XtGem Forum catalog
Truyện Ngắn - Tình Trai Bao

Truyện Ngắn - Tình Trai Bao

Tác giả: Sưu Tầm

Truyện Ngắn - Tình Trai Bao

- Hôm nay em có vẻ đặc biệt lơ đãng.

Đôi môi trượt dần từ mái tóc xuống bờ xương quai xanh tinh tế mang theo cảm giác ướt át, khiến Nhật có chút bực bội mà gạt ra.

***

- Không liên quan đến anh.

- Sao lại không? - Âm thanh trầm thấp thổi nhẹ vào tai cậu mang theo mùi vị của ghen tuông và đe dọa. Bàn tay lạnh lẽo tóm lấy chiếc cằm mảnh, buộc Nhật phải quay đầu đối diện với đôi con ngươi đen kịt - Em là của anh!

- Anh đang nhầm lẫn điều gì vậy? Trong thoả thuận, tôi đâu nhớ đã bán đứt mình cho anh?

Nhật giằng ra, vốn định xuống giường mặc quần áo, lại bị kẻ kia thô bạo kéo mạnh:

- Nên nhớ, cho dù có là thể xác, anh cũng sẽ kiên quyết giữ lấy cho bằng được!



***

Quán cà phê vang lên những giai điệu buồn bã của bản "Come back to me":

"The rain falls on my windows

And the coldness runs through my soul,

And the rain falls, oh the rain falls,

I don't want to be alone...."

Nhật khuấy đều tách cappuchino đã nguội ngắt, đôi mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Ngoài đường, trời vẫn mưa- thứ ẩm ướt và lạ lùng, mang theo tư vị khó diễn đạt của một nỗi trống vắng hiu hắt.

- Em đợi lâu chưa?

Nghe thấy giọng nói quen thuộc sau hơn ba năm xa cách, rốt cuộc làm Nhật run nhè nhẹ, lắc đầu. George...

- Lâu không gặp, em vẫn khỏe chứ?

- Chưa chết được - Cậu cười, đôi bàn tay giấu dưới gầm bàn vặn vẹo đan vào nhau. Gương mặt ấy, y hệt như lần cuối gặp anh. Mạnh mẽ và rực rỡ, chói sáng đến mức khiến cho người ta ngại ngần khi phải đối diện. George cười theo đưa tay nhéo nhéo mũi cậu.

- Muốn tìm em khó thật đấy. Cũng may người hàng xóm lúc anh đến có bảo hôm nọ em ghé qua lấy đồ, rồi để lại số điện thoại, không thật chẳng biết làm sao.

- Anh về Hà Nội lần này làm gì vậy?

- Đương nhiên là gặp em - Anh nghiêm túc nói, mắt nhìn thẳng vào cậu.

Nhật hơi nhếch khóe miệng.

- Đùa sao?

- Hì hì, thật ra là anh được nhận làm giáo viên Tiếng Anh cho 1 trường quốc tế, sẵn về tìm em luôn - Anh vui vẻ - Anh rất nhớ em.

George trong kí ức của cậu và George hiện tại không khác nhau là mấy. Luôn khiến cậu có cảm giác bản thân dơ bẩn, như 1 con chiên tội lỗi trước Đức Chúa Trời. Bất quá, Nhật đã không còn là đứa bé ngây thơ ngu ngốc vọng tưởng về sự cứu rỗi nữa rồi....



Hiện thực vốn vẫn tàn nhẫn đến mức dù cố trốn chạy, cuối cùng vẫn bị phơi bày ra mà thôi.

- ... Em cũng nhớ anh.

Bàn tay trìu mến vuốt ve đôi má cậu ấm áp và dịu dàng đến mức khiến cho bản thân thật muốn khóc to lên. Rất khác, so với sự lạnh lẽo cường bạo của hắn.

Có tiếng leng keng từ cửa ra vào. Bất giác Nhật ngẩng lên, thoáng vài giây sững sờ. Hắn, trong chiếc sơ mi đen xắn tay quen thuộc làm nổi bật làn da mịn trắng như sứ, thân mật cùng một cô gái xinh đẹp bước vào. Đôi mắt sắc bén lướt qua gương mặt Nhật cùng George, không chút xúc cảm như 2 kẻ xa lạ, lạnh lùng bước lên tầng. George nhìn theo ánh mắt Nhật, cười hỏi :

- Bạn em à? Trông như người mẫu.

Cậu khe khẽ lắc đầu.

- Em không quen.

Sau khi tiễn George về khách sạn, Nhật quyết định đi dạo một chút, cũng coi như để tận hưởng bầu không khí không tệ hôm nay đi. Hà Nội sau cơn mưa, luôn mang đến thứ khoái cảm kì lạ.

Dừng chân tại công viên, cậu chọn một chiếc ghế đá sạch sẽ nhất ở đó mà giở điện thoại ra. Tin nhắn đến từ Nguyên, vỏn vẹn vài chữ: "Bh, đến nhà tôi"
Hắn vẫn là kẻ kiệm lời đến phát sợ. Cũng phải, đối với một thằng trai bao, không có gì để nói nhiều.

Hít một hơi lạnh, cậu bật cười chua chát. Vốn là kẻ, đáng lẽ nên bị bóp chết ngay từ khi sinh ra rồi. Mẹ Nhật, vì cưỡng hiếp mà sinh ra cậu. Năm 4 tuổi, bà ta sống chung với một gã bê tha nghiện rượu, rồi để mặc con trai mình bị chính "chồng hờ" cường bạo. Đó là lần đầu tiên, cậu cảm thấy sợ hãi, cũng như dơ bẩn đến thế.

Mẹ ơi, mẹ không cứu con sao? Đau ... Rất đau... Mẹ không yêu con sao?

Sau đó, Nhật bị bán vào nhà thổ, loại "mại dâm cao cấp" dành cho mấy gã già bệnh hoạn kiếm lạc thú và khoái cảm trên thân xác lũ trẻ con. Giá mà là lũ đàn bà, chỉ việc lột quần áo, nằm trên giường dạng chân ra, cũng có thể coi một danh phận "tình nhân". Còn trai bao, thậm chí không bằng loài súc vật. Chỉ là một "thú cưng" được nuôi dưỡng làm nô lệ tình dục mà thôi.

Chúa ư? Cậu không tin Chúa. Chúa ở đâu khi cậu bị cưỡng hiếp? Chúa ở đâu khi cậu bị lũ súc vật kia hành hạ?

Trong những giây phút tăm tối đó, George trở thành nguồn sáng duy nhất để cậu tiếp tục bước tới. Chúa ở rất xa. Còn anh gần hơn, và cũng chân thực hơn.



Cậu gặp George lần đầu tiên là trong công viên, khi vừa xong một "khách hàng", và đang trên đường trở về phòng trọ. Anh, giữa đám con nít, rực sáng như thiên thần. Sáng đến mức cậu không dám đối diện.

Bản thân, vốn là kẻ dơ bẩn. Dù chỉ một chút, cũng mong sẽ được thanh tẩy, sẽ được cứu rỗi trong đống bùn nhớp nhơ của hiện thực khốc liệt. Lần đầu tiên, Nhật cảm nhận được khát khao muốn làm bạn với người này.

- Xin chào.

Bắt đầu từ đó, dù có đi khách hay không, cậu vẫn giữ thói quen đến công viên trò chuyện với George. Chỉ là ảo tưởng nhất thời, nhưng cảm giác bình yên ấy, vẫn mong sẽ kéo dài thêm dù chỉ một khắc ngắn ngủi... Cơ thể bị giày xéo, nhân phẩm bị chà đạp, tư cách cũng không bằng một con chó, ít ra, cậu vẫn còn George.

***

- Nhật, em muốn xưng tội không? Dù anh không phải mục sư... - George cười ngượng ngập. Trong nắng chiều, mái tóc màu vàng ruộm của anh sáng lấp lánh như mật ong, làm trái tim cậu khẽ trật một nhịp.

- Một kẻ dơ bẩn như em, Chúa nghe thấu ư?

Anh im lặng. Cậu im lặng.

Câu hỏi đó, Nhật từng hỏi hắn. Hắn khác anh, lạnh lùng trả lời:

- Anh sẽ trở thành Chúa của em.

Nghĩ đến hắn, Nhật thở dài. Nguyên là một kẻ lạnh lùng. Trong quán bar cậu làm phục vụ, lần đầu tiên gặp Nguyên, hắn đã nói:

- Tôi sẽ trả cậu 10 triệu mỗi tháng, cậu sẽ trở thành partner của tôi chứ?

Cũng không phải là bọn con gái, đã chẳng còn gì để mất rồi.

- Thành giao.

Chỉ là sự trao đổi. Cậu cho hắn thể xác, hắn trả cậu tiền. Mỗi lần làm tình, hắn đều chậm rãi lặp đi lặp lại vào tai cậu:

- Em là của anh. Mãi mãi là của anh.

Đối với Nguyên, cậu vô phương ứng phó. Hắn lãnh khốc, cậu lạnh lùng. Tuy chỉ là "tình hờ", nhưng khi hành xử mà nói, Nguyênvẫn giữ một thái độ lịch sự nhất định, cũng chưa từng nhiếc mắng, chửi rủa cậu. Nên cảm ơn chăng? Nhật chua chát.

Hôm nay, hắn ôm người đàn bà khác, bước qua cậu vô tình.

Xốc túi một lần nữa, cậu quyết định ghé ra siêu thị mua ít đồ, coi như chuộc lỗi với Nguyên. Hắn, không hiểu vì lí do gì, rất thích đồ cậu nấu. Một kiểu dễ dãi kì lạ. Dù đôi lúc có chút cường bạo, nhưng là "khách hàng tốt", và nhiệm vụ của "trai bao", là làm khách hài lòng.



Bê túi đồ lỉnh kỉnh vừa mua từ siêu thị, cậu dùng chìa khóa được cho, mở cửa căn hộ nhà Nguyên. Quần áo, lẫn lộn cả nam lẫn nữ, vất bừa bãi từ kệ để giày vào phòng ngủ.

Khóe miệng Nhật nhếch lên. Đặt đồ xuống bàn, đi theo nơi đang phát ra thứ âm thanh ám muội, Nhật đương nhiên biết hắn muốn cho cậu nhìn thấy gì.

Một gã trai bao, có quyền ghen tuông?

Chỉ khi nghe thấy tiếng cửa khép lại lần hai, Nguyên mới buông ả đàn bà đó xuống, mặc kệ cô ta ngơ ngác trên giường mà bỏ ra ngoài hút thuốc. Túi đồ lăn lóc

trên bàn.

Hắn khẽ thở dài.

- Cả em và tôi, đều là kẻ ngốc.

***

Nhật đến phòng khách sạn nơi George ở tạm. Anh cau mày.

- Em ướt hết rồi. Chuyện gì thế?

Cậu chỉ cười nhạt, lấy khăn vò qua mái tóc rối bù nồng mùi mưa ngai ngái. Rốt cuộc lại trở thành một kẻ ngu ngốc và đáng thương.

"Nếu không muốn bị lừa thì đừng tin ai khác, bởi khi tin tưởng mà bị lừa thì sẽ rất đau."

Mụ quản lí nhà thổ đã từng vừa cười cợt vừa nói với đứa trẻ 4 tuổi là cậu khi ấy. "Mày nghĩ gì vậy? Rằng mẹ mày sẽ đưa mày đến khu vui chơi? Rằng mẹ mày sẽ không đang tâm vứt bỏ mày? Ngu ngốc. Chúng a không sống trong cổ tích cưng à. Chúng ta sống ở "hiện thực", mà chỉ có tiền là thứ duy nhất đáng tin thôi."

Khi hắn nói cậu là của hắn, cậu đã tin hắn khác với những kẻ khác. Khác với những kẻ chỉ biết dùng thân thể cậu tìm khoái lạc trong chốc lát rồi nhanh chóng vất bỏ như vất bỏ một miếng giẻ rách. Nhưng... Dơ bẩn rồi... Thậm chí, ngay cả tư cách để yêu thương ai đó cũng không có. Bề ngoài đẹp đẽ che đậy một tâm hồn thối nát đến cùng cực.

Tại sao? Người ghét con đến vậy sao, Chúa Trời?

- Chỉ lần này thôi, cho em được mượn vòng tay anh...

Mỗi khi ở bên George, cậu đều nghĩ "Nếu thật sự có thiên sứ, cũng sẽ giống như anh. Rất gần, rất xa. Đưa tay chạm vào, lại không thể nắm bắt nổi."

Nhưng bình yên ấy, dù có chết chìm trong đó cũng không sao.

Nhật cuộn mình trong lòng anh, hít hà thứ hương vị ngọt lành ấm áp tỏa ra từ da thịt "thiên sứ". Nước hoa của xạ thảo và tinh dầu cam...

Hắn hay dùng Fuel for Life For Him, nồng hương gỗ với cúc trường sinh để che đi đậm đặc mùi thuốc lá lưu cữu trên áo. Nhật có thể dùng khứu giác đặc biệt nhanh nhạy để nhận ra hắn giữa đám đông bất cứ lúc nào, và cảm thấy an tâm.

An tâm ấy, so với an tâm khi ở bên George, có chút khác biệt. Tựa như mặt trăng và mặt trời, đều toả ánh sáng, nhưng George là ấm áp, còn Nguyên là lạnh lẽo. Lạnh tới cùng cực.



Thấy Nhật cựa mình, theo bản năng, George vươn tay siết cậu chặt hơn, đem cả cơ thể làm thành một cái chăn sống bao lấy cậu che chở.

Cậu có từng yêu George? Có lẽ có, có lẽ không. Nhưng với anh, sùng bái và ngưỡng mộ, như con chiên đối với Chúa, thì đúng hơn. Nhật khao khát được cùng tắm trong ánh sáng mặt trời ấy, như một kẻ tội đồ bóng tối mong chờ gia ơn.

Hãy cứ để khoảnh khắc này, kéo dài thêm chút nữa...

Một tin nhắn được gửi đến lúc 2h sáng, khi cậu và George đang cùng ôm nhau ngủ. "Chấm dứt hợp đồng. Tôi không cần em nữa." Nhật cười, cậu đột nhiên muốn cười thật to lên. Hắn, đã không cần cậu nữa...

Khẽ khàng rút cơ thể ra khỏi vòng tay ấm áp nơi George, cậu đặt một nụ hôn lên trán anh, thì thầm.

- George, em xin lỗi.

Rồi rảo bước ra cửa, xuống lòng đường. Trời nhá nhem trong ánh đèn mờ ảo. Chọn một quán bar tồi tàn gần đó vào uống rượu, cậu muốn quên tất cả đêm nay. Không biết đã uống bao nhiêu, chỉ biết cơ thể mỏi nhừ, đầu cũng trống rỗng theo từng chai rượu mạnh. Vô thức, gật đầu đồng ý lời mời của ba gã kia. Rốt cuộc cũng chỉ là thằng trai bao.

Trong một nhà nghỉ tồi tàn, trên chiếc giường bẩn thỉu ngập ngụa mùi vị xác thịt, lần đầu tiên, Nhật khóc. Đau đớn, nhục nhã, thảm hại và kinh tởm chính bản thân, bị giày xéo như món đồ chơi SM giải quyết nhu cầu tình dục. Đó là lần đầu tiên cậu khóc.

Khi bị cưỡng hiếp, dù rất đau, nhưng chưa từng rơi 1 giọt nước mắt.

Cuộc sống trong nhà thổ, hằng ngày đem thân mình mua vui thiên hạ, cũng không.

Khi mẹ mất, không.

Vậy mà bây giờ, chỉ vì tin nhắn đó, nỗi uất ức tủi nhục đến tột độ khiến cậu không thể kìm nén mà chảy dài hai dòng nước mắt trên đôi má xinh đẹp.
Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu cảm thấy là đau. Và trống rỗng. Những tờ tiền dơ bẩn vương vãi trên tấm ga trắng mang mùi vị kinh tởm của cuộc hoan lạc. Cổ họng khô khốc.

Điện thoại mở. 3 cuộc gọi nhỡ từ George.

Cậu mỉm cười. Kiếp sau, nếu làm người, mong được gặp anh dưới một thân phận khác.

***

Điện thoại của George đổ chuông.

"Xin hỏi, anh có phải người nhà của Nguyễn Hoàng Nhật?".
2hi.us