Old school Swatch Watches
Truyện teen Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc

Truyện teen Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc

Tác giả: Internet

Truyện teen Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc

Lệ Chi Tâm nằm bất động trên giường lại thấy tay chân quơ loạn xạ ở khoảng không , miệng không ngừng kêu cứu mà bản thân chỉ rên ư ử trong miệng . Thoang thoảng bên tai nàng nghe thấy tiếng nói của 1 nam nhân và 1 nữ nhân .
- Ngọc Nhi , nàng ra ngoài đi .
Ngọc Nhi nũng nịu lắc tay hắn vẻ mặt hờn dỗi nói :
- Cung thân vương , nàng ta là ai ? Sao ngài lại đuổi thiếp đi ... ứ ừ ...
Hắn hôn lên má nàng dỗ ngọt :
- Ngoan , lần tới ta sẽ bù cho nàng .
- Ngài nhớ nha .
Ngọc Nhi đi ra ngoài khép cửa , hắn nhìn tiểu mỹ nhân đang rúc vào lồng ngực trần của hắn ngủ ngon lành liền mỉm cười :
- Mỹ nhân , nàng ở đâu lại nằm trong lòng ta thế này , nàng thật thơm ...
Hắn hít mùi hương thơm ngát nồng nàn tỏa ra từ người nàng , một mùi hương huyền bí làm hắn say mê , nàng nhăn mặt , có cái gì đó kêu inh ỏi bên tai zậy cà , nàng dơ tay đấm mạnh lên ngực hắn nói :
- Cái đồng hồ chết tiệt , có thôi kêu không hả ?
- Hự ... nàng dám đánh ta ...
Hắn ôm ngực chau mày , chỉ là cái đau chốc lát liền hết , nàng bật dậy hai tay chống lên ngực hắn nói to với vẻ tức giận :
- Cái đồng hồ chết tiệt , có yên cho tao ngủ không hả ?
Nàng làm hắn giật mình ngạc nhiên , bốn mắt nhìn nhau , ai đây ... một thằng con trai có mái tóc dài lãng tữ tới hông ... con trai ... trên giường của mình ... cô xô hắn ra lùi về sau đến cuối giường , chỉ tay về phía hắn lắp bắp ú ớ :
- Anh là ai ? Sao lại ở trong phòng của tôi .
Hắn thật sự không hiều nàng đang nói cái gì , cái gì mà giường của nàng , là nàng ở đâu nhảy lên giường của hắn thì có , mặc kệ ... nàng không trắng nhưng nhìn cũng xinh đẹp ... lại rất thơm , rất muốn ăn nàng , hắn mỉm cười chồm tới chỗ nàng :
- Mỹ nhân , nàng muốn ta cưng nên nhảy lên giường của ta phải không ? Được rồi , mau lại đây .
Nàng nổi điên dũi chân đạp hắn 1 cái tức giận hét lên :
- Cưng cái con mẹ nhà ngươi ... cút ... cái tên háo sắc này .
- A ... nàng dám đá vào chỗ đó của ta ... ah ... ah ...
Hắn ôm cái của nợ của hắn ngã ra giường , đau đớn lăn lộn sắc mặt tái nhợt như gần chết đi . Chi Tâm đứng dậy nhảy xuống giường , bây giờ nàng mới phát hiện chung quanh 1 khuôn phòng cổ kính đầy mùi son phấn , nhìn tới cái gương đồng , vẫn là cô với bộ pijama màu trắng , mẹ nó xuyên qua thật rồi . Cô nhìn người kia khóc không ra nước mắt ôm hạ bộ rên rỉ , cô trừng mắt bỏ đi .
Hắn nhăn nhó nhìn theo , dám đối với hắn như vậy chỉ có mình nàng , nữ nhân ... nàng sẽ phải trả giá cho chuyện này , hắn hét lên :
- Đứng lại đó cho ta .
Cửa mở , nàng lè lưỡi rồi nói :
- Bảo ta đứng lại là ta đứng à , mơ đi cưng .
- Đứng lại cho ta .
Hắn đau điếng cả người không di chuyển được , nhìn nàng khuất dần sau cánh cửa hắn tức không chịu được , đợi đấy ... chuyện này chưa song ở đây đâu .


Nàng nhìn xung quanh , nam nữ ân ái sờ mó , rót rượu nói cười vui vẻ , mặt mày nàng tối sầm , sao chỗ này quen dữ , đừng nói nơi đây là kỹ viện nha . Người ta nhìn nàng với ánh mắt thèm muốn , nàng hừ lạnh chen lấn chạy xuống lầu , phải ra khỏi nơi này đã .
Một mùi thơm downy lan tỏa lướt qua hắn , hắn buôn cô gái trong tay ra , xoay người túm lấy khuỷu tay nàng kéo lại , hắn luồng tay ôm lấy eo nàng , dán đôi môi lạnh lẽo của hắn lên môi nàng trong sự reo hò ngạc nhiên của mọi người xung quanh .
Chi Tâm hai mắt trợn tròn , cái quái gì thế này , nụ hôn đầu đời của mình vô duyên bị cướp thế này sao , nàng cắn lưỡi của hắn , hắn buôn nàng ra ôm miệng hít hà vài cái , trong miệng có chút mặn cư nhiên có máu , hắn đưa tay sờ lên lưỡi rồi đưa ra trước mặt nhìn , dám cắn ta ư , hắn trừng nàng sát khí bốc lên .
- Ngươi dám cắn bổn vương .
- Thì sao .
Nàng giận dữ trả lời , đưa tay tát hắn một cái chát > rồi nói với vẻ mặt khinh bỉ , giận dữ :
- Ta không những cắn mà còn đánh ngươi nữa này , ngươi làm gì ta .
- Nhà ngươi dám đánh ta .
Hắn tức lên , hai tay nắm chặt lại hình nắm đấm , hắn còn chưa tiêu hóa song những gì vừa tới thì nàng đạp cho hắn một đạp ngã nhào , cả lưng và đầu đập vào ghế , nàng gào lên nhìn hắn như muốn xé xác :
- Nhà ngươi là cái thá gì mà ta không dám , con mẹ nhà ngươi ở đâu tự nhiên cướp đi nụ hôn đầu của ta , chết mẹ ngươi đi đồ thần kinh .
Hắn lần đầu tiên bị nữ nhân đánh , lần đầu tiên bị sỉ nhục như vậy , khá khen ột cái kỹ nữ , ngươi muốn chết , hắn ôm mặt đứng dậy run run chỉ tay về phía nàng , hai mắt giận dữ đỏ hoe căm phẫn nhìn nàng hét lên :
- Ngươi dám dùng chân đạp lên mặt bổn vương .
- Ha , tức cười , ngươi tự dưng hôn ta , ta chưa giết ngươi là may cho ngươi rồi .
Hắn đạp cái bàn ngã xuống làm mọi người sợ hãi , thân vương giận dữ ai dám cản , không khéo mất đầu như chơi , hắn quát thẳng vào mặt nàng :
- Chỉ là một kỹ nữ mà giả bộ thanh cao trong sạch , dám đối với ta vô lễ , ta giết chết ngươi .
Hắn thi triển khinh công tới chỗ nàng , bàn tay bóp cổ nàng , hắn nhìn nàng với bao giận dữ , hai mắt đỏ ngầu lên , nàng một tay nắm cổ tay hắn , tay còn lại đánh lên tay hắn , run rẩy thở một cách khó khăn , mặt mày nhăn lại :
- Khụ ... buôn ... tay ... ê ... ặc ... khụ khụ .
Mình sắp không thở nổi nữa rồi , người này mạnh quá , toàn thân mình không cử động nổi , khó thở quá .
Đám kỹ nữ la lên , run rẩy sợ hãi , đưa khăn che miệng , đám nam nhân dè chừng lùi lại mấy bước , cùng lúc đó một giọng nói từ trên lầu vọng xuống khiến mọi người quay sang nhìn , Cung thân vương đi xuống :
- Tuyết đệ , mau dừng tay .
Chuyện của hắn chưa giải quyết , nữ nhân này không thể chết được , hắn nhảy xuống đá tay Tuyết thân vương ra chắn trước mặt nàng nói với vẻ mặt nghiêm túc :
- Nàng không thể chết được , ta với nàng còn có chuyện chưa giải quyết xong .
Tuyết thân vương trừng hai mắt , giận run lên rặn ra từng chữ nhấn mạnh :
- Huynh ... tránh ... ra ... nếu không đừng trách ta .
Chưa bao giờ hắn bị sỉ nhục , bị xúc phạm như vậy , sao hắn có thể bỏ qua dễ dàng cho nàng , ngày hôm nay hắn phải giết chết nàng .
Chi Tâm ôm cổ thở gấp gáp , cô nuốt từng ngụm nước miếng loạng choạng như muốn ngã , mặt khó chịu nhìn qua , thấy hắn có ý định đi tới , cô dơ chân đạp lên mông người đang chắn ở trước mặt mình sau đó 36 kế chạy là thượng sách , côchạy về phía cửa .
Cái người kia mất thăng bằng ngã nhào lên người kia , môi dán môi trong sự im lặng của mọi người , cả hai cứng nhắc đen mặt , Cung thân vương hôn Tuyết thân vương , cả đời hôn nữ nhân giờ lại hôn nam nhân , hai người tách ra nôn thốc nôn tháo , run rẩy giận dữ , nàng/ngươi nhất định phải trả giá đắt cho chuyện này .


Chi Tâm tựa người vào tường thở hổn hển , mệt chết đi được , không biết hắn có đuổi theo không ta , cô thò đầu ra rồi quay trở vào thở phào nhẹ nhõm , không có ai đuổi theo hết , may quá . Mọi người nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ :
- Con gái nhà ai lại mặc đồ ngủ chạy ra phố thế kia .
- Có khi nào đầu óc có vấn đề không .
- Suỵt , cẩn thận cô ta nghe thấy đấy .
Chi Tâm trừng mắt lớn tiếng :
- Mấy người nhìn cái gì ? Nhìn nữa tôi móc mắt các người .
Tất cả run lên chạy

nhanh qua , Chi Tâm nhìn lại bản thân , bộ pijama trắng đục cùng đôi chân trần lem luốc , trước hết phải kiếm một bộ y phục để thay đã . Cô đi vào một con hẻm nhìn đông nhìn tây , lại nghe tiếng gọi có vẻ thúc giục :
- A Xảo , A Liên các cô phơi đồ song thì đi xuống nhà dưới quét dọn đi .
- Vâng , quản gia .
Hai mắt cô sáng lên , cô ngẩn đầu nhìn lên bức tường , trèo tường trốn học đối với ta như cơm bữa , bức tường này chả là gì , cô lùi ra xa sau đó chạy tới nhãy lên chụp được thành tường từ từ leo lên nhảy vào trong , cô hừ một cái nói nhỏ :
- Hoàn hảo .
Cô đi đến sờ lên đồ đang phơi , chết tiệt sao không có cái nào khô vậy , một cái nha hoàn đi qua , Chi Tâm vờ ho , miệng nói :
- Này cô ơi , đồ của ta cái cuối cùng cũng phơi mất rồi , cô cho ta mượn đỡ một bộ được không .
Nha hoàn nhìn cô rồi gật đầu nói :
- Được , cô đi theo tôi .
Cả hai đi đến một căn phòng nhỏ , nha hoàn mở tủ lấy ra một bộ y phục đưa cho cô , Chi Tâm cầm lấy nói :
- Cảm ơn cô .
- Không có gì , mau mặc vào đi kẻo lạnh .
Chi Tâm kéo rèm qua , cái này mặc giống như áo tắm bông chứ gì , mặc song cô đi ra , nha hoàn nhìn xuống chân cô rồi mỉm cười đi đến lấy một đôi giày cho cô mang .
- Tôi tên Hỷ Ngân , cô tên gì ?
- Tôi tên Lệ Chi Tâm .
- Ừm , Chi Tâm này , cô làm ở khu nào vậy sao tôi chưa thấy cô bao giờ .
Chi Tâm chột dạ ấp úng :
- Tôi vừa vào phủ .
- Vậy à , hèn gì trông cô lạ vậy , đi thôi , chúng ta đi làm việc kẻo quản gia lại mắng .
Hỷ Ngân kéo tay Chi Tâm rồi khưng lại , cô quay lại nhìn Chi Tâm rồi nói :
- Tóc cô thật dài , mau cột lên đi .
- Ừm .
Chi Tâm bó tròn tóc lại lên đỉnh đầu , Hỷ Ngân ồ lên tỏ vẻ thích thú , cả hai đi ra ngoài , quản gia gọi lại nói :
- Các cô đi ra hiệu thuốc , mua một ít thuốc xổ hộ ta , mấy ngày rồi ta không đi được , đi cửa sau ấy .
- Vâng , quản gia .
Cả hai đi ra khỏi phủ bằng cửa sau , Hỷ Ngân cười tươi nói :
- Quản gia lại ăn vụng đồ ăn nên bị trời phạt đây mà ... ha ha ... Chi Tâm này chúng ta đi dạo phố một chút nhé .
- Ừm , ta cũng muốn đi bán 1 ít thứ trên người .
- Ồ , mấy cái này đẹp thật , bán đi thật uổng a .
Hỷ Ngân nhìn bảy chiếc vòng vàng trên tay Chi Tâm rồi nói :
- Này là gì vậy ?
- Này gọi là lắc tay , là mẹ ta mua cho ta , hiện tại cần tiền nên đi bán .
Hỷ Ngân gật đầu , ông chủ tiệm cầm đồ sáng hai con mắt run run bàn tay , Chi Tâm hơi khó chịu nói :
- Ông xem gì mà lâu vậy , là vàng thật cả đấy , không cần thì ta đi chỗ khác .
- Cần , cần , ta cần , 100 lượng .
Hỷ Ngân la lên hoảng hốt :
- 100 lượng ... 100 lượng ... lương cả mấy năm đấy .
Chi Tâm giật lại , ánh mắt như muốn nói vẫn chưa đủ , ông chủ phân vân , hàng quý như vậy không thể lỡ được , ông giơ 3 ngón tay nói :
- 300 lượng , cô nương bán hay không , cô có đi hết chỗ người ta cũng chỉ trả 200 lượng là cùng .
Chi Tâm mỉm cười nói :
- Được , ta bán .
Hỷ Ngân như hóa đá rồi , 300 lượng ... Chi Tâm nhét tiền vào trong ngực rồi kéo Hỷ Ngân đi ra ngoài .
- Chúng ta đi ăn mừng thôi , ta khao cô .
Cả hai quên mất cả thời gian , trở về bị quản gia mắng ột trận , phạt cả hai đi quét hết sân trong phủ , cả hai đưa mắt lạnh tanh nhìn nhau khóc không ra nước mắt .


Chi Tâm vẳng cái chổi qua một bên ngồi bệch xuống thở một hơi dài nói :
- Mệt chết ta , cuối cùng cũng song .
- Ta cũng mệt chết đi được , Chi Tâm đợi ở đây nhé , ta đi rót nước lại uống .
Chi Tâm bóp vai , uể oải ngáp một cái lại nghe thấy tiếng của quản gia cung kính đằng sau bức tường :
- Tuyết thân vương người đã về rồi ạ .
- Uhm .
Đùng > Một tiếng nổ vang lên đầu , Chi Tâm tái mặt , Tuyết thân vương không lẽ là tên đó , một khuôn mặt ma vương hiện lên trong đầu , cô ớn lạnh nuốt nước miếng , chết con mẹ nó đi nhầm vào hang cọp rồi , phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi , cô định đi thì quản gia gọi :
- Ngươi cái nha đầu mới kia , mau xuống bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn và rượu nữ nhi hồng cho thân vương .
Chi Tâm một vẻ mặt cau có nói :
- Vâng .
Cô đi mà nhìn như ăn trộm , phải cẩn thận , gặp phải hắn thì mình chết chắc , cô hít hít một mùi thơm bay tới , nhà bếp ngay trước mặt , cô đứng ở cửa gọi lớn :
- Quản gia bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn và rượu nữ nhi hồng cho thân vương .
- Có ngay .
Phải chào tạm biệt Hỷ Ngân đã , định rời đi thì đầu bếp gọi lại nói :
- Chờ một chút , ngươi mang thức ăn và rượu ra sau hoa viên đặt ở trên bàn , thân vương sẽ đợi ở đó .
Éc , cô ngây ngốc bưng khay cơm , lại bị đầu bếp đẩy đi , không được rồi , ... a > ... ha ha , nhà ngươi chết chắc rồi , cô nhìn tới nhìn lui đặt khay cơm xuống đất , lấy từ trong thắt lưng ra một gói nhỏ rắc như rắc tiêu lên thức ăn cười nham hiểm .
- Ta cho ngươi xổ đến chết luôn ... chết đi ... chết đi ...
Cũng may giữ lại một gói phòng thân , cô đem nữa còn lại đổ vào trong bình rượu , sau đó đem bình rượu lắc như lắc bầu cua làm 1 ít rượu bắn ra ngoài .
- Độc chết cái tên háo sắc nhà ngươi , hừ hừ hừ .
Sau đó cô ôm bụng nhăn nhó khi thấy một cái nha hoàn đi tới .
- Này cô , mang đồ ăn và rượu ra sau hoa viên cho thân vương hộ ta với , ta đau bụng quá cần đi nhà xí .
- Ừm .
Chi Tâm ôm bụng chạy đi , vẻ mặt cười gian xảo lạnh lùng , Hỷ Ngân cầm ấm nước đi tới nói :
- Đi đâu làm ta tìm mãi , nước nè uống đi .
- Ta hỏi một chút , Tuyết thân vương ở phòng nàovậy .
Tranh thủ hỏi một chút để có trốn cũng khỏi chạm mặt , cô đưa chén nước lên miệng , mắt nhìn cái nha hoàn kia đã đi khuất .Hỷ Ngân cũng nhanh nhảu đáp :
- Tuyết thân vương làm gì ở đây , phủ này là của Điền thân vương , ngài ấy đang dùng cơm ở sau hoa viên .
- Phụt ... cô nói gì ?
Ngụm nước trong miệng phun ra , cái chén cũng đưa xuống , Hỷ Ngân vẻ mặt khó hiểu nói :
- Ta nói Tuyết thân vương không có sống ở đây , nơi này là chỗ của Điền thân vương , Điền thân vương đang dùng cơm sau hoa viên .
Cái chén trong tay Chi Tâm rơi xuống , cô luống cuống nói :
- Rõ ràng ta nghe quản gia nói " Tuyết thân vương đã về rồi ạ " mà .
- Đó là lúc chúng ta ra ngoài , Tuyết thân vương có đến nhưng không có gặp qua Điền Thân vương nên đi về , chắc cô nghe quản gia báo lại với Điền thân vương chứ gì .
Trời đất ơi , cô chạy đi một cách nhanh chóng , xổ nhầm người rồi má ơi .
- Này , cô đi đâu vậy .
Cô chạy đến nơi thì thấy nam tử tóc mái quá trán vô cùng phóng khoáng nâng ly rượu đưa lên miệng , cô hét lên :
- Không được uống .
Cô chạy tới đem ly rượu đánh rớt xuống đất , đem toàn bộ đồ ăn trên bàn hất đổ khiến chàng bất động chết lặng , cô thở hổn hển, may quá hắn chưa có uống .
Chàng ôm đầu la lên :
- A ... trời ơi , nữ nhi hồng của ta ... ngươi biết nó quý lắm không hả ... cái nha hoàn vô lễ này ...
Chàng ngồi xuống nhanh tay cầm bình rượu đang ọc ọc trào ra cho lên miệng uống ừng ực . Chi Tâm tức muốn phun máu ra ngoài , cái đệch ta bảo không được uống cơ mà , cô bực tức đánh một cái lên đầu hắn rống to :
- Đồ ngu , ta bảo không được uống mà cứ uống , xảy ra chuyện gì thì đừng trách ta .
Hắn giật mình ho sặc sụa :
- Khụ ... khụ ... ngươi dám đánh vào đầu ta .
- Thì sao , ai bảo không nghe lời ta uống cái đó làm chi .
Nha hoàn lớn gan lớn mật ,

ngươi muốn chết , hắn đứng dậy nhìn nàng , cái nha hoàng đứng tới ngực hắn , hắn ôm miệng cười lớn :
- A ha ha ha ha ... ngươi rốt cuộc là ăn cái gì mà thấp như zậy , ha ha ha .
Nha hoàn vào phủ của hắn đều phải 16 tuổi trở lên , phải cao ráo dễ nhìn mà cái nha hoàn vô lễ này nhìn thế nào cũng chỉ 13 , 14 tuổi , hắn ôm bụng cười , bụng hắn sôi lên ùng ục , hắn khuỵu xuống :
- Cười đau cả bụng ... ah ... ah ... hình như ... ta ... ta ... sao bụng ta lại khó chịu như vậy ...
Chi Tâm chột dạ cắn móng tay , cô nhẹ nhàng nói :
- Ta bảo ngươi rồi mà không nghe .
Sắc mặt chàng trắng bệch , đứng không vững , run khẽ , chàng nhăn nhó nhìn về phía Chi Tâm nói :
- Ngươi rốt cuộc đã cho thứ gì vào .
Chi Tâm ánh mắt vô tội ấy náy phun ra hai chữ :
- Thuốc xổ .
Hắn ôm bụng nôn mửa , đổ mồ hôi , miệng run run nói :
- Ngươi dám bỏ thuốc xổ vào rượu của ta .
Bình rượu quý ta chưng cất mấy năm , không chịu nổi nữa rồi , chàng ôm bụng chạy đi , giọng nói còn vọng lại :
- Ngươi chờ đó cho ta , ta cấm ngươi bước ra khỏi chỗ đó nữa bước .
Nàng đâu có ngu , hắn vừa khuất nàng cũng chạy ra tường nhảy lên , trèo ra ngoài , nàng ớn lạnh rùng mình bỏ đi .


Phủ Cung thân vương , một thị vệ đi vào quỳ xuống nói :
- Bẩm Cung thân vương , thuộc hạ đã tìm khắp các lầu xanh trong thành nhưng không có người mà ngài cần tìm , ngoài ra thuộc hạ còn thu thập được những thứ này từ người của Tuyết thân vương .
Hắn đưa lên một sấp giấy , Phong Trần lật lật , chàng cười lạnh , phải để chính tay Tuyết đệ phát họa xem ra nàng hết đường chạy rồi , chàng rút ra một tấm giữ lại rồi nói :
- Sao ra nhiều bản cáo thị khắp nơi , ai tìm được nàng thưởng một vạn vàng , còn nữa không được tổn thương dù là một sợi tóc của nàng , phải đưa nàng về an toàn biết không .
- Vâng .
Phủ Tuyết thân vương , một thị vệ lên tiếng :
- Bẩm Tuyết thân vương , người mà ngài tìm không có ở các thanh lâu , các bà chủ ở đó nói chưa bao giờ thấy nàng .
Hắn đánh cái bàn vỡ làm tư , giận dữ quát lớn :
- Lục soát toàn thành cho ta , nhất định phải tìm ra người , phải mang về lành lặn không thương tổn rõ chưa .
- Dạ rõ .
A đầu thối , để ta tóm được ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết , hắn đạp cái ghế lăn long lóc , cơn tức giận này không có cách nào nguôi .
Phủ Điền thân vương , lão quản gia sợ hãi nói :
- Bẩm Điền thân vương , cô ta không phải nha hoàn ở trong phủ , Hỷ Ngân nói chỉ biết cô nương ấy tên Lệ Chi Tâm .
Điền thân vương mặt mày tái nhợt ngồi ôm bụng ở ghế , toàn thân mệt mỏi vô lực , chàng nhỏ tiếng :
- Ra ngoài tìm cho ta .
- Vâng .
Dám mang nữ nhi hồng của ta làm mồi nhử để xổ ta , nữ nhân chết tiệt , ta sẽ cho ngươi nếm lại mùi vị giống như ta .
Chi Tâm từ quán trọ đi ra , đập vào mắt cô là tờ cáo thị ở trên tường , chữ thì không đọc được nhưng tấm hình vẽ kia là cô chứ ai , cái này không phải truy nã trong truyền thuyết phim cổ trang đấy chứ , cô lén lén lút lút ở một bên nghe ngóng tình hình .
Mọi người xầm xì to nhỏ :
- Tiền thưởng một vạn vàng luôn đấy .
- Số tiền lớn như vậy sống sung sướng cả đời là cái chắc .
- Cung thân vương và Tuyết thân vương đưa ra giá bằng nhau , nhưng việc bắt người có vẻ khó nha .
- Chỉ có cách đánh thuốc mê thôi .
Chi Tâm lè lưỡi , cô không dám trở về tiểu lâu nữa , ta đáng giá vậy sao , chậc chậc , mình quả thật ăn trúng cái gì mà lá gan lớn đến mức chọc giận các vị thân vương thế này .
Cô đi ra tường thành , nhìn đám lính giữ từng người lục soát , xem mặt , thế kia chắc là không thể ra ngoài được rồi , cô lại nhìn những ăn mày tụ tập một chỗ , nhìn họ không có nhà , không có cơm ăn lòng cô nặng trĩu , thầm chữi rủa , con mẹ mấy người đem tiền đi cứu khổ cứu nạng còn tốt hơn đi tìm 1 người đó .
Cô thở dài nghĩ đến một chuyện , sau đó rời đi , cô trèo qua tường , lén lút đi vào bên trong , có người không muốn cô chết , có người muốn cùng cô giải quyết một chuyện , cô nuốt nước miếng rút cây trâm ở trên tóc xuống , tóc dài xõa ra , cô hét lớn :
- Cung thân vương , ta muốn gặp ngươi .
Thị vệ đến rút kiếm đe dọa :
- Ngươi là ai ? Cung thân vương là người ngươi muốn gặp là gặp được hay sao hả ?
- Ta là người trong tấm cáo thị , Cung thân vương gặp hay không gặp .
Một tên thị vệ dở cáo thị ra nhìn , hắn lập tức chạy đi , Chi Tâm muốn từ của chính đi vào nhưng sợ gặp phải người của tên Tuyết thân vươngnên phải leo tường , nàng nhìn cái người đang tiến về chỗ mình , chàng hai tay nắm hờ sau lưng tiêu sái bước tới mỉm cười nói :
- Mỹ nhân , chúng ta lại gặp nhau .
Nàng hừ lạnh đem cây trâm đưa lên cổ nói với giọng lãnh ngạo :
- Ngươi có hay không sẽ nuốt lời , mạng của ta giá một vạn vàng , đem 1 vạn vàng đi chia cho ăn mày trong thành , ta ở đây thí cái mạng cho ngươi .
Phong Trần bật cười , nàng quả thật không tầm thường chút nào , ai nói hắn muốn mạng của nàng chứ , hắn chỉ muốn nàng bồi thường cho hắn .
- Người tới mang một vạn vàng đi chia cho ăn mày trong thành .
- Dạ , thân vương .
Hắn bước hai bước sau đó nhanh như chớp đã ở sau lưng nàng , tay nắm lấy cổ tay nàng khiến nàng đau buôn cây trâm ra , nàng trừng mắt dãy ra nói lớn :
- Ngươi buôn ta ra , muốn chém muốn giết thì làm lẹ đi , ta không rảnh cùng ngươi đôi co .
- Ai nói ta muốn giết nàng .
Hắn ôm nàng từ phía sau hít hương thơm từ nàng , nhẹ nhàng cuối đầu liếm lên cổ nàng , nàng nổi da gà dơ chân đạp lên chân của hắn hét rống :
- Ta đạp chết cái tên háo sắc nhà ngươi .
- Ui da ... đau quá ... nàng ... nàng ...
Nàng dẫy ra khỏi vòng tay hắn , hắn nhăn nhó cười khổ , nữ nhân nhỏ bé này quả thật rất hung dữ .
Nàng ửng đỏ cả mặt , tay sờ lên cổ tức tối nói :
- Rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta hả ?
- Ngủ cùng nàng .
Nàng nổi điên hét to :
- Đồ điên , muốn ngủ thì đi tìm nương tử của ngươi đó tìm ta làm gì ?
Mặt hắn đen lại , nàng dám chữi ta , hắn nheo đôi mắt khó chịu nói :
- Ta không thú nương tử .
- Vậy thì đến thanh lâu tìm kỹ nữ đi .
- Nàng không phải kỹ nữ sao , lúc ta gặp nàng ở thanh lâu còn gì .
Những lằn chớp xoẹt xoẹt từ nàng bắn ra , nàng hét lên khiến hắn giật mình :
- Con mắt nào của ngươi nhìn ta thành kỹ nữ , trinh tiết của ta chỉ có tướng công của ta mới được lấy , ngươi nằm mơ .
Hắn nghĩ lại , ngày đó nàng ở đâu liền xuất hiện bên hắn , khi hắn tỉnh lại thấy hắn ôm nàng , có phải hay không trời ban nàng cho hắn . Hắn nhìn nàng , đôi mắt và tiếng lòng khẳng định nàng phải là của hắn .
Một thị vệ từ cổng chạy vào kính cẩn nói :
- Bẩm Cung thân vương , Tuyết thân vương đang tiến đến phủ đòi người a .
Phong Trần liếc sang điềm tỉnh nói :
- Nhanh như vậy sao , được rồi ngươi lui xuống đi .
- Dạ .
Hắn quay đầu lại thì giật mình , tiểu mỹ nhân của hắng đang trèo tường thoát ly , nàng cố thế nào cũng không trèo qua được , nàng quay đầu lại thì thấy hắn nắm váy nàng giữ lại , hắn mỉm cười nói :
- Ngoan nào mèo con , mau xuống đi , có ta ở đây sẽ không ai tổn thương nàng .
Mặt nàng co lại tay buôn ra ngã xuống được hắn ôm trọn , nàng vùng ra nhìn hắn với vẻ mặt khó chịu .


Tuyết

thân vương trường bào xanh mực tay cầm bảo kiếm bước vào phủ , sát khí ngun ngút theo sau lưng chàng , đập vào mắt chàng một nữ tử rụt rè đứng ngay cạnh Cung thân vương , hắn trừng nàng khiến nàng rùng mình nổi da gà .
- Phong Trần , huynh giao người ra cho ta .
- Hắc Dã , là nàng đến tìm ta , muốn đi hay ở do nàng quyết định .
Cả hai nhìn nàng , nàng cứng họng , một bên háo sắc muốn ngủ cùng nàng , một bên háo sắc muốn giết chết nàng , nàng chỉ tay về người này lại chỉ tay về người kia quát lớn :
- Ta thật không hiểu nổi các ngươi rốt cuộc là muốn gì ở ta .
- Cung thân vương , ngày đó ta đá trúng bộ phận sinh sản của ngài chỉ là để tự vệ , ai bảo ngài muốn làm nhục ta .
Hắn đen mặt hoảng lên , bộ phận sinh sản , nàng dám nói chuyện này cho người khác nghe , hắn sượng đỏ cả mặt trừng mắt nhìn xung quanh khiến mọi người sợ hãi chạy đi .
Nàng như phóng ra tia lửa bắn về phía Hắc Dã , tay chỉ về phía hắn nói to :
- Còn ngươi , cái nam nhân có mắt không tròng kia , giữa thanh thiên bạch nhật ngươi cưỡng hôn ta một thiếu nữ trong trắng , rõ ràng là ngươi sai còn muốn giết ta .
Nàng thẳng thắn nói luôn :
- Tờ cáo trạng kia nói ai tìm được ta sẽ thưởng 1 vạn vàng , bất quá chả ai tìm được nên một vạn kia ta xin thay mặt dân chúng trong thành cảm ơn Cung thân vương nhé .
Nam nhân có mắt không tròng , hắn tức không thể chịu nổi rồi , nàng làm hắn cứng họng đem cơn giận nuốt ngược vào trong , nàng hứ một cái lạnh lùng bỏ đi :
- Ta và các ngươi không có can hệ , đừng làm phiền ta nữa .
Hai nam nhân ngây ngốc sững sờ tại chỗ , một làn gió lạnh thổi qua , nữ nhân dám đùa dỡn , châm chọc họ rồi phủi mông bỏ đi như không có chuyện gì , Phong Trần và Hắc Dã đuổi theo , vừa ra đến cửa lại thấy nàng bổ nhào lên người Hắc Dã , hắn đỡ lấy nàng , nàng ngẩn đầu nhìn hắn khóe miệng nhếch lên mí mắt giật giật , nàng run rẩy , hai mắt nhắm lại dũi đầu vào ngực hắn làm bộ nỉ non nức nở :
- Tướng công , thiếp biết thiếp sai rồi , chàng cũng đừng nhớ thương thiếp đem hình thiếp dán ở khắp nơi như vậy chứ , để người ta khi dễ thiếp hu hu hu hu ...
Tuyết Hắc Dã ta không tin ở chỗ đông người như vậy ngươi dám làm gì ta , hắn đẩy nàng ra nhìn nàng như muốn nói " rốt cuộc ngươi làm vậy là có ý gì ? " .Chỉ thấy mắt nàng ngấn lệ , quần áo chỗ rách chỗ không , lại nhìn cái yếm màu trắng lộ ra , hắn điên tiết kéo nàng vào lòng ánh mắt trừng xung quanh hét lên giận dữ :
- Kẻ nào , là kẻ nào làm nàng thành ra như vậy .
Dân chúng sợ hãi rụt lại
2hi.us