Polly po-cket
Ngày Gió Không Còn Thổi Lá Bay

Ngày Gió Không Còn Thổi Lá Bay

Tác giả: Sưu Tầm

Ngày Gió Không Còn Thổi Lá Bay

---------------------
Tôi đỗ đại học. Đó thực sự là một niềm vui lớn. Nhưng khác với đa số những đứa bạn cùng lứa, khi mà chúng nó chia sẻ niềm vui này với rất rất nhiều người thân thì tôi chỉ có thể cùng ba tôi ăn mừng thành tích. Gia đình tôi chỉ có hai người. Và từ lâu lắm rồi tôi không còn khái niệm mình có mẹ. Vì người ấy đã bỏ tôi mà đi. Cũng không sao. Mỗi người đều có những con đường riêng muốn đi. Và có lẽ con đường mà mẹ chọn không có chỗ cho ba con chúng tôi. Có lẽ thế…
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, nhưng khi đăng ký trường dự thi thì tôi đã chọn Sài Gòn. Một phần vì tôi muốn thay đổi môi trường sống. Một phần cũng vì ba tôi năm nay sẽ chuyển vào công tác trong Nam. Thật vui khi vẫn được sống cùng ba. Nhiều đêm tự dưng tôi giật mình tỉnh giấc và khóc um lên. Tôi sợ phải sống xa ba. Mặc dù mười tám tuổi là độ tuổi không còn cho phép tôi sống theo kiểu phụ thuộc và yếu đuối như thế.
Với sự cố gắng làm việc cộng với khả năng chuyên môn tốt, ba tôi luôn được cất nhắc và nhanh chóng có được một vị trí khá ổn trong công ty. Nhờ thế mà ba đã dành dụm đủ tiền để sắm một căn nhà trong đất Sài Thành chật chội và náo nhiệt này. Căn nhà không rộng lắm nhưng đối với tôi nó rất tuyệt vời. Nhỏ nhỏ xinh xinh và có cái gì đó lạ lạ. Hôm đầu tiên dọn tới nhà mới tôi đã không ngủ được. Không phải vì sợ xa ba mà là vì tôi quá thích. Tính tôi kỳ quặc như thế đấy.
Hôm nay tôi được ba dẫn đi chơi. Ba muốn tôi làm quen với nơi ở mới. Cũng sẽ là quê hương mới của tôi. Sài Gòn đúng là luôn nhộn nhịp và tấp nập. Người và xe chạy ào trên đường như một cuộc đua đầy khốc liệt nhưng khá thú vị. Tôi thích sống một cách nhanh chóng như thế. Vì cuộc đời về cơ bản cũng không dài lắm. Nên nhanh một chút thì sẽ tốt hơn.
Bây giờ tôi đang ở trung tâm mua sắm. Ba vừa có cuộc gọi nên đã vội vàng đi gặp đối tác. Tôi sẽ phải đi về một mình. Hix. Cũng không sao. Tự khám phá mọi thứ cũng tốt. Ba dặn tôi đủ điều làm tôi hơi khó chịu. Tôi không dại khờ đến mức bị người khác dụ dỗ như trẻ lên ba đâu. Nhưng ba làm thế vì lo cho tôi. Tôi hiểu nên cũng cố gắng để làm ba yên lòng. Thế đấy, đối với tôi, có ba là đủ.
Đang lăn tăn ở gian hàng bày bán xe hình, bất chợt hệ thống bảo an của trung tâm mua sắm phát ra một thông báo. Chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như tên tôi không được “xướng” lên trong thông báo đó.
“Trung tâm xin được thông báo: Hiện tại chúng tôi có nhận được một chiếc ví tiền do khách hàng nhặt được tới trình báo cho khu vực bảo vệ. Trong ví tiền có chứng minh nhân dân ghi tên Nguyễn Nhật Minh. Nếu khách hàng nào mất ví thì đề nghị tới khu vực chăm sóc khách hàng để nhận lại. Xin cám ơn”
Theo phản xạ, tôi hốt hoảng rờ mó tất cả những chiếc túi hiên có trên người mình. Túi áo, túi quần, túi xách. Và tôi giật thót khi phát hiện ra ví tiền của mình đã bay đi đâu mất. Không kịp dành một phút suy nghĩ, tôi vội vã phóng ào đi. Tính tôi là thế. Không thể chờ đợi được. Mục tiêu của tôi tất nhiên sẽ là khu vực chăm sóc khách hàng. Nguyễn Nhật Minh là tôi. Và cái ví của tôi thì không có trong người. Suy ra tôi bị mất ví.
Sau vài lần hỏi han những nhân viên của trung tâm, cuối cùng tôi cũng tìm tới được khu vực chăm sóc khách hàng. Nó thực sự xa so với nơi mà hồi nãy tôi đứng. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tôi chạy lại phía quầy làm việc nơi có mấy cô nhân viên đang đứng. Chuẩn bị cất lời hỏi về cái ví, tôi giật mình tập hai khi một cậu thanh niên mặt lạ hoắc nhận cái ví tiền từ tay cô nhân viên tóc ngắn rồi mỉm cười cảm ơn.
- Đúng rồi ạ. Đây là chứng minh nhân dân của tôi. Tôi có thể lấy nó về được chứ? Cám ơn.
Xong đâu đấy cậu ta quay lung và đi thẳng. Không hiểu sao lúc đó tôi cứ đứng tần ngần như một con ngố. Vài giây sau, tôi nhìn cô nhân viên tóc ngắn và hỏi:
- Chị ơi! Cho em hỏi. Cái ví đó có phải là cái ví có chứng minh nhân dân đề tên Nguyễn Nhật Minh không ạ?
- Dạ đúng ạ.
Câu trả lời của cô nhân viên làm tôi thẫn thờ. Thế là sao nhỉ?
Như đã chia sẻ, tính tôi vốn khá nóng vội. Bằng chứng là sau đúng hai giây im lặng để phân tích dữ liệu, tôi liền phóng ù đi tìm cậu thanh niên hồi nãy. Cái ví đó là của tôi mà. Tại sao cậu ta lại có thể lấy ngang nhiên như thế được chứ???
- Này anh kia! Đứng lại! Đứng lại!
Tôi gần như muốn ngất đi vì mệt khi đuổi kịp được cậu ta và níu tay lại. Một gương mặt lạnh lùng được nhấn them bởi cặp kính cận gọng đen quay lại nhìn tôi với vẻ đầy thắc mắc. Anh ta quá cao so với tôi thì phải? Cầm tay anh ta mà tôi cứ tưởng tượng mình đang cầm tay một gã khổng lồ trong truyện cổ tích.
- Cái…cái… phù phù… cái ví đấy…là…là…của tôi mà…
- Nói gì cơ?
- Là…là…của tôi…
- Cái gì của anh???
- Cái…ví…
- Vui nghen! Mà trông có vẻ mệt đấy! Cứ đứng yên vài phút mà thở đi. Sau đó muốn nói gì thì nói. Tôi không chạy đâu.
Một chút hơi quê quê, tôi vội vàng thả tay anh ta ra và bắt đầu lấy lại chút sinh lực. Cứ mỗi khi chạy nhanh là tôi lại như thế. Thể trạng tôi không được tốt cho lắm. Hix…
- Xong rồi. Anh gì ơi! Đây là cái ví của tôi! Tôi là Nguyễn Nhật Minh mà.
- Tên tôi là Nguyễn Nhật Minh.
- Hở??? Mà tôi không biết. Cái ví này của tôi. Sao anh lại lấy ví của tôi hả???
- Đọc số chứng minh nhân dân của anh xem.
- ABCDEFGHI.
- Uh. Rồi đọc dãy số trong chứng minh này đi. – anh ta rút chứng minh trong ví ra rồi đưa trước mặt tôi.
- BCKKFJYTI…Sao lại thế này??? – tôi ngớ người. Rõ rang chứng minh đề tên tôi mà. Ngày tháng năm sinh cũng đúng luôn. Nhưng…cái mặt thì không phải là của tôi…
- Thỏa mãn rồi nhé. Tôi đang bận lắm. Chào.
Và thế là tôi chính thức bị bỏ lại với khuôn mặt sạm đen đi vì xấu hổ và bức xúc. Đến lúc này đầu óc tôi mới trở lại bình thường khi tôi nhớ ra rằng cái ví tiền thân yêu vẫn còn nằm trong bọc quần jean ngày hôm qua mặc đi ăn tiệc với ba. Nhầm lẫn. Mọi chuyện xảy ra từ hồi nãy đến giờ chỉ có thể gói gọn trong hai từ đó. Biết đào cái hố nào mà chôn cái mặt xấu hổ này đây. Tôi cứ đứng giữa trung tâm mua sắm cào cấu tóc tai, dậm chân bất lực. Tại sao lại có sự trùng hợp như vậy chứ??? Tại sao chứ??? Mà tại sao anh ta lại gọi tôi bằng anh trong khi tôi là con gái chứ??? Tại sao??? Tại sao???
Thế đấy…Một sự tìnhcờ…Đang thể hiện vai trò nữ nhi trong gia đình với chiếc máy hút bụi hôm qua ba mới sắm, tôi khựng lại khi nghe tiếng chuông cửa. Vui. Đây là người đâu tiên bấm chuông nhà tôi từ khi tôi và ba chuyển vào đây ở. Bằng một sự hí hửng, tôi chạy tọt xuống cầu thang và nhanh chóng mở cửa.
- Đây có phải là nhà của Nguyễn Nhật Minh không ạ?
- Vâng. Cháu là Nguyễn Nhật Minh đây.
- Mời quý khách ký vào nhận bưu kiện.
- Hở??? Bưu kiện???
Dù khá ngạc nhiên nhưng tôi vẫn ký vào tờ giấy mà anh đưa quà đang cầm trên tay và nhận cái gọi là bưu phẩm. Ai lại gửi quà cho tôi thế nhỉ??? Tôi còn chưa kịp thông báo địa chỉ nhà mới cho lũ bạn ngoài Hà Nội của tôi nữa mà.
Sau khi cám ơn anh đưa quà, tôi thẫn thờ cầm hộp giấy to đùng đi vào trong. Trong lòng đầy thắc mắc và băn khoăn vì không thể xác định được ai là người đã gửi cái này cho tôi. Sao dạo này tôi hay gặp những chuyện kỳ lạ thế nhỉ?
Nhưng mọi lo lắng của tôi đã biến mất hoàn toàn khi tôi mở gói bưu kiện ra. Một chiếc xe mô hình cỡ

lớn đang hiện diễn trước mắt tôi – một tín đồ của xe mô hình. Khỏi phải nói là tôi đã sung sướng như thế nào khi được tận tay mân mê thứ mà lâu nay tôi mong chờ. Đây là mẫu xe mới nhất, nó giống chiếc xe thật đến từng chi tiết và nhìn rất tuyệt. Tất nhiên giá của nó cực khủng nên có đời nào tôi dám vòi ba mua đâu. Nhưng bây giờ thì thật sự bất ngờ và hành phúc. Ai mà tốt bụng thế chứ??? Ai lại biết tôi thích nhất thứ này để mà tặng thế chứ??? Ôi vui. Vui quá đi thôi.
Sáng sớm…
Tôi vẫn đang ngủ say sưa trong chăn êm nệm ấm, trên tay vẫn còn ôm chặt chiếc xe mô hình mà ngày hôm qua tôi được nhận. Nói thế thì chắc hẳn các bạn cũng biết là tôi thích nó nhiều như thế nào rồi chứ. Hihi…
Ring…ring…
Lại tiếng chuông cửa…
Tôi vùng dậy ngay lập tức. Không hiểu sao tôi cảm thấy mỗi khi tiếng chuông cửa cất lên là tôi sẽ nhận được một niềm vui nào đó. Tất nhiên là tôi mặc nguyên bộ đầm ngủ và chạy ào xuống. Ba chắc hẳn sẽ không tin được đứa con gái ham ngủ hơn ham chơi của ba có thể tỉnh dậy một cách nhanh chóng chỉ vì nghe tiếng chuông cửa réo rắt thôi đâu.
Cánh cửa mở ra…
- Ơ…
- Gì đây? Là con gái hả???
- Sao…sao…anh lại biết nhà tôi…
- Nhà cô bé số 68. Nhà tôi số 98. Chúng ta ở cùng khu phố.
- Gì???
- Trả lại hộp quà cho tôi. Hôm qua anh bưu tá chuyển nhầm.
- Hộp quà nào??? Hộp quà gì cơ??? – không hiểu sao tôi nổi đóa lên.
- Hộp quà hôm qua cô được nhận ấy. Trả đây.
- Cái gì hả??? Họ chuyển cho tôi mà! Sao anh cứ thích lấy đồ của tôi thế???
- Không nói nhiều. Đem lại hộp ra đây. Trên hộp có đề tên người gửi và địa chỉ gửi. Cũng chỉ vì anh bưu tá nhìn nhầm 98 thành 68 nên mới đưa nhầm thôi.
- Vô lý!!! Vô lý!!!
Haiz…
Thế đấy…
Tôi hét cho to như vậy nhưng cuối cùng vẫn phải ngậm ngùi đưa lại con xe mô hình cho anh ta. Tại sao??? Tại sao lại cho tôi niềm vui bất ngờ rồi lấy đi của tôi trong phút chốc như thế chứ??? Tại sao lại nhầm lẫn như thế chứ??? Huhu…Huhu…Con xe mô hình yêu dấu của chị ơi…
Suốt ngày hôm ấy, tôi ở lỳ trong nhà và tra tấn con gấu bông Panda cỡ bự củ mình . Căn bản vì tôi tức. Ba phần tôi tức vì tôi không còn được sở hữu chiếc xe mô hình mà tôi hằng yêu thích. Nhưng bảy phần tôi tức là thái độ và câu nói của anh ta trước khi rời khỏi nhà tôi.
- Là con gái à…Vui thiệt…
Đó là câu chào của tên mất dịch sau khi nhìn chăm chăm vào vòng 1 của tôi. Ói máu mà chết đi được. Đúng là sĩ nhục người ta mà! Mặc dù tôi tóc ngắn, mặc dù tôi không được nhấp nhô như người ta, mặc dù áo quần tôi mặc không được nữ tính cho lắm nhưng tôi vẫn là con gái. Tại sao hắn ta lại dám xúc phạm một XX chính hiệu như tôi được chứ!!! Tại sao???
Và đó là sự tình cờ thứ hai…
Tạm gác qua những nỗi bực dọc từ trên trời rơi xuống do cái tên mất dịch trùng tên trùng họ với tôi đem lại, hôm nay tôi hí hửng cùng ba tới trường Đại học để làm thủ tục nhập học. Khỏi nói là tôi đã vui đến mức nào. Thế là tôi được trở thành sinh viên. Được sống và học tập trong một môi trường sư phạm hoàn toàn mới.
Trải qua khá nhiều thủ tục chóng mặt, cuối cùng tôi cũng vào ngồi yên ổn trong lớp học của mình. Họ bảo đây là nơi tập trung của lớp Đại học của tôi. Buổi hôm nay là ra mắt giáo viên chủ nhiệm và làm quen với các thành viên trong lớp. Gì chứ tôi khoái nhất khoản này. Tôi luôn muốn mở rộng mối quan hệ và kết giao được nhiều bạn bè tốt.
Sau gần nửa tiếng thì cả phòng học kín mít người ngồi. Lớp đại học đông thật. Tôi tới sớm nhưng vẫn chọn ngồi bàn cuối. Tính tôi vô lý thế đấy. Đã lùn rồi nhưng vẫn thích ngồi ở vị trí dành cho những người cao.
Bằng khả năng bắt chuyện trời cho, chỉ cần mười lăm phút là tôi đã làm quen được khối người bạn mới. Họ đến từ nhiều tỉnh thành khác nhau. Tôi thích nhất giọng của cô bạn ngồi bên cạnh tôi. Cô ấy đến từ Huế, giọng nghe dễ thương và rất nhẹ nhàng. Tuy nhiên tôi cũng hơi bực bực một chút vì tất cả những người tôi làm quen sau một vài câu nói chuyện mới vỡ lẽ ra rằng tôi là con gái. Từ trước đến giờ tôi chưa khi nào phải đắn đo về giới tính cũng như ngoại hình của mình. Nhưng bây giờ tôi thấy mình cần phải xem lại. Tôi là con gái và tôi thích làm con gái. Sự thật chỉ có thế thôi!
- Chào các em. Rất vui mừng chào đón các em trở thành tân sinh viên của trường. Chúc các em một khóa học thật thành công và nhiều niềm vui nhé!
Đó là câu đầu tiên mà cô giáo chủ nhiệm nói với chúng tôi. Một cảm giác thật khó tả. Có cái gì đó hồi hộp và run run. Thế là tôi cùng tất cả những người ở đây đã bước sang một chặng đường mới của cuộc đời. Không còn là những đứa nhóc ham chơi ham ăn ham ngủ nữa. Đây là thời kỳ để chúng tôi tự chăm lo cho tương lai của chính mình. Uầy, tự tin lên nào Nguyễn Nhật Minh! Fighting!!!
Sau một hồi giới thiệu về trường cũng như những điều cần lưu ý khi học tập ở đây, cô giáo chủ nhiệm đã bày tỏ sự vui mừng khi nói rằng một trong những thành viên của lớp tôi là người đạt số điểm cao nhất khi thi vào trường và cô muốn mời bạn ấy lên phía trên bục giảng để các thành viên trong lớp làm quen. Mọi người bắt đầu trầm trồ bàn tán, không khí rộn ràng hẳn lên. Lớp tôi đúng là lớp vip mà! Tự hào! Chậc! Tự hào!!!
Đáng ra thì tôi cũng không quá đểtâm đến việc ai cao nhất ở đây, vì khi biết điểm thì tôi đoán chắc mình đậu 100% nên không tìm hiểu bất cứ điều gì về điểm chác của những người khác cả. Nhưng khi cô giáo gọi to ba chữ Nguyễn Nhật Minh thì tôi lạnh cả sống lưng. Gì chứ??? Tôi cao điểm nhất khi thi vào trường này à??? Có nhầm lẫn gì đây không ta???
Trong khi tôi cứ ngồi yên, hai mắt mở thao láo, nuốt nước miếng ừng ực để lấy lại bình tĩnh thì lũ bạn mới quen xung quanh tôi đồng loạt rú lên đầy kiêu hãnh. Có lẽ chúng nó không ngờ tôi lại là người cao điểm nhất ở đây. Tuy nhiên bản lĩnh tôi cũng không tệ nên chỉ cần vài chục giây ngắn ngủi là tôi đã lấy lại được chút ít tinh thần. Mặc dù cố giấu sự tự hào nhưng hai má tôi vẫn đỏ ửng. Khi coi điểm tôi biết điểm mình cũng khá cao nhưng tôi không nghĩ rằng lại cao nhất. Ôi bất ngờ thật. Tôi nhẹ nhàng bẽn lẽn đứng nhổm dậy. Trong đầu suy nghĩ sẽ phát biểu như thế nào trước lớp để gây được cảm tình. Tôi không muốn bị ghét sớm vì…quá giỏi! Hoho…
- Ah! Cô không để ý. Có một sự trùng hợp khá thú vị ở đây. Để chắc chắn, cô mời bạn Nguyễn Nhật Minh, giới tính nam nhé!
Cả lớp bật cười ha hả sau câu phát biểu đầy dí dỏm của cô giáo. Duy chỉ có tôi suy sụp hẳn. Giới tính nam thì chắc chắn không phải là tôi rồi. Mừng hụt. Lại cái cảm giác đáng ghét ấy. Mặt tôi tái ngắt đi. Những đứa bạn xung quanh cũng thôi hò hét. Vì chúng nó cũng biết tôi đâu phải là con trai. Vậy còn Nguyễn Nhật Minh nào ở đây nữa??? Ngoài tôi ra còn có kẻ nào nữa chứ!!!
Và bỗng chốc tôi chột dạ…
Một tên nào đó đã bước lên phía cô giáo. Vài giây sau, hắn ta quay đầu lại…Thật ra ngay từ lúc thấy cái dáng người cao lêu khêu, tướng đi đầy ngạo mạn ấy thì tôi đã biết đó là ai.
Không thể nào!!! Tại sao???Tại sao??? Tại sao vẫn là tên mất dịch ấy cơ chứ???
Thế đấy. Dù sự thật nó phũ phàng là vậy nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi cái cảm giác bị người khác giành giật cướp đoạt đi thứ đáng lẽ ra đã thuộc về mình ( Mặc dù nói cho công bằng thì đó toàn không phải thứ thuộc về

tôi. Nhưng vì tôi đang tức nên các bạn thông cảm). Người khác ở đây chính là cái tên cứ chăm chăm nhìn vòng một của người ta để xác định giới tính, cái kẻ trùng họ trùng tên trùng luôn ngày sinh tháng đẻ với tôi đấy. Thật là một sự trùng hợp bực bội và đáng ghét. Tại sao???Tại sao???
Người ta luôn bảo quá tam ba bận. Đây cũng là cuộc chạm trán lần thứ ba rồi. Có chắc là duyên không nhỉ???Những ngày tháng đầu tiên khi vào học ở ngôi trường này thật là quá “thú vị” khi tôi luôn bị nhầm lẫn với cái kẻ được mọi người trong trường tung hô là “coolboy tài hoa”. Có gì phải nhầm lẫn đâu cơ chứ? Việc hai người trùng họ trùng tên thì cả nước Việt Nam này có thiếu gì. Với lại hắn ta là nam, tôi là nữ. Hắn ta cao 1m85, tôi thì khiêm tốn với 1m58. Hắn ta ốm như cái que, tôi thì mủm mỉm dễ thương. Hà cớ gì mà cứ săm soi rồi bàn tán về tôi chứ???
- Hột Mít! Cho ngồi với được không?
Tôi gần như bốc hỏa khi nhìn thấy kẻ mất dịch đang nở nụ cười đầy ngạo mạn đề nghị tôi xích qua cho hắn ngồi ké. Đã đi trễ rồi mà còn làm cái thái độ đó nữa à? Dám gọi một đứa con gái dễ thương như tôi là Hột Mít sao? Muốn ngồi thì đợi kiếp sau mà ngồi nhá!
Thế là tôi giả vờ không nghe không thấy, cứ hì hục ghi ghi chép chép mặc dù giảng viên vẫn chưa đến lớp.
- Làm gì mà ghê thế? Bạn bè với nhau cần gì ích kỷ vậy?
Lời hắn nói ra nhẹ như gió thoảng nhưng lại tạo một dư chấn khủng khiếp cho cái nhóm người đang ngồi xung quanh tôi. Họ bắt đầu quay xuống nhìn tôi, dành tặng những ánh mắt đầy tinh thần … chiến tranh cùng với những câu nói cạnh khóe:
- Chỗ còn rộng kìa, xích vô một tí cho người ta ngồi đi. Có khó gì đâu. Làm gì mà căng thế?
- Nghe bảo cùng lớp với nhau mà, sao lại chơi xấu vậy???
- Ghen tỵ nó là thế đấy!
Bla bla…
Mặt tôi cứ phải nói là thộn ra. Tự nhiên tôi trở thành kẻ ác trong mắt người khác. Dù đang tức sôi máu nhưng tôi vẫn biết mình cần phải làm gì để yên thân. Tạm nuốt cơn giận vào trong, tôi cằn cằn vòng ba của mình sang bên trái 20 cm và ngồi bất động. Tuy vậy nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy nụ cười nhếch mép đầy ý đồ của tên coolboy xấu xa. Bất giác tôi có suy nghĩ muốn được chuyển trường T_T
Còn vài phút nữa là hết tiết. Tôi chẳng nhập được thêm chữ nào vào đầu vì toàn bộ nơ ron thần kinh của tôi đang tập trung suy nghĩ tìm ra cách trả đũa cái kẻ đáng ghét đang ngồi bên cạnh mình. Trong khi đó thì coolboy của chúng ta đang cố gắng sửa chữa chiếc bút máy tắt mực. Thời buổi nào rồi mà còn xài viết máy bơm mực chứ. Buồn cười quá đi. Tại sao những kiểu người giả vờ lạnh lùng băng giá để gây sự chú ý như hắn vẫn trở thành tâm điểm của mọi người nhỉ??? Tôi cứ nghĩ mấy cái trò hotboy coolboy này đã lùi về dĩ vãng từ lâu rồi.
Phựt!
Cây bút máy trên tay hắn ta đáp thẳng xuống nền đất cùng lúc với việc toàn bộ số mực trong ruột bút văng tung tóe khắp bàn học. Và tôi cảm nhận được rằng 2/3 số mực trong ruột bút đang nằm trên mặt mình…
Chuông hết giờ reo quá đúng lúc…
Tôi là tôi không thể chịu đựng thêm một giây một phút nào nữa rồi!!!
Trong khi hắn ta đang hơi luống cuống vì sự cố mực viết thì tôi đã đứng phắt dậy hét ầm lên. Chính xác mà nói là tôi muốn xả ra rất rất nhiều câu, cổ họng tôi nghẹn lại vì có quá nhiều thứ muốn nói nhưng không biết nói cái nào trước. Con gái khi nổi khùng lên và muốn chửi ai thì sẽ giống tôi như bây giờ.
- Này tên mất dịch! Bạn làm cái trò gì thế hả??? Tôi có gây thù chuốc oán gì với bạn đâu mà hết lần này đến lần khác bạn cứ chọc giận tôi vậy hả??? Cái…
Đang hét một cách hào hứng như thế bỗng nhiên tôi phải ngậm miệng lại và ngồi xuống. Mọi thứ rất nhanh chóng. Chính tôi cũng không biết mình đang làm gì lúc này nữa. Nhưng tôi biết là mình cần phải im lặng và ngồi yên một chỗ. Cơ thể tôi vừa mới lên tiếng. Những đứa bạn xung quanh đang căng mắt ếch để theo dõi diễn biến cuộc chiến giữa chúng tôi đột ngột há miệng ngạc nhiên khi thấy tôi làm như vậy. Tên coolboy cũng thế. Hai mắt hắn ta tròn xoe và dường như không nhấp nháy khi thấy tôi hung dũng đứng lên hét lớn và rồi lại ngồi xuống một cách êm ro. Mọi thứ cứ diễn ra trong vòng vài phút trong tình trạng nhưthế cho đến khi đứa bạn cuối cùng rời khỏi phòng cùng với câu chào đầy “tình cảm”:
- Con này bị điên rồi!
Ừ thì tôi đang điên đây!!! Làm sao lại xuất hiện vào lúc này chứ??? Làm sao lại bất thình lình như thế này chứ??? Ôi không! Bây giờ phải làm sao đây…
Chắc bạn cũng đang thắc mắc không biết tôi gặp phải cái quái gì mà lại trở thành như vậy. Tôi chỉ có thể nói một điều…Có những lúc làm con gái thật khổ!!! Huhu…
Quá sức kinh khủng. Tôi chắc là điên lắm khi sáng nay lại mặc quần jean trắng. Cái tính đểnh đoảng vô tâm của tôi lại làm hại tôi rồi. Trời ơi…Làm sao…Làm sao mà về nhà được đây…
Tôi cứ vừa rên rỉ trong lòng vừa ngồi im re trên ghế. Tôi không để ý rằng tên mất dịch vẫn chưa rời khỏi phòng. Hắn đang chăm chú nhìn tôi như nhìn một con khùng vừa trốn trại. Mà thật ra nhìn tôi lúc này cũng giống giống như thế…
- Này! Bị gì thế???
- Không gì cả…
- Hả???
- Bạn … về…đi…
- Sắp vào giờ lại rồi. Xuất này là xuất của anh chị năm ba mà. Bạn học cái gì ở đây???
- Tôi không biết!!!! Tôi không biết đâu!!!
Tự dưng tôi hét dựng lên. Thực sự là tôi bế tắc lắm rồi. Ngồi thì không được. Mà đi cũng không xong. Sao khổ tâm quá thế này…Huhu…Ba ơi…
- Không thể đứng lên được hả???
Tôi gật đầu. Mặt đỏ ong.
Sau vài giây suy nghĩ, tên mất dịch búng tay một phát ra vẻ thích thú làm tôi nổi cả da gà:
- Hiểu rồi đó!
Bây giờ tôi chỉ muốn đào một cái hố sâu thật là sâu để chui xuống đó thôi. Xấu hổ đến mức độ này thì làm sao mà chịu được. Chắc tôi là người đầu tiên chết vì xấu hổ đấy…Chắc thế…Huhu…
- Thiệt hết nói. Nè! Tặng cho cái áo khoác làm kỷ niệm đó!
Hắn ta có vẻ đã bị nhiễm sự điên của tôi rồi thì phải. Tặng tôi áo khoác hả? Tôi cần gì nó lúc này chứ!!!
- Chậm tiêu quá. Cầm lấy áo buộc ngang hông rồi chạy vào nhà vệ sinh đi. Họ sắp tới học đầy cả phòng rồi đó!
Tôi ngớ người ra…
……………………………………..
Đêm đó tôi mất ngủ trầm trọng. Ba phần vì tôi thấy xấu hổ còn bảy phần thì tôi thấy cảm kích. Nghĩ lại nếu không có tên mất dịch thì không biết tôi phải xoay xở như thế nào. Để tránh sự cố xảy ra hắn ta còn thuê taxi đưa tôi về nữa chứ…Hix…Không ngờ hắn ta chu đáo đến thế…
Mà tóm lại vẫn thấy xấu hổ quá đi!!!
Ngày Gió Không Còn Thổi Lá Bay
Ngày Gió Không Còn Thổi Lá Bay
Nhiều khi ngồi một mình tôi vẫn bật cười khi nhớ lại kỷ niệm đáng xấu hổ ấy. Nhưng nhờ có sự cố hôm đó mà tôi và tên mất dịch trở nên thân thiết hơn. Thật ra thì chỉ có mình tôi thay đổi thái độ và cách nhìn nhận về người ta chứ người ta vẫn đối xử như vậy với tôi, chả có chút đổi thay gì cả. Vẫn dùng danh từ Hột Mít để gọi tôi, vẫn những câu nói trống không đầy ngạo mạn, vẫn những nụ cười nhếch bên đầy kiêu căng. Nhưng không hiểu sao tôi chẳng còn thấy ghét nữa…
Con gái là thế đấy…
Chỉ cần một cử chỉ nào đó vô tình làm trái tim mình rung rinh thì cũng đủ để thay màu đen bằng màu hồng cho một mối quan hệ…
Tôi ghét khi phải nghĩ tới việc là mình đã…thích hắn…
Nhưng sự thật là tôi không còn ghét hắn nữa…Không biết từ bao giờ tôi dung cụm từ Kem Lạnh để gọi hắn…Ngọt

ngào và băng giá…
- Hột Mít!
- Gì thế?
- Cho này!
Tôi ngơ ngác khi nhìn thấy Kem Lạnh chìa ra trước mặt mình một chùm cột tóc nơ xinh đủ màu lung linh. Tôi thích. Mấy tháng nay tôi đã cố gắng nuôi tóc dài để nhìn nữ tính hơn. Đúng là Kem Lạnh, cứ hay ngọt ngào những lúc không cần thiết ( nói thế nhưng tôi thích lắm đấy nhá).
- Xì! Sao tự nhiên tốt bụng đột xuất vậy? Dù gì cũng cám…
Tôi hớn hở đưa tay để nhận lấy chùm cột tóc, miệng chuẩn bị nói lời cảm ơn thì đột nhiên Kem Lạnh thu tay lại, thu luôn chùm cột tóc mà tôi cứ tưởng sẽ là của mình.
- Quên mất là Hột Mít không có tóc! Sorry nha! Vào lớp học đây!
Cậu ta lại bỏ đi và để mặc tôi đứng chờ hơ như con ngốc. Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị Kem Lạnh chơi xỏ như vậy. Nhưng lần nào tôi cũng bị lừa. Chắc không ai dại như tôi đâu! Hừ…
Thời gian trôi cũng nhanh thật. Mới đó mà đã đến ngày Lễ tình nhân. Suốt 18 năm qua chưa bao giờ tôi để ý đến ngày này, nhưng năm nay lại khác. Tự nhiên trong lòng tôi có mong muốn được đi với một người. Là ai thì các bạn cũng biết rồi đấy…
Nhưng mà cũng chỉ nghĩ thế thôi. Chứ tôi biết chẳng đời nào tôi làm được điều đó. Vì vốn dĩ chúng tôi có phải là một cặp đâu…
Tuy vậy cũng phải thử xem sao. Trong mắt mọi người thì tôi và cậu ấy khá thân nhau. Theo những gì tôi biết thì Kem Lạnh có nhiều em tán nhưng chưa đồng ý làm bạn trai của ai cả. Suy ra tôi vẫn còn cơ hội.
Đang cố gắng tìm cớ để nói chuyện với cậu bạn coolboy, bỗng tôi thấy trời đất quay cuồng khi chứng kiến một cô bạn rất là xinh chìa hộp quà màu đỏ chót cho Kem Lạnh. Và đáng sợ hơn nữa là cậu ta nhanh chóng nhận quà mà chẳng tỏ chút thái độ nào, thậm chí còn cười tươi nữa. Tôi còn kịp nghe thấy những lời cô bạn ấy nói trước khi quay lưng đi. Gì chứ??? “Tối nay 6h nhé” ư??? Thế là nhận lời đi chơi với người ta rồi đó ư???
Một cảm giác cực kỳ cực kỳ khó chịu xâm lấn tôi. Uh thì tôi không phải là gì của cậu ta cả. Uh thì tôi chẳng xinh chẳng đẹp như bao cô gái vây quanh cậu ta. Uh thì tôi chẳng có quyền gì can thiệp vào chuyện tình cảm của cậu ta hết. Nhưng mà tôi vẫn tức!!! Mọi thứ bỗng dưng đen tối trước mắt tôi. Nước mắt không biết từ đâu trào ra trên khóe mi. May là tôi lau kịp. Việc gì phải khóc chứ??? Mày vô duyên quá Nhật Minh ơi! Vô duyên quá đi thôi! Huhu…
- Ê Minh! Tối nay đi chơi với tao nhé! Tao muốn coi thiên hạ ra sao trong ngày Valentine.
- Uh!
Thằng Tèo Leo ( tên thật là Trung) suýt nữa té ngửa khi thấy tôi trả lời cái rụp như vậy. Tôi biết ý định của nó chỉ là để chọc tức tôi thôi. Nhưng nó không biết rằng nó đang đụng vào tôi trong lúc tôi bất bình thường nhất. Và một khi tôi đã bất bình thường thì việc gì tôi cũng có thể làm được. Tèo Leo vẫn còn độc thân ( thật ra tại nó có bệnh hôi nách nên không em nào dám làm người yêu), tôi thì vẫn lẻ bóng. Theo đó thì chúng tôi hoàn toàn có thể đi chơi với nhau tối nay mà không sợ bị đánh ghen hay tạt axit. Người ta cũng đi chơi rồi đấy thôi. Việc gì tôi phải nằm nhà để gặm nhấm nỗi cô đơn và ghen tuông chứ. Phải đi cho bỏghét!
Tối.
Tôi ngồi thừ trong đống áo quần mà nãy giờ tôi lục tung ra từ tủ quần áo. Thật lòng là tôi muốn đi chơi. Nhưng không phải đi với Tèo Leo. Huhu. Sao tôi lại đâm đầu thích thể loại con trai như Kem Lạnh nhỉ??? Biết chắc là sẽ có lúc tủi thân và buồn lòng như thế này mà. Vậy mà có bỏ được đâu. Lại còn thích nhiều hơn mới khổ chứ! Con gái luôn thế. Cứ thấy khó là cứ cố lao vào. Hix. Dù sao cũng lỡ đồng ý với thằng bạn rồi. Phải đi thôi. Phải chứng minh cho thiên hạ biết Nguyễn Nhật Minh này cũng có giá như ai.
Tủi thân ghê gớm…
Tôi bây giờ trông khá là xinh. Bằng chứng là lúc đi xuống cầu thang ba đã trợn tròn mắt nhìn tôi kinh ngạc.
- Ô! Con gái tôi đây sao??? Woa! Con đúng là một thiên thần!
- Hihi! Thiệt hả ba?
- Uh!!! Con xinh lắm! Đi với người yêu hèn gì khác hẳn!
- Hix. Ba đừng chọc con nữa. Con đã nói là con đi với thằng Tèo Leo rồi mà. Người yêu đâu mà người yêu. – tôi xụ mặt.
- Uh! Thôi thôi! Ba đùa chút thôi mà! Con gái đi chơi vui vẻ nhé! Ba yêu con!
Lần nào cũng thế, trước khi đi làm hay trước khi tôi chuẩn bị đi chơi với bạn là ba đều hôn lên trán tôi. Ba nói nụ hôn của ba sẽ bảo vệ tôi. Và tôi luôn tin là như vậy.
Tôi chậm rãi tiến ra phía cửa. Tèo Leo nhắn tin nói rằng đã tới đầu đường rồi. Chắc tôi vừa ra khỏi nhà là cậu ta vừa tới. Haizzz. Valentine đầu tiên của tôi là như thế này sao?
Bằng một chút chán chường, tôi đưa tay vặn khóa cửa. Cánh cửa mở ra và tôi khựng lại…
Gì thế này???
- Ồ hô! Hột Mít của Nguyễn Nhật Minh đây sao? Ngạc nhiên chưa!!!
- Cậu…cậu…cậu…
- Lại cà lăm nữa. Ý muốn hỏi sao tôi lại ở đây phải không?
- …
- Giả vờ hay cố tính không biết thế. Tôi tới dẫn cậu đi chơi. Sao biết tôi vừa đến mà mở cửa hay thế?
- Cái …cái gì cơ??? Đi …chơi…
- Mệt quá! Tốt nhất là im lặng và đi thôi!
Thế là cậu ta lôi xộc tôi đi. Trong khi não bộ tôi vẫn đang còn…phân tích dữ liệu vì tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cùng lúc đó thì Tèo Leo tới…
- Ơ Minh lùn Minh cao, hai chúng mày đi đâu đấy???
- Tèo Leo!
Không hiểu sao tôi mừng rơn khi thấy Tèo Leo xuất hiện. Kỳ thực tôi cảm thấy sợ sợ trong lúc này nếu như đi cùng Kem Lạnh. Cậu ta toàn làm những hành động bất ngờ khiến tôi không tài nào thích nghi kịp.
- Minh lùn! Không phải mày hứa đi chơi với tao à? Sao lại có thằng Minh cao ở đây? – vẻ mặt Tèo Leo lộ rõ sự trách móc.
- Cái gì? Đi chơi??? – Kem Lạnh thì ngạc nhiên quay sang nhìn tôi.
Dù hơi bối rối một chút nhưng tôi vẫn đủ can đảm để chống chế:
- Nhìn gì mà nhìn. Tối nay tôi với Tèo Leo hẹn nhau đi chơi rồi.
- Hẹn khi nào? – cái giọng lạnh băng nghe mà ghét.
- Khi sáng.
- Thôi. Ngắn gọn như thế này. Tèo Leo, mày về đi hoặc kiếm mối khác mà đi chơi. Còn Hột Mít này thì giao cho tao xử.
- Cái gì cơ??? – tôi và Tèo Leo đồng thanh.
- Minh lùn! Mày được lắm! Bạn bè với nhau mà mày lại chơi trò bắt cá hai tay hả? Con gái đúng là chúa tàn nhẫn mà! Tao ghét mày! Hứ!!!
Hình như Tèo Leo cảm thấy mình bị chơi khăm nên mặt mày đỏ ngầu, phang vào mặt tôi mấy
2hi.us