Truyện teen- Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…Phần 2

Truyện teen- Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…Phần 2

Tác giả: Internet

Truyện teen- Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…Phần 2

đang lái xe
.
“Đoàng!”
.
Key giật mình nhìn nó thấy ánh mắt sắc của nó hằn lên những tia tức giận.
Nhìn Key rồi nó thở dài, vứt súng luôn trên mặt ghế rồi mở cửa đạp thằng đàn em xuống.
“Khốn kiếp, đến gần biển thì biên giới cái khỉ gì nữa, thằng chó”
.
-Lần sau chọn người cho kĩ vào! Quay xe lại nhanh lên.
.
-Dạ.
.
Key mặc dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng nhanh chóng làm theo lời nó. Quay xe lại theo hướng vừa nãy vào đi với vận tốc chóng mặt. Nhưng chưa đi được bao xa thì mấy chiếc xe phân khối lớn phòng đằng sau đang rồ ga tới gần xe của nó. Key tăng tốc, nó cắn môi bực mình.
.
-Khốn kiếp, lũ chó săn đi theo từ nãy rồi.
.
-Sao bọn chó săn lại đi theo chúng ta được ạ?
.
-Chọn thằng đàn em ở đâu đấy?
.
-Dạ, thằng này cũng làm việc được hơn 1 năm rồi mà.
.
-Thảo nào chúng nó biết thông tin, khốn kiếp.
.
Nó đạp mạnh chân vào ghế. Tức giận. Biết tin có chuyến hàng lớn lũ chó săn (là bạn hàng hay là người cạnh tranh của bố nó) chắc chắn sẽ đánh hơi được rồi cướp hành cho xem.
Nó mở cửa xe thì mấy chiếc phân khối lớn cũng đã đang tiến lại gần rồi.
.
Lên đạn.
“Đoàng…đoàng….đoàng…”
Nó bắn liên tiếp vào mấy chiếc moto ở đằng dưới. Lấy chiếc khẩu trang che kín mặt rồi nó mở hẳn cửa xe ra bắn. Những chiếc moto ở đằng dưới cũng chẳng nể nang gì, bọn chúng lấy súng bắn liên tiếp vào chiếc xe đằng trên. Hai bên đọ súng với nhau suốt quãng đường 50m.
.
-Á…
.
Nó ngã vào đằng sau khi Key tránh cái xe tải phía trước.
-Á..
.
Không kịp chuẩn bị nó tiếp tục bị bọn người trên xe vừa đi ngược chiều sượt lưỡi dao qua má phải.
.
-LinDa. Có sao không?
.
Key lo lắng quay xuống, nhìn thấy má phải nó đang chảy máu vô cùng đau lòng nhưng lại tiếp tục bị nó quát.
.
-Lái xe cẩn thân, nhiều ổ gà ở đây lắm, bọn khốn đó.
.
-Có cần gọi thêm người không ạ?
.
-Không cần, càng gọi càng phức

tạp, cảnh sát đến càng nhanh. Giờ phải giải quyết hết lũ này cái đã.
.
-Dạ.
.
Vì là xe chống đạn nên kính đằng sau của nó không thể bị bắn phá, nhưng Key phải liên tục lượn tay lái để bọn chúng không bắn phá vào lốp xe.
.
-K100!
.
Nó ra lệnh, Key lục lọi trong túi đồ rồi ném xuống cho nó khẩu K100, trong lòng lo lắng và vô cùng đau khi mình chẳng làm gì cho nó được.
.
“Chúng mày chết rồi bọn khốn kiếp”
.
Khẩu K100 được tay nó cầm lên thậtđẹp, tiếp tục mở hẳn cửa xe, nó quay đầu về đằng dưới và “Bằng”.
.
Một đạn mà suyên cả 2 thằng trên moto cùng chết, cứ thế, cứ thế, vết máu trên má nó ngày càng chảy nhiều nhưng lũ kia ngày càng chết nhiều.
.
Sệt…sệt…xe nó bị thủng lốp trong khi còn 2 chiếc moto đang tiến tới. Key phải dừng hẳn xe bên lề đường. Nó lên đạn.
.
“Pằng…pằng….” ở trong xe không còn an toàn nữa, nó và key mỗi người 1 khẩu súng chạy thẳng ra ngoài, nấp ở những mẻn đá và bắn bọn kia. Nhưng người của chúng đến, ngày càng đông.
NÓ nhổ nước bọt xuống đất rồi tỏ ra khó chịu khi cái điện thoại trong túi cứ liên tục reo
.
-Khốn, sáng mà đã gặp đen đủi như thế này. Key, đây là đâu?
.
-Nếu không nhầm thì đây là vùng sông ABC, vùng này rất ít tàu thuyền qua lại ạ, nhưng trên kia ngay là đường cao tốc.
.
-Chạy nhanh lên đường cao tốc. Nhanh!
.
Nó ra lệnh, cả hai vừa trèo lên những mẻm đá để lên trên vừa nhắm bắn bọn đi moto đằng dưới.
Địa hình nơi này gồm 2 đường, đường ở dưới là đường bờ biển, ngay sát biển, đường thứ hai là đường cao tốc ngay ở phía trên, hai đường chạy song song với nhau nhưng mà đường cao tốc ở hẳn phía trên cao còn đường biển mà tụi nó đang đi thì ở dưới rất thấp. Nó và Key phải vất vả lắm mới vừa trèo lên vừa quan sát bọn kia được.
.
-Cẩn thận Key!
.
Nó đẩy Key vào góc của hốc đá nhưng viên đạn cũng kịp sượt qua tay áo cậu và làm nó chảy máu, hai người nhanh chóng trèo lên trên.
.
-Trèo lên trước đi.
.
-Nhưng mà còn Linda.
.
-Nhanh lên, chúng nó sắp tới rồi kia kìa. Nhanh.
.
Nó đẩy Key đi lên còn mình nhắm đúng cái xe gần nhất “Pằng”, chiếc xe moto choạng tay lái, đâm thẳng xuống sông, nó bò lên.
Một thằng đang dơ súng lên định bắn nó thì bị Key cho 1 phát vào tay, loạng choạng tiếp tục ngã xe cả thằng đường trước lẫn thằng đằng sau bay cách xe cả chục mét.
.
Lên được đường cao tốc, nó bắt xe đi thẳng đến chỗ giao nhau đã hẹn trước.
.
-Linda, xin lỗi!
.
-Không sao, cũng tại t ngủ quên thôi.
.
Vừa nãy, 10 chiếc xe chia theo 10 đường khác nhau được nó gọi lại tập trung hết ở 1 đoạn rồi tầm 5 chiếc đi cùng nó đến lấy hàng. Vết thương trên khuôn mặt đẹp đẽ khiến nó vô cùng đau. ĐÓ mới chỉ là cuộc đụng chạm với bọn chó điên thôi còn cảnh sát chắc chắn cũng sẽ tìm ra cái gì đó.
Đi vào một khu công nghiệp rộng. Nó cùng tầm 10 thằng đàn em xách theo những chiếc túi đen đi vào. Lấy hàng xong,để hết trong túi rồi đi ngay lập tức.
Khi ra đến ngoài cửa thì bỗng tiếng súng vang lên “Pằng”, nó giật mình nhìn lại thì mình đã bị ba vây.
Là áo cảnh sát, là cảnh sát, chắc chắn cảnh sát sẽ đến nhưng nó không ngờ rằng đến sớm như vậy.
.
-Khốn thật, bọn này cũng đánh hơi nhanh gớm. Chia 6 chiếc xe, mỗi xe có 2 người, chỉ để hàng ở xe của chúng ta thôi. Còn mấy xe còn lại và những thằng còn lại thì giao cho việc giải quyết vụ ở đây đi, vòng ra cửa sau.
.
Nó như người lãnh đạo thực thụ, đứng trong khu đó chỉ huy công việc rồi lượn ra cửa sau, mặc lũ cảnh sát đang kêu réo ầm ĩ ở ngoài.
.
-Nhưng mà cửa sau cũng có xe cảnh sát ạ.
.
-CÓ mỗi mấy chiếc mà không phân ra đánh lạc hướng được à. Mẹ kiếp, sao trong nội bộ lắm nội gián thế, sau vụ này thì phải thanh trừ bang mới được. Lũ Khốn Kiếp.
.
Nó gằn lên 3 chữ cuối cùng khiến cả lũ đàn em sợ dựng tóc gáy, rồi chạy nhanh đi làm việc ngay lập tức. Hàng được chất lên xe, người cũng đã lên xe. Còn 4 chiếc an toàn dời khỏi khu công nghiệp bỏ hoang đó..
.
-Đến ngã tư rồi chị, nhưng có hai xe cảnh sát đang theo.
.
-Lượn vài vòng đi, thay luôn cả cái biển số xe nữa. Gọi xe tải mang chiếc xe đó đến đường XX luôn. Nhanh.
.
-Dạ.
.
4 chiếc xe mỗi chiếc đi theo một hướng, nhưng không hiểu tại sao lũ cảnh sát hôm nay chỉ bám theo xe nó là chính, đi lòng vòng cả quãng đường dài cũng không thể cắt đuôi được bọn chúng, nó giận giữ nhìn về đằng sau. Tiếng Bí bo bí bo vang lên liên tục khiến nó vô cùng bực mình. Lấy điện thoại xem đường thì nó thấy đã đến chỗ đổi xe.
.
-Vòng thêm 2 vòng nữa. _nó ra lệnh.
.
-Nhưng càng đi lâu càng nguy hiểm chị.
.
-Bảo vòng thêm hai vòng nữa mà.
.
-Dạ.
Lấy điện thoại gọi cho anh Bảo, nó vừa quan sát cả đường đi xem có những yếu tố nào có thể giúp được không.
.
-Chị, đi thêm chút nữ là trạm kiểm soát rồi ạ.
.
-Cứ đi từ từ lại cái đã, có lẽ mất khoảng 15 phút nữa 2 chiếc oto kia mới đuổi đến nơi.
.
“Anh à, đổi vị trí đổi xe đi, nội bộ có nội gián.” _nó nói vs anh bảo.
.
“Em đang ở đâu?”
.
“Đường XX, sắp đến trạm rồi”
.
“Ừ, vậy xe sẽ đợi sẵn ở đường DH nhé, gắng lên”
.
“Em biết sử lí mà, anh đừng lo”.
.
Cúp điện thoại nó bảo với Key.
.
-Dừng xe, đổi biển số cái đã!
.
Đến trạm, xe của nó bị giữ lại, đang đến lúc bị kiểm tra thì một chiếc xe đen biển số tình như vượt qua trạm, đâm gãy chiếc chắn ở đó, cứ thế mà lao thẳng. Tất cả lực lượng ở đó đều dồn hết chú ý vào chiếc xe kia. Nó nhìn đồng hồ và cười.
.
“Chậm 36 giây!”
.
Sau khi cửa chạm đã mở thì nó và Key ngay lập tức nhảy lên xe, phóng với vận tốc chóng mặt đi qua bọn cảnh sát.
Nhưng vừa đi được 15 phút thì nó lại nghe thấy cái tiếng bí bo bí bo đáng ghét kia.
.
-Đến chỗ làm xe, mau lên! _nó giục Key.
.
Xe tiếp tục chạy, nhưng vận tốc không như vừa nãy nữa. có lẽ đã sắp hết xăng, khốn khiếp.
Xe nó chạy vào một khoang lớn của 1 chiếc xe tải ở trong 1 khu bỏ nhà bỏ hoang.
Khi vừa đi ra thì đụng đúng hàng chục chiếc xe cảnh sát vừa chặn tới nơi. Nhưng xe của nó vẫn ung dung lướt ra ngoài trước tầm mắt của bao nhiêu xe cảnh sát mà không chút nghi ngờ, vì xe nó đã “đổi màu”.
Dùng loại sơn mới nhất đó,loại sơn mà chỉ 10 phút sẽ khô ngay, nó vượt mặt bao nhiêu xe cảnh sát.
Nhưng đến chạm thứ hai thì khác.
…………
Ở nhà, Ngọc tự dưng lo lắng. Cô bé vào phòng đọc sách của bố thì thấy ông đang nói điện thoại
.
-Bố…
.
-Hàng sẽ được chuyển đến trong này hôm nay, các người không cần sốt ruột. Chính tay con gái tôi sẽ giao cho các người…
.
-Bố à..
.
Oái, tự dưng lòng Ngọc chợt nhói lên như cái cảm giác lần trc, khi nó bị đụng xe.
Hình như là tình chị em, hình như là thần giao cách cảm giữa 2 đứa trẻ sinh đôi.
Ngọc chạy ra ngoài khi đã hiểu được mọi chuyện. Chị cô đang gặp nguyhiểm.


Trời nắng, nóng đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở. Nớ nìn ra ngoài, qua kính chắn của oto, từng hàng phượng chạy dài về phía sau. Phượng đẹp thật, rực rỡ thật. Cái màu đỏ đẹp đẽ ấy khiến nó cảm thấy rất vui, rất phấn chấn. Học sinh mà, thích phượng, thích bằng lăng lắm. Phút chốc nó chợt nghĩ đến mình đa là học sinh năm ba rồ. Nhanh quá. Cuộc đời học sinh trôi qua nhanh, để rồi nó còn chưa kịp nhận ra mình đã là học sinh cấp 3 bao lâu rồi. Một năm chưa quá lâu nhưng đủ để nó hiểu được là học sinh thật là hạnh phúc.

Vậy mà, chính nó đã bỏ qua, chính nó đã và đang giết chết cái quãng thời gian đẹp nhất này.
Một học sinh, nó không chỉ à một học sinh thôi mà nó còn là cái bóng đứng sau 1 con người, mà nó còn là một cái gì đó to lớn, không giống học sinh. Đôi lúc tự vấn hỏi sao mình không ngây ngô như Ngọc, có lẽ như vậy sẽ hạnh phúc hơn?
.
“Dạ?” _nó ngả lưng ra ghế và đeo tai nghe nghe điện thoại.
.
“Hàng được chuyển về khu A rồi, e đến lấy đi, kho kia cả lũ bị tóm rồi!”
.
“OK. Có nhiều người bên đó không anh?”
.
“Ít lắm, chuyển hầu hết về kho để đánh lạc hướng rồi!”
,
“Dạ. Tks anh. Lại làm phiền hai khi e đã nói là tự mình giải quyết”
.
“Đừng bị thương là được!”
.
“ Ư, e biết. hai yên tâm!”
.
“Ừ, đúng 5 p.m Hội đồng phải lấy được hàng đấy”
.
“Ok!”
.
Tháo tai nghe ra nó ngồi vắt chân lên nhau.
.
-Mở điều hoà số nhỏ thôi.
.
-Dạ _Key đáp.
.
-Khu A còn cách đây bao xa?
.
Nó hất tóc nheo mắt nhìn Ipad và hỏi Key, trông ngầu.
.
-Theo bản đồ thì đi hết đường Xuân Thuỷ, rẽ trái 10km là đến
.
-Vậy vòng qua đường 32 đi.
.
-Nhưng đi đường ấy tốn rất nhiều thời gian.
.
-Mấy chiếc xe đằng sau, hừ….
.
Nó lại im lặng, lấy điện thoại gọi cho vài thằng đàn em rồi nhăn mặt, khẽ cựa người và đạp chân vào ghế trước.
.
“Khốn kiếp! Lần này phải thanh trừ nhóm cẩn thận mới được. Sao xe nào cũng bị theo dõi hết thế. Bọn khốn”
.
Nó cẩn thận nhìn định vị, hai chiếc xe oto đen đang đi sau xe nó, nghe vẻ chẳng tốt lành gì.
Bây giờ là 1.03 pm
________________)o(_________
.
-Tiểu thư, sao đi sớm vậy ạ, trời còn nắng lwams.
.
Bà giúp việc khẽ nói vs Ngọc và cản cô bé lại.
.
-Chúng ta đi sớm thì niềm vui sẽ đến sớm hơn với lũ trẻ mà bác.
.
Ngọc trả lời qua loa và ôm mấy cái hộp to bự ra ngoài cổng, nhiều thứ linh tinh, lỉnh khỉnh quá.
.
-Sao xe đến lâu vậy? _Cô bé sốt ruột.
.
-Hay là tắc đường, nhưng giờ này thì tắc làm sao được nhỉ.
.
Bà giúp việc hơi cau mày vì trời nắng, một tay cầm ô che 1 tay thì lau đi giọt mồ hôi vừa chảy xuống, đọng ngay ở cổ Ngọc. Trời nóng thật.
.
-Tiểu thư vào nhà đi đã, xe đến thì tôi sẽ gọi ngay.
.
-Anh Ba, lái cái xe kia chở tôi đi. Chúng ta đi ngay bây giờ!
.
Mọi người nhìn vào mấy chiếc xe đó, không ai nói gì nhưng hơi nhăn mặt.
.
-Sao vậy? Mấy chiếc xe đó hỏng à?
.
-Đó, đó là xe của đại tiểu thư mà.Nên…
.
-Không có nhưng nhị gì hết. Chúng ta đi thôi!
.
Ngọc kéo tay mấy người ra xe rồi đi luôn.
Bây giờ là 1.10 pm
_____________)o(___________
.
Key nhìn qua gương khuôn mặt của nó. Xinh đẹp thật. Nhưng hình như là nhiều tâm sự và lo lắng quá.
.
-Linda. Giờ đi theo đường nào?
.
-Xuân thuỷ. Nhưng đi chậm lại.Chúng ta không còn mấy thời gian nữa, còn phải kiểm và duyệt hàng nên cứ đi đường này đi.
.
-Dạ.
.
Lại cầm điện thoại trên tay, nó gọi gọi rồi nói nói cái gì đó một lúc lâu. Thiếu công nghệ thông tin có lẽ nó sẽ không thể chịu được.
.
-Key, đi qua cầu vượt rồi đỗ ở cạnh HITC đi.
.
-Dạ.
.
2 chiếc xe kia vẫn lù lù đi đằng sau. Nhìn khuôn mặt ai nấy đều căng thẳng. Dường như vụ này không xong thì chẳng ai ngồi yên cho được.
Không khí ngoài trời nóng bức, những tia nắng gay gắt của ban trưa phả xuống mặt đường bê tông, nhìn mà cũng thấy ngốt. Mặt đường như bốc hơi. Tất cả đều mệt mỏi.
.
-Anh à, có chắc là chiếc xe kia không, sao từ nãy đến giờ mà chẳng có động tĩnh gì là sao?
.
-Chúng ta đã gắn thiết bị theo dõi vào đó mà. Dù không phải chiếc xe quan trọng thì nó cũng sẽ dẫn chúng ta đến với mối lớn thôi.
.
-Nhưng có ổn không? Đây là đoàn xe nhà họ Trịnh. Đụng vào chưa chắc đã được bình yên đây anh.
.
-Nếu không có vấn đề thì tại sao chúng ta phải dành ra cả một năm trời mà điều tra. Nếu không có vấn đề thì sao phải chạy như thế? Hừu.
.
2 người nói chuyện với nhau, 1 đội trưởng, một nhân viên quèn nhưng nghe vẻ nhân viên quèn kia còn biết điều hơn ấy chứ. Ngồi trong xe ngột ngạy quá, do căng thẳng nhưng cũng có thể do thời tiết. Bỗng, một người thở gấp nhìn người còn lại.
.
-Anh…
-Có chuyện gì?
-Emm…thực sự..
-Nói đi.
-Phải, em không thể chịu được nữa, em phải nói cho anh điều này…
-Cậu này ấp úng nhỉ, nói đi.
-Em…
-………….
.
-…phải đi vệ sinh =]]
~.
Quay lưng lại nhìn hai chiếc xe phía dưới, miệng nó tự dưng nhếch lên cười, một góc 30 độ rồi còn đềm ngược.
5.
4.
3.
2.
1.
Uỳnh…
1 chiếc BMW đen đâm thẳng vào 2 chiếc xe đang nối đuôi nhau đó, tạo nên một tiếng va chạm rất mạnh. Trời đã nóng nay còn nóng hơn. Chiếc xe ở phía dưới bị chịu tác động mạnh hơn hẳn. Khói từ đuôi xe bốc lên, người trong xe giật mình đầu đập thẳng vào kinh chắn phía trước. Máu túa ra nhiều. Kính vỡ. Người còn lại ngực đập mạnh vào tay lái, ngấy đi.
Chiếc xe phía trên thấy vậy chạy lại xem thì đến lúc đó nó lại cười à bảo Key phóng xe đi luôn, Rây cũng vậy _kẻ gây ra tai nạn này
.
Xe nó đi hết đường Xuân Thuỷ và rẽ tay trái theo chỉ dẫn và bắt đầu tiến sát đến khi A. Có hai chiếc moto đen đã đợi tụi nó sẵn ở đó.
.
-Chị!
.
Cả 4 người cúi đầu khi thấy nó đến. Ném mạnh chiếc balo vào mặt một thằng, nó hét.
.
-Khốn kiếp. Sao để có 4 người ở đây thế này? Có biết nơi này quan trọng như thế nào không?
.
-Em xin lỗi nhưng tụi nó bị tóm hết rồi ạ
.
-Hừ, hàng vẫn an toàn chứ?
.
Nó khoanh tay, nhìn lên bầu trời còn đang nắng gắt, mồ hôi bắt đầu túa ra. Nóng. Xốc tóc lên, hất về đằng sau rồi nó buộc cao hẳn lên. Lũ đàn em cứ trố mắt lên nhìn.
.
-Dạ…dạ, chắc ổn ạ.
.
Nụ cười trên khuôn mặt thiên thần bỗng vụt tắt, thay vào đó là cái tối tăm vô định và rất nguy hiểm
.
-Chắc???
.
-Em…
.
-Cứ liệu ( vỗ vai tên đó rồi ghé sáttai)…về tao sẽ xử lí chúng mày. Sau.
.
Nó đi vào khu A một cách rất chậm dãi. Bây giờ là 2.15 p.
Đi lướt qua một lượt các thùng hàng to nhỏ xếp chông lên nhau. Tạo cho người ta một cái cảm giác đây chẳng khác nào đống hỗn độn, đống phế thải. Nhìn thì chẳng thấy cò gì bất ổn nhưng mà lại ngược lại. Dừng lại tại một chỗ, nó quay ra chỗ bọn đàn em thì tự khắc bọn chúng hiểu ý quay đi, đứng sát vào nhau và che cho nó. Bấm lạch cạch cái gí đó một lúc thì có 1 cánh cửa được bật mở ra. Một căn phòng không quá to nhưng sạch sẽ, đó là phong cách của nó.
Liếc nhìn xung quanh một lượt rồi nó đi vào với Key và Rây .
.
-Hai đứa kiểm duyệt hàng rồi cho tất cả vào túi đi.
-Dạ.
1 lúc sau.
-Đủ rồi ạ
-Ừ. Go!
.
Đi ra ngoài, nó dặn dò bọn đàn em.
-Dọn cho sạch!
.
Để đồ hết vào cốp xe rồi nó đi thẳng. Ngọn lửa từ khi A bốc lên. Rực rỡ và đẹp đẽ giữa buổi trưa mùa hè nắng gắt. Nóng, nóng đến ngạt thở, đến nó cũng phải thở 1 hơi gấp.
Giờ việc quan trọng nhất là phải đưa lô K100 này đến sân bay riêng nhà nó ngay-lập-tức
.
-Rây, cầm túi này đi đến sân bay trước đi. Phải cố cho chúng đánh hơi thấy.
.
-Dạ.
.
-Cầm lấy khi cần.
.
Nó nhét vào tay Rây khẩu K100 nhưng Key giật mình ngăn lại.
.
-Không được, anh Bảo đã dặn CẤM được đụng tay vào lô hàng này. Dù chỉ là chạm.
.
-Linda à?…_Rây hơi bất ngờ. Nó không nói gì, nhưng chính thái độ như vậy lại khiến hai tên con trai đi cùng tức gắt lên.
.
-LINDA!
.
Nó tỏ vẻ nhẹ nhàng và bất cần.
.
-Cứ dùng đi. ĐÓ là súng của tôi. Cứ coi như món quà tôi để lại ọi người.
.
Đóng rầm cánh cửa xe lại, nó ngồi thu mình trong chiếc ghế trước. ..Lúc sau, dường như sốt ruột lắm rồi, nó gọi ra.
.
-Ba giây chuẩn

bị. START!
1 làn khói bụi cũng như khói từ khu A được bỏ lại sau lưng. Cả 3 người đều biết, nó đang muốn bỏ đi cái gì đó, cái gì đó mà đã gắn với nó từ rất lâu.
Hai chiếc xe, mỗi người một hướng. Nó và Key vẫn đi chiếc xe đen từ đầu tới giờ, Key thì lượn lờ bằng con BMW ngon.
.
Đi được khoảng 15 phút thì nó lại nghe thấy tiếng bí bo ở đằng dưới. KHốn, lại là xe cảnh sát, chúng đánh hơi kiểu gì mà tinh như thế được.
Nó nhăn trán, giờ hàng đang ở trong xe, nếu bị bắt thì coi như xong. Chấm hết.Key lượn lờ mấy vòng thì cắt được đuôi, nhưng ai ngờ cắt được 1 lúc thì lại có mấy chiếc xe khác đi theo đằng sau, phải tầm 3, 4 chiếc.
.
-Alo, Chiếc xe phía trước, chiếc xe phía trước mang biển số 77A666 dừng lại. Dừng lại để hợp tác điều tra.
.
Mấy chiếc xe ở dưới lại déo còi ing ỏi lằm nó bực mình. Vì là xe cảnh sát nên nó không muốn dùng đến súng với chả đạn.
Hiện tại, mấy chiếc xe cảnh sát và xe của nó đang tiến về phía đường đang thi công. Vượt qua chỗ thi công và các ổ gà thì sẽ là con đường tắt nhanh nhất để đến sân bay.
Mấy chiếc xe phía dưới đang tăng tốc độ, chốc lát đã bám sát xe nó. Còi vẫn réo ing ỏi, lại còn đòi dùng vũ khí
.
-Chiếc xe mang biển số 77A666 đề nghị dừng lại phối hợp điều tra. Chúng tôi biết trong xe có hàng cấm.
.
Một chiếc oto đã tiến ngang bằng xe nó. Một giọt mồ hôi từ trán Key rơi xuống tay lái. Nó thừ người rồi khẽ đảo mắt ra bên ngoài, lạnh lùng ra lệnh.
.
-Dồn nó xuống móng đang đào đi!
.
Giọng lạnh, lạnh đến mức như muốn giết người. Key lái xe thành thạo lùi rồi lại tiến bỗng phanh gấp khiến chiếc xe đang bám sát ngoẹo tay lái, đâm thẳng xuống chỗ công trường vừa đào móng. Hai chiếc xe còn lại vẫn tiếp tục truy đuổi xe của nó mà không thèm dừng lại nhìn chiếc xe kia. Có lẽ kĩ năng là vậy.
.
Một trong số những tên đằng sau đã không chịu được, lôi súng ra và nhằm vào xe nó. Tay đang đau, nó không thể ra ngoài. Thành ra cứ ngồi trong xe, như ngồi trong đống lửa.
Đạn được lên và được bắn vào xe nó. Kính bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
.
-Khốn kiếp!
Nó ch ửi thề khi không thể làm gì được.
.
-oái. LinDa, xăng, xăng sắp hết rồi.
Key lo lắng báo cho nó biết.Nó nhăn mày
.
-Lái xe, đâm qua cái ổ gà kia đi. Cứ đâm vào giữa làm những mảnh đó chắn tầm nhìn của bọn chúng đi đã rồi lái xe vào đường hầm kia.
.
Chiếc xe đâm mạnh xuyên qua bức tường 5 khiến gạch đá đổ xuống ngay đầu hai chiếc oto đằng sau, chặn đường đi của họ được một lúc.
Key gằn giọng quát nó, lúc này mồ hôi đã bắt đầu túa ra rất nhiều.
.
-Xuống xe đi. Mau. Có gì thì Key sẽ chịu. _Key gắt, nhưng nó vẫn im lặng.
.
-XUỐNG NHANH LÊN.
.
-Cứ lái đi, làm bọn chúng khổ đến hết mức có thể.
.
Nó không nhìn Key, dường như ánh mắt này chứa đựng sự nguy hiểm và đáng sợ đến tột cùng. Để cho trong thời khắc nguy hiểm như thế này Key vẫn sợ và tôn trọng nó. Nó không muốn dùng súng luôn vì còn một kế hoạch nữa.
.
Hai chiếc xe oto đuổi theo giờ chi còn có 1 chiếc. Có thể chiếc kia đã bị vùi ở đâu đó trong cái công trường rộng lớn này. Xe hết xăng, thực sự nó buồn khi không được chiến nữa.
Giơ cánh tay ra ngoài cửa xe. Nó đầu hàng. Key dừng lại.Nó đi xuống xe với khuôn mặt đó. Khuôn mặt của một thiên thần.
.
-Chạy nữa đi. Hừ, không chạy được nữa phải không?
.
3 tên cảnh sát thở hồng hộc chạy đến.
.
-Các người có biết tôi là ai không? _nó vênh mặt lên và nói.
.
-Trịnh Tuyết Vy, con gái thứ hai của gia đình họ Trịnh, sao lại không biết. Hừ, đừng có đánh lạc hướng nữa. Kiểm tra xe mau lên.
.
-Khoan! Nếu các người biết xe này là xe của nhà họ Trịnh thì không nên động vào.
.
-Chính vì xe nhà họ Trịnh nên mới cần kiểm tra. Tôi sẽ cho nhà họ Trịnh biết, hừ.
.
-Khoan! (giơ 2 tay đứng trước xe). Bước qua xác tôi cái đã.
.
Điện thoại reo….
________________)o(________________
-Nào, các người làm gì vậy chứ? Cảnh sát sao lại có quyền lục đồ của người khác được. Các người có biết tôi là ai không hả?
.
-Trịnh Tuyết Vy, con gái thứ hai của gia đình họ Trịnh, sao lại không biết. Hừ, đừng có đánh lạc hướng nữa. Kiểm tra xe mau lên.
-Tôi….! _Ngọc vênh mặt lên nhưng chẳng ai nhận ra cô cả, Ngọc và nó quá giống nhau.
.
-Kiểm tra đi!
Nội bộ nhóm của nó có vấn đề nên ngần ấy chiếc xe đỗ tại nhà nó đều có gắn máy định vị. Vì vậy dù nó có đi đâu thì họ vẫn có thể tìm ra. Ngọc lại đi một trong những chiếc xe ấy nên cũng bị bắt đi kiểm tra.
.
-Các người không được đụng vào đó.
.
Ngọc hét lên khi cảnh sát đi qua chỗ cốp xe và địnhmở…
Chiếc cốp xe được mở lên. Khuôn mặt cô bé cũng tối sầm xuống. Trời bắt đầu mưa. Cơn mưa rào đến nhanh thật.
.
-Các người sẽ phải hối hận! _giọng nhỏ nhưng đủ để mọi người nghe thấy.
.
____________)o(__________
.
Trước lúc mở cốp xe của Ngọc thì tên đội trưởng đã gọi điện cho cái gã bám theo xe của nó. Nói rằng đã tóm được rồi, và phải bắt sống những tên còn lại. Tên kia sung sướng ra mặt.
.
-Đã lấy được hàng rồi. Thật tiếc rằng hàng lại không ở trong tay “tiểu thư”, hừ. Giờ thì theo chúng tôi về đồn.
.
“Đoàng”.
.
Trời mưa, máu, tên đó ngã xuống. Khuôn mặt nó tối y như khuôn mặt của Ngọc.
.
-Mày chết vì biết quá nhiều.
.
“Đoàng”
.
-Mày chết vì nhìn quá nhiều.
.
“Đoàng”
.
-Mày chết vì nghe thấy tất cả.
.
17 năm sống trên đời, rèn luyện qua bao nhiêu khoá tập huấn, nó thực sự thành thạo với kĩ thuật bắn súng, 3 tên giải quyết trong chốc lát.
Mưa, mưa bắt đầu nặng hạt, nó và Key đứng nhìn nhau và nhìn đám người đang nằm dài trên bãi máu.
Mưa, máu lênh loáng ra, Key chợt đơ người nhìn nó.
.
-Tại sao lại nói là tìm được hàng rồi khi hàng đang ở trong tay chúng ta?
.
__________)o(_________
.
Bên Ngọc.
.
Mở cốp x era.
.
“bùm….bùm….”
.
Pháo hoa bắn tung lên trông rất đẹp mắt, chiếc bánh gato to bự được đẩy lên, quà trong cốp đùn ra ngoài.
Mưa, hỏng hết đồ….
.
Tình hình là Ngọc định đi đến trại trẻ mồ côi cho quà lũ trẻ nhưng ai ngờ bị tóm giữa đường như thế này. Tên đội trưởng chưa kiểm tra mà đã báo tìm thấy rồi làm 3 tên kia chết oan.
Mặt mày của tên đội trưởng khi kiểm tra xe của Ngọc cứng như tượng.
Vừa nãy ông ta có nghe thấy câu nói của Ngọc “ Các người sẽ phải hối hận” Ông ta bất giác run. Có lẽ, ông ta sẽ phải nợ nhà họ Trịnh một cái gì đó rất lớn….
.
Mặt tái đi và lo sợ.
__________)o(____________
.
Chỗ nó.
.
-Xong rồi. Chuyến hàng cuối cùng.
.
-Ừ, Linda giỏi lắm.
.
Mưa, lâu lắm rồi nó lại mới được tắm mưa.


Ngọc nhìn người cảnh sát đó bằng nửa con mắt…
Một thời gian sau đó người ta thấy ông cảnh sát này mặc đồng phục cảnh sát và quét rác ở mấy trại trẻ mồ côi…
Có lẽ Ngọc còn quá nhân từ.
.
Còn nó? …Trời vẫn mưa, nó vẫn đứng lặng thing ở cái khu ấy. Nước mưa xát vào chỗ bị thương khiến nó xót. Khẽ lấy tay xoa xoa. Bỗng, một cái áo được choàng vào người nó, một bàn tay to, rắn chắc ôm lấy bờ vai của nó từ phía sau, một giọng nói quen thuộc vang lên.
-Xong rồi! Về thôi.
.
____________)o(___________
Căn biệt thự đó vẫn sáng đèn, vẫn rực rỡ, không gian rộng lớn ấy vẫn khiến người ta cảm thấy sợ, vẫn cái giọng nói trầm trầm ấy…
Bố Vũ nhẹ nhàng nâng cái gọng kính lên.
.
-Hôm nay mày lại phá hỏng chuyện của tao rồi!
Khuôn mặt bố cậu

chẳng có biểu hiện giận giữ hay giằn vặt nhưng giọng nói của ông cũng đủ làm cho người khác nổi da gà. Còn Vũ, cậu không nói gì, dường như vẫn khoái cái vụ đó, cái vụ chính nó phá.
.
-Nếu không muốn kết hôn thì đi du học đi.
-Cái gì? Con không thích >”
.
_____________)o(________
.
Nó về nhà, lao ngay vào nhà tắm, gội sạch đi những cái bụi bẩn còn sót lại của ngày hôm nay. Hàng có lẽ đến nơi rồi, anh Bảo lo chuyện này.
Khẽ thở dài, hình như nó đang nhớ ai đó.
-Daddy, chúng ta kết thúc rồi đúng không?
-Ừ, có lẽ vậy
.
Bữa ăn của gia đình nó hôm nay vui hơn thì phải. Bố không còn nhăn chán nữa, mẹ cười nhiều hơn thì phải, anh Bảo có thêm giờ gian đi cua gái nha…
Tối đó cũng là tối đầu tiên mà nó chính thức đặt chân vào phòng của Ngọc.
.
-Hôm nay đính hôn sao em không đi? Sao không nói cho bố mẹ biết?
.
Nó nhìn Ngọc, dường như có cái điều gì đó ngại ngại giữa hai chị em, đặc biệt lại trong vấn đề này…
.
-Chị nghĩ em nên đi hay sao?
Cô bé nhìn ra phía chậu cây cảnh rồi thở dài nói tiếp
.
-Cây đó, khi được uốn, người ngoài nhìn vào thì thật đẹp, thật thanh cao nhưng rồi nó sẽ lớn, sẽ cứng và lúc đó nó….sẽ gãy…
.
-Đó là vấn đề chính? _khuôn mặt của nó dãn ra đôi chút, hướng ánh mắt thương cảm nhìn về phía Ngọc.
.
-Không, đó chỉ là nguỵ biện. Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, hơ…
.
-Vậy?..
.
-Vì chị!
.
Hai người nhìn nhau, dường như cái mức nặng lượng toả ra lúc này có thể giết chết cả…..một con ruồi. Rồi nó khẽ cụp mắt xuống, đôi lông mi dài chạm nhau, khoé miệng cùng nhếch lên tạo thành nụ cười bán nguyệt. Nó đứng dậy và đi ra khỏi phòng.
.
-Chị! _tiếng Ngọc gọi giật nó lại, lúc nào cũng là như thế =.=
.
-…………..
.
Nó quay lại nhưng không nói gì, dường như chờ đợi câu hỏi từ Ngọc, từ đứa em gái, từ bản sao của mình.
.
-Chị….sẽ dời bỏ Tuấn chứ?
-…………
-Một cuộc sống, một chuỗi sự việc diễn ra xoay quanh chúng ta đều có thể làm ta đau hoặc hạnh phúc. Không thể mãi nhận lấy mà không chịu buông đi…
-Vấn đề? _giọng nó lạnh hơn bao giờ hết, chính Ngọc cũng cảm nhận được sự nguy hiểm này, toàn thân của hai người cứng đờ cứ như đóng băng. Ngọc không nói gì.
-…………
-Ừ _Nó bước ra ngoài cửa, ừ, 1 tiếng ngắn, và không quên cái chớp mắt, cái mím môi thông thường
-CHị hứa rồi đấy nhé! Em sẽ làm cho cậu ấy hạnh phúc mà. Chị nhé.
-ừ…
-Chị đừng thất hứa nhé!
-ừ…
Ngọc cứ hét theo bóng nó, lúc nào cũng vậy, con bé này chỉ thích nói khi người ta đã bước đi. Nó thì ừ nhỏ, ừ theo từng nhịp chân xuống cầu thang…
_______________)o(____________
Vũ vùng vằng, thể hiện thái độ. Dường như ai cũng vậy, rất ương bướng, rất nguy hiểm, nhưng cũng rất tình cảm. Và Vũ, một Bạch Dương như vậy đó.
-Con không đi. Nhất quyết không đi!
-Học không chịu học, kết hôn liên kết cũng không chịu làm, thế mày định mai sau quản lí cái tập đoàn này như thế nào hả? Hay định bảo tao mang nó đi từ thiện…
-Đó là chuyện của mai sau. Còn nếu bố thích nhét cái của nợ này vào đâu thì tuỳ, đây không có tiếc.
-Mày!……….*chat*
-Mình, mình, mình à….
Mẹ cậu chạy vào khi thấy hai bố con đang căng quá. Khuôn mặt ông tím lên vì tức giận, cánh tay vừa tát cậu cứng đờ lại rồi thả xõng xuống….ông ngất đi…Bỗng chốc người to lớn như Vũ lại trở thành bé nhỏ và tội đồ như thế…Để che dấu cảm xúc của mình cậu chỉ biết lớn tiếng.
-Hai người đừng diễn kịch nữa, con không đi đâu hết. Trừ phi đuổi con ra khỏi cái nhànày!
Quay lưng, đóng cánh cửa rầm một cái thật mạnh, cậu chạy, cố chạy thật nhanh lên căn phòng của nó từng làm, nơi mà cậu cảm thấy bình yên nhất. Tiếp tục đóng mạnh cánh cửa căn phòng, cậu tựa lưng vào nó, cậu phải che đi, cậu không muốn bất cứ ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Thờ hồng hộc, mồ hôi túa ra thật nhiều. Chưa bao giờ cậu cảm thấy sợ như thế. Thà bố cứ mắng cậu, cứ ch ửi cậu còn hơn là ngã xuống ghế, cần người đỡ như thế…
Vì trước giờ, trong thâm tâm của cậu, ông luôn là người mạnh mẽ nhất.
-Alo..
-…………..
-Alo. Gọi thì nói gì đi chứ
-…………..
-Alo. KHông nói là tôi cúp máy đó.
.
Nó hét vào điện thoại, cái tên Vũ khốn kiếp này, gọi mà không thèm nói làm cho nó lo lắng. Mà mỗi khi lo lắng lại tức giận..Nó nghe thấy tiếng thở hồng hộc của cậu..
Lúc sau, giọng Vũ lạc đi, nhỏ và mệt mỏi, cậu áp vào chiếc điện thoại.
.
-Anh đang làm đúng phải không?
-Chuyện gì?
-Nói là anh đúng được không?
-……………
-Nói đi, anh đúng phải không?
-……Ừ. Đúng, hãy chỉ làm những gì mình cảm thấy thích thôi nhé.
-…………….
Tiếng thở, một mớ cảm xúc được nhào nặn giữa hai người. Không ai nói gì nhưng đối phương cũng có thể cảm thấy tâm trạng của nhau…Như vậy..là ấm áp rồi.
Nó thả mình rơi tự du xuống giường, tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại áp vào tai.
Lúc lâu sau thì Vũ nhẹ nhàng nói.
-Anh yêu em!
Câu nói khá nhẹ, khá nhỏ, khá ấm và nó bao trọng cảm xúc của một cậu thanh niên trạc tuổi 18, tuổi đẹp nhất của thời thanh niêm. Chưa bao giờ cậu yêu nó, chưa bao giờ cậu cần nó như lúc này…
Đôi môi hông đào khẽ cười, đôi mi dài khẽ chạm nhau, cười híp lên. Tim đập như trống đánh.
Bầu trời đên đẹp quá.
.
-Em cũng yêu anh!
____________________)o(_______________
Sáng trời đẹp, chiếc đồng hồ gõ liên hồi bên tai nhưng nó vẫn không dậy. Phải mãi đến lúc anh Bảo vào phòng.
-Đại tiểu thư, đậy được rồi đó. Hôm nay nhà mình đi leo núi mà
-Không thích >”
-Bố mẹ xuống hết rồi, đợi mỗi cưng thôi đó, mau lên.
-Ứ đi đâu =.=”
-NĂM PHÚT BẮT ĐẦU TÌNH GIỜ!
-Aaaaaaaa
Dậy nè, ôm nè, kiss nè….nhưng………
-A, e không thể kiss hai được. Hai ra ngoài đi >”
-Sao thế?
-Không được đâu. Hai đừng ham hố nữa =.= Tự tìm người kia ình đi.
-Ủa, anh tưởng đó là thói quen không sửa được?
-Không sửa được cũng phải sửa. Hai ra ngoài mau . GO Go GO.
-Ha ha ha ha :v
Anh Bảo cười sáng khoái, cái con bé này lại biết yêu rồi à, nhớ
2hi.us