Đọc Truyện Teen - Tình Vũ Phong Vân P1

Đọc Truyện Teen - Tình Vũ Phong Vân P1

Tác giả: Sưu Tầm

Đọc Truyện Teen - Tình Vũ Phong Vân P1

bé càng thấy mình bị cám dỗ bởi ước muốn được vuốt ve mái tóc ấy một lần nữa. Nó tự cho phép mình làm điều đó với lí do hết sức buồn cười: dù sao Nhật Hy cũng đang hôn mê. Anh sẽ chẳng biết gì đâu. Mà nếu có thì chắc gì sau khi tỉnh dậy anh ấy còn nhớ được.

Thế là những ngón tay của cô bé lại tìm đến gương mặt anh. Chưa bao giờ nó thấy anh gần mình như lúc này. Nhật Hy bất chợt trở mình rồi nghiêng đầu về phía bàn tay Phong như tìm kiếm. Cô bé hoảng hồn định thu người lại thì nhận ra vẻ mặt anh đang rất đau khổ. Nó quyết định giữ nguyên tư thế ấy với gương mặt của Nhật Hy trong tay. Nhưng dường như, sự tiếp xúc này lại khiến anh ấy cảm thấy dễ chịu. Các nếp nhăn trên mặt Hy từ từ biến mất, hơi thở bắt đầu trở nên đều đặn chỉ mấy phút sau đó. Nam Phong không dám bỏ đi đâu mà ngồi đấy canh chừng cho đến sáng....

Ánh mặt trời rọi vào mắt làm anh tỉnh giấc. Cái gì đó đè nặng ở bả vai khiến Hy không nhúc nhích được. Mái tóc của Nam Phong đổ dài từ cổ xuống ngực anh như một phiến lụa óng ánh. Các vết thương vẫn còn đau buốt nhưng đã ngừng chảy máu. Cử động của Nhật Hy làm Nam Phong thức dậy. Vẻ mặt nó vẫn còn ngái ngủ:

- Tôi đang ở đâu đây?

- Ở nhà, trong phòng ngủ của chính em.

- Không thể được. - Cô bé đưa tay dụi mắt - Phòng của em sao lại có anh trong đó...

- Vì đêm qua anh bị người ta đuổi giết nên phải đến đây lánh nạn....

Dòng máu đỏ thắm lăn khỏi khóe miệng Nhật Hy khiến Nam Phong lập tức trở nên tỉnh táo. Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của nó, anh ấy liền nói ngay:

- Không sao đâu...Nam Phong, em giúp anh ngồi dậy được không?

- Anh mới tỉnh dậy mà muốn đi đâu? Có gì cứ nói, nếu giúp được em sẽ làm ngay.

Nhật Hy im lặng nhìn Phong như đắn đo điều gì đó rất quan trọng. Lát sau, anh kéo nó ngồi xuống cạnh giường và dùng tay vẽ lên cổ cô bé một ngôi sao năm cánh. Khi điểm bắt đầu và kết thúc gặp nhau cũng là lúc ngôi sao ấy tỏa sáng rực rỡ.

- Em có hai mươi phút để đi đến công viên gần trường mình. Đừng lo lắng nếu nó chưa mở cửa. Chỉ cần xem trước sau thật cẩn thận rồi đi xuyên qua bất cứ chỗ nào em thấy tiện. Đến chỗ cây cổ thụ thì từ tốn đi vòng quanh gốc cây ba lần. Nhớ là không được tin bất kì ai hay trả lời bất cứ hỏi nào của họ nếu tình cờ gặp phải. Chỉ cần tập trung để ý đến tình cảm của mình, em tự khắc sẽ tìm ra cách giải quyết...Sau khi gặp được Tây Châu, nói với anh ấy là anh đang ở đây. Em nhớ chưa?

Nam Phong nhanh nhẹn gật đầu mặc dù trong lời của Nhật Hy vẫn còn vài chỗ khiến cô bé thấy khó hiểu. Nó nhúng cái khăn vào chậu nước để lau trán cho anh lần cuối. Hy khẽ nghiêng đầu về phía cô bé rồi nhắm mắt lại. Mái tóc đen rủ hết qua một bên, để lộ khuôn mặt khôi ngô nhưng đầy mệt mỏi.

- Em phải tin vào cảm xúc của mình. Đừng nghe ai cả....Phải hết sức tỉnh táo và không được sợ hãi...

Anh ấy lại lâm vào trạng thái hôn mê nhưng miệng vẫn không ngừng thì thầm những lời dặn dò ấy. Phong vội vàng thay đồ rồi âm thầm rời khỏi nhà bằng chiếc xe đạp của anh Vũ.
Bạn đang đọc truyện tại truyen.botay.pro
TÂY CHÂU ĐIỂM

Chuyện đi xuyên tường đúng là thú vị hơn nó tưởng. Cảm giác như vừa bước qua một lớp chất lỏng sền sệt nhưng lại chẳng hề ướt áo. Một màn sương mỏng lập tức bao trùm lấy cô bé khiến nó bị mất phương hướng. Phong từng đến công viên này nhiều lần nhưng chưa bao giờ nó thấy cảnh vật ma quái như lúc này. Lẽ nào chỉ vì bây giờ là ba giờ sáng?

- Nam Phong, em đang làm gì ở đây thế? - Quang Minh bất ngờ vỗ lên vai cô bé.

- Gặp được anh em mừng quá. Anh có thấy...?!?!?

Câu nói còn chưa kịp nói hết đã nghẹn lại trong cổ. Ánh mắt Quang Minh hôm nay trông thật lạ. Tuy là đang nhìn chăm chăm vào mặt Phong nhưng lại khiến nó có cảm giác mình chỉ là lớp không khi trước mặt anh ấy. Cô bé chợt nhớ đến những lời căn dặn của Nhật Hy.

Lẽ nào đây chỉ là ảo giác?

- Em tìm Tây Châu à? Để anh chỉ đường cho.

Nam Phong đánh bạo đưa tay sờ thử thì thấy thứ mình chạm vào là cơ thể sống thật sự. "Không được tin bất kì ai hay trả lời bất cứ hỏi nào của họ nếu tình cờ gặp phải" Câu nói như hồi chuông thúc giục khiến cô bé dứt khoát bỏ đi. Nó để lại Quang Minh phía sau với những lời kêu gọi và câu hỏi ngạc nhiên. Kì lạ là anh ấy lại chẳng buồn đuổi theo. Nam Phong thở phào vì biết mình vừa thoát được một cái bẫy không đoán trước hậu quả.

Chỉ còn lại năm phút mà chưa tìm được thấy cây cổ thụ nào khiến cô bé bắt đầu sốt ruột. Nó vừa ngước mắt khỏi đồng hồ thì thấy trước mặt lù lù xuất hiện bốn, năm cái cây bự chảng. Làm sao mới biết anh Nhật Hy nói đến cây nào? Hay là nó cứ lần lượt đi ba vòng quanh từng gốc? Nếu đi sai liệu có xảy ra chuyện gì không?

- Cuối cùng thì anh ở đâu? - Nam Phong mím môi lẩm bẩm.

“Chỉ cần tập trung để ý đến tình cảm của mình, em tự khắc sẽ tìm ra cách giải quyết” Anh Nhật Hy nói thế là ý gì? Tập trung vào tình cảm nào mới giải quyết được khó khăn này? Tại sao cái gì liên quan đến Tây Châu cũng đều phức tạp như thế? Đáng lý nó phải tìm cách tránh xa con người này ngay từ đầu. Rớ tới anh, Phong lại thấy rắc rối và nguy hiểm đang rình rập. Dù Châu có là người tốt hay xấu thì cũng thật khó hiểu, thật lạnh lùng và... thật cô độc.

Nghĩ đến đó mà lòng Phong chợt tái tê. Những giây phút bên cạnh Tây Châu chợt sống dậy trong trí nhớ của cô bé. Nó như nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của anh đêm cắm trại. Nhớ hương bạc hà trên người Châu lúc anh ôm nó trong tay. Nhớ sự ấm áp nơi bàn tay. Nhớ cả cảm giác khi anh tựa đầulên vai mình trong im lặng.

Một cảm giác êm ái nhẹ nhàng len lỏi

vào tâm hồn cô bé.

Nụ cười thanh thản hiện lên, đánh tan mọi nỗi lo lắng.

Lúc Phong từ từ mở mắt nhìn ra thì trước mặt chỉ còn lại một cây cổ thụ duy nhất.

Kết thúc ba vòng quanh gốc cây, Nam Phong thấy mình đang đứng giữa một thế giới hoàn toàn khác. Một cái đồi trống trải hiện ra với duy nhất cây si già trơ trọi. Cành và lá của nó xum xuê đến nỗi che hết một vùng ánh sáng. Bóng cây đổ dài trên mặt đất với hình thù kì dị. Vầng trăng khổng lồ như tiếp xúc đỉnh đồi, liên tục tỏa ra thứ ánh sáng huyền hoặc. Vài ngôi sao thỉnh thoảng lại nhấp nháy giữa không gian tĩnh mịch.

Tây Châu nằm vắt vẻo trên cành cây, đầu gối lên hai cánh tay trong khi hai chân thì bắt chéo. Anh đang ngắm nghía bức tranh nào đó treo lơ lửng trước mặt. Ánh mắt đầy vẻ suy tư, nghĩ ngợi. Tiếng bước chân của cô bé lập tức bị Châu phát hiện.

- Làm sao em đến được đây? - Anh ấy lướt tới chỗ nó nhanh như một bóng ma:

Nam Phong còn chưa kịp trả lời thì anh đã đưa tay đẩy nhẹ cổ áo nó qua một bên. Ngôi sao do chính Nhật Hy vẽ vẫn còn nguyên trên cổ. Có điều nó đã không còn sáng như lúc đầu.

- Em nghĩ chắc là nhờ có thứ này.. - Cô bé lật đật giải thích khi thấy ánh mắt Châu nheo lại.

- Không đơn giản như vậy đâu.

Câu nói được anh phát ra với một chút âm điệu. Nghe thì có vẻ ngạc nhiên nhưng dường như lại chứa một phần vui thích. Châu từ tốn lùi về sau, hai tay cho vào túi rồi nghiêng đầu nhìn nó:

- Nói cho anh biết, Nhật Hy nhờ em đến đây làm gì thế?

- Anh ấy bị thương và đang ở nhà em.

- Từ lúc nào?

- Tối qua.

- Còn ai biết việc này nữa?

- Không ai cả. - Nam Phong lắc đầu nhìn thẳng vào mắt anh - Chỉ mình em thôi.

Tây Châu lập tức bắn lên trời một tia sáng đỏ rực trước khi bước đi đầy vội vã. Cô bé phải chạy theo mới đuổi kịp những bước sải dài của anh. Nhưng nửa chừng thì nó bị thứ gì đó đánh bật trở lại trong khi Châu thì đã biến mất. Lẽ nào hết hai mươi phút anh Nhật Hy nói thì không rời khỏi đây được nữa ? Cô bé sẽ bị nhốt trong cái chốn ma quái này mãi ư? Trời ơi, nó sợ.

Đang lúng túng thì người đi cùng cô bé đã quay trở lại. Anh thở dài, lắc đầu nhìn nó rồi từ tốn đi đến gần. Mỗi lần như vậy, Nam Phong lại thấy sợ vì nó biết đây là dấu hiệu cho thấy anh chàng đang sắp sửa làm một điều gì đó. Mới bỏ con bé lại phía sau có một lát mà mặt mày nó đã xanh lét thế kia. Thật không hiểu ngày trước, Phong lấy can đảm ở đâu ra để đối mặt với bao nhiêu là chuyện kinh dị.

Châu vừa tiến một bước, cô bé đã lùi đến hai. Hành động đó diễn ra tự nhiên như một phản xạ, dù không mấy hiệu quả.

- Em tính đi đến khi nào đụng gốc cây mới thôi hả? - Tây Châu giữ nó lại bằng đôi bàn tay như hai cái khóa sắt của mình - Nếu sợ anh thế mà em vẫn vào được đây thì thật đáng ngạc nhiên đấy.

- Em....em đâu có sợ...

- Ồ thế à? Vậy thì hãy chứng minh lòng can đảm của em đi.

- Nhưng bằng cách nào?

- Đứng yên tại chỗ cho anh nhờ - Tây Châu nhíu mày - Sau đó thì mở cổ áo của em rộng hơn nếu không muốn anh làm cháy nó.

Nam Phong còn đang ngẩn ngơ vì những lời nghe được thì anh ấy đã bước tới, đưa tay mở hột nút trên cùng của chiếc áo sơ mi nó đang mặc. Ngón tay anh chạm nhẹ vào ngôi sao chỉ còn để lại hình ảnh mờ nhạt trên cổ cô bé. Hai đường chỉ bạc lập tức chạy vòng quanh mà chẳng hế gây đau đớn. Lúc chúng gặp nhau tại một điểm sau ót thì sợi dây chuyền sáng chói xuất hiện. Ngôi sao từ từ nổi lên khỏi làn da và trở thành miếng mề đay lấp lánh.

- Giữ nó cho kỹ và đến đây tìm anh bất cứ lúc nào em muốn.- Châu thì thầm với Phong bằng giọng nhỏ nhẹ chưa từng có

Cô bé chớp mắt nhìn anh, mãi mà không tìm ra lời nào để nói. Nó có nên cảm ơn Châu vì đã tặng cho mình thứ trang sức đầu tiên trong đời? Không có mẹ, chẳng ai quan tâm đến những nhu cầu rất con gái của nó. Không ai dành thời gian để sắm sửa cho nó đôi bông tai hay cái kẹp tóc. Dù biết giá trị của sợi dây chuyền không nằm ở đó, nhưng Phong vẫn xúc động.

- Anh đi trước đây. – Giọng nói lạnh lùng lại bất ngờ vang lên – Em biết phải làm gì rồi đấy.

Thứ cuối cùng cô bé kịp nhìn thấy trước khi Tây Châu quay lưng bỏ đi là nụ cười mỉm rất có duyên của anh.
Chắc Châu sẽ về đến nhà trước Phong vì chí ít anh ấy cũng không đi xe đạp giống nó. Hy vọng cả nhà vẫn còn ngủ. Nếu không nó chẳng biết giải thích với họ mình xách xe đi đâu vào giờ này....

Lúc trở ra, Nam Phong không gặp thêm bất cứ ai quen biết nữa. Màn sương mù ban đầu cũng biến mất và cô bé lại tiếp tục đi xuyên qua bức tường một cách dễ dàng. Về đến nhà, nó rón rén chạy lên phòng mà không bị ai phát hiện.

Cánh cửa vừa mở ra đã có một bàn tay bất ngờ bóp chặt lấy cổ Phong khiến nó không thở được.

- Dừng lại - Giọng của Quang Minh chợt vang lên - Cô bé là Nam Phong đấy.

Bàn tay gân guốc lập tức buông ra nhưng nó vẫn còn ho sặc sụa. Mặc dù nước mắt trào ra làm mờ cảnh vật, Nam Phong vẫn có thể nhận ra có khoảng mười người mặc áo khoác đen đang hiện diện trong phòng. Tất cả đang đứng vây quanh giường Nhật Hy và ngoái đầu nhìn nó. Quang Minh liền đi đến vỗ nhẹ vào lưng cô bé, thì thầm:

- Em không sao chứ?

- Không sao.

- Nam Phong, ngồi xuống đó đi - Tây Châu vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ còn trống.

Một cái ghế dựa lập tức xuất hiện tại vị trí ngón tay anh vừa chỉ. Cô bé im lặng làm theo trong khi Quang Minh đã quay lại đứng bên cạnh Châu. Mọi người rời mắt khỏi nó để quay lại quan sát Kim Tinh đang khám xét vết thương trên người Nhật Hy. Đấy chính là cô gái có mái tóc màu bạch kim mà Phong từng thấy trò chuyện với Tây Châu trong buổi cắm trại lần trước. Đôi bàn tay thon dài của chị ta đang lần theo từng chỗ da bị rách.

- Nhật Hy, anh còn đau nhiều không?

Hy khẽ chớp mắt và lắc đầu nhè nhẹ. Câu trả lời khiến Kim Tinh càng trở nên kinh ngạc.

- Tối qua, nó hoàn toàn có thể thoát được. Tôi thật không hiểu vì lẽ gì mà hồng tử của anh lại...

Không phải mình cô ấy mà mọi người trong phòng, trừ Tây Châu và Quang Minh, đều lấy làm ngạc nhiên. Tại sao bị thương nặng thế mà anh ấy không quay về tìm bất cứ ai trong hội giúp đỡ. Lý do Nhật Hy đưa ra thật đơn giản: “Từ chỗđó về nhà Nam Phong gần hơn. Tôi đâu còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nhiều như thế...”

- Tôi để cậu nằm lại đây. Như thế có ổn không? - Tây Châu nắm lấy vai anh ấy hỏi - Trước mắt, cậu không thể quay về kí túc xá. Chúng tôi phải đi xử lý bọn nổi loạn...

- Nam Phong, em chăm sóc anh bạn này mấy ngày hộ anh nhé - Quang Minh nháy mắt với cô bé - Nhật Hy trông vậy mà khó nuôi lắm đấy.

Bộ trang phục rách tơi tả trên người Hy biến mất, nhường chỗ cho chiếc áo trắng sạch sẽ. Khi những tia nắng vàng rực rỡ rọi qua cửa sổ cũng là lúc anh ấy ngả đầu qua một bên, lặng im trong giấc ngủ. Nỗi đau đớn hình như vẫn đang hành hạ anh, tàn ác lấy đi chút sức lực cuối cùng. Tây Châu quá hiểu con người Nhật Hy. Cậu ta thường làm nhiều hơn nói. Lúc mệt mỏi và vất vả nhất cũng chỉ nằm im. Bây giờ, chưa kịp chào hỏi ai đã thiếp đi thì đủ hiểu đang trong trạng thái thế nào.

- Anh sẽ cắt đặt hai người nữa ở ngoài – Hai từ cuối được Châu cố tình nhấn mạnh – Nơi này vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm. Vì vậy, đừng ngạc nhiên hay

báo cảnh sát nếu vô tình nhìn thấy họ.

Nam Phong đỏ mặt nhìn anh. Nó hoàn toàn có thể nhận ra thái độ nửa châm chọc nửa hù dọa trong câu nói ấy. Tây Châu đang muốn nói đến việc cô bé có khả năng nhìn thấy nhóm người của anh kể cả khi họ đang tàng hình đây mà. Nhưng đó có phải là lỗi của nó đâu. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà Phong hết lần này đến lần khác phải thấy những việc không nên thấy, nghe những việc không nên nghe.

Nhìn theo Châu xoay lưng về phía cửa, Phong chợt nhận ra gương mặt cứng rắn ấy lại vừa mỉm cười, một nụ cười dịu hiền nhưng phảng phất vẻ mệt mỏi. Hình như gần đây, lượng công việc mà anh phải gánh vác đã nhiều hơn trước. Phải là chỗ dựa cho hàng trăm con người thật sự là một nhiệm vụ khó khăn.

Nếu lúc nào cũng phải tìm cách dung hòa lợi ích của trăm cá nhân trong tập thể ấy…

Nếu lúc nào cũng phải lấy não mình để suy nghĩ thay họ…

Nếu lúc nào cũng phải che giấu sự mệt mỏi và buồn bã của bản thân…

...Thì thật đáng thương và tội nghiệp!...

- Em vẫn luôn ở đây… - Nó bỗng lặng người trên chiếc ghế - …Anh biết điều đó, phải không...?
Bạn đang đọc truyện tại truyen.botay.pro
NHỮNG ĐIỀU KỲ LẠ

Tối qua, Đông Vân đã mơ thấy nhiều thứ quái lạ nên sáng ra, đầu của chị rất đau nhức. Nhưng thật ngạc nhiên khi cô em họ cũng xuất hiện với bộ dạng buồn ngủ, có khi còn thê thảm hơn. Sợi dây chuyền lấp lánh ẩn hiện sau cổ áo của cô bé khiến Vân lấy làm lạ.

Trước giờ chị chưa từng thấy hay nghe nó nhắc gì đến sự tồn tại của thứ trang sức kì lạ đó. Nam Phong không phải là đứa hay chưng diện. Kể từ sau cái chết của mẹ, cô bé không bao giờ có ý định đeo lên mình bất cứ thứ trang sức nào. Tuy trong lòng thấy thắc mắc nhưng Đông Vân quyết định không đề cập đến sợi dây chuyền đó, ít nhất là trong sáng nay. Ba lần mơ thấy mình bị té xuống vách núi đủ khiến chị nhức đầu lắm rồi.

Lớp học hôm đó liên tiếp xảy ra nhiều chuyện quái lại. Người nổi tiếng siêng năng lại nghỉ học. Mái tóc luôn dược chăm chút kĩ lưỡng của Quang Minh nay lù xù như bị gió thổi. Học sinh ưu tú như Tây Châu lại vào lớp muộn. Mấy anh chàng vẫn đi theo anh ấy thì áo quần lôi thôi như mới tham gia một cuộc ẩu chiến. Chớp lấy cơ hội Nhật Hy nghỉ, Vũ liền xuống ngồi cạnh Minh.

- Trán cậu dính màu à? - Vũ đưa tay quệt “giọt nước đỏ” trên trán Minh.

- Ờ...mình nổi hứng họa sĩ ấy mà.. - Anh ấy cười cười rồi vội vàng cúi xuống, ra vẻ như đang tập trung vào những dòng chữ trong sách.

- Tay cậu sao bị trầy thế? - Nam Vũ tiếp tục "chiếu tướng" đến mu bàn tay của Minh - Chắc không phải vừa đánh nhau với ai chứ?

- Cậu thật là vui tính...Con ruồi mình còn không nỡ giết nữa là...hơ hơ...

- Mấy kẻ không giết ruồi lại thường dễ dàng xử đẹp những con khác to hơn đấy.

Câu nói đùa của Nam Vũ lại khiến Minh chột dạ. Cậu ta nói như thể chuyện gì cũng biết hết. Anh em họ sao giống nhau thế nhỉ? Quang Minh chợt bần thần khi nghĩ đến chuyện ngày nào đó anh bạn đang ngồi bên cạnh bỗng phát hiện ra thân thế thật sự của anh. Không biết lúc ấy, họ còn có thể tiếp tục làm bạn của nhau nữa không.

Nam Vũ là con người bộc trực và thẳng thắng nhất mà Minh từng gặp. Cậu ta không chỉ yêu ghét rõ ràng mà vui buồn hay tức giận gì cũng biểu hiện rõ trên mặt. Nếu có thể san sẻ với cậu ấy bí mật của mình, có lẽ Nam Vũ sẽ trở thành người bạn tri kỉ tốt nhất của Quang Minh.

- Tụi nó vừa đi đâu về thế nhỉ? - Anh hất cằm về phía đám con trai vừa kéo vào lớp.

- Thằng nhóc đó chắc lại mới đi sinh sự chứ chẳng có gì tốt lành - Minh dõi mắt nhìn theo thằng con trai nhuộm tóc đỏ rực - Sao nó không chọn màu nào đỡ nhức mắt một chút ta?

Nam Vũ vẫn còn nhớ rất rõ cái lí lịch đầy quyền lực của thằng bạn tên Thanh Sang này. Mấy tháng học chung là thời gian đủ để anh hiểu hết sự xấu xa của nó. Thằng đó là đứa duy nhất trong trường ghét Tây Châu ra mặt. Tất cả chỉ vì anh ấy đã làm nó quê độ khi từ chối lời đề nghị "Sáp nhập hai nhóm" của thằng nhãi.

Tuy Vũ không rõ nhóm người vẫn đi theo Tây Châu thường làm gì nhưng rõ ràng họ là một tập thể có kỉ luật, không bao giờ vi phạm nội quy nhà trường. Khác hoàn toàn với bè lũ nhốn nháo do Thanh Sang cầm đầu. Cách đây không lâu, một đứa trong bọn đã nhảy từ lan can lầu hai xuống đất chỉ để chứng minh điều mà ai cũng có thể nhìn thấy: Nó là một thằng con trai. Cái chân gãy buộc thằng đó phải nghỉ học nằm viện cả tháng.

Lúc đi ngang qua bàn Tây Châu, Sang có ném cho anh một cái nhìn hằn học nhưng anh ấy chẳng bao giờ chấp nhặt. Đối với Tây Châu, Thanh Sang chỉ là cậu bé hỉ mũi chưa sạch. Hơn nữa anh ấy biết nó sẽ chẳng tìm ra cớ gì để sinh sự nếu mình không động thủ trước. Tụi con gái thích Tây Châu cũng vì thái độ bình thản cùng sự điềm tĩnh của một người trưởng thành ấy.

Dù vậy, Nam Vũ vẫn thấy con người này lúc nào cũng toát ra sự lạnh lùng khiến người khác phải dè chừng. Tất cả mọi người đều dễ dàng trò chuyện với cậu ta nhưng không phải ai cũng có thể được cậu ta trò chuyện một cách đúng nghĩa. Nghĩ đi nghĩ lại, Vũ vẫn thấy Quang Minh là người dễ chịu và dễ chơi nhất.

- Cho cậu thứ này -Anh đặt một bịch bánh xuống trước mặt anh ấy - Sáng nay thấy trên bàn có mấy cái, mình nhớ là cậu mau đói mà ăn cũng nhiều nên lấy bớt. Đừng kể với thầy hiệu trưởng nha!

- Ha Ha...Cậu vui tính quá đó.... - Minh bật cười nhưng thật ra là để che giấu sự xúc động đang nghẹn lại ở cổ.

Phi Vũ vẫn ngồi một mình dưới bàn chót. Trông cô ấy hình như không khỏe. Những nếp nhăn trên mặt cứ chồng chéo lên nhau, biểu hiện của việc đang cắn răng chịu đựng một cơn đau nào đó. Điều đáng buồn là trong lớp chẳng thấy ai hỏi han lấy một câu. Giờ ra chơi, cô ấy vội vã rời khỏi lớp mà không ngồi ung dung nghe nhạc như mọi khi. Nam Vũ thấy lạ nên đi theo xem thử. Trốn sau gốc cây, Phi Vũ mới từ từ xắn tay áo lên, để lộ cánh tay quấn băng đang ướt máu.

- Ai làm bạn bị thương vậy? - Vũ vội vàng đi tới gần.

- Đừng đụng vào tôi - Cô ấy lập tức lùi lại - Không cần anh phải thương hại đâu.

- Thấy bạn như vậy, tôi lo lắng lắm. Thật đó. Không phải là đang thương hại ai đâu.

- Đương nhiên tôi biết là anh nói thật - Phi Vũ liếc nhìn anh, gương mặt đã lấy lại vẻ bình tĩnh - Không có ai khác tới đây chứ?

- Không - Anh trả lời sau khi ngoái đầu nhìn quanh.

Vết thương trên tay lại chảy máu làm Phi Vũ phải vội vàng ngồi xuống mỏm đá.

- Để đó tôi giúp cho - Vũ mạnh dạn đi tới ngồi xuống trước mặt cô ấy.

Phi Vũ trừng mắt nhìn anh khi Vũ cầm tay cô lên xem xét mà chẳng buồn để ý thái độ phản đối của khổ chủ. Là con gái mà sao cổ bị thương như mấy đứa giang hồ hay đánh nhau thế nhỉ? Chắc là không biết gì mà tự băng bó lấy nên vết thương mới thành thế này.

- Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta cần đến những người bạn. Bởi vì cô không thể lúc nào cũng tự mình làm hết mọi việc được đâu - Anh lắc đầu, miệng lẩm bẩm.

Vũ từ tốn tháo bỏ dải băng trên tay bạn mình rồi cầm miếng băng sạch trong tay cô ấy lên, quấn từng vòng đầy kĩ thuật.

- Tôi chẳng quan tâm - Phi Vũ chép miệng lạnh lùng.

- Tại sao không? Đâu phải ai trên đời này cũng xấu như nhau.

- Anh chẳng biết gì hết - Cô ấy quay mặt đi, vẻ bất

cần - Trên đời lại có người ngây thơ như vậy ư?

Hai người không nói thêm câu nào khác cho tới khi Vũ băng xong vết thương. Anh liền đưa tay định giúp Phi Vũ đứng dậy thì cô ấy đã từ chối. Đúng là con người thích độc lập đến mức ngoan cố. Cô nhìn anh, mặt nghĩ ngợi như sắp nói điều gì rất khó khăn mà cũng cực kì quan trọng.

- Cả...m…

- Úi - Vũ đột ngột đưa tay ra sau vành tai.

Một con kiến càng từ tán lá rơi xuống vừa đốt anh một cái đau điếng. Phi Vũ trông lại lạnh lùng và đau khổ như mọi khi. Cô ấy đẩy anh qua một bên rồi chạy thật nhanh lên lớp như đang trốn tránh điều gì đó. Hay là Phi Vũ không muốn để người duy nhất trong lớp quan tâm đến cô thấy được cảm xúc thật của mình lúc này.

TRÊN SÂN THƯỢNG

Sau hai tiết đấu tranh bằng tất cả sức lực, Nam Phong cuối cùng cũng bị cơn buồn ngủ đánh bại. Cô bé chưa bao thấy mệt mỏi như thế. Cả đêm qua, nó mới chợp mắt được giây lát đã vội vàng thức dậy xem Nhật Hy có biểu hiện gì bất thường không. Bây giờ bị hành, Phong quyết định áp dụng một phương án mà có lần Quang Minh đã từng quả quyết rằng rất hữu dụng.

Cô bé xin thầy giáo cho mình xuống phòng y tế với lý do "tự nhiên chóng mặt" Nhìn vẻ mặt bơ phờ của nó, thầy chấp thuận ngay. Hơn nữa, Nam Phong vốn nổi tiếng là đứa ngoan hiền nhất lớp nên chẳng ai nghĩ cô bé cố tình viện cớ để trốn học. Phong vừa ra khỏi lớp thì giờ ra chơi cũng đến.

Cô bé một mạch đi thẳng lên cầu thang, tránh hết mức việc để ai phát hiện nó chẳng hề xuống phòng y tế. Anh Quang Minh nói sân thượng là nơi an toàn nhất để đánh một giấc mà không lo bị ai phát hiện. Nam Phong thấy điều ấy cũng rất hợp lí.

Chật vật mãi, nó mới mở được cánh cửa sắt gỉ sét. Không gian trải rộng ra trước mắt Phong với bầu trời xanh bao la và khoảng sân gạch từng ô vuông trắng toát. Cảm giác mát mẻ do những cơn gió mang lại khiến nó càng buồn ngủ hơn trước. Không khéo có thể ngã lăn ra đất mà chẳng cần bận tâm sạch hay dơ, ý tứ hay không ý tứ nữa.

Thế nhưng, nỗi niềm sung sướng vừa xuất hiện chưa lâu đã bị dập tắt bởi tiếng dộng bình bịch. Chậm rãi lần theo hướng âm thanh vọng đến, Phong nhìn thấy Tây Châu đang dùng tay đấm vào bức tường trước mặt một cách hung bạo.

- Ai đó? - Anh ấy bất ngờ quay lại, ánh mắt đầy vẻ giận dữ.

- Em...em không biết anh ở đây - Cô bé lắp bắp -...Bây bây bây...giờ giờ...em sẽ...sẽ đi ngay.

Nó vừa cuống cuồng quay đi thì thấy Tây Châu đã đứng chắn ngay trước mặt.

- Xin lỗi – Anh ấy chợt dịu giọng - Anh không biết là em lại lên đây

Lúc bấy giờ Phong mới đưa mắt nhìn anh. Vẻ mặt phấn khởi như vừa phát hiện ra điều gì thú vị lắm:

- Hóa ra anh cũng lên đây tìm chỗ ngủ ?

- Ngủ ư? - Tây Châu nhướn mày nhìn nó trong giây lát rồi vỡ lẽ - Anh hiểu rồi.

Nụ cười trên môi anh khiến cô bé nhanh chóng lấy lại cảm giác an toàn. Nó hết nhìn bàn tay rướm máu lại quay qua gương mặt vẫn còn phảng phất nét đau khổ của anh, rụt rè:

- Nếu không phải buồn ngủ thì anh ở đây làm gì?

- Trả thù - Châu lặng lẽ quay đi, nhún người nhảy thót lên lan can bằng gạch.

Phong phải lặng người mất một lúc lâu mới tiêu hóa hết được câu trả lời của anh. Nó nuốt nước miếng rồi từ tốn đi lại gần.

- Trả thù ai? – Cô bé nhìn Châu bằng ánh mắt quan tâm, gương mặt ánh lên một vẻ dịu dàng, đằm thắm.

- Quá khứ - Anh ấy lạnh lùng đáp. Đôi mắt băng giá mãi nhìn về chân trời xa như đang chờ đợi một điều gì đó.

Tại sao Tây Châu lại muốn trả thù một thứ không còn tồn tại? Quá khứ của anh chắc chắn chứa đựng nhiều bí mật. Phong muốn biết đó là gì nhưng hoàn toàn vô vọng. Có nằm mơ cô bé cũng không dám nghĩ đến chuyện Châu sẻ san sẻ với mình những điều này. Có lẽ nó chỉ có thể và chỉ nên là một cái cột nhà biết nghe, biết hiểu. Để lúc nào đó, tảng băng này bỗng nhiên không còn là tảng băng nữa sẽ có chỗ mà tìm đến.

- Cứ nghĩ rằng thời gian qua đi, mọi chuyện sẽ khá hơn. Nhưng sự thật là nó chưa bao giờ chết. – Châu bỗng lắc đầu, hai chân đung đưa nhè nhẹ - Quá khứ vẫn luôn sống trong hiện tại, trong bản thân anh...

- Mình không thể chấp nhận nó được sao?Phong lấy tay gạt đi giọt nước mắt đang lăn xuống gò má vì nó vừa tự ngăn một cái ngáp dài như xe lửa. Thật là vô duyên nếu mình cứ ngáp dài ngáp ngắn trước mặt một người đang buồn khổ. Nhưng sự thật là nó buồn ngủ quá. Mục đích Phong lên đây là để kiếm chỗ chợp mắt tí mà.
Bạn đang đọc truyện tại truyen.botay.pro

Đêm qua nó ngủ mà cứ như không. Tâm trạng lúc nào cũng phập phồng, sợ hãi. Phong sợ anh Nhật Hy có chuyện gì, đắn đo không biết có nên đưa anh ấy đến bệnh viện….

Còn bây giờ, Tây Châu vừa xuất hiện đã đánh tan mọi nỗi lo lắng. Dẫu biết làm như thế là không nên, là làm anh thêm áp lực. Nhưng chẳng hiểu vì sao cảm giác ỷ lại vào Châu lại mang đến cảm giác thanh thản như vậy.

Cảm giác mơ màng khiến cô bé không còn ý thức được những điều người ngồi bên cạnh đang nói nữa. Nó gật gù mấy cái rồi đổ gục xuống vai Châu, thiếp đi. Lòng không mảy may lo sợ.

Nhưng chỉ được một lúc thì tiếng thì thầm của ai đó đã kéo Nam Phong ra khỏi giấc ngủ dễ chịu nhất mà nó từng có.

Một mùi hương quen thuộc hòa lẫn trong bầu không khí mát mẻ thật dễ chịu.

Nó trở mình như muốn lần theo hương thơm ấy cho đến khi mũi chạm phải một lớp vải mềm và mượt. Mùi hương yêu thích cùng cảm giác êm ái không rõ từ đâu có được khiến cô bé chỉ muốn ngủ tiếp. Nhưng những lời kia dường như có cánh nên cứ lọt vào tai nó.

- Đã cử người bảo vệ cho Nhật Hy chưa?

- Sắp xếp xong cả rồi - Tinh đưa tay hất tóc ra sau, vẻ khó chịu - Anh còn định ngồi đây canh chừng cho cô bé đến bao giờ? Nó chỉ buồn ngủ quá mà thôi.

- Tôi tự biết phải làm gì - Châu lạnh lùng đáp - Hùng Anh thế nào? Đã bình tĩnh lại rồi chứ?

- Thúy Nga đang an ủi cậu ấy. Tất cả chỉ vì một thằng nhãi lớp 10 nghịch ngợm chiếu đèn tử ngoại vào người Đông Vân… - Người con gái chợt vỗ mạnh tay như vừa nhớ ra điều gì - Nhắc mới nhớ, số Nhật Hy kể cũng thật may mắn. Gặp nạn nhưng lại được quý nhân giúp đỡ. Càng không ngờ đám mộ quang trước nay vẫn hoạt động trung lập giờ lại bắt tay với bọn không ra gì ấy. Anh đã nghĩ ra cách gì để đối phó với chúng chưa?

- Ngày mai, Thái Thượng Tinh sẽ cử người tới đây giúp chúng ta. Tên cậu ấy là Bùi Nguyên Khánh.

- Thêm một người nữa thì ích gì?- Kim Tinh quắc mắt nhìn - Ai chẳng biết không phải mình thiếu nhân lực. Tất cả chỉ vì bọn mộ quang đó là vật chí tử đối với chúng ta.

- Lần này Nguyên Khánh đến là để làm chỉ huy. Không phải tác chiến cùng mọi người đâu.

- Chỉ huy ư? Vậy còn anh, Tây Châu? Anh sẽ làm gì? - Cô ấy không thể nào tin vào những điều vừa nghe thấy - Chuyện gì xảy ra vậy?

- Không cần ngạc nhiên như thế - Châu mỉm cười chua chát - Từ đó đến nay, đã có gần chục người trong chúng ta bị giết. Tôi quá vô dụng để bảo vệ các bạn. Đã đến lúc tìm một người khác tài giỏi và quyết đoán hơn.

- Chuyện không nghiêm trọng như thế đâu - Tinh lật đật nói - Chẳng phải nhờ vào kí ức của Nhật Hy, mình đã biết mặt tất cả bọn chúng rồi
2hi.us