Truyện Teen - Tình Yêu Bang Chủ

Truyện Teen - Tình Yêu Bang Chủ

Tác giả: Internet

Truyện Teen - Tình Yêu Bang Chủ

chỉ tổ chướng mắt thôi!-Genie nói tiếp. -Này! …-Nó đứng dậy, tức giận nói. [nhiệm vụ của nó là pha trà] -Satomi! -Hắn
ngăn nó lại- Genie, cô ấy là người hầu của anh, em không được quyền xen vào!-Cal dõng dạc đáp lời-Ở đây hết chuyện rồi, em tiếp tục làm việc đi!-Cal giục. -Vâng, cậu hai!-Nó ngoan ngoãn quay đi với nỗi cảm kích trong lòng. ……………….. -Em không tin cô ta chỉ đơn thuần là người hầu của anhđâu! Em không cần biết giữa anh và cô ta, hai người thực sự có quan hệ gì! Nhưng anh phải biết rằng anh-là-của-em, bây giờ và mãi mãi…-Genie khẳng định. -Nực cười thật! Cô chẳng là gì của tôi cả, tiểu thư Genie à! Cô mau về nhà đi, tôi còn có việc, không rảnh chơi cùng cô đâu!-Cal lạnh lùng bước đi, rời khỏi căn biệt thự của mình, để lại cô “công chúa” kiêu kì đứng một mình ở đó…khẽ mỉm cười nham hiểm-“ Điều đó vĩnh viễn phải là sự thật, không ai có thể thay đổi được đâu, Cal à!” . ---------- Quán bar. *Bu* Có việc gì mà gọi tớ ra đây hả ? Tớ bận lắm đấy!-Bu nhăn nhó hỏi, anh chàng ra hiệu cho các cô gái đứng bên cạnh, tạm thời lánh mặt. *Cal* “Công chúa” về thật rồi! Cũng tại miệng của cậu! Cái tốt không linh, cái xấu lại linh! *Bu* Thật hả ? Không ngờ miệng mình linh ứng như vậy !-Bu cười buồn, và hắn đủ thông minh để nhận ra, "tâm trạng" phía sau nụ cười gượng ép đó. *Cal-dò xét* Có chuyện gì buồn phải không ? *Bu-trêu* Không! À…mà này! Tớ nghĩ ông Ren [phó BC] mong muốn cậu lấy con lão lắm rồi! Hay là lấy quách cho xong! *Cal-quạu* Cậu mà còn nói nữa…tớ sẽ ném cậu cho chó ăn! *Bu-sợ* A ha..Đùa thôi…mà! Cậu còn nhớ chuyện tớ nói hôm ở bệnh viện chứ ? Về Satomi… *Cal* Tớ là thật lòng, yêu một người và muốn đem lại hạnh phúc, bảo vệ cho người đó cả cuộc đời! Tớ sẽ không bao giờ trốn tránh tình cảm của mình. Cũng không bao giờ bỏ cuộc! Hắn nhìn Bu với đôi mắt hết sức nghiêm túc, khiến anh chạnh lòng, nhớ đến lời nói của Gui ban sáng-“Thà đối mặt với sự thật ngay lúc này , còn hơn là trốn tránh!”. *Bu-cười* Tớ thật ngưỡng mộ cậu! Tự tin đối diện với tình cảm của chính mình! *Cal-thắc mắc* ???? Có chuyện này tớ muốn hỏi…thật ra cậu đứng về phía ai ? Tớ hay là Jiro ? *Bu* Phe trung lập!-Bu bỗng đứng dậy, giơ hai tay lên cao mà hét lớn. *Cal* Thằng quỷ! Cal khẽ phì cười trước hành động ngốc nghếch của tên bạn. Hắn lo sợ rằng có một ngày, giữa mình và Jiro, nhất định phải có một trận đấu diễn ra… ………………………. Biệt thự nhà họ Chen. -Ông ơi! Cháu có chuyện này muốn hỏi…-Satomi đang lau cửa, ấp úng hỏi. -Chuyện gì ?-Quản gia Tayon nói. -Cô tiểu thư Ge..nie gì đó là… -Là vị hôn thê của cậu chủ! Sao thế ? -À không…cháu chỉ là tò mò thôi…-Nó vội cười trừ để che giấu tâm trạng đầy hỗn loạn của mình-“Vị hôn thê…có nghĩa là…” -Đừng lo! Ta ủng hộ cháu!-Ông mỉm cười ranh mãnh. -Ơ ? Ông nói gì thế… -Ta biết! Cháu thích cậu hai! -Cháu..không…có!-Nó ấp úng. -Cháu nghĩ là có thể qua mặt già sao ? Chỉ cần nhìn là cũng đủ biết cháu…thích cậu Cal rồi! Thậm chí là muốn…”chiếm hữu”… -Hai ông cháu không làm việc mà ở đó…tán dóc hả ?-Bà Kim chen vào. -Xí!-Ông già quay đi trước khi bà lão “hát”, không quên tặng cho bà một cái nhìn thách thức=__=”. Còn nó-Satomi thì hết sức sửng sốt, bàng hoàng. Nó biết rằng, cho dù có cố phủ nhận đến đâu thì vị trí của hắn trong lòng nó, đã không còn có thể thay đổi được nữa rồi...-"Chúa ơi! Cầu xin người... hãy để Hiyo xuất hiện ngay lúc này...vì con đã dần dần không thể làm chủ được...trái tim của mình mất rồi..." [B]BÍ MẬT TRONG CĂN PHÒNG SỐ 3 (TIẾP THEO) “Hãy chôn vùi những quá khứ đau thương… Nhưng xin hãy để yêu thương ở lại…” Một câu nói như vậy, nghe thì rất dễ, nhưng có mấy ai là làm được ? Trời về đêm, ngôi biệt thự nhà họ Chen lại ảm đạm, lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Trên tầng hai của tòa nhà, có một bóng người đang thao thức, không thể chợp mắt nổi trước cái “tiết trời” như thế…Đó chính là hắn…người dạo quanh khắp nơi trong ngôi nhà giữa đêm thế này, không ngoại trừ căn phòng số 3…và phòng của con bé…tạo một sai lầm không thể nào cứu vãn được… -Satomi, em ngủ rồi à ?-Cal nhẹ nhàng

ngồi kế bên giường của nó hỏi han, nhưng không ai trả lời, nó đã “ngủ”? Hắn đoán là thế-Nếu một mai em biết được sự thật, liệu em có ghét anh không ? Hắn cười buồn, một “ngọn gió” khẽ xuyên qua những lọn tóc mây, lên trán của nó rồi vội ra đi…biến mất trong màn đêm…trong im
lặng…Nó biết điều đó, vì con bé cũng chẳng thể ngủ được với tâm trạng thế này… -Cal…- Nó dõi theo hắn, từ cửa sổ nhỏ của phòng mình, nhìn theo dáng vẻ quen thuộc, không còn ngang tàn như lúc trước, và có gì đó thật cô đơn…”Có nên gọi hắn không ?”-Nó tự hỏi lòng mình. Cạchhhh-tiến động khẽ vang ở tầng trên, một ngọn gió quá mạnh khẽ “chạm” vào cánh cửa, là một cánh cửa không khóa…là căn phòng số 3… Trích: “Thứ ba: dù tò mò hay là bất cứ việc gì, cô không được bén mảng đến căn phòng số 3, nếu không tôi cũng không bảo đảm tính mạng cho cô! RÕ CHƯA ????” (chap 4) Lời nói của quản gia Tayon mới hôm nào, còn vang vọng trong đầu của nó…Thế nhưng, đã không còn kịp nữa rồi…sự tò mò đã lấn áp đi tất cả…như một sự sắp đặt của Chúa trời, chính vào đêm nay…nó phải bước qua cánh cửa đó… Kéttttttttttt Cuối cùng, con bé cũng không chiến thắng được sự hiếu kì của mình, nó đã vào căn phòng đó…một căn phòng khá cũ và tối tăm…Trước mặt nó là một căn phòng treo toàn ảnh của chủ nhân tòa nhà-ông Chen và vợ ông [nó đoán thế] -Thì ra hắn đẹp trai như vậy là thừa hưởng gen của bố mẹ-Nó phì cười khi thấy họ-một gia đình quyền quý và xinh đẹp, nhưng có gì đó rất thân quen. Sau khi ngắm các bức ảnh, nó đặt mắt tới một vật khác-một cuốn allbum khá cũ, nhưng được giữ gìn cẩn thận, đặt trên chiếc bàn bằng gỗ mun… -Đây là đời tư người ta, mày không thể đâu Satomi à…-Lý trí và sự tò mò bắt đầu giằng xé tâm tư của con bé…Dường như “ma xui quỷ khiến”, nó không thể dừng lại được nữa và bắt đầu giở cuốn allbum ra-Bí mật của căn phòng số 3 là ở ngay đây… Cạchhhhhh... Cuốn allbum từ từ rơi xuống sàn nhà, vuột khỏi tay nó với sự bỡ ngỡ, sửng sốt và bàng hoàng khi con bé giở trang đầu tiên. Là một bức ảnh quá đỗi quen thuộc...vì người trong ảnh chính là nó...và Hiyo...hồi ức khi xưa lại hiện về... "-Satomi à! Nếu một ngày không có anh ở bên cạnh, em hãy giữ tấm ảnh và sợi dây chuyền này...đó chính là đính ước của hai ta...một bảo vật chỉ có anh và em...mới có mà thôi... -Vâng! Em hứa!" -Một "bảo vật"..chỉ anh và em mớicó... Satomi đắm chìm vào suy nghĩ, trong màn đêm tĩnh mịch...tối tăm và u uất, nhưng có chút len lõi của ánh sáng...đủ để con người biết được sự thật...dù chỉ là nhỏ nhoi mà thôi... Trích: Nếu một mai em biết được sự thật, liệu em có ghét anh không ? “Điều đau lòng nhất trên Thế Giới này, không phải là khi mất đi người mình thương yêu… Mà là khi ở bên cạnh anh , em không nhận ra rằng… Anh là người em yêu…” Những cơn gió khẽ lùa vào cửa sổ, mỗi lúc một mạnh hơn, dự đoán rằng một cơn bão sẽ vụt đến…mạnh hơn bao giờ hết… -Tại sao anh lại lừa dối tôi ? Tại sao vậy ?????-Nó hỏi trong làn nước mắt. -Satomi à..anh…-Hắn cố níu kéo con bé lại, nhưng lại bị nó dạt ra với đôi mắt đầy căn hận. -Đồ lừa gạt! Đồ sát nhân! Tôi hận anh! Bây giờ và mãi mãi… mãi mãi………… ………………mãi mãi Calvin giật mình tỉnh giấc, mồ hôi tuôn như mưa, sau vài giây suy nghĩ, hắn bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh…trong căn phòng chỉ có hắn và Bu-“Thì ra chỉ là mơ !”-Cal thở phào nhẹ nhỏm, và điều đó chẳng thể nào qua mặt được Bu. - Cậu mà cũng có ngày gặp ác mộng sao ? Hay là…ban ngày làm gì sai trái…ban đêm mới gặp ác mộng ?-Bu nằm phệt trên ghế sofa, nhoẻn miệng cười. - Không chỉ là một giấc mơ bình thường thôi! Nhưng…sao tớ lại ở đây ?-Cal chợt hỏi khi nhận ra mình đang nằm trong phòng của Bu, và bộ quần áo đang “yên vị” trên người hắn cũng là của thằng bạn. - Thế hôm qua ai kia nửa đêm tới nhà tớ, rồi một mình “xơi” hết mất chai rượu vang...lảm nhảm đủ thứ chuyện, cái gì mà “Bù à! chảnh dữ vậy …tưởng mình là ai ? – Anh chàng tức giận, ra hiệu cho bọn đàn em, khoảng vài chục người ra mặt.-Đánh nó cho ta! Cho đến khi không còn ai có thể nhận ra hắn nữa… -Vâng! “Tiểu thư” !-Bọn đàn em ngoan ngõan vâng lời, bắt đầu lấy vũ khí của mình và bao vây lấy Cal. ---------------- -Tên kia! Xem ra số mày tận rồi! Tụi tao hôm nay sẽ “chăm sóc” khuôn mặt đẹp trai của mày ! -Nếu tụi mày không muốn chết thì tránh ra cho tao!-Hắn cừơi khinh, không quên nớp rượu. -Mày là ai mà dám láo thế hả thằng kia ? -Đại ca! Nhìn mặt tên này quen quen…nhìn giông giống Bang chủ của Thổ Long Bang quá…-một tên trong bọn nói nhỏ. -Mày nói thừa!
Một Bang chủ lại đi một mình, say xỉn như tên bợm rượu thế kia à ? Hơn nữa tao nghe nói hắn "xí trai" lắm, không đẹp trai thế đâu! Không nhiều lời nữa...tụi bây! Đánh nó cho tao! Tên đầu đàn vừa dứt lời, bọn đàn em khí thế xông vào Cal, trong khi "cô tiểu thư" đang cười đắc chí: -Dám sỉ nhục “đại tiểu thư” của Hắc Long Bang, xem ra nhà ngươi tới số rồi! [lưu ý: tên này là con trai=__=”] Trở lại với Satomi… -Mẹ ơi ! Con muốn ăn kem!-Một cậu bé ở công viên, đang nũng nịu đòi mẹ mua kem. -Ăn nhiều sẽ bị nóng đấy! Con à! Nhìn thấy cảnh tượng đó từ xa, lòng con bé chợt nao lòng. -Mẹ ơi! Giờ mẹ ở đâu ? Con nhớ mẹ lắm! Nếu thời gian có thể quay trở lại…con thà không để mẹ đi..và thà rằng..chẳng gặp Hiyo..để hôm nay không phải buồn như thế này…-Nó than vãn. “Tìm em đi, Cal! Hãy giải thích với em rằng…tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi…xin anh đấy!” Nhìn dòng người qua lại, mỗi lúc mỗi thưa dần. Lòng nó lại dấy lên nỗi buồn xa xăm. Chợt đặt mắt phía bên kia đường. Con bé bỗng thấy lòng mình ấm lại. Một nhà hàng truyền thống Nhật Bản. Thế nhưng... -“Nhà hàng sushi Ishihara” ? “Ishihara” ? Chẳng phải là họ của mình sao ? Nó tiến gần tới nhà hàng, với sự ngạc nhiên trong lòng. Định mệnh một lần nữa lại trêu đùa số phận của những con ngừơi…với những câu trả lời, những đáp án mà họ không thể nào ngờ tới được… “Điều đau lòng nhất trên Thế Giới này, không phải là khi mất đi người mình thương yêu… Mà là khi ở bên cạnh anh , em không nhận ra rằng… Anh là người em yêu…” Trời một tối dần trên đại lộ Re-vơ, khu vực của Hắc Long Bang. Ở đó, người ta có thể tìm thấy mọi thứ, quyền lực, địa vị, cả sự chết chóc, nhưng không bao giờ tìm thấy tình yêu… -Đã lâu không thấy sảng khoái như vầy !– Calvin tựa người vào gốc cây với bộ mặt say xỉn , trong khi ngay dưới chân mình là những kẻ đã bị hắn đánh bại. -Thằng này mạnh quá!-Tên cầm đầu vừa ca cẩm vừa ôm vết thương của mình-Chạy đi tụi bây!-Hắn giục những tên còn lại rồi cố chạy thật nhanh, bỏ lại “anh tiểu thư” đang đứng nhìn từ xa… -Oh My God! Đẹp trai quá=__=”!-Anh thốt lên rồi khẽ mỉm cười. Không gian một lần nữa lại trùng xuống. Ngoài đường, ngừơi ngừơi vẫn qua lại, nhưng không ai dám lại gần hắn, họ nhìn hắn chỉ với nửa con mắt và có chút gì đó sợ hãi… -Mẹ ơi! Anh kia đang chảy máu kìa…-một cậu bé chỉ tay vào hắn. -Đừng nhìn…đi thôi con! Thứ dân giang hồ như thế tốt nhất là đừng lại gần…-Bà mẹ khẽ nói vào tai con rồi nhanh chóng bước đi. Nhưng đủ để hắn nghe thấy tất cả. Những cơn gió của trời đêm thổi nhè nhẹ vào mái tóc ai kia. Một cơn mưa bất chợt vụt đến,

“chôn” vùi đi những giây phút yếu lòng của con ngừơi, đưa họ trở lại với thực tại. -Mưa lớn như thế này…trời lại tối…Satomi sẽ làm sao đây ? …- Hắn đứng phắt dậy, dùng tay gạt đi vết máu ở khóe miệng rồi nhanh chóng phóng xe đi. ”Đứng trong mưa Cố quên mọi thứ nhưng vô ích Vẫn nghe thấy tiếng trái tim mình đập Giữa phố xá đông người Có bao nhiêu người trên thế gian này Nhưng tôi có thể tìm được một người như em ở đâu ?” ------------------------- *BuGui -Trà chanh của em này! Uống xong rồi ta sẽ tìm tiếp!-Bu đưa cho Gui, không quên nở một nụ cười thân thiện. -Anh..vẫn còn nhớ sao ?-Cô thắc mắc. -Làm sao anh có thể quên được ! – Bu khẳng định rồi bước vào xe, trong sự ngỡ ngàng, và có chút cảm động của con bé. -Cũng muộn rồi! Chúng ta tìm tiếp đi, em nghĩ Satomi chỉ ở gần đây thôi!-Cô lảng sang chuyện khác. -Uhm!-anh miễn cưỡng lái xe đi, trong lòng có gì đó luyến tiếc. “Có gì đó thì thầm bên tai và nói với anh rằng Anh đang cô đơn phải không? Anh không cô đơn, em sẽ ở đây với anh Tuy chúng ta ở xa cách nhau Tâm hồn em luôn ở bên cạnh anh Anh đang cô đơn phải không? Em đang ở đây với anh Tuy chúng ta đã xa nhau Trong tim em luôn luôn có anh Anh đang cô đơn phải không? Đơn độc Ôi, tại sao?” ------------------------- *Satomi -Xin lỗi cô ! Nhà hàng chúngtôi đã đóng cửa…-Chưa kịp dứt lời, “anh phục vụ” hết sức ngạc nhiên khi thấy nó-Là em à..Satomi ? -Đại…sư Danson ?-Nó mỉm cười khi nhận ra anh, chàng trai mà nó gặp ở vườn hoa hôm nọ. -Bạn con hả ?-Mẹ anh bước ra hỏi. -Vâng! Đây là người bạn
đầu tiên ở trường mới của con !-Anh giới thiệu. -Chào bác, cháu là Satomi !-Nó lễ phép cúi chào. -Sa..tomi ?-Bà tỏ vẻ sửng sốt. -Vâng ! -Danson ! Con vào cho mẹ hai tách trà đi!-Bà giục. -Vâng!-Anh trả lời. Ngay khi Danson vừa bước đi, bà bắt đầu dò hỏi con bé. *Mẹ Dan* Con là người Nhật, có phải không ? *Satomi* Vâng…thế bác cũng là người Nhật à ? *Mẹ Dan* Uhm! *Satomi-vui sướng* Thật ạ ? Không ngờ giữa nơi xứ lạ quê ngừơi như thế, con lại gặp đồng hương… *Mẹ Dan-thắc mắc* Thế... con sang Đài Loan cùng gia đình à ? *Satomi* Không ạ ! Con là du học sinh ! Vừa mới đến Đài Loan gần một tháng thôi! *Mẹ Dan-cười* Con thật đáng yêu, bác cũng đã từng có một đứa con gái bằng tuổi con như thế!-Nói đến đây, lòng bà chạnh buồn. *Satomi-ngạc nhiên* Đã từng ? Bíp..bíp…-tiếng chuông điện thoại của nó bỗng vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại. -30…cuộc gọi nhỡ ?-Nó ngạc nhiên-Anh Jiro…sao mình không biết thế này ? [lúc buồn thì còn biết gì nữa =__=”]. Nó lẩm bẩm rồi vội gọi cho Jiro-Xin lỗi anh..em không biết…em ở đâu hả..à… *Mẹ Dan-thắc mắc* Có chuyện gì sao ? *Satomi-bối rối* Xin lỗi…bác ! Cháu phải về ngay ạ ! (đứng phắt dậy) *Danson-cười* Uống rồi hẳn đi, cô bé! *Satomi* Uhm... dạ thôi được rồi ! Xin lỗi đã làm phiền hai người ! (cúi chào) *Mẹ Dan* Vậy chừng nào rảnh thì con ghé sang chơi nhé ! *Satomi* Vâng ạ !-Nó nhanh chóng bước đi, mà quên mất lý do mà mình đến nhà hàng đó, một nơi xa lạ mà vô cùng thân thuộc với con bé... -Cô bé đó học cùng lớp với con à ?-Mẹ Dan hỏi. -Dạ không ! Là đàn em dưới lớp của con ! Sao vậy mẹ ? -Không! Không có gì…mà ngày mai …buổi tiệc của Genie có lẽ mẹ không đi được, mẹ sựt nhớ mình có một việc rất quan trọng, con đi một mình được không ? -Vâng !-Anh miễn cưỡng đáp rồi quay đi. Nhìn con bé từ xa, lòng bà bỗng dấy lên một nỗi niềm kì lạ. Một tình cảm, sự luyến tiếc và thương nhớ, bỗng vụt đến…-"Trời ơi...không lẽ...con bé chính là..." ----------------------- Công viên *Jiro-lo lắng* Satomi à! Từ chiều tới giờ anh tìm em mãi, em đi đâu vậy ? *Satomi-cười* Dạ ...em đi dạo ! *Jiro* Vậy à ? Thôi muộn rồi…anh đưa em về nhé! (khởi động xe) *Satomi* Không…xin anh! Đừng đưa em về đó…em không muốn!- Nó năn nỉ. *Jiro* Có chuyện gì sao ?-Jiro thắc mắc hỏi, nhưng con bé không trả lời-Vậy…anh đưa em về nhà anh…và Gui nhé!-Anh gợi ý. *Satomi-gật đầu* -…- Chiếc xe phóng nhanh trong màn đêm. Ngược chiều với xe Jiro , là một chiếc xe màu đen, nó cũng đang tìm kiếm ai đó…nhưng là trong vô vọng… …[vừa nói vừa lái xe]… -Cám ơn anh!-Nó khẽ nói vào tai Jiro. -Nếu muốn cám ơn anh, thì em làm..bạn gái anh nhé ! – Jiro đỏ mặt. -Sao cơ ?-Nó ngạc nhiên, như thể không tin vào điều mình vừa nghe thấy. -Anh nghiêm túc đấy !-Jiro khẳng định trước sự lúng túng của con bé. Satomi biết, nếu làm bạn gái của anh, con bé sẽ là ngừơi con gái hạnh phúc nhất trên thế gian này. Nó biết điều đó hơn ai hết. Thế nhưng…tình yêu đâu chỉ đơn giản như thế, nhất là khi trái tim của nó đã bị ai kia cướp đi mất rồi. -Cám ơn anh, Jiro ! Cám ơn anh vì đã yêu mến em, luôn ở bên cạnh che chở..bảo vệ em những lúc đau khổ, buồn bã nhất ! Nhưng…em xin lỗi…em không thể dối lòng mình !-Nó cười buồn. Con bé nghĩ rằng, đây chính là lúc thích hợp để nói ra điều này, vì nó không muốn làm tổn thương đến anh, chàng trai tốt bụng, dịu dàng nhưng đã đặt trái tim không đúng chỗ. Đối với nó, anh đơn thuần chỉ là một người anh trai mà thôi. -Sa..tomi…- Anh sửng sốt. Lòng chợt đau thắt khi nghe lời từ chối của con bé – Là Calvin..người bạn thân nhất của anh, có phải không ?-Jiro dò hỏi, anh đủ thông minh để nhận ra điều đó. Trong phút chốc, khuôn mặt anh bỗng trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Nhưng con bé không trả lời, vì nó biết đó là sự thật mà mình không muốn để ai biết được, nhất là anh. Cả hai không nói thêm một lời nào nữa khi chiếc xe lăn bánh đến biệt thự nhà họ Gui. Mưa vẫn rơi. Gió vẫn thổi. Nhưng hôm nay sao lại làm đau xót lòng người đến như vậy ? “Cám ơn thượng đế đã ban cho con ngừơi anh trai tốt bụng ! Cầu xin người hãy cho anh ấy được hạnh phúc! Jiro à, nếu không có Hiyo…không có Calvin …thì có lẽ em đã yêu anh rồi!” Nó đắm
chìm vào những suy nghĩ mong lung. Đêm nay nó bỗng nhớ ai kia thật nhiều. Nó muốn nghe giọng nói ngang tàng, muốn nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo, muốn nép mình trong vòng tay ấm áp của anh-Người con trai mang đến cho nó hạnh phúc, niềm vui và cả sự đau khổ …nhưng dù là quá khứ hay hiện tại, thì cũng chẳng ai có thể thay thế được, vị trí của hắn trong tim nó …Nói ghét hắn. Nói hận hắn. Điều đó chỉ là dối lòng mà thôi… [Trích theo lời kể của Calvin, nên chap nì nhân vật sẽ xưng là-tôi] ----- Gần tám năm về trước…tại một vùng quê Nhật Bản… -Này cháu bé ! Cháu có muốn trả thù cha mình không ? -Sao … -Chỉ cần nói có…hay là không ! Một người đàn ông đã nói với tôi như thế. Với sự non nớt của một đứa trẻ chưa trưởng thành, một đứa trẻ vừa mất mẹ và bị người cha bỏ rơi, nơi xứ lạ quê người suốt hai tháng trời, tôi đã đưa ra câu trả lời-mà cả đời phải chịu sự dằn vặt của bản thân-Tất nhiên là có !-tôi đáp. -Được ! Ta sẽ giúp cháu ! Chỉ cần ngoan ngõan nghe lời của ta !-Người đàn ông khẽ mỉm cười nham hiểm, bộ ria mép của ông ta khẽ rung lên. Tôi không biết ông là ai, vì sao ông lại biết lai lịch của tôi, nhưng tôi chỉ hiểu một điều đơn giản-ông thực sự là một kẻ xấu. -Nhưng dù sao…ông ấy cũng là ba của con…-Tôi đắn đo. -Đây chỉ là một sự trừng phạt thôi ! Chúng ta sẽ dựng nên một vụ bắt cóc giả, để ông ta hỏang sợ một lúc

thôi…chỉ cần con chịu hợp tác ! Tôi khẽ gật đầu khi ông dứt lời. Lòng chợt có một chút do dự, nhưng cơn giận, nỗi đau bị ngừơi khác bỏ rơi, đã lấn áp tất cả. Và người đàn ông xa lạ đó, đã lợi dụng sự ngây thơ của một đứa trẻ như tôi. -Ngoan lắm, cháu bé ! -ông nhếch mép. ------------------------------------------------------- -Anh đang đùađấy à ?-Ông Chun-ba tôi hét vào điện thoại. -Tôi không đùa đâu…con trai ông đang ở chúng tôi! Không tin thì nghe này……. …ba ơi! Cứu con!-Tôi la lớn. Sau khi xác nhận đó là sự thật, ba tôi liền biến sắc, chân như không thể đứng vững…nhưng vẫn giữ được bình tĩnh… -Anh muốn gì ? Tiền phải không…bao nhiêu tôi cũng cho anh! Chỉ cần tha cho con trai của tôi! -Cái tôi muốn không phải là tiền, mà là ông! Hãy đến ***! Chỉ một mình! Nếu không đến trong vòng 24h tới, tính mạng con trai ông sẽ không được bảo đảm đâu! Nhất là không được báo cảnh sát! Hahahah..tút..tút-Vừa dứt lời, tên bắt cóc tắt ngay điện thoại…mỉm cười gian xảo-“Mạng của Bang Chủ Thổ Long Bang và con trai, cũng đáng giá lắm chứ!” -Alô..alô..alô…-Ông Chun cố kêu gọi, nhưng không ai trả lời. Không gian trùng xuống căn phòng là một nỗi hoảng sợ-lần đầu tiên của một ngừơi đàn ông gan dạ. Và có một ngừơi phía bên kia cánh cửa..đã nghe thấy tất cả… -Bang Chủ! Xin lỗi tôi không cố ý nghe trộm! Chỉ là…-Người đàn ông tên Jimmy-phó BC Thổ Long Bang, cố gắng thanh minh. -Tôi hiểu! Cậu định rời khỏi tôi đúng không ?- Ông Chun bước tới, lấy đơn nghỉ việc khỏi tay Jimmy-Được rồi! Cậu đi đi-Ông lạnh lùng nói tiếp. -Tôi không thể rời bỏ ông ngay trong lúc này! Cal..có chuyện gì đúng không ? -Chuyện này không liên quan đến cậu! Cậu hãy đi đi…giành lấy hạnh phúc của chính mình!-Ông Chen quát lớn. Nghe tới đây, Jimmy quỳ xuống một cách thành khẩn: -Xin ông! Hãy cho tôi theo ông…được phục vụ ông…lần cuối cùng! Trước người thuộc hạ-người bạn trung thành, đang van xin này nỉ…đương nhiên là Ông Chen đồng ý. -------------------------- *Nhà của Jimmy -Anh đã hứa với em rồi cơ mà ? Hôm nay chúng ta sẽ đón con, sau đó đến một nơi…không ai biết đến sống một cuộc sống hạnh phúc…giờ sao anh lại…-Ely nói. -Đây là lần cuối cùng anh làm việc cùng Bang Chủ, em à! Con trai ông ấy đang gặp nguy hiểm…anh không thể làm ngơ được…Anh hứa xong việc…anh sẽ đón em và con …đi đến một nơi chỉ riêng chúng ta!-Jimmy khẳng định rồi vội quay đi, thực hiện nhiệm vụ cuối cùng của mình…bỏ lại ngừơi anh yêu thương trong nỗi lo sợ…với bờ mi long lanh nước... -Em đã hy sinh cả cuộc đời...vì sự nhu nhược...tương lai của anh...cam tâm làm người tình cho lão già họ Yan...sinh con cho lão...mất đi tiền bạc và địa vị...rồi giờ lại chấp nhận bỏ rơi Bu...vậy mà anh lại nỡ lòng đối xử với em như vậy sao ? ---------------------------- Nhật Bản. -Không có lệnh của tôi! Cậu không được ra mặt! Rõ chưa ? -Bang chủ…nhưng …-Jimmy lo lắng. -Nhất định chúng sẽ không tin tôi đến một mình, sẽ kêu đồng bọn ra ngoài xem xét..khi đó cậu hãy tìm cách thủ tiêu tên đó…còn
lại thì để tôi… -Vâng…-Jimmy đành nghe lời. ------------ -Chà Bang chủ đến rồi à ? Một mình thật sao ?-Tên bắt cóc cầm súng trên tay, mỉm cười nham hiểm khi thấy ông một mình bước vào…không quên ra hiệu cho bọn đàn em ra ngoài xem xét… -Ba! Cứu con…-Tôi giả vờ hỏang sợ. -Con trai…Tha cho con trai tôi đi, nó chẳng có liên quan gì đến chuyện này cả !-Ba tôi này nỉ. -Nói thật! Ta cũng chẳng thù oán gì với nhà ông…có trách thì trách ông khiến ngừơi khác muốn giết ông đi… -Cái gì ? Đây chẳng phải là…-Tôi ngạc nhiên. -Cả thằng con ngu ngốc của ông nữa !-Ngừơi đàn ông nhấn mạnh. -Thật ra ai là ngừơi chủ mưu trong chuyện này ?-Ông Chun dò hỏi. -Ông không nghe “Khách hàng là thượng đế” hở ?-Tên bắt cóc trả lời và có một chút nghi ngờ khi đồng bọn của mình…một đi không trở lại… -Đang tìm anh em nhà ngươi hả ?-Jimmy đẩy mấy tên đồng bọn đã “tơi tả” xuống rồi bước vào… -Khốn kiếp… Nhân lúc tên bắt cóc đang hoang mang, ông Chen bước tới và cướp lấy khẩu sùng trên tay tên bắt cóc, với tốc độ kinh hoàng…hạ đo ván hắn và ôm lấy con trai của mình… -Con trai… -Ba..con xin lỗi ! Con sai rồi ! …-Tôi thút thít. Trong giây phút không cảnh giác, ông Chun chẳng biết rằng, tên cuối cùng của băng nhóm đang núp phía sau bụi cây…đang chĩa súng vào ông… -Bang Chủ…cẩn thận…-Ông Jimmy vội chạy tới khi phát hiện ra điều đó. -Chết đi!-Hắn hét rồi bóp còi… Đoaaàang-Tiếng súng vang lên…theo sau đó là một mạng người…một ngừơi còn bao hoài bão chưa thực hiện được…và không đáng phải chết…Vừa lúc đó..cảnh sát cũng tới, kịp trấn áp tên tội phạm, nhưng đã quá muộn để cứu một con người… -Jimmy..cậu cố gắng lên…cậu nhất định phải sống…MAU GỌI XE CẤP CỨU ĐI!-Ông Chen hét lớn, trong khi đôi tay đã vấy máu của anh-người thuộc hạ thân tín, và cũng là bạn thân của ông… -Chú Jimmy..-tôi gào thét. -Xin ông…hãy chăm sóc…cô ấy…và con gái của tôi…xin ông… -Cậu đừng nói thế! Nhất định cậu phải sống! -Hứa…với …tôi….đi… -Được…tôi…hứa…-Ông Chen nghẹn ngào trả lời với Jimmy, ôm anh trong đôi tay đang run rẩy. “Xin lỗi Ely…anh không thể mang đến hạnh phúc cho em..và con nữa..”-Jimmy mỉm cười thanh thản rồi ra đi, khuôn mặt từ từ tái dần…anh đã vĩnh vĩnh không tỉnh lại được nữa…Thế là Thổ Long Bang vĩnh viễn mất đi một phó Bang Chủ tài năng, tôi cũng mất đi một người cha nuôi mãi mãi…chỉ vì sự ngu ngốc, cả tin của chính mình… Vài ngày sau tang lễ -Em theo tôi về Đài Loan đi, Ely ! Đừng lưu lạc nữa…-Ông Chun đặt đóa hoa lên trên mộ của Jimmy. -Cám ơn anh, Chun! Nhưng em đã quyết định rồi…em và Danson sẽ trở về Mỹ…chữa lành bệnh cho thằng bé…Bác sĩ nói nó bị bệnh “Trở ngại về nhân phẩm”…cần tìm một nơi yên tĩnh để điều trị… Note: Hẳn ai xem pi lit MIT thì đã biết bệnh này [điển hình là nhân vật Lục Khắc Anh]. Đây là căn bệnh phải điều trị về mặt tinh thần, không được ở chỗ đông người hay có trẻ con. Khi bệnh nhân phát bệnh sẽ phát sinh những hành động kì lạ hại đến người khác, nhưng lại tưởng rằng người khác hại mình. -Thế còn Satomi… -Em sẽ để nói ở lại với Sơ Maria, như thế sẽ tốt hơn với con bé,nó sẽ được an tòan. Hơn nữa, em không muốn nó biết được, mình có một người cha là Hắc Đạo, một người anh lại mắc một căn bệnh nguy hiểm như thế…-Ely cười buồn… lòng cô vô cùng đau xót. Vì cô biết rằng, có thể vĩnh viễn không gặp lại đứa con gái của mình, để con bé sống ở nhà thờ-có phải là quyết định đúngđắn? ------------------------------ -Ba…tại sao ba lại chết ?-Con bé ngồi phệt xuống đất, thẩn thờ suy nghĩ với vẻ mặt như muốn khóc. Nhìn từ xa, lòng tôi như thắt lại. -Đó không phải là lỗi của con !-Ba tôi dịu dàng vỗ vai tôi, nói nhỏ. -Nhưng nếu con không cả tin người khác, thì chú Jimmy sẽ không chết ! Cô ấy sẽ không mất đi một người cha!-Tôi tự dằn vặt mình. -Con biết nghĩ thế là tốt ! Nhưng con trai à…dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, đâu thể trở lại được nữa ! Đây chính là bài học kinh nghiệm của con đấy ! Con phải nhớ rằng…dù có đi đến đâu, con cũng vĩnh viễn là người của Hắc đạo, là Bang chủ tương lai của Thổ Long Bang, đừng quên đi nhiệm vụ, trách nhiệm của mình! Con là một

cậu bé có nội tâm yếu đuối, ta sợ rằng..có một ngày con sẽ bị tổn thương…-ông ôm tôi vào lòng, truyền sang tôi một niềm tin, một tia hy vọng. Tôi biết, ông cũng rất đau khổ khi mất đi chú Jimmy, mất đi mẹ, nhưng ông chẳng bao giờ để lộ điều đó ra, vì trách
nhiệm của ông quá đỗi nặng nề. -Con hiểu mà…mình về đi ba ! Trở về thế giới của chúng ta !-Tôi giục. -Con không tạm biệt cô bé sao ?-Ba tôi hỏi. -Dạ không ! Con không muốn phải tạm biệt, vì con tin rằng chúng con sẽ còn gặp lại !-Tôi khẳng định trước sự hài lòng trên khuôn mặt của ba. Tôi không trốn tránh nhưng sẽ cố để thay đổi bản thân của mình, khiến mình trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, xứng đáng với ngừơi con gái mà mình yêu thương, kể cả những ngừơi đang mong đợi ở mình. "Satomi ! Hãy đợi anh nhé ! Khi ta gặp lại nhau, anh sẽ khiến em yêu anh, một lần nữa ! " Cố không thương nhớ. Cố không quên mối thù – người đàn ông đã giết chết chú Jimmy, kể cả ba của tôi-ông đã bị ám sát vào vài năm sau đó. Tôi đã sống như thế gần mười năm trời. Một cuộc sống không nụ cười. Không có niềm vui. Hạnh phúc. Không còn tin tưởng vào bất cứ ai. Dần dần, tôi đã trưởng thành lên như thế. Trước mặt mọi người, Cal là một kẻ máu lạnh. Nhưng sâu thẳm trong hắn, một tâm hồn chỉ tràn đầy thù hận, một trái tim tưởng chừng như băng giá ấy, vẫn còn một ngọn lửa ấm áp, một tình yêu mãnh liệt dành cho cô bé có tên là Satomi. Trích: -Satomi ! Sau này lớn lên, hãy trở thành cô dâu của anh nhé ! -Vâng ! Em hứa ! Lời thề ước của hai đứa trẻ, trên cánh đồng cỏ hôm nào…Liệu có thành hiện thực ? “Từ khi gặp anh, em đã biết được rằng… Không còn một chàng trai nào, có thể đi vào trái tim em được nữa… Dù là lúc hai ta phải xa nhau… Thì điều đó vẫn sẽ là vĩnh viễn…” Tia nắng yếu ớt của mùa đông khẽ soi rọi mọi ngõ ngách của học viện, tạo cho người ta một cảm giác lạnh buốt và có chút gì âm u. Từ phía hành lang, Ahbu vội chạy đến với vẻ mặt đầy sốt sắng: -Gui ! -Có gì
2hi.us