XtGem Forum catalog
Truyện teen  Sự Trả Thù Của Băng

Truyện teen Sự Trả Thù Của Băng

Tác giả: Internet

Truyện teen Sự Trả Thù Của Băng

cơn tức giận để không bay đến mà dạy dỗ nó
– Em…em giỡn với anh đó hả?
– Hạ hỏa, hạ hỏa. Cháy nhà bây giờ! Chị 2, chữa cháy gấp gấp_Nó la lên. Mọi người phải bật cười thành tiếng vì cái tính nghịch ngợm của nó. Chẳng ai còn nhận ra cô gái Yui lạnh lùng của ngày trước đâu cả.
– Thôi Yui, cậu mau kể lại mọi chuyện đi. Rốt cuộc một tuần qua đã xảy ra chuyện gì?_Hắn ân cần bảo nó. Nó nhìn hắn rồi bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Nó bắt đầu kể lại mọi chuyện
– Đúng là con đã bị bọn chúng bắt nhưng đã thoát được
– Vậy sao em không về gặp bọn anh_Jin chống cằm hỏi nó
– Về được mới lạ đấy. Chính bản em cũng chả biết mình ở đâu nữa mà_Nó thở dài
– Ý em là sao?_Kevin khó hiểu nhìn nó
– Em bị bọn chúng đánh lén nên mất máu hơi nhiều. Không còn sức chiến đấu nên em phải bỏ chạy. Và chả biết ra sao mà em lại chạy đến vách biển nơi mà mẹ đã từng rơi xuống rồi em cũng rơi xuống đó luôn. Đến lúc mở mắt thì đã gặp mẹ rồi. Mọi chuyện còn lại xin hãy hỏi bà Triệu Thiên Nhi ấy_Nó ngã người ra ghế
– Sao em lại cứu được Yui? Sao em còn sống mà không về tìm anh? Nếu em còn sống thế này vậy thi thể mà cảnh sát tìm thấy là của ai? Sao…_Papa nó hỏi một lều làm cả bọn cũng choáng váng nóichi đến mẹ nó
– Từ từ nào. Để em trả lời từng câu nhé! Theo thứ tự thời gian nè. Sau khi rơi xuống biển thì em bị sóng đánh vào một hòn đảo và được một người phụ nữ cưu mang. Em đã tìm mọi cách để liên lạc với mọi người nhưng không được. Hòn đảo đó rất ít tàu thuyền qua lại. Thông tin liên lạc thì không có. Người dân trên đảo thì chỉ toàn là người già, phụ nữ và trẻ em. Còn đàn ông thanh niên thì vào đất liền cả rồi. Cuộc sống trên đảo hoàn toàn tự cung tự cấp nên không có tàu thuyền nào tấp vào đảo cả. Vì thế, dù có muốn liên lạc với mọi người đến đâu, em cũng không thể làm được. Rồi một ngày có một chiếc tàu cập bến đảo. Em đã vui mừng chạy ra xem nhưng sau đó em nhận ra những kẻ trên chiếc tàu đó là người của mụ ta. Đám người đó đang đi tìm em. Từ sau hôm đó em không còn dám liên lạc gì về nữa. Cứ ở mãi trong nhà. Sau đó vài ngày người dân trên đảo phát hiện ra thi thể một phụ nữ đang trong quá trình phân hủy. Và em đã mượn thi thể người phụ nữ đó để giả thành em. Sau đó lại cho trôi dạt theo con sóng. Em chỉ muốn đánh lừa mụ ta rằng em đã chết để mụ ta không tìm kiếm em nữa. Và từ ngày hôm đó, chẳng còn một chiếc tàu nào cập đảo nữa. Em biết kế hoạch của em đã thành công và em cũng biết chắc mọi người đang đau khổ vì em đã chết. Em xin lỗi nhưng không còn cách nào khác. Cách đây 5 ngày, người dân trên đảo đã phát hiện ra Yui đang trôi dạt trên biển. Con bé cũng giống em, bị sóng đánh dạt đến đó. Đầu nó thì be bét máu. Mặt mày thì trắng bệch trông như người đã chết vậy. Em đã rất hốt hoảng khi vừa trông thấy nó. Nhưng may sao nó vẫn còn sống. Trên đảo có một ông bác sĩ già khá mát tay. Ông ta đã giúp con bé cầm máu và băng bó vết thưong. Nó hôn mê suốt 2 ngày mới tỉnh lại đấy
@
– Yui, chị bị thương ở đầu sao? Có nặng không?_Jen lo lắng nhìn nó
– Lúc đó thì có bây giờ thì không_Nó nhàn nhạt nói
– Nhìn cái kiểu đùa giỡn của nó lúc nãy thì đau đớn gì nữa!_Kun xỉa nó. (Anh này giận dai)
– 2 khích em đấy à?_Nó nhướng mày hỏi Kun
– Không nói với em. Mama, vậy sao 2 người về được đây. Chẳng phải không liên lạc được sao?
– Bơi về chứ sao?_Nó nhảy vào miệng Kun ngồi. Kun sừng cồ lên
– Này, anh không giỡn nhá!
– Là Zan đến đón mẹ
– Zan, sao em biết nơi mẹ và Yui ở mà đến đón hay vậy?_Zeny quay sang hỏi Zan
– Nhờ cái này_Zan nói rồi đưa đôi bông tai lên. Mọi người trơ mắt nhìn đôi bông tai đó
– Là sao?
– Bông tai đó gồm hai đôi. Em đôi, Zan đôi. Chúng có thể bắt liên lạc với nhau đấy_Nó bật dậy nói_Mọi chuyện là như thế đấy
– Một tuần qua, bọn em lo cho chị đến đứng ngồi không yên đấy!_Keny tỏ vẻ cún con. Nhìn cưng ghê cơ_Chị phải đền bù đi
– Đền gì bây giờ?
– Chị khao một bữa nhé!_Rey reo lên
– Ok. Mà Keny, Rey, 2 em không định về thăm pama à (pama 2 chàng này ở Nhật)
– Về, về chứ!_Nói rồi 2 nhóc bỏ đi.
– Thôi cháu go to bed đây ạ. Buồn ngủ quá!_Nó che miệng ngáp dài. Nó đã mệt mỏi suốt mấy ngày nay rồi. Đầu nó lại inh ỏi cứ như có con chim gõ kiến đang gõ lách cách trong đó vậy. Nó cúi chào bà nó, pama nó và pama hắn rồi quay lưng bước đi. Nhưng đi chưa được bao lâu thì bị Lin gọi lại
@
- Yui, chưa xong đâu_Nghe giọng điệu của Lin thì nó cũng biết cô nàng định nói đến chuyện gì. Nó nở một nụ cười gượng rồi quay lại nhìn Lin
– Có chuyện gì vậy chị?
– Hell, là sao?
– Đúng rồi hell sao lại là cậu?_Sau khi nhớ ra chuyện cần hỏi, hắn ngước mặt lên nhìn nó. Nó lại yên vị bên hắn lần nữa.
– Cái đó à? Có gì đâu? Cũng giống cậu thôi bang chủ Halfmoon à_Nó đá đểu
– Cậu là người đứng đầu thế giới ngầm mà ai cũng kính nể sao Yui?_Gin há hốc nhìn nó_Tớ vẫn không thể nào tin nổi đó là sự thật
– Vậy em hãy tin đi_Jin vắt chân hình

chữ ngũ nói
– Anh là gì trong Hell?_Zan quay qua nhìn anh mình
– Jin và Rena là hai hộ pháp còn bọn nhóc kia là tứ hộ vệ_Nó trả lời thay Jin_Không có gì cả đâu. Mọi người đừng quá ngạc nhiên. Cũng chỉ là một bang hội mà thôi. Số lần tôi đến bang còn ít hơn số lần tôi về đây mà
– Vậy cậu đến bang được bao nhiêu lần?_Hắn mở to mắt nhìn nó. Hắn nhớ không lầm thì từ khi nó đi, nó chỉ về đây đúng 2 lần. Và đáp án của nó là
– Một
– Cái gì?_ Cả bọn hét lên (trừ những người lớn ra)
– Đúng vậy đấy! Nó chỉ đến bang chỉ đúng một lần duy nhất là ngày hợp nhất hay gọi là ngày thành lập. Còn những chuyện rắc rối trong bang đều do một tay bọn này giải quyết. Giỏi lắm thì nó gọi cho Cas rồi chỉ bảo công chuyện cho cậu ta làm thôi_Rena vừa nhấp chén trà vừa nói
– Em như thế thì lấy ai dám phục tùng em chứ? Bọn họ sẽ tạo phản thôi!_Zeny nói
– Họ dám sao? Cho vàng họ cũng chẳng dám tạo phản đâu_Rina im lặng nãy giờ cuối cùng cũng cất tiếng rồi
– Nhà kho ở Anh có rất nhiều trò chơi đấy. Nào là chông, gai, rào điện, ong độc, kiến, rắn, sư tử,… Nhiều lắm. Tên nào dám tạo phản thì cho vào đó thử sức sẽ OK ngay. Một khi đã vào đó rồi thì chỉ có 2 con đường. 1 chết, 2 sống và tiếp tục đi theo Hell. Còn kẻ nào muốn rút chỉ cần nói một tiếng thì Ok, em có thể đi_Jen tiếp lời
– Nhà kho đó ghê gớm vậy sao?_Zeny rùng mình hỏi
– Hì, cái đó bọn em bày ra để dọa người thôi! Chưa có ai thử cả. Tất cả những thành viên của Hell sau khi nhìn thấy những thứ đó thì nổi cả da gà rồi. Ai dám tạo phản chứ_Jen cười trừ
– Nhưng lần này đã có kẻ làm vật thí nghiệm rồi_Jin nhếch môi
– Ý cậu là 3 người nhà mụ ta_Kun tinh ý nói
– Chính xác_Jin búng tay cái tách
– Yui, con tính làm gì họ?_Mẹ nó e dè hỏi. Bà biết nó không phải là người độc ác. Dù nó là Hell gì đó nhưng nó là một người nhân hậu, nó sẽ không để 3 người đó nếm trải những cực hình đó đâu
– Chưa biết ạ. Chắc cho họ thử thôi!
– Con tha cho họ đi. Đưa họ ra pháp luật là được rồi_Bà nhẹ nhàng khuyên bảo nó
– Họ đã làm biết bao nhiêu chuyện có lỗi với mẹ như thế mà mẹ vẫn tha cho họ sao?_Nó vẫn bình thản đối đáp mẹ nó. Nó chỉ muốn biết suy nghĩ của bà thôi
– Sống không nên thù hằn con à!
– Con nói vậy thôi! Con sẽ làm theo lời mẹ ạ. Con cũng chẳng muốn chấp làm gì. Nếu làm vậy thì con có khác gì họ đâu_Nó ngửa mặt lên nhìn trần nhà.
– Cậu suy nghĩ đúng lắm_Hắn vỗ vai nó. Nó nhìn hắn rồi cười thật tươi. Giờ nócũng đã tìm thấy hạnh phúc rồi. Đã đến lúc buông bỏ hận thù và học cách tha thứ. Cuộc sống còn biết bao điều tốt đẹp mà. Nó chống tay đứng dậy
– Giờ con đi ngủ đây ạ!
– Khoan đã Yui_Lin gọi nó. Nó bực bội quay lại nhìn Lin
– Còn chuyện gì sao chị?
– Em phải hứa không được giấu mọi người chuyện gì nữa đấy!
– Em đâu còn chuyện gì để giấu nữa đâu
– Thật sự không còn. Đầu tiên là chủ tịch trường, sau đó là chủ tịch công ty JK, sau đó lại là cổ đông lớn nhất và cuối cùng là Hell. Càng ngày cấp độ càng cao đấy. Còn chuyện gì giấu bọn chị nữa không?_Lin dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nó
– Con nói gì Lin, Yui là cổ đông lớn nhất sao?_Pama nó ngạc nhiên hỏi
– Vâng, nó nắm số vốn của hơn phân nửa công ty trên thế giới đấy ạ_Lin lễ phép trả lời
– Yui! Sao con lại giấu chuyện đó?_papa nó nhìn nó
– Bí mật nội bộ ạ_Nó nhíu mày nhìn Lin. Lòng thầm rủa Lin là đồ nhiều chuyện
– Con gái các cậu giỏi lắm đấy!_Papa hắn cười tươi nói._ Gia đình tớ thật có phúc khi sắp được rước cô con dâu này về
– Hì, không biết là phúc hay họa đâu ạ. Con quậy phá lắm!_Nó gãi đầu_Mà thôi, con lên phòng đây ạ!_Nó cúi đầu lần nữa rồi bỏ lên phòng. Mọi người vẫn ở dưới trò chuyện vui vẻ
Sau một giấc ngủ thật ngon, nó bước xuống phòng. Nhưng tất cả mọi người đã đi đâu hết rồi. Căn biệt thự lớn của nó bây giờ thật trống vắng.
– Mọi người đi đâu hết rồi nhỉ? Sao không gọi mình dậy chứ?_Nó uể oải đi xuống bếp. Mở tủ lấy chai nước, nó tu một hơi. Bỗng đầu nó ong ong lên làm nó nhăn mặt_Ôi cái đầu tôi, sao vẫn còn đau thế này?
– Cậu không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?_Hắn từ đâu hốt hoảng chạy đến
– Không sao, mà cậu từ đâu chui lên vậy?_Nó lắc đầu rồi nhìn hắn
– Chui lên gì chứ? Tớ ở trên phòng xuống mà
– Mọi người đâu cả rồi?
– Họ đến nhà Keny để tổ chức tiệc rồi. Họ nghĩ cậu mệt nên không gọi cậu dậy. Họ bảo tớ đưa cậu đến sau
– Vậy à._Nó gật gật đầu như đã hiểu. Vậy chúng ta đi thôi!
– Cậu thật sự không sao chứ?_Hắn lo lắng nhìn nó. Nó bị thương ở đầu đấy, không đùa đâu
– Không sao! Chỉ là vết thương chưa lành nên hơi đau thôi! Cậu đừng quan trọng hóa vấn đề lên thế!
Hắn là như vậy đấy. Những chuyện có liên quan đến nó đều quan trọng với hắn, dù là chuyện nhỏ nhất
– Thôi nào, chúng ta đi thôi!_Nó câu tay hắn lôi đi. Cả hai leo lên con Moto rồi phóng đi với tốc độ chóng mặt. Nó ngồi sau hạnh phúc ôm chặt lấy hắn. Mái tóc của nó tung bay trong gió trông rất đẹp. Đang đi bỗng nó gọi hắn
– Rick à, tớ muốn đến một nơi
– Cậu nói đi. Bây giờ cũng còn sớm mà!
– Cánh đồng bồ công anh_Hắn rất bất ngờ với cái địa điểm này.
– Sao cậu lại muốn đến đó? Chỉ là một cánh đồng hoang thôi mà
– Nơi đó chất chứa tuổi thơ của tớ. Cậu đưa tớ đến đó đi
– Được rồi!_Hắn đưa nó đến cánh đồng bồ công anh. Nó bước xuống xe và bỏ nón bảo hiểm ra. Cánh đồng vẫn vậy, không có gì thay đổi. Nó đang rất muốn biết cái tên nào đã bỏ tiền ra để giữ lại nơi này. Nó mà biết người đó là ai nó sẽ tìm đến rồi trả tiền mua lại nơi này-nơi chất chứa biết bao kỉ niệm tuổi thơ của nó.
– Tên đó là ai nhỉ?
– Hử?_Hắn không hiểu nó đang nói gì cả_Cậu đang nói gì vậy?
– Cái tên tài phiệt bỏ tiền mua nơi này là ai nhỉ?
– Sao cậu lại hỏi chuyện đó?
– Tớ muốn biết tên đó là ai để đến cảm ơn rồi tớ sẽ mua lại nơi này dù giá cao đến đâu
Hắn ngạc nhiên nhìn nó
– Tại sao cậu phải làm thế? Có đáng không?
– Đáng. Nơi này rất quan trọng với tớ. Chính tại nơi này tớ đã gặp được mối tình đầu của tớ_Nó hướng mắt vào xa xăm nói
– Cậu đã từng yêu sao?_Hắn có chút hụt hẫng nhìn nó.
– Không phải từng mà là đang. Tớ luôn yêu người đó. Tớ chưa bao giờ thay đổi_Một nụ cười hạnh phúc hiện trên môi nó. Nhìn nụ cười đó lòng hắn đau lắm! Người con gái hắn yêu đang yêu người khác. Hắn đã hết cơ hội. Dù lòng đang quặn thắt từng hồi nhưng hắn vẫn cố nở một nụ cười thật tươi để chúc phúc cho nó
– Nếu nơi này quan trọng với cậu như vậy thì tớ xin tặng cậu đấy. Tớ là người đã mua lại nơi đây
– Là cậu sao?_Nó ngạc nhiên nhìn hắn
– Ừ. Tớ tính sau này sẽ xây dựng một công ty ở đây nên đã mua trước_Hắn nói. Chỉ toàn những lời nói dối. Hắn mua nơi này không phải vì nơi này chứa đựng kỉ niệm với nó sao? Sao hắn lại phải nói dối như vậy chứ? Nó nhìn hắn hồi lâu rồi cười thật tươi. Hắn không giỏi nói dối. Mấy cái lời nói dối đó sao qua được mắt nó chứ
– Tớ không nhận đâu. Nhưng cậu không được xây bất cứ thứ gì trên mảnh đất này đấy
– Tại sao?
– Tớ muốn nơi này mãi mãi như trong kỉ niệm tuổi thơ của chúng ta. Sau này, con chúng ta sẽ chơi đùa ở đây như chúng ta đã từng chơi với nhau vậy_Nó vẫn hướng mắt về phía trước. Năm ngón tay khẽ tách từng ngón của bàn tay hắn ra rồi luồng vào. Còn hắn thì đang bất động vì

những lời nó nói. Mãi một lúc sau hắn mới có phản ứng
– Yui, cậu…
– Xin lỗi, thật sự xin lỗi_Bỗng nó ôm chầm lấy hắn. Nó lại khóc. Sao bây giờ nó dễ khóc vậy nhỉ?_Tớ đã không giữ lời hứa. Tớ đã không chờ cậu về. Tớ đã quên cậu, quên tất cả kỉ niệm của chúng ta. Xin lỗi cậu Rick
– Yui_Hắn cũng đưa tay ôm lấy nó_Cậu nhớ lại rồi sao?
– Tớ nhớ lại rồi, nhớ lại tất cả rồi. Khi rơi xuống biển, tớ đã nhớ lại. Trước đó…trước đó tớ đã buông xuôi và đợi cái chết đến với mình nhưng khi nhớ ra, tớ…tớ đã vì cậu mà muốn sống. Tớ muốn gặp lại cậu, tớ muốn nói với cậu rằng tớ đã nhớ ra mọi chuyện và hơn hết tớ muốn nói Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu rất nhiều_Nó nói trong nước mắt, nước mắt của sự hạnh phúc. Hắn bất ngờ đẩy nó ra. Hắn có nghe nhầm không? Nó vừa nói yêu hắn sao?
– Cậu…cậu vừa nói gì? Cậu nói lại lần nữa đi!_Hắn nói mà như hét lên.
– Tớ yêu cậu_Nó e thẹn nói. Mặt cúi gằm xuống đất. Hắn vui xướng ôm chầm lấy nó
– Tớ tưởng cậu yêu người khác chứ! Cậu bảo cậu yêu mối tình đầu của cậu cơ mà. Thật bất ngờ
– Cái tên ngốc này, mối tình đầu của tớ là cậu đó. Tớ đã thích cậu từ năm 8t rồi (tg công nhận hắn ngốc thật. Vậy mà chỉ số IQ thì đạt mức tối đa luôn mới ghê chứ!)Hắn nghe nó nói mà tim đập như trống. Trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp đến kì lạ
– Tớ yêu cậu Yui, yêu cậu nhiều lắm!_Hắn hét lên rồi cúi xuống hôn nó. Nó và hắn đã gặp nhau ở đây rồi cũng thành đôi ở đây. Nơi đây là nơi ấn định duyên phận của nó và hắn, là nơi vun đắp nên tình cảm của cả hai và đây sẽ luôn là nơi chất chứa bao nhiêu niềm vui, niềm hanh phúc trong tuổi thơ của nó và hắn. Đây là nơi duy nhất nỗi buồn và sự đau khổ không thể xâm chiếm được. Và nơi này sẽ chất chứa thêm nhiều kỉ niệm của con cháu bọn nó và cả những con người khác nữa    
2hi.us