Truyện teen Gia Sư vs Quỷ Sứ

Truyện teen Gia Sư vs Quỷ Sứ

Tác giả: Internet

Truyện teen Gia Sư vs Quỷ Sứ

EM vào nhà trước đây !!
- Vào nhà cái gì chứ ? - BaekHyun nói khẽ với ChanYeol.
- Anh kì ghê, em ở dưới quê mới lên, có mỗi anh là thân thích, không ở nhà anh thì ở đâu chứ. Đúngkhông anh ? - ChanYeol quanh sang hỏi JongIn.
- A..Ừ ừ . - JongIn giật mình.
- Thôi em vào đây - ChanYeol nói và không quên tặng thêm một nụ cười gian xảo.
BaekHyun nhìn theo trân trối không biết tên học trò của mình định giở trò gì đây !!
- Vậy là sáng giờ BaekHyun phải đưa em họ đi chơi hả ?
- À.. Ừ !!
- Mà nhìn cậu ấy không giống ở dưới quê nhỉ.
- JongIn nói vậy là sao ? - BaekHyun thấy chột dạ, sợ JongIn phát hiện điều gì đó.
- Ừ thì nhìn thấy cách cậu ấy ăn mặc, nói năng không giống người dưới quê.
- À, đồ của nó toàn là hàng nhái không đó, ở dưới quê nhưng mà nó đua đòi lắm. Mà JongIn qua đây có chuyện gì không ?
- Mình gọi cho cậu không được nên hơi lo, chạy qua coi thử có chuyện gì không thôi.
- À. Điện thoại mình sáng giờ hết pin mà quên sạc.
- Ừm. Cậu không có chuyện gì là ổn rồi. BaekHyun à… Thật ra thì tớ nhớ cậu đó. Lời nói của JongIn khiến BaekHyun khẽ đỏ mặt, JongIn thấy vậy khẽ mỉm cười.
JongIn hơi cúi người xuống, tiến sát vào mặt của BaekHyun, tim BaekHyun bỗng đập loạn xạ, từ từ nhắm mắt lại, dần dần …
- ANH BAEKHYUN HAI BÁC KÊU VÀO ĂN CƠM !! - Tiếng của ChanYeol lanh lảnh làm chặn đứng giây phút lãng mạn của hai người.
- A.. Ừ. Chờ ..anh xíu !! - BaekHyun trả lời, khuôn mặt vẫn chưa hết đỏ.
JongIn và BaekHyun trở nên bối rối.
- Thôi, mình về đây, BaekHyun vào đi.
- Um.. bye JongIn.
BaekHyun nhìn theo dáng cậu bạn ra về, rồi quay vào nhà, thấy ChanYeol đang khoanh tay đứng ngay cửa. BaekHyun lầm bầm thầm nguyền rủa tên học trò lưu manh đáng ghét.
- Thôi cậu về đi, còn ở đây làm gì ?
- Ăn cơm.- ChanYeol trả lời cộc lốc.
-Ăn gì mà ăn, bố mẹ tôi không tiếp người lạ đâu !! - Vừa dứt câu thì BaekHyun bị choáng ngay.
- ChanYeol vào ăn cơm với cả nhà đi cháu.
- Hê hê - ChanYeol le lưỡi trêu BaekHyun - Vào ăn cơm nào thầy giáo.
BaekHyun tức điên người không biết tại sao bố mẹ lại cho hắn cùng ăn cơm cơ chứ !!
...
Sau khi ăn cơm xong, BaekHyun rửa chén, còn cả nhà nó cùng ChanYeol đang ngồi ở phòng khách ăn trái cây và nói chuyện rôm rả.
- Quái lạ!!! Sao ba mẹ mình lại thích cậu ta? Sao không hỏi mình cậu ta là ai, là người tốt hay xấu?!?
end chương 7



Đang miên man suy nghĩ thì một giọng nói vang lên làm BaekHyun giật mình, xém làm rớt cả cái dĩa trên tay.
- Rửa có mấy cái chén mà làm gì lâu vậy anh?
- Hừm - BaekHyun liếc ChanYeol một cái sắc lẹm. - Này !! sao cậu không về mà lại ở nhà tôi ăn cơm hả? Nhà cậu giàu lắm cơ mà ? Không lẽ thiếu cơm ăn sao ?
- Thích !!
- Xạo. Không phải là cậu định giở trò gì nên mới năn nỉ ba mẹ tôi cho ở lại ăn đấy chứ?
- Do hai bác cứ nằng nặc giữ tôi lại ăn thôi.
- Xớ. Mà tôi dặn nè - BaekHyun nói khẽ.
- Chuyện gì?
- Nếu ba mẹ tôi có hỏi thì đừng nói là tôi đi làm thêm nha. Nếu mà biết thì tôi chết chắc.
- Yên tâm đi. Sẽ không có chuyện đó đâu – ChanYeol cười gian xảo.
- Là sao ? - Cách nói chuyện của ChanYeol làm nó thắc mắc quá.
- Thôi không có gì đâu. Rửa chén xong thì ra ăn trái cây đi.
- Ờ.
....
- ChanYeol này !! Dạo này ba má con có khỏe không ?
- Dạ cùng bình thường thôi ạ !
- Còn việc kinh doanh thì sao ?

Chừng nào sẽ giao lại cho con đây ?
- Cái đó thì hơi sớm mà bác. Con còn phải học cho xong đã.
- Sớm gì nữa.Con đang là sinh viên năm cuối rồi còn gì !!
“Khiếp! Sao hắn có thể như chong chóng vậy nhỉ. Ăn nói với ba mẹ nó thì lễ phép thấy sợ. Ba mẹ mình sao lại thân mật với hắn vậy ta, mà hai người vừa nói cái gì vậy?? Cái gì mà sinh viên năm cuối.”
- Yaaaaaaa !! Sinh viên năm cuối ?? Ai cơ ?? - BaekHyun giật mình.
- thằng này hôm nay bị sao vậy !?!? Nãy giờ thì cứ ngồi im, còn bây giờ thì hét toáng lên !!
- Dịu dàng lại một chút đi con trai, không thì không có thằng nào chịu rước con đâu!- Câu nói của mẹ BaekHyun khiến mọi người cười vang. (cả nhà BaekHyun xác định là hủ hết cả rồi)
- Có phải khi nãy con nghe ba nói, cậu ta là sinh viên năm cuối đại học không ???
- Cái gì mà cậu ta !! Ăn nói cho lễ phép chứ con.
- Con không nhớ ChanYeol à ? Con của chú Park bạn ba mẹ đó ?!
- Hả ?!? - BaekHyun ngạc nhiên cực độ- Là.. là..
- Con không nhớ thật à ? Vậy mà từ nãy giờ tưởng con mắc cỡ nên mới không nói chuyện chứ.
- em thật là… Hồi nhỏ còn nói là thích anh vậy mà giờ không thèm nhớ anh luôn hả ?- ChanYeol cười.
- Ừ. Hồi nhỏ hai đứa thân nhau lắm bà nhỉ ? - Ba của BaekHyun lên tiếng.
- Ừ. Mà lâu rồi mới gặp lại nhau!!
- Dạ.. - ChanYeol tươi cười nói chuyện với ba mẹ của BaekHyun.
Chẳng hề để ý tới BaekHyun lúc bấy giờ.
BaekHyun nhìn ChanYeol chằm chằm.
...
ChanYeol rất khác so với ngày xưa, rất ra dáng người lớn không còn con nít, dành kẹo với nó nữa. Hồi nhỏ, có một thời gian ba mẹ ChanYeol phải đi công tác nước ngoài, nên đã gửi ChanYeol sang nhà nó 2, 3 tháng gì đó. Lúc ChanYeol mới xuất hiện, nó ghét ChanYeol vô cùng, tự nhiên phải kêu bằng anh, bị giật kẹo hoài, rồi mấy con rô-bốt của nó thì bị bẻ tay bẻ chân giấu đi đâu hết khiến nó cứ khóc bù lu bù loa miết, không có rô-bốt nó bị ép chơi toàn là búp bê. Rồi còn phải dẫn ChanYeol đi chơi chung với mấy đứa trong xóm nữa chứ. Mà có phải vậy là xong đâu, mấy đứa con gái trong xóm, bỏ không thèm chơi với nó để qua chơi với ChanYeol đáng ghét.
Công bằng mà nói thì hồi nhỏ cậu ta đúng là ‘hot baby’, khuôn mặt bụ bẫm, hai má thì cứ ửng hồng, lại còn nói chuyện dễ thương nữa chứ, không chỉ mấy đứa con nít mà cả người lớn cũng thích ChanYeol nữa. Thấy mấy đứa con gái bu quanh ChanYeol, BaekHyun càng thêm tức, ở nhà thì ăn hiếp nó, ra ngoài này thì chơi với tụi kia vui vẻ thế. Cứ như thế mấy hôm, BaekHyun không thèm đi chơi nữa, nó ở nhà coi hoạt hình để ChanYeol đi chơi một mình. Đang loay hoay tìm cái đĩa siêu nhân gao của mình ở trân ghế thì bị trượt chân ngã xuống, đầu gối nó bị trầy, máu chảy ra. BaekHyun khóc nức nở, ở nhà bây giờ không có ai, ba nó thì đi làm, mẹ đi chợ, còn chị Hai thì mắc đi học.
- Em bị sao vậy ? - ChanYeol vội vàng chạy từ cửa vào.
- Hức hức... - BaekHyun không nói gì, chỉ khóc thôi.
- Em nín đi, để anh bôi thuốc cho.
- Không cần - BaekHyun đẩy mạnh ChanYeol ra - Anh đi về nhà anh đi, tại anh hết, em té là tại anh. Ai mượn giấu đĩa của em ở trên đó hả !!!
- Anh.. anh xin lỗi. Nín đi… Anh cho kẹo nè. – ChanYeol chìa cây kẹomút ra trước mặt BaekHyun.
- Không thèm !!! - Nó quăng cây kẹo ra ngoài sân - Anh về nhà anh đi, tại anh mà không ai thèm chơi với em nữa, tại anh mà mấy con rô-bốt của em hư hết rồi !! Anh đi về nhà anh đi !! - Nó hét lên.
- Anh xin lỗi mà, anh hứa sau này sẽ không phá rô-bốt của em nữa, không dành kẹo của em nữa, cũng không dành bạn của em luôn. Được không ??
- Thật không ?
- Thật !!
- Anh hứa đi !!
- Ừ ừ. Vậy để anh bôi thuốc cho em nha.
- BaekHyun khẽ gật đầu.
Từ ngày đó, 2 đứa trở nên thân thiết với nhau, BaekHyun cũng biết được rằng ChanYeol phá đồ chơi của nó là để nó chơi với ChanYeol thôi, vì từ lúc ChanYeol tới, nó chẳng thèm để ý đến ChanYeol.
Một hôm BaekHyun chạy vào nhà trên tay cầm một bó hoa dại rất dễ thương.
- Anh ChanYeol, đẹp không ? Thằng Sehun nó cho em đó. - BaekHyun vui vẻ khoe với ChanYeol
- Đẹp.
- Thằng Sehun nó cho em đó. - BaekHyun vui vẻ khoe với ChanYeol.
- Lần sau em không được nhận hoa của nó nghe chưa ?
- Sao vậy anh ??
- Em có thích thằng Sehun không ?
- Không !!
- Không thì không đc nhận. Người ta chỉ nhận hoa của người mình thích thôi !!
- Vậy thì em chỉ nhận hoa của anh ChanYeol thôi nha !!
- Ừ !!
- Nhưng mà anh ChanYeol có bao giờ tặng hoa cho em đâu. -Nó nũng nịu.
- Sau này anh sẽ mua thật nhiều hoa đẹp để tặng em, được không ?
- Được !! Anh hứa đi .
- Ok ! - Hai đứa ngoéo tay nhau.
Sau đó, ba mẹ ChanYeol về rồi đưa ChanYeol sang Mỹ học, nhà nó cũng chuyển đi nơi khác, hai nhà cũng ít liên lạc với nhau.
end chương 8


- Gì mà lưu manh cơ chứ !?!? - ChanYeol hơi nhăn mặt - Anh không xấu xa như vậy đâu mà.
- Ừ không xấu xa như vậy, xấu xa hơn chứ gì !! - BaekHyun giận dỗi nhìn thật dễ thương - Còn giả làm học sinh lớp 10 để lừa tôi nữa chứ !! Quá quắt !!
- Hehe - ChanYeol gãi đầu.
- Lấy người khác ra làm trò đùa cảm thấy vui lắm hả !!
- Ừ vui. Ah không.. không có !! Anh không có ý chọc em từ đầu đâu, do thấy em không nhận ra anh nên anh mới thử đùa tí thôi, mà em cũng vô tâm thật, không nhớ anh tí nào hết hả?
- Không !! Tôi hối hận vì hồi nhỏ quen anh đó, bây giờ cũng vậy. Sau này đừng để tôi gặp mặt anh nữa - Nói rồi BaekHyun quay lại bỏ đi vào nhà, ChanYeol kéo tay lại.
- Thôi mà, anh đã xin lỗi rồi còn gì, tha lỗi cho anh đi.
- Không !! Bỏ tay tôi ra, bây giờ không có anh em gì hết!! Tôi chúa ghét bị người khác đem ra làm trò đùa. Bây giờ tui tuyên bố: anh, à không cậu là kẻ thù không đội trời chung với tôi !!
- Hê.. Em giận thật là dễ thương đó.- Câu nói của ChanYeol khiến BaekHyun đang giận nhưng cũng không khỏi đỏ mặt - Em sẽ hối hận về câu nói của mình đó. Anh sẽ không để em ghét anh lâu đâu. Chờ xem - ChanYeol cười rồi bỏ lên xe đi về.
“Anh ta định giở trò gì nữa đây ?? Kệ, coi như mình xui xẻo gặp loại người như vậy. Mà tại sao lại thay đổi nhiều như vậy nhỉ !! Mình cứ nghĩ nếu gặp ChanYeol lại thì chắc chắn mình sẽ nhận ra, không ngờ lại thay đổi nhiều đến thế. Mà dù có chuyện gì thì vẫn sẽ có JongIn bên cạnh mình rồi mà, lo gì ” - Nghĩ thế BaekHyun vui vẻ hẳn lên, nó vào nhà.
....
- BaekHyun ơi !! Mày bị bệnh hả ? - KyungSoo quay sang hỏi.
- Không có.
- Sao tao thấy mặt mày bơ phờ vậy !? KyungSoo chống cằm hỏi.
- Ờ…Tối hôm qua ngủ muộn.
- Học bài hả ?
- Ờ
- Mày phải lo cho sức khoẻ chứ, cứ học như vậy thì có ngày thành tâm thần đó.
- Mày cứ nói quá, không có gì đâu mà.
Chợt có ai đó gọi BaekHyun.
- BaekHyun, có người gặp kìa.
- Ờ, chờ chút đi.
BaekHyun đi ra rồi quay trở lại với một bó hoa hồng trên tay,
- Wow !! - Bọn bạn trong lớp đồng thanh - Ai mà lãng mạn vậy trời.
BaekHyun không nói gì, chỉ đỏ mặt về chỗ ngồi.
- Ai vậy ? – KyungSoo thắc mắc
- Không biết !! Có người đưa tới nhưng không nói là ai tặng.
- Có khi nào là JongIn không ?
- Hả ?? Chắc là vậy. -BaekHyun khẽ đỏ mặt, cười tủm tỉm suốt.
- JongIn vào kìa - KyungSoo hất mặt về phía cửa.
JongIn vào lớp nhìn BaekHyun, mỉm cười

rồi vào chỗ của mình.
- Sao cậu ấy không nói gì vậy ta ?? Chắc là định gây bất ngờ cho cậu đây mà. Wow, hai người lãng mạn thật đấy.
- Đừng có chọc tao nữa mà. À mà giờ chắc là phải tìm việc làm thêm khác rồi.
- Sao nữa, cái thằng cu học trò của mày lại giở trò gì nữa à ??
- Thôi mày đừng nhắc đến cái tên đó nữa.
- Sao vậy ?? Có chuyện gì kể nghe nữa. -KyungSoo nhiều chuyện.
- Thật ra thì hắn ta ko phải học sinh lớp 10.
- Hả ? Không phải ?!?
- Ừ
- Vậy mắc mớ gì mà giả làm học sinh lớp 10, hắn có âm mưu gì với mày hả ?? Nhà hắn ở đâu để tao ột trận.
- Thôi, không có chuyện gì đâu.
- Vậy mày định để yên cho hắn à ?
- Thì biết làm sao bây giờ, nhưng mà quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, một ngày nào đó tao sẽ cho hắn biết tao không phải là người dễ bắt nạt đâu, tao sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ.
- Oke !! Tao ủng hộ mày. Fighting !!!
end chương 9


- JongIn ơi !! Chờ mình với.
- Hôm nay trông cậu rất vui đó. -JongIn cười.
- Ừ. Cảm ơn cậu nha.
- Về chuyện gì ? - JongIn ngạc nhiên.
- Bó hoa.- BaekHyun khẽ cười.
- Bó hoa ? Hoa nào ??
- Bó hoa hồi sáng cậu nhờ người tặng tớ !?.
- Không có, tớ đâu có nhờ ai đâu ?
- Vậy thì ai nhỉ ?
- Cậu thích hoa lắm hả ?
- Ừ.
- Nhưng mà không phải tớ tặng, cậu vẫn thích à ?
- Không hẳn, nhưng không phải là không thích. Dù sao tớ vẫn thích hoa.
....
Về đến nhà BaekHyun chẳng thấy ai, chỉ thấy mẫu giấy dán trên cửa tủ lạnh.
“Hôm nay ba mẹ có công chuyện ở công ti nên về trễ, con với chị tự lo cơm nước nha"
Phía dưới còn có một tờ giấy nữa, là của chị YooRa.
“Hôm nay chị có tiệc ở công ti nên cũng về trễ nốt, vì vậy ăn mì gói tạm nha em trai^^"
- Ngày gì vậy hả trời, chẳng lẽ phải ăn mì thật sao. Mà cũng tại mình, bình thường không chịu học nấu ăn để bây giờ chỉ còn biết trông mong vào mì gói. Híc !!Bụt ơi cứu con !!- Vừa dứt câu, ngoài cửa liền có người bấm chuông.
- Không lẽ có bụt đến cứu mình thật hả trời ? - BaekHyun lầm bầm một mình khi ra mở cửa.
Vừa mở cửa thì BaekHyun thấy ngay cái bản mặt đáng ghét của ChanYeol
- Hừ, đúng là ngày xui xẻo mà, đến đây có chuyện gì ?
- Đương nhiên là có rồi.
- Chuyện gì ?
- Có chuyện gì thì cũng phải vào nhà đã chứ.
- Không được.
- Sao lại không ?
- Ba mẹ tôi không có nhà và tôi thì khôngthích gặp anh, do đó anh không có lí do gì để vào nhà tôi cả !!
Vừa dứt câu thì BaekHyun thấy ChanYeol đã vào nhà từ lúc nào, BaekHyun gọi theo.
- Này !! Đi ra cho tôi !! Ai cho anh vào nhà vậy hả ?? Đi raaaa !!
BaekHyun vừa gọi vừa chạy theo ChanYeol vào nhà. Vào nhà BaekHyun đã thấy ChanYeol ngồi chiễm chệ ở phòng khách rồi.
- Anh đi ra khỏi nhà tôi đi !! Ở đây tôi không hoang nghênh anh !!
ChanYeol vẫn không nói gì, đưa tay lên nhìn đồng hồ.
- Chà tới giờ ăn rồi à - Nói rồi ChanYeol đi thẳng xuống bếp.
- Nè !! Định làm gì vậy hả ? – BaekHyun theo xuống bếp
- Ăn mì gói sao ? – ChanYeol hỏi BaekHyun khi thấy tô mì đang ở trên bàn.
- Không liên quan đến anh.
- Sao lại không liên quan nhỉ !? Anh có mang theo đồ ăn tới đây !! - ChanYeol vừa nói vừa chỉ vào cái túi mình mang đến.
- Sao lại mang đồ ăn tới nhà tôi làm gì, nhà tôi đâu có thiếu thốn tới mức phải ăn nhờ nhà đại gia như anh đâu.
- Đừng có nghĩ xấu anh vậy mà, thôi ngồi xuống ăn đi.
- Ai thèm chứ, anh mang về đi.
- Không được, ai lại mang đồ ăn tới rồi lại mang về bao giờ - ChanYeol lấy đồ ăn từ trong túi ra, mùi thơm ngào ngạt bay ra khắp nhà - Ăn đi.
- Ai thèm chứ, anh ăn một mình đi, tôi có đồ ăn rồi.
- Mì gói đó hả ? Thôi giận gì mà lâu thế !! Ăn với anh đi.
- Không !! - BaekHyun nói rồi gắp một đũa mì bự tổ chảng bỏ vào miệng, nhiều đến nỗi khiến nó suýt nữa thì sặc.
- Em không ăn thì anh ăn một mình vậy. - ChanYeol nói rồi lấy một cái đùi gà vàng ươm đưa lên miệng. - Ummm.. Ngon thật, lớp ngoài thì giòn giòn, phía trong thì mềm mềm thơm thơm. Thật là đáng tiếc cho những ai không được thưởng thưc món ngon như vầy. Thật là không thể cưỡng lại vị ngon của đùi gà mà - ChanYeol nói rồi cắn thêm một miếng nữa, ăn rất ngon lành. Như đang trêu ngươi BaekHyun.
BaekHyun nuốt nước miếng “ Trời ơi !! GÀ !! Trông thật là ngon quá đi, hay là ăn thử một miếng nhỉ ? ” BaekHyun nhìn chằm vài mấy cái đùi gà thơm ngon đang nằm trên bàn, nhưng rồi lí trí nó đã thắng được cái dạ dày “ Không được, không được ăn đồ ăn của kẻ thù !! Híc.. Nhưng mà nhìn ngon quá đi.. Không được !! Đã nói là không được mà..” BaekHyun lắc đầu nguầy nguậy, ChanYeol nhìn hành động của nó cố nhịn cười mà không được.
- Cười gì mà cười !!
- Không có gì !! ChanYeol tủm tỉm – Nếu cứ gặp em thế này thì chắc anh không bao giờ bị bệnh đâu nhỉ.
- Anh thì không, nhưng mà tôi thì có đó !! - BaekHyun lúc này đã trở lại thực tại phũ phàng với tô mì của mình - Không những bệnh mà có khi dẫn đến trầm uất mà tử vong không chừng.
- Hahah - ChanYeol cười.
- Vui gì mà cười. Ăn xong thì về đi, tôi còn phải nghỉ ngơi để chiều đi học nữa !!
- Vậy thì anh ở đây với em, để em một mình anh không yên tâm.
- Ở với anh mới đáng lo đó, mà giữa ban ngày ban mặt làm gì có chuyện gì xảy ra. Về đi, nhiều chuyện quá !!
- Vậy thì anh về nha, ngày mai anh lại đến.
- Không đến cũng không sao !!
- Nhưng anh thích.
- Kệ anh. Mệt quá. Về đi.
- Đừng có như vậy nữa mà, em cười lên trông rất đẹp mà.
- Nhiều chuyện quá. Về nhanh đi.
- bye em. Moaah. -ChanYeol chu mỏa
- Cái đồ hại não !! -BaekHyun bỉu môi một cái rồi đóng sầm cái cửa lại. Nó đi vô nhà “Hừ !! Cái tên đáng ghét này, tự nhiên đến làm gì. Bực bội. Lại còn trêu ngươi mình nữa chứ, thật là xui xẻo mà !! "
BaekHyun vào phòng, nằm uỳnh xuống giường, nó muốn đi ngủ. Nó thấy mệt mỏi sau trận đấu khẩu với ChanYeol. BaekHyun vừa nhắm mắt một tí thì đã vội bật dậy, như nhớ ra điều gì đó.
- Thôi chết, không đi làm gia sư nữa, tiền đâu mà đền lại laptop trả chị đây !! Haiiiz.. Số mình thật là khổ mà !! Gặp phải một tên lừa đảo, sở khanh… Ahhh !! Đúng rồi, người vi phạm hợp đồng là anh ta mà, mình phải đòi bồi thường, hoặc chí ít thì cũng được nhận lương một tháng chứ. Nhà anh ta giàu chắc sẽ không ki bo thế đâu. Nhưng mà dù sao trước mắt cũng phải tìm một việc khác đã. Thôi đi ngủ trước đã, rồi có chuyện gì thì tính sau !!
end chương 10


- Hôm qua tao mới xin được chỗ làm thêm mới rồi.
- Lại bị đuổi việc rồi à ? - KyungSoo hỏi theo thói quen mỗi khi nghe những câu nói tương tự của nó.
- Cái gì mà đuổi việc, mày không nhớ chuyện tao kể à.
- À, sorry cưng, tại nghe câu đó của mày thường xuyên quá đó mà. – KyungSoo cười hiền - Vậy giờ mày làm ở đâu ?
- Một tiệm bánh nhỏ, công việc chắc cũng không vất vả lắm đâu, mà ông chủ quán ở đó đẹp trai lắm.
- Vậy mày xin làm ở đó là vì anh chủ quán đẹp trai hả ?
- Cái gì chứ !?! Tao nói là ông chủ quán mà !! thằng điên !!
- Ờ. Vậy thì tốt rồi, lần này mày cố gắng làm việc cho tốt đi.
- Ừa.
- Lại có người cầm hoa tới tặng mày kìa - KyungSoo hất mặt ra phía cửa, BaekHyun cũng nhìn theo, lại là người đưa hoa hôm qua, người đó

nói muốn gặp BaekHyun nên mấy đứa bạn trong lớp kêu BaekHyun ra.
Lần này BaekHyun không nghĩ là JongIn tặng nữa bởi vì bó hoa hôm nay y hệt hôm qua.
- Anh ơi !! Cho em hỏi hoa này là ai gửi tới vây ?
- Anh không biết. Anh chỉ có nhiệm vụ đưa hoa thôi.
- Vậy à !?? Cảm ơn anh.
- Không có gì !! - Anh đưa hoa mỉm cười rồi quay đi.
BaekHyun vào lớp trong ánh mắt ngưỡng mộ của không biết bao nhiêu đứa con gái trong lớp nó, con trai mà còn được người khác tặng hoa, thân là con gái như mấy đứa mà không ai ngó đến, cho nên bên ngoài thì bàn tán rôm rả vậy thôi, chứ đứa nào mà không ghen tị với Baekhyun.
- Lại là JongIn tặng à ?
- Không phải. Tao hỏi JongIn rồi, không phải cậu ấy tặng. Lại là 11 bông hoa nè, sao người đó lại biết tao thích số 11 nhỉ !!
- Không phải JongIn, vậy là ai ta ?! BaekHyun nhà ta cũng có người yêu bí mật nữa. Chậc chậc..
- Đồ tâm thần !!
....
BaekHyun vừa về đến nhà đã thấy ChanYeol đang ngồi nói chuyện với ba mẹ.
- Thưa ba mẹ con mới đi học về.
- Ừ, thay đồ rồi xuống ăn cơm đi con.
- Dạ - BaekHyun trả lời rồi quay lên phòng không quên liếc xéo ChanYeol một cái, còn ChanYeol thì vẫn tươi cười nhìn BaekHyun. Thật sự thì ChanYeol cười rất dễ thương, cái kiểu “ nụ cười tỏa nắng” đó không biết đã hớp biết bao nhiêu cô gái, BaekHyun suýt tí nữa đã xiêu lòng với nụ cười đó rồi, mà ‘suýt tí nữa’ thôi nha. Còn bây giờ thì nó vẫn giận ChanYeol lắm. Nhưng nhìn nhận một cách khách quan thì ChanYeol chẳng có gì đáng giận cả. Chỉ vì lòng tự trọng cao ngất trời nênBaekHyun mới không thể bỏ qua dễ dàng vậy thôi, mà cũng chẳng có lí do gì để mà nó bỏ qua cho ChanYeol cả.
BaekHyun xuống bếp thì thấy ChanYeol đang phụ với mẹ và chị hai nó dọn chén bát ra ăn cơm, mà cũng chẳng phụ gì, chỉ là ngồi sắp mấy cái chén cơm, với mấy đôi đũa ra thôi. Mẹ và chị của BaekHyun thì có vẻ thích ChanYeol lắm, vừa dọn cơm vừa nói chuyện với hắn.
- Thằng BaekHyun nó làm biếng lắm con , ở nhà cô chú chẳng nhờ nó được việc gì, gì mà đến nấu mấy món đơn giản cũng không biết, thì làm sao sau này gả đi được chứ. - Mẹ BaekHyun nói làm cả nhà nó thêm vui vẻ trong bữa cơm. Còn BaekHyun thì chẳng mấy dễ chịu.
- Mẹ !! sao tự nhiên đi nói xấu con trước mặt người khác vậy?
- Mắc cỡ rồi kìa - Ba của BaekHyun cười đùa.
- Thì em lo mà học nấu ăn, lo làm việc nhà đi, ba mẹ không chọc nữa đâu - Chị YooRa lên tiếng.
- Đúng đó - ChanYeol thêm vào.
- Đúng cái gì mà đúng !! - BaekHyun nhăn mặt - Mà tại sao anh cứ đến nhà tôi ăn cơm hoài vậy hả ?
- Nè BaekHyun !! Sao nói với anh vậy con, ba mẹ coi thằng ChanYeol như con cái trong nhà, con ăn nói vậy mà được à. - Mẹ BaekHyun khẽ chau mày.
- Con xin lỗi.
- Không có gì đâu cô chú, chắc em BaekHyun đang giận con chuyện gì đó mà, con nít đứa nào mà chẳng vậy.
- Cái gì mà con nít chứ ? - BaekHyun gân cổ lên định cãi lại
- Lại nữa !! - Mẹ BaekHyun nhăn mặt nhìn nó - Thôi ăn cơm đi mọi người.
BaekHyun tức tối, từ khi cái mặt ChanYeol xuất hiện trong nhà nó, thì nó toàn gặp chuyện bực mình.
end chương 11


Rửa chén xong, BaekHyun lên phòng chuẩn bị ngủ trưa , chiều còn đi làm thêm ngày đầu tiên ở tiệm bánh nữa.
2 giờ chiều.
BaekHyun ngủ dậy, giờ này ba mẹ và chị nó đều đi làm cả rồi, nó lấy sách vở ra học bài vì đến 3 h nó mới phải đi là. Vừa lấy sách vở ra nó đã nghe có tiếng động ở dưới nhà, nó hơi sợ, túm lấy ngay vật có khả năng sát thương nhất trong phòng nó lúc bấy giờ: Cây bút chì. Nó lấy cái khẩu trang đeo vào. Nó rón rén đi xuống cầu thang, nhìn nó lúc này chẳng khác nào là ăn trộm cả.
Nó dừng lại để nghe rõ âm thanh hơn, nó tiến về phòng sách. Càng lại gần nó càng nghe tiếng động rõ hơn. Nó nghe thấy tiếng kéo ghế kèn kẹt. Càng tiến vào nó càng sợ, càng nắm chặt cây bút chì trên tay mình hơn. Nó thấy cửa phòng sách mở toang ra, thu hết can đảm nó bước vào. Nhìn quanh không thấy ai, BaekHyun tiếng gần lại cái bàn giữa phòng. Tim nó đập loạn nhịp khi thấy bóng của người phía sau cái bàn. Nó đánh liều xông tới.

BaekHyun hoảng hồn, nhưng đã kịp lấy bút chì đâm túi bụi vào người kia.
- A... Em làm gì vậy !!? – ChanYeol cầm tay BaekHyun lại.
- Hả ? - BaekHyun ngớ người ra. - Sao lại là anh ? Anh ở đây làm gì ?
- Em tưởng anh là trộm hay sao mà đánh dữ vậy ?
- Còn gì nữa. Ai kêu anh lén lút trong nhà của tôi làm gì !!
- Lén lút gì mà lén lút, anh đường đường đường chính chính mà. Mà em định đánh trộm bằng cây bút chì à ?? -ChanYeol cười to
- Vui lắm sao mà cười. -Nó bỏ bút chì và tháo cái khẩu trang ra. - Mà sao anh lại ở đây ? Không phải anh đã về từ trưa rồi hả ?
- Ừ. Anh cũng định vậy, nhưng mà hồi trưa, sau khi coi lại mấy cuốn album hình hồi nhỏ với mẹ em, anh thấy có cuốn sách hay hay, nên mượn coi một tí ai ngờ ngủ quên luôn.
- Vậy thì giờ anh đi về đi.
- Sao lúc nào em cũng đuổi anh vậy anh hả ? Em ghét anh lắm sao ?
- Ghét lắm lắm luôn.
- Vậy thì có cách nào làm em hết ghét anh không?
- À - BaekHyun chợt nhớ ra chuyện gì - Có đó, có một cách.
- Cách gì ???
- Anh bồi thường hợp đồng dạy thêm cho tôi đi
- Không được !!
- Tại sao không ?
- Anh có vi phạm hợp đồng đâu mà bồi thường.
- Sao lại không? Anh đã lừa tôi anh là học sinh lớp 10 còn gì !!?
- Thì đúng.
- Vậy thì bồi thường đi
- Nhưng mà trong hợp đồng không có nói điều đó.Trong hợp đồng anh không hề nói là em sẽ dạy cho học sinh lớp 10 mà, chỉ nói là em sẽ dạy ột người tên là Park ChanYeol và người đó là anh thôi. -ChanYeol cười ranh ma.
- Đồ hai mặt. Mà nhà anh giàu vậy mà, bồi thường tí tiền thì cũng có ảnh hưởng gì to tát đâu.
- Không thích !!
- Hứ
- Mà em cần tiền làm gì vậy?
- Không liên quan tới anh.
- Nói đi, anh sẽ giúp !!
- Không bồi thường thì thôi, chứ tôi không thèm mượn tiền của anh đâu.
- Không nói thì thôi vậy.
- Á, đến giờ rồi.
Nói rồi BaekHyun vội vàng chạy lên phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm thêm.
- Em đi đâu vậy?
- Làm thêm.
- Cho anh đi theo với nha.
- Không được !!
- Em nghĩ em không cho thì anh sẽ không theo hả ?- ChanYeol cười đắc ý.
- Kệ anh. Phiền quá !!
BaekHyun khóa cổng lại mặc cho ChanYeol đứng đó, rồi leo lên xe đạp đến tiệm bánh.
ChanYeol thì vẫn cứ theo sau BaekHyun, nhưng không phải vất vả đạp xe như BaekHyun, mà đang ngồi ung dung trên cái ô tô bóng nhoáng.
Đến tiệm bánh, BaekHyun chào chủ tiệm rồi thay đồng phục ra làm.
Đây là một tiệm bánh nhỏ, không ở khu phố lớn nên cũng không đông khách lắm, nhân viên cũng không nhiều, chỉ có ông chủ, một chị ở quầy thu ngân, và nó làm chạy bàn thôi .Nhưng bánh ở đây cực kì ngon. Bánh được chính tay ông chủ làm.
BaekHyun ra ngoài thì đã thấy ChanYeol đang ngồi ở cái bàn gần cửa sổ, hướng ra vườn hoa.
- Anh muốn gì đây ?
- Nói chuyện với khách thì phải lịch sự chứ.
- Được thôi !! Qúy khách muốn dùng gì nào ?
- Có vậy chứ. Để xem nào. Bánh thì một loại một cái, với lại một ly cam vắt.
- Có ăn hết không đó, anh không được lãng phí đâu đấy !!
- Ơ hay. Anh muốn ăn gì là tùy anh chứ, em cứ mang ra đi.
- Được rồi, chờ chút.
Chỉ một lúc sau, BaekHyun mang bánh ra, bánh bày ra đầy

bàn.
- Anh liệu hồn mà ăn cho hết, tôi không thích ai phung
2hi.us