Truyện teen Sai Lầm Nối Tiếp
Tác giả: Internet
Truyện teen Sai Lầm Nối Tiếp
đường, ở trên xe kéo cửa kính xuống, đem thứ gì đó nhét vào tay tôi.
Tôi mở tay ra, thấy vẫn là hộp nhẫn đính hôn đó.
“Giúp anh ném.” Mặt anh ta không chút thay đổi.
“Tại sao anh không tự mình làm?”
Anh ta nhẹ đáp: “Anh không lỡ.”
Tôi không kịp đáp lại, Diêu Khiêm Mặc đã phóng xe đi, khẳng khái chạy một đường để lại chiếc hộp này.
Tôi lắc đầu nhìn chiếc hộp trong tay. Trong chớp mắt khi xoay người, chiếc xe dừng bên cạnh bỗng sáng đèn. Ánh sáng mãnh liệt đâm vào mắt tôi, tôi giơ tay che lấy mắt. Khi bắt đầu thích ứng, tôi nhích mi mắt, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng sau tay lái, bị màn đêm bao lấy, đối lập với ánh đèn sáng chói ngoài này.
Hắn với tôi, cách một lớp thủy tinh, đối diện.
Tôi bình tĩnh, đi qua gõ vào kính bên ghế điều khiển.
Người ở bên trong vẫn nhìn thẳng phía trước.
Cách một vách kính, làm cho tôi cảm thấy buốt lạnh.
Tôi nhìn không rõ mắt người này, trong lòng buồn bực: Sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn cùng Thương đại mĩ nhân đi dạo một hồi, tôi tưởng tối nay không cần gặp lại.
Hắn im lặng, tôi lại sốt ruột, không kiên nhẫn đập cửa kính xe, “Này!”
Ban đêm mưa phùn, tôi không muốn đứng ở đường cái dầm mưa cùng hắn lãng phí thời gian.
*******************
Gõ cửa xe một hồi, người bên trongvẫn không chịu phản ứng.
Tôi cười khổ, tự làm mình mất mặt, không để ý đến hắn, vòng qua đầu xe hướng phía lầu lớn đi về.
Đúng lúc này, từ phía sau một giọng nói vang đến.
“Lên xe!”
Tôi cười mỉa, tiếp tục đi, bỗng nhiên dừng lại, thở dài, xoay người, vòng qua đầu xe, đi đến ghế phụ, mở cửa, lên xe.
Xe lập tức chuyển bánh.
Hồ Khiên Dư vẫn không nói chuyện, xe vẫn chạy, phong cảnh hai ven đường dần dần trở nên quen thuộc.
Đây chẳng phải là đường về biệt thự Hồ gia?
“Dừng xe.” Tôi hét lên.
Hắn từ kính chiếu hậu liếc nhìn tôi một cái, từ chối cho ý kiến, đồng thời cũng bắt đầu tăng tốc.
“Tôi bảo anh dừng xe! Tôi không đi Hồ gia!”
Miệng hắn bất giác có chút châm biếm, tôi bị hắn khiêu khích biến thành mất hết lí trí, không quan tâm gì nữa quay sang giật tay lái của hắn.
Tiếng phanh chói tai tức thì vang lên. Hắn chuyển mạnh tay lái đạp thắng. Xe thiếu chút nữa lao qua vạch cách ly, chung quy là cũng dừng lại. Tôi nhất thời trống rỗng, hai taytuột xuống.
Xe tắt máy, đứng ở ven đường.
Tôi nghiêng người đến bên đùi Hồ Khiên Dư, cởi cà vạt hắn. Hắn mờ mịt bắt được tay của tôi, “Làm gì?”
Tôi không nhìn hắn, cởi cà vạt xong, cẩn thận cởi cúc áo sơmi: “Làm trong xe cũng được. Tôi nói, không đi Hồ gia.”
Hắn nhíu mày, hơi thở tức giận phun trên mặt tôi. Hắn tức giận cái gì? Tôi đáng thương mới đúng.
Tôi tiếp tục cởi cúc áo sơmi.
Áo phanh ra, trên cổ hắn hiện ra mấy dấu hôn.
Tôi ngẩn ra, đáy lòng trùng xuống.
Ghê tởm!
Người đàn ông này …
Không đúng, là lợn giống, là ngựa đực!
Vừa mới từ trên giường người phụ nữ khác xuống, liền khẩn cấp đến tìm tôi?!
Tôi dừng lại, liếc nhìn những dấu hôn chói mắt kia.
Không để ý đến cúc áo, tôi trực tiếp kéo khóa quần hắn, sau đó dừng lại. Thái độ của hắn khác thường, như chìm đắm trong mơ hồ, chỉ có cặp mắt, giống như những viên đá đen, không chịu buông tha tôi, vẫn nhìn thẳng như in sâu tôi vào trong đáy mắt.
Tôi rướn người, một tay ôm
lấy cổ hắn, một tay tiến vào trong chỗ nóng rực, nhẹ nhàng xoa. Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, ánh mắt không còn sắc lạnh mà trở nên nôn nóng bất an.
Hắn đột nhiên kéo tay tôi ra, đem cánh tay tôi giữ lại ở phía sau lưng. Cả người tôi bị ngửa ra phía sau, bộ ngực rướn lên, bị hắn bao phủ. Cơ thể không tự giác cứ nóng dần.
********************
Cho đến khí hắn gắng gượng ở phía trên, thần trí tôi bỗng dưng tỉnh táo, hai tay thoát khỏi sự trói buộc của hắn, “Mang vào …”
Hắng đang vùi đầu trước ngực, lúc này dừng cắn mút, ngẩng lên nhìn tôi.
Lắc đầu.
Tỉnh táo như một viên đá vào đầu hạ, tan chảy nhanh chóng, nhiệt tình lập tức hồi phục. Tôi ngồi trở lại ghế phụ, sửa sang quần áo. Hồ Khiên Dư tiến lại gần, tôi né tránh: “Bẩn …”
Hắn phút chốc dừng lại, nhất thời không có phản ứng gì.
Giây tiếp theo, từ hắn phả ra một sự tức giận không hề cố kỵ. Một tay hắn giữ lấy vai tôi, một tay đặt lên ghế, thuận thế đem tôi đẩy ngã, toàn bộ cơ thể hắn lập tức đè lên trên.
Hắn cao gầy nhưng một chút cũng không nhẹ, mạnh mẽ giữ lấy tôi. Tôi chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, đau đớn từ tận đáy lòng: “Anh đi tìm người khác! Đi tìm Thương Nhiên Vi! Đi tìm Michelle! Đừng động vào tôi!”
Sức nặng trên người trong chốc lát liền biến mất. Tôi bị kéo dậy, lao vào một vòm ngực.
Tôi không cần hắn ôm, tay đấm vào hắn kháng cự.
Nhưng hắn so với tôi mạnh mẽ, ấn thấp đầu tôi, ấn đến vai hắn: “Không có người khác, chỉ có em …”
***************
Cuối cùng qua đi, còn lại chỉ là tàn cục.
Trên người tôi còn một mảnh váy lót, quần áo đều bị phân tán trên sàn hoặc ghế xe. Hồ Khiên Dư nhặt lên từng chiếc. Hắn cúi thắt lưng tìm trong không gian nhỏ hẹp, sau khi ngồi dậy trên tay ngoài quần áo còn một cái hộp.
Nhẫn cưới của Diêu Khiêm Mặc.
“Ai ?”
Tôi lấy lại tỉnh táo, “Diêu Khiêm Mặc. Anh ta nhờ tôi ném đi.”
“Ném đi?”
Hắn giống như hỏi lại, lại giống như lầu bầu, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, chống tay vào cửa mở kính xe bên phía tôi, chiếc hộp bị ném ra bên ngoài, cuốn theo một trận gió.
Xe lại bắt đầu khởiđộng.
Tôi mặc quần áo, mờ mịt nhìn phía trước, nhìn không chớp mắt, cố gắng không đối diện với Hồ Khiên Dư.
Đồng hồ trên xe đã báo 1:30 sáng, tôi thiếu kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn ánh mắt xuyên thấu của Hồ Khiên Dư.
“Đưa tôi về nhà.”
Hắn không trả lời, đôi mắt như lóe sáng.
Tôi hít một hơi, lặp lại: “Làm ơn, đưa tôi về nhà.”
********
Hồ Khiên Dư trầm mặc xoay tay lái, xe quay đầu, trở về đường cũ.
Tôi không có việc gì, lấy một chiếc CD mở. Nhạc vang lên, giảm bớt sự nặng nề bên trong.
Tôi rất thích âm nhạc của Secret Garden, nghe lúc áp lực, có thể làm người ta bình tĩnh. Cũng không biết, Hồ Khiên Dư cũng thích Secret Garden.(2)
Tôi nhắm mắt lại, buồn ngủ. Tiếng nhạc lúc này im bặt. Tôi hoài nghi mở mắt, thấy Hồ Khiên Dư đang tắt đi. Tôi trừng hắn, hắn không để ý tới. Một lần nữa tôi lại bật nhạc, giây tiếp theo hắn vươn tay tắt đi.
Tôi mở, hắn tắt.
Nhiều lần, tôi không kiên nhẫn, bỗng nhiên đối diện với tầm mắt hắn: “Tại sao em ngây thơ như vậy?”
Tôi sửng sốt.
Hắn đột nhiên cười ra tiếng, ý cười nhiễm vào đáy mắt.
“Cười cái gì?”
Tôi khó hiểu, hắn vẫn từ chối trả lời, chăm chú lái xe. Tôi thấy rõ ràng, miệng hắn vẫn cong lên một chút, dường như còn đang cười.
Xe chạy vào thành phố, cũng không về thẳng nhà.
Hồ Khiên Dư dừng xe lại trước siêu thị, tôi nhìn thấy hắn đi qua cửa cảm ứng. Trong đó sáng như ban ngày, ở ngoài này tôi vẫn có thể nhìn thấy hắn.
Tôi thấy hắn dừng lại trước quầy, lấy điện thoại ra gọi.
Tiếp theo, di động của tôi vang lên.
Xem hiển thị, là Hồ Khiên Dư.
“Muốn mùi gì?”
“Cái gì?”
“Ô mai? Dưa hấu? Hay là kem ly? Đều là hương vị mới.”
Tôi nghĩ nghĩ, liền hiểu được ý của hắn, căm giận cắt điện thoại.
Một lát sau, Hồ Khiên Dư lên xe, ném một cái hộp cho tôi. Tôi cúi đầu vừa thấy, hai má tức thì nóng lên. Ngẩng đầu, đối diện Hồ Khiên Dư đang cười bỡn cợt.
“Anh đi vào vì mua cái này?”
Mặt Hồ Khiên Dư lập tức lạnh xuống: “Không phải em chê anh bẩn sao? Một tá 12 cái cũng đủ dùng.”
Tôi về nhà, mở cửa, đi vào trước. Hồ Khiên Dư theo tôi đi phía sau, đưa tay đóng cửa, quay lại kéo lấy tôi. Tôi chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn đẩy đến cánh cửa.
Bờ môi hắn phủ hên.
Trong bóng đêm, hắn thở dốc, mắt như lóe sáng. Tôi mơ màng nghĩ, khi hắn hôn môi hình như không nhắm mắt.
Tay tôi chuyển qua công tắc, bật đèn.
Hồ Khiên Dư lập tức đưa tay tắt đi.
Cũng giống như bật CD vừa nãy, tôi mở, hắn liền tắt.
“Anh rốt cuộc …”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, liền bị hắn nuốt vào.
(1) Cà phê Lam Sơn / 蓝山咖啡 / Jamaica Blue Moutain Coffee: Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê Arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaica Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác. Cà phê này có tất cả các đặc tính của cà phê tốt nhất, không chỉ giàu hương vị, êm dịu, và vì các vị ngọt, chua, cay đắng phân phối hoàn hảo. Do điều kiện khí hậu và đất đai nên mỗi năm cà phê đều có hương vị riêng độc đáo trong thang đo riêng của loại cà phê này và hoàn toàn phân biệt với các loại cà phê khác trên TG, không vùng nào trồng giả được. Hương vị cà phê này được cho là bí mật và không nơi nào khác có được. Hạt được chọn lọc kỹ bằng tay qua các quy định gắt gao nhất thuộc sự quản lý chất lượng của cơ quan riêng biệt cho loại cà phê này và sản lượng mỗi năm cực ít. Cà phê Lam Sơn vẫn chỉ dùng bao bì và hộp chứa bằng gỗ tuyển chọn (không dùng bao plastic) và tất cả các quy trình sản xuất đều là thủ công. Là loại cà phê quý tộc trong quý tộc. Sai Lầm Nối Tiếp – Chương 19
Gửi lúc 10:53 ngày 15/01/2014
Điện báo
Cho đến khi tôi bị Hồ Khiên Dư hôn đến đau nhói, hắn mới chịu buông ra.
Tôi hít thở dồn dập, liều mạng lấy khí. Mặt hắn không chút thay đổi, từ trong túi lấy ra chiếc hộp vừa nãy, xé gói.
Tôi đẩy vai hắn, lập tức đổi lấy tiếng hắn bất mãn nói thầm: “Đừng nhúc nhích.”
“Tôi buồn ngủ.” Tôi vuốt trán nói.
Hắn cúi đầu, mặt chôn ở vai tôi, nhẹ nhàng cọ cọ, đối với sự từ chối của tôi không để ý.
“Ngày mai tôi còn đi làm.” Giọng nói tôi lớn thêm.
Hắn ngẩng mặt, ánh mắt trở nên nghiêm túc, giọng nói cứng rắn: “Trả lời anh một việc.”
Tôi mặc kệ hắn, chỉ muốn nhanh chóng vào phòng, định đẩy hắn ra. Ở quá gần hắn, tôi thực sự cảm thấy khó thở.
Hắn giữ hai vai tôi: “Trả lời xong anh buông em.”
Tôi khó khăn nhìn hắn, “Anh hỏi đi.”
“Ngày đó vì sao chuyển trường?”
“……”
“Có phải vì anh hay không?”
Tôi hạ ánh mắt, khẽ cắn môi.
“Nói!” Hắn nâng cằm bắt tôi nhìn thẳng vào mình.
“Đúng!”
“Em không nhất thiết phải làm vậy.”
Tôi cười, “Tôi không còn sự lựa chọn này khác. Buổi tối hôm đó … bị Hồ Hân gặp được.”
“Tại sao anh không nhớ rõ mẹ anh có thấy?”
Vẻ mặt hắn mờ mịt.
Tôi đưa tay vuốt mặt, bất đắc dĩ: “Anh uống rất say, còn biết cái gì!”
“Thật không?” Miệng hắn bất giác cong lên, cười một cái, mang theo chút trêu chọc, “Tại sao lại nhớ rõ cảm giác dây dưa cùng chiếc miệng nhỏ nhắn này?”
Nói xong, hắn vươn tay xoa môi tôi.
“Vậy sao?” Tôi nhếch miệng, xem như là cười, đẩy tay hắn ra, “Hồ Hân yêu cầu tôi chuyển trường, không
cho gặp lại anh.”
“Đáp án này, anh vừa lòng?” Tôi chờ trong chốc lát, thấy hắn còn lâm vào trầm tư, không có ý buông tay, tôi không thể không nhắc nhở.
Hồ Khiên Dư có chút thất thần, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, tôi nhân cơ hội thoát khỏi tay hắn, vào phòng.
Tôi rất mệt, đến phòng ngủ, cởi áo khoác, ngả xuống giường, quần áo cũng không thay.
Hồ Khiên Dư kéo tôi, “Không rửa mặt một chút?”
Tôi phất tay, thoát khỏi hắn, thuận tiên kéo chăn đắp.
Hắn nhỏ giọng lầu bầu, “Rốt cuộc ai bẩn?”
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa cho tôi nghe thấy.
Tôi không để ý.
Hẳn là hắn cảm thấy không thú vị, cuối cùng tự rời đi.
Không lâu sau, phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Chốc lát, tiếng bước chân vang lên, từ xa đến gần, tôi một lần nữa lại bị kéo đến.
“Khăn mặt cùng bàn chải đánh răng của anh đâu?”
Tôi cố gắng mở mắt, “Nửa tháng anh không qua đây.”
Giọng nói hắn trùng xuống, “Cho nên?”
“Tôi nghĩ anh không đến nữa, tất cảđều ném hết.”
“Này là ý gì?”
Hắn không buông tôi, tôi chỉ cảm thấy trong đầu ong lên.
“Đừng phiền …” Tôi dở mình vùi đầu vào chăn, không muốn nghe giọng hắn.
Trong lúc mông lung, tôi cảm giác chăn bị xốc lên, nệm bên cạnh lún xuống.
Mà khi chăn kín lại, một đôi tay cũng từ phía sau vòng qua, ôm lấy thắt lưng tôi.
Tôi kinh ngạc mở mắt, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Hồ Khiên Dư ở bên cạnh tôi, khẽ hôn lên trán, thấy tôi nhìn chằm chằm hắn cũng làm như không có việc gì.
“Ngủ đi……”
Tôi không quen ngủ như thế này, lưng cứng ngắc, cảm giác được tiếng tim đập trong lồng ngực hắn.
Thân mật như vậy, không tốt.
*********************
Cuối cùng tôi vẫn ngủ, một đêm ngủ sâu.
Khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Tôi rất ít khi ngủ ngon như vậy.
Tiếng chuông di động vang lên.
Tôi mở to, mắt hơi cay. Tiếng chuông từ bên tủ đầu giường truyền đến.
Một bàn tay tôi rút ra khỏi chăn, tìm máy. Trong phòng mở điều hòa nhưng vẫn thấy lạnh. Điện thoại còn chưa kịp nhấc, bên kia đã tắt máy.
Tôi lập tức rút tay về, dở mình, tiếp tục ngủ. Nhưng giây tiếp theo, tiếng chuông lại lần nữa vang lên. Tôi bị làm phiền sinh ra bực bội, miễn cưỡng lại lần nữa xốc chăn. Thắt lưng bị một người giữ lấy, không xuống giường được. Thử gỡ bàn tay kia ra, nhưng cũng phí công. Tôi cố vươn tay, vất vả lấy được điện thoại.
Tôi nghĩ cũng không nghĩ, ấn nghe: “Xin chào, tôi là Lâm Vi Linh.”
Bên kia im lặng, tôi dụi mắt, lặp lại một lần: “Alo?”
Sau một giây trầm mặc, ngay lúc tôi không kiên nhẫn, chuẩn bị cúp điện thoại, một giọng nghi hoặc vang lên:“Vivi?”
Giọng nói này, làm cho tôi nghĩ đến một người.
Người có thể kêu tôi bằng tên này, có tiếng nói trầm tĩnh sâu như nước hồ như này … nghe không hiểu có chút quen thuộc. Anh … còn gọi tôi, Vivi …
“Là tôi. Anh là?”
Nghe giọng nói, tôi rất dễ dàng đoán được người kia là ai.
Nhưng, tôi thà tin rằng mình đoán sai.
Anh không trả lời tôi, chỉ thản nhiên nói một câu: “Để Hồ tổng nghe điện thoại.”
Tôi chỉ thấy một dòng lạnh chạy dọc sống lưng. Không kịp phản ứng, bàn tay ở eo đã buông ra, vươn đến, cầm lấy điện thoại: “Alo.”
Tôi tỉnh táo, quay đầu, nhìn Hồ Khiên Dư, nhìn di động của hắn.
Tôi lại xoay người, xem trên tủ đầu giường, di động của tôi.
“… Bây giờ tôi không thể quay về, kêu Reny thay tôi đi …”
“ … Trước cứ ra giá … Không được vượt quá một trăm ngàn …”
Thừa lúc Hồ Khiên Dư nói chuyện không rảnh, tôi rời khỏi ngực hắn, xuống giường.
Chờ lúc tôi rửa mặt xong, từ phòng tắm đi ra, Hồ Khiên Dư đã cúp điện thoại.
Tôi mở tủ, tìm quần áo. Đồ trên người đã nhăn không còn ra hình thù gì.
Qua chiếc gương phản chiếu, tôi nhìn thấy Hồ Khiên Dư ngồi ở đầu giường, chăm chú nhìn tôi.
Lúc thay áo khoác, tôi nghe thấy hắn ở phía sau cười nhỏ.
Tôi cũng không còn là cô học sinh thẹn thùng ngày nào, thản nhiên bỏ qua sự trêu đùa của hắn.
Thay quần áo xong, quay người đi đến bên giường, cầm lấy di động đặt ở trên tủ.
Hồ Khiên Dư lập tức bắt được tay tôi. Hắn ngẩng đầu, nhìn mặt tôi, sau đó lôi tôi nằm xuống.
Tôi thấy tay hắn bắt đầu vén áo ở bụng, cả người chợt lạnh: “Tôi muốn đi làm!”
“Giờ đã muộn.” Môi hắn dán bên tai tôi, giọng nói rõ ràng, không mang chút buồn ngủ, “Bây giờ đến công ty càng bị Mike nghi ngờ.”
Trong lòng tôi căng thẳng, không hiểu sao có chút buồn bực: “Vừa rồi là Vương Thư Duy, trợ lý Vương gọi điện?”
“Anh ta nhất định đoán được tôi và anh …” Tôi khẽ than.
Hồ Khiên Dư nắm chặt hai tay, không nói chuyện.
Sau một lúc lâu, Hồ Khiên Dư cười: “Em không quen biết Mike, bị cậu ta phát hiện quan hệ này sao phải sốt ruột như vậy?”
Trong lòng tôi kinh hãi. Tôi tự nhận thấy mình không biểu hiện gì trên mặt dù chỉ một chút. Tại sao Hồ Khiên Dư biết tôi đang sốt ruột?
Tầm mắt hắn, băn khoăn nhìn tôi một lát, nói: “Hay là … thực ra em quen Mike?”
Tôi quay đầu đi, không nhìn hắn, chỉ khẽ gỡ bàn tay hắn ra: “Tôi sao có thể quen biết trợ lí Vương?”
******************************
Tôi gỡ tay hắn, rất lâu cũng không được, cuối cùng chỉ có thể nổi giận, một lần nữa nhìn hắn: “Để cho tôi đứng lên.”
“Không mệt sao?”
“……”
Hắn như là cười, buông tay.
Tôi đứng dậy, nhưng tiếp sau đó bị hắn một lần nưa giữ lấy. Tôi bị kéo xuống, mà Hồ Khiên Dư tiến đến đè lên.
Hai người mặt đối mặt.
“Buông tay.”
Hắn ôm càng chặt, “Em thật thích nói ‘buông tay’.”
“Bởi vì anh không chịu buông tay.” Tôi vô cùng tức giận.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, tay vòng ra sau lưng, đầu ngón tay bắt đầu di chuyển, theo dọc sống lưng đi xuống, chậm rãi như là khiêu khích.
Ám chỉ rõ ràng.
Tôi lắc đầu, giữ lấy tay hắn: “Không được.”
Hắn làm bộ ngạc nhiên khó hiểu: “Không phải không buồn ngủ sao?”
Tôi thật sự khâm phục sự lý giải của hắn: “Nhưng cũng không thể làm ban ngày ban mặt.”
Hắn nhìn kĩ tôi, tay thay đổi phương hướng, từ trong váy đi vào.
Hắn quen thuộc cơ thể tôi, tôi bị động tới chỗ mẫn cảm kêu ra một tiếng.
Môi hắn dán lại, tôi tránh đi: “Anh còn chưa đánh răng.”
Tôi giữ lấy cái cớ duy nhất này.
Rốt cuộc hắn buông tay, đứng dậy hướng phòng tắm đi.
Tôi ở phía sau hắn nhắc: “Tiện thể nhớ tắm rửa luôn.”
Hồ Khiên Dư tắm rất lâu, không nửa giờ không ra. Tôi phải chạy trước, cầm di động chuẩn bị đi. Sai Lầm Nối Tiếp – Chương 20
Gửi lúc 11:03 ngày 15/01/2014
Trù trừ
Tôi đang định ra khỏi phòng ngủ thì nghe thấy tiếng Hồ Khiên Dư từ phòng tắm vọng ra, “Khăn mặt ở đâu?”
Tôi dừng chân lại, “Ở trong ngăn tủ.”
“Tìm không thấy,” Hắn dừng một chút, lại tiếp tục, “Vào đây, tìm giúp anh.”
Tôi ở phía sau cửa chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn đi vào.
Bên trong hơi nước mịt mù, tôi nhìn không rõ. Sờ soạng mở ngăn tủ, khăn tắm, khăn mặt, bàn chải đánh răng đầy đủ.
Dáng Hồ Khiên Dư loáng thoáng trong bồn tắm lớn.
Tôi lấy khăn mặt đưa cho hắn, bàn tay hắn ướt sũng đột nhiên giữ chặt lấy tôi, khẽ kéo, tôi ngã vào bồn tắm, đầu đập vào ngực hắn, đau một trận.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười. Tôi ngẩng mặt, liền thấy hắn cong môi như thực hiện được quỷ kế.
Bồn tắm ngập nước bao quanh tôi, quần áo ngay lập tức ướt sũng. Tôi lấy tay chống cạnh bồn tắm đứng lên, chân vừa trượt, một lần nữa ngã trở về.
Tôi nhìnHồ Khiên Dư, không nề hà: “Ướt hết rồi!”
“Vậy cởi.”
Hắn làm như không có việc gì, đưa tay cởi quần áo tôi.
Tôi từ chối không được, hưởng ứng không
xong, chỉ có thể nhìn hắn. Mà hắn, ánh mắt như có sương mờ. Cởi áo khoác, tháo sơmi, bỏ bra, tiến lại. Chân hắn đặt lên tôi, nơi nóng bỏng của hắn đặt ngay bên đùi. Ngón tay của hắn không an phận tiến đến ngực, dần dần nắm chặt, ngay sau đó cả bàn tay bắt đầu xoa nắn.
Tôi không kìm chế được, rên một tiếng, lập tức cắn môi. Mà ngón tay ở trước ngực nhẹ nhàng vuốt phẳng đột nhiên bị móng tay thay thế, gãi dọc quanh chỗ mẫn cảm làm cho hai nụ hoa dựng thẳng. Ngực tôi vừa đau lại vừa trướng, cả người mềm nhũn, xụi lơ gối lên vai hắn.
Tôi ngẩng đầu, không cam lòng hỏi: “Anh nửa tháng rồi không động vào phụ nữ sao?”
Bả vai Hồ Khiên Dư đột nhiên căng thẳng, động tác dừng lại.
Tôi nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn tránh đi.
Thừa dịp này, tôi nhấc người đứng dậy. Không khéo tay lướt qua chân Hồ Khiên Dư. Nơi đó rất nóng, tôi cuống quýt rụt tay, lại đụng vào chỗ mẫn cảm của hắn.
Tầm mắt Hồ Khiên Dư bỗng nhiên hạ xuống.
“Đáng chết!”
Hắn nhìn tôi, than một tiếng. Ngay sau đó mím môi giống như bị áp lức, trong giây lát xoay người đè lên.
Tức khắc tôi chỉ thấy long trời lở đất, lưng đụng vào thành bồn.
Đau đớn truyền đến, tôi không kịp kêu, đôi môi đã bị Hồ Khiên Dư chiếm giữ. Trong khoang miệng, đầu lưỡi hắn dây dưa, mút vào không chút nhẹ nhàng.
Một tay hắn nâng cao thắt lưng tôi, một tay nhẹ nhàng kéo khóa váy. Tôi buông xuôi, hôm nay hoàn toàn mặc kệ. Hắn rất nhanh, tay ở trên lưng tôi khiêu khích, khiến tôi như tê dại.
Váy vẫn giữ ở đầu gối, không cởi xuống dưới. Tôi nhợt nhạt hô hấp, đẩy hắn. Hắn cho rằng tôi chống cự, tiến đến càng nhanh, tay cũng càng nắm chặt.
Qua làn da, tôi dường như nghe được nhịp tim của hắn.
“Tôi … tự mình cởi …”
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, anh mắt vô định, băn khoăn. Cuối cùng, hắn không cam lòng, khẽ tách ra ngồi uống bên kia bồn tắm.
Tôi cởi áo sơmi.
Bình tĩnh nhìn ánh mắt nóng rực ở bên kia, tháo nội y.
Cuối cùng đem cả váy và quần lót bỏ xuống, ném ra ngoài sàn.
Tất cả biến mất, Hồ Khiên Dư tiến lại. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi mặc kệ nước chảy bèo trôi, chẳng còn cách nào khác.
Hắn nâng một chân tôi đặt lên thành bồn, nhấc cao một chân khác. Tôi cảm thấy lúc này mình tựa như một con khí bị đóng chặt dưới người hắn.
Một chút chậm rãi vào.
Nước trong suốt đến đáy, tôi cúi đầu.
Hắn thong thả mà kiên định kết hợp, tôi một chút nhìn cũng không xót.
Tôi rời tầm mắt, không có chỗ bám lấy, chỉ có thể ôm cổ hắn, cơ thể rã rời.
Không có đau đớn, chỉ cảm thấy nơi đó khó chịu.
Hồ Khiên Dư nhìn ánh mắt tôi, lại nhìn miệng tôi, thuận thế dời tầm mắt xuống ngực.
Hắn nhìn không hề chớp mắt, dùng đầu ngón tay cọ, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát phản ứng của tôi.
Tôi bị hắn làm cho cả người nóng lên, tiến đến hôn môi hắn.
Hắn lại tránh miệng tôi, thoáng khom người, vùi đầu ở ngực, ngậm lấy nụ hoa, đầu nưỡi nhẹ nhàng uốn lượn.
Mặt nước tròng trành, tôi khó khăn hít thở, sợ không thể khống chế được kêu ra tiếng.
Cảm nhận được vòm ngực hắn phập phồng, cơ thể hắn rõ ràng, đôi mắt hắn thâm thúy … Tôi khó khăn rời tầm mắt, không cho chính mình chìm vào trong đó.
Sức va chạm đột nhiên trở nên mạnh, tôi cuối cùng không chịu nổi, rên thành tiếng.
“Tập trung!” Ở ngực truyền đến tiếng Hồ Khiên Dư kháng nghị.
Cơ thể chậm rãi trở nên kì quái, bắt đầu đau, không chịu khống chế run run, yết hầu khô nóng.
Hồ Khiên Dư lúc này tiến đến miệng tôi hôn xuống, như giải khát. Tôi liều mạng liếm mút, đổi lấy của hắn một tiếng thở nhẹ, cùng sức nóng cực độ tỏa ra từ hạ thể.
Tôi nhìn ánh mắt hắn một tia kiên định lóe ra, trong nháy mắt rơi vào cao triều.
*******
Tôi một lần nữa xả nước nóng, thêm tinh dầu, từ từ nhắm mắt tiếp tục tắm.
Hồ Khiên Dư ở trước gương cạo râu. Một lúc sau, bên tai truyền đến tiếng kêu nhỏ. Tôi không tự giác nhìn qua, “sao vậy?”
Mặt Hồ Khiên Dư không thay đổi quay lại, ý bảo tôi nhìn cằm hắn.
Cằm hắn bị lưỡi dao cứa vào, lưu lại một vệt máu.
Bọt cùng dao cạo râu của hắn bị tôi ném đi, bây giờ chỉ có thể dùng lưỡi dao không. Tôi ngồi dậy, cầm lấy lưỡi dao, “Lại đây.”
Hắn chần chờ trong chốc lát, cúi người, ngồi vào thành bồn tắm. Một tay tôi giữ cằm Hồ Khiên Dư, một tay miết lưỡi dao, giúp hắn cạo râu.
Lớp râu màu lam bị cạo xuống, tôi lấy một ít nước rửa cho hắn. Miệng vết thương gặp nước, hắn đau nhưng không né tránh, chỉ là nhăn mặt nhìn tôi.
Tận đến lúc cằm hắn trơn bóng, tôi mới đem dao trả lại cho hắn. Hắn nhận lấy, vẫn ngồi không chịu đi, liếc mắt nhìn tôi một cái, bỗng nhiên cầm lưỡi dao chỉ chỉ tôi, như là thở dài: “Thật muốn vạch trên mặt em một đường tương tự.”
Tôi kinh người, bả vai run lên, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu là: Trốn.
Nhưng nghĩ lại, người này hẳn đang chờ xem tôi xấu mặt, tôi chạy không thoát, chẳng phải làm cho hắn như ý?
Vì thế, tôi hướng hắn thản nhiên cười, một tay đặt trên ngực hắn, đầu ngón tay khẽ vuốt. Là hắn dạy tôi, người đàn ông ở đây cũng hết sức mẫn cảm. Hai ngón tay của tôi khẽ vạch, nhìn mắt hắn dần dần mờ đi. Tiếp theo, tôi chậm chạp di chuyển lên cổ hắn, dịu dàng vuốt ve. Hơi thở hắn đột nhiên dồn dập. Tay hắn đi xuống phía dưới, muốn tách đầu gối tôi đang khiêu khích, lại như muốn nắm lấy thắt lưng tôi, không cho tôi rời đi.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên đứng thẳng dậy, lui người, tránh tay hắn.
Tôi khẽ nhếch mi, cắn cắn môi dưới.
Hắn đã từng nói thích nhất khi tôi cắn môi dưới, nói như vậy sẽ làm hắn rất hưng phấn.
Tôi cô gắng làm cho mình quyến rũ, hơi rướn người làm hắn chú ý vào trước ngực mình, tay cũng không chịu dừng, cười nói: “Tôi đi ra ngoài, anh từ từ tắm rửa!”
Sau đó đoàng hoàng đi ra phía cửa.
Lúc cầm lấy tay nắm, phía sau truyền đến tiếng cười của Hồ Khiên Dư.
Trực giác mách bảo tôi có điều chẳng lành, nhanh chóng mở cửa.
Nhưng tại sao mở không ra.
Tôi lại thử cố gắng kéo.
Cửa vẫn như trước không nhúc nhích.
“Quên nói cho em, vừa rồi anh khóa trái.”
Hắn dùng ngón út ngoắc chìa khóa, nhẹ nhàng nói.
Tôi quay đầu kinhngạc nhìnhắn
Hắn khóa cửa khi nào?
Tại sao tôi không biết?
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy, tôi trơ mắt nhìn hắn từng bước từng bước ung dung đi tới.
Cuối cùng, hắn đứng ở trước mặt tôi.
Hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm hung hăng dựa sát vào, miệng đồng thời cong lên, khẽ liếm vành tai tôi.
“Vừa rồi em quyến rũ anh?”
Sau đó hắn cúi xuống, hôn môi tôi.
Tôi ghét bị hắn hôn.
Bởi vì hắn ở môi liếm qua một chút, liền nhanh chóng đem lưỡi tiến vào.
Hung hăng, vội vã.
Đầu lưỡi của tôi bị hắn cuốn lấy, tôi cố gắng đẩy ra nhưng bất đắc dĩ, phía trước là hắn, phía sau là cửa, muốn trốn mà không trốn được.
Đột nhiên, hắn cắn mạnh vào môi tôi.
Tôi đau xót, đang muốn kêu lên, đúng lúc này hắn kéo khăn tắm của tôi xuống dưới. Hắn khôn ngoan, bắt đầu dịu dàng ngậm lấy môi tôi, nhưng lại thô lỗi vuốt ve phía ngực. Trong lúc tôi đau, liền tìm cách xoa dịu đôi môi, trong lúc tôi hưởng thụ sự dịu dàng, lại kích thích muốn ngực tôi đứng lên.
Tôi cảm thấy dường như mình sắp tan thành nước.
Hắn cảm thấy vừa lòng với phản ứng này, tay rời khỏi ngực, nhẹ nhàng mà nói: “Bây giờ … Đến lượt anh quyến rũ em, thế nào?” Mật mã
Cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Tất cả nhân viên cao thấp ở Hằng Thịnh đều bận rộn. Hồ Khiên Dư đến Hongkong công
tác, tôi làm thư kí cũng bị hắn khâm điểm đi theo.
Bảy giờ sáng, tôi chạy dọc cảng Victoria trở lại khách sạn.
Trợ lý đặc biệt của Hồ Khiên Dư, Vương Thư Duy đang ở ngoài cửa phòng đợi. Thấy tôi, anh ta thản nhiên một câu: “Hồ tổng tìm.”
Tôi lấy khăn mặt lau mồ hôi, gật gật đầu, theo sau Vương Thư Duy đến phòng Hồ Khiên Dư.
Lúc này Hồ Khiên Dư hình như vừa tắm xong, mặc quần áo ở nhà, ra mở phòng.
Tôi cùng Vương Thư Duy trước sau bước vào.
Tổng giám đốc ở một căn phòng xa hoa, cửa sổ sát đất, có thể nhìn được toàn cảnh cảng Victoria.
Hồ Khiên Dư mở cửa, cũng không chờ chúng tôi đi vào. Hắn mặc quần áo ở nhà thoải mái, vẫn còn dùng bữa sáng trên bàn ăn.
Tôi liếc nhìn, trước mắt đều là những món ăn nhẹ tinh xảo ngon miệng.
Tôm nõn, tôm tẩm bột, tôm càng, khoai sọ, cháo nóng … đầy bàn, rất phong phú.
Cửa sổ sát đất, trời xanh, mây trắng, mặt nước mênh mông đều phô bầy qua lớp kính, những chiếc thuyền đánh cá, thuyền chở khách, thuyền ngắm cảnh đan vào nhau trở thành một bức thanh tuyệt vời.
Hồ Khiên Dư nhìn tôi, giơ đũa chỉ phía đối diện: “Ngồi đi!”
Tôi hơi xấu hổ, liếc nhìn Vương Thư Duy.
Vương Thư Duy làm như hoàn toàn không nhìn thấy tôi, lấy PDA(1) từ trong túi ra, bắt đầu báo cáo hành trình ngày hôm nay với Hồ Khiên Dư.
Đây là ngày cuối cùng chúng tôi ở Hongkong, hành trình sắp xếp cũng không dày đặc như mấy hôm trước.
************
“8:30, cùng tổng giám đốc của Luân Minh, Trình Thuận Thành đàm phán hợp tác dự án khu đông.”
“9:40, ăn brunch(2) tại khách sạn Felix, người phụ trách ngân hàng Hoa Kỳ sẽ cùng tham dự.”
“11 giờ, tham gia cuộc họp xí nghiệp Gia Phong. Chỗ ngồi đã thông báo, bên trái là tập đoàn Chương Thần, Chương Hướng Chí. Bên phải là Lý thị, Lý Triệu Giai. Tài liệu ở trong này.”
Hồ Khiên Dư buông đũa, nhận lấy tở giấy A4 xem qua, tầm mắt một lần nữa lại quay về phía tôi. Hắn cười một cái: “Em không đói bụng?”
Vương Thư Duy nghe vậy cũng liếc nhìn tôi, dừng một chút, lại tiếp tục nói: “12:30, Lý Huy Trạch có lời mời, anh ta đối với dự án khai phá khu đông cũng rất có hứng thú.”
Trong giọng nói trong suốt như nước hồ sâu của Vương Thư Duy, tôi ngồi xuống, cầm đũa ăn bữa sáng.
Vương Thư Duy dường như không bị chúng tôi ảnh hưởng: “3:30, đấu giá lô đất số 40192, hai anh em Lý Triệu Giai, Lý Huy Trạch làm chủ …”
Tôi dựng thẳng lỗ tai lên nghe hành trình của Hồ Khiên Dư.
Cuộc đấu giá là mục đích quan trọng nhất của Hồ Khiên Dư trong chuyến công tác Hongkong lần này, nói thật, cũng là mục đích của tôi.
Hồ Khiên Dư gắp một con tôm giảo đến bát cơm của tôi: “Mùi vị không tệ, thử một lần.”
Tôi cuối cùng cũng chấp nhận, Vương Thư Duy cũng đã biết quan hệ của tôi cùng Hồ Khiên Dư, tôi cũng không hà tất phải làm bộ.
“Cảm ơn.” Tôi nói.
Hồ Khiên Dư nhìn tôi gắp con tôm vào miệng, vừa lòng cười khẽ một chút, thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn về phía Vương Thư Duy, giọng nói cũng đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt bình thường: “Từ đây đến Luân Minh cần bao lâu?”
Vương Thư Duy trầm ngâm một lát: “Nếu không kẹt xe thì mất tầm 25 phút.”
Nghe vậy, Hồ Khiên Dư lần lượt nhìn phía vách tường, dường như nghĩ tới gì đó, cúi thấp đầu, sau đó đứng lên.
“Sao vậy?” Vương Thư Duy đẩy gọng kính hỏi.
“Tôi vừa gọi điện thoại đến phục vụ, nghe nói nơi này có phòng đánh cầu vách tường(3) rất tuyệt. Đi, đánh với tôi một ván.”
“Nhưng 8:30 anh sẽ …”
Hồ Khiên Dư cười, “Tôi tính rồi, đánh cầu vách tường nửa tiếng, 8:50 là có thể đến Luân Minh.”
Hắn bước ra ngoài, nói với Vương Thư Duy ở phía sau, “20 phút là giới hạn chờ đợi cực hạn, đến lúc đó chúng ta đàm phán với họ, hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều. Cậu đã quên rồi sao, đây cũng chính là cậu dạy tôi.”
Vương Thư Duy khó khăn nở nụ cười, vỗ vỗ trán mình: “Đúng vậy, sao tôi lại quên?”
Ngay sau đó, Vương Thư Duy thôi cười, cất PDA, nhanh bước đuổi kịp Hồ Khiên Dư.
************
Tôi tiếp tục ăn bữa sáng, nghe được Hồ Khiên Dư ở phía sau hỏi: “Vi Linh, em không đi?”
Tôi không trả lời, lắc đầu.
Thật ra tôi rất thích đánh cầu vách tường, lý do đơn giản: Đánh cầu vách tường cường độ lớn, tính đối kháng cao, cùng bạn bè hay đối tác chơi một ván có thể giải tỏa áp lực.
Tôi cùng Hồ Khiên Dư đánh vài lần, biết hắn là cao thủ.
Vừa mới chạy vài vòng về xong, thật không muốn phí sức cùng hắn đọ vài hiệp.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi buông chiếc đũa, lau khóe miệng đầy dầu, đứng dậy hướng phòng ngủ đi đến.
Hồ Khiên Dư có thói quen xem văn kiện hoặc dùng máy tính ở phòng ngủ. Tôi dễ dàng tìm được laptop của hắn.
Tôi đem USB của mình cắm vào, khởi động máy tính, bắt đầu chương tình phá mật khẩu.
Giải mật khẩu xong, tôi tìm được phần văn kiện đấu giá đất kia, copy ra một bản, gửi đến hòm thư cá nhân của Lý Huy Trạch, sau khi xóa mọi dấu vết mới tắt máy.
Tôi thở phào một hơi, trở về phòng mình thay quần áo. Thay quần áo, trang điểm xong, lúc này, điện thoại của tôi vanglên.
Tôi nhấc máy, đối phương lập tức nói: “Lâm tiểu thư, cô đùa tôi sao?”
(1)PDA= personal digital assistant: thiết bị di động quản lí thông tin cá nhân.
(2)Brunch = Kết hợp giữa Breakfast và Lunch: Bữa sáng trễ, đại loại là nằm giữa bữa sáng và bữa trưa, lắm trò thế đấy >tác với Luân Minh là một kế
Tôi mở tay ra, thấy vẫn là hộp nhẫn đính hôn đó.
“Giúp anh ném.” Mặt anh ta không chút thay đổi.
“Tại sao anh không tự mình làm?”
Anh ta nhẹ đáp: “Anh không lỡ.”
Tôi không kịp đáp lại, Diêu Khiêm Mặc đã phóng xe đi, khẳng khái chạy một đường để lại chiếc hộp này.
Tôi lắc đầu nhìn chiếc hộp trong tay. Trong chớp mắt khi xoay người, chiếc xe dừng bên cạnh bỗng sáng đèn. Ánh sáng mãnh liệt đâm vào mắt tôi, tôi giơ tay che lấy mắt. Khi bắt đầu thích ứng, tôi nhích mi mắt, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng sau tay lái, bị màn đêm bao lấy, đối lập với ánh đèn sáng chói ngoài này.
Hắn với tôi, cách một lớp thủy tinh, đối diện.
Tôi bình tĩnh, đi qua gõ vào kính bên ghế điều khiển.
Người ở bên trong vẫn nhìn thẳng phía trước.
Cách một vách kính, làm cho tôi cảm thấy buốt lạnh.
Tôi nhìn không rõ mắt người này, trong lòng buồn bực: Sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn cùng Thương đại mĩ nhân đi dạo một hồi, tôi tưởng tối nay không cần gặp lại.
Hắn im lặng, tôi lại sốt ruột, không kiên nhẫn đập cửa kính xe, “Này!”
Ban đêm mưa phùn, tôi không muốn đứng ở đường cái dầm mưa cùng hắn lãng phí thời gian.
*******************
Gõ cửa xe một hồi, người bên trongvẫn không chịu phản ứng.
Tôi cười khổ, tự làm mình mất mặt, không để ý đến hắn, vòng qua đầu xe hướng phía lầu lớn đi về.
Đúng lúc này, từ phía sau một giọng nói vang đến.
“Lên xe!”
Tôi cười mỉa, tiếp tục đi, bỗng nhiên dừng lại, thở dài, xoay người, vòng qua đầu xe, đi đến ghế phụ, mở cửa, lên xe.
Xe lập tức chuyển bánh.
Hồ Khiên Dư vẫn không nói chuyện, xe vẫn chạy, phong cảnh hai ven đường dần dần trở nên quen thuộc.
Đây chẳng phải là đường về biệt thự Hồ gia?
“Dừng xe.” Tôi hét lên.
Hắn từ kính chiếu hậu liếc nhìn tôi một cái, từ chối cho ý kiến, đồng thời cũng bắt đầu tăng tốc.
“Tôi bảo anh dừng xe! Tôi không đi Hồ gia!”
Miệng hắn bất giác có chút châm biếm, tôi bị hắn khiêu khích biến thành mất hết lí trí, không quan tâm gì nữa quay sang giật tay lái của hắn.
Tiếng phanh chói tai tức thì vang lên. Hắn chuyển mạnh tay lái đạp thắng. Xe thiếu chút nữa lao qua vạch cách ly, chung quy là cũng dừng lại. Tôi nhất thời trống rỗng, hai taytuột xuống.
Xe tắt máy, đứng ở ven đường.
Tôi nghiêng người đến bên đùi Hồ Khiên Dư, cởi cà vạt hắn. Hắn mờ mịt bắt được tay của tôi, “Làm gì?”
Tôi không nhìn hắn, cởi cà vạt xong, cẩn thận cởi cúc áo sơmi: “Làm trong xe cũng được. Tôi nói, không đi Hồ gia.”
Hắn nhíu mày, hơi thở tức giận phun trên mặt tôi. Hắn tức giận cái gì? Tôi đáng thương mới đúng.
Tôi tiếp tục cởi cúc áo sơmi.
Áo phanh ra, trên cổ hắn hiện ra mấy dấu hôn.
Tôi ngẩn ra, đáy lòng trùng xuống.
Ghê tởm!
Người đàn ông này …
Không đúng, là lợn giống, là ngựa đực!
Vừa mới từ trên giường người phụ nữ khác xuống, liền khẩn cấp đến tìm tôi?!
Tôi dừng lại, liếc nhìn những dấu hôn chói mắt kia.
Không để ý đến cúc áo, tôi trực tiếp kéo khóa quần hắn, sau đó dừng lại. Thái độ của hắn khác thường, như chìm đắm trong mơ hồ, chỉ có cặp mắt, giống như những viên đá đen, không chịu buông tha tôi, vẫn nhìn thẳng như in sâu tôi vào trong đáy mắt.
Tôi rướn người, một tay ôm
lấy cổ hắn, một tay tiến vào trong chỗ nóng rực, nhẹ nhàng xoa. Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, ánh mắt không còn sắc lạnh mà trở nên nôn nóng bất an.
Hắn đột nhiên kéo tay tôi ra, đem cánh tay tôi giữ lại ở phía sau lưng. Cả người tôi bị ngửa ra phía sau, bộ ngực rướn lên, bị hắn bao phủ. Cơ thể không tự giác cứ nóng dần.
********************
Cho đến khí hắn gắng gượng ở phía trên, thần trí tôi bỗng dưng tỉnh táo, hai tay thoát khỏi sự trói buộc của hắn, “Mang vào …”
Hắng đang vùi đầu trước ngực, lúc này dừng cắn mút, ngẩng lên nhìn tôi.
Lắc đầu.
Tỉnh táo như một viên đá vào đầu hạ, tan chảy nhanh chóng, nhiệt tình lập tức hồi phục. Tôi ngồi trở lại ghế phụ, sửa sang quần áo. Hồ Khiên Dư tiến lại gần, tôi né tránh: “Bẩn …”
Hắn phút chốc dừng lại, nhất thời không có phản ứng gì.
Giây tiếp theo, từ hắn phả ra một sự tức giận không hề cố kỵ. Một tay hắn giữ lấy vai tôi, một tay đặt lên ghế, thuận thế đem tôi đẩy ngã, toàn bộ cơ thể hắn lập tức đè lên trên.
Hắn cao gầy nhưng một chút cũng không nhẹ, mạnh mẽ giữ lấy tôi. Tôi chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, đau đớn từ tận đáy lòng: “Anh đi tìm người khác! Đi tìm Thương Nhiên Vi! Đi tìm Michelle! Đừng động vào tôi!”
Sức nặng trên người trong chốc lát liền biến mất. Tôi bị kéo dậy, lao vào một vòm ngực.
Tôi không cần hắn ôm, tay đấm vào hắn kháng cự.
Nhưng hắn so với tôi mạnh mẽ, ấn thấp đầu tôi, ấn đến vai hắn: “Không có người khác, chỉ có em …”
***************
Cuối cùng qua đi, còn lại chỉ là tàn cục.
Trên người tôi còn một mảnh váy lót, quần áo đều bị phân tán trên sàn hoặc ghế xe. Hồ Khiên Dư nhặt lên từng chiếc. Hắn cúi thắt lưng tìm trong không gian nhỏ hẹp, sau khi ngồi dậy trên tay ngoài quần áo còn một cái hộp.
Nhẫn cưới của Diêu Khiêm Mặc.
“Ai ?”
Tôi lấy lại tỉnh táo, “Diêu Khiêm Mặc. Anh ta nhờ tôi ném đi.”
“Ném đi?”
Hắn giống như hỏi lại, lại giống như lầu bầu, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, chống tay vào cửa mở kính xe bên phía tôi, chiếc hộp bị ném ra bên ngoài, cuốn theo một trận gió.
Xe lại bắt đầu khởiđộng.
Tôi mặc quần áo, mờ mịt nhìn phía trước, nhìn không chớp mắt, cố gắng không đối diện với Hồ Khiên Dư.
Đồng hồ trên xe đã báo 1:30 sáng, tôi thiếu kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn ánh mắt xuyên thấu của Hồ Khiên Dư.
“Đưa tôi về nhà.”
Hắn không trả lời, đôi mắt như lóe sáng.
Tôi hít một hơi, lặp lại: “Làm ơn, đưa tôi về nhà.”
********
Hồ Khiên Dư trầm mặc xoay tay lái, xe quay đầu, trở về đường cũ.
Tôi không có việc gì, lấy một chiếc CD mở. Nhạc vang lên, giảm bớt sự nặng nề bên trong.
Tôi rất thích âm nhạc của Secret Garden, nghe lúc áp lực, có thể làm người ta bình tĩnh. Cũng không biết, Hồ Khiên Dư cũng thích Secret Garden.(2)
Tôi nhắm mắt lại, buồn ngủ. Tiếng nhạc lúc này im bặt. Tôi hoài nghi mở mắt, thấy Hồ Khiên Dư đang tắt đi. Tôi trừng hắn, hắn không để ý tới. Một lần nữa tôi lại bật nhạc, giây tiếp theo hắn vươn tay tắt đi.
Tôi mở, hắn tắt.
Nhiều lần, tôi không kiên nhẫn, bỗng nhiên đối diện với tầm mắt hắn: “Tại sao em ngây thơ như vậy?”
Tôi sửng sốt.
Hắn đột nhiên cười ra tiếng, ý cười nhiễm vào đáy mắt.
“Cười cái gì?”
Tôi khó hiểu, hắn vẫn từ chối trả lời, chăm chú lái xe. Tôi thấy rõ ràng, miệng hắn vẫn cong lên một chút, dường như còn đang cười.
Xe chạy vào thành phố, cũng không về thẳng nhà.
Hồ Khiên Dư dừng xe lại trước siêu thị, tôi nhìn thấy hắn đi qua cửa cảm ứng. Trong đó sáng như ban ngày, ở ngoài này tôi vẫn có thể nhìn thấy hắn.
Tôi thấy hắn dừng lại trước quầy, lấy điện thoại ra gọi.
Tiếp theo, di động của tôi vang lên.
Xem hiển thị, là Hồ Khiên Dư.
“Muốn mùi gì?”
“Cái gì?”
“Ô mai? Dưa hấu? Hay là kem ly? Đều là hương vị mới.”
Tôi nghĩ nghĩ, liền hiểu được ý của hắn, căm giận cắt điện thoại.
Một lát sau, Hồ Khiên Dư lên xe, ném một cái hộp cho tôi. Tôi cúi đầu vừa thấy, hai má tức thì nóng lên. Ngẩng đầu, đối diện Hồ Khiên Dư đang cười bỡn cợt.
“Anh đi vào vì mua cái này?”
Mặt Hồ Khiên Dư lập tức lạnh xuống: “Không phải em chê anh bẩn sao? Một tá 12 cái cũng đủ dùng.”
Tôi về nhà, mở cửa, đi vào trước. Hồ Khiên Dư theo tôi đi phía sau, đưa tay đóng cửa, quay lại kéo lấy tôi. Tôi chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn đẩy đến cánh cửa.
Bờ môi hắn phủ hên.
Trong bóng đêm, hắn thở dốc, mắt như lóe sáng. Tôi mơ màng nghĩ, khi hắn hôn môi hình như không nhắm mắt.
Tay tôi chuyển qua công tắc, bật đèn.
Hồ Khiên Dư lập tức đưa tay tắt đi.
Cũng giống như bật CD vừa nãy, tôi mở, hắn liền tắt.
“Anh rốt cuộc …”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, liền bị hắn nuốt vào.
(1) Cà phê Lam Sơn / 蓝山咖啡 / Jamaica Blue Moutain Coffee: Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê Arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaica Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác. Cà phê này có tất cả các đặc tính của cà phê tốt nhất, không chỉ giàu hương vị, êm dịu, và vì các vị ngọt, chua, cay đắng phân phối hoàn hảo. Do điều kiện khí hậu và đất đai nên mỗi năm cà phê đều có hương vị riêng độc đáo trong thang đo riêng của loại cà phê này và hoàn toàn phân biệt với các loại cà phê khác trên TG, không vùng nào trồng giả được. Hương vị cà phê này được cho là bí mật và không nơi nào khác có được. Hạt được chọn lọc kỹ bằng tay qua các quy định gắt gao nhất thuộc sự quản lý chất lượng của cơ quan riêng biệt cho loại cà phê này và sản lượng mỗi năm cực ít. Cà phê Lam Sơn vẫn chỉ dùng bao bì và hộp chứa bằng gỗ tuyển chọn (không dùng bao plastic) và tất cả các quy trình sản xuất đều là thủ công. Là loại cà phê quý tộc trong quý tộc. Sai Lầm Nối Tiếp – Chương 19
Gửi lúc 10:53 ngày 15/01/2014
Điện báo
Cho đến khi tôi bị Hồ Khiên Dư hôn đến đau nhói, hắn mới chịu buông ra.
Tôi hít thở dồn dập, liều mạng lấy khí. Mặt hắn không chút thay đổi, từ trong túi lấy ra chiếc hộp vừa nãy, xé gói.
Tôi đẩy vai hắn, lập tức đổi lấy tiếng hắn bất mãn nói thầm: “Đừng nhúc nhích.”
“Tôi buồn ngủ.” Tôi vuốt trán nói.
Hắn cúi đầu, mặt chôn ở vai tôi, nhẹ nhàng cọ cọ, đối với sự từ chối của tôi không để ý.
“Ngày mai tôi còn đi làm.” Giọng nói tôi lớn thêm.
Hắn ngẩng mặt, ánh mắt trở nên nghiêm túc, giọng nói cứng rắn: “Trả lời anh một việc.”
Tôi mặc kệ hắn, chỉ muốn nhanh chóng vào phòng, định đẩy hắn ra. Ở quá gần hắn, tôi thực sự cảm thấy khó thở.
Hắn giữ hai vai tôi: “Trả lời xong anh buông em.”
Tôi khó khăn nhìn hắn, “Anh hỏi đi.”
“Ngày đó vì sao chuyển trường?”
“……”
“Có phải vì anh hay không?”
Tôi hạ ánh mắt, khẽ cắn môi.
“Nói!” Hắn nâng cằm bắt tôi nhìn thẳng vào mình.
“Đúng!”
“Em không nhất thiết phải làm vậy.”
Tôi cười, “Tôi không còn sự lựa chọn này khác. Buổi tối hôm đó … bị Hồ Hân gặp được.”
“Tại sao anh không nhớ rõ mẹ anh có thấy?”
Vẻ mặt hắn mờ mịt.
Tôi đưa tay vuốt mặt, bất đắc dĩ: “Anh uống rất say, còn biết cái gì!”
“Thật không?” Miệng hắn bất giác cong lên, cười một cái, mang theo chút trêu chọc, “Tại sao lại nhớ rõ cảm giác dây dưa cùng chiếc miệng nhỏ nhắn này?”
Nói xong, hắn vươn tay xoa môi tôi.
“Vậy sao?” Tôi nhếch miệng, xem như là cười, đẩy tay hắn ra, “Hồ Hân yêu cầu tôi chuyển trường, không
cho gặp lại anh.”
“Đáp án này, anh vừa lòng?” Tôi chờ trong chốc lát, thấy hắn còn lâm vào trầm tư, không có ý buông tay, tôi không thể không nhắc nhở.
Hồ Khiên Dư có chút thất thần, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, tôi nhân cơ hội thoát khỏi tay hắn, vào phòng.
Tôi rất mệt, đến phòng ngủ, cởi áo khoác, ngả xuống giường, quần áo cũng không thay.
Hồ Khiên Dư kéo tôi, “Không rửa mặt một chút?”
Tôi phất tay, thoát khỏi hắn, thuận tiên kéo chăn đắp.
Hắn nhỏ giọng lầu bầu, “Rốt cuộc ai bẩn?”
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa cho tôi nghe thấy.
Tôi không để ý.
Hẳn là hắn cảm thấy không thú vị, cuối cùng tự rời đi.
Không lâu sau, phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Chốc lát, tiếng bước chân vang lên, từ xa đến gần, tôi một lần nữa lại bị kéo đến.
“Khăn mặt cùng bàn chải đánh răng của anh đâu?”
Tôi cố gắng mở mắt, “Nửa tháng anh không qua đây.”
Giọng nói hắn trùng xuống, “Cho nên?”
“Tôi nghĩ anh không đến nữa, tất cảđều ném hết.”
“Này là ý gì?”
Hắn không buông tôi, tôi chỉ cảm thấy trong đầu ong lên.
“Đừng phiền …” Tôi dở mình vùi đầu vào chăn, không muốn nghe giọng hắn.
Trong lúc mông lung, tôi cảm giác chăn bị xốc lên, nệm bên cạnh lún xuống.
Mà khi chăn kín lại, một đôi tay cũng từ phía sau vòng qua, ôm lấy thắt lưng tôi.
Tôi kinh ngạc mở mắt, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Hồ Khiên Dư ở bên cạnh tôi, khẽ hôn lên trán, thấy tôi nhìn chằm chằm hắn cũng làm như không có việc gì.
“Ngủ đi……”
Tôi không quen ngủ như thế này, lưng cứng ngắc, cảm giác được tiếng tim đập trong lồng ngực hắn.
Thân mật như vậy, không tốt.
*********************
Cuối cùng tôi vẫn ngủ, một đêm ngủ sâu.
Khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Tôi rất ít khi ngủ ngon như vậy.
Tiếng chuông di động vang lên.
Tôi mở to, mắt hơi cay. Tiếng chuông từ bên tủ đầu giường truyền đến.
Một bàn tay tôi rút ra khỏi chăn, tìm máy. Trong phòng mở điều hòa nhưng vẫn thấy lạnh. Điện thoại còn chưa kịp nhấc, bên kia đã tắt máy.
Tôi lập tức rút tay về, dở mình, tiếp tục ngủ. Nhưng giây tiếp theo, tiếng chuông lại lần nữa vang lên. Tôi bị làm phiền sinh ra bực bội, miễn cưỡng lại lần nữa xốc chăn. Thắt lưng bị một người giữ lấy, không xuống giường được. Thử gỡ bàn tay kia ra, nhưng cũng phí công. Tôi cố vươn tay, vất vả lấy được điện thoại.
Tôi nghĩ cũng không nghĩ, ấn nghe: “Xin chào, tôi là Lâm Vi Linh.”
Bên kia im lặng, tôi dụi mắt, lặp lại một lần: “Alo?”
Sau một giây trầm mặc, ngay lúc tôi không kiên nhẫn, chuẩn bị cúp điện thoại, một giọng nghi hoặc vang lên:“Vivi?”
Giọng nói này, làm cho tôi nghĩ đến một người.
Người có thể kêu tôi bằng tên này, có tiếng nói trầm tĩnh sâu như nước hồ như này … nghe không hiểu có chút quen thuộc. Anh … còn gọi tôi, Vivi …
“Là tôi. Anh là?”
Nghe giọng nói, tôi rất dễ dàng đoán được người kia là ai.
Nhưng, tôi thà tin rằng mình đoán sai.
Anh không trả lời tôi, chỉ thản nhiên nói một câu: “Để Hồ tổng nghe điện thoại.”
Tôi chỉ thấy một dòng lạnh chạy dọc sống lưng. Không kịp phản ứng, bàn tay ở eo đã buông ra, vươn đến, cầm lấy điện thoại: “Alo.”
Tôi tỉnh táo, quay đầu, nhìn Hồ Khiên Dư, nhìn di động của hắn.
Tôi lại xoay người, xem trên tủ đầu giường, di động của tôi.
“… Bây giờ tôi không thể quay về, kêu Reny thay tôi đi …”
“ … Trước cứ ra giá … Không được vượt quá một trăm ngàn …”
Thừa lúc Hồ Khiên Dư nói chuyện không rảnh, tôi rời khỏi ngực hắn, xuống giường.
Chờ lúc tôi rửa mặt xong, từ phòng tắm đi ra, Hồ Khiên Dư đã cúp điện thoại.
Tôi mở tủ, tìm quần áo. Đồ trên người đã nhăn không còn ra hình thù gì.
Qua chiếc gương phản chiếu, tôi nhìn thấy Hồ Khiên Dư ngồi ở đầu giường, chăm chú nhìn tôi.
Lúc thay áo khoác, tôi nghe thấy hắn ở phía sau cười nhỏ.
Tôi cũng không còn là cô học sinh thẹn thùng ngày nào, thản nhiên bỏ qua sự trêu đùa của hắn.
Thay quần áo xong, quay người đi đến bên giường, cầm lấy di động đặt ở trên tủ.
Hồ Khiên Dư lập tức bắt được tay tôi. Hắn ngẩng đầu, nhìn mặt tôi, sau đó lôi tôi nằm xuống.
Tôi thấy tay hắn bắt đầu vén áo ở bụng, cả người chợt lạnh: “Tôi muốn đi làm!”
“Giờ đã muộn.” Môi hắn dán bên tai tôi, giọng nói rõ ràng, không mang chút buồn ngủ, “Bây giờ đến công ty càng bị Mike nghi ngờ.”
Trong lòng tôi căng thẳng, không hiểu sao có chút buồn bực: “Vừa rồi là Vương Thư Duy, trợ lý Vương gọi điện?”
“Anh ta nhất định đoán được tôi và anh …” Tôi khẽ than.
Hồ Khiên Dư nắm chặt hai tay, không nói chuyện.
Sau một lúc lâu, Hồ Khiên Dư cười: “Em không quen biết Mike, bị cậu ta phát hiện quan hệ này sao phải sốt ruột như vậy?”
Trong lòng tôi kinh hãi. Tôi tự nhận thấy mình không biểu hiện gì trên mặt dù chỉ một chút. Tại sao Hồ Khiên Dư biết tôi đang sốt ruột?
Tầm mắt hắn, băn khoăn nhìn tôi một lát, nói: “Hay là … thực ra em quen Mike?”
Tôi quay đầu đi, không nhìn hắn, chỉ khẽ gỡ bàn tay hắn ra: “Tôi sao có thể quen biết trợ lí Vương?”
******************************
Tôi gỡ tay hắn, rất lâu cũng không được, cuối cùng chỉ có thể nổi giận, một lần nữa nhìn hắn: “Để cho tôi đứng lên.”
“Không mệt sao?”
“……”
Hắn như là cười, buông tay.
Tôi đứng dậy, nhưng tiếp sau đó bị hắn một lần nưa giữ lấy. Tôi bị kéo xuống, mà Hồ Khiên Dư tiến đến đè lên.
Hai người mặt đối mặt.
“Buông tay.”
Hắn ôm càng chặt, “Em thật thích nói ‘buông tay’.”
“Bởi vì anh không chịu buông tay.” Tôi vô cùng tức giận.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, tay vòng ra sau lưng, đầu ngón tay bắt đầu di chuyển, theo dọc sống lưng đi xuống, chậm rãi như là khiêu khích.
Ám chỉ rõ ràng.
Tôi lắc đầu, giữ lấy tay hắn: “Không được.”
Hắn làm bộ ngạc nhiên khó hiểu: “Không phải không buồn ngủ sao?”
Tôi thật sự khâm phục sự lý giải của hắn: “Nhưng cũng không thể làm ban ngày ban mặt.”
Hắn nhìn kĩ tôi, tay thay đổi phương hướng, từ trong váy đi vào.
Hắn quen thuộc cơ thể tôi, tôi bị động tới chỗ mẫn cảm kêu ra một tiếng.
Môi hắn dán lại, tôi tránh đi: “Anh còn chưa đánh răng.”
Tôi giữ lấy cái cớ duy nhất này.
Rốt cuộc hắn buông tay, đứng dậy hướng phòng tắm đi.
Tôi ở phía sau hắn nhắc: “Tiện thể nhớ tắm rửa luôn.”
Hồ Khiên Dư tắm rất lâu, không nửa giờ không ra. Tôi phải chạy trước, cầm di động chuẩn bị đi. Sai Lầm Nối Tiếp – Chương 20
Gửi lúc 11:03 ngày 15/01/2014
Trù trừ
Tôi đang định ra khỏi phòng ngủ thì nghe thấy tiếng Hồ Khiên Dư từ phòng tắm vọng ra, “Khăn mặt ở đâu?”
Tôi dừng chân lại, “Ở trong ngăn tủ.”
“Tìm không thấy,” Hắn dừng một chút, lại tiếp tục, “Vào đây, tìm giúp anh.”
Tôi ở phía sau cửa chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn đi vào.
Bên trong hơi nước mịt mù, tôi nhìn không rõ. Sờ soạng mở ngăn tủ, khăn tắm, khăn mặt, bàn chải đánh răng đầy đủ.
Dáng Hồ Khiên Dư loáng thoáng trong bồn tắm lớn.
Tôi lấy khăn mặt đưa cho hắn, bàn tay hắn ướt sũng đột nhiên giữ chặt lấy tôi, khẽ kéo, tôi ngã vào bồn tắm, đầu đập vào ngực hắn, đau một trận.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười. Tôi ngẩng mặt, liền thấy hắn cong môi như thực hiện được quỷ kế.
Bồn tắm ngập nước bao quanh tôi, quần áo ngay lập tức ướt sũng. Tôi lấy tay chống cạnh bồn tắm đứng lên, chân vừa trượt, một lần nữa ngã trở về.
Tôi nhìnHồ Khiên Dư, không nề hà: “Ướt hết rồi!”
“Vậy cởi.”
Hắn làm như không có việc gì, đưa tay cởi quần áo tôi.
Tôi từ chối không được, hưởng ứng không
xong, chỉ có thể nhìn hắn. Mà hắn, ánh mắt như có sương mờ. Cởi áo khoác, tháo sơmi, bỏ bra, tiến lại. Chân hắn đặt lên tôi, nơi nóng bỏng của hắn đặt ngay bên đùi. Ngón tay của hắn không an phận tiến đến ngực, dần dần nắm chặt, ngay sau đó cả bàn tay bắt đầu xoa nắn.
Tôi không kìm chế được, rên một tiếng, lập tức cắn môi. Mà ngón tay ở trước ngực nhẹ nhàng vuốt phẳng đột nhiên bị móng tay thay thế, gãi dọc quanh chỗ mẫn cảm làm cho hai nụ hoa dựng thẳng. Ngực tôi vừa đau lại vừa trướng, cả người mềm nhũn, xụi lơ gối lên vai hắn.
Tôi ngẩng đầu, không cam lòng hỏi: “Anh nửa tháng rồi không động vào phụ nữ sao?”
Bả vai Hồ Khiên Dư đột nhiên căng thẳng, động tác dừng lại.
Tôi nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn tránh đi.
Thừa dịp này, tôi nhấc người đứng dậy. Không khéo tay lướt qua chân Hồ Khiên Dư. Nơi đó rất nóng, tôi cuống quýt rụt tay, lại đụng vào chỗ mẫn cảm của hắn.
Tầm mắt Hồ Khiên Dư bỗng nhiên hạ xuống.
“Đáng chết!”
Hắn nhìn tôi, than một tiếng. Ngay sau đó mím môi giống như bị áp lức, trong giây lát xoay người đè lên.
Tức khắc tôi chỉ thấy long trời lở đất, lưng đụng vào thành bồn.
Đau đớn truyền đến, tôi không kịp kêu, đôi môi đã bị Hồ Khiên Dư chiếm giữ. Trong khoang miệng, đầu lưỡi hắn dây dưa, mút vào không chút nhẹ nhàng.
Một tay hắn nâng cao thắt lưng tôi, một tay nhẹ nhàng kéo khóa váy. Tôi buông xuôi, hôm nay hoàn toàn mặc kệ. Hắn rất nhanh, tay ở trên lưng tôi khiêu khích, khiến tôi như tê dại.
Váy vẫn giữ ở đầu gối, không cởi xuống dưới. Tôi nhợt nhạt hô hấp, đẩy hắn. Hắn cho rằng tôi chống cự, tiến đến càng nhanh, tay cũng càng nắm chặt.
Qua làn da, tôi dường như nghe được nhịp tim của hắn.
“Tôi … tự mình cởi …”
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, anh mắt vô định, băn khoăn. Cuối cùng, hắn không cam lòng, khẽ tách ra ngồi uống bên kia bồn tắm.
Tôi cởi áo sơmi.
Bình tĩnh nhìn ánh mắt nóng rực ở bên kia, tháo nội y.
Cuối cùng đem cả váy và quần lót bỏ xuống, ném ra ngoài sàn.
Tất cả biến mất, Hồ Khiên Dư tiến lại. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi mặc kệ nước chảy bèo trôi, chẳng còn cách nào khác.
Hắn nâng một chân tôi đặt lên thành bồn, nhấc cao một chân khác. Tôi cảm thấy lúc này mình tựa như một con khí bị đóng chặt dưới người hắn.
Một chút chậm rãi vào.
Nước trong suốt đến đáy, tôi cúi đầu.
Hắn thong thả mà kiên định kết hợp, tôi một chút nhìn cũng không xót.
Tôi rời tầm mắt, không có chỗ bám lấy, chỉ có thể ôm cổ hắn, cơ thể rã rời.
Không có đau đớn, chỉ cảm thấy nơi đó khó chịu.
Hồ Khiên Dư nhìn ánh mắt tôi, lại nhìn miệng tôi, thuận thế dời tầm mắt xuống ngực.
Hắn nhìn không hề chớp mắt, dùng đầu ngón tay cọ, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát phản ứng của tôi.
Tôi bị hắn làm cho cả người nóng lên, tiến đến hôn môi hắn.
Hắn lại tránh miệng tôi, thoáng khom người, vùi đầu ở ngực, ngậm lấy nụ hoa, đầu nưỡi nhẹ nhàng uốn lượn.
Mặt nước tròng trành, tôi khó khăn hít thở, sợ không thể khống chế được kêu ra tiếng.
Cảm nhận được vòm ngực hắn phập phồng, cơ thể hắn rõ ràng, đôi mắt hắn thâm thúy … Tôi khó khăn rời tầm mắt, không cho chính mình chìm vào trong đó.
Sức va chạm đột nhiên trở nên mạnh, tôi cuối cùng không chịu nổi, rên thành tiếng.
“Tập trung!” Ở ngực truyền đến tiếng Hồ Khiên Dư kháng nghị.
Cơ thể chậm rãi trở nên kì quái, bắt đầu đau, không chịu khống chế run run, yết hầu khô nóng.
Hồ Khiên Dư lúc này tiến đến miệng tôi hôn xuống, như giải khát. Tôi liều mạng liếm mút, đổi lấy của hắn một tiếng thở nhẹ, cùng sức nóng cực độ tỏa ra từ hạ thể.
Tôi nhìn ánh mắt hắn một tia kiên định lóe ra, trong nháy mắt rơi vào cao triều.
*******
Tôi một lần nữa xả nước nóng, thêm tinh dầu, từ từ nhắm mắt tiếp tục tắm.
Hồ Khiên Dư ở trước gương cạo râu. Một lúc sau, bên tai truyền đến tiếng kêu nhỏ. Tôi không tự giác nhìn qua, “sao vậy?”
Mặt Hồ Khiên Dư không thay đổi quay lại, ý bảo tôi nhìn cằm hắn.
Cằm hắn bị lưỡi dao cứa vào, lưu lại một vệt máu.
Bọt cùng dao cạo râu của hắn bị tôi ném đi, bây giờ chỉ có thể dùng lưỡi dao không. Tôi ngồi dậy, cầm lấy lưỡi dao, “Lại đây.”
Hắn chần chờ trong chốc lát, cúi người, ngồi vào thành bồn tắm. Một tay tôi giữ cằm Hồ Khiên Dư, một tay miết lưỡi dao, giúp hắn cạo râu.
Lớp râu màu lam bị cạo xuống, tôi lấy một ít nước rửa cho hắn. Miệng vết thương gặp nước, hắn đau nhưng không né tránh, chỉ là nhăn mặt nhìn tôi.
Tận đến lúc cằm hắn trơn bóng, tôi mới đem dao trả lại cho hắn. Hắn nhận lấy, vẫn ngồi không chịu đi, liếc mắt nhìn tôi một cái, bỗng nhiên cầm lưỡi dao chỉ chỉ tôi, như là thở dài: “Thật muốn vạch trên mặt em một đường tương tự.”
Tôi kinh người, bả vai run lên, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu là: Trốn.
Nhưng nghĩ lại, người này hẳn đang chờ xem tôi xấu mặt, tôi chạy không thoát, chẳng phải làm cho hắn như ý?
Vì thế, tôi hướng hắn thản nhiên cười, một tay đặt trên ngực hắn, đầu ngón tay khẽ vuốt. Là hắn dạy tôi, người đàn ông ở đây cũng hết sức mẫn cảm. Hai ngón tay của tôi khẽ vạch, nhìn mắt hắn dần dần mờ đi. Tiếp theo, tôi chậm chạp di chuyển lên cổ hắn, dịu dàng vuốt ve. Hơi thở hắn đột nhiên dồn dập. Tay hắn đi xuống phía dưới, muốn tách đầu gối tôi đang khiêu khích, lại như muốn nắm lấy thắt lưng tôi, không cho tôi rời đi.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên đứng thẳng dậy, lui người, tránh tay hắn.
Tôi khẽ nhếch mi, cắn cắn môi dưới.
Hắn đã từng nói thích nhất khi tôi cắn môi dưới, nói như vậy sẽ làm hắn rất hưng phấn.
Tôi cô gắng làm cho mình quyến rũ, hơi rướn người làm hắn chú ý vào trước ngực mình, tay cũng không chịu dừng, cười nói: “Tôi đi ra ngoài, anh từ từ tắm rửa!”
Sau đó đoàng hoàng đi ra phía cửa.
Lúc cầm lấy tay nắm, phía sau truyền đến tiếng cười của Hồ Khiên Dư.
Trực giác mách bảo tôi có điều chẳng lành, nhanh chóng mở cửa.
Nhưng tại sao mở không ra.
Tôi lại thử cố gắng kéo.
Cửa vẫn như trước không nhúc nhích.
“Quên nói cho em, vừa rồi anh khóa trái.”
Hắn dùng ngón út ngoắc chìa khóa, nhẹ nhàng nói.
Tôi quay đầu kinhngạc nhìnhắn
Hắn khóa cửa khi nào?
Tại sao tôi không biết?
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy, tôi trơ mắt nhìn hắn từng bước từng bước ung dung đi tới.
Cuối cùng, hắn đứng ở trước mặt tôi.
Hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm hung hăng dựa sát vào, miệng đồng thời cong lên, khẽ liếm vành tai tôi.
“Vừa rồi em quyến rũ anh?”
Sau đó hắn cúi xuống, hôn môi tôi.
Tôi ghét bị hắn hôn.
Bởi vì hắn ở môi liếm qua một chút, liền nhanh chóng đem lưỡi tiến vào.
Hung hăng, vội vã.
Đầu lưỡi của tôi bị hắn cuốn lấy, tôi cố gắng đẩy ra nhưng bất đắc dĩ, phía trước là hắn, phía sau là cửa, muốn trốn mà không trốn được.
Đột nhiên, hắn cắn mạnh vào môi tôi.
Tôi đau xót, đang muốn kêu lên, đúng lúc này hắn kéo khăn tắm của tôi xuống dưới. Hắn khôn ngoan, bắt đầu dịu dàng ngậm lấy môi tôi, nhưng lại thô lỗi vuốt ve phía ngực. Trong lúc tôi đau, liền tìm cách xoa dịu đôi môi, trong lúc tôi hưởng thụ sự dịu dàng, lại kích thích muốn ngực tôi đứng lên.
Tôi cảm thấy dường như mình sắp tan thành nước.
Hắn cảm thấy vừa lòng với phản ứng này, tay rời khỏi ngực, nhẹ nhàng mà nói: “Bây giờ … Đến lượt anh quyến rũ em, thế nào?” Mật mã
Cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Tất cả nhân viên cao thấp ở Hằng Thịnh đều bận rộn. Hồ Khiên Dư đến Hongkong công
tác, tôi làm thư kí cũng bị hắn khâm điểm đi theo.
Bảy giờ sáng, tôi chạy dọc cảng Victoria trở lại khách sạn.
Trợ lý đặc biệt của Hồ Khiên Dư, Vương Thư Duy đang ở ngoài cửa phòng đợi. Thấy tôi, anh ta thản nhiên một câu: “Hồ tổng tìm.”
Tôi lấy khăn mặt lau mồ hôi, gật gật đầu, theo sau Vương Thư Duy đến phòng Hồ Khiên Dư.
Lúc này Hồ Khiên Dư hình như vừa tắm xong, mặc quần áo ở nhà, ra mở phòng.
Tôi cùng Vương Thư Duy trước sau bước vào.
Tổng giám đốc ở một căn phòng xa hoa, cửa sổ sát đất, có thể nhìn được toàn cảnh cảng Victoria.
Hồ Khiên Dư mở cửa, cũng không chờ chúng tôi đi vào. Hắn mặc quần áo ở nhà thoải mái, vẫn còn dùng bữa sáng trên bàn ăn.
Tôi liếc nhìn, trước mắt đều là những món ăn nhẹ tinh xảo ngon miệng.
Tôm nõn, tôm tẩm bột, tôm càng, khoai sọ, cháo nóng … đầy bàn, rất phong phú.
Cửa sổ sát đất, trời xanh, mây trắng, mặt nước mênh mông đều phô bầy qua lớp kính, những chiếc thuyền đánh cá, thuyền chở khách, thuyền ngắm cảnh đan vào nhau trở thành một bức thanh tuyệt vời.
Hồ Khiên Dư nhìn tôi, giơ đũa chỉ phía đối diện: “Ngồi đi!”
Tôi hơi xấu hổ, liếc nhìn Vương Thư Duy.
Vương Thư Duy làm như hoàn toàn không nhìn thấy tôi, lấy PDA(1) từ trong túi ra, bắt đầu báo cáo hành trình ngày hôm nay với Hồ Khiên Dư.
Đây là ngày cuối cùng chúng tôi ở Hongkong, hành trình sắp xếp cũng không dày đặc như mấy hôm trước.
************
“8:30, cùng tổng giám đốc của Luân Minh, Trình Thuận Thành đàm phán hợp tác dự án khu đông.”
“9:40, ăn brunch(2) tại khách sạn Felix, người phụ trách ngân hàng Hoa Kỳ sẽ cùng tham dự.”
“11 giờ, tham gia cuộc họp xí nghiệp Gia Phong. Chỗ ngồi đã thông báo, bên trái là tập đoàn Chương Thần, Chương Hướng Chí. Bên phải là Lý thị, Lý Triệu Giai. Tài liệu ở trong này.”
Hồ Khiên Dư buông đũa, nhận lấy tở giấy A4 xem qua, tầm mắt một lần nữa lại quay về phía tôi. Hắn cười một cái: “Em không đói bụng?”
Vương Thư Duy nghe vậy cũng liếc nhìn tôi, dừng một chút, lại tiếp tục nói: “12:30, Lý Huy Trạch có lời mời, anh ta đối với dự án khai phá khu đông cũng rất có hứng thú.”
Trong giọng nói trong suốt như nước hồ sâu của Vương Thư Duy, tôi ngồi xuống, cầm đũa ăn bữa sáng.
Vương Thư Duy dường như không bị chúng tôi ảnh hưởng: “3:30, đấu giá lô đất số 40192, hai anh em Lý Triệu Giai, Lý Huy Trạch làm chủ …”
Tôi dựng thẳng lỗ tai lên nghe hành trình của Hồ Khiên Dư.
Cuộc đấu giá là mục đích quan trọng nhất của Hồ Khiên Dư trong chuyến công tác Hongkong lần này, nói thật, cũng là mục đích của tôi.
Hồ Khiên Dư gắp một con tôm giảo đến bát cơm của tôi: “Mùi vị không tệ, thử một lần.”
Tôi cuối cùng cũng chấp nhận, Vương Thư Duy cũng đã biết quan hệ của tôi cùng Hồ Khiên Dư, tôi cũng không hà tất phải làm bộ.
“Cảm ơn.” Tôi nói.
Hồ Khiên Dư nhìn tôi gắp con tôm vào miệng, vừa lòng cười khẽ một chút, thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn về phía Vương Thư Duy, giọng nói cũng đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt bình thường: “Từ đây đến Luân Minh cần bao lâu?”
Vương Thư Duy trầm ngâm một lát: “Nếu không kẹt xe thì mất tầm 25 phút.”
Nghe vậy, Hồ Khiên Dư lần lượt nhìn phía vách tường, dường như nghĩ tới gì đó, cúi thấp đầu, sau đó đứng lên.
“Sao vậy?” Vương Thư Duy đẩy gọng kính hỏi.
“Tôi vừa gọi điện thoại đến phục vụ, nghe nói nơi này có phòng đánh cầu vách tường(3) rất tuyệt. Đi, đánh với tôi một ván.”
“Nhưng 8:30 anh sẽ …”
Hồ Khiên Dư cười, “Tôi tính rồi, đánh cầu vách tường nửa tiếng, 8:50 là có thể đến Luân Minh.”
Hắn bước ra ngoài, nói với Vương Thư Duy ở phía sau, “20 phút là giới hạn chờ đợi cực hạn, đến lúc đó chúng ta đàm phán với họ, hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều. Cậu đã quên rồi sao, đây cũng chính là cậu dạy tôi.”
Vương Thư Duy khó khăn nở nụ cười, vỗ vỗ trán mình: “Đúng vậy, sao tôi lại quên?”
Ngay sau đó, Vương Thư Duy thôi cười, cất PDA, nhanh bước đuổi kịp Hồ Khiên Dư.
************
Tôi tiếp tục ăn bữa sáng, nghe được Hồ Khiên Dư ở phía sau hỏi: “Vi Linh, em không đi?”
Tôi không trả lời, lắc đầu.
Thật ra tôi rất thích đánh cầu vách tường, lý do đơn giản: Đánh cầu vách tường cường độ lớn, tính đối kháng cao, cùng bạn bè hay đối tác chơi một ván có thể giải tỏa áp lực.
Tôi cùng Hồ Khiên Dư đánh vài lần, biết hắn là cao thủ.
Vừa mới chạy vài vòng về xong, thật không muốn phí sức cùng hắn đọ vài hiệp.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi buông chiếc đũa, lau khóe miệng đầy dầu, đứng dậy hướng phòng ngủ đi đến.
Hồ Khiên Dư có thói quen xem văn kiện hoặc dùng máy tính ở phòng ngủ. Tôi dễ dàng tìm được laptop của hắn.
Tôi đem USB của mình cắm vào, khởi động máy tính, bắt đầu chương tình phá mật khẩu.
Giải mật khẩu xong, tôi tìm được phần văn kiện đấu giá đất kia, copy ra một bản, gửi đến hòm thư cá nhân của Lý Huy Trạch, sau khi xóa mọi dấu vết mới tắt máy.
Tôi thở phào một hơi, trở về phòng mình thay quần áo. Thay quần áo, trang điểm xong, lúc này, điện thoại của tôi vanglên.
Tôi nhấc máy, đối phương lập tức nói: “Lâm tiểu thư, cô đùa tôi sao?”
(1)PDA= personal digital assistant: thiết bị di động quản lí thông tin cá nhân.
(2)Brunch = Kết hợp giữa Breakfast và Lunch: Bữa sáng trễ, đại loại là nằm giữa bữa sáng và bữa trưa, lắm trò thế đấy >tác với Luân Minh là một kế