XtGem Forum catalog
Truyện teen  Anh Dám Cầu Hôn Em Dám Cuới

Truyện teen Anh Dám Cầu Hôn Em Dám Cuới

Tác giả: Internet

Truyện teen Anh Dám Cầu Hôn Em Dám Cuới

ổn, cô cứ xin tôi cho ở nhà nghỉ ngơi. Bộ dạng của cô bây giờ, bản thân cô không thấy gì, nhưng sẽ ảnh hưởng đến sự tích cực của các nhân viên khác đấy!”
- Em xin lỗi giám đốc!
- Tôi cảnh cáo lần một, cô sẽ bị trừ thưởng chuyên cần tháng này! – Diệt Tuyệt Sư Thái đúng là mặt sắt vô tình.
- Em biết rồi ạ. Thế hôm nay em có cần ở lại công ty làm việc tiếp không ạ? – Phương Đường dè dặt hỏi.
Diệt Tuyệt Sư Thái lớn tiếng quát nạt: “Cô có muốn ở lại làm việc tiếp hay không tự bản thân cô hiểu rõ, còn phải hỏi tôi à? Nếu cô cảm thấy có thể điều chỉnh được trạng thái làm việc thì tiếp tục làm, nếu không thì về nhà!”
Phương Đường trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Thôi chị cho em về nhà nghỉ ạ!”
- Thế thì cô về đi! – Phương Đường đang định đi thì Diệt Tuyệt Sư Thái lại gọi cô lại – Cô gặp phải chuyện gì thế?
- Em không biết có xảy ra chuyện gì không nữa! – Phương Đường không thể hiểu nổi tình trạng của cô và Đỗ Tư Phàm hiện giờ.
- Bị đàn ông đá ư?
- Em không biết có phải không nữa?
- Cô rất yêu anh ta.
- Em có hơi thích thích. Giữa em và anh ấy không hẳn là tình yêu, em cũng không biết nữa.
Diệt Tuyệt Sư Thái có vẻ bực mình: “Thế có chuyện gì mà cô biết không hả? Sao cô suốt ngày cứ ù ù cạc cạc thế? Người ta cho cô cái gì thì cô nhận cái đó? Người ta muốn lấy của cô cái gì cô cũng buông tay cho người ta lấy. Cô sống có lập trường một chút có được không hả? Cố mà phấn đấu vì ý muốn của mình đi chứ!”
- Ý muốn của mình ư?
- Trạng thái làm việc của con người có hai dạng: một dạng là cấp trên giao cho cô cái gì, cô nỗ lực làm cáiđó; một dạng khác là cấp trên chưa bảo cô làm gì, cô đã chuẩn bị sẵn sàng trước rồi, thậm chí còn giải quyết ổn thỏa trước người khác một bước. Dạng đầu tiên sẽ trở thành một nhân viên tốt, nhưng chỉ là một nhân viên quèn mà thôi, trọng trách của công ty không thể giao cho những người này, vì họ chỉ biết “chỉ đâu đánh đó”. Dạng thứ hai có ý thức đi trước và khả năng phán đoán chính xác sự phát triển của sự việc. Phương Đường, cô là dạng đầu tiên, cô có thể trở thành một nhân viên tốt, còn về vấn đề có thể trở thành một quản lí hay không, tôi tin chắc ngay chính

bản thân cô cũng chưa từng nghĩ đến!
Phương Đường ái ngại gật đầu: “Đúng thế ạ!”
- Về phương diện tình yêu, con người cũng có hai trạng thái: Một trạng thái là coi tình yêu là tất cả, tình yêu đến, anh ta sẽ nắm bắt nó, hân hoan vui mừng; tình yêu đi, ngoài việc ngồi một chỗ khóc lóc nuối tiếc, anh ta chẳng biết làm gì, cảm thấy ngày tàn của thế giới đã đến, nào thì công việc hay tiền bạc hay lý tưởng sống, tất cả đều không còn quan trọng. Một trạng thái khác là khi tình yêu đến, anh ta trân trọng nó, hơn nữa dùng trí tuệ của mình để bảo vệ nó, không cho nó mất đi; cho dù một ngày nào đó tình yêu vẫn ra đi, cuộc sống của anh ta vẫn rất trình tự, tình yêu chỉ là một bộ phận chứ không phải là toàn bộ cuộc sống của anh ta. Phương Đường, cô là dạng đầu tiên, mẫu người này mặc dù rất lương thiện nhưng cũng rất ngốc nghếch!
- Em xin lỗi! – Giọng của Phương Đường trở nên nghèn nghẹn.
- Cô có lỗi với chính bản thân mình chứ không phải với tôi, nên không cần xin lỗi tôi làm gì. Cô về nhà và suy ngẫm đi, kể từ nay về sau, rốt cuộc cô muốn trở thành loại người nào. Phương Đường, đời người rất dài, chỉ vì chút chuyện vụn vặt với đàn ông mà khiến cho mình mất phương hướng là vô cùng không đáng. Con người, quan trọng nhất là không được đánh mất bản thân, nếu ngay cả bản thân cũng đánh mất, cô còn cái gì để mà đem ra yêu người khác?
Phương Đường ủ rũ trở về nhà, ngâm mình ở trong bồn tắm, cố gắng tưởng tượng ra mình là một con cá nhưng chẳng bao lâu sau, vì nghẹt thở nên phải trồi lên khỏi mặt nước, miệng há hốc ra để hít thở. Khoảnh khắc nhớ đến không khí, cô bỗng thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn: sự yêu chiều của đàn ông rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là đàn bà phải biết tự biết yêu thương bản thân. Nếu một người phụ nữ ngay cả bản thân mình cũng không biết trân trọng, ai có thể yêu thương cô ta đây? Kể từ nay về sau, cô phải yêu thương bản thân mình mới được.
Cho dù đàn ông trên cả thế giới này đều không yêu cô, ít nhất bản thân mình vẫn yêu thương chính mình.
Ngày hôm sau, Phương Đường phấn chấn đi làm, xử lý không sai sót một chút nào mọi công việc của mình. Cô hay tin một đoàn ca kịch nổi tiếng đến thành phố mình biểu diễn, thế nên đã bớt chút thời gian lên mạng đặt vé, hết giờ làm, cô kéo Yên Lạc cùng đi xem, kết quả hai người gần như ngủ gật ở trong rạp hát, khó khăn lắm mới cố được đến khi buổi biểu diễn kết thúc.
Yên Lạc luôn mồm ca thán: “Xem một buổi ca kịch mà mệt hơn cả em chơi nhạc một tối. Chị nghe có hiểu họ đang ca hát cái gì không? Chị hiểu được tiếng Italia thật à?”
- Bởi vì chị không hiểu nên mới gọi em đi cùng. Dù gì em cũng là DJ, cũng coi như là người trong giới âm nhạc còn gì.
- Dạ thưa chị, tiểu nữ tài hèn sức mọn, chỉ hiểu được loại nhạc thịnh hành tầm thường thôi, không hiểu được thứ nhạc cao quý bằng tiếng Italia đấy đâu ạ. Nói trắng ra, em chính là một người phàm, chị bảo em giả làm “thượng lưu”, em chịu. Haizzz, nếu không phải bỏ dở giữa chừng là một hành vi bất lịch sự, người ta sẽ vì thế mà cười nhạo mình thì em đã đi về từ lâu rồi!
- Chị đang xót tiền của chị đây, năm trăm tệ một vé đấy, thế là toi mất một ngàn tệ rồi! – Phương Đường ôm ngực thở hắt ra.
- Hôm nay rốt cuộc chị bị làm sao mà tiêu hoang thế hả? Đây đâu phải tính cách của chị?
- Chị đang học cách hưởng thụ cuộc sống, yêu chiều bản thân! – Phương Đường đáp.
Yên Lạc nghe rồi cười phá lên: “Hưởng thụ cuộc sống có nghĩa là làm những việc mà mình thích chứ không phải là hành hạ bản thân. Em thật oan uổng, phải ngồi chịu đựng đau khổ suốt hai tiếng đồng hồ với chị!”
- Chị cứ tưởng là chị sẽ thích cơ. Hóa ra chi nhiều tiền chưa chắc đã là hưởng thụ. Càng nghĩ chị càng thấy xót tiền rồi! – Phương Đường vốn tưởng cứ tiêu tiền là tìm được niềm vui, nào ngờ giờ lại thấy chán hơn.
Hai người đi ngang qua một cửa hàng, bên trong có bày một loại sô cô la mới được đưa ra thị trường, hộp bên ngoài có màu đen, những miếng sô cô la hình vuông được bọc trong giấy thiếc màu vàng phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn, trên tấm bảng giới thiệu sản phẩm bên cạnh có viết: 55% thành phần là cacao nguyên chất.
Đỗ Tư Phàm từng nói loại sô cô la đen này mới thực sự là ngon.
Nhân viên bán hàng đến gần và nói: “Loại sô cô la này là sản phẩm mới ra của chúng tôi, bán rất chạy. Nghe nói ăn loại sô cô la này có thể khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Vài ngày nữa là đến Valentine rồi, mua về tặng cho người yêu đi chị!”
Phương Đường ngơ ngác: “Giờ đang là mùa hè, Valentine gì chứ?”
Nhân viên bán hàng cười tươi giải thích: “Ngày lễ Thất Tịch, ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau là lễ tình nhân truyền thống của Trung Quốc mà chị!”
Yên Lạc thở dài: “Bây giờ lắm ngày lễ tình nhân thật đấy, nào thì ngày lễ tình nhân của phương Tây, nào thì ngày lễ tình nhân truyền thống của Trung Quốc”, cô ngoảnh đầu sang nhìn Phương Đường đang ngơ ngẩn trước quầy bán sô cô la, hào phóng nói: “Để cám ơn chị đã mời em đi xem một buổi nhạc kịch chán hết chỗ chê, em sẽ tặng chị một hộp sô cô la mang lại hạnh phúc coi như quà đáp lễ nhé!”
Phương Đường định thần lại, một mực kéo Yên Lạc rời khỏi cửa hàng đó.
- Sao thế? Rõ ràng chị rất muốn ăn mà! – Yên Lạc ngơ ngác.
- Nếu đã là sô cô là có thể mang lại hạnh phúc cho người ăn, đương nhiên không thể là do em tặng chị được.
Một lát sau, Yên Lạc đến vũ trường làm việc, Phương Đường một mình dạo phố, lặng lẽ quay trở lại cửa hàng đó, mua một hộp sô cô la mang về nhà.
Cô nằm trên ghế sô pha, bóc lớp giấythiếc ra, đ̏t cả miếng sô cô la vuông vức lên đầu lưỡi cho nó từ từ tan ra, một vị đắng lan tỏa trong miệng, vị rất thật, khiến cho người ta cảm thấy thích thú vô cùng. Cứ như vậy, cô đã ăn hết sạch cả hộp sô cô la từ lúc nào không hay.
Sắp đến lễ Thất tịch rồi, Ngưu Lang và Chức Nữ ở trên trời sắp gặp lại được nhau rồi, Đỗ Tư Phàm, anh có vể nhà không?
Phương Đường đưa ra một thời hạn ở trong lòng, nếu đến ngày lễ Thất Tịch mà cô và Đỗ Tư Phàm vẫn cứ chiến tranh lạnh với nhau như thế này, cô sẽ chuyển ra khỏi nhà.
Cô không thể chịu đựng được cảm giác cô đơn này nữa.
Ở một mình cảm thấy cô đơn là điều đương nhiên. Nhưng đằng này rõ ràng là có hai người, thế mà vẫn cảm thấy cô đơn, sự cô đơn đó mới thực sự đáng sợ. Cô không muốn một ngày nào đó mình sẽ bị đuổi ra khỏi căn nhà này, cho dù có phải rời đi, cô cũng không muốn mình là người mở miệng trước, lần này cô phải ra đi trong thể diện.
Nghĩ đến đây, Phương Đường liền xắn tay áo, buộc cao tóc lên, bắt đầu dọn dẹp căn nhà. Có thể đây là lần cuối cùng cô dọn dẹp căn nhà này, dù gì cô cũng ở đây một thời gian rồi, cũng có tình cảm nhất định đối với tất cả mọi thứ ở đây, cô sẽ lau chùi sạch sẽ mọi thứ ở đây một lần, coi như để cám ơn chúng đã ở bên cô suốt thời gian tươi đẹp vừa qua.
Cô tìm thấy một tấm bưu thiếp ở dưới tủ đầu giường, trên đó còn có bút tích của Đỗ Tư Phàm: “Chó hoang, ngày mai là sinh nhật hai chín tuổi của anh, tính theo tuổi mụ anh đã là đàn ông ba mươi tuổi rồi. Người xưa có câu ‘tam thập nhi lập’, anh rất vui mừng vì mình đã lập gia đình ở cái tuổi này. Những ngày qua, có em làm bạn, anh cảm thấy cuộc sống rất bình yên. Đừng

đẩy anh cho người phụ nữ khác, bởi vì trong lòng anh, em đã là người phụ nữ sẽ đồng hành trọn đời với anh. Em thì sao, em có sẵn sàng coi anh là người đàn ông sẽ đồng hành với em suốt phần đời còn lại không? Nếu em đồng ý, ngày mai chúng ta sẽ cùng đón sinh nhật nhé! Thiên sứ một lòng một dạ với con chó hoang của mình.”
Tấm thiệp này chắc là Đỗ Tư Phàm đã viết cho Phương Đường, nhưng sao lại rơi ở một góc không ai hay biết? Phương Đường nhìn vào ngày tháng, là trước hôm cô đi gặp Chu Lệ Văn một ngày, điều đó có nghĩa là ngày cô và Chu Lệ Văn cùng đi ăn ở nhà hàng Pháp chính là sinh nhật của Đỗ Tư Phàm. Trời đất ơi, cô đã làm gì thế này? Thiên sứ của cô đang chờ đợi cô cùng chúc mừng sinh nhật, đồng thời nhân dịp này để chuyển sang một trang mới trong cuộc sống của hai người, thế mà cô lại mặc chiếc váy anh tặng, nhờ anh trang điểm hộ để đi gặp tình cũ.
©STE.NT
Chẳng trách mà kể từ hôm đó thái độ của Đỗ Tư Phàm cứ là lạ, chẳng nóng chẳng lạnh với cô. Chắc chắn anh đã nghĩ cô từ chối lời đề nghị của anh.
Chính cô đã phá hỏng ngày sinh nhật của anh. Cũng chính cô đã phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp của hai người trước đó.
Phương Đường nắm chặt tấm bưu thiếp trong tay, trong lòng hối hận không kể xiết. Ngày hôm đấy, chính cô đã hùng hồn nói với Chu Lệ Văn rằng hãy trân trọng hạnh phúc anh ta đang có, nào ngờ chính bản thân cô đã đánh rơi hạnh phúc trong tay mình. Cô đau khổ và căm hận những gì mình đã làm, không nên vì sự không cam tâm trong lòng mà đến gặp Chu Lệ Văn, tham lam một vài lời tán dương của ngưi tình cũ. Ít nhất ngày hôm đó, trước khi đi gặp Chu Lệ Văn, cô cũng nên hỏi ý kiến của Đỗ Tư Phàm trước mới phải.
Phương Đường liên tục gọi vào máy của Đỗ Tư Phàm nhưng không liên lạc được. Cô để lại lời nhắn của mình vào hòm thư thoại của anh, giải thích rằng cô đã không nhìn thấy tấm bưu thiếp anh để lại cho cô. Cô liên tục cầu trời khấn phật, mong sao mọi thứ có thể cứu vãn được.
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua… Ngày lễ Thất Tịch đã đến, Đỗ Tư Phàm, tại sao anh vẫn không trở về? Anh thật sự vì quá tổn thương mà không để ý đến con chó lang thang của anh nữa ư?
Phương Đường đến “Phòng tạo hình Cô bé Lọ Lem” một chuyến nhưng không gặp được Đỗ Tư Phàm. Ricky và Viviene lịch sự tiếp đón cô.
- Rất tiếc, anh cả không có ở đây ạ!
- Anh ấy đi đâu rồi? – Phương Đường hy vọng có thể biết Đỗ Tư Phàm hiện đang ở đâu, như thế ít nhất mỗi khi nhớ Đỗ Tư Phàm, cô cũng biết được phương hướng cụ thể chứ không phải là người ở đằng đông mà cô lại gửi nhớ nhung về đằng tây. Cô luôn tin rằng nỗi nhớ có thể gửi đi, chỉ cần bạn luôn cố gắng hướng về người mà bạn đang nhung nhớ, người ấy chắc chắn có thể cảm nhận được.
Cô đã sai, cô không muốn nỗi nhớ của mình cũng gửi sai phương hướng.
- Lần này anh cả đi mà không nói sẽ đi đâu! – Ricky nói.
Nỗi nhớ của cô cũng mất phương hướng, không thể gửi đi được.
- Thế anh ấy cũng không nói khi nào thì về à?
- Anh ấy chỉ nói sẽ cố gắng về sớm, nhưng không nói thời gian cụ thể.
- Anh có thể liên lạc với anh ấy giúp tôi không?
Viviene mỉm cười nói: “Chị Phương, chị là vợ của anh cả, chị còn không liên lạc được với anh ấy thì bọn em làm sao liên lạc được?”
- Thế chuyện công việc thì sao? Ngay cả công việc anh ấy cũng bỏ mặc à?
Ricky nói: “Anh ấy đã viết ra giấy tất cả những công việc cần xử lí cho bọn em rồi. Mấy hôm trước anh ấy có gọi điện về nhưng không nói cho bọn em biết anh ấy đang ở đâu!”
Phương Đường vô cùng thất vọng: “Nếu lần sau anh ấy có gọi điện về, phiền mọi người chuyển lời đến anh ấy, bảo anh ấy gọi điện về nhà, tôi có chuyện cần nói với anh ấy nhé!”
- Ok! – Ricky đáp.
Lúc Phương Đường chuẩn bị đi, cô đột nhiên phát hiện mấy miếng sô cô la đặt ở trên bàn, chính là loại sô cô là có hàm lượng ca cao chiếm 55% mà cô đã mua, Viviene đã nhìn thấy ánh mắt của Phương Đường, cô lại gần, cầm một miếng sô cô la, bóc lớp giấy thiếc ra và bỏ vào miệng: “Đây là sô cô la em mới mua, mùi vị cũng không tồi, chị có muốn thử một miếng không?”
Phương Đường lắc đầu: “Cám ơn. Tôi muốn vào gian phòng nhỏ bên trong một lát có được không?”
- Anh cả không có ở trong đó đâu! – Viviene tốt bụng nhắc nhở, hàm ý rằng yêu cầu của cô rất vô lý.
- Tôi biết, tôi chỉ muốn vào trong đó ngồi một lát, hồi tưởng lại dư âm của lần từ cô gái Lọ Lem biến thành công chúa.
Căn phòng vẫn được bài trí như trước đây,Phương Đường ngồi xuống trước gương. Trước tấm gương lớn có đặt một cốc trà rất đẹp, nước trà bên trong vẫn còn nóng, bên cạnh cốc trà còn đặt một hộp sô cô la. Hình như ban nãy còn có một người ngồi ở đây, vừa uống trà vừa ăn sô cô la.
Phương Đường nhìn quanh gian phòng nhỏ một lượt nhưng không thể tìm được nơi nào để có thể trốn được, có thể là do cô quá đa nghi. Sô cô la thật sự là của Viviene. Nhân viên bán hàng từng nói loại sô cô la này bán rất chạy, cô chẳng có lý do nào để nghi ngờ Đỗ Tư Phàm có mặt ở đây khi nhìn thấy những viên sô cô la này.
Phương Đường viết một mảnh giấy dán lên tấm gương: “Thiên sứ, anh đi rồi, chó hoang rất đau lòng, không biết cảm nhận như thế này có phải là tình yêu không?”
Ngày lễ Thất Tịch, cả văn phòng tràn ngập trong không khí ngọt ngào, không ít đồng nghiệp của Phương Đường trong giờ làm việc cũng tranh thủ gọi điện đặt bàn cho bữa tối. Thỉnh thoảng lại có nhân viên chuyển phát hoa tươi đến văn phòng gọi ai đó ra kí nhận. Những cô gái nhận được hoa ai nấy đều vui mừng, những người không nhận được hoa trông có vẻ hụt hẫng. Mặc dù nói tặng hoa và mời đi ăn trong ngày lễ tình nhân là một chuyện rất hình thức, nhưng các cô gái đều thích được hình thức như thế. Những cô gái thường ngày vẫn thích tính toán, so đo khi nhận được hoa tươi dù trong lòng thích thú lắm nhưng ngoài miêng vẫn ca thán: “Ôi trời vẽ chuyện quá, vợ chồng già cả rồi, còn bày đặt lãng mạn tốn tiền, cứ mua thức ăn về nhà nấu cơm có phải thực dụng hơn không!”
Người nhận được bó hoa to nhất trong bộ phận quảng cáo chính là Diệt Tuyệt Sư Thái. Người ở công ty chuyển phát đã cử hai nhân viên nam to khỏe khiêng bó hoa khổng lồ vào trong phòng làm việc của giám đốc. Lúc Diệt Tuyệt Sư Thái kí nhận, trên mặt hiện lên vẻ rạng rỡ hiếm có, luôn miệng nói với nhân viên đưa hoa: “Vất vả cho các anh quá!”, thậm chí còn cho họ tiền hoa hồng.
Các nữ đồng nghiệp đều tỏ ra ngưỡng mộ.
- Oa, giám đốc hạnh phúc quá!
- Haizzz, chắc cả đời này mình cũng chẳng bao giờ nhận được bó hoa to đến thế!
- Người đàn ông đó lãng mạn quá!
- Chắc chắn là rất giàu có, sự lãng mạn kiểu này cần phải có nền móng kinh tế vững chắc làm hậu thuẫn!
Những đồng nghiệp nam thường ngày vẫn bóng gió mỉa mai Diệt Tuyệt Sư Thái nói:
- Ai mà biết được có phải người khác tặng hay không, hay là chính sếp bỏ tiền ra cũng nên!
- Đúng đấy, ai lại đi thích một người đàn bà như thế chứ?

Phương Đường vốn đã khó chịu trong lòng, nghe thấy hai người đàn ông đó càng nói càng quá quắt, cô thực sự không nhịn được nữa liền đập bàn đứng dậy: “Các anh cảm thấy như thế là hay ho lắm sao? Nếu anh thấy không vừa mắt, không thích chị ấy, có giỏi thì đừng làm cấp dưới của chị ấy nữa, có giỏi thì cố mà leo lên đứng trên đầu chị ấy đi. Đàn

ông mà đi ngồi lê đôi mách, nói xấu sau lưng người khác, các anh không thấy khó chịu, nhưng tôi thì có đấy!”
Hai gã đồng nghiệp kia cũng chẳng phải tay vừa.
- Bọn tôi nói cô ta thì liên quan quái gì đến cô? Cô ở đó mà la lối cái gì? Muốn tự biến thành con chó của cô ta à?
- Tôi thấy chắc cô không được ai tặng hoa nên mới muốn ra mặt cho sếp chứ gì, để sếp chia bớt cho vài ba bông cho đỡ mất mặt không? Không cần phiền phức thế đâu, anh đây tốt bụng, chỉ cần cô em hôn anh một cái, anh sẽ mua một bông tặng cô em!
Phương Đường rất bực mình: “Các anh ăn nói cho tử tế, cẩn thận kẻo bị báo ứng đấy!”
- Anh đây không bao giờ tin vào ông trời, càng không tin vào báo ứng!
Cãi nhau vốn dĩ không phải là thế mạnh của Phương Đường, chỉ vài câu qua lại cô đã bại trận, bị hai gã đàn ông thất đức kia nói cho tức trào nước mắt. Cô cắn chặt môi, không để nước mắt rơi ra. Cuối cùng đám đồng nghiệp nữ liền chạy đến khuyên giải, kéo mấy người ra.
Diệt Tuyệt Sư Thái đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, văn phòng vốn đang náo nhiệt bỗng im phăng phắc. Diệt Tuyệt Sư Thái nói với mọi người một cách vô cùng công thức: “Rất cám ơn mọi người đã quan tâm đến đời sống riêng tư của tôi. Nhưng tôi hy vọng mọi người đừng vì sự tò mò của bản thân mà gây ảnh hưởng đến sự đoàn kết của cả một tập thể!”, nói xong câu đó, Diệt Tuyệt Sư Thái nhìn từng người một bằng ánh mắt sắc như dao, chẳng có ai dám lên tiếng. Hai gã đàn ông ban nãy còn to mồm giờ cũng ngoan ngoãn cúi đầu, miệng câm như hến.
Diệt Tuyệt Sư Thái nói tiếp: “Trên đời chẳng có sếp nào ngu ngốc đâu. Năng lực của cấp dưới như thế nào, nhân phẩm ra sao, thân là cấp trên, cho dù không chỉ tận mặt nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ. Anh có thể ngồi trên ghế của mình đó là vì cấp trên coi trọng nhân phẩm hoặc năng lực của anh. Nhưng nói qua cũng phải nói lại, theo tiêu chuẩn đánh giá cấp dưới, nhân phẩm quan trọng hơn năng lực. Vì vậy những người có tài nhưng thích phô trương thường chết sớm hơn những người tầm thường nhưng chịu khó, cần cù. Cơ hội mà tôi cho tất cả mọi người là như nhau, có nắm bắt được cơ hội hay không phải xem các anh chị làm như thế nào. Nếu cảm thấy không cần đến cơ hội này, nghĩ rằng bản thân có thể tìm được chỗ khác tốt hơn, vậy tôi cũng không giữ!”
Vẫn là một sự im lặng.
- Mọi người rõ ý tôi rồi chứ?
- Dạ rõ ạ! – Tiếng trả lời nhỏ như tiếng muỗi kêu.
- Rõ rồi thì quay lại vị trí làm việc đi, giải quyết cho xong công việc trong tay. Hôm nay là ngày lễ tình nhân, rất nhiều người đã có kế hoạch vào tối nay, đừng vì sai sót của mình mà làm ảnh hưởng đến công việc của cả phòng!
- Vâng ạ!
Đám đông lập tức giải tán, ai nấy đều vùi đầu vào làm việc. Hai gã đàn ông ban nãy mặt trắng bệch, len lén lau mồ hôi trán. Ý của Diệt Tuyệt Sư Thái đã rất rõ ràng, cô biết hết những hành vi của hai người này ở đằng sau lưng cô, cũng bóng gió chỉ ra rằng nhân phẩm của họ không tốt, nếu cứ tiếp tục coi trời bằng vung như vậy, cho dù năng lực làm việc của họ có tốt đến đâu cũng có một ngày phải cuốn gói khỏi công ty.
Hết giờ làm việc, Phương Đường qua cửa hàng đó mua mấy hộp sô cô la về. Về đến nhà, cô ngồi ở ngoài ban công ngẩng đầu đón ánh hàng hôn và chờ đợi Đỗ Tư Phàm về nhà. Cô nhớ đến mẹ của Đỗ Tư Phàm, người phụ nữ có khí chất cao sang trong bức tranh đó đã không ítlần ngồi dưới ánh hoàng hôn chờ đợi chồng trở về giống như cô lúc này.
Những vầng mây đỏ rực nhuộm hồng nên trời phía tây, thỉnh thoảng lại có một đàn chim bay ngang qua bầu trời rồi biến mất vào hư không. Chim thường nhớ đến bầu trời, nhưng không biết bầu trời có nhớ đến chim không? Đối với bầu trời mà nói, những chú chim quá bé nhỏ. Những chú chim thường lao lên bầu trời, dang rộng đôi cánh muốn ôm lấy bầu trời nhưng lại không dám ảo tưởng sở hữu bầu trời.
Đối với thiên sứ mà nói, chó hoang vô cùng bé nhỏ, thấp hèn. Chó hoang biết ơn thiên sứ vì đã giữ nó lại, nhưng không bao giờ dám nghĩ sẽ có một ngày thiên sứ sẽ đem lòng yêu nó. Tình yêu của thiên sứ như thế nào? Liệu có mong manh, chạm vào là vỡ tan và rồi chẳng thể nào hàn gắn lại như thủy tinh? Cô không biết nữa. Tình yêu của thiên sứ đã từng đến, không biết liệu có thể trở lại?
Hôm nay là ngày cuối cùng trong thời hạn, thiên sứ, nếu anh thật sự không muốn quay lại, thì cô sẽ ra đi!
Đã qua mười hai giờ đêm, vẫn không thấy tin tức gì của Đỗ Tư Phàm, điện thoại vẫn không thể liên lạc được, Phương Đường như rơi xuống vực thẳm.
Cô thu dọn đồ đạc của mình, gọi điện cho Yên Lạc, vừa ấn được một nửa những con số, bàn tay cô chợt khựng lại. Hôm nay là ngày lễ tình nhân, thật sự không nên phá hỏng không khí ngọt ngào của người khác. Cô ngồi trên ghế sô pha, thẫn thờ chờ trời sáng. Phương Đường chợt nhìn thấy những hộp sô cô la ở trên bàn. Cô cầm lên, từ từ bóc ra, chậm rãi nhai những viên sô cô la nhỏ. Trong cái đêm mà chẳng ai mang lại hạnh phúc cho cô, cô sẽ dùng một cách khác để tự đem lại hạnh phúc cho mình.
Đột nhiên Phương Đường cảm thấy rất muốn uống rượu. Phương Đường như kẻ điên chạy khắp nhà tìm rượu. Bởi vì bình thường cô và Đỗ Tư Phàm đều không hay uống rượu nên trong nhà rất ít đồ uống có cồn. Cuối cùng, cô cũng tìm được nửa chai rượu trắng dùng để ướp đồ ăn ở trong bếp. Cô liền vặn nắp chai rượu, ngửa cổ tu ừng ực. Một vị cay và đắng lan tỏa khắp ngũ quan.
Cô cầm chai rượu trắng, ngồi ở trên nền nhà phòng khách, vừa ăn sô cô là vừa uống rượu. Cảm giác lâng lâng lan tỏa khắp người, cô nhìn lên màn hình ti vi, khẽ cười: “Phương Đường, đừng khóc, mày là một cô gái kiên cường mà!”, thế nhưng nước mắt cứ trào ra, từng giọt, từng giọt đầy chua xót, mỗi lúc một nhiều hơn. Cô không thể dùng những ngón tay để lau sạch nước mắt được nữa, cuối cùng cô lại nói với mình: “Phương Đường, khóc đi, mày vẫn có thể là một cô gái kiên cường!”, nói rồi cô liền vòng tay ôm đầu gối, gục mặt giữa hai đầu gối và khóc nức nở…
Lúc tỉnh lại, Phương Đường cảm thấy đầu đau như búa bổ, chất cồn còn sót lại trong cơ thể khiến cho dạ dày của cô rất khó chịu. Cô lật đật ngồi dậy tìm kiếm hành lý của mình, cô vẫn nhớ lời hẹn của mình, hôm nay là ngày cô phải ra đi
Trong bếp có một cái bóng rất quen thuộc, đeo tạp dề, đang làm bữa sáng. Phương Đường không dám tin vào mắt mình, cứ đứng ngây ra đó không dám nói gì, chỉ sợ vừa mở miệng ra là cái bóng ấy sẽ bị gió cuốn đi như một giấc mộng.
Bánh mì nướng có hình mặt cười bằng mứt việt quất được bê lên, sữa bò nóng cũng được bê lên, mùi cà phê nồng nàn xông vào mũi, đánh thức từng dây thần kinh khứu giác của Phương Đường.
- Dậy rồi à? Mau đi đánh răng rửa mặt đi! Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi! – Đỗ Tư Phàm nói với cô như không có chuyện gì xảy ra, giống như anh chưa từng rời khỏi đây vậy.
- Tại sao anh lại về? – Phương Đường hỏi.
- Thiên sứ cuối cùng đã nghe thấy tiếng gọi của chó hoang nên quay về! – Đỗ Tư Phàm đứng ở trên bàn, lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy, là mảnh giấy mà Phương Đường đã để lại ở phòng làm việc của anh, sau đó nhìn cô bằng đôi mắt biết cười: “Dán giấy ở trên gương rất dễ bị rơi xuống, em đã phạm sai lầm y chang sai lầm của anh! Nếu không phải được phát hiện sớm hơn, chắc anh không

thể kịp thời nhìn thấy mảnh giấy này!”
Sống mũi Phương Đường chợt thấy cay cay, cô đi đến trước mặt, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Em tưởng là anh… tưởng là anh…”
Đỗ Tư Phàm khẽ áp má lên trán cô: “Anh cũng tưởng rằng anh có thể từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ từ bỏ em!”
- Tại sao hôm nay anh mới về? – Cô đã tự nhủ với chính mình rằng hôm nay cô sẽ ra đi.
- Thiên sứ cũng có tâm trạng mà! – Rõ ràng Đỗ Tư Phàm hiểu cô muốn nói gì – Anh đã nhìn thấy hành lý của em rồi. Sao? Chó hoang định bỏ nhà ra đi à?
- Là anh không cần em trước đấy chứ!
- Sao em có thể lẳng lặng bỏ đi như thế? Anh thu nhận em bao lâu nay, em có đi cũng phải chào từ biệt anh chứ!
Phương Đường ấm ức nói: “Thì bây giờ em từ biệt anh đây!”
- Thỉnh cầu bị phản hồi! – Đỗ Tư Phàm trêu chọc.
- Anh khiến em đau lòng ngần ấy ngày! – Phương Đường nhân cơ hội kể lể.
- Nhìn bãi chiến trường mà em để lại tối qua là biết, ngay cả rượu để nấu ăn em cũng uống, chẳng biết kén chọn gì hết! Còn nữa, ăn nhiều sô cô la thế sẽ phát phì đấy!
- Anh không nuông chiều em nữa, em phải tự chiều bản thân mình thôi! – Phương Đường nũng nịu ngẩng đầu, bĩu dài môi.
Đỗ Tư Phàm phì cười: “Đây nào có giống như đang nuô chiều bản thân? Rõ ràng là đang đày đọa bản thân thì có!”
Phương Đường đánh nhẹ vào vai anh: “Đồ thiên sứ xấu xa!”
- Đừng giận anh nữa, là anh bị tổn thương trước mà! Hôm đó anh thấy em đi gặp Chu Lệ Văn, anh cũng bị tổn thương lòng tự trọng lắm chứ!
- Em xin lỗi! – Phương Đường cảm thấy áy náy.
- Đều đã là quá khứ rồi, phải không nào?
- Đúng thế, đã qua hết rồi! Ngày lễ tình nhân cũng qua luôn rồi! – Phương Đường có chút nuối tiếc.
Không ngờ Đỗ Tư Phàm nói: “Anh cố ý không đón ngày lễ tình nhân với em đấy!”
- Tại sao?
- Ngưu Lang, Chức Nữ một năm được gặp mặt nhau có một lần. Anh không muốn giữa anh và em cũng có kết cục như vậy: mỗi năm chỉ có thể gặp nhau có một lần. Chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi, không đúng sao?
Phương Đường vô cùng xúc động, gật đầu rất mạnh, ánh mắt lấp lánh. Đỗ Tư Phàm cúi đầu định hôn cô nhưng cô né đầu một bên, khiến anh nhíu mày, cô vội vàng giải thích: “Em còn chưa đánh răng!”
Hôn một người miệng “nặng mùi” chẳng phải là một ấn tượng đẹp đẽ gì,Đỗ Tư Phàm đành phải thả cô ra: “Anh ăn sáng trước đây!”
Bữa sáng này đúng là một bữa sáng hạnh phúc, mặc dù thực đơn chẳng khác gì trước đây, nhưng tâm trạng thì khác hẳn, điều đó khiến cho thức ăn bình thường cũng trở nên ngon miệng lạ thường.
Phương Đường vừa gặm bánh mì nướng vừa lén nhìn Đỗ Tư Phàm ăn sáng, ánh mắt dừng lại trên đôi môi anh trong vô thức. Vì sợ bị đối phương phát hiện nên cô phải dùng động tác uống sữa để che giấu sự mất tự nhiên của mình.
- Rốt cuộc em định nhìn anh say đắm như thế bao nhiêu lần hả? – Hóa ra Đỗ Tư Phàm đã phát hiện từ lâu.
Phương Đường đỏ bừng mặt: “Đâu có!”
- Muốn hôn anh thì qua đây ngay đi!
- Em đâu có nghĩ như vậy! – Phương Đường vội vàng cúi mặt gặm bánh mì, không dám nhìn anh nữa.
Đỗ Tư Phàm cố ý trêu chọc cô: “Vậy em có thể nói cho anh biết ban nãy lúc em cứ nhìn chằm chằm vào môi anh là em đang nghĩ gì không?”
- Em đang nghĩ… à… à đúng rồi, em đang nghĩ xem rốt cuộc mấy hôm nay anh đã đi đâu?
- Anh ở ngay trong thành phố này, chẳng đi đâu cả.
- Ngày nào anh cũng đi làm, đúng không?
Đỗ Tư Phàm chỉ cười mỉm, vừa ăn vừa nhìn cô mà không chịu tr lời.
- Ở chỗ làm của anh, hộp sô cô la ấy là của anh mua, đúng không?
Đỗ Tư Phàm vẫn chỉ mỉm cười mà không đáp.
- Hôm đó anh thực sự ở trong gian phòng làm việc đó đúng không? Cái cốc đấy cũng là của anh đúng không?
Nụ cười trên môi Đỗ Tư Phàm sâu thêm.
- Hôm đó anh trốn đi đâu? Tại sao em không nhìn thấy?
Đỗ Tư Phàm vẫn chỉ cười.
- Anh đừng có cười nữa, mau nói đi!
Cuối cùng Đỗ Tư Phàm cũng chịu mở miệng: “Khi một người không muốn trả lời câu hỏi của người khác hoặc là khi anh ta muốn tỏ ra trầm ngâm, cách tốt nhất chính là mỉm cười và không nói
2hi.us