Truyện teen -  Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?

Truyện teen - Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?

Tác giả: Internet

Truyện teen - Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?

đâu…
-Nhưng anh chưa trả lời em????
-Anh…Phi Nhân sẽ chăm sóc em tốt hơn anh
Nước mắt nó rơi khi nghe hắn nói thế…nó biết hắn cũng có tình cảm với nó nhưng tại sao hắn lại nói những lời làm trái tim nó đau đến thế….
-Anh về trước đi, tôi muốn ngồi đây thêm chút nữa
-Nhưng….
-Anh về đi!!!!! Nó hét lên, hắn đành để nó lại một mình
Trái tim nó đang rỉ máu, nó đau lắm….một người nó không yêu thì lại yêu nó còn một người nó yêu thì không đáp trả tình cảm của nó. Nó đã chấp nhận làm một kẻ thất hứa vậy mà tại sao…????
-TÔI GHÉT ANH!!! TÔI HẬN ANH!!! TẠI SAO ANH LẠI XUẤT HIỆN TRONG CUỘC ĐỜI TÔI!! TẠI SAO ĐỂ TÔI YÊU ANH!!! TÔI GHÉT ANH!!!
Nó hét thật to….hắn vẫn gần đó nhìn nó như thế muốn chạy lại nó, nói cho nó biết hắn cũng rất rất yêu nó, nhưng dường như có một bức tường vô hình nào đó đã ngăn hắn lại
-Cho tôi một chai rượu.
Nó vào một quán gần đó, một mình nó tuông hết nữa chai rượu, lần đầu tiên nó uống rượu nên sặc sụa, những ánh mắt “yêu râu xanh” đang nhìn nó cười đắc chí khi chỉ thấy nó có một mình
-Sao em ngồi có một mình vậy? Bọn anh ngồi cùng nhé! Một tên trong nhóm lân la qua bàn nó
-Tránh ra! Nó ngà ngà say
-Cô em say rồi để anh đưa về nhé! Hê hê
-Buông tôi ra…mấy người toàn là một lũ khốn kiếp…Nó vùng vằn làm cho tên đó thêm thích thú
-Đi nào anh sẽ đưa em về…
-Buông ra…mấy người có buông ra không hả? Nó lạng tới lạng lui, bọn chúng vẫn kéo nó đi
-BUÔNG CÔ ẤY RA NGAY! Hắn bước tới
-Mày là thằng nào? Tránh ra nếu mày muốn sống…Một tên bước ra
-TAO ĐÃ BẢO BUÔNG CÔ ẤY RA
-Hê hê mày ngon lắm đánh nó. Tên thứ hai nhào vô
Hắn vung tay đấm, chân đá làm cho bọn chúng bò lăn bò càng…một tên còn lại giữ nó cũng bỏ chạy…Nó ngồi phệt dưới đất. Hắn lại đỡ nó
-Anh đưa em về
-U..m.mm anh là ai? Haha anh đẹp trai thật nào uống…uống…
-Em say quá rồi về thôi
-Không…không về…uống nữa đi…
-Về…! Hắn vát nó bỏ lên xe, thắc dây an toàn cho nó, mặc nó vùng vẫy
-Anh là đồ chết bầm…tôi ghét anh…haha…
Hắn nhìn nó như thế mà tự trách mình, đưa nó đến nhà nó vẫn còn la hét, Hân chạy xuống
-Nó sao vậy anh Băng? Sao say dữ vậy? Nó có bao giờ uống rượu đâu?
-Giúp anh lấy nước với khăn mang lên phòng…Hắn

nói rồi đưa nó lên phòng, Hân chạy lấy nước và khăn lên cho hắn
-Cám ơn em! Mà em về nghỉ trước đi anh lo cho Bảo Anh được rồi
Hân cũng mệt nên đành về phòng hắn ở lại chăm sóc cho nó, lấy khăn lau mặt cho nó, vén mái tóc nó sang một bên…hắn nhìn thấy vết sẹo…tay hắn dừng lạinơi không trung
-Vết sẹo? Em là….????
-Đồ đáng ghét….tôi ghét anh…nó lấy tay đẩy hắn ra, mơ màng
-Em có phải là Su Su??? Không…không phải…đây chỉ là sự trùng hợp….
Nó bật dậy, ôm hắn, hôn hắn làm hắn như chết lặng
-Em yêu anh…Khánh Băng! Chỉ nói đến thế rồi gục trên vai hắn
-Sao em ngốc quá vậy? Tự hành hạ bản thân mình như thế…Anh nhất định không buông tay em ra dù em là ai đi nữa…anh yêu em. Hắn thì thầm rồi để nó trở lại giường
Phi Nhân trong bệnh viện đợi nó vào nhưng không thấy, cậu sợ nó có chuyện gì nên điện thoại về nhà Hân kể lại việc nó uống rượu làm cho Phi nhân không khỏi lo lắm. Cậu nghĩ có lẽ tại cậu nên nó mới như thế…


-SAO? Ba tôi đang nằm bệnh viện sao? Nguyên nhân..???
-Công ty đã bị phá sản, ba cô vì quá sốc nên bị đột quỵ, ông ấy đang rất cần cô.
-Tôi biết rồi.
Tắt máy, Phương Thủy cười nhạt, nước mắt rơi ra…một cái nhìn đầy câm phẩn từ ánh mắt cô hiện ra…
-Được lắm Vũ Khánh Băng tôi sẽ cho anh và cả con nhóc đó phải nếm mùi đau khổ…hahaha
Mặt trời đã ló dạng, ánh nắng mang hơi ấm ngày mới len lõi qua từng khe cửa, ánh nắng vươn động trên khuôn mặt nhỏ nhăn của nó làm nó cựa quậy, nó thức dậy đầu đau như búa bổ, cố gắng tìm con búp bê…
-Anh Bi em xin lỗi…em đã thất hứa…Nó đặt con búp bê trở lại ngăn bàn đi xuống nhà
-Em dậy rồi à? Lại đây ăn cháo này…Hắn nở một nụ cười thật tươi
-Mày bị gì mà uống rượu vậy hả? Hân hỏi
-Tao…
-Tại em ấy giận anh đó…Hắn nhìn nó cười
-HÀ? Hihi hai người làm em phải ghen tị đó nha! Hân trêu
-Mày im! Tôi giận anh bao giờ? Nó quay sang hắn
-Thì lúc anh hôn…em…
-HẢ? Nó và Hân đồng thanh
-Haha mày dấu tao luôn hả con kia, bạn bè gì kỳ vậy? Thôi tao no rồi tao đi vào thăm Phi Nhân hehe ở lại vui vẻ. Hân nói nhanh chóng ra ngoài
-Mày…tao…con kia đừng nghe anh ta nói bậy…nè….
-Anh có nói bậy bao giờ?
-Anh..??? nó tức tối
-Anh xin lỗi…hắn tiến lại gần nó
-…….im lặng
-Dù có như thế nào anh cũng không buông tay em ra đâu….hắn nắm lấy tay nó…”Anh yêu em”
Nó như chết trân trước lời nói của hắn, nước mắt tự nhiên lại rơi…hắn lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên mi nó…
-Tại sao anh….???
-Vì anh sợ…anh sợ mình sẽ làm em đau khổ…anh sợ mình không thể bảo vệ được em…anh…Nó lấy tay che miệng hắn lại thì thầm
-Anh thật đáng ghét, anh đúng là tên đáng ghét..hức…hức…nó vừa mắng vừa đánh vào ngực hắn
-Anh xin lỗi…anh xin lỗi…Hắn ôm nó vào lòng
-“Em yêu anh” nó thỏ thẻ
Hắn đặt lên môi nó một nụ hôn sâu, nó cũng đáp trả lại hắn, cái ôm siết chặt chất chứa bao yêu thương kiềm nén….
Hân đến bệnh viện, nghe tiếng mở cửa phòng Phi Nhân ngỡ đó là nó, quay ra
-Bảo Anh đến rồi sao??? Nụ cười khựng lại khi người bước vào không phải nó
-Cậu không chào đón mình sao? Vậy mình về…Hân giả vờ
-Không phải…Mình xin lỗi…cậu vào đây đi…
-Hihi mình đùa thôi…Hân thấy Phi Nhân có vẻ buồn
-Cậu thích Bảo Anh?
Phi Nhân gật đầu, không nhìn mặt Hân, Hân đến vỗ vai cậu
-Mình hiểu cậu…nhưng yêu một người không nhất thiết phải ở bên người đó mà chỉ cần người đó hạnh phúc thì mình mới thật sự hạnh phúc
Lời nói của Hân có tác động mạnh đến Phi Nhân, Phi Nhân ngước lên nhìn Hân
-Cám ơn cậu, mình không sao. Cậu nói đúng….mình sẽ làm được mà
Vừa lúc đó nó và hắn đang vui vẻ bước vào, Phi Nhân nhìn sang cậu nỡ một nụ cười….
-Cậu đã thất hứa với tớ…
-Hihi tớ xin lỗi tại…Nó nhìn sang hắn
-Uhm tại anh nên Bảo Anh không vào được với em…Hắn trở nên dịu dàng với Phi Nhân hơn trước
-Hihi em không trách đâu nhưng em bắt đền cô ấy….
Hắn chau mày không hiểu Phi Nhân muốn gì? Muốn dành Bảo Anh với hắn thì nhất định hắn sẽ không nhường nhịn dù cậu có là em của hắn
-Hihi đừng nhìn em bằng cặp mắt hình sự như thế…em chỉ muốn cùng Bảo Anh đi chơi một ngày thôi…
Đôi mày giãn ra nhẹ nhõm, hắn nở một nụ cười ngượng…
-Anh đâu nói gì…
-Ah phải rồi, em với anh còn bài tiểu luận chưa hoàn thành mình về làm đi anh Băng. Hân lên tiếng
-Vậy…Hắn nhìn sang nó
-Uhm…anh với Hân giúp bọn em đi, em với Phi Nhân đi gần đây thôi. Nó nói
Phi Nhân nhìn nó có chút vui có chút buồn. Vui vì cùng nó đi chơi chỉ có 2 người, buồn vì nó…
Hắn cùng Hân trở về nhà vây quanh mớ tài liệu nhưng không sao tập trung được, một chút đố kỵ, một chút hờn ghen trong hắn. Hân từ đầu đã thấy nhưng có lẽ Phi Nhân cần một ngày để kết thúc tất cả….Ai cũng đều là bạn nên nhỏ cũng khó xử đành như thế thôi
-Anh Băng em đã xong phần này rồi, anh xong chưa?
-…..
-Anh Băng!!!!
-Hả?
-Nãy giờ anh không nghe em hỏi gì hết…Nhỏ giận dỗi
-Anh xin lỗi….thôi mai mình làm tiếp anh hơi mệt
Hắn trở lên phòng, Hân nhìn theo lắc đầu…
-Yêu làm gì cho khổ vậy? Hichic mình sẽ không yêu ai…. Gật đầu cười với suy nghĩ của mình
Hắn về phòng cầm bé heo trên tay, nghĩ về Su Su
-Su Su anh xin lỗi….nếu em trở về em sẽ giận anh lắm đúng không? Anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa…..thật sự anh đã yêu cô ấy…nếu em gặp cô ấy anh biết chắc chắn em sẽ thích…cô ấy có tính cách rất giống em…Hắn miễm cười
-Mà sao họ đi lâu thế nhỉ? Hai tiếng đồng hồ trôi qua mà hắn cứ tưởng đã hết ngày….
Phi Nhân cùng nó ra công viên, mặt dù vai còn đau nhưng Phi Nhân này nỉ quá bác sĩ cũng đành nhân nhượng
-Cậu còn đau đó nên chú ý chút nha!
-Uhm mình biết rồi…cậu đói chưa
-Uhm…mình ăn kem đi
-Hả? đói mà ăn kem
-Đi mà Phi Nhân dễ thương. Nó làm nũng, Phi Nhân cười lắc đầu với nó
Ăn kem xong nó chạy sang trò gắp thú, lần trước đi cùng cả nhóm mà nó không được chơi lần này nhất định phải làm được
-Hụt rồi
-Trời ơi!
-Lại hụt
-….
-….
-Axxxxxxxxxxxxxx
Gắp mãi vẫn không được, nó hết di chuyển bên này lại chuyển chỗ sang bên kia Phi Nhân nhìn theo chỉ cười với cười…
-Cậu còn đứng đó…cười… “Tức điên với cái tên này mà” Giúp tớ nhanh
Phi Nhân đi lại, nhìn thấy một con cún con mà nó gắp mãi không được vậy mà Phi Nhân gắp một lần đã dính…
-Hay…..được rồi cậu hay thật đấy…nó nhảy cẩn lên
Phi Nhân cười, nhận lấy con cún đưa cho nó
-Nè tặngcậu….khi không có tớ bên cạnh thì nhìn nó nhé! Mình lại đằng kia ngồi nghỉ chút đi
Nó gật đầu miễm cười rồi theo Phi Nhân lại ghế ngồi, Phi Nhân lên tiếng
-Cậu đã có câu trả lời cho tớ chưa? Nó ngẫn người ra…
-Tớ….
-Cậu nói đi
-Thật sự cậu rất tốt với tớ, tớ luôn ghi nhớ, tớ cũng thích cậu….một niềm vui nho nhỏ trong Phi Nhân….nhưng tụi mình mãi là bạn thân nhé!
Một chút hụt hẫn, một chút chua xót xen lẫn vào nhau, dù đã biết trước nhưng trái tim cậu không đủ lớn để lấp đầy nỗi đau này…
-Tớ hiểu rồi…tụi mình mãi mãi là bạn tốt…Phi Nhân đưa tay ngoắc tay nó, nó vui vẻ miễm cười
-Thôi đã trễ rồi mình về thôi, Bảo Anh!
Cả hai vẫn vui vẻ nói chuyện suốt trên đường về, hắn trên lầu nhìn xuống thấy hơi nhói ở tim.

Nó và Phi Nhân vào nhà
-Hai người đi vui vẻ qua ha để tui ở nhà với một đống tài liệu cùng cái gương mặt đưa đám. Hân nói, hắn đang đi xuống
-Ai hả? Nó thơ ngây
-Thì ai nữa…anh Băng nhà cậu chứ còn ai. Phi Nhân lên tiếng
-Nói xấu gì anh đấy?
Cả 3 nhìn về phía cầu thang
-Em không biết em về phòng trước đây. Hân chạy tót lên lầu
-Em cũng về phòng đây. Phi Nhân tiếp bước
-Em…cũng về phòng đây
-Em đứng lại đó!!!!! Hắn ra lệnh
-“Anh ta sao vậy chứ? Tự nhiên bực bội với mình?”
-Em với Phi Nhân đã đi đâu???? Hắn tiến lại gần nó, nhìn khuôn mặt lúc này của hắn nó bật cười
-Haha…anh đang ghen đấy ah?
-????? “Mình ghen ư????” Mau trả lời anh đi…
-Tụi em chỉ vào công viên ăn kem, ah Phi Nhân còn gắp được con cún con nè…đẹp không? Nó vừa kể vừa giơ con cún con ra, hắn chau mày
-Vui quá nhỉ? Nhìn khuôn mặt hắn lúc này nhăn như con khỉ vừa ăn ớt…
-Hihi uh vui lắm anh….
-HẢ?
-Em…em về phòng. Nó chạy tót lên phòng, nhưng bị hắn kịp bắt lại
-Anh phải bắt đền em….
Hắn nâng cằm nó lên, đặt lên môi một nụ hôn…nó hơi bất ngờ trước hành động của hắn nhưng cũng đáp trả hắn bằng một nụ hôn sâu…ngọt ngào nhất…


Phi Nhân tự hứa với lòng sẽ xem nó như một người bạn mãi mãi là một người bạn tốt. Đúng như Hân nói “Yêu không phải là sở hữu mà yêu phải nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc mới thật sự là yêu”
-Phải, cậu phải thật sự hạnh phúc đấy, Bảo Anh!
Bước xuống nhà với tâm trạng thoải mái nhất, Phi Nhân ngồi bên phòng khách nhâm nhi tách cafe nóng…Hân bước xuống thấy chuyện lạ
-Sao hôm nay trông cậu suy tư thế?
-Có gì đâu…chỉ là thấy mình lớn hơn một chút qua chuyến đi này thôi
-Uhm…mình cũng thế...ấy vậy mà gần một tháng rồi 2 ngày nữa là về Sài Gòn chắc mình sẽ nhớ nơi này lắm…Hân nhìn xung quanh nhà tiếc nuối…
-Về rồi lâu lâu anh mời tụi em xuống đây chơi có sao đâu nè. Hắn bước xuống cùng nó
-Nè…nhớ nói phải giữ lời đó nha không thôi em dành Bảo Anh lại đó. Hân nói làm nó đỏ mặt
Căn nhà tự khi nào trở nên ấm cúng hơn, nó cảm thấy hắn thay đổi nhiều hơn trước, cười nhiều hơn, hoạt bát hơn vẻ lạnh lùng cũng dần biến mất. Phi Nhân nhìn nó vui vẻ bên cạnh anh mình cậu thầm chúc mừng cho nó nhưng nỗi đau đó cậu vẫn đang cố xóa đi…tự hỏi “Bao lâu?”. Hân nhìn ba con người đó, nụ cười hạnh phúc nỡ trên môi, cũng muốn mình có một bờ vai vững vàng nương tựa….
Vậy là một tháng cho chuyến đi thực tế đã kết thúc. Mọi người trở về mang theo những niềm vui và những dư âm của chuyến đi không thể quên…nó, hắn, Phi Nhân, Gia Hân, Cao Kỳ, Vân Kỳ, Thiên Ân, Bảo Nam…đều tìm ình một đích đến, một niềm vui len lõi trong mỗi trái tim đang và sẽ yêu…
Hôm bay là buổi thuyết trình báo cáo về chuyến đi một tháng qua. Trong lớp nó từng nhóm một lên nói về đề tài mà mình đã chọn, nhóm 1, nhóm 2, nhóm 3…Đến lượt nhóm của nó thì Hân là người lên thuyết trình
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hân. Mở đầu là giới thiệu về đề tài, tiếp theo là ý tưởng, nội dung, những điểm mạnh, điểm yếu, cuối cùng là giải pháp…hoàn thành xuất sắc bài thuyết trình…tiếp đó là những câu hỏi hốc búa của lớp và cả của thầy đưa ra nhóm nó đều trả lời một cách rành mạch. Điểm số cao nhất thuộc về nhóm nó và nhóm Cao Kỳ…
Vui mừng với số điểm gặt hái được cả nhóm tố chức ăn mừng tại nhà nó có cả nhóm của Cao Kỳ, còn có thêm 2 vị khách mời đặc biệt là hắn và Bảo Nam
-Sao cậu lại đến đây? Hắn thấy Bảo Nam
-Còn cậu sao lại ở đây? Bảo Nam hỏi ngược lại hắn
-Mời hai người vào nhà. Nó và Cao Kỳ bước ra
Ánh mắt hắn và Bảo Nam nhìn nhau, nó nhanh miệng
-Anh Bảo Nam là người yêu của bạn em, Cao Kỳ
Hắn nheo mày nhìn Bảo Nam đang gãi đầu
-Mày dấu bạn bè vậy hả? Về tao xử mày sau?
-Còn đây là…Nó lúng túng không biết giải thích sao, Cao Kỳ lên tiếng
-Anh Băng bạn của Bảo Anh, bạn em
-Hả??? Haha thì ra đây là con mèo hoang của mày sao? Bảo Nam cười mà không để ý hai ánh mắt đang nhìn mình đầy sát khí
-Anh vừa nói gì? Ai là mèo hoang? Nó bắt đầu giở chiêu giang hồ
-Anh…hihi tại thằng Khánh Băng chứ không phải tại anh đâu. Bảo Nam kéo Cao Kỳ vào trong bỏ hắn lại cùng với cái đầu đang bốc khói
-VŨ KHÁNH BĂNG!!!Nó dùng hết công xuất
-Anh…tại lúc đó em cào làm rách áo anh…anh…
-Vậy là anh gọi em là mèo hoang hả tên biến thái kia!!!!
-Anh là Vũ Khánh Băng…hắn dùng ánh mắt hun tợn nhìn nó làm nó sở gay ốc, hắn đi lại nó ôm nó vào lòng thỏ thẻ “Em là con mèo hoang đáng yêu nhất của anh” Nó đỏ mặt, tim lại lỗi nhịp vì câu nói của hắn
-Hai người có vào không? Tụi này xử hết là nhịn nha! Hân vọng ra
Nghe thế nó đẩy hắn ra, kéo hắn vào trong, ăn mà ngu gì không ăn, nghĩ tới ăn cặp mắt nó sáng rực…Tiếng la hét, tiếng nhạc in ỏi, tiếng trêu đùa, tiếng cười in ỏi làm huyên náo cả một khuôn gian về đêm yên tỉnh. Phi Nhân nhấm nháp ly rượu trên tay, lòng cậu đau nhưng nhìn thấy nó vui vẻ như thế cậu cũng mãng nguyện rồi
-Nè sao em không ra nhảy với mọi người? Hắn lại gần Phi Nhân
-Em thích ở đây hơn. Nhấm tiếp ly rượu Phi Nhân nói tiếp: “Anh phải chăm sóc tốt cô ấy”
-Anh biết, anh sẽ bảo vệ cô ấy bằng mọi giá
-Em tin anh. Phi Nhâm vỗ nhẹ lên vai hắn. “Mình ra với mọi người đi”
Hắn vui vẻ cùng Phi Nhân bước ra phía mọi người. Bảo Nam gặp lại hắn lần này cậu thấy hắn đã thay đổi rất nhiều miễm cười chongười bạn của mình…
Buổi tối cùng âm nhạc cực đỉnh, tiếng la hét, tiếng cười đùa pha lẫn vị nồng của rượu…làm cho con người ta mau say hơn. Tiệc kết thúc cũng là lúc mọi người không còn tỉnh táo để có thể tự về nhà…bây giờ phòng khách của nó trở thành phòng ngủ đặc biệt chứa cả 8 người…
Mặt trời đã ló dạng mà trong căn nhà đó, cả 8 người vẫn chưa nhút nhích…tư thế ngủ cực kỳ đáng yêu: nó nằm trên sàn, tay đặt trên mặt Hân, chân gát trên mình hắn…Hân gát chân trên người Vân Kỳ, tay túm mặt của Thiên Ân. Hắn thì ôm sát nó. Cao Kỳ tay đặt trên người Bảo Nam riêng duy nhất có Phi Nhân yên vị trên cái ghế sofa thanh thản nhất, cũng như với tâm trạng Phi Nhân lúc này thật bình yên….


-Dạ, con nghe!
-----
-Sao ạ?
-----
-Tìm được rồi ạ?
-----
-Gặp mặt sao ạ?
-----
-Dạ con biết rồi!
Tắt điện thoại với vẻ mặt thất thần, Hân nhìn nó lên tiếng
-Có chuyện gì vậy? Ai gọi thế?
-Ba tao…
-Có chuyện gì mà mày lạ vậy?
-Ba tao vừa gọi nói đã liên lạc được với gia đình anh Bi…
-Sao? Vậy mày phải vui lên chứ sao lại buồn thế kia?
-Tao…ba tao nói để tụi tao gặp mặt trước sau đó hai bên gia đình sẽ gặp và tính chuyện kết hôn
-Hả? Vậy còn…
-Tao…bây giờ tao không biết phải đối diện với anh Bi sao nữa…tao có lỗi với anh ấy còn anh Băng nữa….
-Vậy khi nào gặp người đó?
-Hai ngày nữa…ba tao nói đã hẹn rồi
-Sao? Vậy bây giờ mày tính làm sao?
Nó nhìn Hân vói ánh mắt cầu cứu
-Mày…giúp tao đi…
-HẢ? Giúp…giúp như thế chứ? Tao…
-Hân…giờ mày không giúp tao…không ai giúp nữa đâu
-Nhưng…bằng cách nào?
-Mày đi gặp anh Bi giúp ta nha! Lâu rồi không gặp nên tao nghĩ anh ấy sẽ không nhận ra đâu…mày nhớ cư xử

đàng hoàn nhé tao không muốn làm anh Bi buồn đâu, rồi từ từ tao sẽ gặp anh Bi nói rõ mọi chuyện….mong là anh ấy sẽ bỏ qua cho tao….
Hân nhìn con bạn khẽ gật đầu nhưng trong lòng nhỏ không biết rồi mọi chuyện có như nó nói hay không? Liệu Bi sẽ như thế nào khi biết ra sự thật và…nó và hắn..??? khẽ thở dài
Trong lúc đó tại nhà hắn không khí cũng không kém nhà nó là bao
-Mày định như thế nào hả Băng? Mèo hoang của mày mà biết chuyện…rắc rối rồi đây? Bảo Nam lên tiếng
Hắn nhìn Bảo Nam với cái nhìn nảy lửa, ném cái gối vào mặt Bảo Nam cũng may cậu né kịp
-Mày mà còn gọi Bảo Anh như thế đừng có trách tao
-Hê hê…làm gì nóng vậy
-Vậy bây giờ cậu tính sao? Nhật Bảo nói
-Tao…bé Su Su mà biết chuyện tao với Bảo Anh em ấy sẽ không tha thứ cho tao…Vẻ mặt hắn đượm buồn
-Nhưng còn năm ngày nữa thôi…Bảo Nam xen ngang
-Vậy bây giờ 2 đứa bây phải giúp tao…
-Hả? Giúp làm sao? Cả hai đồng thanh
-Thì một trong hai đứa đóng giả là tao đi gặp Su Su. Hắn đưa ánh mắt nhìn hai thằng bạn
-Tao không được đâu...Cao Kỳ mà biết sẽ giết tao chết, mày cũng biết tính khí Cao Kỳ như thế nào mà…Bảo Nam khẽ rùng mình
-Vậy chỉ còn Nhật Bảo, nhất định cậu phải giúp tớ. Ánh mắt đầy hy vọng nhìn Nhật Bảo
-Thôi được rồi tớ giúp nhưng giấy không gói được lửa đâu
-Uhm tớ biết…tớ sẽ nhanh chóng tìm cách…
Không gian im lặng hẳn chỉ còn tiếng thở dài quanh quẩn trong không khí lạnh lẽo của gian phòng
Kỳ thi cuối khóa cũng sắp đến, chỉ còn hai ngày nữa thôi…cái cảm giác lo lắng ôn bài cho kỳ thi cộng thêm cái lo lắng cho ngày gặp lại lại làm cho cả nó và hắn thật sự mệt mỏi.
Gần đến ngày thi nó và hắn ít gặp nhau hơn vả lại gặp nhau trong lúc này càng làm cho cả hai bối rối…Hắn thì luôn có 2 người bạn thân thiết bên cạnh, nó thì có Hân và cả nhóm trên lớp…ấy vậy mà nỗi lo lắng về người hiện tại và nỗi lo lắng về người quá khứ làm cho cả hai thật sự mệt mỏi rất nhiều…
-Hân, mấy ngày nay Bảo Anh sao thế? Phi Nhân hỏi
-Ah…tại nó lo lắng cho kỳ thi ấy mà hihi, nó sợ bị trược…Hân nói mà không dám nhìn mặt Phi Nhân
-Haha Bảo Anh làm sao có thể trược kia chứ
-Hihi mình cũng nghĩ vậy. Cười trừ lãng tránh ánh mắt của Phi Nhân Hân chạy đến chỗ ngồi
Phi Nhân nhíu mày không tin những gì Hân nói nhưng không thể nghĩ ra vấn đề gì cả
-Bảo Anh! Cậu có xem tớ là bạn không? Nó quay sang Phi Nhân, trừng mắt nhìn
-Sao tự nhiên cậu lại hỏi như vậy? Tớ không xem cậu là bạn thì còn ai nữa hihi
-Vậy cậu nói cho tớ biết cậu có chuyện gì thế? Phi Nhân nghiêm nghị
-Tớ…
-Vậy được rồi không cần cậu trả lời. Phi Nhân quay mặt sang hướng khác vẻ mặt giận dỗi
-Ra về đợi tớ, tớ sẽ kể cho cậu nghe
Phi Nhân miễn cười, cậu biết thế nào Bảo Anh cũng thế mà…
Ra về Phi Nhân đợi Bảo Anh và Hân ra, cả 3 ra phía ghế đá trong sân trường, gió khẽ lây động làm mái tóc nó bay bay…Ngôi yên vị trên ghế đá, nó kể mọi chuyện cho Phi Nhân nghe, Phi Nhân nhìn nó ngạc nhiên vậy là cậu đã có thể khẳng định chính xác 100% Bảo Anh là Su Su.
-Vậy cậu định làm gì?
-Mình nhờ Hân đi giúp
Ngay câu nói của nó phát ra, Phi Nhân định nói gì đó nhưng nghĩ lại…cậu khẽ miễm cười
-“Lần này có kịch hay để xem đây…Anh Băng chắc hẳn sẽ bất ngờ lắm” haha. Phi Nhân thầm nghĩ rồi phát ra tiếng cười lớn
-Cậu cười cái gì? Vui lắm sao? Nó quạo, nhận ra mình hơi quá Phi Nhân dừng lại
-Không…tớ xin lỗi…vậy Hân sẽ đi thay cậu ư?
-Uhm…tớ không biết quyết định của mình có đúng không nữa?


Một ngày mới lại bắt đầu với những lo lắng cho kỳ thi, từng tốp người bước vào phòng thi trong không khí ảm đạm...Ngoài sân trường chỉ còn tiếng gió khẽ lây động những nhành cây làm cho những chiếc lá vàng vung vãi khắp sân …
Ngày thi cuối cùng mang nhiều nét căng thẳng trên từng khuôn mặt, nó và cả hắn tạm gát chuyện gặp mặt sang một bên chăm chú vào ngày thi cuối cùng. Bước ra khỏi phòng thi, nó thở phào nhẹ nhõm….nhưng chưa được bao lâu thì gương mặt u ám lại trở về
-Nè làm bài được không sao mặt như đưa đám vậy? Hân hỏi
-Uhm ổn…Tại tao lo ngày mai thôi
-Anh Băng kìa… Hân chỉ tay về phía trước định gọi nhưng bị nó ngăn lại
-Mày định làm gì vậy hả? Bây giờ tao chưa thể gặp anh Băng được…
-Uhm….tao hiểu, mình về thôi
-Bảo Anh, Gia Hân đợi tớ với. Phi Nhân từ đằng xa chạy lại. “Làm bài được không?”
-Uhm…Cả hai đồngthanh
-Sao vậy? ah…thôi không sao đâu…từ từ mọi chuyện sẽ được giải quyết mà hihi. Đi ăn gì không? Phi Nhân nghĩ thầm nếu nó biết người đó là hắn chắc chắn sẽ không mang vẻ mặt như thế
-Hôm nay mình không có tâm trạng ăn uống. Hẹn Phi Nhân hôm khác nha. Minh về trước đây
-Thôi bọn mình về nha! Hân nói rồi cùng nó đi về
Nhìn theo hai dáng người ra tới cổng trường, nụ cười ma mảnh hiện diện trên khuôn mặt Phi Nhân
-Kỳ này anh tiêu rồi Khánh Băng, haha…
-------------------------
Ngồi nhìn ra khung cảnh bên ngoài, nó thấy lòng nhẹ đi phần nào, gió…thoai thoải quanh tóc nó làm nó thật dễ chịu….nó nghĩ về hắn về anh Bi của nó…
-Anh Băng biết chuyện này sẽ như thế nào nhỉ? Còn anh Bi, anh ấy có giận mình đã thất hứa không…???
Ngay lúc này tại nhà hắn, hắn cũng trầm tư không kém
-Mấy ngày nay không liên lạc với Bảo Anh, em ấy có giận mình không? Sao mọi chuyện lại như thế…dù biết trước nhưng sao nó lại đến quá nhanh…Điên mất không phải ban đầu mày rất muốn gặp lại Su Su sao? Nhưng giờ mày đang nghĩ gì thế…? Su Su biết mày không giữ lời hứa sẽ rất buồn…còn Bảo Anh…làm sao đây???
Hắn khõ vào đầu, rối rấm không biết giải quyết mọi chuyện như thế nào….
-Anh Băng, em đến… - Phi Nhân bước vào nhà thấy hành động của hắn cố gắng không bật cười
Ngước mặt lên nhìn thấy Phi Nhân, hắn ngượng
-Em qua đây có việc gì không?
-Ah chỉ là mấy ngày nay không gặp anh qua xem anh như thế nào thôi. Mà anh sao thế…??
-Ah…không có gì đâu chỉ là…Su Su đã về
-Sao? Phi Nhân tỏ vẻ ngạc nhiên
-Uh…Mai tụi anh sẽ gặp nhau
Cười, đoán cái vẻ mặt của anh mình khi nhìn thấy Hân xuất hiện không biết mọi chuyện sẽ như thế nào…???
-Nè em cười gì thế? Vui lắm sao? Hắn bực mình
-Không…vậy anh định như thế nào?
-Anh đã nhờ Nhật Bảo đi thay, anh không biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao nữa
Ngạc nhiên trước câu trả lời hắn, không ngờ nó và hắn có cùng suy nghĩ
-Uhm, mọi chuyện sẽ tốt mà…thôi em về đây


Ngày gặp nhau cuối cùng đã đến, trước khi đi đến nhà hàng đã được đặt chỗ trước. Nó nhìn Hân căn dặn thêm một lần cuối
-Mày nhớ đừng làm gì quá nha! Xem giúp tao hiện giờ anh Bi có khoẻ không? Thăm dò anh ấy hộ tao nhé!
-Uhm tao biết rồi….khéo lo
-Hihi trong cả vào mày đó
-Uhm tao sẽ cố gắng hết sức nhưng…mày cũng phải tính đi không dấu mãi được đâu
-Uhm tao biết chứ
Tại nhà hắn không khí căng thẳng cũng không kém
-Nè cậu nhớ không được làm gì Su Su buồn nhé! Tớ mà biết cậu làm gì chết với tớ
-Ấy…tớ biết rồi…hehe…Su Su chắc đẹp nhỉ. Nhật Bảo nhìn hăn châm chọc
-Uhm…nhưng không biết sau nhừng ấy năm Su Su có thay đổi gì không? Mà nè…tớ nói rồi

nhé cậu mà làm gì con bé biết tay tớ. Đưa ánh mắt rực lửa nhìn Nhật Bảo
-Hihi…tớ không dám….
-Hai cậu xong chưa? Lề mề quá, tớ đợi lâu quá rồi…Bảo Nam ngoài phòng khách
Ra xe, khởi động chiếc xe từ từ lăng bánh đưa 3 chàng trai đến điểm hẹn. Cùng lúc đó chiếc xe của Phi Nhân tại nhà nó cũng rời đi
Nhật Bảo vào trước từ tốn ngồi xuống, trong một bộ vest màu trắng nhìn cậu mang một nét đẹp hiền hoà, ấm áp rất dễ gần…trên ngực cài một bông hoa màu đỏ theo đúng như những gì hắn được ba mẹ căn dặn tránh trường hợp không nhận ra nhau.
Hân bước vào trong một chiếc đầm hồng, tay cầm một nhành hoa hồng màu đỏ, nhìn xung quanh tìm người con trai tên Bi…cuối cùng đã tìm ra người ngồi ở trong cùng, trên ngực có bông hồng màu đỏ…
-Chào em! Nhật Bảo lịch lãm đứng dậy khi thấy người con gái cầm một nhành hoa hồng bước đến trước bàn của mình
-Dạ, chào anh! Nụ cười nhẹ nhàng cùng lời nói khiến cho Nhật Bảo xao xuyến, tim đập lỗi một nhịp
-Em ngồi đi…Kéo ghế, miễm cười nhìn người trước mặt
-Dạ
-Em dùng gì?
-Gì cũng được ạ!
Nhật Bảo gọi món, cả hai ngồi chờ người phục vụ mang ra, Nhật Bảo nhìn Hân…vẻ đáng yêu của Hân dường như đã cuốn hút Nhật Bảo
-Anh đừng nhìn em như thế làm em ngại. Hân e thẹn
-Hihi…anh xin lỗi…do em xinh quá…Mặt Nhật Bảo và cả khuôn mặt của Hân ửng hồng
-Anh cứ trêu em…
-Không…anh nói thật lòng…
-Thôi…em xấu xí…làm gì được như anh nói
-Không…anh nói thật….em rất xinh…
-Cám ơn anh…mà cô chú vẫn khoẻ chứ anh Bi?
-Không anh là Nhật….ah uhm ba mẹ anh vẫn khoẻ….hihi. Mém tí lộ tẩy
Hân nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Nhật Bảo rán kiềm chế cảm xúc
-Anh hiện giờ ở với cô chú sao?
-Không…ah đúng rồi. “Sao mình bối
2hi.us