Old school Easter eggs.
Truyện teen Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Truyện teen Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Tác giả: Internet

Truyện teen Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

lợi đó . Không tránh khỏi việc thiếu gia nhà họ Đào kia muốn tranh bá thiên hạ "
" Đào Ngôn của Thiên hội . Ý cậu muốn nói hắn không chỉ muốn tranh chỗ làm ăn với nhà cậu mà còn muốn nhằm vào hội Tam Vương chúng ta ? " - Hắn cười lạt.
 Vu Tích Kỳ liền gật đầu.
" Nếu đã như vậy thì còn băn khoăn gì chứ ?  Nghe nói vừa rồi đám người đó còn không biết điều sang chỗ sòng bạc nhà lão nhị gây hấn. Chúng ta là nên mau chóng chiếm được nơi đó . Dạy dỗ tên họ Đào kia ! " - Thiệu Nha hứng chí nói.
 Lãng Thần giơ ngón tay lên ý bảo tên nhóc kia dừng lại - " Bình tĩnh đi lão tam . Không nên quá khinh suất , tuy rằng Thiên hội thực lực không hề bằng Tam Vương chúng ta nhưng mấy năm đã dần trở nên lớn mạnh , ngầm tăng thêm lực lượng. Đào Ngôn có lẽ không phải là kẻ tài giỏi gì cho kham nhưng hắn cũng rất cáo già nếu không thì cũng không thể làm Thiên hội trở nên lớn mạnh như vậy được "
" Lão đại , mình không nghĩ là cậu cũng sợ ? " - Thiệu Nha đùa cợt nói.
Hắn không tức giận trước câu nói khiêu khích của Thiệu Nha , khóe môi chỉ giơ cao - " Đó không phải là sợ . Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt (*), biết mình biết ta mới có thể nắm chắc phần thắng . Kẻ làm bá chủ thiên hạ không phải là kẻ giỏi nhất cũng không phải kẻ mạnh nhất mà là kẻ hiểu rõ lòng người nhất ".
Thiệu Nha nghe vậy đành gật gù . Một lúc sau , Tích Kỳ lại lên tiếng - " Nhưng là lão đại , chúng ta muốn biết rõ thì cũng nên đi giao chiến  một chút chứ ? "
" Phải đấy , lão tam này là muốn đi "khảo sát" thực lực bọn Thiên hội đó. Lão đại hay là thứ 7 này chúng ta đi đi " - Thiệu Nha hứng khởi lên tiếng.
 Vương Lãng Thần nghe định mở miệng nhưng lại sực nhớ ra chuyện gì đó , bực dọc nói - " Không được , mình đang trong thời gian cấm túc. Bị quản lí rất chặt chẽ không thể đi đâu được "
Thiệu Nha cười thiếu điều sặc cả nước mũi.
" Không ngờ lão đại mà cũng có lúc bị cấm túc  nha "
Vương Lãng Thần trừng mắt nhìn cậu ta . Người bên cạnh lại cau mày - " Không thể trốn ra sao ? "
Hắn lại cười lạnh - " Cậu còn không biết lão già nhà mình sao ? Cho cả một đội vệ sĩ canh gác xung

quanh nhà mình , còn cho người theo dõi mình lúc mình đi học ,  phải có người đưa rước. Ngày nào cũng bắt hiệu trưởng gọi điện về báo cáo xem mình có đi học không, ngay cả Hàn Lệ Ái cũng được cha mình giao phó trông trừng mình "
Thiệu Nha mặt buồn thất thểu - " Vậy thì đến khi nào mình mới được đi "khảo sát"  đám người đó. Đã mấy ngày rồi mình không được động tay động chân " 
Vu Tích Kỳ khẽ lắc đầu bó tay . Lúc sau bỗng dưng nghĩ ra được chuyện gì đó , ngay lập tức nhìn hắn - " Lão đại , hay là cậu nói với Hàn Lệ Ái... "
" Không được ! "
Lãng Thần vừa nghe qua đã biết người bên cạnh nói gì liền đột ngột cắt ngang.
" Lão đại chuyện này chỉ có cô ấy mới giúp được " 
" Không được là không được ! Tuyệt đối Vương Lãng Thần này không bao giờ làm loại chuyện đó " 
Đúng vậy , hắn từ trước đến nay không bao giờ nhờ vả ai , nhờ vả phụ nữ càng nhục . Nhờ vả Hàn Lệ Ái càng nhục hơn !
Vu Tích Kỳ lại một lần nữa thở dài bó tay. Lão đại kiêu ngạo quá mức cần thiết.
(*) Hiểu thời thế mới là người giỏi.
*************************************
...Sáng thứ 7...
Biệt thự Aries
Hàn Lệ Ái đang ngồi một mình trong phòng khách nhàn nhã thưởng thức bữa ăn sáng . Đứng bên cạnh là bà quản gia và người hầu .
Đột nhiên , di động nằm trên bàn rung lên làm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Không biết là kẻ nào mới sáng sớm đã gọi điện đến làm phiền bữa ăn sáng của cô.
Hàn Lệ Ái bỏ dao nĩa xuống cầm lên bắt máy. Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nói rất trẻ con , vui đùa.
Vài phút sau , đôi lông mày lá liễu nhíu lại , tạo thành một đường giữa trán . 
" Đến nhà mình ? "
..............................................
Đúng 30 phút sau đó , trước cổng nhà cô xuất hiện 2 chiếc siêu xe Bugatti Veyron , 1 trắng , 1 đỏ. Cùng với hàng loạt những chiếc motor màu đen dừng ngay biệt thự Aries.
Hàn Lệ Ái đang ngồi đọc sách ở ngoài sân vườn thì bỗng dưng người quản gia đi tới giọng có chút khẩn trương.
" Tiểu thư... "
Không để bà nói hết câu , cô đã giơ tay lên bảo bà không cần nói nữa. Người quản gia có chút khó hiểu nhìn cô.
Hàn Lệ Ái đặt quyển sách xuống bàn . Hít thở sâu một cái , giọng điệu bất lực lên tiếng - " Mở cổng cho bọn họ... "
Hai kẻ kia thật là mới sáng sớm đã sống chết đòi đến nhà cô . Không biết là có chuyện gì mà giọng nói của Thiệu Nha qua điện thoại nghe có vẻ gấp gáp.
Người quản gia liền gật đầu quay người đi. Hàn Lệ Ái cũng đứng dậy rời khỏi vườn , đi vòng ra sân trước của ngôi biệt thự nhìn ra cổng.
Cánh cổng to cao kia vừa tự động mở ra, ngay lập tức 2 chiếc siêu xe cùng hàng loạt xe motor phân khối lớn theo đuôi nhau chạy vào lối cổng. Nhiều xe đến mức khiến Hàn Lệ Ái có hơi hoa mắt.
Cảnh tượng này quả nhiên hoành tráng nga !
Sân trước của ngôi biệt thự rộng lớn đến mức như vậy , thoắt cái đã bị lấp đầy bởi toàn xe với xe .
Hai tên kia kéo lũ người của Tam Vương hội đến đây làm gì ?! Đến khủng bố cô à ?!!!
Hàn Lệ Ái trước đây đã từng nghe người báo cáo về hội Tam Vương này của Vương Lãng Thần. Là một tổ chức xã hội đen, hiện tại có thể nói lớn mạnh nhất Bắc Kinh .
Cô không quan tâm cho lắm , nếu như tên hôn phu kia thích làm huyên náo giang hồ thì cứ làm. Miễn làm sao , đừng bị cảnh sát để ý , bắt  lại điều tra là được. Hiện tại , cô tạm thời để cho hắn thích bay bổng thì cứ bay bổng. Té chết đừng lôi cô theo là được.
Lúc nãy nói chuyện điện thoại , cô còn tưởng chỉ có Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ đòi đến nhà . Ai ngờ bọn họ kéo cả một lực lượng đến trước nhà cô . Sợ người khác nhìn vào không bị dọa chết !
" Hello , mỹ nhân , tụi này không làm phiền buổi sáng thứ 7 của cậu chứ ? " - Thiệu Nha bước xuống xe , hớn hở vẫy tay chào.
" Nếu phiền thì sao ? " 
Nét mặt của cô thoáng vẻ khó chịu.
 Đúng lúc đó , Vu Tích Kỳ vừa xuống xe đi tới - " Vậy tụi này phải mạo muội làm phiền Hàn tiểu thư một chuyến rồi "
" Mới sáng sớm mà đã đem cả một đội quân dọa người như vậy đến nhà tôi . Hai vị thiếu gia , Hàn Lệ Ái tôicần một lời giải thích cho việc này đấy " - Cô khoanh tay trước ngực , khẽ lên giọng.
" Yên tâm , bọn này lát nữa sẽ nói cho cậu biết nhưng trước tiên phải có màn chào hỏi cái đã " - Thiệu Nha thích thú nói.
 " Chào hỏi gì ? "
" Các chú mau nhanh chóng chào hỏi đi chứ !"
Cô chưa kịp hiểu ra thì Vu Tích Kỳ đã nhanh miệng nói lớn với bọn người đi motor phía sau.
Bọn người nhìn qua đều biết chỉ toàn là học sinh cấp 3 , tập hợp từ các trường trung học khắp đất Bắc Kinh . Mặt mũi có chút dữ dằn nhưng không thể che đi vẻ non nớt của một học sinh . Thân thể họ đều cao to , cường tráng như vậy mới có thể xông pha đi đánh trận.
 Cả đám bọn họ bước xuống khỏi motor , cởi nón bảo hiểm rồi dựng xe lên . Mỗi động tác đều rất đồng loạt, ngay sau đó bọn họ đứng thẳng nghiêm chỉnh , đồng loạt hô lớn , đồng loạt cúi chào .
" Bọn em , Tam Vương hội , lần đầu tiên xin ra mắt đại tẩu !!! "
Cả đám người hô to vang dội muốn chọc thủng cả bầu trời , đứng ngay đầu đường vẫn còn nghe thấy !
Hàn Lệ Ái thì giống như nghe thấy tiếng sấm bên tai. Lần này , quả thực cô bị dọa cho giật cả mình. Mấy tên này cũng thật biết khủng biết người ta ! Ngay cả quản gia và người hầu đứng bên cạnh đều muốn đứng tim.
Cái lũ người này ! Thần kinh hết rồi à !!!
Tuy rằng cô sau này sẽ cùng Vương Lãng Thần kết hôn nhưng cái danh phận đại tẩu kinh thiên động địa này cô còn chưa muốn nhận đâu !
...1 tiếng trước...
" Lão tam , không phải chứ ?! Bọn em mà phải đi cầu xin một cô gái sao ?! " - Một tên thuộc hội Tam Vương kinh ngạc hỏi.
 Thiệu Nha cau mày - " Này này , đây không phải là cô gái bình thường đâu đấy. Cô gái đó là người nắm giữ vận mệnh của lão đại , của Tam Vương hội tối hôm nay . Được đấu với Thiên hội hay không đều là phải nhờ cô gái này ! "
" Quan trọng vậy sao ? " - Kẻ kia khó hiểu lại hỏi.
" Phải , rất quan trọng . Lão đại chúng ta hôm nay có thể ra trận hay không còn phải chờ xem cô gái đó có đồng ý hay không " - Vu Tích Kỳ nhấn mạnh nói.
Cả đám người trước mặt kinh ngạc đồng thanh " Ồ! " lên một tiếng. Họ rất muốn biết cô gái nào lại có tài đến vậy ?! Lão đại muốn đi đâu lại phải có sự đồng ý của cô gái đó , cư nhiên không thể là người tầm thường.
" Người đó là vợ chưa cưới của lão đại "
Thiệu Nha vui vẻ nói.
 Đám người Tam Vương hội lại một phen kinh ngạc. Cùng nhau gật đầu .
Hiểu rồi !
Người ta vì yêu nên thay đổi nha .
......
Hàn Lệ Ái chau mày , lạnh lùng mở miệng - " Các người làm cái gì vậy ?! "
" Cô không thấy sao ? Là chào hỏi đó " - Vu Tích Kỳ thích thú đáp. 
Cô lườm nguýt - " Các người sợ không dọa chết được người nào sao ? "
" Lệ Ái , bọn này chỉ là muốn đàn em chào hỏi cho đúng lễ nghĩa thôi mà " - Thiệu Nha cười cười nói .
Hàn Lệ Ái hừ lạnh một cái - " Được rồi , có chuyện gì thì hai người mau nói đi "
" Hàn tiểu thư không thể mời bọn này vào nhà uống tách trà được sao ? " - Vu Tích Kỳ nhếch môi mở miệng .
Cô lại lạnh lùng liếc , sau đó nhìn qua người quản gia khẽ ra lệnh - " Chuẩn bị trà ".
   
Chương 14: Chạy Trốn
Phòng khách nhà cô cũng thuộc dạng hoàng gia , lỗng lẫy , rộng lớn. Bình thường tiếp khách đều bị không gian rộng lớn quá mức trong gian phòng này làm cho choáng ngợp.
Vậy mà hôm nay , một

chỗ trống còn không có. Đều là đám người kia đông đến mức đứng chiếm hết gian phòng. Tuy rằng bộ ghế sopha nhà cô rất nhiều chỗ ngồi nhưng làm sao mà chứa hết 30 mấy người chứ ?! 
Cảnh tưởng người đứng người ngồi uống trà này thật quá sức tưởng tượng rồi !
Hàn Lệ Ái trên chiếc ghế sopha uống trà , liếc nhìn hai ngồi đối diện nói - " Có chuyện gì thì hai người mau nói đi ? "
Vu Tích Kỳ hạ tách trà xuống , lên tiếng " Lệ Ái , lần này chúng tôi đến đây là muốn nhờ cô giúp một chuyện "
" Chuyện gì ? "
" Chuyện này rất quan trọng còn liên quan đến lão đại , cậu nhất định phải giúp nga " - Thiệu Nha nhấn mạnh nói.
 Cô cảm thấy tò mò - " Rốt cục là chuyện gì mà hai người cứ úp úp mở mở như thế ? "
" Để tôi nói , là như vầy... "
Vu Tích Kỳ bắt đầu nói ra ngọn ngành sự việc , muốn cô giúp đỡ đưa lão đại ra ngoài.
 Hàn Lệ Ái liền cau mày , chắc nịch thốt ra 2 từ - " Không được ! "
Cậu ta nghe vậy nhăn mặt - " Xem như cô giúp chúng tôi lần này . Tam Vương hội đều biết ơn cô "
" Lệ Ái , chuyện này mình thấy đối với cậu đâu có khó khăn gì. Vương chủ tịch rất tin tưởng ở cậu nên chắc chắn sẽ để lão đại đi ra ngoài cùng cậu " - Thiệu Nha nghiêm túc nói.
 Lần đầu tiên nha.
" Không được là không được . Chuyện Vương Lãng Thần là xã hội đen mình không quan tâm càng không muốn dính líu. Vả lại mình đã hứa với chủ tịch Vương , quyết không thể nuốt lời. Không thể nào bản thân lại đi tiếp tay cho giặc " - Cô kiên định trả lời.
 Hàn Lệ Ái vừa dứt lời đột nhiên đám người xung quanh đồng loạt nghiêm người ,đồng loạt hô to , again..
" Xin đại tẩu hãy giúp đỡ . Chúng em nguyện ghi nhớ công ơn này !!! "
Ách , cô cũng không phải có công giải phóng dân tộc gì !  Có phải làm quá thế không ?!
" Tôi nói không được là không được " - Hàn Lệ Ái nói chắc như đinh đóng cột .
Và thế là again..
" Đại tẩu không đồng ý chúng em sẽ ở đây cầu xin đến chừng nào đại tẩu đồng ý !!! Mong đại tẩu giúp đỡ !!! "
Tiếng hô to vang dội làm sập trần nhà đến nơi.
 Cô bắt đầu khó chịu rồi nga. Đám người này đúng là không biết chừng mực là gì . Cứ thế mà làm tới .
" Này , các người... "
" Cầu xin đại tẩu giúp đỡ !!! "
" Cầu xin đại tẩu giúp đỡ !!! "
" .... "
Tiếng sấm chớp rầm rầm trong nhà trong một buổi sáng đẹp trời...
Máu cô sắp dồn hết lên não. Đám người điên này ! Mới trốn trại ra hết sao ?! Mới sáng sớm kéo cả một đội quân đến nhà cô la hét om sòm , muốn chọc cô nổi điên mà.
Muốn cho cả khu phố này biết nhà cô chứa chấp lũ người xã hội đen bị thần kinh chắc !
" Các người im... "
Còn không để Hàn Lệ Ái nói hết câu , đám người kia đã dồn lực trong họng mà đồng thanh nói lớn cực đại . Muốn thủng cả màn nhĩ.
" Đại tẩu không đồng ý !!! Chúng em quyết tâm không dừng lại !!! "
" Cầu mong đại tẩu hãy giúp đỡ !!! "
"..."
Tên Vương thiếu gia kia có mấy tên thuộc hạ cũng quá là chung thành đi. Không những lì mà còn điên ! Điên , điên hết rồi ! Hàn Lệ Ái cô có ngày cũng bịđám người này làm cho nhồi máu cơ tim mà chết !
Cuối cùng không thể chịu nổi nữa , Hàn Lệ Ái bực bội đứng lên , bộc phát nói lớn.
" Các người im hết đi !!! Tôi đồng ý là được chứ gì !!! "
Và đám người đó cuối cùng cũng chịu im. Cô ngồi xuống lạnh lẽo trừng mắt nhìn tên mặt búng ra sữa ngồi đối diện đang cười sảng khoái - " Diễn trò cũng hay đấy Thiệu thiếu gia "
" Quá khen , quá khen " - Thiệu Nha cười cười. Đích xác trò này là do cậu nghĩ ra bởi vì biết chắc rằng Hàn Lệ Ái sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện này.
 Vu Tích Kỳ ngồi bên cạnh cũng phì cười , xoay người nói với anh em -  " Vất vả cho các chú rồi . Hãy ra ngoài chờ chút đi "
Đám người đó lập tức lui ra trong im lặng. Chắc là không còn sức để nói.
Hàn Lệ Ái hít thở sâu một cái , lạnh lùng nói với hai người đối diện - " Hai người cũng ra ngoài chờ đi. Tôi lên lầu thay đồ sẽ xuống ngay ".
" Được "
Vu Tích Kỳ trả lời rồi kéo người bên cạnh đi ra ngoài.
 **************************************
...Vương gia...
" Hai người đậu xe ở đầu đường đi . Tránh để phát hiện " 
Nói xong , Hàn Lệ Ái mở cửa xuống khỏi chiếc xe Bugatti Veyron màu đỏ của Thiệu Nha.
Mấy chục chiếc motor đậu ngay đầu đường cộng thêm 2 chiếc xe hơi mà muốn chiếm hết cả không gian. Cô đành phải kêu bọn người Tam Vương tạm thời chạy motor đi . Chỉ để lại Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ để tránh gây chú ý.
Hàn Lệ Ái đi tới trước cổng ngôi biệt thự và bấm chuông . 
Cánh cửa lúc sau liền tự động mở ra . Hình như Vương Khải giờ này đã đến công ty rồi nên không có mặt ở nhà. Người hầu và quản gia đã biết cô nên họ để Hàn Lệ Ái ra vào tự do không lo lắng gì.
" Vương Lãng Thần đâu ? " - Cô quay sang hỏi người quản gia.
" Thưa tiểu thư , thiếu gia đang ở trên phòng ngủ " - Người quản gia cung kính đáp.
 " Giờ này còn ngủ sao ? "
" Vâng , thưa tiểu thư"
" Giúp tôi gọi anh ta dậy " - Cô nghiêm giọng nói.
Người quản gia cúi đầu "vâng" một cái liền nói với hai người hầu bên cạnh lên gọi thiếu gia .  Họ ngay lập tức theo lệnh đi lên lầu 2 , vào phòng gọi Lãng Thần dậy .
" Để tôi yên , các người ra ngoài hết đi ! "
Hắn lấy chăn chùm lên đầu , gắt gỏng nói.
" Thưa thiếu gia người phải dậy , ở dưới có... "
" Im ngay ! Các người ồn ào quá ! Cút hết đi ! " - Hắn nằm trên giường quát.
" Thiếu gia , người phải dậy... " - Người hầu đứng bên giường khép nép nói.
" Các người còn nói câu nào nữa ngay lập tức sẽ bị đuổi việc ! " - Lãng Thần lại uy nghiêm lớn giọng.
Hai người bọn họ liền sợ sệt không biết làm gì . Đành đi ra ngoài.
......
" Sao ? Chưa muốn dậy ? " - Cô cau mày hỏi.
 " Vâng , thưa tiểu thư . Thiếu gia nhất quyết không chịu dậy " - Hai người hầu đó đáp.
 Hàn Lệ Ái đứng dậy , đi thẳng lên lầu.
" Tiểu thư , không được đâu. Nếu như để thiếu gia biết có người tự tiện đi vào phòng của mình thiếu gia sẽ rất tức giận " - Quản gia khẩn trương đuổi theo cô.
Đi dọc theo hành lang lầu 2 , cô bỗng nhiên thấy có bình hoa tươi được trưng trên bàn . Hàn Lệ Ái ngay lập tức lấy hoa ra để sang một bên chỉ còn bình thủy tinh có nước . Cô cầm lên đi tới căn phòng cuối cùng.
" Tiểu thư , cô định làm gì ? " - Người quản gia trợn mắt hỏi.
 Hàn Lệ Ái không trả lời , trực tiếp mở cửa phòng bước vào. Đập vào mắt cô là chiếc giường to lớn , chăn gối xộc xệch tùm lum. Cả thân người con trai to lớn đang nằm trên đó.
Cô đi tới bên cạnh đầu giường , cầm bình thủy tinh giơ cao , nghiên xuống.
" Ào.... "
" A... " - Vương Lãng Thần đang ngủ bỗng nhiên bị một tràn nước lạnh tạt vô mặt. Giật mình tỉnh giấc.
" Mk ! Là ai ?! " - Hắn tức giận quát lớn.
Vương Lãng Thần bừng tỉnh ngồi dậy , gương mặt đẹp trai và cả áo thun đều bị ướt sũng , mái tóc bình thường bồng bềnh nay cũng rối như ổ quạ.
Vừa mở mắt , hắn đã thấy một thân ảnh xinh đẹp đứng kế bên .
" Cô... "
 
" Dậy đi , chúng ta đi hẹn hò " - Cô nhàn nhạt nói.
 Vương Lãng Thần trợn mắt - " Cô đang nói cái quái gì vậy ? "
" Không nghe rõ sao ? Mau dậy đi , chúng ta ra ngoài hẹn hò " - Hàn Lệ Ái nói lại một lần nữa.
 Người này mới sáng ra đã chạy đến bảo đi hẹn hò . Cô gái này hôm nay ăn trúng cái gì không biết.
" Cô đang đùa đấy à ? " - Hắn khó chịu hỏi. 
" Không , thật. Anh thay đồ đàng hoàng đi. Tôi xuống nhà đợi "
Không để hắn kịp phản ứng , Hàn Lệ

Ái đã đặt bình hoa xuống và đi ra ngoài.
" Này tôi không... " 
Bóng dáng của cô đã biến mất sau cánh cửa trước khi hắn kịp nói hết câu.
 Vương Lãng Thần bực bội , vò vò mái tóc rối bù của mình. Cái người này sao suốt ngày cứ đến làm phiền hắn vậy chứ ?!
 .....,...........................................
...Phòng khách...
 Vương Lãng Thần bước xuống cầu thang , nhìn thấy cô đang ngồi uống trà trong phòng khách.
" Xong rồi sao ? Đi thôi " - Hàn Lệ Ái đặt tách trà xuống khi vừa thấy hắn.
" Đi đâu ? Cô thật sự mới sáng ra đã rủ tôi đi hẹn hò ? 
Điểm này thật kỳ lạ. Hàn Lệ Ái không thể nào khi không mà mới sáng sớm đã tới nhà lôi hắn dậy đi hẹn hò cùng mình. Chắc chắn có chuyện gì.
 " Chẳng phải anh nói bị cấm túc ở nhà rất chán sao ? Tôi có lòng tốt nên đưa anh ra ngoài hít thở không khí " - Cô lạnh nhạt mở miệng.
 Vương Lãng Thần lại nhíu mày . 
.....
" Tiểu thư , thiếu gia đang trong thời gian cấm túc không thể ra ngoài " - Một tên vệ sĩ đứng ngay cửa nói.
" Cứ nói với chủ tịch , Lãng Thần cùng tôi ra ngoài hẹn hò. Chủ tịch sẽ không ngăn cấm đâu " - Hàn Lệ Ái nghiêm giọng .
" Nhưng thưa tiểu thư... " 
" Tránh ra đi . Các người không nghe chủ tịch đã căn dặn gì sao ? " - Cô lạnh lùng ra lệnh.
 Tên vệ sĩ liền sợ hãi đứng tránh sang một bên. Hàn Lệ Ái muốn đưa hắn ra ngoài với bọn Thiệu Nha nhưng không được. Chủ tịch có thể cho phép Vương Lãng Thần ra ngoài nếu đi cùng cô nhưng với điều kiện phải có tài xế lái xe và vệ sĩ đưa đi.
Hàn Lệ Ái và hắn đành ngồi vào xe. Xe chạy ra khỏi cổng căn biệt thự . Ra tới đầu đường , Vương Lãng Thần đột nhiên thấy bóng dáng của hai chiếc Bugatti Veyron quen thuộc , bỗng giật mình.
 Hắn lập tức quay sang nhìn cô . Hàn Lệ Ái ngước mắt nhàn nhạt nhìn hắn không nói câu nào rồi dời tầm mắt qua cửa sổ. Vương Lãng Thần bỗng dưng hiểu ra chuyện gì.
Thảo nào mới sáng ra cô đã hành động kì lạ như vậy. Thì ra là muốn giúp hắn.
" Tiểu thư , hai người đi đâu đây ? " - Ngườilái xe hỏi.
" Đến trung tâm thương mại Engari " - Hàn Lệ Ái đáp một câu. Chỗ đông người càng dễ chạy.
" Vâng "
Hai chiếc xe màu đen lướt nhanh trên đường. Một là của hai người , một là của đám vệ sĩ đi theo canh trừng . 
Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ nhìn thấy hai chiếc xe liền biết ý mà đi theo .
**************************************
...Trung tâm thương mại Engari...
Hai người cùng nhau đi vào trung thương mại , 4 tên vệ sĩ kia một mực đi theo canh trừng không cho cô và Vương Lãng Thần một chút tự do.
Hai người cứ thế đi dạo hết một vòng trung tâm. Cô đi vào một gian hàng quần áo , giả vờ như đứng lựa áo . 
Vương Lãng Thần đột nhiên đứng sát vào cô , nói khẽ bên tai - " Khi nào tôi nói chạy thì chúng ta cùng chạy "
Nghe hắn nói , nhưng cô vẫn giả vờ thản nhiên lấy ra một cái áo sơ mi ướm thử lên người hắn - " Anh chắc chứ ? Chắc là sẽ chạy được ? "
" Cứ tin tôi " - Hắn nghiêm túc nói.
 Đột nhiên Lãng Thần phát hiện lúc này cô với hắn giống như là tình nhân vậy. Điệu bộ rất gần gũi , thân mật.
 Cô và hắn tiếp tục đi dạo . Khi tới một gian hàng gần cổng , Vương Lãng Thần bất thình lình nắm lấy tay cô , dứt khoát nói - " Chạy ! "
Cô và hắn liền chạy ra khỏi cửa . Đám vệ sĩ lập tức đuổi theo .
" Thiếu gia , tiểu thư , hai người mau đứng lại ! "
Vương Lãng Thần vẫn nắm tay cô chạy đâm đầu trên đường phố đông người. Thật là huyên náo một trận . Lần đầu tiên cô rơi vào tình huống như thế này, còn hắn thì hình như là rất nhiều lần rồi.
Đám người đó vẫn gắt gao bám theo. Vì đường phố đông đúc nên cô và hắn rất dễ len lỏi. Đến một con hẻm nhỏ , hắn liền lôi cô vào trốn.
4 tên vệ sĩ chạy một đoạn thì không còn thấy bóng dáng hai người nữa , bọn họ đành tìm kiếm theo hướng khác.
Vì con hẻm nhỏ lại không muốn bọn người kia phát hiện nên Vương Lãng Thần đứng sát vào người cô , gần như là ôm . Hàn Lệ Ái dựa người vào tường xoay mặt qua trông chừng đám người kia đi chưa nên không để ý đến bộ dạng lúc này của hai người.
Chỉ có mình Lãng Thần là để ý. Hắn cúi xuống nhìn người con gái lơ đãng kia. Tim lại đập dồn dập. Khoảng cách gần như thế này làm hắn có thể ngửi được hương thơm dịu nhẹ trên người cô làm con người ta tâm tình dễ chịu. Từ cái đêm đó , dường như tâm tư hắn đã hoàn toàn thay đổi.
" Bọn họ đi rồi... "
Hàn Lệ Ái vừa quay mặt qua ngay lập tức bắt gặp ánh mắt chăm chú của hắn. Cả người giật mình , khuôn mặt cô và hắn gần nhau đến mức chỉ còn cách vài cantimet nữa là môi hai người có thể chạm vào nhau.
Cô bỗng nhiên thấy ngực mình bồi hồi đến lạ thường , một sự rung động triền miên vấy lên. Hơi thở có chút dồn dập. Mà hơi thở nam tính của hắn cũng dồn dập phả vào da mặt cô như đang kiềm chế điều gì đó.
Cô có thể nhìn thấy từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt anh tuấn của Vương Lãng Thần . Ánh mắt say mê của hắn gần như không muốn dứt ra làm Hàn Lệ Ái cảm thấy thật khó chịu.
 Cô tìm lại lý trí đẩy hắn ra , giọng điệu thản nhiên lặp lại lần nữa - " Bọn họ đi hết rồi ".
   
Chương 15: Nguy Hiểm Trong Sòng Bạc - Nụ Hôn Trong Xe
Hắn chau mày muốn nói gì đó nhưng đột nhiên hai người nghe tiếng kèn xe vang lên làm cả hai giật mình. 
 " Này , này mình không biết vợ chồng chưa cưới lại thắm thiết như vậy nha ? "
Kính xe hạ xuống , một gương mặt trẻ con ló đầu ra trêu đùa.
Vương Lãng Thần trừng mắt nhìn cảnh cáo. Cô thì không nói gì chỉ cụp mi xuống.
Thiệu Nha vẫn ló mặt ra khỏi cửa xe hỏi lão đại - " Lão đại đi thôi , cậu muốn đi xe mình hay đi motor ? " 
Hắn nghĩ ngợi lại nhìn qua cô. Khóe miệng có chút cong lên nói -  " Đi motor "
Vừa nói xong thì một chiếc Bugatti Veyron màu trắng chạy tới , đằng sau là tiếng động cơ ồn ào của mấy chiếc motor . Một tên trong bọn họ bước xuống khỏi chiếc motor giao mũ bảo hiểm cho Lãng Thần rồi ngồi lên chiếc motor cùng người khác.
 Hàn Lệ Ái dù sao cũng phải đi cùng . Dù không muốn cũng phải đi. Đã đâm lao thì phải theo lao. Cô giúp hắn trốn ra ngoài thì phải có trách nhiệm trông chừng và đem hắn về nhà toàn vẹn. Nếu không Vương Khải sẽ trách cô.
Nghĩ vậy , cô đi vòng qua bên kia định mở cửa chiếc Bugatti Veyron màu đỏ vào ngồi nhưng cửa đã bị khóa. Hàn Lệ Ái nheo đôi mắt xinh đẹp nhìn người trong xe.
Thiệu Nha lại hạ kính xe xuống cười cười - " Lệ Ái cậu đi chung với lão đại đi nhé "
" Chẳng phải trong xe còn nhiều chỗ sao ? " - Cô nhướn mắt.
" Biết làm sao đây, lúc này mình đang có tâm sự buồn không muốn có người ngồi bên cạnh chỉ muốn yên tĩnh , cậu thông cảm nhé ? " - Gương mặt trẻ con đầy vẻ tội nghiệp.
 Cô trừng mắt. Đây là cái lý do kiểu gì vậy ?! Vậy mà cũng đem ra giải thích được ! Muốn yên tĩnh mà lúc nãy còn lôi cô lên xe đã vậy bây giờ còn đi đánh nhau . Lừa người kiểu gì vậy ?!
Định quay sang xe của Vu Tích Kỳ nhưng cậu ta đã nhanh tay lái xe phóng đi . Thiệu Nha cũng liền chạy theo , đám người Tam Vương hội thấy thế cũng nhảy lên motor rồ ga phóng đi theo. Để duy nhất mình cô ở lại trơ trọi trên đường cùng hắn.
Hàn Lệ Ái bực dọc xoay người lại đã thấy con người kia nhàn nhã đứng dựa bên chiếc motor. Hắn thoải mái nhếch khóe môi. Từ từ bước lại gần , tròng mũ bảo hiểm vào đầu cô.
" Đi thôi . Cô không có sự lựa chọn nào khác đâu "
Cô liếc hắn

một cái đầy lạnh lùng . Nhưng Vương Lãng Thần không quan tâm chỉ ngồi lên xe motor đội mũ vào đầu.
" Leo lên đi "
Hàn Lệ Ái vẻ mặt đầy cưỡng ép ngồi lên xe. 
" Ôm tôi "
Hắn nghiêm túc ra lệnh.
" Tôi không... Aaa... "
Cô chưa kịp dứt câu , Vương Lãng Thần đã phóng xe đi nhanh như chớp. 
Hàn Lệ Ái giật bắn mình không tự chủ hai tay ôm lấy hắn. Tên thần kinh này ! Muốn hù chết cô sao ?! 
Hắn ngồi trước chỉ cười hài lòng. Hắn muốn xem hôm nay cô có còn dám cường ngạnh , đanh thép trước mặt hắn nữa hay không ?
Vương Lãng Thần càng rồ tay lái , tăng tốc độ nhanh chóng đuổi kịp đám người kia. Cô ngồi sau bị dọa bởi tốc độ khủng khiếp này mà càng ôm chặt eo hắn, gương mặt xinh đẹp vùi vào lưng hắn. Cô không dám nhìn cảnh bên ngoài. Bên tai chỉ toàn nghe thấy tiếng gió.
Không biết rằng , hành động gần gũi của cô càng lúc lại càng Vương Lãng Thần cảm thấy rung động kịch liệt. Trái tim hắn mỗi lúc lại càng không thể khống chế được .
 **************************************
...Sòng bạcDomino...
Vương Lãng Thần đi đầu đám đông bước vào sòng bạc. Vẻ ngoài uy nghiêm ngạo mạn.
" Xin lỗi , anh không được vào đây " 
Một tên canh cửa to cao đứng chặn ngay trước mặt bọn họ nói.
Vu Tích Kỳ tính bước lên nhưng hắn đã đưa chặn lại , liếc mắt kêu cậu lùi xuống.
" Chúng tôi là vào đây đánh bài có gì không được ? " - Lãng Thần khóe miệng giương cao.
Tên canh cửa mặt mày dữ tợn , trên mặt còn có vết sẹo , khinh khỉnh nói - " Đào thiếu gia đã có lệnh Vương thiếu gia anh và 2 người kia không được phép bước chân vào sòng bài này " 
Vừa nói tên đó vừa nhìn qua Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ . Tích Kỳ nghe mà muốn nổi giận, bọn người này mấy tuần trước dám ngang nhiên đến sòng bạc nhà cậu gây hấn. Nếu không phải lực lượng của cậu đông thì bọn chúng đã có ý định phá nát sòng bạc rồi.
Vương Lãng Thần không tức giận mà chỉ từ tốn hỏi - " Chỉ cấm ba chúng tôi không được vào thôi sao ? "
Tên canh cửa chau mày gật đầu.
" Vậy được... "
Vừa nói , hắn xoay người ra hiệu với đám người trong hội - " Các chú vào sòng bạc "vui chơi" một chút đi "
" Vâng , thưa lão đại ! " - Bọn họ đồng thanh đáp.
Tên canh cửa kinh ngạc , trợn mắt .
" Ai cho các người... "
Chưa kịp nói hết câu thì tên đó đã bị một người trong hội choàng tay từ phía sau bẻ cổ một tiếng "rắc" . Tên đó đau đớn thét lên rồi ngã xuống đất.
Bọn đàn em trong hội bước vào trong "vui chơi ". Còn ba người bọn hắn đứng bên ngoài chờ đợi . Đào Ngôn cấm không cho hắn vào thì hắn sẽ không vào. Đâu nhất thiết là hắn phải trực tiếp làm. Tam Vương hội đâu phải chỉ là ba người họ.
....
Hàn Lệ Ái ngồi từ quán cà phê đối diện quan sát qua. Vương Lãng Thần không cho cô vào vì trong đó rất nguy hiểm nên bắt cô đợi ở đây. Cô cũng không hề thích hay muốn chứng kiến mấy cảnh chém chém , giết giết này , cô không phải là không có chút sợ.
Dù sao đó cũng là xã hội đen. Là xã hội mà cô chưa từng biết đến . Nhưng Hàn Lệ Ái biết nó nguy hiểm bao nhiêu. Cô không hiểu một thiếu gia như Vương Lãng Thần tại sao lại muốn tham gia vào thế giới này. Có thể hắn nhất thời thích thú với chuyện thâu tóm địa bàn , làm lão đại của giới xã hội đen. Một ngày nào đó , liệu hắn vẫn còn tham vọng đó ?
So với một Vương Lãng Thần ngày thường thì hôm nay cô lại thấy ở hắn một khí chất uy nghiêm , ngạo
2hi.us