Old school Swatch Watches
Sinh viên ký truyện

Sinh viên ký truyện

Tác giả: Sưu Tầm

Sinh viên ký truyện

Mỗi năm, cứ vào dịp đầu thu, cho dù cuộc sống có bận rốn thế nào thì ba đứa hắn vẫn kéo cả gia đình tụ tập về đây, nơi đã gắn bó với chúng trong cả quãng đời sinh viên. Điểm tập kết cuối cùng vẫn là quán cà phê thân thuộc mà ngày xưa ba đứa vẫn hay ngồi, chỉ khác là giờ có thêm mấy thành viên nữa. Nhìn những đứa trẻ nghịch ngợm vui đùa, giống ba thằng ngày xưa, những kỷ niệm thời sinh viên lại chợt ùa về...


***


" Tút, tút....tút...", những tiếng tút tút dài ngắn của chiếc đồng hồ reo lên, như một con rô-bốt đã được lập trình sẵn, thằng Tuấn bật dậy như một chiếc lò xo. Hắn vớ ngay lấy cuốn từ điển, giở một trang nào đó rồi bắt đầu đọc. Khoảng gần một phút sau hắn mới đủ tỉnh táo để nhận ra là hắn đang làm gì, rồi hắn rời khỏi cái giường, dậy đi rửa mặt. Lần nào cũng thế, cái thằng mọt sách ấy chỉ nghĩ đến học và học thôi. Cho dù đó là giấc ngủ chính hay phụ, cứ tỉnh dậy là hắn vớ ngay lấy cuốn từ điển để học, như một phản xạ không điều kiện, cho dù lúc đó có thể là hắn đang học trong vô thức. Hắn học như thể là cái chữ ám ảnh cuộc đời hắn vậy. Bạn bè cùng lớp gọi hắn là Tuấn "mọt" còn những thằng bạn thân của hắn gọi hắn là Tuấn "gà".


Sinh viên ký truyện


Những thằng bạn thân của hắn chính là thằng Nam "còi" – bạn cùng phòng với Tuấn và thằng Hải "voi'. Mỗi đứa trong tụi hắn đều có biệt danh dựa vào thể trạng của từng thằng. Thằng Nam thì gầy như que tăm, lại thêm nước da đen gia truyền của nhà hắn nữa nên "nếu có làm sao cũng rất dễ nhận dạng"-hắn bảo thế.Được cái hắn mồm mép, sống tình cảm lại hài hước nên tụi con gái cũng khối em liêu xiêu vì hắn. Nhiều đứa chỉ nhìn thấy cái mặt hắn là đã cười rồi chứ chưa cần hắn phải buông lời. Lợi thế đó của hắn thì thằng Hải với thằng Tuấn đều phải ghen tỵ. Nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa có người yêu. Hắn nghiệm thấy lời của chị học khóa trên nói với hắn cực kỳ chính xác, chị nói với hắn rằng nếu hắn chỉ làm cho một cô gái cười thì hắn sẽ có người yêu, đằng này hắn lại khiến cho nhiều cô cười một lúc nên hắn sẽ mãi là "lính phòng không" thôi. Mà thực ra hắn cũng chẳng quan tâm nhiều đến điều đó cho lắm, hiện tại thì hắn vẫn hài lòng với cuộc sống này. Không có bồ nhưng vẫn có những tin nhắn quan tâm của một vài cô mỗi đêm, với hắn thế là đủ, có người yêu có khi càng thêm rắc rối. Dường như mối quan tâm duy nhất của hắn là bóng đá, là Manchester United- câu lạc bộ bóng đá mà hắn yêu thích, hắn thẳng thừng tuyên bố mà không sợ đụng chạm tới lòng tự ái của bất kỳ cô gái nào rằng: "gái gú là phù du, Man U là tất cả".


Thằng Hải thì to cao, trắng trẻo, học cũng khá lại được tụi con gái đánh giá là ga-lăng nên cũng là mục tiêu của khá nhiều em khóa dưới. Thằng Nam vẫn thường chọc nó: " Khoàng cách giữa ga-lăng và dại gái là cực kỳ mong manh đó", hắn chỉ cười trừ vì hắn biết nếu có chống trả cũng khó mà thắng được, với lại điều đó cũng không phải là không có ý đúng. Trong ba đứa, gia đình hắn là có điều kiện hơn cả, nhà lại ở ngay trong thành phố nên hắn rất hay giúp đỡ Nam và Tuấn khi cần. Thằng Tuấn với thằng Nam ở trọ gần trường,cách nhà Hải khá xa nhưng chiều nào nó cũng chạy xe qua đây để chơi với hai thằng, tiện thể nhà có nấu gì ngon thì cũng đưa qua cho tụi nó luôn, theo thằng Nam thì đó chính là những lúc mà nhìn thằng Hải " dễ thương, đẹp trai, ga lăng..." nhất, và nếu thằng Hải không bịt miệng hắn lại thì hắn có thể tuôn ra hết tất cả những mỹ từ mà từ điển Tiếng Việt có.


Ba đứa chúng nó chắc chắn chẳng đứa nào có thể quên được ngày đầu tiên tụi nó gặp nhau. Thằng Nam và thằng Tuấn gặp nhau ở bãi giữ xe trường Sư Phạm. Thằng Tuấn như thường lệ cầm từ điển nhỏ trên tay, với cặp kính dày cộp gần năm độ loạn cho mắt bên phải, bốn độ rưỡi cận cho mắt bên trái, cộng thêm khuôn mặt trắng trẻo khiến hắn khá là " nổi bật ở bãi đậu xe" ( lời sau này thằng Nam kể lại lý do hắn bắt chuyện với Tuấn). Thằng Nam thì khỏi phải nói, với kiến thức trinh thám mà hắn học được từ truyện tranh Cô-nan cùng với " sự tinh tế tuyệt vời"-theo cách hắn thường vỗ ngực, hắn nhận ra ngay đây chính là đồng môn của mình. Sau màn chào hỏi và giới thiệu đơn giản, hai đứa bắt đầu hành trình ... đi tìm phòng học. Nói là hành trình vì đây là lần đầu hai đứa bước chân vào một trường đại học vì lúc thi đại học thì địa điểm thi của hai đứa đều nằm ở một trường trường cấp ba. Ở cái trường sư phạm này có biết bao nhiêu khoa, ngành, bao nhiêu dãy nhà mà kiến trúc thì như một mê cung với cả hai đứa. Đang đứng ngơ ngơ nhìn lên những dãy nhà cao tầng để định hướng thì cả hai đứa bỗng giật mình vì có ai đó vỗ vai phía sau, anh bạn cao to đẹp trai này ngay lập tức xóa tan mọi nghi ngờ của Tuấn và Nam: " Tìm dãy nhà H hả, đi theo tớ". Chắng biết thế nào mà hai thằng lại ngoan ngoãn đi theo người bạn lạ mặt này như những đứa trẻ. Nhìn thân hình to cao của anh bạn rồi nhìn lại mình, Nam nghe văng vẳng đâu đây lời bài hát: " Ngày đầu tiên đi học" mà chỉ thiếu những giọt nước mắt nhưng được thay vào đó là hình ảnh hai khuôn mặt ngơ ngơ. Thế rồi ba anh chàng cũng đến được lớp học của mình, các bạn sinh viên thì gần như đông đủ hết rồi nên ba đứa tạm thời tách nhau ra, tìm ba chỗ trống rồi ngồi vào bàn học. Buổi học đầu tiên diễn ra khá nhanh chóng vì thực ra nó là buổi đi nhận lớp, các bạn sẽ tự giới thiệu thông tin về bản thân của mình bằng tiếng Anh, đây cũng là một dịp để một số bạn phô diễn khả năng tiếng Anh lưu loát của mình, tất nhiên những người nổi bật nhất vẫn là các bạn học sinh thành phố. Thằng Nam hằng ngày vẫn tự cho mình là con người của công chúng, tự tin là thế mà đứng lên chỉ nói được vài ba câu rồi ngồi xuống vì hắn biết nếu hắn nói nhiều hơn sẽ mắc phải lỗi phát âm, rồi hắn sẽ mất điểm trong mắt giáo viên hướng dẫn. Cũng cần khẳng định rằng điều đó với hắn không tệ hại bằng việc mất điểm trong mắt tụi con gái, điều này quả thực không tốt tý nào cả. Mà lớp hắn có được bốn thằng chứ mấy, mất điểm đồng nghĩa với mất cơ hội tiếp cận với mấy em ngay- hắn nghĩ vậy. Và sau màn hạ cánh an toàn của Nam là màn chào hỏi của Tuấn, mặc dù cũng là học sinh trường làng nhưng có vẻ Tuấn phát âm khá chuẩn, điều này cũng khiến Nam khá ngạc nhiên về anh bạn của mình. Và cuối cùng mọi ánh mắt đổ dồn về anh chàng cao to đẹp trai cuối lớp, hắn đứng dậy giới thiệu về mình như thể hắn là khách mời của một chương trình truyền hình thực tế của nước ngoài vậy còn tụi con gái thì xuýt xoa khiến thằng Nam cũng phải ghen tỵ. Thằng Hải, chắc chắn là hắn rồi, đã được cả lớp bầu làm lớp trưởng. Nhiệm vụ của hắn lúc đó là lấy thời khóa biểu cho lớp ở phòng đào tạo và gửi thư điện tử cho tất cả các bạn trong lớp, điều đó có nghĩa là tất cả thành viên trong lớp sẽ đến bàn thằng Hải để ghi địa chỉ thư điện tử của mình vào một tờ giấy và kèm theo số điện thoại liên lạc nếu có. Chắc là trừ thằng Nam ra thì có lẽ lúc đó ai cũng háo hức với công việc đó, nhất là các bạn nữ. Bạn nữ nào cũng muốn tiếp cận thật gần thằng Hải – lớp trưởng đẹp trai của chúng, cố gắng tạo ấn tượng, một số cô còn không ngần ngại vứt lại cho thằng Hải một vài cái liếc mà theo " chuyên gia tâm lý" Nam "còi" thì đó gọi là "Xuân tình nhãn". Cuối cùng cũng đến lượt mấy thằng con trai đăng ký. Nam và Tuấn nhường cho bạn trai còn lại trong lớp, sau này mới biết tên của hắn là Chiến. thực ra Nam và Tuấn nhường cho hắn trước cũng có lý do của nó vì nhìn tên này cũng ẻo lả không khác gì mấy cô. May mà hắn không để lại cái " Xuân tình nhãn " nào cho thằng Hải chứ nếu không hắn nôn mất. Sau khi thằng Tuấn và Nam đăng ký xong, Hải chủ động mời hai thằng đi uống nước. Thằng Hải chạy xe máy đi trước còn thằng Nam và Tuấn đi xe đạp theo sau đến một quán nước ven đường gần trường. Hải gọi một ly cà-phê đen, Nam gọi một ly cà-phê sữa. Đây chính xác là lần thứ hai trong đời thằng Nam uống cà-phê, vì một lần hắn cũng được theo bố đi uống cà-phê và trong lúc bố hắn đi vệ sinh hắn đã uống ké ly cà-phê của bố, hắn thấy hay hay nên lần này hắn muốn thử lại. Còn thằng Tuấn không uống được cà-phê vì nghe đâu có lần ở nhà hắn cũng uống cà-phê và kết quả là cả ngày hôm đó hắn như đang đi trên mây, thế nên hắn quyết định kêu một ly...cam vắt. Để giữ lịch sự nên thằng Hải và thằng Nam không dám cười to, thằng Tuấn biết điều đó nhưng thực sự hắn không biết chọn thứ gì khác. Nhưng Tuấn cũng không phải chờ lâu để cười lại thằng Nam. Khi cô chủ quan vừa mới mang cà-phê ra, thằng Nam vội vàng lấy thìa đánh rồi nhanh chóng cho đá vào,một phần vì chưa quên với việc uống cà –phê và có lẽ cũng vì khát nước nữa hắn tu một hơi hết luôn cả cốc trước ánh mắt sững sờ của những người "đồng đội". Thằng Tuấn thì không thể nhịn cười nỗi trước phong cách uống cà-phê theo kiểu coca-cola. Hải khôn khéo dập tắt đi những ngại ngùng của đôi bạn cùng "ngố" của mình bằng việc hỏi han về tình hình của hai bạn theo đúng nguyên tắc mà giáo viên hướng dẫn đã nói : " Lớp trưởng chính là trung tâm của sự đoàn kết, phải tìm hiểu, nắm bắt thông tin về những thành viên trong lớp để có những giúp đỡ kịp thời...". Tất nhiên là Hải không làm theo chỉ dẫn của giáo viên, Hải làm theo sự mách bảo của lý trí. Không biết có phải là duyên gặp gỡ không nhưng thực sự Hải thấy hai người bạn mới gặp này có gì đó rất dễ mến, rất dễ gần. Họ đều đến từ những ngôi trường làng ở hai miền quê nghèo của miền Trung, nơi mà cái ăn cái học còn khó khăn chứ chưa nói đến việc học ngoại ngữ. Cả hai đều học chương trình tiếng Anh hệ ba năm nên với Hải, việc hai người bạn này đậu vào trường ngoại ngữ đã là một kỳ tích mà không phải ai cũng làm được. Hải thực sự khâm phục Nam, cậu bạn nhỏ con, đen đen này thậm chí còn dành thời gian cho bóng đá nhiều hơn việc học nhưng vẫn đậu điểm khá cao vào đại học, còn Tuấn chí ít ra cậu bạn này còn toàn tâm, toàn ý học bài để thi. Từ sâu thẳm trong lòng Hải, cậu muốn giúp đỡ hai cậu bạn này nhiều nhất có thể.


Quảng đường từ nhà Hải đến trường khoảng tám cây số nên cậu được bố mẹ mua cho một chiếc xe máy để đi. Còn Tuấn vì chưa tìm được phòng trọ nên ở tạm phòng trọ của một anh cùng quê học trường Y khoa, cậu phải đạp xe một khoảng đường dài gần bảy cây số. Còn Nam thì thuê được một phòng trọ dù tồi tàn nhưng cực kỳ rẻ, cách trường chưa đến một cây số. Sau một hồi thống nhất, Nam đã đồng ý để Tuấn qua ở với mình, không những giúp bạn mà Nam còn đỡ được một nữa tiền phòng trọ. Hải chiều chiều rãnh sẽ chạy qua chơi và nếu có gì sẽ giúp đỡ hai người bạn của mình trong điều kiện có thể.


Và thế là " Ba chàng hoàng tử thành Trois" đã bắt đầu cuộc sống sinh viên theo đúng cái cách mà những nhà làm phim về cuộc sống sinh viên đã làm dù nó còn " bi tráng" hơn gấp nhiều lần. "Bi" là những lần thức thâu đêm ôn thi mà đến cả mì tôm cũng ko có mà ăn, đói đến mức mà nước miếng cứ muốn trào ra ( bạn nào trải qua hoàn cảnh này chắc sẽ thấm thía hơn!). Rồi mỗi lần sinh nhật bạn mà không có tiền, đạp xe cả buổi trưa đi mượn tiền nhưng không được, đành muối mặt lên mượn cô chủ được hai mươi ngàn, mua mấy bông hoa về gói hết mười lăm ngàn rồi tung tăng đạp xe đến tặng bạn vì trong túi còn những năm ngàn cơ mà! Thế nhưng đến nơi lỡ bạn có mời đi đâu thì lo mà nghĩ cách để chuồn sớm. Dù ở trọ nhưng cũng giống như các bạn trong ký túc xá, Tuấn và Nam đều không thể bỏ qua được nguyên tắc đầu tiên của trường đại học " Không có ghẻ, không phát thẻ sinh viên'. Ai nói ở sạch mà không bị ghẻ thì thằng Nam " còi" sẽ phản đối đầu tiên, hắn và thằng Tuấn sống " cũng không đến nỗi nào" thế mà vẫn gảy đàn hằng đêm, vẫn là bạn bè thân thiết với D.E.F ( dung dịch trị ghẻ đặc hiệu và gia truyền của sinh viên) trong năm đầu tiên. Thằng Nam đã phải ngẩng đầu lên mà than với trời rằng " Trời đã sinh Nam, sao còn sinh ghẻ" và rằng " biết thế hắn đã sống bẩn từ đầu" như mấy thằng trong ký túc xá cho rồi. " Bi" với sinh viên như Nam và Tuấn không còn là " nửa tháng bình yên, nửa tháng đói" như dân tình vẫn đồn đại, vì đó chỉ là mấy tháng đầu tiên của cuộc sống sinh viên mà thôi, còn tiếp đó sẽ là những tháng ngày mà "niềm vui ngắn chẳng tày gang", tình trạng viêm màng túi "mãn tính" sẽ kéo dài trong hầu hết cả tháng... Trong những ngày như thế nếu Hải " voi"có đem qua thứ gì thì ngay lập tức thằng Nam "còi" sẽ tôn hắn lên làm Phật sống. Thằng Nam"còi" còn có một khả năng mà Tuấn "gà" phải kêu hắn làm sư phụ đó là nhớ chính xác tất cả những ngày có giỗ, lễ, tết bên nhà Hải "voi" dù đó đều là ngày âm lịch. Trong những ngày đó, hắn sẽ khuyên bảo thằng Tuấn "gà" mặc "bộ đồ số một" dù số áo quần của mỗi đứa chỉ được đánh số đến..hai. Cả hai thằng sẽ đạp xe qua nhà Hải " voi" từ sáng sớm, dù chưa ăn gì nhưng với Nam " còi" đó là những lúc hắn đạp xe một cách tràn đầy sinh lực, qua đó hai thằng sẽ phụ giúp một số công việc và có một bữa trưa " cung cấp chất đạm, vitamin và protein cho cả tháng". Được cái bố mẹ Hải "voi" vừa quý vừa thương hai thằng " vừa hiền vừa lẻo mép" như tụi nó thế nên xong xuôi đâu đó, mẹ Hải "voi" lại đùm đùm gói gói cho hai đứa một ít xôi với thịt đem về, lúc đó cứ nhìn cái bộ mặt ngây thơ cứ chối đây đẩy gói quà của mẹ Hải " voi' đưa cho của Nam "còi" mà thằng Tuấn "gà" không nhịn cười nỗi. Nam "còi" thì cứ trách Tuấn "gà" những vụ đó, nhưng thằng Tuấn cũng có cái lý của nó, vì nếu so sánh cái bộ mặt ngây thơ lúc đó với cái bộ mặt lúc nó hì hục với gói xôi ở nhà cứ như " Khoảng trời và hố bom", không cười sao chịu được. Thằng Nam biện minh đó là " phép lịch sự tối thiểu", sau này hắn ít dùng cái " phép lịch sự" ấy hơn rồi bỏ hẳn luôn cho đúng "quy luật tồn tại".


Có lẽ sẽ khó có thể kể hết những câu chuyện không có hậu của tụi thằng Nam, Tuấn và thậm chí cả thằng Hải nữa nhưng cuộc sống sinh viên không chỉ có như vậy. Tụi nó đã anh dũng chiến đấu với " đói, rét, ghẻ" để hạ cánh an toàn trong những kỳ thi. Rồi hình ảnh của ba anh chàng dù đói nhưng vẫn bám trụ với cái thư viện cả ngày, những lần ra công viên tìm người Tây nói chuyện, phỏng vấn để lấy tài liệu cho bài tập lớn thế mà họ cứ tưởng thằng Nam là người bán rong rồi bỏ chạy làm cả lũ có dịp cười toe còn thằng Nam chỉ giận mình không mặc " bộ đồ số một"... Tụi nó cũng sẽ chẳng bao giờ quên được những lần đi học về qua những con đường nghi ngút mùi bánh canh mà thằng Nam chỉ dám hà hơi hít thật sâu mà tặc lưỡi cho đỡ quê : ' mới ăn cơm còn no quá không thì làm tô rồi mày nhỉ",nó làm Hải "voi" cười lăn lộn còn Tuấn "gà" chỉ thấy khóe mắt cay cay. Dù bố mẹ không vào thăm lần nào trong suốt bốn năm đại học do điều kiện khó khăn nhưng Tuấn và Nam vẫn ra trường với tấm bằng loại khá mà không thi lại môn nào. Với những học sinh tỉnh lẽ với xuất phát điểm thấp lại khó khăn như Nam và Tuấn thì để vượt qua được một ngành học còn mới mẻ với học sinh trường làng vào thời điểm đó và cùng các bạn thành phố vượt qua được cái đích đại học là một thành công ngoài mong đợi. Nhưng tụi nó cũng biết rằng nếu không có Hải " voi", chúng nó sẽ không dễ dàng gì đến được cái đích đó, và biết đâu sẽ có thằng gục ngã.


Nói cho công bằng thì những ngày vui của tụi nó không phải là không có mà thậm chí còn khá nhiều. Những khi Hải "voi" và Tuấn " gà" và thậm chí cả ba đứa cùng nhận được học bổng thì những ngày tháng sau đó đều là những ngày " cuộc sống tươi đẹp". Dù Nam "còi" ít khi nhận được học bổng nhưng không sao vì ba tụi nó cùng hội cùng thuyền mà. Khi bố mẹ cho tiền thì Hải "voi" cũng không ngần ngại mời hai thằng bạn chí cốt của mình đi ăn cái gì đó dù có lúc ba thằng chỉ kêu có hai tô. Trong những trường hợp như vậy Hải "voi" sẽ chịu khó vào vai " chính diện"- tức là làm ra vẻ hắn ăn rồi sau đó lựa chọn thời điểm để kết thúc màn kịch một cách "ngoạn mục và không thể ngờ tới". Tuấn "gà" và Nam " còi" thì bao giờ cũng ghi nhận sự hy sinh âm thầm này của Hải 'voi" và cả khi ra trường tụi nó cũng vẫn còn nhắc tới. Ngoại trừ những ngày giỗ, lễ, tết bên nhà Hải "voi" thì những bữa tiệc còn lại của tụi nó sẽ là những ngày thằng Nam với thằng Tuấn về quê mới vào và cả sinh nhật của tụi nó. Những món quà ở quê mà Tuấn và Nam đưa vào có thể là đặc sản của quê như bánh trái, gạo, thịt, cá khô, thậm chí là những quả mướp, bí, đậu... đều có những ý nghĩa cực kỳ to lớn với tụi nó và tất nhiên trong những trường hợp này, giá trị và ý nghĩa tinh thần tạm thời xếp sau giá trị vật chất. Những khi đó, Hải " voi" sẽ có những bữa cơm " đạm bạc"("nhiều chất đạm và tiền bạc" theo cách giải nghĩa của nhà từ điển học Nam "còi") cùng với hai thằng. Bữa cơm đó sẽ ngập tràn niềm vui và những tiếng cười giòn tan, xong rồi thì ba đứa sẽ tha hồ kể về " tuổi thơ dữ dội" của mỗi thằng, khán giả sẽ được những trận cười nghiêng ngả vì những câu chuyện cười ra nước mắt mà có thật hẳn hoi. Rồi đến ngày sinh nhật của mỗi thằng, không bánh cũng chẳng hoa, bạn bè cũng mời hạn chế nhưng không thể thiếu những nụ cười, những màn trình diễn đặc sắc của những ca sĩ nghiệp dư. Quà của bạn bè đến dự sinh nhật có thể là cân hoa quả hoặc chai nước ngọt loại lớn còn nhân vật chính cũng chỉ chuẩn bị một ít kẹo bánh và vài đĩa hoa quả. Đủ cả bốn thắng trong lớp cùng một vài cô bạn đồng hương nhưng chẳng bao giờ thấy ai là bạn gái của thằng Tuấn và Nam trong tiệc sinh nhật tụi nó, trừ thằng Hải "voi" có người yêu là một em khóa dưới. Mà việc đó cũng chẳng ảnh hưởng gì vì theo Nam "còi" thì có sinh nhật là vui rồi. Trong mỗi bữa tiệc sinh nhật sẽ không thể thiếu hình ảnh Hải " voi" tay cầm đàn, mắt lim dim hát một bài hát trữ tình nào đó mà đã hạ gục không ít em, nhưng trước đó là những lời giới thiệu không thể chê vào đâu được của Nam "còi" làm khán giả phì cười vỗ tay không ngớt. Không chỉ giỏi làm MC cho các bữa tiệc sinh nhật, Nam " còi" có lần đã làm cho Tuấn "gà" suýt nữa thì xúc động đến phát khóc khi tặng Tuấn một cái bánh sinh nhật " có một không hai"- không hiểu học của ai, ở đâu mà Nam "còi" nấu một nồi cơm cháy rồi đổ úp ngược lại chẳng khác nào một cái bánh, sau đó trang trí bằng tương, ớt và cắm lên đó một cây nến cực kỳ rô-măng-cụt ( phân biệt với rô-man-tic). Cái bánh đó đã trở thành huyền thoại trong con mắt của chủ nhân buổi tiệc và những người có mặt hôm đó. Đúng là với sinh viên tụi hắn thì sức sáng tạo là bất tận!


Dù bây giờ tụi nó mỗi người đã có một cuộc sống riêng, một công việc riêng và một gia đình riêng nhưng có dịp hoặc vào những ngày sinh nhật của mỗi thằng, tụi nó lại hẹn gặp nhau ở cái nơi đã nuôi dưỡng tình bạn, đã chắp cánh cho tụi nó được bay. Giờ đây bữa tiệc của của tụi nó không chỉ có ba thằng mà có thêm những thành viên mới nhưng những câu chuyện vẫn vậy, vẫn là những ký ức, kỷ niệm của một thời sinh viên. Thời gian vẫn chưa thể thay đổi con người mỗi đứa : Hải" voi" vẫn chín chắn như xưa, Tuấn "gà" thì ít nói nhưng cực kỳ tốt bụng, Nam "còi" thì vẫn lẻo mép và sống có trách nhiệm với mọi người. Những ký ức, kỷ niệm đó sẽ là hành trang tụi nó mang theo suốt cuộc đời. Những câu chuyện tiếp theo trong cuộc đời mỗi đứa không biết sẽ thế nào nhưng tụi nó đã hứa với nhau, dù bước vội trên đường đời thì những gì đã có với nhau sẽ là lẽ sống cho mỗi người.


Một ngày nhớ Huế!

2hi.us