Truyện teen- Đợi gió giao mùa Phần 1
Tác giả: Internet
Truyện teen- Đợi gió giao mùa Phần 1
Lucy đối mặt với nguy hiểm. Sadis ngạc nhiên quay sang nhìn cô bé tò mò :
-Hửm ? Có gì đáng cười lắm sao? Cô bé !
Ngước đôi mắt bình thản lên nhìn Bạch Dương, cô bé mỉm cười đồng thời co người lên…
-Xin lỗi vì em đã trở thành gánh nặng cho anh, Bạch Dương !!! Nói rồi Lucy quay ngoắt lại kẻ đang giữ mình đạp thẳng thật mạnh vào mặt gã….
…-Bye bye !
Sadis loạng choạng ngã người ra sau, còn Lucy thì thoát khỏi tay gã rơi
xuống dòng sông lạnh lẽo bên dưới…
-Lucyyyyy….!!!!!!!!!!!!!!
Bạch Dương hốt hoảng lao người lên, nhưng vô ích, anh đã bị trói chặt. Cả đám người kia cũng quay lại bất ngờ, không ai nghĩ rằng một đứa con gái nhìn yếu đuối như Lucy lại dám làm một hành động liều lĩnh như vậy…
-Dừng lại !!!!
Nhưng đúng vào lúc Lucy đạp Sadis và lao ra sau thì có một chiếc mô tô đen đỏ từ chân cầu lao vụt lại. Rồi một cậu nhóc ngồi sau nhoài người ra hét lớn…
-Dừng lại. Dừng lại ! Dừng lại…
Và ngay giây phút mà Lucy rời khỏi tay Sadis rơi xuống sông chiếc mô tô đã lao tới quét một vòng elip qua thành cầu, cậu nhóc nhanh tay tóm lấy Lucy và ôm chặt cô bé, chiếc xe lỡ đà hất cả hai người vào thành cầu. Cậu nhóc nhăn mặt ôm chặt Lucy trong lòng, lưng bị giáng “rầm” một phát vào thành cầu có vẻ khá đau.
-Ui da !!!
Cậu nhăn mặt suýt xoa, dần thả lỏng Lucy ra, vì được cậu ôm chặt che chở nên Lucy vẫn bình an vô sự, lúc này cô bé mới từ từ mở mắt ra, nói bằng giọng run run:
-Ke..i..!!!
-Hừ ! Cậu bị sao vậy Lucy. Trời lạnh lắm đấy, cậu muốn tắm sông trong thời tiết như thế này sao?… Kei từ từ đỡ Lucy ngồi dậy và dùng con dao nhỏ cắt dây trói cho côbé.
-Kei ! sao cậu lại ở đây ? Lucy loạng choạng bám lấy cánh tay Kei đứng dậy, cô bé vẫn còn bị choáng. Vừa bị chích điện, vừa phải trải qua cảm giác mạnh mà…
-Lucy ! Kei ! hai cậu không bị thương chứ ?
Người vừa lái chiếc mô tô và quay một vòng điệu nghệ khi nãy đang tháo chiếc nón bảo hiểm và lo lắng chạy vội lại phía Lucy. Đó chính là Thanh Phong-thiên sứ tốc độ trên đường đua. Lucy nhìn cậu bất ngờ.
-Phong ! Sao các cậu lại biết tớ ở đây ?
Thanh Phong mỉm cười móc chiếc điện thoại trong túi ra bấm nút gọi, chuông điện thoại vang lên, đó là điện thoại của Bạch Dương. Thì ra ngay khi tỉnh lại, anh đã vội luồn tay vào túi bấm điện thoại gọi bừa vào một số nào đó và mở loa ngoài để họ nghe được cuộc nói chuyện của anh. May mắn thay, số máy anh gọi lại là của Thanh Phong…
-Vì tớ nhận được một cuộc gọi kì lạ. Theo nội dung đối thoại, tớ biết ở chân cầu ngoài thị trấn có người gặp nạn và cầu cứu tớ. Bọn tớ đành bàn giao công việc lại cho Nhật Dạ và lao vội tới đây. Cũng may là hai người không sao…
Kei hắt ánh nhìn về phía những người trước mặt và dừng lại ở Bạch Dương đang bị thương nặng nằm dưới đất, lanh lùng:
-Hừm. Quậy ở nhà hàng chưa chán sao mà còn ra tận đây thế. Các người muốn gì ở hai người này. Thả người thanh niên kia ra mau.
-À !!! Xin lỗi vì chuyện xảy ra ở nhà hàng Galaxy nhé ! Nhưng mà Thiên Di, Thanh Phong! Đây là chuyện riêng của chúng tôi. Tốt nhất là các cậu đừng xen vào. Một hành động sơ suất của cậu cũng có thể ảnh hưởng đến công việc làm ăn của hai gia đình chúng ta đó.
-Chính các người gây sự với gia đình chúng tôi trước mà bây giờ còn giở gọng đó ra được sao ?
-Được rồi, tôi sẽ tới nhà họ Hà để xin lỗi sau, bây giờ các hãy cậu đi khỏi đây đi.
Hải Dương tiến lại trừng mắt nhìn Kei, ở con người này toát ra vẻ gì đó vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn đối với kẻ thù, ánh mắt gã dừng lại ở khuôn mặt bình thản của Kei, gã gằn giọng:
-Giao con bé đó cho tôi !
-Nếu không thì sao ? Kei nhìn lại vẻ thách thức
Đột nhiên một con dao ở đâu lao vụt vào mặt Kei, cậu giật mình né sang một bên nhưng con dao đã kịp rạch một đường trên mặt cậu. Đúng lúc đó Sadis lao vào, kẻ phóng ra con dao đó chính là hắn. Kei chỉ kịp đẩy Lucy ra sau và đưa tay lên đỡ cú đá từ trên cao của hắn giáng xuống vai mình, cánh tay cậu bị đá gạt sang một bên, khá đau, Kei hơi nhăn mặt nhưng cậu cũng nhanh không kém, lao lên tung một cú đá vào bụng gã rồi lao ra chắn trước mặt Lucy. Thanh Phong vội vàng chạy tới rút ra hai con dao nhỏ và phóng thẳng vào Sadis. Sadis cười nhạt và dùng con dao trên tay gạt phăng mấy cây phi đao của cậu trước khi chúng kịp chạm vào người mình…
Một đối thủ đáng gờm. Cả hai người thủ thế ngước nhìn tên sát thủ trước mặt, Lucy vẫn đứng sau họ run rẫy, tim cô bé đập mạnh trong lồng ngực. Mọi việc đã vượt qua sự tưởng tượng của Lucy. Trước mặt cô bé không còn phải là những tên du côn đường phố hay những kẻ móc túi tầm thường nữa, mà là những kẻ giết người chuyên nghiệp, được đào tạo một cách bài bản. Nhưng rốt cuộc thì những người đó muốn gì ở cô và Bạch Dương ? Lucy vẫn không thể hiểu được…
-Muốn đánh nhau sao ? Kei cười nhạt bẻ tay rắc rắc…
-Chạy đi…Thiên Di…Phong… Đưa con bé đi khỏi đây ngay…
Bạch Dương nằm rạp dưới đất, vết thương trên người anh quá nặng, anh không còn gượng dậy được nữa nhưng vẫn cố gào lên với ba đứa nhóc trước mặt.
-Chạy à ? Trễ rồi !
Hải Dương phẩy tay, đám thuộc hạ của gã lập tức chĩa những khẩu súng đen ngòm, lạnh lẽo về phía ba người, ba đứa nhóc lạnh sống lưng, quả thật mọi chuyện rắc rối hơn họ tưởng. Thanh Phong mỉm cười, hai tay giơ lên cao nhìn Hải Dương xoa dịu :
-Khoan đã nào ông anh ! Có cần phải đến mức này không. Bốn mạng người chết cùng một chổ sẽ to chuyện với cảnh sát đó…
Hải Dương cười nhạt lạnh lẽo:
-Đừng lo ! Hơi phiền một tí nhưng tao sẽ chịu khó sai đám đàn em đem xác tụi bay rãi mổi đứa một nơi khác nhau. Nếu cần thiết tao cũng sẽ cho tẩm xăng đốt xác tụi bây rồi mới đem quăng xuống sông làm mồi cho cá, đảm bảo không một ai có thể nhận ra được đâu.
-Chậc ! Đúng là gừng càng già càng cay mà, nhưng sao ông anh không đem tụi này lên núi chôn luôn cho chắc ăn, ném xuống sông chắc gì cảnh sát không tìm được xác chứ, họ mà làm một cuộc xét nghiệm AND là sẽ lần ra chân tướng ngay, đến lúc đó thì ông anh không chỉ rắc rối với cảnh sát đâu, anh trai tôi sẽ tìm anh xử đẹp đó…
-Ý kiến hay đấy ! Nhưng tao nghĩ đốt tụi bay thành tro rồi rãi xuống sông là chắc ăn nhất, khỏi phải đi đâu xa mà vẫn chắc chắn là những người nhà họ Hà không biết được chuyện này.
Thanh Phong mỉm cười nhìn hắn với ánh mắt đầy thán phục. Quả là kẻ chuyên làm việc ác. Kinh nghiệm đầy mình. Kei và Lucy thì tim đập loạn xạ liếc nhìn cậu đầy trách móc. Thiên thần cười thì rất đẹp nhưng xem ra cậu cười không đúng lúc rồi….
“Hết chuyện rồi hay sao mà cậu ấy lại đi gợi ý cho gã đó cách xử lí xác tụi mình chứ, Phong ơi là Phong…”
-Nếu không còn gì trăn trối nữa thì vĩnh biệt nhé. Lũ nhóc !
-Dừng lại. Lucyyyy…
Bạch Dương hoảng hốt gào lên, nhưng anh đã bị Hải Dương đạp mạnh vào người nằm rạp dưới đất. Nhìn anh bằng nụ cười nửa miệng, gã lạnh lùng:
-La hét cái gì ? Im lặng mà xem đi. Rồi sẽ đến lượt mày ngay thôi !
Những khẩu súng đen ngòm chĩa vào ba đứa nhóc chuẩn bị siết cò. Lucy sợ hãi níu chặt lấy tay Kei run rẩy, khuôn mặt cô bé tái nhợt, hai cậu nhóc liếc vội ra dòng sông lạnh lẽo phía sau. Không còn cách nào khác là nhảy xuống đó, mặc dù rất nguy hiểm nhưng đây là con đường thoát thân duy nhất lúc này, nhưng điều mọi người lo lắng mà không thể bỏ đi được là Bạch Dương. Với tình trạng “ ngàn cân treo sợi tóc” như vậy thì không thể cứu anh ấy được. Phải bỏ lại Bạch Dương ở đây sao…
Đúng vào lúc nguy hiểm nhất…
-Dừng lại ! Dừng lại…
Từ phía chân cầu một người đàn ông đang chạy tới, áo quần xộc xệch, chiếc cavat lỏng bị lệch sang một bên. Đó chính là chú Khánh, khuôn mặt tái nhợt của ông hướng về đám nhóc lo lắng, lúc này thì người đàn ông trung niên
ngồi trong xe hơi mới bước ra nhìn ông lạnh lùng:
-Mặc dù tôi đã gọi cho ông từ lâu. Nhưng xem ra ông đến hơi trễ đó, ông bạn.
Trần Khánhkhông nói gì, ông thở dốc nhìn Bạch Dương đang nằm dưới đất, cả người nhuộm máu. Chân mày ông nhíu lại, có một chút gì đó đau đớn thoáng qua…
-Tập tài liệu đâu rồi ? Nếu ông không đưa ra tôi sẽ giết từng đứa nhóc đó cho đến lượt ông đấy.
-Tài liệu ? Thanh Phong cụp đôi mắt suy tư.-Vậy ra chuyện này là có thật à ? Việc công ty BIAT gây ô nhiễm môi trường khiến phát sinh bệnh ung thư phổi cho cả một vùng là sự thật sao. Và chú Khánh…
-Chính là nhà báo đã nắm được những tài liệu bằng chứng về chuyện này. Hải Dương đưa lên miệng điếu thuốc nhìn Thanh Phong lạnh lẽo.-Nếu bên tòa án có được những chứng cứ đó và khởi tố, giám đốc công ty hiện nay chính là tôi có thể phải vào tù. Mặc dù nếu tôi đi khỏi đây sẽ không sao đâu, nhưng như vậy sẽ mất đi 1/5 vốn làm ăn của công ty gốc. Những tập tài liệu mà ông ta có thực ra là do con gái của ông ta tìm ra cách đây một năm, nhưng đã có người dựng ra một vụ tai nạn và khử cô ta rồi, cứ tưởng ông ta đã bỏ ý định điều tra việc này, nhưng xem ra bây giờ thì ông đã quyết định công khai những tài liệu này rồi nhỉ ? Thế nào ? Trò chơi thám tử kết thúc được rồi chứ ? Ông nhà báo đầy nhiệt huyết. Ngay bây giờ tôi sẽ cho ông cùng lũ nhóc này đi xuống bầu bạn với gã trợ lí của ông luôn.
-Dừng lại !
Trần Khánh hoảng hốt khi thấy đám thuộc hạ của Hải Dương chĩa súng vào ba đứa nhóc. Ông cúi mặt rồi nhìn sang người đàn ông trung niên, nói bằng giọng khó khăn:
-Hoàng Tuyền. Dừng lại đi, thuộc hạ của ông đang chĩa súng vào con gái ông đấy, ông sắp giết chết con gái ruột của ông đấy. Đồ khốn…
Người đàn ông tên Hoàng Tuyền trợn mắt kinh ngạc, tất cả mọi người đều bị bất ngờ, sau vài giây im lặng, ông ta nhìn lại Trần Khánh với vẻ khinh bỉ, lạnh lùng:
-Ông lại muốn giở trò gì nữa đây ? Trò đùa nhạt nhẽo đó không cứu được mạng ông đâu.
Trần Khánh dựa lưng vào thành cầu nhìn Hoàng Tuyền, đôi mắt ông lộ vẻ đau khổ, khuôn mặt nhăn nhó như cố trói chặt một điều gì bí mật, và giờ thì nó đang cố buột tung ra…
-Tôi không đùa ông đâu. Cô bé kia. Ông đưa tay chỉ vào Lucy-Chính là con gái ruột của ông đấy. Nó là giọt máu mà ông đã nhẫn tâm gieo vào người Hoàng Hà để rồi vì thế mà cả hai anh em cô ấy đều bị vợ ông giết chết. Tôi nghĩ có lẽ ông không biết con bé vẫn còn sống đâu, thậm chí ông còn không thể biết được có sự tồn tại của nó trên đời…Nhưng sự thật thì nó chính là con gái ông. Nếu không tin tôi, ông có thể đem nó đi xét nghiệm AND. Nhưng nếu bây giờ ông giết nó tôi tin ông sẽ phải hối hận suốt đời. Người ta vẫn nói “hổ dữ không ăn thịt con”, ông có thể hại chết người mình yêu, phản bội lại bạn bè, nhưng chắc không mất nhân tính đến nỗi giết luôn cả con gái ruột của mình chứ ?
-Cô bé đó…thật sự là con gái của tôi và Hoàng Hà sao ? Hoàng Tuyền nhìn Trần Khánh có vẻ hoang mang.
-Đúng vậy, con bé là con ruột của ông.
Lucy sững người nhìn chú Khánh, đầu óc cô bé quay cuồng. Những gì chú ấy mới nói không khác gì tiếng sét đánh ngang tai cô.
“Có phải mình đã nghe nhầm hay không ? Không..không thể nào…”
Hoàng Tuyền cũng có vẻ kinh ngạc lắm, ông đưa mắt nhìn Lucy như tìm về quá khứ xa xôi của mình, quả thật cô bé nhìn giống Hoàng Hà như đúc. Ông ta cũng nhớ rằng. Ngày trước từng có người nói cho ông biết Hoàng Hà đã mang giọt máu của ông. Cứ tưởng rằng hai anh em họ đã chết, đứa trẻ đó chắc cũng không còn sống… Vậy mà bây giờ…
Chợt có tiếng còi của mấy chiếc xe cảnh sát rú lên và lao về hướng cây cầu. Mấy gã mafia lo lắng nhìn ra sau…
-Bố à, chúng ta phải rời khỏi đây ngay…
Nghe tiếng Hải Dương gọi, ông ta giơ tay ra hiệu im lặng, nhìn lại Lucy một lần nữa rồi quay sang Trần Khánh lạnh lùng:
-Được rồi. Trần Khánh ! Hôm nay tôi tạm tha cho ông. Nhưng nếu ông dám nói dối tôi chuyện khi nãy, ông sẽ phải hối hận đó. Và đừng dại dột làm mọi chuyện rắc rối thêm nữa, tôi sẽ lấy tập tài liệu của ông vào lúc khác, ông cũng có thể đốt bỏ nó đi nếu ông muốn, nhưng nếu ông có ý định đem ra đe dọa đến con trai và công ty của tôi. Ông sẽ chết chắc đấy.
-Tha cho chúng thật sao, bố ? Hải Dương nhìn ông cau mày.
-Ừ…Đi thôi.
Đám người của ông ta vội vã leo lên xe và lao đi thẳng. Mọi người chạy lại đỡ Bạch Dương dậy, vết thương trên người anh khá nặng, có lẽ vì quá đau mà anh đã bất tỉnh và được đưa vào bệnh viện cấp cứu…
Lucy thì được đưa về nhà trong trạng thái như người mất hồn. Những gì nghe được từ chú Khánh quả thật khiến cô bé sốc nặng. Thanh Phong và Kei không dám rời khỏi cô nửa bước. Họ lo lắng cho Lucy rất nhiều, lúc này tâm lí Lucy không ổn định, cô bé có thể sẽ làm những chuyện ngu ngốc…
Ba đứa nhóc ngồi lặng yên trong căn phòng làm việc của chú Khánh, khói thuốc lá từ người đàn ông bên cửa sổ tỏa ra làm khản đặc không khí, không ai nói với ai câu gì. Mỗi người đều đang quay cuồng với những suy nghĩ trong đầu…
-Chuyện này là sao vậy, Chú…Lucy ngước đôi mắt ra ngoài cửa sổ, phá tan bầu không khí nặng nề.-Tại sao chú lại nói người đó là cha cháu ? Rốt cuộc thì chuyện này là sao. Từ trước đến giờ chú và anh Bạch Dương đã giấu cháu những gì ?
-Chú xin lỗi ! Có lẽ đã đến lúc phải nói cho cháu biết chuyện này rồi Lucy…
Trần Khánh dụi dụi tàn thuốc lá vào chiếc gạt bằng pha lê trên mặt bàn, ông đưa đôi mắt buồn bã nhìn vào khoảng đen ngoài khu vườn, giọng trầm buồn…
- Thực ra…Ông Hoàng Tuyền đó, chính là cha ruột của cháu. Lucy !
-Cha cháu ? Là ông ta…Chú đừng đùa cháu…
-Chú không đùa. Ông ta là cha của cháu, Lucy !
-Không đâu. Không phải đâu…Không thể nào…Cha cháu đã chết rồi, tại sao người đàn ông độc ác đó lại là cha cháu được chứ…
Lucy run rẩy đưa đôi mắt bàng hoàng lên nhìn chú Khánh, trong đầu cô hi vọng đây chỉ là một sự hiểu lầm, cô không muốn tin vào những gì mà chú Khánh nói, trước đây cô rất muốn có cha, nhưng tuyệt nhiên không phải một người cha đáng sợ như vậy…
-Thực ra chuyện này là sao vậy chú ? Tại sao ông ta lại là cha Lucy được chứ, Chú có thể kể cho bọn cháu nghe toàn bộ sự thật hay không ? Kei đan chéo hai bàn tay đặt trên bàn nhìn Trần Khánh, thực ra thì cậu cũng đoán được phần nào câu chuyện của những người này rồi…
-Chuyện này xảy ra cách đây 30 năm…Khi đó Hoàng Long, chúvà Hoàng Tuyền là bạn thân cùng học chung từ cấp ba. Hoàng Tuyền là con trai duy nhất của một gia đình giàu có, ngược lại hoàn toàn với Hoàng Long, mồ côi từ nhỏ phải sớm tự lực cánh sinh và nuôi em gái mình…
Lúc đó cả chú và Hoàng Tuyền đều yêu quý Hoàng Hà-cô em gái của Hoàng Long, đó là một cô gái xinh đẹp, hiền lành và là một học sinh xuất sắc của trường, cô ấy học dưới chúng tôi một lớp. Khi Hoàng Hà tốt nghiệp, Hoàng Tuyền đã có ý định kết hôn với cô ấy, nhưng gia đình anh ta không đồng ý. Anh ta yêu Hoàng Hà, nhưng khi đem so sánh cô ấy với sự nghiệp của cả một dòng họ thì Hoàng Hà không là gì cả. Rồi theo sự sắp xếp của gia đình thì cậu ta cũng kết hôn với một cô gái người Pháp và tiếp quản sự hợp nhất thế lực kinh tế của cả hai dòng họ. Nhưng không lâu sau cô gái người Pháp đã chết trong một vụ tai nạn giao thông và để lại một đứa con
trai. Lúc này Hoàng Tuyền lại muốn cưới Hoàng Hà làm vợ, nhưng một lần nữa gia đình họ Hoàng không đồng ý cuộc hôn nhân này. Để phát triển thế lực của dòng họ, Hoàng Tuyền lại kết hôn với Joana Phượng Hoàng-cô em họ của người vợ quá cố…
Nhưng trước khi đám cưới diễn ra, Hoàng Tuyền đã uống rượu say và tới gặp Hoàng Hà khi cô ấy đang ở một mình, ông ta đã cưỡng bức rồi bỏ rơi cô ấy. Khi Hoàng Long biết được chuyện này thì Hoàng Hà đã có thai hơn ba tháng rồi. Cậu ấy rất đau lòng, đang làm vệ sĩ cho nhà họ Hoàng thì cậu ấy cũng bỏ luôn, và tình bạn giữa hai người cũng chấm dứt, Hoàng Long đã lẳng lặng đưa em gái mình đi tới một nơi thật xa, không để lại một chút tin tức gì nữa… Nhưng bà vợ thứ hai của Hoàng Tuyền là một ả đàn bà ghê ghớm, khi biết được chuyện giữa chồng mình và cô gái khác, lập tức bà ta cho người đi giết hai anh em họ vì sợ rằng cái thai trong bụng Hoàng Hà có một lúc nào đó sẽ quay lại đe dọa vị trí thừa kế của bà ta trong nhà họ Hoàng. Hoàng Long đã bị giết chết. May sao Lucy đã không rơi vào tay họ và chúng tôi đã tìm lại được cháu…
Cách đây hai năm con gái chú cũng là nhà báo, công việc đầu tiên mà nó nhận được sau khi ra trường là điều tra về vụ ung thư do nguồn nước ô nhiễm thải ra từ công ty BIAT, lúc này thì Joana Phượng Hoàng là giám đốc trực tiếp điều hành và cũng chính bà ta đã cho người tới giết nó, mặc dù vậy bà ta vẫn không thể lấy được tập tài liệu mà con bé điều tra được và chú đã tìm ra nó, chú muốn hoàn thành công việc của nó, chú muốn đưa những tập tài liệu này ra tòa… Chú không thể tha thứ cho bọn người đó được, chú làm điều này không chỉ vì con gái chú, mà còn vì bao nhiêu người vô tội khác phải chết vì lợi ích riêng của họ, nhưng xem ra chú đã làm một chuyện cực kì ngu ngốc rồi. Lẽ ra chú không nên khơi lại chuyện này nữa, lẽ ra chú phải ọi thứ đi vào quá khứ mới đúng. Chính chú đã hại cháu và Bạch Dương gặp nguy hiểm. Cách đây một tháng, Bạch Dương đã vào phòng chú và đọc được tập tài liệu về công ty BIAT, chú cũng không ngờ là nó đã biết về mối quan hệ của bác cháu và những người đó. Lúc đó nó đã đòi đưa cháu đi và bắt chú phải dừng việc công bố số tài liệu đó. Nhưng mà chú…Nhưng chú…
Trần Khánh đưa hai tay ôm đầu cúi gục xuống bàn, cả người ông run rẩy, ông đang khóc…
-Vậy người đàn ông đó đã bỏ rơi mẹ cháu, kẻ giết bác cháu lúc đó lại chính là mụ vợ hai của ông ta sao ? Ông ta biết điều này nhưng vẫn để im sao ?
Lucy như người mất hồn, một cảm giác đau đớn nhói lên trong tim cô. “Vậy là chỉ vì mình…Chỉ vì bảo vệ ình mà bác Long, anh Bạch Dương, mọi người gặp nguy hiểm…Chỉ vì mình, vì sự tồn tại của mình. Vậy mà mình vẫn có thể sống hạnh phúc, yên bình vậy sao” những ý nghĩ tội lỗi cứ quay cuồng trong đầu cô bé, cứa vào tim cô. Đau nhói…
Trần Khánh đưa đôi tay bóp trán bất lực, mọi chuyện bây giờ đã vượt qua sự kiểm soát của ông rồi. Mọi hành động của ông lúc này chắc chắn đã bị người của Hải Dương kiểm soát, và không biết tiếp sau đó họ sẽ làm gì với ông, với gia đình của ông. Lucy nghe xong chuyện này hẳn cô bé sẽ bị sốc lắm, Bạch Dương thì bị thương khá nặng, anh được nhập viện nơi dì Thanh làm việc, nhưng ông cũng đã nghĩ đến việc sẽ đưa họ và Lucy đi tới một nơi khác để tránh những rắc rối có thể ập tới bất cứ lúc nào…
Sau câu chuyện buồn trong quá khứ, Trần Khánh không nói gì thêm nữa, cô bé Lucy thì cứ ngồi thừ trên chiếc sôfa, mặc cho chú Khánh nhắc đi ngủ bao nhiêu lần, cô bé vẫn nín lặng không nói gì, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào hư vô, không ai có thể đoán được suy nghĩ của cô lúc này. Thanh Phong nói gì cô bé cũng không động đậy, mãi đến khi Kei lôi cô đứng dậy, Lucy mới lững thững bước lên phòng như người mất hồn, ba người đứng nhìn theo, thở dài buồn bã…
Thanh Phong dắt xe đi ra cổng một lúc rồi mới thấy Kei chậm chạp đi ra, nhìn lên phòng Lucy, đèn đã tắt, cậu quay sang thẩy cho Kei chiếc nón bảo hiểm, thở dài:
-Lucy sao rồi?
-Chắc là ngủ rồi.
-Để cô ấy một mình có sao không. Tớ sợ cô ấy sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu…Thanh Phong đưa đôi mắt lo lắng nhìn Kei, quả thật cậu không thể ngờ được một cô bé vô tư, hiền lành như Lucy lại có lúc phải trải qua những chuyện như thế này.
-Không sao đâu. Lucy mạnh mẽ lắm, cô ấy sẽ ổn thôi. Có điều bây giờ cô ấy cần được yên tĩnh, chúng ta nên đi về thôi.
Chiếc mô tô phóng vụt đi. Lúc này đã hơn 3h00 sáng, bầu trời lấp lánh những ánh sao khuya, từng cơn gió trở nên rét buốt, cái rét của mùa đông vẫn còn dai dẳng mãi chưa dứt. Ở trong căn phòng tối nhìn ra, có một ánh mắt vô hồn vẫn ngước lên bầu trời xa thẳm…
6h30.
Mặc dù mặt trời đã cố len lõi qua những đám mây u ám nhưng quang cảnh vẫn còn mờ mờ, ảo ảo trong sương mù. Chuông nhà thờ đã vang lên những âm thanh quen thuộc, chưa ai muốn ra khỏi phòng cả, cảm giác ấm áp của chăn nệm như muốn giữ chặt lấy người ta trên giường. Một chiếc mô tô đen đỏ lao vút trong màn sương mù dày đặc, đến ngôi nhà quen thuộc thì nó rẽ vào thẳng trong sân.
Kei bước vào nhà, trên mặt cậu còn một miếng băng cá nhân dán chặt vì vết xước do con dao của Sadis phóng qua. Suốt cả đêm qua cậu không tài nào ngủ được, không chỉ vì phải giải quyết rắc rối đã xảy ra trong buổi tiệc mà cậu còn lo lắng cho Lucy nữa. Thật may là ông nhà báo trợ lí của chúKhánh đã thoát chết, dù vẫn đang nằm trong bệnh viện nhưng đám thuộc hạ của Hải Dương cũng không dám manh động nữa, vấn đề bây giờ là Lucy…Dù muốn cho Lucy được yên tĩnh một mình nhưng Kei vẫn rất lo cho cô bé, không biết tâm trạng Lucy giờ đã ổn định chưa, mới sáng sớm cậu đã phóng vội tới đây rồi. Nhưng xem ra Lucy vẫn còn ngủ. Cửa phòng vẫn đóng chặt im lìm…
-Cốc cốc cốc…
Kei ở bên ngoài gõ nhẹ cửa phòng, cứ tưởng cô bé vẫn chưa dậy, Kei đang định đi xuống thì cánh cửa hơi hé mở ra, chính xác thì tối qua nó không được đóng lại. Kei nhẹ nhàng bước vào..
Và cậu giật mình khi thấy Lucy…
Cô bé vẫn ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh và mệt, trên người cô bé vẫn là bộ sườn xám mặc từ tối hôm qua. Kei nhăn mặt bước lại gần Lucy, cậu chống hai tay lên lưng ghế nhìn cô bé xót xa:
-Cậu đang làm gì vậy Lucy ?
Nghe tiếng Kei, cô bé giật mình ngước lên, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu ướt nước. Kei đưa tay gạt những sợi tóc vương trên mặt cô, nhìn Lucy bây giờ không còn một chút sức sống nào nữa. Đột nhiên cậu đẩy mạnh cô bé vào thành ghế, nhìn cô bằng ánh mắt xót xa pha chút giận dữ:
-Đừng nói với tớ là cả đêm qua cậu ngồi đây khóc đấy nhé. Lucy !
-Bây giờ tớ nên vui hay buồn đây Kei ?
-Sao ?
-Tớ vẫn còn người thân …Tớ không chỉ có bác Long và mẹ là ruột thịt. Tớ còn có bố, còn có anh trai nữa, bố tớ chưa chết… tớ đã gặp lại họ rồi…
-Cậu lảm nhảm gì vậy Lucy ?
-Nhưng việc đầu tiên mà họ làm cho tớ là muốn giết tớ…
-Lucy…
-Họ đã hại chết bác và mẹ tớ…
-Đủ rồi Lucy…
-Kei… có phải tại tớ mà bác Long mới bị giết, có phải tại tớ mà anh Bạch Dương bị liên lụy không ? Tại sao người đàn ông đó lại là bố tớ, tại sao ông ta lại đẩy những người thân bên cạnh tớ tới cái chết ? Chú Khánh đã nhận nuôi và coi tớ như con gái, nhưng chính người nhà của tớ lại giết chết con gái chú ấy… Tại sao lại như vậy,
tại sao chỉ có Lucy là được sống trong yên bình, hạnh phúc còn mọi người lại phải hi sinh vì tớ chứ…
Lucy khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, cả đêm qua cô bé đã thức trắng và ngồi nhớ lại tất cả những hình ảnh về bác Long và mẹ mà cô còn lưu trong đầu, cả những chuyện xảy ra tối hôm qua nữa. Nếu đây là cơn ác mộng của Lucy thì cơn ác mộng này không thể kết thúc được dù cho Lucy có thức dậy bao nhiêu lần đi nữa, cũng không có cách nào trốn chạy khỏi nó được, đầu cô bé như muốn nổ tung ra, trái tim thắt lại vì mặc cảm tội lỗi…
-Tớ không tin người đàn ông đó là bố tớ đâu. Sao ông ta lại là bố tớ được chứ ? Tớ ghét ông ta, tớ sợ ông ta lắm, nhưng chú Khánh lại khẳng định ông ấy là bố tớ…Tớ phải làm sao đây Kei?
-Đủ rồi Lucy !
Kei kéo cô bé vào lòng mình, ôm chặt, cái ôm siết đầy yêu thương và gấp gáp, như muốn xóa tan đi mọi đau khổ, dằn vặt trong trái tim người con gái bé nhỏ trước mặt mình. Nó làm cho Lucy cảm thấy ấm áp, được che chở và dựa dẫm…
-Cậu không có lỗi gì cả Lucy, cậu chỉ là kẻ vô tội bị cuốn vào ân oán của những người đi trước mà thôi, không cần phải dằn vặt bản thân như vậy nữa. Bạch Dương và chú Khánh mà thấy cậu như thế này sẽ lo lắm đó. Đừng như vậy nữa, cậu còn cuộc sống của riêng mình, không nên trói nó vào quá khứ không vui vẻ. Hãy quên tất cả đi và sống thật tốt, không phải đây là điều mà bác Long luôn mong muốn ở cậu sao ?
Lucy vẫn khóc, nằm trong vòng tay ôm chặt của Kei và khóc, dì Thanh đi lên phòng thấy cảnh này thì đứng bên ngoài, lặng yên một lúc rồi dì thở dài bước xuống.
-Cậu ngủ một lát đi Lucy. Quên hết tất cả và ngủ đi !
Kei nhấc bổng Lucy và đặt lên giường, cô bé định gượng dậy, nhưng cơn đau đầu lại dâng lên, cô càng cố mở mắt ra thì nó càng quằn quại hơn, cuối cùng thì đôi mắt của Lucy cũng không nghe lời cô bé nữa, nó nhắm nghiền lại và Lucy chìm sâu vào giấc ngủ…
Những cảm giác sợ hãi, cắn rứt, đau khổ, dằn vặt cũng tan biến mất rồi, Lucy không còn cảm thấy gì nữa, chỉ còn lại sự ấm áp và yên tâm như có một thiên thần hộ mệnh ở ngay bên cạnh đang bảo vệ cho cô vậy. Kei sửa lại cái chăn trên người Lucy chon gay ngắn và ngồi im nhìn cô bé. Lucy đã ngủ, khuôn mặt cô bé đã trở lại yên bình, nhưng ở bên khóe mắt vẫn còn một giọt nước đọng lại, trong suốt như sương mai, cậu đưa tay lau giọt sương trên khuôn mặt đó và chợt thấy lòng mình đau nhói…
Lucy hơi sốt nên nằm ngủ mê mệt suốt cả buổi sáng, có lẽ tại cả tối hôm qua không ngủ và còn ngồi bên cửa sổ nên bị cảm lạnh. Con mèo Nyako nhảy lên nằm im bên cạnh cô bé cũng lim dim đôi mắt, thỉnh thoảng mấy cọng râu của nó rung rinh, nó bật tỉnh dậy dụi dụi đầu vào Lucy, đưa tay lên vuốt mặt rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Kei vẫn ở bên cạnh lặng im ngắm nhìn cô bé…
Đến gần trưa, những tia nắng đậu bên ô cửa sổ làm cho căn phòng trở nên ấm áp, chiếc chăn dày trên người đã làm cho Lucy cảm thấy nóng rực. Cô bé cựa người và cảm thấy mình đã ngủ một được một giấc dài, đầu cô không còn đau nữa nhưng có gì đó đè nặng trên ngực cô khiến cô thấy hơi khó thở, cô bé từ từ mở mắt ra, thì ra thứ nặng trịch đó là con mèo chết tiệt của cô, trái bóng tròn vo đầy lông lá đang nhắm nghiền mắt lại tận hưởng cái cảm giác ấm áp từ người mình. Gạt nó sang một bên, Lucy lồm cồm bò dậy thì có một ly nước nóng đưa ra trước mặt cô.
-Ngủ thêm lát nữa đi Lucy, cậu đang sốt đấy.
Lucy ngạc nhiên ngước lên, cô bé không biết rằng Kei đã ngồi bên cô suốt cả buổi sáng, cô định nói gì thì chợt thấy cổ họng mình khô rát, cô bé đưa tay nhận ly nước và đưa lên miệng uống một cách khó khăn. Quả thật nước nóng rất có tác dụng, uống xong ly nước Lucy thấy cơ thể đã dễ chịu hơn rất nhiều, trao lại cái ly cho Kei, cô bé bước xuống giường.
-Anh Bạch Dương thế nào rồi. Vết thương của anh ấy không sao chứ Kei ?
-Anh ấy đang ở trong bệnh viện, xương vai bị gãy có vẻ khá nghiêm trọng. Tối nay dì Thanh sẽ chuyển anh ấy vào bệnh viện trong thành phố. Ở đó sẽ có những bác sĩ giỏi hơn chăm sóc cho anh ấy. Anh ấy rất lo lắng cho cậu đó…
-Chúng ta đi tới bệnh viện đi Kei. Lucy bước vội ra ngoài, nhưng Kei đã níu tay cô bé lại, cậu nhìn Lucy từ đầu đến chân rồi nhăn mặt:
-Đi với bộ dạng này hả. Ít ra cậu cũng phải thayđồ, ăn sáng đã rồi hãy đi chứ.
Lucy giật mình nhìn xuống, giờ cô mới nhớ cảm giác chật chội bó sát của bộ sườn xám mặc từ tối qua, hai búi tóc cũng vẫn giữ nguyên còn bụng thì đã kêu ọc ọc.
Cô bé “ừ” một tiếng rồi lấy đồ chạy vào nhà tắm, 15 phút sau bước xuống dưới nhà đã thấy Kei đang ngồi bên ly hồng trà, bên cạnh là tô cháo đang bốc khói. Lucy hiểu nó dành ình nên nhạnh nhẹn ngồi vào bàn ăn.
-Chú và dì đâu rồi Kei ?
-Tới bệnh viện hết rồi. Kei chậm rãi đưa ly trà lên miệng uống một hơi rồi quay sang Lucy.-Ăn nhanh lên rồi tới bệnh viện, đồ rùa bò…
Nhưng vừa nói xong câu đó cậu suýt sặc nước khi Lucy đặt tô cháo đã trống trơn xuống bàn và đang liếm mép ngon lành. Cậu há hốc miệng, hai con mắt muốn nhảy ra ngoài, không thể tin được bên cạnh cậu là con nhóc có vận tốc ăn ngang với vận tốc ánh sáng.
-Xong rồi. Đi thôi ! Lucy vui vẻ đứng dậy, tiện tay cô nắm luôn gáy áo Kei kéo ra ngoài. Kei mỉm cười, xem ra cô nhóc đã lấy lại được tinh thần rồi.
Giờ là 11h00, con bọ đen đỏ lao vụt trên đường thẳng tới bệnh viện. Nhật Dạ và Thanh Phong đã ở đó rồi, họ đang gọt trái cây, còn Bạch Dương thì đang ngồi ăn cháo, đầu anh quấn băng trắng kín mít, vai và cánh tay trái bị gãy phải bó bột, nhưng chiều nay anh sẽ được chuyển đến bệnh viện lớn trong thành phố để điều trị, những vết bầm trên mặt vẫn sưng lên. Nhìn Bạch Dương trong bộ dạng như vậy, Lucy muốn nổi điên lên khi
-Hửm ? Có gì đáng cười lắm sao? Cô bé !
Ngước đôi mắt bình thản lên nhìn Bạch Dương, cô bé mỉm cười đồng thời co người lên…
-Xin lỗi vì em đã trở thành gánh nặng cho anh, Bạch Dương !!! Nói rồi Lucy quay ngoắt lại kẻ đang giữ mình đạp thẳng thật mạnh vào mặt gã….
…-Bye bye !
Sadis loạng choạng ngã người ra sau, còn Lucy thì thoát khỏi tay gã rơi
xuống dòng sông lạnh lẽo bên dưới…
-Lucyyyyy….!!!!!!!!!!!!!!
Bạch Dương hốt hoảng lao người lên, nhưng vô ích, anh đã bị trói chặt. Cả đám người kia cũng quay lại bất ngờ, không ai nghĩ rằng một đứa con gái nhìn yếu đuối như Lucy lại dám làm một hành động liều lĩnh như vậy…
-Dừng lại !!!!
Nhưng đúng vào lúc Lucy đạp Sadis và lao ra sau thì có một chiếc mô tô đen đỏ từ chân cầu lao vụt lại. Rồi một cậu nhóc ngồi sau nhoài người ra hét lớn…
-Dừng lại. Dừng lại ! Dừng lại…
Và ngay giây phút mà Lucy rời khỏi tay Sadis rơi xuống sông chiếc mô tô đã lao tới quét một vòng elip qua thành cầu, cậu nhóc nhanh tay tóm lấy Lucy và ôm chặt cô bé, chiếc xe lỡ đà hất cả hai người vào thành cầu. Cậu nhóc nhăn mặt ôm chặt Lucy trong lòng, lưng bị giáng “rầm” một phát vào thành cầu có vẻ khá đau.
-Ui da !!!
Cậu nhăn mặt suýt xoa, dần thả lỏng Lucy ra, vì được cậu ôm chặt che chở nên Lucy vẫn bình an vô sự, lúc này cô bé mới từ từ mở mắt ra, nói bằng giọng run run:
-Ke..i..!!!
-Hừ ! Cậu bị sao vậy Lucy. Trời lạnh lắm đấy, cậu muốn tắm sông trong thời tiết như thế này sao?… Kei từ từ đỡ Lucy ngồi dậy và dùng con dao nhỏ cắt dây trói cho côbé.
-Kei ! sao cậu lại ở đây ? Lucy loạng choạng bám lấy cánh tay Kei đứng dậy, cô bé vẫn còn bị choáng. Vừa bị chích điện, vừa phải trải qua cảm giác mạnh mà…
-Lucy ! Kei ! hai cậu không bị thương chứ ?
Người vừa lái chiếc mô tô và quay một vòng điệu nghệ khi nãy đang tháo chiếc nón bảo hiểm và lo lắng chạy vội lại phía Lucy. Đó chính là Thanh Phong-thiên sứ tốc độ trên đường đua. Lucy nhìn cậu bất ngờ.
-Phong ! Sao các cậu lại biết tớ ở đây ?
Thanh Phong mỉm cười móc chiếc điện thoại trong túi ra bấm nút gọi, chuông điện thoại vang lên, đó là điện thoại của Bạch Dương. Thì ra ngay khi tỉnh lại, anh đã vội luồn tay vào túi bấm điện thoại gọi bừa vào một số nào đó và mở loa ngoài để họ nghe được cuộc nói chuyện của anh. May mắn thay, số máy anh gọi lại là của Thanh Phong…
-Vì tớ nhận được một cuộc gọi kì lạ. Theo nội dung đối thoại, tớ biết ở chân cầu ngoài thị trấn có người gặp nạn và cầu cứu tớ. Bọn tớ đành bàn giao công việc lại cho Nhật Dạ và lao vội tới đây. Cũng may là hai người không sao…
Kei hắt ánh nhìn về phía những người trước mặt và dừng lại ở Bạch Dương đang bị thương nặng nằm dưới đất, lanh lùng:
-Hừm. Quậy ở nhà hàng chưa chán sao mà còn ra tận đây thế. Các người muốn gì ở hai người này. Thả người thanh niên kia ra mau.
-À !!! Xin lỗi vì chuyện xảy ra ở nhà hàng Galaxy nhé ! Nhưng mà Thiên Di, Thanh Phong! Đây là chuyện riêng của chúng tôi. Tốt nhất là các cậu đừng xen vào. Một hành động sơ suất của cậu cũng có thể ảnh hưởng đến công việc làm ăn của hai gia đình chúng ta đó.
-Chính các người gây sự với gia đình chúng tôi trước mà bây giờ còn giở gọng đó ra được sao ?
-Được rồi, tôi sẽ tới nhà họ Hà để xin lỗi sau, bây giờ các hãy cậu đi khỏi đây đi.
Hải Dương tiến lại trừng mắt nhìn Kei, ở con người này toát ra vẻ gì đó vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn đối với kẻ thù, ánh mắt gã dừng lại ở khuôn mặt bình thản của Kei, gã gằn giọng:
-Giao con bé đó cho tôi !
-Nếu không thì sao ? Kei nhìn lại vẻ thách thức
Đột nhiên một con dao ở đâu lao vụt vào mặt Kei, cậu giật mình né sang một bên nhưng con dao đã kịp rạch một đường trên mặt cậu. Đúng lúc đó Sadis lao vào, kẻ phóng ra con dao đó chính là hắn. Kei chỉ kịp đẩy Lucy ra sau và đưa tay lên đỡ cú đá từ trên cao của hắn giáng xuống vai mình, cánh tay cậu bị đá gạt sang một bên, khá đau, Kei hơi nhăn mặt nhưng cậu cũng nhanh không kém, lao lên tung một cú đá vào bụng gã rồi lao ra chắn trước mặt Lucy. Thanh Phong vội vàng chạy tới rút ra hai con dao nhỏ và phóng thẳng vào Sadis. Sadis cười nhạt và dùng con dao trên tay gạt phăng mấy cây phi đao của cậu trước khi chúng kịp chạm vào người mình…
Một đối thủ đáng gờm. Cả hai người thủ thế ngước nhìn tên sát thủ trước mặt, Lucy vẫn đứng sau họ run rẫy, tim cô bé đập mạnh trong lồng ngực. Mọi việc đã vượt qua sự tưởng tượng của Lucy. Trước mặt cô bé không còn phải là những tên du côn đường phố hay những kẻ móc túi tầm thường nữa, mà là những kẻ giết người chuyên nghiệp, được đào tạo một cách bài bản. Nhưng rốt cuộc thì những người đó muốn gì ở cô và Bạch Dương ? Lucy vẫn không thể hiểu được…
-Muốn đánh nhau sao ? Kei cười nhạt bẻ tay rắc rắc…
-Chạy đi…Thiên Di…Phong… Đưa con bé đi khỏi đây ngay…
Bạch Dương nằm rạp dưới đất, vết thương trên người anh quá nặng, anh không còn gượng dậy được nữa nhưng vẫn cố gào lên với ba đứa nhóc trước mặt.
-Chạy à ? Trễ rồi !
Hải Dương phẩy tay, đám thuộc hạ của gã lập tức chĩa những khẩu súng đen ngòm, lạnh lẽo về phía ba người, ba đứa nhóc lạnh sống lưng, quả thật mọi chuyện rắc rối hơn họ tưởng. Thanh Phong mỉm cười, hai tay giơ lên cao nhìn Hải Dương xoa dịu :
-Khoan đã nào ông anh ! Có cần phải đến mức này không. Bốn mạng người chết cùng một chổ sẽ to chuyện với cảnh sát đó…
Hải Dương cười nhạt lạnh lẽo:
-Đừng lo ! Hơi phiền một tí nhưng tao sẽ chịu khó sai đám đàn em đem xác tụi bay rãi mổi đứa một nơi khác nhau. Nếu cần thiết tao cũng sẽ cho tẩm xăng đốt xác tụi bây rồi mới đem quăng xuống sông làm mồi cho cá, đảm bảo không một ai có thể nhận ra được đâu.
-Chậc ! Đúng là gừng càng già càng cay mà, nhưng sao ông anh không đem tụi này lên núi chôn luôn cho chắc ăn, ném xuống sông chắc gì cảnh sát không tìm được xác chứ, họ mà làm một cuộc xét nghiệm AND là sẽ lần ra chân tướng ngay, đến lúc đó thì ông anh không chỉ rắc rối với cảnh sát đâu, anh trai tôi sẽ tìm anh xử đẹp đó…
-Ý kiến hay đấy ! Nhưng tao nghĩ đốt tụi bay thành tro rồi rãi xuống sông là chắc ăn nhất, khỏi phải đi đâu xa mà vẫn chắc chắn là những người nhà họ Hà không biết được chuyện này.
Thanh Phong mỉm cười nhìn hắn với ánh mắt đầy thán phục. Quả là kẻ chuyên làm việc ác. Kinh nghiệm đầy mình. Kei và Lucy thì tim đập loạn xạ liếc nhìn cậu đầy trách móc. Thiên thần cười thì rất đẹp nhưng xem ra cậu cười không đúng lúc rồi….
“Hết chuyện rồi hay sao mà cậu ấy lại đi gợi ý cho gã đó cách xử lí xác tụi mình chứ, Phong ơi là Phong…”
-Nếu không còn gì trăn trối nữa thì vĩnh biệt nhé. Lũ nhóc !
-Dừng lại. Lucyyyy…
Bạch Dương hoảng hốt gào lên, nhưng anh đã bị Hải Dương đạp mạnh vào người nằm rạp dưới đất. Nhìn anh bằng nụ cười nửa miệng, gã lạnh lùng:
-La hét cái gì ? Im lặng mà xem đi. Rồi sẽ đến lượt mày ngay thôi !
Những khẩu súng đen ngòm chĩa vào ba đứa nhóc chuẩn bị siết cò. Lucy sợ hãi níu chặt lấy tay Kei run rẩy, khuôn mặt cô bé tái nhợt, hai cậu nhóc liếc vội ra dòng sông lạnh lẽo phía sau. Không còn cách nào khác là nhảy xuống đó, mặc dù rất nguy hiểm nhưng đây là con đường thoát thân duy nhất lúc này, nhưng điều mọi người lo lắng mà không thể bỏ đi được là Bạch Dương. Với tình trạng “ ngàn cân treo sợi tóc” như vậy thì không thể cứu anh ấy được. Phải bỏ lại Bạch Dương ở đây sao…
Đúng vào lúc nguy hiểm nhất…
-Dừng lại ! Dừng lại…
Từ phía chân cầu một người đàn ông đang chạy tới, áo quần xộc xệch, chiếc cavat lỏng bị lệch sang một bên. Đó chính là chú Khánh, khuôn mặt tái nhợt của ông hướng về đám nhóc lo lắng, lúc này thì người đàn ông trung niên
ngồi trong xe hơi mới bước ra nhìn ông lạnh lùng:
-Mặc dù tôi đã gọi cho ông từ lâu. Nhưng xem ra ông đến hơi trễ đó, ông bạn.
Trần Khánhkhông nói gì, ông thở dốc nhìn Bạch Dương đang nằm dưới đất, cả người nhuộm máu. Chân mày ông nhíu lại, có một chút gì đó đau đớn thoáng qua…
-Tập tài liệu đâu rồi ? Nếu ông không đưa ra tôi sẽ giết từng đứa nhóc đó cho đến lượt ông đấy.
-Tài liệu ? Thanh Phong cụp đôi mắt suy tư.-Vậy ra chuyện này là có thật à ? Việc công ty BIAT gây ô nhiễm môi trường khiến phát sinh bệnh ung thư phổi cho cả một vùng là sự thật sao. Và chú Khánh…
-Chính là nhà báo đã nắm được những tài liệu bằng chứng về chuyện này. Hải Dương đưa lên miệng điếu thuốc nhìn Thanh Phong lạnh lẽo.-Nếu bên tòa án có được những chứng cứ đó và khởi tố, giám đốc công ty hiện nay chính là tôi có thể phải vào tù. Mặc dù nếu tôi đi khỏi đây sẽ không sao đâu, nhưng như vậy sẽ mất đi 1/5 vốn làm ăn của công ty gốc. Những tập tài liệu mà ông ta có thực ra là do con gái của ông ta tìm ra cách đây một năm, nhưng đã có người dựng ra một vụ tai nạn và khử cô ta rồi, cứ tưởng ông ta đã bỏ ý định điều tra việc này, nhưng xem ra bây giờ thì ông đã quyết định công khai những tài liệu này rồi nhỉ ? Thế nào ? Trò chơi thám tử kết thúc được rồi chứ ? Ông nhà báo đầy nhiệt huyết. Ngay bây giờ tôi sẽ cho ông cùng lũ nhóc này đi xuống bầu bạn với gã trợ lí của ông luôn.
-Dừng lại !
Trần Khánh hoảng hốt khi thấy đám thuộc hạ của Hải Dương chĩa súng vào ba đứa nhóc. Ông cúi mặt rồi nhìn sang người đàn ông trung niên, nói bằng giọng khó khăn:
-Hoàng Tuyền. Dừng lại đi, thuộc hạ của ông đang chĩa súng vào con gái ông đấy, ông sắp giết chết con gái ruột của ông đấy. Đồ khốn…
Người đàn ông tên Hoàng Tuyền trợn mắt kinh ngạc, tất cả mọi người đều bị bất ngờ, sau vài giây im lặng, ông ta nhìn lại Trần Khánh với vẻ khinh bỉ, lạnh lùng:
-Ông lại muốn giở trò gì nữa đây ? Trò đùa nhạt nhẽo đó không cứu được mạng ông đâu.
Trần Khánh dựa lưng vào thành cầu nhìn Hoàng Tuyền, đôi mắt ông lộ vẻ đau khổ, khuôn mặt nhăn nhó như cố trói chặt một điều gì bí mật, và giờ thì nó đang cố buột tung ra…
-Tôi không đùa ông đâu. Cô bé kia. Ông đưa tay chỉ vào Lucy-Chính là con gái ruột của ông đấy. Nó là giọt máu mà ông đã nhẫn tâm gieo vào người Hoàng Hà để rồi vì thế mà cả hai anh em cô ấy đều bị vợ ông giết chết. Tôi nghĩ có lẽ ông không biết con bé vẫn còn sống đâu, thậm chí ông còn không thể biết được có sự tồn tại của nó trên đời…Nhưng sự thật thì nó chính là con gái ông. Nếu không tin tôi, ông có thể đem nó đi xét nghiệm AND. Nhưng nếu bây giờ ông giết nó tôi tin ông sẽ phải hối hận suốt đời. Người ta vẫn nói “hổ dữ không ăn thịt con”, ông có thể hại chết người mình yêu, phản bội lại bạn bè, nhưng chắc không mất nhân tính đến nỗi giết luôn cả con gái ruột của mình chứ ?
-Cô bé đó…thật sự là con gái của tôi và Hoàng Hà sao ? Hoàng Tuyền nhìn Trần Khánh có vẻ hoang mang.
-Đúng vậy, con bé là con ruột của ông.
Lucy sững người nhìn chú Khánh, đầu óc cô bé quay cuồng. Những gì chú ấy mới nói không khác gì tiếng sét đánh ngang tai cô.
“Có phải mình đã nghe nhầm hay không ? Không..không thể nào…”
Hoàng Tuyền cũng có vẻ kinh ngạc lắm, ông đưa mắt nhìn Lucy như tìm về quá khứ xa xôi của mình, quả thật cô bé nhìn giống Hoàng Hà như đúc. Ông ta cũng nhớ rằng. Ngày trước từng có người nói cho ông biết Hoàng Hà đã mang giọt máu của ông. Cứ tưởng rằng hai anh em họ đã chết, đứa trẻ đó chắc cũng không còn sống… Vậy mà bây giờ…
Chợt có tiếng còi của mấy chiếc xe cảnh sát rú lên và lao về hướng cây cầu. Mấy gã mafia lo lắng nhìn ra sau…
-Bố à, chúng ta phải rời khỏi đây ngay…
Nghe tiếng Hải Dương gọi, ông ta giơ tay ra hiệu im lặng, nhìn lại Lucy một lần nữa rồi quay sang Trần Khánh lạnh lùng:
-Được rồi. Trần Khánh ! Hôm nay tôi tạm tha cho ông. Nhưng nếu ông dám nói dối tôi chuyện khi nãy, ông sẽ phải hối hận đó. Và đừng dại dột làm mọi chuyện rắc rối thêm nữa, tôi sẽ lấy tập tài liệu của ông vào lúc khác, ông cũng có thể đốt bỏ nó đi nếu ông muốn, nhưng nếu ông có ý định đem ra đe dọa đến con trai và công ty của tôi. Ông sẽ chết chắc đấy.
-Tha cho chúng thật sao, bố ? Hải Dương nhìn ông cau mày.
-Ừ…Đi thôi.
Đám người của ông ta vội vã leo lên xe và lao đi thẳng. Mọi người chạy lại đỡ Bạch Dương dậy, vết thương trên người anh khá nặng, có lẽ vì quá đau mà anh đã bất tỉnh và được đưa vào bệnh viện cấp cứu…
Lucy thì được đưa về nhà trong trạng thái như người mất hồn. Những gì nghe được từ chú Khánh quả thật khiến cô bé sốc nặng. Thanh Phong và Kei không dám rời khỏi cô nửa bước. Họ lo lắng cho Lucy rất nhiều, lúc này tâm lí Lucy không ổn định, cô bé có thể sẽ làm những chuyện ngu ngốc…
Ba đứa nhóc ngồi lặng yên trong căn phòng làm việc của chú Khánh, khói thuốc lá từ người đàn ông bên cửa sổ tỏa ra làm khản đặc không khí, không ai nói với ai câu gì. Mỗi người đều đang quay cuồng với những suy nghĩ trong đầu…
-Chuyện này là sao vậy, Chú…Lucy ngước đôi mắt ra ngoài cửa sổ, phá tan bầu không khí nặng nề.-Tại sao chú lại nói người đó là cha cháu ? Rốt cuộc thì chuyện này là sao. Từ trước đến giờ chú và anh Bạch Dương đã giấu cháu những gì ?
-Chú xin lỗi ! Có lẽ đã đến lúc phải nói cho cháu biết chuyện này rồi Lucy…
Trần Khánh dụi dụi tàn thuốc lá vào chiếc gạt bằng pha lê trên mặt bàn, ông đưa đôi mắt buồn bã nhìn vào khoảng đen ngoài khu vườn, giọng trầm buồn…
- Thực ra…Ông Hoàng Tuyền đó, chính là cha ruột của cháu. Lucy !
-Cha cháu ? Là ông ta…Chú đừng đùa cháu…
-Chú không đùa. Ông ta là cha của cháu, Lucy !
-Không đâu. Không phải đâu…Không thể nào…Cha cháu đã chết rồi, tại sao người đàn ông độc ác đó lại là cha cháu được chứ…
Lucy run rẩy đưa đôi mắt bàng hoàng lên nhìn chú Khánh, trong đầu cô hi vọng đây chỉ là một sự hiểu lầm, cô không muốn tin vào những gì mà chú Khánh nói, trước đây cô rất muốn có cha, nhưng tuyệt nhiên không phải một người cha đáng sợ như vậy…
-Thực ra chuyện này là sao vậy chú ? Tại sao ông ta lại là cha Lucy được chứ, Chú có thể kể cho bọn cháu nghe toàn bộ sự thật hay không ? Kei đan chéo hai bàn tay đặt trên bàn nhìn Trần Khánh, thực ra thì cậu cũng đoán được phần nào câu chuyện của những người này rồi…
-Chuyện này xảy ra cách đây 30 năm…Khi đó Hoàng Long, chúvà Hoàng Tuyền là bạn thân cùng học chung từ cấp ba. Hoàng Tuyền là con trai duy nhất của một gia đình giàu có, ngược lại hoàn toàn với Hoàng Long, mồ côi từ nhỏ phải sớm tự lực cánh sinh và nuôi em gái mình…
Lúc đó cả chú và Hoàng Tuyền đều yêu quý Hoàng Hà-cô em gái của Hoàng Long, đó là một cô gái xinh đẹp, hiền lành và là một học sinh xuất sắc của trường, cô ấy học dưới chúng tôi một lớp. Khi Hoàng Hà tốt nghiệp, Hoàng Tuyền đã có ý định kết hôn với cô ấy, nhưng gia đình anh ta không đồng ý. Anh ta yêu Hoàng Hà, nhưng khi đem so sánh cô ấy với sự nghiệp của cả một dòng họ thì Hoàng Hà không là gì cả. Rồi theo sự sắp xếp của gia đình thì cậu ta cũng kết hôn với một cô gái người Pháp và tiếp quản sự hợp nhất thế lực kinh tế của cả hai dòng họ. Nhưng không lâu sau cô gái người Pháp đã chết trong một vụ tai nạn giao thông và để lại một đứa con
trai. Lúc này Hoàng Tuyền lại muốn cưới Hoàng Hà làm vợ, nhưng một lần nữa gia đình họ Hoàng không đồng ý cuộc hôn nhân này. Để phát triển thế lực của dòng họ, Hoàng Tuyền lại kết hôn với Joana Phượng Hoàng-cô em họ của người vợ quá cố…
Nhưng trước khi đám cưới diễn ra, Hoàng Tuyền đã uống rượu say và tới gặp Hoàng Hà khi cô ấy đang ở một mình, ông ta đã cưỡng bức rồi bỏ rơi cô ấy. Khi Hoàng Long biết được chuyện này thì Hoàng Hà đã có thai hơn ba tháng rồi. Cậu ấy rất đau lòng, đang làm vệ sĩ cho nhà họ Hoàng thì cậu ấy cũng bỏ luôn, và tình bạn giữa hai người cũng chấm dứt, Hoàng Long đã lẳng lặng đưa em gái mình đi tới một nơi thật xa, không để lại một chút tin tức gì nữa… Nhưng bà vợ thứ hai của Hoàng Tuyền là một ả đàn bà ghê ghớm, khi biết được chuyện giữa chồng mình và cô gái khác, lập tức bà ta cho người đi giết hai anh em họ vì sợ rằng cái thai trong bụng Hoàng Hà có một lúc nào đó sẽ quay lại đe dọa vị trí thừa kế của bà ta trong nhà họ Hoàng. Hoàng Long đã bị giết chết. May sao Lucy đã không rơi vào tay họ và chúng tôi đã tìm lại được cháu…
Cách đây hai năm con gái chú cũng là nhà báo, công việc đầu tiên mà nó nhận được sau khi ra trường là điều tra về vụ ung thư do nguồn nước ô nhiễm thải ra từ công ty BIAT, lúc này thì Joana Phượng Hoàng là giám đốc trực tiếp điều hành và cũng chính bà ta đã cho người tới giết nó, mặc dù vậy bà ta vẫn không thể lấy được tập tài liệu mà con bé điều tra được và chú đã tìm ra nó, chú muốn hoàn thành công việc của nó, chú muốn đưa những tập tài liệu này ra tòa… Chú không thể tha thứ cho bọn người đó được, chú làm điều này không chỉ vì con gái chú, mà còn vì bao nhiêu người vô tội khác phải chết vì lợi ích riêng của họ, nhưng xem ra chú đã làm một chuyện cực kì ngu ngốc rồi. Lẽ ra chú không nên khơi lại chuyện này nữa, lẽ ra chú phải ọi thứ đi vào quá khứ mới đúng. Chính chú đã hại cháu và Bạch Dương gặp nguy hiểm. Cách đây một tháng, Bạch Dương đã vào phòng chú và đọc được tập tài liệu về công ty BIAT, chú cũng không ngờ là nó đã biết về mối quan hệ của bác cháu và những người đó. Lúc đó nó đã đòi đưa cháu đi và bắt chú phải dừng việc công bố số tài liệu đó. Nhưng mà chú…Nhưng chú…
Trần Khánh đưa hai tay ôm đầu cúi gục xuống bàn, cả người ông run rẩy, ông đang khóc…
-Vậy người đàn ông đó đã bỏ rơi mẹ cháu, kẻ giết bác cháu lúc đó lại chính là mụ vợ hai của ông ta sao ? Ông ta biết điều này nhưng vẫn để im sao ?
Lucy như người mất hồn, một cảm giác đau đớn nhói lên trong tim cô. “Vậy là chỉ vì mình…Chỉ vì bảo vệ ình mà bác Long, anh Bạch Dương, mọi người gặp nguy hiểm…Chỉ vì mình, vì sự tồn tại của mình. Vậy mà mình vẫn có thể sống hạnh phúc, yên bình vậy sao” những ý nghĩ tội lỗi cứ quay cuồng trong đầu cô bé, cứa vào tim cô. Đau nhói…
Trần Khánh đưa đôi tay bóp trán bất lực, mọi chuyện bây giờ đã vượt qua sự kiểm soát của ông rồi. Mọi hành động của ông lúc này chắc chắn đã bị người của Hải Dương kiểm soát, và không biết tiếp sau đó họ sẽ làm gì với ông, với gia đình của ông. Lucy nghe xong chuyện này hẳn cô bé sẽ bị sốc lắm, Bạch Dương thì bị thương khá nặng, anh được nhập viện nơi dì Thanh làm việc, nhưng ông cũng đã nghĩ đến việc sẽ đưa họ và Lucy đi tới một nơi khác để tránh những rắc rối có thể ập tới bất cứ lúc nào…
Sau câu chuyện buồn trong quá khứ, Trần Khánh không nói gì thêm nữa, cô bé Lucy thì cứ ngồi thừ trên chiếc sôfa, mặc cho chú Khánh nhắc đi ngủ bao nhiêu lần, cô bé vẫn nín lặng không nói gì, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào hư vô, không ai có thể đoán được suy nghĩ của cô lúc này. Thanh Phong nói gì cô bé cũng không động đậy, mãi đến khi Kei lôi cô đứng dậy, Lucy mới lững thững bước lên phòng như người mất hồn, ba người đứng nhìn theo, thở dài buồn bã…
Thanh Phong dắt xe đi ra cổng một lúc rồi mới thấy Kei chậm chạp đi ra, nhìn lên phòng Lucy, đèn đã tắt, cậu quay sang thẩy cho Kei chiếc nón bảo hiểm, thở dài:
-Lucy sao rồi?
-Chắc là ngủ rồi.
-Để cô ấy một mình có sao không. Tớ sợ cô ấy sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu…Thanh Phong đưa đôi mắt lo lắng nhìn Kei, quả thật cậu không thể ngờ được một cô bé vô tư, hiền lành như Lucy lại có lúc phải trải qua những chuyện như thế này.
-Không sao đâu. Lucy mạnh mẽ lắm, cô ấy sẽ ổn thôi. Có điều bây giờ cô ấy cần được yên tĩnh, chúng ta nên đi về thôi.
Chiếc mô tô phóng vụt đi. Lúc này đã hơn 3h00 sáng, bầu trời lấp lánh những ánh sao khuya, từng cơn gió trở nên rét buốt, cái rét của mùa đông vẫn còn dai dẳng mãi chưa dứt. Ở trong căn phòng tối nhìn ra, có một ánh mắt vô hồn vẫn ngước lên bầu trời xa thẳm…
6h30.
Mặc dù mặt trời đã cố len lõi qua những đám mây u ám nhưng quang cảnh vẫn còn mờ mờ, ảo ảo trong sương mù. Chuông nhà thờ đã vang lên những âm thanh quen thuộc, chưa ai muốn ra khỏi phòng cả, cảm giác ấm áp của chăn nệm như muốn giữ chặt lấy người ta trên giường. Một chiếc mô tô đen đỏ lao vút trong màn sương mù dày đặc, đến ngôi nhà quen thuộc thì nó rẽ vào thẳng trong sân.
Kei bước vào nhà, trên mặt cậu còn một miếng băng cá nhân dán chặt vì vết xước do con dao của Sadis phóng qua. Suốt cả đêm qua cậu không tài nào ngủ được, không chỉ vì phải giải quyết rắc rối đã xảy ra trong buổi tiệc mà cậu còn lo lắng cho Lucy nữa. Thật may là ông nhà báo trợ lí của chúKhánh đã thoát chết, dù vẫn đang nằm trong bệnh viện nhưng đám thuộc hạ của Hải Dương cũng không dám manh động nữa, vấn đề bây giờ là Lucy…Dù muốn cho Lucy được yên tĩnh một mình nhưng Kei vẫn rất lo cho cô bé, không biết tâm trạng Lucy giờ đã ổn định chưa, mới sáng sớm cậu đã phóng vội tới đây rồi. Nhưng xem ra Lucy vẫn còn ngủ. Cửa phòng vẫn đóng chặt im lìm…
-Cốc cốc cốc…
Kei ở bên ngoài gõ nhẹ cửa phòng, cứ tưởng cô bé vẫn chưa dậy, Kei đang định đi xuống thì cánh cửa hơi hé mở ra, chính xác thì tối qua nó không được đóng lại. Kei nhẹ nhàng bước vào..
Và cậu giật mình khi thấy Lucy…
Cô bé vẫn ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh và mệt, trên người cô bé vẫn là bộ sườn xám mặc từ tối hôm qua. Kei nhăn mặt bước lại gần Lucy, cậu chống hai tay lên lưng ghế nhìn cô bé xót xa:
-Cậu đang làm gì vậy Lucy ?
Nghe tiếng Kei, cô bé giật mình ngước lên, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu ướt nước. Kei đưa tay gạt những sợi tóc vương trên mặt cô, nhìn Lucy bây giờ không còn một chút sức sống nào nữa. Đột nhiên cậu đẩy mạnh cô bé vào thành ghế, nhìn cô bằng ánh mắt xót xa pha chút giận dữ:
-Đừng nói với tớ là cả đêm qua cậu ngồi đây khóc đấy nhé. Lucy !
-Bây giờ tớ nên vui hay buồn đây Kei ?
-Sao ?
-Tớ vẫn còn người thân …Tớ không chỉ có bác Long và mẹ là ruột thịt. Tớ còn có bố, còn có anh trai nữa, bố tớ chưa chết… tớ đã gặp lại họ rồi…
-Cậu lảm nhảm gì vậy Lucy ?
-Nhưng việc đầu tiên mà họ làm cho tớ là muốn giết tớ…
-Lucy…
-Họ đã hại chết bác và mẹ tớ…
-Đủ rồi Lucy…
-Kei… có phải tại tớ mà bác Long mới bị giết, có phải tại tớ mà anh Bạch Dương bị liên lụy không ? Tại sao người đàn ông đó lại là bố tớ, tại sao ông ta lại đẩy những người thân bên cạnh tớ tới cái chết ? Chú Khánh đã nhận nuôi và coi tớ như con gái, nhưng chính người nhà của tớ lại giết chết con gái chú ấy… Tại sao lại như vậy,
tại sao chỉ có Lucy là được sống trong yên bình, hạnh phúc còn mọi người lại phải hi sinh vì tớ chứ…
Lucy khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, cả đêm qua cô bé đã thức trắng và ngồi nhớ lại tất cả những hình ảnh về bác Long và mẹ mà cô còn lưu trong đầu, cả những chuyện xảy ra tối hôm qua nữa. Nếu đây là cơn ác mộng của Lucy thì cơn ác mộng này không thể kết thúc được dù cho Lucy có thức dậy bao nhiêu lần đi nữa, cũng không có cách nào trốn chạy khỏi nó được, đầu cô bé như muốn nổ tung ra, trái tim thắt lại vì mặc cảm tội lỗi…
-Tớ không tin người đàn ông đó là bố tớ đâu. Sao ông ta lại là bố tớ được chứ ? Tớ ghét ông ta, tớ sợ ông ta lắm, nhưng chú Khánh lại khẳng định ông ấy là bố tớ…Tớ phải làm sao đây Kei?
-Đủ rồi Lucy !
Kei kéo cô bé vào lòng mình, ôm chặt, cái ôm siết đầy yêu thương và gấp gáp, như muốn xóa tan đi mọi đau khổ, dằn vặt trong trái tim người con gái bé nhỏ trước mặt mình. Nó làm cho Lucy cảm thấy ấm áp, được che chở và dựa dẫm…
-Cậu không có lỗi gì cả Lucy, cậu chỉ là kẻ vô tội bị cuốn vào ân oán của những người đi trước mà thôi, không cần phải dằn vặt bản thân như vậy nữa. Bạch Dương và chú Khánh mà thấy cậu như thế này sẽ lo lắm đó. Đừng như vậy nữa, cậu còn cuộc sống của riêng mình, không nên trói nó vào quá khứ không vui vẻ. Hãy quên tất cả đi và sống thật tốt, không phải đây là điều mà bác Long luôn mong muốn ở cậu sao ?
Lucy vẫn khóc, nằm trong vòng tay ôm chặt của Kei và khóc, dì Thanh đi lên phòng thấy cảnh này thì đứng bên ngoài, lặng yên một lúc rồi dì thở dài bước xuống.
-Cậu ngủ một lát đi Lucy. Quên hết tất cả và ngủ đi !
Kei nhấc bổng Lucy và đặt lên giường, cô bé định gượng dậy, nhưng cơn đau đầu lại dâng lên, cô càng cố mở mắt ra thì nó càng quằn quại hơn, cuối cùng thì đôi mắt của Lucy cũng không nghe lời cô bé nữa, nó nhắm nghiền lại và Lucy chìm sâu vào giấc ngủ…
Những cảm giác sợ hãi, cắn rứt, đau khổ, dằn vặt cũng tan biến mất rồi, Lucy không còn cảm thấy gì nữa, chỉ còn lại sự ấm áp và yên tâm như có một thiên thần hộ mệnh ở ngay bên cạnh đang bảo vệ cho cô vậy. Kei sửa lại cái chăn trên người Lucy chon gay ngắn và ngồi im nhìn cô bé. Lucy đã ngủ, khuôn mặt cô bé đã trở lại yên bình, nhưng ở bên khóe mắt vẫn còn một giọt nước đọng lại, trong suốt như sương mai, cậu đưa tay lau giọt sương trên khuôn mặt đó và chợt thấy lòng mình đau nhói…
Lucy hơi sốt nên nằm ngủ mê mệt suốt cả buổi sáng, có lẽ tại cả tối hôm qua không ngủ và còn ngồi bên cửa sổ nên bị cảm lạnh. Con mèo Nyako nhảy lên nằm im bên cạnh cô bé cũng lim dim đôi mắt, thỉnh thoảng mấy cọng râu của nó rung rinh, nó bật tỉnh dậy dụi dụi đầu vào Lucy, đưa tay lên vuốt mặt rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Kei vẫn ở bên cạnh lặng im ngắm nhìn cô bé…
Đến gần trưa, những tia nắng đậu bên ô cửa sổ làm cho căn phòng trở nên ấm áp, chiếc chăn dày trên người đã làm cho Lucy cảm thấy nóng rực. Cô bé cựa người và cảm thấy mình đã ngủ một được một giấc dài, đầu cô không còn đau nữa nhưng có gì đó đè nặng trên ngực cô khiến cô thấy hơi khó thở, cô bé từ từ mở mắt ra, thì ra thứ nặng trịch đó là con mèo chết tiệt của cô, trái bóng tròn vo đầy lông lá đang nhắm nghiền mắt lại tận hưởng cái cảm giác ấm áp từ người mình. Gạt nó sang một bên, Lucy lồm cồm bò dậy thì có một ly nước nóng đưa ra trước mặt cô.
-Ngủ thêm lát nữa đi Lucy, cậu đang sốt đấy.
Lucy ngạc nhiên ngước lên, cô bé không biết rằng Kei đã ngồi bên cô suốt cả buổi sáng, cô định nói gì thì chợt thấy cổ họng mình khô rát, cô bé đưa tay nhận ly nước và đưa lên miệng uống một cách khó khăn. Quả thật nước nóng rất có tác dụng, uống xong ly nước Lucy thấy cơ thể đã dễ chịu hơn rất nhiều, trao lại cái ly cho Kei, cô bé bước xuống giường.
-Anh Bạch Dương thế nào rồi. Vết thương của anh ấy không sao chứ Kei ?
-Anh ấy đang ở trong bệnh viện, xương vai bị gãy có vẻ khá nghiêm trọng. Tối nay dì Thanh sẽ chuyển anh ấy vào bệnh viện trong thành phố. Ở đó sẽ có những bác sĩ giỏi hơn chăm sóc cho anh ấy. Anh ấy rất lo lắng cho cậu đó…
-Chúng ta đi tới bệnh viện đi Kei. Lucy bước vội ra ngoài, nhưng Kei đã níu tay cô bé lại, cậu nhìn Lucy từ đầu đến chân rồi nhăn mặt:
-Đi với bộ dạng này hả. Ít ra cậu cũng phải thayđồ, ăn sáng đã rồi hãy đi chứ.
Lucy giật mình nhìn xuống, giờ cô mới nhớ cảm giác chật chội bó sát của bộ sườn xám mặc từ tối qua, hai búi tóc cũng vẫn giữ nguyên còn bụng thì đã kêu ọc ọc.
Cô bé “ừ” một tiếng rồi lấy đồ chạy vào nhà tắm, 15 phút sau bước xuống dưới nhà đã thấy Kei đang ngồi bên ly hồng trà, bên cạnh là tô cháo đang bốc khói. Lucy hiểu nó dành ình nên nhạnh nhẹn ngồi vào bàn ăn.
-Chú và dì đâu rồi Kei ?
-Tới bệnh viện hết rồi. Kei chậm rãi đưa ly trà lên miệng uống một hơi rồi quay sang Lucy.-Ăn nhanh lên rồi tới bệnh viện, đồ rùa bò…
Nhưng vừa nói xong câu đó cậu suýt sặc nước khi Lucy đặt tô cháo đã trống trơn xuống bàn và đang liếm mép ngon lành. Cậu há hốc miệng, hai con mắt muốn nhảy ra ngoài, không thể tin được bên cạnh cậu là con nhóc có vận tốc ăn ngang với vận tốc ánh sáng.
-Xong rồi. Đi thôi ! Lucy vui vẻ đứng dậy, tiện tay cô nắm luôn gáy áo Kei kéo ra ngoài. Kei mỉm cười, xem ra cô nhóc đã lấy lại được tinh thần rồi.
Giờ là 11h00, con bọ đen đỏ lao vụt trên đường thẳng tới bệnh viện. Nhật Dạ và Thanh Phong đã ở đó rồi, họ đang gọt trái cây, còn Bạch Dương thì đang ngồi ăn cháo, đầu anh quấn băng trắng kín mít, vai và cánh tay trái bị gãy phải bó bột, nhưng chiều nay anh sẽ được chuyển đến bệnh viện lớn trong thành phố để điều trị, những vết bầm trên mặt vẫn sưng lên. Nhìn Bạch Dương trong bộ dạng như vậy, Lucy muốn nổi điên lên khi