Disneyland 1972 Love the old s
Truyện teen  Sự Trả Thù Của Băng

Truyện teen Sự Trả Thù Của Băng

Tác giả: Internet

Truyện teen Sự Trả Thù Của Băng

trung tại một chỗ.Nhóm còn lại ít hơn, ở cách xa nhóm đỏ kia và đang di chuyển về hướng nhóm đỏ đó đang tụ tập. Nhìn màn hình, môi nó khẽ nhếch lên
- Tôi đoán không sai mà. Bà đâu dễ dàng gì thả người như vậy_Nó quay sang nói với Zeny
- Chị 3, nhặt giùm em chiếc điện thoại của cái tên đó_Nó chỉ tay vào người đàn ông đã tắt thở dưới đất rồi bước lên xe. Bọn hắn, Zan và Zeny cũng lên theo
- Yui à, chúng ta sẽ đi đâu?_Zan thắc mắc
- Cứu mama và cô tớ_Dứt lời nó lên ga và phóng xe đi
   
Chương 10
Xe nó cứ chạy bon bon trên đường và đã đuổi kịp đoàn xe chở mẹ và cô nó. Nó cho xe chặn đường đoàn xe đó. Nó quay ra sau nói với Zeny
- Chị 3, dùng điện thoại lúc nãy nhắn tin cho bà ta bảo rằng ông ta xuống máy bay trễ hơn dự kiến, ông ta đang trên đường đến
- Được. Chị hiểu ý em
- Zan, làm nhiễu sóng của lũ kia giúp tớ, ít nhất phải được 15’. Có máy tính trong xe đấy
- OK_Dứt lời, Zan trườn người lấy máy tính và bắt tay vào công việc. Nó mở cửa xe ngạo nghễ bước xuống, lớn giọng nói với bọn người trong xe
- Thả 2 người kia ra
- Mày là ai mà dám chặn xe của bọn tao_Một tên ngóc đầu ra khỏi cửa xe nói chuyện với nó
- Tao không muốn nói nhiều_nói rồi nó lấy trong túi ra 10 phi tiêu. Chẳng nói chẳng rằng, một phi tiêu đã rời khỏi tay nó và yên vị ngay chính trán của tên vừa nói chuyện với nó. Máu chảy xuống, chảy xuống rất nhiều. 4 người khác từ trong xe chạy ra cũng bị nó cho đi hầu trà diêm vương
- Thật tài tình_Gin tấm tắc khen ngợi
- Xuống giúp Yui một tay nào_Zeny hồ hởi nhảy xuống. Bọn hắn cũng đi theo. Khoảng 100 người xã hội đen từ những chiếc xe phía sau đổ xuống. Duy chỉ có 2 chiếc xe sau cùng lại không có bất cứ ai rời khỏi xe
- 2 người họ đang ở trong 2 chiếc xe đó. Được, ta sẽ xử lí từng tên_Môi nó khẽ nhếch lên 1 nụ cười tà mị. 5 phi tiêu còn lại trên tay nó lần lượt được phóng đi. Điều đó đồng nghĩa với việc có 5 người đã lìa trần
- Cho chị tham gia với nào_Cuối cùng Lin cũng quay lại
Bọn nó tả đột hữu xung, bọn kia lần lượt ngã xuống. Nó chỉ cần lướt nhẹ con dao trên tay cũng đủ khiến bọn người đó chết trong nháy mắt. Chỉ 10’ sau, bọn người đó đã chết hơn phân nửa
- Mọi người hãy giải quyết số còn lại đi_Dứt lời nó búng người qua đám người còn lại rồi phóng về 2 chiếc xe cuối cùng. Trên mỗi chiếc xe chỉ có duy nhất 2 tên xã hội đen và hai người phụ nữ thân hình rướm máu, hằn những vết roi quất. Chắc hẳn họ đã bị hành hạ không ít. “Choang” Nó dùng báng súng đập vỡ cửakính xe đầu tiên. Và “Đoàng” tên lái xe đã đi vào giấc ngủ nghìn thu. Nó đưa súng chĩa vào tên còn lại trong xe. Tay kia vòng ra sau, lấy ra thêm một khẩu súng lục. Nòng súng chĩa vào chiếc xe kia
- Bước xuống xe mau_Tên trên xe hoảng sợ bước xuống_Đưa cả cô ấy xuống_Âm vực lạnh lùng của nó lại vang lên. Tên kia lại phải lúi húi đưa người phụ nữ trên xe xuống. Nhìn người phụ nữ đó mà nó xót xa vô cùng. Nó kéo người phụ nữ ra sau mình. Người phụ nữ quan sát nó từ đầu đến chân rồi hỏi
- Cháu là ai?
- Cháu là Yui đây ạ. Cô út hãy lùi về phía sau đi. Cháu sẽ đi cứu mama
- Yui?_Cô út nó ngạc nhiên. Người đang ở trước mặt bà đây là cháu gái của bà thật sao? Nhưng rồi cô út nó nhớ ra điều gì đó vội níu tay nó_Mẹ…mẹ cháu không có ở đây. Người…người trên xe đó…là…là giả đấy!_Bà khó nhọc nói, có vẻ vết thương trên người đang hành hạ bà. Nó ngạc nhiên quay sang nhìn cô mình
- Dạ? Mama cháu không có ở đây ạ?_Đang trong lúc chiến đấu mà nó lại mất tập trung. “Phập” Một con dao cắm vào lưng nó. Nó đau đớn ngã xuống. Thế nhưng mọi người vẫn không hay biết gì. Cái tên bị chĩa súng lúc nãy là người đã đâm nó. Hắn túm lấy tóc nó kéo giật ngược lên và nói lớn
- Tất cả dừng tay lại, nếu không con nhỏ này sẽ chết._Tên đó nhặt cây súng của nó lên và chĩa vào đầu nó. Mọi người tái mét mặt mày. Họ không biết chuyển gì đã xảy ra. Tại sao tên đó lại tóm được nó?
- Yui à!_Mọi người hốt hoảng gọi tên nó. Vì lo cho sự an nguy của nó, tất cả đều buông bỏ vũ khí
- Được rồi, mau trói bọn chúng lại, bắt cả con đàn bà kia nữa_Tên đó ra lệnh cho những ai còn sống sót
- Mày…chết…chắc rồi_Nó khó nhọc cất tiếng. Tên kia không nghe rõ nó nói gì nên trân trân nhìn nó, tai thì cố gắng hết mức để nghe rõ những lời nó nói. Bỗng nó hét lên làm hắn giật mình
- Ngày

này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày_Không để tên đó tiếp nhận câu nói. Nó liền hất mạnh cây súng làm cây súng văng ra xa. Đồng thời tay kia thối mạnh vào bụng cái tên đáng chết đó. Tên đó đau đớn, mất đà, lùi dần ra xa. Nó vòng tay ra sau lưng và cố gắng rút con dao trên lưng ra. Dù rất đau nhưng nó vẫn cắn răng chịu đựng. Máu bắt đầu tuông ra xối xả. “Phập” con dao đã an phận trên người tên đó. 5 người kia lập tức phá vòng vây chạy đến bên nó.
- Yui, cậu không sao chứ?_Zan lo lắng nhìn nó. Nó không nói rằng gì, cúi xuống nhặt lại cây súng của mình. Nó hướng súng về chiếc xe còn lại
“ Đoàng đoàng” 2 tiếng súng vang lên làm rợn người. Viên đạn phá vỡ cửa kính và găm vào đầu của 2 tên trong xe
- Giải quyết…giải quyết hết…đám người đó đi. Chị Lin ở lại đó_Mọi người dù lo lắng nhưng cũng làm theo lời nó. Rồi nó lại quay sang Lin_Chị Lin, đưa em đi
Lin vội vàng chạy đi lấy xe. Nó bước từng bước khó nhọc về phía cô mình
- Cô, mama cháu…mama cháu đâu?_Nó khó khăn hỏi cô út. Vết thương của nó rất nghiêm trọng
- Yui, về nhà cô sẽ nói_Người cô đưa ánh mắt đâu khổ nhìn nó
- Vâng._Nó cố đứng lên nhưng không thể nào nhấc chân lên được
- Yui à, cháu không sao chứ? Để cô dìu cháu._Người cô dìu nó lên xe, trước khi đi nó còn để lại cho mọi người một câu
- Không được đi theo
Chiếc xe chở nó từ từ lăn bánh và dần khuất trong màn đêm đen tối. Trên xe nó đã thiếp đi từ bao giờ
   
Chương 11
Lin chở nó và người cô đến 1 căn biệt thự gần biển và mời một bác sĩ giỏi đến băng bó vết thương cho nó. Suốt một ngày một đêm hôn mê cuối cùng nó đã tỉnh lại. Vừa mới mở mắt nó đã chạy đi tìm người cô yêu quý của mình
- Cô út, mẹ cháu đâu?
Nhìn nó, cô út đau xót cúi gằm mặt xuống đất. Khóe mắt cô đã cay cay. Nước mắt đã trào ra. Cô khẽ cất giọng run run bảo nó
- Mẹ cháu…mẹ cháu mất rồi.
Cái tin chấn động đó ập vào tai nó làm nó sững sờ. Cô út nó vừa bảo mẹ nó chết rồi sao? Nó lắc đầu trong vô thức miệng lẩm bẩm chỉ một câu nói: Không đâu, cô nói dối, mẹ cháu không chết đâu
Lin nhìn nó đau khổ không kìm nổi nước mắt. Nhỏ lấy tay bịt chặt miệng mình để không một tiếng nấc nào có thể thoát ra ngoài. Không gian bỗng trở nên buồn thảm, thê lương vô cùng. Lin và cô thì ôm mặt khóc còn Nó thì thơ thẩn như người không hồn. Cười cũng không được mà khóc cũng không xong. Không hiểu sao nó không thể nào rơi nước mắt được. Vì nó không thương mẹ hay vì nỗi đau này đến quá đột ngột khiến nó không thể nào tiếp nhận được? Một lúc sau, nó hướng mắt sang cô út, đôi mắt xanh biếc của nó chiếu rọi vào người cô nhưng dường như không phải thế. Nhìn mà cứ như không nhìn. Môi nó bắt đầu mấp máy
- Mẹ cháu mất từ bao giờ và tại sao lại chết? Cô út hãy nói cháu biết đi
- Một tháng trước cô và mẹ cháu đã trốn thoát khỏi tay mụ đàn bà đó. Nhưng không may, bọn chúng đã bắt được cô. Còn mẹ cháu thì bị bọn chúng dồn đến vách đá. Vì…vì_Nói đến đây, người cô nghẹn ngào_vì không muốn bọn chúng lấy mình ra uy hiếp anh 2 nên chị 2 đã nhảy xuống vách đá đó tự vẫn rồi. Dưới vách đá là biển với vô số đá ngầm. Nhảy xuống đó chỉ có nước chết mà thôi. Và cô…cô đã tận mắt thấy…một màu đỏ tươi hòa quyện vào vùng nước ở đó_Nó chết sững. Một hồi lâu nó mới có phản ứng
- Cháu muốn đến đó. Vách đá đó ở đâu ạ?_Nó chống tay vào ghế đứng dậy.
- Từ đây chỉ cần chạy thẳng về phía Bắc 2km là tới
- Cháu đi đây ạ. 2 người không cần đi theo đâu
- Nhưng…
- Cháu muốn ở một mình với mẹ_Dứt lời nó bỏ đi. 2 người kia nhìn theo bóng hình mỏng manh, yếu đuối của nó mà thở dài.
Nó chạy xe đến cái vực đó. Ngồi xuống bên mép vực, nó hướng mắt nhìn vào xa xăm. Nước mắt bắt đầu tràn khóe mi nó. Những kỉ niệm vui vẻ bên mẹ lần lượt ùa về.
- Mẹ bỏ con thật rồi sao? Mẹ không còn thương con nữa sao? Con ghét mẹ, con ghét mẹ lắm! huhuhu…mẹ bỏ con đi thật rồi_ Nó cứ như thế mà khóc than mãi. Đến khi chiều tối vẫn không thấy nó trở về, Lin bèn chạy đến vách đá tìm nó. Nó vẫn ngồi đấy. Khuôn mặt vô cảm, trong đáy mắt ánh lên một nỗi buồn vô tận, một nỗi đau đớn tột cùng. Lin đã chạy đến bên an ủi, động viên. Nhỏ đã dùng hết mọi lời nói từ nhẹ nhàng đến quát mắng nhưng vẫn không có tác dụng gì. Nó cứ như không có ở đây vậy. Một câu, một chữ cũng không thể lọt vào tai nó. Lin bất lực ngồixuống bên cạnh nó. Trong khi đó, tại kí túc xá
- Sao lại giấu em? Mọi người biết rõ em đang tìm Yui mà. Sao lại giấu em tung tích của Yui chứ? Đùa giỡn với tình cảm của em, mọi người vui lắm sao?_Hắn lớn tiếng quát Zeny và Zan
- Em im đi. Nếu để lộ chuyện của Yui, con bé sẽ không tha thứ cho em đâu. Còn tại sao bọn chị giấu em tung tích của Yui là vì bọn chị có lí do riêng. Đợi đến khi em đối mặt với Yui, bọn chị sẽ nói_Zeny nói rồi bỏ về phòng Zan. 3 người kia cũng vào theo. Hắn dễ gì cho qua như vậy
- Cô quen Yui sao, Zan?_Gin nghi hoặc hỏi_Và nếu Yui là con gái của thiên hoàng vậy còn Mĩ Hà. Tôi nghe bảo thiên hoàng chỉ có một cô con gái thôi mà
- Pama tôi là bạn của thiên hoàng và vợ của ông ấy tức bà Triệu Thiên Nhi mẹ của Yui. Nếu các cậu muốn biết tường tận nguyên nhân thì xem cái này đi_Zan mở laptap và bật đoạn video cho bọn hắn xem còn mình thì ngã người ra ghế, vẻ mặt đầy sự mệt mỏi_Đó là lí do tại sao tôi vào đây học. Còn kéo theo cả Yun nữa.
Xem xong đoạn video, máu của hắn đã lên tới não. Dám lừa dối gia tộc hắn, dám bắt cóc mẹ của Yui, dám chiếm vị trí của Yui. Hắn sẽ không tha thứ cho bọn người đó. Hắn đứng bật dậy định bước đi nhưng đã bị giọng nói của Zan lôi lại
- Đừng làm hỏng chuyện của Yui. Xin cậu ngồi một chỗ đi, đừng làm gì cả
Hắn bất lực ngồi bệch xuống. Zan thở dài rồi quắt ánh mắt sang nhìn Zeny
- Chị à, Yui biết võ sao?
- Ưm. Yui được đào tạo như một vệ sĩ thực thụ. Từ năm 10t nó đã bắt đầu học võ rồi. Nó siêng học lắm nên bây giờ nó đã được xếp vào loại bậc thầy của võ thuật rồi. Cả đám bọn chị nhào vào đánh cũng chẳng si nhê gì với nó. Nhưng con bé rất ít khi động tay động chân._Zeny hồ hởi nói về nó
- Chị hiểu rõ Yui quá nhỉ? Em mang tiếng là bạn của nó mà chẳng hiểu gì về nó cả_Mắt Zan cụp xuống. Lần đầu tiên nhỏ thấy mình không xứng đáng với danh bạn của nó. Lần đầu tiên nhỏ thấy bản thân nhỏ vô dụng trước nó. Nhìn mặt cô em dễ thương đang bí xị, Zeny khẽ bật cười
- Yui rất vui vì có em làm bạn đấy, Zan à. Yui bảo lần đầu tiên nó có một người bạn dễ thương như em, nhí nhảnh như em. Yui rất yêu quý em đấy
- Yui nói vậy sao ạ?
- Ừm_Zan rưng rưng như sắp khóc. Yui yêu quý nhỏ đến vậy sao? Đương trong lúc cảm động thì nguồn cảm xúc của Zan bị cắt đứt bởi câu hỏi của tên Gin
- Nè, nè mọi người nói chuyện nãy giờ có thấy thiếu ai không? Đây là phòng của Zan vậy Yun đâu?
- Yun á hả? Cậu ấy sợ ma, không dám ngủ một mình nên đêm qua đã về nhà tôi rồi_Zan biết thế nào bọn hắn cũng hỏi tới nên đã sớm nghĩ ra một lí do chính đáng_Mà 2 người không định về phòng hả? Sao cứ ở đây hoài thế?
- Không cần đuổi, bọn tôi về đây_Nói rồi Gin lôi tuột hắn về phòng. Bọn hắn vừa đi khỏi thì Zan thở phào nhẹ nhõm. Nhỏ nhấc máy gọi cho nó và Lin nhưng không được, nhỏ lo lắm
Còn về phía mụ chủ tịch và ông hiệu trưởng thì
- Sao lại để bọn

chúng trốn thoát như thế chứ?_Mụ đàn bà đó quát um sùm cả căn biệt thự
- Anh không biết. Người của chúng ta đều bị giết cả. Theo camera gắn trên xe thì do một con nhỏ nào đó cầm đầu
- Là con gái à? Ông ta thuê sát thủ sao?
2 người đó vẫn không biết ai là người chỉ huy vụ giải thoát đó. Mọi chuyện thú vị còn ở sau
   
Chương 12
Ngày hôm sau, cả ngày hôm sau nữa, nó vẫn ngồi ở vách đá đó. Tính đến nay đã 3 ngày rồi. Lin không chịu được nữa. Đầu nhỏ bắt đầu hoạt động. Nhỏ tìm đủ mọi cách để kéo nó về nhưng không có tác dụng. Cuối cùng nhỏ đưa ra một quyết định
- Phải nhờ Zan thôi. Có thể con bé sẽ giúp được Yui_Dứt lời Lin lái xe đi. Trong khi đó, tại kí túc xá trường magic
- Chị Lin gọi về bảo Yui không sao rồi. Yui và cô đã về nước rồi_Zan báo lại với bọn hắn và Zeny nhưng liệu bọn hắn có biết tất cả chỉ là nói dối
- Sao? Về nước sao?_Hắn đứng bật dậy
- Em không tìm được con bé đâu. Nó sẽ không về Nhật đâu_Zeny quả quyết
- Chị biết cô ấy đi đâu?_Hắn nhướng mày hỏi Zeny
- Không nhưng chị biết rõ tính con bé_Hắn nghe những lời khẳng định của Zeny thì mặt xịu xuống
- Zan, mở cửa nhanh lên_Tiếng của Lin ở ngoài cửa vọng vào
- Chị, chị về rồi! Chị biết Yun ở đâu không?_Zan tỏ vẻ vui mừng. Câu hỏi của nhỏ mang ý như bảo Lin dẫn nhỏ đến gặp nó vậy
- Chị đến đây cũng…hộc…cũng vì…hộc…Yun đây_Lin vừa thở vừa nói
- Yun có chuyện gì hả chị?_Zan đứng bật dậy
- Yun làm sao?_Hắn cũng hốt hoảng không kém. Nhìn biểu hiện của hắn, Zeny trêu
- Em làm gì phản ứng ghê vậy? Lo cho Yun lắm sao?
Hắn nhận ra phản ứng quá lố của mình vội ngồi xuống, mặt cúi gằm xuống đất để mọi người không thấy khuôn mặt đang chuyển dần sang màu đỏ của hắn. Hắn trầm tư suy nghĩ
- Rốt cuộc lòng mình đang hướng về ai cơ chứ? Yui hay Yun. Nếu hai người đó là một thì tốt biết mấy. Nếu là như thế mình đã không phải suy nghĩ thế này (Thì hai người đó là một mà anh)
- Thôi chuyện gì để nói sau. Mọi người mau theo tôi đi gặp Yun đi. Mama vừa mới qua đời vì tai nạn. Giờ nó cứ như người mất hồn vậy._Lin luống cuống nói với bọn hắn
- Qua đời vì tai nạn sao?_Hắn và Gin mở to mắt. Còn Zeny và Zan thì vội bịt miệng. Chuyện gì đang xảy ra với nó thế này.
- Là thật sao chị. Mama đã chết rồi sao?_Zan không tin hỏi lại. Nhỏ mong câu trả lời là không phải. Mama nó đã yêu thương và coi Zan như là con ruột vậy. Định mệnh đã cho nhỏ gặp nó và mama nó. Sao bây giờ lại đem bà đi như vậy chứ. Lin không nói gì chỉ gật đầu. Lin biết Zan đang đau khổ thế nào. Nhỏ đã có một thời gian vui vẻ bên bà mà. Huống hồ chi bà còn là bạn của pama nhỏ
- Không đâu. Chị nói dối. Mama không bỏ bọn em mà đi đâu. Không đâu_Nhỏ lắc đầu trong vô thức. Gin bất giác ôm lấy nhỏ. Để nhỏ mặc sức mà gào thét trong lòng mình
- Zan à, chị biết em rất buồn. Yun cũng thế và bọn chị cũng vậy. Chúng ta đã có những hồi ức không thể quên bên mama. Mama đã rất yêu quý chúng ta nhất là em và Yun. Giờ này Yun đang rất cần em đấy. Chị đã chịu thua rồi. Chị đã dùng mọi cách nhưng tất cả đều không được. Con bé như một người chết không hơn không kém._Lin nắm lấy bờ vai đang run rẩy của Zan. Nhỏ đang cố chấn tĩnh Zan. Cứ tưởng Zan cũng như nó nhưng không Zan đã đẩy Gin ra và đứng lên. Nhỏ nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt convươn vãi trên mặt rồi quay sang Lin
- Đưa em đến chỗ Yun đi
- Ừm._Lin cười tươi nhìn Zan. Sau đó cả bọn ra xe và phóng đi. Chiếc xe lăn bánh mang theo những con người lo lắng cho nó từng phút từng giây. Vì hôm nay là ngày thứ 4 của lễ hội nên chẳng ai để ý đến bọn hắn làm gì. Dù bọn hắn có biến mất mọi người cũng chả biết.
Chiếc xe chạy thẳng đến vách đá-nơi mà nó cắm trụ suốt mấy ngày nay. Vẫn là hình ảnh đó. Khuôn mặt nhợt nhạt và vô cảm. Đôi mắt không hồn nhìn vào xa xăm. Cô vận một chiếc quần Jean màu đen kết hợp với một chiếc áo màu trắng. Khoác ngoài là chiếc áo da cũng màu đen. Nhờ chiếc áo khoác mà không ai có thể trông thấy vết thương của cô-vết thương đã lâu ngày không thay băng đã thấm đỏ cả một mảng lưng của chiếc áo trắng mà cô đang mặc. Chiếc xe dừng lại ở phía sau cô nhưng cô cũng chẳng có phản ứng gì. Nhìn thân hình bé nhỏ đó đang chịu đau đớn, hắn cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghén lại. Zeny và Zan đã rơi nước mắt từ bao giờ.
- Con bé đã 3 ngày không ăn không uống rồi. Nếu còn tiếp tục nhịn đói, nó sẽ ngã quỵ mất thôi
- Đã 3 ngày không ăn rồi sao?_Hắn hỏi lại. Zan vội mở tung cửa chạy đến bên nó. Nhỏ lau vội những giọt nước mắt trên mặt rồi nở nụ cười thật tươi với nó
- Yun à_Nó khẽ hướng ánh mắt nhìn sang Zan rồi lại nhìn vào xa xăm. Khuôn mặt vô cảm của nó bây giờ đầy sự mệt mỏi
- Yun à, cậu sao vậy? Cậu không nhận ra tớ sao?_Zan lay lay người nó nhưng chẳng có tác dụng gì. Đúng như Lin nói nó bây giờ cứ như người không hồn vậy. Zan nhìn nó như thế không cầm nổi nước mắt. Nhìn nó như thế, tim hắn đau lắm. Hắn tự hỏi: Cảm giác này là sao?
- Tớ biết mama đã mất. Tớ biết cậu đang đau khổ thế nào. Nhưng tớ xin cậu đấy Yun, hãy trở về là cậu đi. Cậu như thế này tớ đau lắm. Xin hãy vì tớ, hãy vì tớ mà sống đi. Đúng rồi cậu còn bà mà. Nếu bà thấy cậu như thế này thì sao?_Zan nói với nó trong nước mắt nhưng cuối cùng kết quả mà nhỏ nhận được chỉ là con số không tròn trịa. Nó vẫn như thế. Zan bất lực đứng bật dậy.
- Được rồi. Nếu cậu cứ như vậy. Tớ sẽ nhảy xuống dưới cho cậu xem. Tớ sẽ đi tìm mama và cho bà biết cậu như thế nào để rồi xem bà sẽ đau lòng vì cậu ra sao_Vẫn không có tác dụng gì. Zan đau xót nhìn nó. Nhỏ thả người xuống vách may sao Gin đã kịp níu lại. Cậu kéo Zan lên và quay sang nó
- Cô để mặc cho Zan nhảy xuống vậy sao? Cô là bạn kiểu gì vậy hả?_Gin quát lên. Nhưng chẳng có lời nào xuyên vào được tai nó. Hắn tức giận đi lại phía nó. Hắn vung tay tát nó một cái thật đau rồi lên tiếng quát mắng nó
- Này, sao cô lại thành thế này hả? Mẹ cô có muốn cô như thế này không? Bà có nhắm mắt nổi không? Cô chỉ là một đứa con gái bất hiếu. Cô tỉnh lại cho tôi_Hắn lại vung tay tát nó thêm cái nữa. Giờ nó đã hoàn toàn nhận thức được. Hắn nói đúng. Nó là một đứa con gái bất hiếu. Thù mẹ chưa trả xong thì nó không được ngã quỵ. Nó hất tay hắn ra rồi đứng lên. Vì đã 3 ngày không ăn không uống gì nên nó đã mém ngã nếu không có hắn đỡ
- Đừng làm phiền tôi_Giọng nói lạnh lùng của nó vang lên làm cả bọn lạnh sống lưng. Lần đầu tiên bọn họ thấy nó như vậy
- Yun à, cậu còn yếu lắm_Zan níu lấy tay nó nhưng nó đã gạt tay Zan ra.
- Tôi không muốn ai thương hại tôi cả. Đi đi_Nó lửng thửng bước về phía xe, mở cửa, rồ ga và phóng xe đi mất. Cả bọn chỉ biết đứng nhìn nó đi khuất. Mỗi người đều mang chung một nỗi lo lắng về nó
   
Chương 13
Trong ngôi biệt thự xinh đẹp gần biển
- Vâng cứ làm vậy đi ạ. Con sẽ cho bọn người đó sống dở chết dở.
- Vâng. À papa hãy huy động người tìm kiếm mama giúp con. Con không tin mama đã chết đâu, con chỉ tin khi tận mắt nhìn thấy xác của mama thôi
- Vâng. Con cảm ơn ba. Con đã cho chuyên cơ đưa cô út đi rồi. Chắc sắp tới rồi đấy ạ.
- Vâng tạm biệt papa ạ_Nó cúp máy. Nó ngã người ra ghế. Khuôn mặt bộc lộ rõ sự hận thù.
- Tôi sẽ cho bà nếm trải những khổ đau

mà mẹ tôi đã chịu. Cả gia đình yêu quý của bà nữa
Nó đứng lên và lấy moto phóng đến trường. Nó ngạo nghễ bước vào kí túc xá và đến phòng mình
- Yun!_Zan mừng rỡ reo lên
- Mọi người đều ở đây
- Em ăn gì chưa, nhìn mặt em nhợt nhạt quá!_Zeny lo lắng hỏi
- Chúng ta sẽ đi ăn ngay bây giờ nhưng trước tiên em có chuyện muốn nói_Nó bày ra bộ mặt hết sức nghiêm túc làm 5 người kia cảm thấy hơi sợ
- Chuyện gì vậy?_Hắn lên tiếng hỏi nó
- Chắc muốn xin lỗi bọn này về chuyện ở vách đá đó chứ gì?_Gin chưng hửng nói. Gin hiện đang rất giận nó. Dám đối xử lạnh nhạt với Zan sao? Còn làm Zan xém mất mạng nữa chứ
- Tôi sẽ quay về Anh._Lời nó vừa nói ra làm hắn sững người. Vậy là nó phải quay về Anh sao? Nhưng nó chỉ mới nhập học chưa được một tháng mà thậm chí nửa tháng cũng chưa tới. 4 người kia cũng bàng hoàng không kém
- Yun, cậu nói gì vậy, vẫn chưa được nửa tháng mà_Zan nước mắt lưng tròng nhìn nó
- Tớ phải quay về ngay vì tớ còn bà. Bà vẫn chưa biết gì về chuyện này và tớ còn chuyện phải giải quyết_Nói đến đây trong đáy mắt nó ánh lên tia chết chóc. Tay nó nắm chặt lại thành nắm đấm. 2 chị đã trông thấy biểu hiện của nó. Lin bèn lên tiếng hỏi
- Em quay về là vì chuyện đó
- Vâng. “Người đó” cũng biết rồi. Chắc hẳn hai người kia cũng biết nhanh thôi.
- Em đã nói mọi chuyện cho “người đó”?
- Tất nhiên. Sao em lại phải giấu?
- Em nhất định phải làm thế sao?_Lin đau khổ nhìn nó
- Như vậy mẹ em mới có thể nhắm mắt. Và những người đó cũng muốn vậy
- Họ muốn em chiến đấu?
- Họ không muốn cũng chẳng còn cách nào. Họ không thể nào thay đổi ý kiến của em
- Bọn chị ủng hộ em. Cần giúp gì hãy nói với bọn chị_Zeny vỗ vai nó
- Em cần mọi người giúp một việc
- Việc gì? Cậu nói đi_Zan ngước mắt nhìn nó
- Khi tôi chưa đến tìm mọi người tuyệt đối mọi người không được tìm đến tôi
- Nhưng…_Zan ấp úng
- Sẽ nhanh thôi. Chỉ vài ngày thôi mà Zan. Và đến khi gặp lại, tớ sẽ không còn là Yun yếu đuối của bây giờ nữa đâu_Nó cười tươi với Zan
- Cậu sẽ…
- Ừm. Cũng sắp đến lúc rồi.
- Mọi người đang nói chuyện gì vậy. Tôi nghe mà không hiểu gì cả_Gin thắc mắc lên tiếng. Bọn hắn đã bị 4 cô gái đá ra ngoài cuộc nói chuyện từ nãy giờ. 4 người cứ nói chuyện một cách úp úp mở mở thậtkhó chịu
- Này Zan…_ nó ghé sát tai Zan nói gì đó
- Được rồi, tớ sẽ gửi cho cậu ngay khi có tin mới_Một nụ cười nham hiểm nở trên môi Zan
- Cảm ơn cậu nhiều nhé! Giờ chúng ta đi ăn thôi. Trước khi đi, tớ phải tính hết nợ với nhỏ Mĩ Hà đã. Không thể để bị lỗ được._Nó bước đi với nụ cười tà mị ở trên môi. Zan và 2 chị hồ hởi đi theo. Bọn hắn dù không hiểu gì cũng nối gót theo bọn nó
Vừa bước vào căn tin, bọn nó rất ngạc nhiên. Căn tin hôm nay chật ních người. Ngày thường đâu có vậy. Rồi cả bọn mới nhớ ra hôm nay là hội. Mọi người đã tốn nhiều sức để thi đấu nên giờ này họ phải quây quần ở đây để bổ sung năng lượng. Trong căn tin chỉ còn một bàn duy nhất là cái bàn sau bàn của hiệu trưởng. Ông ta đang dùng cơm với người đàn bà đó và con gái của bọn họ. Nó khẽ nhếch môi rồi tiến về phía bàn trống đó. Khi đi ngang qua 3 người kia, nhỏ Mĩ Hà đã liếc nó xém cháy áo. Nếu cái nhìn có thể giết người thì nó đã chết từ lâu rồi
- Nào nào mọi người ăn gì để tôi đi mua_Nó cố lấy lại vẻ tươi cười hằng ngày nói với 5 người kia
- Snack, gà chiên, ốp la…_Vô số các thức ăn được kê ra. Nó thở dài rồi cũng cất bước đi. Nó phải đi đi lại lại mấy vòng mới mua hết thức ăn cho mọi người. Lần cuối cùng là một khay thức ăn cho nó gồm một tô canh nóng hổi vừa mới nấu xong và một đĩa cơm với toàn ớt bột. Nhìn vào đĩa cơm của nó mà ai cũng phải ớn lạnh. Nhỏ Mĩ Hà thấy nó đi tới thì đưa chân ra định gạt nó. Nó đã nhìn thấy đôi chân “trắng nõn nà” của nhỏ đặt giữa đường đi. Nó khẽ nhếch môi vẫn cứ thẳng tiến. Khi đến gần chỗ nhỏ, nó giả vờ vấp té khiến tô canh và đĩa cơm trên khay ập hết lên người nhỏ Hà. Nặng nhất vẫn là đôi chân của nhỏ. Nhỏ la oai oái lên. Tô canh nóng như thế không bỏng mới lạ. Nguyên một đĩa ớt đầy ập lên vết bỏng đó thì ôi rát ơi là rát, nóng ơi là nóng. Mọi người đều hướng mắt vào nhỏ Hà mà không để ý đến cái cười ngạo nghễ của nó. “Chát” bà chủ tịch vung tay tát nó. Nó đã đụng vào con gái cưng của bà ta mà.
- Từ nay cô bị đuổi học
- Hừ_Nó hừ lạnh rồi sau đó nhếch môi khinh bỉ_Để xem bà đuổi học tôi được bao lâu và để xem bà giữ được cái trường này trong bao lâu. Nhưng tôi đảm bảo chưa đến 1 năm đâu. Bà đã chọc nhầm người rồi. Hãy nhớ: đến khi tôi quay lại cái trường này cũng chính là mốc báo hiệu những chuỗi ngày khổ cực của bà đã đến. Những thứ bà có sẽ biến mất, không còn một thứ gì, một tí cũng không_Giọng nói lạnh như băng của nó vang lên. Âm điệu cùng lời nói đó làm bà ta có chút sợ sệt nhưng với thân phận của bà ta hiện giờ thì ai có thể làm gì được bà ta chứ? Bà ta vẫn vênh mặt lên thách thức nó
- Người nghèo kiết xác như cô thì làm gì được tôi chứ
- Đừng khinh thường tôi. Để rồi coi ai là người nghèo hơn._Nó quay bước về phía bọn hắn để lại bà ta với nhiều câu hỏi vây quanh. Nó là ai? Thân phận thế nào? Sao lại dám đe dọa bà ta như vậy? Không chỉ riêng bà ta thắc mắc những điều đó mà bọn hắn cũng vậy và tất cả những học sinh chứng kiến cảnh vừa rồi cũng không khác gì
- Hay lắm Yun. Bà ta đã có một phen sợ hãi rồi_Zan đưa ngón trỏ về phía nó
- Hết muốn ăn rồi. Tớ đi đây. Hẹn gặp lại
- Cô đi thật sao?_Hắn hỏi nó mà trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả. Hắn yêu ai? Yêu nó hay yêu Yui? Yêu chính bản thân nó hay yêu hình ảnh của Yui ẩn hiện trong nó
- Ừm. Tạm Biệt_Dứt lời nó quay bước về phòng. Hành lí đã được nó xếp xong từ lúc nào. Nó ung dung bước ra cửa. Vậy là nó đã đi rồi. Bao giờ hắn mới gặp lại nó. Hắn không thể hiểu nổi cảm giác hắn dành cho nó là như thế nào. Dù nó đi xa nhưng Zan vẫn thường xuyên liên lạc với nó. Mọi thân phận của nó, nó đều đã nói cho Zan. Zan tuy bất ngờ nhưng nhỏ cũng thông cảm cho nó. Tối hôm đó Zan đã gửi cho nó một đoạn video
- Con nhỏ giấu mặt đó đã báo thời gian giả cho ông ta. Trưa nay ông ta đã đến và gọi cho em_Người đàn bà đó nằm gọn trong lòng ông hiệu trưởng mà nũng nịu
- Vậy chúng ta vẫn còn cơ hội. Chúng ta cho người đóng giả hai con đàn bà kia và trao đổi với ông ta
- Chuyện đó tính sau đi, bây giờ phải lo cho lễ hội và bữa tiệc ở Nhật của Mĩ Hà trước đã
- Ừ…Ừm, anh quên khuấy đi mất.
- À, anh điều tra con nhỏ lúc sáng chưa
- Rồi nhưng không được gì. Thông tin của con nhỏ đó đã bị phong tỏa hoàn toàn. Còn nhỏ đó đã đi đâu chúng ta cũng không thể tìm ra được
- Con nhỏ đó rất nguy hiểm đấy
- Anh sẽ cho người lục soát mọi nơi_Dứt lời ông ta hôn tới tấp mụ chủ tịch. Đúng là đôi gian phu dâm phụ. Nó nghe xong chỉ nhếch môi, ngửa người ra ghế đánh một giấc. Còn bọn Zan thì chẳng còn hứng để chơi đùa nữa. Nó đã đi rồi.
   
Chương 14
Sáng ngày hôm thứ 6 của lễ hội, toàn trường kéo nhau ra sân bay để sang Nhật riêng chỉ có Zan là ở lại vì nhỏ Mĩ Hà không cho phép Zan đi. Lí do vì Zan quá nghèo, Tham gia bữa tiệc sẽ làm mất mặt nhỏ. Toàn trường đã đi, bây giờ chỉ còn 5 người bọn hắn ở lại thôi
- Này, cô không đi sao?_Gin khèo vai Zan
- Anh không

nghe nhỏ đó nói gì à? Tôi nghèo nên tôi không được đi_Zan giận dỗi lên tiếng. Dám xem thường nhỏ à, để nhỏ cho biết ai là kẻ nghèo hơn
- Tôi nghĩ nhà cô cũng không nghèo đến nỗi không mua được một vé máy bay nhỉ?_Gin mỉa_Còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu chứ? Chiếc xe các cô chạy có thể đổi được hơn 100 vé máy bay đấy
- Ừ...ừm....đó...đó..._Zan ấp úng không biết nói thế nào. Thái độ của Zan càng làm hắn thêm nghi ngờ thân phận của nhỏ. Cả những lời nó nói trong căn tin, nghe cũng đủ
2hi.us