80s toys - Atari. I still have
Truyện teen - giả vờ thôi mà sao lại thành thật

Truyện teen - giả vờ thôi mà sao lại thành thật

Tác giả: Internet

Truyện teen - giả vờ thôi mà sao lại thành thật

đi để lại Muni ngơ ngác chả hiểu cái quái gì hết. Cô mở ra: Một chiếc nhẫn! Hắn.....hắn vừa cầu hôn cô sao? Làn môi nhếch lên, tay vuốt ve hộp nhưng trong tay. Ha ha! Dương Băng Băng. Tôi rất muốn xem phản ứng của cô thế nào.

- Cậu chụp được chưa Eli?

- Rồi! Đẹp lắm!

Sau một gốc cây Eli đi ra ngoài, tay giơ chiếc máy ảnh chụp lấy ngay. Vốn thì Muni chỉ muốn chụp hình cô với hắn để chọc tức nó nhưng ai ngờ lại gặp thời cơ hay vậy. Mà cũng đúng thôi! Lâm Kiều Như ta xinh đẹp là vậy cơ mà, điều hắn đổ là dĩ nhiên thôi

- Cậu đưa dùm mình vào ngăn tủ của nó nhé! Tiết 1 lớp nó thể dục đó!

- Ok! Eli mỉm cười, nụ cười hơi gượng.

Còn về hắn đơn

gaỉn là hắn sợ cũng bị nó chọc quê như Ken nên không dám tỏ tình. Định vứt đi nhưng tiện tay cho Muni luôn, chỉ đơn giản như vậy thôi. Có gì đâu?

~*~*~*~

Nó lê lết xác đến phòng thay đồ. Định không xuống nhưng ngồi trong lớp nghiên cứu mà thấy hãi cả người. Vừa mở hộp đồ dùng ra liền có một xấp gì đó rơi xuống.

- Gì đó mày?- Sunny tò mò ghé mắt qua.

Nó vừa xem được mấy tấm thì mặt đã xám xịt laị, bức ảnh trong tay bị vò nát. Sunny ngạc nhien nhìn nó e ngại.'' Anh Shin ơi là anh Shin anh làm gì thế này?''

~ Hết chap 18~

Chap 19: Giận hờn là yêu??? Oh Nooooooooo!!!!!!!!!

Nó liền chạy đi tìm hắn. Nó đang cần gì? Một lời giải thích. Muốn hắn phủ nhận những gì trong ảnh đều là dối trá. Muốn hắn nói là.....hắn yêu nó.

- Jen!

Sunny gọi với nhưng giờ trí óc nó trỗng rỗng, chẳng còn nghe thấy gì nữa. Sa nhanh tay lấy điện thoại nhắn tin cho hắn rồi kéo tay Sunny chạy theo nó. Nhỏ biết, trái tim nó không mạnh mẽ như cái vẻ ngoài tinh nghịch kia.

Hắn đang lặng nề bước đi thì thấy có điện thoại rung liền mở ra xem. Lập tức gương mặt xám xịt lại.Ách! Gì thế nè? Chết rồi!Giờ làm sao đây? Đúng rồi! Đi tìm Muni nhờ con nhỏ đó giải thích giúp. Nghĩ là làm hắn liền vội vàng chạy về phía bồn hoa, một cảm giác bất an ập đến.

- Vậy sao? Nó đã vò nát tấm ảnh à? Ha ha!- Muni khi nghe Eli nói vậy liền cười vang, kế hoạch đã thành công một nửa. Đây mới chỉ là bắt đầu, còn nhiều trò vui nữa chờ nó nữa.

- Ừ. Khuôn mặt hừng hừng lửa luôn!- Eli cũng vui không kém, nhìn thấy cô cười nhỏ không vui sao được. Nụ cười ấy giống như thiên sứ vậy, dù nó đã không còn trong sáng như xưa.

Muni mân mê đôi môi, tính những bước tiếp theo của kế hoạch. Bỗng có tiếng bước chân cô liền vội vã quỳ xuống, vài giọt nước mắt đã rơi đầm đìa trên 2 má hồng.

- Tớ không biết...! Anh ấy đưa cho tớ...! Tớ không biết gì cả.....Thật sự anh ấy bảo là cho tớ....Tớ không có quyến rũ anh ấy...Tin tớ đi...!- Cô dùng đầu gối để bước đi, níu váy Eli cầu xin.

Nhỏ bất ngờ, nhận thấy sự khác thường liền cùng hùa theo cô diễn kịch.Eli hất tay Muni ra, giọng đe dọa:

- Còn già mồm hả con kia? Cả cái trường này ai chả biết anh Shin với Jen là một cặp. Mày xem tao là con nít hay sao mà tin lời mày?

Nhỏ giơ tay lên định tát cô thì một giọng nói sắc lạnh vang lên.

.- DỪNG TAY- Hắn từ từ tến gần lại chỗ cô, đỡ cô dậy rồi quay sang Eli:

- Cút đi trước khi tôi còn bình tĩnh!- Hắn là đang muốn diễn kịch trước nhỏ tý, dù gì thì nếu hắn không đưa cho cô thì chắc cô cũng không bị vậy. Hơn nữa, đang cần cô giúp mà. Hắn nở nụ cười, đưa tay lau những giọt nước mắt giả tạo.

- Không sao chứ?

Muni cười thầm nhưng vẫn đẩy hắn ra, lấy tay quệt nước mắt. Chợt đôi mắt đen bắt gặp một bóng người đang đứng sau lùm cây, ánh mắt hiện lên một tia thâm độc.

- A....- Nhỏ ngồi thụp xuống, ôm mắt cá chân, khuôn mặt nhăn lại.

Hắn thấy vậy liền ngồi xuống xem xét, đang cần cô gấp ma flại thế này, thôi đưa cô xuống phòng y tế vậy. Hắn vòng tay qua lưng Muni, bế cô lên. Khi quay đầu lại Shin giật mình. Nó đang đứng đo, đôi mắt ngỡ ngàng và có vẻ thất vọng. Nó đã hy vọng không phải thật, cứ ngỡ đó là ảnh ghép nhưng nhìn xem, chẳng nhẽ cô ta bỏ bùa để hắn bị vậy? Vui thật. Cái giải thích hay đấy. Có điên nó mới tin.( bình tĩnh chị ơi )

- Jen...Anh!- Hắn định giải thích những chưa kịp nói gì thì..

'' chát!''

Âm thanh đó vang lên, một thứ âm thanh như từng mũi kim đầm vào tim hắn. Nó tát hắn?Lúc này hắn có thể hiểu được. Nhưng tại sao không cho hắn giải thích chứ?

- Hoàng Duy Phong! Anh được lắm- Nó nhìn hắn,đôi mắt tím đã lấp lánh. Một thứ nước ấm nóng và mặn lăn xuống trên khuôn mặt tinh nghịch thường ngày.

Tim hắn thắt lại. Nhìn nó khóc thật sự hắn rất đau.

- Jen à không phảinhư em nghĩ đâu! Hãy nghe anh giải thích!

- Giải thích? Ha ha- Nó cười nhạt- Anh muốn giải thích gì? Đừng nó anh bị ma nhập nha!

- Đây là một hiểu lầm! Anh và cô ta chẳng có gì hết!

- Thế thì anh đưa nhẫn cho cô ta để làm đồ chơi à? Và ngay lúc này anh đang bế cô ta đó!

Hắn giậtmình, 2 tay liền buông thõng khiến Muni chưa kịp chuẩn bị gì liền ngã một cái tê liệt toàn thể anh chị em nhà xương khớp.

- Cái đó là anh muốn cầu hôn em!- Hắn đi qua nhỏ đên nắm 2 vai nó, ánh mắt cầu khẩn.

- Hay thật đấy! Anh muốn cầu hôn tôi nhưng anh đưa cho cô ta sao?- Nó vẫn cười, nhưng nước mắt không ngừng rơi.

- Anh...!- Hắn thật sự không biết nói thế nào, chả nhẽ nói là sợ bị nó cho quê một quả. Ách! Khó quá à!

- Thôi!- Nó hất tay hắn ra- Anh chẳng cần giải thích làm gì, chúng ta có là gì của nhau đâu? Tất cả cử chỉ dịu dàng ngày qua chỉ là tôi muốn lợi dụng anh mà thôi, tôi chỉ muốn trả thù con nhỏ kia mà thôi!

Nó cười nhếch môi rồi bỏ lại hắn thẫn thờ quay lưng chạy đi.

'' Tách!''

Lần đầu tiên hắn khóc vì một đứa con gái. Sao giọng nói nhje nhàng ấy như nhữung sợi chỉ siết trái tim hắn, giống như Tử Thần cướp đi linh hồn hắn. Nó nói....đúng. Có là gì của nhau đâu! Chỉ là 2 đứa bị gán ghép cái danh vợ chồng và đang tìm mọi cách để phá hủy nó. Còn hắn, là không điều khiển được trái tim nên mới rung động trước nó. Tất cả chỉ tại con tim run rẩy trước nó của hắn. Với nó, hắn đâu có ý nghĩa gì? Vậy thì giải thích làm gì khi mà hắn chỉ là công cụ để nó trả thù?

- Ha ha ha!!!

Tiếng cười lạnh gáy vang lên. Muni nghe mà rùng mình. Cô run bần bật nhìn hắn bước đi. Híc! Mỹ nam mà cũng có lúc y như quái vật. Nhìn theo nó cô nở một nụ cười, nó cnàg đau cô càng vui.

- Mày ơi! Chết rồi làm sao bây giờ?

Sunny lay lay người Sa. Sa vẫn đứng im nhìn Muni, đôi mắt lam ngọc sẫm lại đang từ từ cho cô và danh sách đen. Người vào đó chỉ có đường thê thảm vì bị những anh em IQ béo mũm mĩm tra tấn khủng khiếp.

- Đi thôi!- Sa kéo Sunny đi, đầu đang vẽ ra những kế hoạch gắn hắn lại với nó.

~*~*~*~*~

Trong công viên rộn vang những tiếng cười trẻ thơ, không gian thật vui nhộn. Nhưng nó sẽ còn vui nhộn hơn nếu không có một cô gái đang luyện ......phi dao.

- Hoàng Duy Phong! Anh chết đi- Nó phi một con dao vào thân cây ghi tên hắn.

- Tên bút chì thối tha! Tôi nguyền rủa anh bị vô sinh!- Thêm một con nữa.

- Không! Bị biến dạng hoàn toàn cũng được- Lần này là 5 con dao cùng một lúc.

Sau khi đã c-hửi hắn xong, nó ngồi ôm ngối thút thít. Không hiểu sao lúc đó nó lại nói thế nhỉ? Nó cũng không biết nữa, nhìn thấy hắn tình tứ với con k-hốn đó nó thấy tức lắm. Tim cứ như bị ai bóp vậy, cơ quan hô hấp cũng hỏng luôn, chả thấy tý Ôxi nào cả. Aisssssssssssssssss! Ngứa mắt! Thích thì cưới nhau luôn đi!Tôi đếch thèm quan tâm. Muôn sinh con với nhau cũng được mà đừng hòng, tôi nguyền rủa anh vô sinh rồi còn đâu.

- AAAAAAA! Sao mình phải vì cái tên bút chì mục đó mà buồn rầu vậy nè? - Nó bất dậy- Đi đâu để xả-xì-trét đây nhể? Đúng rồi!Về nhà ngủ một giấc để quên hết đi! Let's go!!!!!!!!

Nó tung tăng ra lấy xe đi về nha, vừa đi vừa ngân nga nhạc đầu của phim Đoraemon khiến mọi người phải ngoái đầu nhìn nó.

Vừa về nhà nó lại cảm thấy tức ngực. Ặc! Bệnh nặng rồi! Nó gõ gõ đầu mấy cái rồi đi vào nhà làm một phát xông phi lên tầng. Nhưng đang đi trên cầu thang bỗng

nó khựng lại, đôi mắt khẽ liếc ra căn bếp. Hình ảnh một người con trai vừa huýt sáo vừa nấu ăn lại hiện về, cả nụ cười của ai đó nữa. Và cả vòng tay ấm áp khiến trái tim nó rung động...

Nó đứng nhìn một lúc lâu, giật mình nhận ra nước mắt đã tuôn từ bao giờ.

- Sao vậy nè? Có bị cho ăn ớt đâu? Ha ha......Híc híc...!

Nó ngồi phịch xuống bậc cầu thang khóc nấc lên. Sao nó nhớ hắn vậy nè? Càng nhớ càng hận, càng muốn đánh cho hắn một trận. Tại sao thế? Tại sao lại tặng nhẫn cho nhỏ đó, tại sao lại bế nhỏ và tại sao lại tay trong tay đi chơi với nhỏ?

Nó ghét!!!!!!!!!!!!

Và nó cũng nhận ra....

Nó yêu hắn rồi?

Nó không biết nữa. Chỉ biết rằng vì hắn mà nó dã...ghen, vì hắn mà nó đã...khóc. Đây là lần đầu tiên có một người con trai khiến nó như vậy. Bỗng nó cười nhạt. Mối tình đầu?

- Bao giờ cũng là mối tình đẹp và buồn- Nó lau nước mắt rồi bước lên phòng, ngồi ngâm mình trong làn nước lạnh ngắt. Nhưng nó lại chẳng có cảm giác gì cả. Chỉ biết nó đã thiếp đi trong.......bồn tắm từ lúc nào không hay.

...Bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ...

Chap 20: Tin hot trên báo (phần 1)

(Cảnh báo nha: Phần này hơi nhạy cảm một tý nên chú ý giữ gìn sự trong-sáng của-bản-thân)*cười*

~Kiss The First~

Quán bar gập tràn tiếng nhạc, những con người hòa cùng điệu nhạc sập sình. Trên hàng ghế vip, hắn đang tu từng chai Whisky như uống nước. Rượu chỉ làm hắn say chứ không làm hắn có thể quên được bóng dáng của người con gái ấy. Một gương mặt thiên thần, một giọng nói như tiếng suối chảy và cử chỉ dịu dàng. Nghĩ đến đây, hắn cười chua sót.

- Công cụ? Ha...ha!

Chai thứ 3 tiếp tục cạn. Đôi mắt hắn phủ một lớp sương mờ,thứ nước ấy chỉ chục rớt ra ngoài. Trái tim kia đang kìm nén những suy nghĩ về nó, càng cố quên lại càng nhớ. Hắn lại tiếp tục uống, cứ uống mãi đến khi đã không còn biết trời đất là gì thì gục xuống bàn, giọt nước mắt lăn xuống cùng những âm thanh gọi tên nó. Một âm thanh xót xa.

Một bàn tay đặt lên má hắn, từ từ trượt xuống cổ cuối cùng là bờ ngực săn chắc. Hắn hé đôi mắt đang yếu đuối, nụ cười của nó đang ở trước mắt.

- Jen...- Hắn gọi tên nó, bàn tay chống xuống bàn nhào đến ôm nó- Anh xin lỗi! Anh muốn cầu hôn em nhưng sợ bị em từ chối nên mới đưa cho nhỏ đó, anh yêu em! Anh chỉ yêu em thôi! Em là người duy nhất anh muốn cưới làm vợ.

Bàn tay nhỏ bé quàng qua cổ hắn, cô gái dướn người lên hôn phớt qua môi hắn. Nhưng, ánh mắt thì lộ rõ vẻ tức giận. Thì ra là như vậy, là hắn muốn đưa cho nó chứ không phải cô. '' Nhưng có lẽ qua đêm nay anh sẽ là của em thôi, Hoàng Duy Phong.''

Hắn hơi ngạc nhiên rồi cũng đắm mình vào nụ hôn đó. Cứ như sợ rằng nó sẽ biến mất vậy, một nụ hôn cuồng dã giống như trái tim đang mất kiểm soát của chủ nhân của nó.

Nhưng sao lần này nó khác vậy? ''Nó'' chủ động chứ không ''phòng thủ'' như trước. Gạt ý nghĩ đó qua đầu hắn thôi không hôn ''nó'' nữa, kéo tay ''nó'' ra lấy xe. Muni nhếch môi, dìu hắn ra xe của cô. Ngày mai sẽ có tin hot đây. Sao nhỉ? Con gái của chủ tịch tập đoàn GJ sẽ kết hôn với quý tử tập đoàn thứ nhì nước SBC? Nghĩ mà thấyvui rồi. Và cả cái khuôn mặt của nó nữa chứ.

Đang mưu kế thì có một bàn tay kéo hắn lại, cô mất đà ngã đâm đầu vào quầy rượu.

- Tên khốn nào...- Muni tức giận ngước mặt lên, lập tức khuôn mặt biến sắc.

- Chào Muni! Không ngờ lại được gặp tiểu thư nhà GJ ở đây nhỉ! Nhưng em định rước bạn anh đi đâu đây?- Bun nói giọng hài nhưng đậm chất mỉa mai. Câu vẫn cười như mọi ngày tuy nhiên khí thế thì khác đi rất nhiều.

- Em....định đưa anh ấy về nhà.- Muni cười trừ, đôi mắt nhìn cậu bực tức nhưng không để lộ ra ngoài. Đương yên lại lòi ra 1 tên phá đám, bực mình thật!

- Oh~ Thế cho anh mạn phép hỏi là nhà Shin hay nhà em?- Bun vẫn cười- nụ cười tinh ranh. Nhìn cái điệu bộ này con nít cũng biết cậu đang đá xoáy rồi.

- Anh...!

- Thôi chào em nhé! Ở đây lâu anh sợ có con hồ ly nào nó lại nhìn anh xuyên tim mất! Bye nhé!- Bun vẫy tay cô rồi dìu hắn đi ra cửa.

- Ơ..Jen- Hắn ú ớ nhưng bị cậu lôi đi như bao cát.

Muni giận tím mặt, dám nói cô là hồ ly. Nhưng chẳng lẽ đây là chiêu của nó? Giờ thì nó đang ôm mặt khóc chứ còn hơi đâu nghĩ kế đối phó với cô nữa. Vậy thì là ai?

Thắt dây an cho hắn xong, Bun mở điện thoại nhắn tin.'' Bx oi! Ox lam xog roai nek cho ox 'mi' cai na. Iu lem ker''( Bà xã ơi! Ông xã làm xong rùi nè cho ông xã mi cái nha. Yêu lắm cơ)

Vài giây sau người được gửi nhận tin nhắn, vừa mở ra xem thì khuôn mặt lập tức biến sắc, may mà điện thoại làm bằng chất liệu khó nát được không thì.. sẽ có tryện bóp nát điện thoại (^^)

Cậu vừa đi vừa cười khoái chí, cứ nghĩ đến cái gương mặt xám ngoét đó là thấy vui ghê. Chơi người ta nhìu giờ người ta chơi lại, ha ha!Người ta bảo là iu nhau lắm xoáy nhau đau mà (?-?)

~*~*~*~

Sáng. Từng ánh nắng nhảy nhót trên gương mặt đánh thức hắn dậy.Bàn tay xoa xoa trán, cố làm giảm đi cơn đau ở đầu. Hắn cố gượng dậy với tay lên lấy bình nước. Nhưng đáng tiếc nước thì chả thấy đâu chỉ có một tờ giấy nhớ áp bức tinh thần'' Hôm qua tao không ra cứu thì hôm nay đã nằm ngon lành cành đào trong tròng hồ ly rồi thằng bạn tôi ạ! Thôi! Tao đổ hết nước đi rồi đấy. Ra ngoài mà uống tiện thể qua thăm bà xã thân iu đi nhé. Lúc đưa mày về tao vẫn thấy đèn phòng nó sáng đó.Hết. Bye mày!

By: Anh Bun đẹp zai ga-lăng''

Trong nháy mắt tờ giấy thành cháo giấy một cách ngon lành, đôi mắt xanh xuất hiện những tia vằn đỏ. Bà xã?

Lặng thinh. Một không gian im ắng khiến cho trái tim ai đó nhói lên từng hồi. Trước đây rất thích gọi nó là bà xã này bà xã nọ nhưng giờ thấy xót xa và nực cười quá. Hắn đứng dậy, rảo bước đi xuống nhà ăn. Căn phòng nó vẫn có đèn, nó đang làm gì nhỉ? Thôi! Không nghĩ ngợi nữa!

''Rầm''

Có lẽ ý kiến vừa nãy của hắn bị Thổ Địa phản đối kịch liệt nên đã phù phép để anh Shin nhà ta có cơ hội thể hiện tình yêu với sàn nhà. Một nụ hôn ướt át? Sao lại ướt át? Có nước thì ướt chứ sao.

Hắn nhìn vũng nước trước của phòng nó, mặt nghệt ra. Tại sao ở đây lại có nước ? Không lẽ nó khóc đễn lũ lụt rồi? Không phải chứ! Chắc không đâu, hắn chỉ là công cụ thôi. Nhớ dùm cho con bà nội con chỉ là một công cụ để làm nguôi cơn giận thôi! (-_-)

Đáng tiếc, dù lí trí hắn có hét đến điếc màng nhĩ thì cái con tim chứa hàng tỷ sự tò mò kia không chịu để đôi chân bước tiếp. Mà ở hắn con tim là quan trọng nhất, không có nó thì lí trí có tốt cũng thùng rác city rồi.

'' Cạch''

Căn phòng ngập tràn đèn nhưng không thấy có ai trên giường. Hắn hít một hơi thật sâu, sâu lắm, sâu ơi là sâu, sâu cục kì sâu, tóm lại là sâu rồi bước vào trong. Bên phảiiiiii, quay!. Con tim hắn ra lệnh đấy, như đã nói trên con tim là number one.( thế còn chị Jen????)

Vừa quay sang lập tức hắn phải chạy ra ngoài cửa để ổn định nhịp tim. Máu trong người cũng đang sắm sửa đồ đạc chuẩn bị ra ngoài thăm quan, do các bác đó còn đến chào gia đình bạn bè và ngủ lại 1 đêm nên hắn không bị nước máu tuôn thành sông.

Sao nhỏ này không đóng của phòng tắm chứ? Làm mình suýt rớt tim rớt mắt lun, mà hình như cô ta đang ....ngủ? Nhỏ này điên rùi à? Chắc là tắm sáng

thôi. Kệ đi! Mà thằng Bun kêu là từ tối qua vẫn còn đén không lẽ đã trong tình trạng này từ tối qua?Có thể lắm. Nếu giờ mà còn thức thì mình đã bay sang Châu Phi từ lâu rồi.

....

...

Nhỏ bị làm sao thế nhỉ?

...

...

Và được sự cho phép của trái tim hắn lại mạo phép bước vào tiến lại chỗ bồn tắm. Đôi mắt cố liếc đi phía khác nhưng không hiểu sao cứ nhìn chằm chằm nó. Nó bị ngất thật rồi.

Trí não: -Làm gì bây giờ?

Con timế ra ngoài!

-Bằng cách nào?

-2 tay, 2 chân, mày là trí não mà ngu hơn con tim thế hả?

- Nói gì đó hả?

- Mi còn mặc bệnh điếc nữa (=.=)

- Này! Đừng tưởng tao nể mày nha!Đôi chân:- Cái bọn điên này có thôi đi không! Giờ để tao vào điều khiển đi! Không chị em huyết tương huyết .., tao quên rồi lại nô nức ra bây giờ.

Trí não +con tim: *cúi đầu*: Dạ *thì thầm* Này! Tẹo nữa đợi nó xử xong rồi mình đánh hội đồng nó đê! (0-o)

Kết thúc màn nội tâm, quay trở lại với màn ngoại tâm nào (^^)

Sau một hồi bất động cuối cùng hắn cũng đã mắt nhắm mắt mở khẽ luồn tay qua eo nó xốc lên rồi đặt lên giường. Cái cảnh này sao quen quen. Nè! Tập trung vào! Khổ nhất là cái trên không biết để đâu, chỗ nào cũng chết, chết sớm hay chết muộn kệ đê. Khi đã làm xong hắn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên trán nó lập tức phải rút tay lại. Nóng quá!Nó ốm rồi thì phải. Chắc do ngâm nước nhiều quá.

...........

..........

Ể! Cơ mà cái trái tim biến thái kia lại có vẻ không quan tâm đến điều đó chỉ ngồi im không vẫn đập mà thưởng thức màn nghệ thuật trước mắt. Nhưng là khi đã phủ chăn lên cho nó rồi giờ chỉ thấy khuôn mặt trắng nón nà và từng nhịp thở nhanh ! Mẹ ơi! Sao con lại bị quyến rũ dễ dàng thế này!(T-T)

Giờ thì hắn mới sực tỉnh, liền chạy đi lấy đá chườm cho nó. Sa khi đã nuối tiếc 30 phút ngắm chị Jen lần cuối anh bút chì mời lò dò xuống bếp náu cháo cho nó. Điều quan trọng là các món ăn khác hắn có thể là thiên tài nhưng riếng món cháo thì dở ẹc. Đơn giản là có phải chăm sóc cho ai abo giờ đâu, hắn chưa hại người ta phải ăn cháo là may rồi chứ nói gì đến nấu cháo cho người ta ăn. Nhưng giờ có thể nói là hắn hại người ta không nhỉ? Đôi mắt xanh sẫm lại, ánh buồn manmác. Hắn làm gì nó? Hắn ước gì là chính mình hại nó thì ít nhất hanứ còn có chỗ trong tim nó. Chứ đằng này, aisssssss, là công cụ. Đã bảo là nhớ rồi mà, quên nhanh thế!

(Giờ thì gạt qau một bên dùm em, nấu cháo cho chị ý đi anh.)

Hắn lại thở dài, làm thế nào bây giờ? À đúng rồi! Google! Nghĩ là làm, hắn liền rút điện thoại ra tra cach nấu cháo. Let's go! Sau một hồi không biết hắn làm gì và chính hắn cũng không biết thì nồi cháo đã được hoàn thành giờ đến lúc băm hành và cho muối. Quái lạ! Muối đâu rồi nhỉ? Tìm mãi không thấy thì hắn vớ lẹ cái hộp trắng trắng gần đó, định nếm nhưng thôi, đã đánh răng đâu? (T-T)

Và lại sau một hồi vô nhận biết thì bát cháo theo hắn là thành công được ra lò. Điềuđầu tiên hắn làm là gì? Không phải bê lên phòng nó cũng không phải thổi nguội mà là.....đánh răng. (=.=). Cuối cùng thì bát cháo hành cũng được đặt cạnh đầu giường nó.

Lúc hắn bê lên cũng là lúc nó tỉnh dậy và nhận ra trên người không có một mảnh vải chỉ có một tấm chăn. Định bước ra thay đồ thì một tên nào đí lò dò mang một cái gì đó lên.

Nhìn thấy nó đôi chân hắn ngập ngừng nhưng rồi cũng bước vào. Sau khi đặt bát cháo xong hắn định quay đi nhưng thế nào lại mạnh dạn ngồi xuống múc một thìa cháo lên thổi thổi rồi đưa trước mặt nó. Ánh mắt giống như van nài, tha thiệt khiến đối phương khó có thể từ chối. ''Mình sẽ làm một công cụ hữu ích!''

Nó cứ nhìn hắn không thôi. Mấy ngón tay có miếng keo làm nó cảm động. Có thể là do trái tim nó dễ dàng quá hay là nỗi nhớ của nó quá nhiều nên giờ thì nó rất muốn tah thứ cho hắn. Chỉ cần 1 lời giải thích, không nó tin hắn! Chỉ cần hắn nói gì đó bất kể gì cũng được, ví dụ nhé anh xin lỗi hay tha thứ cho anh thì nó sẵn sàng đồng ý. Có thể Muni dùng cách nào đó khiến hắn làm thế. Mặc xác đi, giờ mới là quan trọng.

Thấy nó không phản ứng hắn để thìa cháo xuống, nhìn sâu vào mắt nó. Không phải anh xin lỗi cũng chẳng phải một lời giải thích gì cả chỉ đơn giản là.

- Anh yêu em!

Trái tim nó cứ loạn nhịp không yên, nhưng chưa có cơ hội để nó nói thì bàn tay nó vô tình bật điều khiển tivi làm gọng nói chói lóa của cô phóng viên cát ngang cuộc nói chuyện giữa nó với hắn.

- Chúng tôi vừa nhận được bức ảnh của con trai thứ hai tập đoàn SBC đưa nhẫn cho tiểu thư duy nhất tập đoàn bất động sản GJ. Chúng tôi đang chờ gặp chủ tịch Hoàng chờ một lời giải thích.

Dòng tin như sét đánh ngang tai nó và hắn. Là ai đã làm chuyện này. Lập tức những ý nghĩ tha thứ trong nó bị vút tắt. Không khí trở nên nghẹt thở.

~ Hết phần 1~

Vài lời:

- Gần được tha thứ rùi nhưng lại.........Sao mình không cho nó tha thứ nhỉ? Thôi cứ thích áp bức tinh thần Shin ker ke ke* cười gian*

Chap 20hần 2) Tin hot trên báo.

Chưa để hắn với nó có thể nói với nhau lời gì cánh cửa phòng đã bật mở. Ông Hoàng Lâm mọi ngày bình tĩnh nhưng hôm nay cũng phải mất kiên nhẫn, giọng nói đầy sự hấp tấp.

- Hai đứa ra phòng khách nói chuyện ngay!

Hắn giật mình rồi đưa mắt về phía nó, nó quay đi hướng khác. Một chuyện dù nhỏ mà đưa lên báo thì sẽ thành việc bé xé ra to. Vậy chuyện của hắn rất to thì sẽ thành thế nào? Chắc chắn không thành bé được rồi.

- Đi xuống đi.

Nó không nhìn hắn nói. Nó không còn biết phải nhìn hắn sao nữa. Giờ thì mọi chuyện đã bị phơi bày trước công chúng rồi, giờ thì nhân vật chính là hắn với Muni.Nó đã trở thành kẻ thứ ba.

Hắn chua xót nhìn nó, muốn được ôm bờ vai run rẩy kia, muốn được ôm nó vào lòng nhưng hắn đành phải bước ra khỏi cửa. Bây giờ, đây là biện pháp tốt nhất.

Sống mũi bắt đầu cay cay, từng giọt nước mắt rơi xuống. Trong vắt nhưng mặn. Một lần nữa, nó khóc, vì hắn. Vì người con trai đó- người đã từng là kẻ thù không đội trời chung với nó. Nhưng giờ thì nó đã lỡ yêu hắn, đã lỡ để hắn chiếm trọn trái tim. Nhưng tại sao mới vài phút trước đây có còn tràn đầy niềm tin với hắn còn bây giờ thì đã vụt mất. Nó ghét bức ảnh đó! VỪa ghét vừa sợ. Giống như một nỗi ám ảnh nó vậy.

- Anh yêu em!

Hắn đã nói thế. Liệu nó có thể tin được không?

Lời hắn nói là hành động?

Đâu mới là đúng?

~*~*~*~*~*~

Dưới nhà nơi ba hắn và ba nó đang ngối trò chuyện. Hai người đã ra thương trường nhiều năm rồi, đã nếm đủ rất nhiều vị mặn ngọt của nó. Nhưng điều đau đầu với bất kì ai đi nữa vẫn là con cái. Jọ có thể kiểm soát được tình hình với những đứa con máu mủ thì lại không tài nào khống chế nổi.

Hắn bước xuống, từng bước nặng nề. Trái tim hắn giờ đang rỉ máu từng hồi, cái tên Muni như một con sâu đang hút cạn dần dòng máu tươi trong người hắn. Có phải, quen cô là một sai lầm. Cô không đơn giản như hắn nghĩ. Rất không bình thường.

Từng bước hắn tiến lại gần ghế, ngồi xuống và thở hắt một cái. Ông Hoàng Lâm nhìn sự mệt mỏi trong đứa con trai của mình nên không muốn tạo áp lực cho hắn thêm, bình tĩnh hỏi.

- Hãy nói chuyện trong ảnh là giả đi con trai!

...Bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ...Hắn lặng im một lúc, đăm chiêu suy nghĩ.

Điều đó là giả, và cả việc nó dịu dàng, cười với hắn cũng là giả. Tất cả chỉ là giả. Giả vờ thôi mà!

- Vâng! Là giả.

Ông Hoàng Lâm thở phào nhẹ nhõm, ông tin đứa con trai này. Ai cũng nói nó giống ông mà ngày xưa con chung tình lắm, yêu mỗi mình mẹ hắn à . (^^) Ông nở một nụ cười, đứng dậy tiến lại gần hắn.

- Tốt lắm con trai! Con không làm ta thất vọng!

Hắn cố nở nụ cười. Việc đó có là giả hay thật thì đâu có quan trọng. Quan trong là...

Ba nó ngồiyên từ nãy đến giờ nhìn hắn, bống nở nụ cười. Ông có một đứa con rể si tình đây. Nhìn cách hắn buồn bã và ánh mắt ông cũng có thể đoán được là hắn với nó đang cãi nhau. Chuyện bọn trẻ mà, còn báo chỉ có thể lo được.

- Vậy chúng ta sẽ sử lí lũ nhà báo sớm. Tôi sẽ mở một cuộc họp báo để giải thích vụ việc, tất nhiên là phải có cả ba đứa tham gia.

- Vậy cháu nên làm thế nào ạ?- Trong đầu hắn sáng lên một tia hy vọng. Sâu thẳm trong trái tim hắn vẫn tin điều nó làm là thật.

- Có hai biện pháp. Một là cháu và Kiều Nhu sẽ cưới nhau cũng như chúng ta thừa nhận thông tin đó. Còn thứ hai (là nhờ cô bạn cháu giải thích giúp)

Nhưng chưa nói được hết cấu thì ông DươngMinh giật mình. Dưới chân cầu thang nó nằm đó, từng giọt máu bắt đầu chảy ra. Loáng cái đã loang thành vũng.

Lúc nó đi xuống nghe thấy ba nói hắn và cô sẽ cưới nhau liền bị trượt chân ngã. Đến lúc người bị nhấc bổng để đưa lên xe cứu thương trong đâuf nó vẫn còn vang lên những tiếng nói đó.

.....Sợ lắm.....

........Em không thể phủ nhận em thích anh nữa rồi.....

.........Nhưng điều đó lại làm em đau hơn.......

...Khi tất cả tình cảm từ anh........

Là ngộ nhận....?

Là giả vờ.....?

Bàn tay hắn nắm chặt tay người con gái đó. Từng ngón tay bút măng đang run rẩy, nơi khóe mắt nó chảy ra một giọt nước mắt hòa vào vết máu ở đầu. Màu đỏ ấy nhanh chóng hòa màu đôi mắt xanh nhìn nó lo lắng. Hắn siết chặt tay nó hơn, miệng không ngừng gọi tên nó. Hắn hận mình.....đã quen với Muni.

Trong ngôi biệt thự giữa trung tâm thành phố, nơi phòng khách tràn ngập ánh đèn có một người phụ nữ sang trọng và người đàn ông trung niên đang nói chuyến vui vẻ. Ánn vàng lấp lánh che đi sự cô đơn nơi đây, một gia đình tưởng chừng là hạnh phúc.

Muni mở cửa bước vào, đôi chân vừa đặt bước nên sàn nhà thì mẹ cô đã chạy ra cười rúi rít.

- Con gái hôm nay của mẹ đi học có mệt không? Con đói rồi à? Mau vài ăn cơm đi nào!

Cô ngạc nhiên, đôi mắt đen mở to. Mọi ngày về nhà chỉ là những cô hầu đi lại còn chẳng có ai ngoài cô lẻ loi, đơn độc. Sao họ lại ở đây vào lúc này? Mà giọng nói kia, đã 1 tháng cô chưa được nghe rồi.

Đôi môi hồng nhếch lên, cô đi lướt qua bà Lâm.

- Sao? Thấy tôi lập được công lớn nên mới nhớ đến đứa con này à? Thế mà tôi tưởng hai người đưa tôi vào thùng rác lâu rồi đấy chứ!

Ba cô mặt hơi tức giận, giọng nói có vẻ gắt lên.

- Con vô lễ quá đấy!

- Vâng! Từ bé tôi có được ai dạy dỗ đâu! Ba mẹ tôi thì hoj chỉ biết đâm đầu vào đấu tranh trên thị trường, quểnca sinh nhật tôi mà.

- Con....!

Cô lướt qua ông, bước đi lên tầng. Những người đó thật sự vô nghĩa trong cuộc sống của cô. Tiền bạc ư? Cô không cần! Cái cô cần là tình yêu kia kìa! Điều mà cô sẽ chẳng bao giờ có được.

''Tách!''

- Đã hứa là không yếu đuổi nữa mà..!- Cô lau đi thứ nước vừa chảy ra. Đau ứua! Trái tim của một đứa trẻ.

Chap 21: Họp báo.

Một mình trong giấc mơ dài miên man, cảm tưởng như thế giới chỉ là 4 bức tường vô tận. Nó thấy cô đơn, lạc lõng và không thấy hắn đâu?

Hắn đâu rồi...?

Tại sao lại không ở bên nó?

Nó sợ quá..!

Trước mặt nó bỗng hiện ra một bà lão có chiếc mũi dài, toàn thân bận đồ đen, tay cầm chiếc chổi. Nó giật mình lùi lại vài bước.

- Bà....bà là ai?

Bà lão kia cười rợn tóc gấy để lộ ra hàm răng đã móm hết còn 2 chiếc răng cửa, sao mà giống chuột vậy?

- Ta là phù thủy của Thần Chết đây!

Nó im lặng một lúc rồi nhìn chằm chằm cây chổi của bà lão kia. Bống đôi mắt tím sáng lên, nó ba chân bốn cẳng chạy về phía bà lão và giật lấy cây chổi.

- Àhá!Thế à? Cho con xin cái chữ kia về khoe bạn nhé! Wow! Vậy đây là cây chổi biết bay hả? Cho con mượn cưỡi thử tý nhé!

Mụ phù thủy ngẩn cả người, chưa gặp người nào như vậy cả. Nhưng hành động thì nhanh hơn tay nên đã cưỡi cây chổi lên cao và gọi với xuống nó.

- Nếu đi về phía chiếc cầu đen kia thì ta sẽ cho con mượn!

Nó dịu dịu mắt, 2 chiếc cầu một đen một trắng hiện ra. Nó liền gật đầu lia lịa, mụ phù thủy cười thầm đưa cây chổi cho nó. Nó nhanh tay nhận lấy rồi tung tăng đi về phía cầu. Lúc đứng trước chiếc cầu cầu, nó cứ tần ngần mãi không biết chiếc cầu này sơn đã khô chưa, có làm hỏng guốc nó không.

Thấy nó như vậy, mụ phù thủy sợ bị Thần Chết giảm lương nên đã hóa phép cho hiện ra hình bóng một người con trai ở phía trước cây cầu.Rồi không may chính bà ta cũng bị cái ảo ảnh đó hút hồn suýt nữa là chạy đến vồ rồi may mà kiềm chế kịp.(=.=)

Đúng như bà dự đoán nó lập tức có phản ứng ngay nhưng không phải là bước về cây cầu mà là....cầm chổi đập cái người trước mắt. Lập tức hình ảnh đó vỡ ra thành từng mảnh giống như lọ thủy tinh bị vỡ vụn. Nó hoảng hồn, liền ném cây chổi xuống và chạy đến chỗ mụ phù thủy.

- Bà ơi! Cháu nỡ đánh anh ấy rồi có cách nào để cứu anh ấy không à? Này bà ơi bà
2hi.us