Truyện teen Thầy, Dạy Tôi Yêu Anh Đi !
Tác giả: Internet
Truyện teen Thầy, Dạy Tôi Yêu Anh Đi !
nuốn buông ra, khó khăn mở miệng "Khả...Khải...buông tôi ra đi. Mọi người...nhìn kìa"
Khải lúc này mới ý thức được hành động của mình, lưu luyến buông người cậu ra
Không khí giữa hai người lúc này rất ngượng ngùng, khokng ai dám nhìn thẳng mắt đối phương
"Tôi..." "Anh..." Cả hai lên tiếng cùng một lúc. Rồi lại quay lại im lặng ngại ngùng. Cho đến khi Hoàng và Tỉ đi đến
"Nguyên Nguyên cậu thắng rồi! Thật là ngầu nha!" Hoành bước đến, choàng tay qua cổ cậu. Với hành động này Nguyên như đã chai từ lâu, quay sang cười với bạn "Ừ. Thưởng cho tớ đi!"
Mặt Hoành lập tức ỉu xìu như bánh bao thiu "Tớ hết tiền rồi. Định bảo cậu đãi ăn mừng ai ngờ lại bắt tớ bao lại. Gì kì vậy"
Cậu nhìn bạn khinh bỉ. Không biết nên mắng hay là không. Lúc này Thiên Tỉ bên cạnh mới lên tiếng "Hay hôm nay tớ đãi mọi người một bữa, xem như mừng Nguyên thắng. Có được không?"
Hoành nghe tới đó liền mừng rỡ, vội vàng nhe răng cười "Được được. Như vậy là tốt nhất rồi"
Nguyên vội lấy tay bịt miệng Hoành lại. Con người này hễ nghe đến đồ ăn là mắt sáng rỡ, cứ lợi dụng người ta hoài "Không cần đâu. Dù sao cũng không lớn lao gì. Không phiền cậu"
"Không phiền đâu. Chỉ là ăn chút đòi ngọt thôi" Thiên vô cùng thân thiện mở miệng mời mọc. Cuối cùng mới làm cậu ngại ngùng nhận lời. Hết cách nói nổi với bạn thân mình mà
"Tuấn Khải, anh đi cùng không?" Lúc này cậu mới quay sang hỏi người bên cạnh nãy giờ im lặng không biết nghĩ cái gì. "Đi" anh chỉ trả lời gọn lẹ
Tại tiệm bánh đối diện trường, mọi người ai nấy đều không thể rời mắt khỏi nhóm thiếu niên vừa bước vào
Đầu tiên là người có đôi mắt lạnh lùng nhưng không làm cho người ta có chút ác cảm nào, sống mũi cao thẳng, làn môi mỏng gợi cảm thỉnh thoảng mím lại vì vết trầy trên chân đau rát
Bên cạnh là thiếu niên có đôi mắt như ánh sao trên trời, sóng mũi giống hệt người kia, đôi môi đầy đặn hồng nhuận, trên mặt lấm tấm vài giọt mồ hôi càng làm tăng thêm vẻ đẹp thiên thần với làn da trắng. Cậu đang dìu thiếu niên bị thương
Ngay phía sau còn có một người với vẻ ngoài ấm áp thân thiện, làn da ngăm khỏe khoắn, trên môi luôn nở nụ cười còn mắt thì nhìn về bên cạnh, nơi thiếu niên có ngũ quan tươi tắn hoạt bát đang đứng
Bọn họ đi cùng nhau, như chẳng có điều gì có thể ảnh hưởng đến khí chất của những chàng trai trẻ tuổi đầy sức sống
Cả bốn tiêu sái bước vào tiệm, nhưng sau đó Nguyên là người mất bình tĩnh đầu tiên. Vì mấy tỷ tỷ bên bàn khác cứ nhìn nhìn rồi
lại chụp chụp bọn cậu, làm Nguyên không thể nào tự nhiên được. Mặt cậu cứ dần đỏ lên, trông vừa dễ thương lại đáng yêu. Khải ngồi bên cạnh nhìn cậu chăm chú, chỉ hận không thể một ngụm nuốt hết vào bụng đôi má trắng hồng đáng yêu như bánh bao ấy
Trong khi đó, Chí Hoành cùng Thiên Tỉ đã đi đến quầy bánh, và tình huống ở quầy bánh còn đặc sắc hơn...
~"Tôi muốn cái này, cái này, cả cái này nữa" Chí Hoành vô cùng hứng thú chỉ chỉ trỏ trỏ yêu cầu, tốc độ làm người ta hoa mắt
Chị bán hàng tròn mắt nhìn thiếu niên có gương mặt đáng yêu. Làm sao một người có thể ăn nhiều đến vậy chứ? Cô bắt đầu nghi ngờ mình đánh giá quá thấp khả năng của những thiếu niên ngày nay
Thiên Thiên đứng một bên thoáng ngạc ngiên trước hành động của người trong lòng. Cũng không biết biểu tình của mình hiện ra biết bao nhiêu yêu chiều, khóe mắt ẩn hiện ý cười rất sâu
"Làm sao mà ăn hết?" Anh vừa hỏi vừa cố kéo tầm chú ý của cậu nhóc trước mặt về phía mình. Có vẻ là có chút hiệu quả, Hoành dùng biểu tình ngơ ngác ngước mặt nhìn anh. Chớp chớp mắt nói "Chúng ta tận bốn người, làm sao ăn không hết? Không phải cậu nói sẽ bao sao? Không còn cơ hội mà hối hận đâu! Ý kiến cái gì?"
Vừa nói cậu còn phồng má trợn to mắt, bộ dáng vô cùng đáng yêu, lại không biết những biểu tình của mình làm cho người trước mặt nhịp tim lỡ mất một nhịp
Thiên Tỉ đối với một tràng của cậu lại cảm thấy thú vị, vui vẻ đáp lại "Cậu còn không biết tôi mang theo bao nhiêu tiền, lỡ may không đủ thì thế nào?"
Nghe xong vẻ mặt cậu trở lại nghiêm trọng hẳn. Nghiêm túc mà nói "Cậu đáng ra phải nói sớm một chút. Bây giờ lỡ gọi rồi, làm sao đây?"
Vừa nói cậu còn chọc chọc hai ngón tay trỏ vào nhau, mắt chung thủy nhìn xuống dưới chân. Tỉ nhìn cậu chăm chú, sao động tác nào cũng dễ thương thế này. Phải làm sao đây? Làm sao đây?...
Nhịn không được anh xoa nhẹ đầu cậu, rồi ôn nhu nói "Đùa một chút thôi. Vẫn đủ mà. Chỉ cần ở bên tôi, thì cái gì tôi cũng có thể cho cậu"
Lời nói mang đầy thâm ý, đáng tiếc Chí Hoành bên này lại là một kẻ ngốc lười suy nghĩ, chỉ cần nghe đến cái gì cũng được thì thật vui mừng trong lòng, nghĩ nếu cậu là con gái sẽ đến hôn tặng Thiên tỉ một cái rồi
Ý nghĩ trong đầu thoáng qua làm má cậu bắtđầu xuất hiện một vệt đỏ đáng nghi. Còn người đối diện thì tưởng cậu đã hiểu, vui vẻ quay sang chọn nước uống
~~Về phía bên này, Nguyên thôi xấu hổ trước những hành động của người xung quanh. Cậu quay sang lo cho vết thương của Khải. Gương mặt thiên thần thoáng hiện nét lo lắng, đôi lông mày nhíu lại, môi mỏng cong lên trách móc "Sao vết thương lại chảy máu nhiều thế? Chắc là đau lắm hả? Anh thế nào rồi, có chịu nổi không?"
Nhìn cậu lo lắng ình như vậy, Khải quên cả đau, chỉ muốn ôm cậu nhóc này lại lần nữa để tìm lại cảm giác thoải mái khi trước...
"Cũng không đau lắm. Ăn xong về chúng ta học tiếp" có không gian riêng vẫn là tốt hơn. Còn cậu thì không cần biết anh trả lời thế nào, bản thân bắt đầu lấy "đồ nghề" ra vụng về sơ cứu
Anh ngồi yên xem cậu sát trùng rồi băng lại. Cả quá trình coi bộ rất gian nan. Nguyên hết xoay qua lại xoay lại, không dám mạnh tay vì sợ anh sẽ đau. Cậu cứ nhẹ nhàng sơ cứu mặc dù kĩ thuật của mình dở tệ. Mặt cậu thì duy trì trạng thái đỏ bừng cho đến khi làm xong
Vừa lúc Tỉ và Hoành quay về với hai khay đồ ăn nước uống phong phú trên tay. Nguyên nhìn đến liền thấy buồn cười. Thiên Tỉ cậu sau này khổ rồi. Tên tham ăn như Lưu Chí Hoành mà cũng chịu được thì sau này sẽ bị tên đí đè đầu cưỡi cổ cho coi
Sau khi chọn lấy miếng bánh cùng đĩa kem ình, Nguyên vui vẻ ngồi im lặng thưởng thức, mắt thỉnh thoảng cũng lướt qua bên Tỉ Hoành, và còn Khải nữa. Khải có vẻ không thích đồ ngọt. Nhưng vẫn cầm một đĩa bánh lên ăn. Vừa ăn vừa suy nghĩ, anh thèm bánh trôi cơ, không phải loại này. Nghĩ đến đây lại đưa mắt nhìn cậu
~Một hồi ăn kem xong, bỗng dưng Nguyên cảm thấy lạnh. Có lẽ là do tiệm vắng khách bớt lại vừa mới ăn kem. Cậu xoa xoa hai bàn tay vào nhau để làm nó ấm lại. Hành động này lại vô tình để Khải thấy được, anh quay sang nắm chặt lấy tay cậu, giữ nó trong bàn tay ấm áp của mình
Cậu vô cùng ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của anh. Hai má phút chốc lại đỏ lên, định rụt tay trở lại nhưng chậm một bước, Khải giữ trọn tay cậu trong tay mình. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi "Cho đỡ lạnh". Thế là dù có đỏ mặt như thế nào, cậu vẫn phải ngoan ngoãn để tay mình nằm yên trong tay của ai đó
Và cũng thế là, tối hôm đó, có cả hai người nằm nhìn điện thoại mà không ngủ được...
Chân Khải dần lành lại, vết thương cũng không còn đau nữa. Trong lúc này, không ai để ý đến Khải và Nguyên đi bên nhau nhiều hơn
Cứ sáng sớm đi học chung, chiều về cũng về chung, giờ nghỉ lại tìm nhau, lại còn cười cười nói nói. Trong lòng của những cô nàng khác thì khó chịu vì tiếc hai soái ca lại đi bên nhau. Ngược lại hủ nữ khắp nơi đều sáng mắt, rình mò hai hai người bọn họ ở nhiều nơi
Kể cả như lúc này...
Nguyên và Khải đi học về, loay hoay mãi vẫn không bước chân ra khỏi cổng trường được. Vì có cả một đoàn người đứng đó đợi bọn cậu kìa!
Hai người nhìn nhau, rồi nhìn ra phía ngoài, lại quay lại nhìn nhau và thở dài một hơi. Tránh bọn hỏ quả thật rất khổ a @@
Nguyên chủ động bước về phía họ trước, anh định giữ tay cậu lại nhưng không kịp
"Bọn em...chẳng là gì của nhau cả. Mong các chị đừng làm những việc này nữa!" Vì trong lòng rất thích Vương Tuấn Khải, nên khi nói cậu có chút khựng lại. Vì cậu sợ Khải sẽ không thích cậu, không thích cái tình yêu khó có thể chấp nhận này
Sau câu nói của Nguyên, tất cả mọi người đứng đó đều hóa đá. Thời gian như ngưng trệ, im lặng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng mũi bay...cũng chẳng ai nói lời nào. Còn Tuấn Khải khi nghe xong câu nói của cậu thì tâm trạng chùng xuống, rất khó chịu, khó chịu vô cùng. Nhóc con hôm nay lại nói những lời này, là không xác nhận sao?
Đôi mắt sâu hút lạnh lùng thoáng vẻ âm trầm, anh chậm rãi tiến về phía cậu, không đợi người kia đồng ý đã kéo cậu bước đi trước con mắt ngạc nhiên của bao nhiêu người. Ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, không biết nãy giờ có phải là họ nhìn nhầm không?
~Khải cứ thế kéo cậu bước đi, không biết là đã qua bao lâu, bao xa. Thật thì chân cậu làm sao dài bằng chân anh? Thành ra Nguyên căn bản giống như là chạy theo hơn là đi theo. Được một quãng, đến lúc cậu cảm thấy mình không đủ hơi để đi tiếp thì bắt đầu định vùng tay khỏi tay Khải
Anh cũng không xác định mình muốn đi đâu, chỉ đơn giản muốn đưa cậu đi khỏi nơi đó. Không muốn nghe cậu nói những lời đó. Cho đến khi cậu vùng tay khỏi tay anh, cảm giác hụt hẫng đó làm cho anh hiểu...
"Anh định...kéo...kéo tôi đi đâu chứ? Tôi chỉ...nói rõ với họ thôi mà?!" Cậu nhăn mặt, vừa nói vừa điều chỉnh nhịp thở đều trở lại. Anh ấy làm sao vậy chứ?
"Vừa nãy cậu nói sai rồi!" Câu nói của anh làm cậu rất ngạc nhiên. Sai? Sai chỗ nào? Sự thật là vậy mà?
Im lặng hồi lâu anh mới tiếp "Tôi là thầy của cậu". Nghe xong trong lòng cậu chua xót "Ha, thầy thì sao? Bọn họ coi chúng ta là
một đôi. Anh biết họ nghĩ gì à?"
Cả hai nhìn vào mắt nhau, không nói một lời. Rồi anh chầm chậm tiến về phía Nguyên đang đứng. Cứ người tiến, người lùi. Đến khi cậu đụng phải bức tường đằng sau mới giật mình hỏi "Anh muốn...gì?"
Khải khẽ nhếch môi, kề môi gần sát vành tai nhạy cảm của Nguyên, lời nói mang theo hơi thở ấm nóng phả vào làm nó đỏ lên "Còn có...tôi thích cậu"
"Hả???" Cậu không tin nổi vào tai mình, đại não tạm thời như bị gỡ đem đi sửa, cả gương mặt đỏ bừng, ngại ngùng hỏi lại "Anh đang đùa tôi đó à?" Cậu không còn dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa. Khải thích cậu? Có thể sao?
Nghĩ vậy cậu đưa tay định đẩy thân hìng cao lớn đang ép mình vào tường ra. Ai ngờ Khải chụp lấy tay cậu, ánh mắt không chút nào rời khỏi người đối diện. "Khải, đừng đùa nữa, anh không cảm thấy rất khó để chấp nhận thích một đứa con trai như tôi sao? Đừng đùa tôi nữa"
Sắc mặt cậu hiện thời rất khó coi. Là cậu đang lo lắng anh không chấp nhận tình yêu này. Nhưng anh thì muốn cho cậu biết, từ lúc nào trong đầu anh luôn suy nghĩ tới hình ảnh cậu nhóc có nụ cười thiên thần ấy, muốn cậu biết anh rất thích con người cậu, thích những biểu hiện đáng yêu hay những lúc xấu hổ của cậu... Tất cả những điều ấy, không cần nói ra bằng lời
Vương Tuấn Khải...anh thể hiệnbằng nụ hôn. Gương mặt anh gần kề, Nguyên mở to mắt không chớp lấy một cái. Khải đến môi cậu, nhẹ nhàng chạm vào. Khoảnh khắc cánh môi của anh chạm vào môi cậu, cả người Nguyên cứng đờ, trái tim như tan chảy. Cậu cứ mở to mắt, đứng yên cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng của anh
Anh hôn thật chậm, cảm nhận hương vị từ đôi môi đầy đặn kia. Tay đặt sau gáy cậu từ từ giữ chặt lại một chút. Càng ngày, nụ hôn càng sâu, triền miên...
Cho đến khi Nguyên không còn hô hấp được nữa, anh mới lưu luyến rời đi hương vị ngọt ngào kia. Còn xấu xa liếm môi thêm một cái
Lúc này cậu còn trong tình trạng hóa đá, bị câu nói của anh kéo về thực tại "Tại sao không nhắm mắt? Hôn cũng không biết, hay để tôi dạy cho cậu!"
Lúc này cậu đã bình thường trở lại. Chỉ có đôi gò má là đỏ bừng vì bị anh trêu, Nguyên ngại ngùng quay lưng định chuồn mất "Không...không cần!!" Rồi co giò chạy trốn
Khải nở nụ cười, rượt theo bóng lưng nhỏ bé phía trước "Để xem em chạy đâu cho thoát"
Người qua đường khu này thấy hai thân ảnh, một chân dài một chân ngắn hơn...rượt nhau dọc đường. Và cuối cùng đương nhiên là chân dài thắng rồi. Khải bắt lấy Nguyên, khóa trọn cậu trong vòng tay của mình, làm cậu đỏ mặt không thôi "Có chạy đâu cũng không thoát. Thôi thì ngoan ngoãn ở lại với anh đi"
Giọng điệu vô cùng bá đạo, không cho cậu có cơ hội phản bác tí tẹo nào "Tại sao trước đây em không biết anh lại là người như vậy ha?"
Khải cong khóe môi, hơi gian một chút, nói "Sau này em sẽ còn cơ hội biết thêm nhiều thứ về anh" rồi cả hai tay trong tay cùng nhau trở về nhà với nụ cười hạnh phúc luôn trên môi
Buổi chiều, ánh nắng cuối cùng còn sót lại của ngày len lỏi qua phiến lá cây xanh mướt, chiếu xuống ngôi nhà màu mật ong hai tầng. Đây chính là tổ ấm của Vương Nguyên
Bên trong, nơi một căn phòng nhỏ bài trí hòa nhã gọn gàng, có cậu thiếu niên ngồi trước bàn học, ngả lưng về phía lưng ghế dựa đằng sau, hai chân duỗi thẳng gác lên bàn, đôi môi đẹp khẽ cắn chiếc bút trong tay. Chính là đang nghiên cứu cách giải ra bài toán khó
Tuấn Khải mở cửa bước vào, nhìn thấy người trong lòng ngồi cái tư thế không mấy đẹp mắt này thì nhắc nhở "Vương Nguyên, em cứ ngồi làm bài cái kiểu này thì còn đâu hình tượng đẹp đẽ trong mắt mọi người nữa. Sau này sẽ ế không ai lấy à xem". Anh lắc đầu, ra vẻ nghiêm trọng chậc chậc vài tiếng
Cậu thôi cắm mặt vào quyển vở trên tay, quay mặt về phía anh "Hứ! Ai bảo em ế không ai lấy? Vương Nguyên đây có cả khối người theo nhá. Trai gái đều có đủ". Cậu phản bác lại, tí tởn đùa người kia một chút. Chợt phát hiện không có tiếng trả lời, nhìn lại mới thấy mặt anh lạnh tanh, không có một xíu nét cười nào liền im lặng
"Trai gái có đủ của em là có ý gì? Em có ý kiến với người chồng hoàn hảo như anh đây à?" Anh nghiêm túc nhìn cậu hỏi, ngược lại Nguyên nghe xong nhịn cười, đưa tay với với lên cao, miệng thì nói "Vương Tuấn Khải, xuống đi anh! Leo cao quá hồi té thì em biết làm thế nào?! Xuống đi anh, xuống anh"
Mặt khải đen như cục than, ngay lập tức đứng dậy, xoay chiếc ghế cậu đang ngồi để cậu quay mặt về phía mình rồi đẩy về sát mép bàn, anh chống hai tay lên bàn rồi cuối đầu rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Gương mặt hai người lúc này rất gần, vô cùng gần nhau! Làm hai má Nguyên không khỏi đỏ lên như hai quả cà chua chín
Khải hài lòng khi nhìn thấy biểu hiện đã định trước của bảo bối, mở miệng nói những lời ma mị "Em coi thường anh? Giờ chịu trách nhiệm với lời nói của mình đi!". Anh đe dọa. Nguyên bị anh ép sát, không dám thở mạnh. Cậu chớp chớp mắt, hàng lông mi dài cũng chuyển động theo làm anh xém không nỡ trêu chọc tiếp mà dừng lại. May mà bình tĩnh kịp
"Anh...định làm gì?" Cậu mở to mắt nhìn anh, Khải cũng nhìn cậu chăm chú, lên tiếng "Phạt em!" Rồi không đợi cậu phản ứng, anh lòn tay ra hai bên eo cậu, dùng ngón tay chọc lét
Đột nhiên bên hông cảm thấy nhột nhột, cậu bây giờ mới phát hiện là anh đang chọc lét mình, đưa tay định giữ tay anh nhưng bị Khải nhanh tay hơn túm lại. Nguyên vặn vẹo thân mình trên chiếc ghế xoay, nhịn không được cười phá lên. Khải nhìn cậu nhịn không được cũng bật cười, nhưng tay vẫn chọc chọc liên tục
Nguyên cười đến muốn rơi nước mắt, liền mở miệng xin "Em không...không dám như vậy nữa...nhột...Khải...haha..." Cậu nói đứt quãng rồi lại không nhịn được cười lên
Lúc này anh mới dừng tay lại, hài lòng nhìn cậu "Không coi thường anh nữa?". Nguyên không cam lòng, dẩu môi nói "Anh trèo cao thật chứ bộ?!"
Thấy cậu tiếp tục phản bác, anh đưa tay tiếp tục chọc lét. Nguyên vừa cười vừa đứng dậy định ngăn anh lại, không ngờ vấp phải chân anh. Cả hai mất đà ngã về phía sau
Vì bàn học ngay cạnh chân giường, nên hai người ngã ra chiếc giường êm ái mềm mại của Nguyên. Nhưng mà...cậu nằm đè lên người anh. Trong khoảnh khắc, hai chiếc mũi chạm nhẹ vào nhau, bốn mắt mở to nhìn nhau, cả căn phòng trở nên yên tĩnh
Hai gương mặt hiện thời rất gần nhau. Đến nỗi cậu có cảm giác môi hai người chạm nhau đến nơi. Hai má cậu lại nóng lên, trái tim đập loạn nhịp như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Thậm chí trong tư thế hiện tại, cậu còn có thể cảm thấy nhịp tim của anh cũng giống hệt như mình
Ngại ngùng, cậu tránh khỏi ánh mắt của anh rồi chống tay định đứng dậy. Đột nhiên cổ bị một bàn tay nào đó giữ lại, kéo cậu lại gần anh. Rồi...đôi môi mỏng của anh áp lên môi cậu
Nụ hôn bắt đầu rất nhẹ nhàng, anh chậm rãi liếm bờ môi cậu, rồi từ từ tiến vào, tìm đến hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi
Nguyên nhắm lại hai mắt, như chìm đắm trong nụ hôn của anh. Đến khi cậu không còn đủ dưỡng khí để thở nữa thì nụ hôn mới chấm dứt
Nghĩ hai người vẫn ở trong tư thế rất mập mờ, cậu liền chống tay đứng dậy nhưng gương mặt vẫn đỏ hồng. Ngượng chín cả
mặt!
Khải cười vui vẻ, ôm cậu vào lòng "Sao em dễ đỏ mặt thế nhỉ" anh còn lấy tay xoa xoa má cậu"Tại anh chứ ai!" Nguyên bĩu môi, vừa cười vừa nói trong cái ôm của anh
~Có một ngày, Khải vừa dạy toán cho cậu xong, ở lại chơi thêm một lát. Anh bỗng để ý đến một cuốn album đặt trên kệ. Tò mò, anh lấy nó xuống và định mở ra xem
Vương Nguyênthấy thế liền giật lấy cuốn album từ tay anh, giấu sau lưng lắc đầu nói "Anh có thể coi bất cứ quyển sách nào ở đây nhưng cái này ngàn lần không thể!"
"Tại sao?" Khải chau mày khó hiểu. Anh có bao giờ giấu cậu điều gì đâu? Mà cậu cũng chưa từng có biểu hiện lạ như vậy. Nghĩ thế trong lòng lại bắt đầu khó chịu
"Tại...tại..." Trong lúc cậu ấp úng không biết trả lời như thế nào thì anh nhanh như cắt đã giựt lấy quyển album và mở ra xem thứ gì lại làm cho Vương Nguyên không cho anh biết
Mở ra trang đầu tiên, Khải nhìn thấy một em bé bụ bẫm đáng yêu. Là rất đáng yêu ấy chứ! Da trắng, cái đầu nhỏ tròn tròn, mũi nhỏ xíu còn cái miệng thì chúm chím. Nhưng điều khác thường ở đây là...ẻm không có mặt quần áo. Cái gì gì đó cũng không có gì che lại. Anh chợt hiểu ra lí do vì sao Nguyên không dám ình xem
Nguyên nhắm tịt hai mắt, không muốn chứng kiến vẻ mặt anh trêu chọc mình. Khải nhìn thấy vẻ mặt này thì tiến lãi gở tay cậu đang bịt mắt ra "Làm gì vậy?" "Đừng, đừng gỡ tay em. Mất mặt, mất mặt quá đi mất!" Cậu ngượng ngùng phản kháng. Cuối cùng vẫn bị anh giở ra, ép cậu nhìn thẳng vào anh rồi nói "Lúc đó em còn nhỏ mà...Dù sao anh cũng thấy ảnh nude của em rồi. Yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm mà"
"Trách nhiệm cái đầu nhà anh! Ai, anh làm em tức chết mà!"
~Ngày tháng hạnh phúc bên nhau của hai người họ thường có những lúc như vậy. Nhưng tình yêu nào mà không có sóng gió, không có chia xa? Không sớm thì muộn, sẽ có một ngày phải đối mặt với nó
-----------------------------
Hôm nayà au viết dài ra rồi đó nha! Mấy nàng cmt cho au biết chap sau có muốn cho Tỉ Hoành vào ko? Hay là vào thẳng lâm li bi đát luôn?
Một ngày như mọi ngày bình thường, Vương Nguyên vẫn vui vẻ đến trường vì nghĩ rằng mình lại được gặp Khải. Những ngày bên anh quả thật vô cùng vui vẻ, làm cậu như chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào mà tình yêu mang lại
Nghĩ đến những lúc vui vẻ bên anh, trong lòng lại dâng lên một niềm hạnh phúc khó nói thành lời, nhớ đến hơi ấm của anh khi ôm cậu vào lòng, nhớ nụ hôn nhẹ nhàng mà say đắm của hai người...hai má Nguyên bỗng dưng đỏ lên lúc nào không hay
Nhưng dạo này cậu thấy anh hơi là lạ. Làm việc thì không tập trung, nói chuyện với cậu hay lo ra, không chú tâm được vào việc gì, mặt mũi thì luôn như có suy nghĩ gì đó, còn không cười với cậu nhiều như trước...
Còn đang miên man suy nghĩ, phía trước đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc của Khải bước ra từ phòng hiệu trưởng. Anh đến phòng hiệu trưởng? Làm gì vậy nhỉ?
Mang theo thắc mắc, cậu bước nhanh rượt theo anh để hỏi thử "Tuấn Khải! Tuấn Khải! Anh đi đâu thế?"
Anh nghe giọng nói quen thuộc phía sau, liền quay người lại, nhìn bảo bối từ từ tiến đến. Nhưng nhìn thân ảnh nhỏ từ từ tiến lại gần, trong lòng lại nổi lên đau xót...
Cậu chạy đến bên anh "Anh đi đâu thế?" Cậu hỏi một lần nữa. Anh cười nhẹ, đan tay hai người vào nhau, nói "Anh lên lớp. Cùng đi với anh"
Cậu vui vẻ gật đầu. Hai người đi dọc mấy hành lang trên đường lên lớp. Bỗng dưng anh hơi xiết bàn tay đang nắm tay cậu lại, làm cậu theo phản xạ quay qua nhìn
"Nếu...anh nói nếu nhé..." Khải nhìn cậu lên tiếng, dừng một chút mới nói tiếp "Một ngày nào đó...anh không ở bên cạnh em...thì bảo bối, em sẽ...như thế nào?"
Câu nói cứ đứt quãng từng hồi, Nguyên hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của anh. Sao hôm nay anh ấy lại hỏi câu lạ thế nhỉ? Mọi việc đang tốt lắm mà? Làm gì có việc anh không ở bên cạnh cậu?
Nghĩ vậy cậu dùng hai tay ôm lấy mặt anh, rồi lại sờ lên trán, vui vẻ nói "Cũng không có sốt nha. Anh hỏi gì lạ thế?"
Mặt anh rất nghiêm túc, lại hỏi cậu một lần nữa "Trả lời anh đi!"
Nguyên nhìn vào mắt anh, rồi cũng ngoan ngoãn trả lời "Em sẽ không làm gì cả. Chờ anh hối hận mà quay lại tìm em" nói xong còn cười tươi nữa
Khải nhìn cậu, trong mắt ánh lên vẻ chua xót, nhưng vẫn không nói gì nữa, dắt tay cậu tiếp tục đi về hướng lớp
Qua một đoạn, không một ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng bước đi. Câu hỏi của anh làm trong cậu dấy lên một sự lo lắng không rõ nguyên do. Cậu thấy anh gần đây rất lạ, nhưng lại không rõ vì sao lạ. Đến khi anh hỏi câu đó, trong cậu lại đặt ra câu hỏi 'Vương Tuấn Khải, anh sẽ không rời bỏ em đâu, phải không?'
Đang miên man suy nghĩ, tiếng nói của anh lại vang lên bên tai "Ngày mai được nghỉ, anh đi chơi với em cả ngày, có chịu không?"
Cậu nhìn anh, gương mặt suy nghĩ lại hớn hở thấy rõ, liền ra sức gật đầu "Chịu chịu chịu. Đi chơi mà"
"Ừ" anh xoa đầu cậu, muốn nói gì đó lại thôi
~Hôm sau, cả hai như hẹn cùng nhau đi chơi, đến một khu vui chơi thật lớn, cậu vô cùng phấn khích kéo tay anh đi thử tất cả trò chơi ở đó
Nhìn người mình thương yêu chơi vui vẻ, cười cũng thật tươi, trong lòng anh lại là niềm hạnh phúc, ngọt ngào đó. Đôi môi mỏng xinh đẹp nở nụ cười mê hoặc lòng người, mặc cho cậu kéo tay đến các khu vực trò chơi khác nhau
Nguyên hết sức tận hưởng cảm giác thoải mái bên anh, khóe môi lúc nào cũng nở nụ cười, rạng rỡ như ánh mặt trời
Mãi chơi đến tầm xế chiều, khi cậu đã cảm thấy đủ rồi, cả người cũng mệt lả, mệt mỏi quay sang anh "Khải, chúng ta về đi!"
Nhìn bảo bối mệt đến không đi nỗi, anh mỉm cười "ừ" một tiếng, định đi tiếp lại thấy người kia không có dấu hiệu lên tiếng, quay lại hỏi "Khong phải muốn về sao? Sao em còn không đi?"
Nguyên bày ra vẻ mặt đau khổ, cả người như rũ xuống, rồi bắt lấy cánh tay anh, vô lực dựa vào, còn nũng nịu "Em đi không nổi rồi, Khải"
"Để anh bế em về!". Cậu nghe xong câu nói của anh, tỉnh lại được vài phần, hốt hoảng xua tay "Ở đây nhiều người như vậy, anh muốn em mất mặt chết hay sao? Đồ đáng ghét này!" Vừa nói còn tức giận đánh vào tay người kia vài cái
Khải biết cậu lại nhõng nhẽo, đương nhiên cũng biết phải làm gì mới vừa lòng cậu. Anh cúi người xuống, đưa lưng về phía cậu. Ý bảo leo lên anh cõng
Nguyên thấy thế vô cùng vui vẻ, miệng thì nói "Vậy mới được nè!" Bản thân thì trèo lên lưng người kia. Cả người cậu lúc này dính sau lưng anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể trước mặt. Còn thoải mái tựa đầu vào vai anh, nhắm lại hai mắt, yên tâm để anh cõng
Về đến nhà, cậu liền chui vào phòng, nhảy lên chiếc giường êm ái.Anh thấy thế bước đến phía kế bên, kéo chăn, nằm xuống cạnh bên Nguyên. Thuận tay kéo người kia vào lòng, ôm cậu thật chặt
Hai người nằm trên giường, cậu bỗng dưng không ngủ được nữa, nằm đó nói chuyện trên trời dưới đất với anh. Khải chỉ im lặng nằm nghe nhóc bên cạnh thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng ậm ừ vài tiếng
Chính là như vậy, miệng lưỡi linh hoạt, giọng nói trong trẻo, nụ cười linh hoạt...con người đó mới là người anh yêu thương, mới là người duy nhất khiến anh muốn bảo vệ. Nhưng...
Ánh mặt trời lặng xuống dần mang
theo những tia nắng cuối cùng, lúc này hai người nằm trên giường mới ngồi dậy "Anh phải về, đã chơi nhiều rồi, em nhất định phải nhớ ngày hôm nay đó!" "Làm sao em quên được" có kỉ niệm nào giữa anh và cậu mà cậu không nhớ cho được
Khải bước gần đến cửa, Nguyên theo phía sau. Bỗng dưng anh xoay người lại, một tay giữ lấy gáy phía sau của cậu, một tay giữ bên vai nguyên, môi dán xuống đặt một nụ hôn.
Đầu lưỡi anh tiếng vào miệng cậu, không để cho cậu có cơ hội hô hấp. Nguyên vòng hai tay ôm lấy cổ anh, đáp trả lại nụ hôn nồng nàn. Làm cho anh hôn đến không muốn buông ra
Đến khi cả hai đều không còn đủ dưỡng khí để hô hấp thì Khải mới lưu luyến buông ra đôi môi ngọt ngào của cậu
Bước đến cửa, anh lần nữa quay đầu "Tạm biệt" "Tạm biệt" Vương Nguyên cười trả lời. Quay lưng một chút anh lại nói "Vương Nguyên, tạm biệt em" một câu tạm biệt anh nói hai lần làm cậu hơi ngạc nhiên. Nhưng cũng trả lời "Được, tạm biệt"
Cậu đuéng đó vẫy tay chào anh. Còn Khải nhìn cậu thật kĩ, sau đó xoay người rời đi, miệng nói nhỏ "Vương Nguyên, tạm biệt em..."
~~Kể từ sau ngày hôm đó, anh không còn ở bên cạnh bảo vệ, săn sóc, yêu thương, lo lắng...cậu nữa
Chuỗi ngày sau của Nguyên chỉ là một màu xám ảm đảm, cậu thậm chí chẳng nở một nụ cười nào...
Sau ngày đi chơi hôm ấy, Tuấn Khải đặt chân lên máy bay, đi đến nước Mĩ xa xôi, lạ lẫm để du học, tìm con đường cho tương lai chính mình
Không phải anh vô tâm vô cảm, ích kỉ bỏ lại Nguyên mà đi. Nhưng chỉ một mình anh hiểu, chỉ một mình
Khải lúc này mới ý thức được hành động của mình, lưu luyến buông người cậu ra
Không khí giữa hai người lúc này rất ngượng ngùng, khokng ai dám nhìn thẳng mắt đối phương
"Tôi..." "Anh..." Cả hai lên tiếng cùng một lúc. Rồi lại quay lại im lặng ngại ngùng. Cho đến khi Hoàng và Tỉ đi đến
"Nguyên Nguyên cậu thắng rồi! Thật là ngầu nha!" Hoành bước đến, choàng tay qua cổ cậu. Với hành động này Nguyên như đã chai từ lâu, quay sang cười với bạn "Ừ. Thưởng cho tớ đi!"
Mặt Hoành lập tức ỉu xìu như bánh bao thiu "Tớ hết tiền rồi. Định bảo cậu đãi ăn mừng ai ngờ lại bắt tớ bao lại. Gì kì vậy"
Cậu nhìn bạn khinh bỉ. Không biết nên mắng hay là không. Lúc này Thiên Tỉ bên cạnh mới lên tiếng "Hay hôm nay tớ đãi mọi người một bữa, xem như mừng Nguyên thắng. Có được không?"
Hoành nghe tới đó liền mừng rỡ, vội vàng nhe răng cười "Được được. Như vậy là tốt nhất rồi"
Nguyên vội lấy tay bịt miệng Hoành lại. Con người này hễ nghe đến đồ ăn là mắt sáng rỡ, cứ lợi dụng người ta hoài "Không cần đâu. Dù sao cũng không lớn lao gì. Không phiền cậu"
"Không phiền đâu. Chỉ là ăn chút đòi ngọt thôi" Thiên vô cùng thân thiện mở miệng mời mọc. Cuối cùng mới làm cậu ngại ngùng nhận lời. Hết cách nói nổi với bạn thân mình mà
"Tuấn Khải, anh đi cùng không?" Lúc này cậu mới quay sang hỏi người bên cạnh nãy giờ im lặng không biết nghĩ cái gì. "Đi" anh chỉ trả lời gọn lẹ
Tại tiệm bánh đối diện trường, mọi người ai nấy đều không thể rời mắt khỏi nhóm thiếu niên vừa bước vào
Đầu tiên là người có đôi mắt lạnh lùng nhưng không làm cho người ta có chút ác cảm nào, sống mũi cao thẳng, làn môi mỏng gợi cảm thỉnh thoảng mím lại vì vết trầy trên chân đau rát
Bên cạnh là thiếu niên có đôi mắt như ánh sao trên trời, sóng mũi giống hệt người kia, đôi môi đầy đặn hồng nhuận, trên mặt lấm tấm vài giọt mồ hôi càng làm tăng thêm vẻ đẹp thiên thần với làn da trắng. Cậu đang dìu thiếu niên bị thương
Ngay phía sau còn có một người với vẻ ngoài ấm áp thân thiện, làn da ngăm khỏe khoắn, trên môi luôn nở nụ cười còn mắt thì nhìn về bên cạnh, nơi thiếu niên có ngũ quan tươi tắn hoạt bát đang đứng
Bọn họ đi cùng nhau, như chẳng có điều gì có thể ảnh hưởng đến khí chất của những chàng trai trẻ tuổi đầy sức sống
Cả bốn tiêu sái bước vào tiệm, nhưng sau đó Nguyên là người mất bình tĩnh đầu tiên. Vì mấy tỷ tỷ bên bàn khác cứ nhìn nhìn rồi
lại chụp chụp bọn cậu, làm Nguyên không thể nào tự nhiên được. Mặt cậu cứ dần đỏ lên, trông vừa dễ thương lại đáng yêu. Khải ngồi bên cạnh nhìn cậu chăm chú, chỉ hận không thể một ngụm nuốt hết vào bụng đôi má trắng hồng đáng yêu như bánh bao ấy
Trong khi đó, Chí Hoành cùng Thiên Tỉ đã đi đến quầy bánh, và tình huống ở quầy bánh còn đặc sắc hơn...
~"Tôi muốn cái này, cái này, cả cái này nữa" Chí Hoành vô cùng hứng thú chỉ chỉ trỏ trỏ yêu cầu, tốc độ làm người ta hoa mắt
Chị bán hàng tròn mắt nhìn thiếu niên có gương mặt đáng yêu. Làm sao một người có thể ăn nhiều đến vậy chứ? Cô bắt đầu nghi ngờ mình đánh giá quá thấp khả năng của những thiếu niên ngày nay
Thiên Thiên đứng một bên thoáng ngạc ngiên trước hành động của người trong lòng. Cũng không biết biểu tình của mình hiện ra biết bao nhiêu yêu chiều, khóe mắt ẩn hiện ý cười rất sâu
"Làm sao mà ăn hết?" Anh vừa hỏi vừa cố kéo tầm chú ý của cậu nhóc trước mặt về phía mình. Có vẻ là có chút hiệu quả, Hoành dùng biểu tình ngơ ngác ngước mặt nhìn anh. Chớp chớp mắt nói "Chúng ta tận bốn người, làm sao ăn không hết? Không phải cậu nói sẽ bao sao? Không còn cơ hội mà hối hận đâu! Ý kiến cái gì?"
Vừa nói cậu còn phồng má trợn to mắt, bộ dáng vô cùng đáng yêu, lại không biết những biểu tình của mình làm cho người trước mặt nhịp tim lỡ mất một nhịp
Thiên Tỉ đối với một tràng của cậu lại cảm thấy thú vị, vui vẻ đáp lại "Cậu còn không biết tôi mang theo bao nhiêu tiền, lỡ may không đủ thì thế nào?"
Nghe xong vẻ mặt cậu trở lại nghiêm trọng hẳn. Nghiêm túc mà nói "Cậu đáng ra phải nói sớm một chút. Bây giờ lỡ gọi rồi, làm sao đây?"
Vừa nói cậu còn chọc chọc hai ngón tay trỏ vào nhau, mắt chung thủy nhìn xuống dưới chân. Tỉ nhìn cậu chăm chú, sao động tác nào cũng dễ thương thế này. Phải làm sao đây? Làm sao đây?...
Nhịn không được anh xoa nhẹ đầu cậu, rồi ôn nhu nói "Đùa một chút thôi. Vẫn đủ mà. Chỉ cần ở bên tôi, thì cái gì tôi cũng có thể cho cậu"
Lời nói mang đầy thâm ý, đáng tiếc Chí Hoành bên này lại là một kẻ ngốc lười suy nghĩ, chỉ cần nghe đến cái gì cũng được thì thật vui mừng trong lòng, nghĩ nếu cậu là con gái sẽ đến hôn tặng Thiên tỉ một cái rồi
Ý nghĩ trong đầu thoáng qua làm má cậu bắtđầu xuất hiện một vệt đỏ đáng nghi. Còn người đối diện thì tưởng cậu đã hiểu, vui vẻ quay sang chọn nước uống
~~Về phía bên này, Nguyên thôi xấu hổ trước những hành động của người xung quanh. Cậu quay sang lo cho vết thương của Khải. Gương mặt thiên thần thoáng hiện nét lo lắng, đôi lông mày nhíu lại, môi mỏng cong lên trách móc "Sao vết thương lại chảy máu nhiều thế? Chắc là đau lắm hả? Anh thế nào rồi, có chịu nổi không?"
Nhìn cậu lo lắng ình như vậy, Khải quên cả đau, chỉ muốn ôm cậu nhóc này lại lần nữa để tìm lại cảm giác thoải mái khi trước...
"Cũng không đau lắm. Ăn xong về chúng ta học tiếp" có không gian riêng vẫn là tốt hơn. Còn cậu thì không cần biết anh trả lời thế nào, bản thân bắt đầu lấy "đồ nghề" ra vụng về sơ cứu
Anh ngồi yên xem cậu sát trùng rồi băng lại. Cả quá trình coi bộ rất gian nan. Nguyên hết xoay qua lại xoay lại, không dám mạnh tay vì sợ anh sẽ đau. Cậu cứ nhẹ nhàng sơ cứu mặc dù kĩ thuật của mình dở tệ. Mặt cậu thì duy trì trạng thái đỏ bừng cho đến khi làm xong
Vừa lúc Tỉ và Hoành quay về với hai khay đồ ăn nước uống phong phú trên tay. Nguyên nhìn đến liền thấy buồn cười. Thiên Tỉ cậu sau này khổ rồi. Tên tham ăn như Lưu Chí Hoành mà cũng chịu được thì sau này sẽ bị tên đí đè đầu cưỡi cổ cho coi
Sau khi chọn lấy miếng bánh cùng đĩa kem ình, Nguyên vui vẻ ngồi im lặng thưởng thức, mắt thỉnh thoảng cũng lướt qua bên Tỉ Hoành, và còn Khải nữa. Khải có vẻ không thích đồ ngọt. Nhưng vẫn cầm một đĩa bánh lên ăn. Vừa ăn vừa suy nghĩ, anh thèm bánh trôi cơ, không phải loại này. Nghĩ đến đây lại đưa mắt nhìn cậu
~Một hồi ăn kem xong, bỗng dưng Nguyên cảm thấy lạnh. Có lẽ là do tiệm vắng khách bớt lại vừa mới ăn kem. Cậu xoa xoa hai bàn tay vào nhau để làm nó ấm lại. Hành động này lại vô tình để Khải thấy được, anh quay sang nắm chặt lấy tay cậu, giữ nó trong bàn tay ấm áp của mình
Cậu vô cùng ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của anh. Hai má phút chốc lại đỏ lên, định rụt tay trở lại nhưng chậm một bước, Khải giữ trọn tay cậu trong tay mình. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi "Cho đỡ lạnh". Thế là dù có đỏ mặt như thế nào, cậu vẫn phải ngoan ngoãn để tay mình nằm yên trong tay của ai đó
Và cũng thế là, tối hôm đó, có cả hai người nằm nhìn điện thoại mà không ngủ được...
Chân Khải dần lành lại, vết thương cũng không còn đau nữa. Trong lúc này, không ai để ý đến Khải và Nguyên đi bên nhau nhiều hơn
Cứ sáng sớm đi học chung, chiều về cũng về chung, giờ nghỉ lại tìm nhau, lại còn cười cười nói nói. Trong lòng của những cô nàng khác thì khó chịu vì tiếc hai soái ca lại đi bên nhau. Ngược lại hủ nữ khắp nơi đều sáng mắt, rình mò hai hai người bọn họ ở nhiều nơi
Kể cả như lúc này...
Nguyên và Khải đi học về, loay hoay mãi vẫn không bước chân ra khỏi cổng trường được. Vì có cả một đoàn người đứng đó đợi bọn cậu kìa!
Hai người nhìn nhau, rồi nhìn ra phía ngoài, lại quay lại nhìn nhau và thở dài một hơi. Tránh bọn hỏ quả thật rất khổ a @@
Nguyên chủ động bước về phía họ trước, anh định giữ tay cậu lại nhưng không kịp
"Bọn em...chẳng là gì của nhau cả. Mong các chị đừng làm những việc này nữa!" Vì trong lòng rất thích Vương Tuấn Khải, nên khi nói cậu có chút khựng lại. Vì cậu sợ Khải sẽ không thích cậu, không thích cái tình yêu khó có thể chấp nhận này
Sau câu nói của Nguyên, tất cả mọi người đứng đó đều hóa đá. Thời gian như ngưng trệ, im lặng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng mũi bay...cũng chẳng ai nói lời nào. Còn Tuấn Khải khi nghe xong câu nói của cậu thì tâm trạng chùng xuống, rất khó chịu, khó chịu vô cùng. Nhóc con hôm nay lại nói những lời này, là không xác nhận sao?
Đôi mắt sâu hút lạnh lùng thoáng vẻ âm trầm, anh chậm rãi tiến về phía cậu, không đợi người kia đồng ý đã kéo cậu bước đi trước con mắt ngạc nhiên của bao nhiêu người. Ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, không biết nãy giờ có phải là họ nhìn nhầm không?
~Khải cứ thế kéo cậu bước đi, không biết là đã qua bao lâu, bao xa. Thật thì chân cậu làm sao dài bằng chân anh? Thành ra Nguyên căn bản giống như là chạy theo hơn là đi theo. Được một quãng, đến lúc cậu cảm thấy mình không đủ hơi để đi tiếp thì bắt đầu định vùng tay khỏi tay Khải
Anh cũng không xác định mình muốn đi đâu, chỉ đơn giản muốn đưa cậu đi khỏi nơi đó. Không muốn nghe cậu nói những lời đó. Cho đến khi cậu vùng tay khỏi tay anh, cảm giác hụt hẫng đó làm cho anh hiểu...
"Anh định...kéo...kéo tôi đi đâu chứ? Tôi chỉ...nói rõ với họ thôi mà?!" Cậu nhăn mặt, vừa nói vừa điều chỉnh nhịp thở đều trở lại. Anh ấy làm sao vậy chứ?
"Vừa nãy cậu nói sai rồi!" Câu nói của anh làm cậu rất ngạc nhiên. Sai? Sai chỗ nào? Sự thật là vậy mà?
Im lặng hồi lâu anh mới tiếp "Tôi là thầy của cậu". Nghe xong trong lòng cậu chua xót "Ha, thầy thì sao? Bọn họ coi chúng ta là
một đôi. Anh biết họ nghĩ gì à?"
Cả hai nhìn vào mắt nhau, không nói một lời. Rồi anh chầm chậm tiến về phía Nguyên đang đứng. Cứ người tiến, người lùi. Đến khi cậu đụng phải bức tường đằng sau mới giật mình hỏi "Anh muốn...gì?"
Khải khẽ nhếch môi, kề môi gần sát vành tai nhạy cảm của Nguyên, lời nói mang theo hơi thở ấm nóng phả vào làm nó đỏ lên "Còn có...tôi thích cậu"
"Hả???" Cậu không tin nổi vào tai mình, đại não tạm thời như bị gỡ đem đi sửa, cả gương mặt đỏ bừng, ngại ngùng hỏi lại "Anh đang đùa tôi đó à?" Cậu không còn dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa. Khải thích cậu? Có thể sao?
Nghĩ vậy cậu đưa tay định đẩy thân hìng cao lớn đang ép mình vào tường ra. Ai ngờ Khải chụp lấy tay cậu, ánh mắt không chút nào rời khỏi người đối diện. "Khải, đừng đùa nữa, anh không cảm thấy rất khó để chấp nhận thích một đứa con trai như tôi sao? Đừng đùa tôi nữa"
Sắc mặt cậu hiện thời rất khó coi. Là cậu đang lo lắng anh không chấp nhận tình yêu này. Nhưng anh thì muốn cho cậu biết, từ lúc nào trong đầu anh luôn suy nghĩ tới hình ảnh cậu nhóc có nụ cười thiên thần ấy, muốn cậu biết anh rất thích con người cậu, thích những biểu hiện đáng yêu hay những lúc xấu hổ của cậu... Tất cả những điều ấy, không cần nói ra bằng lời
Vương Tuấn Khải...anh thể hiệnbằng nụ hôn. Gương mặt anh gần kề, Nguyên mở to mắt không chớp lấy một cái. Khải đến môi cậu, nhẹ nhàng chạm vào. Khoảnh khắc cánh môi của anh chạm vào môi cậu, cả người Nguyên cứng đờ, trái tim như tan chảy. Cậu cứ mở to mắt, đứng yên cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng của anh
Anh hôn thật chậm, cảm nhận hương vị từ đôi môi đầy đặn kia. Tay đặt sau gáy cậu từ từ giữ chặt lại một chút. Càng ngày, nụ hôn càng sâu, triền miên...
Cho đến khi Nguyên không còn hô hấp được nữa, anh mới lưu luyến rời đi hương vị ngọt ngào kia. Còn xấu xa liếm môi thêm một cái
Lúc này cậu còn trong tình trạng hóa đá, bị câu nói của anh kéo về thực tại "Tại sao không nhắm mắt? Hôn cũng không biết, hay để tôi dạy cho cậu!"
Lúc này cậu đã bình thường trở lại. Chỉ có đôi gò má là đỏ bừng vì bị anh trêu, Nguyên ngại ngùng quay lưng định chuồn mất "Không...không cần!!" Rồi co giò chạy trốn
Khải nở nụ cười, rượt theo bóng lưng nhỏ bé phía trước "Để xem em chạy đâu cho thoát"
Người qua đường khu này thấy hai thân ảnh, một chân dài một chân ngắn hơn...rượt nhau dọc đường. Và cuối cùng đương nhiên là chân dài thắng rồi. Khải bắt lấy Nguyên, khóa trọn cậu trong vòng tay của mình, làm cậu đỏ mặt không thôi "Có chạy đâu cũng không thoát. Thôi thì ngoan ngoãn ở lại với anh đi"
Giọng điệu vô cùng bá đạo, không cho cậu có cơ hội phản bác tí tẹo nào "Tại sao trước đây em không biết anh lại là người như vậy ha?"
Khải cong khóe môi, hơi gian một chút, nói "Sau này em sẽ còn cơ hội biết thêm nhiều thứ về anh" rồi cả hai tay trong tay cùng nhau trở về nhà với nụ cười hạnh phúc luôn trên môi
Buổi chiều, ánh nắng cuối cùng còn sót lại của ngày len lỏi qua phiến lá cây xanh mướt, chiếu xuống ngôi nhà màu mật ong hai tầng. Đây chính là tổ ấm của Vương Nguyên
Bên trong, nơi một căn phòng nhỏ bài trí hòa nhã gọn gàng, có cậu thiếu niên ngồi trước bàn học, ngả lưng về phía lưng ghế dựa đằng sau, hai chân duỗi thẳng gác lên bàn, đôi môi đẹp khẽ cắn chiếc bút trong tay. Chính là đang nghiên cứu cách giải ra bài toán khó
Tuấn Khải mở cửa bước vào, nhìn thấy người trong lòng ngồi cái tư thế không mấy đẹp mắt này thì nhắc nhở "Vương Nguyên, em cứ ngồi làm bài cái kiểu này thì còn đâu hình tượng đẹp đẽ trong mắt mọi người nữa. Sau này sẽ ế không ai lấy à xem". Anh lắc đầu, ra vẻ nghiêm trọng chậc chậc vài tiếng
Cậu thôi cắm mặt vào quyển vở trên tay, quay mặt về phía anh "Hứ! Ai bảo em ế không ai lấy? Vương Nguyên đây có cả khối người theo nhá. Trai gái đều có đủ". Cậu phản bác lại, tí tởn đùa người kia một chút. Chợt phát hiện không có tiếng trả lời, nhìn lại mới thấy mặt anh lạnh tanh, không có một xíu nét cười nào liền im lặng
"Trai gái có đủ của em là có ý gì? Em có ý kiến với người chồng hoàn hảo như anh đây à?" Anh nghiêm túc nhìn cậu hỏi, ngược lại Nguyên nghe xong nhịn cười, đưa tay với với lên cao, miệng thì nói "Vương Tuấn Khải, xuống đi anh! Leo cao quá hồi té thì em biết làm thế nào?! Xuống đi anh, xuống anh"
Mặt khải đen như cục than, ngay lập tức đứng dậy, xoay chiếc ghế cậu đang ngồi để cậu quay mặt về phía mình rồi đẩy về sát mép bàn, anh chống hai tay lên bàn rồi cuối đầu rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Gương mặt hai người lúc này rất gần, vô cùng gần nhau! Làm hai má Nguyên không khỏi đỏ lên như hai quả cà chua chín
Khải hài lòng khi nhìn thấy biểu hiện đã định trước của bảo bối, mở miệng nói những lời ma mị "Em coi thường anh? Giờ chịu trách nhiệm với lời nói của mình đi!". Anh đe dọa. Nguyên bị anh ép sát, không dám thở mạnh. Cậu chớp chớp mắt, hàng lông mi dài cũng chuyển động theo làm anh xém không nỡ trêu chọc tiếp mà dừng lại. May mà bình tĩnh kịp
"Anh...định làm gì?" Cậu mở to mắt nhìn anh, Khải cũng nhìn cậu chăm chú, lên tiếng "Phạt em!" Rồi không đợi cậu phản ứng, anh lòn tay ra hai bên eo cậu, dùng ngón tay chọc lét
Đột nhiên bên hông cảm thấy nhột nhột, cậu bây giờ mới phát hiện là anh đang chọc lét mình, đưa tay định giữ tay anh nhưng bị Khải nhanh tay hơn túm lại. Nguyên vặn vẹo thân mình trên chiếc ghế xoay, nhịn không được cười phá lên. Khải nhìn cậu nhịn không được cũng bật cười, nhưng tay vẫn chọc chọc liên tục
Nguyên cười đến muốn rơi nước mắt, liền mở miệng xin "Em không...không dám như vậy nữa...nhột...Khải...haha..." Cậu nói đứt quãng rồi lại không nhịn được cười lên
Lúc này anh mới dừng tay lại, hài lòng nhìn cậu "Không coi thường anh nữa?". Nguyên không cam lòng, dẩu môi nói "Anh trèo cao thật chứ bộ?!"
Thấy cậu tiếp tục phản bác, anh đưa tay tiếp tục chọc lét. Nguyên vừa cười vừa đứng dậy định ngăn anh lại, không ngờ vấp phải chân anh. Cả hai mất đà ngã về phía sau
Vì bàn học ngay cạnh chân giường, nên hai người ngã ra chiếc giường êm ái mềm mại của Nguyên. Nhưng mà...cậu nằm đè lên người anh. Trong khoảnh khắc, hai chiếc mũi chạm nhẹ vào nhau, bốn mắt mở to nhìn nhau, cả căn phòng trở nên yên tĩnh
Hai gương mặt hiện thời rất gần nhau. Đến nỗi cậu có cảm giác môi hai người chạm nhau đến nơi. Hai má cậu lại nóng lên, trái tim đập loạn nhịp như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Thậm chí trong tư thế hiện tại, cậu còn có thể cảm thấy nhịp tim của anh cũng giống hệt như mình
Ngại ngùng, cậu tránh khỏi ánh mắt của anh rồi chống tay định đứng dậy. Đột nhiên cổ bị một bàn tay nào đó giữ lại, kéo cậu lại gần anh. Rồi...đôi môi mỏng của anh áp lên môi cậu
Nụ hôn bắt đầu rất nhẹ nhàng, anh chậm rãi liếm bờ môi cậu, rồi từ từ tiến vào, tìm đến hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi
Nguyên nhắm lại hai mắt, như chìm đắm trong nụ hôn của anh. Đến khi cậu không còn đủ dưỡng khí để thở nữa thì nụ hôn mới chấm dứt
Nghĩ hai người vẫn ở trong tư thế rất mập mờ, cậu liền chống tay đứng dậy nhưng gương mặt vẫn đỏ hồng. Ngượng chín cả
mặt!
Khải cười vui vẻ, ôm cậu vào lòng "Sao em dễ đỏ mặt thế nhỉ" anh còn lấy tay xoa xoa má cậu"Tại anh chứ ai!" Nguyên bĩu môi, vừa cười vừa nói trong cái ôm của anh
~Có một ngày, Khải vừa dạy toán cho cậu xong, ở lại chơi thêm một lát. Anh bỗng để ý đến một cuốn album đặt trên kệ. Tò mò, anh lấy nó xuống và định mở ra xem
Vương Nguyênthấy thế liền giật lấy cuốn album từ tay anh, giấu sau lưng lắc đầu nói "Anh có thể coi bất cứ quyển sách nào ở đây nhưng cái này ngàn lần không thể!"
"Tại sao?" Khải chau mày khó hiểu. Anh có bao giờ giấu cậu điều gì đâu? Mà cậu cũng chưa từng có biểu hiện lạ như vậy. Nghĩ thế trong lòng lại bắt đầu khó chịu
"Tại...tại..." Trong lúc cậu ấp úng không biết trả lời như thế nào thì anh nhanh như cắt đã giựt lấy quyển album và mở ra xem thứ gì lại làm cho Vương Nguyên không cho anh biết
Mở ra trang đầu tiên, Khải nhìn thấy một em bé bụ bẫm đáng yêu. Là rất đáng yêu ấy chứ! Da trắng, cái đầu nhỏ tròn tròn, mũi nhỏ xíu còn cái miệng thì chúm chím. Nhưng điều khác thường ở đây là...ẻm không có mặt quần áo. Cái gì gì đó cũng không có gì che lại. Anh chợt hiểu ra lí do vì sao Nguyên không dám ình xem
Nguyên nhắm tịt hai mắt, không muốn chứng kiến vẻ mặt anh trêu chọc mình. Khải nhìn thấy vẻ mặt này thì tiến lãi gở tay cậu đang bịt mắt ra "Làm gì vậy?" "Đừng, đừng gỡ tay em. Mất mặt, mất mặt quá đi mất!" Cậu ngượng ngùng phản kháng. Cuối cùng vẫn bị anh giở ra, ép cậu nhìn thẳng vào anh rồi nói "Lúc đó em còn nhỏ mà...Dù sao anh cũng thấy ảnh nude của em rồi. Yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm mà"
"Trách nhiệm cái đầu nhà anh! Ai, anh làm em tức chết mà!"
~Ngày tháng hạnh phúc bên nhau của hai người họ thường có những lúc như vậy. Nhưng tình yêu nào mà không có sóng gió, không có chia xa? Không sớm thì muộn, sẽ có một ngày phải đối mặt với nó
-----------------------------
Hôm nayà au viết dài ra rồi đó nha! Mấy nàng cmt cho au biết chap sau có muốn cho Tỉ Hoành vào ko? Hay là vào thẳng lâm li bi đát luôn?
Một ngày như mọi ngày bình thường, Vương Nguyên vẫn vui vẻ đến trường vì nghĩ rằng mình lại được gặp Khải. Những ngày bên anh quả thật vô cùng vui vẻ, làm cậu như chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào mà tình yêu mang lại
Nghĩ đến những lúc vui vẻ bên anh, trong lòng lại dâng lên một niềm hạnh phúc khó nói thành lời, nhớ đến hơi ấm của anh khi ôm cậu vào lòng, nhớ nụ hôn nhẹ nhàng mà say đắm của hai người...hai má Nguyên bỗng dưng đỏ lên lúc nào không hay
Nhưng dạo này cậu thấy anh hơi là lạ. Làm việc thì không tập trung, nói chuyện với cậu hay lo ra, không chú tâm được vào việc gì, mặt mũi thì luôn như có suy nghĩ gì đó, còn không cười với cậu nhiều như trước...
Còn đang miên man suy nghĩ, phía trước đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc của Khải bước ra từ phòng hiệu trưởng. Anh đến phòng hiệu trưởng? Làm gì vậy nhỉ?
Mang theo thắc mắc, cậu bước nhanh rượt theo anh để hỏi thử "Tuấn Khải! Tuấn Khải! Anh đi đâu thế?"
Anh nghe giọng nói quen thuộc phía sau, liền quay người lại, nhìn bảo bối từ từ tiến đến. Nhưng nhìn thân ảnh nhỏ từ từ tiến lại gần, trong lòng lại nổi lên đau xót...
Cậu chạy đến bên anh "Anh đi đâu thế?" Cậu hỏi một lần nữa. Anh cười nhẹ, đan tay hai người vào nhau, nói "Anh lên lớp. Cùng đi với anh"
Cậu vui vẻ gật đầu. Hai người đi dọc mấy hành lang trên đường lên lớp. Bỗng dưng anh hơi xiết bàn tay đang nắm tay cậu lại, làm cậu theo phản xạ quay qua nhìn
"Nếu...anh nói nếu nhé..." Khải nhìn cậu lên tiếng, dừng một chút mới nói tiếp "Một ngày nào đó...anh không ở bên cạnh em...thì bảo bối, em sẽ...như thế nào?"
Câu nói cứ đứt quãng từng hồi, Nguyên hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của anh. Sao hôm nay anh ấy lại hỏi câu lạ thế nhỉ? Mọi việc đang tốt lắm mà? Làm gì có việc anh không ở bên cạnh cậu?
Nghĩ vậy cậu dùng hai tay ôm lấy mặt anh, rồi lại sờ lên trán, vui vẻ nói "Cũng không có sốt nha. Anh hỏi gì lạ thế?"
Mặt anh rất nghiêm túc, lại hỏi cậu một lần nữa "Trả lời anh đi!"
Nguyên nhìn vào mắt anh, rồi cũng ngoan ngoãn trả lời "Em sẽ không làm gì cả. Chờ anh hối hận mà quay lại tìm em" nói xong còn cười tươi nữa
Khải nhìn cậu, trong mắt ánh lên vẻ chua xót, nhưng vẫn không nói gì nữa, dắt tay cậu tiếp tục đi về hướng lớp
Qua một đoạn, không một ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng bước đi. Câu hỏi của anh làm trong cậu dấy lên một sự lo lắng không rõ nguyên do. Cậu thấy anh gần đây rất lạ, nhưng lại không rõ vì sao lạ. Đến khi anh hỏi câu đó, trong cậu lại đặt ra câu hỏi 'Vương Tuấn Khải, anh sẽ không rời bỏ em đâu, phải không?'
Đang miên man suy nghĩ, tiếng nói của anh lại vang lên bên tai "Ngày mai được nghỉ, anh đi chơi với em cả ngày, có chịu không?"
Cậu nhìn anh, gương mặt suy nghĩ lại hớn hở thấy rõ, liền ra sức gật đầu "Chịu chịu chịu. Đi chơi mà"
"Ừ" anh xoa đầu cậu, muốn nói gì đó lại thôi
~Hôm sau, cả hai như hẹn cùng nhau đi chơi, đến một khu vui chơi thật lớn, cậu vô cùng phấn khích kéo tay anh đi thử tất cả trò chơi ở đó
Nhìn người mình thương yêu chơi vui vẻ, cười cũng thật tươi, trong lòng anh lại là niềm hạnh phúc, ngọt ngào đó. Đôi môi mỏng xinh đẹp nở nụ cười mê hoặc lòng người, mặc cho cậu kéo tay đến các khu vực trò chơi khác nhau
Nguyên hết sức tận hưởng cảm giác thoải mái bên anh, khóe môi lúc nào cũng nở nụ cười, rạng rỡ như ánh mặt trời
Mãi chơi đến tầm xế chiều, khi cậu đã cảm thấy đủ rồi, cả người cũng mệt lả, mệt mỏi quay sang anh "Khải, chúng ta về đi!"
Nhìn bảo bối mệt đến không đi nỗi, anh mỉm cười "ừ" một tiếng, định đi tiếp lại thấy người kia không có dấu hiệu lên tiếng, quay lại hỏi "Khong phải muốn về sao? Sao em còn không đi?"
Nguyên bày ra vẻ mặt đau khổ, cả người như rũ xuống, rồi bắt lấy cánh tay anh, vô lực dựa vào, còn nũng nịu "Em đi không nổi rồi, Khải"
"Để anh bế em về!". Cậu nghe xong câu nói của anh, tỉnh lại được vài phần, hốt hoảng xua tay "Ở đây nhiều người như vậy, anh muốn em mất mặt chết hay sao? Đồ đáng ghét này!" Vừa nói còn tức giận đánh vào tay người kia vài cái
Khải biết cậu lại nhõng nhẽo, đương nhiên cũng biết phải làm gì mới vừa lòng cậu. Anh cúi người xuống, đưa lưng về phía cậu. Ý bảo leo lên anh cõng
Nguyên thấy thế vô cùng vui vẻ, miệng thì nói "Vậy mới được nè!" Bản thân thì trèo lên lưng người kia. Cả người cậu lúc này dính sau lưng anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể trước mặt. Còn thoải mái tựa đầu vào vai anh, nhắm lại hai mắt, yên tâm để anh cõng
Về đến nhà, cậu liền chui vào phòng, nhảy lên chiếc giường êm ái.Anh thấy thế bước đến phía kế bên, kéo chăn, nằm xuống cạnh bên Nguyên. Thuận tay kéo người kia vào lòng, ôm cậu thật chặt
Hai người nằm trên giường, cậu bỗng dưng không ngủ được nữa, nằm đó nói chuyện trên trời dưới đất với anh. Khải chỉ im lặng nằm nghe nhóc bên cạnh thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng ậm ừ vài tiếng
Chính là như vậy, miệng lưỡi linh hoạt, giọng nói trong trẻo, nụ cười linh hoạt...con người đó mới là người anh yêu thương, mới là người duy nhất khiến anh muốn bảo vệ. Nhưng...
Ánh mặt trời lặng xuống dần mang
theo những tia nắng cuối cùng, lúc này hai người nằm trên giường mới ngồi dậy "Anh phải về, đã chơi nhiều rồi, em nhất định phải nhớ ngày hôm nay đó!" "Làm sao em quên được" có kỉ niệm nào giữa anh và cậu mà cậu không nhớ cho được
Khải bước gần đến cửa, Nguyên theo phía sau. Bỗng dưng anh xoay người lại, một tay giữ lấy gáy phía sau của cậu, một tay giữ bên vai nguyên, môi dán xuống đặt một nụ hôn.
Đầu lưỡi anh tiếng vào miệng cậu, không để cho cậu có cơ hội hô hấp. Nguyên vòng hai tay ôm lấy cổ anh, đáp trả lại nụ hôn nồng nàn. Làm cho anh hôn đến không muốn buông ra
Đến khi cả hai đều không còn đủ dưỡng khí để hô hấp thì Khải mới lưu luyến buông ra đôi môi ngọt ngào của cậu
Bước đến cửa, anh lần nữa quay đầu "Tạm biệt" "Tạm biệt" Vương Nguyên cười trả lời. Quay lưng một chút anh lại nói "Vương Nguyên, tạm biệt em" một câu tạm biệt anh nói hai lần làm cậu hơi ngạc nhiên. Nhưng cũng trả lời "Được, tạm biệt"
Cậu đuéng đó vẫy tay chào anh. Còn Khải nhìn cậu thật kĩ, sau đó xoay người rời đi, miệng nói nhỏ "Vương Nguyên, tạm biệt em..."
~~Kể từ sau ngày hôm đó, anh không còn ở bên cạnh bảo vệ, săn sóc, yêu thương, lo lắng...cậu nữa
Chuỗi ngày sau của Nguyên chỉ là một màu xám ảm đảm, cậu thậm chí chẳng nở một nụ cười nào...
Sau ngày đi chơi hôm ấy, Tuấn Khải đặt chân lên máy bay, đi đến nước Mĩ xa xôi, lạ lẫm để du học, tìm con đường cho tương lai chính mình
Không phải anh vô tâm vô cảm, ích kỉ bỏ lại Nguyên mà đi. Nhưng chỉ một mình anh hiểu, chỉ một mình