chỉ là ở cùng một cái tiểu khu, thế mà còn không thường xuyên gặp, đối với quá khứ của cô ấy tất cả đều không biết, nghĩ tới tớ liền cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất của cuộc đời để gặp cô ấy.”
Khâu Thiên quăng cho anh một cái nhìn xem thường: “Khó thấy được mấy cái lời cải lương ấy của cậu, chẳng qua, theo kinh nghiệm của tớ mà nói, thời điểm tốt nhất của cuộc đời không phải sớm cũng không phải muộn, có vài người dù có đi suốt cả cuộc đời này với cậu cũng không thể yêu, lại có những người chỉ cần cậu liếc mắt một cái liền yêu thương nhung nhớ, vừa hay người kia cũng yêu mến cậu, đó mới chính là cái thời điểm tốt nhất, thời điểm đúng lúc nhất.”
Hà Tô Diệp mỉm cười: “ Tâm lý học không có lý do gì mà cậu lại kém tớ?”
Khâu Thiên hết nói nổi: “Lý Giới thi trượt khoa phụ sản, mẹ nó vẫn cứ là chuyên gia khoa phụ sản đấy thôi! Có cậu mới nghĩ đến mấy cái vấn đề thế này?”.
——-
Hà Thủ Tranh dù sao cũng là trẻ con, đêm càng sâu nhóc liền ngáp mấy cái, không đến một lúc sau đã gục trên vai Hà Tô Diệp mà ngủ say sưa, Thẩm Tích Phàm cũng không nói gì, ba người cứ thế im lặng thư thái đi trên con đường dài của tiểu khu.
Bỗng nhiên Hà Tô Diệp phát ra tiếng: “Thích ăn gì?”.
Thẩm Tích Phàm có chút kinh ngạc: “Hỏi cái này làm gì?”.
Anh cười cười: “Buổi tối ngày kia bọn họ đều tới nhà của tôi ăn cơm, chẳng lẽ Tô Sam chưa nói với cô sao?”
Thẩm Tích Phàm giật mình: “Tôi quên mất.”. Cẩn thận suy nghĩ một lát: “Tôi ghét rau thơm, các thứ khác đều được, thích ăn đồ ngọt, nói như vậy nghe có vẻ dễ nuôi.”. Sau đó lại bỏ thêm một câu: “ Món kiều mạch đêm nay ăn rất ngon, Hà Tô Diệp anh có thể làm không?”
Không ngờ Hà Thủ Tranh tỉnh, nhẹ nhàng dụi mắt: “Chú à, cháu cũng muốn ăn, ở chỗ nào thế?”
Hà Tô Diệp tức giận: “Tiểu quỷ, chỉ biết có ăn thôi, muốn ăn ‘hạt dẻ’ hay không!”
Hà Thủ Tranh bộ dạng ủy khuất, tiểu bạch thỏ sống chết phải chạy thoát, nhanh tay hướng về phía Thẩm Tích Phàm: “Chị , bế!” Biến thành Thẩm Tích Phàm cười không ngừng nổi: “Tên nhóc này lớn lên khẳng định là một nhân tài, gặp anh thì khoe mã giả giỏi, gặp Khâu Thiên liền không rên một tiếng, gặp Lý Giới thì lấy nhỏ khinh lớn.”.
———-
Thẩm Tích Phàm ngày hôm sau nhận được một cái thiệp mời, là bạn học thời đại học kết hôn.
Không nhắc đến chồng thì thôi, chứ nhắc tới cô lại cảm thán bản thân thật đenđủi, bóng dáng bạn trai cũng chưa hiện lên lấy một người, càng thở dài cảm thấy đối với một người con gái mà nói, một gia đình hạnh phúc mỹ mãn còn quan trọng gấp bội so với sự nghiệp thành công.
Nhưng hiện tại có thể làm gì bây giờ, nửa đêm lúc 12 giờ trước gương gọt vỏ táo*, hay lên mạng tính toán số mệnh, chẳng qua tất cả cũng chỉ là tự mình an ủi bản thân mà thôi.
*Cái này rất hay nhá: người ta bảo rằng 12 h đêm đứng trước gương gọt vỏ táo, nếu vỏ quả táo không bị đứt thì có thể nhìn thấy hình bóng chồng hay vợ tương lai của mình trong gương ^^~~~
Buổi sáng, Thẩm Tích Phàm cùng mẹ đi bằng xe của cơ quan tới thành phố bên cạnh, hôn lễ dự định trong một khách sạn to nhất của thành phố. Ở trong phòng nghỉ, cô thấy người bạn tốt nào đó đã lâu gặp mặt, vài năm không thấy, cả hai đều có chút lạ lẫm, không biết nên bắt đầu như nào, chỉ có thể mỉm cười.
Hôn lễ phô trương thật lớn, nào là xe của chính phủ, xe quân đội chiếm phần đông. Chú rể cử chỉ cứng ngắc, cô dâu trên mặt thủy chung lộ vẻ tươi cười thản nhiên, có chút tùy ý vô thức, không phải giống như Tô Sam – một loại tươi cười hạnh phúc xuất phát từ nội tâm.
Có lẽ lại là một cuộc hôn nhân bất hạnh nữa lại bắt đầu, cô bỗng nhiên nghĩ đến Cổ Ninh Uyển, từng là một cô gái đàng hoàng, cũng đành rõ ràng mà bị nhốt ở trong bức tường thành hôn nhân. Hôn nhân cùng tình yêu, đến tột cùng là một loại quan hệ vi diệu* như thế nào.
(* Vi diệu: tinh vi, kì diệu).
Đột nhiên có người vỗ vỗ vai cô, khiến cô đang ngẩn người thành giật mình hoảng sợ, lập tức thở dài: “Làm tôi sợ muốn chết, đại thiếu gia, làm ơn cũng không nhìn xem đây là cái trường hợp gì a!”.
Lăng Vũ Phàm hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là kết hôn sao, trường hợp gì, nếu không tính mấy đám người phía trên kia cùng gia đình tôi có chút giao tình, tôi mới không thèm đến nha!”. Trong lời nói, lộ vẻ khinh thường.
Cô cười cười, chỉ vào cô dâu hỏi: “Hôn nhân của người có tiền phải chăng đều là cái dạng này? Kim cương, hoa tươi phủ kín thân”
Lăng Vũ Phàm rũ mắt phủ mi, sau một lúc lâu không nói chuyện, miệng lặp đi lặp lại hai chữ “hôn nhân”, rồi nói: “Một là, một mình đơn độc đến chết,hai là, vui chơi thỏa mãn cuộc đời, hôn nhân ư? Đối với chúng ta, hôn nhân của những người này chẳng qua là kim cương, hoa tươi bao bên ngoài lợi ích cùng quyền thế.”
Thẩm Tích Phàm hiểu ý, không khỏi mỉm cười: “Tôi hy vọng người tôi lấy, là người tôi yêu và anh ấy cũng yêu tôi, không vì tiền tài, không vì địa vị, chỉ vì tôi là tôi, mà anh ấy là anh ấy.”
Cô nhớ tới khi lần đầu tiên nhìn thấy Tô Sam, dáng vẻ hạnh phúc tươi cười như vậy, ngay cả trong ánh mắt đều tràn đầy ý cười, cực kỳ giống bản thân trước kia, trong mắt chỉ nhìn thấy người ấy, người ấy chính là thứ ánh sáng cuối cùng trong mắt của bản thân, vô luận chân trời góc bể, sẽ luôn một đường theo đuổi.
Điều hạnh phúc nhất trên thế giới!?
Đừng cho rằng người bạn yêu cũng đang nồng nhiệt yêu bạn.
Chính là, hôn nhân mà chỉ lấy tình yêu làm cơ sở, trên thế giới này rốt cuộc có được mấy người.
Bỏ đi, kết hôn, là một chuyện rất xa xôi, trước mắt một tình yêu cũ ái muội không rõ ràng, cùng niềm vui mới hình như chỉ có chính mình hảo cảm yêu đơn phương. Lại còn cả offer lưu học nữa,có lẽ ngày hôm nay đã gửi đến rồi!.
———
Ngược lại, tại nhà Hà Tô Diệp, một đám người đang nháo loạn ầm ĩ. Khâu Thiên không biết thế nào mà dùng chuột bạch nhỏ làm một thí nghiệm, sơ ý bị Hà Thủ Tranh thả ra ngoài, cậu bé “woa woa” kêu lên hưng phấn, ở phía sau chạy đuổi bắt, Phương Khả Hâm bị dọa phải đi lánh nạn trong nhà vệ sinh, Khâu Thiên cười nhạo cô: “Em gái à, tốt xấu gì

cũng là hình ảnh sinhviên khoa lâm sàng, sao mà không có can đảm thế?”
Phương Khả Hâm run rẩy: “Khâu Thiên, cách xa tôi ra một chút, tôi ghét anh, thực chán ghét anh!”
Khâu Thiên buông tay, bất đắc dĩ hướng về phía Hà Tô Diệp nhỏ giọng nói: “Có nghe thấy không, Tiêm Tiêm Giác, thật ra tớ cũng rất rất rất chán ghét cậu!”.
Hà Tô Diệp không để ý đến anh, ánh mắt vẫn lơ đãng hướng đến phía cuối bức tường, có chút mất hồn vía, anh suy nghĩ ‘ cô nhóc tại sao muộn như vậy còn chưa đến, liệu có phải là tăng ca hay bỗng dưng có việc đột suất, ngay cả một cú điện thoại, tin nhắn cũng đều không có’.
Nghĩ vậy anh liền đứng bật dậy cầm di động gọi điện thoại cho cô, ai ngờ ở đầu dây bên kia là giọng nói thở hổn hển của Thẩm Tích Phàm: “Tôi vừa mới về, đầu đường của tiểu khu xảy ra tai nạn gì đó, chật kín cả một bên, tôi lập tức sẽ đến ngay, nhớ phần tôi một bát cơm nhé!”
Anh không khỏi cười rộ lên, an ủi cô: “Đừng nóng vội, tôi để phần cho cô một suất ở phòng bếp là được rồi chứ?”.
Sau khi Thẩm Tích Phàm vào nhà, Hà Thủ Tranh ngồi ở trên ghế sô pha thần bí ‘hì hì’ gọi: “Chị à, cho chị xem đồ chơi này hay lắm!”. Sau đó, một con chuột bạch trắng ló đầu ra, hướng về phía Thẩm Tích Phàm kêu “chít chít”.
Thình lình cô bị kinh hãi rụng tim, không để ý đụng vào Hà Tô Diệp ở sau lưng mình, anh đỡ cô, trừng mắt to nhìn Hà Thủ Tranh: “Tiểu quỷ, đừng tưởng rằng chú trị không được nhóc, ngay cả nhóc với Khâu Thiên kết làm đồng minh chú cũng không nương tay đâu!”
Khâu Thiên từ trong bệnh án ngẩng đầu: “Tớ? Tớ không có lỗi đâu nhá. Được, tớ biết rồi, lần sau đến có lẽ nên mang theo con thỏ, cả người lẫn vật đều vô hại!”
Hà Thủ Tranh hưng phấn: “Chú có thể làm món thịt thỏ rồi!”.
Lúc này, Hà Tô Diệp chú ý trên tay Thẩm Tích Phàm đang cầm một túi giấy, một loạt dãy chữ bằng tiếng Anh, thấy không rõ lắm, chỉ có cái dấu tròn màu đỏ, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó.
Không ai chú ý tới, chỉ có anh một người, vội vàng muốn biết xuất xứ của lá thư này.
Kết quả, vẫn bị anh hấy được, là dãy chữ “School of Hotel Administration,Cornell University,Ithaca,NY,14853,U.S.A”.
———-
Tất cả mọi người tranh nhau thưởng thức bát mì kiều mạch kia, anh thấy Thẩm Tích Phàm vụng trộm hướng về phía mình mỉm cười, tiếp theo còn khoa chân múa tay cái gì đó, bởi vì cô biết bản thân anh vì cô mà dự mưu để lại một bát ở phòng bếp làm bữa ăn khuya.
Lần đầu tiên, anh đối với cô rốt cuộc nở một nụ cười chẳng hề tự nhiên, giống như sự ăn ý từ trước đến bỗng nhiên bị làm cho xáo trộn. Nỗi bất an cùng sự phiền não nảy lên trong lòng. Cô gái trước mắt này, trước đây cười sáng lạn, lóa mắt như vậy, bản thân lại cảm nhận không tới được tâm tư cùng dụng ý thực sự trong lòng cô. Anh bỗng nhiên nghĩ đến sự bất an của chính mình, chính là, đối với cô, biết quá ít, hiểu cũng quá ít, mà hiện tại, giữa hai người bọn họ sự gắn bó và cân bằng duy nhất đều như bị nhiễu loạn.
Anh tra trên bản đồ nước Mỹ, tìm kiếm vị trí Philadelphia cùng thành phố New York, rồi lại đi tìm hồ sơ dự tuyển của trường đại học Pennsylvania kia, âm thầm ra quyết định.
Tất cả, chỉ chờ cô mở lời giải thích.
Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm – Chương 20
Tam thất – tán ứ cầm máu, hoạt huyết ngừng đau… nhưng, trái tim anh cũng rất đau, phải dùng cái gì để trị đây!
Khi Hà Tô Diệp nhận được điện thoại của hội Hồng Thập Tự* đã rất muộn rồi.
(* Hồng thập tự: giống với hội chữ thập đỏ)
Anh gần đây nhận ra bản thân thường có một ít hành động có liên quan đến dây dợ. Ví dụ như, lấy dây điện lại kéo đổ hộp đựng bút, hoặc là sơ ý bị dây điện vướng vào chân mà hạ đo ván ra mặt bàn…, anh cẩn thận nghiền ngẫm một chút là suy nghĩ thiếu sót, tư duy lôgic thật loạn đã dẫn tới việc đối với nhân quả mọi thứ mà nghĩ cực kì yếu kém,chẳng lẽ là điềm báo cho hoàn cảnh xấu sau này.
Đều là lỗi của cái offer kia, khiến cho anh tâm tình không yên, hoang mang lo sợ.
Tiếp nhận cú điện thoại này chính là giúp cho tâm tư hỗn loạn của anh tạm thời bình tĩnh trở lại. Hội Hồng Thập Tự của trường hằng năm đều tổ chứ đội chữa bệnh từ thiện đến vùng núi, chỗ này là nơi hai năm trước anh đã tới qua, rất quen thuộc.
Anh trốn trong cái thôn nhỏ ở vùng núi kia, nơi ấy có ruộng bậc thang, lúa nước, nhà nhà nuôi gà chăm vịt, còn có những chú lợn cả người đầy bùn đất, tất cả đều là những thứ anh chưa từng thấy trước đây. Mỗi ngày đi lấy nước, nhóm lửa, sau đó khám bệnh, dạy học cho người dân trong thôn, người ở đó phần lớn là nghèo đói, mua không được thuốc đắt tiền càng không tới nổi bệnh viện, bác sĩ duy nhất trong thôn lại là một tên lang băm, tiêm vắc xin phòng bệnh cũng không biết tiêu độc khử trùng.
Nơi ấy có không khí trong lành, tuy điều kiện vô cùng cực khổ, nhưng anh thích nhìn thấy đám trẻ con vây quanh mình gọi “Anh ! Anh!”, hỏi những đề toán khó, còn có người trong thôn sẽ cám ơn anh bằng cách đưa tới mẻ rau ngon mới hái,hay những người lớn tuổi sẽ mời anh uống mấy chén rượu gạo lúc hoàng hôn.
Từng có ý niệm trong đầu, anh nghĩ, sẽ ở trong cái thôn nhỏ bé trên núi này, nghỉ ngơi cả đời.
Lần đó, sau khi trở về anh bị người phụ trách cùng các giáo sư mắng chết khiếp, đám bạn cùng phòng không nói hai lời liền mang anh tới kí túc xá nữ cân đo sức khỏe, tính toán một chút gầy tận 10 cân. Trên mắt cá chân của anh còn dán đầy urgo. Nền sơn thôn không chắc chắn, thường có đất lở.
Sau này, việc ngập đầu dường như đã quên mất cái địa phương ấy, có lẽ không hẳn bởi vì bận rộn, mà nguyên nhân chính là người kia không còn quan trọng nữa, những đau khổ vốn có tùy ý trôi đi, hồi ức cũng biến thành thứ không đáng để ý nữa rồi.
Không phải anh bạc tình, mà chính là vì cô ta không đáng để anh coi thường bản thân. Trời còn cao, biển còn rộng.
Trong nồi điện hầm món canh gà, đã cho thêm hoàng kì cùng, sơn dược.
Hoàngkì bổ khí thăng dương, ích vị liễm hầu, lợi tiểu tiêu thũng; Sơn dược ích khí dưỡng âm, bổ tì phế thận*.
(*bổ tì phế thận chính là bổ bổ tỳ âm, vị âm, phế âm, thận âm).
Nghe nói, ngày hôn lễ phù dâu còn mệt hơn so với cô dâu, chạy lên chạy xuống, cái gì cũng phải chú ý, bận tới mức cả cơm đều khôngkịp ăn một miếng. Cho dù cô nhóc kia thề son sắt, cam đoan kinh nghiệm bản thân phong phú, anh vẫn cảm thấy lo lắng.
Có lẽ ngoại trừ vì cô cùng Khâu Thiên mà chuẩn bị thêm đồ ăn, anh còn phải dự phòng thêm mấy cái urgo linh tinh, theo lời Tô Sam nói đôi giày cao gót trong số đồ của Thẩm Tích Phàm là loại giày buộc dây, đi nhiều rất dễ khiến chân mệt mỏi rã rời.
Anh buồn rầu suy nghĩ, cái hôn lễ này thật sự là dày vò con người ta, vẫn may không phải là bản thân kết hôn.
Đợi đã, kết hôn? Bản thân? Cùng ai?
Trong đầu một thân ảnh chợt vụt qua, anh hô hấp dồn dập, vội vàng mở nắp nồi, không cận thận lại làm tay bị bỏng. Nhưng hương vị canh gà thuần hương nồng đậm tỏa ra, khiến anh không khỏi nở nụ cười.
Anh đã có chút vội vã muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc lễ phục của cô.
Khâu Thiên —- anh ở trong lòng gào thét :“Tớ hối hận rồi, sớm biết ba cái nút thắt kia không nhường cho cậu,thì ít nhất còn có thể thắngcậu hẳn ba nút nữa”.
———–
Ngày hôm sau, Hà Tô Diệp sáng sớm đã bị điện thoại đánh thức, bên kia Khâu Thiên kêu lên:

“Mau tới nhà Lý Giới nhìn xem, nó mặc thành như vậy có thể lấy được em gái Tô sao?”
Lý Giới bất đắc dĩ hô: “Em phong lưu phóng khoáng sánh với Phan An*, nhất chi lê hoa áp hải đường**, tại sao lại mặc bộ quần áo này lại khó coi như vậy!”. Ngược lại, Khâu Thiên cười lạnh với Lý Giới , nói không có chút hứng thú, tiếp tục độc địa: “ Nhóc xác định muốn mặc một “thân mai rùa” như này đi lấy vợ? Hay muốn đội nón xanh trên đầu?”
( * 1 trong hai mỹ nam nổi tiếng thời cổ đại của Trung Quốc; ** nhất thụ lê hoa áp hải đường: một gốc hoa lê nổi bật hơn hẳn rặng hải đường. Chỉ vẻ đẹp thanh khiết cao nhã.)
Hà Tô Diệp nghe xong hoàn toàn không nói gì, lập tức lái xe tới nhà Lý Giới. Quả nhiên, trừ bỏ chú rể nhếch nhác chẳng ra làm sao, thì Khâu Thiên, tên này cũng biến mình thành cái cây ánh vàng lấp lánh, Hà Tô Diệp thở dài: “Khâu Thiên, cậu rất giống con cá vàng!”
Cuối cùng, vẫn phải ở giữa một đống lễ phục chọn một bộ quần áo đúng quy củ nhất, anh kì quái: “Các cậu trước đây chẳng lẽ không mặc thử qua? Thế nào mà để cho hôm nay lộn xộn, bát nháo như vậy!”.
Khâu Thiên có phần bất đắc dĩ: “ Tớ dặn dò nó thế rồi, vậy mà tên nhóc này không chịu hợp tác!”
Lý Giới càng bất đắc dĩ: “Mẹ em bỗng nhiên không biết thế nào mà tha về rõ lắm quần áo, em cũng rất áp lực nha!”.
Thế rồi, cuối cùng, lúc ba người đi ra, nam nữ, lớn bé, già trẻ nhà họ Lý nhìn tới ngây người, nhóm chị em họ dường như là ánh mắt soi chằm chằm: “Trời ơi, ba người này có thể đi đóng phim thần tượng a!”.
Lúc này, trời trong xanh, ánh nắng ban mai nhu hòa, trong không khí còn có hơi nước phảng phất cùng hương cỏ cây thơm ngát.
Đi ra đình viện bên ngoài phòng, Khâu Thiên liền không hình tượng choàng tay lên người Hà Tô Diệp, ghé vào bên tai anh khúc khích cười: “Tiêm Tiêm Giác, cậu đoán xem em gái Cháo nhìn thấy cậu có thể biến thành ngây ngốc hay không?”
Tim anh mạnh mẽ nhảy lên vài cái, tay phản ứng lại đem Khâu Thiên bám trên người hất ra: “Ít nói bừa đi, cứ làm cho tốt cái vai phù rể của cậu, đừng có nhàn rỗi bới việc ra tán dóc.”
Đầu Khâu Thiên còn chưa rời bả vai anh: “Tiêm Tiêm Giác, cậu vì sao còn chưa thổ lộ với cô ấy, thộ lộ đi! Nhanh lên!”
Hà Tô Diệp cười, có chút bất đắc dĩ: “Khâu Thiên, trước đây trong nhà nuôi qua mấy con cá vàng, khi ấy tớ rất thích, đến lúc tớ cho ăn, trước rắc xuống một chút, cá tranh giành một lát đã hết sạch, sau đó tớ đổ cả gói ra, cuối cùng đám cá ấy ăn căng no bụng mà chết. Bây giờ, cũng là cái tình huống như vậy, tớ không thể bất chấp cảm thụ của cô ấy, đem ý nghĩ của bản thân áp đặt lên cô ấy, hơn nữa…” Giọng nói của anh trầm xuống: “Tình huống hiện tại thật rắc rối, không phải thời điểm thích hợp. Cô ấy bây giờ còn có khúc mắc, hơn nữa, tớ thật sự có lòng tham, muốn cô ấy toàn tâm toàn ý đối với mình, mà không phải chỉ là một chút thiện cảm.”
Khâu Thiên thở dài: “Đến lúc nào ánh mắt của Phương Khả Hâm mới không chú ý tới cậu đây, cô ấy hình như rất có địch ý với Thẩm Tích Phàm?”.
Hà Tô Diệp cười cười: “Đó là chuyện của cậu, quản tốt người mình, khóa chặt cửa nhà đi!”.
——-
Vừa lúc đến nhà Tô Sam, anh mới cảm thấy người nhìn ngây ngốc không phải là Thẩm Tích Phàm mà là chính mình.
Chiếc váy lễ phục nhỏ màu hồng phấn, trang sức pha lê một màu với giày cao gót, tóc hơi hơi xoăn lọn, chính là khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, đang cầm điểm tâm với kẹo, thấy bọn họ lập tức cười rộ lên: “ Cướp cô dâu đến rồi!”
Khâu Thiên thổi thanh khẩu tiếu*, cười xấu xa nói: “Chúng tôi không cướp tân nương, mà là cướp phù dâu!”.
(* lên tiếng miệng cười)
Trên mặt anh thoáng qua một chút ửng đỏ, cô giống như hoa đào tháng tư, chiếc cổ trắng nõn như đồ sứ, ẩn ý xinh đẹp biểu lộ ở ánh mắt, đuôi mày, cô chính là ánh mặt trời tỏa sáng chói mắt.
Không có cách nào hình dung cảm thụ của bản thân, chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, anh vội quay mặt qua chỗ khác, nhưng dư quang vẫn không tự chủ được liếc tới cô.
Tô Sam trong phòng kêu lên: “Tích Phàm, em lo lắng, sợ hãi quá, có thể không kết hôn nữa được hay không?”.
Khâu Thiên cười
2hi.us